Sợi Dây Chuyền Màu Bạc Có Hình Trăng Lưỡi Liềm
|
|
4.
Con sên tôi sau một nỗ lực phi thường bò vào lớp thì lập tức bị đánh bật trở ra bởi một lực cực mạnh làm tôi lập tức muốn thực hiện ý định buổi sáng là bỏ học. Nhưng khốn một nỗi là môn này tôi đã nghỉ đến hạn. Thế là tôi gồng mình đội mưa đội gió, lao vào cơn bão hò hét đập phá náo loạn kia. Hậu quả tức thì với cục tẩy xịn của thằng ngu nào đó đập trúng vào má tôi, bên má sưng vù sau cái tát của bố hôm qua, đang được dán một miếng salonpas. Bố tôi giận quá, tôi lại lì lợm không thèm nói gì. Tuyền gần khóc khi nhìn thấy tôi sáng nay, ôm chặt lấy tôi trên đường đi rồi lại lấy xe tôi bảo trưa sẽ đến đón tôi đi ăn. Tôi cầm cục tẩy ném thẳng ra ngoài cửa sổ xuống tầng một, lớp tôi ở trên tầng bảy. Đấy, xuống lấy mà ném tiếp.
Thằng lợn lòi, nó bị gọi thế từ bé, người quen duy nhất của tôi trong lớp, người duy nhất thỉnh thoảng nói chuyện với tôi, bạn học thời cấp ba của tôi, chạy tới túm cổ áo tôi:
- Sao mày ném cục tẩy của tao? Muốn chết à?
- Tao đủ điên để ném mày theo nó luôn đấy. Thử không?
Mỗi lần mở miệng là cái má nó đau không chịu được. Ngày hôm qua đúng là ngày “đau”.
- Mày làm gì ghê thê. Xin lỗi vì ném trúng má mày. Sao phải dán thế kia?
- Chả sao. Mặc kệ tao.
Tôi gật gù gần hết buổi rồi lơ mơ theo chân cả lớp ra khỏi phòng. Đang đứng dưới bóng cây để tiếp tục bài học dang dở vừa nãy thì tôi giật mình vì tiếng xe đỗ xịch ngay trước mặt. Cửa kính xe hạ xuống và oan gia của tôi thò mặt ra.
- Học trường này hả em? Đang đợi người yêu à?
Gật.
- Còn đau tay, đau chân, đau mông, đau đầu, đau miệng không?
Hừ.
- Đi ăn trưa nhé. Anh đền bù.
Lắc. Báu lắm đấy.
- Bảo cả Tuyền đi nữa. A đợi cùng.
Cũng được. Đỡ tốn tiền.
Anh ta giúp Tuyền cất xe còn hai đứa tôi vào trước. Chúng tôi chọn một nhà hàng khá được ở gần trường. Ngồi xuống một chỗ thoáng mát, tôi thì thầm vào tai Tuyền:
- Gọi hết ra những món đắt nhất nhé. Kể cả khi đi với anh em cũng chẳng có mấy cơ hội mà làm thế đâu.
- Chết thật. Gặp trúng chuyên gia ăn vạ rồi.
Tuyền nhoẻn một nụ cười duyên làm tôi điên đảo rồi hôn chụt vào mũi tôi. Tôi choàng tay ôm lấy cô. Tuyền nhỏ nhắn, mảnh dẻ lại mềm mại thế nên cứ ở gần nhau là tôi phải ôm ấp mới chịu được. Dù tôi chẳng được mét bảy, cơ bắp cũng chả có nhưng Tuyền cũng nhó bé thôi nên khi đi cùng cô với đôi giày cao gót tôi cũng không phải ngượng lắm. Phụ nữ đúng là món quà hoàn hào cho đàn ông. Với ý nghĩ khôi hài ấy, tôi để cho cô ấy đặc quyền đòi hỏi tôi bất kì điều gì, bất kì lúc nào. Yêu mà lị. Chống thế nào được.
- Thôi đi. Định chọc vào mắt tôi đấy à? - Anh ta đã vào đến nơi, vờ cáu kình.
Tôi lè lưỡi:
- Ghen tị, đố kị hả?
Trái với tưởng tượng của tôi, người trước mặt mỉm cười nhẹ làm khuôn mặt đẹp sáng lên. Tôi bối rối chúi mũi vào tờ thực đơn.
Rồi tôi mặc kệ cơn đau ở má, mặc kệ Tuyền cười ngượng ngùng liên tục bấm bấm vào tay tôi và kẻ kia ngồi đóng đinh trên ghế mắt mở to, miệng há hốc, tôi gọi tất cả những gì mà cái miệng tôi thích nói ra tên cái món ấy.
Nhưng rõ là trời không chiều lòng người. Má đau thế, tôi có muốn cũng chẳng ăn được nhiều. Nhai cũng không xong thì nói gì đến chuyện oánh chén thả cửa những thứ ngon lành trên bàn. Thế là trệu trạo mấy món mềm mềm, tủi thân nhìn anh ta với Tuyền vừa ăn vừa tíu tít với ánh mắt giận dỗi. Chẳng ai thèm quan tâm đến tôi cả. Cả thế giới, cả vũ trụ này ghét tôi. Tuyền mặc tôi đau đớn mà chơi với cái gã khó ưa xa lạ đến tên cũng chẳng biết. À mà đúng rồi. Bọn tôi đã biết tên anh ta đâu. Thế mà cứ bám lấy bọn tôi như đúng rồi. Đồ ruồi.
- Này anh, - Tôi gọi làm cả hai người quay về phía tôi. – Tên anh là gì thế?
Anh ta sững người còn Tuyền làm rơi chiếc thìa xuống bàn. Tôi đã nói gì không nên nói à? Anh ta cất giọng đều đều phá tan không khí ngột ngạt tự dưng siết lấy tôi.
- Anh là Trần Nhật Cương. Trợ lí một đối tác của bố em.
- Tôi là Duy Linh, còn đây là Tuyền.
Cả hai người bật cười làm tôi một lần nữa cảm thấy mình như người lạ.
- Anh biết rồi. Dù sao cũng cảm ơn em đã nói.
Biết lúc nào? Tôi im lặng tới cuối bữa, không tham gia nhiều vào câu chuyện của họ. Thỉnh thoảng bắt gặp anh ta nhìn tôi, tôi liền cúi xuống tránh cái nhìn ấy mà cũng không biết tại sao mình làm thế. Cái hoá đơn, sẽ dài khoảng một mét nếu được nối lại, được mang đến với vài khuôn mặt cười và tiếng rúc rích của mấy cô phục vụ đang túm tụm ở chỗ gần đấy. Anh ta đứng dậy, nháy mắt với họ làm mấy cô này nhao nhao cả lên, rồi thanh toán mà không thèm thể hiện một thái độ nào cả. Tôi nhìn lại bàn vẫn còn có những món gần như nguyên vẹn mà tiếc, gần như thôi vì tôi đã chọc đũa vào và mút rồi. Tiếc rồi lại tức vì không được ăn và vì trò đùa của mình không hiệu quả. Hừ! Đồ công tử nhà giàu. Trên đường tới chỗ để xe không đến mười mét mà tôi đếm được anh ta nháy mắt đến mười mấy lần. Đồ bảnh choẹ.
|
5.
Cái chuông cửa khó ưa phá tan tành giấc ngủ của tôi. Hôm nay là thứ bảy, bác Lan không tới nên tôi sẽ ăn với Tuyền cả hai ngày nghỉ, luôn là như thế. Bọn tôi thường cùng ăn trưa rồi đi chơi. Vì thế tôi đang nướng chả cho sướng thì…Ai? Ai mà lại tới vào giờ này? Nhà tôi mấy khi có khách, Tuyền thì có chìa khoá riêng. Mắt nhắm mắt mở, cũng chả biết là làm thế nào tôi lần mò được chốt cửa để mở ra. Nắng oà vào làm tôi chói mắt rồi một cái bóng cao lớn nhanh chóng phủ lên. Tôi chậm rãi hé mắt ra.
- Bố có nhà không em?
Tôi đã làm gì? Tôi thậm chí không giết một con gián. Tôi không làm hại ai và cũng không có nhiều ý nghĩ xấu xa. Thế tại sao tôi cứ bị trừng phạt thế?
- Em iếc gì? Sao anh biết nhà tôi? Mò đến giờ này làm gì? Bố tôi không có nhà.
- Thế à? Mà sao không mò tới được vào giờ này. Gần trưa rồi mà chưa tỉnh ngủ à?
- Chưa. Thế nhé.
Tôi định sập cửa thì bị chặn lại.
- Này, đuổi khách thô lỗ thế? Anh có việc. Cho anh vào một lát.
- Một lát thôi đấy.
Tôi đứng sang một bên cho anh ta đi qua. Lúc anh ta tới gần tôi mới nhận ra anh ta cao lớn hơn tôi nhiều chừng nào. Ghét thế. Chắc phải hơn mét tám. Ăn cái gì thế?
Tôi ngồi phịch xuống ghế, ngáp ngắn ngáp dài, mặc kệ anh ta ngơ ngáo.
- Em là sâu ngủ à? Hay là cú? Giờ này mà còn muốn ngủ tiếp.
Buồn ngủ quá, tôi chẳng thèm đáp. Mười giây sau tôi lăn đùng ra ghế. Anh ta giàu thế chắc không có ý định trộm cướp gì đâu. Tôi yên tâm đi đến miền cực lạc. Phải thanh minh rõ để mọi người thông cảm. Đêm qua tôi thức gần hết đêm xem phim. Đam mê của tôi đấy.
Lúc tôi tỉnh dậy đã gần mười một giờ. Anh ta vẫn ngồi ở đó với một ly rượu và tay kia cầm một đống tài liệu. Nhất định là lão này cầm tinh con ruồi. Tôi bỏ vào nhà tắm rồi đi ra với cái mặt tỉnh táo tạm được.
- Anh tới có chuyện gì thế? Bố tôi có mấy khi ở nhà đâu. Mà ông ở đâu thì tôi tưởng đối tác các anh phải biết rõ chứ.
- Anh không biết. Anh có cái này, em đưa cho bố em giúp anh nhé. Nhờ bác xem nhanh giùm anh để thứ hai anh lấy lại.
- Bố tôi không về nhanh thế đâu. Tôi không biết chính xác nhưng còn lâu.
- Thế hả? Được rồi. Anh tìm cách khác vậy.
Tưởng anh ta sẽ về, tôi đứng dậy đi ra cửa.
- Em định ăn gì?
- Sao?
- Em định ăn gì? Giữa trưa rồi. Em đã bỏ bữa sáng, giờ vẫn chưa có ai nấu cơm cho mà ăn, em định thế nào?
- Tôi với Tuyền cùng đi ăn.
- Lúc nào cũng thế à?
Uỷ ban điều tra nào cử anh tới thế?
- Anh hỏi làm gì? Anh chưa định về à?
- Anh đưa cả hai đi ăn nhé.
Ớ! Bẫy để trả thù à?
- Không phải trả thù đâu. Đừng đa nghi thế. Anh già rồi, chấp vặt mấy trò trẻ con đó làm gì.
|
Hả?
- Đi thay quần áo đi. Anh sẽ gọi Tuyền.
Hở? Tôi đi lên phòng, ngồi xuống giường nghiêng đầu ngẫm nghĩ. Nghĩ gì nhỉ? Cứ thấy có gì đó phải nghĩ. Á! Đồ khỉ! Cái gã đểu cáng ấy bảo trò trẻ con nào? Khi dễ nhau à? Ông là ai mà dám nói với tôi như kiểu bố tôi thế? Gọi Tuyền là thế nào? Ai cho ông quyền gọi cô ấy đi ăn? Sao ông có số mà gọi?
Tôi hầm hầm đi xuống vác theo một thùng nước sôi để tát thẳng vào cái mặt con ruồi ấy. Hắn nhìn lên.
- Ơ, chưa thay quần áo à?
Và nhận thẳng thùng nước sôi vào mặt.
- ABCXYZ~!@#$%^&*()
- Ôi giời ạ! Buồn cười quá! Giờ não em mới xử lí xong à? Hèn gì mặt cứ thuỗn ra. Bó tay. Anh đùa thôi, đừng hằm hè nữa. Tuyền sắp sang rồi đấy.
- Hai người cho nhau số điện thoại lúc nào?
- Tối hôm xưa, ở tiệc sinh nhật bố em. Chỉ có em là chẳng quan tâm. Nhưng đây là lần đầu tiên anh gọi. Anh thề đấy. Không có gì để chú em phải ghen đâu.
- Tôi chả phải lo. Anh mà đòi lôi được Tuyền của tôi đi.
Thằng ngu nào mới không lo.
Với cái má đã gần hết đau, tôi chứng tỏ cho anh ta biết chọc vào ổ kiến lửa thì sẽ bị đốt đau đến thế nào. Tôi gọi tất cả những gì tôi thích, tôi muốn và không muốn. Bận ngấu nghiến như con gấu ngủ đông mới tỉnh, tôi lại mặc kệ họ buôn dưa lê với nhau. Và lại vội vàng cúi xuống khi bắt gặp anh ta nhìn mình.
Bọn tôi thường đi xem phim sau đó đợi tiêu cơm rồi mới đi uống nước. Giờ chiếu giữa trưa vào ngày nghỉ nên khá vắng. Thế mới thích. Tôi không thích bị nhồi vào một chỗ nhìn đâu cũng thấy người. Ngột ngạt lắm. Đây là bộ phim tôi đã đợi từ lâu, dù biết trước nội dung sẽ nông tọet chỉ được vài cành bùm chéo bay nhảy là sướng mắt nhưng lại có cô diễn viên mà tôi thích nên tôi vẫn dán mắt vào màn hình. Cô diễn viên này có vẻ đẹp khác hẳn Tuyền của tôi. Cô ta gợi cảm với những đường nét phô trương quyến rũ. Tôi yêu Tuyền của tôi hơn. E ấp ngọt ngào. Đôi môi mỏng màu hồng nhạt mềm mại đến nỗi tôi không bao giờ dám ngấu nghiến một cách mạnh bạo nó, luôn hạn chế ở mức có thể.
Nghĩ tới đây, tôi quay sang chỗ Tuyền định hôn cô một phát thì cô lại đang rù rì với cái gã ngồi cạnh. Giờ nhắc mới nhớ, gã dở hơi này bám bọn tôi đến cả rạp chiếu phim. Tôi chưa gặp ai mà dày mặt thế này cả. Tôi không thích chuyện này. Gã này rõ ràng là có ý định mờ ám với Tuyền. Lần này tôi không nhịn nữa. Tôi đặt tay lên vai Tuyền , kéo cô về phía mình rồi vòng tay ôm lấy bờ vai thon thon rồi hôn lên mắt cô. Tuyền cười nhẹ, chạm vào má tôi rồi hôn lên đó. Hài lòng, tôi tiếp tục với bộ phim, bỏ qua một ánh mắt kì lạ đang chiếu vào mình.
- Linh, có chuyện gì à?
- Chuyện gì?
- Anh im lặng nửa tiếng rồi đấy.
Tôi cắn môi suy nghĩ, không biết phải bắt đầu như thế nào.
- Anh Cương … hình như thích em có phải không?
Tuyền cười nhìn tôi, không vội đáp.
- Linh ghen hả?
- Lo nữa.
- Ngốc nghếch. Linh lo em sẽ để ý đến anh ta thì thừa quá đấy. Anh hiểu em mà, phải không? Mà quan trọng hơn, em có thể cảm thấy anh ta không để ý đến em đâu.
- Em chủ quan quá. Anh thấy khác.
- Anh mới là người chủ quan đấy. Hôm nay anh ấy đến nhà mình và anh ngủ mặc kệ anh ấy ở trong nhà.
Mặt tôi ngáo ra.
- Em chắc chắn đấy. Linh đừng lo. Em chỉ cần một mình Linh thôi.
- Chắc chắn nhé.
- Chắc. Linh cũng thế. Linh cũng chỉ cần một mình em là đủ.
Đúng vậy. Tôi mừng vì cô ấy biết rõ điều đó.
|
Tôi đứng ở cửa nhìn Tuyền chạy về phía nhà mình. Cô không cho tôi đưa cô về vì thể nào kết quả cũng sẽ là bọn tôi lòng vòng quanh mấy khu nhà nửa tiếng sau mới về được. Khi thấy cô đã vào hẳn trong nhà, tôi quay vào, cầm điện thoại và bấm số.
- Em đi ngủ luôn chứ?
- Ừ! Linh cũng ngủ luôn đi.
- Em thì mới phải ngủ sớm. Thức khuya xấu đi là anh bỏ.
- Thế thì hai ngày nữa là em bỏ anh thôi. Thế nhé.
- Ừ. Ngủ ngon.
Tôi tắt máy khi Tuyền vẫn đang khúc khích cười ở đầu bên kia. Ngay lập tức máy tôi nhận được một cuộc gọi từ một số lạ.
- Alô?
- Đi chơi về chưa em?
- Ơ? Dạ?
- Anh đây. Cương đây.
- À…vâng.
- Yên ắng thế là đang ở nhà hả? Tuyền còn ở đó không?
- Không.
- Ngủ sớm nhé. Đừng thức khuya nhiều quá. Để dành đến lúc nào sắp thi hẵng thức.
- Vâng…Sao anh có số của tôi?
- Vừa vâng dạ rõ ngoan mà em đổi tông nhanh thế. Em nghĩ làm sao mà anh có?
- Sao anh lại gọi?
- Hỏi thăm và chúc em ngủ ngon.
- Quái thế.
- Ừ.
- Tôi tắt máy đây.
- Chào em.
Cú điện thoại của gã quái đản làm tôi chẳng có tâm trạng nào mà lăn lê với mấy cái đĩa phim nữa. Giở bài ra thì học chẳng vào. Tivi cũng chán chết. Đêm yên tĩnh làm tôi khó chịu. Tôi bỏ đi tắm, lúc đó đã 11h. Sáng nay tôi đã ngủ nứt mắt, giờ bắt kiểu gì cũng chẳng ngủ được, tôi đành ra ngoài cái sân nhỏ hóng gió. Nhà tôi ở trong một khu khá kín đáo, yên tĩnh và sạch sẽ. Tôi có một khu vườn nhỏ. Nói là vườn cho oai chứ chỉ là một khoảng không gian be bé với mấy bồn cây cũng be bé lạ lạ mà tôi và Tuyền sưu tầm được suốt mấy năm. Thỉnh thoảng lắm mấy em tội nghiệp ấy mới được cái thằng thối thây như tôi ngó ngàng tới. Không có bác Lan và Tuyền chắc bọn nó chết queo.
Tôi ngồi xuống cạnh bồn hoa tuy líp màu vàng, nhìn sang nhà Tuyền. Cô ngủ rồi. Tôi chợt nhác thấy một chiếc ô tô màu đen đậu gần đấy, trông quen quen. Chưa kịp thắc mắc thì chuông điện thoại kêu, tôi chạy vội vào trong nhà.
Số lúc nãy.
- Gì nữa?
|
- Sao em chưa ngủ?
- Ngủ rồi. Bị phá đám thôi.
- Hoá ra em ngủ ngoài cổng cạnh mấy bồn hoa à? Thơ thế!
Tôi suýt làm rơi điện thoại, ngó ra ngoài cổng. Anh ta đang đứng nhe răng một cách vô duyên bên cạnh chiếc xe.
- Anh làm gì ở đây?
- Chờ xem bố em có về không để gặp. Việc gấp mà.
- Đùa hay. Anh đang rình mò nhà nào ở đây nên tiếp cận với bọn tôi à?
- Ừ. Anh rình nhà em nên tiếp cận với Tuyền.
- Mất công thôi. Trong nhà không có gì quý giá đâu.
- Không. Có đấy. Anh biết. Anh sẽ lấy bằng được.
- Thế mà tôi chẳng biết đấy. – Tôi cười khẩy. – Thách thức nhau hả?
- Ở một mình có buồn không?
Bất ngờ nhưng tôi vẫn kịp chuẩn bị một câu trả lời không đến nỗi nào.
- Không. Tuyền lúc nào mà chẳng sang.
- Anh vào chơi đến lúc em buồn ngủ nhé.
..................................
- Được.
Anh ta bước vào, một túi đồ to ở một bên tay. Khi anh ta bước qua tôi ở khoảng cách rất gần tôi lại cảm nhận được một lần nữa sự nhỏ bé của mình so với người này, rất rõ rệt.
Bọn tôi trò chuyện, xem phim, đọc sách, ăn uống tới tận 1h sáng. Tôi mệt ríu cả mắt lại, thế là anh ta về. Lão này rảnh ghê cơ.
|