[Gay Việt] Chàng Trai Quàng Khăn Đỏ
|
|
Theo chỉ dẫn của Mèo già, hắn đến quán cafe đối diện công ty.
Kia rồi! Cún nhỏ nhà hắn kia rồi!
Nhìn dáng hình cậu nho nhỏ nép vào một góc, u buồn nhìn cảnh vật bên ngoài, hắn thấy cô đơn thay.
Đi nhanh tới.
"Đẳng Tước, Em nhớ... anh."
Càng gần Hữu Bân, Đẳng Tước càng đi chậm lại...
Hữu Bân khóc. Tim hắn lại tái phát cơn đau.
Thấy cậu ngẩn ngơ nhìn ra ngoài kia, mắt cậu cứ liếc ngang dọc không cố định cụ thể một chỗ. Cậu thơ thẩn đến nỗi bỏ ngoài tai tiếng chuông điện thoại đang réo inh ỏi.
Hắn hảo tâm nhắc nhở.
"Quý khách, điện thoại reo kìa."
Lúc này cậu giật mình, vội vàng mở điện thoại ra.
Hắn nói tiếp.
"Cún con, Cafe sữa pha muối hẳn không ngon."
Đẳng Tước cứ nghĩ Hữu Bân sẽ ngưng khóc ngay khi thấy hắn, nhưng ngược lại, cậu khóc dữ dội hơn.
Hắn hốt hoảng nhào tới ghì thật chặt cậu trong lòng, tưởng chừng muốn dung hợp với cậu.
Hai thân thể ấm áp dán chặt lấy nhau tưởng như không hề để lộ ra khe hở nào, họ đem yêu thương lấp đầy đau thương, hai trái tim đập rộn ràng theo nhịp yêu. "Cún...."
"Cún không phải Khăn đỏ đâu Tước à à.." - Cậu sụt sịt, tranh thủ đem vest của hắn làm khăn lau mũi.
"Chậc, thì Tước cũng có phải con sói đâu.... Tước là Sói ca của Cún con." ____________
Ngày gặp mặt.
"Chào... chủ tịch...." - Hữu Bân run run, chân mềm nhũn, tưởng như muốn ngã khụy xuống thảm nhung mà úa tàn.
Ôi mẹ ơi...
Ai đó ra đây vả tôi một cái cho tỉnh đi!!! Có thể nào bố chồng lại là sếp sếp sếp của mình nữa chứ!!! Bố chồng chính là vị tổng tài mặt lợn cậu từng kể cho hắn nghe aaa > Ôi mẹ ơi, sốc quá...
Hữu Bân đưa ánh mắt ngập nước nhìn Đẳng Tước, hòng muốn cầu xin chút thương hại..
Người đàn ông trung niên trước sau như một là bộ dáng nghiêm lãnh, hai mày cau lại... Tia cậu từ trên xuống dưới rồi phán một câu.
"Dùng 3 từ tóm tắt "Mã phu*"."
"Muốn lật bàn!"
"Duyệt."
Người đàn ông trung niên và Hữu Bân không hẹn mà cùng nhau đi tới, họ dành cho nhau cái ôm thắm thiết chan hòa.... Tưởng như huynh đệ 10 năm chưa gặp...
Chói lóa quá đi! - Hắn lôi ra cặp kính râm để đeo.
Sự thật là hắn chả hiểu hai người kia vừa nói cái mông lợn gì.
*Mã phu: Tên 1 truyện đam mỹ.
----- ------- -----------
"Anh rể!! Anh rể đẹp trai quá đi!!!"
"Anh rể!! Anh sao lại ở trái đất tầm thường này chứ!! Em phải trao anh giải Tổng công vũ trụ mới được!"
Đẳng Tước có chút tự hào, hất mặt ngồi sofa xem hai con cún đang ve vẩy đuôi ngợi ca mình.
Hữu Bân đặt khay táo xuống bàn, hai cước đạp hai vợ chồng đứa kia lăn ra ngoài, lười biếng thả người vào lòng hắn mà cọ cọ.
"Nghĩ không ra nhà em còn có hai chú cún."
"Hừ, chúng nó chỉ là cún tầm thường thôi."
Đẳng Tước ân cần vuốt ve đôi má đang phồng phồng của Hữu Bân, cười nhẹ.
"Đúng rồi. Cún Bân ăn hại bậc nhất, hai kẻ tầm thường kia đâu thể sánh?"
"Em cạp chết anh!!!"
"Nhưng mà anh chưa tiêm phòng dại cho em."
"Aaaa ta cạp!!!"
___ ________
-------------------------------------------------Chính văn hoàn --------------- Tác giả thành công vứt bỏ gánh nặng. Cám ơn! _____
Hậu trường.
Tôi là Trang Sơ là đạo diễn kiêm fan não tàn của các giai!
Đầu tiên hãy đến với Bạch Vi Dung.
T.S: Chào anh.(Nội tâm: Em yêu anhhh!!) B.V.D: Vâng. T.S: Trong quá trình quay bộ phim này, anh thấy thích điều gì? B.V.D: Hơi khó tin, chứ tôi thích Bân cẩu nhất đó. T.S(Nội tâm: Vâng, méo thể tin được!): Lí do? B.V.D: Lúc nổi nóng lên cứ phồng mỏ, rất đáng yêu. Thậm chí nếu như không có Đẳn... A!!! Tôi chạy đây!! Chào!!
Rằng từ xa Đẳng Tước đang vác dao tới.
Tiếp theo đến Thượng Đẳng Tước. T.S: Phân đoạn anh thích nhất?" T.Đ.T: H. ......... Vâng rất ngắn gọn và thấm.
Tiếp theo đến Vi Hữu Bân
T.S: Bạn nghĩ sao về S... Đẳng Tước? V.H.B: Có sức chịu đựng siêu nhiên. Có khả năng nén giận siêu phàm. Rất chiều vợ, T.S: Bạn nghĩ sao về vai diễn Hữu Bân này? V.H.B: Cực đau họng vì rất tạc mao, đã thế lại còn nói nhiều..... Vai này đòi hỏi lúc với Sói ca phải mặt dầy, ăn hại, ăn vạ siêu cấp. Nhoắng một cái với đồng nghiệp anh em phải ngầu như gấu.... T.S: Nói thật chứ tôi quý cậu nhất phim. Mặc dù đồng thời tôi ghét cậu nhất phim (Nội Tâm: Ai bảo cậu cướp Sói caaaaa Ọ w Ọ.... Huhu phận bánh bèo...)
Và cuối cùng, người đàn ông nhất phim!
- Chào bác. -..... - Bác nghĩ sao về Hữu Bân? -........ Đáng... đáng... yêu... Nhưng chưa bằng tôi... đâu.... -............... Về Đẳng Tước? - Tạm ổn. - Về "Mã Phu?" - Muốn đập bàn!!!!! - Vâng, bác hẳn là hủ nam chính hiệu. Cám ơn bác.
____ ____________________ HẾT. [15/5/2016 - 15-8/2016]
Sơ: huhuhu ngaỳ này đã đến! Cám ơn các nàng ta cùng Sơ lết xong bộ xàm mông này = ))))) Ta yêu các nàng <3 Nói thật chứ Sơ có bao giờ nghĩ cho bộ này BE đâu :v
Rảnh sẽ viết cái ngoại truyện tử tế.
|
Ôi mẹ ơi *đập bàn* truyện tuyệt vời vừa hay vừa hài lại vừa cảm động *chấm chấm nước mắt* Mị cực kì thích, cơ mà ở hiện đại chưa kịp H hơi tiếc. Mong nàng sớm ra ngoại truyện
|
K ngờ truyện của mình cất trên wattpad lại bị ăn cắp dễ dàng dư này Những ai muốn ủng hộ truyện mình thì lên wattpad trangso_sociu nhé
|
Ngoại truyện (Có chút quà <3) (Có chút quà <3)
"Anh ơi!! Ồ ní chàn!! Anh đẹp trai tỉnh rồi!!"
Thượng Đẳng Tước mệt mỏi nâng mi, đập vào mắt là khuôn mặt khả ái của một bé gái, chắc là đang học cấp 2.
"Đi uống thuốc mau!" - Tiếng nói vọng ra từ nhà bếp.
Ngồi dậy, hắn quan sát xung quanh một lượt. Rõ ràng, đây không phải nhà hắn. Nhà hắn to gấp 10 lần thế này. Nhìn lại chiếc giường mình đang nằm, trải chiếu trúc cứng ngắc, chăn mỏng dính, thảo nào lạnh thế. Xoa xoa hai cánh tay, hắn vuốt mượt mái tóc bé gái, rồi đi về phía nhà bếp nọ.
Dựa bên cửa, hắn thấy dáng người manh mảnh, gầy gầy của một cậu trai. Thấy động tác thái rau nhẹ nhàng gọn gàng kia, hẳn là đã rất thạo nấu ăn.
"Cho hỏi... đây là đâu?" - Hắn đợi cậu này thả rau vào nước sôi mới dám hỏi.
Lau lau tay vào tạp dề, cậu này quay lại đối mặt với hắn, híp cười khẽ.
"Tôi thấy anh ngất ngoài kia, đem vào đây thôi mà."
Ngay giây phút thấy mặt cậu này, hắn sửng sốt không thôi! Khuôn mặt này so với Hữu Bân, về mắt mũi miệng môi không khác cho lắm. Chỉ là da không trắng bằng, má không phính bằng Hữu Bân! Mặt có phần trẻ con hơn.
"Này, cậu... là em trai Hữu Bân à?"
"Vi Hữu Bân?"
"Đúng."
Cậu này không đáp nữa, ôm bụng cười ha hả.
"Tôi là Vi Hữu Bân mà."
Him híp mắt nhìn từ trên xuống người cậu này. Đúng rồi, cái kiểu mắt cười thương hiệu Cún con nhà hắn kia mà. Ngoái ra sau, nhìn tờ lịch gắn trên tường. Chà, năm 200x, là 10 năm về trước! Chờ đã... Thế bất nào hắn lại xuất hiện ở thời điểm 10 năm về trước??
"Này cậu c--"
"Anh đói không?"
Hắn không ngại thừa nhận, gật gật đầu. Đi đến nhận lấy đĩa đậu phụ rán từ tay cậu, theo chỉ dẫn đi ra đặt lên chiếc bàn gỗ nhỏ. Lại đi đến nhận tiếp đĩa rau mang ra. Quây xung quanh chiếc bàn gỗ thô sơ này là ba người, một lớn, một vừa, một nhỏ.
"Mời anh đẹp trai, ồ ní chàn ăn cơm." - Bé gái lém lỉnh nói.
Đây hẳn là đứa em gái của Hữu Bân, hủ nữ mặt dâm chuyên tia hắn với cậu đây mà.
Nghĩ không ra hồi bé nó dễ thương ngây thơ thế này.
Nhìn lại mặt bàn, chỉ vỏn vẹn một đĩa đậu phụ, một đĩa rau luộc, một bát nước canh, rất đạm bạc.
Nhấc đũa gắp lấy một cọng rau, ghé miệng ăn.
Thấy Hữu Bân nãy giờ giương đôi mắt trong veo nhìn mình chằm chằm, hắn cười thầm. Nói.
"Tay nghề khá nhỉ."
"Anh khen tôi hả?"
Hỏi cho có, Hữu Bân quay sang một bên cười thầm.
Hữu Bân mới đó nghĩ anh chàng đẹp mã này hẳn là công tử nhà giàu, kiểu gì chả buông vài lời chê bai, thế nhưng, ngược lại còn khen cậu nha!
Ăn xong, Hữu Bân thấy anh chàng này cũng lẽo đẽo theo mình đi rửa bát. Anh này rất ngoan, rất dễ sai bảo, nói gì làm đấy.
"À, tý anh cứ gọi điện cho người thân đến đón nhé."
"Tôi bị mất trí nhớ.... làm sao đây??"
Nghe xong, Hữu Bân há hốc miệng, không tin vào tai mình!! Cái gì thế!!! Làm gì có đoạn bị mất trí nhớ mà vẫn tỉnh như Quách Tĩnh thế!! Cậu chợt nghĩ! Liệu anh ta có phải... có phải là một tay chuyên đào mỏ!! Ăn bám không ta??? Đối tượng của anh ta là những thanh niên đẹp trai, tài năng như cậu sao??? Khổ, khổ quá, ai kêu cậu cute moe moe quá lắm gì...
Cẩn thận xếp bát vào trạn, Hữu Bân cầm lấy tay hắn, lôi ra chỗ bàn mới vừa ngồi ăn.
Nghiêm túc cất giọng.
"Tôi không có tiền cho anh đâu."
"Tôi có đòi tiền cậu hả?"
"Anh không phải muốn thế à? Anh muốn ăn bám tôi chứ gì?!"
"Không muốn...."
"Thế thì anh biến lẹ về nhà anh đi!" - Hữu Bân không thương tiếc thả ra một câu rất phũ.
Kìm nén lắm Đẳng Tước mới không lật cái bàn lên! Hữu Bân nhà hắn!! 10 năm trước đã sở hữu khả năng xuyên tạc ý, hư cấu hóa rồi sao?? Nghĩ gì mà còn đổ cho chồng tương lai cái danh ăn bám!! Không biết ai đã từng đắp lên 10 cái mặt nạ dầy lên mặt! Năm lần bảy lượt níu kéo hắn! Bám theo hắn để ăn vạ đâu nhé!!
Còn dám đuổi hắn ra khỏi nhà!
"Cậu không có chút lòng trắc ẩn, thương người sao?" "Không. Nó là cái gì? Ăn được không?"
Không để cái thằng đào mỏ này ở đây lâu, Hữu Bân dứt khoát đem hân đuổi ra khỏi nhà mình. Khỏe kinh!! Cái tên này, không những chẳng đuổi được, trái lại còn bị hắn ôm chặt lấy, nhúc nhích không nổi!!
"Cái! Anh làm cái gì thế!!" - Hữu Bân sợ làm con em thức giấc, cố gắng hạ giọng.
"Trừng phạt cậu."
Đột ngột bế bổng cậu lên, đi lung tung, vào tạm một phòng nào đó, thấy có giường, liền đặt cậu lên.
"Anh điên à!"
Nghĩ sao thì nghĩ chứ cậu không muốn bị Rap* thế này đâu!! Hơn nữa đây còn là một tên đực rựa cậu mới hảo tâm cưu mang, thế mà giờ bị phản bội mới đắng!! Cố gắng áp hay tay lên ngực hắn, dồn sức đẩy ra.
|
"Đừng, tôi không làm gì đâu."
Nói xong, hắn leo lên giường. Ngồi bên cạnh cậu. Chỉ đơn giản kề vai với cậu, keo kéo tấm chăn lên đắp, rồi chẳng làm gì thêm.
"Hừ, anh mà dám cưỡng hi... anh dám động thủ, tôi thông chết anh!"
"Miệng nhỏ lắm lời." - Hắn véo nhẹ vái mỏ vịt của cậu.
Hữu Bân véo lại ót hắn cho công bằng.
"Tôi có quen anh sao?"
"Có chứ."
Khóe môi kéo lên tạo nụ cười gượng. "Đâu có, tôi đâu có quen anh...." - Hữu Bân nhìn ra ngoài kia qua song cửa -"Thế nhưng, sao tôi lại cảm thấy thoải mái khi bên anh nhỉ? Tôi nói thật đấy."
"Hay là cậu bị mất trí nhớ đi?"
"Không, nếu mất trí nhớ. Sao tôi vẫn còn nhớ như in cái cảnh bố mẹ nằm bất động trong phòng bệnh lạnh lẽo. Làm sao tôi vẫn cảm nhận rõ cái cảm giác bị họ hàng hắt hủi. Này, tôi muốn than thân trách phận. Anh có nghe không?"
"Tôi có từ chối cũng như không."
Lặng im nghe cậu kể, hắn thấy cực kì buồn. Hắn chẳng biết Hữu Bân hoạt bát, dễ thương nhà hắn lại có những kí ức bi thương đến thế. Chính hắn còn phải thừa nhận nếu như đặt mình vào hoàn cảnh của cậu, hắn đã gục ngã từ lâu rồi.
Thế mới biết, Hữu Bân nhà hắn thực sự mạnh mẽ biết nhường nào.
Hắn chỉ biết Hữu Bân đã mất cha mẹ, nhưng không biết lại mất từ năm cậu học lớp 6, mà họ hàng cậu cũng chẳng khấm khá lắm, không ai chịu đứng ra nhận nuôi hai anh em, mà cũng phải, đâu ai chưa lo xong cho gia đình mình mà lại rước thêm hai cái miệng về nhà, nhất là đứa bé gái yếu ớt kia.
Ngày ngày sống bằng tiền trợ cấp ít ỏi của cậu mợ. Thế được mấy năm, đến khi cậu lên cấp ba, hai người này vỡ nợ bỏ trốn. Buộc cậu và em gái phải tự thân lo lấy, không nhờ vả ai cho được, nhờ ai?? Tưởng nhờ là được giúp sao??
Hắn nghe thấy tiếng sụt sịt khe khẽ bên cạnh. Quay sang, thấy Hữu Bân ngồi co lại một góc, khoanh hai tay, vùi mặt vào đó.
Ngủ mất rồi.
Vơ lấy cái gối cứng ngắc kê lưng, hắn cẩn thận để cậu ngả cả vào người mình. Vén đi lọn tóc nghịch ngợm trên vầng trán nhỏ kia, đặt lên chiếc hôn chúc ngủ ngon.
"Có anh ở đây rồi, đừng lo."
.......... Nóng quá! Hắn thấy đầu óc mình là một trận điên đảo!
"Khăn, con kia đưa anh cái khăn ướt."
Hắn thấy trán mình ươn ướt, man mát.
Thật khó chịu, hắn thấy cả người mệt lử, không nhích đi đâu được! Tai hắn cứ ù ù, nghe không rõ cho lắm.
"Anh khát nước không?"
"C...ó."
Đẳng Tước thấy mình được đỡ dậy, caia lạnh của miệng cốc thủy tinh chạm đến môi, hắn mở miệng uống nước.
"Mới nhận chức được có tuần mà đã bị hành củ tỏi ra thế này rồi! Mai nghỉ làm ở nhà thôi!"
Hắn biết, cuộc gặp gỡ với cậu nhóc Hữu Bân của 10 năm trước chỉ là cơn mơ giữa lúc mê man trong cơn sốt. Chân thực quá... Hắn hiện tại đang ngả mình vào lòng cậu, được tay cậu đặt lên lưng nhẹ nhàng xoa xoa.
"Hữu.... Bân."
"Có em ở đây, đừng lo. Mai ai kêu anh làm việc, em thủ tiêu nó. Cứ an tâm ngủ đi."
Cứ mở mắt là mọi thứ trước mắt lại xoay vòng vòng chóng cả mặt, nên là hắn nhắm mắt lại. Để rồi, khi mở mắt lại một lần nữa, hắn thấy tiếp tục xuất hiện căn phòng nhỏ khi nãy.
"Em không đi nữa!! Cái bệnh viện đó đáng ghét lắm!!"
Thấy cô em gái tức tối cầm cái bát ném thẳng xuống nền nhà. Từng mảnh sứ vỡ tan văng tứ tung.
"Câm! Mày không đi thì nằm đây chờ chết à!!"
"Chết luôn đi! Em theo bố mẹ! Càng t--"
"Ăn vả đấy! Chiều đi ngay!"
"Em ghét anh!"
Cô em gái dậm chân bịch bịch chạy ra khỏi nhà. Lại thấy dáng người gầy yếu của Hữu Bân đan nai lưng ra dọn từng mảnh sứ nhọn hoắt, ngón tay của cậu run run, chốc chốc dừng lại để lau đi nước mắt.
Xót xa với hình ảnh trước mắt, hắn không kìm lòng đi đến.
"Nếu bây giờ tôi nói tôi hận ông trời, thì có bị trừng phạt không?"
Sụt sịt vài tiếng, cậu nhanh chóng đứng dậy, đem mảnh vụn đổ ra chiếc xô nhỏ, rồi lại vội vàng đi rửa vết xước ở tay.
Chống hai tay lên mặt gương, nhìn vào khuôn mặt hao gầy của chính mình, Hữu Bân gượng gạo cười. Nụ cười méo mó khó tả. Cái nụ cười gói biết bao đau khổ. Hình ảnh hiện diện trong gương kia, là một bức chân dung biếm họa về Hữu Bân, hài hước đến đáng sợ.
Từ gương, Hữu Bân có thể biết được người đàn ông kia đang đến gần chuẩn bị ôm lấy cậu, nhưng cậu lại không chống cự, cứ mặc vậy thôi. Ngược lại còn đem người ấy làm điểm tựa để dựa lấy.
"Xin em đừng khóc."
"Tôi... có khóc đâu."
"Xin em đừng khóc..."
|