Xin Lỗi Em, Anh Đã Yêu Anh Ấy
|
|
6. Hoa Bưởi
Hóa ra trong cơn bối rối khi mẹ ốm nặng nen Hiên đã đánh lừa bà cụ. Chẳng biết có phải thật sự như thế không, chỉ biết nếu hiểu theo định nghĩa không giữ lời tức là đã nói dối. Như thế, rõ ràng trong trường hợp này là Hiên đã đánh lừa bà cụ.
Câu chuyện giữa Hiên và Oanh vì thế ở giai đoạn đánh rắn giữa khúc. Hiên hứa xằng vì trong lúc bối rối anh đã chẳng thể nào làm khác hơn được. Nhìn thấy mẹ bệnh nằm liệt giường nen hiên không đành lòng.Thế là anh đành phải liều một phen nói dối. Con người vẫn phải ứng xử như thế rong những trường hợp bất khả kháng. Nhưng làm như thế chỉ tổ không thể đào tận gốc được nan đề gaycan61 chuyện của Oanh,mà càng khiến cho câu chuyện nát nhừ ra. Lẩn quẩn không tìm xa lối thoát, Hiên đâm cáu bẳn với chính mình.
Cũng may, sau đó vài hôm khi bệnh tình của bà cụ đã khỏi hẳn, các sinh hoạt cuối cùng đã đi vào ổn định. Con lợn sề đòi đực cắn nát cả chuồng. Nó kêu âm ỷ lên và chỉ chực hất tung cái máng gổ, nhất định không chịu ăn.
Chị gái có người đem cau đến dạm hỏi,Đấy là một chàng trai bị lãng tai, nhưng được cái tính nết hiền lành chịu khó. Nhà anh ta nghèo nhưng là con người chân thuần chất phác.
Bữa cơm dạm ngõ đạm bạc, mẹ Hiên không đòi hỏi nhiều. Nhà người ta nghèo cơm không đủ ăn thì đòi hỏi kèo kỳ làm gì.Kéo căng ra con gái mình sau này sẽ khổ chứ ai khổ vào đấy nửa. Nghĩ như thế nên mẹ Hiên bảo với nhà giai: Các ông các bà bên ấy định thế nào cũng được ạ!
Người ta dẫn con heo nọc vào, luỵch huỵch mãi mới phù giống xong. Bụng mẹ Hiên đang vui vì chứa chan hy vọng về một đàn lợn sữa nay mai, nên bà hỏi con trai:
- Thế mày đã đi gặp con Oanh chưa? Nó bảo thế nào rồi.
- Bảo là còn phải nghĩ nữa!- Hiên nói dối.
- Sao mày ngu thế! Mổm đâu không há ra, bảo là hôm nọ mày còn ngại. giờ thì đã suy nghĩ kỹ. Phải xin lỗi nó chứ! Ngu quá cái thằng.- Bà mẹ xem ra là người có rất nhiều mánh lớ
- Con bảo y như thế đấy! Nhưng người ta có phải là thứ ế ẩm đâu.Mẹ cứ làm như là…-Hiên tự nhiên hơn.Câu chuyện nói dối thì ra đã có hướng xử lý.
- Mày ngu lắm cơ. Đàn bà chả ai là không ưa ngọt, liều liệu mà dỗ con bé! Nói cho nó bùi tai thì nó mới chịu nghe chứ. Chả bù cho thằng Hiện.- Bà cụ biết mình hở lời nên nhe răng ra cười.
Tuy vậy mẹ vẫn chẳng tin Hiên lắm. Thế là mẹ phải nhờ chị gái thăm dò động tĩnh. Chị gái tưởng Hiên đã đi gặp Oanh nên lại đi hỏi cô gái. Cuối cùng thì câu chuyện lại vở lở. Đúng là cây kim bọc giẻ lâu ngày cũng lòi ra.
Bà cụ lần này giận Hiên lắm! Thế là cụ cấm cửa không nói chuyện với thằng con trai nữa. Nhà trở nên căng thẳng ngột ngạt. Mẹ không nói năng gì mà cứ hậm hực cả ngày, hết quang niêu rồi lại vặt chày.Hiên biết mình sai vì đã nói dối mẹ mấy lần nên chỉ biết đành ngồi im thin thít.
|
7. Áo Vá
Nhà có khóm tiêu chín bói, mẹ Hiên lấy cái mẹt rách rồi lần sờ ra gốc tiêu lẫy quả chín.Bà cụ bưc lắm, trong lòng ngốn ngang trăm mối tơ vò.Bụng Oanh thì càng ngày càng mẩy hơn. Cứ độ này mà kéo dài thì mọi chuyện đến vỡ lỡ, lúc ấy có muốn hàn cũng khôngvá víu được gì. Đã có người cạnh khóe xiên xò xa gần:
- Con không cha như nha không nóc!
- Không chồng mà chửa mới ngoan.
Bà mẹ bực Hiên mà cũng thấy tội nghiệp con! Cơ mà cái tính thương người của nó đã ăn sâu, lận vào máu của bà, có muốn chữa cũng không chữa được. Thảng hoặc bà tự nhũ rằng, thôi cứ quên phắt đi mọi chuyện. Cứ như theo lời Hiên nói: Đẻ xong ta ẩm cháu về. Bắt quá nếu bên ấy khăng khăng giữ cháu ngoại thì cũng đành chịu. Cười người không ai cười mãi. Mồm ngứa mãi cũng phải dần dần nhạt chuyện.
Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, chẳng hiểu sao ý nghĩ cái Oanh sẽ lấy chồng và cháu nội của bà sẽ khổ, điều đó cứ dằn vặt bà mãi. Hóa ra lo xa luôn khiến cho con nguời ta quẫn quanh với những suy nghĩ vớ vẫn của mình. Giữa lúc bà đang mông lung suy nghĩ thì Hà đến. Hà là con trai của cô Mệ, cách nhà Hiên hơn chục nóc nhà.
- Hiên đâu rồi u? –Thằng Hà vẫn gọi mẹ Hiên bằng u như thế.
- Ờ thằng Hà đấy à, con.- Mẹ Hiên chợt vui vì một ý tưởng b\vừa lóe lên trong đầu bà.
- U đang vặt tiêu. Thằng Hiên nó đi đâu u cũng không bik nữa? Hà bước đến gần khóm tiêu hơn, anh bắt đầu hái tiêu với bà cụ.Bao giờ cũng thế, việc nhà của Hiên anh cũng luôn tự coi như việc của nhà mình.Bà cụ lấy chân kéo lê cái mẹt lại giữa hai người rồi thủng thẳng hạ giọng:
- U có chuyện này định nhờ con.
- Chuyện gì thế hở u? – Hà hoàn toàn không biết anh sắp sửa nghe một câu chuyện đau lòng mà anh chẳng bao giờ muốn nghe.
- Chuyện là thế này này…….
Sau đó mẹ Hiên kể chuyện cho Hà nghe về điều bà muốn nhờ. Kể xong bà kết luận:
- Thằng Hiên con bảo cái gì nó cũng nghe. Thằng ấy thì cái gì cũng một điều thằng Hà, hai điều thằng Hà…Con giúp u nhé! U chỉ còn biết trông cậy vào mỏi con thôi.
Hà choáng người.Đúng là như lời bà cụ nói, Hiên bao giờ cũng nghe lời nó.Mặt chàng trai tối lại, anh ước ao giá anh đừng gặp mẹ Hiên hôm nay.
Thì ra Hà chính là người mà Hiên đã nói với bà cụ là nó đã có người yêu. Hóa ra đấy là một mối tình của hai người thanh niên đồng tính.
|
8. Tan Tác
Đó là người đàn bà bị phản bội, chồng chị đã chạy theo một cô nhân tình vừa có nhan sắc vừa có của. Chồng chị đã cùng với người phụ nử ấy ra đi. Chị thu gom toàn bộ tư trang rồi hai người vượt biên ra nước ngoài. Cuối cùng khi chỉ còn lại một mẹ một con, người đàn bà ấy thẫn thờ khi chị nhìn đứa con trai bảy tuổi đang học lớp hai:
- Ba con từ nay sẽ không về nhà nữa đâu!
- Mẹ nói sao? Ba đi đâu mà không về?- Thằng con trai hỏi. Đôi mắt ấy mở to như thể nguồn tin ấy khiến nó ngạc nhiên nhiều hơn là nó có thể hiểu điều gì đang xảy ra.
- Ba đi xa lắm! Ba sẽ không về nữa đâu…- Câu nói của người mẹ vỡ òa ra thành tiếng khóc.
Thì ra người ta có thể dứt tình ra đi dễ dàng như người ta xé toạc một tờ giấy. Thằng bé chẳng hiểu sao ba nó không về và tại sao mẹ nó bật khóc lên tức tưởi. Người mẹ ôm chặt đứa con trai, mắt chị đầy nước, đôi môi vều lên, khuôn mặt mọng tím, sưng tấy.
- Tại sao ba sẽ không về? – Câu hỏi của đứa con cũng là câu hỏi của người mẹ.
- Ba đi xa lắm…Ba con không thể về được.
- Sao ba bỏ đi không nói gì với con? – Thằng bé hỏi. Vẫn là câu hỏi mẹ nó cũng đã tự hỏi khi chị bàng hoàng nhận được lá thư của chồng để lại:
Gởi em Mệ,
Anh đã quyết định, anh sẽ cùng Phi đi nước ngoài. Xin lỗi em và con. Anh là người chồng và một người cha không xứng đáng. Hãy nói với con là anh luôn yêu thương nó. Cảm ơn em đã chăm sóc con. Phi có đưa cho anh bốn lạng vàng để em thay anh lo cho con. Chỉ là một chút quà tượng trưng, không có gì đáng kể. Mong em vui lòng nhận Mong là em tha thứ cho anh và Phi. Ký tên, Vũ Hồng
Tái tê và nát vụn, người mẹ ôm chặt đứa con trai có khuôn mặt thộn ra. Chị biết con mình rất thất vọng. Người mẹ cồ tình an ủi con trai:
- Ba nói là ba phải đi làm xa…- Người mẹ có thể giấu con nhưng chị không thể giấu mình được.
Chuyện tình cảm của hai người đã rất ngột ngạt kể từ khi con trai ra đời. Người mẹ miệt mõi và luôn luôn trong tâm trạng lo lắng căng thẳng. Chị bắn lên vì con và chẳng bao giờ có những giây phút bình an. Con khóc, con đòi sửa, con đi đái, chuyện giặt giũ…Tất cả hình như đã chiếm trọn vẹn thời gian của chị. Thế là chuyện ân ái đành phải gạt qua một bên. Chồng chị là một người đàn ông tuy không có nhiều nhu cầu đòi hỏi nhưng chị vẫn cự tuyệt anh một cách quá đáng:
- Anh không thấy em miệt muốn đứt hơi hay sao?
- Em sao kỳ vậy! Anh là chồng của em?- Người chồng bối rối ngạc nhiên trước thái độ của vợ.
- Anh ích kỷ lắm. Anh chỉ nghĩ đến bản thân anh trước. Chẳng bao giờ anh nghĩ đến em và con.- Chị vợ trả lời đầy vẻ oán trách.!
Thế em bảo anh phải làm gì bây giờ?- Người chồng càng bối rối hơn!
- Tự anh hãy đi mà tự hiểu lấy! Anh lớn rồi, anh không còn là trẻ con nửa.
Nói xong người mẹ trẻ quay lưng vào vách, ôm chặt lấy con trai, rưng rưng khóc.
Từ hôm ấy, chồng chị chẳng nói gì nửa. Anh cảm thấy mình như một người thừa thải trong nhà, Mẹ đứa trẻ càng bận rộn với đứa con trai của chị, người bố bị dồn vào ngõ cụt. Cho đến một hôm anh về nhà, mồm sặc mùi rượu và cổ áo có dính một vệt son màu cánh sen. Chị vợ ghen lồng lên, giọng nói đầy vẻ trách móc:
- Anh ích kỷ lắm. Giờ thì tôi mới biết con người thật của anh!
- !!!
- Chồng chị không trả lời, khuôn mặt anh tái lại.
- Trả lời tôi đi! Anh không còn muốn hiện diện trong căn nhà này nửa, có phải như thế không?- Giọng nói của người đàn bà không còn chút tự tin, cộng với cơn ghen, lời lẽ giống như người ta đang đổ quá nhiều dầu vào lửa.
- Em đừng nói nửa có được không?- Anh chồng đứng phắt dậy.
- Tôi nói sai à? Hay là anh nghĩ tôi đang vu khống cho anh chứ gì?- Chị vợ mất hết vẻ bình tỉnh của thường ngày.
- Anh chẳng hiểu em đang nói cái gì nửa? – Người chồng bước lùi lại phái sau, vấp vào cạnh bàn, ngã đổ trên nền gạch.
- Anh nghĩ là tôi ngậm máu phun người đúng không? Mắt vợ anh tóe lửa.
- Em đã mất bình tỉnh rồi, Mệ ơi!- Chồng chị vịn tay vào chân bàn, cố gượng đứng dậy.
- Anh không còn yêu thương mẹ con tôi. Cứ viết giấy ly dỵ, tôi sẽ ký. Tôi hoàn toàn tỉnh táo và rất bình tỉnh.- Giọng chị vợ trở nên lạnh như đồng thau.
- Em! – Người chồng lạc giọng trong câu nói của anh.
- Anh không phải chần chừ nửa, giới hạn của tôi không có nhiều. Sức chịu đựng của tôi không thể kéo dài hơn được nửa. Hãy đi theo tiếng gọi của anh, ngôi nhà này không cần đến sự thương hại. Mẹ con tôi không cần đến sự giả dối của người chồng hờ.- Trong câu nói là một liều chất độc qúa tải đối với sức chịu đựng của chồng chị
- Em kết án anh hoàn toàn không có cơ sở.- Người chồng cắn môi. Máu bật ra.
- Anh oan ức lắm à! Hóa ra tôi vừa ăn cướp vừa la làng. Có phải anh muốn nói như thế hay không?
- Em im đi! Mệ, anh xin em.- Giọng người chồng như khàn lại.
- Im à ! Anh không có tư cách và có quyền cấm tôi!- Máu trong người chị vợ đang sùng sục sôi như lửa.
- Em!- Người chồng đấm mạnh tay vào mặt bàn.
Tách!
Mặt kiếng rạn ra.
Một đường nứt dài vĩnh viển, người chồng đã thật sự bất lực với khả năng kiên nhẩn của chính mình.
Thì ra đấy chính là nguyên nhân để người chồng tìm đến sự êm ái từ nơi một người đàn bà khác. Cuộc sống không có nhiều lựa chọn. Nhất là họ tự biến mình thành nạn nhân của nhau.
- Ba không về thật sao mẹ?- Thằng con hỏi mẹ.
- Ừ, Ba đã đi rất xa rồi, con ạ.- Người mẹ khóc. Chị nhớ đến đôi mắt hoảng loạng ngỡ ngàng của chồng hơn bảy năm về trước
|
9. Trăng non
Có những khúc quanh định mệnh quá gấp và đôi lúc người ta chỉ thật sự tỉnh cơn mê khi cái chén ngọc đã vỡ nát tan tành, trở thành những mảnh vụn ê chề. Người thím dâu nói với đứa cháu chồng:
- Cứ nghe thím. Mày cón trẻ, nhan sắc lại không kém ai. Lo gì không lấy được người khác khá hơn thằng Hồng, tiếc làm gì cái thứ bạc như vôi ấy?
- Thím chẳng hiểu gì đâu - Người cháu dâu lấy vãt áo chấm nước mắt.
- Sao lại không? Chú mày ngày xưa đi theo gái, tao còn lạ gì cái hạng vô ơn ấy! - Bà thím giọng không nén nỗ niềm cay đắng.
- Cũng tại cháu mà ra. Anh ấy không có lỗi. - Người cháu dâu an ủi bà thím bằng chính sự thất bại của mình.
- Ôi sào, mày cứ tự làm khổ mày mãi. Không đểu cáng thì nó đã chẳng phản bội. Vợ thì đẻ nằm cữ chưa xong đã đi đêm đi hôm. Rồi còn gái với gú. May cho mày là nó phản bội sớm đấy! - Giọng bà thím ken két chen qua kẽ răng nhả ra.
- Cháu đã đuổi anh ấy đi. - Tiếng khóc của người đàn bà trẻ nấc lên.
- Mày chỉ được cái tật bênh cho thằng phản phác ấy là giỏi. Vợ con đẻ ra chưa biết lật đã tằng tịu láu lếu bên ngoài. - Bà thím cay cú nhận xét. - Mày có dại thì cũng vừa vừa để người khác dại với chứ. Việc gì phải đày thân xác mãi như thế?
- Thế bây giờ thím bảo cháu phải làm sao? - Có nỗi khổ đau bối rối trong câu nói nghẹn ngào.
- Theo tao về Long Khánh. Có nghề y tá như mày, tiền tự dưng kéo đến. - Bà thím dâu duỗi chân ra, quần may cộc để lộ hai ống quyển mọc lông khá dày.
- Cháu cũng chán ở đây lắm rồi. Gặp ai họ cũng hỏi thăm anh Hồng... - Nước mắt đã khô dần trên khuôn mặt người cháu.
- Theo tao về Long Khánh. Quí báu gì cái Sài Gòn này. Toàn người đểu! Kết quả của câu chuyện là hai mẹ con người đàn bà tên Mệ ấy quyết định bán căn hộ ở cư xá Thanh Đa để đưa nhau về Long khánh định cư. Thằng bé sà vào lòng bà thím, giọng ngòng ngọng dễ thương:
- Lên đó, ba con làm sao biết mình đi đâu mà tìm?
Cả hai người đàn bà đều tê tái ruột gan. Trẻ con chẳng biết gì, chỉ có người lớn là đau lòng thương hại cho chúng nó.
- Thằng Hà ngoan thì ba về, tự ba biết mà đến! Ngoan đi rồi bà thương. trên đó nhiều hoa quả lắm, rộng rãi, thoáng mát tha hồ mà chơi.
Đấy cũng là nguyên nhân một thằng bé bảy tuổi rời thành phố theo mẹ đến một vùng đất xa lạ, ở đó cuộc đời nó lật qua một chương khác. Trở thành một phần của cuốn tiểu thuyết mà chính nó sau này đã chẳng bao giờ muốn viết đến.
|
10- Răng hô
Nhưng mà kể ra cũng khó nói lắm... Chính số phận đôi lúc vẫn không thể nào vượt qua được những yếu đuối của chính nó. Biết là xấu đấy nhưng chính số phận cũng không thể làm gì khác hơn được. Bản tính ác của nó đã trải qua không biết bao nhiêu kiếp luân hồi mà nghiệp quả càng ngày càng đeo nặng
Những gì ta nhìn thấy bên ngoài chưa hẳn là một quả ổi sẽ không có những con bọ đang đục khoét bên trong. Hàm răng vẫn nhe ra nhởn nhơ cười nhưng chẳng ai biết được quả tim bên trong đang chất chứa bao nhiêu là mảnh chai và chất độc. Cuộc đời cay và nghiệt. Chẳng ai muốn tin như thế nhưng đôi khi trong cuộc đời chúng ta cứ vật bùn vào mặt nhau. Cú đấm trước chưa kịp hoàn hồn thì cái tát khác đã liền vung ngay vào giữa mặt.
Ấy cũng là cái số phận hẩm hiu đen đúa của một người đàn bà tên Mệ.
Bỏ phố về quê, một quyết định bứt phá đổi đời mà Mệ cố tình vùi chôn dĩ vãng vào một tương lai đầy mạo hiểm. Người đàn bà ấy sau một lần đổ vỡ từ bao giờ đã có đôi mắt lạnh nhưng sâu, một đôi mắt có sức thu hút gấn vạn lần những nụ cười nửa mắt của đám đàn bà lăng loàng trắc nết.
Gái một con trông mòn con mắt. Một ngôi nhà nhỏ xây gạch cất lên, tường tô và quất vôi trắng xoá. Một chữ thập đỏ thật to được sơn lên tường cho biết đấy là phòng mạch của một y tá. Một mẹ một con. Một miếng thịt mỡ nằm thây lẩy trên thớt mà bọn đàn ông bỗng dưng trở thành những con mèo hoang cứ chực mồm tươm đầy nước dãi.
Oan và khiên, đấy là những sự ở đời mà chẳng ai biết trước được mà dự liệu. Một gã đàn ông có vợ và một gã biết làm thơ. Gã bị bệnh lao phổi. Một thứ bệnh mà gã một tuần phải ba lần đến ngôi nhà gạch của cô Mệ để tiêm thuốc. Khốn nạn! Hắn đã có vợ con tử tế nhưng vẫn không dằn được thứ bệnh tham lam tiền kiếp của bọn đàn ông. Hắn ăn trộm cái vòng cẩm thạnh của vợ rồi giúi vào tay người đàn bà hành nghề y tá:
- Tôi thương mẹ con cô quá!
- Anh đừng làm thế! Không coi được đâu! - Người phụ nữ đẩy cái vòng trả lại cho gả.
Cô cứ coi như đây là tấm lòng thành thật của tôi! - Hắn chùng cuống, trông tội nghiệp như một con chó ghẻ đi lạc, khuôn mặt đầy vẻ bối rối.
- Anh đến đây nhờ tôi tiêm thuốc thì tôi tiêm, mẹ con tôi không cần đến sự qua tâm của anh. Nếu anh không nghe, cứ như thế này, tôi sẽ mời anh đi đến nơi khác! - Trong câu nói rõ ràng có vẻ một là một, hai là hai.
Người đàn ông ề chề nói :
- Cô không có quả tim như khuôn mặt hiền lành của mình.
- Thôi anh về đi, đừng gây khó xử cho tôi nữa! - Người phụ nữ lạnh lùng nói.
- Cô nỡ đuổi tôi, đuổi một trái tim đang đau khổ.
- Anh về ngay, từ đây anh đừng bao giờ đến đây nữa. Mời anh về cho! - Cô Mệ chỉ tay ra cánh cửa.
Hôm ấy ngươi vợ của gã đâm sinh nghi. Từ dạo mẹ con cô Mệ gì gì ấy từ thành phố dọn về đây mở ra tiệm chích thuốc, chồng chị ta đâm khác hẳn. Mồm im ỉm cả ngày, ư khơng ư, ử không ử, bực không chịu được. lại còn có người nhà cạnh bên đánh tiếng:
- Có chồng phải biết giữ chồng. Đừng quá nhẹ dạ, mất chồng như chơi.
Thế là chị ta hóa ghen. Lục xem số tiền trong hòm có mất đồng nào hay không, chị ta thấy cái vòng cẩm thạnh màu cánh gián biến mất. Tốc sang nhà người đàn bà có ngôi nhà gạch, mặt chị ta tái xạm lại khi thấy chồng vẫn đang ngồi trên giường, khuôn mặt xốc xếch, cô Mệ trên tay vẫn còn ống chích. Chiếc vòng cánh gián vẫn nằm trên giường, lung linh, cười cợt.
- Anh Vinh! Thế này là thế nào? - Người đàn bà tên Vân ghen rít lên.
- Vân ạ! Không có gì đâu.
Người đàn bà quay sang người đàn bà hành nghề y tá:
- Cô Mệ! Tôi tưởng cô là người tử tế, hóa ra chỉ là thứ bán trôn nuôi miệng, #### thõa trá hình.
- Chị ơi! - Câu nói của người đàn bà làm nghề y tá cất lên định thanh minh.
Người đàn bà đang ghen vội sấn tới, cầm vội chiếc vòng lên rồi dí vào mặt cô Mệ:
- Chị ơi cái gì? Tang chứng, vật chứng còn rành rành ra đấy. Bắt được tận tay còn già mồm lý sự à?
- Vân không được hỗn! - Người đàn ông cố gắng gắt lên.
- Cả ông nữa. Ăn phải máu con ngựa cái này rồi phải không?
- Chị phải nghe tôi nói! Chị không có quyền... - Cô Mệ nghiêm giọng.
Đang cơn ghen, người đàn bà vung tay tát cô Mệ, chiếc vòng tuột ra, văng thẳng vào tường vỡ tan thành ba khúc.
- Vân! Về nhà ngay. - Người chồng quát lên.
- Này thì về này. Này thì ăn cướp chồng của người ta này... - Câu nói của người chồng khiến cho người vợ mất hết bình tĩnh.
Thằng bé đứng bên ngoài sân nhìn thấy người đàn bà hộ pháp sấn vào đấm đá, cào mặt và giật tóc mẹ nó. Chân nó tê cứng, hai con mắt thao láo mở ra, đầy vẻ sợ hãi tột độ. Nó không dám làm gì cả. Người đàn ông lảo đảo đứng lên nhưng cũng ch8ảng dám can vào. Mẹ nó yếu hơn nên biết biết lấy tay che mặt. Người đàn bà đang nổi cơn ghen như điên lên. Bà ta như một con cọp cái đang muốn xé xác một con nai đang hoàn toàn bất lực.
Thằng bé khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt lấm lem đầy bụi cát.
|