Khi Cà Chớn Gặp Cà Chua
|
|
Khi cà chớn gặp cà chua Chương 7: Baidu truyền tình (hạ) Nhà Đơn Nhất rất khá giả. Tuy rằng ba mẹ cậu không phải dạng kim lĩnh* gì, nhưng thu nhập phải nói là tương đối khả quan. Có một câu nói rất hay: Nền móng kinh tế quyết định thượng tầng kiến trúc — nhà cậu có tiền nên ba mẹ cậu có điều kiện đi khắp nơi trên thế giới, tầm mắt được mở rộng hơn. Từ đó mà tâm trạng vui tươi hơn, người nghĩ cũng thoáng hơn, tính tình do thế cũng phóng khoáng hơn. Tất tần tật những tính cách nói trên của ba mẹ cậu đã được thể hiện rất rõ ràng trong chuyện của Đơn Nhất. Không những không phản đối việc cậu theo nghệ thuật hành vi mà ba mẹ cậu còn thản nhiên chấp nhận hết mấy chuyện như đánh lộn, gây tai vạ, mời phụ huynh hay trừ hạnh kiểm lúc cậu còn học cao trung. Người mà, ai mà không có lúc gây lỗi lầm? Lại không phải làm ra chuyện gì thập ác đại tội không thể dung tha, qua rồi thì cho nó qua đi. Không nói chi xa xôi, chỉ nói mấy chuyện gần đây thôi. Ngày hôm đó Đơn Nhất gọi điện cho ba mình, nói với ba là cậu làm mất chiếc laptop hiệu Dell giá 1 vạn 2 kia rồi. Ba cậu trầm mặc một hồi lâu rồi hỏi chuyện là sao, thế là cậu một mười một chín nói ra hết. Sau khi nghe xong ba cậu chỉ dặn một câu: “ Lần sau đừng kích động bồng bột thế nữa.” rồi gác máy. Qua ngày thứ hai cậu nhận được một chiếc laptop mới tinh được gởi bằng chuyển phát nhanh đến. Hiệu Apple, giá thị trường 1 vạn 8. Bắt đầu từ khi cậu nhận được chiếc laptop Apple này, bỗng dưng có một cảm giác xông thẳng lên não cậu — Cậu, sắp chuyển vận rồi. ~~***~~ Sự thực chứng minh suy đoán của Đơn Nhất có mức đúng đắn nhất định. Chí ít thì số đào hoa của cậu cũng đã bắt đầu nở rồi. Đơn Nhất có một thói quen, đó là lên ‘Baidu biết**’. Cậu thường xuyên sử dụng những kiến thức về lĩnh vực nghệ thuật của mình để giải đáp các thắc mắc về một số vấn đề liên quan nghệ thuật của người khác trên mạng. Hôm nay cậu cũng đăng nhập vào tài khoản baidu (chính là cái ‘Hãy cho tôi một ly nước tráng dương’), thì thấy phía trên bên phải trang web hiển hiện dòng chữ ‘Có 1 tin nhắn mới’, nhấn vào xem, không ngờ là một người lạ có tên ‘Đổi tôi một đời không bị liệt dương’ gởi tin cho cậu. Sự thực là chỉ nội nhìn thấy tên tài khoản đó cậu cảm giác như có một luồng điện giật trong người, chính là cái feel khi gặp phải ‘chân mệnh’. Vậy nên, cậu tay chân lúng túng mở tin nhắn ra xem. “ Đơn Nhất Tôi biết cậu là Đơn Nhất! Tôi đã chú ý đến cậu rất lâu rồi! Nhưng cậu không biết tôi là ai! Tôi vẫn sẽ mãi chú ý đến cậu!!! Sẽ mãi chú ý đến!!! Cậu vĩnh viễn sẽ không biết được ngày ngày tôi đã chú ý đến cậu như thế nào! Laptop của cậu hiện trong tay tôi! Mấy bức ảnh bí mật kia của cậu tôi cũng đã xem qua! Tôi nói cậu biết! Tất cả mọi thứ về cậu tôi đều biết rõ! Cậu đã một mình lẻ bóng lâu rồi phải không?! Tôi ở đây nguyền rủa cậu! Yêu thương mãi mãi sẽ không bao giờ đến bên cạnh cậu! Cậu là cái đồ đại biến thái!!!” — LÀ THƯ TÌNH!!! ( = = +) Suýt chút nữa là Đơn Nhất rống lên khóc bù lu bù loa. Trời ơi là thư tình! Từ sau khi bị bạn gái đầu tiên mắng ‘biến thái chết tiệt’ thì đến giờ cậu chưa thể quen với ai nữa, không được người khác tỏ tình, và cũng không nhận được bất kì lá thư tình nào! Nhưng ngay ngày đầu tiên có lại laptop, cậu, đã bắt đầu chuyển vận đào hoa rồi sao? “Đơn Nhất! Tôi biết cậu là Đơn Nhất!” Xem xem, người ta đã phí công tổn sức như thế này để dò hỏi tên tài khoản của cậu! “Tôi đã chú ý đến cậu rất lâu rồi! Nhưng cậu không biết tôi là ai!”
Ai, thật xin lỗi, cậu đã quá chuyên chú vào nghệ thuật hành vi rồi, không chú ý đến ánh mắt rực lửa tình yêu ở xung quanh mình. “Tôi vẫn sẽ mãi chú ý đến cậu!!! Sẽ mãi chú ý đến!!! Cậu vĩnh viễn sẽ không biết được ngày ngày tôi đã chú ý đến cậu như thế nào” Cậu cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh người si tình ấy miệng cắn chặt khăn tay, ánh mắt mê đắm nhìn cậu như thế nào! “Laptop của cậu hiện trong tay tôi! Mấy bức ảnh bí mật kia của cậu tôi cũng đã xem qua!” Cái người… cái người si tình thế này! Không ngờ yêu cậu đến nỗi đi thu thập mọi thứ về cậu! Còn rất nghiêm túc cẩn thận xem hết tất cả mọi tấm ảnh về cậu nữa chứ! “Tôi nói cậu biết! Tất cả mọi thứ về cậu tôi đều biết hết rõ!” Uhm, có lẽ trong tay người ấy đã có tất cả mọi tư liệu về cậu rồi?! “Cậu đã một mình lẻ bóng lâu rồi phải không?! Tôi ở đây nguyền rủa cậu! Yêu thương mãi mãi sẽ không bao giờ đến bên cạnh cậu! Cậu là cái đồ đại biến thái!!!” Ha ha ha, chẵng lẽ người ấy cho rằng Đơn Nhất cậu là một kẻ ngu ngốc hay sao? Lời nói này, những lời rõ ràng như thế này! Rõ rành rành là những lời làm nũng của một đứa trẻ không đạt được tình yêu mà! Khi gõ những dòng này, người ấy nhất định là vừa chu đôi môi nhỏ xinh vừa e thẹn gõ bàn phím, khát khao muốn có nhưng lại không dám thừa nhận tình ý của mình! Nhưng đến cuối cùng cũng khe khẽ làm một động tác — Chữ đầu hàng của 3 dòng cuối ghép lại với nhau, vừa hay làm thành câu: “ TÔI YÊU CẬU” !!!
|
Không những thế, người ấy còn đặc biệt đi đăng ký tên tài khoản tương xứng với cái của cậu để làm thành tài khoản tình nhân —- “Đổi tôi một đời không bị liệt dương”! Thật là một đứa trẻ e thẹn đáng yêu mà! Đơn Nhất không do dự, đôi tay lướt nhanh trên bàn phím laptop, nháy mắt gõ xong một tin nhắn, gởi đến ‘Đổi tôi một đời không bị liệt dương’. Cái tin nhắn diễn đàn đó được ghi như sau: “Tôi cũng thích cậu, chúng ta quen nhau đi!” ~~**~~ Khi Lữ Vệ Quốc nhận được tin nhắn có nội dung là “Tôi cũng thích cậu, chúng ta quen nhau đi!”, phản ứng đầu tiên của anh là muốn ném laptop xuống bồn cầu xông nước quách cho rồi, đương nhiên đến cuối cùng anh không làm thế . Anh hoàn toàn không hiểu tại sao một bức thư hăm dọa khí thế hung hồn lại bị Đơn Nhất hiểu lầm thành một bức thư tình ngôn từ khẩn thiết. Chẵng lẽ cậu ấy quá thiếu thốn yêu thương? Dẫn đến trung khu thần kinh xuất hiện vấn đề? Hay là do không có bạn gái để phát tiết trong một thời gian dài nên tinh trùng lên não rồi? — Hay do chủ đề của lần nghệ thuật hành vi này là ‘ Dùng thái độ của công tử đào hoa cười ngạo tình trường để từ đó thể hiện con người chỉ đang theo đuổi dục vọng thân xác ngắn ngủi chứ không chú trọng đến giao hòa nội tâm’ ? Anh thực sự không hiểu Đơn Nhất đang nghĩ gì mà Vệ Quốc thì lại không xuống nước được để trả lời cậu rằng “ Lạy cậu tôi viết thư hăm dọa chứ không phải thư tình a!” ( Nếu vậy thì chẳng khác nào thừa nhận bản thân gặp trở ngại trong việc biểu đạt ngôn từ). Hết cách, Vệ Quốc chỉ còn nước đi một bước tính một bước, gởi tin nhắn trả lời Đơn Nhất. “ Được … Chúng ta quen nhau vậy…………………………” Những dấu ba chấm ở cuối biểu hiện nội tâm thấp thỏm do dự hoài nghi lo âu bất an buồn bực của Vệ Quốc. Nhưng những dấu đó trong mắt Đơn Nhất là trở thành biểu hiện đáng yêu vừa hưng phấn xen lẫn sợ hãi, muốn chối lại tiếp muốn nói lại thôi muốn cười lại khóc của đối phương Vậy là mối quan hệ tình nhân trên mạng của cả hai đã được thành lập như vậy đấy. Sự việc này đã tác động mạnh mẽ đến tiến triển của câu chuyện, đồng thời gầy dựng nền tảng vững chắc cho mối quan hệ thân mật của cả hai, mang đầy ý nghĩa vượt thời đại. Đón đoc chương 8: Cuộc chạm trán ở văn phòng Giải thích: *kim lĩnh: ở xã hội phương tây ngày xưa, người ta thường dùng màu cổ áo đễ phân biệt ngành nghề giai cấp của 1 người. Những người làm những việc lao động chân tay như công nhân, nông dân thường mặc áo cổ xanh, được gọi là “lam lĩnh”. Còn những người có mức thu nhập cao hơn, làm những công việc trí óc như luật sư, bác sĩ thường mặc áo sạch sẽ, tinh tươm, có cổ áo màu trắng, nên được gọi là “bạch lĩnh”. Dần dần những khái niệm này du nhập vào TQ và thêm 1 số khái niệm mới như “hồng lĩnh” chỉ những cô gái trẻ trung xinh đẹp làm việc văn phòng, “tân lĩnh” chỉ những người mới vào nghề. Còn “kim lĩnh” thì chỉ những ông chủ doanh nghiệp lớn, tổng giám đốc hay quản lý cấp cao của các công ty lớn. Ko bik mèo gải thik nhiều thế có bị gọi là nhiều chiện hok? **Baidu biết: cũng tương tự như yahoo hỏi & đáp. Khi cà chớn gặp cà chua Chương 8: Cuộc chạm trán ở văn phòng Lữ Vệ Quốc là một đứa trẻ ngoan, một đứa trẻ ngoan đặc biệt ham học. Ngoài việc đã chán ngấy công việc đang làm nên muốn thử sức với việc khác, còn là vì cái “tham vọng” vào đây để cảm thụ một chút hơi thở của chủ nghĩa nhân văn, do đó anh cực kì chủ động và kích động chạy đến trường đại học này làm thợ điện – chúng ta tạm không nói đến “vào” ở đây là vào bằng cách nào. Thân phận là thợ điện của tòa nghệ thuật nên anh cũng chỉ có thể đi nghe dự thính những bài giảng về nghệ thuật thôi. Hơn nữa, anh lại không có hứng thú đối với mấy môn học về những thứ như thiết kế, đồ họa (chưa kể đó là những lớp nhỏ nên anh không vào dự thính được) nên chỉ có những tiết đại cương như Lịch sử nghệ thuật, Thưởng thức và Ngôn ngữ nghệ thuật thì anh có thể vào nghe. Trong những môn đó, anh thích nhất là môn Lịch sử nghệ thuật do một vị giáo sư già dạy – chính là người đã gặp Đơn Nhất trong nhà vệ sinh mà ngay sau đó bị lí luận kinh thiên động địa ‘Millet và Gostave là đồng tính luyến ái’ của cậu dọa cho bỏ chạy. Vị này là một giáo sư học cao hiểu rộng, rất có thanh danh trên quốc tế, nhà trường cũng đã phí rất nhiều công sức mới mời được ông về đây giảng dạy, rốt cuộc lại bị Đơn Nhất dọa cho sốc đến nỗi mấy ngày nằm liệt trên giường – nhưng vẫn còn may, người ta dù sao cũng là người đã lăn lộn vật vã nhiều năm trong xã hội, quốc tế và giới nghệ thuật, có gì mà chưa thấy qua? Hơn nữa ông đã dạy Đơn Nhất từ khi cậu mới đặt chân vào trường, bị cậu dọa tới dọa lui dọa riết quen rồi, nên đợi sau khi hồn phách đã quay về người ta lại tiếp tục lên lớp thôi. Quay về đề tài chính, ông lão này quả thật rất khá, không những giảng dạy rõ ràng rành mạch mà còn nói rất kĩ về sự khởi nguồn, giai đoạn hưng thịnh và thoái trào, cả tình trạng hiện giờ của các trào lưu nghệ thuật, đồng thời còn so sánh những trào lưu khác nhau, tìm ra sự khác biệt và liên hệ giữa chúng (đây đã không còn thuộc về phạm trù Lịch sử nghệ thuật nữa rồi), học một tiết của ông già bằng với cùng lúc học nhiều môn khác nhau. Lần đầu tiên đi dự thính Vệ Quốc còn quy quy củ củ ngồi ở hàng ghế đằng sau, cuối cùng phát hiện ra ngồi ở phía sau toàn những đứa trẻ không thích nghe giảng cho lắm. Không phải thành tích của chúng không tốt nhưng thiên phú của chúng đều đã biểu hiện trên thao tác thực tế hết trơn rồi, còn những sinh viên muốn nghe giảng toàn ngồi hàng trên. Thế là lần thứ 2 Vệ Quốc ngồi ở hàng giữa, nhưng sau khi anh trả lời câu hỏi của giáo sư về ‘Điệu vũ được mệnh danh là chúng vũ chi vũ có từ thời Đường*’ là điệu vũ nào, ông lão bèn nói với anh “Dù là dự thính cũng có thể ngồi ở hàng đầu trong tiết của tôi.” Cho nên đến lần thứ 3 anh trực tiếp ngồi vào hàng ghế thứ nhất – so với sinh viên thì anh rảnh rỗi hơn, công việc làm xong cũng vừa đúng lúc anh có thời gian đi giữ chỗ ( vả lại mỗi lần anh vào nghe những tiết Lịch sử nghệ thuật cũng đều không phải là tiết của Đơn Nhất) Vì Vệ Quốc đã từng làm qua hướng dẫn viên du lịch, nên một số vấn đề liên quan đến nghệ thuật cổ điển Trung Quốc không làm khó được anh, nhưng còn về mảng nghệ thuật tây phương thì anh chưa hề tiếp cận qua. Có một lần, ông lão hỏi mọi người một câu về “Phong cách kiến trúc của đại giáo đường Ayasofya” mà không ai trả lời được, ngay cả anh cũng không biết trả lời sao, sắc mặt của giáo sư có chút âm u. Từ dạo đó, để báo đáp “ông già” đã không màng đến phận “dự thính” của anh, Vệ Quốc quyết định cắm đầu nghiên cứu về Lịch sử Tây phương. Nhưng do tư liệu về Nghệ thuật thời phục hưng – một mảng quan trọng trong lịch sử nghệ thuật tây phương quá nhiều và phức tạp, Vệ Quốc không biết bắt đầu xem cái nào thì tốt, thế là quyết định đi đến văn phòng của ông lão để hỏi trực tiếp. ~~**~~ Từ sau khi Đơn Nhất nộp bài luận Lịch sử nghệ thuật với đề tài ‘Khuynh hướng đồng tính luyến ái giữa Millet và Gostave’, cậu đợi mấy ngày nhưng không thấy giáo sư già đâu, mà cậu thì đang sốt ruột muốn biết gấp điểm số bài luận của mình. Cậu cảm thấy bài luận này mình viết không được tốt lắm, chí ít là vẫn chưa đào sâu tìm hiểu cặn kẽ về yêu hận tình thù giữa Millet và Gostave, mà chỉ mới suy đoán đại khái đơn giản về khuynh hướng giới tính của cả hai, có thể nói là hơi nông cạn, đối với một người thành tính luôn đứng nhất như Đơn Nhất mà nói, đó thực là một thất bại trong cuộc đời hoàn mỹ của cậu. Vậy nên cậu muốn đi đến văn phòng tìm giáo sư già để hỏi về kết quả của mình. Cậu sợ rằng nếu vì thứ mà bản thân mình chưa tìm hiểu cặn kẽ mà để lại ấn tượng không tốt trong lòng giáo sư, từ đó ảnh hưởng đến thành tích học kì này của cậu thì – Ôi thôi, trời ơi, cậu không dám nghĩ tiếp nữa! Thế là vào một buổi trưa đẹp trời nào đó, Đơn Nhất mang theo tâm trạng sốt ruột và khẩn thiết, đặt chân vào văn phòng của vị giáo sư già. ~~***~~
|
Mấy ngày nay, Vệ Quốc cảm thấy số mình xui xẻo sao đó. Cái “việc tốt” laptop từ trên trời rơi xuống lại vì nguyên chủ nhân của máy là vị ‘biến thái chết tiệt nào đó’ mà khiến anh cảm thấy ngài ngại trong lòng, gởi cho ‘tên biến thái kia’ bức thư hăm dọa, lại bị hiểu lầm thành thư tình, cuối cùng bị ép quen với ‘biến thái chết tiệt nào đó’… Ngay cả bây giờ! Anh chẳng qua là muốn đến đây thỉnh giáo ông thầy về một số chuyện liên quan đến nghệ thuật thời phục hưng thôi nhưng chết không cơ chứ, lại chạm mặt ‘cái thằng biến thái nào đó’ kia rồi!!! Trời cao sao đãi Lữ mỗ ta tệ bạc thế này!! ~~**~~ Đơn Nhất vừa trông thấy giáo sư già, lập tức dùng khí thế như hổ đói vồ mồi ác lang đuổi thú xông vào. - Giáo sư! Bài luận của em…. – Đơn Nhất chưa nói hết câu, bèn bị Vệ Quốc cắt ngang. - Ay ay ay, tôi nói cậu có chuyện gì hả?! Có biết cái gì gọi là tiên trước hậu sau không hả?! – Vệ Quốc đẩy Đơn Nhất đang đứng chắn trước mặt mình ra, có chút không vui nói. – Không thấy tôi và giáo sư đang bàn về nghệ thuật phục hưng sao?! Cậu có vấn đề gì thì đợi lát sao hãy hỏi! Ban nãy trong mắt trong lòng của Đơn Nhất chỉ toàn là giáo sư, không để ý Vệ Quốc cũng đang đứng bên cạnh, nghe thấy lời anh nói, lúc này mới chú ý đến nhân vật vừa lên tiếng này. - A? … xin lỗi… — Cậu lại nghĩ chỉ xin lỗi thôi thì có chút không hay, liền nói. – Chẳng phải chỉ là nghệ thuật phục hưng thôi sao? Tôi đối với mảng này tương đối rành rẽ! Những việc đơn giản như thế cần chi hỏi giáo sư! Hỏi tôi là được rồi! Nguyên ý của câu nói này là ý tốt đó, nhưng khi dừng bước bên cạnh tai của Vệ Quốc thì bị biến chất mất tiêu – dù nghe thế nào cũng giống như là Đơn Nhất đang khoe khoang. - Sao hả? Cậu thông minh thì đồng nghĩa với việc yêu cầu người khác cũng phải thông minh như cậu à?! Lữ Vệ Quốc tôi thì không thể rồi đấy, sao hả?! Có ngon thì cậu so tài với tôi về nghệ thuật Trung Quốc xem! – Chống mắt mà xemVệ Quốc anh cho biến thái này chết mất xác luôn. Vị giáo sư già cũng chỉ mới quay về hôm này, thân thể mới khỏe lên được chút thì phải nghe cuộc cãi vã của hai người đang đứng bên cạnh. Người đã từng bị Đơn Nhất dọa đến đau bao tử như ông mỗi lần trông thấy Đơn Nhất là bênh cũ lại tái phát, cái bao tử lại phản xạ có điều kiện bắt đầu đau thắt lại, thêm nữa người “dự thính” mà ông vốn tưởng rằng ngoan hiền thông minh lễ phép lại giống như một chú mèo bị đạp phải đuôi đang xù lông lên nghênh chiến …. Giáo sư già xoa xoa bao tử… hy vọng là bệnh đau bao tử của ông không bị nặng thêm. Vị giáo sư cuối cùng cũng đã không thể nhẫn nhịn thêm được nữa cuộc cãi vã trẻ con của hai người, ngẩng đầu rống lên một tiếng trời đất biến sắc. - HAI NGƯỜI ĐỪNG CÓ ĐÁ LƯỠI TRƯỚC MẶT TA NỮA! Tiếng hét đã thu hút được sự chú ý của hai người, nhưng nguyên nhân khiến cả hai chú ý không phải là vì giáo sư sắp giận đến nơi. Vẫn là một câu nói đó, tiếng Trung rất chi là bác đại tinh thâm a! Cái từ ‘đá lưỡi’ này, ở quê hương của giáo sư, mang nghĩa “cãi vã, cãi miệng”. Nhưng trong nhận thức của đại đa số người thì… đó là “hôn môi”, mà còn là “nụ hôn rất nóng bỏng, cuồng nhiệt, vô cùng mãnh liệt và lãng mạn đến ngất ngây”… Hai người vì tiếng hét của giáo sư mà lặng đi mấy giây… Ông nhân lúc cả hai còn đang hóa đá, lập tức nhanh lẹ nói: - Nói cậu trước, Đơn Nhất. – Ông xoay qua Đơn Nhất. – Luận văn viết rất khá, phân tích hai họa gia rất cặn kẽ, luận điểm phong phú, nhưng hướng vào vấn đề không thích hợp. Bài luận văn đó viết, cái luận điểm đó nêu ra, sự miêu tả cậu hướng vào… Nếu như ông mà không ôm chặt quan điểm ‘Millet và Gostave làm sao có thể là đồng tính luyến ái được chứ!? Tất cả chỉ là trùng hợp mà thôi, cả hai tuyệt đối không phải là đồng tính luyến ái’ cho đến phút cuối cùng, có lẽ đã đồng ý với tất cả những gì Đơn Nhất viết rồi. - Đến cậu, Tiểu Lữ. – Giáo sư hướng qua Vệ Quốc, lại liếc nhìn một cái về hướng Đơn Nhất. – Đơn Nhất là đứa trẻ có thành tích ưu tú nhất trong lớp của ta, nhất là đối với mảng Lịch sử nghệ thuật tây phương, cậu ấy có một cái nhìn rất toàn diện và độc đáo, ta tin rằng, cậu ấy nhất định sẽ có ích cho cậu, vậy nên, có bất kỳ câu hỏi gì cậu cứ trực tiếp hỏi cậu ấy đi!! - Ngoài ra – Ông lại nói với Đơn Nhất. – Kiến thức Lịch sử nghệ thuật cổ điển Trung Quốc của cậu thực sự có chút cần nắm lại rồi đấy, hãy hỏi Vệ Quốc nhiều về mảng này!! – Tốt nhất là cậu nên học tập ở Vệ Quốc lối suy nghĩ của người bình thường!!! - Còn ta – Ông đứng dậy phía trước bàn làm việc, cầm lấy cặp của mình – Ta chiều nay không có tiết… nên… ta đi đây. – Vừa nói xong, liền nhanh chóng chạy khỏi văn phòng. Chuyện của hai thằng nhóc ấy, ông già ta không quản nữa! Hai người muốn cãi cứ cãi! Thích đá lưỡi cứ đá lưỡi! Thế là, dưới sự tác hợp của vị giáo sư già, Lữ Vệ Quốc và Đơn Nhất, tèng téng teng teng, trở thành đôi bạn học tập rồi ………… Đón đọc chương 9: Vị giáo sư già tội nghiệp *Điệu vũ được mệnh danh là chúng vũ chi vũ có từ thời Đường: đó chính là ‘ Nghê thường vũ y vũ’ (霓裳羽衣舞) do Đường Huyền Tông sáng tác
Khi cà chớn gặp cà chua Chương 9: Vị giáo sư già tội nghiệp Đơn Nhất vốn thật tình muốn kết thành đôi bạn học tập với Vệ Quốc, tiếc là đối phương một chút cũng không muốn. Ngay khi Vệ Quốc trông theo lão già kia nhởn nhơ rời đi không chút áy náy, lẽ tự nhiên, anh cũng không buồn tiếp tục ở lại trong văn phòng. Sau khi để lại một cái lườm nguýt cho Đơn Nhất và câu “Người ra sau nhớ đóng cửa!” , anh ung dung thư thả bỏ mặc cậu ở lại một mình. Trái tim non nớt của Đơn Nhất đã nhận phải một cú đả kích nặng nề, cậu không hiểu, chẳng lẽ Vệ Quốc hỏi cậu vấn đề về phương diện học tập lại mất mặt lắm sao? Sao anh câu nệ sĩ diện đến thế? Cậu nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra được đáp án, chỉ có thể tạm thời lí giải là anh đố kỵ sự uyên thâm của cậu trong lĩnh vực lịch sử nghệ thuật tây phương. Sau khi trở về căn phòng nhỏ của mình, Vệ Quốc càng nghĩ càng thấy giận. Dựa vào đâu mà anh làm việc gì Đơn Nhất cũng nhất định phải chen chân vào? Giúp được thì còn đỡ, đằng này càng nhúng tay vào càng loạn lên! Nói chuyện hôm nay thôi, vốn anh định nghiêm túc đi hỏi bài ông thầy nhằm muốn gây cho ông lão ấn tượng rằng “Giáo sư a thầy xem tiết của thầy em đã chăm chú nghe giảng biết bao nhiêu, em đâu có phụ lòng thầy đâu! Những điều không hiểu em bèn hỏi thầy đấy chứ. Thầy xem em là một học trò ngoan biết bao nhiêu”. Nhưng từ khi Đơn Nhất bước vào, nội chỉ việc cãi lộn với cậu ta đã khiến anh tốn không ít nước bọt. Đáng giận nhất là không ngờ ông già giáo sư kia lại ném anh cho Đơn Nhất! Còn nói gì mà “Đơn Nhất là đứa trẻ có thành tích ưu tú nhất trong lớp của ta, nhất là đối với mảng Lịch sử nghệ thuật tây phương. Cậu ấy có một cái nhìn rất toàn diện và độc đáo, ta tin rằng cậu ấy nhất định sẽ có ích cho cậu. Vậy nên có bất kỳ câu hỏi gì cậu cứ trực tiếp hỏi cậu ấy đi!!” Lại đi kêu một tên tiểu tử dạy anh, Lữ Vệ Quốc anh thà chết còn hơn! Anh mới là người không có hứng thú ở đó mà chơi với Đơn Nhất! Hứ! Vệ Quốc hậm hừ hậm hực lên mạng, lang thang qua các trang web. Từ khi có chiếc laptop hiệu Dell này, mỗi lần rảnh rỗi không chuyện gì làm anh đều thích lang thang trên mạng tìm mấy tin tức lá cải giết thời gian. Những lúc không vui cũng có thể lên mạng tìm vài thứ xem xem, chuyển dời sự chú ý một chút. Anh vào Baidu đăng nhập tài khoản theo thói quen, kết quả là trông thấy bảng hiển thị “Có tin nhắn mới”. Hứ, không cần xem cũng biết là ai gửi đến rồi. Nhấn vào xem, quả nhiên là ‘Hãy cho tôi một ly nước tráng dương’ gửi cho anh. Tin nhắn đó viết như sau: “Cục cưng ơi!! Anh ức chế chết được, hôm nay anh đi tìm giáo sư hỏi về điểm số bài luận, kết quả giáo sư nói anh “vấn đề tìm hiểu không thích hợp”! Hu hu hu, anh có nghiêm túc viết mà! Hơn nữa còn nghiêm túc suy nghĩ cả nửa ngày trời, giáo sư lại đi nói vậy với anh!! Còn nữa còn nữa, giáo sư còn kêu anh đi dạy người mà anh đã từng đắc tội qua nữa! Anh là thật lòng muốn dạy người đó nhưng người ấy lại không chịu… nhất định là đố kỵ với anh! Cục cưng ơi, cưng nói anh phải làm sao giờ?” Vệ Quốc lại một lần nữa muốn đem máy quăng xuống bồn cầu quách cho rồi. Gì mà “đố kỵ”! Cậu có thứ gì tốt đáng để anh “đố kỵ” hả? Anh, Lữ Vệ Quốc, có cái gì đáng để đi “đố kỵ” với cái tên biến thái chết tiệt kia hả?!! Cậu không phải chỉ có chút sở trường về lịch sử nghệ thuật tây phương thôi sao hả? Vệ quốc anh cũng đâu phải học sinh sinh viên, không cần phải thừa sống thiếu chết đi ganh đua thành tích với cậu làm gì, rốt cuộc là do đâu mà cậu lại nghĩ rằng bản thân anh đi “đố kỵ” với cậu hả? Vệ Quốc đúng thật là đã bị lời của Đơn Nhất làm cho khóc không nổi mà cười càng không xong. Thật sự không thể hiểu nổi tư duy của kẻ biến thái này. Thôi, anh cũng không cần thiết đi hiểu tư duy của biến thái làm chi, dù gì thì anh cũng không có ham muốn trở thành biến thái. Nhưng tin nhắn thì vẫn phải trả lời, Vệ Quốc tùy hứng gởi một tin nhắn đồng thời thừa dịp đả kích một chút tính tích cực của Đơn Nhất. “Với bài luận về đồng tính luyến ái giữa Millet và Gostave của cậu? Còn muốn giáo sư người ta nói gì nữa? Người ta tuổi cao sức yếu rồi, chịu không nổi sự hành hạ của cậu đâu!” ~~**~~
|
“Với bài luận về đồng tính luyến ái giữa Millet và Gostave của cậu? Còn muốn giáo sư người ta nói gì nữa? Người ta tuổi tác cao rồi, chịu không nổi sự hành hạ của cậu đâu!” Sau khi xem tin nhắn này, Đơn Nhất ngây đơ ra không chỉ là một lúc. Người đáng yêu ấy quả là lợi hại a! Ngay cả mình viết bài luận gì cũng biết luôn nha! Đơn Nhất không phải là ngốc, ngược lại, cậu còn rất thông minh. Những chuyện bình thường, cậu chỉ cần nghĩ một chút là ra. Là ai biết nội dung bài luận của cậu? Lại là ai biết tên tài khoản trên Baidu của cậu? Chỉ cần suy luận một chút là đáp án đã rành rành ngay trước mặt. Tuy người này khiến Đơn Nhất có chút chấn động, nhưng, khoảng cách về tuổi tác không quan trọng, giới tính càng không là vấn đề… … Bắt đầu từ ngày thứ hai sau đó, mỗi khi vị giáo sư già môn Lịch sử nghệ thuật giảng dạy, ông đều cảm thấy có một đôi mắt thấm nồng ý tình chăm chú dõi theo mình… Tâm hồn già héo cằn cỗi của vị giáo sư từng bị đả kích nặng nề bởi sự thờ ơ học hành của sinh viên giờ đây đã phấn chấn tươi trẻ lên lại… ~~**~~ Dưới đây là những lời nhảm của vị giáo sư già tội nghiệp (không tính trong chính văn): Gần đây giáo sư rất happy, tiết học của lão cuối cùng cũng đã có người thích học!! Trường đại học này không phải là ngôi trường quá chú trọng đến thành tích học tập đơn thuần của bọn sinh viên mà là loại quan tâm nhiều về năng lực. Đối với sinh viên học viện nghệ thuật mà nói, bọn họ học những môn văn hóa cũng chỉ là để hưởng ứng lời hiệu triệu của nước nhà mà thôi. Cho dù có cúp học thi rớt cũng không phải vấn đề gì to tát lắm, chỉ cần chuyên ngành của bọn họ – nghệ thuật làm tốt là xem như vạn sự trôi chảy. Thông qua thành tích học tập rạng danh nhà trường, không đến lượt bọn họ, chỉ cần đoạt được giải quốc tế nào đó về những cái như ca hát hội họa nhạc khí…v.v là được rồi. Có thể nói thế này, học viện nghệ thuật này chiêu sinh vào toàn bọn điên, chứ không phải mọt sách. Ở mặt nào đó thì đó là chuyện tốt, chí ít là nó khiến học viện nghệ thuật có được danh tiếng tương đối tốt trên quốc tế, mỗi năm đều có vô số học sinh cố sống cố chết vào cho bằng được. Nhưng những học sinh đó sau khi đậu đều chỉ chuyên tâm vào nghệ thuật, môn học văn hóa đều quăng sau não hết rụi. Mà trong những môn học văn hóa thì Lịch sử nghệ thuật đứng thứ hai trong danh sách “những môn học khô khan vô vị trong mắt sinh viên”, đương nhiên cũng không được bọn sinh viên quan tâm gì cho cam. ( Đứng đầu là Ngôn ngữ nghệ thuật, học cách dùng sáu loại ngôn ngữ trên thế giới để biểu đạt các danh từ trong nghệ thuật) Thân là giáo sư môn Lịch sử nghệ thuật, đương nhiên đã thấy qua nhiều loại sinh viên, cũng trải qua biết bao sự kiện. Giờ học ồn ào, cúp học đồng loạt, có người quậy phá… những chuyện này nhiều đến đếm không xuể. Nhất là sau khi thi dù hầu như tất cả đều rớt nhưng nhà trường mặc kệ, vẫn bắt ông làm gì thì làm cũng phải sửa toàn bộ thành đậu. Hu hu hu, ông dễ dàng lắm sao? Trong biển học mênh mông, ông lăn lộn…bò trườn… lặn ngụp… bơi ngửa… bơi ếch… bơi bướm… bơi tự do… thở bong bóng… Cuối cùng cũng đã khiến ông đợi được một đứa nho tử khả giáo rồi!! Thành tích là nhất của nhất! Mỗi lần thi tuy không thể lấy trọn điểm, nhưng đều lấy được xuất sắc, là đứa duy nhất trong N năm dạy ở cái học viện này ông gặp được. Nhưng! (Cho ông rút khăn chấm nước mắt cái ) Đứa học sinh này cái gì cũng tốt, chỉ có tư duy là không được bình thường thôi! Trong mấy năm dạy cậu, ông đã bị những tư tưởng kì dị của cậu chỉnh đến sắp đứng bóng. Hết mắc bệnh loét bao tử thì đến đau dạ dày, hết mắc bệnh tim thì chuyển sang cao huyết áp, có một lần xém nữa là trúng gió thành bại liệt luôn!!! Trong lúc ông cảm thán sự u uất của cuộc đời, trời cao bất công thì ông lại nghênh tiếp đứa học sinh thứ hai!! Nói đến đứa trẻ này, quả thật là một học sinh ngoan hiền!! Tuy chỉ là dự thính nhưng lại tương đối hiểu rộng, với lịch sử nghệ thuật Trung Quốc thời cổ tương đối rành rẽ! Sự xuất hiện của anh đã thay đổi cục diện tình hình bàn luận những vấn đề méo mó về sử tây phương giữa ông và “học sinh số một”, quan trọng nhất là – đứa trẻ này là người bình thường!!! (khóc) Không bao giờ nói ra những thứ như ‘wao wao wao Tần Thủy Hoàng thật là trâu bò đó nha người ta thích ảnh quá đi thôi người ta thật siêu muốn SM ảnh quá đi a~~ ‘ Nhưng đến cuối cùng… (Cho ông rút áo lau nước mắt lần nữa) “Học sinh số một” và “Học sinh số hai” lại đi cấu kết với nhau! Gian phu dâm phu làm xằng làm bậy! Trước mặt lão nhân gia ông đây mà cứ liếc mắt đưa tình đánh yêu mắng yêu anh anh em em ngọt ngọt ngào ngào ân ân ái ái !! Ông chán chường rồi… Ông suy sụp rồi… — Cuối cùng! Đương trong cảnh mù mịt tăm tối ấy!Ông cảm nhận được sự ủng hộ thầm lặng của một người nào đó!! Tuy rằng ông không biết người đó là ai, nhưng ông vẫn cảm nhận được ánh mắt rực lửa nồng nhiệt ấy… lúc ông trên lớp, khi ông tan trường, lúc ông ăn cơm, khi vào toilet… Ánh mắt ấy vẫn mãi dõi theo ông!!! Nói với ông Fight Fight!! Vì người đang thầm lặng ủng hộ ông, ông phải kiên cường lên! Ông phải mạnh mẽ! Ông phải cố gắng hơn nữa! Ông phải thẳng lưng ưỡn ngưc! Ông phải kiên trinh bất khuất! Ông phải dũng cảm tiến lên!!… Đón đọc chương 10: Sự kiện chuyển phát nhanh Khi cà chớn gặp cà chua
Chương 10: Sự kiện chuyển phát nhanh Vào buổi tối,Vệ Quốc thấy dầu gội đầu của mình đã dùng hết nên định ra ngoài mua chai mới về. Sau khi đã dọn dẹp xong xuôi, anh bèn nhét tiền vào túi, thong dong đi ra cổng trường. Tuy trong khuôn viên trường có cái siêu thị mini nhưng giá cả lại có vẻ đắt hơn. Muốn sống qua ngày đoạn tháng thì phải tính toán tiết kiệm, đừng có nghĩ một, hai xu thì không phải là tiền. Ngoài cổng trường là siêu thị, anh chọn bừa một chai dầu gội nào đó rồi thanh toán đi về — mắt không liếc dọc liếc ngang thì tiền sẽ tiết kiệm được rất nhiều. Tay cầm chai dầu gội quay về, kết quả là ngay tại cổng trường lại đụng độ oan gia. ~~**~~ Từ khi nghĩ rằng ‘Đổi tôi một đời không bị liệt dương’ chính là vị giáo sư già, thì Đơn Nhất ngày ngày dõi phút phút trông, muốn tìm ra chứng cứ trên người ông lão để chứng thực suy đoán của cậu. Cậu lúc trên lớp nhìn, tan lớp nhìn, ăn cơm nhìn, đi toilet cũng nhìn, cuối cùng rút ra kết luận là “Rất tiêc, thầy ấy không phải.” Vì Đơn Nhất không tìm ra được nỗi cuồng mê đắm say cậu trên người giáo sư, cũng không có cái feel siêu phàm thoát tục mà thâm tâm cậu ấp ủ về người đó. ( Dù cho là ‘liệt dương’ chính hiệu, cũng làm gì có mê say đắm đuối cậu, trên người càng không có cái feel siêu phàm thoát tục gì ráo.) Cậu ức chế, cậu bi phẫn….nên cậu quyết định ra dạo lòng vòng. Nhưng trùng hợp ngẫu nhiên làm sao, cậu lại chạm mặt một người ở ngay cổng trường. — Người yêu của hội trưởng tài chính hội học sinh, Triệu Tuyết Quân. Hơn nữa, còn là phiên bản đang khóc lóc. Đơn Nhất tự giác mình là một quý ông, chí ít thì khi trông thấy người mà mình đã gặp qua vài lần đang khóc lóc, cậu không thể nào mặt dày rảo bước đi tiếp không đoái hoài đến. Vậy nên cậu thanh thanh cổ họng, chỉnh chỉnh y phục, và bày ra cái dáng điệu trông ngầu ngầu, kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, lúc này mới đi đến trước mặt Tuyết Quân, dùng chất giọng quyến rũ của cậu hỏi. - Can I help you? ~~**~~
|
Vệ Quốc đương nhiên không biết nguyên nhân trước sau, chỉ trông thấy Đơn Nhất đang không ngừng khuyên một cậu trai “Đừng khóc, đừng khóc nữa…”, liền nghĩ rằng Đơn Nhất đang ức hiếp con nhà người ta. - Hừm hừm, không hổ là người của hội học sinh mà, thích ức hiếp ai liền ức hiếp, làm cho một cậu trai đang yên đang lành phải khóc lóc mà còn không biết xin lỗi! – Vệ Quốc lời mặn lời nhạt, châm chọc cạnh khóe. - Đây không phải lỗi của tôi! – Đơn Nhất thấy mình bị nghi oan ức, giọng nói hậm hực, cộng thêm cái khuôn mặt “côn đồ”, ngược lại càng làm tăng thêm phần ngang ngược xảo biện. Vệ Quốc không màng Đơn Nhất nữa, nhanh chân đi đến trước Tuyết Quân, nhẹ giọng khuyên: - Nào, đừng khóc nữa, nói cho anh nghe xem chuyện gì nào… Trước mặt đại đa số mọi người, biểu hiện của Vệ Quốc thường là ôn nhu nho nhã dịu dàng khiêm tốn ngoan hiền nhỏ nhẹ, nên hầu như mọi người đều thích anh, những lời bình phẩm về anh thường là “Một đứa trẻ hiền ngoan dễ gần”. Đương nhiên, Đơn Nhất không được tính trong “đại đa số mọi người” đó. Chỉ cần vừa gặp phải cậu, thì anh bèn chuyển sang trạng thái phòng bị, toàn thân mở hết mã lực, không cho Đơn Nhất một chút xíu gì gọi là thân thiện dễ gần. Bây giờ Vệ Quốc đang vận bí kíp 26 năm trui rèn của mình – “Anh trai tri âm☆Đột kích!” ( Dựa theo quan điểm sự vật phát triển biến hóa, bí kíp này cũng sẽ biến hóa thành những chiêu thức tương ứng theo như “Em trai nhỏ nhà bên”, “Đứa cháu nhỏ ngoan hiền”, “người dưng dịu dàng” …v.v) Tuyết Quân chỉ là chú cừu non mới lớn, không biết gì về nhân tâm hiểm ác khó lường, không hiểu gì là trong ngoài bất đồng, vẫn còn hồn nhiên thuần khiết như một tờ giấy trắng nên lẽ đương nhiên là không chống cự lại được sức công kích của Vệ Quốc, hoàn toàn xem anh như đấng cứu thế của mình. Chiếc miệng nhỏ của cậu vừa hé, nước mắt lại càng chảy dài. - Hu hu hu hu hu, anh …. Hu hu hu hu hu… bưu kiện chuyển phát nhanh của người ta….. Dù cho Vệ Quốc có trâu bò đến đâu, cũng không tài nào chịu được sự công kích nước mắt của đối phương, nếu như nói ban nãy là giả bộ, thì bây giờ anh thật sự yếu lòng rồi - Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa, bình tĩnh lại nào, nói cho anh biết chuyện gì xảy ra nào? Lúc này Tuyết Quân mới lấy lại bình tĩnh, thút thút thít thít kể rõ sự tình cho Vệ Quốc nghe, anh mới hiểu ra đầu đuôi câu chuyện là vầy: tối này 8 giờ có tiệc sinh nhật của bạn Tuyết Quân, cậu đã đặc biệt vì người đó đặt mua một cuốn sách từ nước ngoài, nhưng do đặt quá trễ, bên chuyển phát nói ít nhất cũng phải đến 9 giờ mới chuyển đến, do biết không kịp cho buổi tiệc sinh nhật của bạn nên cậu mới ngồi đây khóc. Cả câu chuyện, một chút xíu xiu cũng chả có gì liên quan đến Đơn Nhất cả. Anh biết mình đã trách oan Đơn Nhất, cảm thấy ngường ngượng nên ngại nhìn cậu, thế là chuyển qua hỏi Tuyết Quân. - Em là nhờ công ty chuyển phát nhanh nào? Tuyết Quân nghĩ ngợi chút, rồi nói ra một cái tên. - Công ty này…? – Gương mặt Vệ Quốc lộ vẻ vui mừng, nhưng lại lập tức trầm xuống. Anh đã từng làm ở công ty chyển phát đó, lúc đó làm công việc điều phối, chuyên môn phụ trách điều phối các bưu kiện sao cho hợp lý. Anh vẫn nhớ rõ trong công ty ấy, ở phòng điều phối có cả một dãy tường là bản đồ điện từ thành phố, những dấu chấm đỏ tượng trưng cho các nhân viên chuyển phát mang trên người hệ thống định vị bằng vệ tinh xuyên suốt qua lại trên bản đồ điện tử*. Các mối quan hệ của anh lúc đó cũng khá tốt, không biết những quan hệ này hiện giờ có còn dùng được nữa không. Nghĩ vậy, anh quay sang nói với Đơn Nhất. - Cậu cho tôi mượn điện thoại di động một chút. Vừa nghe, Đơn Nhất ngay lập tức móc ra di động đưa cho anh, một chút cũng không nghi ngại. Vệ Quốc trông thấy sự phóng khoáng của cậu, không có vẻ gì là đang giận anh, mặt anh lúc này có chút đỏ lên. Việc gấp giờ là giải quyết cho xong vụ bưu kiện cái đã! Vệ Quốc thầm nói với mình, để bản thân đừng suy nghĩ lung tung nữa. Tay cầm điện thoại, trong lòng trấn tĩnh lại, bấm nút gọi số nội bộ của công ty chuyển phát. ~~**~~ 『A lô 』 Điều phối viên bên đầu dây kia kì quái hỏi. Trong lòng nghĩ: có phải là gọi lộn số rồi không? Không phải là số của bất kì nhân viên chuyển phát nào cả. - Ah, cái đó, tôi là… – Vệ Quốc vừa mở miệng nói liền bị người kia cắt ngang. 『Anh Lữ?… Anh là anh Lữ phải không?! 』 - Ah, phải. – Vệ Quôc thầm nghĩ, không ngờ giọng mình lại được người khác nghe ra. 『Anh Lữ, có chuyện gì à? 』 - Chuyện là, ở bên anh có một người bạn có nhờ mọi người bên đó chuyển bưu kiện, nói là 9 giờ mới đến… 『Wo, em biết là anh nói đến ai rồi, không có cach nào khác cả, bọn em chỉ mới vừa nhận được bưu kiện của cậu ấy, vả lại hiện giờ công ty chỉ còn lại một đội vận chuyển bưu kiện qua bên phía tây à, mà trường đó lại ở phía nam, cách xa quá! 』 Vệ Quốc hơi trầm tư suy nghĩ chút, sau đó bèn nói. - Thôi thì vầy nè…. ~~**~~ Vệ Quốc đề ra phương pháp “nhờ đội phía tây đưa cho đội đi đến tây nam, rồi đội tây nam đưa đến bên đội phía nam”, điều phối viên cũng nể mặt anh một lần, kêu nhân viên vận chuyển làm theo**. Nhờ vậy mà bưu kiện đến được tay Tuyết Quân lúc 8 giờ kém 10 phút. Tuyết Quân nín khóc, tươi cười cám ơn Vệ Quốc cả buổi trời, sau cùng còn ôm Đơn Nhất và Vệ Quốc , tặng mỗi người một nụ hôn trên má, lúc này mới ôm quà tức tốc chạy đi. Vệ Quốc và Đơn Nhất đưa tay lau dấu nước miếng trên mặt, cả hai nhìn nhau, cười lớn. Trên khuôn mặt tuấn tú đẹp trai của Đơn Nhất điểm thêm nụ cười nam tính, khiến tim Vệ Quốc khẽ đập loạn một nhịp. - Chuyện là… vừa nãy đã hiểu lầm cậu… xin lỗi nha!! – Để lại một câu xin lỗi không đầu không đuôi, Vệ Quốc vội vàng chạy đi. Vừa chạy vừa nghĩ, biến thái chết tiệt đó… cười lên trông đẹp trai thật… Còn Đơn Nhất thì nghĩ – ban nãy, anh ấy hiểu lầm mình chuyện gì ta? Sự kiện bưu kiện chuyển phát nhanh này đã tạo nên một bước ngoặt lớn lao cho toàn bộ câu chuyện, làm thay đổi địa vị của Đơn Nhất trong lòng Vệ Quốc, từ đó tạo nên một sự chuẩn bị tư tưởng cho việc Vệ Quốc “sa vào lưới tình” với Đơn Nhất trong tương lai. Đón xem chương 11: Xem tiểu thuyết Chú thích *Hoàn toàn là bịa đặt, nhân viên chuyển phát nhiều thế, hệ thống định vị vệ tinh mắc thế… cho dù là chuyển phát nhanh UPS của liên bang còn chưa có tài lực hùng hậu như thế nữa nói chi! ** Chuyện này trong hiện thực hoàn toàn không thể có, nếu như có cái việc “lấy việc công làm chuyện tư” này xảy ra, công ty chuyển phát vừa vừa thì kiểm điểm trách mắng, còn nếu như là công ty lớn, thì lập tức say bye bye luôn rồi.
|