Khải Khải Ngốc Của Nguyên Nguyên
|
|
Giới thiệu:
ĐÃ CÓ SỰ CHO PHÉP CỦA TÁC GIẢ Tên fic chính: Huân Huân ngốc của Hàm Hàm Tác giả:truonglocham ---Văn Án---- Nếu như các fic bạn đã đọc anh Khải đều là tổng giám đốc, chủ tử của Hắc bang, một người rất thông minh, rất nhiều tiền, rất lạnh lùng, rất quyền lực nhưng cái fic này sẽ không như vậy! Trong fic này anh Khải là một người rất ngốc nhưng thực sự rất đáng yêu (anh ấy có một quá khứ rất bi thương) . Còn Vương Nguyên là một chàng trai trẻ rất thông minh, có rất nhiều tiền. "Anh ngốc nhưng anh biết thích một người là như thế nào"
|
Chương 1 "Ba, ba vừa nói gì?" Trong một khu nhà cao cấp ở Dương Minh Sơn truyền ra một giọng nói mềm mại, thanh âm đáng yêu mới nghe qua còn tưởng là của bé trai 12, 13 tuổi, ai ngờ âm thanh đó lại được phát ra từ miệng một chàng trai vừa tròn 20. "Ba...Ba vừa nói...Ba giúp con tìm chồng..." Chủ nhân khu nhà này, Vương Minh Hoàng ấp úng lặp lại lần nữa. Đối với đứa con trai này, ông vừa thương vừa sợ, ai biết chọc giận cậu thì sẽ bị trừng phạt như thế nào. Ông cũng đâu muốn cậu nửa năm không để ý đến mình nhưng lần này ông thật sự hết cách. Ai bảo ban đầu ông không nghe cậu khuyên nhủ, đem toàn bộ tiền ném vào nhà máy ở đại lục, kết quả một trận phong ba bất ngờ ập đến khiến mình tổn thất nghiêm trọng. Tổn thất trên 100 triệu, trừ tuyên bố phá sản gần như không còn đường nào khác. Lúc này, Vương gia đưa ra yêu cầu kết thông gia còn sẵn lòng giúp đền bù tổn thất, ông như bị ma ám liền gật đầu đồng ý, còn, còn định luôn cả ngày cưới, là ngày 15 tháng sau nữa. Hai tay khoanh trước ngực, lạnh lùng nhìn ông. "Ba ở đại lục tổn thất tổng cộng bao nhiêu?" Ba ngốc này, lúc đầu không nghe lời cậu, cứ khăng khăng làm theo ý mình, giờ thua lỗ lại định bán con cầu vinh. "Xấp...Xấp xỉ...Xấp xỉ...90 triệu...." Xấu hổ quá! Ông vừa dứt lời, chàng trai trẻ tuổi, con trai một của Vương minh Hoàng, Vương Nguyên liền nổi giận đạp ông một cái. May mà mẹ lập tức kéo cậu ra, nếu không thì một đá kia chắc chắn dừng lại trên người Vương Minh Hoàng đang vừa xấu hổ vừa chột dạ. Còn ông đuối lý nên càng không dám tránh. "Con trai yêu, bớt giận đi." Nữ chủ nhân Vương thị - Lâm Tuyết kéo con trai bảo bối ra vội vàng khuyên nhủ. Tuy bà không đồng ý với quyết định qua loa của chồng nhưng ai bảo ông đã đáp ứng người ta rồi, mà lấy tiền tài cùng quyền thế của Vương gia chắc chắn sẽ không cho phép bọn họ đổi ý. "Ba được lắm, không nghe lời con đem toàn bộ tiền đầu tư vào đại lục, giờ thì tốt rồi, thua lỗ còn định bán con để đền bù thiệt hại." Thật tức chết cậu mà! "Ba...Ba đâu có bán con..." "Ba còn nói nữa! Đây chẳng phải là bán con thì là gì!" Vẫn còn dám chối. "Con trai à, con nghe mẹ nói, nghe xong lại tức giận tiếp được không?" Đừng nhìn con trai dáng người nhỏ nhắn, thanh âm đáng yêu như trẻ con, khuôn mặt dễ thương như búp bê nam nhưng khi cậu tức giận có thể so sánh với núi lửa bùng phát. Nhìn mẹ đang cố gắng xin cho ba, cuối cùng đành gật đầu, nghe xem bà muốn xin cho chồng thế nào. "Bảo bối à, tuy ba con đã đáp ứng Vương gia, còn tự ý quyết định ngày cưới nhưng ông ấy cũng đã nói trước với Vương gia sau khi con đi gặp đối phương, nếu không đồng ý liền hủy bỏ thỏa thuận, cùng lắm thì chúng ta tuyên bố phá sản rồi sống khổ qua ngày. Nếu con đồng ý bọn họ mới tuyên bố ra ngoài." Bà vừa nói, Vương Minh Hoàng ngồi bên cạnh liền liều mạng gật đầu. "Ý mẹ là, muốn con đi gặp đối phương?" Vương gia lại đồng ý yêu cầu của ông đơn giản thế sao? Ai, chẳng đơn giản như vậy đâu.... "Đúng, đúng, đúng..." Dưới cái trừng mắt hung dữ của cậu, lập tức im lặng chẳng dám nói chen vào nữa. "Đúng vậy, bảo bối, con xem...." Lâm Tuyết dịu dàng nhìn cậu. Ai, nếu ba đã đáp ứng người ta rồi thì đành vậy. "Được, con đi." Nói thật, cậu cũng chẳng quan tâm đến 90 triệu kia, tự cậu cũng có thể bù vào. Thế nhưng, cậu không muốn để ông biết mình làm gì ở nước ngoài cho nên mới không hỗ trợ từ đầu. Không ngờ, ông còn có thể nhờ vào quan hệ thông gia để giải quyết, thật sự bội phục ông. Quên đi, gặp một chút, nếu không đồng ý sẽ nói sau.
|
Chương 2 Phong cảnh thanh nhàn, Dương Minh Sơn vĩnh viễn là nơi người có tiền sống nhiều nhất Đài Loan, có thể bắt gặp rất nhiều biệt thự và xe thể thao nhập khẩu cao cấp ở khắp nơi. Song, với những người từ bé đến lớn rất ít sống ở Đài Loan mà nói thì cũng chẳng mấy hiếm lạ. Vương Nguyên quanh năm đều học ở nước ngoài, trừ kỳ nghỉ thì rất hiếm khi trở về. Mà lần này, cậu định ở lại Đài Loan lâu dài. Ba ngốc, ban đầu không nghe cậu cứ cố chấp đem toàn bộ tiền đầu tư vào công ty đại lục, một trận phong ba, thua lỗ hết để lại một đống hỗn độn hại cậu không thể không từ Mỹ quay về. Hiện tại thì tốt rồi, vì không để cho ông phá sản cậu đành phải tham gia cuộc gặp mặt trá hình này. Dựa vào tin tức thu thập được trong mấy ngày qua, cậu đối với Vương gia cũng hiểu rõ ít nhiều. Vương gia, do tổng giám đốc tiền nhiệm Vương Long Sinh tay trắng dựng lên. Hiện tại đã tham gia vào giới tài chính, bất động sản, truyền thông, vận tải biển và nhiều ngành khác, mà mỗi sản nghiệp đều đứng đầu các ngành. Trong thời gian khủng hoảng tài chính, phần lớn xí nghiệp Đài Loan đều ít nhiều chịu ảnh hưởng, chỉ có Vương gia tại thời điểm đó là thu vào không ít lợi nhuận, được xem như một kỳ tích trong giới thương nghiệp. Mà kỳ quái nhất là, sau khi Vương Long Sinh về hưu vị trí tổng giám đốc liền do con trai độc nhất của ông đảm nhận. Tuy vậy, nhưng Vương Long Sinh vẫn nhận bốn người con nuôi thay phiên nhau ngồi lên vị trí tổng giám đốc xử lý mọi chuyện. Về chuyện này, bên ngoài có rất nhiều lời đồn. Có người nói Vương Long Sinh một đời cơ trí lại sinh ra một đứa bỏ đi; người lại nói bốn đứa con nuôi vì muốn tranh đoạt gia sản mà buộc ông từ chức nhường lại cho con trai để bọn họ dễ dàng khống chế; thậm chí còn nói, bốn người kia tuy là nhận nuôi thực ra chính là món nợ phong lưu thời trẻ, là con ruột của ông....Đủ loại tin đồn song Vương gia lại chẳng có bất kỳ ai ra mặt giải thích. Mà bốn người kia chỉ có thể nói 'Trường Giang sóng sau xô sóng trước', đem lợi nhuận cùng quy mô của Vương gia tăng lên gấp đôi. Mạnh Triết, 31 tuổi là con cả của Vương Long Sinh. Vẻ mặt nghiêm túc, hiếm khi cười, xử lý mọi chuyện tỉ mỉ cẩn thận, đối với mấy em trai khác họ yêu thương có thừa. Trừ mỗi tháng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh thì bình thường đều là giám đốc tài chính của công ty. Đỗ Vũ, 30 tuổi vẻ mặt suốt ngày cợt nhả điển hình cho kiểu 'khẩu phật tâm xà', thường tại lúc người khác buông lỏng cảnh giác cho một đao chí mạng. Đảm nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội, cũng thay phiên nhận chức giám đốc chi nhánh hàng tháng. Bạch Dật Phong, 30 tuổi, khôn khéo, nham hiểm, chỉ cần là người đã từng tiếp xúc với anh đều đánh giá anh so với hồ ly còn giảo hoạt hơn. Bình thường, với tính cách này nhận chức giám đốc bộ phận quan hệ xã hội là hợp nhất, kết quả anh lại chạy đến giành chức giám đốc bộ phận khai thác khiến mọi người lọt tròng. Nhậm Ngã Hành, 29 tuổi, ngã hành ngã tố (tự làm theo ý mình), người cũng như tên, ruột để ngoài da, nghĩ gì nói nấy tuyệt không sợ đắc tội người khác nhưng có thể nói là người dễ nói chuyện nhất trong bốn vị tổng giám đốc Vương gia. Bình thường giữ chức tổng giám đốc công ty hàng không. Thật ra, cậu không mấy để ý đến Vương gia ra sao cũng không quan tâm rốt cuộc là mình phải gả cho ai, cậu đều có biện pháp đối phó. "Con trai yêu..." Vương Minh Hoàng lo lắng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của cậu. Nếu không phải vì gần 10 nghìn công nhân kia thì ông sẽ chẳng đồng ý hy sinh hôn sự của con trai bảo bối để bảo toàn công ty. Nhưng ông không thể ích kỷ như thế, để cho những người vất vả hơn nửa đời người kia cứ như vậy mà thất nghiệp, mất đi chỗ dựa lúc tuổi già. Lâm Tuyết kéo tay chồng ý bảo đừng nói nữa. Con trai từ nhỏ đã rất có chủ kiến, mới sáu tuổi đã kiên trì muốn một mình sang Mỹ du học, đi suốt 13 năm, hiện tại cũng 20 rồi hẳn là biết bản thân muốn cái gì. Trong lòng thở dài một tiếng không nói thêm gì nữa. Lộ ra nét mặt già nua, trong mắt tràn đầy không nỡ.
|
Chương 3 Xe tiến vào một biệt thự sang trọng, Vương Nguyên xuyên qua cửa xe cẩn thận đánh giá tất cả. Không hổ danh là Vương gia, ô tô đi từ cổng đến nhà chính phải mất hơn 5 phút, ở nơi tấc đất tấc vàng như Dương Minh Sơn có lẽ cũng chỉ có vài người mới mua nổi một mảnh đất lớn như vậy. Mà phong cảnh dọc theo đường đi thì khỏi phải nói. Một hàng tùng xanh dọc hai bên đường khiến cho người ta cảm thấy vừa trang nghiêm lại không mất đi vẻ thân thiết. Tuy không thấy rõ cảnh sắc phía sau hàng cây tuy nhưng cậu vẫn có thể nhìn ra chúng được bố trí rất tỉ mỉ. Có cơ hội, cậu hy vọng có thể từ từ thưởng thức. Xuống xe đi vào nhà chính, cậu đối với vẻ ngoài khí phách âm thầm tán thưởng. Toàn bộ tòa nhà chính là phong cách châu Âu thời trung cổ, tường ngoài chỉ quét lớp sơn màu trắng làm cho người ta có cảm giác cổ kính xen lẫn hiện đại. Ai, bề ngoài như vậy, tin rằng bên trong sẽ càng diễm lệ. Quả nhiên, vừa vào bên trong đã có người hầu dẫn bọn họ tới phòng khách. Dọc theo đường đi, có thể thấy được đồ cổ khắp nơi, giữa đại sảnh chùm đèn thủy tinh treo cao, sàn đá cẩm thạch trơn bóng khiến người ta âm thầm tán thưởng trong lòng. Trang trí bên trong đều giống như bên ngoài thật khiến người ta kinh ngạc. Quý khí mười phần nhưng vẫn không cảm thấy quá phô trương. Vương thị cũng xem như là xí nghiệp nổi tiếng Đài Loan song so với Vương gia thì hoàn toàn không đáng nhắc đến. Vợ chồng Vương Minh Hoàng bị tiền tài và quyền thế của Vương gia làm cho khiếp sợ rồi. Vừa bước vào phòng khách, đã thấy có người ngồi bên trong Vương Nguyên nhìn mấy người đang ngồi vào chỗ của mình, thầm đánh giá địa vị của từng người. Lớn tuổi nhất, vẻ mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng hẳn là người sáng lập Vương gia - Vương Long Sinh, còn bốn vị trẻ tuổi kia hẳn là bốn nghĩa tử trong truyền thuyết của ông. Chỉ có điều chưa thấy vị tổng giám đốc thần bí đương nhiệm của Vương gia đâu. Sau khi ba người ngồi vào chỗ của mình liền thấy ánh mắt quan sát của năm người đều chiếu lên người cậu. Cậu cũng không mấy quan tâm, tự nhiên ngồi xuống mặc cho bọn họ đánh giá vẫn ung dung như cũ. Ba mẹ cậu thì ngược lại, bị ánh mắt sắc bén kia dọa đến run sợ. Vương Long Sinh mỉm cười, rất hài lòng với biểu hiện của cậu. Chàng trai này, có gương mặt trẻ con, đôi mắt to, miệng anh đào nhỏ xinh, ngũ quan tinh xảo hoàn toàn là một kiệt tác của thượng đế. A, ấn tượng đầu tiên của người khác về cậu là đáng yêu nhưng nhìn cậu đối mặt với ánh mắt nghiêm khắc của bọn họ mà mặt không đổi sắc, xem ra cậu không giống như bên ngoài, khiến người ta có cảm giác không thể khinh thường. Ra hiệu cho quản gia đứng phía sau cúi xuống: "Cậu chủ đâu?" Chẳng phải đã bảo nó hôm nay ngoan ngoãn đừng chạy loạn sao? Hiện tại còn chưa thấy người đâu nữa.
|
Chương 4 "Hình như đang chơi ở trong hoa viên." Quản gia nhỏ tiếng nói. "Tôi đi gọi cậu ấy vào." Xua xua tay: "Đi đi." "Tổng giám đốc Vương..." Vương Minh Hoàng cực kỳ khẩn trương, sợ hãi mở lời. "A, anh Hoàng, anh không cần lo lắng, hiện tại tôi đâu còn là tổng giám đốc Vương gia." Vương Long Sinh cười nói. "Tuổi tác hai chúng ta không chênh lệch lắm, anh cứ gọi tôi một tiếng anh là được rồi." "Vương, vươn.., vươ..Anh..." Ông càng thêm lo sợ. "Con trai tôi..." Sao bảo đừng lo lắng ông ta ngược lại càng lo lắng hơn vậy. Cười mở miệng cắt ngang lời nói của ông, để tránh ông lắp bắp quá lại cắn phải đầu lưỡi của mình. "Để tôi nói, cậu Vương..." "Bác Vương, cứ gọi cháu Vương Nguyên được rồi, gọi câu Vương, cháu không nhận nổi." Hợp tình nói. "Được." Hết sức hài lòng với thái độ của cậu Bốn người khác đối với phản ứng của cậu cũng thầm tán thưởng song bọn họ có việc nhờ Vương gia thì vẫn nên cẩn thận một chút. Nếu cậu là người khẩu phật tâm xà thì bọn họ chắc chắn sẽ không để cậu đến gần Tuấn Khải. Còn Vương Nguyên sao có thể không nhìn ra ý đề phòng trong mắt bọn họ. Xem ra, lời đồn về chuyện tranh đoạt gia sản chắc hẳn là sai rồi. Không thèm để tâm, song nhìn vẻ mặt khẩn trương của bọn họ khiến cậu càng thêm hiếu kỳ với vị tổng giám đốc thần bí đương nhiệm kia. Có lẽ là một người không tồi. "Chú Hoàng, tuy bốn đứa này chỉ là con nuôi của tôi nhưng tôi coi chúng như con ruột, luôn đối xử công bằng. Ý tôi là, nếu Vương Nguyên vừa ý bất kỳ đứa nào thì tôi vẫn bằng lòng giúp chú." Tuy muốn tìm vợ cho con nhưng cũng không thể ép buộc được, nếu con trai người ta thích người khác, ông đều không có ý kiến. "Cha!" Bốn người vừa nghe xong liền đồng thanh rống to. Nếu Tuấn Khải chưa tìm được hạnh phúc thì bọn họ cũng sẽ không kết hôn, đây là nguyện vọng chung của mọi người. Cậu Vương này, nếu Tuấn Khải không thích thì bất kỳ ai trong bọn họ cũng sẽ không cưới cậu. "Đừng nói nữa, cứ quyết định vậy đi." Con trai ngu ngốc, ông không thể vì người khác gặp khó khăn mà lợi dụng khiến con trai người ta mất đi hạnh phúc. "Bác Vương, hay là cứ đợi cậu Vương đến rồi nói tiếp." Vương Nguyên nhàn nhạt nói. Thật sự, một chút hứng thú với bọn họ cũng không có ngược lại cậu đối với Vương thiếu ngu dại trong lời đồn còn hiếu kỳ hơn. Cậu vẫn thích người đơn thuần, đáng yêu, mấy người này, liếc một cái, vẫn là quên đi. "Được." Gật đầu, không nói gì nữa. "Bảo bối à..." Vương Minh Hoàng kéo tay áo cậu, muốn nói gì đó lại ngại nói ra. Ông vốn tưởng rằng cậu chỉ có thể gả cho tên ngốc kia, nhưng hiện tại nếu có lựa chọn khác tốt hơn thì ông hy vọng cậu sẽ chọn một trong bốn người này, người như thế có vẻ xứng với cậu hơn, mà bọn họ cũng có quyền có thế trong Vương gia, ông mới chấp nhận được.
|