7. Hình một cảnh trong phim Amphetamin: “Hai đứa cùng xem phim này. Và chuyện ấy đã xảy ra. Lần đầu tiên hai đứa công khai hôn nhau. Run quá. Nhưng cảm giác thì quá xá tuyệt vời. Thăng hoa tột cùng. Suýt nữa bị mẹ phát hiện. Nghĩ lại vẫn thấy sao hai đứa liều đến thế?”
8. Hình hai chú cún con trong lồng tre mà tôi chụp trên chợ phiên và gửi cho Minh: “Một chuyến du lịch khó quên với bao kỷ niệm đan xen. Hai đứa bên nhau mà không thể nói với nhau câu nào. Rồi trốn đoàn, đi chợ phiên với nhau. Có những kỷ niệm ngọt ngào trong rừng hoang vắng. Có những nỗi đau khi phát hiện người ấy tay trong tay bên người khác”
9. Tấm hình tôi dầm trong mưa trước cổng nhà Minh: “Đất trời như sụp đổ trước mắt mình. Mấy hôm không gặp người ấy, sao mình thấy cuộc sống chẳng còn gì ý nghĩa. Vậy mà sao mình nhẫn tâm bắt người ấy phải khổ vì mình đến vậy. Người ấy ơi, Minh yêu người ấy lắm”
10. Tấm hình tôi và Minh đi siêu thị mua đồ, hai đứa cười rất tươi: “Vậy là hai đứa đã quay lại với nhau. Đã có những ngày hạnh phúc vô cùng bên nhau. Ước gì thời gian này kéo dài mãi mãi. Ước gì chúng mình có thể cùng sống chung hạnh phúc với nhau như thế này. Ăn ngủ cùng nhau, đi chơi với nhau, chỉ cần một mái nhà nhỏ”
11. Tấm hình Minh đang khóc: “Không hiểu sao người ấy có thái độ kỳ lạ thế. Dạo này cứ có ý tránh mặt mình. Không biết có chuyện gì xảy ra nữa. Hãy nói cho mình biết đi. Tại sao, hay mình đã làm gì sai sao? Hay người ấy có người khác. Mình phải làm sao đây”
12. Bức hình chụp hồ bán nguyệt: “Một mình, café Chuối. Đến để ôn lại những kỷ niệm ngọt ngào khi hai đứa có nhau. Nhớ lắm, lần đầu tiên hai đứa ngồi đối diện nhau với ly café đắng. Mình đã hỏi người ấy những câu thật ngây ngô. Người ấy đã nhiệt tình giảng giải, say sưa quá. Tưởng như mới ngày hôm qua, mà đã xa rồi”
13. Tấm hình mặt trăng trên biển: “Những kỷ niệm khó quên với biển. Tình yêu của mình cũng như con sóng, ngàn năm vẫn vỗ về yêu thương. Yêu người ấy nhiều lắm. Biển rộng lớn, còn bao điều bí ẩn. Chỉ có người trong cuộc mới hiểu, mới có một câu trả lời thỏa đáng ”
14. Tấm hình mẹ Minh đang khóc: “Vậy là mình đã hiểu tại sao người ấy lại lặng lẽ rời xa mình. Mình thương mẹ nhiều lắm, nhưng cũng yêu người ấy nhiều thật nhiều. Mình phải làm thế nào cho đúng, hay cũng đành chấp nhận rời xa người ấy như ý nguyện của mẹ. Hay mình thử thuyết phục mẹ xem sao?”
15. Hình Minh nằm trên giường bệnh trắng toát: “Vậy là hết. Bác sĩ nói mình bị u não, không sống được bao lâu nữa. Điều cuối cùng mình làm cho mẹ là xa người ấy để mẹ khỏi đau lòng. Người ấy ơi, mình xin lỗi nhé. Nếu mình không giả vờ bị mất trí nhớ thì người ấy sẽ không đành lòng rời xa. Con bất hiếu với mẹ, mình có lỗi với người ấy nhiều lắm”
16. Hình tôi đang khóc: “Thương quá những giọt nước mắt này. Nhưng mình không thể làm khác. Rất đau lòng nhưng mình phải giả vờ làm ngơ. Nhắm mắt để tạ lỗi với người ấy. Biết người ấy đã cố gắng hết sức, nhưng mình đâu có mất trí nhớ mà phục hồi? Hãy buông tay đi!”
17. Hình hai đứa kề má vào nhau, ngón tay ghép thành hình một trái tim: “Đã xa người ấy một thời gian. Nhớ nhiều lắm nhưng đành nén lòng. Sức khỏe mình ngày cảm giảm sút. Ngày ấy cũng sắp tới rồi. Những hình ảnh này sẽ chỉ là kỷ niệm. Giấc mơ bên nhau chỉ là giấc mơ”
18. Hình Minh cười rất tươi, giơ hai ngón tay trước mặt: “Tạm biệt Nam. Ở lại mạnh giỏi nhé. Hẹn gặp ở kiếp sau. Yêu Nam nhiều lắm!”
Tôi khóc ngất. Có lẽ nào lại thế hả Minh ơi?
Vậy là, chuyện Minh bị mất trí nhớ chỉ là một màn kịch. Một màn kịch vụng về để che giấu một sự thật đau đớn hơn, vậy mà sao tôi không nhận ra chứ? Sự thật ấy chỉ một mình Minh biết, khi cậu tỉnh lại sau lần chết đuối hụt. Bác sĩ kết luận, đó là một căn bệnh hiếm gặp, không có khả năng cứu chữa.
Minh chấp nhận đau đớn một mình, gánh chịu mọi nỗi khổ cho cả tôi và mẹ. Làm thế có đúng không, khi mẹ Minh tin rằng Minh đã quên hết quá khứ, quên đi mối tình oan trái giữa hai đứa. Ít ra mẹ cũng có một thời gian vui vẻ trước khi Minh mãi lìa xa. Ít ra, tôi cũng có suy nghĩ rằng, Minh hoàn toàn không phải chịu chút thương tổn gì khi hai đứa xa nhau. Nhưng tất cả đã lầm. Minh chấp nhận gánh mọi nỗi đau – một mình.
Minh ơi, sao Minh khổ thế, Minh ơi?
#48 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Tôi đặt trên mộ Minh một đóa hoa hồng trắng. Lần đầu tôi tặng hoa Minh mà sao lại trong hoàn cảnh trớ trêu như thế này.
Tôi ngồi sụp xuống, nước mắt chảy trong im lặng. Nước mắt nhạt nhòa xen lẫn với sương chiều bảng lảng. Xa xa, tiếng chim cuốc cuốc cuối mùa vọng lại đến não lòng.
“Nam ơi, Minh yêu Nam nhiều lắm. Hãy tỉnh lại đi Nam ơi. Mẹ đã đồng ý cho chúng mình yêu nhau rồi. Nam ơi!”
Tôi thất kinh, quay sang bên cạnh. Trong màn sương mờ ảo, một người giống như Minh đang khóc trước ngôi mộ bên cạnh. Tay cậu ta đang mân mê bức di ảnh của một người còn rất trẻ. Tôi hét lên khi nhận ra đó là tấm hình của chính mình – Nguyễn Toàn Nam.
Nghe tiếng hét của tôi, người kia cũng giật mình quay lại. Đó chính là Minh!
Tôi dụi mắt, tưởng như mình đang mơ ngủ. Bao sương khói xung quanh tan biến hết, chỉ duy nhất còn Minh ở lại. Gương mặt Minh vẫn còn vương nước mắt nhưng đã nở một nụ cười thật tươi.
- Nam tỉnh lại rồi đấy ư?
- Chuyện…gì…thế…này?
- Nam bị đuối nước, đã bất tỉnh ba tuần rồi! Nam không nhớ gì sao?
Trong đầu tôi lờ mờ hình ảnh hai đứa ôm nhau chìm dưới làn nước lạnh ở biển hôm nào…
- Thế còn chuyện Minh bị mất trí, bị u não….? – Tôi ngồi nhổm dậy.
Minh thoáng chút ngỡ ngàng, nhưng dường như cậu đã có sẵn câu trả lời:
- Đó là chuyện từ kiếp trước, người yêu của tôi ạ!
|
Hi các bạn!
Việc các bạn thấy đoạn cuối câu truyện khó hiểu và quan tâm thắc mắc rất nhiều chứng tỏ các bạn đã dành nhiều thời gian với câu truyện của mình. Mình rất cảm ơn các bạn! Mình xin được giải thích một chút cho các bạn rõ hơn như sau:
Hẳn các bạn còn nhớ, trong khi uống rượu trên biển trong chuyến đi thực tập, cả Nam và Minh đều không may bị ngã xuống biển. Sau đó đã xảy ra một loạt những chuyện không hay đến với hai người: Minh giả vờ mất trí nhớ, bị bệnh hiểm nghèo rồi qua đời…
Trên thực tế, sau khi ngã xuống biển Nam bị bất tỉnh nhân sự suốt 3 tuần. Trong thời gian bất tỉnh, những chuyện trong ký ức từ kiếp trước đã tái hiện lại trong Nam. (Điều này xảy ra do Nam chịu một kích động mạnh lên trung khu thần kinh trung ương, khởi động một số khả năng đặc biệt của con người). Mọi chuyện sống động như chính Nam đang được sống trong thế giới ấy vậy.
Trong kiếp trước, Nam và Minh cũng đã có một tình yêu đẹp và đầy trắc trở. Tuy nhiên, họ không thể đến được với nhau vì Minh bị bệnh hiểm nghèo và qua đời sớm. Họ đã từng thề nguyện sẽ nếu có kiếp sau sẽ nối lại mối tình còn dang dở. Và kiếp này họ đã gặp được nhau.
Trong thời gian Nam bất tỉnh, Minh thường xuyên đến chăm sóc truyện trò cùng Nam. Những bức hình cùng những tâm sự của Minh gửi cho Nam thực ra là những hình ảnh do Nam tạo ra trong vô thức khi Minh đang ngồi bên nhắc lại những kỷ niệm giữa hai người.
Mẹ Minh cảm động trước tình cảm của con trai dành cho người yêu nên đã đồng ý để hai người bên nhau.
Chi tiết Nam đến mộ Minh và khóc là chi tiết cuối cùng của câu truyện tình yêu từ kiếp trước. Sau đó, Nam nghe tiếng gọi của Minh trong thực tại và dần tỉnh lại. Khi ấy, Minh đang cầm tấm hình của Nam và khóc vì thương nhớ lo lắng cho Nam (đã bất tỉnh đã lâu mà chưa tỉnh lại).
Tiếng gọi của Minh là tiếng gọi của tình yêu. Tiếng gọi ấy đã kéo Nam từ cõi u mê, từ cõi chết trở về thực tại. Tiếng gọi ấy chứa đựng nhiều thông điệp ý nghĩa:
- Nói lên tình yêu của Minh dành cho Nam (Minh yêu Nam nhiều lắm).
- Là lực dẫn để kéo Nam khỏi bàn tay tử thần, chỉ một lời nói của người mình yêu thương cũng có thể tạo nên một sức mạnh vô biên (Hãy tỉnh lại đi Nam ơi).
- Là sự công nhận của người xung quanh (trước tiên là mẹ Minh) về tình yêu của hai đứa (Mẹ đã đồng ý cho chúng mình yêu nhau rồi).
Còn chuyện tại sao Minh lại biết rõ chuyện từ kiếp trước, thì các bạn hỏi Minh nhé.
Thực ra, mình chủ ý không giải thích rõ chuyện này trong chuyện. Vì như thế, mọi chuyện rõ ràng quá, không còn hấp dẫn nữa. Mọi người dễ dàng đoán được kết thúc truyện mà không hề có sự bất ngờ, hồi hộp.
Câu nói cuối cùng của Minh trong truyện: “Đó là chuyện từ kiếp trước, người yêu của tôi ạ!” sẽ có những cách hiểu khác nhau. Có người hiểu rằng: những chuyện đau buồn đã xảy ra ở kiếp trước, kiếp này hai người được hạnh phúc bên nhau. Cũng có người cho rằng: Nam đã chết theo Minh, và sau khi chết, hai người được ở bên nhau mãi mãi. Hiểu thế nào, tùy vào suy nghĩ và tâm trạng của các bạn….
Có một vài người đọc đoạn cuối đã hiểu ngay được những điều mà mình giải thích phía trên.
Đọc truyện xong mọi người sẽ có một cảm giác mơ hồ, trống trải, bâng khuâng, tò mò và khó hiểu. Nếu mọi người cảm thấy như vậy, thì đó mới là thành công của mình.
Cảm ơn sự quan tâm theo dõi của các bạn rất nhiều.
THE END
|