Tình Yêu Lạ
|
|
- Ủa, 2 đứa làm sao vậy? Sao dưới thiệp rớt xuống đất hết rồi?? Áh, may quá là may!! May thiệt là may!! Đúng là ông trời ko tiệt đường sống của con người, vị cứu tinh của tôi cuối cùng cũng đã đến – cô Loa, chủ tiệm đáng mến lẫn cô giáo chủ nhiệm đáng kính của tên Quân đã xuất hiện. - Dạ… dạ… tại em lỡ tay làm rớt cô. – Tôi phủ đầu bằng 1 câu nói nghe tựa hồ như ngây thơ vô tội vạ ^__^. - Thiệp cô để đâu có cao lắm đâu sao mà kỳ vậy cà, mà cô thấy em cũng đâu có thấp?? Đâu có tới nỗi phải với lên lấy thiệp… 2 đứa xích mích gì àh?? – Cô Loa hỏi bằng 1 giọng đa nghi. (>_<) Ko hổ danh là cô giáo lâu năm, tâm lí học trò cô rành quá trời luôn!! Nhưng mà, ko lẽ tôi nói thiệt ra là tôi với hắn giành thiệp đến độ “sắp phải uýnh lộn” như này. Nếu mà nói ra thì cái thứ nhất cô sẽ mắng tôi, ko giảm giá cho tôi nữa, mà “thẻ kinh tế” của tôi thì sắp cạn máu rồi, hic. Cái thứ 2 là tôi sẽ mất mặt vì bị tên khỉ đó ăn hiếp đến độ ko dám làm zì hơn, chỉ biết chạy đi méc. Hic hic, thà là ko nói ra để đỡ phải cái cảnh “mất cả chì lẫn chài”, đành phải nói dối thôi!! - Dạ cô ơi, tại anh này nè... – Tôi chỉ tay vào hắn với vẻ mặt ngây thơ – “Cái anh này bị trượt chân nên làm đổ chồng thiệp đó cô.” - Ngươi… ngươi… - Tên quân tức đến độ bí họng ko thể nói ra, tôi biết hắn đang bị bất ngờ trước đòn đánh phủ đầu của tôi. Tôi hếch cái mặt lên nhìn hắn ra vẻ thách thức, tôi thách hắn dám làm zì tôi đấy!! - Quân lớn rồi còn bất cẩn nữa, con trai con đứa zì mà tay chân lọng cà lọng cọng. – Cô nói kiểu nữa đùa nữa thực, dù sao thì tên này vẫn là học trò của cô ấy, thế nên cái việc châm chọc hắn là lẽ đương nhiên thôi. – “Thôi, 2 đứa để thiệp lên lại dùm cô đi! Mà nè, ko đc đánh lộn đó!” Cô chỉ tay như ra lệnh cho tôi và hắn, cô như hiểu tâm lí học trò lắm. Tôi cũng ko biết cô có hiểu thấu đáo chưa nữa nhưng mà cô làm vậy là đc lắm rồi, cô gỡ dùm tôi keo này thì tôi đã biết ơn lắm! Cái hiệp này mà đấu ra thì tôi cầm cờ trắng chào thua là cái chắc. (~_~) … - Nhà mi to gan lắm!! Hãy nhớ đấy nhá nhóc con!! – Tên Quân vừa nói vừa nghiên hàm răng kèo kẹo khiến tôi nghe thấy cũng phát sợ. Hên là hắn chỉ nghiến răng chứ ko có động thủ, hắn mà động thủ thì ko biết ra làm sao?! (*~*) - Có ngon thì uýnh tui đi!! Ngon thì uýnh đi đừng có đe doạ như thế… tui hổng có sợ đâu!! Lêu lêu… – Tôi thè cái lưỡi ra chọc wê hắn. Phải nói là hắn chắc đang sôi máu lên, mà tôi thích thế đấy. - Mi… nhà mi… ngươi… - Ngon thì đánh đi!! Đánh đi!! Đánh tui coi đi, chỗ này nhìu máu nè. – Tôi vừa le lưỡi vừa nhái giọng hắn, hắn thì máu mặt máu mũi chuyển dần từ đỏ vì bực sang xanh tím vì tức giận. - Mi đừng có thách ta. Mi tưởng ta ko dám uýnh mi sao? Có ngon thì thách lại 1 cái nữa đi!! Có ngon?? - Sợ ai ko dám. Ta thách ngươi đấy. Tôi phải nói là thiệt dại dột khi nói lên câu nói đó, tôi nói ra cửa miệng rồi mới biết mình ngu dại quá. (@_@) Cốp… ốp..
|
Tên đã quên mất hắn là chúa xà mâu, hắn đã nói là sẽ làm và 1 khi làm thì phải ra tay nặng hơn người ta để ăn lời. Hắn lần này thiệt là quá sức mà, hắn dám cốc đầu tui 1 cái đau điếng rồi, hắn chơi láu cá mà. - Ta thù hận nhà ngươi. – Tôi vừa ôm cái đầu vừa nhăn nhó cái mặt. Miệng thì ko ngớt những lời nguyền rủa độc ác nhất cho hắn. - Vậy sao? Ta thù hận nhà ngươi… Lêu lêu. – Hắn nhại lại tôi và cũng bắt chước thè lưỡi ra đêu chọc tức lại tôi. Tôi thiệt ko ngờ hắn cũng biết làm mấy cái trò hề tếu lâm đó. – “See you again!!” Tên cà chớn đứng lên và vẫy tay với tôi ra hiệu tạm biệt, hắn cho tay vào túi rồi lững thững bước đi khỏi quầy hàng, lúc hắn đi qua tôi còn nghe đc 1 mùi thơm rất đặc biệt nữa ^_^!… mà tôi cũng chẳng hiểu sao tôi lại phải để ý tới hắn chứ?? Tôi tự đặt cho mình 1 dấu chấm hỏi lớn. … 15’ sau tôi có mặt tại quầy tính tiền với mấy tấm thiệp đã qua mùa mà tôi cho là ưng ý nhất, phải biết là đi 1 vòng quanh cái tiệm nhỏ xíu này ko tốn sức nhưng khi vừa đi vừa để tâm, vừa chú ý đến 1 món hàng mà mình cần tìm thì tốn rất nhiều thời gian và.. mệt đứt hơi ấy chứ!! Tôi vừa móc điện thoại ra để kiểm tra vừa ngó ngang ngó dọc để nhìn xem có ai wen ở đây ko, chẳng là tôi định rủ ai đó đi uống nước cho đỡ buồn vào tối chủ nhật này thôi. Khổ thế đấy!! Thầy bói nói tôi số đào hoa, nhiều “ghệ” ở bên cạnh thì cũng đúng, tôi wen 1 lúc mấy người cũng là sự thực nhưng mà cái vụ “lắm mối tối nằm ko này” thường xảy ra lắm, mà tối chủ nhật nào chả thế, đấy cũng ngộ nhưng nó vốn dĩ là sự thực. Và, trong khi chờ đến lượt mình đc tính tiền vì phía trước tôi còn 2 vị quan khách nữa thì tôi bắt gặp đc… cái màu áo quái quỉ đó, nói đúng hơn là cái áo màu càfê sữa có thêu chìm hình con đại bàng, mà cái áo đó thì được 1 tên đẹp trai có mái tóc phủ kín 1 bên con mắt… đích thị là hắn rồi!! Lần này, bằng mọi giá tôi sẽ phải trả thù cho đc cái cốc đầu khi nãy, hắn cốc đầu đau điếng àh. Tên đáng ghét đang lững thững tới gần quầy hàng, vừa đi vừa nghe phone tai và huýt sáo trông thật đáng ghét!! - “Ông trời có mắt mà. Ta lần này sẽ ko để ngươi ức hiếp nữa đâu.” – Tôi nhủ thầm trong dạ như để lấy thêm niềm tin cho mình vì tôi cũng ko chắc ăn vào bản thân cho lắm. Dù sao, hắn vẫn là 1 kẻ đáng sợ như lời thiên hạ đồn đại, mà hắn cũng khó đối phó lắm chứ!! Nhưng mà… sao tôi thấy hắn ko có oai phong zì hết trơn, người ta đồn đại hắn cộc cằn, hung dữ tới đâu thì khi tôi gặp hắn lại thấy hắn con nít, cà chớn, hay bắt lỗi bắt phải người ta thôi chứ đâu có dữ như vậy. Với lại, hắn cũng có nét ngây thơ nữa. Hay là tại tôi chưa bị hắn “hành hình” thực sự nên tôi ko biết sợ. Chắc là như zị rồi!! Nhưng mà, lời đồn với hiện tại thì quả thực khác xa. Tôi nghe thì sợ hắn nhưng đụng độ thì ko thấy có zì là sợ cả. Hắn bây giờ giống như 1 con cọp lớn lắm, lớn lắm ở trong cái miệng thiên hạ, nhưng khi gặp phải thì hoá ra 1 con cọp giấy, muốn đốt lúc nào cũng đc. Thế nên, tôi ko việc gì phải sợ hắn cả. - Hehehe. – Tôi cười thầm khi thấy mục tiêu đã tiến đến gần mình. – “Mục tiêu cần công kích đã lọt vào tầm ngắm.” Tôi canh cho hắn vừa đến gần quầy tính tiền thì tôi lùi lại phía sau mấy bước, tôi núp sau dãy mỹ phẩm và ẩn mình trong đó cho hắn ko thấy, chừa lại cái chỗ tôi vừa đứng đợi tính tiền ban nãy. Kẻ đáng ghét ko hay biết mình đã bị mục kích, hắn bước vô chỗ của tôi đứng và… ung dung ở đó đợi tính tiền. Chỉ chờ có thế… - Gặp lại nhau rồi. – Tôi bước ra khỏi quầy mỹ phẩm và vỗ vai hắn. Lại cái mùi hương “thấy thương” đó phảng phất đâu đây, nó đập vào mũi tôi 1 cái ịch và ở sâu trong đó. Nhưng, tôi thây kệ. - Nhà mi đợi ta ở đây àh??? – Hắn trố mắt khi thấy tôi ở phía sau lưng, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. - Dĩ nhiên rồi. - Ko phải muốn uýnh ta chứ?? - Làm người ai làm thế chứ. Hỉhỉ… – Tôi vừa cười vừa nhướng nhướng chân mày lên. Thế rồi, tôi giở chân lên và… đạp 1 cái thiệt mạnh vào bàn chân hắn. Uuii daaa… Kẻ đáng ghét hét lên như 1 con thú dại đạp phải bẫy, giá mà bạn có mặt đc ở đó để nghe hắn la. Thấy ghét zì đâu ấy!! Còn phần tôi, đã trả xong thù thì dĩ nhiên phải vui mới phải chứ. - Cái zì vậy?? – Nhỏ Thư học cùng lớp với tên Quân – cũng tức bà chủ nhỏ của cái tiệm này nghiêng đầu qua bên tôi và hỏi bằng giọng quan tâm. Tôi dám thề với bạn là nhỏ đã nghe tiếng rên của hắn và bắt đầu thấy tò mò. Nhỏ đã có bạn trai nhưng đừng có nghĩ là nhỏ ko nằm trong tốp ái mộ tên Tướng Quân này, thề có chúa là nhỏ này cũng thuộc dạng mê trai đẹp. - Cái thằng nhầy… – Tên Quân đau đến líu lưỡi.
|
- Cái tên này chen hàng của tui. – Tôi cướp lời từ trong miệng hắn. - E, mi nói vậy nghĩa là sao?? Ta chen hàng mi khi nào? Mi ăn ngang nói ngược vừa thôi nhá, ta vừa đến thì mi ở đâu chui ra rồi nói hàng của mi. Có phải mi muốn chết ko hả? - Thư, nói 1 câu công bằng đi con ai ăn ngang nói ngược, coi ai vô lí chen hàng rồi cà chớn. – Tôi hách mặt lên tỏ vẻ thách thức, rõ ràng là tôi nắm gọn phần thắng trong tay rồi vì khi nãy nhỏ này cũng thấy tôi đứng ở đó. - Ừ thì… ừ thì… ^_^! Thì… Phong đã đứng trước đó, Quân đến sau nên… - Đấy, nghe ko? - Nhà mi… mi… aaa… – Tên Quân tức điên lên như muốn bứt tóc móc mắt ra để tỏ vẻ giận của mình. Cái mặt đẹp trai của hắn giờ bị móp như cái lon nước ngọt trên phố khi người ta giẫm phải. Hí hí… nghĩ tới đó tôi đã thấy mắc cười vì sung sướng. … - Àh, anh Quang hồi nãy nhắn Phong tới quầy nước. Ảnh có cái gì cho ông đó ông nội nhỏ. – Nhỏ Thư ôm xấp thiệp của tôi lên tay, 1 tay kia kê hàng tính tiền. - Vậy hả. Vậy tui qua bên đó. Lát nữa tôi trở ra. – Tôi bước nhanh qua gian nhà thứ 2 của tiệm, ở bên đó là quầy nước học đường cấp cao của tụi tôi. Sướng thế đấy!! Lúc quay đi, tôi ko quên quay mặt lại để chọc quê hắn. – “See you again!!” - Hứ. – Tên quân háy tôi 1 cái tưởng đâu muốn lọt tròng con mắt ra. Tôi biết là hắn đang ôm cục hận lớn lắm, nhưng ai bảo hắn dám chọc điên tôi làm gì. Tôi bước nhanh qua khỏi quầy tạp hoá phẩm và tiến về phía quầy nước của anh Quang – con trai lớn của cô Loa tức Bartender học đường của chúng tôi. … - Gọi em có zì ko đại ca? - Chưa thấy mặt đã nghe tiếng, cái thằng nhỏ này. – Anh Quang đang lúi cúi ở dưới sàn nhà làm vệ sinh cho quầy nước. Cái anh này thì thuộc dạng đô con lực lưỡng, tướng tá cao to, nói năng hoà nhã dễ thương dễ gần nhưng ko có đẹp trai cho lắm ^_^!, với lại ảnh ko nằm trong danh sách mà tôi yêu thích. Anh Quang và tôi rất thân nhau, giống như là 2 anh em ở trong nhà ấy. Tôi hay đến quán của anh ủng hộ, nhất là tối chủ nhật nào cũng tới 1 mình trong khi người ta đi với bạn bè hoặc người iu.Cũng vì lẽ đó mà tôi thường có dịp ngồi chỏ mỏ “8” với anh Quang và nhỏ Thư nên riết rồi cũng thành thân. Mà ko phải chỉ ở đây thôi đâu, cái chỗ nào mà tôi thường lui tới thì người lớn người nhỏ nào tôi cũng có thể thành thân thuộc với họ mặc dầu trước đó ko có biết nhau, điển hình như tiệm Net tôi hay ghé. Cái chỗ đó giờ cũng như ở đây, 1 cái nhà thứ 2 của tôi. Tôi cũng hay tâm sự kiểu “mấp mé sông” với anh Quang nhưng ko có nói thẳng ra, tôi sợ anh ấy “kỵ” tôi nên ko có dám nói ra. - Gọi em cái zì? Bộ có gì ngon hả ^_____^? – Tôi kéo ghế ngồi lên quầy nước. - Hay ta, đoán giỏi nhỉ. Đúng là có món ngon dành cho em, mà đặc biệt là ở chỗ… – anh Quang càng nói càng bí mật hơn, ảnh hổng nói tiếp mà quay người đi vô trong tủ lạnh. Lát sau, ảnh quay ra với 1 cái ly cooktail và 1 đĩa trái cây, 2 cái này tôi mê nhất trên đời. – “Điểm đặc biệt là chỉ có nhóc đc hưởng hôm nay, cái món này vừa mới đc ra lò và nhóc con là người đầu tiên đc xơi đấy!! Hỉhỉ…” - Thiệt sao??? - Anh nói thiệt chứ. - Đã vậy hả? (^~^) Vậy em ko có khách sao nhá. Tôi cầm ly cooktail lên và nghía nó trước, để tôi xem trong ly này có cái gì?? Àh, tôi nhận ra có cơm dừa, có vỏ chanh lẫn cam vàng thái nhuyễn theo sợi, có đá bào. Mới nhìn đã thích rồi. Tôi là người đam mê những món ăn lạ và cũng là 1 người ăn thử, uống thử rất đắc lực cho anh Quang mỗi khi ảnh muốn đưa ra cái gì mới vào phục vụ cho tụi tôi. Cũng vì lẽ đó nên tôi đc thử trước nhiều thức ăn trong khi đám bạn chưa biết mùi vị ra sao, mà cũng có nhiều lần tôi vì ăn thử đã bị hậu quả nặng nề. Có đôi khi anh Quang vô tình làm cái thức zì có Kiwi hay dưa lưới Đài Loan vô trong món đó, rồi tôi ăn phải theo kiểu nhắm mắt nhắm mũi xực bậy nên bị nổi từa lưa hột é khắp người mất mấy ngày. Vì cái lẽ đó nên bây giờ trước khi ăn tôi phải nhìn kỹ rồi mới khai vị. Tôi uống 1 ngụm vào miệng, cái vị ngọt thanh thanh mà beo béo như sữa tươi nhưng được bọc trong vị béo ngậy của dừa tươi, thêm vô đó là vị the the, chua chua đặc trưng của vỏ chanh khiến cho cái ngụm đó gây sởn tóc gáy tôi. Phải công nhận là ngon vô cùng cực, ngon đến độ mà ko thể dùng lời lẽ bình thường miêu tả, ngon quá khiến tôi đơ cả mặt, líu cả lưỡi luôn. Nếu như có dịp nếm thử tài nghệ của anh Quang thì bạn ắt sẽ ko chê được. - Hic… phải nói là… phải nói là… tay nghề của anh dạo này… chài, phải nói là… – Tôi thở dốc.
#19 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
- Sao? Ko ngon àh?? Tệ lắm sao nhỏ? – Anh Quang đổ cả mồ hôi hột khi nghe tôi nói cái kiểu lấp lửng đó. - Tay nghề anh dạo này lên dữ quá!! ^__________^ - Trời, có nhiu đó mà nói cũng ko thông. Làm anh tưởng mình xuống tay nghề rồi chứ. - Híhí, ban giám khảo chấm điểm phải có phần công bố hồi hộp mà. Thi hoa hậu cũng nói chậm rãi từ từ chứ đâu có đâm phát là vô tận ruột đc. - Chỉ có cái tài lanh tài lẹ. Thử luôn đĩa này đi nhóc con!! - Gì vậy anh? - Thử xem! Ăn rồi đoán coi có cái gì. Anh Quang lấy cái nĩa ghim 1 miếng dâu tây đã được lát mỏng ra cho tôi, đấy thì thoạt nhìn thấy có vẻ chỉ là 1 mếng dâu đơn giản nhưng tôi ko tin là chỉ có dâu tây thôi. Tôi cho miếng dâu vào miệng rồi ngẫm nghỉ hồi lâu vì nghe có vị rất lạ trong đó. Hình như là vị của trái ổi??? Sao kỳ lạ vậy ta?? (>_<) - Hhumm, sao mà có vị lạ lạ vậy anh Quang? Anh bỏ cái gì vào đấy đánh lạc hướng cái lưỡi của em thế? - Ko đoán ra hả? – Anh Quang nhướng chân mày như để móc tôi. - Em chịu, nghe trong miệng thì có vị của ổi nhưng sao ko thấy ổi đâu cả. *_* Anh chơi bùa phép zì thế? - Cái này nè. – Anh Quang lấy mớ vỏ ổi ra từ dưới đế đĩa. – “Chỉ là gây ra mùi vị thôi, ko có ảnh hưởng gì đến dâu tây. Ăn vào dĩ nhiên ko thấy gì khác lạ ngoài vị của dâu tây nhưng nó phảng phất mùi của ổi phải ko?” - Anh ghê lắm nha. Xài cả xảo thuật của trẻ con. - Kinh doanh mà lị, mình làm sao để cho người ta bất ngờ mà vẫn ngon miệng thì thu hút khách thôi. Mà nhóc nghĩ tên hộ anh đi, ko nghĩ ra tên zì cho 2 món này. Anh vốn định ngày mai đưa ra bán nhân dịp lễ Tỏ Tình của tụi nhóc con. Nghĩ dùm anh coi như phí đi! Và đấy là cái việc tôi phải làm sao mỗi lần ăn thử. Trên đời này ko có gì cho ko biếu ko, tôi cũng hổng phải vì thân thích mà đc ăn trước đâu, nghiễm nhiên là có đổi chác chứ. - Để coi… - Tôi vắt óc và nghĩ đại 1 cái tên nào đó. – “Chà chà, xem nào… Có thể nào là Vị Tình ko ta??” - Sao lại gọi thế? Con nít mới bây lớn đã bày đặt Tình với Cảm rồi. - Thì tại cái vị ổi nó lẫn trong vị dâu, sữa tươi thì bị cơm dừa hút hết rồi. Nó cũng như tình yêu ở quanh mình, muôn màu muôn vẻ, muôn vị muôn hương, đi tìm đã khó rồi mà mỗi khi có được lại thấy khó khăn hơn để giữ nó. Tình yêu vốn dĩ ẩn hình nhiều mặt, muốn tìm cũng ko ra, ko tìm lại thấy. – Tôi xổ luôn 1 tràng lý sự con nít của mình ra, nhưng mà thấy đâu anh Quang cũng tỏ vẻ gật gù tán đồng. - Vị Tình… chà chà… nghe cũng đc đấy. Ẩn chứa. Tìm kiếm. – Anh Quang nhăn cái mặt lại và bắt đầu suy nghĩ nhưng có vẻ như đã đồng ý. Mà tôi cũng phải phục mình, tôi đâu đã tìm ra đc tình yêu của mình mà lại bày đặt nói lí nói sự như thế. Cái tôi có chỉ mới là 1 chiều của tình yêu, tôi đâu đã tìm ra nửa kia… tôi đâu đã biết mình ở vị trí nào trong thế giới tình yêu. … Sau cuộc nói chuyện với anh Quang chẳng những tôi ko đc vui mà còn lại thấy mệt thêm, tôi mệt vì chính bản thân mình, tôi ko tài nào tìm ra cho mình hướng đi đúng. - Bao nhiêu vậy Thư? – Tôi đang ở quầy hàng tính tiền cho đống thiệp của mình. - Của Phong đây, ko cần trả tiền. - Nhỏ Thư đưa túi hàng cho tôi với vẻ mặt đầy những dấu hỏi. - Sao kỳ vậy? Bộ tính làm công quả hả pà 2. Tui ko có phải cái chùa đâu, làm công quả tới lễ ko có cơm cho ăn đâu. – Tôi nhìn lại con nhỏ bằng 1 đôi mắt dò xét, nói đúng hơn là nghi kỵ. - Tầm bậy tầm bạ - Nhỏ Thư xua tay như đuổi đi ý nghĩ bậy bạ của tôi. – “Quân nó đã thanh toán cho ông rồi ông nội nhỏ ơi, nghĩ tầm bậy tầm bạ dính tùm lum tùm la, tối về coi chừng mất công khó ngủ.” Sặc, tự nhiên sao tên cà chớn đó lại tốt với tôi thế hử. - Sao kỳ vậy? - Ai biết, đi hỏi ổng ấy. - Nhỏ Thư bĩu môi ra vẻ mệt mỏi. - Lúc ổng tính tiền có bị đụng trúng đầu chỗ nào ko? - Hong có, hỏi zì ngộ vậy? Tự nhiên hỏi 1 câu ngớ ngẩn àh. - Hổng có thì sao tự nhiên điên đột xuất vậy, hắn định làm người tốt chắc?? - Bộ 2 người thân với nhau lắm sao? - Ai mà wen với hắn mà thân với ko thân. - Thiệt ko đó, 2 người hồi nãy thấy đạp chân đạp cẳng giỡn với nhau mà? - Cheer, tại gã điên đó chen hàng thôi. - Tui nói cho nhóc biết nha: thằng Quân ko phải người đơn giản đâu. Nhìn bề ngoài thì con nít, mặt mày đẹp trai như vậy đó nhưng mà 1 khi máu điên nó nổi lên là ko kiểm soát đc bản thân đâu. Tiền thuốc men nó đền cho người ta ko biết tính đc bao nhiêu chục triệu rồi nữa đó. Quen biết thì nói cho nghe, lúc có chuyện thì đừng trách sao tui ko nói trước àh. - Làm sao chứ. Phong với hắn có zì đâu mà sợ với ko sợ. Tôi xua tay với nhỏ Thư 1 cái rồi cầm túi hàng đi ra khỏi tiệm, lúc ra về tôi ko wên mi môi với nhỏ Thư 1 cái để chọc nhỏ, con nhỏ phải nói là hung dữ, tôi chỉ chọc nó có 1 cái mà mém xíu đã ăn 1 lon Pepsi vô mặt rồi. Thiệt là tình!! Con gái zì mà dữ rứa àh… …
|
Ở dưới bãi đậu xe tôi đang loay hoay dắt xe ra, bất ngờ cái túi hàng của tôi rơi xuống. Miệng túi ko cột lại nên nó văng đồ ra tùm lum, tôi bắt đầu thấy bực mình vì sự hậu đậu của mình. Tôi cuối xuống nhặt lại mấy tấm thiệp và… vô tình nhặt đc 1 tờ giấy rơi ra cùng đống thiệp trong túi hàng. “Ta thích nhóc rồi đấy.” Tôi thề có chúa là tôi đã dựng tóc gáy với tờ giấy đó. Lúc ra về tôi có nghe nhỏ Thư nói cái gì đó… là tên Quân có đưa giấy gì gì cho tôi, nhưng tôi ko có nghe rõ và quên mất lúc xuống đây. Bây giờ, tôi nhặt đc mới nhớ tới nhỏ nói là tên Quân đã bỏ vào túi của tôi 1 tờ giấy nhắn lại. Thịch… thịch… 2 cái lỗ tai tôi nóng bừng bực, mắt thì hoa đi vì ngớ ra @@. Tôi ngồi dưới bãi đậu xe chừng 5’ mà ko nhúc nhích hay động đậy zì cả. Tên Quân này rõ ràng đang muốn phá tôi mà. Nhỏ Thư nói đúng, hắn ko đơn giản chút nào!! ------------------------ Tôi nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn đầu đời của mình, 1 nụ hôn dễ thương kiểu con nít và nó cũng là nụ hôn đầu tôi dành cho 1 người cùng phái. Nụ hôn đầu đời với thằng Khoa. Cảm giác có đc người mình thương yêu trong vòng tay thật là vui lắm, sung sướng lắm!! Nhắm mắt lại tôi vẫn còn thấy hạnh phúc nữa là. Hạnh phúc đó tôi đã nắm được trong tay, tôi thề là sẽ ko buông nó ra, tôi sẽ bóp chặt nó lại, giữ nó thật chắc trong lòng bàn tay mình dẫu cho nó mong manh, dễ vỡ tan và cũng mau chóng vụt qua. - Nắm lấy tay tôi đi!! Cho tôi biết thế nào là hạnh phúc đi!!! Tôi giơ bàn tay mình ra và nở 1 nụ cười thật gần gũi cho người tôi yêu thương, cái nụ cười mà tôi cho là thiệt hết sức baby, tôi dám chắc rằng nó đã sợ lắm rồi vì tôi cười ko đc đẹp cho lắm ^_^! Thế nhưng, thằng Khoa chẳng những ko làm vậy mà quay đầu bỏ đi. Ban đầu nó chỉ lùi lại ít bước nhưng sau đó nó lùi nhiều bước hơn và nhanh nhơn, rồi nó chạy đi!! Nó chạy đi!! Chạy rất nhanh và cũng mau chóng biến mất như lúc nó đến. Tất cả đã tan biến như 1 màn sương khói trước mắt tôi, tất cả đã tan biến như 1 giấc mơ, tan biến như bụi trong mưa… giống như 1 cơn mưa phùn chóng đến rồi chóng qua. Tôi chỉ mới cảm nhận đc tình yêu 1 tí thôi mà, tình yêu của tôi sao mà nhanh chóng quá!! Phải chăng tình yêu giữa 2 người đồng giới luôn chóng qua như vậy? Phải chăng người đồng giới ko đc phép thương yêu nhau? Phải chăng tình yêu nào rồi cũng sẽ tan biến như vậy? Vậy thì tại sao, tại sao thượng đế lại tạo ra chúng tôi với 1 trái tim tật nguyền như vậy rồi ko cho chúng tôi đc tự do đứng lên? Tại sao ông trời quá bất công với chúng tôi vậy chứ?? Tôi cúi gằm đầu và khóc thật nhiều. Tôi khóc thật nhiều!! Tôi đã ko còn sức đứng vững nữa, tôi gục xuống và quỵ dưới mặt đất, trên đầu tôi là cơn mưa nặng hạt đang rơi rơi như đồng cảm với tôi, mặt đất - dưới lòng đường đầy nước. Tôi đang ở trên 1 cánh đồng hiu quạnh. Chỉ có 1 mình tôi. Tôi thực sự cô đơn. - Hic… hic… Tôi chỉ muốn tìm ra hạnh phúc thôi mà… Tôi đã tuyệt vọng và thôi mơ mộng vẩn vơ nữa. Tôi muốn bỏ cuộc, tôi muốn quên tình yêu này. Thế nhưng, 1cánh tay hiện ra trước mặt tôi. Cánh tay đó xuất hiện và trao cho tôi 1 niềm tin mới… - Đừng khóc nữa cưng ơi! Đừng khóc nữa mà hãy cười lên!! Tôi ngước lên nhìn. Trước mặt tôi là 1 cánh đồng hoa hướng dương bát ngàn, phía xa là 1 ngọn đồi màu xanh cây lá, dưới chân tôi là 1 thảm cỏ mượt như nhung và sau lưng người đó là 1 con suối mộng mơ với đủ màu sắc, với nắng lấp lánh và bướm bay thật nhiều. Tôi muốn nhìn rõ mặt người đó, nhưng… sao tôi ko thể thấy gì cả? Tại sao người đó ko hiện rõ ra mà chỉ tôi thấy đc 1 phần của anh, gương mặt anh đã bị ánh nắng át đi. Tôi bị nắng làm chói cả mắt, tôi ko còn nhìn thấy anh nữa. Nhưng tôi nhận ra anh bởi 1 đặc điểm, tôi biết đó chính là anh – ngươi tôi cần – chân mệnh thiên tử của tôi. Người mà tôi tìm kiếm bao lâu nay.
#21 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Ring… ring… ring… Trái tim tôi như muốn rớt ra khỏi lồng ngực khi cái đồng hồ báo thức réo lên, tôi tưởng đâu mình bị đứng tim mà chết rồi chứ. Tôi căm thù cái đồng hồ này, tôi căm thù ngày thứ 2 đàng nguyền rủa, tôi căm thù chuyện đi học. Nó làm phá hỏng giấc mơ đẹp của tôi. Chỉ chút nữa thôi, suýt 1 chút nữa là tôi nhìn thấy “người đó” rồi. - Àhhhh, ta căm thù mi. – Tôi vò vò cái đầu rồi đập giường đập gối như 1 kẻ điên dại, tôi chúa ghét cái lúc mình đang mơ mộng mà bị phá ngang. Tôi căm thù!!!! Nói là nói vậy nhưng tôi cũng phải lồm cồm bò dậy khỏi giường và thu xếp chăn màn chiếu gối lại, tôi phải làm thiệt nhanh để còn đi tắm và vệ sinh cá nhân. Bạn biết đó, 1 người thông thường thì thu xếp chăn mềm mất 5’, đi tắm mất 15’ còn tôi thì cái gì cũng ề à, cái gì cũng kéo dài ra. Tôi tắm phải mất những 30’ (@_@),đấy là chưa kể cả chuyện chảy chuốt tóc tai đấy nhá!! Sáng nào tôi cũng phải dậy đúng 6h vì tôi còn phải ăn sáng nữa. Tôi mà dậy trễ là giờ lên lớp thế nào cũng trễ, tôi ko thích phải hấp ta hấp tấp mà tắm gội như người ta mỗi lúc bị trễ, với tôi: dẫu trời có sập xuống thì tôi cũng phải tắm táp cho sạch sẽ trước cái rồi tính gì thì tính. Đó là tính tốt hay tính xấu tôi cũng ko rõ nữa ^__^?! Tôi bước xuống giường và chào ngày mới bằng 1 động tác thể dục đơn giản. Hôm nay, ngày đầu tuần và cũng là ngày mà tôi mong đợi… ngày lễ Tỏ Tình đã đến
|
Tôi bước vô lớp với vẻ mặt thất thần, sáng ra đã phải chịu cảnh chen chúc. Mệt dứt hơi ấy!! (*_*) - Chài ơi, mới sáng ra mà thùng thư đã đầy rồi. Nhét vô cái lỗ nào đây chài??? – 1 tay tôi vừa cạy cái miệng thùng thư ra, 1 tay kia tôi cố gắng tìm 1 lỗ kẻ nhát cái lá thư vô. - Từ từ mậy, nhét quá coi chừng phản tác dụng. Nó ói ra thì khốn mày ơi. – Thằng Khương xua tay, mặt nó tỏ vẻ thất vọng vì thấy cái thùng thư bị “bội thực”. Dám tin là nó đã viết mấy chục lá từ tối hôm qua rồi, ko viết cho bạn thân cũng viết cho bạn cũ. Ngày lễ Tỏ Tình mà nó làm như là hội thi viết thư ấy. - Mày ko cạy miệng nó ra thì tết Công – Gô cũng chưa nhét thiệp vô được. Tao chỉ có mấy tấm mà đến khổ rồi nè, kiểu của mày chắc phải đợi ngày mai rồi. - Đâu có được, ngày mai tặng đâu có ý nghĩa bằng bữa nay. Tiên hạ thủ vi cường mà. Tao đã vỗ ngực với con Kiều rồi… zờ mà thất bại còn zì là chí khí nữa. (>_<) - Hảo hán quá nên giờ ráng đứng đó mà nhét tiếp đi con! Tao lên lớp đây. Cuối cùng thì tôi cũng đã nhét vô thùng thư mấy tấm thiệp của mình. Thiệt là bó tay với cái thùng thư, tôi phải nhét đâu gần 15’ nó mớ ráng mà nuốt được. Ko biết có làm nhăn thiệp của tôi ko nữa? Tôi bỏ mặc thằng Khương với đống thiệp của nó, tôi bây giờ phải lên lớp và ngồi thiền ở trên đó đợi đến giờ ra chơi. Hí hí… ra chơi là mấy đứa lớp trực bữa nay sẽ đi phát thiệp và rồi… hí hí… vui quá là vui!! Tối qua tôi đã thức đến 12h để viết thiệp thế nên tôi tin chắc rằng keo này tôi sẽ thắng. (^~^) Tôi tự tin với bản thân mình lắm!!! Tôi chưa kịp hết nỗi đắc ý thì… Tùng… tùng… ùng… (>_<) Sao mà tôi ghét cái tiếng này đến thế!! Mỗi lần nghe tiếng trống trường đánh vào đầu tuần – sáng thứ 2 là tôi lại càng ghét hơn. Tôi ko thích phải ngồi è cổ dưới cái sân trường nghe các vị “tụng” cho mình nghe, tôi ko thích bị quý thầy quý cô giảng đạo. Cái số tôi nó phải nghe giảng đạo nhìu rồi, mà bạn biết đó: người ta ăn hoài 1 thức cũng chán, nhai mãi 1 thứ củng mỏi miệng… và tôi thì chúa ghét nghe dạy dỗ kiểu bắt buộc. Và, 1 sáng kiến nảy ra trong đầu tôi: tôi sẽ vào căng – tin và nhờ anh Quang bảo kê tôi. Bảo đảm là mấy ông thầy đi soát căng – tin giờ sinh hoạt dưới cờ sẽ ko thấy tôi vì tôi có 1 người bạn – 1 người đàn anh tốt đến như vậy ^___^!! Lần này nhất định tôi sẽ đc thoát. … - Anh Quang ơi anh có nhà hok… Laỵ với thiên chúa và có các thiên thần ở trên cao làm chứng và chở che cho con, tôi ko hiểu sao thượng đế hay trêu ngươi tôi đến thế, tôi ghét cay ghét đắng cái gì là họ lại wẳng cái thứ đó vào mặt tôi. Trước mặt tôi là tên Quân dễ ghét với bàn tay chống cằm đang ngồi chiễm chệ ở trên quầy nước của anh Quang, tôi dám tin rằng hắn đã có cùng ý nghĩ với tôi và cũng muốn anh Quang cho “tá túc” ít phút. Chúa ơi!! Sao mà tôi ghét hắn đến thế? Sao mà oan gia lại phải mắc chứng hay đụng nhau đến vậy?? - Hi nhóc con! – Tên Quân nở 1 nụ cười thân thiện của hắn với tôi. Tôi chúa ghét hắn, ghét luôn cái nụ cười thu hút con gái của hắn. - Lại gặp ngươi, ta thề với lòng là cứ mỗi lần gặp mi là ta ko có thấy vui vẻ gì hết. – Tôi giậm chân ình ịch trên sàn. - Nhóc tưởng ta thích gặp nhóc lắm àh? Lần nào gặp nhóc ta cũng bị “xâm hại” đến cơ thể, lần nào gặp cũng phải gân cổ lên mà cãi lộn. – Tên Quân trợn 2 con mắt lên nhìn tôi ra vẻ muốn nuốt sống. – “Nhưng ta ko hiểu sao ông trời lại bắt ta gặp nhóc wài?? Duyên số chăng?” Ối trời ơi!! Đất ơi!! Tôi thề là hắn đang muốn ám chỉ cái gì rồi. Tên này quả đúng là “ghê”, hắn càng nói càng muốn đi thẳng vào vấn đề, càng muốn làm cho ra ngô ra khoai với tôi đây mà. Tôi ko ngu dại zì mà… khai báo ra như thế, khai báo ra như thế rủi ro hắn muốn gài tôi thì sao? *_* Hơn nữa, tôi cũng ko thích hắn lắm, mà phải nói là ghét mới đúng. Ghét nhiều!!! - Ý zì đây? Tôi ko có giỡn nha!! ^_^! Xin can…
#23 | Truyện được đăng tải trên Kênh Truyện - kenhtruyen.com
Tôi bắt đầu tỏ ý ngăn cản hắn bằng bức tường bê – tông của mình, tôi phải dựng lên để chặn hắn lại kẻo ko thì tôi sẽ mất trắng với hắn. Hắn vốn dĩ là kẻ nổi tiếng với nhiều thủ đoạn, nhiều ý đồ và là bậc tiền bối trong tinh vi gian xảo. (~_~) Mà tôi thì còn con nít, còn nai vàng lắm cơ!! - Ủa, sao tới giờ sinh hoạt rồi mà 2 đứa này còn ở đây. Tôi vốn dĩ định nói thêm cho hắn biết điều mà lui lại nhưng anh Quang đã bước ra, tôi thì lại muốn ở lại đây nên ko ngu dại zì mà gây sự để cho anh Quang phật lòng mà đuổi ra cả. Tôi phải lên tiếng chiếm chỗ trước. - Thì tên này… + Tên nhóc con này… Tôi và hắn ko hẹn mà cùng tự nhiên xổ ra 1 câu nói đồng thanh đồng điệu, cùng 1 lúc bắn ra 1 tràng như đã hẹn trước. - Ức… @_@ - Tôi hơi bị bất ngờ nên ngậm miệng lại cho hắn nói tiếp. - Nhóc con này có lẽ là muốn trốn… - Tên Quân chỉ vào tôi và làm ra cái vẻ len lén. Anh Quang liếc con mắt nhìn qua phía tôi, cặp mắt như ra – đa dò xét khiến tôi sợ chết khiếp ^_^!. - Trốn àh? 2 đứa nhà mi muốn trốn sao? – Anh Quang tự nhiên mặt biến sắc khiến tôi hết cả thần hồn. - Tui chưa có nói là cúp tiết này nha! Ông ko đc la lên đó… - Tên Quân vẫy vẫy tay tỏ vẻ vô tội. - Vậy thì nhà ngươi ngồi ở đây làm gì? Ko phải là để nghỉ ngơi cho sướng vi sướng vẩy sao mà nói giọng đó. – Tôi liếc hắn 1 cái. - Thì… - Chứa chấp tội phạm triều đình truy nã là tội nặng lắm!! Ta cảm ơn 2 đứa tòng phạm nhà mi đã có ý tốt khi nghĩ ta là người tốt, nhưng mà… ta ko thể giúp đc. Anh Quang gạt tay 1 cái khiến tôi sửng hết người. Chung quy cũng vì tên khỉ già đó, nếu ko có hắn thì tôi đã đc trốn chứ đâu đến nỗi phải bị xua đuổi như này. - Anh Quang… Tôi kéo kéo tay anh Quang ra vẻ hồn nhiên ngây thơ để ảnh thương tình mà động lòng trắc ẩn, cho tôi ở lại. - Ông Quang ơi!! Sáng hôm nay là 1 ngày trọng đại, có thể nghe đc tiếng của hắn vào đầu tuần đối với tôi là 1 diễm phúc, là 1 sự may mắn hơn người, là đại các đại lợi cho cả tuần. (T_T) Người tôi thích đã đến!! - Lại thêm 1 tù nhân vượt ngục nhờ ta tá túc. – Anh Quang lắc lắc cái đầu. - Xin 1 chỗ yên thân trong 45’. Có ko đại ca? – Tên Khoa nở 1 nụ cười ngọt lịm ra để dụ khị anh Quang, bạn phải biết là hắn cười thì trong thoạt ra rất rất là dễ thương (>_<).Ôi!! Ối!! Tôi sắp chết ngất vì nụ cười, tôi suýt nữa là té xuống vì 2 chân đứng ko vững. Hiếm lắm mới gặp đc hắn cười ấy chứ. - Rất tiếc!! Trước nhà mi đã có 2 kẻ tử tù xin chốn dung thân. Nếu ta nói đồng ý thì coi ra ko đc… vì mai đây nơi này sẽ là nơi tù nhơn ẩn náo, mà khi bị truy ra thì ta sẽ bị dính “thẻ đỏ” của quan trên. Mà ta thì ko muốn. Anh Quang nói 1 câu vô tình đến nỗi tim tôi nát tan ra vì thất vọng. - Anh… ở có chút xíu mà làm zì dữ zạ? Anh cho ở lại đi đại ca!! - No. - Anh, 1 người thôi anh!! - Vậy ai ở ai đi? Mi định làm mấy đứa kia phật lòng sao? Ta thì đứa nào cũng thân cũng wen nên ko thể chứa chấp thiên vị kiểu đó. - Nhưng em có xin cho em đâu, em xin cho… Sặc, tôi sắp định nói ra rồi. Chết tôi rồi… mém xíu thì thiên cơ bị tiết lộ là tôi thành trò hề mất (~_~). Nhưng cũng may là tôi dừng lại đúng lúc. - Ko đc sao? Vậy ko làm phiền. – Tên Khoa vẫy tay rồi đi ra khỏi quán 1 cách vô tình. Hắn bước ra khỏi tiệm với 1 vẻ mặt lạnh tanh, tôi thề là tôi đã buồn và hụt hẫng biết chừng nào khi chứng kiến hắn như vậy. Tôi chỉ thích hắn cười chứ ko thích hắn như vậy. Tôi thù ghét tên Quân. Nếu ko có hắn thì tôi và hắn đã đc ở lại. Tôi thà là bị cực hình còn hơn là phải ở đây với hắn. Nhưng đó ko phải là lí do chính, cái chính khiến tôi đi ra là vì thằng Khoa đã bỏ đi, tôi phải đi theo nó, đi theo tình yêu của mình – tôi phải đi giành lấy tình yêu cho chính mình. - Hứ… - Tôi liếc tên Quân 1 cái rồi bước ra khỏi quầy nước của anh Quang. Trước khi đi tôi còn dán cho anh Quang 1 thẻ cảnh cáo nữa rồi mới chịu đi. – “Anh đợi đó!! Đồ keo kiệt.” - Bái bai. – Tên Quân đáng ghét vẫy tay với tôi 1 cái càng làm cho máu họng tôi lên nữa, hắn đâu có biết tôi chỉ muốn bóp cổ hắn ngay bây giờ, bóp thiệt mạnh!! Thiệt mạnh!! Bóp cho hắn chết.
|