Bí Mật Dưới Quần Thể Thao
|
|
Chương 9-1 Tống Tiệp mất tích! Bất luận Cổ Vân Phong tìm kiếm như thế nào, đều không thấy bóng dáng hắn đâu. Rất vất vả mới xin được thầy giáo số điện thoại nhà hắn, lòng nóng như lửa đốt chờ đợi, lại hay, thiếu gia đã xuất ngoại, không thể liên lạc. Sốt ruột muốn nổi điên, Cổ Vân Phong cả sách cũng không đọc nổi nữa, không xin phép trường mà chạy thẳng lên núi tới nhà sư phụ. Cổ Vân Phong bái Vân đại sư làm thầy, nghe nói đại sư đã mở được thiên nhãn, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, hiếm có khó tìm, mọi thứ đều biết. Cổ Vân Phong nghe mẹ nói, hắn trước đây ở một gian miếu thờ gặp được đại sư, Người liếc mắt một cái nhận ra ngay hắn có siêu năng lực đặc biệt, có thể thấy cái người khác nhìn không thấy, vì thế nhận làm đồ đệ. Đệ tử của sư phụ có sáu người đặc biệt hiếm thấy, Cổ Vân Phong xem như nhỏ nhất nên rất được yêu chiều, sư huynh và các sư tỷ cũng vô cùng yêu thương hắn. Lúc hắn bước vào phòng, một thiếu phụ thắt đáy lưng ong, tóc đen dài, diện mạo tuyệt mỹ vội vàng chạy tới! “Tiểu Phong Phong! Ngươi rốt cuộc đã trở lại, sư tỷ rất nhớ ngươi a!” Người hay sàm sỡ hắn nhất chính là nhị sư tỷ Thẩm Lâm Nguyệt, khiến ngày xưa Cổ Vân Phong phải né vì sợ, nay thì lại phải bất đắc cười khổ mà nói. “Sư tỷ…” “Ha ha, tới đây! Tới đây!” Thẩm Lâm Nguyệt hưng phấn mà ôm lấy sư đệ đáng yêu, sờ mó lung tung, sỗ sàng kinh khủng! Ngay khi nàng ta rớt nước miếng, vươn nanh vuốt ma quỷ nghĩ muốn mò mẫm xa hơn thì… “Từ từ!” Cổ Vân Phong đưa tay che ngực, “Nhị tỷ, ngươi có thể sờ, nhưng phải làm giúp ta một chuyện.” “Không thành vấn đề, ngươi nói cái gì ta cũng đáp ứng cho ngươi!” Thẩm Lâm Nguyệt thuận miệng đáp. Nàng nuốt nước bọt, tiếp tục nụ cười dâm đãng, thèm nhỏ dãi bộ ngực trước mặt. “Được, vậy mong sư tỷ dùng thông thiên khứu*, giúp ta tìm một người.” “Cái gì?” Thẩm Lâm Nguyệt sợ tới mức nhảy dựng lên! “Ô… Không được! Tuyệt đối không được!” “Sư tỷ, làm ơn, chẳng lẽ người không muốn…” Cổ Vân Phong vì mong sư tỷ chịu, không tiếc hy sinh thân mình, cởi vài nút áo sơ-mi… Thẩm Lâm Nguyệt tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống. “Ô… Tiểu Phong Phong xấu xa, ngươi biết rõ mỗi khi ta dùng khả năng khác thường kia, cái mũi sẽ dị ứng vài ngày, ngươi còn dụ dỗ ta như vậy…” Thẩm Lâm Nguyệt bất mãn mở miệng. Vốn là nàng ta trời sinh có cái mũi thần kì, chỉ cần ngửi qua mùi đối phương, có thể lần theo dấu vết, biết trước người kia ở chỗ nào, sẽ đến chỗ nào. Vốn có loại siêu năng lực này là chuyện đáng mừng, nhưng tại trái đất không khí ô nhiễm nghiêm trọng, nên mỗi lần Thẩm Lâm Nguyệt dùng cái mũi truy tung tích, sẽ dị ứng nặng, chẳng những vài ngày không ngửi được, còn chảy nước mắt nước mũi dầm dề, khổ không nói hết. “Thực xin lỗi, sư tỷ, ta biết thế là làm phiền tỷ, nhưng ta thật sự phải tìm được hắn! Tìm không được, ta cũng sắp điên lên rồi!” Cổ Vân Phong đau khổ vò đầu. Thẩm Lâm Nguyệt ngạc nhiên nhìn sư đệ. Sư phụ thu nhận hắn là đệ tử, hắn tính tình cổ quái, khó đoán tâm tư, rất ít khi nhìn ra cảm xúc của hắn bị dao động. Nhưng hôm nay, thấy thái độ khác thường, vẻ mặt lo lắng phiền não, thật sự làm người ta giật mình. “Sư đệ, người ngươi muốn tìm là ai? Quan trọng vậy sao?” Quan trọng đến mức để cho ta sàm sỡ thế này… “Hắn là… Phải…” Cổ Vân Phong có chút không biết giải thích mối quan hệ rắc rối của bọn họ ra sao, “Là bạn học…” “Bạn học?” Thẩm Lâm Nguyệt hoài nghi nhìn hắn, “Làm gì có chuyện ngươi vì bạn mà hy sinh như thế? Sao không đến tìm sư phụ yêu quý chứ? Hắc hắc, nói thật đi, tiểu Phong, người ngươi muốn tìm…, là người ngươi yêu phải không?” Người ta yêu? Cổ Vân Phong trong lòng chấn động! Tuy rằng tiểu Hồng hoa trên ái tinh nói cho hắn biết, Tống Tiệp rất có khả năng là một nửa của hắn. Nhưng nhỡ đâu trùng hợp thì sao, nói không chừng trên người nữ sinh khác cũng có cái bớt tiểu Hồng hoa thì sao? Cổ Vân Phong ta như thế nào lại yêu một tên nam sinh, còn là cậu ấm Hữu thượng? Muốn ta phản bội anh Cả cùng Thượng Lạc, đi yêu kẻ thù không độ trời chung, điều đó đừng mơ! Ta cuống cuồng tìm hắn thế này, nhất định là do áy náy gây ra thôi. Đúng, nhất định là như vậy. “Sư tỷ, có thể không đoán mò nữa được không? Ngươi chỉ cần giúp ta tìm hắn là tốt rồi, còn lại đừng bận tâm.” Nhìn sư đệ giận đến tái mặt, Thẩm Lâm Nguyệt le lưỡi, không dám hỏi thêm, để tránh sư đệ thẹn quá hoá tức, về sau lại không chơi với nàng nữa thì nguy. “Được rồi, tiểu Phong Phong, vậy ngươi có mang cái gì đến không?” “Ừm, ta có mang quần áo của hắn đến.” “Tốt, có là được rồi. Có sư tỷ ngươi, hắn dù có bay lên trời, chui xuống đất, ta cũng đều tìm cho ngươi!” “Sư tỷ, cảm ơn. Ta thiếu ngươi ơn này, về sau ngươi bảo gì ta cũng làm, tuyệt đối không câu nệ.” “Thật?” Thẩm Lâm Nguyệt hai mắt sáng ngời! “Đương nhiên! Trừ việc làm tình.” Cổ Vân Phong cảnh giác, vội nói thêm một câu. “Quá đáng! Tiểu Phong Phong sao lại nói thế! Được rồi, được rồi, ngươi tránh qua bên, ta bắt đầu đây.” “Dạ, vất vả rồi sư tỷ.” Cổ Vân Phong đứng sang bên, căng thẳng chờ… Trong nhà thi đấu “Thượng Lạc Hữu Thượng”, huyên náo rầm rĩ rung rung trời. Hôm nay là ngày các trường trung học cả nước thi đấu tranh tài. “Trung học Hữu Thượng” ngày trước căn bản không xem loại thi đấu này ra gì, tuy đối thủ của chúng cũng vô cùng mạnh, nhưng bởi bọn chúng có đội trưởng thiên tài Tống Tiệp, thực lực vô cùng đáng sợ, chiến thắng dễ như lấy đồ trong túi, rất đơn giản, cho nên năm ngoái tinh thần rất thảnh thơi. Nhưng hôm nay, ở phòng nghỉ của đội bóng rổ “Thượng Lạc Hữu Thượng” ngập tràn áp lực nặng nề làm người ta không thở nổi. “Làm sao đây? Đội trưởng chưa có đến, chúng ta làm thế nào thắng?” Đội viên Hữu Thượng ủ ê nói. “Đúng vậy, đội trưởng không tới, chúng ta như rắn mất đầu, làm thế nào thắng được?” “Không đến thì chúng ta bị đánh chết sao?” Đội viên Thượng Lạc mới gia nhập nghe xong lập tức nhảy lên vì tức! “Nói đúng lắm! Không có đội trưởng, chúng ta đánh cho bên Bắc Sơn tan tác tả tơi!” Người Thượng Lạc cũng mạnh mẽ tán thưởng. “Hừ, các ngươi đúng là lũ lính mới*! Công phu mèo quào mà đòi thắng? Nhìn kỹ tình hình đi rồi hãy lên tiếng! Bắc Sơn chính là cao thủ đó, đã vô địch hai kỳ rồi. Hiện đội trưởng không có đây, chúng nhất định như mãnh hổ xuất chuồng, chúng ta mới là tan tác tả tơi ấy!” “Không liều sao biết?” “Đúng, ai bảo đội trưởng không có trách nhiệm, trận quan trọng vậy không đến, chúng ta đành phải ra tay thôi!” “Các ngươi không được nói bậy! Đội trưởng không phải người vô trách nhiệm! Hắn nhất định gặp chuyện nghiêm trọng, bằng không tuyệt đối sẽ đến.” “Hừ, không tới là không tới, có lý do gì cũng thế thôi!” “Thượng Lạc Hữu Thượng” còn chưa có ra trận, đã nổ ra nộ chiến. Cổ Vân Phong ngồi trên khán đài, nét mặt chăm chú nhìn chằm chằm sân bóng. Kì quái, sao lại thế? Tống Tiệp sao lại không thấy? Sư tỷ rõ ràng nói ngửi được mùi của hắn, hôm nay sẽ có mặt tại trận này mà. Nhưng hiện giờ, không thấy bóng dáng hắn đâu… Tống Tiệp nhất định bị tổn thương rất nặng… Bằng không hắn sẽ không bỏ trận thi đấu mà hắn coi trọng. Thận trọng suy nghĩ, này tất cả là do hắn rồi. Hắn thực sự không nên lấy bí mật của thiếu niên kia ra để uy hiếp, làm cho cậu ta tổn thương… Hắn còn có thể gặp lại người kia sao? Vạn nhất cậu ta xuất ngoại không bao giờ… trở lại nữa… Nghĩ đến cả đời không còn được gặp người kia, tâm trạng Cổ Vân Phong trở nên suy sụp. Ngay khi hắn không kiềm chế được nữa, trong sân chợt rộ lên tiếng hoan hô! “A! Đội trưởng đến rồi!” “Đội trưởng vạn tuế!” “Chúng ta nhất định thắng!” Cổ Vân Phong trong lòng chợt kinh hoàng, vội vã nhìn về phía sân đấu, thấy có bóng người bị đội viên vây quanh. Trên khán đài, vô số người cũng hò hét kêu lên, ồn ào vô cùng! “Tống Tiệp! Tống Tiệp!” “Thắng lợi! Thắng lợi!” Tống Tiệp tươi cười lộ ra vẻ đẹp trai, cùng mọi người vẫy tay chào lại. “Aaa! Đẹp quá! Đẹp chết mất!” Cô gái bên cạnh Cổ Vân Phong hưng phấn hét lên chói lói, nhưng hắn lại như không nghe thấy gì, ánh mắt chăm chú nhìn về Tống Tiệp, không rời một phút. Tiếng hoan hô của mọi người vang lên, trận đấu bắt đầu rồi. “Thượng Lạc Hữu Thượng” do Tống Tiệp chỉ hu, ngay lúc đầu đã như chẻ tre, vượt lên một quãng lớn. Cao trung Bắc Sơn tuy cố gắng đuổi theo, nhưng vẫn là tụt lại đằng xa. Tới qúa nửa sân, đúng lúc dứt điểm, khán giả đều nhìn ra, cao trùng Bắc Sơn đã bắt đầu rối loạn đội hình, nóng nảy xâm phạm, nhất là chủ tướng Bắc Sơn là Phạm Vĩ thỉnh thoảng lại giở trò ám muội với Tống Tiệp, quấy nhiễu đợt tấn công. “Thượng Lạc Hữu Thượng” đồng tâm chửi ầm lên! “Bắc Sơn vô sỉ!” “Phạm Vĩ cút đi!” Sự tình xảy ra rất bất ngờ, ngay khi Tống Tiệp nhảy lên chuẩn bị đưa bóng vào rổ, Phạm Vĩ ở sau lưng đột nhiên va chạm mạnh! Bang! Đầu Tống Tiệp đập vào rổ, cả ngừơi ngã từ trên không xuống, rơi xuống đất dậy không nổi. Cổ Vân Phong sợ tới mức tim ngừng đập. “Aaa!” Mọi người kêu lên sợ hãi. Cổ Vân Phong vừa sợ vừa giận, không chút do dự nhảy từ khán đài tầng hai xuống, vọt tới trước mặt Phạm Vĩ, đấm cho một quả! “Bốp” một tiếng, Phạm Vĩ ngã lăn quay! Tất cả mọi người ngây hết cả ra. Nhất là học sinh “Thượng Lạc Hữu Thượng” ai cũng há hốc mồm. Sao lại thế? Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp hai người họ không phải đối địch nhau sao? Vì cái gì hắn lại thay Tống Tiệp trả đũa? Lôi Kình cũng đến xem trận đấu, không suy nghĩ được nhiều như thế, hắn vốn xem Bắc Sơn không vừa mắt, giờ thấy huynh đệ mình nhảy xuống đánh nhau, khí thế dâng tràn, cũng nhảy vào sân. “Các anh em lên đi! Giáo huấn bọn Bắc Sơn ti tiện đi!” “Lên đi! Nhìn các học sinh Thượng Lạc đều đã xuống cả, Hữu Thượng sao có thể ngồi im, cũng đều hô to xong vào. Trọng tài thổi còi hết hơi, tiếng đánh nhau vẫn không ngừng, tiếng hô cổ vũ cũng rất hăng hái, cả sân đấu lâm vào tình trạng hỗn loạn chưa từng có! Không ai phát hiện, lúc này Tống Tiệp đã được một người lặng lẽ mang đi…
|
Chương 9-2 “Bác sỹ, hắn không sao chứ?” Tại phòng y tế cao cấp ngang khách sạn năm sao, Cổ Vân Phong lo lắng hỏi.“Yên tâm, ta vừa mới khám cho cậu ta rồi, may mắn là não không bị chấn động, chỉ cần nghỉ ngơi một chút, như thế sẽ tỉnh lại nhanh thôi.” Bác sỹ vẻ mặt ôn hoà nói. “Cám ơn, cám ơn bác sỹ.” Cổ Vân Phong lúc này mới vứt được tảng đá trong lòng. “Ta đi trước, ngươi ở lại nhé, muốn gì cứ gọi y tá.” Bác sỹ kéo rèm, quay người rời đi.Cổ Vân Phong ngồi bên giường, nhẹ vuốt khuôn mặt tuấn dật của Tống Tiệp, đau lòng thiếu chút nữa là rơi nước mắt. Vì cái gì… Vì cái gì hắn trở nên tiều tuỵ như thế này? Hai má gầy, hốc mắt trũng sâu, vừa nhìn cũng biết hắn mấy ngày nay sống không tốt. Là ta, đều là ta sai… Nếu ta có thể sớm một chút phát hiện tâm ý của mình, sẽ không ấu trĩ mà uy hiếp ngươi, khi dễ ngươi, làm ngươi bị tổn thương. Ta rốt cuộc phải làm thế nào mới bù đắp lại được đây? Nói cho ta biết… Ta cái gì cũng sẽ làm, sẽ làm hết… Cổ Vân Phong khổ sở hôn mãi lên mặt hắn… “Ngươi làm gì?” Lúc này Tống Tiệp đột nhiên bừng tỉnh, một tay đẩy hắn ra, ngồi dậy.“Ngươi tỉnh rồi? Có thấy đỡ hơn không? Đầu còn đau không?” Cổ Vân Phong nhìn hắn tỉnh, vừa mừng vừa lo hỏi liên tục. “Cút ngay! Ta không muốn nhìn thấy ngươi!” “Ngươi đừng kích động!” Cổ Vân Phong vội vàng ngồi phía đầu giường, ôm lấy vai hắn, “Nào, ngoan nằm xuống, bác sỹ nói ngươi phải nghỉ ngơi. “Ta bảo ngươi cút, ngươi không nghe thấy sao?” Tống Tiệp hất tay, túm lấy áo hắn, hung tợn nói, “Cút ngay cho ta! Tống Tiệp ta có chết cũng không cần ngươi giả mèo khóc chuột!” Thiếu niên kia rõ ràng nói nhẫn tâm vậy mà tay nơi cổ áo run lên nhè nhẹ. Cổ Vân Phong tim ngừng đập, nhịn không được ôm chặt hắn vào lòng, điên cuồng mà hôn. “Ưm… ư…. buông ra…” Tống Tiệp lúc đầu còn cố sống cố chết chân đá tay đấm, nhưng sau không biết do cánh tay mất hết sức lực, hay do bản thân cũng muốn hưởng thụ nụ hôn này, cuối cùng dần dần không giãy giụa nữa, không ngừng rên rỉ một cách mê loạn… Nhiều ngày không gần gũi, hai người đói khát mà mút nước bọt thơm ngọt của đối phương, cuồng nhiệt hôn lưỡi. Hôn đến tối tăm trời đất, không biết bao lâu, khi cả hai thở không nổi nữa mới dừng lại. “Ha… ha…” Nhân lúc Tống Tiệp còn đang thần hồn điên đảo, Cổ Vân Phong dùng sức ép hắn xuống giường. “Khốn kiếp! Ngươi muốn gì?” Tống Tiệp trong lòng không khỏi kinh hoàng. “Muốn gì chứ, ta chỉ là muốn như đàn ông khắp thiên hạ làm chuyện đó với người mình thích thôi.” Nghe trọn câu Cổ Vân Phong nói ra, Tống Tiệp hồi lâu mới phản ứng lại được.“Hả, người mình thích?” Nhìn thiếu niên với đôi mắt mở to, cứ như thấy người ngoài hành tinh, bộ dạng đáng yêu vô cùng khiến Cổ Vân Phong không nhịn được bật cười!“Đồ ngốc, làm sao phải kinh ngạc vậy? Được rồi, Cổ Vân Phong ta miễn cưỡng mà thừa nhận, Tống Tiệp chính là người ta thích đó. Thế nào? Ngươi trả lời sao?” Cổ Vân Phong tuy trong lòng sốt ruột vô cùng, nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên mà nghịch tóc, nhìn hắn mong đợi.Tống Tiệp ngẩn cả người ra. Hắn thích ta? Cái tên đê tiện luôn uy hiếp ta, làm ta nhục nhã lại thích ta? Con mẹ nó! Hắn đùa sao? Chuỵên này còn không đáng buồn cười?“Tống Tiệp, nói đi, câu trả lời của ngươi là gì?” “Trả lời?” Tống Tiệp lạnh lùng cười. Bốp! Hắn hung hãn một cước tống người kia xuống đất. “Đây là câu trả lời của ta!” Cổ Vân Phong ngã ngồi trên đất, mông thiếu chút nữa nứt ra làm hai nửa. Ô… Thôi xong, hắn quả nhiên còn giận. Nhưng cũng khó trách, tại ta đối xử không tốt với hắn, lần nào cũng lấy bí mật của hắn ra uy hiếp, hắn tin ta thích hắn mới là lạ! Biết người trong lòng còn chưa nguôi, Cổ Vân Phong đuối lý, đeo bộ mặt ỉu xìu leo lên. “Tiệp bảo bối, đều là ta không tốt, ngươi tha thứ cho ta đi.”“Tiệp bảo bối? Aaa! Khốn kiếp! Không được phép gọi ta thế!”Tống Tiệp đỏ mặt kêu to! Cổ Vân Phong nhìn ái tinh trên đầu người mình thương đột nhiên phát sáng, tản mát ánh sáng hồng phấn trong trẻo, đáng yêu đến say lòng! Tiệp của ra đáng yêu quá đi!!! Thiếu niên cao ngạo chưa từng yêu ai bao giờ, nay hận không thể đem tim lấy ra đưa cho người thương, lời ngon ngọt nói ra không chút ngượng ngùng. “Bảo bối, chuyện trước đây đều do ta sai, ta thật sự rất thích ngươi, ngươi đừng bỏ mặc ta được không?” Cổ Vân Phong nâng cằm hắn, đưa sát hai khuôn mặt lại gần nhau.“Ngươi… Ngươi tên đê tiện này… Không được đùa cợt ta!” Nghe xong tuyên bố của hắn, Tống Tiệp nhịn không đựơc che mặt kêu to. “Tiệp, ta không đùa cợt ngươi! Ta thật sự thích ngươi! Tin ta đi!”Nói không có tình cảm là gạt người. Mấy ngày nay chia lìa, Tống Tiệp cũng mơ hồ phát giác mình cũng thích cái tên đáng ghét này. Mỗi lần được hắn ôm vào ngực, cảm giác hạnh phúc lắm. Chỉ là… Chỉ là sau khi bị hắn phát hiện ra bí mật thật của mình, trên mặt hắn lộ ra biểu cảm sợ hãi làm Tống Tiệp tổn thương… Không, Tống Tiệp, ngươi không thể tin hắn, nói không chừng hắn vẫn muốn bỡn cợt ngươi thôi! Ngươi ngàn vạn lần không được tin!“Ta không tin… Ngươi không phải chê tiểu kê của ta ghê tởm sao? Ngươi bảo ta tin ngươi thích ta thế nào được!” Tống Tiệp đau khổ thốt ra tiếng lòng. “Ai chê tiểu kê? Ta thấy nó rất đẹp, rất mê người! Ta quả thực rất yêu nó!” “Câm, nói láo!” Tống Tiệp nghe thế buồn nôn muốn chết, khuôn mặt nóng bừng. “Được! Nếu nói ngươi không tin, vậy ta đành trực tiếp làm thôi!” Cổ Vân Phong đột nhiên lột quần hắn xuống, đem tính khí nhỏ nhỏ mềm mềm ngậm vào miệng. “Aaa” Cảm xúc kì lạ nơi hạ thể làm Tống Tiệp sợ tới mức kinh hoảng kêu to. “Không được! Ngươi làm gì? Mau thả ta ra!” “Ừm…” Cổ Vân Phong lờ phản đối của hắn, tiếp tục mút bảo bối đáng yêu có một không hai của mình. Tiếng động dâm mĩ quanh quẩn trong phòng y tế làm cho Tống Tiệp thẹn đến rơi nứơc mắt.“Ô… Không… Không mút nữa… Aa…” Hắn tự bịt miệng lại để ngăn thanh âm dâm đãng của mình, nhưng mặc kệ hắn phủ nhận cảm giác của mình thế nào, tự bản thân cũng đã cương. Sau khi cương, cái bớt trở nên rõ ràng vô cùng, giống một đoá hoa hồng nở rộ.Cổ Vân Phong vừa yêu vừa thương mà liếm, “Đáng yêu quá… Thật sự quá đáng yêu…”. Hắn dịu dàng dùng đầu lưỡi quét lên tính khí có một không hai, dọc theo thân mà nếm đến tinh hoàn, lại gắng hít hà mùi hương của người yêu. Có lẽ vì nơi đó không có quy mao, nên hạ thể thiếu niên kia tản mát ra mùi hương nhẹ nhàng, rất khoan khoái, có vị ngọt êm dịu. “Thơm quá… Bảo bối… Ta thật sự rất thích ngươi… Thật hận không thể một ngụm mà nuốt ngươi được!”Nghe Cổ Vân Phong ghé vào giữa hai chân mình, đối với tiểu kê đáng ghét mà nói lời yêu thương, thật giống chó con vừa hít lại vừa liếm, Tống Tiệp quả thật không biết nên khóc hay cười. “Thoải mái không? Bảo bối…” Cổ Vân Phong dùng đầu lưỡi đụng vào linh khẩu. “Aaa… Van ngươi… Buông ra… Đừng hành hạ ta nữa…” Xấu hổ cùng khoái cảm lần lượt tới lui, khiến Tống Tiệp phải nước mắt lưng tròng cầu xin. “Ta sao lại bỏ ra được, nó run rẩy thế này, hẳn là muốn xuất rồi chăng? Xuất đi, bảo bối, cứ ở trong miệng ta mà xuất, ta sẽ một giọt không thừa mà đem “sữa tươi” của ngươi nuốt vào! Mau xuất đi!”Xuất trong miệng hắn? Nuốt vào? Aaa! Gớm chết! “Không! Ta không xuất! Ngươi tránh ra!” Tống Tiệp cảm thấy quá thẹn, liều mạng kiềm chế. “Thật cố chấp quá đi, xem ta thu phục ngươi như nào..” Cổ Vân Phong cười xấu xa, đột nhiên nhằm ngay bớt tiểu Hồng hoa, dùng răng nanh cạ nhẹ xuống.“Oa aaaa” Tống Tiệp chưa bao giờ biết tiểu Hồng hoa mình ghét nhất, lại chính là tử huyệt của mình! Cảm giác kì lạ cuồn cuộn kéo đến, làm cho hắn như bị sét đánh, thân mình co quắp run rẩy, điên cuồng bắn ra. Cổ Vân Phong gắt gao nuốt hết từng đợt tinh dịch vào bụng. “Ha… ha” Cao trào đi qua, thiếu niên kia toàn thân mềm nhũn, thở hồng hộc ngã xuống gối. “Lần đầu uống “sữa tươi” của bảo bối, thật là nồng đậm, tinh khiết, lại thơm nữa!” Cổ Vân Phong còn chưa hết liếm liếm mép. “Nói láo!” Tống Tiệp mặt đỏ như mông khỉ! Đáng ghét, ngươi cho đây là doanh nghiệp X chuyên kinh doanh sữa tươi sao? Nói láo! “Ta không có nói láo a, bằng không lần sau ta chừa lại chút cho ngươi thử.” “Ai muốn thử cái loại không có chất dinh dưỡng đó hảaaaaaaa?”“Sao lại không dinh dưỡng? Trăm phần trăm thiên nhiên, không chất bảo quản, có ích cho cơ thể, ăn vào trường sinh bất lão…” “Câm miệng! Câm ngay miệng cho ta!” Tống Tiệp quả thực bị tên vô sỉ này làm cho tức chết! Nhưng nhìn bộ dạng cợt nhả của hắn, sâu trong lòng lại tràn ngập cảm xúc khó nói thành lờil. Hắn… hắn không chê cái đó của ta là quái vật, còn coi nó như báu vật. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ hắn thực sự thích ta? Giống như ta thích hắn sao? Ta thật sự… thật sự có thể tin tưởng sao? Vô cùng tự ti với cơ thể mình, nên trong lòng thiếu niên kia vẫn tràn ngập bất an nghi ngờ. “Xem ra bảo bối của ta vẫn không chịu tin rồi, đựơc, đành phải làm cho ngươi thấy thôi! Hắc hắc…” Cổ Vân Phong khoé miệng cười tà, đột nhiên ép hắn xuống giường, gắng tách hai chân hắn ra. “Aaaa! Ngươi làm gì?” Tống Tiệp nhìn thấy ác ma kia ở giữa hai chân mình, sợ hãi kêu lên. “Làm ngươi thích a.” Cổ Vân Phong vươn tay, cầm tính khí mềm nhũn của hắn, nhẹ nhàng cọ xát… Vốn vừa phát tiết xong, tính khí vô cùng oặt ẹo, nhưng khi bị tên hạ lưu kia vuốt ve chơi đùa, lại ngẩng đầu ưỡn ngực, hăng hái đứng lên. ” Ô, vật nhỏ này có tinh thần ghê. Thế nào? Đã thấy thích chưa?” “Thích cái rắm! A… Khốn nạn… Không được đùa nữa…” Cứ cọ xát như thế này, lại xuất cho coi! Thiếu niên với vốn kinh nghiệm ngang mẫu giáo gắng kiềm chế cảm xúc dâng tràn. “Chậc chậc, bảo bối của ta thật quá nhạy cảm, nhưng lần này không để ngươi lãng phí tuỳ tiện nữa đâu, ngươi nhẫn nại chút coi!” Cổ Vân Phong nhanh tay lẹ mắt bóp lấy tính khí đang run run.“Ô… Buông ra!” “Bảo bối ngoan, nhịn chút đi mà…” Cổ Vân Phong đột nhiên dùng sức đưa hai chân hắn ép lên ngực, suýt nữa bẻ gãy người hắn được luôn. “Ô oa aaaaa! Đau quá! Cổ Vân Phong, ngươi muốn giết ta hả?” Nếu xương cốt hắn không mềm, hẳn là đã gãy rồi. “Ố chà, bảo bối, ngươi là cán sự trưởng oai phong như thế, xương cốt nhất định mềm dẻo hơn người, không sao đâu! Lát uống nhiều “sữa tươi” hơn bổ sung canxi là được rồi!”“Ngươi khốn kiếp… ưm…a…” Tống Tiệp nói chưa xong, miệng đột nhiên bị nhét vào một cái gì đó.“Hê, thế nào? Bảo bối, lạp xưởng* của chính mình có ngon không? Đây chính là lạp xưởng hiệu “Hoa hồng” ta thích nhất đó!”Tống Tiệp ngây dại một thoáng. Ta… ta… ta…, ta ngậm lạp xưởng của chínn ta rồi? Cái thứ ghê tởm ta chán ghét đến ngay cả nhìn cũng không muốn đó ư? Trời ạaaaaaaaaaaaa! Giết ta đi!“Ô ô.. đừng… ư…” Tống Tiệp không cách gì chấp nhận, ô ô kêu la. “Bảo bối, đừng chống cự, gắng mút đi! Chúng ta cùng nhau vui vẻ nào!” Cổ Vân Phong mang tính khí của mình ra, điên cuồng mà dùng sức tiến vào giữa hai mông hắn. “Ô ư…” Mông từng chút từng chút bị va chạm, dương vật Tống Tiệp cũng theo cử động của người kia mà hết lần này đến lần khác tiến vào trong miệng. Cả hai cái miệng trên dưới đều ngậm dương vật đàn ông, chuyện này thực thẹn đến phát điên, Tống Tiệp thiếu chút nữa khóc được luôn. Hắn vặn vẹo cơ thể, nghẹn ngào chống cự. Nhưng một lần nữa, tên kia với tiểu huyệt mình yêu thích đã sớm hoá thành dã thú dâm dục, chỉ nhìn người kia ngậm dương vật của chính mình cũng khiến hắn phát cuồng. “Aa! Bảo bối, ta thích muốn chết! Thật hận không thể mỗi ngày mỗi giờ đều được ở trong cái mông này, vĩnh viễn không rời!” Hắn như đói như khát mà liên tục ra vào. Cái đàn ông hoàn mỹ to lớn ở mông Tống Tiệp hết lòng tiến lui, điên cuồng mạnh mẽ, mỗi lần tiến tới chỗ sâu nhất, tiểu huyệt sẽ co lại, cắn chặt lấy. Hình ảnh dâm đãng như thế lại chỉ cách mắt Tống Tiệp không đến 10cm! Tống Tiệp cảm thấy vô cùng xấu hổ, rồi lại có cảm xúc dâm mỹ khó giải thích chạy toán loạn trong mạch máu, làm hắn hưng phấn không kiềm được, quy đầu co giật, điên cuồng xuất tinh. “Ưm… ư…” Cảm giác cổ họng không ngừng nuốt tinh dịch của chính mình, Tống Tiệp thẹn quá, càng bắn càng nhiều. “Ư… Trời ạ… Bảo bối, ngươi muốn giết ta sao!” Cổ Vân Phong mắt thấy cổ họng ngưòi yêu không ngừng chuyển động, từng hơi lại từng hơi nuốt tinh dịch của chính hắn, dương vật nhạy cảm lại bị cái mông của hắn ngậm chặt, giống như cái miệng nhỏ mút mát quy đầu mình, khoái cảm không gì sánh được khiến Cổ Vân Phong điên cuồng tới lui cọ xát, gào thét bắn tinh… “Ư ư… Tiệp… Tiệp… ta thích muốn chết! Mau ăn đi..” Cổ Vân Phong đang bắn ở dưới mông thiếu niên kia, đột nhiên rút ra, nhét vào miệng hắn. “Ha… ha… Đến đây, bảo bối, uống xong “sữa hiệu Hoa hồng” thì uống tiếp “sữa hiệu Đại điêu*” đi!”Ngay lúc Tống Tiệp bị ép nuốt vào một đống “sữa” thì cửa phòng y tế bật mở, một đống ngừơi líu ríu kéo vào. Cổ Vân Phong lẫn Tống Tiệp hoảng hốt vô cùng. Nhất là Tống Tiệp, sợ tới mức cả người cứng đơ.“Đội trưởng! Người có khoẻ không?” Đội viên đội bóng rổ vây quanh phía ngoài rèm giường bệnh, lớn tiếng hỏi. “Nhỏ giọng cái coi, bác sỹ không phải nói đội trưởng cần nghỉ ngơi sao?”“Đội trưởng không biết thế nào, hay chúng ta ngó thử xem.” Tống Tiệp nghe vậy thiếu chút nữa bị hù chết! Aaaa! Không được! Trong miệng ngậm hai cây lạp xưởng, trong đó một của mình, một của kẻ thù không đội trời chung, bộ dạng hạ lưu dâm dật như này làm nào gặp ai được hả? Sĩ diện trong Tống Tiệp trào lên, không để ý, thiếu chút nữa bị sặc “sữa tươi”!“Khụ khụ!” Một trận ho dữ dội vang lên, bốn phía trong phòng y tế lập tức lặng như tờ. Cổ Vân Phong vội vàng nằm xuống, đưa tay vuốt vuốt ngực người kia.“Trời ạ! Đội trưởng có khoẻ không?”“Đội trưởng, ngừơi sao thế? Như nào lại ho dữ vậy?” “Có muốn ta gọi bác sỹ không?” Ngoài rèm, đội viên đều sốt ruột hỏi han.“Khụ khụ, không sao, ta chỉ là vừa uống “sữa tươi” thôi…” Lời này nói ra, Tống Tiệp hận không thể cắn đứt lưỡi cho rồi! Cổ Vân Phong ở một bên che miệng, vai run không ngừng, cố không phát ra tiếng động. Ô… Giết ta đi, sao ta lại nói được lời hạ lưu như thế!!! Tống Tiệp quả thật khóc không ra nước măt.“Đội trưởng muốn uống sữa ạ? Không thành vấn đề! Chúng ta đi mua ngay! Đội trưởng, người muốn uống hiệu gì?” “Ách, cái này…” Muốn chết! Kêu bản thiếu gia trả lời sao đây? Cổ Vân Phong ngưng cười, ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói. “Mau kêu họ là, hiệu “Hoa hồng”, nếu có hiệu “Đại điêu” thì tốt hơn.” Ngươi đi chết đi! Tống Tiệp dùng ánh mắt hung hăng chém hắn một đao!“Đội trưởng! Người nói phải mua loại gì đây?”“Không, không cần. Loại này các ngươi không mua được đâu.”“Oa, đội trưởng uống sữa ngoại nhập phải không ạ?”“Là loại nổi tiếng ạ?” “Đội trưởng chúng ra quả nhiên rất kỹ tính với sức khoẻ nha.” Tống Tiệp trên mặt tối sầm, Cổ Vân Phong nhìn thấy vẻ mặt đó quả tình nhịn không đựơc, cười lăn đến đau bụng, đành ôm bụng chịu trận. Mẹ ơi, những kẻ dở hơi này mà còn nói tiếp, hắn chịu sao nổi! Tống Tiệp đảo cặp mắt trắng dã, bất đắc dĩ nói.“Các ngươi ra ngoài đi, ta muốn nghỉ ngơi!”“Dạ, đội trưởng, chúng em ra đây, người nghỉ cho tốt nhé.”Đợi cho đội viên đi cả, Tống Tiệp lập tức bật dậy, đấm đá Cổ Vân Phong. “Cười! Ta cho ngươi cười!” “Haha… Là chính ngươi làm ta cười, sao lại trách ta?” “Nếu ngươi không bắt ta ăn cái lạp xưởng ghê tởm cùng cái thứ sữa kia, ta nói thế được sao?”“Ghê tởm? Ngươi vì sao lại ghê tởm tiểu đệ đệ của mình? Ta không thấy thế.” “Ngươi không cần an ủi! Ta chán ghét nó! Chán muốn chết!” “Tiệp, ngươi phải hiểu, phải yêu nó, ngươi mới yêu chính mình được.” Cổ Vân Phong trìu mến nhìn hắn. “Mặc kệ ai thấy thế nào, ngươi nhất định phải yêu mình, hiểu mình. Như vậy mới thực sự hạnh phúc.” Tống Tiệp bị lời hắn làm lay động. Yêu nó mới yêu chính mình được! Ta chưa từng nghĩ thế. Ta có thể không? Có thể yêu nó không? Ta có thể yêu chính mình không? Nứõc mắt chầm chậm rơi, giống như rửa sạch hết tự ti trong Tống Tiệp… Cổ Vân Phong đau lòng ôm hắn, ánh mắt dịu dàng vô hạn. “Tiệp, ta yêu ngươi, ngươi không cần giấu giếm bí mật nào với ta cả, mỗi nơi trên cơ thể ngươi, ta đều yêu, rất yêu… Bởi vì đó đều chính là ngươi.” Hắn yêu ta… Hắn yêu ta… Biết hết bí mật của ta, hắn vẫn yêu ta! Giống như đang tuyệt vọng chìm dưới đáy biển, nay lại được cứu lên… Tống Tiệp vươn tay ôm chặt lấy hắn, nước mắt vòng quanh. “Ta cũng yêu ngươi… Cổ Vân Phong… Ta yêu ngươi… Tuy ngươi rất đáng ghét, nhưng… Cám ơn ngươi…”Cám ơn ngươi đã yêu ta. Vốn tưởng rằng không ai yêu ta, đời này ta không thể yêu ai, nhưng ngươi lại yêu ta, chúng ta yêu nhau, biến cái không thể thành có thể, làm cho cuộc đời ta từ nay về sau hoàn toàn khác trước. Cám ơn ngươi, cám ơn ngươi. Ta hứa sẽ cố gắng yêu chính bản thân mình, cố gắng yêu ngươi hết lòng. Tống Tiệp ôm người yêu, ở trong lòng âm thầm hứa hẹn. Cổ Vân Phong nghe được lời người yêu, vốn phải cảm động đến rơi nứơc mắt, nhưng hắn đột nhiên thấy ái tính của người kia hiện lên một con chim to, nhịn không được mà cười. “Haha… Bảo bối, ta nghĩ ngươi yêu đại điêu hơn ta đó!”*** *Lạp xưởng, đại điêu: =)))))))))))))))))) ~ ứ hứ hứ ~ không nói ai cũng hiểu ha =))))))))))))))~~ Rồi, phần quan trọng nhất đã qua. 8-> ấy nhưng không phải chuyện hay đã hết đâu nha:”> Các êm nó vỡn còn nhiều cái thú vị lớm đó 8-> thêm nữa, bạn nào là fan của hai anh hiệu trưởng thì gắng chờ thêm xíu, hai ảnh xin hứa sẽ lại tái xuất giang hồ bằng một cách vô cùng Ố vs Á " /> ) have fun na!!! *si tư* nói thật, hai đứa nềy yêu quá đi cơ 8-> bịnh vệy mờ mình vẫn iêu quá luôn nà!!!
|
Chương 10 Cuối cùng hai người yêu nhau đã hiểu rõ lòng nhau, chỉ mong được từng giây từng phút đều không phải xa rời; nhưng vì rằng “Thượng Lạc” cùng “Hữu Thượng” vẫn còn đối nghịch, họ sợ một khi công khai tình yêu nhất định sẽ gây ra sóng to gió lớn,nên đành sống đời hai mặt mà thôi. Tỉ như cứ về ký túc đóng cửa lại, là hai người sẽ cùng xem TV, cùng học bài, cùng tắm rửa, cùng đi ngủ; từng góc nhỏ trong phòng đều như ghi dấu vết động dục của chó con vậy, gắn bó keo sơn, ngọt ngào vô cùng. Nhưng một khi ra ngoài, hai người liền làm bộ như đối chọi gay gắt, không xem đối phương ra gì, khiến mọi người có chết cũng không đoán được thực tế bọn họ lại là một đôi tình nhân yêu nhau đến chết đi sống lại. Có điều, đôi khi có cơ hội, hai người liền không coi ai ra gì, dũng cảm trình diễn màn “yêu đương vụng trộm”. Giống như hôm nay đây… Thầy âm nhạc dẫn đám học sinh lớp hai năm ba đến nhà hát. “Hôm nay chiếu phim về ban nhạc xuất sắc đến từ Viena, các trò phải chăm chú theo dõi nhé. Xem xong phải làm bài thu hoạch, cuối tuần nộp cho tôi. Các trò tự chọn vị trí thích hợp để ngồi đi.” Cổ Vân Phong lẫn Tống Tiệp liếc nhau một cái, lập tức đồng tâm ngồi hàng cuối cùng. Đèn tắt, thứ âm nhạc bác học đỉnh cao của thế giới hào hùng vang lên, vang vọng khắp nhà hát tuyệt mỹ sang trọng… Hai người chuyên tâm thưởng thức, còn thật sự đặt bút ghi chép nữa kìa. Nhưng đột nhiên, Tống Tiệp làm rơi bút xuống đất. Hắn khom lưng cúi đầu tìm tìm kiếm kiếm, rồi thình lình phát hiện “bút” của mình ở ngay trên người bạn học bên cạnh. “Cổ đồng môn, ngươi có phải đã đem “bút” của ta giấu đi không?” “Không đựơc nói bậy, Thượng Lạc chúng ta không làm loại chuyện hạ lưu này.” “Thật? Ta không tin.” “Vậy cho ngươi kiểm tra đó.” “Được, ta nhất định khiến ngươi tâm phục khẩu phục.” Thiếu niên bèn sò mó khắp người hắn, bộ dạng vô cùng nghiêm túc. “A ha, còn nói không có, đây rõ ràng là bút của ta mà.” Trong bóng tối, Tống Tiệp đụng đến một vật cứng cứng to to trên người hắn, lập tức lôi ra. “Không xong, bị ngươi tìm thấy rồi.” “Còn nói, dám trộm mất bút yêu của ta, xem ta trừng phạt ngươi như thế nào…” Tống Tiệp quỳ trên đất, đưa “bút” của mình ngậm vào miệng, mút vào nhả ra gấp gáp. “Ưm… ư…” Cổ Vân Phong sợ người khác nghe thấy tiếng rên rỉ của mình, vội đưa tay bịt miệng, hít một hơi thật sâu. “Ưm… Lớn quá… Cứng quá… Phong… Ta rất muốn… Cho ta đi…” Say mê liếm đại trư hoàn mỹ mình yêu nhất, Tống Tiệp thực sự không còn biết mình đang ở chỗ nào, chỉ mong nhanh đựơc thoả mãn cái mông mà thôi. “Ha… ha… Chết tiệt, báo cáo làm không xong, ngươi chịu trách nhiệm thế nào đây!” “Yên tâm đi Phong, ta đã sớm kêu Thiên Kì giúp chúng ta làm rồi.” “Đồ hư hỏng tinh ranh này, đến WC đi, ta sẽ dùng “tuyệt bút” mà ngươi yêu làm hài lòng cái mông dâm loạn kia!” Tống Tiệp gần như không chờ được nữa mà nhảy dựng lên, hai người lập tức chạy đến toilet không một bóng người, chui vào phòng cuối cùng, đóng cửa, vội vàng lột quần người kia xuống. “Ư… Mau cho ta!” Tống Tiệp ngồi lên bồn cầu, cầm lấy dương vật người yêu, một hơi mút lấy. “Ưm… Mút sướng muốn chết!” Đứng ở trước mặt bảo bối cục cưng của mình, Cổ Vân Phong nắm lấy đầu hắn, ra sức đưa đẩy thắt lưng, “Thật muốn cho học sinh Hữu Thượng đến coi cán sự trưởng chúng sùng bái hư hỏng đến mức nào, khi hắn đang mút đại trư đàn ông như thế này!” Bị người yêu làm nhục thế, Tống Tiệp xấu hổ đến phát run, khuôn mặt tuấn dật ửng hồng, đôi mắt xinh đẹp bắt đầu rơm rớm, “Khốn kiếp… Ta rõ ràng chỉ mút của ngươi… Vì cái gì lại nói oan cho ta…” “Thật chỉ mút của ta?” Cổ Vân Phong cúi đầu nhìn thằng vào mắt người yêu tuấn mỹ của mình, “Đàn ông khác ngươi chưa từng có hứng thú?” “Nói nhảm! Ta chỉ có ngươi, kẻ khác ta đều ghê tởm cả. Mau, ta chịu không nổi nữa, van ngươi mau cắm vào đi…” “Muốn ta cắm vào, trước tiên ngươi cho hai ngón tay vào trước ta xem.” “Cái… cái gì?” “Không làm thì ta quay lại coi phim.” “Đừng mà! Ta… ta làm là đựơc chứ gì…” Ô… Hắn đúng là quỷ dâm dật mà! Chỉ toàn làm trò biến thái bắt nạt ta! Nhưng mà… Ai bảo chính ta cũng muốn bị hắn bắt nạt như vậy chứ… Tống Tiệp trên người vẫn mặc áo đồng phục sang trọng được làm thủ công tinh xảo, nhưng bên dưới lại trơ trụi ngồi trên bồn cầu, hai chân rắn chắc dang rộng, giơ cao trên không, hai ngón tay tự tiến lùi ở chính mông mình…. Cảnh tượng dâm đãng vậy khiến Cổ Vân Phong thiếu chút nữa xịt máu mũi… “Ư… ưm… Ngứa quá… Bên trong ngứa quá… Ô… Phong… Ta chịu không nổi… Cứu… Cứu ta…” Tống Tiệp ngọ nguậy đầu, khó chịu khóc lóc. “Kêu một tiếng “chồng”, ta thoả mãn ngươi liền.” “Ô… Khốn nạn!” “Mau gọi, không là ta đi à.” “Đừng mà! Chồng… Chồng à…” Tuy là thiếu niên nhỏ giọng lí nhí, nhưng Cổ Vân Phong vẫn nghe thấy, cái đó lập tức hài lòng mà trướng to. “Hee, vợ ngoan, đừng xấu hổ, chồng sẽ giúp ngươi đây!” Cổ Vân Phong nâng cao cái mông bảo bối lên, mang đại trư đã trướng đến đau nhức, dùng sức tiến mạnh vào. “Ôi chao ôi…” Tống Tiệp thiếu chút nữa bị làm ngất đi! “Ô… Khốn nạn! Tay ta còn chưa có rút ra mà!” “Không cần rút, vậy mới tốt à. Như vậy ngươi có thể một bên âu yếm tiểu kê kê của mình, một bên được hưởng thụ sự sung sướng! Ngươi xem, chồng quan tâm săn sóc ngươi thế có tốt hay không!” “Săn sóc cái đầu! Ôi trời… Nhẹ chút… Đụng vào quy đầu rồi… Ô… Xót quá… Chồng à… Cứu mạng đi… Làm ta chết đi…” Lớp trưởng lớp phó đều ở tại WC, sau lưng thầy cùng đám bạn học làm chuyện đó đến tối tăm trời đất, cực khoái đến không biết đã bắn bao nhiêu lần. May là WC cái gì không nhiều chứ giấy vệ sinh thì vô kể, nên hai người không kiêng nể gì nữa. Nhưng mà bọn họ hoàn toàn quên mất, phim hết thì gần như tất cả học sinh đều lập tức chạy vào toilet trút nước. “Kỳ quái, sao lại không thấy lớp trưởng nhỉ?” “Đúng vậy, lớp phó cùng không thấy đâu.” “A! Ta nghĩ là hai người bọn họ vốn không ưa nhau, có khi nào ra ngoài quyết đấu rồi không?” “Oa, nói đúng lắm! Có khi thế thật!” “Vậy ngươi nói ai thắng?” “Khó nói lắm, lớp phó là cán sự thể thao, thể lực không xem thường được; nhưng lớp trưởng có khí thế rất đáng sợ, nhìn cũng biết không dễ xơi.” “Chính là ngang tài ngang sức mới có hứng chứ! Chúng ta cựơc đi!” “Được, trồng chuối quanh sân tập một vòng, ta cược lớp trưởng thắng!” Học sinh Thượng Lạc đương nhiên về phe Cổ Vân Phong. “Kém thế, trồng chuối ba vòng, ta cược lớp phó thắng!” Học sinh Hữu Thượng cũng lớn tiếng ủng hộ Tống Tiệp. Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy chúng rất sôi nổi tham gia… “Hi hi, tình hình chiến sự thật quyết liệt a, vợ, ngươi nói coi chúng ta ai sẽ thắng?” Cổ Vân Phong cắn nhẹ tai hắn, ha ha cười. “Hừ… Đương nhiên ta thắng…” “Ai nói? Được, từ lúc này bắt đầu tính giờ, ai xuất trước người đó thua, thế nào?” “Được, bắt đầu đi!” Cổ Vân Phong lập tức sử dụng tuyệt chiêu, một tay vê đầu ngực mẫn cảm của hắn, một tay cầm “lạp xưởng hiệu Hoa hồng” cọ xát, dưới tiểu huyệt ẩm ướt ấm áp thì đại điêu đánh đụng lung tung, tạo ra tiếng động dâm dật không ngừng. Ô aaa… Trời ạ… Thích muốn chết… Tống Tiệp bị đại điêu yêu dấu làm cho thiếu chút nữa xuất tinh, nhưng vì danh dự của Hữu Thượng, hắn cắn răng, đau khổ chống đỡ, còn cố gắng phản kích lại. Hắn một mặt co chặt tiểu huyệt dưới thân, dùng sức cắn con chim lớn đáng ghét kia, một mặt thò tay tới tinh hoàn của chồng nhằm ngay điểm nhạy cảm mà nhấn mạnh một cái. Mẹ ơi, aaa… Cổ Vân Phong bị kích thích thiếu chút nữa bắn ra! Hai người cứ một bên thủ một bên công, “giáp lá cà” vô cùng dữ dội! Không biết đánh nhau bao lâu, rốt cuộc chống không được khoái cảm mãnh liệt mà bắn cả đôi. Vì thế cuối cùng trận đấu bất phân thắng bại. Đến khi lên lớp, hai người lập tức bị truy ngay là có phải vừa đi quyết đấu về hay không. “Ừ, đúng rồi, đại chiến đến ba trăm hiệp, vô cùng tổn hao công lực đó.” Cổ Vân Phong nín cười, liếc Tống Tiệp một cái. Thiếu niên kia quả nhiên đỏ mặt, hung hăng trừng mắt liếc lại cái tên hạ lưu kia. “Oa, lợi hại quá! Rốt cuộc ai thắng ạ?” “Chúng ta đánh nhau vô cùng cam go, đến cuối cùng…” “Cuối cùng thế nào ạ?” Tất cả học sinh tham gia đánh cược đều nín thở chờ đợi. “Cuối cùng không phân thắng bại, hoà nhau thôi.” “Aaa… Không thể nào!” Đám người tham gia đánh cược đáng thương không ngờ đến kết quả như thế, toàn bộ đều thua cuộc. Nên trên sân tập, lớp hai năm ba cùng diễu hành trồng chuối tập thể, khiến cho cả trường được bữa cười thoả thích… *** 8-> Đầu tiên, về vấn đề xưng hô chồng vợ của hai em. Nguyên là tác giả dùng “lão bà” và “lão công”, nhưng thực mình hêm muốn dùng hai từ đó cho lắm, vì (theo mình) nghe “lão bà” êm Tiệp bị hướng nữ quá đi, làm mình khó chịu xíu~:”> nên đã (tự ý) chuyển qua là “vợ”, vì (cũng lại theo mình), từ vợ nó không gây phản cảm (cho mình) " /> . 8-> (theo mình, again) “chồng vợ” cũng chỉ là từ người gán cho người thôi ha? Ai nha~ Tội lũ fanboi của hai êm Phong Tiệp quá đi mất~ Khộ thân hêm ~*nhìn nhìn* chương nềy ngắn ha 8-> còn có ba chương nựa nà hoàn ồi XD
|
Chương 11-1 Tới cuối tuần, câu lạc bộ võ thuật chuẩn bị triển khai tập huấn. Hai “trẻ sinh đôi gắn bó” cũng đành tách nhau ra. “Bảo bối, ngươi nhất định phải đi sao?” Cổ Vân Phong trên giường ôm cục cưng yêu dấu của mình, bất mãn nói. “Không có lựa chọn khác mà, ta là đội trưởng, không đi không được.” Tống Tiệp làm sao có thể cam lòng rời khỏi người mình yêu tha thiết được. Nhưng lần này tập huấn rất quan trọng, bọn họ nhất định phải đạt được chức vô địch toàn quốc, ngay cả hiệu trưởng cũng phó hiệu trưởng cũng tham gia. Cho nên dù hắn không muốn như thế nào thì vẫn phải xa người yêu ba ngày liền. “Bảo bối, không ôm ngươi, ta buổi tối ngủ thế nào được đây?” Cổ Vân Phong bĩu môi, chán nản nói. Tống Tiệp yêu thương giụi vào ngực hắn, giống cún con làm nũng, âu yếm cười, “Để ta đi đi, rồi chúng ta quy ước thế này, chín giờ tối, lúc tắt đèn, ta sẽ qua sân thể dục chờ điện thoại của ngươi. Buổi tối nơi đó không có ai cả, nói lớn tiếng chút cũng không sao.” “Ngươi tới đó rồi buổi tối ngủ cùng người khác sao?” “Sao thế được? Ta có phòng riêng mà. Đây là điều kiện khi ta nhận chức đội trưởng đó. Trừ ngươi ra, cơ bản ta không quen ngủ qua đêm cùng phòng với người khác. Đó là thói quen từ khi dậy thì rồi, ngay cả đám F4 chí cốt ta cũng chưa bao giờ ngủ cùng một phòng luôn.” “Thế tốt rồi. Ta cũng không ưng cho vợ ta cùng đám con trai thối ngủ qua đêm đâu. Ngươi gợi cảm như vậy, vạn nhất bọn chúng nửa đêm nổi thú tính, cưỡng hiếp ngươi, ta thì giết sạch!” “Câm miệng cho ta! Cổ Vân Phong! Ngươi thực coi ta là con gái yếu ớt sao? Bọn chúng dù muốn làm trò đó với ta, cũng còn phải cân nhắc sức lực kìa! Ta chính là đai đen nhị đẳng đó, có đội viên nào không sợ ta chứ? Muốn làm trò biến thái chính là tự tìm đường chết rồi!” “Ừ ừ, biết mà, bảo bối của ta lợi hại nhất, không chỉ công phu võ thuật lợi hại, công phu trên giường còn đỉnh cao hơn, đại điêu của chồng toàn bị ngươi kẹp đến miệng phun “bọt mép”, kêu lên ai ái.” Cổ Vân Phong trêu chọc nói. “A, câm miệng!” Tống Tiệp rống lên giận dữ, đỏ bừng mặt. “Ha, vợ đừng nóng. Đúng rồi, ta có chuyện muốn hỏi nè. Chữ F trong F4 rốt cuộc là chỉ cái gì? Có phải là FUCK hay không?” Tống Tiệp nghe xong thiếu chút nữa hộc máu! “Hạ lưu! Đầu óc ngươi là đồ đồng nát à? Ta bị ngươi làm tức chết mất thôi!” Tống Tiệp tức giận gõ đầu hắn. “Rồi rồi, ta vốn hạ lưu mà, nhưng F4 rốt cuộc là chỉ cái gì?” “F là First, cũng chính là hạng nhất. Trong F4, tường vi Vương tử Phí Tử Ngang có tài lãnh đạo nhất, Vương Vũ Kiệt có vẻ ngoài quyến rũ nhất, Duẫn Thiên Kì có chỉ số thông minh cùng thành tích thứ nhất, còn ta, đương nhiên thể thao cùng thể lực thứ nhất rồi!” “A, thì ra là thế. Bảo bối của ta quả là thể lực hạng nhất! Có thể cùng chồng ngày cũng fuck, đêm cũng fuck thì danh hiệu hạng nhất hoàn toàn xứng đáng a!” “Câm miệng!” Hình ảnh oai phong lâu nay của vị cán sự trưởng lại bị người yêu hạ lưu của mình bôi xấu thế này, quả muốn tức đến hộc máu. “Được, không nói nữa… Thế còn bao lâu nữa thì tập trung?” “Không đến một giờ nữa.” “Vậy còn kịp.” “Kịp cái gì?” “Kịp để lưu lại dấu hiệu tình yêu, ba ngày cũng không phai đó!” “Cái gì? Khoan đã! Phong… Ngươi làm gì? Aaa… Cứu mạng a!” Ở trung tâm huấn luyện phía nam, câu lạc bộ võ thuật “Thượng Lạc Hữu Thượng đang tiến hành đợt tập huấn căng thẳng. “Đội trưởng, thời tiết nóng như vậy, người mặc quần áo như thế, thực dễ bị cảm nắng đó.” Đội viên quan tâm nói. Đội trưởng của chúng hôm nay mặc võ phục còn nguyên kimono bên trong, nhìn rất quái đản. “Ách… Ta có hơi bị cảm một chút… Cho nên… ” Tống Tiệp quả thực khổ không nói lên lời. Bởi vì hắn bị người yêu tạo cho vô số “kí hiệu tình yêu” ở ngực lẫn thân thể, Tống Tiệp sợ bị nhìn thấy nên đành ăn mặc như vậy. Ô… Cái tên tiểu nhân thích ghen đó! Sợ ta bị người khác nhìn thấy thân thể, cố ý để lại một đống vết hôn, hại ta không dám cùng đội viên luyện tập, để tránh quần áo bị xộc xệch. Tức quá đi, thế này còn gì là tập huấn? Có ức không khi thân là đội trưởng mà lại chỉ dùng miệng chỉ đạo đấu tập. Mặc dù ở trong lòng mắng cái tên thâm hiểm kia, nhưng vừa tối trời, đến gìơ hẹn, Tống Tiệp không đợi đựơc, chuồn ngay đến sân thể dục, lo lắng vô cùng chờ điện thoại người yêu. Ring… ring… Chuông điện thoại định riêng cho ngươi yêu đúng chín giờ vang lên, Tống Tiệp tim đập thình thịch, vội nhấn nút trả lời. “Này bảo bối, là ta.” Trong điện thoại truyền đến thanh âm mê người, làm cho Tống Tiệp cả người mềm nhũn. “Ngươi… Ngươi hôm nay có khoẻ không?” “Không khoẻ tí nào. Ngươi không ở bên ta, ta làm thế nào khoẻ được?” “Gạt người…” Biết rõ đó là lời ngon tiếng ngọt, trong lòng Tống Tiệp vẫn thấy rất hạnh phúc. “Là thật mà, ai nói xạo người đó là cún con. Ngươi sao? Hôm nay luyện tập có tốt không?” “Có thể tốt sao? Là ai đê tiện dùng thủ đoạn hạ lưu, hại ta cả ngày không thể đấu tập với đội viên đựơc?” “Thế sao? Trên thế giới sao lại có người như thế được? Thật quá đáng mà! Vợ à, ngươi nói coi, là ai? Chồng sẽ thay ngươi giáo huấn hắn!” Tông Tiệp nói không nên lời. Hắn thế nào mà lại đi thích được cái kẻ da mặt còn dày hơn cả tường như thế này! “Tiệp? Làm sao thế? Sao lại không nói gì?” “Ta không còn gì để nói, đồ ngốc! Ngươi hiện ở đâu? Ở nhà không có chuyện gì chứ?” Tông Tiệp nhớ hắn nói cuối tuần phải về thăm cha mẹ. “Không, ta mới từ nhà đi ra ngoài mà.” “Đã trễ thế này ngươi còn đi đâu?” Tốt nhất không nên trốn bản thiếu gia đến nơi không tử tế, bằng không đừng trách ta quyền cước vô tình! “Ta chạy đi gặp mối tình đầu của mình á.” “Cái gì? Mối tình đầu?” Tống Tiệp ức đến thiếu chút nữa ngã lăn quay ra đất! “Cổ Vân Phong, ngươi muốn chết à?” “Ta đương nhiên không muốn rồi. Ta đang ở bên cạnh mối tình đầu nè, rất vui đó.” “Khốn kiếp! Khốn kiếp! Ngươi lập tức về ngay cho ta, bằng không ta một cước làm cho ngươi tàn tật, coi ngươi lấy cái gì đi ve vãn!” “Hiii, vợ ta nổi giận trông thật xinh đẹp.” “Ngưoi nói gì?” “Hắn mặc quần soóc thể thao chân cũng rất đẹp.” “A?” “Dưới ánh trăng, hắn nhìn gợi cảm quá, làm cho ta nhịn không đựơc mà muốn… hắn!” Quần soóc thể thao? Ánh trăng? Aaa! Chẳng lẽ hắn ở đây? Tống Tiệp sợ tới mức nhảy dựng, nhìn xung quanh! “Cổ Vân Phong, ta đếm tới ba, nếu ngươi không lăn ra đây, sau này ra phòng khách mà ngủ!” “A không đựơc!” Cổ Vân Phong chuyện này không dám trêu đùa bảo bối của mình, vội vàng từ sau đại thụ chạy ra! “Ngươi dám trêu ta, đồ tồi!” Tống Tiệp âu yếm nhìn người mới xuất hiện, vừa tức vừa mừng, đạp cho hắn hai phát! “Hii, vợ không vui rồi.” Cổ Vân Phong bị người yêu đạp cũng biết hắn không thực sự tức, vội vàng ôm cổ hắn. “Ngươi tên khốn kiếp này! Vì cái gì mà dám gạt ta là đi tìm mối tình đầu?” Tống Tiệp nghiến răng nghiến lợi chất vấn. Đáng ghét, làm hắn ghen đến muốn điên rồi! May là không phải thật, bằng không hắn không dám chắc chuyện gì sẽ xảy ra. Trước kia hắn có nghe chuyện cái gì mà đánh ghen, cũng chỉ nghĩ họ sao mà xuẩn ngốc, làm ra loại chuyện như vậy. Nhưng vạn nhất người hắn yêu thực sự muốn làm chuyện lén lút, hắn nhất định sẽ ghen đến phát cuồng, tuyệt đối không từ thủ đoạn nào khiến cho kẻ kia biến mất! Tống Tiệp cảm nhận được mình thật sự đã yêu người kia đến tận xương tuỷ, không bao giờ… không bao giờ có thể xa hắn… “Đồ tồi… Về sau không được gạt ta thế nữa!” Tống Tiệp ôm chặt lấy hắn. “Ta không có lừa ngươi, ngươi vốn là mối tình đầu của ta, ta thật không có lừa ngươi mà.” Cổ Vân Phong vẻ mặt nghiêm túc nhìn hắn. “Cái gì? Gạt… gạt người… Ngươi có kinh nghiệm như vậy…” Tống Tiệp không dám tin, trợn mắt nhìn. “Đúng vậy, ta thừa nhận, trước khi gặp Tiệp, ta có không ít kinh nghiệm, nhưng về chuyện yêu đương thì quả thật không có! Tiệp chính là mối tình đầu của ta, cũng là người ta yêu suốt đời! Là vợ của ta vĩnh viễn!” Cổ Vân Phong chính mình cũng rất kinh ngạc, sao hắn lại có thể nói về tình yêu, càng nói càng buồn nôn thế này, còn nói liên tục không ngừng nữa chứ. Nếu bị anh Cả cùng Lôi Kình nghe được, không phun máu mới là lạ. Tống Tiệp nghe được người yêu dịu dàng khằng định như thế, cả người bay bổng, hạnh phúc muốn bắn lên trời được luôn. “Phong… Ngươi cũng là mối tình đầu của ta! Ta cả đời yêu ngươi! Ta vĩnh viễn là…” Nói tới đây Tống Tiệp xấu hổ không tiếp được nữa. “A, nói mau bảo bối, ngươi vĩnh viễn là cái gì?” “Vĩnh viễn là vợ! Mà vì cái gì mà ta lại là vợ mà ngươi lại là chồng chứ? Ta bề ngoài không thua ngươi, thể lực cũng không hề kém mà!” “A, so thể lực thì… Được! Giờ so luôn đi!” Chả hiểu tại sao nhìn thấy vẻ tà ác trên mặt người yêu, Tống Tiệp lưng thấy lạnh thế này? “Qua bên đây.” Cổ Vân Phong kéo hắn tới xà đơn. “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?” Ô… Tên hạ lưu này lại nghĩ được trò biến thái thôi gì? “Đọ thể lực ấy. Ta muốn kiểm tra coi ngươi có thể lên xà được bao nhiêu lần.” “Đơn giản thế thôi?” Tống Tiệp hoài nghi nhìn hắn. Hắn hôm nay có lương tâm vậy sao? “Đúng, chứ còn gì nữa?” “Ha ha, xà đơn là sở trường của ta, ta mà là hạng hai thì không còn ai dám nhận hạng nhất đâu. Ngươi thua rồi, Cổ Vân Phong.” “Thế sao?” Chờ coi! Cổ Vân Phong cười xấu xa. “Bắt đầu đi!” “Xem ta đây!” Tống Tiệp lắc lắc tay, làm nóng người, rồi nhảy một cách hoàn hảo, nắm lấy xà đơn, đếm ngay. “Một, hai, ba…” Tống Tiệp quả nhiên nói không ngoa, một hơi làm đến ba mươi lần, động tác trôi chảy đẹp mắt, phô bày thể lực cùng thần kinh vận động hơn người. “Quá lợi hại! Bảo bối, ngươi giỏi nhất!” Cổ Vân Phong đứng ở phía sau, vỗ vỗ mông hắn. Nghe được hắn âu yếm khen mình, Tống Tiệp đắc ý làm nhanh hơn! Nhưng lên xuống vài lần nữa, cánh tay hắn đã thấy đau nhức, chuẩn bị làm nốt lần cuối thì… Xoạt… Quần Tống Tiệp đột nhiên bị lột xuống. “Aaa!” Mông chợt lạnh toát, Tống Tiệp sợ hãi kêu lên! Quay đầu lại mắng to, “Cổ Vân Phong, ngươi làm gì?” “Làm trắc nghiệm động tác xà đơn thôi.” “Đây là loại biến thái trắc…” Mông đột nhiên bị cắm vào một ngón tay, Tống Tiệp kinh hãi kêu to! “Cái gì dính thế? Ngươi bôi cái gì vậy?” “Mật đó, ta nói với cha mẹ là đi xem vợ tương lai của hai người, họ liền đưa ta một lọ mật ong rừng, bảo ta cho ngươi bồi bổ cơ thể. Vốn là cho cái miệng nhỏ bên trên của ngươi uống, nhưng giờ cho cái miệng nhỏ bên dưới này thử trước cũng không sao. Ngươi xem ta có tốt không?” “Tốt cái đầu! Hạ lưu khốn nạn!” “A, nhục mạ chồng đáng tội gì? Ngoan ngoãn nhận trừng phạt đi! Hắc hắc…” Cổ vân Phong cười tà. Hắn thừa dịp người yêu còn ở trên không, bèn nắm lấy đùi, tách mạnh ra. “Ngươi làm gì?” Tống Tiệp hoảng sợ! “Tới đi bảo bối, ta làm trắc nghiệm coi thể lực ngươi có thể trụ bao lâu, chỉ cần ngươi buông tay, sẽ bị đại thiết bổng của ta hung hăng đâm vào đó.” Cổ Vân Phong cố vận sức phát động tính khí, cười một cách dâm ô. “Ngươi là đồ biến thái!” “Hii, bắt đầu tính thời gian này! Một… hai… ba…” Đếm đến giây thứ ba mươi, tay Tống Tiệp đã nhức muốn chết! Ô… Cái tên tiểu nhân đê tiện thâm hiểm này! Lúc trước bày trò này nọ hoá ra là cố ý làm tiêu hao thể lực ta mà! Không được… Thật sự không đựơc… Tuy là không cam tâm, nhưng tay đã nhức lắm rồi… Lúc Tống Tiệp chịu không nổi nữa, từ trên xà đơn rơi tự do xuống, Cổ Vân Phong nhắm đúng mục tiêu, thiết bổng cứng rắn, mập mạp bừng bừng phấn chấn xuyên vào cúc huyệt của hắn. Do chịu sức nặng của chính mình cùng trọng lực, kết quả làm cho vật cực nóng kia đâm sâu vào tận trực tràng Tống Tiệp, đập mạnh vào dương vật, làm cho hắn xuất tinh. “Ô aaa…” Cơ thể thiếu niên xinh đẹp bị một trận run rẩy không ngừng, tinh dịch màu trắng tung toé dữ dội khắp ra đất, nền đất đen loang lổ nhiều chỗ trông rất dâm loạn. “Ư ư… Đại điêu bị rụng mất thôi! Đừng cắn chặt như vậy chứ!” Cúc huyệt nóng hầm hập của người yêu ngậm chặt tính khí của Cổ Vân Phong khiến hắn ai ái kêu lên! “A… ư…” Tống Tiệp mất hết sức lực ngả đầu về phía sau tựa lên vai người kia. “Aa… Đựơc rồi, thiếu chút nữa đã bị ngươi ép chết. Bảo bối à, thể lực của ngươi không tồi nhưng sức chịu đựng kém quá đi.” Cao trào qua đi, lại nghe thấy hắn châm chọc như thế, Tống Tiệp mặc dù tức muốn chết, nhưng tiếc là người không còn chút sức nào để đập cho hắn một trận. “Ha… ha… Ngươi… ngươi là tên khốn kiếp mà…” “Bảo bối, kiểm tra thể lực còn chưa hết, lại tiếp tục nha.” “Tài thánh mới tiếp tục được á!!!” “Không được, sao có thể nửa đường bỏ cuộc chứ. Chồng ngươi còn chưa có bắn à.” “Ngươi đi chết đi!” “Ấy không vợ à, sao lại trở mặt như thế…” Cổ Vân Phong cười khổ. “Ta mặc kệ ngươi, sắp điểm danh rồi, ta phải về. Mau rút ra cho bản thiếu gia! Rút ra!” “Không!” Cổ Vân Phong kiên quyết. Hắn tháo cà vạt, cột chặt thiếu niên kia lên trên xà, rồi ôm lấy đùi hắn, từ dưới ra sức tiến lên trên. “Ô aaa… Không mà… Ô… Buông…” Tựa vào người hắn, hai chân bị tách ra thật rộng, loại tư thế xấu hổ muốn chết này là Tống Tiệp hai mắt đẫm lệ, rất đáng thương. “Ư… Thích… Rất thích! Vợ à… Tư thế này có phải làm được rất sâu không? Ư… Ngươi lại kẹp ta rồi, thích quá! Xà đơn thực sự là đạo cụ thú vị đúng không!” Vốn nghĩ hai người voc dáng không khác nhau là mấy, muốn làm kiểu “Tàu hoả”* e có chút khó khăn, nhưng may mắn hiện tại có ngay cái xà đơn “đạo cụ tình yêu” này trợ giúp, Cổ Vân Phong vô cùng thuận buồm xuôi gió, quả thực sướng đến cực điểm luôn! Nghe thấy người yêu gọi thứ rèn luyện thân thể thành thứ đạo cụ hạ lưu, Tống Tiệp khóc không ra nước mắt. “Khốn kiếp… Aa… Đừng đâm nữa… Ta không được… Chịu không đựơc…” Thiếu niên thực sự là rất khó chịu, hơn nữa hắn vừa mới bắn một lần rồi, bây giờ quả đã hết sức lực rồi. “A… Chịu không đựơc mới hay chứ, mỗi lần ngươi từ trên đó rơi xuống, ta lại đâm sâu hơn, thật sự rất là thích!” Cổ Vân Phong đáng ghét chính là đang vui sướng trên nỗi khổ của người khác. “Khốn kiếp… Ô aaa… Lại đâm tới đó… trời ạaaa… Sâu quá… Ô… Ruột cũng bị đâm tới rồi… Chồng à… Tha ta đi…” Trong trràng huyệt bị thiết bổng to lớn mạnh mẽ điên cuồng đâm chọc, mỗi lần đều giống như quậy tung nội tạng, đau tới cực điểm, nhưng cũng thích đến cực điểm, làm cho mông Tống Tiệp run rẩy co rút, không ngừng kêu khóc… Ở giữa sân thể dục, thiếu niên vô cùng cao ngạo bị đại điêu làm cho phải lớn tiếng khóc lóc cầu xin, khiến Cổ Vân Phong tự nhiên có một cảm xúc lạ thường, hận không thể ôm xiết hắn chặt hơn nữa vào ngực mình. “Ha… ha… Vợ à, còn chưa xong đâu, tuyệt chiêu ngươi yêu thích nhất chồng còn chưa sử dụng mà, cam đoan dùng đến là người sứơng đến lên trời được luôn đó!” “Cái gì? Không cần… Không cần làm việc đó!” Tống Tiệp kinh hoảng kêu to! “Không kịp nữa rồi bảo bối!” Cổ Vân Phong cười tà, dùng sức ép hắn xuống, đẩy thật sâu để lớp quy mao rậm rạp cọ vào cửa huyệt, cọ xát điên cuồng. “Ô aaa… Không mà…” Cúc huyệt mẫn cảm bị quy mao âu yếm như thế, Tống Tiệp cong người, thân mình run rẩy mãnh liệt. “Aa… Cái mông hư hỏng lại kẹp chặt đại điêu rồi, bảo bối, thích lắm phải không?” Cổ Vân Phong càng cố cọ xát. “Aaa… Thích muốn chết… Chồng à… Ta chết mất… ” Tống Tiệp ngọ nguậy đầu, tinh khí không ngừng phun trào tinh dịch, được hai đợt thì ngất xỉu. “Trời ạ, ta cũng thích muốn chết, bảo bối, ta bắn đây…” Cổ Vân Phong gào lên, bắn vào cái mông của vợ yêu, rất thoả mãn mà ôm hắn vào lòng… Cuối cùng, Tống Tiệp bị người yêu đê tiện quấy rối cả buổi tối, không kịp điểm danh, lại còn bị hắn ép tới khách sạn gần đó, điên cuồng hết cả cuối tuần. *Tàu hoả: 8-> Mình chịu không biết cái tư thế abc nềy là gì *thợ dài* đệ bao jờ biết mình nói nhỏ cho nghe " /> )
|
Chương 11-2 Không đếm được chính mình bắn bao nhiêu lần, càng không đếm được hắn ở trong mình bắn nhiều hay ít, dù sao thì mông cũng tràn trề tinh dịch, trong miệng, trên mặt cùng trên người toàn là mùi vị tinh dịch… Hai người trừ lúc đi WC, thì chưa rời giường lấy một giây, ăn cơm cũng gọi người mang đến, ăn quáng ăn quàng rồi lại bắt đầu làm loạn như chó động dục vậy. Tống Tiệp chưa từng điên cuồng như vậy. Giống như toàn bộ thế giới này đều đã biến mất, chỉ còn có người kia… Cái gì cũng không còn quan trọng nữa, hắn chỉ cần người đang ở bên cạnh mình mà thôi… Nhưng dù hai người có chìm trong thế giới riêng thế nào, thì thực tế vẫn phải trở lại trường. Tống Tiệp vì tự ý bỏ đội, hiệu trưởng rất tức giận, quyết định phải phạt nặng. Chuyện này đã làm kinh động cả trường, ai ai cũng bàn tán. “Bảo bối, thực xin lỗi, thực xin lỗi, đều là ta hại ngươi.” Nghe được tin, Cổ Vân Phong lo lắng kéo người yêu lên sân thượng, ôm lấy hắn không ngừng giải thích. “Đều là ta tuỳ hứng, thực xin lỗi mà.” “Nói tùy hứng thì ta cũng có phần, thế nào có thể trách người hết được?” Tông Tiệp vuốt ve khuôn mặt chán nản của người yêu, cười nhẹ. “Không sao, có tội thì chịu tội, không có gì phải sợ.” Bản thân bị phạt nhưng Tống Tiệp cũng không để tâm, hắn cảm thấy có lỗi chính là đã không làm tròn trách nhiệm, tự tiện bỏ tập huấn, bỏ đội viên mà đi, chuyện này, hắn đã đi xin lỗi hết thảy đội viên rồi. “Ta sẽ từ chức đội trưởng.” “Cái gì?” Cổ Vân Phong kinh ngạc. “Khi cùng với ngươi vui vẻ, ta đã không lo lắng đến câu lạc bộ, chỉ biết sa vào hưởng lạc, thí có tư cách gì mà tiếp tục đây?” Tống Tiệp cười buồn. “Tiệp! Không được nói như vậy!” Cổ Vân Phong quả thực không muốn bảo bối của mình tham gia nhiều câu lạc bộ, lấy mất thời gian hai người bên nhau. Nhưng nhìn người yêu trên mặt đau khổ, trong lòng rất đau đớn. Cho dù thế nào, hắn cũng muốn nhất là bảo bối của mình được vui vẻ. “Tiệp, chúng ta đi tìm hiệu trưởng!” “Tìm hiệu trưởng làm gì?” “Ta nói với hắn là ta bắt cóc ngươi, kêu hắn phạt ta, ngươi hoàn toàn vô tội!” “Ngươi điên rồi? Ta không đi!” Tống Tiệp là tự nguyện nhận tội, không hề muốn liiên luỵ đến người yêu. “Ngươi không đi thì ta đi một mình!” Cổ Vân Phong sao có thể khoanh tay đứng nhìn, liền hướng về phòng hiệu trưởng chạy đi. “Phong!!!” Tống Tiệp sợ người yêu gặp rắc rối, cũng vội vàng đuổi theo. Phong hiệu trưởng “Thượng Lạc Hữu Thượng” xa hoa rộng rãi, bày ra hai cái bàn làm việc giống nhau. Phó hiệu trưởng Lâm Kì Vĩ ngồi bàn bên phải, bất mãn nhìn công văn trên tay. “Ngươi thực muốn phạt nặng Tống Tiệp?” “Đúng rồi!” Hiệu trưởng Lục Thanh Vũ nói như dao chém cột. “Tống Tiệp xử sự rất đúng mực, chẳng qua vô tình phạm sai lầm, có nên làm khó hắn như vậy không?” Lâm Kì Vĩ nhíu mày. Hắn luôn chủ trương giáo dục là phải yêu thương, đám học sinh trung học thì vốn máu nóng bốc đồng, có làm trái nội quy một chút cũng là điều dễ hiểu. “Không được! Việc khác ta có thể tha, nhưng vì ngươi, ta phải giúp câu lạc bộ võ thuật đạt vô địch toàn quốc, Tống Tiệp cũng biết ta vô cùng coi trọng đợt tập huấn này, không ngờ hắn dám bỏ đội mà đi mất tích!” Lục Thanh Vũ nổi giận đập bàn! “Uổng công ta tín nhiệm, thật sự làm ta rất thất vọng!” “Dù sao ta cũng không đồng ý phạt nặng, ngươi có thể nghĩ cách để hắn lấy công chuộc tội mà.” “Ngươi muốn xin tha hộ hắn sao?” Lục Thanh Vũ đang tức giận bỗng trở nên nhu hoà, khoé miệng gợi một nụ cười không tốt đẹp gì cả, “Dùng chính ngươi làm nguôi giận cho ta, nói không chừng ta sẽ đổi ý đó…” “Ngươi là đồ cầm thú! Tối hôm qua mới cho ngươi làm đến nửa đêm, ngươi còn muốn nữa sao?” Lâm Kì Vĩ hung hăng trừng mắt. “Tối hôm qua mới được có hai lần, sao bõ dính răng? Ngươi không muốn, ta mang đi dán.” Lục Thanh Vũ đi tới trước bàn, giật lấy công văn. “Không được! Ta không cho ngươi dán! Ta không thể để cho ngươi tuỳ tiện phá hoại tiền đồ tươi sáng của học sinh, vết nhơ như vậy xoá làm sao được!” “Nói hay lắm! Như vậy, phó hiệu trưởng nhân từ của chúng ta có hay không giúp hiệu trưởng hạ hoả đây?” Nhìn Lục Thanh Vũ dáng vẻ cợt nhả, Lâm Kì Vĩ quả thật khóc không ra nước mắt. “Được! Được! Lâm Kì Vĩ ta đây kiếp trước nhất định sống không tốt nên mới gặp tiểu nhân đê tiện như ngươi!” “Haha, vậy Lục Thanh Vũ ta đây kiếp trước nhất định đã sống tốt nên mới gặp được Tiểu Vĩ Vĩ đáng yêu ha…” Đem bảo bối nhỏ hắn mong mỏi nhiều năm ép lên bàn, Lục Thanh Vũ bắt đầu dùng bữa trưa thịnh soạn của mình. “Ưm… Đừng cắn chỗ đó…” Thân thể mẫn cảm bị hắn cắn khiến Lâm Kì Vĩ run rẩy không ngừng! “Kì quái, sao lại lớn như thế này?” Lục Thanh Vũ tò mò sờ đầu vú hơi sưng, “Tiểu Vĩ Vĩ, ngươi không phải đang có mang con ta đó chứ?” “Thần kinh!” Lâm Kì Vĩ không nhịn được mà gõ cho hắn một phát. “Đau quá!” Lục Thanh Vũ xoa xoa cái trán, “Ta nói có gì sai mà ngươi đánh ta?” “Đánh thôi sao? Ta hận không thể giết ngươi ấy chứ! Ta là đàn ông không phải đàn bà! Muốn có con thì đi tìm họ đi, đừng phiền đến ta!” Với điều kiện của tên đàn ông thối này thì tìm đâu chả có đàn bà, cần gì đến hắn chứ. “Ta không cần có con, nếu muốn, nhất định phải là Tiểu Vĩ Vĩ sinh cho ta.” Lục Thanh Vũ yêu thương xoa bụng hắn. “Nếu có thì phải nói cho ta biết nhé, ta sẽ làm nhẹ nhàng một chút để tránh động thai.” “Thai cái đầu ngươi! Ta bị ngươi làm cho tức chết mà!” Lâm Kì Vĩ thật sự bị tên càn quấy khốn nạn này làm cho phát điên luôn! “Rồi rồi, đừng giận mà bảo bối nhỏ…” “Nói với ngươi rồi, không được gọi ta là bảo bối nhỏ!” “Rồi rồi, vợ yêu, đừng nóng mà.” “Cũng không đựơc gọi ta là vợ…” Lâm Kì Vĩ còn chưa nói hết câu, đã bị hôn tới tấp. Lần nào tiếp xúc với đầu lưỡi nóng hổi, linh hoạt của người kia, Lâm Kì Vĩ trong đầu liền trống rỗng. Đầu lưỡi hai người quấn quýt không ngừng, ở trên bàn làm việc mà điên cuồng hôn lưỡi… Lục Thanh Vũ vừa hôn đến điên đảo, vừa đưa tay cởi quần hai người xuống. Hắn kéo cặp đùi rắn chắc của người kia đặt trên vai mình, dương vật cương cứng lập tức tìm thấy mục tiêu, hung hăng tiến vào. “Ô ư…” Lâm Kì Vĩ tối qua mới quan hệ, có lẽ tiểu huyệt còn mềm, nên tuy không hề được báo trước nhưng cũng không thấy đau nhiều, đói khát mà đem cắn chặt đại trư kia. “Ư…” Lục Thanh Vũ cong người lên! “Thích quá đi! Vợ yêu à! Cái huyệt nhỏ hư hỏng này quả thật rất đáng yêu! Ta làm nhiều đến thế nào cũng không đủ phải không?” “Khốn kiếp! Câm cho ta… AA… Đừng dùng sức thế… Aaaa..” “Nói láo, ngươi rõ ràng thích ta hung hăng như thế này! Mỗi lần đại trư của ta đâm vào, ngươi liền có bộ dạng thích muốn chết mà, vật nhỏ này thật đúng là đồ hai miệng mà!” “Ta không có… Không có… Aaaa…. Tới đỉnh rồi… Tới đỉnh rồi…” “Đến lúc rồi ư? Mỗi lần ta đưa đẩy ba cái ở trong này, ngươi nhất định sẽ bắn! Một… hai…” “Ôaaa… Không…” “Ba!” “Không…” Lâm Kì Vĩ quả nhiên như lời hắn nói, bị đại trư hung hăng ba cái thân thể cong lên dữ dội, một đợt tinh dịch màu trắng bắn ra. “Chậc chậc, bắn xa quá đí… Làm bẩn công văn rồi. Nêu ta đem nó đi dán… Ai cha, Tiêu Vĩ Vĩ, ngươi nói coi bọn chúng có nhìn ra đây là tinh dịch của phó hiệu trưởng hay không?” Lục Thanh Vũ cười khiếm nhã. “Ha… ha… Khốn kiếp… Ngươi… Ngươi dám mang đi dán… Ta sẽ giết ngươi…” “Haha, yên tâm đi bảo bối, ta thế nào lại mang thứ này của ngươi cho người khác xem chứ? Trên thế giới này chỉ có ta mới có quyền xem thôi… Tới đây, ngươi đã góp phần rồi, ta cũng không thể keo kiệt được, ta sẽ cho cái mông của ngươi được ăn no…” “Không cần… Ngươi không cần bắn ở trong đó… Cứu với…” Cổ Vân Phong vội chạy tới phòng hiệu trưởng, Tống Tiệp cũng kịp đuổi theo tới trứơc cửa. Có lẽ là đang giờ nghỉ trưa, nên bọn họ không thấy thư kí Trần phụ trách văn phòng đâu cả. “Phong, hiệu trưởng không ở đây đâu, ta về đi.” “Không, đã đến đây rồi sao lại dễ dàng trở về chứ. Hiệu trưởng không có thì ta tìm phó hiệu trưởng. Hắn trước giờ đều rất yêu thương bọn ta, ta tìm hắn nói giúp, có lẽ là được.” “Phong, đừng vất vả vì ta như vậy.” Tống Tiệp cầm tay hắn, tha thiết nói. “Ngốc này, vì ngươi ta cái gì cũng làm mà, đừng nghĩ lung tung ha.” Cổ Vân Phong đặt tay lên môi hắn, nhẹ nhàng hôn. “Đi thôi, chúng ta gõ cửa coi hiệu trưởng có trong đó không.” “Ừ.” Ngay lúc Cổ Vân Phong chuẩn bị gõ cửa, siêu năng lực của hắn bỗng cảm thấy đằng sau cánh cửa, có một luồng khí yêu đương vô cùng mạnh mẽ. Kì quái, sao có thể? Bình thường loại khí này chỉ khi hai người cực kì yêu nhau làm tình mới xuất hiện. Sao bây giờ lại xuất hiện trong phòng hiệu trưởng chứ? Dán chặt tai vào cửa cũng không nghe thấy gì, Cổ Vân Phong trong lòng nảy ra một ý. Chậc, nhất định là hiệu trưởng dẫn phụ nữ bên ngoài tới rồi, nếu bị ta bắt ngay tại trận trên giường, nói không chừng có thể lấy làm điều kiện trao đổi, giúp Tiệp yêu của hắn không bị phạt. Được, thử coi! Cổ Vân Phong hưng phấn kéo Tống Tiệp ra ngoài. “Tiệp, đừng lên tiếng, chúng ta ra phía ngoài cửa sổ đi.” “Xem cái gì?” “Xem diễn chuyện tình yêu! Đi theo ta!” Cổ Vân Phong nghịch ngơm nháy mắt mấy cái. Hai ngừơi tới góc gần cửa sổ, lại đứng trên tảng đá nhón chân, phấn khởi nhìn vào trong. Mẹ ôi! Hai người vừa nhìn thấy bị doạ cho sợ đến ngã lăn quay xuống đất. Bởi vì nhìn thấy hiệu trưởng ép phó hiệu trưởng lên bàn, dáng vẻ muốn fuck đến chết đi sống lại, hai người kinh hãi không nói nên lời. “Tiệp… ta có nhìn nhầm không? Người đó… Không phải là phó hiệu trưởng chứ?” Cổ Vân Phong thực sự không chịu được việc phó hiệu trưởng bị hiệu trưởng giày vò như thế! “Đúng… là hắn, tuy hắn vẻ mặt muốn khóc, nhưng rõ ràng ta thấy hắn rất hạnh phúc…” Tống Tiệp ôm lấy người yêu an ủi. “Phong, ngươi đừng buồn…” “Đáng ghét! Ta biết mà! Vì cái gì Hữu Thượng các ngươi bỏ nhiều tiền vậy mua Thượng Lạc chúng ta? Hoá ra đều là bụng dạ con buôn nham hiểm, muốn bắt nạt Lâm hiệu trưởng!” “Ai bắt nạt hắn?” Bên cửa sổ đột nhiên xuất hiện bóng Lục Thanh Vũ. “Hai tên tiểu quỷ các ngươi, vào đây hết cho ta!” Hai người đi vào phòng hiệu trưởng vừa lúc phó hiệu trưởng được hiệu trưởng dịu dàng bế lên, mang vào trong phòng ngủ. “Đứng đó cho ta, không được nhúc nhích.” Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp nhìn nhau, trong lòng nghi hoặc, chuyện lớn đổ bể như thế này, không biết hiệu trửơng sẽ làm gì bọn họ. “Tiệp, đừng sợ. Ngươi cứ nói mình chưa thấy gì, ta sẽ nhận chỉ mình ta xem, ngươi cái gì cũng không biết, nghe không?” “Ngươi sao lại thích cướp lời ta thế? Những lời đó ta nói mới đúng.” Tống Tiệp trừng mắt nhìn, trong lòng vừa giận vừa hạnh phúc. Ngốc quá, ngươi nghĩ muốn bảo vệ ta, nhưng ta cũng muốn bảo vệ ngươi mà. “Chậc, đều do siêu năng lực của ta gây hoạ… Có một số việc không biết vẫn là tốt hơn. Bởi vì ta không muốn làm tổn thương phó hiệu trưởng, hắn đúng là người tốt mà.” Nhìn người yêu vẻ mặt ảo não, Tống Tiệp ôm lấy hắn. “Phong, đây là quà trời ban cho ngươi, ngươi đừng chán ghét nó. Không nhớ sao? Ngươi đã nói thích nhất là nhìn ái tinh của ta chuyển thành màu hồng phấn, mỗi lần như vậy ngươi rất hạnh phúc mà.” “Đúng, ta rất hạnh phúc. Nếu không có siêu năng lực này, ta sao có thể nhận ra cán sự thể thao Thiên nhân trảm thật ra chỉ là tiểu xử nam đáng thương chứ.” “Cổ Vân Phong! Tên khốn kiếp này! Lại lấy chuyện đó ra giễu cợt ta!” Tống Tiệp tức giận quay ngoắt đầu, không thèm nhìn hắn. “Đừng nóng mà vợ, đều là ta không tốt, đừng lơ ta mà…” Cổ Vân Phong ôm lấy hắn, không ngừng làm nũng. “Buông tay! Xấu xa!” Ngay khi hai người đang liếc mắt đưa tình, hiệu trưởng từ phòng ngủ đi ra. Hai người lập tức dừng lại. “Tình cảm hai ngươi tốt quá nhỉ?” Lục Thanh Vũ liếc mắt một cái, ngồi vào ghế Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp nghe xong tim đập loạn xạ. Chết thật, vạn nhất bị con người nham hiểm này phát hiện, thì chúng ta xong đời! “Tốt đâu mà tốt! Toàn bộ học sinh đều biết chúng ta đối đầu nhau mà.” Cổ Vân Phong vội vàng giải thích. “Đúng đúng, ta ghét nhất là hắn, quan hệ của chúng ta xấu vô cùng.” Tống Tiệp cũng giải thích tiếp. “Như vậy sao… Vừa đúng lúc, các ngươi sẽ không phải ở với nhau nữa. Ta có cậu em muốn về đây dạy học, bên kí túc xá giáo viên hết chỗ rồi, ta muốn chuỷên hắn qua kí túc xá nam. Tống Tiệp, vậy ngươi qua bên Vương Vũ Kiệt đi, còn Cổ Vân Phong thì ở với em ta.” Lục Thanh Vũ mỉm cười nhìn bọn chúng, tựa rất hài lòng với sự sắp xếp của mình. “Không! Chúng ta tuyệt đối không xa rời nhau!” Hai người nghe thấy vậy đều hoảng hốt, đồng lòng hô to! “Haha… Lộ rồi ư?” Lục Thanh Vũ đắc ý cười, “Quan hệ của hai ngươi, ta nhìn cũng biết. Đừng mơ giấu giếm ta.” “Nếu hiệu trưởng đã biết quan hệ của bọn ta, hẳn cũng biết hôm nay ta đến đây làm gì?” Cổ Vân Phong đi trực tiếp vào vấn đề. “Muốn ta không phạt nặng Tống Tiệp đúng không?” “Đúng.” “Vì sao ta phải đáp ứng ngươi?” “Ngươi không sợ ta mang chuyện ngươi và phó hiệu trưởng nói ra ư?” “Ta biết ngươi sẽ không làm đâu.” Lục Thanh Vũ nói chắc nịch, “Ngươi sẽ không làm tổn thương hắn. Kỳ thực những lời các ngươi nói ở trong văn phòng, ta đều nghe hết.” “Cái gì? Khốn…” Cổ Vân Phong tức muốn chửi ầm lên. “Tiệp!” Tống Tiệp vội kéo tay hắn, không cho nói tiếp. Đắc tội với vị hiệu trưởng nham hiểm này không phải ý hay. Có lẽ sẽ chết lúc nào không biết đó. “Tóm lại, kệ các ngươi nghĩ gì, ta cảnh cáo các ngươi, chuyện hôm nay nếu ta nghe được điều gì khiến Tiểu Vĩ Vĩ khó xử, ta lập tức sẽ tách các ngươi ra!” “Tiểu Vĩ Vĩ?” Cổ Vân Phong đợt nhiên loé lên một ý! Chậc, đồ nham hiểm, ngươi bị ta nắm trúng nhựơc điểm rồi! “Hiệu trưởng, ngươi có muốn biết phó hiệu trưởng thích ngươi hay không? Siêu năng lực của ta chính là có thể thấy ái tinh trên đầu hắn đó.” “Ái tinh?” Lục Thanh Vũ mắt chợt sáng lên, Cổ Vân Phong nhìn hắn mắc câu, lập tức thừa thắng xông lên! “Chỉ cần ngươi không phạt Tống Tiệp, ta có thể giúp ngươi, cam đoan ngươi sẽ hoàn toàn có được hắn!” “Haha.. Cái này hay đó! Không thành vấn đề, Tống Tiệp, lỗi của ngươi ta cho qua, nhưng ngươi phải cố luyện tập, phải đưa câu lạc bộ võ thuật của chúng ta đoạt vô địch toàn quốc!” “Được, hiệu trưởng.” “Nào Cổ Vân Phong, mau nói cho ta biết, ái tinh trên đầu Tiểu Vĩ Vĩ có gì?” “Hiệu trưởng, ta nhất định sẽ nói, nhưng ngươi phải hứa không tách ta và Tống Tiệp khỏi nhau.” “Yên tâm, em ta đã có chỗ rồi, sẽ ở cùng Vương Vũ Kiệt, nên các ngươi đừng lo.” “Hiệu trưởng sao lại nhất định phải để em trai ở cùng Vương Vũ Kiệt?” Tống Tiệp khó hiểu hỏi. “Ta cũng không biết. Dù sao cũng đã định rồi.” “Vậy ngươi sao còn doạ ta?” Tống Tiệp trừng mắt. “Không nói thế, các ngươi có ngoan ngoãn khai ra không, ha ha…” “…” Cổ Vân Phong cùng Tống Tiệp không biết nói gì nữa. Quên đi, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là tốt rồi. Hai người nắm lồng chặt mười đầu ngón tay, nhìn nhau cười. “Cao trung Thượng Lạc Hữu Thượng” hôm nay vẫn rất náo nhiệt, tình nhân xuất hiện khắp nơi… *** Chết rồi!!! Kiệt ở cùng em trai của vị hiệu trưởng siêu nham hiểm kia rồi =))))))) ~Kiệt (có khi) gặp hạn ồi!!!! *gào* Mê tỉ, làm ơn mần cho hết cái đám mập mờ của tỉ đi!!! Ngang Kì rồi Kình Kì rồi (có lẽ) cả đệ đệ hiệu trưởng vs Kiệt nữa *gào to hơn* Tỉ mần nhanh lên coi!!!! =))))))
|