Anh Mãi Mãi Yêu Em
|
|
CHAP 11: Trời Yên Biển Lặng Một Thời Gian
~~~~~~~~~~~~~~~~ Nhà của Minh ~~~~~~~~~~~~~~~~~~
– Minh à, em đừng buồn nữa, Phong đã mất rồi, cậu ấy ở thế giới bên kia sẽ không muốn em như vậy đâu – Luân buồn bã an ủi Minh vì mấy ngày nay cậu cứ buồn bã không nguôi
– Là do em mà, do em anh ấy mới chết … híc … híc – Minh nấc từng tiếng nói lên những điều mà cậu nghĩ
– … * chát * một cái tát giáng xuống mặt Minh, Luân đã đánh cậu
– Em thôi đi, tại sao em cứ buồn bã như vậy, anh lo lắm em biết không, mấy hôm nay em cứ buồn bã như vậy thì được ích gì, rồi Phong có muốn thấy em như vậy không… Hãy giống như em của ngày trước, vui vẻ, hòa đồng, hãy làm lại con người đi
– Em … em… híc … híc
– Thôi thôi …. anh xin lỗi …. Xin lỗi vì đã đánh em, anh xin lỗi – nói rồi anh ôm cậu vào lòng, hai người cứ ôm nhau rồi ngủ thiếp đi…
_____________________________________________________________
Sau ngày hôm đó, Minh đã bớt buồn hẳn, cậu nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, vì cậu cho rằng cậu phải sống tốt để sống nốt phần của Phong, cậu sẽ không quên anh, trong tim cậu sẽ có một chổ trống dành cho Phong…
– Hôm nay học vui không vợ – Luân vừa chạy xe vừa hỏi cậu khi tan trường
– Cũng vui đó chồng
– Ừm, thấy vợ vui là anh khỏe rồi
– Hứ
– Hứ hó gì, anh nói thiệt mà
– Thôi chở em đi ăn đi, hôm nay mẹ không có ở nhà đâu
– Ừm, vậy mình đi ăn
Hai người ghé đến quán của gì Tư và gọi hai tô hủ tiếu giò
– Hai đứa lâu rồi mới ghé Tư đó nghen, tưởng quên Tư rồi chớ – gì Tư pha trò châm chọc hai cậu khách quen
– Hỳ hỳ, Tư giỡn hoài, Tư nấu ngon vầy, ai quên nỗi – Minh cũng hai hước chọc lại gì Tư
– Đúng rồi đó Tư, ai quên nỗi – Luân cũng hùa theo
– Hùa theo cả đám hen – Tư vừa nói vừa bưng đến hai tô hủ tiếu cho hai người
***** tại một góc khuất của quán hủ tiếu ****
– Ê mày, thèn kia có vẻ là con nhà giàu đó – một tên bặm trợn tay có săm một cái đầu rồng nói với tên khác
– Ừm, tao cũng thấy vậy đó, mới cỡ 16 mà đã đi SH, phen này có mối làm ăn lớn rồi đấy
*************************************************************
– Tụi con gửi tiền Tư ạ – Luân đưa cho cho gì Tư tờ 100k
– Cảm ơn hai đứa nghen, có rãnh thì nhớ ghé tư ủng hộ nha hai đứa
– Dạ – cả hai đồng thanh
Hai người cùng lên xe về nhà không biết rằng có người theo dõi phía sau
********** Nhà Khánh Minh **********
– Oai, về nhà thỏa mái thật – Minh nằm dài trên chiếc ghế, khuôn mặt cậu nhìn thật dễ thương
– Vợ à, hay mình lên lầu đi * cười gian *
– Chi vậy anh
– Thì lên đi
– Ò
Luân đi lên phòng trước, còn Minh thì theo sau, vừa bước vào phòng, Minh đã bị Luân bế xốc lên, đặt nằm xuống giường, rồi anh đặt lên môi cậu một nụ hôn nồng thắm, anh bắt đầu cởi từng cúc áo của cậu ra …. Làn da trắng nõn nào của Minh khiến anh không thể cưỡng lại được, anh hôn từ môi rồi cổ, tới bụng, khắp nơi đều có vết nút của anh… Khuôn mặt Minh lúc này đã đỏ ửng lên.
– Coi kìa, lại đỏ mặt rồi, anh sẽ cố chữa cho em hết cái bệnh đỏ mặt này * trong lời nói thoang thoảng mùi gian tà *
– Anh này, kì quá
– Cho anh nghen
– … cậu không biết nói gì, chỉ gật đầu nhẹ
Dứt câu Luân cởi hết đồ trên người cậu, anh cuối xuống ngậm “ cậu Minh nhỏ” cứ đều đều lên xuống… Minh có một chút khoái cảm
– Aaaa… anh …..em … sướng – Luân tiếp tục công việc của mình
– Bây giờ em làm cho anh đi – Nói rồi cậu nghe lời anh, nâng niu “ cậu Luân nhỏ”
– Aaaa … sướng quá Minh ơi … mạnh lên tí nữa Minh ơi … sâu thêm đi em ơi !!! – Luân rên từng hồi … và rồi cậu làm cho anh khoái cảm đến cực độ ….anh đã ra
* Sau đó thì …. *
– Anh à … em đau… nó đau quá …. Em chịu không nổi – Cậu đã ứa nước mắt
– Một tí sẽ bớt thôi …. Không sao đâu mà !!! – Luân nhấp nhẹ nhàng rồi mạnh. Anh nằm xuống người cậu, trao cậu một nụ hôn ngọt ngào … ************ 5h 30 *********
Sau cuộc mây mưa, họ cùng nhau đi tắm và ngủ đến 5h30, bà Thu đã về nhà, bước lên phòng Minh, thấy hai người đang nằm ôm nhau ngủ một cách thật hạnh phúc khiến cho bà đỡ lo cho đứa con của mình bởi vì xã hội này ít ra còn có người có thể mang lại hạnh phúc cho nó, bà nhẹ nhàng đóng cửa phòng rồi đi xuống dưới lầu.
************ 5h 45 **********
– Anh à, dậy đi nè
– Để anh ngủ xíu nữa
– Dậy đi, chiều gần tối rồi
– Rồi… nhưng mà em phải * chỉ chỉ vào môi *
– Mệt anh quá – nói rồi cậu hôn lên môi anh một cái
Hai người đi xuống dưới lầu thì thấy bà Thu đang ngồi xem tivi
– Hai đứa dậy rồi à – bà Thu hỏi
– Dạ, mẹ về hồi nào vậy – Minh bà Luân ngồi xuống ghế rồi hỏi mẹ
– Mẹ về lúc nãy rồi, à mà con ra siêu thị mua cho mẹ vài thứ đồ
– Hạ, con mệt quá mẹ ơi, để bữa khác đi nha, nha nha – cậu tỏ vẻ mặt tội nghiệp
– Đi đi con
– Hôm sau đi mà mẹ
– Thôi để con đi cho – Luân lên tiếng
– Ờ vậy cũng được, con đi dùm mẹ ha – bà Thu coi cậu như đứa con trai của mình
– Vâng ạ – cậu nhận giấy ghi rồi đi mua đồ
Muốn đến siêu thị phải đi qua một đoạn đường hoang vắng không có đèn, khiến ai đi qua cũng phải lạnh người nhưng anh vẫn đi thản nhiên, bỗng có một tên bặm trợn chặn đường anh
|
CHAP 12: Giông Tố Đã Lên
– Nhóc đi đâu đấy
– Tao đi đâu là chuyện của tao, không liên quan tới mày
– Đ*t mẹ mày thèn láo, hôm nay mày chết với ông – nói rồi tên đó nhảy vào đánh Luân, cậu cũng đáp trả lại, hình như tên này là con nhà võ nên rất khó đối phó, cậu xoay người đạp vào ngực tên đó một cái, hắn có vẻ thua Luân, cậu định xông tới thì đâu đó phía sau có một chiếc khăn bịt mũi cậu lại, trong khăn đã tẩm sẵn thuốc mê nên Luân đã ngất đi sau đó.
*********** Nhà Khánh Minh ***********
– Mẹ ơi sao anh Luân chưa về hả mẹ – Minh lo lắng hỏi bà Thu
– Mới có chút xíu thôi đã nhớ nó rồi sao, xem ra nó như đã ăn sâu vào trong con rồi nhỉ – Bà Thu chọc ghẹo đứa con của mình
Bỗng nhiên * bốp * có một viên đá ném vào trong nhà, trên viên đá có kèm theo một tờ giấy. Minh hiếu kì đến mở ra thì nhận được tin vô cùng hoảng hốt: “ nếu muốn nó được trở về toàn diện thì hãy chuẩn bị 300 triệu rồi ngày mai đến căn nhà hoang tại đường abc xyz gặp tao, đi một mình, không được báo công an, nếu không hãy nhận xác nó về”. Hai mẹ con bà Thu không đứng vững nữa, ngồi bệch xuống sân. Bà Thu vội gọi cho ông Hùng và bà Tuyết. Nhận được tin báo, hai người vội vàng chạy xe đến nhà bà Thu, hai ông Hùng bước vào nhà, bầu không khí trở nên u ám lạ thường, cỏ vẻ rất yên tĩnh
– Chào anh chị – bà Thu chào hai người họ
– Chào chị – ông Hùng cũng đáp lại cho đúng lễ
– Cháu… cháu … chào cô chú – Minh ấp úng chào hai người
– Con tôi bị sao vậy Thu – bà Tuyết lo lắng hỏi vào thẳng vấn đề
– Chuyện như thế này abc xyz … – bà Thu nói chuyện rõ ràng với ông Hùng và bà Tuyết
– Làm sao đây ông – bà Tuyết lo lắng hỏi ý kiến từ chồng
– Trước hết, ta hãy làm theo lời chúng rồi tôi sẽ báo công an theo ngầm
– Ừm, cứ tính vậy đi, Minh, ngày mai con đi giúp bác nhé – bà Tuyết có thiện cảm với cậu bé này từ lúc lần đầu gặp nhau
– Vâng ạ, cháu sẽ đi – Minh lễ phép trả lời bà
– Thôi bây giờ chúng tôi về, sáng mai chúng tôi sẽ đem tiền qua – ông Hùng và bà Tuyết trở về
************** tại căn nhà hoang *********
– Ưm …. Ưm – Luân dần tỉnh sau cơn mê, cậu đã bị bịt miệng lại
– Hình như nó muốn nói gì kìa- một tên nói với tên còn lại
– * hất hất * – hắn ra lệnh cho tên kia mở miệng Luân ra
– Lũ khốn !!! thả tao ra !!!- Luân hét to
– Mày nên ngoan ngoãn đi, sáng mai sẽ có người đến đưa mày về, bịt miệng nó lại cho tao – tên kia cười với bộ mặt khó ưa
**** sáng ngày hôm sau ****
Minh đến đúng nơi mà hai tên đó đã hẹn, tại một căn nhà hoang tồi tàn, mái nhà đã bị dở gần hết, chỉ còn lại bốn vách tường cũ kĩ… Cậu đi vào căn nhà thì thấy hai tên đang ngồi trên chiếc ghế cạnh một cái bàn nhỏ dính đầy bụi bẩn, cậu nhìn qua bên phải thì thấy Luân
– Ưm …ưm – Luân như muốn nói gì đó
– Anh Luân – cậu vui mừng khi thấy anh
– Mày có đem tiền tới không – một tên nói
– Đây, tôi đã mang tới các người thả anh ấy ra – cậu cầm vali lên, mở ta, trong đó là những xấp tiền với toàn mệnh giá 500. 000
– Thả nó ra – tên kia ra lệnh, mừng rỡ cầm tiền
– Anh luân, anh có sao không? – Minh vừa hoảng hốt vừa vui mừng hỏi Luân
– Anh không sao – Luân giọng uể oải nói với cậu
– Đứng yên, các anh đã bị bắt – Một nhóm cảnh sát tay cầm súng bao quanh hai tên kia.
– Đ*t mẹ tụi mày chơi tao – tên kia tức tối quát, trong tay đã cầm hờ khẩu súng giấu trong người
|
CHAP 13: Nước Mắt
* bằng * một viên đạn bay ra đến chỗ Luân, nối tiếp là các tiếng đạn của cảnh sát, một tên đã bị bắn chết còn một tên kia đã được giải về đồn, * hự * máu đã chảy ra, không…. người nằm đó không phải Luân mà chính là Minh, cậu đã đỡ cho anh phát đấy, mắt cậu đã nhắm lại nhưng tai vẫn nghe được tiếng gào thét của Luân – Minh ơi, em tỉnh lại đi, tỉnh lại đi Minh ơi … Cậu được đưa vào bệnh viện, ông Hùng và bà Tuyết cũng có mặt ở đó, còn bà Thu đứng ngồi không yên khóc ròng lo lắng cho đứa con của mình. Người ta nói cha mẹ nào mà không thương con, bà cũng chẳng ngoại lệ, đứa con do chính bà nuôi nấng, là động lực cho bà vươn lên trong cuộc sống này nhưng bây giờ thì sao, nếu có mệnh hệ gì chắc bà không sống nỗi… Trong lòng Luân cũng lo lắng không nguôi, nếu Minh không đỡ cho cậu phát đạn này thì người nằm trong phòng cấp cứu kia chính là cậu… Còn ông Hùng, ông cũng rất đổi ngạc nhiên khi Minh là người đã vì Luân mà không màng cả mạng sống nhưng cũng vì danh tiếng của ông mà không chấp nhận cậu, sau sự việc này ông Hùng cũng chỉ biết lẳng lặng ngậm ngùi mà đau xót….
*** tít tít *** tiếng phòng cấp cứu đã mở, vị bác sĩ già bước ra ngoài
– Con tôi sao rồi bác sĩ – bà Thu chạy lại vội vàng hỏi vị bác sĩ kia
– Con bà đã qua cơn nguy hiểm … – vị bác sĩ điềm tĩnh trả lời
– May quá rồi, tạ ơn trời Phật – Bà Thu và cả mọi người cũng đều bớt lo lắng phần nào
– Nhưng … – nghe tới từ “ nhưng” của vị bác sĩ, sắc mặt ai cũng biến đổi
– Nhưng sao hả bác sĩ
– Cậu ấy bị chìm vào tình trạng hôn mê dài, hiện tại chưa xác định được là hôn mê đến bao giờ, có thể là một ngày hai ngày hay một tháng hai tháng, thậm chí là một năm, hai năm …
Nghe đến đây thì ai cũng rụng rời chân tay, thế thì cuộc đời của con bà phải gắn liền với chiếc giường bệnh này sao, bà Thu khóc sướt mướt, nhưng đành bất lực nhìn đứa con thơ của mình đang bị cuốn vào vòng xoáy của trò đùa tạo hóa.
– Là tại con, tại con mà em ấy thành như vậy – Luân tự trách mình vì đã không bảo vệ được Minh
– Thôi con đừng tự trách mình nữa, không phải tại con, đây là ý trời – bà Thu an ủi cậu
Từ ngày hôm đó, Luân lúc nào cũng đến bên cậu, cùng với bà Thu chăm sóc cậu. Mới đây đã qua 1 tháng
– Vợ à, sao em chưa tỉnh dậy, 1 tháng rồi đấy, vợ mau tỉnh lại đi chứ không chồng đi kiếm người khác à – Luân ngồi bên cạnh giường bệnh, căn phòng mang một không gian cô đơn lạ thường, chưa lúc nào hơn lúc này, anh cảm thấy cô đơn rất nhiều, một phần tự trách mình một phần lo cho sức khỏe của Minh … mắt anh thấm ướt lệ buồn… Trông bộ dạng của Luân thật thê thảm, đôi mắt quần thâm, người đã gầy đi chút !!!
************* 6 tháng sau **********
Hôm nay là ngày 2/12 cũng chính là ngày sinh nhật của cậu… bà Thu mua vào một chiếc bánh sinh nhật nhỏ, ngồi cạnh đứa con thơ của mình, khuôn mặt bà xanh xao, nhợt nhạt nhưng đâu có là gì đối với lòng thương con vô bờ của người mẹ…
– Con ơi, con tỉnh dậy đi, sáu tháng rồi đấy, mẹ lo cho con lắm biết không, mẹ chỉ mong muốn con tỉnh dậy để hai mẹ con ta sống những ngày vui vẻ, con tỉnh dậy đi Minh ơi, con đừng bỏ mẹ mà, thức dậy nói chuyện với mẹ đi, mẹ xin con đấy – bà Thu nói đến đây hai dòng nước mắt rơi xuống, bà cứ thế … sáu tháng qua bà cứ khóc mãi cứ nhìn thấy Minh nằm đấy thì bà không thể kiềm nổi nước mắt, bà chỉ mong sao đứa con bé bỏng của bà có thể tỉnh dậy
– Ơ … ơ – Minh đã bắt đầu có phản ứng, tiếng lòng của người mẹ đã cảm động trời cao, tạo nên kì tích, cậu bắt đầu mở mắt ra
– Minh ơi…. Minh ơi con sao rồi – bà Thu mừng rỡ khi thấy đứa con của bà đã tỉnh lại
– Mẹ … mẹ ơi con thấy mệt quá – cậu trả lời khó khăn
– Không sao, tỉnh là tốt rồi, để mẹ đi gọi bác sĩ – nói rồi bà chạy đi gọi bác sĩ, vài phút sau bác sĩ đã tới
– Chúc mừng bà, con bà đã tỉnh, nhưng cần phải ở lại vài ba ngày để chúng tôi quan sát tình hình
– Vâng thưa bác sĩ, tôi cảm ơn bác sĩ nhiều
– Không có gì cả, đây là trách nhiệm của chúng tôi, bây giờ tôi có việc chào chị – nói đoạn ông bác sĩ già bước ra khỏi căn phòng
– Mẹ à, con bất tỉnh bao lâu rồi mẹ – Minh hỏi mẹ của mình, trong đầu cậu chỉ nhớ lại lúc mà cậu đỡ đạn cho Luân
– 6 tháng rồi đấy con – bà Thu đã bớt lo lắng phần nào
– Lâu vậy sao mẹ, còn anh Luân, anh Luân đâu rồi hả mẹ
– Nó, nó, …, nó đi rồi
– Ơ … ơ… mẹ nói cái gì, mẹ nói dối con, anh ấy không bỏ con đi đâu mà, anh ấy nói sẽ đợi con mà … híc … híc… mẹ gạt con … híc – cậu vừa nói vừa khóc, trong lòng cậu chỉ mong đây là một giấc mơ, chỉ mong sao giấc mơ này hãy tan biến đi, để khi thức dậy cậu sẽ thấy anh, cậu và anh sẽ đi khắp nơi vui chơi như ngày xưa, nhưng điều đó đã có vẻ xa vời đối với Minh
– Con đừng buồn nữa mà, nó đi thật rồi – bà Thu an ủi đứa con của mình
– … híc … híc … vậy là anh ấy bỏ con rồi … híc… híc – Cậu vẫn không ngừng khóc, giờ đây cậu thật sự rất đau lòng vì người đã thề non hẹn biển với cậu đã bỏ cậu đi, cậu không biết tìm người ấy ở đâu, hay nói đơn giản là giấc mơ hạnh phúc của cậu đã tan vỡ… Luân ơi, anh đi đâu rồi !!!
– Mẹ về có việc, con ở đây đi rồi tối mẹ vô – Bà Thu bước ra cửa đi về
Ngồi trong căn phòng nhỏ, cậu cứ khóc, khóc mãi rồi bỗng nhiên cậu thấy dưới gối có một vật gì đó, thì ra đó là một quyển nhật kí, cậu lật ra, với những nét chữ rất quen thuộc, cậu đọc từng câu từng chữ
Ngày … tháng … năm…
– Vợ ơi, em chưa tỉnh sao, anh lo cho em lắm đó
Ngày … tháng … năm…
– Vợ à, vợ à, tỉnh lại đi
Ngày … tháng … năm …
– Tỉnh lại đi vợ ơi, anh nhớ em lắm đó
Ngày … tháng … năm…
– Em cứ nằm vậy mà bỏ anh sao, tỉnh lại đi mà
…
…
…
Ngày … tháng … năm
– Vợ ơi tỉnh đi, không anh giận đó
…
…
Cậu cứ đọc, đọc mãi cho đến lúc không còn dòng chữ nào, chỉ toàn là giấy trắng, mắt cậu đã rơi xuống hai hàng lệ, cậu buồn lắm, trong lòng cứ rối như tơ vò khiến cậu không thể nào gỡ nổi những nút thắt đó, chúng ăn sâu vào trong từng đoạn ruột, như ai cưa ai xé từng khúc ruột của cậu vậy …
|
CHAP 14: Bèo Mây Tan Tác
****** ba ngày sau *****
Sau khi xuất viện cậu cũng đã cảm thấy đỡ buồn vì có bà Thu, Vũ và Loan gần gũi an ủi cậu, khiến cậu đỡ đi phần nào, về phần bài vở Vũ và Loan thay phiên nhau chép bài cho cậu và chỉ mong cho đứa bạn của mình sẽ mau chóng vơi đi nỗi buồn để trở lại là Minh của trước kia, vui vẻ, hòa đồng luôn luôn mỉm cười… còn phần Minh cậu cũng đã vui vẻ hơn khi hai đứa bạn luân phiên nhau chọc cười cậu, cậu vẫn phải sống, vẫn phải vui lên để còn sống nốt cái phần của Phong, người đã hi sinh để cậu sống
******** tại căn nàh nọ ********
– Con đi đâu – ông Hùng đã chuyển nhà đến một nơi khác
– Tôi đi tìm Minh – Luân lạnh nhạt đáp
– Ta không cho phép
– Tại sao, tại sao ông lại chia cắt chúng tôi, tại sao chứ
– Ta xin lỗi nhưng đây là danh dự của cái nhà này
– Danh dự thì to tác hơn cả hạnh phúc của con cái sao ?
– Ông không đáng làm cha !!! – nói đoạn cậu vụt chạy ra sân rồ ga đi đến một quán nhậu, cậu nhớ lại từng kỉ niệm, từng kỉ niệm một giữa cậu và Minh, và cái ngày hôm đó, cái ngày mà ông ta đã bắt cậu xa Minh
************ 3 tháng trước *********
– Ông kêu tôi về làm gì – Luân rời khỏi phòng bệnh và đi về nhà khi nhận được cuộc điện thoại từ ông Hùng
– Ta muốn con phải xa Minh đi ra Hà Nội sống với ta
– Tôi không muốn, tôi phải ở lại chăm sóc Minh
– Nếu con không đi, ta sẽ cho người giết nó, như cuộc tông xe lần trước
– Thì ra là ông, ông thật độc ác
– Nếu con không đi với ta, đừng hòng nó được sống
– Ông … ông … thôi được tôi đi với ông – anh bất lực, cx chỉ vì người mình yêu thương
**********************Hiện tại ***************************
Luân cứ uống mãi, càng uống cậu càng nhớ tới Minh, anh như thấy Minh đnag đứng trước mặt anh trách anh tại sao lại bỏ cậu, anh uống mãi cho đến khi chìm vào giấc ngủ … Trong mơ anh thấy Minh đang chơi đùa cùng anh, những kỉ niệm lúc xưa đang ùa về, anh đưa tay với lấy nhưng nó đã tan biến, Luân thức giấc thì thấy mình nằm trong căn phòng của mình…
********************** Đến chỗ Khánh Minh *****************
Khánh Minh đã vui vẻ hơn, cậu bắt đầu tới trường học lại và theo đuổi ước mơ làm thầy giáo của mình .
********************** 6 Năm sau *********************
HIện tại, Minh, Vũ và Loan đã là ba thầy cô giáo cùng dạy chung một trường học. Vũ và Loan đã sắp làm đám cưới, còn Minh, sâu thẳm trong lòng cậu vẫn là một nỗi buồn man mác, một sự thương nhớ vô bờ cậu chỉ mong rằng có một ngày anh sẽ tìm cậu, nói lời yêu thương với cậu nhưng đó cứ như một giấc mơ, một giấc mơ đã quá xa vời
– Heey, làm gì mà ngồi thẫn thờ vậy – Vũ cùng Loan đi tới chỗ của Minh ngồi khi thấy cậu cứ đăm chiêu nhìn về phía xa xa
– Đâu có.. đâu có gì đâu – Minh giật mình tỉnh giấc mộng
– Lại nhớ về anh ấy hả – Loan gồi xuống ân cần hỏi cậu
– Ừm … chỉ là hơi nhớ
– Thôi, mọi chuyện qua rồi, bây giờ cũng tan trường rồi, chúng ta đi ăn thôi, còn cậu nữa, lo chuẩn bị mai làm MC dẫn chương trình đi – Vũ hối hai người
-Chúng ta đi thôi còn chuyện dẫn chương trình mình đã chuẩn bị rồi – nói rồi cả ba người cùng nhau đi ăn
********************** Phòng Tổng Giám Đốc ********************
– Thưa tổng giám đốc, trường THPT Phan Bội Châu có gửi thư mời ngày mai sẽ có cuộc văn nghệ chào mừng 30 năm thành lập trường – cô thư kí đem vào một phong thư đưa cho tổng giám đốc, không ai khác chính là Luân
– Được tôi sẽ đi, bây giờ cô có thể ra ngoài
– Vâng thưa tổng giám đốc
– … – Anh im lặng trầm ngâm một hồi lâu …. Nhắc đến cái tên trường THPT Phan Bội Châu khiến anh không thể nào quên được, những kỉ niệm ấy, dưới mái trường ấy, anh và cậu đã từng gặp nhau, yêu nhau … Anh vẫn suy nghĩ mông luân về cậu, không biết cậu có khỏe không, cậu đã tỉnh chưa và cậu có còn nhớ anh không, không biết nếu anh trở về … cậu còn tha thứ cho anh được nữa không !!!
************************************************************* Ngày hôm sau …
Minh trong bộ áo dài nam bước lên khán đài cùng với biết bao tràng vỗ tay cho vị “ lãnh tiên sinh ” này
– Vâng, kính thưa quý vị quan khách, kính thưa ban hội đồng sư phạm nhà trường, cùng toàn thể học sinh thân mến. Hôm nay tôi thật sự rất vui mừng khi được làm MC dẫn chương trình lễ kỉ niệm 30 năm thành lập ngôi trường mang tên Phan Bội Châu. Lời đầu tiên, xin kính chúc quý vị quan khách quý thầy cô cùng quý bậc học sinh có một ngày thật vui vẻ, xin chân thành cảm ơn …. – Cậu dõng dạc đọc lời thoại mình đã chuẩn bị từ trước
– Và kính thưa toàn thể quý vị, đầu tiên sẽ là tiết mục “ Hoàng Sa, Trường Sa là của Việt Nam” do tập thể lớp 10A3 trình bày – những tràng vỗ tay cũng bắt đầu van lên
******************* ở hàng ghế khách mời ***********************
– Ơ thì ra là Minh sao, em đã tỉnh rồi sao, em vẫn đẹp như xưa Minh à – Luân ngồi đó nhưng mắt vẫn không rời cậu, vẫn bóng hình đấy, khuôn mặt đấy đã làm cho trái tim anh lệch đi một nhịp, làm cho anh bồi hồi xao xuyến không nguôi, con tim anh đã tan biến đi sự cô đơn lạnh lẽo mà thay vào đó chính là cảm giác hạnh phúc đang dần chóng nở, anh sẽ không bao giờ để mất nó, không có thứ gì có thể ngăn họ đến với nhau được nữa
|
CHAP 6: Vị ngọt của tình yêu Sau khi ăn xong, Luân chở Minh đến bãi biển, họ cùng nhau nô đùa, cùng nhau đón những cơn gió từ biển khơi. Mặt trăng rọi xuống bãi cát, khiến nó mang một màu bạc, một màu yên bình, hai con người ấy vẫn cứ nô đùa như hai đứa trẻ. Bất chợt anh kéo Minh lại, nói nhỏ: - Minh à - Đang chơi vui mà, kêu tui có chiện j hơm Luân ho một tiếng như muốn nhắt nhở điều j đó, Minh cx sực nhớ ra: - Anh kêu em có việc gì không – cậu khó khăn lắm mới nói ra được hai từ “ ah, em” - Anh có chuyện muốn nói với em - Anh nói đi – Cậu nhìn Luân chằm chằm - Anh yêu em, em cho anh một cơ hội nhé - Em … em … em không biết nữa - Anh hứa sẽ mang đến hạnh phúc cho em, nếu không mang được hạnh phúc đến cho em, anh thề sẽ không yêu ai nữa - Anh cho em 3 giây * 1,2,3 * … Em đồng ý cho anh một cơ hội vậy thì anh theo đuổi em đi – cậu dứt khoát trả lời - Nguyễn Khánh Minh em nghe cho rõ: Anh Sẽ Theo Đuổi Em, Cho Đến Khi Nào Em Đồng Ý Làm Vợ Anh – Luân hét to ra phía biển rộng Trong lòng hai người dâng lên một cảm xúc khó tả … nhưng hai người đều đang cảm thấy hai con tim họ đang dần xích lại, mỗi ngày, mỗi giờ lại gần thêm một chút, họ đang cảm nhận hơi ấm từ đối phương, một hạnh phúc đang đâm chồi giữa hai người … Minh và Luân tiếp tục đùa giỡn, anh kéo Minh lại, ôm cậu vào lòng, Minh không đẩy anh ra cậu chỉ biết đứng đó để cảm nhận sự ấm áp của cơ thể đối phương, cảm nhận được hương vị của tình yêu. Anh lên tiếng để phá vỡ bầu không gian yên tĩnh: - Tối nay anh ngủ với em nha * có mùi gian gian * - Hông cho anh ngủ đâu - Sao vậy vợ tương lai - Xùy, ai thèm làm vợ anh, anh còn chưa cầu hôn em cơ mà – cậu tỏ vẻ ương bướng - Thôi, cho anh ngủ đi về nhà ba mẹ anh la đấy, thương anh đi, cho anh ngủ với - Hứ, ngủ thôi á nghen, không được làm gì người ta đâu ấy - Anh biết rồi, một khi em chưa đồng ý làm vợ anh thì anh cũng chưa có làm gì em đâu ha, vợ tương lai - Xùy, thôi đi về muộn rồi - Về thôi Hai con người trên một chiếc xe cứ như hai đứa con nít, cứ đùa giỡn khiến cho mọi người đi trên đường đều nhìn họ, mọi người không khó chịu mà còn nở một nụ cười như thầm chúc phúc cho hai người họ, hai con người đang vun đắp tình yêu cho bản thân để mai này nó đủ vững chắc … ~~~ Về đến nhà ~~~ - Đến nàh rồi, thỏa mái quá đi – Minh nằm dài trên chiếc ghế sa-long Luân ngồi xuống ghế, uống một ít nước, rồi bỗng dưng bế cậu lên: - Lên phòng thôi bà xã - Anh bỏ em xuống coi, kì chết được - Có gì đâu mà kì, không sớm thì muộn anh với em cũng là vợ chồng Minh không biết nói gì, chỉ biết cười nhẹ … anh nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống giường: - Em thay đồ đi, chứ mặt vầy sao ngủ - Uk, để em đi tắm cái đã - Cho anh tắm với nghen * cười gian * - Mơ đi nghen – nói rồi cậu đem theo một bộ đồ ngủ đi vào phòng tắm, tiếng nước đã bắt đầu chảy, cậu ngâm nga một khúc nhạc gì đó … Luân ngồi trên giường đưa mắt nhìn xung quanh, căn phòng rất ngăn nắp với hai màu chủ yếu đó chình là màu trắng và màu tím, trong phòng có một chiếc bàn học nhỏ, trên bàn có để một chiếc loptap, một lọ hoa cắm vài đóa oải hương tím . Trên tường còn có một giá sách với một số sách vở và truyện. Luân nằm dài trên giường, anh chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết. Sau 20 phút mò trong phòng tắm, Minh bước vào trong phòng đã thấy Luân ngủ, khi Luân ngủ còn đẹp hơn nhiều, Minh lay lay hắn dậy: - Luân à, anh dậy đi, đi tắm rồi mới được đi ngủ, chứ hôi rình ai chịu được - Ơ… ơ… để anh dậy * giọng ngái ngủ * Minh đến tủ đồ, lục tung hết lên, mới kiếm được một bộ đồ đủ rộng để cho Luân mặt … Luân bắt đầu đi vào phòng tắm, mở nước ra rồi cũng ngâm nga một ca khúc nào đó. Minh mở laptap lên lướt Fb, cậu xem vài thông báo, nhén tin cho một số người rồi đóng FB mở bài “ Ấn nút nhớ, thả nút thương” của Sơn Tùng rồi nằm xuống giường bắt đầu chìm vào giấc ngủ… Luân bước khỏi phòng tắm, đến trước giường anh thấy một thiên thần nhỏ đang nằm ngủ, anh ghé môi sát môi Minh, môi cách môi chỉ 0,5 cm, Minh bất chợt mở mắt: - Aaaaaaaaaaaaa … biến thái – nói rồi cậu đạp vào bụng Luân một cái khiến anh lăn vài ba vòng - Ai da … đau quá - Ơ.. ơ anh có sao không - Đạp người ta lăn vòng vòng sao mà không đau - Em xin lỗi – nói rồi cậu xoa xoa bụng của anh - Thôi không sao đâu, đi ngủ thôi bà xã - Hứ, đi ngủ thôi –cậu vừa nói hết câu Luân đã bế cậu lên giường - Cho anh ôm em ngủ nha vợ - Không bao giờ - Đi mà vợ, hk làm j đâu ôm ngủ thôi mà - Ai biết được - Đi mà vợ,đi mà, mà - Thôi thôi được rồi Nói rồi anh ôm cậu vào lòng, cậu cảm nhận được hơi ấm của cơ thể anh đang loan tỏa vào cơ thể mình, cậu cx cảm nhận được nhịp đập của con tim anh. Luân hôn lên trán cậu thay lời chúc ngủ ngon, hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ… Mọi người có ý kiến gì xin gửi qua tài khoản Face Book :https://www.facebook.com/tieuholi2002
|