Tiểu Công Song Tử
|
|
Giờ ra chơi
-Này thì cười, này thì cười – Dù leo lên bàn, tấn nó vào tường, chưởi thằng bé mặt đơ như cây cơ
-Ai biểu mầy to quá chi, nó kéo nhẹ mà đã tưng ra ngoài rồi – Hồ li chọt vào làm cả lớp nhìn mẻ, nó ngại quá ngồi xuống im ru kho6ngn ói tiếng nào
Bàn phía trên thì đầy không khí ngôn tình bốc mùi luôn
-Tui có mua sữa nè, uống chung không – thằng Nhân
-Mình có bánh ngọt nè, hôm qua tự tay mình làm á – má Bách xen vào, mà nó thế nào thì tác giả cũng éo tin là nó biết làm ra cai bánh bông lan nho nhìn y chan cái Kinh Do 5k một cái á. Và đương nhiên chuyện vui vậy thì sao thiếu phần của nó
-Ngon bay, tao nhận hết, cảm ơn bay nhiều nha – Nó hốt sách rồi chạy thẳng ra ngoài thưởng thức, bỏ lại 2 cái bản mặt đơ đơ đơ đơ của 2 thanh niên
-Rồi, hết đồ ăn rồi, quay lên cho tui học bài cái coi – bé Thành cằn nhằn vì đang ôn bài thì bị quạy
-Ren rennnnnn…
10 phút sau tiếng chuông, cái lớp vẫn như cái chợ chồm hổm mặc dù đang ngồi trên bàn và bà cô ngồi trên bàn giáo viên mặt như con khỉ già mắc phong. Bả dậy văn, đồng chủ nhiệm, nên lớp không quan tâm bả làm gì cả.
-Mấy đứa coi tui tàng hình rồi phải không – Chế chiệu hết nỏi la làng mém tí sập trường
-Ai biểu nói “mấy em còn ồn ào thì tôi không dậy” chi, giờ la làng trời – nó nói thầm với bé Thành
-Hoàng Minh Qúy, lên trả bài cho tôi, ngồi đó mà xàm xí gì đó – bà cô điên lên
Nó đi lên bảng, mắt nhìn bé Thành không chớp, kiểu như “Cừu ơi ơi ơi ơi cứu Soái với”, ngay lập tức nó thấy nó ngu, nhìn bé kiểu đó, hên xui thì mình bé giúp, mà mất 2 thằng chắc chắn giúp nó vì bận ghen, rõ ngu. Cả đêm nhắn tin với bé ấy rồi nằm trằn trọc không ngủ, bài thì không học, đáng lý phải tỏ vẻ nghiêm túc cho bả tưởng gương mặt thương hiệu bả không gọi, đằng này ngồi tám chi cho bị kêu, giờ nó trả với niềm tin to bự thôi. Ở dưới bé Thành dùng kỹ thuật mỏ nhắc nó, trên này phiên dịch kiểu thằng nói tiếng Việt thắng nói tiếng Miên, kết quả thì ai cũng biết, KTB, về chỗ. Rõ khổ thân.
Tan học, nó phi thẳng về nhà
-Mình mới học về nè, Boom học tốt không, nhớ quá à
Nó nhắn tin cho ấy rồi đi tấm phát, xong đi phụ mẹ chuẩn bị cơm, vừa ăn cơm xong, nó thấy tin nhắn của ấy trả lời
-Mình cũng mới học về, bạn ăn gì chưa?
-Chưa, đói quá trời nè – (Mồm còn nhai mà bảo chưa ăn gì, xồn lào quá ku)
-Đạo diễn à, nghỉ việc đi hén – Mắt trợn lòi tròng, nhe răng nanh, nó sấp cắng chết đạo diễn, mà đạo diễn phi thẳng ra sân bay lao về Nhật mất mẹ rồi. Quay lại chuyện
-Vậy tìm giằn đi, để đao bao tử á, mà nay bạn học tốt không?
-Đương nhiên là tốt rồi – Nó nói mà lòng quặng đau, làm sao sống nổi với 50 trang bài phạt đây.
-Bạn có chơi Zing không (Zing me, mạng xã hội Việt Nam hàng đầu thời kì đó, tạm gọi là thời nguyên thủy)
-Có á, kết bạn nha, lên lấy hình bạn xuống hun – nó cười dâm tặc, mà cái này thực tế ai chả thế, quen một người trên mạng, thế nào cũng xin face, xin yahoo rồi đòi cho coi hình thôi
-Ứ, kết bạn đi, có gì nói chuyện cho đỡ tốn tiền.
-Mà giờ bạn nghe điện thoại được không – Nó âm mưu
-Chi vậy, mình bị bệnh, giọng không tốt, không nói chuyện được
-Có sao không, uống thuốc chưa á
-Tí uống, giờ mình đi ăn trưa đây, bye bạn nha
-Ăn ngon nha, nhớ uống thuốc đó
Nó lên mạng, tài khoản Zing nó tên Nhoc Bin, nó tìm thấy tài khoản tên Ku Boom
-Dễ thương quá – Nó thấy avatar thì chảy cả nước bọt, rớt xuống bàn tràng ra đường (như vòi nước quên tắc).
-Nhất định mình phải cưa được ẻm.
Xem cho đã 2 con mắt, nó chìm vào giấc ngủ, nó mong là mơ thấy bé ấy.
|
Tiểu Công Song Tử – CHAP 4: Người đó trở về
15/03/2013
7:00 PM YAO JAPAN
-Nó có người yêu rồi à! – Một thằng nhóc bằng tuổi nó, gương mặt y chang nó, với cái màn hình mấy tính đang xem trang cá nhân trên Zing của nó. Đôi mắt sắt lạnh, nở một nụ cười nửa miệng và hắn chuẩn bị cuốn gối về Việt Nam tạo thêm chút sóng gió.
Ông nó là người Nhật, năm 1945 ông nó bị thương và được một người phụ nữ Việt Nam cưu mang và đó chính là bà của nó, ông ở lại Việt Nam sau đó kết hôn và có 2 người con trai và 4 người con gái. Sau năm 1975 ông trở về Nhật đoàn tựụ với gia đình trước của ông, cả 2 người vợ và gia đình hai bên đều hiểu cho hoàn cảnh éo le đó nên không hề có xích mích, theo quy tắc Nhật, gia đình có trước gọi là bổn gia, gia đình có sau gọi là phân gia, nhưng bổn gia không có con trai nói dổi, anh của ông nội nó phải sang Nhật để giữ huyết mạch cho bổn gia, rồi thì lịch sử đã lập lại, anh trai của nó, người sinh cùng ngày với nó, người nó yêu thương, người bảo vệ nó suốt 15 năm sắp phải sang Nhật, ngày hôm đó nó khóc rất nhiều, khi có anh nó, nó như một đứa bé chẳng làm được gì, toàn anh nó chăm sóc thôi. Từ ngày anh nó đi, nó đã khác, trầm tính, ít nói, lạnh lùng, chỉ khi lên lớp 10 nó mới bắt đầu cởi mở hơn.
Việt Nam, Bến Tre 5:00 AM
Không cần đồng hồ báo thức, nó tự động bật dậy nhắn tin chào buổi sáng cho em ấy. Đã một tháng nó quen ấy, trừ ngày đầu tiên, còn lại nó đầu thức sớm để nhắn tin cho ẻm. Nó biết nó đang quan tâm ẻm, nó thích ẻm, và hôm nay nó sẽ ngỏ lời yêu thương với ẻm.
-Chào Mami con đi học – Nó chào mẹ nó rồi phi thẳng đến trường
5p sau
-Chào Mami yêu dấu con mới về
-Uả, đi rồi sao giờ vòng lại, cúp học hả, lên giường cuối liền cho tui – Mẹ nó mặt đầy sát khí
-Con mới đi xa về mà mẹ đòi đánh rồi – hắn mếu
-Con – mẹ nó ngờ ngợ, ngày bà để hắn đi, bà khóc đến sưng cả mắt, bà cứ tưởng không bao giờ thấy hắn nữa (thời đại nào rồi mà mẹ tui bả ngây thơ vô số tội lỗi vậy không biết, đi máy bay 30p là tới má làm như chuyển sang hành tinh khác á). Giờ đây khi thấy cái bản mặt ngày nào cũng thấy mà không nhìn thấy cả năm trời, bà ôm chầm lấy hắn.
-Thôi, con về với mẹ đây, khóc hoài, để dành nước mắt bữa con đi khóc chứ (hắn thật là hếu thảo vãi chảo mà)
-Nó đi học rồi hả mẹ – hắn vừa phụ mẹ làm cơm, vừa hỏi, hắn làm cơm ngon lắm (thua mỗi mình tác giả thôi á)
-Ừ, trưa nó về – mẹ nó rối rít chuẩn bị cơm
Chắc mọi người thắc mắc, chuyện đã kể qua hơn một tháng cuộc đời nó mà chỉ nghe nhắc tới mẹ nó thôi. Ba nó thường xuyên đi làm việc xa không có nhà, với lại kí ức của nó dành cho ba cũng không có chỗ nào tốt nên thôi tác giả không nhắc tới làm gì cho nó mất nết.
11:00 THPT HTP
Một ngày yên bình, không chiến tranh, không bạo động, không hiếp dâm tập thể, siêu chán.
Ren rennnnnnn…
Âm thanh thân thiện nhất môi trường sư phạm vang lên, lũ học sinh tung chuồn bay ra như zoombie trốn trại. Lớp nó thì không có, dù gì cũng lớp gương mẩu mà, lớp trưởng nó phóng ra trước dùng thân lấp cái cửa lớp giử thể diện quốc gia.
-Tụi bây từ từ, đợi lũ điên kia nó đi hết rồi hãy ra, nhào nhào vào đó mất tư cách quá, đứa nào muốn ra thì bước qua sát tao – Lớp trưởng giặc quần bám chặt vào cửa vừa nói
-ÁAAAAAAAA… – Mặt thằng lớp trưởng biến sắt, đập mặt xuống đất không nhút nhit – Số là mẹ Mai cho một đá vào hoán, thế là cả lớp bước qua cái sát vô sinh phi ra ngoài. Bỏ cái sát bất động nằm lại đó.
Ra đến sân thì thấy bàn dân thiên hạ nhìn nó như quái thai quái thú.
-Ê bây, từ sáng giờ lăn lộn mấy tiết học mà bộ tao vẫn soái ca lắm hay sao mà tụi nó nhìn ghê vậy – Nó nói với con Dù
-Mầy giờ này như con sói điên á
-Ê, tao mới thấy mầy đứng ngoài cổng trường mà – Thằng Nhân nói
-Gì má, không lẽ âm hồn đang đứng ở đây – hồ ly tiếp lời
-Yêu nghiệt phương nào mau hiện hình đi – Con Mai dù làm phép trước mặt nó cứ như nó là cương thi á.
Nó thắc mắt chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra, nó có nghĩ tới chuyện anh nó về, nhưng không thể, đâu có ai nói với nó chuyện đó, không lẽ tía nó lại có con rơi ở đâu đó. Bước ra cổng trường, nó đơ người, là hắn, anh nó. Hắn qua trường rước nó, nhà nó cách trường có 100m nên nó thường đi bộ, hắn lôi nguyên con EX qua rước nó cứ như trai bao được đại gia rước á. Hắn nhìn nó ngoắt nó lên xe, nó không nói tiếng nào leo lên rồi phóng đi mất hút trong sự đơ mặt trợn mắt mồm không ngậm lại được của đám bạn. Bạn bè nó có ai biết chuyện nhà nó đâu, gia đình nó mới chuyển về vùng nay chưa sau khi anh nó đi, chứ ở lại nhà củ nó cứ khóc vì nhớ anh nó hoài.
Nhà nó hôm nay nào nhiệt, đầy tiếng cười.
Sau bữa cơm nó chạy lên phòng nhắn tin cho ẻm, và có người đứng phía sau nhìn thấy hết tin nhắn của nó, hắn ôm nó từ phía sau
-Nay có người yêu luôn, ghê thật
-Biến thái quá, buôn ra, chỗ ta tỏ tình, xê ra – Mặt nó tươi rối
-Bắc anh ôm cả chục năm, giờ có gấu éo cho ôm luôn – hắn đưa cái mặt măm ra
-Ôm thì ôm chứ làm được mẹ gì, có gấu mời làm được, há
Nó nhắn tin như thường lệ với bé Boom xong quay lại làm một trận đại chiến mùng mền chiếu gối với hắn. Anh em nó không hề lớn lên được tí nào, biến thái cả cập (tự chưởi nữa). Giỡn muốn sập cái nhà, tới lúc má nó chịu hết nổi hét muốn bay luôn cái nhà thì tụi nó mới thôi.
|
Tiểu Công Song Tử – CHAP 5: Lời tỏ tình
Sau trân chiến, cả hai thấm mệt lăng ra ôm nhau ngủ, 16 năm trước cũng như vậy, bay giờ cũng như vậy, cả hai như là một.
Nó tỉnh giắt, một cảm giác lạ lạ lâu lấm rồi không có, phải rồi, cảm giác khi ngủ chung với hắn, thì ra là hắn đang đặt tay vào hán nó. Nó giơ chân cho hắn một đạp bay thẳng xuống sàn.
-Biến thái thì có đi lên cung trăng trở về cũng là biến thái hà.
-Ai biến thái, em nhớ lại coi lúc nãy tay em để ở đâu
-Ừ thì… – Hình như nó cũng đâu khác gì thằng biến thái nó vừa đạp lọt giường
-Hai anh em đúng biến thái, ngủ mà còn sờ hàng nhau mới chịu chứ
-Đạo diễn á, ông về Nhật rồi mà, ông về đây anh hành hả – Vừa dứt câu 2 thằng chơi 1 phát đá song phi, thằng đạo diễn bay ra khỏi màn hình
-Xuống ăn cơm nà hai đứa, ủa mà có ai ở trển hả – má tụi nó (là má của tụi nó chứ không phải “máaaaaa tụi nó” nha.
Hai thằng xuống nhà ăn cơm, quay quần trò chuyện với mẹ rồi quay trở lên phòng.
Đêm hôm đó
-Đang làm gì á – nó nhắn
-không làm gì hết, đang nằm võng ngoài cửa chơi với muỗi
Tút… tút… tút
-Alo
-Alo
-Anh có chuyện này muốn nói với em
-Trời trời, nay kêu gì kì vậy, tui học hơn mấy người một lớp nha
-Kệ, anh không quan tâm, anh muốn nói với em là làm người yêu anh nha
-Cái gì, mới nói cái gì vậy, mới biết nhau mà
-Hôm nay là tròn một tháng rồi, và anh nhận ra anh yêu em mất rồi, làm người yêu anh nha
-Nhưng mà…
-Anh hỏi thật, em có thích anh không
-Thì…
-Thích đúng không
-Ừm…
-Vậy thì chấp nhận anh nha
-…
-Chịu làm vk anh nha, không chịu anh đập đầu vào gối tự tử à
-Ừ, đập đi, nhớ chụp hình đang Zing nha.
-Ác quá, giờ chịu không
-Ừ thì chịu đó, rồi sao
-Rồi yêu luôn chú sao
-Ai thèm
-Moak, yêu vk nhất
-Mới làm gì á
-Hun vk yêu chứ làm gì
-kì quá hà, hứ, đi học bài đây, anh đi học đi
Nó cảm thấy sướng, sướng quá sướng, đươc kêu bằng anh.
-vk iu phải kêu anh là ck iu chứ
-ck khỉ khô á
-ck không phải khỉ, mà ck có nhiều nước lấm, không có khô
-thấy ghê quá, đi học bài đi, hứ
-ừ, tuân lệnh vk yêu
-Anh học tốt nha, tí ngủ ngon
-Em cũng vậy nha
Giới thiệu tí về ấy hén
Nguyễn Minh Khang
Sinh năm 1996, lớn hơn tác giả một tuổi, chỉ lả trên giấy tờ thôi, thật sự tác giả cũng sinh năm 1996 mà Mami tác giả làm khai sinh năm 1997
|
Giới thiệu tí về ấy hén
Nguyễn Minh Khang
Sinh năm 1996, lớn hơn tác giả một tuổi, chỉ lả trên giấy tờ thôi, thật sự tác giả cũng sinh năm 1996 mà Mami tác giả làm khai sinh năm 1997
Giới tình Cent
Cung Song Ngư
Học tại THPT ĐBK, Cay lạy, Tiền Giang
Sở thích: vẽ, nhãy, thiết kế
Thông số kỹ thuật: 1m68, 56kg, da trắng, mong tròn, mặt cute, style khổi chê
Vừa cúp mấy
-Tỏ tình đồ, mét má – Hắn ghẹo
-Thôi. giỡn hoài
Mặt hắn nghiêm túc hẳn
-Em định yêu thật à
-Không lẽ yêu chơi trời
-Em không thấy chuyện của anh năm đó hả
Hơn một năm trước
-Anh phải đi rồi, không biết khi nào mới về với em nữa – Hắn nói
-Em sẽ đợi anh, dù bao lâu, bao xa em cũng đợi anh – Một đứa bot ngồi tựa đầu vào vai hắn bên bờ sông.
-Anh sẽ không có ai khác ngoài em chứ – bé ấy hỏi hắn
-Không, không ai khác, em cũng vậy chứ
-Em cũng vậy
Từ ngày hắn đi, chiều nào bé cũng ra bờ sông nhớ hắn, ngày nào nó cũng ra đó chỡ bé về. Nửa năm sau, như thường lệ nó ra đó đón bé về nhưng chẳng thể nào tìm thấy bé. Bé đã có người khác, một người lo lắng và chăm sóc bé chứ không phải người làm bé trong ngóng ngày đêm mà chẳng làm gì được cho bé. Lúc biết tin hắn buồn lắm, nhưng hình như 2 cơ thể có cùng mộ suy nghĩ, hắn không buồn nữa. Nhưng chuyện này làm cho hắn có ác cảm với chuyện yêu xa nhiều hơn.
-Em hiểu chuyện anh đã trải qua, em cũng biết cái giá của yêu xa là gì, nhưng em muốn thử một lần được yêu anh biết không, em không thể mãi ở trong vòng tay của anh được, anh la seme, em cũng là seme, chẳng lí do gì anh chăm em như chăm một bé uke mới bước vào đời á
-Anh hiểu rồi, anh xin lỗi
-Em biết anh thương em, mà thôi đi học bài đây, không nói chuyện này nữa xàm quá.
Tác giả cảm nhận được cái sự ghen của người yêu tác giả khi đọc tới khúc này. Đây là quá khứ của anh, mong em chấp nhận nó vì nó không thể nào thay đổi được. Anh yêu em.
|
Truyện gay: Tiểu Công Song Tử – CHAP 6: Cám ơn Vì tất cả
16/03/2016 Bến Tre
Hôm nay nó đi hổ trợ sự kiện trong trường, hắn ở nhà một mình, không có gì làm nên phá gia can thiên hạ.
-Alo, em đi học về chưa – hắn
-Em mới đi học về, nhớ anh ghê – ấy
-Em biết anh là ai không
-Anh… Anh không phải Bin – ấy ngờ ngợ nhận ra, đúng, ấy biết nó có người anh trai sinh đôi, ấy nhận ra cái giọng lạ lạ không phải người yêu của ấy.
-Phải, em thông minh đó, tôi là anh của nó. Tôi có chuyện muốn nói với cậu.
-Dạ, anh cứ nói đi, em nghe
-Cậu ở đâu, tên gì, nhiêu tuổi, học hay đi làm rồi, ba me làm nghề gì, sáng ăn cơm chưa…
-Bum – Con điên, mầy hỏi chuyện ăn cơm làm gì (đạo diển tám hắn sấp mặt lờ)
-Tôi muốn hỏi cậu, cậu thật sự thích em tôi chứ – vừa chỉnh mặt lờ lại thành mặt người hắn vừa hỏi
-Em không dám nói là em yêu, bi giờ em thích anh ấy, thế thôi. Còn yêu thì thất sự chưa, tụi em chỉ mới tìm hiểu nhau thôi mà anh, mà em tin là em sẽ không bao giờ làm anh ấy đao lòng đâu.
-Em nói thế thì tôi không còn gì nói, tôi mong là em làm được điều em nói, tôi thật sự không muốn em tôi tổn thương, nếu một ngày nào đó cậu dám cho cậu em của tôi đau lòng,, tôi không tha cho cậu đâu.
-Dạ, em… em biết rồi – Mặt ấy xanh lè, nghe muốn rụn trym
-Đùng – Cửa phòng mở tung
-Anh hai, anh… – nó đứng noài cửa nghe hết mọi chuyện, nó giặt điện thoại rồi cho anh nó một đấm
(thằng nì xui vãi, hết bọ tán rồi bị đấm, mấy thằng ngu hay bị đánh ghê á) – đạo diễn
-Alo, em có đó không, alo
-Em nghe nè – Giọng ấy còn run run
-Em sao vậy, ai nói gì với em, em đừng quan tâm nha
-Dạ không, anh hai hỏi thăm em ở đâu, học hành sao thôi
-Ừ, thôi tí anh gọi lại sau nha, anh có tí việc rồi, yêu em
Nó tắc máy, quay qua nhìn anh nó
-Sao anh lại gọi em ấy
-Anh chỉ ở nhà buồn quá gọi nói tí thôi mà, ghen hả ku
-Ghen cái đầu anh, đừng tưởng em không biết, anh nghỉ cái gì trong đầu em nghe mùi gió cũng biết. Nó đang tức, mặt đỏ bừng tấn hắn vào tường
-Ừ, thì tui lo cho em trai tui không được hả – Hắn nói xong quay đi làm lẩy
Mặt nó đỏ bừng, ừ thì nó nhỏ hơn hắn 2 giây, nhưng thật sự nó chẳn giong61h ắn tí nào, hắn từng trải, hắn có kinh nghiêm cuộc sống, còn nó thì ngô nghê, không biết đời là gì.
-Tui lớn rồi, không cần nhân vật 2 giây lo hén
-Nhưng em đã từng yêu ai chưa, em đã từng mất đi thứ mà tưởng chừng không bao giờ cách xa chưa. Em còn bé lắm em biết không
Nó im lặng, nó sợ hắn lại buồn, nó hiểu chứ, nó biết hắn lo cho nó, nhưng cái tính bảo vệ tài sản thì ai mà không có, toàn sợ người yêu bị ăn hiếp thôi. Nó giận hắn vì dám hâm dọa người nó yêu, nhưng giờ lại thấy thương hắn vì tình cảm hắn dành cho nó.
-Chóc… – Nó hôn vào má hắn, 16 năm nay, lần đầu tiên nó thể hiện tình cảm với hắn, nó cười rồi chạy xuống nhà làm cơm chiều.
-Má ơi, bé ba dê con – hắn vừa cười vừa la
-Nhà không có ai, la nữa bị ta hiếp dâm luôn đó đó đó đó đó – Nó dưới nhà nói vọng lên
|