Tiếp Xúc Thân Mật Với Người Ngoài Hành Tinh
|
|
Chương 5 “Cậu nói cúc áo thoát khỏi lực hấp dẫn sao, cái đó chỗ tướng quân còn rất nhiều, chút nữa cậu cùng y đi lấy một cái là được.” “Được rồi, chúng ta bắt đầu đi thăm từ nơi này đi, tôi thấy hình như chỗ này của các cậu toàn là kim loại trí năng, cũng không có vật bài trí gì đó a.” “Bên trong phi thuyền hết thảy đều được làm từ kim loại trí năng này.” “Mọi thứ trên phi thuyền đều rất đẹp a, có sinh vật gì đó không giống với các cậu hay không, hoặc là tảng đá này nọ.” “Hiện tại sinh vật của tinh cầu W không có trên phi thuyền này, Thiên Tâm rất muốn cho cậu xem, nhưng mà Táp tướng quân đã có lệnh, người địa cầu chỉ được thăm quan giới hạn ở trong phi thuyền của Tĩnh tướng quân mà thôi, còn các phi thuyền khác thì không được tiến vào.” “Thật là đáng tiếc a.” Tiêu Địch khá thất vọng. “Không cần phải thất vọng làm gì, Thiên Tâm có thể mang cậu đi xem thủy tinh cung cấp năng lượng cho phi thuyền này.” Thiên Tâm đưa Tiêu Địch đến một căn phòng rộng lớn, ở giữa phòng có một cây cột dựng đứng từ mặt đất lên đến đỉnh đều là đá thủy tinh. “Đây là thủy tinh ở tinh cầu của cậu sao?” “Đúng vậy, đồng thời nó cũng là trang bị chứa đựng năng lượng.” Nhìn thấy thủy tinh kia lòe lòe sáng lên, Tiêu Địch cảm khái. “Nhất định là tinh cầu các cậu rất đẹp đi, đáng tiếc là tớ không có cơ hội được nhìn thấy.” “Ở chỗ tớ có toàn bộ tin tức hình ảnh về nó, có hứng thú nhìn xem không?” “Tất nhiên.” Tiêu Địch mới nói xong trên mặt đất liền xuất hiện một cái ghế, cũng tự động chuyển qua phía sau cậu. “Xin mời quý khách ngồi, hiện tại tiết mục hấp dẫn sẽ được bắt đầu.” Đột nhiên bốn phía tối sầm lại, trong bóng đêm xuất hiện hình ảnh vũ trụ ba chiều, Tiêu Địch lẳng lặng ngồi xuống, nhìn hình ảnh trước mắt biến hóa đồng thời nghe Thiên Tâm giải thích. Có lẽ không khí lờ mờ như vậy thật quá tốt, cộng thêm tối hôm qua cậu không ngủ suốt cả đêm, nghe nghe một lát Tiêu Địch liền chìm vào giấc ngủ. “Mới đây đã ngủ rồi sao, ngủ ngon.” Ghế dựa dưới thân Tiêu Địch biến thành chiếc giường, hơn nữa trên người cậu còn có một cái lồng trong suốt. Bên kia Tĩnh 69422833 đã nói chuyện xong với đại biểu các quốc gia địa cầu, Thiên Tâm dẫn mọi người đi thăm quan phi thuyền, Tĩnh hỏi. “Cậu bé ở địa cầu kia đâu rồi?” “Đừng hỏi, đi theo tôi.” Thiên Tâm thần bí đưa Tĩnh đến trước giường Tiêu Địch. Hơn nữa còn mở cái lồng ra. Tĩnh 69422833 ngồi xổm bên giường nhỏ giọng nói. “Người địa cầu này thật đáng yêu.” “Nếu tướng quân thích liền nuôi một người đi.” “Thiên Tâm bọn họ là sinh vật có tư duy a, làm như vậy là trái với luật pháp vũ trụ.” “Như vậy làm sao đây, thường xuyên mời cậu ấy đến chơi ha.” “Được.” Tĩnh 69422833 vươn tay chạm vào gương mặt Tiêu Địch, dùng đầu ngón tay sờ sờ môi của cậu. “Thật sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu mà, Thiên Tâm đừng cho người khác tiến vào nơi này.” “Xác nhận mệnh lệnh, đã khóa vách tường.” Tĩnh hạ lệnh phong tỏa gian phòng này, xong rồi mới thăm dò nhẹ nhàng tiến lên, hôn một cái lên môi Tiêu Địch, rồi sau đó ngồi xuống bên giường. “Tĩnh tướng quân, nhịp tim của ngài xuất hiện dao động, cần điều chỉnh, ngài đang khẩn trương sao? Có cần Thiên Tâm trợ giúp hay không?” “Thiên Tâm, đo nhịp tim không chính xác.” Tĩnh cúi đầu lại hôn một chút, ngẩng đầu lên hít sâu một hơi. “Tĩnh tướng quân, nhịp thở của ngài hỗn loạn, cần điều chỉnh, ngài đang kích động sao? Có cần Thiên Tâm trợ giúp hay không?” Tĩnh giống như một đứa nhỏ làm sai chuyện bị bắt quả tang, vài lần sau này Thiên Tâm nhắc nhở rất đúng, hổn hển hô một tiếng Thiên Tâm. “Thiên Tâm câm miệng!” “Xác nhận mệnh lệnh.” Thiên Tâm nói ra câu cuối với đầy vẻ ủy khuất, sau đó âm thanh liền biến mất.
|
Chương 6 Thanh âm quá lớn đã đánh thức Tiêu Địch đang ngủ say, Tiêu Địch ngồi dậy thì đột nhiên nhìn thấy dáng người to lớn của Tĩnh, theo trực giác phản xạ né ra phía sau một chút, rồi mới nhớ tới hiện tại mình đang ở trên phi thuyền của người ta. “Thực xin lỗi, tôi ngủ quên mất.” “Không sao, tôi nghĩ Thiên Tâm cũng sẽ không để ý đâu, cậu rất mệt mỏi sao?” “Ngày hôm qua sau khi anh rời đi, tôi đã bị cảnh sát quốc gia thẩm tra suốt cả một đêm.” “Bọn họ muốn biết chuyện gì?” “Trời biết, cuối cùng cũng không nói gì cả, chính là lấy đi mất món đồ chơi mà anh đưa cho tôi, Thiên Tâm nói cái đó gọi là cúc áo thoát khỏi lực hấp dẫn, đồng thời còn nói tôi có thể hỏi xin anh lại, nếu không phiền thì anh có thể cho tôi một cái nữa được không?” Tin tưởng lời Thiên Tâm nói là có thể xin lại được, Tiêu Địch mang theo vẻ mặt tươi cười, pha lẫn với chút mong đợi, Tĩnh dùng bàn tay to sờ sờ đầu của Tiêu Địch, gỡ xuống một viên cúc áo từ trên người mình đặt vào lòng bàn tay đưa tới trước mặt Tiêu Địch. Tiêu Địch đưa tay nhận lấy, ngón tay lướt qua lòng bàn tay của Tĩnh. Đột nhiên bốn phía phát ra ánh sáng đỏ lòe lòe, như là xuất hiện cảnh báo nào đó. Tiêu Địch nhảy xuống giường khẩn trương hỏi. “Xảy ra chuyện gì sao? Sao không thấy Thiên Tâm nói chuyện?” Biểu tình của Tĩnh có chút xấu hổ, tức giận trừng đối tượng không có mặt ở đây. Tĩnh nghĩ thầm. Làm sao có chuyện gì được, chẳng qua sinh lí của nó nổi lên phản ứng hưng phấn. Đột nhiên lại tiến hành kiểm tra, thế nhưng bởi vì có chỉ lệnh không thể phát ra âm thanh, thế nên mới dùng phương thức này để nhắc nhở việc xấu hổ của y đây mà. “Không sao cả, vừa rồi sợ ảnh hưởng đến cậu đang nghỉ ngơi nên tôi bảo Thiên Tâm giữ im lặng thôi, loại việc này rất bình thường nên không có chuyện gì đâu.” “Cúc áo thoát khỏi lực hấp dẫn này dùng để làm gì vậy hả?” “Chuyện này hãy để Thiên Tâm đến so sánh cho cậu biết, Thiên Tâm, hủy bỏ lệnh im lặng, làm công tác giảng giải của cậu đi.” “Cúc áo thoát khỏi lực hấp dẫn là một loại trang bị giúp người mặc thoát khỏi sức hút của Trái Đất, ở bên ngoài phi thuyền đè cái nút này xuống có thể di chuyển trên không trung, nếu con người sử dụng thì hiệu quả sẽ bất đồng, cho nên nếu cùng một vật thể ở cùng độ cao có thể cũng sẽ có chút sai lệch, cái cúc trên tay cậu kia có thể giúp cậu lơ lửng cách mặt đất 350m.” “Trời ạ, phải nhanh cất vào nếu không lại để bọn họ thấy được, như vậy liền bị mấy người đó vừa nhìn thấy liền muốn tịch thu.” Tiêu Địch cẩn thận cất đồ vật vừa nhận được vào trong túi áo. “Bây giờ những người còn lại đang ở đâu vậy?” “Thiên Tâm đang dẫn bọn họ đi thăm quan.” “Tĩnh tướng quân, dường như những vị khách đến từ địa cầu này không được thân thiện cho lắm.” Tĩnh nghĩ nhất định Thiên Tâm đã phát hiện được chuyện gì đó. “Thiên Tâm, buổi tối rồi nói sau.” Buổi tối chính là lúc y họp với hai người kia. “Tĩnh tướng quân, có cần chuẩn bị cơm trưa cho những vị khách đến từ địa cầu không?” “Đã gần giữa trưa rồi sao? Mời khách nhân đến phòng ăn dùng cơm đi.” “Nhận lệnh, cậu bé đi theo tớ nào.” “Thiên Tâm bên này không cần cậu, tôi sẽ dẫn cậu ấy qua, đến đây đi.” Tĩnh vươn một bàn tay, Tiêu Địch chìa tay ra nắm lấy ba ngón tay của Tĩnh, sau đó lại cảm thấy buồn cười, cảm giác như chính mình được quay trở về thời thơ ấu khi mà mình nắm tay người lớn đi trên đường, hình như hai người trưởng thành đi cùng một chỗ cũng không cần phải nắm tay mà đi, bình thường cậu cùng bạn học của mình đều là kề vai sát cánh, nếu không chính là một trước một sau cãi nhau ầm ĩ. Tiêu Địch ngưỡng mộ độ cao của Tĩnh, muốn mình kề vai sát cánh với người có cánh tay lớn như vậy là điều không thể. “Anh đi trước đi tôi theo sau là được.” Tĩnh đi về phía trước ba bước đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nhìn Tiêu Địch. “Xảy ra chuyện gì?” “Nhìn không thấy cậu làm tôi có cảm giác cậu đã biến mất rồi.” Tĩnh có một loại cảm giác lo lắng giống như cha mẹ nhìn không thấy đứa nhỏ của mình, vóc dáng thấp đi ở phía sau nhìn không tới sẽ làm người đi trước như y lo lắng. “Vậy để tôi đi trước cho.” Tiêu Địch đi về phía trước ba bước thì ngừng lại, quay đầu lại nói. “Tôi không biết đường a.” “Xin thứ lỗi vì tôi đã thất lễ.” Tĩnh ôm Tiêu Địch vào trong lòng. “Từ thời trung học tôi đã cao một thước bảy nên không còn ai dùng tư thế này ôm tôi nữa.” “Vậy coi như đây là vinh hạnh của tôi rồi.” Tiêu Địch mỉm cười với Tĩnh, Tĩnh sửng sốt một chút, ánh sáng đỏ lại phát ra bốn phía xung quanh bọn họ.
|
Chương 7 Tĩnh ôm Tiêu Địch tiến vào phòng khách, mọi người ngửa đầu nhìn bọn họ, Tĩnh đặt Tiêu Địch lên ghế bên cạnh mình. “Thiên Tâm có thể bắt đầu dùng cơm được rồi.” Theo lệnh của Tĩnh, trước mặt mỗi người xuất hiện một chén tương gì đó, một cái thìa bằng kim chúc. Tĩnh bắt đầu cúi đầu ăn, mọi người trơ mắt nhìn nhau, không thể nào thức ăn của ngoại tinh nhân cũng chỉ có một chén trước mặt này đi? Bát có hình vuông bên trong màu sắc hấp dẫn, hơn mười loại màu sắc mỗi loại một kiểu nhìn cũng không đoán ra được nó làm từ cái gì. Có người bắt đầu giở trò, bề ngoài vờ như đang ăn nhưng kỳ thật chính là giả tạo, đem từng món bỏ vào hộp tùy thân, vừa thấy liền biết ngay là có chuẩn bị mà đến. Có người bắt đầu cáo từ, đi thăm cho tới trưa nên những chuyện cần thiết đều đã làm xong , mà phi thuyền này nhìn qua thật sự không có bất cứ vấn đề gì, bài trí bên trong các phòng đều được làm bằng kim loại trí năng. Thiên Tâm bắt đầu tiễn khách, không biết có một đại biểu nước nào đi trên đường muốn lấy một khối kim loại trí năng đi, toàn bộ phi thuyền vang lên tiếng Thiên Tâm kêu to. “Thỉnh không nên động vào thân thể của Thiên Tâm, nếu Thiên Tâm lấy thịt trên người của bạn, bạn sẽ cao hứng sao? Cảnh cáo cảnh cáo, thỉnh đặt kim loại trí năng trong tay bạn để lại chỗ cũ, nếu không Thiên Tâm đếm tới ba, sẽ khởi động trang bị tự bạo, cảnh cáo cảnh cáo, một!” Vài người dừng lại không đi tiếp, Tiêu Địch cũng buông thìa trong tay xuống, nhìn về phía Tĩnh vẫn còn đang ăn. Tĩnh vươn tay đem cậu kéo đến bên người ngồi xuống. Trấn an nhìn những người vẫn còn chưa rời đi. “Không cần lo lắng, Thiên Tâm nói tự bạo là nói đến người lấy đi khối thân thể của nó sẽ bị tự bạo, nó chắc chắn là sẽ không làm cho cái phi thuyền này nổ luôn đâu.” Cảnh cáo chỉ vang lên một tiếng, sẽ không phải là người nọ đã thả đồ vật về lại chỗ cũ ròi chứ. Trên mặt đất bằng phẳng trồi lên một người máy kim loại có cùng chiều cao với Tiêu Địch, hướng lại đây ôm lấy Tiêu Địch trong miệng còn phát ra tiếng khóc. “Thiên Tâm thật đáng thương, bọn họ đã lấy thịt của tớ còn muốn mang nó đi nữa chứ, uổng công Thiên Tâm đã dẫn bọn họ đi thăm quan cho tới trưa, thế nhưng lại đối đãi với tớ như vậy đó. Hức hức!” “Thực xin lỗi Thiên Tâm, có vài người không lịch sự như vậy đấy, không cần thương tâm, tin tưởng tớ trên đời vẫn còn rất nhiều người tốt a.” Tiêu Địch vỗ lưng Thiên Tâm vô lực an ủi. Tĩnh không thèm để ý đến Thiên Tâm, lại tiếp tục ăn thức ăn trong bát đến miếng cuối cùng. “Hức hức!” Thiên Tâm vẫn còn đang nức nở, Tiêu Địch bèn quay sang hỏi Tĩnh. “Anh không an ủi an ủi nó sao?” “Tin tưởng tôi không cần để ý nó, nó phát tiết xong sẽ nhanh chóng khôi phục lại thôi.” Tĩnh ôm Tiêu Địch lên để cậu ngồi vào trong lòng mình. “Cậu ăn được thức ăn của chúng tôi sao?” “Cũng được, dường như hương vị gì đó đều có đủ cả, cái này được làm từ gì vậy, mỗi bữa các anh đều ăn như vậy hay sao?” “Thức ăn này rất có dinh dưỡng, mỗi loại màu sắc đại biểu cho một loại nguyên tố cần thiết cho sự phát triển, anbumin, mỡ, nguyên tố vi lượng, loại thức ăn này được chế tạo ra nhờ công sức nghiên cứu qua mấy vạn năm của tổ tiên chúng tôi, tuy đời người rất dài nhưng chỉ cần vài loại nguyên tố đơn giản này, mặc kệ bề ngoài nó như thế nào đi nữa thì cuối cùng thân thể cũng chỉ hấp thu các loại nguyên tố đó, cho nên không bằng giản lượt bớt toàn bộ bề ngoài phô trương đi.” “Sao không nén nó thành viên có phải tốt hơn không?” “Như vậy sẽ làm tràng dạ dày, khiến cho bộ phận trong cơ thể héo rút. Bọn chúng vẫn cần phải vận động một ít.” “Thứ này thật đúng là vừa thuận tiện vừa có hiệu quả cao, ngoài ra như vậy cũng không thể được, trường học căn tin gì đó còn không có món ngon này mà.” “Thật cao hứng khi thấy cậu thưởng thức tay nghề của Thiên Tâm, thực đáng tiếc nguyên tố thực phẩm nén thành dạng bột dùng bọt nước trên địa cầu làm thành dạng nước, muốn biến nó thành món ngon lại không mất đi dinh dưỡng chỉ có thể giao cho Thiên Tâm.” “Thật đáng tiếc.” “Nếu như có thể, mỗi ngày Thiên Tâm đều đưa cơm dinh dưỡng cho cậu thì tốt rồi.” Thiên Tâm nhìn Tĩnh. “Tĩnh tướng quân có thể chứ? Có thể đi, có thể mà đúng không?” Tĩnh bất đắc dĩ đích nhìn Thiên Tâm, y biết nhất định là Thiên Tâm biết mình đang nghĩ gì. Hơn nữa có thể khẳng định Thiên Tâm lại đang làm động tác nhỏ, chỉ là nhìn đến ánh mắt chờ đợi của Tiêu Địch y lại mềm lòng. “Có thể!” “Xác nhận mệnh lệnh.”
|
Chương 8 Ăn cơm xong, vài người ở lại hỏi Tĩnh một ít vấn đề, hầu hết những người còn lại cũng đều đưa ra lời cáo từ, đại biểu C quốc – người đi cùng Tiêu Địch ban nãy – cũng đến gần bên người Tiêu Địch nói. “Chúng ta cũng nên đi về thôi.” “Ngài cứ về trước đi, tôi còn muốn nán lại trong chốc lát.” Tiêu Địch tưởng tượng đến việc cùng người nọ rời đi, đến lúc đó đi về còn có thể bị cảnh sát thẩm tra. Nghĩ tới đó liền muốn có thể kéo dài bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Người nọ trừng mắt nhìn Tiêu Địch, ông ta còn muốn trở về báo cáo lại nhiệm vụ đã được giao, đành phải tự mình cáo từ trước. Sau khi những người đó đã rời đi rồi, Thiên Tâm liền trở về phục mệnh. “Gần như khách nhân của các quốc gia đều đã trở về hết rồi, Tĩnh tướng quân còn có chỉ thị gì hay không?” “Hiện tại Táp và Đoan đang ở nơi nào?” “Táp tướng quân đang đi về phía phi thuyền của ngài, còn Đoan tướng quân thì đang nghiên cứu sinh vật địa cầu, ngài ấy hy vọng vào bữa tối ngài cùng Táp tướng quân có thể sang chỗ ngài ấy.” “Táp cậu ấy lại đây làm gì?” “Chế giễu.” Thiên Tâm vừa dứt lời thì một bên kia vách tường đã tách sang hai bên trái phải, Táp đi tới. Táp nhìn thấy Tiêu Địch liền sửng sốt một chút, rồi mới nổi giận đùng đùng hỏi Thiên Tâm. “Thiên Tâm không phải cậu đã nói đại biểu các quốc gia đã về hết rồi hay sao?” “Thiên Tâm không có nói sai nói a, cậu bé này là bạn của Tĩnh tướng quân, là khách nhân do Thiên Tâm mời đến, không phải đại biểu đâu.” “Phải biết rằng nếu có người địa cầu ở đây thì tôi không thể vào được mà, ai biết được trên người bọn họ có mang mầm độc hay bệnh truyền nhiễm gì đó hay không.” Táp nói với vẻ mặt chán ghét. Tiêu Địch nhảy ra khỏi lồng ngực của Tĩnh, nhìn Táp. Rồi mới lắc lắc đầu tỏ vẻ thương hại. “Đáng thương!” “Nhóc lùn ở địa cầu này, cậu như vậy là có ý tứ gì?” “Đáng thương cho anh đã có tính khiết phích còn kì thị chủng tộc, đáng tiếc đã lớn tuổi như vậy lại còn biểu hiện sự không hiểu biết của mình ra hết bên ngoài.” “Cậu, đã biết rõ là tôi chán ghét người địa cầu rồi mà, hừ.” Táp tức giận đỏ mặt tía tai xoay người bước đi. Tĩnh gục xuống bàn cười mãnh liệt, Tiêu Địch chẳng biết tại sao bèn hỏi. “Có gì đáng buồn cười như vậy sao?” “Không phải, chính là đã thật lâu không thấy được bộ dáng này của Táp, trước nay toàn là cậu ta châm chọc người khác đến nỗi không còn lời nào để nói.” Bên kia Thiên Tâm bắt đầu phóng pháo hoa, đương nhiên đó chỉ là hình ảnh không gian ba chiều hư cấu mà thôi. “Cuối cùng cũng có người có thể báo thù thay cho Tĩnh tướng quân rồi.” “Thiên Tâm không cần hô lớn tiếng như vậy, Táp còn chưa có đi xa lắm đâu, cẩn thận cậu ta nghe được đấy.” “Nếu vậy Thiên Tâm phóng pháo hoa coi như là cũng có thể đi.” “Thiên Tâm nhớ rõ nói cho Táp biết buổi tối đi sang chỗ của Đoan.” “Xác nhận mệnh lệnh, đã thuật lại xong.” Đột nhiên Tiêu Địch nhớ tới vấn đề gì đó, tiến tới lôi kéo quần áo của Tĩnh. “Thiên Tâm mới vừa nói là đã đưa đại biểu trở về rồi, không phải là quốc gia nào cũng đều có đại biểu sao, mà được nghe nói là phi thuyền này gần như có đến vài vòng người, làm sao mà tôi lại không cảm nhận được nó chuyển động vậy?” “Nói chính xác là mười ba vòng, khi phi thuyền hoạt động thì những người bên trong nó sẽ không cảm giác được.” “Trên phi thuyền còn có người khác sao? Tôi là nói từ khi tiến vào đến bây giờ dường như chỉ nhìn thấy Tĩnh cùng Táp hai người thuộc tinh cầu của các anh mà thôi.” “Dân cư của tinh cầu W cực ít, thời điểm khi mỗi đứa trẻ đến tuổi tương đương với người địa cầu lúc hai mươi tuổi sẽ có phi thuyền riêng của mình, sống tách ra với cha mẹ họ.” “Ý của anh là trên mỗi phi thuyền chỉ có một người ở.” “Cũng có vợ chồng ở cùng một phi thuyền, chính là rất ít khi mang theo đứa nhỏ thôi.” “Như vậy không phải thực cô đơn hay sao?” “Một người thì chắc là sẽ thực nhàm chán rồi, do đó mọi người đều bị biến thành những người bị bức bối cùng cấm dục rất khổ sở nha, cho nên cậu bé phải thường đến đây chơi a.” “Thiên Tâm, là ai nói cho cậu biết cái từ kia vậy?” “Người nào nói? Là từ cấm dục sao? Đó là một từ ngữ ở địa cầu, ý là rất muốn mà lại phải cố kiềm nén làm cho mình không có được, suy nghĩ muốn nhưng lại không có khả năng đạt được, thật là một từ chính xác a. Ngôn ngữ địa cầu vẫn là có chút thâm ảo nha.” “Thiên Tâm, xóa cái từ này đi.” “Xác nhận mệnh lệnh.” Ngữ khí của Thiên Tâm trầm thấp xem ra thực thương tâm, Tiêu Địch không đành lòng nhìn thấy nó như vậy bèn nói giúp. “Đây chẳng qua chỉ là một từ dùng để hình dung thôi mà, Thiên Tâm chỉ mượn dùng một chút, tại sao nhất định phải bắt nó xóa đi?” “Có vài người nghe được chắc hẳn sẽ bị kích thích, chẳng hạn như Táp, vào một năm trước cậu ấy đủ hai mươi tuổi mới vừa tách ra với cha mẹ, đến nay vẫn còn chưa thích ứng được, cho nên có chút không được tự nhiên, Thiên Tâm nói với tôi như vậy sẽ kích thích đến cậu ấy.”
|
Chương 9 Tiêu Địch quay về bên người Tĩnh tiếp tục ăn, Tĩnh buông thìa, nhìn Tiêu Địch ăn thực phẩm thơm ngon của bọn họ, Tĩnh đưa tay sờ sờ cái trán của Tiêu Địch. Tiêu Địch ngẩng đầu nhìn y. Tĩnh có chút sửng sốt. “Tôi nghĩ nhất định cậu không kén ăn.” “Món này hương vị gì cũng đều có đủ, nên không cần kén chọn a.” Tĩnh vuốt ve đỉnh đầu của Tiêu Địch, cậu nhìn cái tay trên đỉnh đầu mình kia. “Anh biết không? Tay anh cứ sờ tôi như vậy, làm cho tôi có cảm giác mình giống như một chú mèo nhỏ hoặc như một chú cún con vậy á.” “Thực xin lỗi, khiến cậu thấy không thoải mái sao?” “Cũng không phải như vậy, chính là có một cảm giác thực kì quái, bạn bè cùng lứa tuổi trên địa cầu các anh đều là như vậy hả.” Tiêu Địch đứng lên trên ghế ôm lấy bả vai của Tĩnh, rất muốn bày ra bộ dáng của một người anh em tốt để đáp lại, bất quá loại chênh lệch dáng người này mặc kệ cậu có khoa tay múa chân cỡ nào đi nữa cũng giống như là đáp lại một người cao tuổi, hơn nữa đây lại còn là một trưởng bối, tựa như một đứa nhỏ còn bú sữa mẹ vậy. Tĩnh sợ cậu ngã xuống đất liền nhanh tay ôm lấy thắt lưng của Tiêu Địch. Tiêu Địch dựa vào bả vai Tĩnh liền rất muốn ôm chặt lấy, chính là cánh tay mình lại không đủ dài, thử vài lần đều không thành công, rồi cậu mới bắt đầu tò mò thân thể của ngoại tinh nhân khác với người địa cầu ở điểm nào, thế là vén mái tóc dài của Tĩnh lên dự định quan sát da tay của y. Mặc dù Tĩnh không biết cậu đang làm chuyện gì nhưng cứ mặc kệ để Tiêu Địch động tay động chân với mình. Ngón tay Tiêu Địch kích động lướt qua bên gáy Tĩnh, đột nhiên ánh sáng đỏ kia lại bất ngờ phát ra. Tiêu Địch sợ tới mức đứng không vững, mắt thấy sẽ ngã xuống đất. May mắn là bên hông đã được cánh tay Tĩnh giữ lấy, Tĩnh dùng một chút lực ôm cả người Tiêu Địch vào trong ngực mình. Tiêu Địch gần như là nằm trong lồng ngực Tĩnh. “Thực xin lỗi đã không chuẩn bị tâm lý. Tôi thật không hiểu, ánh sáng đỏ ban nãy đại biểu cho cái gì vậy hả?” “Không có gì cả. Thiên Tâm đang làm chút chuyện kỳ quái mà thôi.” Thân thiết nằm trên đùi Tĩnh, Tiêu Địch mới phát hiện nhìn không ra quần áo của Tĩnh được làm từ chất liệu gì cũng không hề có đường may, cậu không hiểu tại sao lại như vậy, thế là bèn hỏi một câu. “Y phục của anh được làm từ gì vậy?” “Kim loại trí năng.” “Là một phần cơ thể của Thiên Tâm sao? Vậy không phải toàn bộ thân thể của anh đều bị Thiên Tâm thấy hết sao? Ha ha.” Tĩnh đỏ mặt, y sớm đã bị Thiên Tâm kiểm tra qua hết toàn bộ rồi, thế nhưng hiện tại nghe thấy cậu nói lại nổi lên phản ứng sinh lý. Tĩnh đặt Tiêu Địch xuống đất. “Để Thiên Tâm dẫn cậu đi dạo xung quanh đi, tôi có chút việc phải xử lý, xin lỗi không tiếp chuyện với cậu được.” Tĩnh vội vã đi ra khỏi phòng ăn để giải quyết vấn đề cá nhân. Thiên Tâm xuất hiện lén lút nghe động tĩnh bên ngoài trong chốc lát, Tiêu Địch thấy vậy liền hỏi. “Thiên Tâm cậu đang nghe gì vậy hả?” “Thiên Tâm đang đợi Tĩnh tướng quân đi xa, hiện tại có thể y đã đi xa nên không thể nghe thấy chúng ta nói chuyện nữa rồi. Có phải vừa nãy ở trên đùi tướng quân cậu đã đụng trúng cái gì đó hay không?” “Cái gì đó?” “Một thứ cứng rắn hay gì đó chẳng hạn.” “Á! Cậu muốn nói tới cái kia, Thiên Tâm ngay cả tớ đụng trúng vật gì mà cậu cũng biết nữa hả, thời điểm vừa rồi tớ xoay người xuống phía dưới hình như là có chạm phải một thứ gì đó cứng cứng a, là móc gài lưng quần của Tĩnh tướng quân các cậu sao?” “Hê hê, so với móc gài lưng quần còn bảo bối hơn nhiều a.” “Không phải do tớ cố ý đâu.” “Không sao, cũng đều là vật nằm ở phía dưới thôi mà, Thiên Tâm giúp cậu kiểm tra sức khoẻ được chứ, là kiểm tra sức khoẻ toàn diện miễn phí đó nha.” “Được!” Thiên Tâm xoay quanh Tiêu Địch. “Chiều cao, cân nặng, nhiệt độ cơ thể, nhóm máu. . . .” Thậm chí Thiên Tâm còn kiểm tra cả tinh dịch cùng phân tích tế bào chất của Tiêu Địch nữa, sau đó đưa ra kết luận rằng thân thể cậu khỏe mạnh, cần chú ý ăn uống như vậy có thể sống lâu như Tĩnh tướng quân của bọn họ, tuy rằng Tiêu Địch không rõ tại sao Thiên Tâm không nói chính xác thời hạn mà lại lấy tướng quân của cậu ấy để làm tiêu chuẩn so sánh. Phía bên này Tĩnh tìm được một nơi không có ai liền tự làm cho mình phát tiết ra, cũng được biết đến như hành động thủ dâm của người Trái Đất. Tinh dịch bắn trên mặt đất lập tức được Thiên Tâm thu dọn sạch sẽ. Thậm chí Thiên Tâm còn tri kỷ mà lên tiếng. “Tinh dịch có chất lượng rất tốt, hoạt tính thuộc bậc nhất, tướng quân không suy xét đến việc tìm một người bạn nhỏ đến bầu bạn hay sao?” “Thiên Tâm câm miệng.” “Vâng! Xác nhận mệnh lệnh!” Thiên Tâm phát ra một tiếng kháng nghị cuối cùng, lập tức im lặng
|