[FanFic HunHan] Chỉ Cần Anh Chờ! Là Em Sẽ Tới
|
|
Chương 20: Bước tiến triển vô tình hay ẩn ý ! Bước tiến triển vô tình hay ẩn ý Đêm nay lại là một đêm mưa lất phất, Luhan lặng lẽ đứng ngoài ban công ngắm nhìn cảnh đêm tối om trước mặt. Những ngôi sao cũng vì mưa mà nhạt nhoà đi. Tâm trạng dù có muốn hay không cũng không thể không trùng xuống. Chính khoảnh khắc này, Luhan trở nên yếu đuối vô cùng Bỗng từ đâu xuất hiện một thân hình ôm cậu thật chặt từ phía sau, hơi thở phả qua tai Luhan kèm theo lời nói _Ngoan, có anh ở đây rồi Luhan không nói lời nào cũng không tỏ ra sự chống cự nào cả. Cả hai lại cứ tiếp tục chìm trong im lặng. Cơ mà cảm giác lúc này ấm áp hơn trước rất nhiều. Luhan không còn cậu độc nếm trãi nỗi đau nữa, ít ra thì bây giờ cũng còn có Sehun ở bên Sau một hồi được ôm từ phía sau, cho dù có cảm thấy ấm lên nhưng Luhan lại cảm thấy có chút trống trống vắng vắng. Cậu đột ngột xoay ra sau làm Sehun thoáng giật mình. Luhan nhanh chóng ôm lấy phần eo của anh, đầu khẽ dụi dụi vào lồng ngực anh, hít một hơi thật sâu hương trên thân thể anh. Sehun thấy thế phì cười _Em đang dê xồm tôi đấy à _Hứ, ai sàm sỡ tôi trước chớ. Tại tôi cảm thấy hơi lạnh tí thôi mà. Không cho ôm à Luhan phồng má giận dỗi, vòng tay giả vờ nới lỏng ra thì Sehun ôm chặt lại _Không sao, không sao. Tôi rộng lượng cho em sưởi ấm đây Luhan vừa ôm vừa thầm chửirủa anh. Sehun này được ôm là sướng rồi mà còn bày đặt làm ra vẻ cao thượng này nọ. Cậu hận đời vì bây giờ không thể đấm chết anh... Cơ mà ôm Sehun hoài cũng sẽ cảm thấy chán cho dù nó có ấm đi chăng nữa. Cho nên Luhan nhanh chóng lôi Sehun ra khỏi phòng một cách không thương tiếc. Trong khi đó Sehun lại không kịp thời phản ứng nên đã bị cậu lôi đi dễ dàng _Cái thằng bé này, em “lợi dụng” tôi cho đã rồi quăng tôi vậy đó hả Nghe Sehun nói từ bên ngoài, Luhan ở bên trong không thể không uất ức mà nói vọng ra _Cái tên chết tiệt này, anh biến ngay cho tôi. Anh mà còn nói nhảm nữa tôi sẽ xé xác anh ra đó Anh chỉ biết đứng đó mà phì cười với cậu bé đáng yêu này, thĩnh thoảng sự thay đổi của Luhan khiến Sehun khó lòng bắt kịp được. Anh chỉ còn biết đi bắt nạt cậu mà thôi.... (rảnh nhở) Sau những hành động lạ lùng của Sehun và Luhan, cậu cảm thấy nỗi đau đã vơi đi không ít. Dù sao thì đêm nay, tất cả sẽ cùng có một đêm ngon giấc Tính ra thì Luhan về nước được hơn 2 tháng rồi, coi như cả 4 người sống chung một mái nhà được 2 tháng. Ai mà có thể ngờ được trong 2 tháng ngắn ngủi này mà Chanyeol và Baekhyun đã thành một cặp cả rồi, trong khi tình cảm của Sehun và Luhan chưa tiến triển được bao nhiêu thì tên phá rối Ryan lại xuất hiện (những chap sau Chanyeol và Baekhyun sẽ ít xuất hiện hơn trước nhá) Vài ngày sau... 21:30 - Lại đi xem phim Nhưng lần này không phải chỉ có mình Chanyeol và Baekhyun đi xem phim, có cả Luhan và Sehun đi chung nữa. Cơ mà Luhan không thích xem phim tí nào, rất rất rất ư là nhàm chán luôn. Cậu chẳng thể nào hiểu được mấy thứ này có gì hấp dẫn ba đứa kia đến thế, cậu thật muốn về nhà _Em cứ coi đi Chanyeol, anh đi về đây Chanyeol nghe cậu nói liền thở dài ngao ngán _Lại nữa. Chẳng khi nào anh chịu đi xem phim với em cả _Anh không thích mà - Luhan đưa đôi mắt long lanh dụ dỗ cậu _Tao đi mua vé trước. Mày nhớ lôi kéo anh tao vào xem đấy Sehun Chanyeol nói xong lôi Baekhyun đi sền sệt để mua vé, không thèm để ý tới câu trả lời của Sehun là gì. Mà dù sao thì cậu cũng biết sẵn Sehun không thể từ chối mà. Đi xem phim với người mà mình thích, không phải rất tuyệt sao. Cơ mà... Luhan bướng lắm _Nhóc, theo tôi vào xem phim đi - Sehun lôi lôi kéo kéo cậu đi Sức anh sức trâu mà (Luhan bảo vậy á) cho nên Luhan không chống cự nổi cứ để anh lôi đi. Nhưng ông trời sinh cậu ra vẫn còn có cái miệng nha, Luhan cứ la hét mắng chửi Sehun cho thỏa tức giận _Cái tên xấu xa, buông ra buông ra _Em đúng là lì thật đấy Sehun nhanh chóng chuyển thành tư thế vác cậu lên vai. Cái này không phải bế cũng không phải cõng, vừa lãng xẹt lại còn khiến cậu đau đau cái bụng nữa. Chân Luhan muốn đá nhưng đá không được vì đang bị tay anh đè chặt, cậu chỉ có thể đánh thật mạnh vào cái lưng cứng ngắc của Sehun. Cơ mà... thật đau tay nha Từ phía xa, một thanh niên anh tuấn ngắm nhìn hình dáng cậu mà bật cười. Chả trách sao hắn lại không thể không yêu cậu gái đáng yêu kia được chứ. Cho dù con đường chinh phục mỹ nhân không phải dễ dàng, Kris cũng sẽ không bao giờ bỏ cuộc Rạp chiếu phim... xem ra cũng là thời cơ tốt. ~~!!! ~~a
|
Chương 21: Lợi dụng Trong lúc Luhan đang thổi vào lòng bàn tay bé nhỏ của mình (do đau) thì nghe có tiếng người gọi mình. Cậu vừa ngước lên chưa kịp nhìn xem ai đang kêu thì bản thân đột nhiên xoay vòng. Là do Sehun đột nhiên xoay ra sau làm cậu cũng bị xoay theo luôn. Còn anh, sau khi thấy Kris anh đã lườm hắn ta một phát. Đúng là tên phiền phức mà _Là cậu _Là tôi thì không được sao chứ - Kris cười đầy kiêu ngạo mà nói Cho dù vẫn còn ở trên vai Sehun nhưng chỉ cần mất vài giây, Luhan đã đoán ra được giọng nói kia chính là của tên khốn kiếp Kris. Hắn đúng là oan hồn đeo bám mà. Sao cho dù cậu ở đâu cũng bắt gặp hắn cơ chứ. Nhưng mà bị Kris bắt gặp khi đang bị Sehun vát lên vai thế này thì đúng thật là... ngượng chết đi được. Cả Sehun và Kris đều là những tên xấu xa >< _Sehun, buông tôi ra mau, buông ra, nhanh !!! Dù sao Kris cũng ở trước mặt, Sehun đành lòng thả cậu xuống nhưng lúc chân Luhan vừa mới chạm đất là anh vòng tay ôm chặt lấy eo của cậu ngay. Nắm giữ chặt thế như sợ báu vật bị đánh cắp vậy. Trong khi đó, Luhan liếc xéo Kris, cậu cất lên tiếng nói lộ rõ sự khó chịu _Sao ngươi lại ở đây _Sao tớ lại không thể ở đây chứ. E hèm, mà quan hệ của hai người là cái gì vậy Lộc Hàm Kris sau khi thấy cử chỉ thân mật của Sehun và Luhan, bản thân không tránh khỏi thắc mắc. Mà sau khi nghe lời nói của Kris, Luhan khẽ chớp chớp mắt hết mấy cái. Sau đó bỗng dưng lại vòng tay ôm lấy Sehun đầy tình cảm như thách thức hắn vậy _Nếu là bạn trai ta thì sao chứ. Ngươi chịu buông tha ta sao Nhìn thấy thái độ thay đổi chóng mặt của cậu, Kris càng cảm thấy thú vị. Càng lúc càng muốn chinh phục cậu hơn. _Dù là bạn trai thi đã sao. Có là chồng đi chăng nữa thì tớ cũng cướp cậu về tay tớ thôi _Đồ điên - Càng lúc càng cảm thấy tên Kris biến thái, Luhan rớt rớt mồ hôi liền nắm tay lôi Sehun vào rạp - Sehun, nào, vào coi phim đi. Cứ mặc kệ hắn ta, đi đi nào Ít ra thì trong lòng Sehun cũng thầm cảm ơn Kris, nhờ hắn ta mà Luhan mới chịu ngoan ngoãn theo anh xem phim mà. Thế nhưng thật chẳng ai ngờ... Ai mà ngờ được vào trong xem phim chưa đầy 5' là Luhan đã ngủ ngất ngây trên vai Sehun rồi. Đúng thật là cậu gái kì lạ, nhưng mà ai bảo kì lạ sẽ không có người thích chớ... (Còn những đứa kì lạ thì FA đầy nhở) _Cứ để anh ấy ngủ vậy hay sao - Chanyeol nhìn cậu đầy suy nghĩ _Dù sao tao cũng không mê phim này, để tao đưa cậu ấy về cho - Sehun thở dài nhìn cậu, nhẹ nhàng bế cậu đi ra ngoài Đêm tối, từng cơn gió nhẹ khẽ lùa qua góc phố. Sehun từ từ bước đi vì thể xác ai kia không hề nhẹ. Luhan khi ở trong lòng Sehun nhẹ nhàng cử động, chớp chớp mi mấy cái là thấy mặt Sehun xuất hiện ngay. Thế nhưng cả hai vẫn chìm trong im lặng, không ai nói ai câu nào. Nhưng mà Luhan nghịch ngợm cứ khều khều anh, chọt chọt vào người anh khiến cho người ta có muốn im cũng không im được. Bản thân cũng không nhịn được mà phì cười. _Thức có cần phải nghịch vậy không Luhan phồng má, dụi đầu vào lồng ngực Sehun như trốn tránh _Không có, không có ai thức hết á Cho dù biết lời mình nói ra anh sẽ không tin, cơ mà Luhan vẫn cứ nói ra thử xem sao. Ai mà ngờ được Sehun nhỏ mọn lại không chịu bế cậu tiếp chứ, đi bộ thật rất mỏi chân nha. Thả cậu xuống dưới đường thiệt là nhẫn tâm quá mà. Sau khi bị bỏ xuống dưới lòng đường, Luhan nhanh chóng bám chặt lấy thân thể anh mà không buông. Sehun đành lắc đầu ngao ngán, cậu công chúa nhỏ này đúng thật là... toàn làm điều quái dị không thôi _Không biết đâu, anh phải cõng tôi về cơ. Đừng có bắt tôi đi bộ mà... _Không được - Sehun cố nhịn cười, khuôn mặt vờ tỏ vẻ nghiêm nghị _Đi đi mà - Luhan vẫn cứ nũng nịu mà không nhận thấy được cái nhìn nguy hiểm của Sehun Ai muốn nói gì với Sehun thì phải nhớ suy nghĩ trước sau kĩ càng hết nghe chưa. Anh hơi bị biến thái lắm đó, suy nghĩ không có được bình thường đâu. Trong khi đó, Luhan bé nhỏ của chúng ta lại trưng ra cái mặt ngây thơ vô cùng (mà ai ngây thơ hơn ai cũng chưa có biết đâu) _Được rồi, nhưng phải có điều kiện mới được - Sehun khẽ nhếch môi lên _Điều kiện? Anh muốn làm cái gì cơ Nghe thấy câu nói của anh có chút không bình thường, Luhan ngước đôi mắt long lanh lên nhìn anh. Đáp lại từ Sehun chỉ đơn giản là cái nhìn hờ hững thật xa xăm. Chứ nếu nhìn vào gương mặt ấy, anh không nhịn được mà cười mất. Vì trông Luhan lúc này thật ngốc vô cùng _Chủ động hôn tôi, được chứ? Hay muốn đi bộ về Luhan thoáng sững sờ với yêu cầu của anh. Cậu buông cả thân thể anh ra, đi tới đi lui xung quanh Sehun hết mấy vòng. Điều kiện này có nên chấp thuận hay không Cơ mà Sehun biết lợi dụng thật đấy. mắt long lanh lên nhìn anh. Đáp lại từ Sehun chỉ đơn giản là cái nhìn hờ hững thật xa xăm. Chứ nếu nhìn vào gương mặt ấy, anh không nhịn được mà cười mất. Vì trông Luhan lúc này thật ngốc vô cùng _Chủ động hôn tôi, được chứ? Hay muốn đi bộ về Luhan thoáng sững sờ với yêu cầu của anh. Cậu buông cả thân thể anh ra, đi tới đi lui xung quanh Sehun hết mấy vòng. Điều kiện này có nên chấp thuận hay không Cơ mà Sehun biết lợi dụng thật đấy.
|
Chương 22: Tôi có chút tình cảm với anh. nhưng chỉ một tí xíu thôi Sau vài vòng, Luhan dừng lại ở trước mặt anh, cậu nhìn chằm chằm Sehun rồi khẽ cất lên một tiếng thở dài khiến cho anh phải nhíu mày _Được, tôi sẽ hôn anh coi như phí anh cõng vậy Suy nghĩ cậu có lúc thì rắc rối, có lúc lại rất đơn giản. Mà đối với nụ hôn lần này, suy nghĩ của cậu chính là đơn giản. Chỉ đơn giản là một nụ hôn thôi mà, không có gì lớn lao hết (à ừ, hôn k có lớn lao gì đâu nhở). Cho nên đêm nay Luhan chính là từ bi rộng lượng “ban tặng” cho Sehun một nụ hôn. Hai tay cậu vòng qua cổ Sehun, nhẹ kéo anh xuống thấp hơn. Đôi môi anh đào bé nhỏ nhẹ lướt chạm vào môi của anh khiến cho Sehun có chút tê tê. Nụ hôn đầu tiên của anh và cậu là ở trong phòng của cậu, là khi Luhan bị cảm. Còn bây giờ là ở trên đường, mà Luhan lại chủ động hôn anh. Khó trách Sehun không thể không cảm thấy hạnh phúc Vừa chạm, Luhan “gặm nhấm” đôi môi của Sehun, tuy động tác rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến anh lưu luyến rất sâu. Và khi Luhan đưa lưỡi mình vào trong miệng anh, kĩ thuật lại điêu luyện vô cùng khiến Sehun không khỏi ngạc nhiên. Lưỡi Luhan nghịch ngợm dò xét bên trong miệng anh, rồi nhẹ nhàng quấn lấy lưỡi anh. Bởi vì Sehun rất khó ưa, cho nên lần này Luhan cướp nước bọt coi như trả thù vậy Nụ hôn mà cậu chủ động kéo dài không quá 3" làm Sehun quả thực có chút khó chịu. Chỉ có 3" căn bản là quá ít. Đối với đôi môi anh đào đầy quyến rũ kia, Sehun chỉ muốn chiếm hữu lấy nó mãi mãi thôi. Cơ mà Sehun lại không hôn cậu thêm cái nữa vì anh... sợ sẽ bị cậu đánh tan nát bét. Thôi thì thời gian còn rất dài, Sehun còn có rất nhiều cơ hội để lừa gạt Luhan mà _Được rồi, leo lên lưng tôi mau Sau nụ hôn táo bạo ấy, Luhan vô thức mà ngây người, cậu cảm thấy bản thân có chút rung động nên mới ngây người vậy đấy. Mà biểu cảm đó thật quá đáng yêu khiến Sehun không nhịn được mà trêu chọc _Đứng đó nhìn cái gì chứ. Em mà không leo lên thì tôi đi trước đó Vừa dứt lời, Sehun giả vờ bước đi để hăm doạ cậu gái bé nhỏ kia. Ai ngờ cậu sợ thật _Không được bỏ mặc tôi. Nè nè, anh chờ đã... Phù... Cuối cùng thì Luhan cũng đã ngự trị trên lưng của anh an toàn. Cơ mà cõng như vậy, có những chỗ không nên va chạm lại va chạm khiến cho cả hai cũng thoáng chút ngượng ngùng. Cơ mà có những chuyện vô cùng thắc mắc, phải nói ra mới có thể thoã mãn bản thân Sehun rất tò mò, tại sao cậu lại dễ dàng chấp thuận yêu cầu vô lí của anh đến thế chứ. Mà nụ hôn của Luhan vừa vô cùng điêu luyện khiến người ta thật hấp dẫn vô cùng. Trông thật rất giống như Luhan đang dụ dỗ anh nha. Nhưng nếu như không có tình cảm với anh tại sao lại có hành động đó chớ _Nè Luhan _Hả? Oái... Do cả hai nãy giờ cứ chìm trong im lặng nên khi Sehun đột nhiên lên tiếng khiến cho cậu có chút giật mình. Đầu cậu va vào anh một phát rõ đau, Luhan theo phản xạ liền xoa xoa đầu, mặt mày nhăn nhó mà trách mắng anh _Đáng ghét. Gọi tôi cái gì Đối với hành động đáng yêu của Luhan, Sehun chỉ biết cười trừ dù trong lòng thật rất muốn cắn vào môi cậu một cái. Nhưng mà anh phải đèn nén ước muốn đó để hỏi Luhan một vấn đề hết sức quan trọng _Luhan, em có chút tình cảm nào với tôi hay không _Hả??? Luhan thật không ngờ anh sẽ hỏi câu như vậy, bản thân không tránh khỏi ngạc nhiên. Luhan lặng người 30s để suy nghĩ, để tự hỏi bản thân mình. Rốt cuộc cậu có thích Sehun hay không, dù chỉ là một chút.. 30s trôi qua, Luhan chu mỏ trả lời với một chất giọng vô cùng trẻ con _Không có. Ai thèm ưa tên đáng ghét như anh chứ Cảm thấy ngữ điệu nói chuyện của Luhan giống như đang không thành thật. Sehun giơ tay lên nhéo mũi Luhan rồi lắc qua lắc lại để trách phạt _Rõ là không thành thật. Xi Luhan, em không mau nói thật thì tôi thả em xuống ngay đó Sehun chỉ nói vậy ai ngờ Luhan lại rung sợ mà ngoan ngoãn nói ra _Oái, được rồi. Đúng là tôi có chút tình cảm với anh. Nhưng chỉ một tí xíu thôi, như thế này này Vừa nói, Luhan vừa giơ tay lên, giơ lên hai ngón trỏ và ngón cái tạo khoảng cách với nhau là 2 cm. Sehun nhìn vào những ngón tay ấy, tuy rằng tình cảm có ít nhưng vẫn đỡ hơn là không có, anh còn có cơ hội chinh phục cậu. Sehun nhếch môi nở lên một nụ cười thích thú _Em nói có tình cảm với tôi. Vậy là em tỏ tình với tôi rồi đấy nhé Nghe anh nói, Luhan ngẫn người ra rồi lại đấm anh hết mấy phát _Đồ đáng ghét. Là anh ép tôi nói mà. Ax, cái tên xấu xa này, tôi giết chết anh
|
Chương 23: Em chỉ cần biết ! tôi yêu em là được Sehun vẫn bước đều đều trên con đường vắng. Ai cũng đều phải công nhận thể lực của anh thật tốt vì quãng đường đã trải qua vốn rất dài. Trong khi đó Luhan vì ngồi trên lưng Sehun mà rảnh rỗi nghịch tóc anh. Thế mà ai kia chẳng hề bực mình, mà trong lòng lại có chút vui vẻ _Em chỉ cần biết tôi yêu em là được rồi Câu nói của Sehun có chút ngọt ngào, có chút yêu thương nhưng qua tai Luhan thì lại là một câu nói bình thường vô cùng. Chớ sao không bình thường cho được trong khi cậu nghe câu nói này rất nhiều lần rồi. Luhan vốn là chàng trai xinh đẹp được nhiều người mến mộ mà _Ờ kệ anh - Luhan đáp trả hờ hững _Cái gì??? Đối với thái độ của cậu, Sehun không thể thích ứng kịp. Bây giờ muốn tìm một chàng trai kì lạ đến khó ưa như thế thì cũng hiếm lắm nha. Giống như là... Luhan sinh ra để làm khắc tinh của Sehun vậy. Lời nói của cậu thốt ra làm đứt hết dây thần kinh lãng mạn của anh vậy _Thích hay không là chuyện của anh. Tôi cấm thì anh sẽ nghe sao. Cho nên kệ anh Lời nói trên chính là chân lí đúc kết qua quá trình bị cưa cẩm của Luhan. Trước đây từng có nhiều thằng vừa điên vừa lì nói yêu cậu, cho dù cậu mắng chửi thế nào cũng không chịu nghe nên Luhan đành lơ hết tụi nó. Cho nên đối với câu nói của Sehun, cậu cũng không có thèm bận tâm _Em đúng là cậu bé đáng ghét
|
Chương 24: Lưng chừng cảm xúc Lưng chừng cảm xúc Một buổi sáng chủ nhật thật hiếm hoi Baekhyun ở trong phòng đã chỉnh chu bản thân thật dễ thương. Với chiếc áo sơ mi màu trắng đơn giản kết hợp với quầnn đen bóng bó, cùng đôi giày Pumma màu tím. Chanyeol cũng khá đơn giản với áo pull trắng, quần jean xanh đậm, kèm đôi giày thể thao xanh - trắng cá tính vô cùng. Hôm nay hai đứa có hẹn đi chơi nên mới ăn mặc vậy nha, mà lại hẹn hò rủ nhau đi ăn uống nữa chớ (Chanyeol rủ rê á) Thế là ngày chủ nhật này, có hai đứa rủ nhau lén đi chơi riêng Trong khi đó... 9:00 am rồi mà Luhan vẫn còn chăm chỉ ngủ nướng (gọi 114 đi nha, khét tới sắp cháy nhà rồi đó). Còn một nhân vật quan trọng nữa, chính là Sehun. Anh đang ở đâu ấy hả, một nơi cực kì khó đoán luôn nha. Khói bay bay bay, đây không phải khói từ vụ “khét giường” đâu nha, là khói bếp đó. Sehun đang ở trong bếp nấu ăn cơ mà. Vốn dĩ lúc ngôi nhà này chỉ có mỗi Sehun và Chanyeol, cả hai đều tự mình vào bếp nấu ăn. Mà khi Baekhyun và Chanyeol về thì điều đó cũng không thay đổi, hai chàng trai vẫn tự mình nấu ăn. Nữ nhi trong nhà này thảnh thơi lắm nha, toàn ăn với chơi thôi Sau khi bày dọn đồ ăn lên cái bàn bé nhỏ, mà món ăn chính là mì Ý. Sehun lon ton bước đến phòng Luhan *cốc cốc* - một tiếng động vang lên và vô tình chìm trong im lặng *cốc cốc* - gõ cửa lần hai mà vẫn không ai trả lời, Sehun đành nhẹ nhàng rón rén bước vào phòng Tiểu bảo bối của nhà chúng ta - Luhan đang nằm trên giường, nệm và gối phối chung màu tím - trắng. Cậu thì mặc cái piyama màu trắng dài in hình con nai, tay còn ôm chặt lấy con nai bông trông yêu cùng. Sehun nhẹ nhàng bước lại gầm, cánh tay khẽ nâng lên và... nhéo má cậu thật đau... _Luhan, mau thức dậy rồi ăn sáng nào Theo bản năng, Luhan khẽ nhăn mặt rồi lại ngủ tỉnh bơ khiến lòng Sehun thầm thở dài. Anh liền mạnh tay nhéo má cậu mạnh hơn nữa, đôi má bổng trở nên thoáng ửng hồng. Cảm thấy trên mặt có cái gì đó “hơi” đau đau, miệng Luhan không nhịn được mà vang lên vài tiếng _Oái, đau - Nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền _Em có thức dậy không thì bảo - Lời nói Sehun có nét nghiêm nghị, nhưng ai kia có thèm nghe đâu _Không đấy - Giọng nói pha chút ngáy ngủ, cậu chưa thức dậy hoàn toàn đâu Luhan ương bướng kéo chăn lên che kín cả mặt, tiếp tục vùi đầu trên gối mà ngủ. Trong khi đó Sehun đã lộ ra một nụ cười đầy tia gian ác với những suy nghĩ đầy tà ác trên đầu. Hành động tiếp theo của anh, chắc mọi người cũng không khó đoán đâu. _Em không thức thì đừng trách tôi độc ác Bỏ ngoài tai lời nói của Sehun, Luhan vẫn tiếp tục ngủ say như chết. Ngủ ngoan, ngủ ngoan, rồi mơ thấy hoàng tử... Cơ mà cũng có một hoàng tử ngay trước mặt cậu đây mà, lười thức gây ra hậu quả nghiêm trọng lắm đó Sehun nhanh chóng kéo mạnh cái chăn xuống, khuôn mặt đang say ngủ dần hé lộ ra, Luhan nhíu mày vài cái. Vì không chịu mở mắt ra nên cậu không thể nhìn thấy được gương mặt Sehun đang tiến sát gương mặt cậu. Mà địa điểm mà anh nhắm đến chính là đôi môi anh đào kia Đúng như bạn dự đoán, Sehun đang định cưỡng hôn Luhan Nụ hôn của anh không phải nhẹ nhàng nhưng lại không quá cuồng nhiệt, nó như chất chứa tất cả tình cảm mà anh đè nén lâu nay (ngụy biện, anh mà đè nén cái gì đâu). Chỉ có điều tình huống này là Sehun đang đè Luhan ở trên giường a (Trước giờ tác giả đã miêu tả nụ hôn nhiều rồi nên bây giờ lướt qua nhé) Trong giấc ngủ của Luhan, cậu mơ thấy ác mộng nha, một đám sâu từ đâu lại bò lúc nhúc trong miệng cậu, mấy con bọ còn cạp cạp cái môi cậu. Đôi mắt to tròn đột nhiên mở ra, ác mộng quái gở này làm cậu đột ngột tỉnh giấc. Luhan cảm giác có cái gì đó hơi sai sai, tại sao cậu lại thấy rõ đôi mắt Sehun ở cự li gần thế chứ. Cảm giác “lúc nhúc” trong miệng vẫn còn, Luhan thầm nghĩ đây không lẽ vẫn còn là giấc mơ. Câu hỏi ấy thật khó hiểu, Luhan ngẫn người suy nghĩ một thời gian... Nhưng mà suy nghĩ mãi vẫn không thể nào hiểu được, cậu định tặc lưỡi vài cái ai ngờ không làm được, lưỡi còn chạm cái gì mềm mềm a Đừng có nói là... sâu nhá Mà hình như không phải nha Luhan định vùng vẫy ngồi dậy nhưng lại không được, thân thể nặng nề không cử động được tí nào. Rốt cuộc là cái gì đè cậu vậy Chớp chớp mắt mấy cái. Đừng có nói là Sehun đang đè cậu nha Chớp chớp mắt thêm mấy cái. Oa, đừng có nói là Sehun cưỡng hôn cậu nha Oa, mới sáng sớm thôi mà, chuyện gì đang xảy ra vậy (ừ, sớm lắm chị ạ) ~~!!! ~~9
|