Tối Thứ Sáu (Friday Nights)
|
|
Hắn ngả người ra ghế. Giờ thì mọi thứ đã sáng tỏ hơn nhiều rồi. Chúng ta có một kịch bản rất quen thuộc thế này: một cậu bé tuy sống đầy đủ về vật chất nhưng vẫn thiếu tình thương của bố mẹ, cảm thấy cô đơn trong chính ngôi nhà của mình. Lớn lên một chút, cậu ta phát hiện mình là gay, càng đau khổ hơn và không dám nói với ai trong gia đình. Vào đại học, cậu gặp y, bị sét đánh với vẻ ngoài hấp dẫn và tử tế của y. Tên kia cũng thuộc dạng thông minh, nhận ngay ra tình cảm đặc biệt của cậu nhưng không gào tướng lên như nhiều thằng ngu khác, mà cố tình ban phát cho cậu chút hy vọng để rồi lợi dụng cậu đi bán thân xác của mình về lấy tiền cho y tiêu xài. Hoàn hảo, hả??? Gay cấn, hả??? Đáng dựng thành phim lắm!
Hắn cần tắm. Ngay lập tức. Lũ ngu này làm hắn thấy nực quá chừng. Bồn tắm rộng với mười vòi phun massage làm hắn thấy thoải mái hơn một chút. Hắn nằm dài trong bồn, còn nhâm nhi một cốc bia và xem truyền hình trực tiếp Bundesliga trên màn hình tivi treo tường ngay trong nhà tắm. Hắn cố đẩy những gì đã đọc, đã xem ra khỏi đầu, nhưng hắn không thể không bận tâm về đoạn clip ngắn mà bạn hắn cung cấp, quay cảnh cậu cười với y, ôm y, nói chuyện vui vẻ với y. Khốn kiếp! Hắn còn chưa bao giờ được thấy cậu cười. Khuôn mặt rạng rỡ của cậu đối lập hẳn với đôi mắt đen trống rỗng vẫn thường nhìn hắn vào mỗi tối thứ sáu. Trong mắt cậu hắn là cái gì chứ??? Một cọng rơm đặt lên cái cân với đối trọng là y - một cục vàng - chắc??? Cậu dùng hắn để so sánh với y??? Y đáng sao??? Dù hắn không phải là một thằng tử tế gì, hắn thừa nhận, nhưng hắn cũng không phải loại lừa lọc, bẩn thỉu như thằng kia. Hắn sòng phẳng, dù là tình hay tiền. Một kẻ như y đáng để cậu phải tự huỷ hoại bản thân mình đến thế sao??? Nếu không phải là với hắn, cậu sẽ qua đêm với bao nhiêu thằng đàn ông đủ loại, mạt hạng, với giá chỉ một vài trăm một đêm, để rồi nhận vài con virus HIV vào mình??? Hắn thương hại cậu, mặc dù hắn vốn luôn cho rằng một thằng ngu thì không đáng để được thương hại. Hắn mong là cậu bị lừa. Phải rồi, cậu bị lừa vì quá tin tưởng vào cái vỏ bọc đạo đức giả của tên kia!!!
Thứ sáu này, hắn sẽ lại gặp cậu. Hắn sẽ nói ngay cho cậu biết toàn bộ sự thật. Rồi cậu sẽ khinh bỉ y như cậu đang khinh bỉ hắn. Dẫu cậu không yêu hắn đi chăng nữa, hắn cũng không muốn thấy cậu dành tình cảm cho bất kỳ ai khác.
Hắn muốn cậu, khi ở trên giường cùng hắn, sẽ chỉ luôn nghĩ về hắn, gọi tên hắn. Chỉ một mình hắn mà thôi.
|
11. Cả ngày thứ sáu ấy hắn sống trong tâm trạng phấp phỏng. Hắn thậm chí còn ăn tối ở nhà hàng KFC ngay cạnh Bờ Hồ để đợi tới giờ hẹn.
Tám giờ, hắn lấy xe dạo quanh hồ.
Chín giờ kém mười, chỗ hẹn vẫn trống trơn.
Cậu thường không bao giờ đến muộn quá tám rưỡi. Sốt ruột, hắn định trèo lên Highland café làm một cốc nhưng lại sợ cậu đến mà không gặp. Hắn cứ luẩn quẩn ở đó tới tận mười một giờ, dù biết chắc cậu chưa từng đến muộn như thế. Hai người không có cách gì để liên lạc với nhau. Hắn cũng chưa từng phải chờ đợi ai lâu như thế này.
Cuối cùng, đêm đó hắn không về nhà mà đến vũ trường làm một trận say bí tỉ.
I don't want no one to squeeze me
They might take away my life
I don't want no one to squeeze me
They might take away my life
I just want someone to hold me and rock me through the night
(Give me one reason to stay here – Tracy Chapman)
Hắn đã ngủ một giấc dài, mỏi mệt, với những cơn mộng mị ám ảnh… Khi tỉnh dậy, hắn thấy bên mình là một đứa con gái lạ hoắc, môi còn vương vệt son, tóc uốn xù rũ rượi… Chẳng cần cố gắng để nhớ ra cô ả làm gì, hắn lặng lẽ đi tắm. Lúc trở ra thấy cô nàng vẫn ngủ say như chết, hắn chán nản, rút tờ 100$ đặt lên bàn, xong biến thẳng. Con PS vứt đâu mất sau cuộc vui đêm qua, hắn cũng chẳng bận tâm. Hắn gọi một chiếc xe taxi, bảo người tài xế lái đi vòng vòng Hà Nội.
Zalo Khi ngồi trên xe, như chợt nhớ ra điều gì, hắn bấm máy gọi cho thằng bạn đã cung cấp tin về cậu trước kia. Nó ngập ngừng mất một lúc, mới khẽ khàng bảo hắn rằng đêm qua thằng khốn nạn kia tổ chức sinh nhật ở nhà hàng, dĩ nhiên là cậu cũng có mặt. Nó còn bảo, hình như y đã có bạn gái, tuy chưa chính thức, con gái ông phó hiệu trưởng trường nó, giàu nứt đố đổ vách.
Không cần nghe thêm nữa hắn cũng đủ hiểu.
Cậu sáng mắt ra chưa??? Giờ thì cậu sắp bị quăng ra ngoài đường rồi đấy!!! Cậu đối với y chỉ là một cái máy ATM thôi, cậu hiểu chứ???
Hắn ước gì cậu đang ở đây, để hắn có thể gào vào mặt cậu những lời đó. Để hắn được hả hê khi thấy cậu gục xuống, khóc lóc, đau đớn. Để hắn có thể quăng cậu lên giường, lột sạch quần áo, chứng kiến đường cột sống chạy dọc theo tấm lưng thon phẳng lì, cặp mông tròn chắc nịch, đôi mắt đen sẫm màu nhìn hắn đam mê... Và rồi hắn sẽ khiến cậu phải thét lên tên hắn, đôi môi ướt mím chặt, móng tay cào lên vai hắn, đôi chân dài mảnh giơ cao, chìm ngập trong tiếng rên rỉ và thứ mùi tanh tưởi… Hắn nóng lên một cách khó hiểu. Mỗi tuần một lần, bốn lần một tháng, khó có thể nói là đủ cho nhu cầu của một thằng con trai đang tuổi dồi dào sinh lực. Dù chen giữa những khoảng thời gian ấy là sex với gái, vẫn là hai phạm trù khác hẳn, không thể lấy cái này mà bù đắp cho cái kia.
|
Một tuần nay hắn không đến trường. Hắn chỉ làm việc theo cảm hứng, mà hiện tại hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào chui vào giữa cái hộp bê tông rộng ba mươi mét vuông với năm chục con người, vật vã lên xuống với những bài giảng chán ngắt và nghe những gì hắn đã được học từ tận năm ngoái. Hắn xuất hiện trên lớp không nhiều, số ngày nghỉ chắc chắn đã vượt quá quy định nhưng nào có hề gì, có tiền là thay đổi được quy định ngay. Nếu muốn tiếp thu kiến thức, hắn đã có gia sư riêng. Hắn chẳng cần gì ở trường học ngoài một cái bằng tốt nghiệp chính quy và nơi để show hàng với bọn “thường dân”.
Hắn có hứng thú với cái này cái kia, nhưng đều không đặc biệt. Bằng chứng là hắn thích đua xe, nhưng một tháng nay thậm chí hắn ngồi ôtô còn nhiều hơn xe máy. Hắn đi bar, lên giường với gái, nhưng có khi hắn lại trốn ở nhà, lướt net, viết một vài phần mềm vớ vẩn, chơi bida. Hồi lớp mười, hắn tập tành định lập một band nhạc; thì bố hắn chẳng nói chẳng rằng, đập vỡ cây đàn của hắn, lại còn bảo tay chân đánh cho bạn hắn một trận lên bờ xuống ruộng. Từ đó, hắn làm cái gì cũng lướt lướt, không đặt nhiều công sức quá bao giờ.
Hắn cũng không đặc biệt quý mến ai. Không phải hắn thù ghét con người hay có vấn đề về tâm lý, hắn chỉ không tìm thấy người đồng cảm. Bạn bè của hắn nhiều đấy, cái super sim của hắn cũng sắp đầy chật, nhưng hắn không nhớ được quá ba mươi cái tên trong đó. Hắn có thể ngồi tán gẫu với một vài người hàng giờ những câu chuyện không đầu không cuối, để rồi nó chẳng lưu lại trong óc hắn thậm chí là một từ.
Họ hàng thân thuộc thì phân tán khắp nơi. Có đến nhà hắn cũng chỉ để nhờ vả gì đó, khúm na khúm núm. Bà nội, người cho hắn định nghĩa gần gũi nhất về gia đình, cũng đã qua đời từ hồi hắn bảy tuổi. Ký ức về bà trong hắn bây giờ chỉ là một khoảng không mờ mờ, trăng trắng và ấm áp…
Mọi thứ trôi qua hắn hàng ngày, vô vị, tẻ ngắt, không màu, đơn điệu, như thể dòng suối cuốn qua một tảng đá. Hắn đã từng thử đặt cược cho một vài mối quan hệ nhưng đều không thành công. Bởi vì hắn sinh ra đã quá thừa mứa vật chất, hắn quen coi tiền như chìa khoá vạn năng, nên hắn không phải cố để đạt được thứ gì bao giờ. Hắn cũng không biết cách bày tỏ cảm xúc, bởi hắn đã quen chiếm đoạt bằng tiền tài hoặc vũ lực. Không ai quan tâm đến hắn bao giờ, nên lẽ dĩ nhiên hắn cũng chả biết học ở đâu cách quan tâm.
Hắn yêu cậu, cũng có thể. Nhưng hắn không thấy nó có gì khác biệt mấy so với tình yêu hắn dành cho con mèo tam thể hắn nuôi hồi mười hai tuổi. Nó là sinh vật duy nhất luôn quanh quẩn trong ngôi nhà ấy bất chấp cái quạnh quẽ đến ghê người và không biết sợ thứ bóng tối luôn chiếm ba phần tư diện tích vì trong nhà thường không bao giờ có mặt quá hai con người. Một trong những lý do để hắn thích mèo hơn chó là vì mèo không yêu bất cứ ai, không phụ thuộc bất cứ ai, một cá thể tự do và độc lập. Con mèo nhà hắn được ăn sung mặc sướng nhưng nó cũng đã bỏ đi theo một con mèo cái nào đấy - hoặc theo tiếng gọi của tự do – sau ba năm chung sống cùng hắn. Mèo thì không biết đường quay trở lại nhà như chó. Cũng có thể là vì mèo không bao giờ hối hận về quyết định của nó. Chỉ biết là sau đó nhà hắn chẳng bao giờ nuôi một con mèo nào nữa; bởi hắn không muốn phải chứng kiến nó bỏ mình và lại một lần nữa gào khóc bắt bố huy động nhân viên lục tung đất Hà Nội lên chỉ để tìm một con vật dài không tới ba mươi centimet.
|
hông bao giờ hối hận về quyết định của nó. Chỉ biết là sau đó nhà hắn chẳng bao giờ nuôi một con mèo nào nữa; bởi hắn không muốn phải chứng kiến nó bỏ mình và lại một lần nữa gào khóc bắt bố huy động nhân viên lục tung đất Hà Nội lên chỉ để tìm một con vật dài không tới ba mươi centimet.
Hai ngày sau, hắn có xe máy mới. Một chiếc phân khối lớn to oành nhập khẩu nguyên chiếc từ Đức, hắn lựa được trong xe hàng của một tay buôn mới mang từ Hải Phòng lên. Việc đầu tiên hắn làm là ra Láng Hạ mua một cái decan hình con mèo dán lên đầu xe, như hắn vẫn thường làm với tất cả những chiếc xe từng thuộc sở hữu của mình từ trước đến giờ.
Thứ sáu tuần sau, như thường lệ, hắn lấy xe ra Bờ Hồ.,,,,,,,
|
TỐI THỨ 6 - THE END Bỗng hắn thấy những giọt nước nóng hổi rơi trên khuôn mặt bình yên của cậu.
Hắn hoảng hốt bật dậy, đưa tay lên gò má.
Ướt.
Hắn khóc ư???
Dễ phải chục năm rồi hắn chưa từng rơi nước mắt.
..... Thứ sáu tuần sau, như thường lệ, hắn lấy xe ra Bờ Hồ.
Người đi đường vẫn còn trầm trồ cái xe biển ngoại của hắn, nhưng họ còn bao việc khác phải lo. Cũng phải thôi, không đầy mười ngày nữa là đến Tết nguyên đán rồi. Tết đối với hắn và một cơ số bạn bè của hắn, không có ý nghĩa gì nhiều ngoài một dịp để đập phá nổ trời khác. Hắn thường không ở nhà trong dịp này. Năm ngoái đi du lịch xuyên Á với lũ bạn, năm kia phè phỡn ở Tây Ban Nha tắm nắng… Nói tóm lại, ở bất cứ đâu ngoài Việt Nam, để khỏi bị sắc đỏ hoa đào chọc vào mắt, để quên rằng cả những kẻ hành khất cũng có chỗ để về trong những ngày này.
Mặc dù hắn không mong chờ gì nhiều, nhưng hôm nay cậu lại xuất hiện ở chỗ quen thuộc. Cậu không đứng dựa vào gốc cây như thường lệ mà ngồi hắn xuống lề đường, mắt nhìn đăm đăm vào Tháp Rùa rực rỡ ánh đèn phía xa. Hắn chầm chậm dừng xe ở chỗ cậu. Hai người nhìn nhau, chán chường và mỏi mệt. Hồi lâu, cậu mỉm cười xanh xao:
“Xin lỗi vì lần trước đã thất hẹn.”
Chẳng lẽ hắn lại nói toẹt: tôi không nghĩ cậu còn lý do gì để ra đây, khi người cậu yêu đã đi theo một con bé khác rồi?!!
“Được rồi.” - hắn ngạc nhiên về sự dễ dãi của mình – “Thôi, lên xe đi.”
Cậu từ từ đứng dậy. Khi cậu tới gần, bất chợt hắn làm một việc mà bản thân cũng không thể hiểu nổi: ôm choàng lấy cậu.
Cậu mềm và ấm như một con mèo. Hắn thích mùi thơm của cậu, giống mùi của kẹo nho. Hắn dụi đầu mình vào cổ, vào ngực cậu. Hắn cảm nhận hơi ấm mê người của cậu bao lấy hắn.
“Sao thế?” - cậu hỏi.
Hắn nhắm mắt.
“…Tôi bị rơi mất rồi.”
“Rơi ở đâu?” - cậu hơi ngạc nhiên.
“Vực thẳm ở trong tôi.”
Zalo Cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng không phản đối cũng không đồng tình. Họ mặc kệ tất cả những ánh mắt của người qua đường không ngớt tò mò. Trước mặt cậu là Tháp Rùa rực rỡ; nơi mà mười năm trước bố mẹ dẫn cậu đến chơi, vừa đi vừa cầm một cây kem Tràng Tiền; nơi mà nửa năm trước, anh ngân nga hát cho cậu giai điệu bài “The Promise” của Tracy mà cậu rất yêu thích.
Remembering
Your touch
Your kiss
Your warm embrace
I'll find my way back to you
If you'll be waiting
If you dream of me
like I dream of you
In a place that's warm and dark
In a place where I can feel the beating of your heart
And say you'll hold
A place for me
in your heart.
A place for me in your heart.
A place for me in your heart.
A place for me in your heart.
(The Promise – Tracy Chapman)
Anh nhớ
Cơ thể em chạm vào anh
Nụ hôn của em
Hơi ấm của em bao quanh anh
Anh sẽ tìm cách quay về với em
Nếu như em vẫn đợi
Nếu em mơ về anh
Như anh vẫn thường mơ về em
Ở một nơi ấm áp và tối tăm
Ở nơi anh có thể cảm nhận nhịp đập trái tim em
Và hãy nói rằng em sẽ giữ
Một nơi dành cho anh
Trong trái tim em
Một nơi dành cho anh trong trái tim em…
Một nơi dành cho anh trong trái tim em…
Một nơi dành cho anh trong trái tim em…
|