Bao Dưỡng Em Đi
|
|
Bao Dưỡng Em Đi Tác Giả: Nhiễm Thanh Nhan Thể loại: Ôn nhu công X thầm mến công ngốc thụ, hiện đại, tình cảm văn phòng ấm áp thoải mái, oan gia, HE Diễn viên chính: Lam Tiếu Chính x Lâm Hoa Diễn viên quần chúng: Trương Mạc, Dương Bằng, Lam Đình Chính, nữ trợ lý Trần… Dịch: QT ca ca x GG đại thúc
|
Văn Án Một nhân viên tầm thường tính tình nhát gan nhu nhược, nhưng cứ thích ảo tưởng, thường xuyên mơ mộng có một ngày trở nên giàu có, hoặc là được phú bà bao dưỡng. Đến một ngày cơ hội thực sự tới, Lâm Hoa không biết nên làm cái gì cho tốt? Haizz, đây là nên nói cậu may mắn hay là không may mắn? Có lẽ, chỉ có mình cậu tự biết. Thích một người, chỉ lặng lẽ để người ta ở tận đáy lòng, nhưng không nghĩ cái người mình thầm mến cũng yêu thích mình, đây là điều hạnh phúc nhất trên thế giới có đúng không? Đây là một câu chuyện do một cái điện thoại di động sơn trại (*) dẫn tới các hậu quả liên tiếp, cũng là một câu chuyện kể về một người bình thường được bao dưỡng.
|
CHƯƠNG 1: XEM MẮT (1) Tốt nghiệp đại học ba năm, Lâm Hoa đi làm ở một công ty liên doanh Đài Loan. Mặc dù nói là một trong số 211 nhân viên tốt nghiệp đại học chính quy, nhưng bây giờ sinh viên đại học khắp nơi đều có, có thể tìm được một công việc tạm thời để sống qua ngày đã rất không dễ dàng. Cuối cùng chịu đựng đến giờ tan ca, ngày mai là thứ bảy, lại có thể ngủ một giấc thật ngon rồi. Gộp các văn kiện lộn xộn trên bàn lại với nhau, dùng một cái bìa hồ sơ kẹp lại, tắt máy vi tính. Vuốt vuốt cái đầu tóc bù xù, cầm lấy túi xách, Lâm Hoa liền quẹt thẻ ra về. Một số văn phòng công ty, nhà máy sản xuất, doanh nghiệp lớn có lắp khóa cửa thẻ từ còn kiêm luôn tính chất để chấm công cho nhân viên trên cùng một hệ thống. Các thông tin về người dùng được tích hợp vào phần mềm chấm công và quản lý ra vào (Access control management software) để từ đó lưu trữ thông tin các lần quét thẻ ra vào. Sau đó, phần mềm chấm công sẽ tự động tính toán để đưa ra được thời gian làm việc, đi muộn/về sớm…của nhân viên, giúp người quản lý có thể tính thời gian làm việc (tính công) một cách dễ dàng và hoàn toàn tự động. Cuối tuần đi đến siêu thị mua lương thực dự trữ, Lâm Hoa liền vội vàng về tới phòng trọ nhỏ của mình. Chính là căn phòng chừng mười thước vuông, có một phòng vệ sinh nhỏ không thể tả. Lâm Hoa vẫn là ở gian ngoài làm một kệ bếp nho nhỏ, chỉ có một cái bình gas, một bếp đun và một cái chảo. Lâm Hoa nấu ăn rất ngon, nhưng dường như ăn mì ăn liền nhiều hơn để tiết kiệm. Lâm Hoa đã từng tính toán qua sổ sách một lần, một tháng lương của mình là bốn ngàn đồng. Trừ tiền thuê nhà, tiền điện nước, phí sinh hoạt, một tháng có thể còn dư được hai ngàn, nếu vẫn không có gì bất ngờ xảy ra như không sinh bệnh, không tặng quà cưới cho ai, không bị trừ tiền lương, sống trong điều kiện đặc biệt là nhịn ăn nhịn xài. Một năm có thể dư được hai mươi ngàn, mười năm có thể được hai trăm ngàn, bốn mươi năm có thể dành được tám trăm ngàn, vừa vặn đủ để mua một căn nhà vừa phải. Thế nhưng cậu có thể hơn sáu mươi tuổi mới kết hôn sao? Bây giờ chuyện kết hôn không phải yêu cầu nhà trai có nhà có xe? Trời ạ! Ai đó có thể tới bao dưỡng tôi? Lâm Hoa suy nghĩ có chút đau xót. —————–►.◄—————– Vọt tới vòi sen tắm, trên đầu Lâm Hoa còn đọng mấy giọt nước. Ngắm mình trong gương, dáng người không tính là cao, còn thiếu ba phân thì mới đủ một 1m7, nhìn cái gương mặt baby của mình, không có tiền không nhà không xe, cô gái nào có thể coi trọng mình? Lại nói tiếp, lúc ở đại học mình cũng chỉ từng kết giao với một cô bé so với mình còn trẻ con hơn, ngoại trừ nắm tay, cái gì cũng chưa làm qua. Haizzz, Lâm Hoa có chút nản lòng. Mở nắp ly mì ăn liền, hơi nóng thoáng cái bốc lên, Lâm Hoa cầm lấy cái nĩa bắt đầu ăn. May mắn thay, mình vẫn còn mì ăn liền để ăn. Một miệng mì sợi còn chưa nuốt xuống, nhạc chuông Phượng Hoàng Truyền Kỳ sôi động vang vọng lên. Lâm Hoa lại phun ra một đống mì sợi, thậm chí ho khan vài tiếng, ném ly mì sang một bên, đi qua vài bước cầm lên cái Iphone hàng nhái còn mới toanh. Phượng Hoàng Truyền Kỳ là nhóm nhạc hai người của Trung Quốc đại lục, thành lập vào tháng 9 năm 1997, các bài hát của họ kết hợp dân ca kinh điển với âm nhạc điện tử, rap… hòa trộn lối hát dân ca với lối hát nhạc hiện đại lại với nhau, tạo nên các giai điệu sôi động, vui vẻ và thu hút. “Alo, mẹ!” Lâm Hoa hồi phục giọng nói. “Tiểu Hoa, ăn cơm chưa?” Giọng nói của Lâm mẹ từ bên kia truyền đến, hơi lộ ra thanh âm già nua của người phụ nữ trung niên. “Dạ, ăn rồi!” Lâm Hoa vừa nói vừa ngồi ở trên giường, nhìn ly mì ăn liền trên bàn trước mặt, có chút chột dạ nói. “Con phải ăn ngon một chút, có biết hay không? Con xem con gầy như thế!” “Vâng, con biết rồi mẹ. Con ăn rất ngon, mẹ không cần lo lắng. Ngày mai là cuối tuần, tối hôm nay con còn đi đến quán ăn một chuyến đấy!” “Vậy thì được!” Lâm mẹ ở bên kia gật đầu “Ông hai của con giới thiệu cho con một đối tượng, đúng lúc ngày mai con không có đi làm, con đi gặp con bé một chút nhé!” “Mẹ, lại giới thiệu cho con, con gái người ta sao có thể để ý đến con đây?” Lâm Hoa bĩu môi, kể từ khi anh trai kết hôn, mẹ liền đặc biệt quan tâm đến hôn nhân đại sự của mình. Gia đình của Lâm Hoa rất bình thường, vốn là một nhà bốn miệng ăn, ba mẹ ở quê làm ruộng, anh trai thì học một cái nghề, mình thì học đại học. Bởi vì anh trai muốn kết hôn, đã lấy ra một nửa tiền dành dụm và vật có giá trị của tám đời tổ tông trong nhà. Hiện tại, ba mẹ ở quê nhà, chỉ có thể xài tiền dưỡng già của họ, anh trai lại có một gia đình mới phải chăm sóc. Đó là lý do, Lâm Hoa hiện tại chính là một người cô đơn, cái gì cũng không có. “Vớ vẩn, con dầu gì cũng là một sinh viên đại học mà” Lâm mẹ bất mãn, trong nhà thật vất vả mới có một người học đại học, mặc dù nói không có tiền, nhưng có bằng tốt nghiệp đấy. Lâm mẹ đối với đứa con sinh viên này vẫn là rất tự hào, không có cho cậu tiền dành dụm gì cả, Lâm mẹ cảm thấy Lâm Hoa hoàn toàn có khả năng kiếm được. Sinh viên khắp nơi đều có, công việc cũng không phải dễ tìm như thế. Những lời này Lâm Hoa không có can đảm nói ra. “Đã biết, ngày mai con đi xem!” Lâm Hoa có chút miễn cưỡng. Xác định thời gian và địa điểm ngày mai xem mắt, lại nghe Lâm mẹ lải nhải một đống chuyện, Lâm Hoa mới để điện thoại xuống. “Haizzz” khẽ thở dài một cái, lại bưng ly mì lên, lạnh tanh rồi, váng mỡ đã đông lại đầy trên mặt nước mì. Lâm Hoa đành phải chế thêm nước sôi vào lần nữa, làm cho váng mỡ tan ra, rồi bưng lên ăn tiếp. Mùi vị có hơi nhạt, nhưng Lâm Hoa vẫn ăn rất vui vẻ. ——————-►.◄ —————- Buổi tối nằm trên giường, Lâm Hoa suy nghĩ lại chuyện tổ trưởng đã nói với cậu hôm nay. Lâm Hoa làm ở công ty ba năm, chưa từng thăng chức, chưa từng tăng lương, an phận thủ thường. Những đồng nghiệp đi vào công ty cùng năm với cậu, người thì sớm thăng chức giám sát viên hay tổ trưởng, người thì từ lâu đã đổi nơi công tác. Cậu cũng không phải không có nghĩ tới việc nỗ lực hay đổi nơi công tác, chỉ là tính mình nhát gan bẩm sinh, vừa muốn an ổn lại hay nghĩ ngợi lung tung, cho dù dự định đổi nơi công tác nhưng cũng không khá hơn công việc hiện tại bao nhiêu. Tổng công ty Đài Loan vào quý tới sẽ cử một tổng giám đốc đến quản lý công ty Đại Lục, cần một trợ lý có kinh nghiệm. Đương nhiên cái chức trợ lý này còn chưa tới phiên Lâm Hoa một nhân viên tầm thường đảm đương. Thấy Lâm Hoa làm ở trong công ty đã ba năm, tổ trưởng muốn cho cậu ra sức giành lấy chức phụ tá trợ lý, chức vị này thật đúng là phức tạp. Lâm Hoa có phần muốn chạy trốn. Bởi vì không biết sẽ cử người nào sang đây, mọi người phần lớn vẫn là không ai muốn đi, hơn nữa giống như Lâm Hoa đã làm nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ một bộ dạng, thật đúng là không nhiều lắm. Nếu như đi, tổ trưởng nói sẽ tăng lương. Nhưng quan mới nhậm chức, dù sao vẫn rất vất vả, khả năng mình bị sai đi làm việc lặt vặt vẫn không sai biệt lắm. Nhưng mà, nếu đúng là đi làm việc lặt vặt thì cũng được, chuyện gì cũng khỏi phải quan tâm. Haizzz, bốn năm đại học của mình thật sự uổng phí công học tập, Lâm Hoa có chút ai oán, vì sao lúc đó lại muốn học tập. Lâm Hoa nói vào tuần sau sẽ cho tổ trưởng câu trả lời chắc chắn. Vì tiền lương thêm năm trăm đồng, Lâm Hoa quyết định đồng ý. Tuy nói là phụ tá của trợ lý, nhưng dù sao cũng tiếp cận với cấp trên, chỉ là không biết tổ trưởng có thể để cho các nhân viên trong tổ giành giật cái chức này hay không. Mình năm nay hai mươi sáu tuổi, tiền lương gửi trong ngân hàng vừa mới được sáu ngàn đồng, vẫn là giữ lại để ứng phó nhu cầu bức thiết. Trước đây tính là mỗi năm phải dành dụm hai trăm ngàn, tất cả đều tan thành mây khói. Mình là kẻ có tiền thì sướng rồi, hay là được phú bà bao dưỡng cũng tốt, cho dù mặt mình là gương mặt baby. Lâm Hoa kéo kéo da mặt mình, có chút tức giận, lại dùng sức nhéo. Ôi, quên đi. Cần gì phải hành hạ bản thân, Lâm Hoa thả lỏng tay. Bao dưỡng? Trong đầu Lâm Hoa lại mọc ra cái từ này. Xem ra chính mình bị các đồng nghiệp nữ trong công ty lây nhiễm không nhẹ. Đồng nghiệp nữ xung quanh mình, đều là các thư ký, người nào cũng ăn mặc trang điểm xinh đẹp. Cậu thỉnh thoảng cũng sẽ nghe được một ít bát quái, một người nào đó lại quá giang xe của một vị cấp trên nào đó, một người nào đó có bạn trai là ai đó, có bao nhiêu tiền bao nhiêu của cải, một người nào đó lại được ai đó bao dưỡng. Yêu là gì, Lâm Hoa một cước đá văng chăn phủ giường. Mùa hè ở Tứ Xuyên chính là nóng nực khiến cho người ta bực dọc, nghe tiếng vù vù của quạt điện, đầu óc Lâm Hoa mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ mông lung. Trong lúc mông lung, Lâm Hoa ở trong giấc mộng. Nằm mơ thấy tổng giám đốc là một cô gái trẻ dịu dàng, đối với mình hâm mộ có thừa. Lâm Hoa ngốc nghếch nở nụ cười, có nước dãi chảy ra trên gối. End chap 1 Note: Công ty Lâm Hoa làm việc là của Đài Loan, công ty mẹ cũng ở Đài Loan, còn chi nhánh tức là chỗ Lâm Hoa đang làm là ở Đại Lục (Trung Quốc). Ba của anh công chính là chủ tịch, cho nên mới cử anh công (thật ra thì ảnh tự nguyện, này nói sao ^^) sang Đại Lục quản lý công ty con.
|
CHƯƠNG 2: XEM MẮT (2) Đúng bảy giờ tiếng chuông điện thoại di động báo thức vang lên. Lâm Hoa lờ mờ mở mắt ra đi tìm di động, ấn tắt chuông báo thức, mới vừa muốn rời giường, lại bỗng nhiên nhớ đến hình như hôm nay là thứ bảy. Tâm trạng thả lỏng, Lâm Hoa nghiêng đầu ngủ tiếp. Cọ cọ gối đầu, cậu cảm thấy buổi sáng hôm nay thật là tốt. Ánh nắng đã lên cao, cái quạt điện định giờ cũng ngừng quay rất lâu. Lâm Hoa là bị nóng nực làm tỉnh giấc. Lau mồ hôi toát ra trên trán, cậu từ trên giường đứng lên. Theo thói quen cầm lên điện thoại xem giờ. Mười giờ rưỡi. Lâm Hoa chớp chớp mắt, sao cứ cảm thấy đã quên chuyện gì đó. “Ôi trời!” Một tiếng hét kinh hãi, hôm nay cậu còn phải đi xem mắt, hẹn với con gái người ta là mười một giờ rưỡi đến quán cà phê. Nhanh chóng vọt vào phòng tắm, chải chuốt bản thân một chút, thật ra thì cũng không chải chuốt gì mấy, đi ngay ra cửa. Lâm Hoa không muốn ăn điểm tâm, dù sao cơm trưa cũng là mình mời, hà tất lại phải tốn thêm một bữa ăn, vả lại cũng xế trưa rồi. Đang lúc Lâm Hoa do dự có nên đón xe hay không, xe buýt tới. Lâm Hoa lại thở dài một hơi, ngồi trên xe buýt, lấy tay quạt quạt làm cho mình bớt nóng. —————–►.◄—————– Lam Tiếu Chính bị Trương Mạc lôi kéo ra ngoài ăn cơm trưa. Hắn mới vừa từ Đài Loan sang đây, bởi vì phải tiếp quản công ty Đại Lục, mấy ngày nay đều đang xem tư liệu của công ty. Lam Tiếu Chính tiếp nhận công ty chi nhánh Đại Lục cũng là ý của bản thân, có anh trai và ba quản lý tổng công ty bên Đài Loan, mình cũng được dịp đến Đại Lục thay đổi hoàn cảnh mới. “Cậu đang ở nhà hàng nào? Biết tôi chưa quen thuộc ở đây, còn để tôi tự đi tìm!” Trong giọng nói của Lam Tiếu Chính có chút bất mãn. Hắn đang đứng ở một góc phố, một khu phố phồn hoa, hai bên trái phải là các nhà hàng, quán cà phê và các trung tâm mua sắm lớn mọc lên như rừng. “Tôi ở lầu hai nhà hàng XX!” Trương Mạc là bạn của Lam Tiếu Chính ở Đài Loan, cũng ở trong thành phố này quản lý một công ty cỡ trung. Y nói rõ về vị trí cụ thể của nhà hàng. “Ừm, tôi biết rồi. Tôi lập tức tới ngay!” Lam Tiếu Chính vừa nói xong, đang muốn cúp điện thoại. Lâm Hoa không biết là mình xui xẻo hay chính là đang chảnh chọe với cô gái này, chờ đến khi cậu xuống xe buýt, đã là mười một giờ hai mươi phút. Mình nếu như đến muộn, con gái người ta đối với mình sẽ không có ấn tượng gì tốt. “Cho qua một chút!” Một tiếng thét thất thanh. Lâm Hoa chưa kịp dừng chân lại, đã đụng phải Lam Tiếu Chính ở đằng sau. Ngay tức khắc, Lam Tiếu Chính bị đụng phải cả người lảo đảo, điện thoại di động cũng rơi trên mặt đất. Quán cà phê đã hẹn cách trạm xe buýt còn một đoạn, chân của Lâm Hoa bắt đầu phi nước đại, ở đầu đường quẹo vào, đúng lúc đụng phải một Lam Tiếu Chính đang ung dung nhàn nhã. Lâm Hoa thoáng cái ngã lộn cù mèo trên mặt đất, ngẩng đầu lên nhìn Lam Tiếu Chính đang ổn định thân thể. “Xin lỗi, xin lỗi” Lâm Hoa lập tức từ dưới đất bò dậy, nói xin lỗi với Lam Tiếu Chính thiệt nhiều, cũng không quan tâm mình ở trên nền đất xi măng té đau đớn. Lam Tiếu Chính cau mày, nhìn Lâm Hoa có chút nhếch nhác. “Thực sự xin lỗi!” Lâm Hoa thấy đối phương nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng. “Không sao” Lam Tiếu Chính lạnh lùng đáp, thấy bụi bậm trên người Lâm Hoa, Lam Tiếu Chính còn nói thêm “Cậu không sao chứ?” “Không sao, không sao!” Lâm Hoa liên tục xua tay, lại vội vàng đi đến nhặt lên một cái điện thoại Iphone rơi gần đó. Xem ra là người có tiền, đây chắc là hàng chính hãng? So với cái phiên bản hàng nhái của mình là một trời một vực, Lâm Hoa cảm giác mình có chút đau khổ. Nhặt lên điện thoại di động, đưa cho Lam Tiếu Chính, xin lỗi một hồi. Không đợi đối phương tỏ thái độ, Lâm Hoa lại phải vội vàng chạy đi. Mới đi hai bước, đưa tay vào trong túi, muốn gọi điện thoại cho cô nàng kia, Lâm Hoa lại sờ thấy trống rỗng. Thấy không xa một cái di động vẫn còn nằm lăn lóc trên mặt đất, Lâm Hoa vội vàng nhặt lên, rồi nhanh chân chạy đi. Cái Iphone hàng nhái của Hoa Hoa ngoài copy cái nhãn hiệu có lẽ từ kiểu dáng, màu sắc, kích cỡ cũng đều giống cái hàng xịn của Chính ca ca. Hơn nữa cũng do vội vàng nên Hoa Hoa đã nhầm lẫn hai cái Iphone với nhau, một sự nhầm lẫn vô ý gây ra nhiều mối dây dưa và sau cùng dẫn đến một tềnh yêu đươm hoa kết trái. Lam Tiếu Chính ở bên cạnh nhìn một loạt hành động của Lâm Hoa, cậu chạy đi quá nhanh, chờ đến khi hắn muốn gọi cậu lại, đã không thấy bóng dáng của Lâm Hoa. Lam Tiếu Chính lắc đầu, từ dưới đất nhặt lên một cái ví tiền màu vàng nhạt, một cái người hấp tấp lỗ mãng. Vừa mở ví tiền ra xem, thấy ảnh chụp một người, dưới ánh mặt trời cười đến xán lạn, ngốc nghếch tạo dáng tay chữ V. Lấy ra thẻ căn cước cất bên trong, Lâm Hoa, đã hai mươi sáu. Lam Tiếu Chính cảm thấy rất ngạc nhiên, nhìn dáng vẻ của cậu, cùng lắm giống như một sinh viên còn đi học, hoá ra đã hai mươi sáu rồi. “Sao chậm như vậy?” Lam Tiếu Chính vừa đến, Trương Mạc liền từ chỗ ngồi đứng lên, tiến lên đón hắn. “Có một chút chuyện làm chậm trễ” Lam Tiếu Chính nhìn Trương Mạc, lông mày lại nhíu nhíu lần nữa “Biết tôi chưa quen nơi này, vậy sao không đến đón tôi?” “Tôi sai rồi được chưa? Cậu làm gì mà lúc nào cũng một cái mặt cá ươn thế, diện mạo đẹp trai lại không dùng tới. Tôi đều đói chết rồi, mau chọn món đi!” Trương Mạc lôi kéo Lam Tiếu Chính ngồi vào bàn. Lầu hai gần với vị trí cửa sổ, nhìn qua cửa kính có thể thấy người đi đường đang vội vội vàng vàng và một rừng các biển quảng cáo ở bên dưới, còn có đối diện cũng là vách tường kính bên ngoài của quán cà phê. —————–►.◄—————– Lâm Hoa bên này vội vàng chạy đến quán cà phê đã hẹn, bây giờ chính là thời gian đông khách. Lâm Hoa nhìn xung quanh một vòng, có mấy cô gái trẻ độc thân. Thật ra lúc vào cửa, Lâm Hoa đã chú ý tới một cô nàng ngồi gần cửa sổ, cậu có cái trực giác này, đối tượng do ông hai giới thiệu, từ trước đến nay chưa bao giờ đáng tin cậy. “Xin hỏi là Dương tiểu thư phải không?” Gần bên cửa sổ, là một cô nàng mập ơi là mập. Lâm Hoa cảm thấy mặt của cô rõ ràng giống y như cái bánh bao, trên mặt còn có lấm tấm mấy nốt tàn nhan và mấy cái mụn nhọt. Lâm Hoa đột nhiên nghĩ đến nếu như mình đứng cùng một chỗ với cô nàng, vậy thì cô ta chính là một con Snorlax khổng lồ, còn mình chính là một cọng rau mầm đậu xanh. Snorlax là một con Pokémon tham ăn và cực kỳ mê ngủ. Nó có thể ngủ suốt cả ngày, và chỉ thức dậy khi được đánh thức bởi tiếng sáo đặc biệt của Poké Flute. Tuy nhiên, chính khả năng ngủ này lại mang lại sức mạnh đặc biệt cho chúng. Snorlax đang chuyên tâm nghiên cứu thực đơn ngẩng đầu lên, nhìn Lâm Hoa một chút, gật đầu. “Anh là Lâm Hoa?” Trong giọng nói của Snorlax tràn ngập nghi ngờ. Lâm Hoa nhìn Snorlax, gật đầu. “Nhìn dáng vẻ của anh còn nhằm tưởng anh là học sinh đấy!” Snorlax lẩm bẩm nói “Anh đến trễ mười phút!” Lâm Hoa có hơi bối rối mỉm cười, liền ngồi xuống. Snorlax nhìn lướt qua Lâm Hoa một lần, bẩn thỉu, Snorlax nhíu nhíu mày, thịt ở giữa trán xếp chồng lại, rất giống một ngọn núi nhỏ. Thấy vẻ mặt của Snorlax, Lâm Hoa có chút bất đắc dĩ. Cúi đầu nhìn trên người mình, bởi vì vừa té lộn mèo một cái, trên áo thun trắng đều là vết nước bẩn. Xem ra, không có ai để ý đến mình, cho dù chỉ là con Snorlax khổng lồ rất ham ăn. “Tôi đã chọn rồi, anh còn muốn chọn thêm gì không?” Snorlax nhìn thấy Lâm Hoa ngồi xuống, liền đưa menu qua. “Không cần, không cần.” Lâm Hoa vội vàng xua tay, đây không phải là một quán cà phê sao, chẳng lẽ còn có thể nấu ăn cho tôi? Mấy món cà phê, bánh Pudding… vẫn đắt tiền muốn chết, trong lòng Lâm Hoa đánh nhau bình bịch, may là mình có mang theo ví tiền. Nhìn trước mắt bày đầy một bàn bánh ngọt và kem, Lâm Hoa đau lòng uống một ly cà phê hơn mười đồng. “Anh là tốt nghiệp đại học Tây Nam JT?” Snorlax đút vào trong miệng một miếng bánh lớn, còn có vụn bánh màu vàng rơi xuống lả tả. Lâm Hoa nuốt ngụm nước bọt, gật đầu. “Tôi là tốt nghiệp trường dạy nghề Tây Nam XX” “Trường giỏi, trường giỏi” Lâm Hoa mỉm cười mỉa mai, trường giỏi ghê, cậu ở trong lòng lặng lẽ lau nước mắt. Snorlax tán thành gật đầu “Anh đang đi làm ở công ty X của Đài Loan?” Lâm Hoa lại gật đầu. “Tiền lương một tháng của anh là mấy ngàn? Tiều tiêu vặt một tháng của tôi cần phải là năm ngàn” “Tiền lương một tháng của tôi là bốn ngàn” Lâm Hoa nhỏ giọng mở miệng. Trong miệng Snorlax vừa đút vào hai quả dâu tây lớn, nghe lời nói của Lâm Hoa, thoáng cái mở to hai mắt nhìn. Có thứ nước dâu màu đỏ nhạt chảy ra từ khoé miệng, cậu cố gắng uống một hớp cà phê. “Một tháng anh chỉ có bốn ngàn tiền lương? Có được hộ khẩu thành phố không? Anh có nhà không? Có xe không? Có tiền tiết kiệm trong ngân hàng không?” Lâm Hoa lắc đầu. “Anh cái gì cũng không có? Tôi thế nhưng có một căn nhà, ba mẹ tôi còn có một căn nhà khác. Sau khi chúng ta kết hôn, nhà của tôi tuyệt đối sẽ không thêm tên của anh. Anh nhất định phải mua xe, tôi không muốn ngồi xe buýt đi làm. Cái công ty kia của anh là gì? Nếu như anh không tìm được một công việc mười ngàn một tháng sao có thể nuôi tôi nổi? …” Snorlax nói thao thao bất tuyệt, Lâm Hoa cứ lắc đầu hóa thành một cái trống bỏi lắc lư lia lịa. Không muốn không muốn, tôi mới không muốn kết hôn với một con Snorlax khổng lồ, Lâm Hoa ở trong lòng kêu la. ————————— “Tiếu Chính, cậu đang nhìn cái gì?” Trương Mạc thấy ánh mắt của Lam Tiếu Chính luôn nhìn bên ngoài cửa sổ, chỉ có một quán cà phê ở đường đối diện. “Không có gì” Lam Tiếu Chính xoay chuyển tầm nhìn lại. Lâm Hoa ở trong quán cà phê đối diện, một hồi thì gật đầu, một hồi lại lắc đầu lia lịa, đối diện là một cô nàng mập thiệt là mập. Thì ra là mời con gái người ta uống cà phê, thế nhưng cậu ta có tiền trả không đây? Lam Tiếu Chính rất không phúc hậu mỉm cười. “Cậu cười cái gì?” Trương Mạc quả thực là bị dọa, Lam Tiếu Chính lại vô duyên vô cớ cười khúc khích? Lam Tiếu Chính im lặng, nâng ly trà lên, lãnh đạm thờ ơ uống một hớp trà. “Cậu nói gì?” Đặt ly trà xuống, Lam Tiếu Chính nhàn nhạt hỏi. “À, không có gì” Trương Mạc bị nghẹn họng bởi giọng nói lãnh đạm và nụ cười lúc nãy của hắn. “Hiện tại cậu dự định ở lại Đại Lục bao lâu?” Trương Mạc rót thêm trà cho Lam Tiếu Chính. “Không biết nữa, tôi mới vừa tiếp quản cái công ty này, có thể phải ở lại vài năm!” “Cậu cũng ba mươi hai rồi đó. Có phải là ba cậu thúc ép cậu kết hôn hay không, cho nên mới chạy trốn sang Đại Lục?” Trương Mạc thân thiết trêu chọc hỏi. Lam Tiếu Chính cũng gật đầu, khẽ cười “Đây cũng là một nguyên nhân. Nhưng bây giờ ông ấy có con của ông anh tôi, vẫn không có rảnh để quản tôi” Trương Mạc lắc đầu thở dài “Tôi nói cậu tuấn tú lịch sự, mà cứ nghiêm nghị để làm chi? Có người tìm cậu vay tiền, vẫn không trả tiền lãi à? Mấy cô gái ở ngay trước mặt, cậu không để mắt đến một ai, cả ngày cũng chỉ biết lo làm việc!” Lam Tiếu Chính không trả lời Trương Mạc, lại ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ một chút, cái thằng nhóc gọi là Lâm Hoa vẫn còn đang lắc đầu, cô gái đối diện cậu vẫn đang luyên thuyên. Lam Tiếu Chính xem bọn họ như đang diễn kịch câm, sờ sờ ví tiền trong túi, hắn cảm thấy kết thúc của vở kịch câm này cũng rất đặc sắc. End chap 2 ✩ Chú thích: Rau mầm: Rau mầm là loại rau sạch. Thường được trồng bằng các loại hạt giống thông thường như: củ cải, cải bẹ xanh, cải ngọt, cải tùa xại, cải tần ô, rau muống, hành tây, đậu xanh, đậu đỏ… Trống bỏi: Trống bằng giấy cho trẻ con chơi, hai bên có hai sợi dây, đầu buộc một hạt nặng, đập vào mặt giấy thành tiếng khi xoay nhanh
|
CHƯƠNG 3: XEM MẮT (3) Chuyện xem mắt người bình thường thực sự không đủ khả năng chấp nhận được. Bây giờ ở trong đầu Lâm Hoa ngoại trừ cái bàn đầy bánh ngọt và một con Snorlax khổng lồ, còn có chính là những lời nguyền lảm nhảm. Lâm Hoa nhìn chằm chằm cái miệng của Snorlax, cậu bây giờ rốt cuộc cũng biết ăn vào cái gì đó và thốt ra lời nói là có quan hệ trực tiếp với nhau. “Anh nghĩ thế nào?” Snorlax nói xong câu đó, cũng không nói thêm lời nào khác. “Hở, sao?” Lâm Hoa còn chưa có phản ứng lại, trong đầu tất cả đều là cà phê, có thể là do uống cà phê quá nhiều rồi. “Tôi hỏi ý kiến của anh đối với hôn lễ” Snorlax rất mất hứng đối với việc Lâm Hoa không chăm chú nghe cô ta nói chuyện. Lâm Hoa trợn to hai mắt, chuyện này có thể nói thế nào? Sao liền nói tới hôn lễ rồi? Con Snorlax này còn có thể hoang tưởng hơn mình? “Chuyện đó, Snora. . . Dương tiểu thư, tôi không có tính kết hôn!” Lâm Hoa nói có hơi ngập ngừng. “Anh không muốn kết hôn với tôi vậy anh đến đây xem mắt làm gì?” Snorlax thoáng cái liền nổi giận “Anh không có nhà không có xe, tôi có thể xem trọng anh đã là may mắn của anh rồi!” “Chuyện đó” Lâm Hoa gãi đầu một cái, nghiến răng một cái, mình tuyệt đối không kết hôn với một con Snorlax chỉ biết ăn “Tôi đã có bạn gái!” Lúc Snorlax nghe được lời nói của Lâm Hoa, đúng lúc đang nhét vào trong miệng một miếng bánh mousse thì rớt xuống. Snorlax đùng đùng đứng dậy, kế tiếp phát sinh một loạt các sóng xung kích, cơn bão cát, núi lửa phun trào và cú đấm thẳng cực mạnh, xoay người ung dung rời đi. Mousse (tiếng Pháp nghĩa là ‘bọt’ /ˈmuːs/) là thức phẩm chế biến có cấu trúc với nhiều bọt khí kết hợp cho món mousse cấu trúc nhẹ, mịn, xốp. Mousse có thể thanh mịn hoặc béo đặc, tuỳ kỹ thuật chế biến. Lâm Hoa nhìn bóng lưng to béo của Snorlax, lặng lẽ lau sạch cà phê và nước sốt mayonnaise trên mặt, áo thun vốn đã rất bẩn giờ lại càng bẩn hơn. Thật ra mình căn bản là cưới không được vợ, cần gì phải tốn công như thế này? Lâm Hoa cảm thấy hoang phí là cái tội lớn lao, lại lặng lẽ ăn hết bánh ngọt mà Snorlax chưa ăn xong, dù sao cũng là mình trả tiền mà. ———————————►.◄———————————— Lam Tiếu Chính cũng không nhịn được nữa, cúi đầu cười rộ lên. Thấy cái cô nàng mập mạp kia hất đồ ăn lên mặt Lâm Hoa, rồi chạy đi. Còn Lâm Hoa chỉ lau mặt và quần áo qua loa, liền bưng lên bánh ngọt trên bàn ăn. “Tiếu Chính, cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì?” Trương Mạc thực sự rất hứng thứ đối với thứ mà Lam Tiếu Chính đang nhìn. “Không có gì, cậu ăn xong chưa?” Lam Tiếu Chính đặt chén xuống, một bộ dáng ăn no muốn đi. “Mấy món này còn chưa ăn mà? Đây chính là nhà hàng món cay Tứ Xuyên chính tông nhất ở gần đây. Sao vậy, cậu phải đi?” Lam Tiếu Chính gật đầu “Cậu từ từ ăn, tôi đi trước!” “Nè?” Lúc Trương Mạc kéo dài âm tiết nghi ngờ trong giọng nói, Lam Tiếu Chính đã đi xuống lầu. ———————————►.◄———————————— Ăn hết sạch bánh ngọt trên bàn, Lâm Hoa cũng đã no, xoa xoa cái bụng có hơi căng tròn của mình, thỏa mãn thở dài một hơi. “Phú bà nào đó đến bao dưỡng tôi đi!” Lâm Hoa tự đáy lòng cảm thán, tiện thể ợ một cái. Lam Tiếu Chính vừa lúc đi tới gần cửa sổ, nghe thấy những lời này, mặt của hắn không khỏi co rút. Lâm Hoa đứng dậy chuẩn bị đi tính tiền, thấy Lam Tiếu Chính đứng bên cạnh, có chút sững sờ. Anh ta nghe được câu nói kia rồi? Lâm Hoa có hơi xấu hổ mỉm cười, nhìn ra vị tiên sinh này chính là người mình vừa đụng phải, thì càng ngượng ngùng hơn. “Tiên sinh?” Lâm Hoa kêu Lam Tiếu Chính một tiếng. Lam Tiếu Chính lần thứ hai quan sát một thân màu sắc sặc sỡ trước mắt, lại lòi ra một thanh niên mặt con nít, cảm thấy có chút hài hước. Từ trong túi lấy ra ví tiền của Lâm Hoa đưa cho cậu, Lâm Hoa thấy ví tiền, bắt đầu luống cuống tay chân đào bới túi mình. Mùa hè mặc quần rất mỏng, túi quần cũng đặc biệt cạn. “Lúc nãy cậu đánh rơi!” “Cám ơn, cám ơn” Ở trong túi không bới móc ra được ví tiền, Lâm Hoa tiếp nhận ví tiền từ trong tay Lam Tiếu Chính, cám ơn một trận thật nhiều. Vị tiên sinh này thật đúng là người tốt, còn có lòng đưa trả ví tiền đến cho mình. Đương nhiên, Lâm Hoa sau này sẽ cảm thấy, mình ban đầu đi đến cái kết luận mang cho cậu đều là ảo tưởng. “Cậu thực sự rất thích hợp được bao dưỡng” Cuối cùng, Lam Tiếu Chính còn tặng thêm một câu. Động tác cảm kích của Lâm Hoa trong nháy mắt dừng lại, trơ mắt nhìn Lam Tiếu Chính đang ung dung rời đi. Ngày hôm nay ra ngoài không xem hoàng lịch, đây là kết thúc ghi chép của Lâm Hoa, đứng cảm tưởng ở cửa quán cà phê. Lam Tiếu Chính mới vừa lấy ra chìa khóa xe chuẩn bị lái xe về nhà, nghe được một trận tiếng chuông vang vọng truyền ra từ trong túi. Mở cửa xe ngồi xuống, Lam Tiếu Chính mới bắt đầu tìm đầu nguồn tiếng ồn. Điện thoại di động? Mình đổi lại tiếng chuông lúc nào? Lam Tiếu Chính vẫn nhận cuộc gọi. “Tiểu Hoa, con làm cái gì vậy? Bạn gái của con ở đâu ra? Sao con có thể đối với con gái người ta như thế? Người ta có nhà lại có tiền, mẹ nghe nói con bé còn xem trọng con, đầu óc con thế nào mà nghĩ không ra? Con nói xem mẹ của con làm sao an tâm đây?” Lam Tiếu Chính đem tay cầm điện thoại cách xa cái lỗ tai một chút, vẫn có thể nghe được Lâm mẹ lớn tiếng trách mắng. Bởi vì là tiếng địa phương, Lâm mẹ lại nói nhanh, Lam Tiếu Chính không có nghe rõ nội dung. “Xin hỏi bác là?” Chờ bên kia ngừng lại, Lam Tiếu Chính mới mở miệng hỏi. Lâm mẹ hiển nhiên ngẩn người “Cậu không phải là Lâm Hoa? Đây chính là số của con tôi mà!” Lâm Hoa? Lam Tiếu Chính trong nháy mắt hiểu được, ngay cả tiếng địa phương của mẹ Lâm Hoa cũng đã hiểu hơn phân nửa. Lam Tiếu Chính ở trong lòng than khóc, hôm nay sao mà lắm chuyện thế này. “Bác gái, Lâm Hoa có việc, chờ một hồi cháu sẽ bảo cậu ấy gọi lại cho bác” Lam Tiếu Chính thản nhiên cúp điện thoại. Bấm gọi dãy số của mình, Lâm Hoa lúc này, còn đang chen lấn trên xe buýt. Nghe thấy có tiếng chuông reo, Lâm Hoa không có quan tâm, dù sao cũng đâu phải điện thoại của mình, ai rảnh mà quản? Nhưng mà thật là có người quản, bởi vì túi cạn, cái Iphone kia rõ ràng hiện ra ngay trong mắt người ta. Cho nên người đó lấy ra, tắt máy, nhét vào trong túi xách của mình, quá trình không đến nửa phút, Lâm Hoa hoàn toàn không phát hiện. Xe buýt vào mùa hè rất là vất vả, đông đúc nóng nực, lúc Lâm Hoa xuống xe, thở dài một hơi thật sâu. Lam Tiếu Chính cũng không dễ dàng buông tha cho Lâm Hoa như vậy, gọi cuộc thứ nhất, không ai nhận. Hắn có chút bực bội, sao Lâm Hoa không nghe điện thoại? Cậu cũng không giống như là loại người đoạt đồ vật của người khác, nhưng nghĩ đến Lâm Hoa nói muốn được bao dưỡng, Lam Tiếu Chính lại nhanh chóng phủ nhận cái kết luận này. Chờ đến lúc gọi cuộc thứ hai, bên kia đã khóa máy. Lam Tiếu Chính thực sự có chút tức giận, tay ném điện thoại lên ghế phó lái, không thèm quan tâm đến nữa. Chờ đến khi Lâm Hoa ý thức được điện thoại đánh mất trên xe buýt, cậu đã trở về phòng trọ rất lâu rồi. Xem ra lại phải mua cái mới, nhưng mà, lần này không thể mua Iphone nữa. Tuy nói là hàng nhái, nhưng nó cũng dễ mất (rơi), hay là đàng hoàng mua một cái bình thường được rồi.
|