PHIÊN NGOẠI [H] Cơ hồ sắp thao chết cậu,Vương Tuấn Khải liều mạng chen vào chỗ sâu trong nội bích, xâm chiếm thân hình không hề che giấu nhục dục của Vương Nguyên, dịch ruột non dính đầy côn thịt, Vương Tuấn Khải mê luyến hôn đi nước bọt trên khóe miệng Vương Nguyên, Vương Nguyên gắt gao bóp chặt tay hắn, vẫn như cũ không chịu nổi khoái cảm còn mạnh mẽ hơn thủy triều. "Ưm a a..." Trên mặt tràn đầy thống khổ ngọt ngào, cậu ngửa mặt lên, lộ ra cần cổ bị Vương Tuấn Khải xâm phạm không chút khách khí. "Muốn ông xã bắn cho cưng không?" Vương Tuấn Khải hỏi, ngón tay vuốt ve đôi môi màu đỏ đầy nhục dục. "Muốn! Muốn!" Vương Nguyên khóc trả lời, háng Vương Tuấn Khải dính sát vào mông cậu, côn thịt đâm thật mạnh vào nội bích yếu ớt. Quá sâu... Sâu đến đáng sợ! Mặc kệ là người của cậu, hay là trái tim của cậu đều bị nam nhân này triệt để xâm phạm, không một tia dư thừa, mà hôn môi cùng vuốt ve ôn nhu của nam nhân đã kéo cậu vào vực sâu tình dục không thể vãn hồi, yêu thương thô bạo tiểu huyệt nhỏ xinh của cậu, cuối cùng rốt cuộc cắm xuống, tinh dịch nồng đậm nóng bỏng phun đầy nội bích mẫn cảm, tình cảm nồng cháy kia làm cho cậu cảm thấy tinh dịch đang phun vào nội bích kia nóng đến mức sắp hòa tan cậu, thân thể bắt đầu run rẩy, tiểu huyệt co rút hút lấy côn thịt đang không ngừng phun tinh dịch, tính khí cương cứng lại một lần nữa đem tinh dịch bắn lên bụng nam nhân cậu yêu nhất. Nghe tiếng thét chói tai vụn vỡ của Vương Nguyên khi cao trào, Vương Tuấn Khải hôn lên cậu thật sâu, côn thịt hưởng thụ huyệt khẩu mấp máy kịch liệt khi cao trào của cậu, cùng tư vị tuyệt vời của tiểu huyệt chứa đầy tinh dịch của mình. Vương Nguyên không còn sức lực ôm lấy Vương Tuấn Khải, tay nắm lấy tay hắn, hơi hơi ngẩng đầu cùng hắn hôn môi, hôn mặt hắn, nhấm nháp mùi vị mồ hôi trên mặt hắn. Vương Tuấn Khải dùng tư thế này ôm lấy cậu, đi từng bước một về phía cửa phòng đang mở. Tắt đi nút khởi động đã bị người nào đó trộm ấn ở máy giặt, hôm nay chính thức vứt đi. Lúc nghỉ trưa, Vương Tuấn Khải nhận được điện thoại của giám đốc, lấy tốc độ nhanh như gió lao về phía phòng của giám đốc. Vương Nguyên xoay xoay bút máy, nhẹ nhàng gõ xuống bàn làm việc, hai mắt dưới thấu kính nhìn chằm chằm mặt bàn thủy tinh trong suốt, chờ Vương Tuấn Khải đẩy cánh cửa khép hờ ra, cậu mới ngẩng đầu, biểu tình bình tĩnh giống như bình thường, nhưng đứng bên cạnh cậu lại là Phương trợ lý. Lúc hai người một mình gặp nhau, Phương trợ lý cũng đến đây? Trong lòng Vương Tuấn Khải thấy kỳ quái, giống như bình thường khách khí cười với Phương trợ lý, Phương trợ lý cũng đáp lại hắn một nụ cười lễ phép. Lúc này, đôi mắt lạnh lùng của Vương Nguyên hiện lên một tia tức giận, nhưng cậu che giấu tốt lắm, nhưng động tác đẩy kính mắt lại tiết lộ tâm tư của cậu. "Phương trợ lý, cậu ra ngoài trước đi." "Vậy làm phiền giám đốc xem xong tài liệu sớm một chút, hai giờ tôi lại đến." Phương trợ lý buông tài liệu, mỉm cười nói, chỉ chốc lát sau đã biến mất khỏi ánh mắt của hai người, thuận tiện đóng cửa lại. Để tài liệu sang một bên, Vương Nguyên đưa ra một danh sách có vẻ bình thường, đổ xuống trước mặt Vương Tuấn Khải, âm thanh lạnh lùng nói: "Anh nhìn danh sách này trước." Cái gì danh sách? Vương Tuấn Khải khó hiểu cầm bản danh sách kia lên, chỉ nhìn lướt qua, liền giật mình kinh ngạc. Đây là danh sách báo cáo, ngày nào tháng nào, hắn cùng Vương Nguyên làm tình ngoài trời, lại ngày nào tháng nào, Vương Nguyên bị hắn buộc phải đi xe công cộng, sau đó bị quấy rầy. Cái này cũng không tính gì, chân chính là duy nhất một lần ở tàu điện, Vương Tuấn Khải ỷ vào là tuyến xe cuối, ít người, lại đều là người xa lạ, không sợ gặp phải người quen, làm tình tại chỗ với Vương Nguyên. "Phí tổn thất tinh thần là giá hữu nghị, đều viết trên đó." Mặt Vương Nguyên không chút thay đổi mà nói. Vương Tuấn Khải đảo mắt xuống, bị nhiều số 0 như thế làm hoa mắt, nhảy lên đập mạnh bàn làm việc quát: "Cái này gọi là giá hữu nghị hả?" Vương Nguyên không hề bị khí thế của hắn dọa, dừng lại động tác xoay bút máy, cặp mắt nhìn không ra cảm xúc nhìn Vương Tuấn Khải đang giận dữ, lạnh lùng nói: "Đây đã là giảm giá rồi." Vương Tuấn Khải cơ hồ hộc máu, nếu 100 vạn nhân dân tệ là đã giảm giá, hắn đi nhảy lầu cũng không có nhiều tiền như vậy. "100 nhân dân tệ!" Nói xong, lấy ra một tờ 100 tệ đầy nếp nhăn từ trong túi. "Cái kia của anh chỉ trị giá 100 tệ thôi sao?" Những lời này làm cho động tác hào khí muốn đem tờ tiền đỏ thẫm kia đập lên bàn cứng ngắc lại, đập xuống sẽ thừa nhận mình là một sex doll, nhưng lại là một sex doll chỉ trị giá 100 tệ, nếu không đập xuống, mình sẽ không nuốt được cục nghẹn này. Ở trên tàu điện chơi đùa quả thật là mình không đúng, chính là thói quen chủ nghĩa đại nam nhân làm Vương Tuấn Khải không thể để mất mặt, hung hăng đút tiền vào trong túi, nghiến răng nghiến lợi mắng: "Mặc kệ cậu là cái kẻ có tiền! Lão tử không bán!" Lại lấy tờ danh sách kia nhét vào trong túi, cậy mạnh nói: "Không phải là 100 vạn nhân dân tệ sao! Lão tử sẽ đưa!" Vừa nói xong, Vương Tuấn Khải lao ra văn phòng, vừa rời văn phòng, hắn vội vàng lấy tờ danh sách kia ra, ánh mắt như phun hỏa trừng mắt nhìn một hàng chữ phía dưới số tiền 100 vạn nhân dân tệ: bán hay không bán? Ra là thế! Người này muốn hẹn hò với hắn cứ việc nói thẳng, cư nhiên muốn dùng tiền mua hắn, mẹ kiếp! Làm cho người ta khó chịu! Mà người trong văn phòng cầm di động, ấn dãy số quen thuộc, đầu bên kia truyền đến tiếng gầm rú như sét đánh: "Nói lại lần nữa xem, lão tử không bán!" "100 vạn nhân dân tệ, anh mua tôi." Đối phương bỗng trầm mặc, trầm mặc đến mức làm cho đầu ngón tay Vương Nguyên phát run, lúc nghĩ mình cũng sẽ rơi vào vùng trầm mặc kia, đối phương rốt cuộc nói một câu: "Mua, nhưng tiền trả theo kỳ, một năm 1 vạn nhân dân tệ, 100 vạn nhân dân tệ chính là một trăm năm, cậu chờ được không?" Khóe miệng Vương Nguyên xuất hiện một nụ cười như có như không, "Em chờ anh." Vương Tuấn Khải tắt máy, bên tai vẫn như cũ quanh quẩn đoạn đối thoại vừa rồi. "... 100 vạn nhân dân tệ chính là một trăm năm, cậu chờ được không?" "Em chờ anh." Vương Nguyên giảo hoạt, nói chi đến một trăm năm, một khắc hắn cũng không chờ được. Yêu - kì thật là một loại giam cầm tàn nhẫn, đem đối phương nhốt vào khu vực của mình, ngay cả hô hấp đều bị xâm phạm, giám đốc lạnh lùng cao cao tại thượng kia lại cam tâm tình nguyện bị hắn giam cầm, mà chính hắn cũng bị giam cầm bên trong tình yêu của cậu. ------TOÀN VĂN HOÀN------ H văn chính thức khép lại từ đây.= ̄ω ̄= Cảm ơn mọi người vì tất cả. THÂN ÁI,CHÀO! Đã đọc xong [Full][NC-21][Khải-Nguyên] Xâm Chiếm Tuyệt Đối (ver)
|
Chương 14:
-Các người đi chết hết cho tôi. Giở trò j v hả??Hôm qua còn bình thường hôm nay lại thông báo ik Mĩ đã z tôi còn là người cuối cùng đc pis nữa.
-E bình tĩnh lại chút đi,nghe a giải thích.
-Giải thích???? Mấy người muốn giải thích cái giề???Thứ cần nghe cũng là nghe từ miệng người khác,thứ cần pis cũng là pis từ chỗ người khác.Các người có coi tôi ra j k z???
-K như e nghĩ đâu…Anh…_TK bất lực giải thick thì vỡ mộng khi…
-Bọn a đang thất tình.E là muốn bọn a ns ntn???_TT thản nhiên trả lời NN bằng 1 câu hỏi khác khiến cô nàng bỗng chốc từ thế chủ động sang bị động lúng túng k pis ns cái j cho vừa nữa.
-Nhưng…Nhưng k pải a ns k s…cta vẫn có thể lm bạn mà??
-bạn bè???K s???_TK nhếch mép cười thành tiếng.Anh cũng là 1 thằng đàn ông mà,hay…cô chưa bh coi bọn a là thằng đàn ông???
-Nực cười! Cta vẫn là nên thẳng thắn vs nhau._Giọng TT bỗng nghiêm túc lạ thường lm cho NN cảm thấy rợn da gà._E thực nghĩ cta có thể tiếp tục là bb sau khi bọn anh tỏ tình thất bại hay s???
-Emm….
Bầu không khí trở nên thật cô đọng,lạnh lẽo. Trên sân thượng có 3 thân ảnh đứng cạnh lancan nhìn về phía nào đó xa xăm. Ở trên cao này thì những con người phía dưới chân họ kia thật nhỏ bé. Cái không khí im lặng phía dưới làm cái tình cảnh này ám muội lại càng thêm ám muội.Nhu7w bắt đc tín hiệu cầu cứu, thần hộ mệnh đã kịp thời xuất hiện trong thời khắc k thể dùng từ chuẩn xác để nhận định đc.
-NN!Cuối cùng cũng tìm đc cậu r._HN trán đẫm mồ hôi,k ngừng thở hồng hộc như người vừa chạy trận, 2 má đỏ ửng, mắt nhắm chặt k nhìn thấy mặt trời.
-Có chuyện j s???_NN
-Ba…Ba cậu…Hiệu trưởng tìm gặp cậu có việc.
-Hiệu trưởng??/ Đồng thanh
-Ừm. Ba cậu đến tìm hiệu trưởng r sau đó hiệu trưởng bắc loa tìm cậu nhưng vì cậu k có trong lp nên cô kêu tớ ik tìm. Thui, chúng ta ik nhanh lên k mất công có chuyện._HN giọng khẩn trương
-Đi._NN bâng quơ nói qua loa như z vì cô cũng phần nào đoán đc 1 phần sự việc là có liên quan đến du học
HN bước phía trc,NN rảo bc chậm chạp phía sau như mải suy nghĩ điều j đó rồi đến cửa sân thượng thì khựng lại quay đầu mỉm cười:
- Em thực vẫn sẽ là bb của các anh nên đừng hòng thoát đc e.ple…ple_Cùng vs đó là 1 biểu tượng hết sức con nít.NN ns xong thì dường như có 3 người nào đó đơ ngây ra vs nhưng suy nghĩ khác nhau.
-À! Còn nữa.Chừng nào a có người thay thế k tức là e vẫn còn lm phiền a dài dài._Sau khi tuyên bố 1 câu hết sức bá đạo khiến 2 người kia đơ toàn tập thì cô nàng thản nhiên bc về phía chân cầu thang, bỏ mặc cái người ồn ào cứ lẽo đẽo theo sau hỏi này hỏi nọ khiến cô cảm thấy bả phiền phức hơn bao giờ hết.
*Trước phòng hiệu trưởng*
-Tốt nhất lát nữa cậu k nến ns j lung tung. Đc chứ??_NN nhìn HN vs vẻ mặt nghiêm nghị như mong đợi câu trả lời từ cô.Nhận thấy ánh mắt phức tạp của NN thật k có ý đùa HN khẽ gật đầu r quay gõ cửa.Sau khi gõ xong đúng 3 hồi bên trong phát ra tiếng trầm thấp đầy mệt mỏi của vị trưởng bối già:
-Vào đi!
-Dạ.Thưa thầy e dẫn NN đến r ạ.
-Đc r. Ngồi đi.Thật ra chuyện này cũng…
-Ba đến đây có chuyện j k???Ns xong cô cũng thản nhiên tiến lại chiếc ghế sofa giữa phòng ngồi xuống rất tự nhiên.HN thấy đc cái hành động vô lễ ấy cũng k thấy j là lạ bởi vì trước mặt những người ở đây cô chẳng cần khinh nhường bất kì ai kể cả cái người đàn ông trc mặt mang danh ‘ba’ cô kia nên cũng ngoan ngoãn lại ngồi bên cạnh cô,tay đan vào nhau để trc đùi đầy vẻ nhã nhặn của tiểu thư nhà quyền quý.
Người đàn ông này cũng thật kì lạ. Ông ta có vẻ như chẳng mảy may đến cái hành động xấc xược của người ‘con gái’ mà rất vẻ bình thản uống xong ngụm trà mới ngẩng mặt lên nhìn về phía hiệu trưởng, giọng khàn khàn trầm thấp nghe qua k mấy có mấy phần đe dọa:
-NN sẽ du học. Như thầy pis nếu như để lộ 1 chút thông tin về con tôi ở đây sẽ ảnh hưởng k ít tới danh dự nhà họ Vương đâu nhỉ???
-Tất…Tất nhiên r…Chúng tôi tuyệt nhiên sẽ k để lộ thông tin cơ mật của Vương tiểu thư ra ngoài.Có điều k pis Vương tiểu thư sẽ du học ở đâu để chúng tôi có thể hoàn thành thủ tục 1 cách nhanh nhất mà k ảnh hưởng đến hành trình chuyến đi???_Ánh mắt hơi run của hiệu trưởng nhanh chóng chuyển về phía NN mong là cô có thể cho câu trả lời ‘an toàn’ nhất.
-Chuyện này…_NN bất chợt quay qua nhìn người bên cạnh từ nãy h đơ toàn tập chẳng hiểu mọi người đang nói cái j với ánh mắt đầy phức tạp như tìm điểm gợi ý.Giật mk.Tại sao trong thời khắc này cô lại có 1 sáng kiến tuyệt vời đến thế.-Con quyết định r,điểm đến của con là…
|