Có Một Mùa Thu Đã Ra Đi
|
|
PHẦN 2: CÂU CHUYỆN MÙA THU
1.Ảo ảnh trưa: để thấy ta chỉ sống như đang tồn tại…tìm đâu lại ký ức nơi ảo ảnh trưa.
Hiện giờ cậu đang sống những ngày cuối cùng của năm 2, tất cả những ai quen biết đều cảm thấy cậu khác rất nhiều. Cậu sống khép mình như con tằm nằm trong kén không chịu phá kén. Nhưng chẳng ai có thể biết được lý do ngoại trừ Hạ Vi- một cô bạn thân đại học có thể cùng cậu đi chơi, đi ăn và trong một lần vô ý cậu đã kể cho cô nghe. Và ít nhất là đến hiện tại cô vẫn giữ kín điều đó và họ vẫn thân thiết với nhau. Nhưng hôm nay, cậu chỉ đi cà phê một mình mà không có Hạ Vi; chẳng hiểu tại sao bởi bình thường có khi nào cậu ra ngoài một mình đâu. Một chiều thu buồn như thế, ai nhìn vào cậu có thể bị ám ảnh mãi bởi vẻ đẹp rất buồn, rất buồn. Cậu may mắn khi sở hữu từng đường nét sắc sảo, đặc biệt là đôi mắt sâu thẳm thẳm pha chút màu nỗi buồn của cuộc đời. Dù khuôn miệng nhỏ nhắn có cười tươi thế nào trên mặt cậu vẫn loáng thoáng nét buồn của mùa thu. Và rồi ở xa xa đã có một con người ngẩn ngơ với vẻ đẹp ấy, và anh nhận ra cậu là sinh viên của trường y dược. Anh khẽ cười đầy bí ẩn. Nói đến cậu, cậu đang làm gì cậu cũng chẳng hiểu nổi. Cậu muốn nhìn sắc trời sang thu hay nhìn một người từng thuộc về mùa thu nay đã trở thành vô hình; chứ chẳng phải đang tìm một nơi yên tĩnh để ôn bài cho môn thi ngày mai.
2.Hạnh phúc mong manh: hạnh phúc mong manh khi em gặp anh
Ngày thi cuối kỳ cũng đã đến, đối với đa số sinh viên y dược đi thi là điều vô củng căng thẳng nhưng với cậu rất bình thường ít nhất là trên nét mặt. Vì với cậu sóng gió trong đời cậu từng qua hết rồi, chuyện tình cảm, chuyện gia đình… đều không thể giết chết cậu thì chuyện này sao phải khiến cậu lo lắng. Nếu người ngoài nhìn vào có thể nhận xét cậu rất chảnh, bởi vẻ mặt lúc nào cũng lạnh tanh và đầy kiêu hãnh; đôi khi cậu còn cho mình là quá giả tạo. Bỗng dưng cậu nghe cả lớp trầm trồ về một anh chàng giảng viên nào đó vừa bước vào, theo quán tính cậu xoay sang nhìn rồi lặng lẽ đặt ánh mắt nơi cửa sổ. Trên kia, có một người lặng lẽ nhìn cậu; suy nghĩ duy nhất của người đó về cậu là: lạnh lùng đến phát sợ. Anh nghĩ rằng cậu khác những người bình thường và nếu muốn làm quen với cậu cũng phải khác thường, không thể nào buông những lời ngọt ngào dụ dỗ được. Trong suốt giờ thi, anh chàng giảng viên đó cứ loanh hoanh mãi chỗ cậu. Và đến khi hết giờ khi mọi người sắp ra về, anh quyết định làm một việc hơi ác với cậu, anh giả vờ gạt chân cậu. Và Kỳ Anh té thật, rõ đau, va vào cạnh bàn. Cậu cảm thấy rất đau, hình như bị trật chân nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng đứng dậy. Anh nhanh chóng đến dìu cậu lên, ríu rít xin lỗi: -Anh xin lỗi, em có sao không, anh không cố ý. Cậu vẫn cố tỏ ra không có gì nhưng thật sự rất đau: -Không sao đâu anh, em ổn mà Anh làm sao mà cho cậu đi dễ dàng vậy được -Sao mà không sao được, chân em sưng lên luôn rồi kìa. Để anh đưa em về xem như chuộc lỗi Cậu vẫn tiếp tục từ chối: -Không cần đâu anh, em tự về được Anh kiên quyết: -Em ở đây đợi anh, anh đi đưa bài thi rồi chở em về. Nhớ ở đây đợi anh đó Kỳ Anh ngồi một lúc, cảm thấy ổn hơn nên cố gắng tự đi về; còn anh thì hối hả nộp bài thi để đưa cậu về. Đến nơi anh không thấy cậu đâu nên sốt ruột đi tìm, anh thấy cậu đang khập khiễng bước đi -Nè nhóc, sao anh bảo đợi anh mà -Em thấy ổn rồi nên tự đi về -Lên xe anh chở nè Cậu đành phải lên xe để anh chở về. Sau một hồi nói chuyện cậu biết anh là Phúc Long, sinh viên mới tốt nghiệp ra trường được giữ lại. Anh mời cậu đi ăn trưa: -Anh mời em một bữa xem như là chuộc lỗi với em nhe -Dạ, mà có gì đâu mà anh cứ đòi chuộc lỗi với em hoài vậy Đến lúc này, Kỳ Anh mới có dịp nhìn kỹ mặt anh, Kỳ Anh còn không ngờ anh đã anh đã 25 tuổi, làn da trắng hồng, mắt một mí to tròn, má lúm đồng tiền; anh nói chuyện với cậu luôn nở nụ cười; trông anh đôi khi còn trẻ hơn cả cậu.
|
3. Gặp nhau làm ngơ: chàng lặng đi theo nàng, hát vu vơ mấy câu nhạc tình, nàng làm như vô tình
Từ ngày đó, anh trở thành xe ôm miễn phí của cậu mặc dù cậu nhiều lần từ chối. Có lần cậu thi cả ngày, anh đề nghị cậu sang nhà anh nghỉ trưa để tiện chiều đi thi. Một hồi đắn đo, cậu cũng đồng ý. Vừa bước đến, cậu rất ấn tượng với ngôi nhà của anh: nhỏ thôi nhưng rất gọn gàng, thoải mái. Hỏi ra thì mới biết đây là ngôi nhà anh đang trả góp, anh đúng là rất giỏi. Cậu nhìn quanh căn nhà và cảm thấy rất thích nhưng vẫn cố tình như chẳng để ý gì đến; và có lẽ đó là điều đặc biệt ở Kỳ Anh. Cậu quan sát rất tinh tế nhưng rất kín đáo, đôi khi khiến người khác tưởng như cậu chẳng quan tâm. Cả buổi trưa hôm ấy, nhìn anh cứ luống cuống lên để lo cho cậu, nào là nước, nào là bánh, rồi sợ cậu lại đau chân khiến cậu phì cười trước mặt anh: -Em qua đây nghỉ trưa thôi mà, anh đem nhiều thứ vậy em ăn rồi sao ngủ Anh nhìn cậu, gãi gãi đầu kèm theo nụ cười tỏa nắng: -Anh xin lỗi, anh quên mất Kỳ Anh không ngờ được đây là anh chàng giảng viên lạnh lùng, chuẩn mực mà biết bao người ngưỡng mộ. Kỳ Anh chọc anh: -Em chỉ nói đùa thôi. Hôm nay, cậu đã khỏe hẳn đã có thể tự đi lại và cũng là ngày thi cuối cùng của cậu. Cậu thi xong hớn hở bước ra thì gặp anh., nếu hôm nay không tình cờ gặp anh thì cậu cũng sẽ tìm anh. Anh nhìn cậu cười, cậu đến bắt chuyện với anh: -Trưa nay sang phòng em ăn cơm nhe, xem như đền đáp công anh chở em đi thi. Anh mỉm cười gật đầu khiến bao con người xung quanh hơi ngạc nhiên vì anh chàng giảng viên này luôn lạnh lùng. Cậu nói xong lạnh lùng bước đi
4. Tìm lại giấc mơ: đã có lúc tình mình ấm áp trong em cứ ngỡ một đời…xin cho em mơ, xin cho em quên, em thôi không nhung nhớ.
Anh vừa nghe lời mời của cậu tức tốc hoàn thành mớ công việc còn lại, nhanh chóng đến nhà cậu. Vừa đến nơi, anh đã thấy cậu đang lăn xăn trong bếp. Anh thấy một hình ảnh cậu rất khác so với bình thường, ngày thường cậu luôn chỉnh chu, lạnh lùng chưa bao giờ tự nhiên như thế này. Có lẽ cả hai người đã nhìn thấy những con người khác của nhau và có thể thấu hiểu được cho điều đó. Cậu thấy anh đến sớm có hơi ngạc nhiên -Sao anh đến sớm thế. Anh cũng trêu chọc cậu: -Lần đầu được đến nhà em nên anh nôn phải đến sớm. Nói xong rồi anh cũng lăn xả vào bếp giúp cậu. Cậu cũng cởi mở hơn với anh so với lần đầu gặp gỡ -Thầy giáo cũng biết nấu ăn nữa hả -Vậy chứ em nghĩ 7 năm qua ai nấu anh ăn Cuối cùng hai người cũng xong buổi cơm trưa, anh bắt đầu nghiêm túc hơn với cậu: -Nhóc nè, anh hỏi điều này nếu không phải em đừng buồn nhe Kỳ Anh có vẻ ngạc nhiên: -Dạ anh cứ nói đi -Sao anh thấy lúc nào em cũng buồn vậy? Kỳ Anh lúc này thật sự lung túng, cậu luôn muốn có một người hiểu mình và giờ đã có nhưng cậu lại từ chối cho họ tìm hiểu: -Không có gì đâu anh, tại em hơi trầm tính thôi Anh biết cậu nói dối nhưng vẫn ậm ừ cho qua. Lúc sắp ra về, anh mới đề nghị với cậu: -Mấy tuần nay em ở nhà ôn bài, hay tối nay anh chở em ra ngoài được không? Thấy Phúc Long đang vui, cậu cũng không muốn làm anh thất vọng nên đồng ý. Tối hôm đó, anh đến rất sớm để đón cậu. Kỳ Anh đúng thật là minh chứng cho câu nói đơn giản mà đỉnh cao, cậu ăn mặc nhẹ nhàng: jean đen, phong trắng nhưng lại rất thu hút; anh thì rất lịch lãm nhưng dường như ở giờ phút này với Kỳ Anh, anh như một người bạn nên cậu cũng chẳng màn đến điều đó. Buổi tối hôm đó, anh muốn làm cậu vui, muốn cậu cười thật sảng khoái. Anh đưa cậu đi rất nhiều nơi: ăn vặt, uống trà sữa, thậm chí là lôi cậu vào cả khu vui chơi…Nhưng có lẽ hình ảnh mà anh ám ảnh nhất về cậu là hình ảnh cậu đứng lặng lẽ bên bờ sông nhìn ra phía xa xăm. Nó y hệt cái lần mà anh nhìn thấy cậu tại quán cà phê. Anh vòng tay ôm lấy cậu từ phía sau và thủ thỉ vào tai cậu -Có gì không vui nói đi Lại một lần nữa cậu lại không hiểu chính mình đang muốn gì. Cậu luôn muốn tìm kiếm một người tinh tế ít nhất là khi cậu buồn dù không nói ra họ vẫn cảm nhận được. Và anh là người như thế đó; nhưng cậu lại không muốn chấp nhận. Vì điều gì; vì thời gian cũng không phải, thời gian hai người quen nhau không lâu nhưng cậu hiểu được tính cách của anh; vì rào cản xã hội lại càng không; tất cả chỉ vì niềm tin đã lạc mất. Có phải con chim sợ cành cây cong. Cậu đang rất muốn khóc nhưng cậu quay sang nhìn anh cười.
|
5.Đêm nghe tiếng mưa: tim em càng thêm thao thức mỗi khi thấy mưa lại rơi
Kỳ Anh kéo tay anh ra, cười với anh mà khiến anh đau lòng vô cùng: -Em đâu có buốn Phúc Long cảm thấy vô cùng thất vọng với chính mình, tại sao lại không thể cùng cậu chia sẻ vui buồn được. Kỳ Anh thì vội né đi chỗ khác, cậu sợ nếu tiếp tục thế này cậu sẽ khóc ngay trước mặt anh. Rồi trời cũng đổ mưa, như để cậu khóc cho thỏa nỗi sầu, những hạt mưa kia sẽ che giúp cậu những giọt nước mắt. Bất giác cậu cảm thấy có một người rất ấm áp đang đứng che mưa cho cậu, đó là Phúc Long, anh lấy áo khoác của mình che mưa cho cậu mặc cho anh đang ướt sủng. Mưa ngày một lớn kèm theo gió giật từng cơn như muốn níu giữ bước chân người về; hai người đành phải nép vào một mái hiên gần đó đợi dứt cơn mưa mới có thể về. Đứng đợi một lúc lậu, cậu chợt giật mình: -Chết, giờ này nhà trọ em đóng cửa rồi -Qua nhà anh ngủ đi Cậu lưỡng lự, anh bèn nói thêm: -Không lẽ bạn bè qua nhà nhau ngủ không được sao Cậu im lặng không nói gì. Gió càng lúc càng mạnh, cậu bắt đầu cảm thấy lạnh, cậu lạnh run cả người. Anh thấy thế, kéo cậu lại: -Đi ra phía sau anh đứng đi, lạnh lắm đó Lúc này anh đã kéo cậu ra sau lung anh rồi, cậu đành đứng yên như thế. Và cậu nhìn thấy người anh đang ướt sủng và từng cơn gió thổi qua làm lớp áo dính sát vào da thịt. Cậu cảm thấy một hơi ấm lạ thường từ anh, chắc anh đang lạnh lắm. Bất giác cậu giơ đôi tay lên định ôm lấy anh nhưng lý trí đã kéo cậu lại, và cậu cảm nhận đâu đó vị mặn của một giọt mưa bất thường. Rồi trời cũng tạnh mưa, anh chở cậu về nhà mình trong cái lạnh nửa đêm. Anh đưa đồ của mình cho cậu thay. Cậu làm anh bật cười với bộ dạng hiện tại, dù anh và cậu không chênh lệch nhau mấy nhưng anh thì cơ bắp, cậu lại mảnh khảnh; nên nhìn cậu khá là luộm thuộm. Và đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu mắc cỡ đến mức đỏ cả hai má. Cậu vẫn lạnh lùng và bình tĩnh lờ đi anh. Có lẽ quá mệt mỏi nên cậu nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi -Đi đi! Biến! Nửa đêm anh giật mình với tiếng la thất thanh của cậu; nó như là một tiếng xé, rất dữ tợn và hận thù và tận cùng của sự đau đớn. Tiếng la đó xét nát cái không khí ấm áp, xé cả tâm can của anh và anh không hiểu vì sao một người bề ngoài trông như thiên thần như cậu lại có nội tâm sâu thẩm và phẫn uất như vậy. Anh nhìn sang thì thấy nước mắt cậu đang rơi. Anh lấy tay lau nước mắt cho cậu thì phát hiện người cậu nóng như lửa đốt. Cậu đang sốt rất cao. Anh lấy khăn ấm đắp cho cậu. Anh lo cho cậu đến cả đêm không ngủ được. Anh cảm thấy bất lực khi nhìn cậu thỉnh thoảng lại hét lên, lúc thì nước mắt cứ rơi. Những lúc đó anh chỉ biết nắm lấy tay cậu, bàn tay anh bị cậu siết chặt đến mức đỏ lên in rõ những dấu vết. Mãi đến gần sáng, anh mới ngủ được. Cậu tỉnh dậy và thấy anh đang ngủ gật trên ghế, mình thì trán đang đắp khăn ấm. Cậu cũng đã hình dung được mọi chuyện. Một lúc sau, anh tỉnh dậy: -Em cảm thấy đỡ chưa? Chưa kịp để cậu trả lời, anh đã chạy lại sờ trán cậu. Vẫn nụ cười, cậu trả lời -Em khỏe rồi, cảm ơn anh
6.Trái tim của em rất đau: lời biệt ly buồn đến mấy cũng không thể nào làm em gục ngã đến mức tuyệt vọng
Từ ngày hôm đó, cậu về quê nghỉ hè; anh và cậu chỉ gọi điện, nhắn tin với nhau thôi. Anh thì luôn cố tìm hiểu cậu, cậu thì cố tạo ra hàng rào bảo vệ mình. Anh biết được con người này là một người lạnh lùng để che giấu đi một trái tim nóng từng bị tổn thương. Anh muốn anh là người giúp cậu tìm lại nụ cười đã mất. Cũng vào những ngày cuối cùng của mùa thu, cậu nhận được tin nhắn của anh: “Anh bị tai nạn giao thông, em có thể chăm sóc anh được không? Anh biết sẽ phiền em nhưng anh không biết phải nhờ ai giúp”. Cậu nghĩ anh từng giúp đỡ mình rất nhiều, giờ cậu phải làm gì cho anh. Tức tốc cậu bắt xe lên với anh, vừa tới cửa nhà, cậu thấy anh đứng sừng sững đó, lành lạnh không có sứt mẻ gì. Cậu tức giận định bỏ về. Anh cố níu cậu lại, kéo vào nhà. Cậu cố bình tĩnh đi vào. -Anh nói đi -Anh nhớ em Nghe ba chữ đó, cậu thấy vô cùng bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh -Anh cũng đâu cần làm thế này, biết em lo không? Biết mình vừa mới lỡ lời, cậu cố trấn tỉnh, anh thì tiếp tục -Em lo cho anh sao? -Thì bạn bè, em phải lo cho anh chứ -Nhưng anh không xem em là bạn, anh yêu em Cậu quyết định từ chối anh: -Em xin lỗi anh, em không xứng đáng với anh, em không phải như anh nghĩ đâu. Anh bắt đầu tức giận; giận vì một điều gì đó chứ chẳng phải vì lời từ chối của cậu. Anh nắm chặt vai cậu, ép cậu vào tường: -Em đừng tự dối mình nữa, tại sao em lại trở nên như thế, vì chuyện đã hơn 1 năm rồi sao, những người đó có xứng đáng cho em làm vậy không? Hạ Vi đã kể hết mọi chuyện cho anh nghe rồi. Đôi mắt cậu đỏ hoe lên nhưng cậu cố cắn chặt môi ngăn dòng nước mắt. Mặt anh đỏ tóa lên, hét to -Khóc đi, khóc đi, em đừng cố mạnh mẽ nữa, đừng giả tạo vậy nữa Nước mắt tự động tuôn rơi như được giải phóng sau một thời gian dài kiềm nén -Em xin lỗi anh, em không muốn làm anh buồn nữa, có lẽ chúng ta vẫn nên như ngày xưa. Có lẽ em đúng như vậy: giả tạo. Cậu quay lung đi thì nghe tiếng anh: -Anh muốn cho em một cái sinh nhật thật ấm áp, hẹn em tối nay bên bờ sông hôm ấy. Chúng ta sẽ giải quyết mọi việc ở đó. Mong em sẽ đến xem như chấp nhận tấm lòng của người bạn này Chữ bạn của anh nghe thật nặng nề và khó khăn để phát ra
|
7.Chỉ cần anh thôi: cảm ơn những điều đưa ta đến bên nhau, cảm ơn từng lời nói qua mau
Buổi tối hôm ấy, có một người đứng chờ một người bên bàn tiệc ấm cúng, có một người đứng từ xa nhìn mà lòng không yên. Cậu không biết phải làm thế nào, cậu đến rất sớm nhưng chỉ đứng nhìn anh từ xa. Rồi cậu cũng quyết định đến gặp anh; anh vui mừng. Cậu vẫn lạnh lùng, nụ cười vẫn gượng gạo. Anh đã cho cậu một buổi tiệc sinh nhật đúng những gì cậu cần: ấm áp, nhẹ nhàng, chia sẻ. Đêm xuống, tiệc sắp tàn, anh chẳng biết níu kéo những giây phút bên cậu như thế nào; có lẽ đêm nay là giây phút cuối rồi, đến hết đêm nay mình sẽ mãi xa rời. Anh lặng lẽ đứng quay lung về phía cậu nhìn xa xăm ra dòng sông; hình ảnh này rất quen thuộc; là hình ảnh của chính Kỳ Anh mà anh từng thấy -Vậy là hai chúng ta mãi mãi chỉ là bạn thôi sao. Nhưng anh cũng cảm ơn em vì đã cho anh cơ hội làm bạn với em Anh cảm nhận được có một vòng tay đang ôm lấy anh, rất ấm, rất ấm và tấm lưng anh cũng nóng lên khi cậu đang dựa vào khóc nức nở, ướt cả lưng anh. Cậu khóc, khóc rất lớn, kèm theo tiếng nức nở : -Em xin lỗi anh, anh hãy luôn che chở em như thế này nhé. Em yêu anh Anh không nói gì chỉ nắm chặt lấy đôi tay bé nhỏ của cậu và đứng yên để cậu dựa vào khóc thật lâu. Không biết điều gì đã khiến cậu muốn một lần nữa đánh thức trái tim mình. Sáng nay sau khi trở về từ nhà anh, cậu chạy thẳng đến nơi này- nơi duy nhất ở chốn xa hoa này mà cậu cảm nhận thuộc về mình, thuộc về mùa thu. Đang đứng hóng gió thì cậu nghe tiếng khóc. Nhìn quanh thì thấy một đứa bé chừng 6 tuổi ; hỏi ra thì biết bé bị lạc đường. -Em có nhớ số điện thoại ba mẹ không? Anh điện thoại nói ba mẹ em đến đón. Thằng bé vừa khóc vừa nói : -Mẹ em đi làm rồi, em biết số điện thoại chú An Sau khi thẳng bé cho số điện thoại, cậu điện thoại nói địa điểm cho người nhà đến đón. Trong thời gian chờ, cậu mới hỏi bé : -Sao em đi lạc vậy, chú đó là gì của em -Mẹ em đi làm, chú An dẫn em đi chơi mà em ham chơi nên đi lạc. Chú An là bạn mẹ em, chú thương mẹ em lắm, chú cũng thương em nữa Cậu hình như đã hiểu mọi chuyện, ngay sau đó chẳng bao lâu có một người đàn ông hớt hãi chạy đến ôm chầm lấy đứa bé. -Cảm ơn em nhiều nhe -Dạ không gì đâu anh Nói rồi cậu quay sang đứa bé : -Lần sau đi theo chú nhe, không được ham chơi nữa nhe Đứa bé ngoan ngoãn : -Dạ Lúc này cậu suy nghĩ về chuyện chính mình, có phải cậu đang quá ích kỷ, ích kỷ cho chính bản thân mình và ích kỷ với anh. Cậu không muốn làm con chim sợ cành cây cong nữa. Về với hiện tại, sau khi cậu khóc xong, anh nhìn cậu cười, lấy tay lau nước mắt cho cậu . -Có phải thoải mái hơn không, như vậy anh mới thương nhiều chứ. Anh chưa tặng quà sinh nhật cho em, em có muốn nhận quà không ? -Không phải đã có món quà to đùng ở đây sao ? -Nay biết chọc anh nữa, nhắm mắt lại đi Anh lấy ra một chiếc nhẫn đeo vào cho cậu và trên tay anh cũng có một chiếc y hệt. Cậu vui mừng, quay sang hỏi anh : -Sao anh biết em sẽ đồng ý mà chuẩn bị nhẫn thế này Anh nắm chặt tay cậu, nói đầy tự tin : -Anh có linh cảm là em sẽ đồng ý, anh tin là em sẽ không làm anh thất vọng.
|
PHẦN 3: ĐƯA NHAU ĐI KHẮP THẾ GIAN
1.Về đây nghe em : về đây nghe lại tiếng nói thơ ấu khúc hát ban đầu
Từ ngày nhận được lời đồng ý của cậu, cuộc đời anh bỗng như sang trang mới, bớt lạnh lùng và có thêm động lực. Anh đề nghị cậu : -Hay em dọn sang nhà anh đi, để anh tiện chăm sóc em Vừa nói anh vừa xoa xoa tay cậu như để năn nỉ, còn cậu bắt đầu cảm thấy lúng túng : -Em sợ nếu lỡ sau này… Chưa để cậu nói hết câu, anh đã cốc đầu cậu : -Không được nói bậy nè, anh hứa là sẽ mãi mãi lo cho em, không bao giờ buông tay em. Em bỏ ngay cái ý nghĩ đó cho anh, nếu sau này mà còn vậy nữa biết tay anh. Cậu thấy anh rất nghiêm túc, nên cậu cũng vui vẻ đồng ý. Ngày về chung nhà, cậu ngạc nhiên trước sự chu đáo của anh: mọi thứ đều mới, đặc biệt anh còn trang trí phòng ngủ theo màu xanh mây trời mà cậu yêu thích. Anh hớn hở hỏi cậu : -Em thích không ? Cậu tỉnh queo trả lời anh : -Không… anh chiều em vậy riết em hư đó -Em nghĩ giờ em ngoan lắm hả Chuỗi ngày bên anh là chuỗi ngày hạnh phúc, chuỗi ngày cùng nhau làm mọi thứ, vô tư nắm tay ở những nơi đông người ; cùng nhau đi học đi làm. Có lần cậu hỏi anh : -Anh không sợ mọi người biết, anh là giảng viên đó Anh cố tình như không hiểu ý cậu : -Giảng viên không được quyền có người yêu hả. Vừa nói xong, anh hét lên : Kỳ Anh anh yêu em Cậu quay sang bịt miệng anh lại, cười -Bị khùng hả.
2.Ru đời đã mất: ngủ đi em và ngủ đi em, những con mắt bình minh tắt trên dòng sông, những con mắt mùa đông tắt trong hoàng hôn.
Thấm thoát cũng đã nửa năm từ ngày anh và cậu chính thức yêu nhau. Tết này, anh muốn cùng cậu về quê ăn Tết. Đều là thành viên trường y nên mãi đến 26 Tết hai người mới có thể về quê. Vừa về đến thì anh vô cùng bất ngờ trước ngôi nhà của cậu; một ngôi nhà rất cổ kín, không quá to nhưng lại rất đẹp và người ra đón cậu lại là một cụ bà khoảng 70 tuổi. Cậu giới thiệu : -Đây là anh Phúc Long, bạn con trên thành phố Cậu quay sang anh : -Đây là ngoại em Anh lễ phép chào bà : -Dạ con chào ngoại Bà vui vẻ mời anh vào nhà : -Hai đứa vào nhanh đi, bà có nấu cơm rồi Hai người vào nhà cất đồ, tắm rửa rồi giúp bà dọn cơm. Bà kêu Kỳ Anh : -Kỳ Anh, con sang kêu con Linh sang ăn cơm, nó trông bây từ hôm mới về đó -Uả nó về khi nào vậy ngoại ? -Nó về hồi 23, vừa về nó chạy sang đây tìm bây đó Kỳ Anh đi đâu đó rồi dắt về một cô bé xinh xắn, chạc tuổi cậu. Cậu vừa cười vừa nói với anh : -Dạ giới thiệu với anh, vợ sắp cưới của em Cô bé đính chính : -Anh Kỳ Anh bị khùng đó anh, em tên Linh, là hàng xóm với anh Kỳ Anh từ nhỏ Anh liếc Kỳ Anh một cái, quay sang nhìn ngoại : -Ngoại ơi, hai bác đâu mà sao từ lúc về con không thấy. Kỳ Anh liền trả lời : -Ba mẹ em mất rồi -Anh xin lỗi Anh cảm thấy có điều gì kỳ lạ trong ánh mắt của mọi người nhưng anh chẳng dám lên tiếng hỏi. Buổi cơm tối bỗng trở lại không khí vui vẻ với tiếng chí chóe của Kỳ Anh và bé Linh. -Anh Long ở chung với anh em chắc khổ lắm hả Anh giả vờ không hiểu, nhưng thật ra anh biết lý do mà -Sao khổ em Thấy cậu quay sang nhìn anh, anh ráng nói thêm : -Anh thấy Kỳ Anh dễ thương mà Linh không tha cho Kỳ Anh : -Thì anh Kỳ Anh khó tính, hung dữ Kỳ Anh gắp đồ ăn bỏ vào chén Linh: -Mày ăn đi rồi bớt nói xấu anh mày đi Cậu quay sang nói với ngoại: -Ngoại ơi, chút nữa con đi mua đồ về chưng Tết nhe ngoại -Ừ, con đi đi, xem thích gì thì mua chứ nhà mình đó giờ đón Tết cũng đơn giản Cậu quay sang Linh, giọng chanh chua thấy rõ: -Ê con kia mày đi không? Linh nó cũng không vừa: -Không, không làm kỳ đà Nó cười gian còn Kỳ Anh thì liếc xéo nó.
|