[FanFic Khải Nguyên] Gặp Gỡ Tổng Tài Tuyệt Tình Tàn Khốc
|
|
Chương 16 - Không Chịu Nổi Khuất Nhục Nước mắt tùy ý chảy qua gò má xinh đẹp ánh lên điểm tinh quang trong suốt, đôi mắt trong veo lộ ra vẻ linh hoạt kỳ ảo thuần khiết. Vương Tuấn Khải chợt nhíu mày, tại sao trong lòng hắn vừa xẹt qua một loại cảm giác tội ác. Tội ác? Phải là nàng chứ! Hắn từ đầu đến cuối đều là người bị hại. Ký ức tối tăm ùa về. Cha hắn bởi vì ích lợi nên mới kết hôn cùng mẹ hắn, mà cha một chút cũng không để ý tới gia đình này, thậm chí còn gây khó dễ cho mẹ, ở bên ngoài nuôi phụ nữ khác. Còn nhớ lúc Vương Tuấn Khải năm tuổi, cha trở nên lạnh nhạt với mẹ, thường xuyên không về nhà. Hai người vừa thấy mặt liền tranh cãi kịch liệt, cuối cùng những mâu thuẫn dồn ép đã lâu bộc phát. Thế nhưng mẹ vẫn muốn dùng hôn nhân ràng buộc cha, không cho cha sống dễ chịu, mẹ thậm chí không tiếc làm thương tổn thân thể lúc nhỏ của hắn. Chính sự giày xéo của mẹ đã làm nên bóng tối trong hắn. Cuối cùng, cha cùng người đàn bà kia trong một lần tai nạn xe mà qua đời, mới thoát khỏi sự ràng buộc của mẹ. Cho nên trong đầu hắn tuyên bố khắc sâu sự chán ghét phụ nữ, nhưng sự xuất hiện của Lương Tử Oánh đã làm cho tảng băng trong lòng hắn ầm ầm sụp đổ. Cô là một thiên sứ thanh tuần tú lệ, không màng thế sự, nụ cười ấm áp như dòng nước tinh khiết! Nhưng tất cả đều đã bị phá hủy! Chính là chàng trai này đã một lần nữa đẩy hắn vào địa ngục! Ngoài mặt giả bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, thề sống chết thủ tiết. Mà thực chất bên trong lại dâm đãng dưới thân hắn. Mắt hắn băng lãnh giống như thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào trái tim của cậu: "Trời sinh cậu chính là để làm ấm giường." Bàn tay ở trên nơi mềm mại, nhẵn nhụi của cậu dọc theo phía sau lưng chậm rãi trượt, kéo quần jean của cậu ra, đôi chân mảnh khảnh hiện ra trước mắt, ánh đèn màu vàng cam lờ mờ nhàn nhạt chiếu xuống cơ thể càng tăng thêm vẻ mị hoặc của cậu. Bàn tay tàn sát bừa bãi, mặc kệ phản kháng cực lực của cậu, đem vật mỏng sau cùng thoát đi. "Cậu xem điều kiện của cậu tốt như vậy. Sau khi được tôi dùng qua, khẳng định vẫn còn có rất nhiều gã đàn ông tình nguyện dùng hàng đã dùng rồi này." Lời vũ nhục lạnh như băng chà đạp lên lòng tự trọng duy nhất còn sót lại của Vương Nguyên, nước mắt thấm ướt khuôn mặt cậu, toàn thân khẽ phát run giống như giờ phút này đang ở địa ngục mà tiếp nhận ngàn vạn nhát chém. Khóe miệng Vương Tuấn Khải hiện lên nụ cười tà nịnh giống như bông loa kèn nở rộ, hơi thở mang theo tội ác hủy diệt hết thảy: "Đều là cậu gây ra, chính cậu là người gây nên mọi chuyện." Vương Nguyên chậm chạp mở miệng: " Tại sao anh đem tất cả mọi chuyện đẩy lên trên người kẻ khác mà không phải chính anh gây ra? Nói không chừng, chính những việc ác anh làm khiến cho ông trời muốn trừng phạt anh, cướp đi người yêu của anh." Đôi mắt sâu thẳm của Vương Tuấn Khải giống như phủ một tầng sương mù làm cho người ta không dò xét được tâm tình của hắn. Giống như hắn xây một bức tường rất cao, rất cao bao quanh trái tim mình, bởi vì trái tim hắn rất yếu ớt, không thể không dùng vẻ bề ngoài cứng rắn để bảo hộ. Thật lâu sau Vương Tuấn Khải cũng không có bất kỳ động tác gì. Thẳng đến khi Vương Nguyên cảm thấy lạnh, khẽ phát run ho khụ khụ một tiếng. Điều này làm cho hắn phục hồi tinh thần, đứng dậy nới lỏng tay Vương Nguên, lạnh lùng thản nhiên nói một câu: "Thật là mất hứng." Sau đó hất tay rời đi.
|
Chương 17 - Không Khỏi Phiền Lòng Vương Nguyên ngẩn ngơ nhìn trần nhà, không khí tháng mười một lạnh giá làm cậu tựa hồ bị đông cứng, vẫn duy trì tư thế ban đầu, không động một bước. Mặc dù hắn đã rời khỏi nhưng trong không khí vẫn tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, còn có cả mùi thuốc lá. Đây đều là hương vị trên người hắn. Nếm đủ khuất nhục, nước mắt từ từ rơi xuống như dây ngọc trai bị đứt. Khi nào mới kết thúc đây? ————————————————- Một chiếc xe thể thao màu bạc giống như tia chớp vụt qua ngã tư đường vắng vẻ. Vương Tuấn Khải nghẹn một bụng khí điên cuồng lái xe đến câu lạc bộ Hoàng Đình, ngay lập tức hắn cần tìm một nữ nhân để giải quyết nhu cầu cùng với lửa giận của bản thân. Đàn bà chết tiệt! Hắn thầm mắng một tiếng, một cước đạp lên chân ga. Câu lạc bộ Hoàng Đình là hắn cùng bạn tốt Lưu Chí Hoành rảnh rang không có việc gì làm mở ra, hiện tại tuy rằng quyền kinh doanh không ở trong tay nhưng hắn vẫn nắm giữ một nửa cổ phần. Khách của câu lạc bộ đều có địa vị trong xã hội thượng lưu, không phải quan thì cũng là thương nhân. Có được thẻ VIP của câu lạc bộ Hoàng Đình chính là một sự tượng trưng cho thân phận, nhưng không phải ai có nhiều tiền đều có thể có được mà phải tiến hành tổng hợp đánh giá mới cân nhắc quyết định. Nằm trên đoạn đường hoàng kim, câu lạc bộ Hoàng Đình trang hoàng tráng lệ, nơi nơi tràn ngập mùi vị xa hoa. Vương Tuấn Khải đi thằng đến quán bar, trước tiên hắn muốn giải trừ lửa giận trong lòng, rượu chính là thuốc tê tốt nhất. Ánh sáng màu lam thanh u chậm rãi phiêu dật, âm nhạc du dương uyển chuyển khoan thai phiêu đãng. Mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn cùng đủ loại nước hoa chính là hương vị bóng đêm mê tình. Vương Tuấn Khải trời sinh khí chất vương giả làm cho hắn đi đến nơi nào cũng đều trở thành trung tâm. Một cô gái diêm dúa mặc lễ phục dạ hội màu đen hở hang đi về phía hắn: "Tiên sinh uống rượu một mình sao?" Thanh âm dịu dàng mềm yếu dường như muốn làm người ta tan chảy. Nói xong, cô ta lập tức ngồi xuống bên người Vương Tuấn Khải , sau đó cố ý nghiêng người về phía trước, loay hoay làm cho rãnh ngực của mình lộ ra. Vương Tuấn Khải ngửa đầu uống ly rượu Whiskey đậm đặc, không thèm liếc mắt nhìn cô gái diêm dúa bên cạnh. Người này, cô gái nhận định Vương Tuấn Khải chính là người đêm nay của mình, cô kiên quyết không buông tha cầm lên một ly rượu đỏ nhẹ nhấp một ngụm, kề sát lỗ tai hắn mị hoặc nói: "Vì sao không mời người ta uống một chén chứ?" Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên thật giống như đang mời gọi người ta đến nhấm nháp. Cánh tay tinh tế non mềm giống như dây leo từ từ quấn lấy cánh tay hắn, tiếp theo là lồng ngực của hắn, thấy hắn không có phản ứng, cô to gan hơn, đưa tay tham lam tiến vào trong áo sơ mi, chạm vào vùng da cường tráng của hắn. "Cút!" Lời nói lạnh như băng từ trong miệng hắn bất ngờ phun ra. Vương Tuấn Khải bỗng dưng đứng lên, cô gái nửa người đang dựa trên người hắn, trọng tâm không ổn định nên chật vật ngã lăn trên mặt đất. Sắc mặt của cô gái xinh đẹp một hồi trắng bệch, cô đã chủ động, vì sao hắn còn không chút động lòng. Cô chính là nữ hoàng ở nơi này, có bao nhiêu đàn ông muốn cùng cô hoan ái mà hắn lại............
|
Chương 18 - Vẫn Không Bỏ Xuống Được Trước kia, Vương Tuấn Khải đối với loại phụ nữ chủ động đưa đến cửa này cũng không tệ lắm, không từ chối. Nhưng hôm nay trong lòng không hiểu vì sao một trận phiền loạn. Rượu mạnh hơn cũng không thể làm tê liệt suy nghĩ của hắn, vì sao trong đầu hắn đều là khuôn mặt thanh tú của Vương Nguyên còn có đôi mắt như trời xanh trong vắt tràn đầy lệ của cậu. "Anh bất lực, tôi thấy anh chính là bất lực!" Cô gái diêm dúa đứng lên lớn tiếng nhục mạ, hy vọng có thể vớt vát được một chút mặt mũi cho mình. Cô vừa mở miệng lập tức gây sự chú ý của những người chung quanh, mọi người sôi nổi bàn luận to nhỏ. Vương Tuấn Khải nhàn nhã uống xong ly rượu Whiskey còn thừa hướng cô gái diêm dúa nói: "Hoàng Đình không chào đón cô, cô vĩnh viễn đừng nghĩ vào được nữa." "Anh, anh cho mình là ai, tôi là thiên kim của tập đoàn Vạn Hoành, muốn tới thì tới, còn chưa tới phiên anh tới quản!" Hai tay cô chống nạnh ra vẻ lên mặt nạt người. "Ba—" Vương Tuấn Khải vỗ tay, tổng giám đốc lập tức tiến đến khom lưng cung kính: "Vương tổng tài có gì phân phó?" Chứng kiến thái độ tổng giám đốc câu lạc bộ Hoàng Đình, Vạn Thiến Thiến sửng sốt, ba chữ "Vương tổng tài" như một tiếng sấm chấn động làm cho toàn thân cô không thể động đậy, hắn chính là người lòng cô ngưỡng mộ nhất. Vương Tuấn Khải thản nhiên nói với tổng giám đốc: "Gạch tên cô ta vĩnh viễn khỏi danh sách khách hàng, còn nữa, sau này đối với khách nhân ra vào Hoàng Đình phải sàng lọc kĩ hơn một chút. Đừng hạ thấp cấp bậc nơi này giống như một quán trọ." Tổng giám đốc lập tức lạnh run gật đầu đồng ý. "Vương tổng tài, em có mắt như mù, vừa rồi không cẩn thận nặng lời với anh. Anh cũng đừng chấp nhặt em được không?" Cô gái lật mặt thật sự còn nhanh hơn lật sách. "Còn không mau kéo ra!" Vương Tuấn Khải nhíu mi lại không chút nào che dấu sự chán ghét đối với cô. Lập tức hai bảo vệ áo đen tiến đến, thật sự không để ý Vạn Thiến Thiến khóc lóc liền đuổi cô ra khỏi cửa, đương nhiên về sau cô cũng không thể bước vào Hoàng Đình nữa. Không chỉ như thế, tất cả những cửa hàng, khách sạn, địa điểm du lịch dưới cờ Nhâm thị cũng không được vào. Một bàn tay đột nhiên khoát lên vai Vương Tuấn Khải: "Này! Anh bạn, người ta là phụ nữ, cậu thật sự không thương hương tiếc ngọc." Lưu Chí Hoành cười đùa nhìn hắn. Vương Tuấn Khải vung tay lên hất bàn tay đang ở trên vai xuống: "Loại đàn bà này khiến người ta buồn nôn." Lưu Chí Hoành đánh hơi được mùi vị kì lạ tiếp tục truy vấn: "Khẩu vị cậu thay đổi khi nào vậy?" Yên lặng một chút, hắn nói: "Dạng phụ nữ nào không làm cho cậu buồn nôn?" Vương Tuấn Khải bỗng dưng phun ra một câu: "Cậu chừng nào thì muốn bước chân vào lĩnh vực kinh doanh nhà thổ? Với tiếng xấu hoa hoa công tử của cậu hẳn là không thiếu đàn bà chứ." Hai người bọn họ từ trung học đã kết giao, trêu chọc nhau là chuyện thường xuyên xảy ra. "Dạo này không đến đây săn người đẹp, có phải có món hàng đặc biệt nào không?" Khuôn mặt tuấn dật của Lưu Chí Hoành hiện đầy ý cười. Vương Tuấn Khải lại nghĩ tới Vương Nguyên, khóe miệng nhếch lên: "Đích thực có đặc sắc." "Có đặc sắc?" Lưu Chí Hoành nhận thấy trên mặt hắn thoáng lướt qua rồi biến mất ý cười châm chọc khác thường: "Mùi vị không tồi đừng quên giới thiệu cho huynh đệ." "Cậu ta là Vương Nguên." Vương Tuấn Khải chậm rãi phun ra vài chữ. Biểu tình kinh ngạc vô cùng hiện ra trên mặt Lưu Chí Hoành : "Cũng nhiều năm như vậy, cậu vẫn không quên được quá khứ sao? Cậu ấy đã thừa nhận rồi, hẳn là đã bị trừng phạt."
|
Chương 19 - Quan Tâm Cậu Sao? Vương Tuấn Khải lặng lẽ uống xong ly Whiskey màu đỏ, trong đôi mắt không ngừng hiện những tia u buồn. Một tiếng thở dài chậm rãi từ trong miệng Lưu Chí Hoành bật ra: "Có lẽ hiện tại không phải là cậu trừng phạt cậu ấy mà chính là cậu. Cậu biết không? Sự cố này trách nhiệm chủ yếu không phải của cậu ấy thế nhưng cậu lại sắp đặt cậu ấy năm năm ngồi tù. Đối với một chàng trai mười sáu tuổi mà nói, ngồi tù đã hủy hoại cả đời cậu ấy, cậu còn muốn cậu ấy phải như thế nào? Chuyện quá khứ cậu vẫn nên buông xuống đi, cứ quấn lấy đau khổ như thế cậu không phải đang tra tấn bản thân mình sao!" Là bạn bè, tuy rằng thấy sắc mặt Vương Tuấn Khải khó coi nhưng Lưu Chí Hoành vẫn khuyên hắn không nên cứ khăng khăng cố chấp với quá khứ mãi như thế. Vương Tuấn Khải nhíu chặt lông mày, khuôn mặt tức giận, đường cong trên mặt cứng ngắc giống như đao khắc, lạnh lùng nói: "Cậu đừng xen vào việc của người khác." Lưu Chí Hoành cười khổ một tiếng, bĩu môi: "Lão huynh, tôi không muốn nhìn thấy cậu hối hận cũng không kịp" "Thế nào cậu lại có thời gian rảnh rỗi ở trong này với tôi? Không cần những cô nàng xinh đẹp của cậu sao?" Vương Tuấn Khải hiển nhiên nói tránh sang chuyện khác. "Việc ấy đã là quá khứ rồi. Chơi đùa vài lần thì không còn hứng thú. Hiện tại tôi đối với những cô gái thanh thuần cảm thấy hứng thú hơn". Nói đến chủ đề này hai người đã ít lúng túng hơn nhiều. Vương Tuấn Khải trêu ghẹo nói: "Không nghĩ tới khẩu vị của cậu càng ngày càng nặng." Hắn thương tiếc lắc đầu: "Cậu quả là một kẻ có hại cho xã hội, làm thương tổn bao nhiêu trái tim thiếu nữ đây?" "Chúng ta cũng vinh quang như nhau cả thôi, không cần phải khiêm nhượng lẫn nhau như thế." Lưu Chí Hoành không cho là nhục mà ngược lại cho là vinh quang. "Ngày mai tôi sẽ đi thị sát khách sạn ở Florida." Vương Tuấn Khải nặng nề vỗ vào lồng ngực hắn: "Đừng nói anh em không có tình nghĩa nếu không mang một mỹ nữ nóng bỏng trở về cho cậu." "Cậu nên giữ lại hưởng dụng một mình đi? Chỉ cần không lưu luyến hương phấn son mà quên người anh em này là được rồi". Lưu Chí Hoành thấy một mỹ nữ nháy mắt với hắn, thiếu nữ kia một thân đồng phục học sinh, khuôn mặt thanh lệ không trang điểm thu hút tầm mắt hắn. Khóe miệng hắn nhếch câu một nụ cười sáng lạn làm cho hắn càng tăng thêm vài phần mị lực. "Thì ra cậu thích loại này. Ai—" Vương Tuấn Khải một tay khoát lên vai hắn: "Đã sớm biết cậu khác thường không ai bì kịp." Vương Tuấn Khải thật sự không nhìn nổi hai người bọn họ trước mặt hắn liếc mắt đưa tình, thức thời lui về phía sau. Rụt rè cũng không phải là tác phong của Lưu Chí Hoành, thân hình cao to của hắn dần dần tiến về phía mỹ nữ. Nhưng lại bị Vương Tuấn Khải một phát túm trở về, lạnh lùng dặn dò một câu: "Lần này tôi đi Florida hai tuần, cậu thay tôi chăm sóc Vương Nguyên một chút." Lưu Chí Hoành đột nhiên nghiêm mặt hỏi: "Cậu quan tâm cậu ấy!" Ngữ khí của hắn tương đối chắc chắn. "Tôi là sợ cậu ta không dằn lòng được ra ngoài quyến rũ gã đàn ông khác." "A–" Lưu Chí Hoành ý vị thâm trường mà kéo dài âm điệu: "Thì ra cậu không phải 'đàn ông khác' của cậu ấy mà là "đàn ông trong nhà" của cậu ấy." Vương Tuấn Khải sắc mặt xanh mét giống như sấp chớp bùng nổ trước mưa rào, Lưu Chí Hoành lập tức bắt được tín hiệu nguy hiểm, thức thời dừng lại: "Mỹ nữ còn đang chờ tôi, đêm dài đằng đẵng không ai làm bạn thực thảm, cậu không nên bạc đãi chính mình, đi tìm một em đi."
|
Chương 20 - Khách Không Mời Mà Đến Vương Nguyên cảm thấy rất kỳ lạ, kể từ đêm đó, sau khi Vương Tuấn Khải đột nhiên tức giận rời đi, hắn không nói năng gì cả, đã liên tiếp mất tăm mấy ngày rồi. Dĩ nhiên, Vương nguyên ước gì hắn đừng tới gây phiền phức cho cậu, nhưng cuộc sống từng ngày trôi qua, trong lòng cậu có chút lo sợ bất an. Thâm tâm cậu hiểu rõ, Vương Tuấn Khải sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu, hắn đột nhiên biến mất nghĩa là sao đây? Chẳng lẽ hắn đổi cách thức hành hạ cậu sao? Điều này giống như là sự yên lặng trước cơn bão táp. Rất sợ hắn sau đó thình lình xuất hiện, mang đến trừng phạt mà cậu ứng phó không kịp. Vì trên mặt vẫn còn vết sưng đỏ mấy dấu ngón tay, khiến Vương Nguyên không dám ra cửa, sợ gặp phiền toái không cần thiết. May là mỗi ngày đều có người giúp việc tới quét dọn, như thế còn có thể nhờ người mua một ít đồ dùng. Lần này cậu quyết định sẽ làm một trạch nam* thôi. *trạch nam: chỉ những chàng trai luôn ở trong nhà, không thích những nơi đông người... Cả ngày cậu rúc trong phòng sách, luyện học Anh văn cấp cao. Bây giờ thi Anh ngữ càng lúc càng khó, mà quan trọng hơn là hồi đó lúc đang học luyện thi thì cậu phải ở trong tù, cho nên đối với cậu mà nói Anh ngữ là điểm yếu nhất. Hôm nay, Vương Nguyên quyết định tắm rửa xong thật sớm, thức suốt đêm, đem đề thi mấy năm gần đây ra làm. Hơi nước ấm áp tràn ngập phòng tắm lớn, phòng tắm thế nhưng to hơn cả một căn nhà trọ nhỏ, bồn tắm thì giống hồ bơi thu gọn, có vòi sen, lại còn có phòng xông hơi nữa. Vương Nguyên quả thực không biết nói gì, người giàu có thích đốt tiền như vậy đấy. Hay là tắm vòi sen tiết kiệm nước, chậm rãi cởi quần áo, ánh sáng bao trùm khắp người , nước da trắng muốt mềm mại của Vương Nguyên như một loại ánh sáng trong đêm. Dấu hôn lần trước Vương Tuấn Khải gây ra trên người cậu dần nhạt bớt, khôi phục lại da thịt như tơ lụa ban đầu. "Ào ào. . . . . ." Dòng nước mạnh mẽ xối trên người cậu Vương nguyên dùng sức xoa xoa da thịt, đến lúc đỏ lên cũng không dừng lại. Cậu không biết tại sao lại có cảm giác người mình còn lưu lại mùi vị của hắn, mùi rượu nhẹ lẫn chung với thuốc lá. Cậu biết rất rõ đây chỉ là ám ảnh, nhưng cậu vẫn thoát không khỏi cơn ác mộng trong lòng mình. Thật ra thì, rửa được sạch sẽ, cũng không thể trả lại sự trong sạch cho cậu. . . . . . . Là anh em, dĩ nhiên là giúp bạn không tiếc cả mạng sống, chăm sóc một chàng trai, đối với Lưu Chí Hoành có thể coi như là một xui xẻo.Lúc trước bởi vì công ty đột nhiên có việc phải giải quyết, cho nên hắn bị trễ nải một thời gian ngắn, thật ra thì, hắn đối với Vương Nguyên chưa từng gặp qua lần nào cảm thấy rất hứng thú. Hắn gấp gáp trở về, điều khiển ô-tô chạy thẳng tới biệt thự ở vùng ngoại thành đang giấu 'Bảo bối'. Thấy chỗ ở của Vương thiếu gia lặng yên một khoảng trong bóng tối, không có một ánh đèn nào phát ra. Lưu Chí Hoành khẽ cau mày, lẩm bẩm nói nhỏ một câu, "Cậu ấy bỏ đi rồi sao?" Chuyện này hắn làm sao báo cáo cho Vương Tuấn Khải đây? Lưu Chí Hoành đang chán nản trở về phòng, đột nhiên liếc thấy trong phòng khách có một hình bóng nhàn nhạt lung lay Trộm ư?! Lưu Chí Hoành không suy nghĩ nhiều, xoay người tung một cước quyền Taekwondo rất chuẩn. "Xoảng —" Cửa sổ thủy tinh bị bể loảng xoảng rơi xuống đất. Hắn tung người lên nhảy vào, động tác nhanh nhẹn, mặc dù chỉ là một cái bóng mơ hồ, nhưng vẫn có tiếng hô hấp khẽ, lúc xác định vị trí bóng đen, lập tức lao thẳng tới — "Á —" Một tiếng thét kinh hãi! Tại sao là tiếng của con trai?!!
|