[Fanfic Exo] Nếu Em Là Của Anh
|
|
Nếu Em Là Của Anh
Beta: Y Chi Chi
Rating: NC17
Disclaimer: Họ thuộc về nhau
Pairing: KrisTao, HunHan, ChanBaek, KaiSoo,…blax…blax ^^
Category/Genre: Romance, Ya, (Không biết đã được gọi là nặng chưa nữa >.<
Warning: Fic mang mác NC17 nên có những yếu tố không lành mạnh (cụ thể là những cảnh quan hệ xác thịt) Nếu chấp nhận đọc, hãy xác định là bạn đủ *** thần và đủ…tuổi. Nên nhận định rõ đây chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng “điên dồ” của C.O. Những fan hâm mộ quá bảo vệ hình tượng idol của cá nhân cảm thấy không thể chấp nhận được thì xin làm ơn Clickback dùm. Fic dành cho những ai là EXOTIC.
Sumary: Nếu em là của anh… chỉ là của một mình anh thôi, moi chyện sẽ không rắc rối như thế này…
|
Chương 1
Macao, cuối tháng 6 thấm đẫm hương vị của những làn gió đầu thu trong trẻo, đượm lại cả khi đêm về. Những ánh sáng lấp lánh tan dần trong đêm tối chỉ còn để lại những vệt sáng hiu quạnh, le lói của đèn đường hắt lại… Chiếc Porsche chầm chậm đỗ lại trước cổng một căn biệt thự lớn… Thanh niên nhỏ con khổ sở dìu một con “ma men” cao lớn đang hoàn toàn không biết trời đất là gì ra khỏi xe. -Giám đốc!… Cứ từ từ… A! Cẩn thận… Hắn vừa ra được khỏi xe đã đổ ập cả thân người lên cậu khiến Tử Đào thiếu chút nữa ngã ngửa. Vật lộn ở cửa lớn, vật lộn ở cầu thang, vật lộn ở hành lang rồi vận lộn tới tận chân giường, cậu thở hắt ra, cuối cùng cũng thả được hắn xuống khỏi vai mình. Lẳng lặng khỏi động điều hòa, cậu dựng nhẹ hắn dậy, đôi bàn tay linh hoạt tháo bỏ cả chiếc áo vest lẫn cà vạt trên cổ hắn xuống, trong lòng còn tự nhủ thầm mình quả là một nhân viên gương mẫu hàng đầu. Không chỉ là thư ký cùng hắn đồng cam cộng khổ trong mỗi lần thương lượng hợp đồng, công tác kiểm soát trong suốt gần 5 tháng qua mà còn kiêm luôn cả nhiệm vụ của… người giúp việc, giúp hắn về nhà an toàn sau mỗi tối tiếp khách nữa… Nỗi bi thống này nên trực tiếp đòi hắn tăng lương mới ổn. Đem chiếc khăn lạnh thấm đi hết mồ hôi trên cổ và mặt hắn, cậu trong lòng lại ngổn ngang nhiều chuyện cần suy nghĩ. Tiếp xúc với hắn thật gần như thế này. Hắn nổi tiếng thế nào trước đây cậu cũng đã từng nghe không ít. Tiếp quản một trong những tập đoàn ôtô lớn nhất nhì Châu Á, hắn chẳng những vực nó dậy sau cơn khủng hoảng tài chính vài năm trước mà còn đưa nó lên một tầm cao mới, phát triển chưa từng có với hàng chục chi nhánh lớn nhỏ khắp Châu Á. Không những vậy, ngay cả diện mạo cũng anh tuấn khác thường, gương mặt điển trai đặc trưng mang hai dòng máu Canada và Trung Quốc đặc biệt thu hút phụ nữ. Nhân viên nữ của Despia không cần phải nói, 9/10 là si mê hắn phát cuồng. Tuy nhiên hắn cũng nổi tiếng là một con người khá kĩ tính và nghiêm khắc, nhất là trong công việc. Vì vậy cậu nghìn vạn lần không hiểu được lý do hắn chọn cậu, một người gần như lãnh cảm với mọi thứ xảy ra xung quanh, vào vị trí thư ký – một vị trí đòi hỏi những người có năng lực giao tiếp, hòa nhã thân thiện. Chưa bao giờ cậu dám khẳng định mình biết chắc lý do tại sao nhưng mang máng hình dung rằng hắn ngẫu nhiên chỉ vì bảng hồ sơ sáng loáng của cậu mà thôi… Thở dài nhìn về phía hắn, cậu nhíu mày nhìn vào gương mặt gợi tình kia mà tim đập có chút lỡ nhịp. Tự giật mình về phản ứng ấy. -Giám đốc! Anh nghỉ ngơi đi, tôi sẽ tới đón anh sáng mai… Cậu toan quay người đi thì lưng áo đột ngột bị kéo giật lại thật mạnh, chớp mắt đã nằm gọn trong lòng hắn, mái tóc nâu bị dụi dụi không ngừng… -A… Giám đốc… anh… làm gì? Cậu, như đã nói ở trên, vốn dĩ là một người khá lãnh cảm, nhưng chuỗi hành động vừa nãy không chỉ khiến cậu giật mình mà trong lòng còn hơi lo sợ nữa… Đột nhiên bị một người (nhất là lại đẹp trai như hắn ^^) ôm ấp, hít hà, phả vào tai những hơi thở nóng bừng đậm mùi rượu. Kể cả vô cảm cũng còn phải suy nghĩ nữa là cậu… Sống lưng Tử Đào đột nhiên lạnh ngắt, toàn thân không kiềm nén được mà run lên nhè nhẹ… -Đừng đi! Đêm nay…Ở lại với tôi… Trợn tròn mắt lên, cậu dãy nhẹ hòng thoát khỏi vòng tay hắn mà lòng tựa như tơ vò, tim đập liên hồi vì sợ hãi. -Giám đốc! Xin hãy tỉnh táo lại. Buông tôi ra!… Hắm im lặng không đáp nhưng cánh tay lại thêm siết chặt eo cậu, không biết từ khi nào đã tháo tung sơvin gọn gàng của cậu mà vuốt ve da dẻ mịn màng vùng eo thon gọn… -Đừng… Này… này là… A… Giám đốc xin buông tay, tôi không phải người anh cần…Tôi có thể giúp anh gọi tới một cô gái… Cậu quả nhiên đã mất bình tĩnh. Không gian này, thời điểm này có nghĩ bằng đầu gối cũng biết hắn muốn làm gì cậu. Này thì công nhận hắn đẹp trai, tài giỏi, hoàn mĩ, lên giường với hắn cũng chính là ước mơ của bao người. Nhưng bất quá cậu không nằm trong số ấy. Mà dù có đi nữa cũng không phải ở cái “vị trí” này. Bị người khác cường bạo là việc chưa bao giờ cậu suy nghĩ tới. Cậu lần đầu tiên cảm thấy mình sợ hãi như thế này trong đời. Tim đập loạn nhịp, mồm mép liến thoắng, mặt lại càng thêm tím tái… Cơ thể suốt 23 năm ròng, ngoài bản thân ra, thì chưa ai từng chạm qua (Mama tắm cho thì không tính . Đừng đi!… Đêm nay…Ở lại với tôi… Ahh… Giám đốc! Anh dừng lại đi… Hãy tỉnh táo lại… Ahh… AAAAaaaaa… Đau… th…ực sự… Aaaaaa… Giám đốc… Xin anh… Aaaaaaa… Ahhhhh… Arghhh… Từng giọt mồ hôi lạnh chảy trên mặt hắn khi nhớ lại đêm qua… Hắn quả thực điều gì cũng không để tâm ngoại trừ hình ảnh mình mất hết lý trí mà điên cuồng, dồn dập xâm chiếm người kia… Thân thể cậu chưa có chỗ nào hắn chưa cắn qua, càng không có chồ nào không nhớp nháp bởi dịch thể của hắn… Hắn thầm rủa xả bản thân mình. Bao nhiêu lâu kiềm chế, bao nhiêu lâu chịu đựng cốt chỉ vì có thể dành được tình cảm của cậu. Nhưng sau những chuyện xảy ra đêm qua, cậu có thể nào tha thứ cho hắn không? Liếc qua nhìn Tử Đào, hắn khẽ dùng tay nhấc gương mặt cậu ra khỏi chăn, tim không thôi đập vồn vã. Hắn biết cậu không phải là một người mang nét đẹp phổ biến, thậm chí có phần khác người vì đôi mắt xếch cùng với đôi môi đặc biệt. Nhưng hắn đã yêu tất cả những nét khác biệt ấy, yêu cái lãnh đạm cố hữu trên mặt cậu, rất nhiều. Nhất Phàm còn nhớ như in ngày cậu phỏng vấn xin vào công ty, hắn đã bị cuốn hút bởi một lối nói chuyện rất chuyên nghiệp nhưng không kém phần lạnh lùng và một gương mặt không đổi sắc của cậu kể cả khi bị đưa ra những câu hỏi rất bất ngờ. Vì thế, hắn không do dự xếp cậu lên vị trí thư ký của mình. Hắn quả thực rất muốn xem, một người lạnh lùng, cố hữu như cậu sẽ đối phó với công việc đòi giao tiếp thân thiện này thế nào… Và bất ngờ hắn nhận ra, cậu là tốt hơn bất cứ ai mà hắn đã từng biết… Hơn nữa, cậu còn có một nét đẹp mà theo hắn thấy thì vừa có nét mảnh mai lại cũng có vài khía cạnh rất mạnh mẽ. Thực sự khiến hắn khó kiêm chế… Vô thức, nhìn chằm chằm vào đôi môi sưng mọng của cậu, hắn đột nhiên cảm thấy cổ họng mình khát cháy, cảm giác như một người lữ hành trên sa mạc đang kiệt sức bỗng gặp một ốc đảo xanh tươi vậy… Cúi thấp dần, toan chạm vào đôi môi kia thì đột nhiên chuông báo thức reo lên inh ỏi. Tắt vội đồng hồ đi, hắn lại liếc nhìn cậu đang vặn vẹo chỉnh tư thế, thở dài… Vẫn là công việc không thể dừng được… Trở vào nhà tắm, hắn gột sạch người bằng dòng nước nóng ấm, hơi nước cứ thế lan tỏa ra khắp cơ thể cường tráng… Nhất Phàm dù không muốn nhưng vẫn phải vô liêm sỉ thừa nhận rằng tâm trạng bản thân vô cùng thoải mái khiến cho công việc vẫn được giải quyết suôn sẻ dù cho không có thư ký. Cứ thế một mạch tới giờ nghỉ trưa, hắn vừa gấp tap tài liệu lại đã giật nảy mình vì một giọng nói bất ngờ…
-Giám đốc! Tử Đào không có ở đây sao? -Ôi trời đất ạ… – Giật mình. – Lộc Hàm! Cậu làm ơn gõ cửa giùm tôi đi. Cứ thế này vài ngày nữa tôi sẽ phải đi khám tổng quát tim mạch quá… -Hêhê… Giám đốc cứ nói đùa. – Cười giả lả. – Vậy Tử Đào, cậu ta ở đâu? -Xin nghỉ phép ba ngày rồi… Hắn hậm hực nói (Nói dối không chớp mắt ^^) cảm giác bực bội đến phát hỏa. Từ một tháng trước, cái tên trưởng phòng maketing này không hiểu sao đột nhiên bám lấy Tử Đào của hắn (Của anh cơ đấy?????) mà kéo cậu đi mất dạng vào giờ ăn trưa. Bực mình hơn, cậu hình như cũng thân thiết với tên đó nữa. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy cậu cười là khi ngồi cùng tên chết dẫm đó. Tất nhiên, đó không phải một nụ cười lạnh nhạt tới rợn người của cậu khi cùng hắn bàn việc làm ăn với đối tác, càng không phải một nụ cười xã giao khi nói chuyện cùng mấy nhân viên nữ mà là một nụ cười thoải mái thật sự, một nụ cười khiến hắn ngây ngẩn nhìn mãi, ly cà phê trên tay đã nguội từ khi nào không biết… -Giám đốc! Anh nghĩ gì mà cười một mình thế Giả vờ sợ. -Uhm… Không có gì. -Ai nha… Tử Đào chết tiệt, vậy là lại phải đi ăn trưa một mình rồi… Lộc Hàm lầm bầm một mình rồi ngay sau đó liền rời khỏi phòng hắn. End Chương 1
|
Chương 2
Cố gắng thu xếp công việc, gác lại cả những buổi hẹn ăn tối với khách hàng, Nhất Phàm trở về nhà từ lúc xẩm tối. Và điều làm hắn thực sự ngạc nhiên là cậu vẫn chưa tỉnh dậy. “Liệu có phải là làm sao rồi hay không?” Hắn nhìn cậu lo lắng nhưng rồi cũng thở nhẹ ra khi cảm nhận được nhịp thở đều đặn của cậu… cởi chiếc áo vest bên ngoài ra, hắn ngồi xuống giường, vô thức bật ra một nụ cười ngây ngốc. Hắn tự hỏi tại sao càng nhìn cậu lại càng thấy cậu đẹp hơn nhưng rồi cũng ngu ngốc nhận ra rằng, từ lý trí cho tới tình cảm dành cho cậu đều đã bị con tim khống chế mất. Luồn tay vào tóc Tử Đào, hắn vuốt nhẹ lên đôi môi mềm… Cậu dường như cũng cảm nhận được điều đó nên vặn vẹo một chút rồi đờ đẫn mở mắt. Nhìn thấy hắn, không hiểu tại sao mọi thứ đêm qua lại hiện về rõ rệt hơn bao giờ hết. -Cậu tỉnh rồi sao?…Hắn hỏi, bàn tay bối rối rời khỏi mái tóc cậu -Uhm…Cậu gật nhẹ, cố chống tay nâng cả thân mình đau nhức dậy mà cảm giác như các khớp xương đã rời rạc khỏi thân thể, kiềm không được mà bật ra một tiếng kêu đau đớn. -Để tôi giúp cậu…Nhất Phàm toan chạm tay vào lưng cậu thì Tử Đào đã lách nhẹ sang -Tôi có thể tự làm… Giám đốc xin đừng lo…Giọng cậu trầm khàn vang lên. Có lẽ do đêm qua đã la hét quá nhiều mà biến đổi.Quần áo của tôi?… -Đừng cử động mạnh…Hắn quàng một chiếc sơmi của mình lên người cậu… Đồ của cậu tôi đã đem giặt rồi… Cậu gật nhẹ đầu, im lặng cúi xuống. Khoảng không gian trầm lặng làm từng nhịp thở, từng tiếng con tim đập trong ***g ngực của cậu và hắn thêm rõ ràng, chân thực hơn bao giờ hết. -Giám đốc!… -Thư ký Hoàng!… Cậu và hắn cùng lên tiếng, biến khoảng không gian bối rối kỳ lạ giữa hai người trở nên càng quỷ dị, khó hiểu… Tử Đào hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn hắn, lên tiếng. -Chuyện tối hôm qua…Tôi không sao hết… Giám đốc nếu có thể thì không cần để tâm, càng không cần trách cứ bản thân mình… Chuyện này thực sự có muốn cũng không thể trách ai được… -Thư ký Hoàng… Tôi… -Tôi thật sự không sao hết… giám đốc xin đừng lo… Hắn liếc nhìn cậu đang quay mặt đi, đôi vai run bần bật… Thật sự cái biểu tình đáng thương này quá khác biệt so với đêm qua… Cái biểu tình đêm qua là khiến hắn hứng tình, còn bây giờ lại khiến hắn muốn rút dao tự sát… Hoàng Tử Đào!… Thật sự cậu là hắn quá bối rối vì quá nhiều khía cạnh trong con người mình rồi… -Cậu muốn chúng ta cứ thế quên đi đêm qua?…Hắn mặt không một biểu tình mà nhìn cậu -Đúng vậy…Cậu cắn môi cầu mong hắn nói ra một câu gì đó thật lạnh lùng giống như lũ đàn ông dùng để đối phó với người tình 419, rồi hãy để cậu cứ thế quên đi tất cả… -Nhưng tôi không thể… Tử Đào nhìn hắn không dứt. Người bị tổn thương trong chuyện này là cậu, cớ gì trông hắn lại khổ sở tới vậy. Miên man suy nghĩ linh ***, bản thân đột nhiên bị hắn bổng lên. Cậu có cân nặng trung bình so với một người con trai bình thường nhưng vì chiều cao cũng phát triển (hơn người) nên cơ thể lại giống như gầy gò, nhỏ bé vậy. Nhưng dù hắn cao hơn cậu, khỏe hơn cậu đi chăng nữa thì việc bế một người như cậu lên quả thật rất đáng ngạc nhiên… -A… Giám đốc. Anh…làm gì?… Tử Đào bối rối lên tiếng, không chỉ đơn giản là vì hắn đang bế cậu tựa như bế một đứa con gái yếu đuối mà còn vì trên cơ thể cậu chẳng có lấy nổi một thứ gì ngoài chiếc áo sơmi đen của hắn… Từng động chạm nhỏ nhất cũng khiến sống lưng cậu tê lạnh… -Tôi đưa cậu đi tắm… -Tôi…có thể tự làm… Giám đốc! Xin hãy buông tay… -Đừng ngốc!… Cậu hiện giờ ngay cả đứng cũng không thể chứ đừng nói là việc đi lại… Yên đi!… Tôi chỉ đưa cậu vào phòng tắm rồi sẽ ra… Hắn kiềm chế nói, hận không thể tự đập đầu vào đâu đó khi cơ thể đột nhiên nóng bừng, dục vọng lăn tăn nổi trong lòng khi nhìn và những vết tím đỏ rải khắp cơ thể cậu. Hắn biết là chẳng có gì “vẻ vang” cả nhưng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn khi những dấu vết in đậm trên cơ thể trắng ngần ấy là của mình… Thật là… khó kiềm chế. Cứ ngây ngốc nhìn vào đôi môi cậu để rồi lúc tỉnh táo nhận ra thì môi mình đã nằm trên đôi môi mềm mại ấy rồi. Hắn lại một lần nữa chẳng ngại ngần gì mà ngấu nghiến đôi môi cậu, mãnh liệt nút lưỡi cậu… -Uhm Đ…ừng… Uhmmmm… Cậu bấu mạnh vào cánh tay hắn, khó khăn nói giữa nụ hôn nồng nhiệt nhưng đáp lại chỉ có những tiếng nút lưỡi vang lên rõ rệt bên tai… Cậu thoáng nghĩ nhưng rồi cũng nhận ra đẫu lưỡi đang say sưa, dây dưa trên môi, lưỡi cậu tuyệt nhiên không có vị rượu, tất thảy chỉ có vị cà phê sữa đắng đắng ngọt ngọt… Bất quá, cậu đang làm gì thế này? Cảm nhận nụ hôn này sao?… -Đừng… Tử Đào đánh mạnh vào tay hắn liên tục nhưng nụ hôn vẫn triền miên kéo dài, thậm chí có phần thô bạo hơn trước. Mãi cho tới khi cậu gần như ngạt thở (hoặc là hắn đã thỏa mãn) hắn mới buông tha đôi môi cậu. Khoảng thời gian tiếp theo, không gian giữa hắn và cậu lại càng đáng sợ hơn nữa vì sự ngự trị của tĩnh lặng. Hắn tự rủa xả bản thân thật thiếu kiềm chế. Khi hôn mãnh liệt bao nhiêu thì bây giờ bối rối bấy nhiêu. Thật đúng là “gieo nhân nào gặt quả ấy”. -Tôi… đưa cậu đi tắm… Hắn đặt cậu xuống bồn tắm rồi lập tức ra ngoài, để lại Tử Đào ngồi ngây ngốc trong đó. “Hắn không say, tại sao lại làm vậy?”… Vô thức sờ nhẹ lên môi đột nhiên cậu nhận ra bàn tay mình, các đầu ngón tay đều khô đặc một thứ gì đó đỏ thẫm, tanh mùi. Tử Đào trợn tròn mắt khi nhớ lại những mảng ký ức sáng tối bất thường của đêm qua. Khi hắn cởi trói trên tay cậu, Tử Đào đã bám chặt lấy vai và lưng hắn mà cào cấu để chống chịu những nhịp đẩy mạnh mẽ nhất, thô bạo nhất. Cậu nuốt khan trong cổ họng. Nói vậy hắn hiện tại lưng đang cực kỳ đau buốt sao?… Hướng mắt nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt, cậu trong lòng trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết. Nhưng cậu cũng hoàn toàn không biết rằng, bên kia cánh cửa ấy, hắn đang vã mỗ hôi hột khi nhìn thấy một mảng máu lớn loang khắp tấm drap giường trắng. Nhất Phàm nắm lấy tấm drap vừa tháo ra khỏi giường mà ngây ra nhìn. Này.. này đều do hắn cả sao?… Tim gan thật như muốn trào cả ra ngoài, thật tâm bây giờ hắn cũng chẳng biết phải làm sao nữa… Miên man suy nghĩ một hồi, hắn bị tiếng mở cửa của cậu làm thức tỉnh. Cậu trên mình mặc trang phục của hắn, mái tóc vẫn ướt nước, chảy dài khắp cổ và gáy. Tử Đào bám vào tay nắm cửa, cắn răng nhích từng bước ra ngoài. Tựa như một đứa trẻ đang tập đi, bàn chân cậu run rẩy vài bước rồi vô lực mà ngã xuống. Nhưng chưa kịp chạm vào nền đất lạnh thì đã nằm gọn trong tay hắn. Một lần nữa lại nhẹ nhàng mà bị nhấc lên. Hắn đặt cậu lên giường rồi lôi một chiếc khăn bông ra, bắt đầu vần vò mái tóc cậu… Tử Đào ngồi trước mặt hắn, đối diện là bờ ngực rắn chắc ẩn hiện sau lớp sơmi mỏng khiến cho sự lạnh lẽo trong lòng bỗng chốc bay sạch. Nhìn xuống các ngón tay sạch sẽ mà cứ như một nỗi ám ảnh vậy… -Tử Đào…Đột nhiên hắn gọi cậu, không phải là thư ký Hoàng như thường ngày. -…Cậu ngẩng đầu nhìn hắn. -Chúng ta…hãy… hẹn hò đi… -Gì?????….Cậu trợn tròn hai mắt, kiềm không được mà rít khẽ. -Anh nói chúng ta hãy quen nhau, được không? Hắn nhìn cậu mong chờ. Nhưng Tử Đào nhất thời vẫn chưa thoát khỉ tình trạng đông cứng. Đêm qua chẳng phải chỉ là một sự cố thôi sao?… Chẳng lẽ là vì trách nhiệm? Tử Đào nghĩ tới đây thì miệng đã cảm thấy chua chát không tưởng. Nực cười! Trách nhiệm? Hahaha… Đúng là cậu đã qua đêm với hắn nhưng cậu cũng không phải đàn bà mà hắn phải chịu trách nhiệm. Nếu hắn đã không coi cậu là 419 thì cậu sẽ coi hắn như vậy… -Giám đốc!… Xin anh đừng buồn cười như vậy!… Đêm qua chẳng qua chỉ là một sự cố mà cả anh và tôi đều không tránh được thôi. Hắn đột nhiên thấy rợn người khi nhìn thấy nụ cười nửa miệng lạnh lẽo trên môi cậu Chuyện này hãy coi như chưa từng xảy ra và tôi cũng sẽ coi như anh chưa từng nói gì hết. Chỉ xin anh một điều từ nay nói ra điều gì hãy để tâm suy nghĩ một chút… Chi nhánh của Despia tại Seoul, Hàn Quốc
-Cậu như thế nào mà giờ này vẫn còn ngồi đây, Jong In? Đã muộn lắm rồi đấy! -Trưởng phòng… Cậu vừa nhìn thấy anh liền đứng dậy khỏi bàn mà gập người cúi chào. -Cậu đã ăn tối chưa?…Cùng đi ăn tối với tôi đi… -Trưởng phòng… Tôi đã ăn rồi… Anh cứ về trước, tôi còn một vài việc cần làm… -OhThất vọng ra mặt Vậy tôi về đây… Cậu cũng về nghỉ sớm đi… -Vâng chào anh, trưởng phòng… Anh thất thểu bước ra. Vừa ra tới cửa đã có hai con người xúm lấy, liên mồm hỏi han… -Thế nào rồi?… Anh nhìn họ, thở dài một cái rồi lắc đầu ngán ngẩm. Hai cái con người kia thấy vậy cũng thở dài ra. -Trưởng phòng… Như vậy có gọi là quá si tình không?Cười khả ố. -Phải đấy… Anh như thế nào lại phải lòng một tên cù lần ngu ngốc như vậy?Giễu cợt. -Yahhhhh Park Chan Yeol! Byun Beak Hyun… Các cậu có hay không muốn ngày mai khỏi đi làm?… Mau về đi!Thẹn quá hóa giận. -Eyyy Trưởng phòng Do ak… Nếu anh muốn làm mình mau già thì cứ như vầy đi. Chúng tôi còn trẻ, có gì phải về nhà sớm chứ?… Beak Hyun! Đi uống!… Nói rồi khoác vai nhau đi thẳng. Anh nhìn về phía ánh đèn duy nhất còn tỏa ra từ tầng 5 mà không kiềm được lại thở dài thêm một lần nữa… Macao, Trung Quốc
Nhất Phàm nhíu mày vì những ánh sáng laze chiếu khắp nơi, nhức nhối đập vào mắt cùng những âm thanh kỳ quái liên tục đập huỳnh huỵch vào tai… Tâm trạng hắn hôm nay thực sự không có tốt chút nào, nếu không phải vì một người bạn mới mở club thì nhất định sẽ không đến những chỗ như thế này. Club này đúng là rất to, rộng, hoành tráng và phù hợp với giới trẻ song có lẽ hắn chỉ hợp với những quán bar yên ắng với những ánh sáng đỏ thẫm cùng với những tiếng dương cầm thánh thót, dễ chịu để có thể thưởng thức rượu mà thôi… -Nhất Phàm!… Đã tới rồi sao?… Cậu ta gọi hắn, nhanh chóng tiến tới mà bá lấy vai hắn. -Mân Thạc… Cuối cùng cũng đã đạt được mơ ước nhé… Hắn nói, cười thầm khi nhớ lại ngày hai thằng còn đi học, không được vào club vì chưa đủ tuổi, cậu ta đã từng luôn mồm nói về việc mở một club thật hoành tráng trong tương lai và không giới hạn độ tuổi tham gia. Nhưng hình như đã giác ngộ được rằng nếu cho trẻ em chưa đủ tuổi vào thì sẽ bị tịch thu giấy phép lao động nên vẫn phải có giới hạn ngoài cổng vào. -Hahahahaha… Thế nào mà ngày xưa nói chơi giờ lại thành thật thế này không biết… Lên lầu trước đi, mình lấy rượu rồi lên ngay… Hắn lên lầu cùng Mân Thạc. Vì phòng làm việc của cậu ta là phòng cách âm nên mọi thứ nhanh chóng trở nên dễ chịu hơn… Hắn ngồi xuống sofa, qua lớp cửa kính mà nhìn xuống dưới, bao quát tất cả vào trong tầm mắt… Nhìn khắp một lượt, đột nhiên hắn dừng lại thật lâu ở một góc quầy rượu… Mân Thạc ngồi trên bục pha chế, chân vòng qua eo một người khác, điên cuồng trong nụ hôn với người kia, thậm chí cái áo trên người còn bị cậu ta kéo lệch mà nút nhẹ lên cổ, sau một hồi dây dưa mới dừng lại. Người con trai kia còn đặt lên mặt cậu ta vài nụ hôn ngắn rồi mới để Mân Thạc cầm chai rượu rời đi… Nhất Phàm khẽ cười thật nhẹ, thật giống như ngày xưa khi xem Porn cùng Mân Thạc. Chỉ khác là bây giờ, mọi thứ hắn tưởng chừng như mình không thể thì đã làm hết mất rồi… Vừa nghe tiếng mở cửa, hắn đã lên tiếng… -Cậu mang trẻ con chưa đủ tuổi vào làm ở club không sợ bị còng đi sao?… Nhất Phàm nhìn không rời vào gương mặt non trẻ bên dưới đang tất bật pha chế rượu… -Trẻ con?… Ai cơ?… Mân Thạc ngồi xuống, rót rượu ra hai cái ly để sẵn trên bàn -Cậu ta…Hắn chỉ xuống dưới. -Hừ! Không phải trẻ con đâu!… Kim Chung Đại, đại học năm thứ hai rồi… Đi làm thêm ở đây thôi. Học sinh xuất sắc đấy… -Xuất sắc… Ở đâu?… Ở trường?… Hay ở trên giường với cậu?… Nhất phàm nhấc ly rượu lên, liếc về phía Mân Thạc. Cậu ta chỉ khựng lại một hồi rồi mỉm cười nhấp nhẹ một ngụm rượu. -Cả hai… Những giấc mơ đều thành hiện thực… Nhất Phàm nghe vậy liền cười thật lớn… Người ta nói rằng ước mơ nào cũng có thể đạt được nhờ sự kiên trì… Nhưng tại sao ước mơ của hắn, ước mơ luôn có cậu lại chỉ như phù du?… Nhất Phàm nhất định cảm thấy mình không ổn chút nào. Mới có hai ngày không gặp cậu, hắn đã cảm thấy gần như phát điên. Hắn nhớ cậu, nhớ gương mặt lạnh lẽo ấy khi lắng đọng những giọt nước mắt, nhớ đôi môi ngọt ngào và thậm chí là bị ám ảnh bởi cái nóng bỏng, ngây ngất khi ở bên trong cậu… Thực sự muốn phát điên vì cậu… Tử Đào cuộn tròn trên sofa, ôm lấy bịch popcorn mà dán mắt vào chương trình…thế giới động vật (?) trên tivi. Thỉnh thoảng lại quay qua quay lại để chỉnh tư thế nằm cho thoải mái. Nhưng những cơn đau thỉnh thoảng lại nhói lên khiến cậu nhíu mày lại. Ngồi dậy, cậu đặt bịch popcorn lên bàn, thở dài ra một tiếng. Những chuyện đã cố để mà quên đi đột nhiên lũ lượt tràn về. Đêm đó…Nụ hôn của hắn…Cả mấy lời nói kia nữa… Thật là đau đầu. Tử Đào vò rối mái tóc mới nhuộm nâu của mình, cáu gắt…
-Ahissss! Chết tiệt!… Nhớ cái quái gì chứ?… Ném phăng cái gối về phía trước, cậu bực tức vì chính cái bản thân đáng nực cười. Cậu nói hắn nên quên đi tất cả nhưng chính cậu lại chẳng thể quên được… Mọi chuyện thật đáng nguyền rủa. Tiếng chuông cửa vang lên khiến mặt cậu lại tối xầm lại. Thế này thì nên giết chết tất cả quá. Giờ này rồi mà vẫn còn người làm phiền… Bực tức nhưng phải khập khiễng ra mở cửa, cậu há hốc mồm khi nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình… End Chương 2
|
Chương 3
-Sehun… Cậu làm gì ở đây vậy?… -Anh à… không cho em vào được sao?… Anh đang giấu ai đó trong nhà, huh?… Thằng nhóc cười một cách gian xảo khiến cậu ớn lạnh. Nghiêng người sang một bên để thằng nhóc đi vào, Tử Đào trợn tròn mắt khi nhìn thấy nó kéo theo hai cái valy to uỵch… -Cậu đi du lịch sao Sehun????? -Không! Em tới nhận việc… -Làm việc ở Macao huh?… -Vâng… Trong công ty anh luôn đấy… hehe Nó ngồi xuống sofa, nhận lấy cốc nước từ tay anh. -À… Ra thế… Cậu thở phào nhẹ nhõm. Còn nhớ có lần nó tức giận vì cãi nhau với bố mà xách valy đi biệt tận nửa năm liền làm cô chú lo sốt vó đi tìm, còn tưởng bị bọn buôn người bắt mất. Vì thế nên lúc nhìn thấy nó cùng hai cái valy ngoài cửa cậu đã tưởng nó bỏ nhà đi thêm lẫn nữa. Đang tính gọi điện cho cô chú thì mới nghe được chuyện… -Đã ăn gì chưa?… Sao sang đây không kêu anh trước để anh ra đón? -Em cũng định gọi cho anh trước nhưng lại sợ làm phiền anh… -Ngốc… Phiền hà gì chứ?… Cậu chính là nỗi phiền hà lớn nhất vậy mà anh còn chịu đựng được nữa là… -Anh à!!!!!… Appa em luôn nói em là một niềm tự hào đấyBĩu môi (Trình độ tự sướng thật cao =.=) -À mà nhắc mới nhớ, dạo này cô chú khỏe không? Anh chẳng có thời gian nên cũng chẳng thể sang bên đó thăm chú được… -Dạ vâng, appa em khỏe, mọi người đều nhớ anh nhiều lắm. Tử Đào khẽ cười. Còn nhớ ngày cậu 6 tuổi, bố mẹ cùng nhau thiệt mạng trong một vụ tai nạn ôtô, Tử Đào sống cùng chú ruột mình từ đó. Ông không những yêu thương nuôi nấng cậu như một người con mà lúc nào cũng lo lắng cho cậu kể cả khi đã có vợ con. Tử Đào cùng SeHun từ nhỏ đã coi nhau như ruột thịt, mãi cho tới 3 năm trước, gia đình cô chú mới chuyển về Hàn Quốc. Tử Đào nhất quyết ở lại Macao để thực hiện công việc mơ ước nên ông cũng không cưỡng ép cậu. Tuy vậy vẫn thường xuyên gửi thư về hỏi thăm. Tử Đào sớm đã xem ông như một người cha của mình, xem gia đình ông là một gia đình của mình rồi… -Cậu đã xác định về đây làm việc rồi thì sau này cứ ở lại đây với anh…Cậu đặt tay lên vai thằng bé, vỗ nhẹ. -Vâng… Sau này anh còn phải giúp đỡ em nhiều… Từ sáng sớm, Tử Đào đã cùng SeHun tới công ty, cậu dẫn nó đi thăm quan một vòng rồi trở xuống phòng nhân sự nhận thẻ tên và đồ dùng. Vừa bước tới cửa phòng đã nghe thấy những lời xì xào không dứt…
-A…Thật đẹp trai quá… -Phải đó, mới ra trường mà có thể xin vào Despia thật không thường chút nào… -Nghe tin đồn cậu ta được đặc cách chuyển sang chi nhánh ở Macao đó… -Trời ạ… Không chỉ có giám đốc mà giờ còn thêm cả phó phòng Oh nữa. Thật tốt đẹp quá đi… Cậu nghe thấy mấy nhân viên nữ bàn tán không dứt mà kiềm không được bật cười một tiếng… -Mọi người thật rảnh rỗi nha… -A… Thư ký Hoàng! Tới công ty sớm vậy… -Tôi đưa “nhân viên” tới công ty nhận việc, giờ qua đây lấy thẻ tên luôn… SeHun… Mau vào đây… Cậu vừa nói dứt câu, mấy đôi mắt đã chăm chăm nhìn về phía cánh cửa. SeHun e dè bước vào, vừa cúi chào vừa nhìn qua một lượt… -Ainha Hóa ra phó phòng Oh là người quen của thư ký Hoàng sao? -Thật kỳ lạ nha… Thư ký Hoàng rất có duyên với mấy người đẹp trai đó. Thư ký giám đốc, giờ còn là người quen của phó phòng Oh nữa, xem ra sau này cần nhờ cậu giúp đỡ nhiều rồi… -Hahaha… Chị lại nói đùa rồi…Cậu cười lạnh. -Cậu đây là SeHun sao?… -Vâng… Em chào các chị… Có thể cho em xin thẻ tên hay không? Tử Đào liếc mắt qua một lượt mà không thôi cười ngầm. Mấy nữ nhân viên này đảm bảo đã mê thằng nhóc kia điên đảo rồi. Ho nhẹ rồi quay đi khi thằng nhóc nhìn mình cầu cứu. -Anh lên phòng làm việc trước đây, có gì thì tự tìm đường về phòng nhé…Nói rồi bỏ đi mất dạng. -Anh à!!!!!!!! Tử Đào rảo bước về phía thang máy, ấn nhẹ số 8 trên bảng điều khiển mà khẽ huýt sáo nhẹ. Nhưng vừa kịp lúc thang máy bị chặn, khuôn mặt lại trở nên khó coi cực điểm. Cố giữ tỉnh táo, cậu cúi đầu… -Xin chào anh, giám đốc… Nhất Phàm vừa nhìn thấy cậu trong lòng đã cuồn cuộn lo lắng. Nhìn cậu gầy đi trông thấy, hai tròng mắt thì thâm quầng mệt mỏi, hình như là mất ngủ (Hừ! Do ai chứ?…) -Giám đốc, lịch trình hôm nay tôi đã có sẵn đây, anh có muốn nghe luôn hay không?… -Không cần!… Để sau đi… Nhất Phàm nhìn không dứt vào gương mặt lanh tanh như thường ngày của cậu. Thật sự cậu không hề để tâm tới đêm đó sao?… Hắn lắc nhẹ đầu, lại nhìn chằm chằm vào hình ảnh cậu phản chiếu qua tấm gương trước mặt. Thực sự hắn hiện tại đang muốn hỏi cậu rất nhiều điều nhưng không gian này khó mở miệng quá… Thu hết mọi can đảm, hắn lên tiếng… -Tử Đào!… Cậu… Hắn kiềm không được lên tiếng chửi thề khi thang máy đột ngột dừng lại ở tầng 8, cắt đứt câu nói của hắn. Nhìn cậu vội vã bỏ ra ngoài, hắn nhíu mày. Muốn trốn tránh hắn sao?… Cậu không có khả năng ấy đâu. “Đâm lao rồi thì phải theo lao”, hắn nhất định đem “cái lao” ấy cắm trúng “đích” thì thôi… “Hoàng Tử Đào! Em hãy chờ đấy…” Mặt mũi Oh Sehun hiện giờ phải xác thực là trông khó coi cực điểm, tay thì cầm nĩa đâm chọc không ngừng vào đĩa bít tết, đã thế thi thoảng còn bật ra vài câu tiếng Hàn mà người có học nghe vô tai sẽ biết chúng thuộc loại chẳng văn hóa gì. Mặc dù trong mắt mấy nhân viên nữ đang ngồi gần đó, thằng nhóc vẫn là hình tượng đẹp trai dễ thương, song chỉ có Tử Đào là cảm thấy bữa ăn trước mắt nuốt không thể trôi. Buông thìa xuống, cậu nhìn chằm chằm vào nó.
-SeHun… Nói anh nghe đi! Chuyện gì đã xảy ra?… -Em… -Tử Đào, sao ra sớm vậy mà không gọi tôi một tiếng?… Lộc Hàm ngồi xuống gần Tử Đào, vừa ngẩng mặt lên nhìn người đối diện thì cả anh và nó đã lập tức bật dậy, chỉ thẳng vào mặt nhau. -Là anh/Là cậu à? -…Tử Đào cắn quả dâu, nhai chóp chép mà chăm chú theo dõi từng động tĩnh của hai người. -Đồ chết dẫm kia, cậu làm gì ở đây hả?Gân cổ lên mà hỏi (Hỏi ngu =.=) -Đương nhiên là để ăn trưa rồi! Anh nghĩ tôi tới đây ngồi nghĩ cách tiêu tốn tiền công ty như anh sao?Gân cổ lên đáp lại. -Câm miệng! Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà đã có thái độ xấc xược như thế với các tiền bối hả? Bản kế hoạch đó là cách tốt nhất và tiết kiệm nhất để quảng bá cho sản phẩm mới rồi, ngay cả giám đốc cũng đồng ý rồi, cậu cớ gì mà không đồng ý cấp tiền?????? Lộc Hàm, này thì hình tượng bản thân, này thì sự đĩnh đạc vốn có đều hiện tại từ bỏ sạch mà gào lớn vào mặt SeHun. Điều kinh khủng hơn nữa là thằng nhóc cũng không hề kém cạnh, chẳng giữ lẽ, cũng chẳng thèm câu nệ mà ầm ầm đáp lại… Tử Đào trong lòng tự gật đầu ngán ngẩm. Thì ra là chuyện tài chính. Lộc Hàm có nói với cậu rất nhiều lần về bản kế hoạch mà cậu ta tâm đắc cho việc quảng cáo sản phẩm ôtô thể thao mới. Ấy vậy mà không biết xui xẻo làm sao, lại đụng trúng thằng nhóc SeHun mới nhậm chức ở phòng tài chính. Lộc Hàm phải nói là tính tự ái cao ngất, bị cấp trên phê bình thì đành cắn răng nhịn chứ đằng này lại bị một nhân viên mới trẻ ranh coi thường, hẳn cậu ta phải tức giận lắm. Còn SeHun tính đã cầu toàn quá đáng lại tiết kiệm từ nhỏ nên khi nhìn thấy cái chi phí ngất trời kia hẳn là đã điên lên không biết chừng… Trưởng phòng Maketing, phó phòng tài chính… Thực không biết chuyện này sẽ đi tới đâu đây… -Anh có thật là tiền bối của tôi không? Bản kế hoạch đó chẳng lẽ anh không nhìn ra có quá nhiều điều không cần thiết sao? -Này tên nhóc kia! Đừng có coi thường người khác như vậy. Hơn nữa đây cũng không phải chuyên môn của cậu… -Dù cho vậy… Tôi có thể sửa lại bản kế hoạch kia, sẽ chắc chắn rút ngắn được 1/3 chi phí… -Tôi không cho phép… Đây à chuyên môn của phòng chúng tôi, cậu từ khi nào đã cho mình cái quyền phán xét? -Dù cho anh không đồng ý thì liệu giám đốc của chúng ta có hay không muốn tiết kiệm cho công ty một khoản tiền lớn như thế… Bây giờ anh không cho phép tôi, nhưng nếu giám đốc cho phép mà tôi lại có thể hoàn thành được thì chẳng phải anh sẽ mất mặt lắm sao, trưởng phòng? -Yahhh… Cậu là đồ…%$^%$@#… -@#%#@!^%$#… Tử Đào ngán ngẩm âm thầm đem khay đồ ăn khỏi khu căng tin đang rực lửa mà về chỗ ngồi của mình, chậm rãi uống hết ly Capuchino kem… Từ xa nhìn lại, Nhất Phàm đột nhiên bật cười một cái. Thực sự sau đêm đó, hắn không hiểu sao đột nhiên thấy những cái biểu hiện lạnh lùng, bất cần hàng ngày của cậu trong mắt mình trở nên rất ngu ngốc. Giả sử như hiện tại, nếu là bình thường hắn trước mắt sẽ nhìn thấy một con người lạnh nhạt, ngồi ăn trưa một mình. Còn bây giờ thì nhìn như thế nào cũng chỉ thấy một con gấu trúc lù rù ngồi một mình uống cà phê… Lắc đầu cười toe toét, hắn mở tap tài liệu ra, trở lại với công việc, tự nhủ mình phải biết chờ một thời điểm thật phù hợp để thực hiện những việc đang nghĩ tới trong đầu… Seoul, Hàn Quốc:
Byun Baek Hyun mấy hôm nay cảm thấy mình không ổn chút nào, rất hay vô cớ nổi giận lại còn cáu gắt thường xuyên. Sự thực là đã cư xử hệt như một lão già 70. So sánh như thế chí ít là còn may mắn chán, mấy đồng nghiệp cùng phòng bình luận rằng cậu cư xử hết như những… chị em đang mang thai hoặc tiền mãn kinh vậy (+.+?) Cậu bản thân cũng nhận ra mình kỳ lạ thật đấy song hiện tại vẫn chưa định hình được nguyên nhân tại sao… Lơ đãng nhìn vào đồng hồ, đã là hơn 8h tối, Park Chan Yeol không phải đã quên mất buổi tối đàn đúm trong tuần này đấy chứ? Lặng lẽ rút điện thoại ra, cậu ngẩn người khi nghe thấy những tiếng cười khúc khích đầu dây bên kia… -Cậu đang ở đâu thế hả? -BaekHyun sao? Tôi tất nhiên đang ở nhà rồi! Có chuyện gì vậy? -Yahhh! Cậu đã quên tối nay chúng ta hẹn nhau đi uống sao? -Ohh! Xin lỗi… Tôi hoàn toàn quên mất… Nhưng hiện tại thì không được rồi. Tôi đang ở cùng SuYoung… -Vậy được rồi… Vui vẻ nhé… BaekHyun cúp máy, thật nhanh đã bật cười ngu ngốc. Chính xác là đã là ngày thứ 4 kể từ khi ChanYeol nhận lời yêu một cô nàng nào đó phòng nhân sự. Từ lúc đó, cậu ta gần như hoàn toàn quên mất sự hiện diện của cậu trong cuộc đời mình. Tất cả những khoảng thời gian hai thằng cùng đi ăn trưa, cùng đi uống, cùng đi phượt đêm đều dành cả cho cô nàng kia. BaekHyun biết cậu không hề giận nàng ta, cậu đâu phải loại người đi chấp nhặt với một đứa con gái chứ, nhưng trong lòng đột nhiên thấy khó chịu vô cùng… Những cậu hỏi giống nhau liên tiếp lặp đi lặp lại trong đầu cậu… Rời khỏi quán bar quen thuộc, BaekHyun bước từng bước thật chậm. Từng cơn gió lạnh quét qua mặt, len lỏi qua những lớp quần áo trên người cậu mà thấm vào da thịt… Nhưng thật không hiểu vì sao ngay cả trái tim cũng thấy lạnh buốt… Rút điện thoại ra một lần nữa, cậu dựa vào tường, ngửa cổ lên nhìn khoảng không u tối trước mặt… -Alô????? -Trưởng phòng Do… Anh có muốn cùng tôi đi uống không?… -Bây giờ hả?… Được! Cậu đang ở đâu?… Kyung Soo mấy ngày này đã nghe không ít tin đồn về sự thay đổi của Byun Baek Hyun. Thân làm trưởng phòng, anh không thể không lo lắng cho nhân viên của mình, huống hồ anh đã sớm coi thằng nhóc ấy như em trai mình nên khi nó vừa gọi, anh lập tức đã muốn “bay” tới chỗ nó ngay… Phóng xe thật nhanh tới bờ sông Hàn, Kyung Soo tá hỏa lên khi nhìn thấy Baek Hyun ngồi trên bờ sông, xung quanh là một đống vỏ chai Sochul rỗng tuếch… -Baek Hyun… -Hyung… Anh đã tới rồi sao?…Thằng nhóc gật gù, khuôn mặt đỏ hồng vì rượu. -Cậu sao đã say như thế này?… -Ức… Hyung… Đâu có mà…Lù rà lù rù -Byun Baek Huyun… Nói cho hyung nghe… Cậu rốt cục là vì điều gì mà thành ra thế này?… Anh lầm bầm rồi xốc cậu lên lưng mình nhưng bên tai lại nghe thấy những âm thanh lè nhè rời rạc của Baek Hyun -Hahahaha… Vì ai?… Ức… Vì cái gì?… Em cũng không biết nữa… -Baek Hyun… -… nhưng mà… cảm giác thiếu vắng cậu ta khó chịu lắm… Không còn ai ở bên cạnh nữa, cũng chẳng còn ai quan tâm tới mình nữa… Khó chịu… Thực sự khó chịu lắm, hyung… End Chương 3
|
Chương 4
-Hahahaha… Vì ai?… Ức… Vì cái gì?… Em cũng…Ức… không biết nữa… -Baek Hyun… -… nhưng mà… cảm giác thiếu vắng cậu ta khó chịu lắm… Không còn ai ở bên cạnh nữa, cũng chẳng còn ai quan tâm tới mình nữa… Khó chịu… Thực sự khó chịu lắm, hyung… Baek Hyun lè nhè nhỏ dần rồi chỉ còn là những tiếng ậm ừ trong cổ họng. Kyung Soo đứng lặng lại, mắt trợn tròn lên trông khó coi cực điểm… Vốn dĩ anh biết hai thằng nhóc này thân thiết nhau, nhưng không phải nhanh như vậy đã chuyển sang một tình cảm khác đấy chứ? Mà nghe xôn xao rằng Chan Yeol còn vừa yêu cô hoa khôi phòng nhân sự. Chẳng lẽ Baek Hyun thành ra như vậy là vì chuyện đó sao?… -Baek Hyun! Yêu một người mà biết rõ người ấy không dành tình cảm cho mình thật sự khó lắm… Đừng có như hyung, ngốc ạ… Kyung Soo thì thầm nhưng đáp lại bên tai chỉ có những âm thanh khó hiểu từ miệng Baek Hyun… Hình như là Quốc ca Hàn Quốc (.) Anh thở dài. Có lẽ anh cần làm gì đó trước khi nó nhận ra thứ tình cảm trong lòng mình dành cho Chan Yeol không đơn giản là tình bạn, khi ấy thằng bé sẽ không chỉ đau lòng mà không biết chừng còn rất tuyệt vọng nữa… MacaoTQ:
Chuông cửa vang lên khiến cậu giật mình, nhưng vì vừa cởi được chiếc sơmi ra khỏi người nên đành mở của phòng tắm, gào lên với thằng nhóc đang lau đầu ngoài phòng khách mà thậm chí cả người nó chỉ quấn có một chiếc khăn tắm quanh eo… -SeHun… Mở cửa… Thằng nhóc nghe thấy thế cũng chỉ biết vứt cái khăn lau tóc xuống mà lao ra ngoài cửa. Vừa mở ra đã giật mình vì sự biến đổi gương mặt của người đối diện… -Xin lỗi… Anh tìm ai?…SeHun vừa đi làm buổi đầu nên nhất thời không nhận ra hắn là ai. Nhất Phàm tạm thời không nói được gì nhìn thằng nhóc chằm chằm… Đây chẳng phải nhân viên mới đó sao… Tại sao lại có thể như vậy ở trong nhà Tử Đào?… Chẳng lẽ cậu với tên nhóc này thực sự như những lời đồn đại sao?… #FB# Tan giờ, hắn vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đã không thấy cậu đâu. Liền lúc đó lại thấy mấy nhân viên nữ của phòng maketing đi qua… -Cậu đã thấy chưa?… Phó phòng Oh với thư ký Hoàng rõ ràng là có gian tình… -Phải đó… phó phòng còn vừa cùng thư ký Hoàng về chung xe nữa… -Ainha… Nếu vậy chẳng phải trưởng phòng của chúng ta sẽ ra rìa sao?… -Nói cũng phải… Không biết chừng vụ cãi nhau om tỏi hôm nay cũng vì thư ký Hoàng mà ra cả… -Trời đất. Nói vậy là trưởng phòng của chúng ta đối với thư ký Hoàng cũng có cảm tình sao? -Hỏi thừa! Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?… Trưởng phòng lúc nào rảnh rỗi là lại quấn lấy người ta không thôi, có gì ăn cũng ưu tiên mang cho người ta trước… Chúng ta có khi nên sớm từ bỏ. Dù có cố gắng đến mấy thì trước sau gì trong mắt bọn họ cũng không bằng thư ký Hoàng được… -Phải a… Thật bất công… Hắn đứng trước cửa phòng mình, vừa nghe hết câu chuyện của họ là não lập tức xuất huyết… Thầm tự gào thét trong lòng. Tại sao ai cũng quấn lấy con gấu trúc của hắn?… Không được… Phải thực sự làm điều gì đó thôi… Nhất Phàm nghĩ vậy nên vội rời khỏi phòng mình, hướng tới nhà cậu… # End FB# Hắn đã muốn gặp, muốn nói chuyện thật rõ ràng với cậu nhưng hiện giờ lại hoàn toàn đóng băng trước cửa. Rất muốn tìm từ gì đó để thốt ra song cơ miệng không thể cử động, chỉ có chân tay là ngứa ngáy muốn đấm vào cái bản mặt đối diện… SeHun thấy người kia nhìn mình chằm chằm, mắt hình như còn tóe ra lửa nhưng cũng không biết vì sao, nó lên tiếng phá tan cái không gian căng thẳng giữa cả hai… -Xin lỗi… Anh tìm ai?… -Xin lỗi… Nhầm nhà… Hắn nói thật nhanh rồi mất hút trong hành lang để mặc SeHun đứng nhìn theo với con mắt khó hiểu… Vừa kịp lúc Tử Đào ra khỏi phòng tắm. Cậu với lấy cái khăn nó vứt trên sofa mà giũ mái tóc của mình… -Ai thế?… -Em cũng không biết!… Nói là nhầm nhà rồi biến thẳng…Nó trở vào nhà lầm rầm với khuôn mặt kiểu như không biết gì. -Uhm… Chắc là tìm người thôi… Đã đói chưa?… Chúng ta ăn tối… -… Đột nhiên không gian trở nên im lặng bất thường khiến cậu phải quay ra nhìn nó… Thằng nhóc đứng nhìn cậu chết trân, tròng mắt như muốn rớt xuống đến nơi vậy… Nhìn xuống theo ánh mắt SeHun, cậu tá hỏa khi nhìn thấy những vết tím đỏ rải khắp vùng ngực lộ ra do chiếc áo choàng rộng… Vội vã kéo hai vạt áo lại, Tử Đào ngước lên nhìn thằng nhóc… -Ăn cơm thôi…Đánh trống lảng. -Anh à… Những cái đó… SeHun đến cùng cũng không chịu bỏ cuộc mà nhìn cậu chằm chặp, ánh mắt như kiểu một ông bố vừa biết con gái mình mang thai với một người chưa phải là chồng nó vậy. Tử Đào hiện tại thực sự là muốn chết quách đi cho rồi. SeHun đã 22 tuổi, muốn nói dối cũng đừng mong nó tin cho. Hơn nữa kể cả khi SeHun là một người sống phóng đãng, thoải mái thì việc mở miệng đề cập tới vấn đề này còn khó nữa là thằng nhóc đã nổi tiếng từ nhỏ vì biết tự giữ mình như giữ vàng, kèm thêm cả cái châm ngôn muôn thủa gì mà “Lần đầu tiên phải là trong đêm tân hôn”. Thực sự là nếu nói thằng bé là một người sống theo kiểu của những năm 45-50 thì cũng chẳng có gì sai hết… Bây giờ lại thấy cậu như vậy, không biết nó sẽ nghĩ gì đây?… -Anh à… mấy cái vết trên… -Khụ khụ… Tử Đào ho thật lớn chặn họng thằng bé lại. Có lẽ nó cũng hiểu rằng cậu không muốn nói đến chuyện này nên cũng không hỏi nữa. Chỉ là vẫn nhìn vào cổ cậu không rời… Cả hai ngồi vào bàn ăn. Nhưng ngay khi cậu vừa ngửa cổ uống nước thì đột nhiên thằng nhóc lên tiếng… -Anh à… Anh nằm dưới đúng không?… Ánh mắt quan tâm. -Khụ…khụ…khụ (Sặc nước!)… Cái… cái gì?… Seoul, HQ:
-Mwo?… Trưởng phòng à… Anh nói sao cơ?… -Aaaa… Thực sự là mấy người không nghe gì hết sao?… Được rồi, cuối tháng này là đợt trao đổi nhân viên cuối cùng của năm nay với chi nhánh ở Trung Quốc. Phòng chúng ta có 3 người phải đi. Hiện nay công ty đang mở một khóa đào tạo tiếng Trung dành cho các nhân viên này nên những người có tên sau lập tức tham gia khóa học, chuẩn bị hành lý, chia tay vợ con mà lên đường. Byun Baek Hyun, Kim Jong Ha và tôi sẽ là những nhân viên trao đổi lần này… -Cái gì mà trao đổi? Chẳng phải phòng chúng ta đã trao đổi từ đầu năm rồi sao? Tại sao giờ vẫn còn lượt? -Trao đổi đâu phải là chuyện gì xấu. Được tiếp xúc với nhiều đồng nghiệp của mình hơn, được mở mang, học hỏi nhiều hơn… Hơn nữa chỉ có 3 năm, cũng đâu phải là đi cả đời… Các cậu tại sao lại như thế này chứ?… Anh nói thật nhanh rồi khẽ liếc nhẹ về phía mọi người. Dĩ nhiên là anh biết họ nghĩ gì. Đồng nghiệp suốt bao nhiêu lâu giờ đột nhiên nói muốn đi là đi ngay cũng không dễ dàng gì… Đúng là phòng anh đã hoàn thành nhiệm vụ trao đổi từ đầu năm nhưng lần này anh xin thêm ba suất là vì cậu nhân viên Jong Ha thì nằng nặc nói muốn đi, anh thì đương nhiên muốn thoát khỏi mối tình đơn phương ám ảnh của chính mình. Còn về BaekHyun, anh cũng không dám chắc gì hết. Có thể nó sẽ giận anh vì việc lôi nó vào chuyện này nhưng dù sao anh cũng biết nó sẽ vì Chan Yeol mà nuôi lớn trong lòng những tình cảm đặc biệt… Và sớm thôi, thằng bé sẽ nhận ra thật ngu ngốc khi tin vào một thứ gọi là sự kiên trì… Sang Trung Quốc sẽ là một lựa chọn đúng đắn nhất nếu nó muốn có một khoảng thời gian, một khoảng không gian thật bình lặng để suy nghĩ, để bình ổn bản thân và có những quyết định thật đúng đắn… Còn nếu sau 3 năm nó vẫn muốn trở về Hàn, lúc đấy anh sẽ không ngăn cản gì thêm nữa… Khẽ liếc về phía Baek Hyun, anh chỉ thấy nó ngồi im lặng nhìn vào khoảng không trước mắt, một nụ cười nhẹ thoáng qua rồi vụt tắt trên môi… Mọi người cứ như thế rời khỏi phòng của Kyung Soo. Baek Hyun trở về chỗ ngồi của mình chưa được bao lâu thì đã có người tới đứng sau lưng… -Baek Hyun… Cậu nói gì đi chứ?… Định đi thật đấy hả?… Chan Yeol hất khuỷu tay vào vai cậu chờ đợi nhưng Baek Hyun chỉ im lặng một hồi rồi ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, cười một cái thật tươi… -Ra đi cũng là một ý rất hay… Nói vậy rồi cắm cúi vào làm việc khiến Chan Yeol phải lẳng lặng trở về chỗ mà trong lòng thì đứng ngồi hầu như còn không yên… Liên tục gõ gõ cây bút vào tap tài liệu trước mắt, cậu ta nhíu mày, trong lòng bề bộn những suy nghĩ vẩn vơ… Jong In ngồi trong canteen mà xuất ăn trưa hầu như còn chưa động tới một miếng. Tự dưng thấy nhạt miệng vô cùng… Cứ nghĩ tới việc ngày mai, ngày kia thôi là không còn được nhìn thấy gương mặt ấy nữa là lòng lại cồn cào cả lên… Chuyện trưởng phòng dành bao nhiêu tình cảm cho cậu vốn dĩ Jong In không phải là không biết nhưng thực sự cậu chỉ sợ những tình cảm ấy là nông nổi nhất thời nên muốn anh suy nghĩ cho thật kỹ. Ấy vậy mà khi suy nghĩ xong lại quyết định trốn tránh sao?… Con người này quả thực chẳng có lấy một chút kiên trì nào cả… (Hừ! Người ta đã yêu anh bao lâu rồi mà nói không kiên trì?…) Suốt buổi chiều làm việc, phòng thiết kế chìm vào một không gian ảo não chưa từng có, giống như giữa bầu trời quang xuất hiện thêm một đám mây mù mịt, tâm trạng của anh em nhân viên cứ rầu rĩ như đưa đám…Vừa tầm tan ca, Chan Yeol đập tay lên vai Baek Hyun…
-Yahhh… Đi uống… -Anh à… Chúng ta về thôi… Baek Hyun vừa toan lên tiếng thì một giọng nữ lảnh lót đã chen vào. Cậu thấy vậy cũng chỉ còn biết cười nhẹ, quay ra nhìn cậu ta… -Hôm nay là buổi học tiếng Trung Quốc đầu tiên… End Chương 4
|