Fanfic VKook Nightmare
|
|
Chap 26 Jin hoàn thành yêu cầu của cậu nên cậu đồng ý cùng nó ra ngoài chơi. Bọn họ đi ăn, sau đó nó nói muốn đi chơi game, cậu lại đã kéo nó đến nhà sách. “Chán quá. Đi chơi a, không đi nhà sách đâu.”_Nó cứ lải nhải không ngừng. Cậu cười cười không trả lời, tiếp tục chọn mua sách. Tìm được rồi! "Đi ra ngoài thôi.” Jin lập tức vui vẻ nhảy nhót, cậu xoa đầu nó, thế nhưng nó lập tức quay đi. “Em không phải trẻ con.”_Nó mở to mắt nhìn cậu. “Sao lại không phải?”_Cậu lấy tay ra so, đầu nó chỉ đến ngực cậu, tuy rằng cậu không cao hơn nó bao nhiêu. “Anh chỉ hơn em có mấy tuổi thôi, ông cụ non!” _Nó lầm bầm, thanh âm không lớn, nhưng cậu vẫn nghe được. Ra khỏi nhà sách, cậu đưa sách cho nó xem, nó cũng tò mò nhìn thử. “Sách hay, rất dễ hiểu, em xem đi.” Nó mở to mắt nhìn cậu thật lâu, rồi cúi đầu ngượng ngịu “Cảm ơn.” “Phải nói là em cảm ơn anh chứ”_Cậu vừa nói ra, nó lập tức ngẩng đầu lên. “ Coi như cảm ơn, em dẫn anh đi ăn.”_ Nó cười cười nhìn cậu. “Không được, chúng ta phải về rồi.”_Đã 5h chiều. “Còn sớm a, đi đi” Không thể làm gì được nó, Jungkook đành cùng nó đi, nhưng, nếu cậu biết chỗ nó muốn đến xa như vậy, cậu nhất định đã từ chối. Càng buồn cười là nó đánh rơi tiền trên xe. Nhìn nó cắn môi, cậu liền lấy thẻ ra thanh toán, vì tiền mặt cũng không còn. Nhưng cậu thật sự không ngờ, chính đều này đã khiến cậu vô cùng hối hận. Sáng hôm sau, khi cậu chuẩn bị sang nhà Jin dạy học, vừa mở cửa, đã thấy dưới cầu thang một bóng người quen thuộc, cậu còn tưởng mình hoa mắt! Không phải chứ! Cậu quay đầu vào phòng. Đóng cửa lại, ngoài cửa đã nghe thấy thanh âm của hắn! Cậu dựa vào tường thở dốc. Làm sao, làm sao có thể? Từ bên ngoài truyền đến một tiếng cười khẽ, là hắn! Âm thanh trầm thấp khiến cậu không thể nào quên. “Bảo bối, tôi bây giờ đang rất rất tức giận. Tôi đã chờ cậu liên lạc cho tôi, nhưng cậu lại quá ngang bướng rồi. Có nghe không, nhanh lên. Mở cửa ra, đừng để tôi phá cửa nha!” Thanh âm hắn từ từ vang lên.
|
Chap 27-28 Chương 27 Không thể! Không thể mở cửa! Tuyệt đối không thể! Cậu phải tìm cách ra ngoài! Rõ ràng cách nhau một cánh cửa, tại sao thanh âm hắn như sát bên tai vậy. Thanh âm hắn càng lúc càng lớn, cậu càng lúc càng khẩn trương. Lời nói uy hiếp vang lên thật rõ ràng. “Bảo bối, mở cửa nhanh lên, cậu biết kiên trì của tôi chỉ có giới hạn.”_Hắn gõ cửa " Tôi đếm đến 10, cậu nếu không mở cửa, tôi sẽ phá! Đến lúc đó, cậu đừng hối hận” 1, 2 , 3… Hắn lạnh lùng đếm, cậu hoảng loạn đến run rẩy cả người. Được rồi, có cầu thang! Đây là tầng 2, để ngừa hỏa hoạn, có một cái thang xếp. Cậu vội vàng mở cửa sổ, đem cầu thang đặt xuống, rồi nhanh chóng bò xuống, nhanh, nhanh lên, càng nhanh càng tốt, “ Ầm ” một tiếng, hắn phá cửa xông vào, cùng lúc bà Han đi ra, nghi hoặc hỏi hắn. Hắn chỉ nói câu xin lỗi. Vừa đặt chân xuống đất, Jungkooo lập tức lao đi, chạy đến mức không còn sức lực để chạy nữa. Ngồi bệt dưới đất, cảm thấy những vết thương mà hắn gây ra lại cuồn cuộn trào lên, cậu biết, đó chỉ là ảo giác. Cậu chưa quen thuộc đường phố, lại ít ra ngoài, nên cũng không rõ mình đang ở đâu. Căng thẳng nhìn xung quanh, trong người chỉ mang có một ít tiền. Nên cậu ghé tạm vào một quán nhỏ ăn tạm thứ gì đó, nghĩ, hôm nay không thể về rồi. Sau khi ăn no, cậu chỉ còn cách là gọi điện cho cha đến giúp. Khi cha biết được Taehyung đã phát hiện ra chỗ của cậu, cha cậu thật sự kinh ngạc, lập tức tới giúp cậu, vì tài khoản của cậu bây giờ không thể dùng được nữa. Cha đáp máy bay xuống, cũng phải mất một đêm, cậu cũng đợi cha suốt đêm trong quán cafe. Tâm tình đang rất bất an, nhìn thấy cha , cậu không còn lo lắng nữa. Cậu ôm chặt lấy cha, vùi mặt vào lòng cha, không kìm nổi nước mắt, đem mọi ủy khuất từ trước đến nay nói ra. “Jungkook, chúng ta dọn nhà đi!” _Cha như già hơn 10 tuổi, nhẹ nhàng nói “Mẹ con đã dọn phòng rồi, ngày mai chúng ta đến Busan, mẹ con đã thu xếp ổn thỏa rồi!”_Cha nhìn cậu. *** Hôm sau cậu đã ở Busan “ Jungkook, chúng ta ăn sáng xong rồi về! Mẹ đã trang trí lại nhà rồi!” “ Vâng” Vẫn theo thói quen cậu mua một tờ báo, lật tờ báo ra, tay cậu run lên. Phía trên có một dòng chữ rất lớn tìm người, viết : Bảo bối, bà của cậu đang “bệnh” nặng, còn có Kim Seok Jin đáng yêu của cậu nữa, cậu nếu như không trở lại, tôi sẽ nghiêm túc. Trò chơi nên kết thúc – hãy tưởng niệm những người đã giúp đỡ cậu! Đây là ý gì..... Đây là ý gì… Hắn vì cái gì không để cho cậu yên! Đọc báo, cha lập tức vứt nó đi. “Không có chuyện gì, nó chỉ uy hiếp thôi! Đây là một xã hội có pháp luật! Con đừng lo lắng, Jungkook”_ Ba nắm tay cậu, rồi bắt taxi. Taehyung có làm gì không? Cậu càng lúc càng lo sợ. Nếu như vì cậu mà làm hại đến họ? Sẽ không, Taehyung chỉ là một học sinh cao đẳng, hắn không đủ khả năng! Cậu liên tục tự trấn an mình. Chương 28 “ Kookie, tới rồi, con xuống xe đi.” Nghe cha nói, Jungkook giật mình, cúi đầu, xin lỗi, bà và Jin, cậu không thể trở lại. Cậu sợ hắn, cậu biết mình hèn nhát, nhưng, cậu thực sự không thể chịu được sự đối đãi không khác gì phế vật mà hắn dành cho cậu. Cậu đi theo cha về nhà, nhìn xa rất thanh nhã, còn thấy mẹ đang đứng trước cửa, là nhà mới của cậu a! “Mau vào nhà, anh đi tắm đi, chắc là mệt lắm rồi! Kookie, con thay đồ đi, ba tắm xong rồi đến con!” Cậu gật đầu, nhìn mẹ. Kỹ lưỡng quan sát căn nhà, bố trí cũng không khác gì nhà cũ, cũng kiểu kiến trúc vừa đơn giản vừa nhã nhặn này. Ngồi trên xe cả ngày, cậu cũng bắt đầu mệt mỏi, cảm thấy buồn ngủ. “Kookie, con cầm quần áo, chuẩn bị đi tắm đi.”_mẹ ôn nhu cười, cậu nhìn thấy sự mệt mỏi phía sau nụ cười đó, một vành thâm đen quanh mắt mẹ, dù mẹ là người luôn chú ý chăm sóc bản thân. Tay cầm quần áo, tay vô tình chạm vào tay mẹ. Nhưng ngay lập mẹ tức tách ra, quần áo rơi xuống, cậu cảm thấy khó chịu, tại sao. Mà mẹ hình như cũng giật mình bởi hành động của mình. “À.. Là mẹ không cẩn thận”_ Mẹ phá vỡ im lặng, miễn cưỡng cười, nhặt quần áo lên. Trong lòng một cỗ nghèn nghẹn, cậu cố kìm không cho nước mắt rơi xuống, cậu khan giọng nói “Không, là tại con…” “Mẹ làm cơm xong rồi! Con đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Mẹ xoay người đi vào nhà bếp. Ngâm mình trong nước nóng, tỉ mỉ chà xát cơ thể. Ký ức đột nhiên trở về, cậu nhớ lại, khi hắn kéo tóc cậu, lôi vào nhà tắm, cậu che mắt, tay càng chà xát mạnh hơn, chà cho sạch ký ức dơ bẩn, cơ thể dơ bẩn. Da đau rát, nước nóng như lửa thiêu ! Nhưng hạ thể khiếm khuyến vẫn còn, cậu hận nó, hận là mình đã có nó. Tiếng nước rơi chạm vào mặt sàn, tất cả trở nên mờ mịt, cậu không rõ là nước đang rơi, hay là nước mắt rơi. *** “Kookie, con ăn nhiều một chút! Con xem, toàn món con thích thôi.Con gầy đi nhiều rồi!” Trong chén cậu toàn thức ăn do cha mẹ gắp vào, hết sức ân cần. Câu gật đầu cắm cúi ăn. Cha luôn cố gắng tìm chuyện để nói nhưng không khí vẫn hết sức miễn cưỡng. “Cha… Con tạm thời không đến trường đâu” “Umh, con cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, khi nào bình phục rồi tính tiếp, cha đi làm ở bệnh viện gần đó, mẹ cũng chuyển công tác đến đây, tất cả rồi sẽ ổn thôi!” Cha mẹ bỏ đi công việc quen thuộc, đột ngột chuyển đến đây, đều là vì cậu. Tưởng rằng thời gian sẽ làm thay đổi tất cả, nhưng vừa ăn cơm xong, đã có tiếng chuông cửa vang lên, mẹ nhìn qua camera, vội vàng kéo cậu lên lầu, cất chén đũa cậu đang ăn, rồi mới mở cửa. “Chào hai bác, Jungkook đã về rồi sao?”_Tuy rằng lời hỏi rất lễ phép, nhưng bên trong tràn ngập sự khẳng định. ”Taehyung, cháu nói gì? Tiểu Thụy đã mất tích lâu như vậy!”_ Cha đứng lên, cậu áp sát người vào tường nghe lén. Không có tiếng trả lời, Taehyung đi vào trong phòng, cậu cuống cuồng lùi lại, chỉ sợ hắn nhìn thấy. “Thưa bác, đây là thuốc bổ cháu mua cho Jungkook, cậu ấy ở bên ngoài lâu như vậy, chắc cơ thể sẽ rất mệt mỏi!”_Hắn đặt thứ gì đó lên bàn, cười cười rồi ngồi xuống. “ Bác không hiểu cháu đang nói gì.Con bác đã mất tích lâu rồi, chúng tôi cũng vì quá thương tâm, nên mới chuyển đến nơi này. Cháu không đi học sao, tìm Kookie là chuyện của gia đình bác!” “Ha ha ” _Tiếng cười của Taehyung trầm thấp vang vọng khắp nhà, “Hai bác không phải vì tìm được Jungkook nên mới chuyển đến đây sao?” “ Đương nhiên không phải. Taehyung, cháu trở về trường đi.”_ Cha vừa nói, vừa đưa thứ hắn mang đến trả lại. “Xem ra, hai bác không muốn nói chuyện với cháu rồi.”_Tehyung đứng lên, không nói gì nữa, đi thẳng ra cửa, đến cửa, hắn bỗng quên đầu lại “Chào hai bác! Nếu Kookiekhông trở về, hai bác hãy cố nén đau thương, bảo trọng thân thể.” Dứt lời, hắn sảng khoái rời đi. Đến lúc bóng hắn khuất hẳn, cả nhà cậu mới khẽ thở phào, cảm giác áp bức mà Taehyungmang đến, quả thật, vô cùng khó chịu.
|
Chap 29-30 Chương 29 Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc Nhưng không phải như thế! Tuy cha mẹ hết sức giấu diếm, nhưng cậu vẫn cảm thấy có điều gì đó đang xảy ra. Cha lúc nào cũng hút thuốc,còn mẹ, nụ cười trên môi càng lúc càng miễn cưỡng. “Anh… vẫn không được sao?” “…” Cậu dừng lại ở chân cầu thang, im lặng lắng nghe. Đã nửa đêm rồi, cậu định xuống nhà lấy nước, không nghĩ ba mẹ đang ở trong phòng khách nói chuyện. “Anh, bệnh viện này không phải đã đồng ý rồi sao? Tại sao lại từ chối chứ?” “Umh”_Cha thấp giọng trả lời. “Không phải có mấy bệnh viện nước ngoài đã đồng ý rồi sao?” Mẹ chưa nói hết câu đã bị cha ngắt lời. “Tất cả đã thử qua!” “Tại sao lại như thế? Em cũng vậy, tất cả trường học đều không nhận em!”_Âm thanh mệt mỏi của mẹ vang lên "Đều do Taehyung làm sao?” Cha không trả lời,cậu gục xuống, vô lực ngồi dưới chân cầu thang. "Taehyung là ai? Kookie đã làm gì lại khiến nó, khiến nó.... Nó rốt cuộc muốn làm gì? Taehyunb có phải đối với Kookie…với Kookie...” Cậu run rẩy, đúng, Taehyung không chỉ uy hiếp cậu, mà còn cường bạo cậu! “Bà à! Không được nói vậy, không phải lỗi của Kookie. Mặc kệ Taehyung muốn làm gì, Kookie là con chúng ta, anh và em phải bảo vệ nó.” “Anh, em không trách Kookie. Tiền gửi ngân hàng vẫn còn đủ cho gia đình mình sinh hoạt, Taehyung không thể làm gì chúng ta được cả đời, coi như anh và em nghỉ hưu luôn vậy.” “Bà à, hay chúng ta báo cảnh sát a!” “Không được, thân thể của Kookie, làm sao có thể báo cảnh sát! Hơn nữa, chúng ta không có bằng chứng! Như vậy chỉ làm hại đến Kookie! Không những thế, mọi người sẽ coi gia đình mình như quái vật.” “Anh chỉ nói vậy thôi mà. Đều tại anh để Tiểu Thụy ở ký túc xá, aizzzz” *** Đúng, là quái vật. Nếu cậu có một cơ thể bình thường, sẽ không xảy ra chuyện này, sẽ không im lặng để mặc người khác ức hiếp. Tất cả mọi chuyện, đã không thể cứu vãn, nếu như lúc đó cậu cự tuyệt lời đề nghị của thầy hiệu trưởng, hiện tại đã có thể đi học, đã có thể yên ổn mà sống. Kim Taehyung! Cậu cũng muốn hỏi hắn, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì. Một món đồ chơi… Một phế vật để hắn phát tiết...hắn muốn gì mà không được? Tại sao cứ phải phá hoại cuộc sống bình thường của cậu? Ngày thứ hai, cả nhà định đi dã ngoại, nhưng cậu lại không muốn đi, đành phải nói với cha mẹ là mình khó chịu, kiên quyết không đi, để họ ra ngoài một mình. Cậu nằm trên giường đến tận chiều, đói bụng, mới xuống lầu hâm lại thức ăn. Mở TV, cũng không có tiết mục gì đặc sắc, nhưng cậu lại cứ vừa ăn vừa nhìn… Bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, có đúng hay không là ba mẹ tìm được việc? Cậu vội vàng bắt máy “Alo” “Bảo bối! Đã lâu không gặp! Nhớ tôi không?” Taehyung! “Anh làm sao lại có số điện thoại nhà tôi!”_ Biết rõ hắn không có ở bên, nhưng cậu vẫn sợ hãi nhìn xung quanh. “Tôi không chỉ biết số điện thoại của em, còn biết ba mẹ em không có nhà, là đi dã ngoại trên núi đúng không a!” “Anh muốn gì?”_Jungkook gào lên,cậu thực sự không thể chịu nổi nữa rồi. “ Em nói xem a!”_ Thanh âm hắn càng lúc càng trầm xuống "Tôi vốn nghĩ 'bà Han và Kim Seok Jin' sẽ khiến cậu quay lại, không ngờ bảo bối lại nhẫn tâm bỏ mặc họ. Không biết, nếu đổi lại là ba mẹ của cậu, cậu sẽ làm gì? Bảo bối!” “ Anh điên rồi! Điên! Điên rồi!” Cậu gào lên. Chương 30 Tiếng cười lãnh khốc của Taehyung truyền đến qua điện thoại “ Bảo bối, em đừng kích động nữa! Cha mẹ em đang leo núi, em nói xem, bùn đất trơn như vậy, bọn họ có thể hay không trượt chân rơi xuống.” “ Anh!” Hắn ám chỉ cái gì “ Anh muốn gì? Anh muốn làm cái gì?”_cậu hoảng loạn gào lên. “Tôi không muốn làm gì a, bảo bối, trên núi không khí quả thật trong trẻo, tiếc là rất ít người qua lại, dù có người rơi xuống, e là cứu không được a ! Mà tôi lại có vài ‘người bạn’ đang chờ sẵn ở đó, em nói xem, cha mẹ em có nên gặp họ hay không? Thật là khó xử a!" Máu trong người gần như đông lại, hắn đang điên cuồng nói cái gì! “ Anh đừng làm càn, sẽ vào tù đấy!”_Cậu oán hận nói lớn, tay cầm điện thoại cũng run rẩy. “Ngồi tù? Em đùa vui thật đó, bảo bối!”_Hắn cười châm biếm “ Em không biết sao? Chỉ cần có tiền là đủ. Bảo bối, em quá ngây thơ rồi” Từng tiếng từng tiếng ‘bảo bối’ làm thân thể cậu càng lúc càng run rẩy. Lời nói hắn vô cùng uy hiếp ! “ Anh rốt cuộc muốn cái gì? Tại sao lại là tôi chứ!”_ Cậu nức nở, nước mắt cũng muốn chảy ra “ Anh buông tha tôi đi” Hắn lạnh giọng “ Em là sủng vật của tôi, tôi muốn thế nào thì thế đó! Em dám trốn đi, còn dám bảo tôi thả em ! Bảo bối, không muốn sống nữa sao?” “…” “ Đi ra ngoài, xe đang chờ. Nếu không, tin tức trên báo ngày mai sẽ có hai vợ chồng vô ý gặp tai nạn trên núi! Suy nghĩ cho kỹ, tôi có thể làm mọi chuyện, đừng tự mình chuốc lấy bất hạnh.” Hắn nói rất chậm, mỗi chữ đều rất rõ ràng bên tai cậu “Còn có, bảo bối, có biết là đã lãng phí bao nhiêu thời gian của tôi rồi không? Tôi không muốn chuyện này lại tiếp tục tái phạm, chỉ sợ bảo bối lúc đó sẽ không chịu nổi sự trừng phạt của tôi” Cậu im lặng, đầu óc như muốn vỡ ra. “Hiểu rõ rồi chứ, một tiếng sau xe sẽ chạy, cha mẹ em đã lên đỉnh núi rồi, hắc hắc, tôi đợi câu trả lời của em đó”. Một tiếng nữa, nếu như mình không đi, hắn thực sự sẽ làm hại cha mẹ mình sao? Sẽ không, nhất định hắn chỉ dọa mình thôi, sẽ không đâu, nhưng,Taehyung điên loạn thế này, hắn nói làm là sẽ làm. Không, nếu như cậu ra ngoài, hắn sẽ không buông tha cậu,cậu nhìn đồng hồ, mạch máu như căng ra trong lồng ngực. Đến phút cuối cùng, cậu ngừng suy nghĩ. Anh thắng rồi,Kim Taehyung! Cậu đi ra ngoài, một chiếc xe đen bóng có rèm che đang chờ sẵn. Khi cậu vừa đóng cửa nhà lại, cửa xe liền mở ra, Taehyung ngồi bên trong cười đến sảng khoái, hắn bước ra khỏi xe, vươn tay “Bảo bối, tôi biết em sẽ đến!”
|
Chap 31-32 Chương 31 "Anh muốn đưa tôi đi đâu ?"_ Jungkook ngồi vào xe, lập tức hỏi hắn. Taehyung nâng cằm cậu lên " Bảo bối, đã lâu rồi em không đi học nha!" "Tôi bị đuổi học rồi"_ Cậu cắn môi, trả lời. "Đuổi học? Không sao, em sẽ đi học lại thôi!" Hắn nhìn cậu "Tôi đã chuẩn bị rồi." "Đương nhiên, mấy ngày em không đi học, chúng ta đã lâu không gặp, cũng nên ' vui vẻ ' trò chuyện một chút chứ? Bảo bối!" Taehyung vuốt ve khuôn mặt cậu, từng ngón tay nhẹ nhàng cọ sát da mặt cậu. Né tránh tay hắn, cậu xoay mặt đi. "Bốp !" "A!" Tay hắn giáng xuống, theo quán tính, Jungkook ngã vào kính xe làm bằng thủy tinh. Không đợi cậu ngồi dậy, hắn nắm cố áo cậu, quát lớn " Tâm tình tôi bây giờ rất không tốt, em tốt nhất ngoan ngoãn một chút đi!" Một khắc trước còn cười cười, một khắc sau lại vũ nhục cậu! Cậu muốn lùi lại, nhưng không dám làm hắn tức giận, chỉ có thể co chặt thân thể, không biết làm gì. Hắn lôi cậu lên máy bay. Mấy giờ bay, hắn một câu cũng không nói, nhưng thi thoảng lại nhìn cậu, như đe dọa cậu đừng làm gì quá đáng. *** Trở lại thành phố trước kia , cậu không nói gì, im lặng đi theo hắn, xe chạy ra đường lớn, rồi dừng lại, một căn biệt thự xa hoa hiện ra trước mắt. "Đây là chỗ nào?" Hắn cười khẽ, khẩu khí như rít lên " Ít nói nhảm đi! " Cậu cúi đầu, cắn môi. Đúng vậy, hỏi làm gì chứ, mình đã như cá nằm trên thớt, còn có quyền hỏi kẻ cầm dao sao! Thật sự quá ngu ngốc rồi. Cậu hừ một tiếng, hắn đang đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, khiến mặt cậu đập ngay vào lưng hắn. Nhìn cậu xoa xoa mũi, hắn nắm tay cậu lôi vào biệt thự. Xa hoa đến mức này, Taehyung quả nhiên là con nhà quyền thế. Tuy rằng gia đình cậu cũng thuộc loại khá giả, nhưng so với Taehyung, đúng là một trời một vực. Hắn lôi cậu đi hết một đoạn cầu thang dài đằng đẵng, chưa kịp chống cự, đã bị hắn đẩy ngã lên giường, đây là phòng ngủ của hắn! Cậu giữ chặt quần áo trên người, hắn túm tay cậu, chỉ một động tác đơn giản, đã chế trụ được hai tay cậu, đưa chúng lên cao, rút cà vạt ra, trói lại. "Yên tâm! Sẽ không đau a, thoải mái hơn thắt lưng nhiều."_ Nói xong, hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai tay đang bị cà vạt chế trụ của cậu. "Anh buông ra, đừng trói tôi" cậu van xin, tư thế khuất nhục không khác gì súc vật. Hắn cởi quần áo, đến khi trên người chỉ còn một chiếc quần lót mời nhìn cậu trả lời " Đây là trừng phạt!" Tim Jungkook đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, môi cũng bị cắn đến sưng đỏ. Thân thể hắn rất cường tráng, không giống cơ thể gầy gò xanh tái của cậu. Cậu há miệng, đang muốn nói , đã bị hai tay Taehyung đặt áp vào cổ họng, hô hấp dường như muốn ngừng trệ, cổ họng đau đớn, hắn chỉ cần tăng thêm chút lực, thì khí quản của cậu cũng theo tay hắn mà đứt đoạn. "Khụ khụ" Hắn cuối cùng cũng buông tay ra, quần áo trên người cậu lập tức bị xé tan, vứt xuống. Thân thể hắn phủ lên cơ thể cậu, sức nặng của hắn khiến cậu vô pháp cử động. Chỉ có thể thống khổ mà hô hấp. Không có bất cứ sự khởi đầu nào, hắn cứ thế thô bạo cọ sát hạ thể của cậu, hung hăng lấp đầy huyệt khẩu, hai chân bị hắn ghì chặt, cậu run rẩy toàn thân, đau, đau quá! Cả người nóng như bị lửa thiêu. Nếu tay hắn không áp trụ cơ thể cậu, cậu nhất định sẽ cố gắng phản kháng.
Chương 32 "A... a..." Cậu cắn môi rên rỉ, đau đớn từng đợt từng đợt xuyên vào não. Huyệt khẩu bắt đầu rỉ nước, máu theo phân thân cực đại của hắn chầm chậm chảy xuống, khiến xâm nhập của hắn càng lúc càng dễ dàng. Khi hắn buông cậu ra, mùi vị tanh tưởi của máu cũng theo không khí loãng ra, cậu cắn môi, thật sự là rất buồn nôn. Đau đớn, khiến ý thức cậu cũng mơ màng, cậu thậm chí còn mấy lần bất tỉnh, mỗi lần hắn đều dùng nước lạnh tạt vào, có khi dùng vài cái tát kéo tỉnh cậu. " Cậu là sủng vật của tôi ! Của tôi! Lần sau còn dám chạy, tôi phế chân cậu! không cho cậu chạy thoát, tôi tuyệt đối không buông cậu ra. Jeon Jungkook, đời này chỉ có thể là của tôi!"_Hắn liên tục lặp lại những lời đầy chiếm hữu. Đến tối hắn mới thỏa mãn, ôm cậu cùng ngủ trên giường, cảm nhận hơi thở bình ổn của hắn bên tai, cậu vội vã động đậy cánh tay, cố gắng vận động cổ tay, trải qua một hồi dằn vặt của hắn, cà vạt cũng lỏng ra, từng chút từng chút, đã cởi được dây trói. Cậu run rẩy tách khỏi cơ thể hắn, cố gắng không đánh thức hắn, quần áo của cậu bị hắn quăng trên giường, với tay cầm chúng lên, lại lấy thứ nằm trong ống quần ra, là một tờ báo được vo chặt, có thứ gì bên trong, cậu rút ra, lưỡi dao sắc bén lành lạnh ánh lên tia sáng. Taehyung! Tay cậu run rẩy, hắn tại sao không buông tha cậu. Cậu sợ, cậu hèn nhát. Thế nhưng, cậu liên tục niệm tên hắn, cái tên ám ảnh cậu từng giây từng phút, hành hạ cậu đến ngay cả tư cách làm người cũng không có, tên hắn mỗi lần vang lên, lại tiếp thêm cho cậu sức mạnh. Taehyung nằm ngủ trên giường, ngực hắn bình ổn lên xuống, trái tim hắn, sinh mệnh của hắn, nằm ngay bên trái ngực khuôn ngực rắn chắc kia. Mũi dao sắc lạnh đặt trên ngực hắn, tim cậu đập liên tục, nếu như hắn không chết, cậu sẽ không được tự do. Còn có cha mẹ của cậu nữa! Cậu run rẩy nắm chặt lưỡi dao trong tay, giờ cậu mới biết có rất nhiều chuyện, dù muốn cũng chưa chắc làm được, đối với việc giết người thực sự là đáng sợ vô cùng. "Đau !" Hắn đau đớn tỉnh giấc, lưỡi dao theo bàn tay xiết chặt của cậu đâm vào ngực hắn. Tơ máu từng giọt phun ra, hắn đánh cậu té xuống đất. Vẻ mặt hắn vừa kinh ngạc vừa tức giận nhìn cậu. Hắn phát hiện rồi, không còn cách nào khác, cậu cố gắng dùng dao đâm về phía hắn lần nữa, nhưng dao chưa kịp chạm đến hắn, cậu đã bị hắn đánh đến thê thảm. Hắn cầm dao trên tay cậu vứt đi, không chút lưu tình đánh cậu. Chờ đến lúc cậu không còn khí lực nằm thoi thóp trên mặt đất, hắn mới phẫn nộ nắm tóc cậu thở dốc. Hắn xé chăn buộc lại vết thương đang chảy máu, cầm lấy điện thoại, cậu không biết hắn nói gì, lúc này ý thức của cậu đã rời khỏi cơ thể. Lát sau, một người đàn ông xuất hiện,ông ta nhìn Taehyung, hốt hoảng kêu lên "Thiếu gia!" Sau đó, giúp Taehyung xử lý vết thương trên cơ thể. Hắn lại nhìn cậu, rồi khẽ nói. " Xem vết thương cậu ấy!" "Vâng, thiếu gia!" Người đàn ông kia đến gần cậu, lật cậu lại xem xét: "Thiếu gia, cậu ấy không có việc gì, chỉ bị thương ngoài da, bôi thuốc là khỏi." " Ông ra ngoài đi, chuyện hôm nay không được nói ra !" Taehyung lạnh lùng căn dặn. *** Hắn cầm ly nước, đến gần cậu. Cậu theo bản năng muốn lùi lại, nhưng cơ thể vô lực chỉ đành bất động. Hắn đá vào bụng cậu, khí lực không lớn, nhưng cũng đủ đem đến cho cậu một trận thống khổ. Cậu biết hắn đang rất phẫn nộ, hắn không ngờ, một kẻ nhu nhược như cậu, lại có gan dùng dao đâm hắn. Hắn lạnh lùng nhìn cậu, như không có chuyện gì xảy ra. "Bảo bối, em thật sự làm tôi rất bất ngờ nha! Đúng là một món quà thú vị ! Tôi tất nhiên cũng có quà cho em" _Hắn bế cậu lên, đem cậu đặt lên giường. "Bảo bối, tại sao làm vậy ? Muốn giết tôi sao?" "..." Cậu cắn môi không đáp. "Không nói sao? Tôi đoán là vì hôm qua tôi uy hiếp cha mẹ em, nên muốn giết tôi sao! Bởi vì em biết, em trốn cũng không thoát khỏi tôi, cho nên muốn giết tôi! Đúng không? "_ Hắn càng nói càng trầm giọng. Cậu nuốt máu tanh trong miệng, như cũ không nói một câu. " Em quá ngốc rồi!" Hắn vuốt tóc cậu, kéo đầu cậu lại, áp sát mặt cậu vào mặt hắn " Em cho rằng giết tôi, tôi chết là xong sao? Em có biết Kim gia nếu nhúng tay vào, chuyện gì cũng không giấu được, đến lúc đó, cha mẹ của em còn đối mặt với những chuyện khủng khiếp hơn. Còn em, Kim gia nhất định sẽ khiến em, sống cũng không được, chết cũng không xong! Cho nên.... Sau này đừng làm những chuyện ngu ngốc như thế nữa!"_ Nói xong, hắn buông tay, thả cậu rơi xuống giường. Reng reng... Hắn nhíu mày, cầm lấy điện thoại " Được, đưa bọn họ vào đây!" Nói xong, lập tức dập máy. "Bảo bối, cha mẹ em tới rồi, thực sự là nhắc đến Tào Tháo, thì Tào Tháo đến !" Cậu mở to mắt, cha mẹ tìm đến sao!! "Một lát nữa sẽ có kịch hay cho em xem, coi như đáp lễ món quà của em !" Hắn âm hiểm cười, nhặt lưỡi dao sắc lạnh nằm trên mặt đất lên.
|
Chap 33 Khí lạnh của kim loại trơn trượt phía sau lưng, hô hấp của Jungkook như muốn ngừng lại, chỉ cần một chút cử động, lưỡi dao bén nhọn kia sẽ đâm vào da thịt cậu! “Ô" Mũi dao đâm vào da. Hắn cầm dao khẽ động, mặt trên của dao có vệt máu đỏ tươi. “Chỉ là trầy da thôi!” Hắn liếm lưỡi dao, tiện tay ném ra ngoài cửa sổ. " Em rất sợ thứ kia sao! Bây giờ thì tốt rồi. Sau này đừng chạm vào thứ đó nữa nha!” Lúc cậu chuẩn bị đứng lên, hắn đã đè lại lưng cậu, khiến cậu vô pháp cử động. “Đừng nhúc nhích, tôi giúp em lau sạch máu.” Đầu lưỡi ướt át từng chút từng chút di chuyển khắp thân thể cậu, hắn nói ‘lau sạch’ là ý này sao? Bất quá, như vậy cũng không đau, cậu mặc xác hắn muốn làm gì thì làm. “A a! Anh làm cái gì vậy !” Vai cậu một trận đau đớn. Răng hắn như đang nghiền nát bả vai cậu! Vừa cắn vừa hút. Chờ cho máu ngừng chảy, hắn dời đến vị trí khác trên cơ thể cậu, điên cuồng cắn xé. “A a…” Cậu kêu lên, lưng đã đầy những vệt máu cùng dấu răng. “Đây là trừng phạt nha!” _Hắn ghé sát gần cậu, có thể thấy máu đang loang lỗ khắp miệng hắn. Hô hấp của cậu muốn đình trệ, “Biến thái” Nghe tiếng cậu, hắn trái lại nở nụ cười, “Không sai, tôi biến thái, nếu tôi không biến thái, thế nào lại muốn em! Umh!” Dứt lời, hắn lại cắn cậu một phát, cậu rên rỉ cúi thấp đầu. Cộc cộc… Tiếng đập cửa chậm rãi vang lên. “Vào đi!”_ Taehyung ngẩng đầu. Người vừa vào cúi thấp đầu , “Thiếu gia, họ đã đến!” “Đưa họ vào!” “Vâng, thiếu gia!” Người nọ rất nhanh đã lui xuống. Họ đến, lẽ nào, là ba mẹ mình_Cậu thầm nghĩ "Taehyung, anh buông! Xin anh!” Thân thể cậu bây giờ, làm sao có thể để cha mẹ thấy a. “Không được, cứ để vậy đi" Hắn càng dùng sức chế trụ cậu. “Xin anh! Xin anh đó! Anh muốn gì tôi đều đáp ứng! Anh đưa quần áo cho tôi”_Cậu quay đầu cầu xin hắn. “A” Âm thanh của mẹ cắt đứt giọng nói yếu ớt của cậu. Cậu im lặng nhìn ra cửa, mẹ đang kinh ngạc che kín mặt, thần sắc cha cũng sửng sốt đến cực độ. Cha mẹ dù có nằm mơ, cũng không nghĩ đến tình cảnh này! Cậu tuyệt vọng nhắm mắt lại. Taehyung sảng khoái cười “Chào hai bác!” Sau đó từ cơ thể cậu đứng lên. Thong thả mặc áo khoác vào, cười cười tỏ ý bảo ba mẹ cậu tiến đến. Cậu nắm chặt ga giường cuống cuồng che lấp cơ thể, mặt cúi thật thấp. “Đồ đê tiện!” Cha lúc đầu còn sững sờ, sau đó chuyển sang giận dữ, xông lên định đánh Taehyunb, cậu tưởng hắn sẽ tránh, thế nhưng hắn chỉ im lặng đón nhận. “Đê tiện ?!Bác quá khen rồi!” Tiện tay lau đi vết máu bên khóe miệng, Taehyung thản nhiên nói.
|