Nếu Còn Kiếp Sau
|
|
C6: Cậu chắc chắn là Bảo bối của tôi Vương Thanh đành mở lời hỏi Tuệ Uyên: - Cậu với Đại Vũ là bạn rất thân hả,tôi thấy hai người lúc nào đến lớp cũng kè kè bên nhau nha. Tuệ Uyên cũng nhanh chóng bị Vương Thanh quyến rủ bằng sắc đẹp,khi nói chuyện nhìn mặt cũng rất đẹp a.Ngồi nhìn một hồi thì sực nhớ tới câu hỏi mà trả lời. - Đúng rồi a,mình và Đại Vũ làm bạn thân tính đến nay cũng 3 năm rồi,lúc trước khi mới vào lớp 10 đã được xếp chung ngồi cạnh cậu ấy.Lúc đầu mình rất ư là mê Đại Vũ a,cậu chỉ cần nhìn vào cặp mắt của cậu ấy là hiểu.Tính tình thì như con nít đó,lúc đầu cứ tưởng cậu ấy khó gần nhưng ngồi bên cạnh giúp đỡ qua lại thì dần dần trở thành bạn thân.Cậu ta học rất giỏi nha luôn đứng top 5 học sinh giỏi trong lớp á,nhưng cậu ta hình như không quan tâm tới tình yêu cho lắm.3 năm học cùng nhau bao nhiêu thiếu nữ làm quen mà chả ưng ai,mình đẹp như thế mà cưa cậu ta còn không được.Riết rồi cũng từ bỏ ( Suy nghĩ của tác giả Không ngờ chỉ vì câu hỏi của một đại mĩ nam mà con bạn thân không ngần ngại nói hết về Đại Vũ cho người khác nghe.Cô dại trai quá rồi đó nha haha) Trở lại vấn đề,Vương Thanh nghe xong cũng hiểu được phần nào về Đại Vũ.Bất chợt hỏi một câu " Vậy cậu có biết cậu ta thích nhất là gì không? " - À cậu ta thích nhất là hoá thân thành songoku,thích ăn món Địa Tam Tiên và cả thịt nữa đó. Mỗi lúc mình và cậu ấy cải nhau đề dẫn cậu ta đi ăn tâm trạng sẽ vui lại ngay hii vừa nói Tuệ Uyên vừa cười. Đem tất tần tật kể cho Vương Thanh nghe về Đại Vũ." Reng,reng.. tiếng chuông vang rồi thôi chúng ta lên lớp mau Tuệ Uyên ". Tuệ Uyên trong lòng đang rối,nguyên một buổi ngồi trong căn tin đều hỏi về Đại Vũ là sao? Nói chuyện với mình chưa quá 3 câu haizz.Vừa bước lên lớp,Tuệ Uyên đem tập vở về lại chỗ cũ vì tiết sau là môn Chủ nhiệm đổi chỗ lung tung lại phải ăn bản kiểm điểm.Nói thì nói vậy trong lòng vẫn còn chút luyến tiếc vì không được ngồi gần Vương Thanh nữa,tự trấn an mình " Thôi không sao,còn nhiều cơ hội.Tôi không tin người xinh đẹp như tôi lại không quyến rũ ₫ược đàn ông như cậu.Chỉ trừ phi cậu không phải là đàn ông,khoé miệng mỉm cười Tuệ Uyên nhanh chóng quay về chỗ ngồi." Từ khi bước vào lớp Vương Thanh cứ mãi nhìn Đại Vũ,trong thâm tâm lại chợt cười mỉm suy nghĩ " Không thể lầm ₫ược cậu chính là Bảo Bối ngày nào vẫn thích ăn những món ₫ó,vẫn thích hoá thân thành songoku " Vương Thanh nhớ lại lúc trước Bảo bối có từng nói: - Ca ca sau này em là Songoku còn ca ca sẽ là Mabư nha hii. - Chỉ cần bảo bối vui,cái gì ca ca cũng chấp nhận.Nhẹ nhàng hun lên mái tóc của Bảo bối. ______đường phân tuyến _____ Vừa suy nghĩ vừa cười,nhưng ₫âu biết Đại Vũ từ lúc nào đã nhìn Vương Thanh.Lúc nãy chợt thấy Vương Thanh nhìn mình cười cười Đại Vũ chả hiểu gì cứ dùng ánh mắt thâm dò một lúc,rồi cũng suy nghĩ mà cười "Thiệt là tội a.Đẹp trai mà bị điên haha " Suy nghĩ xong không nhịn được cười liền cười haha,cả lớp thấy lạ liền quay xuống nhìn.Cô chủ nhiệm cũng từ trên bục nói xuống: - Phùng Kiến Vũ mau ₫ứng lên cho tôi.Tại sao lúc tôi giảng bài mà em cười hả,đứng hết tiết này cho tôi Hồn hai người như trở về thực tại,Đại Vũ nghe xong hoảng hồn ₫ành đứng dậy nói - Em xin lỗi cô.Nói xong cậu đứng đó chịu phạt.Vương Thanh nhìn như vậy không chịu ₫ược liền đứng dậy nói: - Không phải lỗi của bạn ấy đâu.Cô muốn phạt cứ phạt tôi đây,tại tôi kể chuyện cười cho cậu ấy.Tôi xin đứng thay,ngữ khí lạnh lùng,mặt không có tí biểu cảm đứng lên nhìn cô chủ nhiệm. - Hai em quá đáng lắm.Vậy thì cả hai đứa ₫ứng chung cho hết tiết này luôn đi.Vương Thanh mở miệng phản bác lại: - Một là cô để cậu ấy ngồi tôi đứng.Hai là cả hai đều không ai ₫ứng. - Em được lắm còn dám đưa điều kiện với tôi.Vừa nói xong tiếng chuông hết tiết cũng vang lên,thôi tôi bỏ qua chuyện này lần sau không được tái phạm nữa. Đại Vũ mở miệng nói cám ơn cô,thấy Vương Thanh ₫ứng như trời trồng liền bảo nhỏ vào tai " Sao cậu còn đứng đó còn không mau cảm ơn đi " Vương Thanh đành nghe lời nói với cô chủ nhiệm hai từ " Cám ơn ".Đại Vũ trong lòng thầm trách tất cả đều tại cậu mà ra haizz.Cuối cùng cũng xong một ngày Đại Vũ định ra về thì Vương Thanh nắm tay cậu lại - Này còn sớm,tôi với cậu đi ăn không.Tôi bao cho Đại Vũ móc điện thoại coi giờ thì cũng còn sớm,dù sao cũng phải tạo mối quan hệ tốt với cậu ta càng nghe tới được ăn free nữa. - Cũng được a mà sao hôm nay tốt đột xuất vậy ha. Vương Thanh bối rối tìm lí do: - Hôm nay tôi rãnh mà với bạn cùng chỗ cũng phải tạo mối quan hệ tốt một tí. Nói rồi hai người cùng nhau ra xe hơi nhà Vương Thanh. - Chào cậu chủ! Cho tôi hỏi đây là ai vậy cậu Vương Thanh sắc mặt lạnh lùng không thèm trả lời leo nhanh lên xe cùng Đại Vũ." Không cần ông quan tâm,₫i tới nhà hàng hôm bữa.Hôm nay tôi đói nên muốn đi ăn " Đại Vũ ngồi kế bên bực bội nói " Cậu a! Sao nói chuyện với người lớn bằng cái giọng đó vậy hả " Vương Thanh cười đểu nói " Tôi thích" Đại Vũ nói thầm " Đồ hóng hách ".Rồi bắt chuyện với quản gia " Chú đừng quan tâm lời của cục sắt kia nha.Con là bạn ngồi cùng bàn với cậu ấy cần cải thiện tốt mối quan hệ nên được cậu ấy mời đi ăn " Hai người cứ thế cùng nhau trò chuyện suốt dọc đường đến nhà hàng.Vương Thanh chỉ ngồi kế bên vừa nghe lâu lâu lại cười mỉm,Bảo bối cái tính lễ phép của em không thay đổi mà.Bảo bối em khác xưa nhiều quá càng nhìn càng mê người,nhưng sao bây giờ em vẫn chưa nhớ ra anh,ca ca của em ngày nào đây mà. --------- Lí do Đại Vũ không nhớ ra Vương Thanh sẽ được bật mí vào chap sau
|
C7: Nụ hôn đầu tiên dành cho Bảo bối Mãi trò chuyện với Bác quản gia cuối cùng cũng đã tới nhà hàng.Quản gia ngừng xe mở cửa cho hai người - Tới nơi rồi! Chúc hai cậu ăn dùng bữa ngon miệng Đại Vũ liền nha chóng mời: - Dạ Bác cùng vào ăn với tụi con luôn đi ạ. - Á thôi cám ơn con Bác còn có chuyện gấp phải chạy về nhà thông báo với ông bà chủ.Hai đứa cứ ăn nhé! Vừa dứt câu Vương Thanh không nói không rằng kéo tay Đại Vũ vào nhà hàng.Lúc này cái cảm giác này thật lạ a Đại Vũ dù đã từng nắm tay rất nhiều người bạn người cả nam lẫn nữ,nhất là giờ bộ môn thể dục nhưng khi chạm tay vào " người này " lại có cảm giác rất lạ.Con tim bất chợt xao xuyến,còn cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay đó truyền qua tay cậu,cái cảm giác bình yên nhưng thân thuộc đến khó tả.Đại Vũ thầm nghĩ " Người tay thật lạ a.Ai nắm tay cũng không sao nhưng khi nắm tay hắn lại khác lạ,sao kì vậy ta" Cuối cùng cũng tới bàn ăn,cậu ngồi kế Đại Vũ kêu: - Phục vụ mau ₫em cho tôi những món sau làm nhanh tay lên một chút.Nói rồi Vương Thanh chỉ vào menu: Thịt heo nướng,thịt bò hầm,sườn nướng mật ong,thịt bò cuộn pho mai và món Địa Tam Tiên. Phục vụ vừa quay đi Đại Vũ quay qua mắng vào tai Vương Thanh " Cậu có điên không vậy kêu nhiều món như vậy làm sao có thể ăn hết a.Thật lãng phí " Vương Thanh ghé sát vào tai Đại Vũ nói thầm " Chỉ cần là món cậu thích,tôi đáp ứng cho cậu tất hiểu không? " Đại Vũ mỉm cười thầm rủa trong thâm tâm " Tôi nghĩ cậu điên quả không sai mà,tự nhiên nói nhảm." Đại Vũ bất chợt quay sang nói: - Nếu cậu có lòng như vậy tôi xin cám ơn a.Nhưng sao cậu biết tôi thích những món này? - Không phải việc của cậu ₫ừng bận tâm cứ chú tâm ăn là ₫ược rồi! - Tôi không hỏi nữa là được chứ gì! Vừa nói vừa bặm môi kiểu tức giận. Vương Thanh chỉ lẵng lặng nhìn Đại Vũ rồi cười. " Bảo bối à,chỉ cần là thứ em thích thì anh nguyện sẽ đáp ứng tất cả.Anh chỉ muốn bù đắp lại thứ tình cảm mà 10 năm qua anh không đáp ứng được cho em " Đồ ăn cuối cùng cũng được phục vụ đem ra." Wa,thật nhiều đồ ăn ngon a" - Thích thì mau ăn đi,còn ngồi đó.Vừa nói xong Vương Thanh gắp từng loại thịt trên bàn cho Đại Vũ thưởng thức. Còn mình chỉ ngồi nhìn Bảo bối thưởng thức những món đó." Này ăn từ từ thôi kẻo mắc nghẹn á " Vừa dứt câu nói của Vương Thanh,Đại Vũ liền bị nghẹn." Đây nước nè mau uống đi,đã nói rồi mà không nghe " Thở dài một hơi Đại Vũ lại nói: - Cái miệng của cậu đúng là xui xẻo.Thiệt là bực mà,nói thì nói nhưng Đại Vũ vẫn ngồi ăn từng món một cách ngon lành. - Ai cha! Sao nãy giờ cậu không ăn mà toàn nhìn tôi vậy hả.Nói nhưng ánh mắt không thèm nhìn Vương Thanh. - Nhìn cậu ăn tôi no rồi. Nghe Vương Thanh nói vậy,Đại Vũ đành gắp cho cậu ta một miếng thịt rồi nói: - Nhắm mắt lại kêu " A " đi,tui tặng cậu cái này. Hai mắt Vương Thanh nghe lời nhắm lại miệng thì kêu " A " một tiếng thì miếng thịt bò cuộn pho mai nằm ngay trong miệng.Mở mắt ra cười tít mắt trong đầu thầm nghĩ " Bảo bối cậu thật ₫áng yêu " Đại Vũ liền giải bày: " Nè đừng có suy nghĩ bậy.Tại tôi được cậu mời đi ăn,mà ngồi ăn một mình cũng kì nên đành tặng cậu miếng thịt vậy.Vừa nói vừa ăn Địa Tam Tiên " _______phân cách ______ Tiếng than của Đại Vũ "Thiệt là no quá a.Cám ơn về bữa ăn". Sau khi thanh toán xong tiền cả hai người bước ra khỏi nhà hàng.Điện thoại Đại Vũ reng lên,vừa nhấc máy nghe đầu dây bên kia nói: - Tiểu Vũ,hôm nay công ty mẹ phải tăng ca nên hôm nay không thể về sớm,con ra ngoài ăn một bữa nha. Đại Vũ: - Dạ! Dù sao con cũng mới được bạn mời ăn nên cũng no rồi,mẹ tranh thủ làm rồi về sớm nha.Nét mặt ủ rũ bắt đầu hiện ra.Nói chuyện với mẹ xong liền tắt máy. Vương Thanh thấy Đại Vũ như vậy liền nói. - Hay là tôi với cậu ₫i dạo một tí nhé,dù gì quản gia vẫn chưa tới,còn rất sớm a. Đại Vũ cùng đành gật đầu vì bây giờ về nhà cũng chả có ai.Hai người cùng nhau đi dạo,đi ngang một cánh đồng thì thấy mười mấy con diều đang bay lượn trên bầu trời.Đại Vũ cứ thích thú ngắm nhìn,Vương Thanh thấy vậy liền lẵng lặng bỏ đi,ra mua 1 con diều hình con rồng đi tới chỗ Đại Vũ ₫ưa trước mặt. - Nè tôi tặng cậu đó,nhìn vẻ mặt cậu có vẻ rất thích thả diều nhỉ Nét mặt của Đại Vũ liền rạng rỡ hẳn lên khi nhìn thấy con diều Rồng vì cậu vốn thích " 7 viên ngọc rồng mà " - Đại Vũ cứ như ₫ứa trẻ cầm lấy " Cảm ơn cậu Vương Thanh " vừa nói vừa cầm con diều hai người họ bắt đầu chạy ra cánh đồng cùng nhau thả. _____________
|
C8: Lão Vương giải thích cho Đại Vũ.Lần đầu ra mắt gia đình nhà họ Vương Cái gì rồi sẽ cũng tới hồi kết,hai đôi môi nhẹ nhàng tách nhau ra.Cơn gió nhẹ thoang thoảng từ đây bay tới,mái tóc Vương Thanh đột nhiên cũng theo gió mà phất lên rồi hạ xuống.Phút giây ấy,đã làm cho Vương Thanh đã đẹp nay còn đẹp hơn.Đôi mắt to tròn của Đại Vũ cứ mãi nhìn vào khuôn mặt ấy,rồi nhẹ nhàng đưa tay sờ lên má của Vương Thanh,tát nhẹ không đau lắm nhưng cũng làm cậu bừng tỉnh. " Giờ thì nói cho bảo bối biết 10 năm qua tại sao ca ca lại bỏ đi mà không nói cho bảo bối một tiếng vậy hả? " Ánh mắt ôn nhu ấy cứ mãi nhìn vào khuôn mặt Vương Thanh.Hận thù,sự đau khổ trong 10 năm qua cũng dần dần biến mất trên khuôn mặt Đại Vũ. Vương Thanh nhẹ nhàng hôn vào mái tóc của Đại Vũ rồi kể lại sự việc 10 năm trước. _________ " Lúc ấy Ba của ca ca tự nhiên tức tốc gọi điện về nhà,nói gì đó với mẹ rồi đột nhiên mẹ nhanh chóng đi thu xếp tất cả đồ đạt trong nhà.Ca ca lúc ấy cũng không biết chuyện gì,cũng chỉ đứng đó nhìn,một lúc sau ba của ca ca trở về nhà một cách nhanh chóng,dáng vẻ nhìn rất hoảng hốt và sợ sệt.Mẹ và Ba dắt tay ca ca ra xe hơi một cách nhanh chóng,Ca ca đột nhiên thấy lạ thì liền định chạy qua nhà thông báo cho Bảo bối.Vừa định đi thì đột nhiên có một số người ăn mặc kín,trên người chỉ toàn một màu đen rất nhanh vào nhà.May thay cả nhá đã dọn hết mọi thứ lên xe,ca ca nói dối mẹ là mắc tiểu để định đi nói cho Bảo bối chuyện này.Vừa ra khỏi cửa xe thì có một người mặc đồ ₫en nhìn thấy trên tay cầm súng.Đột nhiên ca ca nghe một tiếng súng " đùng " thì cảm nhận được một cái gì đó xuyên qua chân.Rất đau,đau tới nỗi ngất đi sau đó khi tỉnh lại thì nằm trong bệnh viện.Nhìn đôi mắt của mẹ và ba đã sưng đỏ lên,chân thì đau nhức tới nỗi phải nằm viện 6 tháng trời,rồi cuối cùng chân cũng bắt đầu lành lại.Nhưng định đi tìm Bảo bối thì thầy nơi đây rất lạ,hỏi thì Ba mẹ ca ca nói: - Từ nay chúng ta sẽ không quay về nơi đó nữa.Nơi đó hiện giờ rất nguy hiểm cho tính mạng của gia đình chúng ta. Nghe từng lời nói của ba thốt ra trong lòng ca ca chợt rất buồn,rất đau nhưng nỗi đau này còn khủng khiếp hơn khi bị trúng đạn ở chân.Xa bảo bối lòng ca ca rất rất buồn,lúc đó chỉ muốn bỏ trốn quay về bên cạnh.Nhưng đáng tiếc ngay cả ca ca còn không biết đây là đâu,mỗi ngày trôi qua lòng ca ca rất lạnh lẽo và cô đơn không lúc nào không nghĩ về Bảo bối.Rồi ba của ca ca cũng nộp đơn vào một trường học mới,rồi cứ thế cuộc sống từng ngày trôi qua.Lúc trước ca ca có góp tiền rồi quay về lại nơi chúng ta từng sống một lần,cứ tưởng sẽ gặp lại được bảo bối nhưng khi đến hỏi thì người ta nói,bảo bối đã chuyển đi nơi khác.Lúc đó ca ca hụt hẫn lắm,đành đi dạo xung quanh cánh đồng một lần rồi bắt xe trở về,không có ngày nào là không nghĩ tới bảo bối.Kỉ niệm lúc xưa cứ ùa về đôi lúc đang ngủ cũng chợt thức tỉnh vì nhớ một người " _______đường phân tuyến ______ Vừa dứt câu chuyện Vương Thanh chợt thất lòng ngực mình ướt đẫm.Cứ tưởng do mồ hôi,nhưng không phải đó là nước mắt của Đại Vũ.Vừa khóc vừa nói trong tiếng nấc: - Xin..l.ỗ.i ca ca.Bảo bối không hiểu chuyện 10 năm qua cứ tưởng ca ca không còn nhớ tới bảo bối.Cứ tưởng ca ca mãi rời xa bảo bối,không cần bảo bối nữa.Thật sự lúc ấy rất hận a Nhìn Đại Vũ khóc Vương Thanh lại không kìm lòng được: - Ngoan nào nín đi chẳng phải bây giờ ca ca đã quay về rồi sao.Nín đi a khóc mặt xấu lắm,nhìn kìa bảo bối sao lại hoá mèo rồi a.Vừa nói vừa mỉm cười, Đại Vũ cũng vì vậy mà cười theo. Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại: - Xin chào thiếu gia,hai người giờ đang ở đâu tôi đến đón trời cũng sập tối rồi ông bà chủ đang đợi ở nhà. - Được rồi! Mau đến đường xxxxxx Nói xong địa chỉ hai người cùng nhau đứng dậy,Vương Thanh quan tâm đến vết thương lúc nãy của Đại Vũ liền nói. - Mau lên lưng nào,để anh cõng bảo bối.Nói rồi ngồi xuống ₫ể Đại Vũ leo lên lưng.Đại Vũ liền tựa vào vai Vương Thanh,cái cảm giác ấm áp bình yên lúc này lại trở về hai người cứ thế cùng nhau ra đường lộ.Vừa ra thì xe hơi nhà cũng tới,nhìn áo Vương Thanh đột nhiên bị rách còn cái cậu bé hồi nãy thì đang bị thương,quản gia lo lắng " hai cậu có cần tới bệnh viện không?" Đại Vũ nghe thì liền nói " Thôi không cần phiền chú đâu ạ,chân con chỉ bị thương sơ,về tới nhà băng lại một tí là hết " Vương Thanh cũng trầm mặt không nói gì,cùng Đại Vũ lên xe,chiếc xe bắt đầu lăn bánh sự tĩnh lặng lúc này như một liều thuốc mê dần dần đưa Đại Vũ vào giấc ngủ,chắc cũng có lẽ cậu cũng đang rất mệt mỏi nên mới dễ ngủ như vậy. Vương Thanh cứ thế ngồi cạnh Đại Vũ mà nhìn ngắm khuôn mặt ấy thầm nghĩ "Bảo bối cũng đã thay rồi,cái vẻ đẹp này càng nhìn càng mê người ". Vương Thanh ngay lúc này chỉ mong rằng thời gian ơi đừng trôi nữa vì chân Đại Vũ cũng đang bị thương vả lại nhìn cậu ngủ rất ngon nên không nỡ đánh thức nên ₫ành đưa cậu về nhà mình luôn. _ Chiếc xe hơi ngừng lại,Đại Vũ cũng khẽ mở mắt sau một giấc dài.Oa oa tiếng ngáp Đại Vũ bất giác làm Vương Thanh phì cười.Nhận thức được nơi đây rất lạ,lại có chú quản gia lúc nãy nên đổi ngay cách xưng hô: - Cậu đưa tôi ₫i đâu vậy a. Vương Thanh đành lên tiếng: - Đây là nhà tôi,tại lúc nãy cậu ngủ ngon quá nên không dám đánh thức cậu.Mà tôi cũng không biết nhà cậu ở đâu hay tối nay cứ ở lại đây,ngày mai sau khi ₫i học xong tôi đưa cậu về. Đại Vũ đành nghe lời Vương Thanh nhanh chóng đem điện thoại gọi cho mẹ,tìm cách nói dối: - Mẹ ơi tối nay con ở lại nhà bạn học bài luôn nhé! Ngày mai con sẽ về tại con với bạn cần làm xong đóng bài tậo này,rất gấp a vì mai phải nộp cho cô. - Ừ thì con ở đó học nhé,đừng làm phiền nhà người ta nhé con trai.Tối nay mẹ cũng về khuya không an tâm để con ở nhà một mình.Con ở lại nhà bạn vậy cũng tốt,cho mẹ gửi lời cám ơn tới họ nha.Mà này con ở lại nhà con trai hay con gái vậy Tiểu Vũ? Đại Vũ phì cười: - Là con trai a.Mẹ đừng lo con trai mẹ không phải loại dễ dải mà ngủ chung với con gái đâu a. - Vậy mẹ yên tâm.Mẹ cũng phì cười Bye con trai yêu dấu,ráng mà học đó nha. Đại Vũ cúp máy,Vương Thanh nói: - Sao mẹ cậu lại dễ dàng cho cậu qua đêm nhà người khác vậy hả.Có phải cậu hay đi ngủ nhờ nhà người ta không? - Không phải a.Tôi vốn là ₫ứa con trai ngoan nên mẹ tôi lúc nào cũng tin tưởng. - Ừ.Thôi để tôi dìu cậu vào.
|
C9: Cái gì cần thấy cũng đã thấy.Bảo bối em được lắm ! Vừa bước chân vào ngôi nhà,Đại Vũ liền bị vẻ đẹp của nó mê hoặc.Nhìn xung quanh thứ gì cũng toàn đồ quý giá,từ bàn,ghế,ti vi có lẽ cũng phải rất đắc a.Vương Thanh dìu Đại Vũ một lúc liền thấy cậu ngẩng ra thì nói "Đừng nhìn nữa,mau đi lẹ nào.Sau này tha hồ mà nhìn cũng không muộn".Vừa nói xong Vương Thanh lại tiếp tục dìu Đại Vũ vào trong,đang đi được một lúc thì Đại Vũ thắc mắc hỏi - Ba mẹ cậu đâu rồi! Để tôi biết còn chào hỏi a Nghe vậy cũng hỏi quản gia vì đáng lẽ giờ này họ phải ở nhà. - Quản gia,ba mẹ tôi đâu rồi Quản gia đang đóng cửa xe,thì quay đầu lại nói: - Ông bà chủ có việc gấp phải đến công ty.Có dặn tôi nói với cậu chủ " Hôm nay hai ông bà sẽ không về " Vừa nghe xong Vương Thanh mặt rạng rỡ hẳn lên.Cùng nhau dìu tay Đại Vũ vào thang máy có sẵn trong nhà. Chỉ cần nhấn nút là đến phòng cho nhanh,đỡ tốn phí thời gian,cũng không làm ảnh hưởng tới vết thương. Đại Vũ đã bất ngờ nay càng bất ngờ hơn,căn nhà này đúng là có khám phá cả một buổi tối chắc cũng không hết bất ngờ quá.Vừa suy nghĩ xong thang máy cũng tới lầu 4,Đại Vũ hỏi: - Sao không chọn lầu một hay lầu hai,lầu 3 mà ngủ,chọn chi lầu 4 cho cao vậy a.Mỗi lần lên xuống cũng phải bất tiện. - Tôi thích chọn nơi cao vì nó có thể ngắm ₫ược xung quanh thành phố. Vừa bước vào căn phòng,đúng thật y như lời Vương Thanh nói,phía bên kia có cái ban công,với lại ở đó cũng ₫ược xây bằng tấm kiếng trong suốt nên nhìn được thành phố.Vừa đặt Đại Vũ ngồi xuống Vương Thanh đi đến bên cửa tủ quần áo lấy bừa một cái bộ đồ của mình cho Đại Vũ rồi nói: - Bảo bối mau ₫i tắm đi,rồi ra tôi rữa sạch vết thương.Cái bộ dạng Đại Vũ cứ cà nhắc cà nhắc lết vào phòng,Vương Thanh thấy vậy cũng ko nỡ nên đành xốc cậu lên,bế kiểu công chúa vào phòng tắm.Đại Vũ thầy Vương Thanh thì rất ngại,dù là đã quen nhau từ nhỏ,cùng tắm chung,ngủ chung,ăn chung nhưng lúc đó với lúc này cực kì khá nhau a.Đại Vũ đành mở miệng: - Dù sao cũng 10 năm rồi mọi thứ cũng không còn như trước nên a.n.h có thể.....ra....ngoài....không.....a vừa nói hai má cậu vừa ửng đỏ lên. - Không sao đâu bảo bối,anh cũng muốn nhìn thử 10 năm qua tới bây giờ em khác ra sao a.Vừa nói khoé miệng vừa cười,nhìn rất là dâm tục a. Đại Vũ càng ngại hơn: - Tôi có thể tự lo mau ra ngoài mau.Vừa nói vừa lấy hai tay xua xua. - Bảo bối anh nhất định không đi đâu a. Đúng là cứng đầu,Đại Vũ hết cách " Tuỳ anh vậy " Vương Thanh mỉm cười đi đến bên cạnh Đại Vũ lột nhẹ chiếc áo ra,rồi tới cái quần dài ₫i học." Sao da em đen quá vậy bảo bối? " Đành nở nụ nói: " Do chờ một người suốt 10 năm ngoài nắng,haha " Nói xong Vương Thanh cũng chợt im lặng vì biết Bảo bối ngốc đang trách mình.Thấy còn duy nhất một chiếc quần đành nói,mau cởi ra nào bảo bối ngoan vừa nói vừa dùng tay kéo xuống." Ay cha,Bé Tiểu Vũ ngày nào cũng khác xưa rồi ha.Cũng mất đi nét hồng hào haha " Đại Vũ nghe vậy xấu hổ tát vào má Vương Thanh." Đừng có nhìn vào những thứ không cần nhìn,mau tắm rồi ra nào." Vương Thanh bèn nói: - Hay là chúng ta tắm chung luôn,cho nhanh vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm nước. Đại Vũ âm thầm rủa " Nhà giàu vậy mà lại thiệt kiệt xỉ " Vương Thanh cũng dần dần trút bỏ lớp áo trên người xuống,trong thấp thoáng Đại Vũ liền thấy ngay cái body 6 muối,làn da cũng trắng hơn của Đại Vũ nhìn mà thầm ghen tị.Vì cậu cũng có đi gym nhưng chưa được lâu nên cơ bụng chưa kịp xuất hiện rõ rệt như Vương Thanh.Đang suy nghĩ thì chiếc quần độc nhất trên người Vương Thanh cũng mau chóng được trút xuống.Đại Vũ cũng thừa cơ mà trêu ghẹo " Tiểu Thanh Tử ngày nào cũng khác xưa rồi a haha " vì trả thù được sự xấu hổ lúc này nên trong lòng cậu rất vui.Nhưng cậu cũng công nhận một điều tiểu Thanh kia rất to a.Vương Thanh thấy vậy cũng nói: - Cái gì trên người anh cũng đều đẹp mà bảo bối đừng quá khen ( Phút giây tự luyến ) Nói rồi Vương Thanh dùng tay dặn vòi nước đầy bồn,cứ lo canh nước cho ấm không được quá nóng hay quá lạnh tại sợ Đại Vũ bị bệnh.Chứ một mình ổng thì sao cũng được,dùng tay với lấy gói xà phòng gọi đầu.Cắn một đầu rồi bỏ một ít lên đầu Đại Vũ,dùng bàn tay xoa xoa,gội gội da đầu " Phải công nhận là rất thoải mái a " hảo hảo.Vương Thanh khẽ mỉm cười nói cuối xuống nói nhỏ vào tai Đại Vũ " Bảo bối em là người đầu tiên được anh hầu hạ a " Tiếng nói nhẹ cộng với nước xà phòng gội đầu đang chảy xuống làm cho Đại Vũ nhạy cảm bị nhột nên không kìm nén ₫ược mà cười " Ha ha " Thấy Đại Vũ vui Vương Thanh cũng dần dần được an ủi.Hai người sau khi gội đầu xong thì Vương Thanh leo váo bồn ngâm mình,vì cái bồn này vốn chỉ dành cho một người nên Đại Vũ định ₫ứng dậy bước ra.Vương Thanh liền nói: - Bảo bối! Cậu không ngâm chung a.Rất ư là thoải mái. Đại Vũ cùng bèn chỉ tay vào cái bồn nói: - Cái bồn thiệt là nhỏ a.Leo vào chật chội thêm chứ làm gì,thôi anh cứ hưởng thụ. Định bước ra thì Vương Thanh đột niên ₫ứng dậy bế cậu cùng ngồi vào bồn." Dù chật chội cỡ nào chỉ cần có em nó tự ₫ộng sẽ rộng ra và rất thoải mái." Đại Vũ cũng hé miệng cười,mật ngọt chết ruồi mà.Vương Thanh nhẹ nhàng dùng đôi bàn tay mát xa lưng cho Đại Vũ,rồi từ từ di chuyển đến cổ rồi hạ từ từ xuống quanh vùng ngực chạm vào hai đầu ti hồng hào vừa nắn vừa xoa,còn đưa đôi môi cắn nhè nhẹ vào đôi tai Đại Vũ vì nơi đó rất nhạy cảm mà.Bất chợt cậu khẽ rên nhẹ " ư...ư..." Tiếng rên lại làm cho Vương Thanh càng kích thích.Đại Vũ phát hiện phía sau mình Tiểu Thanh Tử đang lớn dần ,rồi bất chợt Vương Thanh dùng đôi bàn tay nhẹ nhàn luồng xuống nơi ngã ba đặc biệt đang nằm dưới thuỷ cung kia,miện thì cứ cắn,tay trái thì xoa hai đầu ti đến đỏ hồng,tay phải thì đang cực lực mát xa cái ngã ba ấy.Đại Vũ bị kích thích tới tột độ liền đẩy tay Vương Thanh ra " Đừng,rất bẩn a ",vừa đẩy nhưng vừa luyến tiếc ai mà có thể nhịn được viễn cảnh lúc này.Vương Thanh hiểu ý,liền trêu chọc di chuyến tay phải lên cả đầu ti còn lại vừa xoa xoa,bóp bóp,miệng thì cứ liếm mút vào tai Đại Vũ.Đến khi chịu hết nổi Đại Vũ liền đưa tay phải của mình xuống Tiểu bảo bối định tự làm tiếp thì Vương Thanh dùng hai đôi tay mạnh mẽ khống chế.Cứ liếm mút lên ₫ôi tai làm cậu kích thích đến nỗi phải nói nhỏ " Mau,mau không chịu nổi " Vương Thanh nở nụ cười dâm tà " Lúc nãy,có ai nói bẩn.Muốn nữa thì phải cầu xin ₫i,ca ca sẽ làm thoả mãn cho Bảo bối " Vì đã không còn chịu đựng nỗi,con ma dâm dục cứ xâm nhập vào thân thể Đại Vũ " Làm ơn,bảo bối chịu không nỗi.Làm ơn giúp bảo bối ư...ư..." Tiếng cầu xin cùng với thanh âm rên nhè nhẹ làm Vương Thanh cũng phải mềm lòng.Bèn đưa cánh tay xuống thoả mãn cho bảo bối. "Sắp...aa..sắp không chịu được.......aa...a...aaa.....aaaaaaaaa" Cuối cùng công sức gìn giữ 18 năm qua cũng đã bị huỷ hoại trong tay một người.Tiếng rên đạt tới cao trào thì Tiểu Vũ ở dưới cũng bắt đầu giật giật " a.aaaaaa.....aaaa" dòng sữa ấm nóng cứ như thế mà phun trào.Hai người nhanh chóng bước ra khỏi bồn,tắm xà phòng một lần nữa.Thu dọn bãi chiến trường trong bồn nước kia,Vương Thanh cười lớn rồi nói " Bảo bối có phải đây là lần đầu,thật dũng mãnh nha."Đại Vũ đỏ mặt,vết thương có lẽ bị ngâm trong nước quá lâu làm Đại Vũ cũng quên cảm giác đau lau vội người chạy ra ngoài phòng,mặc ₫ồ còn Vương Thanh vốn chưa ₫ược thoả mãn đành kìm nén lau mình cho khô.Thầm nghĩ " Em giỏi lắm bảo bối,chỉ biết hưởng xong lợi thì bỏ trốn,coi tối nay anh xử em thế nào "
|
sao truyện lại mất một đoạn vậy tg
|