Giá Như Năm Đó
|
|
Nó đang giận điên tiết lên, tôi biết lúc nãy nó sợ đến trắng mặt, nhưng kế hoạch lại xui xẻo vỡ nát lần nữa, tôi nằm đó nhìn thẫn thờ vào mắt Tùng Kha. Nó ko siết mạnh lắm, vẫn chừa đường cho tôi thở và nói chuyện. Tôi nói: - “Đen thôi, đỏ quên đi!” Tùng Kha gồng lên những khối cơ vai, giận tới nỗi miệng mấp mái run run, hơi thở cũng gấp gáp, nó chỉ tay ngoài cánh cửa rồi nghiến qua kẽ răng bằng giọng nguy hiểm: - Tao nói cho mày biết, ổng bả mà biết chuyện tao với mày…mày nghĩ tao với mày sẽ yên ổn hả? Tao là con trai cưng trong nhà, ai cũng bỏ qua cho tao được nhưng còn mày…thứ ngu ngốc như mày thế nào cũng bị đạp vào trại tâm thần! Tôi ko khống chế được nước mắt sống trào ra. Tôi ko có khóc, đính chính lại thì đó chỉ là cảm xúc dồn nén bao ngày tuôn ra chứ tôi chẳng đời nào khóc lóc kể lễ mấy chuyện này, tôi gào lên với Tùng Kha: - Mày nghĩ tao còn thiết tha ở cái nhà này hay sao? Quần quật suốt ngày làm việc như trâu chó, lau nhà rửa chén quét nhà giặc đồ, làm chậm trễ thì bị mắng, bị xỉ vả, cơm cũng bữa đói bữa no, đến đêm thì bị hành hạ đến gần sáng…Tao là người, tuy tự tôn mất sạch hết rồi nhưng cũng là người, cũng biết đích chịu đựng là cái gì đó thằng khốn nạn!!! Tôi cũng ko biết nói những điều này với nó được gì, nhưng cứ giữ mãi trong lòng chắc tôi uất ức mà chết sớm mất. Tùng Kha dừng lại vài giây nhìn tôi, như ko ngờ có ngày tôi nói nhiều với nó như vậy. Lát sau nó trợn mắt nói: - Là thằng nào ban đầu dính chặt ở đây, có đuổi cũng ko chịu đi bây giờ quay sang nói nhà tao bạc đãi mày? - Bây giờ tao hối hận rồi, bây giờ tao muốn đi ngay, cút ngay khỏi cái địa ngục này càng nhanh càng tốt!! Nói xong tôi đẩy nó, lao thẳng ra cánh cửa phòng. Sức tôi ko mạnh, một phần do Tùng Kha bị bất ngờ, một phần nó bị thương nên khi bị xô nó mất trớn rồi va vào cạnh giường, ngay chỗ vết thương cũ khiến máu thấm đỏ ra băng gạc, nó gầm đau một tiếng rồi quát lên: - Trí Thế Tâm!!! Mày…ko được đi đâu hết, có chết mày cũng chết ở đây cho tao!!! Thử bước đi coi, tao giết mày!!!!! Sau khi rời phòng nó, tôi chạy thẳng về phòng mình, ngồi ở cuối phòng khúm rúm như con chuột nhỏ. Có tiếng mở cửa phòng bên cạnh, thằng Kha chắc vừa từ phòng nó chạy sang trước phòng tôi. Ngoài kia có tiếng kéo cửa “cành cạch cành cạch cành cạch” suốt rồi sau đo là tiếng hốt hoảng của mụ dì ghẻ xen vào: - Trời ơi con ơi là con, vết thương chảy máu kìa…Kha! Mau…mau vào phòng mẹ băng lại, con làm gì vậy? - Nó vào phòng chưa? Tôi nghe nó lớn giọng hỏi. - Ai hả? Thằng Tâm hả? Thì nó mới chạy vô phòng chứ đâu? Thôi con, bỏ đi con…bỏ cho nó hôm nay, vết thương của con chảy máu rồi kìa! Tùng Kha lại gào lên: - Mẹ coi chừng nó cho con, nó mà dám bỏ trốn cứ chặt một cái chân cho nó biết!!! Sau một hồi lâu ko nghe tiếng xì xầm ngoài cửa nữa, tôi vẫn ngồi cong người ở góc phòng đột nhiên nhìn thấy phong thư mà mẹ gửi tới cách đây hai ngày, phong thư chưa xé bìa, nằm đó lẳng lặng trên chiếc bàn bừa bộn. Tôi đi tới cầm phong thư lên, chậm chạm xé ra. Trong đó có tờ giấy gập đôi trắng tinh trên đấy viết những dòng chữ đều và những con số ngay ngắn. Hôm sau thức dậy, ngay từ sáng sớm tôi đã thấy cơ thể mình bất ổn. Trái gió trở trời mấy bữa nay nên mấy người có đề kháng yếu rất dễ mắc bệnh và tôi là một trong những kẻ tiên phong, cả người mệt mỏi rã rời và phát lạnh, đến giờ ăn cũng ko thấy ngon miệng gì, mới gắp được vài miếng rau đã ăn ko vô nữa nên đẩy ghế đứng dậy. Những người còn lại vẫn ngồi ăn ngon lành nhưng kẻ duy mắt liếc nhìn lúc tôi đứng dậy chỉ có mỗi Tùng Kha. Chúng tôi chạm mắt nhau, tôi giả vờ như ko thấy lảng đi, thấy khát nước nên đi tìm cái ly. Mụ dì ghẻ nói chuyện gì đó vừa xong với cha người ta, bả quay sang cau có lúc nhìn tôi đang ừng ực uống nước. - Sao ko hứng nước trong vòi mà uống? Có biết bình nước lọc này bao nhiêu tiền ko hả? Mày có tiền mua ko? Tôi uống xong một ly, đặt ly xuống ko dám uống nữa nên định trở về phòng. Bả lại nói: - Định làm biếng nữa hả? Đống chén đó sẵn thì rửa luôn đi, sao cứ phải đợi nhắc mới làm? Lúc ăn cơm đâu cần nhắc mày đâu nhở? Thế là tôi phải nán lại lục tục rửa đống chén chất cao có ngọn. Nhưng rửa chưa được mấy cái đã thấy đầu óc xây xẫm, đến hồi nghe thấy tiếng chén vỡ tôi cũng chưa ý thức được nó vừa rơi khỏi tay mình, trước mắt tối sầm rồi tôi cũng bất tỉnh nhân sự luôn. Hồi tỉnh dậy thấy ngực mình nặng trịch, ngoài cửa sổ ko có ánh sáng nên đoán chừng trời đã nhá nhem tối rồi. Tôi mở mắt, rên lên một tiếng khi thấy Tùng Kha đang nằm tì cằm trên ngực mình. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt thản nhiên, trơ trơ ra như nó ko làm gì sai cả. Phân nửa trọng lượng của nó đang đè trên người tôi nên đương nhiên cảm giác ko hề dễ chịu, tôi cựa người định ngồi dậy mới phát hiện bấy giờ mình chỉ mặc một cái áo thun, ko có mặc quần gì sất và hai ngón tay khốn nạn nào đó vẫn hì hục nhồi nhét phía bên trong chỗ chật hẹp nhạy cảm. Lúc này tôi mới kịp nghe những tiếng lép nhép đáng xấu hổ, ở bên dưới căng đau, cảm nhận trong đó thậm chí còn có dầu bôi trơn, nó đang đùa bỡn với chỗ kín của người ta như trò chơi lúc nhàn rỗi và trong khi nét mặt ko hề đổi. Tôi giận tím mặt, nghiến răng nói: - Mày ko còn là người nữa phải ko? Mày ko thấy tao…khụ khụ…đã bệnh tới mức này…a…đau… Tôi nói giữa chừng Tùng Kha mới có phản ứng, hai ngón tay ở nơi nào đó chợt kéo căng, nó nhìn tôi kiểu hung hăng ác liệt, nói: - Muốn tao đè mày làm chết mày ngay bây giờ thì cứ việc trừng mắt nhìn tao kiểu như nãy! Tôi im thin thín, khổ sở vặn vẹo thân dưới vì đau quá. Móng tay Tùng Kha đã hơi dài, mỗi khi nó ấn vào chỗ đó tôi đau đến đổ mồ hôi, nhưng cũng có lúc nó nhẹ nhàng. Khi nhẹ nhàng, nó dễ dàng khuấy động dục vọng đang ngủ yên của tôi. Tùng Kha liếm liếm khóe môi khi nó nhìn vào đôi mắt tôi đã tràn ngập xấu hổ và dục vọng, nó nhoẻn miệng cười rất đểu khi rút ngón tay ra, cảm giác trống không đột nhiên đánh ập làm tôi vô cùng bức rức khó chịu, ở chỗ đó…rất nóng rất kì lạ, khát vọng được vật gì đó xỏ qua khiến tôi nghĩ mình khát dâm đến phát rồ rồi. Lúc đó tôi vẫn chưa nghĩ tới chuyện mình bị Tùng Kha bỏ thuốc. Đầu óc tôi bắt đầu mơ màng, cứ nghĩ là do cơn sốt hoành hành nhưng cảm giác thực sự rất lạ. Tùng Kha ngồi bên giường nhìn tôi, ngón tay của nó lướt từ bẹn háng xuống bắp đùi sao đó vẽ vời trên làm da non khiến tôi vô thức rùng mình cong người lên, thở hồng hộc như vận động viên điền kinh vừa chạy xong phần thi. Tôi nhịn ko được chạm tay vào nơi đang đứng sững của mình và cả nơi ướt át phía sau, Tùng Kha ngồi “chiêm ngưỡng” cảnh đó một lúc trước khi nhếch miệng nói: - Hôm nay mày nên trả ơn tao thật nhiều đó! Tao bế về phòng, mua thuốc cảm cho mày, còn đút mày uống hết nữa. Tôi vặn vẹo trên giường nhìn nó, lúc này mới mơ hồ nhận ra vài thứ. - Thuốc…thuốc có vấn đề…mày…để thêm vào…thuốc kích dục hả? Mày…mày dám? - Tại sao ko? Mày dám thì sao tao ko dám? Mày tưởng tao chưa từng chơi cái đó hay sao mà ko rõ cảm giác đó? Hôm nay tao chỉ trả lại cho mày!!! Tùng Kha lột áo tôi quăng qua một bên, đã khuếch trương nên ko cần nhiều thủ tục, tôi nghe tiếng khóa quần của nó lổn rổn nhưng cũng vừa lúc đó ngoài cửa có tiếng gọi: - Kha ơi! Anh có nhà ko? Cả hai đều giật bắn.
|
Tôi đoán trong nhà bấy giờ ko có người nếu ko thì đã ra mở cửa cho con Thúy rồi, nhưng nó gọi ba tiếng cũng ko thấy ai ra. Tùng Kha nghe được tiếng gọi, nó hơi sững ra, động tác cởi khóa quần cũng dừng lại. Nó vén màng nhìn ngoài cửa sổ khi quay trở về, tôi thấy trong ánh mắt nó hiện lên vẻ hoang mang. Cũng đúng, đó là Thúy mà, là bông hoa tinh khiết sạch sẽ của nó, mỗi lần cô gọi nó sẽ bất chấp lao tới như tên. Còn tôi thì khổ rồi, thuốc đã ngấm vào người khiến toàn thân tôi như sắp bị thiêu cháy, làm thế nào cũng ko tự thỏa mãn được bản thân. Tôi lăn mấy vòng trên giường, mô hôi lấm tấm rơi ướt cả gối nằm, bàn tay vẫn cầm dục vọng ma sát nhưng cơn đói khát ở đốt cụt thì có vẻ vô phương. Tôi ko còn biết mình là ai nữa, nhìn vật nhô cao ở đũng quần Tùng Kha mà thèm khát, bò tới níu lấy cánh tay nó với ánh mắt khẩn xin. Nó lại nhìn ra ngoài cửa sổ rồi mới nhìn tôi, vẻ mặt lưỡng lự thật lâu nhưng có tới tám phần sẽ đi ra ngoài đó. - Kha ơi? Giọng ngọt ngào của Thúy là thứ quyến rũ chết người. Quả nhiên, tay tôi vừa chạm tới khóa quần nó, nó đã hất tôi ra rồi một mạch chạy ra cửa. Hôm đó dù nó với Thúy nói chuyện rất nhanh rồi quay lại, nhưng giây khắc nó bước khỏi phòng tôi có cảm giác mình khổ sở đến sắp chết. Thúy về rồi, Tùng Kha trở về làm tình với tôi cả đêm. Chúng tôi quấn quýt trong căn phòng nhỏ với bóng tối nóng bỏng nhưng tôi luôn có cảm giác thiêu thiếu và ko vui vì cái gì đó. Tôi ngồi trên Tùng Kha, hít thở như kẻ lên cơn hen suyễn, tay ôm cổ nó, mông bắt đầu va chạm điên cuồng ko có tiết tấu, tiếng da thịt đập vào nhau kêu lạch bạch, tiếng thở trầm khàn của Tùng Kha, tiếng rên rỉ cao vút hỗn loạn của tôi khiến không gian như chìm hoàn toàn trong sắc dục đen tối nhất. - Mạnh lên…ưm…mạnh lên…a...a…a…sướng….sướng quá… - Hah…hah…hah… Tiếng thở đôi bên như vũ bão. Tôi ưỡn người cảm nhận bản thân bị nhồi nhét đến căng đau nhưng là cái đau của nhục dục mang theo sung sướng ko nói hết, Tùng Kha đang cắn mút hai bên vú, tay nó tách mông tôi từ đằng sau để thứ thô to gân guốc đó có thể xỏ xiên trót lọt dễ dàng hơn. Nó nhấc tôi và bắt đầu xoay tròn, bên trong tôi va chạm đủ góc ngách đến khi chạm vào điểm gồ lên trong đó khiến tôi sướng đến thét lên thất thanh. Hơi thở của Tùng Kha cũng ồ ồ như vũ bão, nó lật đè tôi xuống giường, gập hai chân tôi và kê gối nâng cao mông để từ trên đâm mạnh xuống, mỗi lần rút ra rồi lại đâm thẳng vào điểm chí mạng khiến tôi sướng muốn ngất. Tay tôi vòng qua cổ ôm nó, cố gắng rướn người để hôn môi, là lần đầu tiên tôi có khát vọng muốn hôn Tùng Kha, nó hơi bất ngờ nhưng cũng phối hợp cúi xuống đưa đẩy đầu lưỡi, thứ phía dưới đột nhiên đẩy sâu thêm một cái, tôi ngẩn mặt thở ko thành hơi, nước bọt ko tự chủ chảy ra khóe môi và bắt đầu rên loạn xạ. - A…hah…hah…sướng quá Kha…Kha…mau lên… Tùng Kha cứ đỏ mắt nhìn mãi vào chỗ giao hợp của chúng tôi đang phát ra âm thanh lép nhép, tôi điên cuồng, nó cũng chẳng còn bình tĩnh, va chạm ngày một mạnh hơn và vồn vã hơn, Tùng Kha đột nhiên trở người đứng dậy ôm tôi đến bên cửa sổ và vén tấm màn, tôi biết nó muốn tăng tình thú nhưng cách này quả thật rất đáng sợ. Nếu bất kì ai ở dưới sân mà nhìn lên như chỗ của Thúy đứng ban chiều sẽ dễ dàng biết chúng tôi đang làm gì, tôi vừa sợ vừa kích thích bị nó ôm trọn trên không, chỉ có lưng áp vào vách tường, hai chân đặt trên khủy tay nó khiến chỗ giao hợp càng kéo căng lộ ra. Mỗi cú thúc đều chạm tới chỗ chí mạng khiến tôi ko thể nén giọng được bật ra tiếng rên nức nở, Tùng Kha nó cứ xoay vòng chỗ kết hợp của chúng tôi sau đó liên tục nhấp mạnh, sau mấy chục cú nhấp thúc loạn xạ, tiếng thở của nó, tiếng rên vì quá hưng phấn của nó cũng bật ra khỏi môi. Phía dưới sướng đến tê dại, tôi điên cuồng kéo mặt nó liếm và hôn lên từng phần mắt mũi miệng, đôi mắt Tùng Kha nhuốm hoàn toàn dục vọng khi nó nhìn tôi làm thế, trong bất giác động tác kế tiếp cũng là lúc nó đâm thằng vào trong nơi sâu nhất trong tôi, phóng từng dòng chất lỏng nóng đến mười mấy giây cũng chưa ngừng. Tôi cùng lúc cũng bắn ra ướt cả bụng nó, đó là lần đầu tiên ko cần kích thích ở phía trước mà tôi vẫn có thể bắn. Chúng tôi cùng nhau ở đỉnh cao của dục vọng chưa bao giờ có, Tùng Kha quăng tôi lên giường lại bắt đầu hôn môi, mút lưỡi, cái thứ chưa kịp rút ra khỏi người tôi trong vô thức cứng trở lại. Đêm đó là đêm dài, chúng tôi trọn vẹn làm tình với nhau đến khi rã rời, ko còn sức lực để nhấc người nữa. _______ ___ _ Có cảm giác gần đây công việc mà mụ dì ghẻ giao cho tôi ko còn nhiều như trước nữa, bả cũng ko còn buồn buồn bắt tôi một ngày lau sàn nhà bảy tám lần, gánh nặng công việc vì thế mà vơi đi một chút, thỉnh thoảng tôi còn có chút đỉnh thời gian ngồi xem TV. Nhưng ko phải vì bả thấy xót khi tôi bị bệnh như vậy mà phải làm lụng vật vả đâu, chuyện này đều bắt nguồn từ thằng Kha cả. Nó nói rằng có thể khiến tôi ít cực nhọc lại với điều kiện là tôi phải tự nguyện làm tình và làm mọi thứ nó yêu cầu. Tôi ko thể ko đồng ý, vì nếu cứ bị bốc lột sức lao động mãi như vậy chắc chẳng bao lâu tôi sớm “đi bán muối” thôi. Nói thật ra, bấy giờ suy nghĩ so với chuyện phải ra ngoài đối diện với những đôi mắt khinh bỉ của người đời thì tôi lại càng ngày càng sợ ở lại ngôi nhà này để rồi chết luôn trong đây, tôi phải đi trước khi mẹ con họ làm như thế, nhưng trước lúc trốn đi được thì ko cách nào khác ngoài làm một con cún ngoan. Ngày nọ, mụ dì ghẻ dùng móng tay của bả cấu mạnh vào vai tôi, nếu vạch ra chắc chắn trên đó đã tróc một lớp da nhưng tôi vẫn ko để biểu cảm đau đớn lộ ra, trơ mặt nhìn bả đai nghiến gằng từng tiếng nói: - Thằng mắc dịch dám lây bệnh cho con trai cưng của tao. Sớm muộn gì tao cũng đem mày nhốt vào trại tâm thần! Bả vẫn còn bực bội chuyện mấy ngày trước sau cái đêm tôi và thằng Kha điên cuồng trong thuốc kích dục, tôi lây bệnh cho nó, nó cũng phải uống mấy liều thuốc mới hết cảm hẳn. Bả lại xỉ vô trán tôi, nặng lời nói thêm: - Cái bộ mặt đáng ghét của mày y hệt con gái mẹ mày, gần đây nó hay đưa thư tới lắm chứ gì? Sao mày ko theo mẹ mày cút đi đi, mặt dày mày dạng ăn bám nhà tao mãi thế? Tôi theo lí lẽ mà nói: - Đây là nhà ông bà nội để lại cho ba, đâu phải nhà của dì? Bả phồng mang trợn mắt khi nghe tôi nói thế, lại xỉ vào trán tôi. - Của ba mày chính là của tao, cả cái khu đất xây nhà cho khách trọ cũng là của tao với thằng Kha sau này, mày đừng có mơ tưởng tới một tấc đất hay một xu! Mày nghe rõ chưa? Rõ chưa hả? Mỗi khi đụng tới chuyện tiền bạc đất đai thì bả luôn biến thành ma quỷ, trợn trắng con mắt, thái độ hùm hổ như muốn nuốt sống tôi ko bằng. Cùng lúc đó, Tùng Kha quảy hành lí đi ra từ phòng, nó nói với mẹ mình: - Con với con Thúy đi về quê nó ăn giỗ ông ngoại, mốt mới về. Mẹ nhớ cái chai thuốc xịt muỗi ở đâu ko thì lấy dùm con, ở quê nó cả rừng muỗi. - À, để mẹ đi lấy liền. Mụ dì ghẻ đi rồi, tôi và Tùng Kha đứng đó nhìn nhau một lúc, nó dần bước lại. Vẻ mặt Tùng Kha trông hớn hở mà hầu như mấy ngày này đều y hệt vậy. Nó với Thúy làm lành rồi, tôi vẫn phải dập đầu nể phục một chuyện…Tùng Kha nó đúng là thằng sát gái. Ngay cả Thúy, một cô nàng ngoan ngoãn, tinh khiết, trong sáng như pha lê ấy vậy mà cuối cùng cũng mê chết cái mặt xấu xa của nó. Người ta nói trai ko bỉ thì gái ko yêu, quả thật rất đúng. Bấy giờ nó đứng trước mặt tôi, nhìn xuống tôi bằng đôi mắt trơ tráo, nụ cười nhàn nhạt tráo trở nói: - Anh Tâm, hôn cái tạm biệt đi! Tôi rất sợ mỗi lúc nó dùng ngữ điệu đó để nói chuyện, nhưng sau giao kèo đêm đó, tôi phải làm mỗi thứ nó yêu cầu. Thế là tôi miễn cưỡng nhướn lên hôn má nó, nó xì một tiếng: - Ko có thành ý! Xong, nó hơi cúi xuống để tôi thử lại một lần nữa. Tôi ko muốn thử thêm lần nào nên bạo dạng hôn chốc chốc ra tiếng hai cái bên má của nó. - Được chưa? Vẻ mặt của tôi bấy giờ đương nhiên ko vui vẻ gì cho cam, nó lại rất vui vẻ hả hê đi qua lấy một quả dưa leo trên bàn đưa qua, nói với tôi: - Mấy đêm này ko có tao, chắc mày sẽ cô đơn lắm, dùng nó tạm nhớ tao đi! - Tao ko xài. - Sao lại ko? Thế mày tự thỏa mãn cái chỗ đói khát kia thế nào? Nó mò qua chộp lấy mông tôi, ngón tay vẽ vời ở khe giữa quần. Cùng lúc đó bên ngoài có tiếng gọi, là tiếng của Thúy, Tùng Kha nhét trái dưa leo cho tôi trước khi quảy ba lô lên vai, quay đầu đi ra cửa và ném lại ánh mắt hả hê đểu giả vô cùng. Tùng Kha đi rồi, cả ngày đó tôi ở nhà, làm công lên chuyện xuống xong thì nhảy ra ghế xem TV. Cha người ta với mụ dì ghẻ đi suốt nên một mình tôi ở nhà cũng cảm thấy hơi trống vắng, nhưng là kiểu trống vắng mà tôi thích, cứ như một mình tôi một thế giới, làm gì cũng được mà ko sợ ai quan sát hay tìm cớ bắt bẽ xỉa xói. Nhưng tối đó quả thật có chút cô đơn. Tôi là người bị rối loạn hành vi tình dục, tình dục đối với tôi là thứ ko thể tống khỏi tâm trí, ko có Tùng Kha tôi chợt phát hiện ra từ lâu mình đã quen với nhịp sinh hoạt tình dục với nó. Tối nằm trên giường ko nhịn được lật tạp chí khiêu dâm ra xem, lâu rồi ko đụng tới nhưng xem lại cảm xúc vẫn tốt lắm, tôi rất thích Polurè Uttale, người mẫu quốc tịch Pháp có ngoại hình tuy ko chuẩn như Sawoel Kit nhưng anh ta có gương mặt gây nhiều thiện cảm, đôi mắt sâu hút, ánh nhìn dịu dàng thân thiện như xoáy sâu vào tim người nhìn, làn da đồng hung, múi cơ bụng săn chắc, khối cơ cuồn cuộn ở bắp đùi, và thứ đập vào mắt người nhìn…vật thô to phía sau chiếc quần tam giác, ai được làm tình với người này chắc hẳn là kẻ may mắn. Tôi từng có một bạn tình có ánh mắt hao hao Polurè, tính cách của anh ta cũng giống như đôi mắt ánh ta, từ tốn, cẩn thận và tôn trọng bạn tình, một điểm trừ là “cái đó” của anh ta ko quá kiêu hãnh khi làm top nhưng lâu rồi chúng tôi ko còn gặp nhau. Tôi nằm trên giường nghĩ vẫn vơ một chút, đột nhiên tưởng tượng ra Polurè, nhưng Polurè này lại có cơ thể của Tùng Kha. Cơ thể thanh niên mới lớn khỏe khoắn, cơ bắp dễ nhìn ko phải loại qua rèn cường độ cao mà trông vào phản cảm, là loại dẻo dai và đầy sức sống. Tôi nhớ vùng bụng phẳng ko có miếng mỡ thừa, nhớ những múi cơ lồ lồ trên bụng của Tùng Kha, xúc cảm khi được nhìn gần, được chạm vào khiến người ta rất khoái. Tối đó trong tôi có cuộc tình chóng vánh mà nóng bỏng với Polurè, nói chính xác là Polurè có gương mặt của chính anh ta nhưng thân hình quen thuộc lại là của Tùng Kha.
|
Đúng hai ngày thì Tùng Kha về, lúc đó mụ dì ghẻ đang làm bữa cơm thịnh soạn đãi con trai cưng và con dâu tương lai mới tới nên sai tôi ra mở cửa. Vừa mở cửa ra đã thấy gương mặt chói lóa như thiên thần của bọn họ, tôi ko khỏi ngập ngừng. Ko gặp mấy ngày mà Tùng Kha cũng ko bớt đi độ đẹp trai và sự nguy hiểm toát ra từ đôi mắt hẹp dài, nó nhìn tôi trong suốt khoảng thời gian Thúy cười chào và hỏi han tôi dạo này có tốt ko. Ko hiểu sao nhưng tôi có cảm giác bị nhìn tới lông tơ dựng ngược. Cuối cùng giọng đon đả của mụ dì ghẻ từ phía sau vang lên mới khiến nó ko nhìn tôi nữa. - Về rồi thì mau đưa Thúy vào nhà đi con, sao đứng đó mãi thế? - Tụi con vào liền đây bác gái! Thúy cười với tôi rồi đi qua, ko quên kéo tay Tùng Kha đi ngang, vừa đi vừa hỏi nó: - Ủa, cái túi khoai deo anh cầm phải ko? - Tới giờ cơm rồi, ăn khoai deo làm gì cho no bụng? – Tùng Kha nói bằng giọng rất quan tâm và dịu dàng cần thiết của thằng ban trai. Thúy chậc nói: - Em nói ăn đâu, là mua về cho bác trai bác gái với anh Tâm làm quà mà. - Thì trong mấy tụng đồ anh cầm chứ lạc đâu được. Thôi em vào rửa mặt đi, bụi dính hết lên tóc rồi kìa! Tùng Kha cười cười đứng nắm tay bạn gái vừa phủi mấy cái lá khô trên tóc cô, Thúy cười ấm áp, tôi ko quen mà cũng ko hứng nhìn mấy cảnh yêu đương thắm thiết này nên định vào phòng, mụ dì ghẻ từ phía sau lại ới giọng ra: - Thằng Tâm ra ngoài mua kí bột ngọt, hết bột ngọt rồi. Kha, con lấy tiền đưa cho nó 10 ngàn. Tùng Kha lúc này mới chợt nhìn tôi, vùng giữa trán của nó hơi nhăn lại và với thái độ hơi bực mình nó nói: - Mẹ đi mua đi, kêu nó ra ngoài ko sợ hàng xóm người ta cười hay sao? Kể từ lúc bị phát hiện là ngay, cha người ta và mụ dì ghẻ đi đâu cũng khóa cửa, họ đã nhốt tôi như một tội nhân ko được thấy nắng mặt trời, họ sợ tôi đi “dẹo” trai, bội tro trét trấu lên mặt họ. Hôm nay có vẻ cấp bách lắm mụ dì ghẻ mới kêu tôi đi ra ngoài thế này. Giọng bả phát ra từ phía sau: - Nồi canh phải vớt bọt, ko bỏ ngang được. Thằng Tâm ra mua rồi về liền nha mậy, ko gặp ai cũng ko nói năng gì khi người ta hỏi biết chưa? Tùng Kha liếc nhìn thấy tôi xòe tay điệu bộ đòi tiền, nó chần chừ ko muốn đưa. Có cảm giác như hơn ai hết, nó muốn ủ tôi thành mắm trong cái căn nhà này. Thúy bất đắc dĩ kéo áo nó một cái nó mới rất chậm móc túi đưa qua mười ngàn, trước lúc tôi đi còn nghe tiếng rít giọng kế bên: - Tốt nhất mày đi trong vòng một phút, mày có chạy đằng trời thì cũng ko thoát được trời biết chưa! Nó luôn biết ý định muốn chạy của tôi, vì ngày đó tôi đã nói hết nguyện vọng của mình. Tôi sẽ chạy nhưng ko phải bây giờ vì nếu ra đường bây giờ có nước tôi chết đói chết khát trước ánh mắt dèm pha hất hủi của người đời, ít nhất cũng lấy được cái sổ đỏ hay mấy triệu bỏ túi cái đã. Mấy ngày trước mẹ gửi thư đến, trong bức thư bà vẫn chưa từ bỏ hi vọng tôi và cái sổ đỏ khu đất cho thuê phòng sà vào vòng tay bà. Tôi ngoan ngoãn đi mua một gói bột ngọt rồi quay về, nhưng vừa về đến gần nhà lại đụng phải “cố nhân”. Văn Chức là người mà tôi đã miêu tả có ánh mắt hao hao người mẫu Polurè trong tạp chí khiêu dâm. Đương nhiên ngoại trừ đôi mắt ra thì ở anh ko có điểm gì đáng thu hút nữa cả, một thân hình có thể coi là to lớn nhưng theo hướng hơi béo, làn da nâu, gương mặt góc cạnh với chiếc mũi ko quá cao và đôi môi đầy đặn, chi tiết đẹp nhất vẫn là mắt anh, một đôi mắt bồ câu mang theo ánh nhìn chững chạc, hiền hòa và dễ gây thiện cảm. Chúng tôi từng lên giường với nhau độ đâu vài lần, sau đó anh theo một nhóm người xấu chơi ma túy, tôi sợ nhất vướng phải mấy thứ bệnh vô phương trị nên từ đó ko liên lạc nữa. Lâu ngày ko gặp nhưng trông anh vẫn béo tốt nên tôi nghĩ sức khỏe vẫn ổn, trông như anh chẳng xui xẻo vướn phải căn bệnh quái ác mà giới đồng tính ko ai muốn gọi tên. Anh là người gọi tên tôi trước, nhưng thái độ có chút ngập ngừng ko chắc chắn lắm. - Tâm? - Anh…Chức? Tôi ngập ngừng vài giây mới gọi lại. Anh biết ko nhận lầm người nên mau mắn dựng chống xe honda, đi qua mừng rỡ vỗ lấy vai tôi. - Lâu quá ko gặp em, sao em mất tích luôn vậy? Ko thèm nhắn tin hay gọi cho anh một cú, làm anh lo quá chừng. Nhà em gần đây hả? Anh luôn luôn là kẻ nói chuyện ko đợi người ta trả lời như thế. Tôi đã quen nên chỉ lọc câu hỏi quan trọng nhất mà trả lời: - Nhà em đằng trước kìa. Anh đang có công chuyện đi đâu hả? Văn Chức nhìn theo ngón trỏ tôi chỉ, anh ta vẫn giữ nụ cười thân thiện, như chưa xác định được trong số những căn nhà lúp xúp đằng kia nhà nào là của tôi nên đáp: - Ừ, anh qua nhà thằng bạn gần đây có việc. Nhà em là…cái chỗ có cậu thanh niên da trắng trắng, đẹp trai mặc áo sọc đen đang đứng đó hả? - Cậu thanh niên da trắng trắng, đẹp trai? Áo sọc đen? Tôi ngó lại, hết hồn khi thấy người đẹp trai áo sọc đen chẳng ai khác chính là Tùng Kha, nó đang đứng trước hàng rào cửa nhìn về phía này. Ánh mắt của nó như thể đang xem chuyện vui, nhưng mức độ nguy hiểm trong đáy mắt tràn ra chẳng thể coi thường. Trán tôi toát một tầng mồ hôi, vội vàng qua quýt muốn đi. - Ừm…ừm…Mà nếu anh có công chuyện thì anh cứ đi đi, em phải về nhà rồi. - Ê khoan đã Tâm, em có điện thoại chứ? Cho anh xin số được ko? Tôi khó xử nhìn anh, sau lại nói: - Có điện thoại bàn, nhưng…em ko được xài. - Sao lại ko được xài? Vậy thôi để anh cho em số của anh, khi nào rãnh thì ra điện thoại công cộng gọi cho anh cũng được. Anh lấy trong túi quần cây bút và xé miếng giấy bạc trong bao thuốc lá, ghi ghi trên đó. Lúc đưa mảnh giấy cho tôi còn cố ý cầm tay tôi một cái như cử chỉ đưa tình quen thuộc, tôi nhìn lên, thấy anh đá lông nheo một cái. Hình như Văn Chức biết lí do vì sao lúc trước tôi đột ngột cắt liên lạc, anh giải thích với tôi: - Lúc trước anh bị bạn dụ dỗ vô trò đó, nhưng anh bỏ lâu rồi, ai cũng sợ anh bệnh này bệnh nọ…chứ thực chất anh cẩn thận lắm, đi khám tổng quát hồi tháng rồi chỉ có cái bệnh gan nhiễm mỡ ti tí chứ có bệnh lạ gì đâu mà em lo! Tôi chẳng biết đáp thế nào, cúi mặt nhìn dép mình một cái, khi nhìn lên đã thấy anh cười. - Thôi anh đi nhe, nhớ gọi anh đó! Tôi lơ ngơ nhét tờ giấy vào túi quần, thật ra nhận cho có, để cho Văn Chức đi chứ chẳng hề suy nghĩ sẽ gọi lại cho anh ta đâu. Nhìn ra xa thấy Tùng Kha vẫn đứng đó nhưng bây giờ giữa hai ngón tay nó có điếu thuốc đang cháy nghi ngút. Tôi chạy một mạch về, lúc đi qua hàng rào có nhìn nó nhưng nó ko nhìn tôi, phì phèo điếu thuốc trong khi mắt cứ lơ đễnh như đang suy nghĩ cái gì phức tạp lắm. Tôi tưởng mình qua ải an toàn nhưng đâu có ngờ vừa chạy qua vài bước đã nghe được giọng trầm vọng tới: - Đứng lại! Tôi chưa quay lại đã cảm thấy bước chân từ phía sau gần mình, rồi mảnh giấy trong túi quần bị người kia móc ra. Tùng Kha vừa rít một hơi thuốc, nheo nheo mắt nhìn dòng chữ trên đó rồi nó phả hơi thuốc vào mặt tôi, cười cười để lộ hai nanh sói đểu. Nó khinh khỉnh nói: - Dạo một vòng đã có con mồi béo bở, khẩu vị của mày cũng được lắm đó! Mày ko sợ đống mỡ dày đó đè chết mày hay sao? - Từng đè, nhưng có chết được đâu? Tôi ko muốn lấy lại tờ giấy cũng ko muốn nghe những lời nhục mạ chế giễu của nó nên tùy tiện đáp một câu, quay đầu muốn bỏ vào nhà, ko thấy dép của Thúy ở đó nên tôi đoán Tùng Kha vừa đưa cô về. Ko biết vì sao lúc này tôi có dự cảm ko lành, cảm giác lành lạnh sóng lưng như có bão tố vừa thổi tới nhưng chẳng có bão tố nào cả, tôi chỉ thình lình bị một cơn gió lôi thẳng vào phòng. Cả gói bột ngọt cũng chưa kịp đem vào bếp mà ném luôn ra sàn nhà, cánh cửa phòng đóng lại, tôi bị quăng lên giường rồi bị xé quần áo. Bộ não trì độn của tôi chưa kịp hiểu chuyện gì, mùi thức ăn vẫn còn thoang thoảng, tôi thậm chí còn nghe tiếng hát của mụ dì ghẻ trong bếp, một điều tôi chỉ có thể nhận xét vào lúc này chính là nó lại nổi cơn khùng bất chợt rồi. Tùng Kha nó lại nổi khùng. Nó tát tôi bốp chát hai cái lệch mặt đi sau đó vạch ngực tôi, cắn lên điểm nhô nhô trên đó, nó cắn nghiến như muốn cắn sứt luôn đầu vú, cắn dọc lên xương quai xanh rồi đến cổ. Tôi đau đớn vùng ra, vô tình thục một cú vào bụng Tùng Kha, nó rên lên một tiếng nhưng ko dừng lại, bắt đầu tuột quần tôi xuống. Tôi muốn la, bấy giờ mụ dì ghẻ đang ở ngoài, chỉ cần la lớn lên để bả đi vào chứng kiến cảnh này thì thôi rồi vui cả ngày, nhưng Tùng Kha ko cho tôi cơ hội đó, nó đem chiếc khăn đầu giường nhét vào miệng tôi. Lại là màn cột tay lên đầu giường và thô bạo hành sự. Thật lòng có lúc tôi nghĩ Tùng Kha nó mới là đứa bị tâm thần, dù sao bên họ ngoại của nó nghe đâu có một ông cậu bị bệnh đó, tôi ko rõ bệnh này có lây hay ko nhưng tôi biết thằng này chẳng phải bình thường từ rất lâu rồi. Lúc đó đang là giờ ăn trưa, mụ dì ghẻ hình như phát hiện tôi biến mất, gói bột ngọt bị quăng trên sàn, bả nghĩ Tùng Kha đưa Thúy vẫn chưa về nhà nên đi tới đập cửa phòng tôi rầm rầm quát: - Thằng mắc dịch, kêu mày đi mua đồ, mày quăng ra đất vậy là xong luôn đó hả? Hôm nay đừng nghĩ có hột cơm nào vô bụng nha con! Đúng là cái thứ… Trong khi đó bả đâu có biết cảnh tượng bên trong này khiến người chứng kiến ko thẹn cũng phát hoảng. Tôi bị Tùng Kha ra vào vùi dập đến gần tê liệt nửa thân dưới, hai chân dạng mỏi nhừ run rẩy co quắp theo từng cú thúc người thẳng về phía trước tưởng chừng như muốn xé nát tôi làm hai. Hai ngày cách biệt, mới gặp lại thì màn tiếp đón này có vẻ quá nồng nhiệt rồi. Ở bên trong “chỗ đó” tôi bị nhét một tờ giấy, tôi biết tờ giấy đó là gì, Tùng Kha đang hùng hục tấn công, mồ hôi nó chảy dài rớt xuống mặt tôi, đôi mắt quỷ ma của nó ám ảnh tôi, tiếng thở, tiếng gầm gừ của nó dọa chết khiếp tôi. Trưa hôm đó ko ai biết chúng tôi đang ở trong phòng làm cái gì, chân giường lạch cạch lạch cạch, da thịt ma sát lạch bạch cùng với tiếng lép nhép xuyên suốt đến tận chiều mới chấm dứt hẳn. Tôi bị lật tới lật lui, làm đến mức ruột gan chao đảo nằm liệt ra trên sàn trong khi miệng vẫn ngậm cứng cái khăn và hai tay bị cột chặt, phía bên dưới là một “chiến trường” ko thể tin được. Tôi đau đớn tới nỗi khóc hồi nào chẳng hay, mơ mơ màng màng bị Tùng Kha ném lên giường, nó đã kéo khóa quần lên, bộ dạng nghiêm chỉnh gọn gàng đến khó tin, như chưa từng xảy ra chuyện gì. Chống hai tay, nhốt tôi ở giữa và từ trên nhìn xuống tôi với đôi mắt đỏ trầm lắng yên tĩnh nhưng đầy màu sắc nguy hiểm. Lúc này tôi vừa được cởi trói, khăn rời khỏi miệng, tôi cũng chẳng còn sức la héc hay mắng chửi gì, thở hồng hộc nhìn nó, tìm được một biệt danh mới thích hợp và ấn tượng gán cho nó: - Thằng tâm thần! Nó đã bình tĩnh hơn lúc trưa nhiều, lúc này chợt hỏi tôi: - Mấy ngày này thằng mập đó cưỡi mày, có làm mày sướng như tao vừa làm ko? Thực sự là… Tôi “đách” biết nó nghĩ gì mà hỏi như vậy nữa, tôi mệt mỏi đến chả buồn nói chuyện, vẫn nằm thở hồng hộc như vừa thi điền kinh xong. Nó thấy tôi ko muốn trả lời, cũng ko tức ko vội, mặt nó như giang hồ chợ búa chợt huơ cây kéo ở trên bàn ướm vào vật héo rũ giữa hai chân tôi, lúc này tôi sợ đến tái mặt lập tức ngẩn cổ dậy, lắp bắp van xin nói: - Kha…Kha…tao xin mày…tao đách có chọc gì vô mày, mày làm ơn…làm ơn tha cho tao!! Hôm nay tao mới gặp lại thằng Chức, là…là người cũ, chuyện lâu lắm rồi. - Thật ko? Giọng nó hỏi lại nhẹ như gió thoảng mây bay nhưng gieo vào lòng tôi sức nặng ngàn cân, tôi biết bây giờ điều quan trọng hơn cả là cứu lấy “bảo bối héo rũ” của mình, hoan lạc của tôi, niềm vui sướng còn lại trên cuộc đời này tôi chỉ còn trông chờ vào chỗ đó, nếu ko may bị cắt chắc tôi nghĩ mình sẽ đi chết hoặc vào chùa làm thầy tu luôn cho thoát khỏi bể hận thù.
|
Tôi gật gù với nó, chưa bao giờ chắc chắn như thế nói: - Thật! Tao nói thật…mấy ngày này ko có mày, tao chỉ nghĩ tới mày về đêm để tự làm thôi! Tôi ko ngại miệng nói huỵch toẹt, nửa phần thật nửa phần giả, tôi ko nói cho nó biết người mà tôi nghĩ tới đúng ra là một mẫu nam khiêu dâm mang vóc dáng của nó. Tùng Kha có lẽ tin, trong đôi mắt nó bớt đi vẻ hoang dại và liều mạng nhưng tôi ko thể đùa với lửa được, lúc nó đã bình tĩnh một chút, tôi gượng đau ngồi dậy hôn lên mi mắt nó. Hình như Tùng Kha rất thích trò này, mỗi lần làm tình mà tôi chơi trò hôn hít thể này nó đều sẽ nhẹ nhàng đi một ít. Quả nhiên nó ném cây kéo lên bàn sau đó ôm lưng tôi, nhắm mắt như muốn tôi làm thêm nữa, tôi nhìn gương mặt đẹp trai đến khốn nạn của nó, nhìn qua cây kéo, tôi ước mình có dũng khí cầm cây kéo rạch nát mặt nó ngay bây giờ. Nhưng đương nhiên, tôi chẳng có thứ gì ngoài sự giàu có về độ hèn nhát. Tôi hôn thêm mấy cái lên mặt nó, cuối cùng thì hôn lên môi, Tùng Kha mở miệng như đồng tình và khuyến khích, chúng tôi hôn nhau một hồi lâu, hôn tới lúc nghe được tiếng rên thỏa mãn chẳng phân biệt là của ai nữa mới tách môi ra, tôi thở hổn hển. Tùng Kha mờ mịt nhìn tôi, vẫn bộ dạng điềm nhiên như cao tăng đắc đạo, nhưng ngữ điệu trầm như từ địa ngục vọng lên, nó nói: - Tâm…tao đách nghĩ từ nay mày có cho gan hùm dám lăn lên giường với thằng nào khác đâu, phải ko? - Phải, phải, phải…đương nhiên đâu dám. Tao chỉ muốn làm với mày… “Đương nhiên dám, thằng tâm thần! Tao sẽ làm với bất cứ thằng đàn ông miễn nó ko bị tâm thần như mày!” – Nội tâm tôi giận dữ gào lên. Nó vui vẻ đứng dậy, lại cầm lên cây kéo, mặt tôi cắt ko còn hột máu, trợn mắt nhìn nó mỉm cười đi tới, tôi thụt lùi rồi co cụm trong góc tường. Tùng Kha đột nhiên cầm mấy tờ tạp chí khiêu dâm mà tôi quên cất đi, nó lật vài trang xem sau đó ko cười nữa mà trưng ra một ánh mắt nguy hiểm, đem kéo cắt tờ tạp chí thành từng đống vụn quăng lên sàn nhà sau đó chỉa mũi kéo về phía tôi, gằng từng tiếng nói: - Thử để tao thấy mấy thứ kinh tởm này còn ở trong nhà nữa đi, số phần của mày cũng sẽ giống đống giấy này đó hiểu chưa? Tôi run rẩy gật gù, gật đến lúc thấy cổ mình như sắp gảy rồi. Nghĩ, nếu còn ở căn nhà này chắc tôi đau tim mà chết sớm. Cái khía cạnh nguy hiểm như con chó điên này của Tùng Kha manh nha lớn dần từ ngày nó đi theo một băng xã hội đen khá có tiếng trong thành phố. Tôi từng kể có một trùm xã hội đen thích Thúy và cho đàn em đánh dằn mặt Tùng Kha một chập, chính gã là “anh em cạ cứng” của nó sau này. Bởi vì biểu hiện một chọi bốn của Tùng Kha ngày đó nên khiến Lương Cù vừa mắt, ko những ko tranh gái với nó nữa mà mãi về sau gã ta còn giới thiệu Tùng Kha vào băng đãng của mình, giúp cho nó công việc, dẫn dắt nó trở thành một tên xã hội đen có máu mặt vào ba bốn năm sau. Tôi đang nghĩ tới chuyện ăn cắp cái sổ đỏ và mấy món đồ trang sức của mụ dì ghẻ trước khi cuốn gói chuồn khỏi cái địa ngục trần ai này. Tùng Kha ko thi đại học, gần 19 tuổi, nó đi theo một băng xã hội đen gì đó, suốt ngày lêu lỏng đánh đánh chém chém. Giờ nghe tới tên nó, cả xóm này ai nấy cũng lắc đầu sợ sệt. Mụ dì ghẻ khóc hết nước mắt cũng ko ngăn được nên bả mặc kệ nó luôn. Nói chung làm xã hội đen cũng có cái lợi vì sau đó mụ dì ghẻ bả làm đầu mối cho vai nặng lãi, nhờ thằng con trai có máu mặt chốn giang hồ mà ko ai ko dám khất hẹn trả, từ từ mọi chuyện cũng lắng xuống, nhà tôi...từ từ giàu hơn một chút. Nhưng đương nhiên, bọn họ giàu nhưng tôi ko giàu. Tôi chẳng được trả một đồng tiền nào sau từng ngày quần quật trong núi công việc nhà, đến tết cũng ko có áo quần hay giày dép mới, món ăn mỗi ngày cũng chẳng ngon hơn, chỉ có điều tôi đã biết suy nghĩ theo hướng tích cực hơn ko còn tự kỷ chán đời như trước nữa. Tôi nghĩ...sau khi rời khỏi đây mình nên bắt đầu cuộc sống mới, sống một cách xứng đáng hơn. Về chuyện Tùng Kha, nó với con Thúy nghe đâu sang năm sẽ làm đám dạm hỏi, nhưng trong khi đó nhiều đêm nó đều tìm cách dày vò tôi tới sáng. Ra đời tiếp xúc và còn làm ra tiền, nó dần trưởng thành ko còn cộc cằng lỗ mãng nữa nhưng mức độ nguy hiểm thì có hơn chứ ko bớt, nhưng nói chung tôi thấy Tùng Kha bây giờ tốt hơn trước nhiều vì đôi lúc nếu tôi chịu nghe lời nó ở trên giường, làm nó vui, nó thậm chí còn cho tiền tôi mua thứ này thứ nọ. Chỉ có một thứ khiến tôi rất bực chính là trò hôn hít, mỗi lần Tùng Kha bắt tôi hôn nó, tôi rất kìm nén để ko phải ụa ọe mà nôn, có lần tôi lỡ làm vậy và đương nhiên nó nổi khùng lên tát cho tôi một cái ngã lăn ra đất thấy mười vì sao trên đầu. Nói chung ko phải miệng nó có mùi lạ mà tôi ko muốn hôn, ngược lại so với những bạn tình mà tôi từng hôn môi thì hôn Tùng Kha có cảm giác “sướng” hơn, nhưng đương nhiên tôi chỉ muốn hôn khi làm tình đến cao trào, mỗi lúc ko làm tình mà hôn môi...có cảm thấy rất kì cục và khó chịu. Mới sáng ra ngồi giặc đống đồ đã thấy nó đi tới, tôi ở đây vô thức lạnh sóng lưng, quả nhiên Tùng Kha chẳng tha cho, nó vừa đi qua đã kéo tôi ra hôn môi, hôn tới một hồi đầu óc nổ hoa nó mới chịu bỏ ra. Tâm tình của nó có vẻ tốt, ánh mắt sáng rực, khóe môi thậm chí còn cong cong lên vẻ hài lòng vui vẻ nói với tôi: - Hôm nay con Thúy qua ăn cơm, nấu nhiều một chút. Tôi quay lại hì hục giặc đồ, qua quýt ừ một tiếng, ừ thì ra là vậy nên nó vui. Hôm đó tầm trưa thì Thúy sang, cả nhà họ ăn một bữa cơm đằm ấm trong tiếng cười đùa ha hả, mụ dì ghẻ đon đả gắp cho Thúy một chén đồ ăn vung đầy, miệng cười ngoác rộng ko giây nào ngừng. - Thỉnh thoảng rãnh thì cứ qua đây chơi với bác, thằng Kha nó đi ra ngoài suốt...hôm nay được nghỉ một ngày nên bác mới kêu nó mời con tới chơi. Còn bác trai con cũng tụ họp bè bạn ở ngoài có hôm còn ko thấy mặt ổng ở nhà, bác đi qua đi lại cũng thấy buồn chán lắm! Thúy mỉm cười dịu dàng nói: - Dạ vâng, hôm giờ con bận thi đại học nên ko có thì giờ, thi xong có nhiều thời gian rãnh bác cháu mình ra ngoài mua sắm cho khuây khỏa ha bác! - Vậy thì hay quá rồi. Tôi đem đĩa đồ xào vừa làm xong đặt trên bàn, Thúy nhìn tôi mỉm cười. - Anh Tâm đảm đang quá à, đồ ăn anh làm còn ngon hơn mấy lần mẹ em làm nữa. Tôi được khen nên có hơi ngượng cúi mặt. Thật ra lúc đầu tôi nấu cơm ko gọi là ngon, nhưng từ từ bị bắt làm riết rồi cũng quen việc, làm dở thì bị nhéo tai, bị ăn mắng chửi nên phải biết điều tự thương thân mình, rút kinh nghiệm riết mà tay nghề ngày càng nâng cao là chuyện hiển nhiên. Tôi ngồi xuống ghế tự xới cơm cho mình, ko nhìn cô mà đáp nhạt nhòa: - Cô Thúy nói quá. - Em nói thật đấy. Thời nay có con trai nào chịu vào bếp mà làm được nhiều món ngon như anh đâu, cô nào sau này cưới được anh chắc phúc lắm, ha anh Kha? Thúy nói nửa chừng đá mắt qua Tùng Kha, nó chỉ đang nhìn xuống chén cơm mình, ngừng vài giây rồi lạnh nhạt cầm đũa lên, nói: - Ăn cơm đi! Thúy ngoan ngoãn vâng lời ko tiếp tục đề tài này nữa im lặng ăn cơm, nhưng ánh mắt thiện cảm của cô cứ chiếu đến làm cho tôi thấy thẹn, ánh mắt ấy còn có vẻ trầm trồ thán phục khi cô nhìn thấy tôi chủ động đem chén đi rửa sau giờ cơm trưa. Nếu như Thúy mà biết giữa tôi và bạn trai cô tồn tại mối quan hệ kia, chắc cô sẽ ko nhìn tôi bằng đôi mắt ngập tràn thiện cảm đó, lừa dối một cô gái ngây thơ, tôi có cảm giác mình cũng chẳng hơn gì Tùng Kha, là kẻ thối nát xấu xa hết thuốc chữa. Sau khi ăn xong, Thúy với mụ dì ghẻ đi ra ngoài mua sắm gì đó, trong nhà chỉ còn lại tôi với Tùng Kha. Lúc tôi đang rửa chén, nó hốt nhiên từ phía sau ôm lấy hông tôi, thổi bên vành tai bằng giọng đưa tình: - Đúng là trông mày…càng ngày càng ra dáng vợ hiền dâu thảo thật, nhất là chỗ này…nở nang hơn hồi trước nhiều, trông giống như gái một con… Nó xoa mông tôi vài cái, ko thỏa mãn nên thậm chí còn ngắt nhéo, tôi đau đến rùng mình nhưng ko phản kháng. Bây giờ thằng Kha đã là “xã hội đen”, tôi ko dám làm nó phật ý dù chỉ một chút, chén thì vẫn rửa, nó muốn sờ gì làm gì thì mặc nó làm. Ai ngờ Tùng Kha ngày càng quá đáng hơn, lúc tôi cảm nhận được thứ cưng cứng cọ sát ở mông mình thì trong lòng vang lên tiếng “không xong!”. - Họ…có thể về bất cứ lúc nào! Tôi nhắc nhở nó, cánh cửa ngoài kia có thể tùy lúc bật ra, chúng tôi đang ở trong bếp, tầm nhìn dù xa nhưng đủ để người ở đằng cửa kia biết cụ thể ở đây đang làm gì. Tôi nghe tiếng thở gấp của Tùng Kha, biết rõ mình sẽ ko thoát nổi kiếp nạn này. Đương nhiên khi Tùng Kha muốn là sẽ làm bất chấp mọi hoàn cảnh, nó kéo chiếc quần lưng thun của tôi xuống đầu gối, vẫn giữ tư thế từ phía sau, khuếch trương bằng một chút xà phòng dưỡng tay rồi đâm thẳng vào. Tôi nghe tiếng gầm sảng khoái từ sau lưng, hơi thở loạn của nó ko ngừng thổi đến bên vành tai cảm giác nhột trân người. Khi đã đi vào hoàn toàn, những ma sát đầu tiên làm người ta rạo rực, tôi đang cầm cái chén rửa còn chưa xong, ngẩn cổ bật ra âm thanh tê dại. Suýt nữa làm rơi xuống đất nhưng cũng may nó chụp lại được. Đặt xuống bồn rửa sau đó ôm chặt lấy hông tôi, bắt tôi phải vểnh mông ra, đúng tư thế cầu hoang xấu hổ. Thỉnh thoảng tôi nhìn ra chiếc cửa đang đóng chặt, rất sợ trong lúc này Thúy đứng ở đó, đôi mắt thân thiện của cô sẽ biến thành căm phẫn tột độ và khinh bỉ tột cùng. Lạ thay sự sợ hãi đó lại trở thành nguồn kích thích khiến chúng tôi điên cuồng hơn. Tùng Kha đang ra vào cơ thể tôi, tiếng lạch bạch vang lên khó che giấu, tôi cắn môi, cố gắng đè lại hơi thở vũ bão của mình nhưng ko đè nổi những tiếng rên sung sướng. - Ah…ah…ah… - Sướng ko hả? Tao biết mày miệng cứ hay từ chối…nhưng…thật ra…hah…con mẹ nó…mày muốn kẹp đứt của tao luôn đấy à? Tôi cố ý làm vậy vì chẳng muốn nghe thêm nó lãi nhãi nữa, giờ khắc này tiết kiệm thời gian vẫn tốt hơn. Hai người phụ nữ đi mua sắm, nghe đâu tốn khá nhiều thời gian nhưng biết đâu mà chừng. Tùng Kha lòn tay vào trong áo bắt đầu ngắt nhéo đầu vú, tôi trân mình, càng khiến mông vểnh ra sau, kết hợp ăn sâu vào cái vật thẳng cứng đang công kích, khiến nó mỗi lần đâm mạnh đều kích vào điểm chí mạng tận trong sâu bên trong. Tôi run rẩy đứng ko vững sau cơn trân mình vì bị chọc đến điểm nhạy cảm. Nó cắn lên cổ tôi, sau đó kéo qua mút lưỡi, tiếng rên tràn ra kẽ môi theo những tơ nước bọt làm cảnh tượng trong nhà bếp càng trở nên dâm mị. Sau đó Tùng Kha đỡ tôi ngồi phía trên bồn rửa, bắt đầu dạng chân tôi ra hai bên và tàn phá điên cuồng ở chỗ kết hợp. Bây giờ là ban ngày nên cảnh tượng này càng trông rõ ràng, tôi tận mắt phải nhìn, nghe chỗ giao hợp “ọp ẹp’ phát ra từng đợt âm thanh, xấu hổ muốn độn thổ nhưng Tùng Kha ko để thời gian cho tôi kịp nghĩ ngợi gì, nó tấn công vồn vã khiến cả người tôi lắc lư theo nhiều lần muốn ngã ra đằng sau, nó kéo lại, tôi ôm cổ nó rên rỉ vút cao. Mỗi lần rút ra rồi lại đâm sâu vào, tôi ngơ ngác nhìn trần nhà chao đảo, cảm giác tê dại từ đốt xương cụt lan dọc sóng lưng, tình dục nhấn chìm lí trí đến cực điểm khiến tôi vô thức mà kéo mặt nó lên hôn môi. Mỗi lúc thế này thì hôn môi mới thích hơp hơn phải ko? Hôn xong, tôi thấy mắt Tùng Kha hơi đỏ, nó bế tôi lên sau đó điên cuồng va chạm, tiếng thở của nó ngày một gấp rút hơn. Cuối cùng nó đem tôi quăng lên bàn ăn, gập một chân tôi co lên và bắt đầu ầm ầm mà xỏ xiên, vật kia to và nóng đến ko tưởng sau một lúc vận động bít – tông ko ngừng nghỉ, dòng chất lỏng quen thuộc lại ồ ạt đổ vào trong, cùng lúc đó đầu óc tôi cũng trống rỗng trong màu sắc bắn pháo hoa, dưới bụng cũng bắn ra ướt đẫm, có những lúc chẳng cần vuốt ve “cái đó” nhưng tôi vẫn đạt khoái cảm, tôi dần cảm thấy sợ hãi sự quá ăn ý trong chuyện làm tình với Tùng Kha. Sợ sau này rời khỏi nó, tôi sẽ ko gặp được ai cho mình cảm giác y như vậy. Tùng Kha làm xong thì ôm tôi về phòng tắm, ở trong đó làm thêm một hiệp điên cuồng nữa mà hai người phụ nữ kia vẫn chưa về. Tôi rời khỏi phòng tắm, bước chân rệu rã, ở phía xương đốt cụt đau nóng tới nổi tưởng sắp tróc da luôn rồi, thậm chí chỗ đó cũng đã sưng đỏ khó nhìn. Tùng Kha tốt bụng đột xuất mà đem tôi trở về tận phòng ngủ. Tôi mơ mơ màng màng thấy nó vẫn chưa chịu ra ngoài, sau đó nó nằm xuống bên cạnh, hút một điếu thuốc xong rồi chợt ôm lấy tôi, thực sự tôi chẳng còn chút sức lực nào để nghĩ động cơ gì khiến nó làm thế. Nó ôm tôi siết chặt, hai chúng tôi cứ nằm như vậy, tôi gối đầu trên cánh tay săn chắc của nó rồi mơ ngủ hồi nào cũng ko hay, ngủ đến tận xế chiều, tôi nhìn qua ko thấy Tùng Kha đâu, lóng tai mới nghe thấy tiếng của Thúy và mụ dì ghẻ đã trở về.
|
|