Fanfic VKook BTS | Tớ Thích Cậu
|
|
[VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu Chap 18 - Cậu ta đã đi rồi phải không ? - Ừ...đã đi rồi... - Đi đâu ? - Không biết. - Để cậu ta đi dễ dàng vậy sao ? - Chứ tớ phải làm sao ? - Ôm, níu giữ cậu ta lại ? - Không phải cậu ấy muốn đi ? - Nhưng...không phải cậu yêu cậu ta sao ? - Thì sao ? - Đó có thật sự là yêu ? Sao lại dễ dàng từ bỏ tình yêu của mình như vậy ? - Tình yêu..? Không phải nhìn người mình yêu hạnh phúc cũng là một dạng của tình yêu ? - Cậu...thật ngốc ! - Ừ. Tớ ngốc...Ngốc nên mới để cậu ấy đi dễ dàng vậy. Đáng lẽ tớ phải đến tặng cho cậu ấy một cái đạp chứ nhỉ ? Hay một cái bạt tai ? - Ngốc ! Lau nước mắt đi ! - Tớ khóc sao ? À xin lỗi nhé. Không phải khóc đâu. Chỉ là một ít nước và muối thôi... Cậu đứng dậy. Kết thúc buổi trò chuyện với Harry chỉ có thế. Cậu không muốn nói về chuyện này thêm nữa. Lần này cậu sẽ thật sự quên đi. Anh đi...mãi mãi không trở về. Thôi thì cậu sẽ gói thật chặt tình yêu với anh, đem cất vào một nơi thật sâu trong trái tim. Xem như là một phần kí ức mà cậu phải quên đi. Cậu muốn mình mất đi phần trí nhớ ấy. Để không phải nhớ về anh thêm một chút nào nữa. Để không phải đau nữa. Từ nay...cậu là một Jeon Jung Kook mới... . . . . Một tuần sau - Mark ahhhhhhh !!!! Đi chơi nào !!! - Jung Kook hét toáng lên trước cửa nhà Mark mặc kệ ánh nhìn... kì thị của mọi người. - Từ từ nào !!! - Mark nhăn nhó lò cái mặt ra - Phải để tớ chuẩn bị nữa chứ ! - Nhanh nhanh nhanh ! Tớ không đủ kiên nhẫn đâu đấy ! - Jung Kook đá cái bẹp vào cánh cổng tội nghiệp. - ĐÂY RỒI !!! - Mark hét toáng lên làm cậu suýt nữa bổ ngửa. Chưa đầy năm giây sau giọng hét đó đã thấy cậu ta lù lù xuất hiện với một khuôn mặt không thể dữ tợn hơn. - Cậu bị gì vậy hả ? Có vấn đề gì không ? Để tớ đưa cậu vào thẳng bệnh viện luôn nhé ? - Mark tức giận lay lay đôi vai của Jung Kook. - Hề hề _Jung Kook cười xoa dịu cơn nóng của Mark - Một tháng nữa tớ đi rồi nên muốn nhanh nhanh ấy mà..._ Rồi lại vờ làm vẻ mặt cún con làm Mark một phen nuốt nước bọt. - Thôi được rồi..._Mark xoay lưng rồi lắc đầu - Đi nhanh nào. Jung Kook vừa đi vừa tíu ta tíu tít như một...thằng điên làm Mark nhiều phen phải bịt tai bịt mặt vì...ngại. Chỉ có mình cậu là kêu khổ. Rốt cuộc những ngày này Jung Kook bị gì vậy chứ ? Lúc nào cũng vui vẻ quá mức cần thiết. Nghĩ là làm như vậy mọi người sẽ an tâm hơn ư ? Chỉ làm cậu thêm lo thì có. Nghĩ là vui vẻ sẽ quên được hắn ta ư ? Càng cười...lại càng buồn thì có...Jung Kook vốn dĩ không giỏi trong việc giả vờ mà cứ cố diễn xuất. Haizzz. Đúng là thảm họa... . . . . - Một tháng nữa Jung Kook đi ? - Hyerim nhấp một ngụm nước hỏi - Ừ _Harry trầm ngâm - Tôi phải làm gì ? - Cậu muốn làm gì ? Cậu có hai lựa chọn : Một là để Jung Kook đi những mãi chìm trong đau khổ. Hai là để Jung Kook đi và nói ra sự thật, và để hai người họ hạnh phúc bên nhau. - Nhưng tôi không thể Hyerim à..._ Cậu khổ sở _ Tôi không thể nhìn thấy cậu ấy vui vẻ bên người khác... - Vậy cậu muốn nhìn thấy cậu ấy đau khổ ? - Cô nheo mắt - tôi nghĩ không phải như vậy. - Tôi..._ Cậu vò đầu - tôi không thể... - Nếu là tôi..._ Cô đứng dậy, xoay người đi - tôi sẽ chọn lựa chọn số hai. Nói ra đi Harry. Không phải vì tôi...mà là vì cả cậu nữa. . . . Jung Kook vứt cái cặp lên bàn. Hôm nay chơi với Mark làm cậu mệt quá. Từ khi anh đi cậu chưa khi nào cười vui như ngày hôm nay. Ôiiii, cậu lại nghĩ về anh mất rồi...cậu ngốc quá đi. Đã bảo là từ nay sẽ quên anh để sống thật tốt cơ mà. Không phải mấy hôm nay cậu cười rất nhiều sao ? Sao giờ - khi chỉ còn một mình cậu lại cảm thấy trống rỗng thế này ? Cậu cầm điện thoại lên, bấm một dãy số mặc dù biết sẽ không thể có ai bắt máy... " Số máy quý khách vừa gọi không có thật..." Cậu hít một hơi dài, thì thầm vào điện thoại : - Em rất nhớ anh...tim em đau quá. Em sắp không chịu nổi rồi...em phải làm gì bây giờ ? Anh nói cho em bây giờ em phải làm sao đây ?Anh vẫn sống tốt chứ ? Trong điện thoại vẫn vang lên giọng nói nhắc nhở cậu đã bấm sai số, cậu mặc kệ, vẫn tiếp tục nói. Cậu hết sức khống chế cảm xúc của mình, nhưng cậu không thể... - Anh trả lời em đi được chứ ? Nói với em một câu thôi mà...Chỉ cần anh nói anh vẫn sống tốt...hay anh nói anh đã quên em cũng được. Chỉ cần để em nghe thấy giọng nói của anh thôi mà... Trong điện thoại vẫn vang lên những lời nói đến tan nát cõi lòng... - Em hận bản thân mình không thể căm ghét anh. Em tự bảo phải quên anh đi...Nhưng em không thể...Nếu em cứ nhung nhớ anh thế này làm sao em có thể sống được đây ? Em muốn bắt đầu một cuộc sống mới nhưng em không thể...Cái gì em cũng không làm được... Cậu cúp máy. Gục đầu xuống bàn khóc...Vì sao ? Vì sao chứ ? Sao cậu không thể quên được anh ? Sao không thể từ bỏ anh để bắt đầu một cuộc sống mới ? không phải cậu đã chọn cách đi du học sao ? Sao cậu vẫn không thể thoát khỏi hình bóng anh ? Sao anh vẫn đeo đuổi mãi trong tâm trí cậu như thế... ? . . . . Một tháng sau - Jung Kook. Mai cậu đi rồi _Harry nhẹ ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng hỏi - Đã chuẩn bị xong chưa ? - Tớ lúc nào cũng sẵn sàng mà - Jung Kook cười - Cậu ở lại nhớ giữ sức khỏe nhé. Với lại..._ cậu nháy mắt - cái cô Hyerim ấy cũng tốt lắm đấy ! - Gì chứ ? - Mặt Harry dần đỏ lên - Tớ với cô ấy chỉ là bạn thôi. Cậu biết tớ thích ai cơ mà... - Harry à - cậu ngắt lời - đừng chờ tớ nữa. Tìm hạnh phúc cho mình đi... - Jung Kook..._ khuôn mặt Harry thoáng buồn - Cậu vẫn còn yêu Taehyung ? Tim cậu khẽ nhói lên rồi cũng vội đập bình thường trở lại - Cậu biết mà. Tớ khi nào vẫn vậy thôi. - Sau bao nhiêu chuyện hắn ta làm với cậu...cậu vẫn yêu hắn ta ? - Gì cơ chứ _ cậu bật cười - tình cảm của tớ...có lẽ không bao giờ thay đổi. - Thôi được rồi - Harry bực mình đập bàn đứng dậy - Tình yêu cao thượng của hai người tớ không chịu nổi. Tớ bỏ cuộc rồi đấy ! - Harry ! - Cậu vội giật giật áo Harry - Bình tĩnh nào, mọi người đang nhìn đấy ! - Nhìn cho họ nhìn - Harry đỏ tía mặt mày - Jung Kook. Cậu nghe cho rõ đây. Coi như kiếp này tớ buông tay cậu. Coi như kiếp này tớ không bao giờ có được cậu. Nhưng trước khi mất cậu, tớ muốn nói cho cậu nghe một chuyện. Cậu nghe cho rõ đây! Taehyung rời xa cậu...là có lí do ! Mặt cậu đỏ lên. Anh rời xa cậu...là có lí do? Cậu biết, biết chứ. Chắc lí do là anh đã chán ghét cậu, chắc lí do là anh thấy cậu quá phiền phức nên mới rời xa cậu chứ gì. Mấy chuyện đó, cậu biết hết chứ ! - Lí do của Taehyung - Harry tiếp - chính là vì cậu. Vì cậu đấy đồ ngốc Jeon Jung Kook ạ. - Tớ biết - giờ đến lượt cậu cũng tức giận - tớ biết Taehyung chán ghét tớ nên mới bỏ đi. Làm ơn đừng nói nữa đi ! - Không phải - Harry nắm lấy vai Jung Kook - cậu ta rời đi vì muốn cứu mạng sống cho chính cậu đấy ! Nếu hôm đó cậu ta không đi, chắc cậu cũng không còn sống được đến bây giờ đâu ! - S...sao ? - cậu thẫn thờ, ngồi thụp xuống ghế _Vậy là sao ? - Jung Kook..._Harry quỳ xuống nắm lấy tay cậu - cậu bình tĩnh nghe tớ nói đây. Bệnh tim của cậu...phải phẫu thuật. Phải tìm tim thích hợp để thay thế. Người bình thường thì không thể làm được...nhưng bà Kim thì có thể. Chính Taehyung đã quỳ sụp xuống cầu xin người phụ nữ đó. Bà ta đồng ý. Nhưng yêu cầu của bà ta chính là Taehyung phải rời xa cậu...phải đi du học và không bao giờ được trở lại đây nữa...cậu ta đã đồng ý hy sinh bản thân mình để cứu lấy cậu đấy ! Jung Kook ạ ! - Không...không thể _ mặt mày cậu tái mét, tim cậu đập mạnh - không thể như vậy được... - Còn hôm Taehyung gặp lại cậu, cậu ta đúng là đã bị ô tô tông không nhẹ. Phải nằm viện hơn cả tuần nhưng tuyệt nhiên không nói với ai. Cậu ta nói mình đã chết chỉ để cậu không nhớ đến cậu ta nữa. Để cậu không phải đau khổ nữa... - Không...tớ không tin - Jung Kook lắc đầu - Không có chuyện đó được ! - Jung Kook ! Cậu ta làm tất cả mọi việc...là vì cậu ! - Harry hạ giọng - Tình yêu cậu ta dành cho cậu cuối cùng tớ đã nhận ra, lớn hơn rất nhiều so với tình cảm tớ dành cho cậu. Đáng lẽ ngay từ đầu, tớ không nên xen vào chuyện này... - Harry - cậu cố gắng điều hòa tâm trạng mình trở lại bình thường - sao không nói với tớ chuyện này sớm hơn ? - Tớ..._Harry lúng túng - vì tớ yêu cậu...tớ đã nghĩ để cậu ở bên tớ, cậu sẽ yêu tớ. Do tớ quá ích kỉ...tớ không muốn cậu biết ! Tớ không muốn cậu lại đi tìm tên Taehyung đó...tớ... - Vậy sao..._ cậu hét lên, nước mắt giàn dụa - vì sao giờ cậu lại nói với tớ hả ? - Vì tớ không muốn nhìn cậu đau khổ nữa - Harry cũng lớn giọng - tớ nghĩ mình có thể đem lại hạnh phúc cho cậu...nhưng tớ không thể. Tớ biết mình sẽ mất cậu. Nên tớ muốn nói ra để cậu có được hạnh phúc ! - Tớ ghét cậu - Jung Kook la toáng lên - Giờ cậu nói với tớ thì được gì ? Nói sao thì Taehyung cũng đã đi rồi ! Cậu nói ra chỉ để tớ sống cả đời với ân hận và dày vò thôi ! " Tớ ghét cậu " Harry cười trên dòng nước mắt. Cuối cùng ba từ ấy Jung Kook cũng nói ra rồi. Không phải ba từ cậu mong muốn mà là tớ ghét cậu. Lời nói ấy như con dao đâm thẳng vào tim Harry. Đã biết có ngày này...mà sao vẫn cứ đâm đầu vào ? - Tớ xin lỗi cậu Jung Kook..._Harry nói trong dòng nước mắt - Tớ không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như thế này...hãy cho tớ cơ hội chuộc tội đi... - Cơ hội gì cơ chứ ? - Cậu cũng nước mắt rơi không ngừng - Giờ cậu làm được gì? - Cậu hãy đi London đi..._Harry cố nở nụ cười - Taehyung...cũng đang du học ở đó... - Cậu nói cái gì ? Taehyung đi London ? . . . Harry thẫn thờ bước đi trên con phố vắng. Vậy là cậu đã nói ra rồi. Lòng cậu nhẹ nhàng hơn hẳn. Lúc này cậu thật sự mong Jung Kook sẽ tìm được hạnh phúc. Tình cảm của ngày xưa...có lẽ đã đến lúc nên từ bỏ... [ Reng reng reng] Cậu nhấc máy lên, là Hyerim... - Đang ở đâu đấy ? - Đường... làm gì đấy ? - Cậu nhẹ trả lời - A ! Thấy rồi. Quay người lại đi ! Cậu quay người lại. Hyerim đang ở ngay sau lưng cậu. Nở nụ cười rạng rỡ. Từng cơn gió nhẹ thổi qua, vài chiếc lá nhẹ nhàng bay. Cậu đứng sững. Ánh nắng chiếu vào khuôn mặt ấy, thật dịu dàng. Nụ cười càng thêm tươi tắn. Làn gió khẽ len vào mái tóc xoăn nhẹ làm nó phất phơ. Tim cậu thoáng đập trật một nhịp. Đúng là Hyerim...cô luôn ở sau cậu. Luôn bên cạnh cậu lúc cậu cần cô nhất. Cứ như một sức sống bền bỉ, cô vẫn bước đi cùng cậu dù lúc nào cũng đi sao cậu...không hiểu sao cậu bước đến, ôm chầm lấy cô. - Hyerim à...cám ơn cậu..._ Cậu ôm chặt lấy cô, hít hà mùi thơm từ mái tóc cô, cảm giác bình yên lạ. Cô sững người...Mắt mở to. Cả người cứng đờ, cậu đang ôm cô ư ? Tim cô đập mạnh, sợ khoảng cách này cậu sẽ nhận ra mất. Nhưng cô không muốn đẩy cậu ra...cô muốn được hưởng khoảnh khắc này... - Có...có chuyện gì vậy ? - Tôi đã nói ra rồi - cậu vẫn ôm cô, thì thào - Nói ra hết với cậu ấy rồi. Hóa ra là vậy. Tim cô hơi hụt hẫng. Ra là cậu ôm cô cũng chỉ vì muốn lấp đầy khoảng trống sau khi nói ra với Jung Kook. Mặc dù biết vậy nhưng cô vẫn muốn mãi ôm cậu như thế này... - Cậu ta nói sao ? - Nói ghét tôi _ cậu cười, lòng đau như cắt - nói tôi không làm được gì... - Cậu ta thật ngốc - cô vùi đầu vào vai cậu, cố gắng tận hưởng giây phút này. - Uh...hay có lẽ tôi không xứng đáng để yêu thương. - Cái gì ? - Cô đẩy cậu ra - Cậu có muốn tôi kể cho cậu nghe một câu chuyện cười không ? - Gì ? - Cậu ngạc nhiên vì sự thay đổi thái độ đến chóng mặt của cô - Ngày xửa ngày xưa...có một con khỉ yêu tha thiết một con cá. Nhưng khoảng cách giữa cá và khỉ...cậu biết mà. Không thể đến được với nhau. Nhưng hàng ngày khỉ vẫn nghe cá tâm sự về chuyện cá yêu một con cá khác...Mặc dù khỉ đau lắm nhưng vẫn cố gắng mỉm cười với cá...cuối cùng khi tình yêu của cá tan vỡ cá lại tìm đến với khỉ. Nhưng khỉ vẫn chấp nhận... - Con khỉ đó ngốc quá..._ Cậu bật cười - Uh. Ngốc giống tôi vậy - Cô quay mặt đi để che đi khuôn mặt đang đỏ ửng... - Hả ? - Cậu ngạc nhiên quay sang cô - không lẽ cậu... - Đúng vậy ! Đồ ngốc ! Muốn tôi nói rõ ra nữa sao ? - Cô quay mặt sang, bực tức nói - Tôi thích cậu đấy ! Được chưa ? Hả ? Cậu được một phen đau tim - Cậu...thích tôi ? Cô ngại ngùng gật đầu. Ôi không thể ! Chuyện này đến nằm mơ cậu cũng không ngờ. Người bạn thân nhất của cậu, người cậu tâm sự chuyện tình cảm lâm ly bi đát của mình...lại thích cậu ư ? Sao cậu không hề biết gì ? Sao cô giỏi che dấu tình cảm đến vậy chứ ??? . . . . Sân bay Incheon - Jung Kook à. Oaaaa - Mark ôm cậu bật khóc nức nở _ Qua bên đó cẩn thận nhé. Nhớ giữ gìn sức khỏe, ăn uống đầy đủ nghe chưa ??? Nhớ hàng ngày phải gọi về cho tớ đấy ! - Tớ biết rồi - cậu khổ sở cười - giờ làm ơn buông tớ ra đi ! Tớ sắp nghẹt thở chết rồi ! Jackson bất lực đành tham gia vào công cuộc lôi kéo Mark ra. Jackson kéo người Mark ra khỏi Jung Kook, ôm vào lòng. Thế là cậu ta im bặt luôn. Cậu bật cười. Cái cặp này vẫn như vậy. Suốt ngày nhí nhố mà cũng không kém phần sến sụa. Đi rồi cậu sẽ nhớ hai người này lắm đây. Cậu nhìn thấy Harry đang đứng sau hai người bọn họ. Cậu bước đến, nở nụ cười, giơ bàn tay ra y như lần đầu tiên Harry gặp cậu, nói : - Cậu không có gì nói với tớ sao ? Harry đỏ mặt, gãi đầu - Tớ không biết nói gì ngoài câu xin lỗi... - Không - Cậu cười - chính tớ mới phải là người xin lỗi. Nếu là tớ tớ cũng sẽ làm như vậy thôi... - Nhưng... Câu nói chưa kịp nói ra đã im bặt. Cậu nhón chân lên, hôn nhẹ lên trán Harry rồi đặt chân xuống, mặt khẽ đỏ lên : - Sống tốt nhé Harry...tớ sẽ rất nhớ cậu. - Cám ơn cậu - Harry cuối cùng đã có thể mỉm cười - qua đó đừng tự dằn vặt mình nữa nhé... Cậu cười, nụ cười tươi như ánh nắng mặt trời - Không, tớ sẽ sang London để tìm lại Taehyung...tìm lại tình cảm của ngày xưa... End chap 18.
|
[VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu Chap 19 1 năm sau London, England Hôm nay là tròn một năm cậu sang London. Vừa mới đó mà đã một năm rồi. Một năm cậu xa mọi người, một năm không ở quê hương. Và hơn một năm không có anh bên cạnh...Mọi chuyện vẫn ổn. Ngoài trừ việc cậu không thể nào thích nghi được với môi trường ở đây và rào cản ngôn ngữ. Nhiều lúc cậu thấy thật khó khăn, cậu muốn bỏ cuộc. Nhưng cậu vẫn chưa tìm được anh ở đây. Dù trong suốt một năm qua cậu không ngừng tìm kiếm anh nhưng quan hệ của cậu bên này dường như không có nên đó quả là một việc rất khó khăn. Hiện giờ mọi người đều đã vào đại học. Mark và Jackson thì thi chung một trường, còn hình như quan hệ giữa Hyerim và Harry đang dần tiến triển tốt. Một mình cậu sang đây, những ngày đầu cậu vẫn có cảm giác buồn man mác vì xa nhà, nhất là trong quang cảnh khoáng đãng và tĩnh lặng pha lẫn chút se lạnh của những ngày cuối thu. Nhưng giờ mọi chuyện chắc có lẽ đã ổn, cậu đã tìm cho mình một vài người bạn, hầu như ai cũng tốt bụng và đáng mến... Cậu vẫn nhớ anh, nhớ rất nhiều. Cậu tìm anh hàng ngày, nhưng không thể nào tìm ra. Có lẽ ông trời không cho cậu đến với anh, có lẽ duyên số không cho anh gặp cậu. Cậu vẫn đang lê từng bước vô định, vẫn sống với mục tiêu đi tìm anh. Có lẽ người khác sẽ nói cậu ngốc, nói cậu mê muội nhưng cậu mặc kệ. Miễn sao cậu lại được nhìn thấy anh, thấy anh sống khỏe là tốt rồi. - Jung Kook - cậu bạn người Hàn cùng phòng lên tiếng - nghe nói ngày mai tại The Academy Brixton mở cuộc thi tuyển chọn thực tập sinh kìa. Cậu tham gia không? - Sao cơ? - Cậu bay vèo tới - Tuyển chọn thực tập sinh hả? - Uh, tớ biết cậu muốn nên đã lấy thông tin về cho cậu rồi kìa. Chuẩn bị mà mai thi nhá. Cậu cầm bộ hồ sơ trên tay, mỉm cười. Cậu đã bao lần bỏ chạy vì sợ hãi nên không trông mong lần này sẽ khá hơn. Nhưng có lẽ cậu cần một chút thay đổi. Cậu mong nếu mình trở thành ca sỹ sẽ nhanh chóng tìm được anh. Cả đêm đó cậu thức trắng để tập cho bài hát mới. Cậu dồn hết tình cảm của mình vào bài hát này. Ngày mai, cậu sẽ không bỏ chạy nữa. Ngày mai, cậu phải cố lên! . . . . Sáng hôm sau The Academy Brixton, London Cậu há hốc mồm, academy gì mà to như thế này. Cậu mò từng bước vào trong, tim đập thình thịch. Cậu sợ mình sẽ lại bỏ chạy mất thôi. Ôi thôi, cả hàng dài người đứng chờ như thế. Nhìn ai cũng xinh đẹp, sành điệu. Nhìn lại mình cậu chỉ muốn chui vào cái lỗ nào thôi. Thế này làm sao có cơ hội được cơ chứ !!! - Ôi - một người con gái xinh đẹp bước ra từ phòng thử giọng vừa đi vừa lắc đầu ngán ngẩm - Sao lại có thể loại đó cơ chứ. Người đẹp trai mà ranh như quỷ. Anh ta hát hay đến đâu mà dám chê mình chứ! Nghe đến đây thì hai chân cậu chỉ muốn vụt ra khỏi nơi này và không bao giờ trở lại mất thôi. Ngay đoạn cậu vừa quay gót định bỏ chạy thì đã quá muộn, cái tên Jeon Jung Kook được gọi lên. Cậu vừa bước vào vừa chửi rủa ông trời sao không cho nó gọi muộn muộn tí hay không bao giờ gọi luôn đi. Bước vào mà cậu chỉ dám cúi gằm mặt, tuyệt nhiên không hề ngẩng lên. - Cậu...Jeon Jung Kook? Giới thiệu một chút về bản thân đi nào. - Vâ...ng - cậu lí nhí - Jeon Jung Kook... 20 tu..ổi. Đến từ Seoul. - Được rồi. Bắt đầu đi. Trời ơi! Hai chân cậu không thể đứng vững nữa rồi. Nó cứ run cầm cập, tim thì đập thình thịch. Chắc có lẽ thế này nói cũng không xong chứ đừng nói hát. Cậu ngẩng mặt lên, định bảo nhầm người hay gì gì đó để chuồn lẹ. Nhưng vừa đưa đôi mắt lên, tim cậu bỗng chững lại... Là anh... Khuôn mặt đó, chính là anh. Anh đang ngồi ở đây, đối diện ngay với cậu... Không thể nhầm được. Anh cũng đang nhìn sững vào cậu. hai ánh mắt giao nhau nhưng cậu lập tức quay mặt đi hướng khác. Cậu tìm anh ròng rã trong suốt một năm trời cuối cùng lại gặp anh trong tình trạng này sao? Giờ gặp lại cậu biết làm sao đây? Cậu nghĩ đủ tình huống khi gặp lại. Vui có, buồn có. Nhưng tình huống này thì cậu chưa từng nghĩ đến. . . Khi vừa nghe đọc đến cái tên Jeon Jung Kook, anh đã khựng người. Jeon Jung Kook? Không lẽ cậu đang ở đây? Không thể nào, chắc cũng chỉ là tên giống nhau mà thôi. Nhưng khi cậu vừa bước vào anh đã thấy mặt mình đỏ cả lên. Đó chính là cậu. Là Jeon Jung Kook. Nhưng sao cậu lại ở đây? Người cậu gầy đi rất nhiều, khuôn mặt hốc hác. Anh thật không thể tin được. Cậu ở đây sao? Anh cứ nhìn sững vào cậu cho đến khi ánh mắt cậu đưa lên. Anh nhìn cậu, cậu nhìn anh. Nét hoảng hốt hiện lên rõ trên khuôn mặt cậu, và cậu quay đi hướng khác. Anh thấy tim mình nhói lên...sao lại đau thế này? Không phải chính anh rời xa cậu sao? Cho nên giờ cậu lạnh lùng với anh là đúng rồi. Sao anh lại có cảm giác này chứ? Thật ngốc...nhưng anh đau...đau quá. Cậu lại muốn bỏ chạy rồi đây. Anh biết chứ. Nhìn đôi chân đang run lẩy bẩy kia thì biết. Nhưng anh không muốn. Anh muốn cậu đứng lại, muốn cậu hoàn thành giấc mơ của mình. Chẳng biết anh nghĩ thế nào hay không kiềm chế được bản thân mình, anh bước đến, nhẹ ôm lấy cậu mặc cho cả người cậu cứng đơ, thì thầm vào tai cậu: - Cố lên...cậu sẽ làm được... . . Cả người cậu đứng sững. Anh đang làm gì vậy? Đang ôm cậu ư? Anh bảo cậu cố gắng lên? Nhưng anh lại lập tức buông ra làm cậu thấy hụt hẫng. Cậu nhìn anh, anh gật đầu. Cậu thấy tim mình đập chậm lại. Nhắm mắt, cậu cố điều hòa nhịp thở của mình. Thở sâu, cậu cất lên giọng hát... Khi em để anh ra đi thêm một bước nữa, đôi mắt em đẫm lệ Khi anh cất thêm một bước, nước mắt em càng trào dâng Khi anh tới một nơi mà em chẳng thể với đến dù cho em đã vươn tay đến mấy Em chẳng thể ngăn được anh, chỉ biết khóc mà thôi Em nên làm gì đây? Em nên làm gì đây? Anh đang ra đi mất rồi Em nên làm gì đây? Em nên làm gì đây? Anh đang ra đi mất rồi Em yêu anh... Em yêu anh... Em kêu gào lên cho anh biết điều ấy Nhưng anh chẳng nghe thấy em.. Vì em chỉ thốt lên điều ấy với con tim mình Em cố để xoá nhoà hình ảnh anh, nhưng anh lại xuất hiện ngày càng nhiều trong suy nghĩ của em Em cố để tạm biệt hình ảnh anh, nhưng anh lại xuất hiện ngày càng nhiều trong suy nghĩ của em Dù anh đã tới nơi mà em chẳng thể tựa vào anh dù em có cố vươn tay với Em không thể tìm thấy anh, chỉ biết khóc mà thôi Em nên làm gì đây? Em nên làm gì đây? Em chỉ thấy mỗi mình anh Em nên làm gì đây? Em nên làm gì đây? Em yêu anhEm xin lỗi.. xin lỗi.. Anh có nghe thấy anh nói gì không? Xin hãy quay về bên em, nếu người ấy không phải là anh thì em sẽ chẳng thể tiếp tục sống... [ What Should I Do? ] Cả căn phòng im ắng. Những ánh mắt nhìn cậu ngỡ ngàng. Cậu lại thấy tim mình đập mạnh, cậu hát tệ đến thế sao? Hic, thế mà trước giờ cậu cứ tự tin vào bản thân mình lắm. Từng tiếng vỗ tay vang lên. Mọi người khen tới tấp. Cậu mở mắt ra, anh đang vỗ tay và mỉm cười với cậu. Bất giác cậu nở lên một nụ cười. Cúi chào mọi người, cậu vẫn không rời mắt khỏi anh. Nghe nói khoảng hai ngày nữa sẽ có kết quả, cậu bước ra khỏi phòng, thở phào. Không ngờ cậu lại gặp anh ở đây. Không ngờ cậu lại được mọi người khen như thế. Gặp anh...có thể gọi là hạnh phúc hay đau khổ đây? . . . - Giám đốc - cô thư kí lên tiếng - Lúc nãy có chuyện gì vậy ạ? Sao anh lại... - Chuyện đó..._ anh tựa hai tay sau ghế, mỉm cười - Cậu ta...rất đáng yêu... Xong việc, anh lấy chiếc cặp rồi ra về. Từng ngày trôi qua trong buồn chán như vậy. Anh cứ đi, hết giờ rồi về. Thiên tài cũng đâu sung sướng gì. Bước ra khỏi cửa công ty, anh thở dài. Hôm nay anh lại gặp lại cậu, lại được ôm cậu. Anh cũng không hiểu sao lúc đó mình lại làm như thế. Những ngày qua anh nhớ cậu, thật sự rất nhớ. Anh muốn bỏ hết, bỏ hết tất cả để trở về bên cậu nhưng cuối cùng anh vẫn không thể. Anh phải ở lại xây dựng công ty cũng như ở lại để bảo vệ an toàn cho cậu. Nhưng sao giờ anh lại gặp cậu ở đây? Sao lại để vết thương trong anh tiếp tục rỉ máu vậy? - Kim Taehyung! Anh đứng khựng lại. Giọng nói này, anh không thể nhầm được. Giọng nói anh đã mơ thấy hàng đêm, giọng nói anh hằng mong nhớ. Anh quay người lại, cậu bước đến chỗ anh. - Kim Taehyung...Sao lúc nãy anh lại làm thế? - Sao? Thấy cậu đáng thương nên thế. Không được? - Anh nói mặc cho trái tim đau thắt. Không phải anh đã làm tổn thương cậu quá nhiều sao? Sao cậu lại đến tìm anh như thế. Sao lại để cho anh nhìn thấy cậu nữa rồi... - Anh đừng nói dối - cậu mỉm cười - Em biết anh vẫn còn yêu em. Cái ôm của anh cho em thấy điều đó. Nói trúng tim đen rồi đúng không? Anh đỏ mặt. Sao chỉ hơn một năm không gặp mà Jung Kook lại trở nên ghê gớm như vậy chứ? Anh đằng hắng, lấy lại vẻ bọc lạnh lùng, nhẹ nói: - Không có chuyện đó. Cậu đang nói cái gì vậy? Chuyện của chúng ta đã kết thúc từ một năm trước rồi. Lúc nãy tôi làm vậy chỉ vì nể cậu và tôi có quen biết thôi. Những lời anh nói như con dao đâm thẳng vào tim cậu. Nhưng cậu vẫn cố mỉm cười. Cậu biết anh đang nói dối. Lần đầu tiên cậu thấy anh đóng kịch dở như thế này. Cậu vờ gãi đầu: - Vậy sao lại có người nhớ chuyện mình bị bệnh sợ ban giám khảo nhỉ? Mặc dù mình chỉ kể cho người đó nghe duy nhất một lần từ hai năm trước. Công nhận trí nhớ người đó tốt thật! Giờ mặt anh càng đỏ tợn. Gì thế này? Đây có còn là Jung Kook của ngày xưa không thế. Giờ còn biết đối đáp với anh nữa cơ đấy. Làm anh cứng họng như thế này...đúng là chỉ có cậu. Anh không biết nói gì hay nói đúng hơn là ngượng liền vội quay bước đi thẳng để mặc cậu mỉm cười thích thú, hét to lên: - Kim Taehyung! Anh nghe cho kĩ đây! Em đã tìm thấy anh rồi thì đừng hòng em để anh đi. Những gì anh đã làm với em em sẽ bắt anh trả đủ. Anh nhớ đấy nhé! Nói xong cậu cũng quay lưng đi thẳng. Tâm trạng cậu đang rất là vui. Hôm nay hát tốt, được gặp lại anh. Biết anh vẫn còn thích cậu. vừa đi vừa huýt sáo, cậu ngẩng mặt lên trời, mặt cứ nghênh nghênh và hậu quả là vấp đá, ngã bổ nhào. Cậu luống cuống ngồi dậy, vừa đau vừa ngại. May mà đoạn đường này vắng nên không có ai. Cậu xuýt xoa vì đau, nơi đầu gấu chảy máu một mảng, đau, nó cứ tê cả lên. Trời lại bất chợt đổ mưa làm cậu thêm rát. Cố lết chân vào căn nhà nào đó bên đường. Giờ máu ra càng nhiều. Cậu vừa than vừa rủa ông trời, sao lại cho trời mưa vào lúc này chứ! Chưa kịp than xong cậu đã cảm thấy một hơi ấm phả vào người mình. Vội ngẩng mặt lên, là anh! Anh chẳng nhìn vào mặt cậu, chỉ lạnh lùng nâng chân cậu lên, nhẹ nhàng băng bó cho cậu. - Anh...anh..._ cậu lắp bắp chẳng nói nên lời. - Làm gì mà đến nỗi này - Anh vẫn chẳng chịu nhìn mặt cậu, cứ xoa vết thương cho cậu. Cậu chẳng nói gì chỉ bĩu môi. Cậu biết anh vẫn còn quan tâm đến mình mà. Muốn thử anh xem sao, cậu giả bộ - Ah, đau... Anh giật bắn mình rồi vội nhẹ tay. Vẫn từ tốn lau vết thương cho cậu, anh nhẹ nói: - Xin lỗi... - Em biết mà - cậu nở nụ cười tươi - Em biết anh vẫn còn yêu em mà. Anh im lặng. Không biết nói gì hơn. Vì cậu nói trúng tim đen của anh mà. Cả hai cứ im lặng như thế cho đến khi vết thương được băng bó xong. Anh đứng dậy, đưa cái ô cho cậu rồi bỏ đi. - Khoan đã - cậu níu tay anh lại, giương đôi mắt to tròn lên - Xe buýt đi rồi... - Thì sao? - Anh nhăn mặt thắc mắc - Anh nỡ để em ở ngoài đường mưa gió thế này sao? Giờ em không có nơi nào để về cả..._ cậu nói với giọng van nài. - Ý cậu là sao? - Cho em ở nhà anh một đêm nhé? - cậu nói đôi mắt chớp chớp làm anh phải nuốt nước bọt, đừng bao giờ làm vậy trước mặt anh nữa. - Nha nha nha - cậu vẫn cứ kéo áo anh van nài làm anh phải kiếp đảm, đành chấp nhận. - Về thì về _ Anh nói rồi lắc đầu bỏ đi trước, cứ thế này thì anh không kiềm chế được tình cảm của mình mất. . . . . Cậu há hốc mồm, hôm nay miệng cậu há nhiều quá mỏi ghê gớm. Nhưng thấy cảnh tượng này thì cậu không thể không há. Có thật anh sống một mình không thế? Ở trong cái nhà còn to hơn cái khách sạn. Cậu không ngờ tập đoàn nhà anh có thế lực đến thế đấy. - Yah! Có phải anh sống một mình không vậy hả? Sao nhà lại lớn thế này! - cậu lẽo đẽo theo anh vừa đi vừa hỏi. - Không! Sống cả gia đình đấy! Cả con cả vợ cả cháu cả chắt ở trong đó luôn đấy - anh bực mình đứng lại hét toáng lên, thật hết chịu nổi. - Thôi thôi được rồi...em biết mà! Em xin lỗi - cậu đứng yên, cúi gằm mặt. - Thôi được rồi!!! Đi thôi - anh lại lắc đầu bước tiếp. Cậu ngẩng mặt lên, khóe miệng từ từ nở lên một nụ cười tinh quái. Cậu biết mà, chiêu này bao giờ cũng có hiệu quả. Cậu nở nụ cười tươi, giơ tay lên không trung làm dấu hiệu chiến thắng. Anh từ trong nhà nhìn ra, nhẹ nở nụ cười. Chiêu này bao giờ anh cũng biết nhưng sao lần nào cũng không cầm lòng được. Anh nở nụ cười, nụ cười hiếm hoi mà trong suốt một năm qua hầu như chẳng ai thấy được. Cậu giờ lại trở về bên anh, chẳng biết thời gian ngắn ngủi này sẽ kéo dài được bao lâu. Nhưng giờ là lúc anh thấy ấm lòng hơn bao giờ hết. Đúng là chỉ có mình cậu mới có thể làm anh mỉm cười, chỉ mình cậu mới làm anh yên lòng. Nhưng cũng chính anh đã làm cậu tổn thương. Một giọt nước nhẹ rơi nơi khóe mắt. Một năm qua, anh sống không có cậu. Một năm qua anh sống trong sự cô đơn. Hàng đêm anh vẫn mơ thấy cậu, vẫn nghĩ đến cậu. Anh qua đây, mọi thứ đều mới mẻ và lạ lẫm. Anh phải cố gắng để có thể hoàn thành niềm hy vọng quá lớn mà mẹ giao cho. Lúc đó chẳng có ai bên cạnh anh, anh chỉ có một mình, chỉ có một mình chống chọi lại mọi thứ. Giờ cậu lại ở đây, bên cạnh anh... - Oaaa, trời lạnh quá - cậu vừa bước vào nhà đã thả phịch người ngồi xuống ghế rất tự nhiên thoải mái!? Anh bước đến, ngồi xuống ghế đối diện cậu, rót một cốc nước, đẩy sang cho cậu. Cả hai im lặng, cậu cầm cốc nước nóng, xoa xoa nơi tay để hơi ấm truyền đi khắp người. Anh cứ sững người nhìn cậu, cậu vẫn chẳng khác gì một năm trước cả. Vẫn là một đứa trẻ không hơn không kém. Mãi suy nghĩ anh chẳng nhận ra gương mặt cậu đã ghé sát gương mặt anh từ lúc nào. - Anh suy nghĩ gì vậy? Anh giật bắn người vội tỉnh lại, suýt nữa môi anh đã chạm vào môi cậu. Mặt anh dần đỏ cả lên, tim đập thình thịch. Anh lắp bắp: - Không... Câu nói chưa kịp nói ra đã bị chặn đứng. Cậu hôn anh, đặt lên môi anh một nụ hôn. Anh ngỡ ngàng mở tròn xoe mắt. Sau như bị cuốn vào nụ hôn với cậu, anh nhanh chóng lấy lại thế chủ động. Anh cắn nhẹ vào môi cậu làm cậu phải " ah" lên một tiếng, lợi dụng cơ hội đó anh luồn chiếc lưỡi của mình quấn lấy lưỡi cậu. Anh dò tìm mọi hốc hếch trong đôi môi cậu. Cậu cũng quấn lấy chiếc lưỡi của anh. Hai đôi môi cứ quấn lấy nhau như thế cho đến khi cậu bấm nhẹ vào tay anh ra hiệu là cậu đã không thở nỗi anh mới luyến tiếc buông ra. Môi cậu giờ sưng vù, anh hình như đến bây giờ mới nhận ra mình vừa làm gì vội kéo ghế đứng dậy, khuôn mặt đỏ ửng, vội nói: - Xin lỗi... - Sao anh lại xin lỗi em? - Giờ cậu bực mình thật sự _Đó không phải là việc mà cặp đôi nào cũng làm với nhau sao? Sao giờ em lại phải chủ động? Không lẽ..._ nói đến đây nước mắt cậu rơi lã chã - Không lẽ anh đã không còn yêu em sao? - Anh..._ anh lúng túng. Giờ anh không thể nói ra tình cảm của mình được. Anh không chắc mình sẽ đem lại được hạnh phúc cho cậu. Như trước kia, cậu yêu anh. Niềm vui thì ít mà đau khổ thì nhiều... - Anh quá đáng lắm! - Cậu hét lên, nước mắt không ngừng tuôn rơi - Anh không biết em đã nhớ anh đến mức nào! Không biết đêm nào em cũng nói vào số điện thoại không có thật như một đứa điên vậy! Em qua đây, và cũng chỉ có em đi tìm anh. Anh có biết một năm qua em đã sống như thế nào không? - Một...năm? Em qua đây đã một năm? - Giờ anh hốt hoảng thật sự, quên cả việc phải giữ khoảng cách với cậu - Làm sao em... - Em nhận học bổng! Qua học ở một môi trường mới, một nơi hoàn toàn xa lạ. Nhiều đêm em khóc thầm vì nhớ người thân, nhớ cả anh nữa. Nhiều lúc em đã xách valy ra sân bay nhưng cùng đành phải quay về. Anh biết vì sao không? Vì em phải tìm anh. Em nhất định phải tìm ra anh. Vậy mà khi tìm ra lại không giống như em tưởng tượng chút nào. Sao anh lại phải đối xử với em như thế chứ! - Anh...anh xin lỗi... - Anh lại xin lỗi? Anh không có câu gì khác để nói với em sao? - nước mắt rơi đầy trên khuôn mặt. Cậu thấy tủi thân ghê gớm. Anh không còn chút tình cảm gì với cậu sao? - Anh không xứng để em phải làm như vậy. Chính anh...chính anh đã rời bỏ em..._ anh cúi gằm mặt xuống, nét mặt ánh lên sự đau khổ. Anh đã rời xa cậu, đã mang lại bao tổn thương cho cậu. Giờ lại để cậu phải đi tìm anh, để cậu phải sống nơi đất lạ suốt một năm qua. - Em biết. Em biết hết rồi! - cậu ôm chầm lấy anh - Em biết vì sao anh rời xa em. Harry đã nói cho em. - Harry? - anh khựng lại - Em đã biết? - Em biết. Em biết anh còn yêu em - cậu dụi đầu vào ngực anh. Cố gắng hít hà hương thơm mà đã lâu lắm rồi cậu mới được cảm nhận thấy. - Em không giận anh sao? - anh kéo cậu ra, đặt 2 tay lên vai cậu, nhìn thẳng vào khuôn mặt cậu. Vẫn vậy, vẫn đôi mắt ấy, vẫn nụ cười ấy...nhưng sao giờ lại xơ xác, lại mệt mỏi thế này? - Không - cậu lắc đầu - Chính anh đã cứu em cơ mà. Dù anh có làm gì em vẫn yêu anh. Như vậy không đủ sao? - Anh không đủ tự tin - anh kéo cậu vào lòng, đặt cằm lên vai cậu, nhắm nghiền mắt lại - Anh không biết mình liệu có thể bảo vệ em, liệu có thể chăm sóc cho em được không. Khi nhìn thấy em khóc vì anh, hy vọng ấy trong anh tan biến. Khi nhìn thấy em cười với Harry, anh đã nghĩ đó sẽ là điều làm em hạnh phúc. Anh nghĩ mình không thể đem lại hạnh phúc cho em được... - Anh thường hay nói em ngốc mà giờ em cảm thấy anh còn ngốc hơn - cậu xoa xoa mái tóc anh - Được ở bên cạnh người mình yêu là hạnh phúc lớn nhất của mỗi con người. Em có thể gặp anh, có thể yêu anh là hạnh phúc của em rồi. - Nhưng..._ anh buông cậu ra đứng bật dậy - Mẹ anh sẽ không để yên cho em. Anh... - Ngốc ạ _ cậu nắm lấy tay anh - Em cũng là con trai, em có thể tự bảo vệ mình. Chỉ cần có anh ở bên cạnh em. Được chứ? End chap 19.
|
[VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu Chap 20 [End] Sáng sớm. Anh khẽ cựa mình. Từ từ mở đôi mắt, ánh sáng lùa vào làm anh nheo mày lại. Lại một buổi sáng nữa đến. Lại chỉ có một mình anh. Một ngày mới như bao ngày. Nhưng khoan... Hình như hôm nay có cái gì đó khang khác. Mùi thức ăn? Ở đâu ra vậy? Anh ngồi bật dậy, vội vã bước xuống giường. Trộm? Trộm ư? Anh đi đến cửa nhà bếp, đứng núp sau cánh cửa, tay cầm sẵn cây gậy, chuẩn bị tâm lí sẵn sàng. Nhưng...trộm thì nấu ăn làm gì? Nấu ăn cho chủ nhà biết nhà có trộm à? Anh đứng khựng lại. Một vẻ mặt không thể " thiểu năng" hơn. Mặt cứ ngơ ngơ giương đôi mắt ếch ra nhìn. Cho đến khi có người vỗ bộp lên lưng anh anh mới bừng tỉnh nhảy choi choi và vung gậy lung tung. Có ai mà chụp được ảnh giám đốc Kim lúc này đem bán cho báo chắc cũng giàu to. Tóc chưa chải, mặt chưa rửa, áo quần chưa thay... - A - một giọng nói vang lên làm anh bừng tỉnh. Giờ mới định thần nhìn lại người đang ôm đầu đứng trước mặt mình. Mái tóc nâu, da trăng trắng...ai...? Khoan đã, hình như tối qua...Jung Kook? Ôi trời anh bị gì thế này!!! - Em không sao chứ? - anh vội ngồi xuống lo lắng xoa đầu cậu, nó đã u lên một cục to rồi. Sao mới sáng sớm anh đã bị lưu lạc tinh thần thế này! - Anh làm gì vậy? - cậu giương đôi mắt căm thù lên nhìn anh - Mới sáng sớm đã lên cơn rồi à. A đau.... - Anh xin lỗi. Anh tưởng có trộm - anh nói rồi kéo cậu đứng dậy, dẫn cậu vào phòng khách. Để cậu ngồi xuống ghế, anh vội vàng đi lấy thuốc băng bó cho cậu. - Sao số em lạ thế nhỉ. Tối qua thì đau chân hôm nay thì đau đầu - anh nhẹ nhàng xoa thuốc cho cậu khẽ phì cười. - Chẳng phải đều do anh sao - cậu nhăn mặt vì đau - Nhẹ tay thôi. Đau. - Sao lại do anh chứ? - anh cố tình đè nặng tay hơn làm cậu kêu e é lên vì đau - Tối qua là do em đấy chứ! - Hứ! Thì cũng do nghĩ về anh chứ ai - cậu bĩu môi, quay mặt đi hướng khác, thì thầm - Thật đáng ghét. - Này! - Anh dừng tay, quỳ xuống đặt sát mặt mình vào mặt cậu - Anh đã bảo nhầm tưởng trộm mà. - Sao lại nhầm chứ! - cậu quay mặt lại - Chẳng lẽ anh chưa dẫn ai về nhà ở lại qua đêm sao? - Uh thì có - anh bỗng nhiên thay đổi thái độ, ngượng ngùng gãi đầu gãi tai và điều đó đương nhiên không qua được mắt cậu. - Ai? - cậu trố mắt lên nhìn anh - Nói! Anh dẫn con nào về nhà hả? - Không phải - anh vội vàng phân bua - Em hiểu lầm rồi. - Gì chứ! - cậu bực mình đến quên cả đau - Không phải anh vừa nói vậy sao? Thật quá đáng mà. Em không ngờ anh lại như thế đấy! - Không..._ anh chưa kịp nói xong câu cậu đã đứng dậy đùng đùng bỏ đi. - Anh đã nói là không phải mà - anh đuổi theo ôm chầm cậu từ phía sau - Anh đã nói là anh chỉ yêu mình em chưa nhỉ? Cậu đứng sững người. Ấm áp quá...cái ôm từ phía sau của anh bao giờ cũng làm cậu cảm thấy hạnh phúc ghê gớm. Giờ không cần anh giải thích nữa. Sao cũng được. Chỉ cần anh vẫn ở bên cậu thế này...sẽ ổn. - Không phải anh đưa ai về nhà qua đêm đâu - anh thì thầm vào tai cậu - Mẹ anh chỉ đến ở vài ngày thôi. Thật đấy. - Thật hả? - cậu quay đầu lại trừng trừng nhìn anh - Cẩn thận em đấy. Anh thử xem. - Uh. Anh biết mà. Không qua đêm đâu, chỉ ban ngày thôi - anh nói rồi vọi buông cậu ra co giò chạy gấp - Ya!!! Kim Taehyung! Anh đứng lại cho em - cậu máu nóng lên tận mặt rượt theo anh. Hai người cứ rượt nhau chạy khắp nhà. Tiếng cười giòn tan hạnh phúc. Đã bao lâu rồi cả cậu và anh không được cười thế này? Đã bao lâu rồi cả hai không được bên nhau? Liệu hạnh phúc này sẽ kéo dài bao lâu? Có là mãi mãi...? . . - Gì? - anh suýt nữa phun luôn nước trong miệng vào mặt cậu - đi gặp mẹ anh á? - Aishh! - cậu bực mình lấy khăn lau mặt - Làm gì anh tỏ thái độ đó chứ. Không lẽ anh định giấu mẹ thế này à? - Nhưng..._ anh vuốt vuốt ngực - Gặp rồi em định nói gì? - Em không biết - cậu khẽ nhắm mắt - Nhưng em sẽ cố. Nhưng anh à... Anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, đôi mắt cậu xoáy thẳng vào mắt anh. Cậu khẽ nắm lấy tay anh, nói những lời làm lòng anh đau như cắt... - Đừng bỏ rơi em. Lần nữa nhé... Anh siết chặt lấy tay cậu. Kéo cậu lại gần, anh hôn nhẹ lên trán cậu: - Anh xin lỗi...Anh sẽ không bỏ rơi em nữa. Anh hứa! Cậu nhẹ nở nụ cười buồn, hỏi câu hỏi mà anh đang lo sợ nhất - Nhưng nếu chúng ta không thể. Thì sao? Khuôn mặt anh bỗng thay đổi. Đôi mắt sáng rực lên. Khóe môi cong lên một nụ cười có thể nói là...đểu vô cùng. Anh ghé sát vào tai cậu, thì thầm: - Thế thì làm cho chuyện đã rồi đi. Ăn cơm trước kẻng đi! Một luồng điện bỗng chạy dọc theo sống lưng cậu. Cậu im lặng như tờ, có vẻ như vẫn chưa tiêu hóa hết lời anh nói. Nhìn qua mặt anh, nụ cười y như sói đánh thức cậu. Giờ có vẻ như mới hiểu, cậu rùng mình, mặt bắt đầu đỏ lên, rồi toàn thân đỏ rực. Cậu lia ánh mắt căm phẫn sang nhìn anh: - Anh được lắm. Giờ còn biết nghĩ đến mấy chuyện này cơ đấy - cậu nghiến chặt răng cảm tưởng như sắp bay ra cả hàm. - Sao đâu - anh nhún vai vẻ thản nhiên - Xin lỗi em chứ anh nghĩ đến chuyện này từ lâu lắm rồi. Anh cũng là con trai đang lớn mà, " sinh lực" dồi dào lắm ấy chứ. - Gì? - cậu giật mình đưa tay lên chắn ngang ngực rồi như nhận ra chuyện gì, cậu hốt hoảng - Lúc trước ở chung nhà anh chưa làm gì em đấy chứ??? - Làm rồi thì sao mà chưa thì sao? - anh dần dần tiếc sát vào cậu, liếm môi tỏ vẻ rất gian tà. - Anh...anh - cậu giật mình khi người mình đã chạm vào tường - Nếu chưa thì bây giờ làm. Đâu có muộn - anh lại càng tiến sát vào cậu hơn, 5cm, 3cm... Anh nắm lấy vai cậu, hôn nhẹ vào trán cậu. Cậu hốt hoảng thở hồng hộc. Anh nhìn cậu, mỉm cười: - Dù anh rất muốn nhưng nếu em chưa sẵn sàng, anh sẽ không làm gì em. Nói xong anh quay người lại, vẻ mặt rất thích thú, lời nói nhẹ như gió thoảng -Nếu không thì giờ em đâu còn lành lặn thế này nữa. Câu nói này đâu thể lọt khỏi tai cậu. Cậu thẫn thờ, mặt cứ đơ ra. Hóa ra trước giờ...cậu đã quá khinh suất. Không biết bao lâu nữa cậu sẽ bị anh đè đây...Ôi ôiii, cậu ôm đầu lắc qua lắc lại, quả là quá quá quá nguy hiểm. . . . . - Không! Jung Kook...đừng rời xa anh! - Anh bật dậy, thở hồng hộc. Cơn ác mộng quá kinh khủng. Anh thấy Jung Kook ở đấy nhưng không thèm quay lại nhìn anh. Chỉ thế mà đi thẳng. Dù anh cố đuổi theo đến đâu thì cậu vẫn không dừng lại, dù anh có cố nắm lấy bàn tay cậu thì cậu cũng dần dần biến mất... Anh đặt tay nơi tim để nhịp tim trở lại bình thường, mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo. Anh tự trấn an mình. Sẽ không sao, không sao đâu mà... . . . - Em bây giờ sẽ đi gặp mẹ sao? - Anh đang cắt cắt xén xén rau củ chuẩn bị bữa sáng cho cả hai, không cần nói cũng biết trình nấu ăn của cậu ra sao mà. - Ăn xong em sẽ đi - cậu ngáp ngắn ngáp dài vì mới ngủ dậy - Anh không cần đi với em đâu. - Sao? - Anh quay bật người lại - Lỡ...có chuyện gì thì sao? - Em đã nói rồi mà - cậu thở dài - Sẽ không có chuyện gì đâu, và em cũng muốn nói chuyện riêng với mẹ anh. - Nhưng anh phải đưa em đi - anh bưng dĩa thức ăn đến cạnh cậu, hỏi. - Tùy anh. . . - Jung Kook. Có chuyện gì phải gọi cho anh ngay. Biết chứ? - anh nắm chặt lấy vai cậu, đưa đôi mắt trầm ấm dặn dò cậu. - Em biết rồi - cậu gật đầu, nở nụ cười - lúc nào xong em sẽ gọi. - Được rồi. Vậy anh về nhé. - anh hôn nhẹ lên trán cậu rồi bước vào xe - Khoan đã - cậu bỗng gọi anh lại, thì thầm - Em yêu anh. Anh hơi sững người. Có phải lần đầu cậu nói cậu yêu anh không nhỉ? Anh chưa kịp nói gì cậu đã chạy biến đi, khuôn mặt còn chút ửng đỏ, anh bước vào xe, lắc đầu - Đồ ngốc. Anh cũng yêu em. . . - Cậu Jung Kook - bà Kim nở nụ cười khinh thường - Không ngờ cậu cũng theo con tôi sang đây cơ đấy. Mời cậu ngồi. - Bác..._cậu rụt rè lên tiếng. Tim đập thình thịch, cậu sợ người đàn bà đang ngồi trước mặt mình này quá. Nhưng dù sao cậu cũng đã lấy hết can đảm cho lần này, nên cậu phải nói - Cháu yêu Taehyung! - Chuyện đó ta biết - vẫn nụ cười đó, bà Kim đưa đến cho cậu cốc trà - Nhưng cậu thử nhìn lại mình xem. Cậu có cái gì? Chỉ là một đứa mồ côi cha khố rách áo ôm thôi. - Bác! - cậu cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm. Nghèo thì sao chứ? Cậu vẫn đủ tiền ăn học và học rất giỏi đấy thôi. Mồ côi cha...cậu vẫn lớn lên rất mạnh mẽ đấy chứ! - Sao? Bị tổn thương à? - bà Kim cho cốc trà ngang miệng - Nói thật, tôi thấy cậu chẳng khác gì những đứa lợi dụng cả. Ngỡ cứ để bộ mặt giả nai đó là ai cũng bị mắc lừa sao? - Cháu...cháu không lợi dụng ai cả _ giờ thì cậu thấy bị tổn thương thật sự _Ngay từ đầu là do Taehyung tự tìm đến với cháu trước. Cháu đã bảo bản thân mình không xứng để yêu anh ấy. Nhưng tình yêu anh ấy dành cho cháu khiến cháu tin mình có thể. - Thằng nhóc đó - bà Kim lại càng cười - Nó quá ngốc nghếch nên mới mắc bẫy người như cậu. Cậu nên về nhà mà yên phận đi, đừng để tôi phải đụng chạm đến gia đình cậu. Cậu muốn họ ra đi như người cha quái quỷ nào đó của cậu ư? - Thật quá đáng! - cậu đứng bật dậy, nói xấu cậu bao nhiêu cũng được, nhưng đụng đến gia đình và cha cậu thì cậu quả thật không chịu được - Cha cháu có tên đàng hoàng. Là Jeon Junhyung! Chứ không phải là người cha quái quỷ nào đó! Bà Kim bỗng nhiên đơ lại, nụ cười trên mặt dần thu vào, khóe môi lắp bắp - Cậu nói gì? Cha cậu tên gì? Cậu hơi ngạc nhiên với thái độ của bà Kim nhưng cũng trả lời - Là Jeon Junhyung. Bà Kim làm rơi luôn cốc trà đang cầm. Đôi vai run lên bần bật. Bà đứng dậy, tiến lại chỗ cậu đang ngồi, hai tay bám chặt lấy vai cậu... - Cậu là...Jeon Jung Kook? - Vâng. Cháu là Jeon Jung Kook..._ mặt cậu hơi nhăn vì đau. - Jeon Junhyung là cha cậu? - Vâng. Là cha cháu - Giờ thì cậu càng đau hơn - Bác làm ơn buông vai cháu ra được không ạ? Bà Kim không nói không rằng, bỗng nhiên kéo mạnh vòng tay ôm cậu vào lòng làm cậu phát hoảng, bà vuốt ve dọc sống lưng cậu, nhẹ nhàng xoa mái tóc cậu, nhìn vào khuôn mặt cậu, mỉm cười hiền từ: - Con trai của ta... . . . Cậu chạy vội ra khỏi cánh cửa. Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Cậu đang mơ sao? Không không thể nào! Cậu đưa mắt nhìn bầu trời, những giọt nước mắt như chực chảy ra. Bỗng cậu nghe tiếng còi, ồ, là anh đến đón cậu. Anh chạy ào đến chỗ cậu, ôm lấy cậu vào lòng, lời nói gấp gáp: - Anh đã rất lo cho em...em không sao chứ? Có bị mẹ anh làm gì không? Cậu lắc đầu. Trong đầu giờ chỉ muốn nói ra " mẹ anh cũng là mẹ em..." nhưng cậu không thể. Cậu mỉm cười, quay mặt lên nhìn anh: - Chúng ta đi chơi đi... Anh hơi ngạc nhiên nhưng cũng đồng ý với ý kiến của cậu. Anh với cậu lâu lắm rồi đã không đi chơi rồi. - Em muốn đi đâu? - anh thắt dây an toàn cho cậu, quay qua nhẹ hỏi. - Biển - cậu chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, mùa đông sắp đến rồi... - Giờ biển lạnh lắm đấy - anh lo lắng nhìn cậu, từ khi gặp mẹ đến giờ thái độ của cậu rất lạ. Thái độ vui hay buồn mà anh cũng không thể đoán ra được... - Có anh bên cạnh mà - cậu quay lại nhìn anh, nhẹ nắm lấy bàn tay anh - Có anh em không lạnh đâu. - Uh - anh mỉm cười rồi rú ga chạy thẳng về hướng biển. Từng cơn gió ùa vào lòng em... Muốn. Nhưng em không thể rời xa anh... Giờ em nói ra điều này có làm anh bật cười không? Có những điều anh không thể biết... . . - Oa ~ Biển đẹp quá! - cậu hét toáng lên, chạy đôi chân trần ra biển - Nước mát quá điii!!!!!! - Gì mà mát? Lạnh muốn chết - anh nhăn mặt khi bị cậu kéo xuống biển - Mùa đông mà đi biển. Bó tay em luôn. - Sao đâu! Cảm giác bãi biển chỉ có hai chúng ta. Rất tuyệt mà - cậu nói rồi quơ nước tạt thẳng vào mặt anh - Cho anh lạnh chết luôn này... - Yah!!! - anh vội lau mặt - Muốn chơi hả? Cho em chơi luôn - rồi anh cũng chẳng vừa quơ chân đạp thẳng làm nước bay tung tóe vào mặt cậu. - Anh được lắm ! - cậu cũng chẳng vừa tạt nước lại. Cứ thế hai người cứ tạt qua tạt về, tiếng cười vang vọng khắp bãi biển vắng người. . . Anh gục đầu ngủ trên vai cậu. Có lẽ cả hôm nay anh chờ cậu mệt mỏi quá rồi. Cậu co hai chân lại, mỉm cười nhìn anh. Lúc anh ngủ, mang vẻ mặt thật thiên thần. Cậu nhìn anh rồi lại nhìn lên bầu trời. Ồ, hoàng hôn. Cậu muốn đánh thức anh dậy cùng ngắm cảnh hoàng hôn nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trên mặt anh cậu lại thấy không nỡ. Chắc cũng lâu lắm rồi anh không có một giấc ngủ nghiêm chỉnh. Cậu lặng ngắm bầu trời. trời hoàng hôn - đỏ, đỏ ưu buồn... - Em thích ngắm hoàng hôn. Nhưng em không thích màu của nó chút nào. Màu đỏ - màu của máu, màu của ưu buồn. Nó làm cho tâm trạng em càng tệ. Hôm nay em rất nhớ một người...người em không bao giờ gặp lại. Em vừa biết ơn vừa giận người đó...Giờ em phải làm sao? Cậu nhìn anh, thì thầm. Rồi lại tiếp tục ngắm bầu trời... Trên bãi cát vàng, hai cái bóng dựa cạnh nhau, thật yên bình... . . - Anh..._ cậu hỏi anh khi cả hai đang cùng dạo biển đêm - Nếu một ngày em rời xa anh thì sao? - Em nói gì vậy? - anh nhăn mặt khó hiểu, tim bỗng đập mạnh dữ dội - Sẽ không có chuyện đó đâu. - Em chỉ hỏi nếu như thôi mà - cậu nắm chặt lấy bàn tay anh trấn an - Anh trả lời em đi! - Anh sẽ tìm em. Anh sẽ đi tìm cho đến khi nào thấy em thì thôi. Vì nếu như không có em, cuộc sống của anh chẳng khác gì địa ngục. - anh trả lời ngay tức khắc. Những lời anh nói càng làm vết thương của cậu thêm đau. Cậu giật mình khi thấy một giọt nước mắt lăn trên gò má, vội vã lau đi nhưng giọt nước đó chẳng thoát được ánh nhìn của anh. - Em...làm sao? Sao em lại khóc? Rốt cuộc mẹ anh đã nói gì với em hả? - anh xoay người cậu, nắm chặt lấy vai cậu, đôi môi mím chặt. - Em...không sao - cậu nhìn vào mắt anh, lúc này anh nắm vai cậu còn mạnh hơn bà Kim lúc sáng, nhưng cậu không cảm thấy đau, hay tại vết thương trong lòng còn đau hơn vậy - Chúng ta...chia tay đi... Hai bàn tay của anh buông thõng. Từng cơn gió rét thổi qua làm anh run lên bần bật. Như không tin vào tai mình, cậu nói gì thế? Vì sao? - Không không thể nào - anh lắc đầu, vội nắm lấy bàn tay cậu - Anh không muốn đùa đâu! - Em không đùa - cậu rút bàn ta ra khỏi tay anh - Chúng ta chia tay đi! Thật đấy! - Vì sao? Anh không thể..._anh ôm chầm lấy cậu, từng giọt nước mắt khẽ rơi ra. - Nhưng em có thể _ cậu nói rồi đẩy anh ra - Em xin lỗi...nhưng em và anh...chắc chắn không thể. Nói xong rồi cậu vội bỏ đi. Bước từng bước trên cát, cát lạnh làm cậu đau đến xé lòng. Vì sao? Sao cậu lại gặp anh, lại yêu anh để rồi giờ cậu lại đau đến thế này. Nếu không có buổi chiều hôm đó, nếu không có ánh mắt đó, nếu không có nụ cười đó...giờ cậu có phải ra thế này? Cậu từ từ ngã xuống, trên nền cát lạnh toát... Anh vẫn đứng sững ở đó. Không tin vào những gì vừa xảy ra. Không phải anh với cậu...mới lúc sáng còn đang rất hạnh phúc sao? Sao giờ chuyện lại ra thế này? Anh...anh phải làm sao đây? Anh không thể rời xa cậu. Không thể! - AAAAAAAA. Anh hét lên rồi gục xuống nền cát trắng. Anh gục đầu, không không thể...Không phải chỉ chia tay dễ dàng như thế chứ...Giữa anh và cậu, không phải chỉ kết thúc như thế chứ? Những giọt nước mắt lại lăn ướt đẫm khóe mắt. - Hãy nói với anh đây chỉ là trò đùa đi mà...Jung Kook... . . . . Cậu tỉnh dậy, mắt cậu mờ mờ rồi dần nhìn ra được xung quanh. Đây là đâu? Cậu đang ở đâu? Sao đầu cậu đau thế này? Cậu ngước nhìn lên, một khuôn mặt quen thuộc hiện ra...cậu khó nhọc cất lời: - Bà Kim...tôi đang...ở đâu? - Con...con tỉnh rồi à? - Bà Kim mừng suýt rơi nước mắt - Có người thấy con bất tỉnh trên cát. Lúc đó cả người con lạnh toát rồi. Ta đã rất lo cho con đấy! Cậu im lặng quay mặt đi chỗ khác. Từng kí ức dần hiện về trong cậu, nước mặt chỉ chực rơi ra. Đúng rồi, cậu vừa chia tay anh rồi... - Con đã bất tỉnh được hơn một tuần rồi đấy - bà đưa cho cậu cốc nước ấm - Giữa con và Taehyung...xảy ra chuyện gì thế? Nghe nhắc đến tên anh, tim cậu lại nhói lên. Cậu nở một nụ cười khó nhọc: - Tôi...đã chia tay với Taehyung rồi. - Chia tay? Sao lại chia tay? - Giờ trên nét mặt bà Kim hiện lên sự ngạc nhiên tột độ. - Không phải chúng tôi là anh em sao? Làm sao có thể... - Khoan! - bà ngắt lời cậu - Con nói gì? Con với Taehyung là anh em? - Không phải bà nói vậy sao? - cậu ngạc nhiên quay mặt sang phía bà Kim - Ngày đó bà nói tôi là con trai bà... - Không. Không phải. Trời ơi Jung Kook. Con đã nghe thành cái gì vậy? Không phải ngay sau đó ta đã giải thích với con sao? - Giải...thích? Giải thích gì? - cậu ngạc nhiên nhìn bà Kim. Dần nhớ lại ngày hôm đó, hình như vừa nghe xong từ " con trai ta " là đầu óc cậu ong ong, vừa nghe bà nói được vài cậu thì chạy vụt đi thì phải. - Ta...ta đã nói rồi - bà Kim thở dài , ngồi xuống chiếc ghế bên giường bệnh, khóe mắt ánh lên nét đau buồn - Cha con và ta từng là người yêu của nhau. Ta yêu cha con rất nhiều. nhưng cha con nghèo. Gia đình ta đã bắt ta phải lấy con trai của một tập đoàn khác. Trước ngày cưới, ta đã gặp ông ấy và nói dù cho hai ta không đến được với nhau. Nhưng sau này, con trai đầu của ông ấy ta sẽ nhận như mẹ đỡ đầu. và ông ấy đồng ý. Nhưng sau đó thì ta hoàn toàn mất liên lạc với ông ấy. Hình như ông ấy đổi tên họ và chuyển đến nơi khác sinh sống. - Khoan đã...vậy tôi? - cậu nhìn bà Kim lắp bắp - Đúng vậy. Ta chỉ là mẹ đỡ đầu của con thôi. - Bà lắc đầu. Trời. Tiếng sét đánh vang lên bên đầu cậu. Vậy...cậu chia tay anh làm gì? Ôi không, cậu đã phạm phải một sai lầm rất rất lớn rồi! Giờ...cậu phải làm sao đây??? - Taehyung..._ cậu bật dậy, nắm lấy vai bà Kim - Kim Taehyung đang ở đâu? - Taehyung...đi rồi. - bà Kim lo lắng trả lời. - Đi...đi đâu? - cậu càng lắm chặt lấy vai bà, nước mặt rơi trên khuôn mặt - Làm ơn nói cho tôi biết anh ấy đi đâu đi mà. - Tất nhiên ta sẽ nói - bà Kim thẫn thờ _Nhưng đến ta cũng chẳng biết nó đi đâu... - Là sao? - cậu buông vai bà ra. - Nó bảo cần phải đi một thời gian. Chỉ thế thôi và không nói là đi đâu cả. - Khi nào anh ấy đi? - Hôm nay. 10h máy bay sẽ bay. Ta nghe thư kí của nó nói thế. Nhưng Jung Kook ah..._ bà hơi ngập ngừng - Ta xin lỗi vì những gì ta đã nói với con. Có lẽ ta đã quá ích kỉ khi bắt buộc Taehyung phải lấy nhà giàu trong khi chính ta cũng đã như vậy. Ta... Cậu bật dậy, chạy vụt đi mặc cho bà Kim vội vã gọi lại. Ngoài trời đang âm độ, và cậu chỉ mặc bộ đồ của bệnh nhân, và quan trọng là cậu chỉ mới tỉnh lại sau khi bất tỉnh. Nhưng cậu không lo lắng về bất kì điều gì. Cậu chạy vụt đi, chạy bộ đến sân bay. Chắc chắn không chiếc taxi nào cho cậu lên rồi, với thêm cậu cũng có tiền đâu. Bây giờ là 8h30, khoảng 9h anh sẽ vào phòng chờ. Sân bay cách đây 5km. Cậu cứ chạy, chạy như thế mặc cho những hạt mưa rơi ngày càng nặng hạt. Những giọt mưa như cuốn bay đi giọt nước mắt của cậu. Cậu cần giữ anh lại, cần phải giữ anh lại. Cậu chạy ào vào sân bay. Nhiều người đưa mắt nhìn cậu. Mặc đồ bệnh nhân, cả người ướt sũng. Cậu chạy như bay đi tìm anh. Sân bay đâu phải hẹp cơ chứ! Giờ là 8h55. Cậu chẳng biết phải tìm anh ở đâu, cũng chẳng biết anh bay chuyến nào. Cậu cứ chạy hết tầng này sang tầng khác, mặc cho người rét run, mặc cho đôi chân đang mỏi nhừ... - Kim Taehyung! Rốt cuộc là anh đang ở đâu hả? - Cậu thì thầm, đưa ánh mắt nhìn quanh nhưng tột nhiên chẳng thấy anh. . . Anh chuẩn bị bước vào phòng chờ. Tim anh nặng trĩu. Đã bảo không muốn nghĩ nhưng anh không thể nào dứt ra được suy nghĩ về cậu. Anh nhớ cậu.. Giờ cậu thế nào chứ? Có chạy trốn giống như anh không? Liệu anh và cậu có gặp nhau ở một đất nước khác không? Anh không biết lí do cậu chia tay anh...nhưng anh nhớ cậu. Nhớ rất nhiều. Anh đứng dậy, kéo valy chuẩn bị vào phòng chờ. Đưa mắt nhìn lại. anh chẳng muốn rời khỏi đây. Nhưng anh phải đi, anh sợ nhìn thấy cậu anh sẽ lại đau. Anh lúc nào cũng vậy. Chẳng biết làm gì ngoài chạy trốn khỏi bản thân mình... Ánh mắt anh bỗng dừng lại. Tim anh nhói lên. Người đang mặc đồ bệnh nhân kia...chẳng phải là cậu sao? Nhưng sao cậu lại ở đây? Đang tìm kiếm anh ư? Anh đang đứng sau lưng cậu. Một khoảng cách không quá xa nhưng sao giờ anh lại cảm thấy xa vời đến thế...Anh mỉm cười, chỉ cần cuối cùng anh vẫn được nhìn thấy cậu... Cậu bỗng quay người lại. Đưa ánh mắt tìm kiếm. Rồi ánh mắt cậu dừng lại. ánh mắt kia cũng đang nhìn cậu. Hai ánh mắt chạm nhau...cậu thấy khóe mắt mình mông lung. Cậu thấy anh, cậu thấy anh rồi. Anh đang đứng ở đó...nhưng sao? Ánh mắt anh dần rời đi rồi anh xoay lưng bước vào phòng chờ. Cậu đuổi theo anh. anh vừa checking xong, đi vào bên trong. Cậu cũng vừa đuổi tới nhưng tất nhiên chẳng ai cho cậu vào, cậu bị giữ lại. vừa cố gắng để vào bên trong cậu vừa hét lên trong nước mắt: - Kim Taehyung! Anh ở lại đi! Em xin anh đấy! Anh không thể không nghe được những lời đó. Anh đứng khựng lại. Tim anh...đau quá... - Em xin lỗi. Đáng lẽ em không nên nói ra những điều đó. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Em yêu anh! Taehyung à!! Giờ anh không thể chịu đựng nổi. Giờ anh mặc kệ bất kì tổn thương gì. Anh chạy ùa ra. Ôm cậu vào lòng, vuốt ve mái tóc cậu, lau đi những giọt nước mắt đang vươn trên khóe mắt cậu, anh thì thầm: - Anh chờ câu nói này của em từ rất lâu rồi...Anh yêu em... Anh và cậu cứ ôm nhau như thế. Tất cả cảnh vật như dừng lại. Chỉ còn mình anh và cậu với thời gian trôi qua vùn vụt. Anh dụi vào ngực cậu, để cậu thì thầm bên tai: - Em xin lỗi...em rất xin lỗi... . . . - Nè, ngốc. Vì lí do đó mà em chia tay với anh sao? - Anh bật cười khanh khách khi đang ngồi trên taxi vì nghe cậu kể lại " lí do chia tay " rất chi là shock. - Sao chứ _ cậu bĩu môi, khoanh tay lại - Làm sao mà em có thể ngờ được. Nhưng..._ cậu quay mặt sang bên anh - Nếu chúng ta là anh em thật thì sao...? - Làm sao có chuyện đó - anh cười - Mà nếu có có thì sao chứ. Anh sẽ không bao giờ ngốc như em vì lí do đó mà chia tay đâu. Là anh em thì có sao. Chỉ cần hai chúng ta yêu nhau là được mà. - Cám ơn anh - cậu dựa đầu vào vai anh, mỉm cười mãn nguyện - Vậy là từ nay chắc không ai ngăn cản chúng ta nữa rồi... - Âyyyyy, em tự tin quá đáng rồi đấy - anh xoa đầu cậu - Em còn phải đối phó với một loạt fan của anh nữa kìa. - Hứ! - cậu bật dậy ngay lập tức - Có ai rước đi thì em càng mừng ấy chứ. - Ủa - anh giả vờ ngoáy ngoáy tai - Vậy ai vừa lúc nãy đuổi theo anh bảo anh ở lại ấy nhở? - Ắt...ắt xì - cậu ho sặc sụa làm anh vừa buồn cười vừa lo lắng phải vuốt vuốt nơi lưng cậu - Thật là. Mà em sao vậy chứ! Sao lại mặc đồ bệnh nhân? Người ướt sũng thế này nữa. Lỡ đau thì sao? - Em không sao - cậu xì mũi trả lời - Em đã nói rồi mà. Chỉ cần có anh ở bên em thế này thôi... Anh mỉm cười, ôm chầm lấy cậu - Từ nay đừng bao giờ làm anh đau như vậy nữa biết không? Cậu gật đầu, nở nụ cười thật tươi, rồi lại hỏi: - Vì sao anh lại yêu em? Anh buông cậu ra, lắc lắc đầu. Hỏi lí do anh yêu cậu á? Anh nghĩ cả đời cũng không ra. Chỉ biết anh từ khi gặp cậu đã luôn mong nhớ cậu. Nhớ hình dáng ấy, nụ cười ấy và cả giọng nói ấy nữa. Ngay từ đầu anh cũng đã không lí giải được tình cảm của mình mà. Cho đến khi tình cảm đó ngày một lớn dần anh mới chợt hiểu ra mình đã thích cậu mất rồi. - Ừm...có lẽ là từ sau buổi chiều trên sân thượng hồi anh 10 tuổi đó. - Anh nhớ? - cậu ngạc nhiên - Em cứ tưởng anh chẳng nhớ gì. - Ngốc - anh cốc vào đầu cậu - Làm sao anh lại không nhớ được trong khi anh luôn dõi theo em? Anh thích em, đồ ngốc ạ. Cậu mỉm cười. Ôm chầm lấy anh, đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ, thì thầm: - Em cũng thích anh. Và anh cũng là đồ ngốc... . . . Chỉ đơn giản như thế thôi... Tớ thích cậu. Từ nhiều lần tớ đã muốn nói ra. Tình cảm của chúng ta không đẹp như trong truyện hay trong phim. Nhưng nó là chân thành, là xuất phát từ chính trái tim tớ... Tớ thích cậu...chàng ngốc ạ... End chap 20. _______________________________________ Au: Shortfic " Tớ Thích Cậu [내가 당신을 좋아] " chính thức hoàn thành. Cuối cùng fic cũng end rồi Au sẽ sớm comeback ạ ~ ! Mong các reader tiếp tục ủng hộ và theo dõi nhá !! ^^
|
[VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu Just Somthing About Me ~ 안녕하세요 ~ Au đã Comeback rồi đây ạ ~ :)) Au hiện tại đang tiếp tục viết một Shortfic_VKook ~ [ You Are A Trouble ] Chap 1 của fic au đã up ~ có vẻ hơi "nhàm" một chút ~ au sẽ cố gắng hơn ạ ~ 감사합니다 ~
|