Fanfic VKook BTS | Tớ Thích Cậu
|
|
[VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu Chap 11 [Part 1] - Jung Kook ah, dậy đi. - Taehyung khẽ gõ nhẹ vào vai cậu, cố gắng đất thức con thỏ đang ngủ nướng kia... - Uhm...._Jung Kook lúi cúi kéo tấm chăn,dụi dụi mắt. - Nhanh nhanh nào, còn phải về quê nữa đấy! - Taehyung lật tung cái chăn, nhanh chóng chuẩn bị đồ Jung Kook mở tròn mắt ra, đúng rồi, hôm qua bà cậu vừa mới mất. Những kí ức lại vụt qua trong đầu cậu, kỉ niệm thời bé, lúc cậu cùng bà và ba cùng học chữ, lúc bà kể chuyện cho cậu nghe, lúc bà bảo vệ cậu khỏi đám côn đồ cuối phố... Tất cả như một thước phim quay chậm, nhẹ nhàng lướt qua nhưng lại làm tim cậu đau biết bao. Cậu khóc, lại khóc mất rồi, cậu cảm thấy mình thật yếu đuối mà. Cậu cố gắng không nấc thành tiếng, chỉ để những giọt nước mắt lăn dài. - Ngốc! - Cậu cảm thấy đầu mình đau điếng, Taehyung vừa cốc đầu cậu - Khóc gì chứ. Con trai mà khóc xấu lắm. Cậu im lặng...nước mắt vẫn không ngừng rơi... - Tớ bảo này - Taehyung lên tiếng - Cứ khóc như vậy là tớ để cậu ở nhà đấy nhé! - Taehyung ah - Cậu ngẩng mặt lên nhìn Taehyung, những giọt nước mắt vẫn đang rơi - Cậu có hiểu cảm giác mất đi một người không? - Tớ...._Taehyung lúng túng - Tớ...không hiểu cảm giác mất đi một người mãi mãi, nhưng tớ hiểu cảm giác để vụt mất một người. - Là sao? - Cậu nheo mắt - Cảm giác để một người ra đi._Taehyung mỉm cười - Nhưng may mắn là tớ đã tìm lại được người đó. - Người đó...._ Cậu tựa cằm xuống đầu gối - Có quan trọng với cậu không? - Rất quan trọng là đằng khác - Taehyung trầm ngâm Cậu khẽ thở dài. Người quan trọng đó là ai? Dù cho tối qua Taehyung đã hôn cậu, nụ hôn đầu của cậu đấy! Dù cho tối qua Taehyung nói thích cậu, nhưng cậu đã giả vờ ngủ, đã giả vờ không nghe thấy gì. Với lại cậu không hiểu đó là thật lòng hay chỉ thương hại cậu. Cậu không hiểu tình cảm của Taehyung dành cho mình là gì. Tình yêu? Hay chỉ đơn thuần là hơn tình bạn một chút? Cậu thật sự không hiểu. Nếu Taehyung thích cậu thật, thì đã phải tỏ tình với cậu chứ không phải nói trong lúc cậu ngủ vậy chứ. Mối tình đầu của cậu, cậu không muốn nó trôi qua như thế! "..Nè ngốc...tớ ghét cậu lắm lắm đó... ...Ghét sự ngốc ngếch của cậu... ...Ghét cậu sao không bao giờ giận dỗi tớ để tớ...biết mình đã sai... ...Ghét cậu khi tớ ko vui cậu luôn an ủi tớ...vậy mà cậu bùn cậu lại chỉ biết giấu nỗi bùn đó trong lòng... Cậu à! Tớ ghét cậu lắm... ...Ghét cậu sao lại khiến người đầu tiên tớ nhớ đến mỗi sáng thức dậy... ...Ghét cậu...vì cậu đã cướp đi 1 phần trái tim tớ..." . . " Jung Kook, cậu không hiểu sao? Người quan trọng với tớ đó chính là cậu đấy!" Đó là câu nói mà cậu đã muốn nói rất nhiều lần, nhưng nói ra trong lúc này không phải vô duyên quá sao? Khi mà người cậu yêu vừa mất đi một người thân cậu lại tỏ tình như vậy chứ. Dù cho tối qua cậu đã không kiềm chế được tình cảm mà hôn Jung Kook. Nhưng sáng nay, mọi chuyện vẫn bình thường mà. Taehyung nhắm mắt - cậu và Jung Kook đang trên đường về quê để chuẩn bị cho đám tang của bà Jung Kook, có cả Mark nữa, vì dù sao đó cũng là bạn thân của nhà Jung Kook mà. Cả 3 đi bằng xe riêng của nhà cậu, cậu cảm thấy mệt mỏi, nhắm mắt nhưng không thể ngủ, nhớ về những ngày thơ ấu.... . . - Taehyung ah, lại đây dì thương nào!. - A, dì, cháu nhớ gì quá ah, dì có quà cho cháu không đấy ??? - Quà hả? Tất nhiên rồi cháu yêu, quà cho cháu này. Một con thỏ bông màu hồng được đem ra, nó to gần bằng người cậu nhóc mà còn màu sắc sặc sỡ nữa chứ. Cậu bĩu môi: - Không thích, nó xấu quá ah, cháu không chịu đâu, quà khác cơ! - Không thích ah? Được rồi, để gì qua bên kia mua quà khác cho cháu nhé! 'Két!' . . . - Umma, sao dạo này dì không đến chơi với con nữa??? - Cậu nhóc rơm rơm nước mắt hỏi - Dì con....đã đi đến một nơi rất xa rồi - Đi đâu vậy ah? Con muốn dì cơ!!! Mẹ cậu khóc, cậu cũng khóc.....cậu nhớ dì, sao dì không đến thăm cậu chứ??? . . . - Taehyung ah_Mark lay người Taehyung _KIM TAEHYUNG!!! - Hơ? - Taehyung giật mình tỉnh dậy, cậu lại chìm đắm vào kí ức xưa - Đến nơi rồi! Xuống đi -Mark vội vã bước xuống xe Taehyung mở cửa, đưa mắt nhìn quanh, đây là quê của Jung Kook ah? Trông thật ấm cúng, nhẹ nhàng. Không khí thật trong lành. Cậu hít thở sâu, mỉm cười. - Umma ah, con về rồi đây - Jung Kook chạy ùa vào ôm umma cậu - Uh - Bà cười hiển, khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi - Mark, chào cháu. Còn đây là? - Bà nhìn sang Taehyung - Cháu là Taehyung ah - Cậu tự giới thiệu - Taehyung....người ở chung nhà với con đấy - Jung Kook đỏ mặt - Vậy hả? - Bà cười - Mong cháu giúp đỡ con bác thêm nhé! - Vâng ah - cậu mỉm cười -Có khi Jung Kook mới cần giúp đỡ cháu nhiều hơn chứ ah. Cậu nhìn mẹ Jung Kook, có nét quen thuộc hiện lên trong khuôn mặt bà, khuôn mặt hiền phúc hậu nhưng phảng phất nỗi đau, những giọt nước mắt còn vương trên mắt bà, cậu cảm thấy thân thuộc, như bà đã từng ở bên cậu.... . . . . 1 tháng sau - Taehyung ah, dậy đi học nào - Jung Kook mỉm cười, mới đó mà đã gần 2 tháng cậu và Taehyung ở chung nhà với nhau. Mọi việc cũng đã quen dần, nỗi buồn cũng dần vơi đi. Cậu và Taehyung cùng nhau bước đến trường, chuyện cả 2 ở cùng nhau ngoài gia đình và Mark thì vẫn chẳng ai biết cả, nên khi đến trường cả hai cũng phải tách nhau mà đi. - Jung Kook ah - Taehyung quay qua mỉm cười với cậu - Có lạnh không? - Không! - Jung Kook lắc đầu quầy quậy dù cho hai bàn tay đang run lên, cậu lại quên bao tay ở nhà mất rồi. - Đừng nói dối tớ _Taehyung nắm lấy tay cậu ủ chặt trong tay mình - Tay lạnh thế này mà bảo không hả? - Cậu lo lắng cho Jung Kook, thật sự rất lo cho con người ngốc này. Lạnh cũng không nói, buồn cũng chẳng nói luôn, vậy cần cậu ở bên làm gì chứ! - Tớ không sao thật mà - Jung Kook rút tay ra khỏi tay Taehyung, cậu thấy mặt mình đỏ lên dần, dù không biết do trời lạnh hay do hoàn cảnh lúc này nữa. Chỉ một lúc ở trong tay Taehyung mà cậu đã cảm thấy rất ấm áp thế này, cậu sợ mình sẽ không buông ra được mất. - Tay lạnh như thế mà nói không hả? - Taehyung lại kéo tay Jung Kook, nắm chặt - Yên thế đi! Giờ thì mặt Jung Kook đã đỏ gay, cậu cũng để yên vậy chẳng phản kháng gì. Cứ cho một chút như thế vào ngày đông lạnh giá này có là bao. Chỉ một hôm nay thôi, cứ để cậu cảm thấy ấm áp như vậy đi. Thật sự rất ấm. - Jung Kook ah - Taehyung bỗng nghiêm mặt lại - Tớ nghĩ đã đến lúc rồi! - Đến lúc gì cơ? - Cậu giật bắn, Taehyung đang định nói gì đây - Tớ biết hôm đó cậu chưa ngủ. - Taehyung nói nhanh, giờ thì cậu không thể kiềm chế được lòng mình nữa, cậu muốn Jung Kook thuộc về mình, cậu đã phải chờ đợi quá lâu để đến giây phút này, và cậu sẽ không bỏ lỡ nữa. - Hôm....hôm nào cơ? - Jung Kook hơi run, có phải Taehyung đang nói đến đêm hôm đó? Đêm mà Taehyung nói thích cậu? Cậu bối rối, lúc này cậu vẫn chưa suy nghĩ thật chín chắn về tình cảm của mình, nếu bây giờ Taehyung nói ra thì cậu phải làm sao??? - Hôm tớ đi tìm cậu. Hôm đó cậu nghe mà, đúng không? - Taehyung nhìn thẳng vào mắt Jung Kook, đây là lúc cậu cần tìm câu trả lời cho chính mình, tim cậu đập mạnh, sẽ thế nào đây? - Tớ...._Jung Kook bối rối - Tớ không nghe thấy gì cả! - Cậu nghiêng mặt cố giấu đi vẻ mặt lo sợ của mình. Sẽ như thế nào đây? Taehyung sững người. Jung Kook đang cố trốn tránh ư? Hay là Jung Kook thật sự không có cảm giác gì với cậu ư? Thật sự là vậy ah?? - Thôi được rồi - Cậu quay người - Xin lỗi vì làm cậu sợ! Xem như chúng ta chưa nói gì đi! - Được thôi, Jung Kook muốn trốn tránh cậu, không muốn đón nhận tình cảm của cậu. Thì cứ như vậy đi! Cậu đã thất bại rồi đấy! Tớ dừng lại nhé... Dừng lại - cái tình yêu đơn phương dại khờ trong tớ. Dừng lại - những ngộ nhận,những giấc mơ chỉ tớ vun đắp. Tình yêu tớ dành cho cậu còn nhiều nhiều lắm... Nhưng có lẽ không đủ...để có thể là người bước vào cuộc sống của cậu. Sống tốt nhé cậu !!! ~ . . . . - Kim Taehyung, con đang làm gì thế kia? - Một người phụ nữ đội mũ kín ngồi trong chiếc ô tô đen chăm chú theo dõi hành động của 2 người - Hong Seok, Taehyung đang ở cùng thằng bé đó ư? - Vâng thưa bà Kim! - Người vệ sĩ mặc đồ đen gật đầu - Tôi đã theo dõi họ trong 1 tháng rồi ah. - Tốt lắm - Bà gật đầu - Tôi sẽ giải quyết! Về thôi! . . . . - Jung Kook ah ~_Mark lay người cậu - Làm gì mà thẫn thờ mãi vậy? - Markie ah ~ _ Cậu chán nản - Hình như Taehyung giận tớ rồi! - Giận? Giận chuyện gì? - Ơ! Chuyện riêng thôi! - Cậu cố lấp liếm. Không lẽ giờ cậu nói Taehyung tỏ tình với cậu mà bị cậu từ chối sao? Ờ thì không phải tỏ tình nhưng cũng gần nghĩa đấy đấy chứ! - Ngốc - Mark vỗ vai Jung Kook - Giận thì đi làm lành đi! Còn hơn giờ ngồi đây ủ rũ thế này hả? - Làm lành á? - Cậu vội xua tay - Không được! - Thôi nào! - Mark kéo người Jung Kook dậy - Đi đi, tớ không muốn thấy cậu ủ rũ vậy đâu! Cậu không còn cách nào, mà thấy Mark nói cũng đúng! Dù sao một phần lỗi cũng do cậu mà, đi làm lành thôi! - Ư...m, cho mình gặp Taehyung đi - Jung Kook nghẹn ngùng hỏi cậu bạn đang đứng ở cửa lớp Taehyung - Yah Taehyung! ~ Jung Kook đến tìm kìa - Cậu bạn kia chẳng hiểu muốn trêu ngươi cậu hay sao mà lại hét to lên cho cả lớp nghe, kết quả cả chục ánh mắt đổ dồn vào cậu làm cậu phải cười gượng gạo. "Mà chẳng hiểu sao cậu kia lại biết tên mình được nhỉ???" - Jung Kook? Chuyện gì vậy? - Taehyung vừa bước ra cửa là một loạt người vội túm tùm...nghe lén!? - Ơ thì....Taehyung này, tớ nghĩ nói ở đây không tiện lắm - Cậu đưa mắt nhìn mấy người đằng sau đang cố hoạt động hết công suất để nghe xem cậu nói gì kia. - Sao? - Taehyung quay lại đằng sau thì lập tức bọn họ chạy cuống cuồng hay đánh lơ sang việc khác - À, tớ hiểu _Taehyung cười - Đi theo tớ! . . - Taehyung này_Jung Kook bám lấy áo Taehyung khi cậu dẫn mình lên sân thượng - Vì sao họ lại biết tớ vậy? Lại còn theo dõi bọn mình nữa. - Uh thì - Taehyung thoáng đỏ mặt nhưng cũng không quên nở nụ cười hạnh phúc - Cậu không biết họ đang đồn chúng ta yêu nhau ah? - Cái tin đồn này vừa nghe được là cậu cảm thấy tim đập rộn ràng,vui vui nữa. Cậu muốn cho mọi người nghĩ là mình và Jung Kook là một cặp mà. - Hơ hơ!_Jung Kook vội buông áo Taehyung ra - Tin đồn gì lạ vậy? Ôi, tớ không yên ổn mất, lực lượng fan của cậu sẽ cho tớ một trận nhừ tử mất thôi. Cậu mau giải thích đi! - Jung Kook thở dài, cố giấu đi vẻ mặt...vui sướng!? Thật ra cậu đang vui lắm đấy chứ! - Có gì đâu! Ai mà dám động vào cậu tớ sẽ cho họ một trận nhớ đời! Mà cậu gặp tớ làm gì vậy? - Taehyung ngồi xuống hỏi - À à....tớ..._ Cậu ngại ngùng, nãy giờ cậu và Taehyung đều nói chuyện rất là bình thường vậy mà giờ cậu lại hỏi vậy ư??? - Chuyện gì thế? - Taehyung nghiêng mặt qua, nheo nheo mắt hỏi - Tớ...tớ định hỏi cậu xem cậu có giận tớ không?_ Mắt nhắm nghiền, cậu hỏi nhanh - Giận chuyện gì? - Taehyung giả bộ xoa xoa đầu thắc mắc - Thì...chuyện lúc sáng! - Jung Kook chu miệng - Cậu không giận chứ? - Có gì mà tớ phải giận nhỉ? - Taehyung nuốt nước bọt, nếu Jung Kook còn tiếp tục làm hành động đó thì chưa biết cậu sẽ làm gì đâu đấy! Sức chịu đựng của cậu có hạn mà, không khéo cậu sẽ bay vào "thịt" Jung Kook luôn ấy chứ ~ - Thật chứ? - Jung Kook cười rạng rỡ mà không biết tim ai vừa đập trật đi một nhịp - Không hoàn toàn! - Taehyung nghiêm mặt làm nụ cười trên mặt Jung Kook vụt tắt - Tớ cũng hơi giận đấy! - Ờ...tớ xin lỗi _Jung Kook cúi gằm mặt, mà sao cái tên Taehyung này tính khí thất thường vậy chứ? Vừa bảo không giận xong cơ mà! Taehyung nắm lấy tay cậu, cậu giật mình ngẩng mặt lên, Taehyung đang nhìn cậu với ánh mắt vô cùng ấm áp, cả bàn tay Taehyung cũng vậy, ấm áp vô cùng! - Lại để tay mình lạnh nữa rồi - Taehyung siết chặt tay - Lời xin lỗi đó tớ không chấp nhận, muốn chuộc lỗi thì ở đây với tớ đi, mặt cậu đang lạnh tái đi kìa! Taehyung cầm tay cậu, kéo cậu vào lòng mình, nghiêng người cậu lại, xoa xoa hai bàn tay cậu vào nhau. Lúng túng! Cậu cảm thấy mình như một đứa ngốc, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại để yên cho Taehyung làm vậy nhưng cậu cảm thấy ấm áp, vô cùng ấm áp. - Giờ thì ấm chưa nào?_Taehyung tiếp tục nắm lấy bàn tay Jung Kook, rất chặt. Cậu mỉm cười, có Jung Kook bên cạnh như thế này cậu thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, cái vẻ ngốc nghếch ấy, nụ cười ấy, con người này....đã là cuộc sống của cậu rồi. - Ấm rồi - Mãi Jung Kook mới cất tiếng được. Cậu đang ngồi trong lòng Taehyung rất vững chải, rất ấm áp. Cậu ngẩng mặt lên, kéo mặt Taehyung xuống, thì thầm - Mãi mãi ở bên cạnh tớ ~ như thế này nhé! Jung Kook nhìn Taehyung một cách chăm chú, cậu nhón người lên, đặt lên môi Taehyung một nụ hôn... Taehyung giật bắn người ~ . Jung Kook buông cậu ra. Gì vậy? Jung Kook vừa hôn cậu ư? Thật đấy ư? Là Jung Kook hôn cậu đấy! Không phải cậu chủ động đâu nhá. Cậu nhìn Jung Kook sững sờ, vẻ mặt đó vẫn còn đỏ ửng ngại ngùng, con người này là gì mà làm cậu phát điên thế này??? Thấy Taehyung nhìn mình, Jung Kook vội quay đi. AAAA......Cậu vừa làm gì thế này? Lúc đó hình như cậu không kiềm chế được mình nữa, lúc đó là hành động không có suy nghĩ, làm xong cậu mới biết ngại chứ! ~ - Taehyung ah! Tớ....tớ xin lỗi - Cậu vội giải thích - Tớ không hiểu vì sao.... - Không cần!_Taehyung lấy ngón tay che miệng cậu - Tớ cũng vậy! ~ Cậu thẫn thờ, " Tớ cũng vậy" là sao??? Không khí im lặng, mặt cậu đỏ ửng lên. Hai người cậu đang làm gì trên này vậy chứ?? Cậu vừa hôn Taehyung ư??? Cậu nhìn ra ngoài ban công. Ơ...cái này.... - Taehyung, Taehyung ah!!! - Cậu vội lay người Taehyung - Nhìn kìa! - Gì vậy?_Taehyung quay người lại - TUYẾT!!! AAAA, tuyết rơi rồi - Cậu bật khỏi lòng Taehyung, nhảy cẫng lên sung sướng - Tuyết rơi rồi kìa! Taehyung phì cười, đưa tay nắm lấy những bông tuyết đầu tiên. Tuyết rơi lại có người phấn khích đến thế ư? Nhưng đúng là tuyết đẹp thật, một màu trắng xóa. Tuyết lạnh....nhưng cậu cảm thấy ấm áp. Siết chặt tay Jung Kook, cậu đứng lặng yên nhìn tuyết. Hôm nay là ngày tuyệt vời đấy chứ... End chap 11 [Part 1]
|
[VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu Chap 11 [Part 2] - Jung Kook ah ~ _ Cậu giữ chặt tay Jung Kook bước xuống cầu thang - Cho tớ một cuộc hẹn đi! - Hẹn? - Jung Kook ngạc nhiên - Hẹn gì? Cậu quay mặt lại, nhìn thẳng vào Jung Kook, cúi thấp đầu xuống thì thầm vào tai - Hẹn hò ấy!~ Mặt Jung Kook dần đỏ ửng lên. Cái gì? Hẹn hò á? Cậu và Taehyung á??? Vậy....cậu và Taehyung...là một cặp rồi à??? - Tớ...._Jung Kook lắp bắp, phải trả lời sao đây??? - Tớ..... - Tớ thích cậu! - Taehyung nói nhanh - Tớ thích cậu từ lâu rồi nhưng tớ cứ như một đứa ngốc vậy. Tớ sợ chúng ta sẽ đánh mất tình bạn này. Nhưng giờ tớ không muốn trốn tránh nó nữa. Tớ thích cậu, Jung Kook ah! - Cậu nhìn vào mắt Jung Kook, cậu muốn nói ra hết tình yêu của mình, cậu đã chờ đợi quá lâu đến bây giờ, và cậu tin rằng...Jung Kook cũng thích cậu. Jung Kook giật mình, Taehyung vừa nói thích cậu đấy! Ôi trời, đầu óc quay cuồng, làm sao đây??? Cậu ngẩng mặt lên có tránh ánh nhìn của Taehyung, cậu thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Taehyung, trời ah, tỏ tình mà cứ như đi đánh giặc thế kia! Cậu phì cười. Và chợt nhận ra chỉ những lúc ở bên cạnh Taehyung, cậu mới cảm thấy thoải mái nhất. Ở cạnh Taehyung cậu luôn mỉm cười, nụ cười thật sự chứ không phải gượng gạo như trước. Lúc cậu buồn, lúc cậu khóc cũng chính Taehyung là người đã lau nước mắt cho cậu, lúc cậu cần sự yên lặng để nhìn lại bản thân mình cũng chính Taehyung là người đã lặng lẽ ngồi cạnh bên cậu, là chỗ dựa cho cậu. Đáng lẽ cậu phải nhận ra điều này từ lâu rồi chứ! Để không phải lãng phí thời gian như thế này. Tình cảm cậu dành cho Taehyung bây giờ không thể kìm lại nữa rồi... - Taehyung ah - Cậu bật cười - Cúi thấp xuống đây đi! Taehyung tỏ vẻ ngạc nhiên nhưng cũng cúi thấp xuống theo lời Jung Kook. Cậu không thể rời mắt khỏi con người bé nhỏ kia, mỗi hành động, mọi cử chỉ đều làm tim cậu đập nhanh. Jung Kook nhẹ nhàng lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán Taehyung kia, lầm bầm - Thật là, sao lại để mồ hôi thế này chứ! - Cậu mỉm cười - Tớ xin lỗi.... Tim cậu nhói lên. Jung Kook xin lỗi có nghĩa là từ chối sao? Mọi thứ quanh cậu như vỡ toang, cậu như vừa bước hụt một bước, từ trên đỉnh núi lao đầu xuống vực. Khoảng không như chấm dứt, mọi vật xung quanh như biến mất, chỉ còn lại mình cậu và Jung Kook, cùng nỗi buồn vô hạn.... - Tớ xin lỗi...._Jung Kook đỏ mặt - Xin lỗi vì đã phí thời gian như thế. Đáng lẽ tớ phải chấp nhận điều này từ lâu rồi cơ. Tớ chợt nhận ra bây giờ không có cậu tớ cũng như là một con người mất hết sự sống, tớ cần cậu, Taehyung ah! Cậu giật mình, tiếng nói của Jung Kook kéo cậu về thực tại. Jung Kook nói cần cậu, vậy là Jung Kook đồng ý rồi ư? Cậu ôm chầm lấy Jung Kook, không gì diễn tả được hạnh phúc của cậu lúc này, cậu siết chặt... - Tớ thích cậu. Cậu hiểu mà. Đúng không? - Tớ hiểu - Jung Kook gật đầu trong vòng tay Taehyung - Còn tớ sẽ xem xét lại yêu cầu của cậu ban đầu nhá. Một cuộc hẹn á. Để tớ xem đã nào. Jung Kook lấy một cuốn sổ nhỏ màu hồng ra, giả vờ "xem xét": - Hừm, xem nào, mai bận hẹn với Markie, mốt bận hẹn với YugBam, ngày kia.... Ngày kia nữa...bla bla..... - Thôi đi nhá! - Taehyung bực mình - Đừng có chọc giận tớ đấy! - Uhm.....tối nay nhé? - Jung Kook ngẩng đầu lên, đưa khuôn mặt thỏ con ra để xoa dịu cơn giận của Taehyung. Thực ra cậu có hẹn hò gì đâu, chỉ muốn đùa Taehyung vậy thôi. Dù sao thì....từ giờ cậu và Taehyung cũng là một cặp mà. - Tối nay? - Taehyung ngay lập tức hạ hỏa - OK! 7h nhá, tớ cảnh báo không được đến muộn đấy! Đến muộn, tớ xử _Taehyung vờ làm hành động chém cổ làm Jung Kook phì cười. - Yên tâm yên tâm - Jung Kook nhón chân lên xoa xoa mái tóc rối bù của Taehyung - Chỉ sợ cậu cho tớ leo cây thôi chứ. Về lớp đi. Bỏ một tiết rồi đấy. Taehyung nhìn theo dáng người tròn tròn đang lững thững bước vào lớp. Khẽ mỉm cười... 'Reng reng reng' - Yoboseyo, umma? ..... - Tối nay ạ? Không được, tối nay con bận rồi. .... - Thôi được rồi. Nếu có thời gian con sẽ về nhà mà! Thôi umma nha, đang trong giờ học. Taehyung chán nản buông máy. Sao umma lại bảo cậu về nhà đúng ngày hẹn với Jung Kook thế chứ? Xin lỗi umma chứ tối nay con bận đi với tình yêu của con rồi, hehe. - A hay là....? - Một ý nghĩ vụt qua đầu Taehyung, anh ( lại ) nở nụ cười gian manh... . . . . Giờ đầu óc của Jung Kook đang lên tận trên mây rồi. Người cậu ở đây mà tâm hồn thì bị cướp đi lúc nãy mất rồi. Ai hỏi gì cậu cũng lơ mơ gật đầu, thực tình cậu có nghe ai nói cái gì đâu. Plzzzzzz......~ để cậu yên đi mà. - Jung Kook! Yahhh JEON JUNG KOOK!!! Cậu giật mình bật dậy, trời ơi đầu óc cậu quay cuồng. cậu phải chộp ngay lấy Mark lay lấy lay để: - Nói đi! Nói nhanh xem tớ còn nghe được không nào??? Sao tớ không nghe thấy cậu nói gì hết vậy??? Oaaaaaa, Markie ơi tớ bị điếc rồi... - Yah tên kia. Cậu chưa điếc đâu. Muốn điếc cũng phải nghe tớ nói xong đã rồi mới được điếc nghe chưa?? Làm gì mà đầu óc lơ mơ thế hả? Đến cả tớ gọi cũng không thèm trả lời là sao? - Oa may quá, tớ vẫn nghe cậu nói - Cậu lấy tay xoa xoa tai - Sao lại hét vào tai tớ thế chứ? Thực ra thì...có chuyện nên đầu óc tớ mới như vậy chứ... Thật ra thì...- Cậu ngập ngừng. - Sao? Chuyện gì? _ Mark khoanh tay trước ngực - Nói nhanh tớ xem nào! - Thực ra thì...._ Cậu ghé vào tai Mark - bla bla.... - Cái gì??? Cậu và Tae.....ưm ưm - Mark hét toáng lên nhưng chưa nói hết câu thì đã bị Jung Kook bịch ngay miệng lại. - Yah cậu muốn hại chết tớ hả? Im lặng đi, bình tĩnh lại đi!!! - Cậu nói thầm trong miệng, khẽ nghiến răng. - Được...được rồi - Mark hạ giọng - Nhưng cậu nói cái gì cơ? Cậu và Taehyung...hẹn hò á? - Ừ, đúng vậy - Mặt cậu dần đỏ lên, phụng phịu - Lúc nãy, Taehyung tỏ tình với tớ... - Oaaaa, tớ biết ngay mà - Mark nhảy tưng tưng - Vậy là không phải cậu yêu đơn phương Taehyung trong suốt ba năm rồi nhá. - Cái gì??? Sao cậu biết? - Jung Kook giật mình, cái bí mật đó không ai biết mà sao Mark lại biết chứ? - Cậu nghĩ tớ ngốc hả? - Mark líu lo - Cậu nghĩ mình che dấu tình cảm giỏi lắm sao? Tớ biết hết. Nhưng tớ biết cậu ngại nên không dám nói thôi. Haha . - Thôi thôi được rồi - Giờ cậu đã đỏ bừng mặt. Không ngờ tình cảm của cậu lại dễ nhận ra như thế. Bị Mark nắm thóp từ lúc nào giờ mà không biết. Cứ tự cao tự đại vì tưởng mình giữ tình cảm giỏi lắm. Còn đâu là Jeon Jung Kook nữa đây? Bị bạn thân chơi xỏ ngay trước mắt. Hix hix. - Yên tâm, tớ không nói ra đâu - Mark nháy mắt - Tớ về chỗ đây. Không ý kiến nhiều về chuyện của hai cậu nữa đâu. - Mark vừa nói vừa bước về chỗ. Vừa đặt mông xuống ngồi chưa kịp ấm thì cậu đã nhận được cái nhìn sắc lẹm từ Jackson. Mark chán nản nghiêng đầu sang: - Sao? Chuyện gì? Tự nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt đó hả? - Cậu... từ nay đừng thân mật với Jung Kook như vậy nữa - Jackson đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào quyển sách dù biết lúc này một chữ anh đánh vần cũng không ra chứ nói gì đọc. - Cái gì? - Mark trố mắt - Tôi thân với Jung Kook đâu liên quan gì đến cậu? Jung Kook và tôi là bạn thân không lẽ không nói chuyện sao? - Tôi không thích - Jackson đập quyển sách xuống bàn, nhìn thẳng ánh mắt hoang mang và có đôi phần giận giữ vào Mark - Tôi không thích nhìn thấy cậu thân mật với người khác như vậy! - G...gì? - Mark hoảng hốt trước sự giận dữ của Jackson - Vì... sao? - Không biết! Đừng làm tôi bực mình nữa, đừng làm tôi lúc nào cũng suy nghĩ về cậu như vậy nữa! Cậu thật là rắc rối! Là một cục nợ mà. - Jackson nói rồi đứng bật dậy đi ra khỏi lớp. - Gì đây? - Còn lại Mark ngây thơ chẳng hiểu cái quái gì sau câu nói của Jackson, ngồi trơ khất nhìn theo Jackson bước ra ngoài - Ý gì hả? Tên ngốc kia??? . . . - Ôi mình vừa làm gì vậy? - Jackson thả mình xuống ngồi cạnh gốc cây sau sân trường - Mình vừa nói gì với Mark thế? Cậu chống tay lên đầu gối, chẳng hiểu mình vừa làm gì. Chỉ là khi cậu thấy Mark và Jung Kook trò chuyện với nhau, cậu thấy khó chịu vô cùng. Cảm giác như vừa mất đi thứ gì đó vậy. Và cả tim cậu, đập hụt đi một nhịp... - Không lẽ mình....? . . - Mark ah, mình..._Tiếng một cô bạn bỗng vang lên Jackson uể oải ngẩng đầu lên, hình như có người thì phải. Cậu đứng dậy, toan bỏ đi. Nhưng khoan đã....cô ta vừa kêu gì cơ? Mark á??? - Mark à...mình thích cậu...làm ... bạn trai mình nhé? - Lần này thì không thể sai được. Cậu núp sau lùm cây, đúng là Mark rồi, và đang đứng cạnh cô bạn nào thế kia?? - Gì...gì cơ? - Mark ngượng chín cả mặt. Có người đang tỏ tình với cậu sao? Cậu không hề có tình cảm với cô gái đứng trước mặt mình này. Nhưng...từ chối sao? Cô ấy sẽ khóc mất....Phải làm sao đây??? - Mình thích cậu - Cô bạn nắm lấy tay Mark làm người đang núp sau lùm cây kia tức giận đến sôi cả người. Ai cho cô ta đụng vào cậu ta hả?? - Mình...mình - Mark lúng túng, luống cuống nắm lấy cổ tay cô bạn - Mình không... - Mark, làm gì ở đây vậy?? - Jackson bước từ trong lùm cây ra, giật tay cậu lại, nắm trong lòng bàn tay mình, thật chặt. Và cậu quay người lại nhìn cô gái đang đứng trước mặt kia - Hai người....? - Jack...Jackson??? - Mark trố mắt lên nhìn cậu - Cậu làm gì ở đây thế??? Cô bạn hoảng hồn, đứng im như trời trồng, nhìn vào bàn tay Jackson đang nắm chặt lấy tay Mark kia mà nhẹ nhàng gật đầu: - Tớ hiểu rồi Markie...hóa ra cậu đã có bạn rồi. Xin lỗi vì đã làm phiền cậu. Yên tâm, chuyện này tớ sẽ không nói ra đâu. Cô bạn nói xong rồi bỏ chạy. Để lại Mark ngây ngô chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. - Khoan...khoan đã...Cái gì??? Cô ta vừa nói cái gì..?_Mark hoang mang quay sang hỏi Jackson - Cô ta nói..tôi với cậu...á??? - Hình như là vậy đấy - Jackson tỉnh bơ trả lời. - Gì gì??? Sao cậu không giải thích với cô ta hả? - Mark hốt hoảng định giật tay mình ra khỏi tay Jackson nhưng đã bị cậu giữ chặt lại, không cho rời đi. - Mắc mớ gì phải giải thích cơ chứ _Jackson siết tay Mark chặt hơn - Cứ để cô ta nghĩ vậy đi. - Ế ế??? - Mark rút tay ra đặt trên trán Jackson- Hôm nay cậu có vấn đề hả??? - Vấn đề gì chứ! - Jackson bực mình gạt tay Mark ra - Cậu nghe cho rõ đây. Tôi chỉ nói một lần thôi đó. Tôi không muốn nhìn thấy cậu thân mật với ai hết. Hiểu chứ? Đừng nói là không đấy. Nhìn cái mặt như thế thì biết là không hiểu rồi! Khổ ghê, thôi tôi nói ra luôn đây. Chứ đợi cậu hiểu đến sáng mai quá. Nghe đây, béc tai lên mà nghe cho rõ đây. TÔI THÍCH CẬU! Nghe chưa? Lọt vào chữ nào không??? Mark chết sững. Cậu không nghe được chữ nào ngoài chữ " Tôi thích cậu" ấy hết cả. Khoan khoan đã, Jackson vừa nói thích cậu ư??? - OMG - Mặt Mark trợn trừng nhìn ngố vô cùng... Jackson phì cười. Bản mặt của Mark lúc này chẳng khác gì con hươu cao cổ lạc mất mẹ. Mà thực tình cậu cũng có biết hươu cao cổ lúc lạc mất mẹ thì mặt nó ra sao đâu. Liên tưởng đại vậy. - Sao nào? - Jackson đằng hắng - Ngạc nhiên hả? Uh ngạc nhiên cũng đúng thôi. Chính tôi cũng ngạc nhiên nữa là... - Khoan..._Mark vẫn giữ nguyên vẻ mặt cũ - Cậu vừa nói gì cơ??? - Không nghe hả? - Jackson chán nản quay người đi - Không nghe thì thôi, tôi về lớp đây! Mà ngậm miệng lại đi. Ruồi bay cả đàn vào rồi kìa! - Yah! Jackson! Chờ tôi với nào! - Mark vội vã chạy theo Jackson, cậu nắm lấy tà áo Jackson, giật giật. Mặt Mark cúi gằm nhìn vô định xuống đất, đỏ bừng - Tôi nghe cậu nói gì rồi mà... - Vậy sao? - Jackson cúi người xuống, để mặt mình bằng với mặt Mark, lấy tay vuốt mấy sợi tóc lõa xõa trên mặt cậu, mím môi cười - Giờ sao nào? - Tôi..._Mark vẫn cúi gằm mặt, cậu thấy tim mình đập nhanh, cậu có thích Jackson không??? Trong suốt mấy ngày qua cậu lúc nào cũng nhớ đến Jackson. Cảm thấy thiếu thiếu khi không nhìn thấy vẻ mặt cau có nhăn nhó đó. Nhưng tình cảm trong cậu có đủ lớn để gọi đó là thích? - Không cần trả lời bây giờ đâu - Jackson đã nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Mark. Và anh hiểu cậu đang nghĩ gì - Cậu cứ suy nghĩ đi. Ngay cả chính tôi...cũng chưa chắc chắn về tình cảm của mình. Rồi Jackson bước đi. Lúc này Mark mới dám ngẩng mặt lên nhìn theo bóng Jackson đi dần xa. Cậu khẽ thở dài, cậu và Jackson...có thể không? . . . . . - Taehyung à. Chúng ta đi đâu vậy? - Jung Kook lo lắng hỏi Taehyung khi cả hai được tài xế nhà anh đưa đi khỏi thành phố. - Về nhà tớ! - Taehyung cười nói - Cái gì??? - Jung Kook giật mình nhảy thót lên bám sát vào thành cửa - Về nhà cậu á??? - Ừ! - Taehyung quay qua kéo Jung Kook ngồi xuống - Tối nay mẹ tớ hẹn về ăn tối. Nên dẫn theo cậu đi luôn. - Nhưng...._Jung Kook xanh mặt - Tớ chưa chuẩn bị gì cả! Làm sao về gặp mẹ cậu được??? - Chẳng cần chuẩn bị gì đâu - Taehyung đặt tay lên vai cậu, nhìn cậu bằng ánh mắt trìu mến - Tớ chỉ muốn mẹ tớ biết cậu là người mà tớ yêu thương. Hiểu chứ? Cậu khẽ gật đầu. Không ngờ Taehyung chỉ mới nói thích cậu mà đã đem cậu về nhà giới thiệu rồi. Cậu căng thẳng quá, tim đập mạnh. Dù đã có Taehyung trấn an nhưng chưa bao giờ cậu lại căng thẳng đến thế này. Lúc gặp mặt cậu sẽ phải nói gì đây? . . . - Taehyung....Taehyung à...Đây là nhà cậu á??? - Jung Kook lắp bắp khi đứng trước căn nhà hoa lệ mà cậu thường chỉ thấy trên phim. Taehyung chỉ mỉm cười mà không trả lời. Cậu nắm tay Jung Kook đi qua cánh cổng lớn mặc cho miệng của Jung Kook vẫn chưa đóng lại được. - Nhà gì mà vừa to vừa rộng thế này? Đi mỏi cả chân mà chưa đến của là sao? Taehyung à, ở đây có taxi không thế? Làm ơn kêu cho tớ một chiếc đi!!! - Jung Kook vừa đi vừa rên rỉ, xoa xoa bàn chân tội nghiệp. Taehyung quay người qua nhìn cậu. Cái mặt ngố tàu không chịu được. Kể ra cậu làm thế này cũng hơi quá đáng, bắt Jung Kook đối mặt với mẹ mình, một người đàn bà đáng sợ quả là một áp lực quá lớn đối với Jung Kook. Nhưng đã lâu rồi mẹ cũng chưa về nước, lại còn muốn gặp người yêu con trai thì sao cậu từ chối được cơ chứ. - Jung Kook - Cậu cúi người xuống, để mặt mình ngang bằng với Jung Kook - Từ giờ gọi tớ là Taehyungie đi, tớ cũng sẽ gọi cậu là Kookie - Gì cơ??? - Jung Kook thoáng đỏ mặt - Taehyung à, tớ...ngại... - Sao nào? - Cậu giả vờ xịu mặt - Với Mark thì được mà tớ thì không à? Ừ thôi thì tùy cậu thôi - Taehyung giả vờ giận dỗi bỏ đi. - Ơ...ơ, đi từ từ thôi Taehyung - Jung Kook vội nắm lấy áo cậu - Kêu thì kêu, có gì đâu...ừm....ừm...Taehyun....gie à... - Chính xác - Cậu búng tay cái tách kèm theo nụ cười gian không tả được - Giỏi lắm Kookie à. - Cậu xoa xoa mái tóc cậu .... - Tâm tình như vậy đủ chưa thế? - Bỗng một tiếng phụ nữ phát ra - Mẹ chờ con lâu lắm rồi đấy! Jung Kook giật mình núp sau lưng Taehyung, cậu hé mắt ra nhìn người phụ nữ đứng trước mặt kia. Khẽ giật mình. Một người đàn bà trung niên rất sang trọng. Đúng là Taehyung thừa giống mẹ mà. Đẹp mà có nét lạnh lùng. Nhưng không hiểu sao ánh mắt của bà làm cậu khó chịu, nó xoáy sâu vào trong mắt cậu. Cứ như cậu đang bị điều khiển suy nghĩ vậy. " Jeon Jung Kook, mồ côi cha, có một mẹ và em trai. Nhà cũng không khá giả, cuối cùng con trai tôi cũng đã dẫn cậu đến đây. Cậu nghĩ mình là ai mà dám đặt chân vào nhà tôi?" Bà khẽ mỉm cười. - Chào umma - Taehyung nở nụ cười chạy đến ôm mẹ mình. Bà cũng ôm lại và vỗ vỗ vào lưng cậu. - Đã lâu không gặp con - Bà mỉm cười - Nhưng con dẫn ai đến thế kia? Taehyung chạy đến chỗ Jung Kook đang đứng như trời trồng - Umma, đây là người yêu con, tên Jung Kook ạ. - Người yêu? - Bà nhíu mày. - Cháu chào bác ạ _Jung Kook lịch sự cúi chào - Cháu tên là Jeon Jung Kook ạ. Rất vui được gặp bác. - Cậu cảm thấy căng thẳng chết đi được. Vỗn dĩ đã căng thẳng rồi mà với cái ánh nhìn rất chi là " thân thiện" lúc nãy cậu lại càng sợ hãi gấp bội. - Được rồi, vào nhà đi - Bà lại lấy lại nụ cười lúc nãy - Taehyung à, con "lại" dẫn người yêu về nhà hả? Mặt Taehyung tối sầm lại, khẽ quay sang liếc lấy liếc để Taehyung và bấu vào bàn tay đang nắm chặt tay cậu kia làm Taehyung khẽ rên lên đau đớn. - Cậu được lắm. Hóa ra có nhiều người yêu quá rồi chứ gì? - Jung Kook thì thầm vào tai Taehyung và ngày càng bấu chặt tay cậu hơn. - Khô...không có mà..._Taehyung đau khổ nhìn cậu - Thả tay tớ ra đi, tớ thề cậu là người đầu tiên tớ dẫn về đấy, không hiểu sao mẹ tớ lại nói như thế nữa... - Hừ, tạm tha cho cậu. Ra về xử_ Cậu cuối cùng cũng chịu buông tha cho bàn tay Taehyung mà lạnh lùng đi trước. " Hix, umma ơi...umma hại con rồi "_Suy nghĩ của ai đó End chap 11 [Part 2].
|
[VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu Chap 12 [Part 1] Không khí bây giờ thật căng thẳng...Cho dù Taehyung có huyên thuyên nói thì cậu cũng không thể tránh được ánh mắt cực - kì- khó- chịu của mẹ Taehyung dành cho mình. " Sao bà ấy nhìn mình vậy chứ??? Mình đáng ghét lắm sao??" _Suy nghĩ đau khổ không thành lời của Jung Kook_ " Đợi lúc về mình sẽ cho Taehyung một trận vì tội dám dẫn mình đến đây!!! Hôm nay sẽ là ngày giỗ của cậu Taehyung à!!!" - Jung Kook! - Nghe tiếng gọi cậu giật thót. Cuối cùng bà Kim cũng chịu mở miệng nói cơ đấy à? Mà sao lại kêu tên đáng sợ thế này? - D..ạ? - Cậu lắp bắp, mồ hôi bắt đầu chảy. Sao cậu lại có cảm giác lạnh sống lưng thế nhỉ??? Bỗng có bàn tay nắm lấy tay cậu. Là Taehyung. Taehyung đang mỉm cười trấn an cậu. Có bàn tay của Taehyung, cậu cảm thấy bình yên hơn rất nhiều. Tất nhiên hành động đó làm sao qua mắt được bà Kim. Bà khẽ chau mày rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản. Tiếp tục gắp thức ăn vào chén mình và hỏi cậu dù không hề nhìn vào mặt cậu - Jung Kook. Cháu học cùng trường với Taehyungie hả? - Vân...g ạ... Nhưng bọn cháu...học khác lớp ạ. - Vậy hai đứa quen nhau lâu chưa? - Bọn con quen được 3 tháng rồi ạ _Taehyung nhanh nhảu đáp lời - MẸ KHÔNG HỎI CON - Lúc này bà Kim mới liếc mắt lên và gằn mạnh từng chữ. - À dạ vâng ạ. Bọn cháu quen nhau được 3 tháng ạ..._ Cậu cúi gằm mặt trả lời - Hừ _ Bà nở nụ cười khẩy cộp mác Taehyung rồi buông đũa đứng lên bỏ đi không nói một lời. - Bác....bác không ăn nữa sao ạ?_ Cậu gọi với theo nhưng cái nhận được chỉ là sự im lặng. Giờ cậu chỉ biết ngồi im. Vậy đúng là mẹ Taehyung không thích cậu rồi. Mà cũng đúng, cậu đâu có phù hợp với nhà Taehyung cơ chứ. Chỉ là cậu trèo cao quá thôi mà... - Đừng lo..._Taehyung nở nụ cười dịu dàng với cậu - Tớ sẽ đi nói chuyện với mẹ, ngồi yên đây nhé? - Taehyung đứng dậy, bước đến cửa nói với lại với cậu - Dẹp bỏ suy nghĩ cậu đang nghĩ đi, nhé? Quái lạ... Taehyung đọc được suy nghĩ của cậu sao??? 'Cạch' - Umma...sao umma lại như vậy? - Taehyung bước lại gần bà Kim hỏi - Sao umma lại có thái độ như vậy chứ? - Vì ta không thích! - Bà trả lời dứt khoát - Ta không thích thằng bé đó chút nào! - Vì sao chứ? - Cậu bực mình vì lời nói thẳng toẹt của mẹ mình - Kookie vừa dễ thương, hiền lại còn học giỏi nữa.... - Con thôi đi! - Bà Kim bực mình quát - Cả cái cách con gọi nói là Kookie ta cũng ghét. Thằng bé đó là gì cơ chứ??? Nó mồ côi cha, nhà nghèo khố rách áo ôm, cho nó bước vào nhà là ta đã thấy khó chịu lắm rồi nói gì để nó sống trong nhà này hả? Mà cả nó nữa. Cũng không biết thân biết phận của mình. Định vào đây kiếm chác hả? - Đủ rồi! - Cậu hét lên - mẹ không có quyền phán xét người khác chỉ dựa vào hoàn cảnh của người đó như vậy! Dù cho mẹ nói gì thì người con yêu vẫn sẽ là Jung Kook và mãi mãi là như vậy! Cậu nói rồi bỏ đi. Thật sự cậu không chịu đựng nổi khi nghe người khác nói Jung Kook như thế. Cho dù đó có là mẹ của cậu thì cậu cũng không thể nghe được. - Jung...Jung Kook à...? - Cậu vừa bước ra khỏi cửa đã thấy Jung Kook ngồi đó. Khuôn mặt đỏ ửng như sắp khóc. - Taehyung...Taehyung à...nói chuyện...xong rồi sao? - Jung Kook thì thầm cố giữ lại tiếng nấc của mình. Bây giờ cậu không thể khóc được. - Nghe hết rồi sao? - Taehyung với tay ôm lấy Jung Kook, vuốt vuốt lưng cậu. Cảm nhận được cái gật đầu trên vai mình, cậu buông Jung Kook ra, nhìn thẳng vào mắt Jung Kook, ánh mắt vô cùng ấm áp: - Dù cho có nghe được cái gì cũng không được từ bỏ nhé? Nắm chặt tay tớ, đừng buông ra đấy! Jung Kook khẽ ngỡ ngàng. Rồi cũng từ từ gật đầu. Có thế không? Có thể nắm chặt tay Taehyung và không bao giờ buông ra không? Có thể mãi ở bên cạnh Taehyung như bây giờ không? - Có thể mà! Đừng nghĩ như vậy nữa. - Taehyung cúi xuống hôn lên đôi môi cậu. Một nụ hôn dài và sâu. Cậu cũng nhanh chóng đáp trả lại. Ấm áp làm sao. Một lần nữa, Taehyung như đọc được suy nghĩ của cậu vậy. " Cám ơn cậu nhé! Taehyung! " . . . . - Jung Kook, tỉnh dậy đi - Taehyung lay nhẹ người Jung Kook. Quái lạ, sao người cậu cứng ngắc như vậy? Lại còn lạnh toát nữa. Không lẽ đêm qua cậu chui vào tủ lạnh ngủ à??? Taehyung lo lắng lật tấm chăn lên, cả người Jung Kook co ro cả lại. Mồ hôi túa ra. Cậu vội vã sờ vào trán Jung Kook. Nóng ran. Trong lòng cậu bây giờ tràn lên một cảm giác lo sợ vô cùng, cậu sợ...sợ chuyện 10 năm trước sẽ lại diễn ra. Cậu bế Jung Kook lên, nhanh chóng kêu taxi đưa đến bệnh viện. Ngồi trên xe, cậu chăm chú nhìn Jung Kook. Mồ hôi cậu ra nhiều quá. Sẽ không có chuyện gì chứ? . . - Bác sĩ! Cậu ấy không sao chứ ạ??? - Taehyung bật dậy khi thấy vị bác sĩ bước ra từ phòng khám. - Cậu ấy..._ Vị bác sĩ lắc đầu - Sao lại để bệnh nặng như thế rồi mới đem đến viện hả? - Sao ạ? Bệnh....cậu ấy bị bệnh gì ạ??? - Taehyung hốt hoảng - Cậu ấy bị hẹp van tim...theo thể trạng của cậu ấy bây giờ thì có lẽ đã bị gần một năm nay rồi. Taehyung sững người. Cậu không tin vào những gì vị bác sĩ vừa nói với mình. Đầu cậu ong ong, cậu không nghe thấy ông nói gì nữa. Cậu thấy tim mình đau, không thể như vậy được. Jung Kook của cậu...thật sự như vậy ư??? Cậu sẽ mất đi Jung Kook ư??? Mắt cậu nhòe đi. Trong đôi mắt cậu bây giờ chỉ còn thấy hình ảnh Jung Kook, khuôn mặt luôn luôn mỉm cười với cậu nhưng bây giờ... - Cậu có muốn vào thăm cậu ấy không? - Ông bác sĩ vỗ vai cậu hỏi - Sẽ không có chuyện gì đâu. Cậu lững thững bước vào phòng bệnh. Jung Kook đang nằm đó, nở nụ cười hiền lành nhưng sao cậu lại thấy đau đến thế. Cậu ngồi xuống cạnh giường bệnh, nắm lấy tay Jung Kook. Cậu cảm thấy nỗi đau Jung Kook đang phải chịu đựng truyền sang cậu rõ rệt, tim cậu thắt lại. - Cậu mạnh mẽ mà. Đúng không? Cậu sẽ không rời xa tớ dễ dàng vậy đâu nhỉ? - Cậu cười hiền nói - Tỉnh lại đi, Jeon Jung Kook. Trở lại làm chàng trai vui vẻ như xưa đi. Xin lỗi nhưng tớ không còn thích cậu nữa rồi.. Tớ yêu cậu mất rồi...Jung Kook à... Cậu gục mặt xuống giường, một giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt. Bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Jung Kook. Một đêm dài trôi qua... . . . Sáng sớm. Ánh nắng len lỏi vào cửa sổ. Chiếu thẳng vào chiếc giường nơi Jung Kook và Taehyung đang nằm. Jung Kook khẽ cựa mình, khó nhọc mở đôi mắt ra. Đêm qua cậu ngủ rất ngon...Nhưng sao tim cậu lại thấy đau như thế? Cậu thấy mệt, rất mệt. Tim cậu đập rất nhanh, nhanh quá mức bình thường. Rốt cuộc cậu bị sao vậy??? Không chỉ đau tim, cậu còn thấy tay mình rất mỏi. Cậu xoay người. Đập vào mắt cậu là khuôn mặt của Taehyung, và bàn tay của anh thì nắm tay cậu rất chặt. Có lẽ đã như vậy suốt đêm, thảo nào cậu thấy mỏi vậy. Cậu khẽ ngắm nhìn khuôn mặt Taehyung. Đôi mắt nhắm nghiền, sóng mũi cao, đôi môi đỏ....Khoan...môi á??? Cậu đang nhìn cái gì vậy trời??? - Ngắm đủ chưa hả? Cậu giật mình. Ặc, hóa ra nãy giờ Taehyung biết cậu đang nhìn anh ư??? Ôi ngại quá, không còn lỗ nào mà chui nữa mất. Cậu liền quay mặt đi chỗ khác. Không thể để Taehyung thấy cậu với bộ mặt đỏ như trái cà chua này được... - Oápp - Taehyung vươn vai - Anh biết anh đẹp nhưng em có cần nhìn chằm chằm vậy không? Cháy hết cả da anh giờ. - Ặc..._Cậu bĩu môi - Tự sướng. - Vừa nói gì cơ...? - Taehyung nheo nheo mắt - Em càng ngày càng gan nhỉ. Phải trừng trị mới được. Nói là làm, vừa dứt lời Taehyung lập tức cúi người xuống, đặt môi mình lên môi cậu, một nụ hôn thật sâu. Còn cậu...giờ đang đứng hình....hai mặt trợn tròn. Không ngờ anh lại trừng phạt mình theo cái kiểu ấy. - Xong! - Taehyung buông cậu ra, nhếch môi cười - Lần sau cứ thế mà phát huy nhá! Cậu ngồi trên giường thở hổn hển. Hix, mới sáng sớm đã bị cưỡng hôn rồi. AAAAAAAAAAAA, tên đáng chết!!!! - Đồ sở khanhhhhhhhhhhhhhhh ! - Cậu hét toáng lên với tay lấy luôn chiếc gối đầu giường ném lấy ném để vào người Taehyung Cậu vừa ném gối vào người Taehyung lại thấy tim mình nhói lên. Thở hổn hển. Cậu mệt, rất mệt. Có chuyện gì với tim cậu vậy. Lấy tay đặt nơi tim mình, mặt mày cậu tím bạch, môi cậu khô cứng....Đau, đau quá... - Tae...Taehyung à..._Cậu cố dùng hơi sức kêu Taehyung Taehyung ghe tiếng kêu vội quay lại. Đập vào mắt cậu là cảnh Jung Kook đang nằm quằn quại trên giường, tay ôm lấy tim miệng mấp máy. Không lẽ...bệnh của Jung Kook lại trở chứng rồi sao? Cậu vội bay đến cạnh Jung Kook, lấy tay mình vuốt nơi tim cậu, khuôn mặt tràn ngập sự lo lắng... - Yên tâm...sẽ hết ngay thôi mà...._ Cậu nói mặc dù cũng không biết ngay là khi nào. Cậu sợ, sợ lắm. Sợ sẽ mất Jung Kook mất thôi...Cậu sợ sẽ mất đi thế giới của mình. Đến lúc đó thì cậu cũng sẽ chỉ có một con đường.... 10 phút trôi qua...cuối cùng Jung Kook cũng có thể thở lại nhẹ nhàng, nhịp tim cũng dần ổn định. Cậu mừng, rất mừng. Nhưng nhìn vẻ mặt Jung Kook cậu lại biết mình sắp phải đối mặt với điều gì... - Taehyung...nói cho em. Em bị gì vậy? - Jung Kook nhìn chằm chằm vào Taehyung hỏi Cậu giật mình. Đúng là Jung Kook hỏi câu này. Giờ...cậu biết trả lời sao đây? Cậu không thể nói rõ bệnh tình của Jung Kook ra được. Như vậy sẽ đau lòng lắm, không khéo Jung Kook cũng không trụ được mất... - Bệnh...bệnh gì? - Cậu cố làm vẻ mặt tự nhiên nhất hỏi Jung Kook - Đừng giấu em nữa...nói cho em biết đi - Jung Kook kiên định nói. Đó là nhìn vẻ ngoài thôi. Chứ thực ra bên trong cậu đang rất lo sợ. Cậu biết cơ thể mình không ổn, không ổn một chút nào! Nhìn vẻ mặt Taehyung cậu càng hiểu ra vấn đề rất nghiêm trọng. Không lẽ...cậu sẽ chết ư? Biết mình không giấu được Jung Kook. Nhìn ánh mắt cậu là hiểu. Taehyung thở dài, khẽ nói: - Jung Kook! Thật ra cậu... 'Cạch' - Jung Kook!!! Cậu thế nào rồi??? Oaaaa, tớ lo cho cậu chết mất - Mark xông cửa vào lao đến giường bệnh với tốc độ như vũ bão. - Đi từ từ kìa. - Ngay phía sau là vẻ mặt cáu kỉnh của Jackson ló vào. - Hơ..hơ...hơ - Jung Kook vừa bị Mark lay lay day day đến chóng cả mặt - Thả...thả tớ ra... - Ơ...tớ xin lỗi. hehe - Mark vội buông cậu ra - Chỉ là tớ rất lo cho cậu thôi mà. Cậu thế nào rồi? - Tớ rất ổn - Cậu mỉm cười nhưng trong tim khẽ nhói lên. Cậu biết mình không ổn. Nhưng cậu không muốn bất kì ai phải lo lắng cho cậu cả. Taehyung đứng bên kia cũng im lặng. Jung Kook ổn ư? Có thật sự là ổn không? Cậu bước ra ngoài, lại thở dài. Cậu gục đầu xuống ban công, cố nở nụ cười. Rồi mọi chuyện sẽ ổn. Một giọt nước mắt lì lợm lại lăn ra trên khéo mắt. Cậu vội vàng lau đi. Không được yếu đuối vào lúc này... - Có chuyện gì? - Một cánh tay vỗ vào vai cậu. Là Jackson! - Chuyện gì là chuyện gì? - Cậu ngẩng đầu lên, nheo mắt khó hiểu. - Đừng giấu tôi nữa...Rốt cuộc Jung Kook bị gì? - Jackson tựa người lên ban công. Nhìn thái độ của Taehyung và Jung Kook là cậu hiểu tất cả. Không đơn thuần chỉ là " Tớ vẫn ổn" - Sao cậu lại quan tâm đến Jung Kook làm gì? - Taehyung quay người, đứng cạnh Jackson thắc mắc... - Vì tôi...tôi không muốn làm Mark buồn. Thà biết...rồi đón nhận từ từ...còn hơn là để nó đến đột ngột. Sẽ không ai có thể chịu nỗi cú shock này cả. - Jackson bình thản nói, như thể anh đã biết mọi chuyện. - Cậu....cậu thích Mark? - Taehyung nhìn lơ đãng hỏi. Jackson chợt khựng lại. Rồi khóe môi xếch lên một nụ cười: - Không...tôi không thích cậu ấy... - Vậy cậu không cần quan tâm - Taehyung lạnh lùng bỏ đi. Jackson đứng lại một mình, tần ngần, rồi lẩm bẩm trong miệng. như gió thoảng, chỉ vừa đủ để mình nghe thấy... - Tôi không thích cậu ấy...mà là tôi yêu cậu ấy...Taehyung à ,cậu thật ngốc. Mà chúng ta cũng đều ngốc giống nhau... End chap 12 [Part 1] _________________________________________ P/s: chap này hơi ngắn ahh ~ au xin lỗi nhiều ạ ~ :(( vì au đang có nhiều việc ở trường cần làm nên hơi bận ahh ~ thông cảm cho au nhá ~ xong việc au sẽ cố gắng hơn ạ ~ :))
|
[VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu Chap 12 [Part 2] Taehyung mở cửa bước vào. Jung Kook đang ngủ. Mark lấy tay xoa xoa tim Jung Kook. Vừa thấy Taehyung bước vào, cậu lập tức chạy đến hỏi: - Nói! Nói cho tôi biết Jung Kook bị gì đi! Sao cậu ấy lại thế??? - Không lẽ....cậu ấy lại vừa trở chứng? - Khuôn mặt Taehyung tái đi. - Cậu ấy sao lại như vậy???? - Mark hốt hoảng - Mặt cậu ấy tái bạch, tim đập nhanh, thở hổn hển. Phải vất vả lắm cậu ấy mới điều hòa được tim mình.Sao lại như vậy hả?? Taehyung nắm chặt tay. Mồ hôi rịn trên trán. May vừa nãy không xãy ra chuyện gì. Đúng là cậu đã quá khinh suất khi để Jung Kook một mình cùng với người không biết gì về bệnh tình của cậu...Lỡ có chuyện gì xảy ra thì cậu ân hận chết mất... - Nói!_Mark nắm chặt lấy vai cậu, bấu chặt. Khuôn mặt vô cùng đáng sợ. Ai cũng biết khi Mark mà điên lên thì sẽ không biết chuyện gì xảy ra... - Thật ra..._Taehyung mím chặt môi - Jung Kook...Jung Kook bị bệnh tim. Đã gần một năm rồi! Hai cánh tay Mark buông lỏng...Cậu không tin vào những gì Taehyung vừa nói với mình. Mọi thứ xung quanh cứ quay mòng mòng. Thật không thể tin nổi, một người như Jung Kook lại mắc bệnh tim ư? Một giọt...rồi hai giọt, những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt cậu... - Không...không thể thế được! - Cậu lắc đầu quầy quậy - Chỉ là giả dối thôi! - Mark! Bình tĩnh lại đi!!! Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi - Taehyung hạ giọng ở chữ " vẫn ổn". Chính điều đó cũng là điều cậu đang lo lắng... - Tôi không tin! - Mark vụt chạy ra ngoài. Đụng trúng ngay Jackson, cậu lau nước mắt. Rồi chạy ngang qua Jackson. - Đi an ủi cậu ấy đi..._Taehyung khẽ nói - Đừng để cậu ấy một mình lúc này! Jackson gật đầu và vội vàng chạy theo Mark... Jung Kook nằm yên trên giường. Nãy giờ cậu đã nghe hết mọi chuyện. Một giọt nước mắt khẽ rơi, cậu vội đưa tay chùi đi. Cũng may cậu đang quay mặt vào góc tường nên không ai thấy cậu rơi nước mắt cả. Cuối cùng cậu cũng hiểu lí do vì sao cậu lại nằm đây. Vì sao Taehyung lại có thái độ đó. Cậu nở nụ cười. Một nụ cười cay đắng...Cậu bị bệnh tim sao? Những hình ảnh lướt qua trong đầu cậu. Cậu thấy bố mình. Ông đang mỉm cười hiền từ...Cậu thấy bà, nhớ khuôn mặt bà...Cậu nhớ tất cả... Taehyung bước đến cạnh giường. Cậu vội nhắm mắt lại vờ như đang ngủ. Taehyung ngồi xuống, gục đầu, thì thầm... - Xin lỗi em... Jung Kook... Một giọt nước mắt lại lăn ra từ khóe mắt Jung Kook. Rồi giọt thứ hai, thứ ba...Cậu cố gắng kìm tiếng nấc của mình lại. Khoảng cách của cậu và Taehyung bây giờ...hình như ngày một xa. Cơn gió lạnh khẽ lùa qua, cay đắng...Cậu quay mặt vào tường, Taehyung gục đầu xuống giường. Chỉ cần quay mặt lại sẽ thấy ngay...nhưng sao cứ như cách nhau cả thế giới... . . . . Jackson bước đến ngồi cạnh Mark...Cậu đang gục mặt xuống đầu gối khóc nức nở. Đôi vai khẽ run lên bần bật. Tim Jackson nhói lên. Cảm giác khi nhìn người mình yêu đau lòng là đây. Jackson xoa đầu Mark, nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây kia khẽ nói: - Cậu biết không...Lúc trước tôi cũng như cậu đấy. Cũng đã gục mặt khóc vì lí do như thế này... Mark ngẩng mặt lên. Khuôn mặt tèm lem nước mắt. Ánh mắt thắc mắc nhìn chằm chằm vào cậu... - Tôi đã từng khóc khi biết ông mình bị bệnh..._ Cậu ngưng lại - Không phải bệnh tim đâu...mà là ung thư máu. Tôi khóc nhiều lắm. Ông thương tôi lắm. Ngay cả khi bị bệnh liệt giường ông vẫn cố gượng dậy chơi đùa với tôi. Lúc biết ông mình như vậy, tôi sợ mình sẽ mất ông...Tôi khóc. Nhưng khóc mãi cũng không giải quyết được vấn đề gì. Cuối cùng ông tôi vẫn bỏ lại tôi mà ra đi. Khuôn mặt ông lúc ấy thật thanh thản. Và tôi đã nhận ra được một điều: Không có điều gì là vĩnh cửu cả. Kể cả thứ mà bản thân muốn níu giữ đến đâu thì cuối cùng vẫn sẽ kết thúc. Chi bằng bây giờ, hãy cứ trân trọng nó trước đã...Cậu hiểu ý tôi nói chứ nhỉ? - Cậu nghiêng đầu nhìn sang Mark, mỉm cười. Mark ngớ ra một chút rồi gật gật đầu, ánh mắt lại nhìn xa xăm. Cậu đã thôi khóc. Từng kỉ niệm với Jung Kook lại ùa về. Lúc lần đầu hai đứa gặp nhau. Cậu đã bị Jung Kook hút hồn...Hồi đó cả hai mới chỉ 8 tuổi. Jung Kook trông thật dễ thương trong bộ đồ hình thỏ màu hồng, nụ cười tươi như ánh nắng mặt trời. Lúc đó cậu nhìn Jung Kook sững. Sao trên đời lại có người dễ thương như thiên sứ vậy nhỉ? Từ đó cậu làm thân với Jung Kook, và cả hai thành bạn thân đến bây giờ. Trải qua bao nhiêu chuyện. Buồn có, vui cũng có. Vậy mà giờ...Nước mắt lại rơi trên mặt cậu, nóng hổi... Một cảm giác mát lạnh chạm vào da mặt cậu...Những ngón tay của Jackson đang khẽ lau nước mắt cho cậu. Nhẹ nhàng xoay khuôn mặt cậu lại, đặt lên môi cậu một nụ hôn. Cậu ngỡ ngàng, mắt tròn xoe...Cảm giác ngọt ngào lướt qua trên môi...First kiss!!! Là First kiss đó! Jackson buông tha cho bờ môi của cậu. Quay mặt đi để che đi khuôn mặt đang đỏ ửng của mình, giả vờ chống chế: - Phải làm như vậy cậu mới nín khóc được... - Oaaaaaaaa - Hứ??? _Jackson lập tức quay lại. Quái, sao lại khóc nhiều hơn rồi. Ôiiii sao lại thế này chứ??? - Cậu...cậu sao vậy?? - Jackson hốt hoảng vội ôm Mark vào lòng. Mark vùi đầu vào ngực Jackson, nức nở. Nước mắt ngày càng tuôn rơi... - Cậu có biết tôi đau lắm không hả? Tôi đau lắm khi biết Jung Kook bị bệnh. Tôi sợ cậu ấy sẽ rời xa tôi...Tôi phải làm sao đây??? Jackson im lặng. xoa đầu cậu, vuốt vuốt lưng cậu. Tốt thôi! Cậu cứ khóc đi! Cậu cứ thoải mái trào ra đi. Còn hơn là giấu nó trong lòng như thế! Như vậy sẽ mệ mỏi lắm. Cứ khóc đi... Cơn gió lạnh khẽ tràn vào tim bốn con người...Một người thổn thức...ba người lo sợ...Cảm giác lạnh lẽo như chính cơn gió này vậy...Bầu trời dần âm u đi. Gió khẽ rít lên từng đợt. Nắng bỏ đi, bỏ lại bốn con người với những nồi niềm riêng... . . . . 2 ngày sau Mẹ Jung Kook cũng đã lên với cậu. Bà giờ cũng đã biết rõ bệnh tình của Jung Kook. Khuôn mặt khắc khoải ngày càng đau đớn. Mọi người đều cứ ngỡ cậu không biết gì nên hàng ngày vẫn ra sức động viên và vờ làm khuôn mặt vui vẻ trước mặt cậu. Cậu cũng vậy...luôn nở nụ cười...Để mỗi đêm về cậu lại khóc. Mỗi đêm về những cơn đau lại hành hạ cậu. Cậu không muốn mình trở thành nỗi lo cho ai cả. Bất kì một ai...nhất là người mà cậu đã dành trọn trái tim mình. Đến giờ này cậu chỉ còn cách giải thoát cho cả hai... . . - Bác sĩ...bệnh tình của cậu ấy sao rồi...?_Taehyung vội vã hỏi bác sĩ khi thấy ông vừa bước khỏi phòng bệnh Vị bác sĩ chau mày, thở dài - Không hiểu sao bệnh tình ngày càng trở nặng, đến nước này..._ Khẽ ngưng lại - Có lẽ phải mổ thôi. - Sao ạ??? Mổ ư? - Taehyung hốt hoảng - Làm sao có thể? - Đúng vậy! Ngày càng nguy cấp rồi. Phải tiến hành mổ ngay. Nhưng cần phải có một khoản chi phí rất lớn và... - Và gì ạ??? - Taehyung hơi hoảng khi vị bác sĩ bỗng im lặng - Và một trái tim thích hợp... Taehyung đứng chôn chân tại chỗ. Đúng rồi! Phải có tim thích hợp...phải mổ...từng lời nói của bác sĩ cứ quay cuồng trong đầu cậu. Vậy Jung Kook của cậu...phải làm sao đây? - Bác sĩ..._ Cậu khó nhọc cất lời - Tim của cháu...thì sao ạ? Vẻ hoảng hốt khẽ thoáng qua trên mặt bác sĩ. Sau đó ông vội nghiêm mặt lại, chỉnh lại gọng kính ông nói: - Cậu đừng ngốc như thế. Không phải cậu thì cũng sẽ có người khác. Chúng tôi chẳng dại dột gì lại đi lấy tim của một người đang sống để thay vào cả. Cậu cũng nên suy nghĩ lại. Giả sử cậu bé ấy sống. Nhưng khi biết trái tim mình đang có là của ai...Cậu ta sẽ sống trong ân hận và dằn vặt cả đời! Cậu im lặng. Ông nói đúng! Cách này cũng không được. Cách kia cũng không xong...giờ cậu phải làm sao? Đến bước đường cùng...cậu cũng sẽ phải mở miệng nhờ người này... . . . - Được! - Bà Kim gật đầu. Ngồi trên chiếc ghế sofa trắng mướt. Vận bộ đồ đen từ đầu đến chân. Trông bà bây giờ thật cao sang. - Được sao ạ? - Taehyung ngạc nhiên. Sao mẹ cậu lại có thể đồng ý dễ dàng như vậy chứ? - Tất nhiên...là kèm theo một điều kiện..._ Một nụ cười nở trên môi bà Kim. Nụ cười lạnh lùng, tàn nhẫn của những người đã rành rõi thương trường. - Điều kiện...điều kiện gì ạ? - Cậu nheo nheo mắt. Cậu biết ngay mà...mẹ cậu đâu có phải là người như vậy. Từ trước đến nay bất kì thứ gì bà làm cũng phải có nhận lại. Bất kì việc gì....với bất kì ai! - Điều kiện là... . . . . Jung Kook khó nhọc mở mắt. Nắng len lỏi lùa vào mắt cậu. Lạ thật, hôm nay lại có nắng. Cậu nhoẻn miệng cười. Lâu lắm rồi cậu mới lại thấy nắng, nắng lên thật đẹp... - Em dậy rồi à? - Taehyung đặt tô cháo lên bàn, mỉm cười với cậu. - Uhm. Nắng ban mai...đẹp nhỉ? - Cậu nói không đầu không đuôi, mắt vẫn nhìn lơ đãng ra ngoài cửa sổ. - Nắng lúc nào cũng đẹp rồi. Mà lại đẹp hơn anh nữa sao? - Taehyung nghiêng mặt vờ giận dỗi nói. - Hứ! Tất nhiên là đẹp hơn rồi! - Cậu quay mặt sang nhìn Taehyung - Anh mà đẹp hơn nắng á? Buồn cười! Taehyung bật cười. Đúng là Jung Kook của cậu ngày càng mạnh miệng. Như chợt nhớ ra điều gì, cậu vỗ tay bôm bốp - Jung Kook à! Hôm nay...ra ngoài với anh nhé? - Ra ngoài? - Jung Kook thắc mắc Chính xác là bây giờ cả hai đang...trốn viện! Chuyện động trời đấy ạ. Taehyung mang vào cho Jung Kook bộ đồ thường ngày. Vội mặc vào rồi cả hai bình thản đi ra viện như không vậy. Jung Kook cảm thấy hơi mệt. Nhưng bàn tay Taehyung đang nắm tay cậu...cậu mỉm cười. Khuôn mặt thoáng đỏ lên. Cậu nắm chặt bàn tay Taehyung, ấm áp. - Đi ăn kem nhá? - Taehyung quay lại nhìn cậu hỏi - Ok! Kem là món khoái khẩu của em mà - Cậu cười tít cả mắt Vậy là cả hai bước vào quán kem, gọi hết ly này đến ly khác. Cả hai đều ăn như chưa từng được ăn. Cho đến khi cả hai phải gác muỗng vì đầu lưỡi tê buốt thì trên bàn đã chất đầy những li kem. Hơn 10 ly chứ không ít! Ăn kem rất vui. Thình thoảng cả hai còn lấy kem trong ly quẹt lên mặt nhau rồi lăn ra cười sằng sặc làm cho cả quán kem nhìn họ với ánh mắt...kì thị! Sau đó cả hai lại tiếp tục đi! Không biết Taehyung kiếm đâu ra cái xe đạp. Cậu chở Jung Kook đi khắp nơi. Taehyung đạp chầm chậm đều đều. Thi thoảng quay lại nhìn cậu. Cậu dựa vào tấm lưng của Taehyung, cảm giác nhẹ nhàng làm sao. Cậu khẽ mỉm cười. Taehyung chở cậu lên siêu thị. Rồi lại đến khu vui chơi. Cái nào cả hai cũng chơi hết mình và làm náo loạn cả một vùng. Cậu thấy mệt nhưng không sao, cứ vui vẻ thế này cũng tốt. Một lúc...rồi sẽ qua thôi. Chiều. Nắng nhẹ. Gió lồng lộng. Cậu ngồi sau yên xe Taehyung. Gió lùa vào tóc cậu. Lâu rồi cậu không cắt tóc. Dài mất rồi. Chốc chốc cậu ngẩng lên nhìn Taehyung, tim khẽ nhói lên. Rồi một ngày. Cậu sẽ rời xa anh mất thôi. Không hiểu sao trong lòng cậu dấy lên một nỗi buồn vô cớ. Cứ như cậu sẽ mất một thứ gì đó...vô cùng lớn lao vậy... Taehyung vẫn chậm rãi đạp xe như thế. Trời vẫn xanh mát như vậy. Tay cậu nhẹ đặt lên hai eo Taehyung. Rất khẽ, rất khẽ thôi. Taehyung thoáng giật mình rồi nở nụ cười. Cả hai đều thấy hạnh phúc. Gió thoảng qua, len lỏi từng hạt nắng vào tim cả hai... Cả hai dừng lại tại con đường ven sông. Taehyung gác chống xe xuống, kéo cậu đến chiếc ghế dưới gốc cây cổ thụ. Phải công nhận ở đây rất đẹp, sao cậu không biết nhỉ? Bờ sông nước trong xanh, bên cạnh là một bãi hoa bồ công anh khẽ đung đưa trong gió. Một vài cánh hoa rơi trên tóc cậu. Một cảnh tượng thật bình yên. Cậu tựa đầu vào vai Taehyung, nhắm mắt lại. Cả hai cứ im lặng, không ai nói gì. Nhưng trong lòng, đang rất gần nhau... - Này Jung Kook... Theo phản xạ cậu ngẩng mặt lên, rồi cậu không còn ý thức được điều gì đang xảy ra. Cũng phải, làm sao ý thức được khi Taehyung đang hôn thẳng vào môi cậu. Rất nhanh, rất nhẹ nhàng. Và kết thúc bằng một nụ cười. Taehyung nhìn cậu cười, một nụ cười hiền mà cậu chưa từng thấy trước đây...Tim cậu nhói lên...Sao lại đau vậy? - Thôi được rồi, về nào - Taehyung đứng dậy, đưa tay cậu kéo Jung Kook lên. Suốt cả quãng đường về, cậu không nói gì. Cho đến khi vào đến giường bệnh và bị sạc cho một trận vì cái tội trốn viện cậu cũng chỉ cười mà xin lỗi. Không giống một Taehyung của thường ngày. Trong lòng Jung Kook dấy lên một nỗi đau vô hạn. Đêm khuya, chỉ có Taehyung và Jung Kook trong phòng. Cũng đã muộn lắm rồi... cả hai vẫn cứ im lặng như thế. Không phải là không có chuyện gì để nói mà là có quá nhiều điều...nhưng lại chẳng thể nói ra. - Ừm...khuya rồi đấy, ngủ đi! - cuối cùng câu Taehyung nói ra lại chỉ đơn giản như thế. - Ừ...anh ngủ ngon - Jung Kook mỉm cười, cố gắng nằm xuống giường, nhắm mắt lại... - Em ngủ ngon..._Taehyung đặt lên trán cậu một nụ hôn - Anh yêu em... Taehyung nói xong và đi ra ngoài. Chỉ còn Jung Kook trong phòng. Cậu mở mắt, mỉm cười...Không sao cả, chỉ sáng mai thôi...mở mắt ra sẽ thấy anh bên cạnh cậu mà...Chỉ sáng mai thôi... - Em cũng yêu anh... Taehyung à! Bên ngoài phòng bệnh, Taehyung đứng dựa vào thành cửa. Tay đặt lên tim, mắt cụp xuống. - Anh xin lỗi em...xin lỗi em rất nhiều...Jung Kook à... Chỉ cách nhau một cánh cửa. Một người mỉm cười hạnh phúc. Một người khẽ rơi nước mắt, đau quặn...Ngỡ như gần mà lại cách xa nhau đến thế...Khoảng cách không thể nào chạm đến... 'Reng reng reng' Taehyung mở điện thoại, thở dài... - Umma...con sẽ đi...hãy thực hiện lời hứa của mình đi! Một nụ cười tàn nhẫn nở ra...Sung sướng... . . . . Jung Kook chợt tỉnh dậy. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa tầm tã...Hôm nay trời lại không có nắng rồi. 5h sáng. Vẫn còn sớm lắm. Lạ là nỗi buồn hôm qua của cậu vẫn chưa vơi chút nào. Mà lại càng lớn lao. Lòng cậu trĩu nặng...Cậu muốn nhìn thấy Taehyung, cậu nhớ anh...nhớ lắm. 'Cạch' Cậu giật mình nhìn ra cửa. Mark bước vào, lòng cậu chùng xuống. Cậu cứ ngỡ là Taehyung cơ đấy. Có hơi chút thất vọng, cậu nở nụ cười nhẹ: - Mark à. Sao cậu lại vào sớm thế? - Ừm...tớ..._Mark ấp úng. Lạ thật, trông Mark bây giờ không giống như bình thường. Có gì đó khó nói ánh lên trong mắt cậu, môi cậu không nở được một nụ cười... - Có chuyện gì à? - Jung Kook thắc mắc hỏi - Jung Kook à..._Mark ôm cậu vào lòng - Cậu hãy bình tĩnh khi nghe điều này nhé... - Sao...vậy? - Cậu bỗng lo sợ, cậu bỗng thấy lạnh lẽo, chưa bao giờ cậu thấy sợ như lúc này...tim cậu đập mạnh...rốt cuộc là chuyện gì??? - Taehyung..._Mark ngập ngừng - Taehyung...đã đi rồi... Thịch..tim cậu nhói lên...cậu không tin vào tai mình...Taehyung...đi rồi sao? End chap 12 [Part 2]
|
[VKook] [BTS] Tớ Thích Cậu Chap 13 1 tuần sau Mưa, từng cơn gió lạnh buốt thổi qua. Taehyung dựng cao cổ áo, đứng dưới cổng bệnh viện nhìn lên. Cậu nhìn chằm chằm vào căn phòng đó. Đèn đã bật, vậy là Jung Kook đã dậy. Cậu cứ đứng nhìn như thế, không rời khỏi mắt. Căn phòng có người cậu yêu thương nhất đang ở đó...từ giờ cậu sẽ phải rời xa người đó. Có thể sẽ là mãi mãi... 'Thịch' Cậu nhìn thấy ánh mắt Jung Kook. Chỉ khẽ một thoáng, Jung Kook đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Hai ánh mắt chạm nhau...một chút thảng thốt, tim cậu nhói lên. Và lại chính cậu lảng tránh ánh mắt ấy, cậu quay mặt đi, và bỏ chạy...cậu đúng là một kẻ hèn, ngay cả một lời nói tạm biệt, cậu cũng không nói được... . . Một giọt...rồi hai giọt...rõ ràng đó chính là Taehyung. Rõ ràng anh đang đứng ở đó. Sao lại tránh ánh mắt của cậu như thế? Sao anh lại bỏ mặc cậu như vậy? Sao lại rời xa cậu dễ dàng vậy chứ? Cậu òa khóc...chưa bao giờ cậu thấy đau như thế này...Dường như nỗi đau đang cào xé bên trong con người cậu. Cậu đau đến mức như có thể chết đi...Thà cho cậu chết đi còn hơn! Mark ôm chầm lấy cậu, khóc cùng cậu. Cậu không biết lí do anh ra đi...chỉ biết là anh đã rời xa cậu. Cậu sẽ không thể tiếp tục nhìn thấy anh, không thể cùng nói chuyện, trêu đùa...Lòng cậu đau quặn... Thịch...và cậu ngất đi. Không còn suy nghĩ, không còn đau khổ. Chỉ còn lại giấc ngủ...giấc ngủ với bóng đêm. Không mộng mị, không lo lắng...chỉ là một màu đen tĩnh mịch... Cậu nghe thấy tiếng Mark hốt hoảng. Cậu nghe thấy tiếng nấc của mẹ mình. Cậu nghe thấy giọng điệu hối hả của các bác sĩ. Cậu cảm giác mình đang được đẩy đi đâu đó. Lơ lửng giữa không trung...và cậu nhìn thấy anh...! . . [Flashback] - Mẹ, con có một điều kiện... _Taehyung đưa ánh mắt vô hồn ra ngoài cửa sổ, nhưng cậu cũng thừa biết bà đang bước vào phòng mình với một nụ cười mà cậu thấy đáng sợ. - Đợi đến lúc Jung Kook mổ xong con sẽ đi... - Điều kiện? Con nghĩ có thể ra điều kiện với mẹ sao? - Bà Kim cau mày - Mẹ! Từ bao giờ mẹ lại trở nên như thế? - Cậu cáu gắt quay phắt lại - Mẹ có còn là người mẹ dịu hiền của con? Người đó đi đâu mất rồi? Một ánh nhìn ánh lên trong mắt bà Kim. Ánh nhìn của sự thù hận, có xen lẫn cả nỗi đau khổ đến tột cùng: - Người ấy đã chết từ lúc dì con ra đi rồi - Bà cười nhạt - Mà con hiểu lí do dì con ra đi rồi chứ! - Không lẽ..._ cậu ngỡ ngàng nhìn mẹ _ Mẹ đang nghĩ đó là do con? Hừm. Một nụ cười nữa được phát ra - Có thể con là nguyên nhân gián tiếp. Nhưng vẫn do người đó! Người chỉ vì công việc làm ăn mà đã tông chết dì con vì tưởng đó là mẹ. Từ đó mẹ đã học được một điều. Đó là không được nhân nhượng cho bất kì ai! Mẹ đã dại dột mà không giết chết bên làm ăn đó. Cho họ một con đường sống. Vậy mà cuối cùng họ lại muốn giết mẹ. Con nghĩ mẹ có thể tồn tại trong giới làm ăn này mà không tàn nhẫn sao? Cậu ôm đầu, từng kí ức trở về, cậu hét toáng lên - Không! Mẹ đừng nhắc lại nữa! Là do con! Nếu lúc đó con không đòi dì mua đồ chơi thì cũng đã không có chuyện gì xảy ra. Con đã mất một thời gian dài để quên đi mà sao mẹ lại nhắc lại như thế? Mẹ có biết dì mất con đau lắm không! Một giọt nước mắt lăn nhẹ trên má bà Kim. Nhưng bà lập tức lau đi. Thay vào đó là một nụ cười tàn nhẫn. Trải qua bao nhiêu năm trên thương trường bà vẫn chưa bao giờ quên cái ngày đó. Ngày đã cướp đi của bà người em mà bà vô cùng yêu quý. Ngày mà bà đã tự hứa với mình sẽ sống thật tàn nhẫn! Bà quay lưng đi ra ngoài. Dừng lại một chút, ngập ngừng: - Điều kiện của con...ta đồng ý. Hãy ở lại đến ngày thằng bé đó mổ xong. Nhưng sau đó phải lập tức đi khỏi đây! [End Flashback] . . Một tiếng, hai tiếng rồi. Jung Kook vẫn chưa ra khỏi phòng mổ. Mark lo lắng ngồi vò đầu bứt tai chờ đợi. Cậu không ngờ Jung Kook lại phải mổ nhanh như thế! Jackson đứng bên cậu, nhìn cậu trân trối, đặt tay lên vai cậu: - Yên tâm! Sẽ không có chuyện gì đâu! Cậu đưa ánh mắt lên nhìn Jackson. Gật đầu tỏ ý cám ơn. May lúc này có anh ở bên. Không thì cậu cũng không biết phải làm thế nào mất. Cậu hiểu cảm giác của Jung Kook, khi cái tên Taehyung đáng ghét đó lại rời xa Jung Kook như thế... Jackson trầm ngâm...cậu bước ra ngoài ban công. Cầm điện thoại, bấm một dãy số dài. Những âm thanh tít tít vang lên như càng kéo dài sự chờ đợi... - Sẽ không bao giờ có ai nghe máy nữa rồi... _ Alô? Cậu giật mình, lạ thật. Taehyung vẫn chưa đi sao? Cậu vội vàng trả lời điện thoại: _ Taehyung à...Jung Kook... _ Gì? Jung Kook làm sao??? Mau nói đi - Đầu dây bên kia hốt hoảng. Có thể nghe cả tiếng thở gấp và nhịp tim đập thình thịch. _ Jung Kook...vào phòng mổ rồi..._Cậu nói ngập ngừng Tút...tút...tút. Tín hiệu đã ngắt. Cậu khẽ cười. Hai con người ngốc nghếch này, phải làm cho hết ngốc thôi. . . . Taehyung chạy như bay đến bệnh viện. Lúc nãy nhận điện thoại của Jackson cậu như phát điên lên. Sao Jung Kook lại mổ sớm như vậy chứ!!! Cậu cứ chạy, chạy thật nhanh. Những hạt mưa từ từ rơi xuống...và thành cả một cơn mưa. Rất lớn! Cậu chạy lên cầu thang. Người cậu ướt sũng. Kia rồi, cậu thấy Mark và mẹ Jung Kook kia rồi. Cậu chạy đến, tín hiệu mổ vẫn đang sáng. Mọi người nhìn thấy cậu ai cũng ngạc nhiên...chỉ một người là không. Cậu thẫn thờ đi đến cánh cửa phòng mổ. Áp mặt vào đó. Làm ơn. Làm ơn hãy cho Jung Kook của cậu sống. Cậu khuỵa xuống, không còn một chút sức lực. Quá đau khổ. Đau khổ đến mức không thể gượng dậy...Vì sao cứ phải tự làm khổ nhau đến thế! Khuôn mặt cậu ướt đẫm nước mắt...hòa cùng với những giọt mưa... - Anh xin lỗi...nhưng anh yêu em...Jung Kook à...Làm ơn đừng chết! Làm ơn đừng rời xa anh... . . Cậu mơ màng, mở mắt ra...Cậu thấy mình đang ở trên một đồng cỏ, giống hệt như đồng cỏ anh đã đưa cậu đi. Cậu thấy bản thân mình và anh đang ở đó. Rồi cậu thấy ngôi nhà cả hai từng ở. À, cậu đang lạc trong miền kí ức đây mà. Cậu đi đến một dòng sông, từng kỉ niệm hiện lên ở lòng sông ấy...Cậu mỉm cười...Rồi Cậu thấy cả người bố thân thương của mình nữa. Ông đang ngồi ở đó nhìn cậu thật hiền từ. Cậu nhìn lại những cảnh vật đó lần cuối. Và có lẽ cậu đã sẵn sàng từ bỏ những thứ đó để đến bên bố của mình. Chỉ cần bước qua dòng sông ấy thôi... . . Bên ngoài, các bác sĩ vội vàng. Máu không lưu thông được, tim cũng đập yếu ớt rồi ngừng hẳn.. lấy vội máy trợ tim...họ dùng mọi cách để tim cậu đập lại...nhưng dường như vô ích... Ngoài phòng bệnh, một cảm giác lo sợ vụt qua. Tim Taehyung đập mạnh, đầu nhói lên. Hình ảnh 10 năm trước lại hiện về một cách rõ rệt, không lẽ bây giờ anh cậu sẽ lại mất đi người mình yêu thương nhất ư? . . Cậu vẫn chìm trong kí ức như vậy. Cậu bước từng bước sang sông...Bỗng cậu khựng lại. Có một bàn tay nắm chặt lấy tay cậu. Cậu quay người lại. Nụ cười hiền của anh hiện lên. Ánh mắt nhìn cậu van nài. Cậu lắc đầu, cố gắng tháo tay anh ra, nhẹ nhàng nói: - Xin lỗi anh...Nhưng bây giờ em phải đi rồi...Bố đang đợi em ở bên kia kìa... Anh lắc đầu. Hình như anh không nói được. Anh chỉ tay về phía đất liền bên kia. Cậu nheo mắt nhìn lại...hình ảnh mẹ cậu gầy rạc ngồi đó, những giọt nước mắt trên má Mark...hình ảnh thầy cô, bạn bè hiện ra rõ ràng...Hình như vẫn còn quá nhiều điều cậu không từ bỏ được. Cậu nhìn anh...Anh gật đầu...Cậu nhìn bố...bố cũng gật đầu...Cậu quay người lại, nhìn bố mình rồi khẽ nói - Xin lỗi bố....nhưng có lẽ con không thể đến bên bố được rồi...Có quá nhiều người đang mong con tỉnh lại. Quá nhiều thứ con không từ bỏ được...Con xin lỗi bố... Bố cậu vẫn ngồi đó. Mỉm cười và nhìn cả hai với anh mắt long lanh hạnh phúc. Ông giơ tay ra, làm động tác ôm vai. Cậu cũng vậy...ông gật đầu và hình ảnh ông dần nhòe đi... Cậu rơi nước mắt, thì thầm... - Bố à...con yêu bố... . . Tim có dấu hiệu đập trở lại. Các bác sĩ bất ngờ. Điều này có thể gọi là kì tích...Họ nhanh chóng thực hiện các thao tác còn lại...và thầm cầu mong... Cánh cửa bật mở...cậu được đẩy ra. Mọi người vội vàng lao đến, vị bác sĩ tháo khẩu trang, cười nhẹ : - Ca phẫu thuật tuy có chút khó khăn nhưng đã thành công ! Chúc mừng cả gia đình. Tất cả vỡ òa trong hạnh phúc. Mẹ cậu bật khóc .Mark ôm chầm lấy Jackson. Taehyung thở hắt ra, nhẹ nhàng. Bây giờ không ai để ý đến anh.. Anh lén lút bước đi, được một đoạn mắt anh vẫn nhìn vào phòng mổ. Anh đứng bên bức tường, nhìn lại lần cuối và nở nụ cười... - Tạm biệt em...Jung Kook à... . . . . 2 tháng sau - Jung Kook, cậu đi học lại rồi ! - Mark hớn hở chạy đến cầm cặp ngay khi cậu vừa bước vào lớp. - Uh - Cậu cười - Lâu rồi không đi học ! Hôm nay là lần đầu tiên sau ca phẫu thuật cậu đi học. Sau khi phẫu thuật cậu đã rất cố gắng điều trị. Và sức khỏe cậu tiến triển nhanh hơn dự định. Ai cũng vui mừng. Còn cậu vẫn thế...có khác thì có chăng chỉ là nụ cười thêm lạnh ngắt. Cậu ngồi xuống. Nhìn ra ngoài cửa sổ. Một cơn gió lạnh táp vào mặt, lạnh buốt. Đã hai tháng rồi mà cậu vẫn chưa thể quên được anh. Mọi chuyện...đã thực sự kết thúc rồi mà...Cậu cười nhạt. Hai tháng qua cậu đã làm rất tốt. Nụ cười cậu cứ như được lập trình sẵn. Luôn hiện diện trên môi cậu...và chỉ có cậu mới biết mình đã đau đến nhường nào. Mưa rồi sẽ tạnh...cầu vồng cũng sẽ tan...Đó là quy luật...và đến một lúc nào đó...cậu cũng sẽ quên anh thôi. Cái tên ấy rồi cũng sẽ đến lúc vuột ra khỏi tiềm thức cậu...chỉ là cậu cần thêm thời gian. Cả lớp dường như biết được chuyện của cậu nên cũng không ai nói gì. Đôi khi là hỏi thăm vài ba câu. Chỉ có Mark là cứ huyên thuyên. Cậu không để ý. Chỉ chăm chăm nhìn xuống sân trường. Từ khi Taehyung đi, cậu cứ như thế. Không quá lạnh lùng nhưng cũng không quá thân thiện. Chỉ là giữa mọi người, cậu luôn có khoảng cách nhất định. Có lẽ trái tim cậu đã đau một lần, và cậu không muốn ai bước vào làm rỉ máu vết thương đó nữa. Từ khi anh đi. Cậu không khóc lóc cũng không làm mọi cách để tìm anh. Khi anh đã muốn ra đi thì có tìm thấy cũng làm được gì. Cậu có quyền gì để giữ anh ở lại chứ. Và có khi anh ra đi cũng chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cả hai. . . . Cậu lững thững bước lên sân thượng. Đã lâu lắm rồi cậu không lên đây. Cảnh vật vẫn như vậy. Dường như không có gì thay đổi...chỉ có tâm trạng cậu tệ đi từng ngày thôi... Cậu tựa người vào lan can. Nhìn xuống dưới. Cao thật đấy...Mặc cho những cơn gió thổi lạnh buốt. Cậu vẫn đứng như thế, nhìn chằm chằm xuống dưới và mỉm cười. Cũng chẳng biết cậu cười vì điều gì...chỉ là cậu muốn cười...cười như để ngăn những giọt nước mắt lại... - Đừng nhảy xuống dưới đấy nhé ! - Một giọng nói bỡn cợt vang lên. Cậu quay người. Là Jackson. Cậu bĩu môi ngồi bệt xuống, khẽ cười : - Xin lỗi nhé ! Có cho vàng tớ cũng không nhảy xuống đó đâu. - Uhm ! Tốt thôi !_Jackson ngồi xuống cạnh cậu, bỗng dưng im lặng. Nhìn lên bầu trời âm u kia khẽ thở dài. - Sao thế ? - Cậu quay qua nheo mắt hỏi - À mà này, đừng làm Mark của tớ buồn đấy nhé ! Không thì..._ cậu giơ giơ nắm đấm lên - Cậu sẽ ăn cái này đấy ! - Phì - Jackson bật cười nhưng lại vội quay lại vẻ trầm ngâm, ngập ngừng hỏi - Này...Jung Kook...cậu đã quên được...Taehyung chưa ? Thịch...Tim cậu đập trật đi một nhịp, nụ cười vụt tắt. Cậu đã rất cố gắng để quên đi cái tên này rồi. Sao cứ lôi nó ra nhắc lại vậy ? Đã bao lần cậu tự gặm nhấm nỗi nhớ, khóc mệt rồi cậu lại ngủ...Cậu đã cố gắng hết sức rồi. Sao lại lôi cái tên đó ra để làm nỗi đau trong cậu sống lại chứ ! - Xin lỗi..._Thấy cậu im lặng Jackson tiếp lời - Tôi cũng không muốn nhắc lại đâu nhưng có cái này muốn cho cậu. Jackson nhấc tay cậu lên. Để vật đó vào tay cậu. Là một chiếc máy ghi âm. Rồi Jackson đứng dậy, bước đến cánh cửa. Dừng lại một chút và buông lời nói : - Phải có lí do...cậu ấy mới rời xa cậu... 'Sập' Cánh cửa được đóng lại. Cậu vẫn chưa rời mắt vào vật đang ở trên tay cậu. Sao cậu cứ thấy tim mình đập mạnh vậy...Đây là cái gì... ? . . Jackson lặng lẽ bước đi. Lại thở dài. Sao cậu lại phải là cầu nối giữa hai người này cơ chứ ! Cậu nhớ lại những lời Taehyung nói với mình trước lúc đi... [Flashback] - Jackson ! Cậu cầm cái này - Taehyung đặt lên tay cậu một chiếc máy ghi âm màu đen. - Cái gì vậy ? - Cậu nhăn mặt hỏi. Vốn đã khó chịu khi biết Taehyung rời Jung Kook mà đi nhưng cậu cũng chẳng hiểu sao chuyện này hắn ta lại chỉ nói với mình cậu. - Máy ghi âm ! Không lẽ nhìn mà không biết ? - Taehyung nheo mày nhìn cậu với ánh mắt dành để nhìn...người ngoài hành tinh. - Cái đó ai chẳng biết - Cậu bực mình quát - Nhưng cậu đưa tôi làm cái gì ! - Cái này..._Taehyung im lặng một lúc rồi nói tiếp - Hãy giữ cho đến khi nào Jung Kook hoàn toàn khỏe mạnh và đưa cho cậu ấy. Cậu im lặng. Taehyung bước ngang qua cậu, không quên nhắc nhở : - Hãy chú ý đến Jung Kook giùm tôi nhé ! - Khoan..._ Cậu gọi - Rõ ràng cậu vẫn còn yêu Jung Kook...sao lại rời xa cậu ấy ? - Vì...._Taehyung vẫn không quay đầu lại - Tôi rời xa cậu ấy...là có lí do... [End Flashback] Vậy là cậu giữ cái máy đó cho đến tận bây giờ. Cũng không biết trong đó chứa cái gì. Cậu không phải là người tò mò. Có lẽ chính vì thế mà Taehyung mới nhờ cậu. Cậu cũng không biết được cái lí do mà Taehyung nói là gì...nhưng cậu tin vào điều đó. Và cậu đem nó truyền đạt lại cho Jung Kook. . . Jung Kook ngồi sững trên sân thượng. Tay bám vào lan can, người cậu rũ ra. Không một chút sức lực. Mắt cậu đỏ hoe, lời nói của Taehyung cứ xoay quanh cậu. Từng bông tuyết lại lặng lẽ rơi...bám vào da thịt cậu. Lạnh ngắt ! Tay cậu vô thức ấn đi lặp lại đoạn băng ghi âm. « E hèm...ừm ừm...tôi là Taehyung...Được chưa nhỉ ? Chắc là được rồi. Uhm...Jung Kook à...em có nghe rõ không ? Chắc là khi em nghe được cái này thì anh cũng đã rời xa em được một thời gian rồi nhỉ ? Anh biết điều này sẽ tới nhưng vẫn cứ ngốc nghếch yêu em. Nhưng giờ em đừng buồn nhé. Anh vẫn ổn và anh chắc em vẫn ổn. Có lẽ anh chỉ là cơn gió thoảng qua đời em...gió thì sẽ mãi là gió. Đừng đau khổ vì anh. Anh không xứng đáng để được như thế. Hãy tìm một người khác có thể làm em hạnh phúc...anh phải đi rồi...Anh yêu em... » Cậu cúi đầu thật thấp, cắn ghì môi dưới, nước mắt không thể ngừng rơi. Cậu không ổn, không ổn một chút nào...Sao anh đi rồi vẫn không buông tha cho cậu ? Sao anh rời bỏ cậu mà vẫn để cậu nhớ anh đến thế ? Anh chỉ là gió thôi ư ? Gió sao lại ấm áp như thế được ? Anh yêu cậu, yêu cậu sao ? Yêu cậu sao lại rời xa cậu như thế? Có ai cho cậu một lí do không ? Tuyết vẫn cứ rơi dày như thế. Trên sân thượng, một con người đang vùi đầu đau khổ. Ở một nơi nào đó, một con người không ngừng nhung nhớ...Có thể cho họ...thêm một lần nữa đến với nhau không... Lại một ngày mùa đông nữa trôi qua... End chap 13.
|