Taehyung | Đổi Nợ Lấy Người
|
|
[Taehyung] Đổi nợ lấy người Chap 48 [...] Cô ngủ quên trên giường bệnh, giật mình tỉnh giấc thì thấy Taehyung tay chân lạnh ngắt, mặt trắng bệt, môi tái đi, đã thế máy trợ tim đang dần dần chỉ một đường thẳng. Eun Ji hoảng hốt, nước mắt không cầm được, tay cứ lay lay mạnh Taehyung. - Taehyung! Taehyung! Anh không được chết! Đừng mà...đừng bỏ em!! Nhưng vô ích, anh vẫn nằm bất động trên giường. Bác sĩ nói anh không qua khỏi, bác sĩ nói cô nên chuẩn bị tinh thần. Eun Ji thấy hối hận, cảm thấy mình nợ anh rất nhiều, chưa kịp trả ơn Taehyung lại đi mất.. Tại sao anh lại tàn nhẫn bỏ cô đi như vậy? Ngày đưa anh đi cô dứt khoát ôm lấy thân thể anh, khóc sướt mướt. - Đừng...Các người đừng đem anh ấy đi! Hãy để anh ấy ở lại với tôi....một chút thôi mà... Cô khóc đến sưng cả mắt, nhưng người chết đâu thể sống lại, một ác mộng khủng khiếp. [...] Eun Ji bàng hoàng tỉnh giấc, mồ hôi hột chảy ra rất nhiều. Khi cô thấy Taehyung thì mới nhận ra vừa nãy là mơ, nhưng anh đã tỉnh rồi? - Anh...Anh tỉnh rồi? Cổ họng anh không hiểu sao đau điếng khiến anh không thể cất lời, chỉ có thể gật đầu. - Thật .. Thật sao? Cô mừng rỡ ra mặt, rồi nhận ra bàn tay to lớn của anh đang nắm chặt lấy tay cô, như kiểu sợ cô đi mất. Cô mỉm cười hôn nhẹ lên má anh, đây là lần đầu cô chủ động như thế này. - Em sẽ không xa anh nữa. Ở đây, em đi gọi bác sĩ. Taehyung nhìn theo bóng lưng cô, mỉm cười hài lòng. Nếu như đánh cược mạng sống để có được cô, kể cả đối chọi với thần chết, nguy hiểm đến mấy anh cũng dám làm. ... Cứ mỗi buổi tối ở tháp Namsan, lại có một chàng trai đến đây, mỗi lần đến lại viết lên tên người con gái mà cậu hết lòng yêu thương. - Thì ra cái tên Kim Eun Ji là của em viết à? NaHaun đã xuất hiện phía sau từ khi nào, không ngờ đến đây lại vô tình gặp được Jungkook. Cậu không nói gì, qua giọng nói cũng có thể nhận ra là ai. NaHaun càng đến gần cậu hơn, nhận ra cái tên của cô có rất nhiều, có lẽ Jungkook đến đây rất thường xuyên. - Từ bỏ một người mình hết lòng yêu thương, quả là một việc làm đau lòng. Jungkook thở hắt ra, trong đầu chỉ toàn ngập hình bóng Eun Ji. - Jungkook.. chị nói điều này nhé? Cậu quay sang nhìn NaHaun, đợi chị ấy tiếp lời. - Nếu như có thể...chúng ta bắt đầu với nhau được không? Cậu dựa lưng vào cửa, đôi mắt khẽ nheo lại. - Chị luôn là người đánh mất cơ hội mà hạnh phúc trao cho chị.. - Ý em? - Chúng ta không thể. Xin lỗi. Jungkook vỗ vỗ lên vai NaHaun vài cái rồi rời đi, chị ấy nhìn chăm chú vào cái tên Kim Eun Ji. Bản thân cảm thấy rất ngưỡng mộ cô ấy, làm cách nào mà Eun Ji có thể khiến người ta yêu sâu đậm, không thể yêu thêm ai khác như vậy? ... 6 tháng sau.. [ Jimin - BoEun ] Jimin ôm BoEun vào lòng, tay xoa xoa phần bụng của nó. - Chỗ này..sắp phải to lên rồi.. Nó đỏ mặt đánh anh một cái thật đau, nhưng Jimin lại cười rất khoái chí. Cô vợ này đối với anh là thứ đáng yêu nhất trên đời. - Chúng ta có em bé xong rồi cưới, cũng thú vị lắm đó nha! Ngày cưới của chúng ta còn có con chúng ta dự! - Không thích! - Vô ích thôi, em đang nằm trong phòng anh đấy! Làm liền cho nóng! - TRÁNH RA!!! BIẾN THÁIIII!!! ... [ Hoseok - Subi ] - Cậu làm gì ngày nào cũng ngồi quán tôi tới tối thế? Subi khó chịu ra mặt, đã thế Hoseok còn cười đắc ý. - Ngắm cậu. - Bị điên sao? - Đừng giả vờ. Anna nói lúc giao lưu cậu rất thích tôi! Subi bỗng nhiên đỏ mặt, không thèm đội co với cậu ta, bỏ đi chỗ khác cho lành. - Quán đông rồi tôi phụ một tay cho. - Công tử bột như cậu thì làm được gì? - Vì cậu dù không được tôi cũng ráng. Mẹ Subi đứng kế bên lúc nào không hay, cười hiền lành. - Chào bác gái! Hoseok lễ phép cúi người chào. - Con là..? - Con là con rễ tương lai của bác, Jung Hoseok. - Cái gì? Subi giật mình nhéo mạnh vào thắt lưng cậu một cái rõ đau, nhưng Hoseok vẫn mặc kệ, tươi cười nói tiếp. - Nhớ nha bác, có thằng nào đòi cưới Subi cứ nói con gái bác có chồng rồi nha! Subi thật không chịu nổi, nhéo mạnh hơn làm cậu la lên một tiếng. - Rồi rồi bác nhớ rồi. Bác gái nhìn gặp đôi này hết sức đáng yêu, Subi cũng đã 22 tuổi, cũng cần phải có chỗ dựa dẫm cả đời. Xem ra bác ấy đã tìm được rồi. ... [ Jungkook - ...] Jungkook lái xe về nhà sau cả ngày làm việc mệt mỏi, chợt lướt ngang đường bóng dáng rất thân quen, Anna đang đứng cãi với ai đó. - Là dì sai đấy dì còn trách mắng con! - Tại mày đi không cẩn thận mới va vào xe tao. - Chỗ này đâu phải chỗ đậu xe, đã thế con chỉ lỡ va vào cũng không ảnh hưởng gì! Anna bực bội, cái bà dì này đã không hiểu rõ luật giao thông thì đừng nên cãi bướng như thế chứ! - Lại gây chuyện à? Jungkook quàng tay qua cổ Anna giật về phía mình. - Jungkook..? - Xin lỗi dì, là bạn cháu không biết, mong dì tha cho. Bà dì khó tính nhận thấy khuôn mặt quá đỗi điển trai của Jungkook thì liền thu hồi dáng vẻ giận dữ, mỉm cười hiền từ. - Không sao đâu con. Jungkook kéo tay Anna đi, cô ấp ức dậm chân. - Tôi đâu có sai! Không đi! Jungkook không nói nhiều, bồng Anna lên cao đi về phía xe của mình. - Làm gì vậy hả? - Ngồi yên. Anna ngồi vào ghế phụ, Jungkook thì chăm chú lái xe. - Mà Jungkook này.. - Gì? - Cậu là em họ Taehyung, thế tôi cũng là họ hàng gì với cậu đúng không? Nhìn dáng vẻ ngu ngốc của Anna làm Jungkook bật cười thành tiếng. - Mẹ tôi là em của mẹ Taehyung, cô lại không máu mủ gì càng không phải con ruột của ông Kim. Không liên quan! - Ồ vậy sao! - Mà tối thế này còn đi đâu? - Bar. Jungkook chợt nhíu mày, quay sang Anna. - Bar? - Ừ có việc gì sao? - Lần sau không được vào nữa. - Cậu có quyền cấm tôi? - Chẳng lẽ cậu không biết chuyện gì? - Biết gì? - Nói chung vào lần nữa sẽ không có chân đi ra đâu. Đừng xem thường lời nói của Jeon Jungkook này. Anna hậm hực dậm chân, nhưng cậu không tức giận ngược lại còn thấy vui vẻ, ngoài Eun Ji thì Anna là người đầu tiên khiến cậu thích trêu chọc đến thế! ... Lại một buổi chiều nào đó... Anna vẫn ngồi trong xe Jungkook. Chuyện là ba mẹ cô vừa thông báo cô sẽ kết hôn, vị hôn thê của cô sẽ đến đón để đi đâu chơi. Anna chưa kịp ý thức hết lời nói của ông Kim thì Jungkook bước vào đưa cô đi, thì ra ngày đó Jungkook hỏi không biết chuyện gì thì ra là chuyện này. - Hình như cậu rất bực? - Chứ sao! Tôi chưa muốn lấy chồng! - Vô ích! Hai bên bàn xong xuôi rồi. Jungkook đưa Anna đến công ty của anh, cô khó hiểu. - Đưa tôi tới đây làm gì? - Làm quen. - Làm quen? Jungkook chợt nắm tay cô, đan thật chặt vào tay Anna. - Đừng tỏ ra thân mật như thế! Tôi biết lòng cậu thích Eun Ji! - Tôi biết lòng cậu thích Taehyung. - Thế cậu đồng ý hôn sự này làm gì hả? - Sống cùng một cô nàng ồn ào, hay gây chuyện cũng thú vị. Cậu biết không, tôi và Eun Ji ban đầu cũng thế đấy, rồi dần dần thích. Jungkook càng nói càng áp sát mặt mình vào mặt Anna. - Biết đâu được cậu giống vậy, tôi thích cậu luôn thì sao? - Nhảm nhí! Anna nhanh chóng đỏ mặt, hất tay cậu ra. Chỉ muốn trốn cậu nên bỏ chạy lên công ty trước. - Jeon phu nhân!! Chờ anh với !! ... [ Trùm cuối ] Hai người trở về ngôi nhà mà hai người từng sống chung, Eun Ji đang vui vẻ thắt cà vạt cho anh, cứ như một người vợ thực thụ. - Đây là ngày đi làm đầu tiên của anh sau 6 tháng nằm viện đấy, đừng để trễ! - Anh biết rồi, bà xã! Anh có thứ này muốn trả lại em. - Trả em? Taehyung đưa ra sợi dây chuyền mà mẹ anh đã mua dành cho đứa con dâu. - Nó là của em! Eun Ji mắt sáng ngời, anh mỉm cười ra phía sau cô đeo cho Eun Ji. Cô nhìn vào gương, sợi dây chuyền lấp lánh nơi cổ làm cổ Eun Ji thêm trắng sáng hơn. - Còn chiếc nhẫn anh mua nó không ý nghĩa, sau này sẽ mua cái mới cho em! - Dạ! Bỗng nhiên anh vòng tay qua ôm lấy eo cô, kéo cô sát lại gần hơn, tựa cằm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng nói. - Eun Ji... chúng ta kết hôn đi! Eun Ji mỉm cười hạnh phúc, ngoan ngoãn gật đầu. .*. Anh cứ nghĩ hạnh phúc đã cho anh quá nhiều cơ hội để rồi anh không nắm bắt mà làm ngơ nó, cứ tưởng nó đã bỏ mặc anh, nhưng không ngờ hạnh phúc lại quay đầu tìm kiếm anh lần nữa, cho anh một cơ hội cuối cùng, anh nhất định phải làm mọi cách để bắt nó và giữ thật chặt bên mình. Cũng như cô, anh đã để mất cô một lần, nhất định sẽ không có lần thứ hai. Không cần đúng người đúng thời điểm, chỉ cần hai bên thật lòng và chung thủy với nhau, thì dù có đi một vòng trái đất, vẫn kiên nhẫn mà về bên nhau. --- Ở chap 6 tui có nói sẽ chuyển ver cho mọi người đọc, xong fic sẽ làm -----3 Truyện đến 50 chap mới hết Ngày mai nữa là xong :)) Ủng hộ đến cuối cùng luôn nha mấy má .-.
|
[Taehyung] Đổi nợ lấy người Chap 49 [ Ngoại truyện 1 ] [ 6 năm ] #1 - Tổng giám đốc gọi tôi? Eun Ji bước vào, cung kính cúi chào. Thế mà cô nghiêm túc bao nhiêu thì tên tổng giám đốc kia lại không đứng đắn bấy nhiêu. Anh bỏ tập tài liệu xuống, đi đến gần cô. - Ngắm em. - Gọi vào chỉ ngắm thôi sao? Tổng giám đốc nghiêm túc không được sao? - Chỉ đối với em anh không nghiêm túc được. Taehyung vòng tay qua ôm lấy eo cô, kéo sát lại người mình. - Đây là công ty đó. - Thì sao? Anh hôn nhẹ lên môi cô, Eun Ji nhất quyết không phối hợp, mím chặt môi lại. Taehyung đưa tay nhéo lên eo cô một cái, cô mở miệng kêu đau, thừa dịp anh cho lưỡi vào cậy quét bên trong cô, luồn lách tất cả trong khoang miệng rồi mút lấy cái lưỡi nhỏ của cô. Động tác anh thuần phục, Eun Ji dù không muốn cũng phải phục tùng theo. Đến khi cả hai không còn dưỡng khí anh mới luyến tiếc rời đôi môi đang sưng đỏ của cô, mỉm cười hài lòng. - Ở đây có phòng nghỉ của tổng giám đốc. Làm trong công ty cũng thú vị đó nha! - Đứng đắn một chút xem nào. Cô nhanh chóng đỏ mặt, đánh mạnh vào lòng ngực anh một cái rõ đau. - Anh nhuần nhuyễn như vậy rốt cuộc đã lên giường mấy người rồi? Động tác đang mò mẫm của anh chợt khựng lại với câu hỏi của cô, anh nhăn mày, có một chút không vui. - Tổng giám đốc anh không phải ai cũng lên giường được. Đó giờ chỉ có mình em thôi. - Ồ lần đầu mà trong anh điêu luyện nhỉ? - Xem phim X. Chưa xem à? Taehyung cười nguy hiểm, càng nói chuyện với anh càng thấy anh biến thái, cô không nói gì bực bội đẩy mạnh anh ra. - Đừng lộ liễu như thế. Jimin mà bắt gặp thì không còn chỗ chui đâu. - Vậy tối bù đắp cho anh nha. - Ji Hyun cũng 5 tuổi rồi, đừng để thằng nhỏ thấy mấy cảnh 18. Taehyung chề môi giận dỗi, biết thế sẽ sinh con muộn một chút vậy dễ làm hơn rồi. Nhìn bộ dáng trẻ con của anh, Eun Ji bật cười rồi bước ra ngoài. #2 Taehyung cầm cái trống nhỏ lắc lư trước nôi, muốn dỗ cho cô nhóc này ngủ nhưng 1 tiếng trôi qua con bé vẫn trơ trơ mở mắt nhìn anh. - Ngủ đi bé! Anh lắc lắc cái trống làm con bé bật cười, miệng lắp bắp gọi ba. - Ể? Đừng gọi chú là ba, vợ chú giết chú mất! Ji Hyun từ đằng sau cầm quả bóng đi tới, nhón chân nhìn lên em bé bên trong nôi. - Em bé hả ba? - Đúng rồi. - Là con của chú Jungkook phải không ba? - Đúng rồi. Ji Hyun thích em bé không? - Thích thích! Bỗng nhiên mắt Taehyung như lóe lên tia sáng, quay sang nhìn vợ mình đang chăm chú với cái máy tính. - Bà xã, Ji Hyun muốn có em! - Thì Solbi đó! Cô vừa nói vừa nhìn màn hình vi tính, một cái liếc mắt nhìn anh vẫn không có. - Nhưng Solbi là con của Jungkook, ý anh là em sinh thêm một đứa đi! - Bây giờ không phải lúc thích hợp. Anh lại muốn giận dỗi, quay người nhìn đứa bé, không thèm nói chuyện với cô nữa. - Thằng Jungkook mới sinh đã bỏ đứa nhỏ qua mình mà đi du lịch suốt! Thật là người ba không ra gì ! - ... - Eun Ji em biết không? Hồi Ji Hyun còn nhỏ anh đã một mình chăm sóc thằng bé, đến nỗi đem công việc về nhà để được ở cùng thằng bé hơn! - ... - Mà nếu như anh có thêm một đứa con gái nữa nhất định anh còn cưng chiều hơn nữa! Mặc kệ anh có nói gì thì nói, cô vẫn không trả lời mà tiếp tục vào công việc. Đầu anh như muốn bốc khói, lần này là giận thật rồi. Hoàn thành xong công việc, cô gập máy tính lại, thở phào nhẹ nhõm. Anh vẫn ngồi đó trông Solbi và Ji Hyun, cô nhẹ nhàng bước đến. - Ông xã! Anh không thèm trả lời, tay vẫn đung đưa cái nôi. - Giận em à? Vẫn lại không trả lời, Eun Ji bật cười, ôm anh từ phía sau. - Được rồi được rồi. Em chiều theo ý anh. - Ý em là sinh thêm một đứa? - Dạ. - Được được. Anh sẽ cố gắng! #3 Hôm sau. Eun Ji mệt rã rời nằm bên cạnh anh, Taehyung đã thức dậy từ sớm, nhưng không muốn dậy ngay mà nằm ôm cô, ngắm khuôn mặt khi cô ngủ một lúc. Ji Hyun bỗng mở cửa đi vào, tiếng cửa làm Eun Ji khẽ mở mắt, giật mình nhất thời không biết làm gì, ôm chặt lấy anh, lấy chăn che lên đến cổ. - Sao con vào mà không gõ cửa? Thật giống như chú Jimin nó mà. Ji Hyun ngơ ngơ ngác ngác, nhìn mẹ rồi lo lắng hỏi. - Đêm qua ba đánh mẹ sao? - H...Hả? - Con nghe mẹ la nhiều lắm, mẹ không sao chứ? - Đừng đến gần đây Ji Hyun! - Con biết hết rồi! Đêm qua ba mẹ cực lực để có em bé đúng không? Điều này anh Jae Seok đã nói với con đó! - Yahh cái thằng đó !! Anh nghiến răng, Eun Ji liền bật cười, cuộc chiến giữa nhóc con đó và Taehyung mãi mãi vẫn chưa bao giờ kết thúc được. - Con đi học đây! Dì giúp việc sẽ đưa đi, không làm phiền ba mẹ nữa! - Biết điều đấy con! Taehyung nháy mắt, ngước ngước mặt ra cửa ý muốn Ji Hyun đi nhanh, sau khi thằng nhóc đi thì anh nhìn đồng hồ, cũng đã 7 giờ hơn rồi. - Anh chuẩn bị đi làm đi! - Em có mệt không? - Không mệt lắm! - Lần nữa nhé? - Hả? Chưa để Eun Ji kịp nhận định câu nói của anh thì anh đã nhanh chóng lật Eun Ji nằm dưới, mình nằm trên, nở nụ cười gian tà. - Mấy chuyện này em không rành phải làm nhiều lần mới được, để anh làm thầy chỉ dạy em. #4 Hôm nay cả nhà ba người đi thăm ba mẹ Jung, nghe nói trang trại của hai người càng ngày càng phát triển, mở rộng ra. - Eun Ji! Bà Jung thấy cô con gái thì vui mừng, bỏ dỡ công việc mà chạy đến ôm cô. - Ông ơi hai đứa đến thăm mình này! Ông Jung đang bận ghi sổ sách thu hoạch trong kho, nghe bà nói liền bỏ đó mà chạy ngay ra ngoài, nở nụ cười hiền từ. Ji Hyun chạy tới ôm chầm lấy ông, ông Jung bồng thằng nhỏ lên cao, ánh mắt đầy cưng chiều. - Ji Hyun về thăm ông đấy à! - Dạ ông ngoại. Ji Hyun cười khúc khích, nói tiếp. - Bạn của con rất ghen tỵ với con đó nha, trong khi bạn con chỉ có một ông bà ngoại thì con có đến hai ! Bà Jung chợt chú ý đến cái bụng nhô to của Eun Ji, gặng hỏi. - Eun Ji! Bụng con? Eun Ji hiểu ý bà, mỉm cười nói. - Được 3 tháng rồi ạ. - Thật sao? Ông bà Jung lại được một phen vui mừng, tất cả vào nhà, trò chuyện vui đùa cho đến tối. Dù Eun Ji không phải con ruột của hai người, nhưng bao năm qua ông bà và cả cô đều xem nhau như máu mủ ruột thịt, như người thân cùng huyết thống trong gia đình. #5 Hôm nay là ngày 23 tháng 12. Còn 1 tuần nữa là đến sinh nhật anh, nhưng tới bây giờ anh cũng không biết, cứ mải mê vùi đầu vào đống văn kiện, Jimin bước vào, vẫn là thái độ ung dung tự tiện như nhà. - Qua công trình Y kiểm tra một chút. - Được. Anh gật đầu, sắp xếp mấy giấy tờ gọn gàng rồi cầm áo khoác đi ra ngoài. Lúc xong xuôi trở về phòng làm việc thì cũng vừa lúc Eun Ji bước vào. - Eun Ji sao em đến đây? Em nên ở nhà nghỉ ngơi đi, 8 tháng rồi đó. - Hôm nay em đến gặp chị Juhee chút, sẵn tiện ghé qua xem anh làm việc thế nào. Cô cười hiền từ, thai nhi đã 8 tháng nên bụng cô to ra rõ rệt, đi đứng cũng khó khăn. Anh định bước đến đỡ cô thì bất ngờ từ phòng nghỉ cho những lúc tăng ca qua đêm của anh bước ra là một cô gái, đã thế quần áo còn sộc sệch cho thấy đã có chuyện gì xảy ra. - Anh Taehyung! Cô gái ấy khẽ gọi tên anh, không chỉ Jimin, Eun Ji giật mình, mà ngay cả Taehyung cũng giật mình theo, nhất thời đứng yên không biết làm gì. - Anh! Eun Ji đầy tức giận, bỏ ra ngoài, anh muốn đuổi theo nhưng liền bị Jimin chặn lại. - Mày quá đáng lắm đấy Taehyung. - Buông ra đi! Eun Ji! Eun Ji! - Có giải thích cô ấy cũng không nghe đâu, tận mắt bắt gặp rồi cơ mà! - Không phải tao làm mà! - Đừng chối! Anh không biết Eun Ji đã đi đâu, tìm kiếm đến tối khuya vẫn không thấy, Taehyung trở về nhà trong mệt mỏi, Ji Hyun vội chạy đến hỏi anh. - Mẹ đâu rồi ba? Anh không trả lời ngay, ôm Ji Hyun vào lòng, cố kiềm nén cảm xúc vì anh ghét việc biểu lộ ra ngoài cho người khác thấy. Anh ôm đứa con trai vào lòng, vỗ vỗ lưng. - Mẹ đi công tác, sẽ về với hai cha con mình sớm thôi. Anh chỉ sợ lúc nóng giận Eun Ji không lo cho bản thân mà gặp nguy hiểm, cả đứa bé trong bụng nữa.. Cứ thế 1 tuần trôi qua không có tin tức gì về Eun Ji, SeokJin cũng chẳng hề biết. Hôm nay là ngày 30 tháng 12. Nhưng Taehyung cũng không hề biết hôm nay sinh nhật mình, đã đến gần tối, lại gần một ngày trôi đi, anh vẫn chưa gặp cô. Taehyung gục đầu, lấy tay che mặt. 1 tuần nay anh gửi Ji Hyun cho SeokJin, những người giúp việc anh cũng cho họ nghỉ phép, chỉ vì anh muốn ở một mình thôi. 11 giờ khuya. Bỗng nhiên có tiếng bước chân vào, căn nhà đang rất tăm tối cho nên Taehyung không biết là ai, nhưng anh nhớ kĩ lúc vào nhà đã khóa cửa cẩn thận rồi mà, ngoài anh ra thì chỉ có Eun Ji có chìa khóa, nhưng SeokJin bảo rằng Eun Ji không có ý định quay về hay muốn gặp anh nữa, thậm chí cô ấy đang chuẩn bị cho tờ giấy ly hôn.. Vậy là ai? Một đoàn người bước vào, dù tối nhưng qua ánh nến anh có thể nhìn thấy là chiếc bánh kem, một chút ánh sáng đủ để anh nhận biết là cô ấy, anh lập tức đứng dậy gọi tên cô. - Eun Ji! Bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, giọng SeokJin đâu đó trong đám người vang lên. - Bật đèn lên xem thằng Taehyung nó khóc chưa bây! Anh vỗ mặt vài cái cho tỉnh táo, đèn sáng, Eun Ji, SeokJin, Juhee, Jimin, BoEun Anna, Jungkook có cả NaHaun đều ngay trước mặt. - Mọi người lừa tôi? - Kế hoạch của Jimin đây thật hoàn hảo! Jimin nghếch mặt ra oai, anh nghiến răng, thì ra là do thằng bạn trời đánh kia! - Cô gái trong phòng anh là đóng kịch đấy! Dính bẫy rồi nhé! Jungkook mỉm cười, góp phần vào kế hoạch này cũng có công của cậu ấy chứ! - Ông xã, sinh nhật vui vẻ! Anh nhận lấy bánh kem từ tay cô, đây là ngày sinh nhật đầu tiên anh cho rằng là ngày đau buồn nhất, cũng là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất. Eun Ji bỗng nhiên la lên, ôm bụng, bụng cô đang rất đau. - Eun Ji em sao vậy? Taehyung bỏ bánh kem xuống, đỡ lấy cô. - Bụng em mấy tháng rồi? Juhee đứng kế bên, gấp gáp hỏi. - 8 tháng. - Không chừng là sinh non đấy! Đưa em ấy đến bệnh viện mau. Hạnh phúc nhân đôi, một tiểu công chúa lại ra đời.
|
[Taehyung] Đổi nợ lấy người Chap 50 [ Ngoại truyện 2 ] * Lâu lâu ngôi kể là Ji Hyun Hôm nay là ngày tôi tham gia một cuộc thi ở trường, chủ đề là phát biểu cảm nghĩ về ba mẹ, tôi sẽ nói về thứ tôi ngưỡng mộ ở họ, là tình yêu. Nhưng lúc đến phần tôi thì tôi không dám lên, cũng vì chỉ mới 7 tuổi, tôi rất sợ đám đông. Khi nhìn xuống dưới khán giả, tôi thấy ba mẹ và em gái tôi, ba bỗng hô lớn. - Cố lên Ji Hyun! Tôi lập tức mỉm cười, tôi hít một hơi thật sâu, bắt đầu nói về đoạn văn mà chính tay tôi viết, suy nghĩ hết một tuần qua. "Nếu ai hỏi tôi tình yêu thực sự có thật hay không? Tôi sẽ không do dự mà trả lời, có! Bằng chứng cụ thể cho câu nói của tôi chính là tình yêu của ba mẹ tôi....." Taehyung ở dưới mỉm cười, đứa con trai này anh thấy rất tự hào! "Ba tôi nói rằng ba mua mẹ bằng tiền, cũng không ngờ rằng sau này mẹ lại là vô giá đối với ba..." Đến đây cả cô và anh đều nghĩ đến cảnh xưa. [...] - Làm ơn, tha cho ba mẹ tôi đi.. Tiếng khóc nấc thảm thiết vang vọng khắp căn nhà hoang sơ nhỏ, cô gái nhỏ nhắn quỳ xuống trước mặt một người con trai, ra sức cầu xin. - Còn nợ? Taehyung lạnh tanh, cúi người nâng khuôn mặt cô lên, cười nửa miệng đầy mỉa mai. - Đổi mạng sống của cô cho tôi, tôi sẽ xóa hết nợ. Ông bà Jung nhìn đứa con gái, đôi mắt tuyệt vọng cứ lắc lắc đầu, họ chỉ có mỗi đứa con gái, mất đi rồi họ biết phải sống sao đây.. - Được. Dù gì số nợ ấy cả đời ba mẹ tôi cũng không trả hết. Nhưng anh hứa phải xóa hết nợ. [...] "Người ngoài nói rằng ba mẹ tôi môn đăng hộ đối, kết hôn với nhau chỉ vì lợi ích kinh doanh, một cuộc hôn nhân thương mại không hề có tình yêu. Nhưng họ sẽ dẹp ngay suy nghĩ đó khi thấy ba tôi một mực yêu thương, cưng chiều mẹ tôi như thế nào. Lúc đó là mẹ bị hút hồn bởi vẻ đẹp của ba, nhưng lúc ấy tình yêu chỉ xuất phát từ một phía, cho đến lúc gặp gian nan, ba tôi mới biết mình đã yêu mẹ tôi từ khi nào..." Vẻ đẹp của anh sau bao nhiêu năm vẫn như thế, say mê nhìn con trai miệng bỗng mỉm cười cũng là một sức hút đáng gờm, đến những cô giáo, bà mẹ xung quanh đều không rời tầm mắt khỏi anh. Anh bỗng nhiên nhớ lại chuyện cũ, thời điểm 4 năm đó tràn đầy đau khổ, lúc này lại muốn nắm tay cô thật chặt, khiến cho bao ánh mắt ngưỡng mộ không rời khỏi hai người. "Có những lúc mẹ tức giận, cáu gắt đều trút lên người ba, người chịu thiệt thòi nhất. Nhưng một lời quở trách mẹ ba cũng không hề có. Ba dạy tôi rằng làm đàn ông tuyệt đối không được tổn thương đến người phụ nữ, vì phụ nữ là để yêu thương, đó cũng là lí do ba không bao giờ lớn tiếng với mẹ mà luôn cưng chiều, yêu thương mẹ. Nếu tôi có một điều ước, tôi ước rằng ba mẹ tôi sẽ luôn hạnh phúc như vậy...." Không hiểu sao cô lại xúc động, nước mắt ứa ra liền bị Taehyung lau đi, dịu dàng nói. - Đừng khóc chứ.. "Điều cuối cùng tôi muốn nói là, Ji Hyun thương ba mẹ nhiều lắm, hạnh phúc của con là được nhìn thấy ba mẹ mãi mãi bên nhau." Một tràng vỗ tay to lớn vang lên, Ha Eun nhìn lên thấy anh trai liền bật cười khúc khích, đưa hai tay chồm người về phía sân khấu như đòi Ji Hyun bế. - Ha Eun, thấy anh con giỏi không nào? Ji Hyun sau khi phát biểu xong liền chạy xuống dưới ôm lấy ba mẹ và đứa em gái của mình, cả hội trường không hiểu sao lại xúc động đến lạ. ... Thời gian cứ trôi đi. Tôi bây giờ cũng đã là chàng trai 22 tuổi. Từ nhỏ tôi đã rất ham học về tài chính, chính trị, luôn đi theo ba đến công ty để học hỏi, cho nên 22 tuổi nắm giữ chức tổng giám đốc trong tay cũng không có gì ngạc nhiên. Ha Eun năm nay cũng đã 16 tuổi, đã trở thành một thiếu nữ xinh đẹp đầy sức hút, có nét y như mẹ, ngay cả tôi còn không cưỡng lại được vẻ đẹp tựa thiên thần của cả mẹ và em tôi. Tôi lái xe trên đường đi đón em, giờ cũng đã là 5 giờ chiều. - Ha Eun! Bạn trai cậu đến kìa! Cô bạn kế bên thấy Ji Hyun liền khều khều tay Ha Eun. - Là anh trai tớ! Vừa thấy anh liền chạy đến hôn chụt vào má. Đối với những cử chỉ thân mật này là hết sức bình thường với anh em họ. - Anh hai! Hôm nay em có một người tỏ tình đó nha! Tôi chăm chú lái xe nhưng vẫn không quên trả lời cô em gái của mình. - Rồi Ha Eun có đồng ý hay không? - Không không. Em nói em có anh trai rồi! Ji Hyun bỗng nhiên bật cười thành tiếng, nhìn lên gương quan sát vẻ mặt của Ha Eun. - Anh trai và bạn trai hoàn toàn không giống nhau! - Em không quan tâm! - Vậy bé cưng mỗi lần có ai tỏ tình đều đem anh ra làm lá chắn hay sao? - Đúng đúng! Ji Hyun thừa hưởng nét đẹp từ ba, đến nỗi nhìn gần cũng phải chói mắt vì sức hút ấy, anh quả nhiên là người đàn ông được nhiều phụ nữ mong ước, Ha Eun cảm thấy rất tự hào khi mình được làm em của anh ấy. - Hiện tại thì em chỉ thấy anh trai là đẹp nhất thôi! Tiêu chuẩn bạn trai của em là phải giống anh! - Vậy em kết hôn với con của anh hai nhé? - Ể? Đâu được!! Cả hai nhanh chóng đến một nhà hàng sang trọng, nơi mà tất cả mọi người đều ở đó. Jimin vội bước đến gần xe tôi. - Ji Hyun, sẵn tiện con đến đón BoMin dùm chú với. Con bé ở thư viện ấy! - Dạ! BoMin là con gái của chú Jimin, cô ấy kém tôi 2 tuổi, BoMin thực sự rất xinh đẹp, thừa hưởng nét đáng yêu từ cô BoEun. Tôi lái xe đến gần thư viện đã thấy BoMin đứng trước chờ. - Ba em bảo anh đến rước. BoMin liền gật đầu, ngồi lên xe. - Lâu rồi mới có dịp nói chuyện với anh Ji Hyun. Đúng rồi, ngoài thời gian dành cho gia đình và riêng cho em gái, tôi đều ở công ty làm việc, rất ít tiếp xúc với người thân nào khác. Dù đã 22 tuổi, được rất nhiều cô nàng để ý nhưng tôi không đáp lại bất kỳ ai, từ nhỏ đến giờ chỉ luôn để ý sự nghiệp, cũng có thể nói trên đời này ngoại trừ mẹ và em gái, tôi không dành tình yêu thương hay quan tâm đến bất cứ cô gái nào khác, anh nghĩ với BoMin cũng như bao cô gái anh làm ngơ, nhưng nét hay ngại ngùng của cô ấy làm anh luôn để ý tới. - Ji Hyun là một người rất cưng chiều em gái nhỉ? - Em thấy vậy sao? - Ai cũng nói thế. Có người còn tưởng Ha Eun là bạn gái của anh nữa! - Cũng tốt. BoMin có chút buồn nhưng mau chóng thu hồi vẻ mặt vui vẻ, nhưng đều không qua mắt Ji Hyun, anh thấu tất cả nhưng không nói gì, im lặng lái xe đến nhà hàng. Cả một bàn lớn được dành riêng cho đại gia đình, Ji Hyun và BoMin tới nơi cũng là lúc bắt đầu ăn. - Về nước sao không dẫn chồng con theo vậy NaHaun? Jimin kéo ghế cho con gái ngồi rồi quay qua hỏi. Tôi có biết đến cô NaHaun, còn biết là tình cũ của ba tôi, nhưng giờ làm bạn tốt cũng thật hay. Sau khi mẹ tôi mang bầu Ha Eun cũng là lúc cô NaHaun nhận lời cầu hôn của một công tử ở bên Mỹ, đến đây cũng đã có một đứa con trai. - Anh ấy bận công việc, đứa con trai thì phải thi đá bóng nên không về cùng được. - Ồ tiếc nhỉ? Taehyung bỗng nhiên liếc mắt qua Jae Seok, thằng nhóc này cũng đã lớn lắm rồi. - Mầy chừng nào mới có vợ? - Tìm cô vợ nào giống cô Eun Ji con mới chịu cơ! - Ơ thằng nhóc này, cấm nhòm ngó vợ chú nhé! Jungkook ngồi kế bên mỉm cười nhìn Eun Ji, cũng đã qua hơn 20 năm, Eun Ji càng ngày càng xinh đẹp ra, đẹp mặn mà. - Thân hình Eun Ji ngày càng đẫy đà, thật tiếc khi năm đó mất em đó nha! Jungkook trêu chọc, dù biết chỉ là lời nói đùa nhưng anh vẫn tức, sao ai cũng để ý vợ anh vậy chứ! ... Ăn xong mọi người quyết định ra biển ngắm cảnh, Ha Eun rất thích biển, đặc biệt là về tối, nên tới nơi liền chạy ra chơi làm tôi cũng phải chạy theo. - Ha Eun lạnh không? - Không. Em thấy mát mà! Ha Eun chợt ghé sát bên tai tôi, khẽ thì thầm. - Chị BoMin ở phía sau anh kìa! Em thấy chị ấy hay để ý đến anh lắm đó nha! Tôi quay ra sau lưng, đúng thật là BoMin, cô ấy thấy tôi đang nhìn liền ngượng ngùng quay đầu sang hướng khác, tôi liền mỉm cười mà thu hồi ánh mắt về. - Anh hai ! Anh hai! Ha Eun lật đật kéo tôi đi, tôi nhìn theo hướng tay em tôi chỉ, là ba mẹ, đã thế còn rất tình tứ đó nha! - Ba mẹ thương nhau nhiều lắm anh nhỉ? Tình yêu của họ thật đáng được nhiều người ngưỡng mộ! - Phải. Sau này nhất định chúng ta cũng có một tình yêu như thế! ... Eun Ji đi cát một hồi thì rã rời, nũng nịu anh. - Taehyung, em mệt! - Lại đây anh cõng. Anh cúi người, cô liền leo lên. - Nặng không? - Nặng, anh đang cõng cả thế giới trên lưng mà! Cô đỏ mặt đánh ngay lưng anh một cái. - Chỉ giỏi nói ngọt. Nhưng ba chữ em muốn nghe anh lại chẳng hề nói! - Ba chữ gì cơ? - Anh giả ngốc hay lắm! Taehyung đã từng nói một lần với Eun Ji, các bạn nhớ không? Là cái lần sống còn ở ngọn hải đăng năm đó đấy! Chắc do Eun Ji hôn mê, đáng tiếc không nghe được. Anh bỗng nhiên dừng lại, để Eun Ji xuống, xoay người cho cô đối diện anh, ánh trăng tà chiều xuống khuôn mặt của Eun Ji làm cô thêm rạng rỡ, anh nhịn không được mà hôn lên môi cô, khẽ thì thầm. - Anh yêu em. Cảnh hôn dưới ánh trăng được một người chụp lại, là Ji Hyun, bởi vì anh muốn lưu giữ những kỉ niệm tình yêu của ba mẹ mình. Đối với Ji Hyun trên thế gian này. Người đàn ông tuyệt vời nhất là ba anh, Kim Taehyung. Người phụ nữ tuyệt vời nhất là mẹ anh, Kim Eun Ji. Tín ngưỡng của anh là họ, thứ anh hâm mộ ở họ là tình yêu chân thật và lòng chung thủy. Sau này nhất định anh và em gái bé bỏng của mình cũng sẽ tìm được tình yêu, chỉ là không biết khi nào, nhưng cứ kiên nhẫn chờ đợi vì tình yêu sẽ đến lúc ta không ngờ tới nhất. End. --- Đã hoàn thành xong "Đổi nợ lấy người." Tiếp theo sẽ chuyển ver cho mọi người đọc, có thể sẽ viết thêm fic mới. Mà không có H nhé :> liu liu :)) Cho cảm nhận cái nào -----3
|