[KookMin] Fanboy của Seagull
|
|
Fanboy của Seagull [KookMin] [NC-17] Chương 21 Đến tận khi trời đã tối mịt thì cả hai mới về đến nhà Jimin. Phía sau cánh cổng bằng đá đã lấm tấm rêu xanh và cây ngân hạnh trăm tuổi là một căn nhà kiểu cổ, phủ đầy khăn tang trắng muốt, cái màu sắc khiến người ta không tự chủ được mà bất giác lạnh lẽo trong lòng. Khi Jungkook và Jimin bước vào thì mọi người đều đang tất bật chuẩn bị tang lễ, mọi thứ không hề im lặng chút nào, nếu không phải nói là ồn ào, nhưng trong cái ồn ào đó lại có một thứ cảm giác nặng nề, đau lòng vô cùng. Ngay gian chính của ngôi nhà là phòng tang lễ , nơi đặt linh cữu của ông, phía trước có một cụ bà tóc bạc trắng vẫn đang ngồi, người mà Jungkook đoán không lầm thì có lẽ là bà của Jimin. Khẽ liếc qua Jimin, Jungkook thấy mắt anh trong thoáng chốc lại bắt đầu đỏ hoe, ánh mắt thẫn thờ nhìn vào gian phòng phía trước. Anh cứ đứng như vậy một lúc lâu, gương mặt gần như không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng kì thật thân thể đã không có chút sức sống, như kiểu có thể đổ xuống bất cứ khi nào. Nhưng có lẽ Jimin không cho phép mình được yếu đuối thêm một giây phút nào, anh lập tức gạt nước mắt mà từ từ tiến vào gian phòng đó mà đến bên cạnh bà, ôm bà vào lòng rồi lại xoa nhẹ lên tấm lưng gầy, miệng không ngừng thì thầm an ủi điều gì đó. Giây phút ấy, Jungkook nhận ra anh chẳng còn là chàng trai hay thẹn thùng mỗi khi cậu trêu chọc nữa, cũng chẳng còn chàng trai phấn kích khi được cậu đưa cho chai nước ngày hè đó nữa. Người con trai ấy, Park Jimin của cậu, dễ thương, ngọt ngào hơn tất cả những người cậu từng gặp nhưng cũng mạnh mẽ, hiểu chuyện hơn bất kì ai khác. Jungkook cứ im lặng đứng bên ngoài nhìn lấy tất cả, cảm thấy yêu thương dành cho người ấy lại cứ vậy dày thêm một tầng rồi một tầng. Đối với sự xuất hiện của Jungkook, mọi người trong nhà Jimin cũng chỉ có thời gian chào hỏi mấy câu để biết rằng cậu là bạn Jimin cùng về với anh mà thôi. Jungkook cũng hiểu rằng trong tình cảnh như này thì chẳng ai có tâm trí đâu để chào đón niềm nở một cậu bạn lần đầu đến nhà như cậu cả. Mẹ của Jimin dù đang bận tiếp khách đến viếng nhưng vẫn chuẩn bị cho Jungkook một bàn ăn nhỏ. - Nhà cũng không có gì nhiều. Cháu ăn một chút này đi nhé. Đi đường chắc là mệt lắm rồi. - Mẹ Jimin ân cần đặt bàn ăn xuống nền sàn bằng gỗ, dịu dàng nói. - Dạ cảm ơn bác. Cả nhà đang bận như vậy mà cháu lại đến làm phiền thật ngại quá ạ. - Phiền gì đâu. Cháu đã đưa Jimin nhà bác về tận nhà thế này, bác phải cảm ơn cháu mới phải. - Mẹ Jimin thở dài nói - Thằng nhỏ Jimin nhà bác, bình thường ông bà thương nó nhất, chiều nó nhất nên bây giờ nó mới đau lòng đến như vậy. May mà có cháu an ủi nó. - Cháu cũng nghe Jimin hay... à Jimin hyung hay kể về ông. - Jungkook cảm thấy hơi xa lạ khi phải thêm chữ hyung khi nói đến Jimin. - Hyung à? Cháu nhỏ tuổi hơn Jimin à? - Vâng. Jimin hyung hơn cháu 2 tuổi ạ. - Bác cứ nghĩ 2 đứa là bạn chung lớp đại học chứ? Jungkook dừng một chút để suy nghĩ nói sao cho hợp lí, đương nhiên là không thể nói mối quan hệ của cả hai là thần tượng trót phải lòng fanboy của mình được. - Dạ không. Cháu là khách quen của cửa hàng Jimin hyung làm thôi ạ. Anh ấy hiền lành, dễ thương lắm nên ai cũng muốn làm bạn với anh ấy hết. - Ra là vậy. Nếu không kể đến việc suốt ngày mua album, đi concert thì thằng bé cũng ngoan ngoãn lắm. Jimin nhà bác gặp được bạn bè tốt như cháu là bác yên tâm rồi. Mẹ Jimin lại quay ra nhìn về phía gian phòng tang lễ mà Jimin vẫn đang đứng. Thỉnh thoảng anh sẽ chào hỏi vài vị khách vào viếng nhưng phần lớn thời gian sẽ là đứng lặng người mà nhìn vô định vào đâu đó. - Không biết nó định đứng như vậy bao lâu nữa? Thôi cháu mau ăn đi. Bác phải vào bếp sửa soạn ít đồ nữa. - Mẹ Jimin cúi người vuốt nhẹ lên tóc Jungkook - Cháu thông cảm nhé, công việc bộn bề quá nên không mời cháu một bữa đàng hoàng được. - Dạ không sao đâu ạ. Cháu đợi Jimin hyung ăn chung luôn. - Jimin nó đã như vậy thì ai nói nó cũng không nghe đâu. Nhìn vậy thôi chứ thằng bé lì lợm lắm. Cháu cứ ăn đi nhé. - Vâng cháu biết rồi ạ. Jungkook ậm ừ trả lời rồi nhìn mẹ Jimin rời khỏi phòng, mắt lại vô thức nhìn đến thân ảnh nhỏ bé đang đứng lặng trong phòng tang lễ. Gương mặt Jimin gần như không biểu lộ cảm xúc gì, không phải là khóc lóc cũng không tỏ vẻ đau đớn nhưng Jungkook chắc chắn nếu nhìn vào đôi mắt của anh ấy sẽ cảm nhận được những thất thần và mất mát chẳng thể nói thành lời. Ai cũng biết anh đang đau buồn nhưng có lẽ chẳng ai đong đếm được tất cả nỗi buồn đang ăn mòn bên trong tâm hồn anh ấy. Cho dù cậu rất muốn đến bên ôm anh vào lòng mà an ủi vỗ về nhưng có lẽ giờ không phải là lúc thích hợp để làm điều đó. Cho nên Jungkook vẫn lựa chọn đứng từ xa im lặng nhìn theo bóng dáng anh. Vào những lúc như thế này, có lẽ điều cần thiết nhất không phải là những cái ôm hay những cử chỉ âu yếm mà chỉ cần ở bên cạnh nhau là đủ rồi. Chỉ đơn giản là ở bên cạnh nhau thôi. Món canh đậu tương trên bàn cứ như vậy dần vơi bớt hơi nóng rồi nguội đi mà chẳng ai đụng đến.
|
Fanboy của Seagull [KookMin] [NC-17] Chương 22 Jimin vẫn đứng như vậy đến tận khuya, cho đến tận khi khách đến viếng đã vơi hết và bà ngoại phải đến nói mãi anh ấy mới chịu vào nhà ăn chút gì đó. Cả hai ăn bữa cơm chẳng rõ là bữa tối hay bữa khuya trong im lặng, Jimin thì vẫn đang trầm tư với những cảm xúc rối ren trong lòng, còn Jungkook lại không muốn làm phiền anh. Cậu biết Jimin cần thời gian để có thể bình ổn lại nhưng việc anh im lặng quá đỗi như vậy làm cậu hơi bất an trong lòng. Ít nhất lúc ở trên xe đi về anh vẫn còn tựa vào cậu mà khóc, nhưng sau khi về đến nhà tất cả chỉ là im lặng và im lặng. Cả hai ăn xong thì cũng đã gần mười hai giờ khuya, Jimin vì sự năn nỉ của Jungkook mà mới miễn cưỡng chịu lên phòng nghỉ ngơi một chút. Nhà Jimin không có nhiều phòng nên Jungkook nghiễm nhiên được mẹ Jimin sắp xếp cho ngủ cùng phòng anh. Còn Jimin vẫn chỉ gật đầu nhẹ tỏ vẻ đồng ý. Phòng anh ở trên tầng 2, có một ban công nhỏ nhìn ra phía vườn cây sau nhà, nơi mà cho dù ban ngày có tươi đẹp thế nào thì bây giờ cũng chỉ là một màu tối đen kịt. Trên nền tường màu xanh nhạt đã cũ là vài tấm poster của DBSK và BoA đã phủ bụi, ở mép còn bong ra như thể chúng đã nằm ở đây từ rất lâu rồi. Trong góc phòng là một bàn học nhỏ chỉ còn sót lại vài quyển sách giáo khoa và một tấm lịch để bàn của Day6 còn khá mới. Quả là phòng của fanboy chính hiệu có khác. Jungkook đoán rằng phần lớn poster và tất cả album đều đang nằm ở phòng trọ của Jimin trên Seoul rồi, và chắc hẳn là có cả poster của K.S.J nữa cũng nên. Nhưng Jungkook cũng chỉ âm thầm đánh giá trong lòng trong lúc Jimin đang tắm, chứ không có ý định nói với anh về những cái đó vào lúc này. - Anh có đệm dư không? Em ngủ dưới sàn cũng được. - Jungkook nói khi Jimin quay lại với bộ đồ ngủ thoải mái hơn và mái tóc còn hơi ướt nước. - Giường rộng mà, cứ ngủ chung với anh được rồi. - Jimin nói với tông giọng đều đều, có lẽ vì khóc quá nhiều trên xe nên giọng anh có chút khàn khàn. - Em ngủ hay cởi đồ lung tung lắm. Sẽ phiền anh mất. - Vậy thôi để anh ngủ dưới sàn. - Jimin vừa nói vừa ôm một cái chăn nữa từ trong tủ quần áo trong góc phòng ném xuống giường, điệu bộ không chút băn khoăn, như thể anh đã biết trước câu trả lời của cậu. - Thôi được rồi, ngủ chung trên giường đi. Jimin nghe vậy thì không nói gì thêm, nhưng Jungkook có thể cảm nhận chút điệu bộ đắc ý của anh. Đáng ghét thật. Anh ấy biết rõ nếu đòi nằm dưới sàn thì kiểu gì mình cũng phải nhượng bộ. Cả hai nằm song song với nhau trên giường. Làn gió lành lạnh len qua khung cửa sổ nhỏ cạnh giường, mang theo chút hơi ẩm mằm mặn của miền biển. Ánh đèn ngủ mờ mờ chiếu vào bóng lưng gầy của Jimin đang nằm quay mặt vào tường. Dù ai cũng mệt mỏi sau một ngày dài nhưng cũng chẳng thể ngủ được. Cái sự im lặng này thế nhưng lại không khiến Jungkook cảm thấy khó chịu chút nào. Jimin cho cậu được ở bên cạnh anh những lúc thế này đã là quá đủ rồi. Chỉ là cậu vẫn không biết mình nên làm gì thì đúng. Cậu không phải người giỏi trong việc an ủi, động viên người khác. Bình thường cứ hay đùa cợt như vậy nhưng tới lúc thấy những giọt nước mắt của người đối diện là lại chẳng biết phải nói gì cho phải. Cậu có nên tiếp tục im lặng như vậy cho đến khi anh sẵn sàng muốn tâm sự, hay là nên nói gì đó với anh, và nếu nói thì nên nói gì cho thích hợp. Jungkook quay qua quay lại với những suy nghĩ trong đầu. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng thở dài thật khẽ của Jimin bên cạnh mình, biết rằng anh vẫn đang bận lòng mà không ngủ được, Jungkook mới quyết định rằng mình nên nói gì đó. Nhẹ nhàng quay người sang để đối diện với lưng anh, Jungkook đưa tay ra choàng qua cánh tay anh, kéo anh vào lòng mình. - Sao vậy? Anh không ngủ được... Jungkook còn chưa hỏi hết câu đã cảm nhận cánh tay mình bị Jimin khẽ gỡ ra, yên phận trở về vị trí trên mặt đệm trống trải. - Anh xin lỗi. Giờ anh không có tâm trí nào để... - Jimin ngập ngừng bằng giọng rất nhỏ. Mặc dù trong lòng có chút hụt hẫng, nhưng Jungkook lại cảm thấy có lỗi nhiều hơn. Cậu lại làm một việc ngu ngốc nữa rồi. - Em hiểu mà... Là do em, em chỉ muốn làm gì đó để anh thấy tốt hơn nhưng em lại chỉ biết làm phiền anh. Jimin nghe thấy vậy liền quay lại đối mặt với Jungkook, đôi mày nhíu lại và ánh mắt có chút hoảng hốt, ít nhất không còn là biểu cảm lạnh lùng như cả tối nay. - Không, Jungkook. Em không có lỗi gì hết. Là do anh, anh đang...anh chỉ là... - Jimin bắt đầu hỗn loạn trong việc dùng từ của mình. - Anh cũng không biết mình đang bị gì nữa. Cố quay mặt đi để giấu đi đôi mắt lại sắp ướt nước của mình, Jimin cắn môi. - Chết tiệt. Anh ghét bản thân yếu đuối thế này. - Đừng Jimin. Đừng nghĩ như vậy mà... Em sẽ không chạm vào anh nữa đâu. Em hứa đấy. -... Jungkook lặng người nhìn anh co người lại trong chăn, như muốn thu hết tất cả đau thương của bản thân mà ôm vào lòng, tách biệt với thế giới bên ngoài. Chợt nhận ra hóa ra mình vẫn còn những góc thật sâu bên trong anh mà cậu vẫn chưa thể chạm tới, nhận ra có nhiều chuyện về anh mà cậu vẫn chưa hiểu rõ nổi, tình yêu chẳng hề đơn giản và đầy mật ngọt như cậu từng nghĩ. Nhưng Jungkook cũng chẳng quan tâm, cậu vẫn muốn ở bên anh, từ từ chờ anh mở lòng và san sẻ những nơi đau thương, những góc u tối nhất trong lòng với mình. Cho dù Jungkook biết chặng đường phía trước chắc chắn sẽ rất nhiều đau đớn. Yêu một người mà không thể nắm bắt được tâm tư của người đó, cũng như ôm một cây xương rồng vào lòng vậy, yêu càng nhiều, ôm càng chặt lại càng rỉ máu. Giống như cách mà ngay lúc này anh nói với cậu rằng: - Sáng mai em lên Seoul lại đi. - Jimin nói mà không nhìn Jungkook, ánh mắt lơ đễnh về xuống mặt đệm. - Em phải đi học rồi đi tập nhảy. Anh còn phải ở lại gần một tuần nữa mới đi được. - Em đã xin nghỉ học rồi nên em sẽ chờ anh đi cùng. - Có thể không chỉ là một tuần đâu. Anh còn rất nhiều việc... - Không sao đâu. Em ổn mà. - Nhưng anh không ổn, Jungkook. - Giọng Jimin hơi gắt lên - Anh không muốn em ở đây nhìn thấy anh thế này, anh không muốn thấy em phải buồn phiền chỉ vì chuyện của anh. Rồi anh sẽ vô tình làm tổn thương em mất. Em hiểu chứ? Jungkook không nói gì, trong lòng có một cảm giác bất an xoẹt qua rất nhanh, nhanh đến nỗi cậu chẳng kịp kéo nó lại để hỏi vì sao nó lại ập đến. Không khí im lặng cứ vậy kéo dài một lúc, đủ để Jungkook cảm nhận thấy hơi thở của Jimin bắt đầu trầm ổn trở lại. Cho đến khi cậu quyết định làm theo những gì anh muốn, bây giờ chỉ cần anh thấy thoải mái thì cậu làm gì cũng được. - Vâng, em biết rồi. Sáng mai em sẽ đi sớm. Nhưng chắc em sẽ về nhà chơi mấy hôm. - Vậy cũng được. Jimin trả lời rồi không nói thêm bất cứ điều gì, chỉ quay người đi để lại Jungkook với bóng lưng lạnh lùng. Cậu cũng không biết được đây là tình huống gì, nhưng cậu biết vấn đề không phải nằm ở việc Jimin đang có chuyện buồn mà nằm ở khoảng cách Jimin đang cố tạo ra giữa hai người. Anh đang cố đẩy cậu ra xa, và cái khoảng không vô hình đó như một ngọn giáo đâm thẳng vào ngực cậu, khoét sâu vào trái tim cậu cảm giác đắng nghét khó chịu. Jungkook biết bây giờ có suy nghĩ nhiều cũng không giải quyết được gì, điều cậu phải làm bây giờ là cho anh không gian riêng, để anh bình tâm lại và mọi chuyện rồi sẽ ổn thỏa như cách nó đã từng. Cái gì cũng cần có thời gian, và cái ta có thể bây giờ chỉ là để mọi chuyện chảy trôi theo quy luật vốn dĩ của nó. Cuối cùng thì sự mệt mỏi kéo dài cả ngày trời cũng chiến thắng những bất an trong lòng, Jungkook cứ vậy thiu thiu ngủ lúc nào không hay, nhưng trong lúc mơ màng lại cảm nhận được một giọng nói quen thuộc rất nhỏ khẽ thì thầm bên cạnh mình, giọng nói mà dù có mất hết ý thức thì cậu vẫn nhận ra được. ''Anh xin lỗi.''
|
Fanboy của Seagull [KookMin] [NC-17] Chương 23 Sáng sớm hôm sau khi Jungkook ngủ dậy thì mọi người trong nhà đều đang bận rộn chuẩn bị cho lễ đưa tang. Jungkook chẳng thể làm gì khác hơn là chào mọi người một tiếng rồi bắt xe về nhà ở cách đó khoảng 20km. Mọi người trong nhà đều có vẻ bất ngờ vì Jungkook đi sớm như vậy và trên mặt ai cũng hiện lên vẻ áy náy vì không tiếp đón cậu chu đáo. Đối với việc đó Jungkook chỉ cười buồn mà nhìn vào phía Jimin. Khi cậu đến chào anh thì Jimin chỉ gật đầu dặn cậu đi đường cẩn thận, còn khách sáo hơn cả cách bố anh ấy chào cậu nữa. Mọi chuyện ở lớp Jungkook đã nhờ NamJoon hyung sắp xếp ổn thỏa. Anh ấy có tham gia trợ giảng cho các giảng viên trong trường nên việc xin cho cậu nghỉ một tuần cũng không có gì khó khăn. Phần thi nhảy của nhóm cậu dù chỉ thắng giải nhì nhưng lại gây được ấn tượng cực mạnh, nhóm được chọn để tháng sau sang Singapore tham gia một cuộc thi nhảy có tiếng ở châu Á. Ba mẹ và anh Junghyun thấy Jungkook về thì không giấu nổi bất ngờ và cũng ngờ ngợ với lí do được nghỉ vì trống tiết một tuần của cậu. Nhưng rồi tất cả nhanh chóng bị lu mờ đi nhờ tin thắng giải của nhóm cậu. Cả ngày Jungkook chỉ loanh quanh đi dạo bờ biển rồi lại ghé trường trung học chơi bóng rổ với tụi nhỏ trong xóm, nếu không thì cũng ở nhà chơi game hoặc tập nhảy gì đó. Sách vở không đụng, sáng ngủ đến trưa, cơm ngày 3 bữa lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười nói của ba mẹ và anh Junghyun. Cuộc sống y như một tuần nghỉ hè trong mơ của cậu. Tuy nhiên tất cả những điều đó lại chẳng thể khiến Jungkook vui nổi, dù cố làm thật nhiều thứ để quên đi nhưng tâm trí cậu vẫn suốt ngày lơ lửng ở một tầng mây màu xám xịt, nơi mà tâm trí của Jimin cũng đang thuộc về. Cậu cảm tưởng không khí u buồn và ảm đạm ngày hôm đó đã theo những giọt nước mắt của anh mà thấm hết vào da thịt mình, dù có gột rửa thế nào cũng không sạch nổi. Chẳng cần phải trải qua quá nhiều chuyện cũng đủ làm Jungkook nhận ra Jimin có vị trí quan trọng thế nào đối với mình. Cậu có thể từ bỏ hết những thứ quan trọng từ trước đến giờ chỉ để đến bên anh. Jungkook vẫn luôn, vẫn luôn biết rằng mình thích Jimin, chỉ là không nghĩ tình cảm của bản thân đã sâu đậm đến nhường này. Chống tay xuống mặt cát trắng tinh để từng hạt cát gim vào lòng bàn tay mình những vết hằn đỏ tấy, rồi lại nhanh chóng biến mất như chưa từng có, Jungkook ước rằng phải chi những lo lắng và xa cách lúc này cũng có thể tan biến đi dễ dàng như thế. Jimin không trả lời tin nhắn của cậu, và điều đó làm Jungkook càng mệt mỏi hơn. Mặc dù những tin nhắn của cậu chỉ đơn giản là bức ảnh bãi biển xanh đầy nắng hay lời nhắc anh ăn sáng, những kiểu tin nhắn không cần đối phương phải hồi đáp. Nhưng trước giờ Jimin lúc nào cũng trả lời tất cả những gì cậu nhắn, kể cả những tin nhắn nhảm nhí nhất của cậu, nhiều đến mức khiến cậu có chút tự mãn vì nghĩ rằng anh rất điên cuồng vì cậu. Cho nên việc này không khỏi khiến cậu càng bất an hơn. Cậu biết mình nên thông cảm vì giờ có lẽ anh đang mệt mỏi và đau lòng hơn ai hết, chỉ là cảm giác không thể biết được tâm tư của người mình yêu làm cậu khổ sở vô cùng. Tự cảm thấy những tin nhắn của mình thật phiền phức nên Jungkook quyết định giữ im lặng mà không nhắn thêm gì nữa. Đến khi Jungkook có can đảm gọi điện cho Jimin thì đã là chuyện của 4 ngày sau, khi mà cái hạn định khoảng 1 tuần của Jimin gần kết thúc, bởi Jungkook đã quyết định mình sẽ đi cùng anh lên Seoul. Nếu không phải vì chờ Jimin cùng đi thì Jungkook cũng không dây dưa ở nhà ăn không ngồi rồi lâu đến vậy. Nhưng việc gọi điện cũng không phải dễ dàng hơn nhắn tin như cậu nghĩ. Jimin không chịu nghe máy, dù cậu gọi bao nhiêu cũng thế. Mãi cho đến buổi đêm, khi Jungkook quyết định thử gọi cho anh một lần trước khi đi ngủ thì mới nghe được giọng của anh. - Sao vậy Jungkook? - Dạ? Jungkook có hơi giật mình trước thái độ lạnh lùng trong giọng nói của Jimin nên đứng người mất mấy giây. - Em gọi có chuyện gì không? - Chỉ là em thấy anh không trả lời tin nhắn nên... - À xin lỗi, anh bận quá, nên không đụng tới điện thoại luôn. Jungkook thầm thở phào trong lòng, cậu luôn tự nhủ trong lòng việc anh không trả lời chỉ vì anh đang bận nhưng được anh xác nhận như thế này làm cậu thả lỏng hơn rất nhiều. Vào những lúc thế này thì chỉ cần một câu nói đó của Jimin cũng đủ để trở thành phao cứu sinh cho Jungkook bám vào mà tình nguyện tin tưởng. Cậu chỉ cần một lí do của anh, dù là gì cũng được, để giải thoát những bất an trong lòng. - Em chỉ muốn hỏi là khi nào anh lên Seoul vậy? - Anh cũng chưa biết nữa. - Khi nào anh đi thì nói em nhé. Em sẽ đi cùng anh. - Không cần đâu. - ... - Em cứ đi một mình đi. Anh không biết bao giờ mới đi được nữa. Không cần phải chờ anh đâu. Dù lời nói có vẻ đang khó chịu nhưng tông giọng Jimin vẫn chẳng có một chút hơi ấm nào, chúng khiến tâm trạng vừa mới thả lỏng của Jungkook liền đông cứng lại. Phải mất một lúc cậu mới nói tiếp được. - Có chuyện gì vậy, Jimin? Hãy nói em biết là không phải anh đang tránh mặt em đi. - Không có chuyện gì cả. - Vậy tại sao không muốn đi với em? Chỉ là đi cùng nhau thôi mà. Em... Jimin có vẻ mất kiên nhẫn mà cắt lời Jungkook. - Thôi được rồi, vậy sáng mai em đến nhà anh đi. Hai bọn mình cùng đi. - Thật chứ? - Thật! Sáng mai chờ anh ở trước cổng nhà đi. Cứ đến trước cổng thôi, không cần vào nhà đâu. -Nhưng... - Em không đến thì anh đi một mình đấy. Mặc dù vẫn còn chút hoài nghi trong lòng nhưng Jimin đã nói vậy khiến Jungkook thoải mái hơn đôi chút, anh cuối cùng cũng chịu để cậu đi chung là tốt lắm rồi. -Vậy sáng mai gặp anh nhé.
|
Fanboy của Seagull [KookMin] [NC-17] Chương 24 Jungkook có đọc ở đâu đó về bí ẩn của trò cầu cơ, rằng những thứ mà người ta gọi là câu trả lời của những hồn ma, thực chất chỉ là do trong thâm tâm của mỗi người đều đã linh cảm được câu trả lời từ trước. Những linh cảm đó đều được não bộ căn cứ vào những việc diễn ra trong cuộc sống mà vô thức xây dựng thành, nên có kết quả rất gần với những gì những gì sắp diễn ra. Jungkook luôn tin vào linh cảm của mình. Nhưng lần này cậu lại mong rằng linh cảm tồi tệ về chuyến đi này của mình sẽ sai. Đứng tựa lưng vào hàng rào bằng đá kiểu cũ còn chưa cao đến vai mình, Jungkook chốc chốc lại ngoái đầu về phía cổng nhà Jimin. Phía trên đầu là tán cây ngân hạnh đã hơn trăm tuổi đang chuyển mình vào thu, những phiến lá vàng rơi nhè nhẹ theo gió đung đưa trước mắt cậu. Bắt xe đến nhà Jimin từ sớm nhưng Jungkook cứ loay hoay mãi không biết có nên gọi anh ra không, cuối cùng vẫn là quyết định chỉ đứng chờ ở ngoài, cậu không muốn làm trái ý anh, càng không muốn hối thúc anh chút nào. Phải đến hơn một giờ sau, Jimin mới xuất hiện, nhưng không hề mang theo túi hành lý nào mà chỉ đi tay không, quần áo có chút tùy tiện không giống với một người chuẩn bị cho một chuyến đi xa. Chỉ mới mấy ngày không gặp nhưng nhìn anh đã gầy hẳn đi một vòng, gương mặt không quá tiều tụy nhưng gò má phúng phính bình thường nhỏ hẳn lại khiến Jungkook không nhịn được xót xa trong lòng. Ngày về Jimin cuống đến chẳng kịp mang theo gì nên có lẽ cũng không có gì nhiều để cầm đi. Jungkook tự nhủ vậy rồi hơi đứng thẳng người dậy vì căng thẳng, cậu thấy Jimin hơi dừng bước lại chăm chú nhìn về phía mình. ~~~ Thoáng thấy bóng dáng cao lớn của Jungkook đang tựa vào bờ tường dưới gốc cây ngân hạnh, Jimin có hơi ngẩn người. Em ấy đứng đó, đầu hơi cúi xuống nhìn những chiếc lá vàng ươm rụng khắp mặt đất, gương mặt thanh thoát đến mê hoặc lòng người, chỉ đơn giản mặc một chiếc áo khoác da màu đen cũng đủ tỏa ra khí chất đầy nam tính. Chân Jimin gần như khựng lại vì muốn nhìn ngắm dáng hình đẹp đẽ ấy thêm chút nữa. Có chút cảm thấy không thực mà tự hỏi mình đã may mắn thế nào mà lại được một chàng trai như vậy yêu thương chứ. Trong lòng vẫn là cảm giác xao xuyến và ngưỡng mộ y như lần đầu thấy em ấy đang mồ hôi nhễ nhại mà tập trung nhảy ở đường phố Hongdae, nhưng bây giờ lại có thêm cảm giác đau lòng không thể diễn tả nỗi. Em ấy đã đứng chờ từ bao giờ rồi chứ? Trời sáng nay rất lạnh, nếu bị ốm thì phải làm sao? - Sao em không kêu anh? Đứng chờ lâu như vậy? Giọng Jimin đầy lo lắng làm Jungkook có chút vui mừng trong lòng. Hãy nói với cậu là anh ấy sẽ đối xử bình thường lại với cậu như trước đây đi, rằng những linh cảm của cậu là sai đi. - Không lâu. Em mới tới thôi. - Jungkook không giấu nổi nụ cười tươi như hoa mà nói. - Mặt đã tái hết thế này còn nói là mới đến. Sao phải như vậy chứ? - Em không sao. Thật đấy. - Jungkook cúi người lại gần Jimin thì thầm rồi vuốt nhẹ lên mái tóc anh, gỡ đi phiến lá ngân hạnh mới chốc lát đã vương vấn rơi trên mái tóc anh. - Anh ổn chứ? Jimin im lặng tận hưởng giọng nói trong trẻo, bàn tay to lớn ấm áp của em ấy phủ lên tóc mình. Vội vã nhìn lên đôi mắt nâu đẹp đẽ của Jungkook, Jimin không biết phải nhìn bao nhiêu để thỏa nỗi nhung nhớ trong lòng. Người trước mặt đẹp trai đến tội lỗi, giữa một nền vàng của lá cây, xanh của bầu trời thu, như một bức tượng không có thật. Em ấy lúc nào cũng quyến rũ như vậy, lãng mạn như vậy, ngọt ngào như vậy, khiến người ta trầm mê không cách nào thoát ra được. Nếu như hôm nay thật sự phải rời xa nhau thì xin cho cậu thêm một lần nữa, chỉ một lần nữa được chìm đắm trong sự ngọt ngào này có được không? Cả hai cứ bất giác đứng nhìn nhau như vậy thật lâu. Những cơn gió đầu thu khẽ kéo từng phiến lá hình rẻ quạt màu vàng lác đác rơi trên bờ tường bằng đá , phủ lên cả nền gạch rêu phong tạo nên những màu sắc tương phản nhưng lại xinh đẹp lay động lòng người. Nếu có thể Jimin chỉ ước rằng giây phút này có thể dừng lại mãi mãi, chỉ cần được em ấy chạm nhẹ và nhìn sâu vào mắt nhau như vậy là đủ rồi. Tất cả khiến Jimin gần như quên mất lí do mình gặp Jungkook ở đây, để giải quyết những rối ren cảm xúc trong lòng mình. Cuộc sống không thể chỉ có những lãng mạn phù phiếm thế này mãi được. Khẽ cúi đầu xuống để rời khỏi bàn tay ấm áp của Jungkook, Jimin lạnh nhạt nói. - Em lên Seoul trước đi. Phải 2 hôm nữa anh mới đi được, ở nhà đang còn nhiều việc lắm. - Vậy sao anh lại hẹn em hôm nay? Anh đã đồng ý sẽ đi cùng em mà. Đã có chuyện gì rồi sao? - Jungkook vẫn nhẹ nhàng nói. - Không! Anh chỉ hẹn em để em chịu lên Seoul sớm thôi. - Nhưng em muốn đi cùng anh mà. Em.... - Sao em cứ phải cố chấp như vậy chứ? - Jimin ngắt lời Jungkook mà gắt lên, nhưng ngay khi nhìn vào ánh mắt bàng hoàng của Jungkook thì lại không nỡ nói thêm gì hết. Jimin chỉ có thể cúi gằm mặt xuống. Jungkook gần như không biết phải làm gì, bình thường cậu có là một người giỏi ăn nói giỏi giao tiếp đến thế nào thì vào tình huống này lại càng lúng túng bấy nhiêu. Người cậu yêu đến muốn lôi hết tâm can, muốn đốt hết cả tuổi trẻ cho người đó, anh ấy đang đau lòng, anh ấy đang cố phá vỡ hết tất cả tình cảm của cả hai, còn cậu chẳng thể làm gì ngoài việc đứng nhìn mọi thứ đang dần sụp đổ dưới chân mình. Cố bắt bản thân phải lấy lại bình tĩnh, Jungkook nắm nhẹ lấy vai Jimin mà kéo anh vào lòng, dịu dàng đặt cằm lên cổ anh, để vành tai cả hai chạm vào nhau mà thì thầm. -Jimin! Làm ơn nói với em có chuyện gì đi. Xin anh đấy. Đừng như vậy mà.
|
Fanboy của Seagull [KookMin] [NC-17] Chương 25 Jimin cảm thấy như lồng ngực đang bị cánh tay vô hình nào đó xuyên vào mà rút cạn hết tất cả cảm xúc trong trái tim mình, những ngày qua cậu đã suy nghĩ về việc này rất nhiều. Nỗi đau mất đi người ông mình yêu quý vô cùng, áp lực từ trách nhiệm và kì vọng của gia đình , làm tâm trí cậu mệt mỏi muốn điên lên. Trong khi tất cả những gì cậu muốn làm bây giờ là nằm trong vòng tay của em ấy, thật lâu, cho đến khi cả hai không thể bên nhau nữa, cho đến tận khi thế giới đã lụi tàn. Nghe bản nhạc yêu thích của cả hai, ăn món kem bạc hà ngọt lịm, cọ mũi vào mũi đối phương, cứ làm tất cả mà chẳng phải nghĩ ngợi ngày mai phải như thế nào, phải làm gì, phải trốn tránh điều chi. ''Tại sao con người lại cứ phải băn khoăn quá nhiều với trách nhiệm và ràng buộc đến thế, và tại sao cậu lại không dám sống hết mình cho tình yêu của bản thân?'' Có người sẽ hỏi Jimin như vậy nhưng cậu vẫn sẽ trả lời rằng mình không đủ can đảm để làm ngơ với ánh mắt đau đớn và thất vọng của những người cậu yêu thương. Cậu chỉ là một kẻ hèn nhát, không đủ dũng khí để ở bên em ấy. - Anh... anh cần thêm thời gian để xác định lại cảm giác trong lòng mình. Rằng những gì anh dành cho em là tình yêu hay chỉ là sự ngưỡng mộ dành cho thần tượng? Chuyện của chúng ta dường như đang đi quá nhanh rồi. - Anh nghĩ là anh không thích em sao? Jimin có thể nhìn ra được chút sủng sốt trong mắt Jungkook, nhưng rất nhanh sau đó lại là ánh mắt tự tin. Jeon Jungkook, em ấy biết thừa mình thích em ấy đến thế nào cho nên mới sủng sốt đến như vậy. Cứ như thế em ấy biết chuyện mình không thích em ấy là không nào thể xảy ra được vậy. - Đừng vậy mà, Jungkook. - Jimin cố dùng lực đẩy Jungkook ra để tạo một khoảng cách giữa cả hai. Hơi ấm của em ấy khiến anh không thể tỉnh táo nổi. - Ok, có thể là anh thực sự thích em, cũng có thể là không. Nhưng dù là thế nào thì cũng không quan trọng nữa. Bởi thực sự là bởi bây giờ anh đang rất mệt mỏi. Anh không có tâm trí nào để yêu đương gì lúc này hết, em hiểu chứ? Jungkook im lặng không nói được lời nào, lúc này cậu chỉ muốn ôm ghì anh lại, chặt đến mức không cho anh thoát ra, nói với anh cả ngàn lần rằng cậu yêu anh nhiều đến thế nào, rằng cậu tình nguyện ở bên anh kể cả khi anh không yêu cậu, nhưng mọi thứ bây giờ đều trở thành vô nghĩa, khi mà anh không muốn nghe, cũng không đủ kiên nhẫn để nghe nữa. Vốn dĩ định sẽ tỏ tình với anh nhưng ngay cả câu ''em yêu anh'' còn chưa cất lên được thì mọi chuyện đã vụn vỡ đến chẳng thể cứu vãn. Cậu chẳng còn có thể làm gì ngoài việc tìm kiếm chút đùa giỡn trong mắt anh. Nhưng tất cả cậu tìm thấy chỉ có u buồn và lãnh đạm, như thể ai đó đã lấy hết đi ánh nắng đẹp đẽ trong đôi mắt ấy mà lèn chặt nó dưới màn đêm u tối bất tận. Jungkook như nhìn thấy chính bản thân mình trong đôi mắt ấy, vô vọng và đau đớn. - Dừng lại đi, Jungkook! Nhân lúc chúng ta còn chưa là gì của nhau. - Chưa là gì của nhau? Em bây giờ không là gì đối với anh sao? - Không... Không phải như vậy. - Jimin vội lắc đầu, mắt nhắm lại như để che giấu cảm xúc thật sự của bản thân. -... Jungkook biết anh vẫn có tình cảm với mình và dù có che giấu thế nào cũng không giấu được sự đau đớn anh đang có. Nhưng cậu không biết tại sao anh lại lựa chọn như vậy, chỉ là nếu anh đã quyết định không muốn ở bên cậu thì cậu còn có thể làm gì hơn được cơ chứ? -Anh xin lỗi. Anh không muốn em phải buồn, nhất là khi đó là vì anh. Nhưng anh nghĩ chúng ta không hợp nhau đâu. Anh biết là nghe thật ngớ ngẩn chúng ta vẫn cứ là quan hệ thần tượng với fan hâm mộ như trước đây thôi. Có được không? Jimin ngừng lại, anh muốn nghe Jungkook nói gì đó, trách mắng, khinh bỉ anh cũng được, bỏ đi cũng được. Nhưng em ấy chỉ im lặng đứng đó nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh nhìn chăm chú thường ngày nay không còn sự ngọt ngào thường thấy mà chỉ còn chút thất thần. Jimin biết mình sẽ không chịu đựng nổi, không quyết tâm nổi nếu cứ nhìn em ấy như vậy. Hơn ai hết Jimin biết rõ mình ghét nhìn Jungkook buồn đến thế nào. Nếu cứ thế này chẳng mấy chốc mà Jimin sẽ ôm em ấy vào lòng mà xin lỗi, mà giữ em ấy lại bên mình mất. Một Jeon Jungkook vui vẻ biết bao nhiêu, dễ thương biết bao nhiêu, giờ lại chỉ đứng đó mà nhìn cậu bằng ánh mắt vô hồn, tất cả khiến Jimin gần như đau đến muốn chết đi vậy. Nếu như đây thực sự là những giây phút cuối cùng có thể ở bên nhau, chỉ mong có thể có được em ấy trọn vẹn những giây phút này, dù là đau đớn cũng được, dù là vô vọng cũng được. Khao khát được chạm vào em ấy như một loại kịch độc mạnh mẽ lan tràn trong cơ thể, Jimin không kìm lòng được mà kiễng chân lên đặt một nụ hôn lên bờ môi lành lạnh, cảm thấy nước mắt mình như đang chảy ngược vào trong vào giây phút môi hai người chạm nhau. Cái chạm môi nhẹ như chuồn chuồn nước, tựa như nụ hôn đầu đầy vụng dại, thế nhưng cũng đủ để mùi hương trên người Jungkook, xúc cảm mềm mại từ đôi môi mỏng của em ấy ăn sâu vào từng giác quan của Jimin. Tự sâu trong lòng, Jimin biết rất rõ, cậu sẽ mất rất lâu, rất rất lâu để có thể quên được những gì thuộc về Jungkook. -Trễ rồi, em mau đi đi. Đi đường cẩn thận nhé. Jimin trốn tránh ánh mắt Jungkook để giấu đi tiếng tim đập mãnh liệt của mình, nói rồi đi thẳng vào bên trong mà không nhìn lại, không cho bản thân được phép dao động thêm chút nào nữa. Vào giây phút Jimin quyết đoán bỏ đi ấy, có lẽ chẳng kịp nghe được tiếng Jungkook gọi rất nhỏ tên anh, nhỏ đến nỗi chẳng thể nào thắng nổi tiếng gió và lá cây xào xạc phía trên đỉnh đầu. '' Jimin à.'' ''Em yêu anh.'' Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của anh đã khuất dần sau cánh cổng, Jungkook hít sâu một hơi, cảm nhận mùi hương của anh còn vương vấn trong không khí, cảm nhận hơi ấm của anh mới đây còn ngự trị trên môi mình. Nhưng chớp mắt một cái liền tan biến như chưa từng tồn tại, tựa như tất cả đều là giấc mơ của riêng Jungkook. Và bây giờ cậu đứng đây, ngước mắt lên nhìn bầu trời trong xanh đến không một gợn mây qua tán lá vàng ươm. Cảnh vật cần gì phải đẹp đến vậy chứ, đến cuối cùng cũng chỉ là nền cho một cuộc chia tay chẳng thể ngờ tới. Park Jimin nói đúng. Tình cảm của chúng ta tiến triển quá nhanh đi, cho nên chia tay cũng nhanh đến đến vậy, nhanh như cách anh nói chúng ta chưa là gì của nhau, nhanh đến mức Jungkook còn chưa kịp nói hết cho anh biết mình đã trót yêu anh từ những ngày đầu tiên ấy. ''Used to see you high, now you're only low All your lights are red but I'm green to go I want you I'll colour me blue Anything it takes to make you stay Only seeing myself When I'm looking up at you.'' '' Vẫn thường thấy anh vui vẻ biết bao, nay chỉ còn lại mỗi nỗi u buồn trong đáy mắt. Tất cả những gì anh muốn là dừng lại, nhưng em vẫn muốn đi tiếp. Em khao khát được ở bên anh Nên em nhuộm cho mình một màu u buồn như màu mắt anh. Làm bất cứ điều gì có thể, chỉ để giữ anh lại bên em. Để mỗi khi nhìn vào mắt anh, em có thể thấy cả bản thân mình ở trong đó. '' Một mình ngồi trên chuyến xe trở về Seoul, Jungkook cảm thấy mọi thứ thật kì lạ. Mới mấy ngày trước đây cũng trên con đường này, cảnh vật này Người vẫn còn ở trong vòng tay cậu mà an yên thiếp đi, vậy mà giờ chỉ còn mỗi mình cậu. Tất cả sự đổi thay và trống vắng này lại khiến Jungkook bình tĩnh hơn bao giờ hết. Cậu biết bây giờ mình phải quên đi những gì giữa hai người, cậu càng níu kéo chỉ càng khiến Jimin mệt mỏi và khó xử. Nhưng cũng biết mình sẽ rất khó để quên được. Một khi bạn đã yêu ai đó từ cái nhìn đầu tiên, đã muốn dành hết tất cả tuổi trẻ, tất cả những chiều mưa vội vã, tất cả những đêm dài tĩnh lặng, tất cả những buổi sáng đầy nắng cho một người thì chẳng dễ dàng gì để có thể buông bỏ được. Những gì Jungkook có thể làm bây giờ là đứng phía sau chờ đợi anh cho mình một cơ hội khác, đợi đến khi anh sẵn sàng. Cậu vẫn sẽ đợi, cho dù cũng không biết có thể chờ nổi đến ngày anh chịu quay lại nhìn cậu hay không? P/s: Blue - Troye Sivan ft. Alex Hope thực sự rất hợp để nghe khi đọc phần sau của truyện luôn ấy. Mọi người nếu có thời gian hãy nghe thử nhé.
|