Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu
|
|
Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu
Tác giả: Vũ Thanh
Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, nhẹ nhàng, ấm áp, thanh thuỷ văn, 1 x 1, HE
Tình trạng: Đã hoàn thành (33 chương chính văn + 5 phiên ngoại)
Văn án
Anh và cậu là bạn thân từ nhỏ. Đối với Phi Vũ, sự hiện diện của Lạc An dường như là một ân huệ. Cậu ở bên cạnh anh, tồn tại ở trong anh không chỉ đơn giản là một người bạn.
Anh thiếu tình thương, cậu đem đến cho anh tình thương.
Anh thiếu tình bạn, cậu đem đến cho anh tình bạn.
Thế giới của anh là một màu xám. Giống như một màn sương dày đặc khiến anh không phân biệt được phương hướng đường đi. Nhưng chỉ cần cậu ở bên cạnh, cậu nhất định sẽ nắm lấy tay anh để anh không lạc đường, và quan trọng hơn, để anh luôn ở bên cậu.
Một người yêu không nói, một người yêu không biết.
Rõ ràng là biết người kia đối với mình quan trọng, mình đối với người kia không thể thiếu thế nhưng vẫn mặt mỏng không chịu thừa nhận. Để đến sau này, khi hai người ngồi hồi tưởng lại quá khứ mới bật cười vì sự ngốc nghếch của bản thân.
|
Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu
Giới thiệu Tác giả: Vũ Thanh Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, nhẹ nhàng, ấm áp, thanh thuỷ văn, 1 x 1, HE Tình trạng: Đã hoàn thành (33 chương chính văn + 5 phiên ngoại) Văn án Anh và cậu là bạn thân từ nhỏ. Đối với Phi Vũ, sự hiện diện của Lạc An dường như là một ân huệ. Cậu ở bên cạnh anh, tồn tại ở trong anh không chỉ đơn giản là một người bạn. Anh thiếu tình thương, cậu đem đến cho anh tình thương. Anh thiếu tình bạn, cậu đem đến cho anh tình bạn. Thế giới của anh là một màu xám. Giống như một màn sương dày đặc khiến anh không phân biệt được phương hướng đường đi. Nhưng chỉ cần cậu ở bên cạnh, cậu nhất định sẽ nắm lấy tay anh để anh không lạc đường, và quan trọng hơn, để anh luôn ở bên cậu. Một người yêu không nói, một người yêu không biết. Rõ ràng là biết người kia đối với mình quan trọng, mình đối với người kia không thể thiếu thế nhưng vẫn mặt mỏng không chịu thừa nhận. Để đến sau này, khi hai người ngồi hồi tưởng lại quá khứ mới bật cười vì sự ngốc nghếch của bản thân. Truyện liên quan: • Chung Sống Cùng Mỹ Nam • Sưởi Ấm Mặt Trời Đôi lời Lời đầu tiên, tôi tuyệt đối không nhận chuyển ver! Thứ hai, nếu mang truyện ra ngoài, các bạn làm ơn hãy ghi rõ tên tác giả và nguồn. Cuối cùng, tôi xin chân thành cảm ơn các bạn đã dành thời gian thưởng thức Con Người Đơn Giản Nhất Khi Yêu!
|
Chương 1: Dưới Ánh Hoàng Hôn Cô gái nhỏ tay cầm một phong thư màu hồng phấn đứng nấp sau bức tường, căng thẳng nhìn bóng lưng người con trai trước mặt. Dưới ánh tà dương, cái bóng đổ dài in trên vách tường càng khiến cậu trông cao ráo và có phần mảnh khảnh. Cậu liên tục đưa mắt nhìn đồng hồ rồi lại nhìn đông ngó tây, chân phải bực bội nện nhẹ xuống nền đất vài lần, bộ dáng có vẻ như rất sốt ruột. Cô gái nhỏ vốn đang căng thẳng đến cứng người nhưng khi quan sát một loạt những hành động ấy lại không nhịn được mà bật cười khe khẽ. Từ trước đến nay, cậu vẫn luôn luôn tự nhiên như thế. Chàng trai này là người mà cô đã ngưỡng mộ ngay từ ngày đầu tiên mới đến trường nhập học, Trương Lạc An, đàn anh của cô, một học sinh cuối cấp. Cậu sắp tốt nghiệp rồi, cơ hội tỏ tình sẽ không còn nhiều nữa. Nghĩ vậy, cô gái nhỏ liền hít một hơi thật sâu để lấy can đảm đi đến trước mặt người mà cô đã thầm thích từ lâu. Thế nhưng khi mới bước chân ra một bước cô lại lập tức thu chân về, bởi vì lúc ấy có một giọng nói mang theo ý cười nhàn nhạt vang lên: "Đợi lâu không?" Lạc An quay đầu sang, trong giọng nói lộ rõ vẻ bực bội: "Làm gì mà lâu quá thế?" Cô gái nhỏ quay đầu lại nhìn người đang tiến đến, là Hà Phi Vũ, bạn thân của Lạc An. Nói về đôi bạn thân này, bản thân cô gái cảm thấy rất kỳ lạ. Lạc An là một người hòa đồng, rất thích cười, luôn luôn mang đến cho người ta cảm giác thoải mái dễ chịu. Hơn nữa cậu lại còn có vẻ ngoài vô cùng anh tuấn, vậy nên người gặp người thích, ai gặp cũng quý. Trái ngược với Lạc An, ở con người Phi Vũ luôn luôn toát ra một luồng khí thanh lạnh. Mặc dù rất đẹp trai nhưng trong trường ngoại trừ Lạc An ra thì không có ai muốn cùng anh giao tiếp. Bởi vì anh đối với những người khác quá mức lạnh nhạt xa cách, đối với thế sự thế nhân hầu như chẳng thèm quan tâm. Cô gái thật sự không biết hai tính cách hoàn toàn trái ngược ở cạnh nhau như vậy liệu có thể coi là bù trừ hay không, cô chỉ biết từ khi nhìn thấy Phi Vũ dũng khí cô cố gắng tích góp đều đã không cánh mà bay. Phi Vũ đến bên cạnh Lạc An, lúc đi ngang qua cô gái nhỏ, anh như có như không liếc nhìn cô một cái. Sau đó anh mỉm cười nhìn cậu: "Là do giáo viên thích lợi dụng tài năng của tớ thôi." Cô gái nhỏ không nhìn thấy nụ cười nhẹ kia của Phi Vũ nhưng cô có thể nghe được ngữ điệu dịu dàng kia. Loại ngữ điệu này... Lạc An khinh thường liếc nhìn Phi Vũ một cái, giọng điệu cũng không còn bực bội nữa mà chuyển thành biếng nhác: "Vậy bây giờ xong chưa? Đi về thôi!" Phi Vũ đột nhiên khẽ nhăn mặt, hạ thấp giọng nói nhỏ: "Cậu ra cổng trường đợi trước được không? Tớ đã nhịn lâu lắm rồi, cần phải giải quyết." Lạc An bất mãn nắm hai bên má Phi Vũ rồi kéo sang hai bên: "Nhanh lên, nhanh lên! Cậu là một con rùa lúc nào cũng chậm chạp chậm chạp bò." Phi Vũ cười nhăn nhó lấy từ trong túi quần ra một con rùa nhỏ bằng thuỷ tinh. Lạc An lập tức buông tha cho đôi má của anh, sung sướng cầm con rùa nhỏ trong tay ngắm nghía xoa xoa, vui vẻ nói: "Cậu nhớ nhanh lên đấy!" Nhìn Lạc An vừa đi vừa mân mê con rùa, trên đôi môi Phi Vũ bất giác vẽ lên một đường cong. Khi bóng lưng Lạc An đã khuất dạng sau hàng cây, Phi Vũ liền thu lại nụ cười đi về phía sau bức tường, nơi có cô gái nhỏ vẫn yên lặng đứng quan sát hai người. Thấy khoảng cách giữa mình và Phi Vũ càng lúc càng ngắn, cô gái nhỏ vừa bối rối vừa căng thẳng, nhẹ giọng chào: "Em chào anh!" Phi Vũ không đáp lại cô mà chỉ dựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn bầu trời nhuộm đỏ. Cô gái không rõ anh muốn làm gì, chỉ có thể căng thẳng len lén nhìn anh. Một lúc sau, Phi Vũ cúi đầu xuống chăm chú nhìn phong thư màu hồng phấn trên tay cô, lạnh nhạt hỏi: "Cái này em muốn gửi cho An?" Mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng, gật đầu khẽ đáp, "Vâng!" Phi Vũ đột nhiên ngẩng đầu bật cười khiến cô gái không khỏi kinh ngạc, sau đó chẳng hiểu sao anh lại thở dài một hơi, cảm thán: "Em gái, ngưỡng mộ em thật đấy! Bức thư này, tôi sẽ giúp em gửi." Cô gái nhỏ nghe thấy vậy trong lòng ngập tràn vui mừng. Cô chợt nghĩ, hóa ra Phi Vũ không hề khó gần như bề ngoài, có lẽ là do anh không giỏi giao tiếp nên đã tự tạo khoảng cách với mọi người mà thôi. Cô cúi đầu thật sâu, giọng nói không che giấu được phấn khích: "Em cảm ơn anh!" Phi Vũ không đáp, cầm phong thư rời đi. Trong ánh hoàng hôn, thân ảnh cao lớn đơn độc của anh được nhuộm đỏ. Cô gái nhỏ ngẩn người nhìn theo bóng lưng ấy. Bỗng nhiên cảm thấy rất, trống rỗng. Nghĩ lại, chẳng biết tại sao khi nãy trong tiếng cười của Phi Vũ lại không hề có vui vẻ mà chỉ có bất lực cùng u buồn. ☆彡 Thấy bóng dáng Phi Vũ đang chạy đến, Lạc An cau mày bực mình nói: "Cậu bị táo bón đấy à? Đi vệ sinh thôi mà sao cũng lâu như thế?!" Nói rồi cậu vươn tay, không khách khí kéo má Phi Vũ sang hai bên, "Đừng nghĩ cậu cho tớ con rùa là tớ sẽ không giận nữa." Phi Vũ xoa xoa má, bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Giơ phong thư màu hồng phấn trong tay ra trước mặt Lạc An: "Thực ra lúc vệ sinh xong thì tớ nhận được cái này." Lạc An nhìn phong thư, bật cười vỗ vỗ vai Phi Vũ, "Cô gái nào mà đáng yêu thế này? Phục kích trước cửa nhà vệ sinh nam cơ đấy!" Phi Vũ mỉm cười, "Không phải của tớ, là của cậu." Nụ cười Lạc An trên môi lập tức biến thành cười gượng, cậu khẽ đáp một tiếng: "Vậy sao?!" Lạc An nhận lấy phong thư, mở ra đọc lướt qua một chút rồi gấp lại, bỏ vào trong cặp. Phi Vũ nhìn chằm chằm nơi phong thư được cẩn thận cất giữ, hỏi: "Tâm ý của con nhà người ta mà chỉ đọc lướt thôi à?" Câu hỏi mang theo ý tứ trách móc. So với một Lạc An dễ dàng chấp nhận tình cảm của người khác thì anh lại càng không thích một Lạc An tuyệt tình, vô tâm vô phế. Lạc An cho rằng Phi Vũ anh đang bất mãn hộ cho con nhà người ta nên liền tươi cười khoác vai anh, vừa đi vừa nói: "Mai cùng tớ đến khối Mười nhé?" Phi Vũ khẽ nhíu mày, không phải là thực sự thích cô bé kia rồi đấy chứ? "Cậu đến đấy làm gì?" "Tìm người. Tớ không biết lớp, chỉ biết tên là Mai Trang. Còn cậu thì biết mặt nên phải đi tìm cùng tớ." Phi Vũ cười đáp một tiếng ưng thuận, thế nhưng khi Lạc An không chú ý, anh lại thùy hạ mi mắt giấu đi vẻ thê lương.
|
Chương 2: Tình Yêu Là Phải Tự Do Phi Vũ vừa về đến nhà đã lập tức đi vào phòng tắm xối nước lạnh lên người. Nước càng lạnh, tâm trạng anh càng tồi tệ. Lúc mặc áo choàng tắm, Phi Vũ nhận ra bản thân quên không mang khăn bông, không thể lau đầu. Vài lọn tóc ướt dính bết trên má, từng giọt nước nương theo đường nét gương mặt chảy xuống khiến anh cảm thấy nhột nhạt khó chịu. Vừa bước ra khỏi phòng tắm, còn chưa kịp nhấc chân đi đến bước thứ hai thì đột nhiên một chiếc khăn bông từ đâu bay đến, đập thẳng vào mặt Phi Vũ. Anh bực bội bắt lấy chiếc khăn đang rơi, trừng mắt về nơi chiếc khăn vừa bay tới. "Chị điên à?" Có một cô gái mang vẻ đẹp trung tính đang ngồi khoanh chân trên giường, ngẩng đầu nhìn anh cười hì hì: "Chị đang cứu thế giới đấy. Lần sau làm ơn lau tóc sau khi gội đi! Nhìn em xem, nhìn em xem. Thật quyến rũ, thật quyến rũ mà!" Phi Vũ cầm khăn lau lau đầu, không thèm nhìn về phía con người ồn ào kia, lạnh nhạt hỏi, "Tô Bình, đến sắc của em trai mà chị cũng muốn cướp à?" Tô Bình giơ ngón trỏ lên lắc lắc, "Chị không muốn cướp, như thế thất đức lắm. Chị muốn bán." Phi Vũ đối với tính cách ẩm ương của cô chị họ này đã sớm quen thuộc nên cũng chẳng thèm so đo. Tô Bình bằng tuổi anh, rõ ràng là chị nhưng lại chẳng khác nào cô em gái cần được cẩn thận trông nom. Tính cách của cô thật ra rất mạnh mẽ, thậm chí còn có phần đàn ông, thả ra ngoài xã hội đảm bảo sẽ không gặp vấn đề gì quá lớn. Chẳng qua là Tô Bình đối với những việc nữ công gia chánh cực kỳ biếng nhác vụng về, vậy nên bác trai bác gái mỗi lần đi công tác xa đều lo lắng nếu như cô ở nhà một mình sẽ tự bỏ đói đến chết. Phi Vũ khó tính, đối với người khác dù quen hay không cũng sẽ có một vài bài xích nhất định. Có điều đối với Tô Bình lại khác. Quan hệ giữa hai người rất tốt, thậm chí so với quan hệ giữa Phi Vũ và bố anh còn gắn bó hơn. Vì thế mà ngoại trừ Lạc An ra, người duy nhất có thể tự tung tự tác ở nhà anh chỉ có một mình Tô Bình. Phi Vũ mở TV, lười biếng hỏi: "Sao chị tự nhiên lại thình lình xuất hiện ở phòng em như thế này?" Tô Bình hì hì đáp: "Tại bà chị này đang dư thừa năng lượng nên nhớ em thôi." Phi Vũ mỉm cười nhìn cô không nói, Tô Bình đột nhiên cảm thấy chột dạ, lập tức bày ra vẻ mặt nịch nọt: "Thật ra thì mỹ nam, thu nhận chị ba ngày được không?" "Sao thế? Bố mẹ chị lại công tác rồi à? Tiêu Hàn đâu?" Tô Bình thở dài. Ba mẹ cô lúc nào cũng luôn miệng nói không yên tâm để cô ở quá xa tầm mắt thế mà mỗi lần vắng nhà đều có đôi có cặp rồi gửi gắm cô cho ai đấy để đảm bảo khi trở về, ra cửa chào đón bọn họ không phải là cái xác khô đét. Trước kia Tô Bình luôn chọn nhà Tiêu Hàn là địa điểm lý tưởng để tạm thời trao thân, thế nhưng bây giờ thì không được, ngàn ngàn vạn vạn lần không được. Khi Tiêu Hàn chưa có người yêu thì hai người có thể cùng ăn cùng ngủ, còn hiện tại, nếu như khiến Minh Hy nổi cơn ghen tuông thì không chỉ Tiêu Hàn khốn đốn mà cô cũng chẳng được sống thoải mái. "Không phải chị bảo sau khi đính hôn Tiêu Hàn chuyển đến sống hẳn với Minh Hy rồi sao?" Phi Vũ khó hiểu hỏi, "Hai cô chú thương chị như vậy thì sang ở với cô chú chẳng phải tốt hơn à?" Tô Bình lại thở dài thêm một hơi nữa: "Cô chú lại đi du lịch rồi, nhà lại cho thuê rồi. Chứ nếu không em nghĩ chị sẽ tình nguyện vác xác sang nương nhờ em à? Một người như em nếu không phải có Lạc An giúp đỡ thì nhất định sẽ chết trước chị." Sau đó cô nhỏ giọng lầm bầm, "Chị ở đây thật sự chẳng biết là ai chăm sóc ai đâu." Phi Vũ bỏ ngoài tai lời của Tô Bình, thờ ơ nói: "Chị về lấy đồ đem sang phòng bên cạnh đi." "À, thật ra thì chị đã sắp xếp đâu vào đấy rồi." Phi Vũ bất đắc dĩ nhìn Tô Bình rồi lại tiếp tục xem TV. Nếu như biết trước câu nhờ vả kia chỉ mang tính thủ tục thì anh đã triệt để lơ nó ngay từ đầu rồi. Một lúc lâu sau, Phi Vũ giống như bâng khua hỏi: "Tô Bình chị nói xem, chuyển thư tình cho người mình thích hộ người khác, có phải là ngu ngốc lắm không?" Tô Bình đang nghịch điện thoại liền dừng lại quay sang nhìn Phi Vũ đầy thắc mắc, sau đó cô khẽ nhíu mày trả lời: "Không nói đến việc tự khiến bản thân đau lòng, người mình thích chưa chắc đã thích người viết thư. Vậy là thành ra khiến người mình thích gặp phiền phức rồi còn gì." Phi Vũ khoanh tay trước ngực, đăm chiêu một chút, lại hỏi: "Nếu như chị yêu phải người không nên yêu, chị sẽ làm gì?" Tô Bình lắc đầu giơ ra ba ngón tay, "Chị không trả lời mấy kiểu câu hỏi này đâu. Nhưng mà theo chị, có ba loại người không nên yêu. Một là có quan hệ huyết thống, hai là người yêu của bạn, ba là kẻ thù." Phi Vũ hiếm khi lộ vẻ ngạc nhiên, "Không có đồng tính sao?" Tô Bình ngã người xuống giường, cười nói: "Tình yêu là phải tự do mà. Chỉ cần yêu nhau là đủ rồi. Con số vài chục của đời người em đếm vài phút là hết, quan tâm đến thế nhân làm gì, sẽ rất mệt mỏi. Em nhìn Tiêu Hàn xem, cậu ta và Minh Hy chẳng phải rất tốt à?!" Phi Vũ khẽ cười: "Quả thật lúc nhận được lời mời tới dự lễ đính hôn của Tiêu Hàn với một người đàn ông, cả em và An đã vô cùng kinh ngạc. Nhưng mà lời này với ba loại người kia của chị mâu thuẫn thật đấy." "Ba loại người kia chẳng qua là khi yêu thì sẽ mang lại cảm giác tội lỗi thôi chứ trên đời này cái gì mà chẳng có ngoại lệ." Đang nói thì đột nhiên điện thoại Tô Bình vang lên tiếng chuông tin nhắn. Cô vừa cầm điện thoại lên xem nụ cười đã lập tức tắt ngấm, sắc mặt cũng đen đi vài phần. Phi Vũ nhìn biểu cảm thú vị ấy không nhịn được nhoài người ngó sang. Đấy là tin nhắn từ một người tên là "Vi Khuẩn". Tô Bình bật người đứng dậy, chửi thề một câu rồi đi ra ngoài. Trước khi đóng cửa phòng, cô nói: "Em ăn cơm trước, chị đi diệt vi khuẩn." Phi Vũ bất đắc dĩ cười cười, hai người này đến khi nào mới chịu thành đôi đây? Sau đó anh lại nghĩ về lời Tô Bình nói khi nãy. Tình yêu là phải tự do mà, phải không?
|
Chương 3: Từ chối (1) Sáng hôm sau, Phi Vũ vừa bước vào lớp đã bị Lạc An cầm tay kéo đi một mạch khiến anh chỉ kịp quăng cặp sách lên bàn. Đứng trước cửa lớp 10A1, Lạc An tươi cười hỏi một nữ sinh: "Xin chào, cho anh hỏi lớp em có ai tên Mai Trang không?" Cô nữ sinh hơi bối rối vuốt vuốt tóc, trong lòng thầm nghĩ phải làm thế nào để có thể tạo ấn tượng thật tốt với Lạc An. Thế nhưng khi đánh mắt nhìn về phía sau cậu, cô nữ sinh đã lập tức dập tắt ý nghĩ mới vụt lên trong đầu ấy. Cô thấy vẻ mặt Phi Vũ lãnh đạm, ánh mắt lạnh lùng nhìn mình như đang chờ đợi câu trả lời lại tựa như đang cảnh cáo. Không tự chủ được khẽ nuốt nước bọt, cô nữ sinh nọ đột nhiên có cảm giác chàng trai tuấn mỹ kia chính là một lưỡi dao, chỉ cần cô nói sai nửa chữ thì lưỡi dao ấy sẽ lập tức nhắm vào động mạch trên cổ cô mà lao đến. Cố gắng ổn định lại sắc mặt, cô nữ sinh đáp, "Lớp em không có. Theo em biết thì bên 10A5 và 10A7 có người tên Mai Trang." Lạc An nhìn về phía hai lớp kia một chút rồi hướng cô nữ sinh mỉm cười: "Cảm ơn em!" Cô bé hơi ngượng ngùng, lắc đầu tỏ ý không có gì rồi vội vàng quay trở lại lớp. Phi Vũ và Lạc An sóng vai nhau rời đi, thấy trên môi cậu vẫn còn lưu lại nụ cười ôn hòa, anh liền nhăn mày thở dài: "Cậu có thể bớt phong lưu một chút được không thế?" Lạc An nhìn vẻ mặt không mấy thoải mái của Phi Vũ, bật cười. Cậu giơ lên hai ngón tay kéo giãn hàng lông mày đang nhíu lại rồi hạ xuống kéo khóe môi kia thành hình vòng cung, vui vẻ nhìn vào mắt anh nói: "Nếu cậu thường xuyên cười một chút thì không chỉ hoa đào rơi mà đến cả cây đào cũng sẽ đổ." Học sinh khối Mười đứng ở hành lang ai nấy đều căng thẳng nhìn cảnh hai đàn anh đang mắt đối mắt nhìn nhau không dứt. Khi bọn họ mới nhập học đều được đàn anh đàn chị quen biết trong trường cảnh báo, người không nên động chạm vào nhất, cả về nghĩa đen và nghĩa bóng, chính là Hà Phi Vũ. Nói về khó tính, anh mà đòi đứng thứ hai thì vị trí thứ nhất khẳng định sẽ để trống hơn nữa anh sẽ bỏ người đứng vị trí thứ ba xa như khoảng cách từ cực Bắc tới cực Nam tổ quốc. Vậy nên đừng nói đến chuyện chạm vào người Phi Vũ, dù kể cả có đứng cách một ô gạch cũng khiến anh cau mày khó chịu. Bây giờ đây, đứng giữa hành lang khối Mười, một người thân thiện nhất trường, một người khó gần nhất trường, một người nét mặt vẫn còn tươi cười thoải mái, một người nét mặt như đã bị đóng băng. Phi Vũ giơ tay lên, mọi người xung quanh không hẹn mà cùng thầm than, định đánh nhau ở đây đấy à? Thế nhưng bàn tay kia giơ lên chỉ có mục đích là xoa đầu và cố tình làm rối tung mái của Lạc An mà thôi. Phi Vũ khẽ cười chuyển chủ đề, "Thế nào? Còn muốn đi tìm người ta nữa không? Sắp vào lớp rồi đấy." Lạc An chợt nhận ra bản thân đã ngây người nhìn nét mặt dịu dàng Phi Vũ liền có chút xấu hổ. Cậu hạ tay xuống, quay mặt đi ho khan một tiếng: "Đi thôi!" Hai người vừa đi vừa đón nhận hàng loạt hàng loạt ánh mắt ngạc nhiên. Là ai tung tin cơ mặt của Hà Phi Vũ bị liệt? Anh vừa mỉm cười đó thôi. Là ai nói linh hồn của Hà Phi Vũ đã bị chó sói trên núi tuyết gặm nát? Anh rõ ràng là người rất dịu dàng. Đằng sau Phi Vũ và Lạc An bắt đầu nổi lên vài âm thanh xì xầm. Giọng điệu tò mò có, giọng điệu phấn khích cũng có. Phi Vũ nghe thấy mọi người đang bàn tán về mình trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu. Anh quay người lại, nhíu mày bất thiện hỏi: "Tại sao chỉ đơn giản là đi qua đi lại giữa các lớp học mà cũng phiền phức như vậy? Các người có gì muốn nói thì trực tiếp nói với tôi đây này." Không gian xung quanh tức thì trở nên yên tĩnh. Lạc An bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ huých Phi Vũ: "Đi thôi." Anh khẽ hừ lạnh một tiếng, gật đầu. Khi hai người vừa quay đi thì có một cô bé tiến lên trước, đỏ mặt hỏi thật nhanh, nhanh đến mức Phi Vũ nghe không kịp. Anh nghe không rõ cũng lười hỏi lại, đang định bỏ đi thì một chàng trai khác lên tiếng, giọng điệu tỏ rõ sự khó chịu: "Cậu ấy đang hỏi anh đấy. Một chữ có hay chưa mà cũng khó khăn như thế cơ à?!" Lạc An quay người, nở nụ cười ôn hòa, đáp thay, "Cậu ấy chưa có đâu." Phi Vũ liếc nhìn Lạc An, cũng đoán ra được câu hỏi kia là gì, anh nói: "Nhưng tôi yêu người khác mất rồi." Nụ cười trên môi Lạc An lập tức cứng lại, cậu quay lại ngạc nhiên nhìn Phi Vũ. Anh không biết cảm xúc trong ánh mắt cậu có ý nghĩa gì cũng không quá chú ý mà chỉ nhẹ giọng nhắc nhở: "Sắp vào học rồi." Ánh nắng ban mai chiếu xuống hành lang đông người. Hai người con trai nổi bật sóng vai nhau mà đi. Có điều, cả hai không nói chuyện hay trêu đùa như mọi lần. Bầu không khí giữa hai người không hiểu sao lại vô cùng gượng gạo. ☆彡 Vũ Thanh: Tôi có cảm giác ở chương này việc mà Vũ An làm nhiều nhất chính là quay người ಠ_ಠ quay qua quay lại, quay qua quay lại ~
|