Anh Hàng Cháo
|
|
Ba của con Hương đang dật dựa trên võng bắt đầu lồm cồm bò dậy lay thằng Khánh:
– Khánh, dậy con! Tao già cả vầy thì hông nói, mày “yếu vậy sao đòi ra gió”? Thằng bạn này nó về kìa, mày chưa tiếp nó gì hết!
Anh chự đang ngáy ngủ nghe tới câu “tôi về” cái là bừng tỉnh lên như vừa được chích thuốc. Nó ra nhà sau rữa mặt, đôi mắt đỏ ngầu, mặt hơi xanh một tí, đầu tóc thì bù xù như ổ quạ bước lên nhà trên “tay đôi” với ba vợ nó:
– Ba rữa mặt cho tỉnh táo luôn đi rồi hai ba con mình xử thằng bạn con coi như thay lời cảm ơn nó vất vả từ sáng tới giờ. – Mày nói phải đó. Hương, dọn cho ba một bàn đi, coi còn món gì đó đem hết lên đây!
Đứng ở đầu ngõ nghe hai cha con nó bàn bạc mà tôi muốn rụng rời, tới nước này mà chưa chịu tha tôi nữa sao? Nhờ trưa này đi theo bé Thu mà tôi tránh được rất nhiều cuộc chạm trán bằng ly không mong muốn, nếu không chắc giờ này bò lê, bò lếch rồi. Tới tận lúc này mà bố con nó cũng không chịu bỏ qua thì đúng là chạy trời không khỏi nắng. Khi thấy nó ngủ tôi mừng lắm, thế mà giờ đây… Nhưng mà tôi không sợ! Dù sao nó và ông già cũng đã quểnh càng rồi trong khi tôi còn tỉnh như sáo. Kệ tới đâu hay tới đó luôn, mi thích thì ta chìu thôi Khánh ơi. Chưa biết mèo nào cắn mỉu nào nha.
Hic hic thằng Khánh chả biết là tỉnh táo chưa mà ôm tôi sát rạt kéo vô bàn. Hơi thở nó hôi rượu kinh dị, cứ kê cái miệng vô lỗ tai mà nói làm như tôi điếc không bằng. Nó nói:
– Ba ơi, bạn con không biết uống rượu, nó chỉ uống bia thôi, nên giờ mình sẽ phục vụ bia cho nó. Chờ xíu đi sắp có người chở bia tới rồi. Tui nghe con Hương nói gu của ông rồi. Bia pha nước ngọt chứ gì? Mình tới bến với bạn luôn. Hương đem kết nước ngọt ra đây bà xã xiu quý.
Thường thì tui loáng thoáng nghe đồn là bia với nước ngọt pha nhau uống nếu không quen sẽ rất mau xỉn, nếu đã có rượu vô nữa chắc càng tăng đô. Thằng Khánh từ đó giờ chưa thử món này lần nào, nên tôi chắc mẽm phen này chết chắc nha cưng… Con Hương vừa bày biện thức ăn vừa hớn hở kể công:
– Ông Hưng kỳ này không được quên công lao to tát của vợ chồng tui nha. Con người ta “tình trong như đã” rồi nghen. Đã thế còn nói lời “rồng mây” trước khi “rồng ngược mây xuôi” nữa, ông Khánh phen này lên chức anh dzợ rồi đó, thỏa lòng ông xã rồi nhé! – Bà chỉ được cái nói cho quá, tụi tui chỉ mới là bạn thôi hà… – Bạn hả? Bạn mà ra xà nẹo, xà quần ở sau nhà tò te tí te cả buổi, bạn mà trước khi về còn nhìn nhau mê đắm “thề non hẹn biển”… – Trời, thua luôn cái cách xài từ của bà! Đã nói là không có gì đâu!
Ba con Hương thấy tui cứ chối biến cũng lè nhè xen vô:
– Trời ơi, đàn ông thanh niên gì chối ba chuyện đó chi bây. Ai chọc là cứ làm tới cho tao, con gái nó lỗ chứ mình có thiệt thòi gì đâu. Thôi vô một cái cho có tinh thần đi.
Tôi dạ nhẹ một cái. Thằng Khánh mới xỉn tỉnh dậy nên cái mặt nó lừ đừ, ngồi thừ ra một chỗ, lặng lẽ rót bia không xen vô câu nào, đúng là chuyện hiếm thấy xưa nay. Con Hương thấy vậy vỗ vai nó cái bốp:
– Ông nội này bệnh hả? Uống nổi hôn? Hay là mệt thì vô nhà ngủ đi! Sao im lặng vậy? Bình sinh ông là người đốc thúc con Thu “cưa đổ” ông Hưng dữ lắm mà…
Tôi cười cười lườm lườm thằng Khánh:
– Bộ có chuyện đó nữa hả lớp trưởng? – Có sao không! Trời ơi, toàn là ý của ông Khánh không đó, thậm chí ổng ra lệnh, treo thưởng, ép buộc thiếu điều như van xin con Thu phải “đốn” ông cho “ngã” đó.
Con Hương nói liền như sợ có ai đó nhảy vô giành công lao của chồng nó vậy, tôi nhìn xa xăm cười khẩy:
– Vậy sao?
Thằng Khánh xụi lơ, hơi cúi mặt xuống một chút, (ha ha ha chắc sợ tui giận) nó cầm ly bia giơ cao lên hô:
– Thôi, dzô đi!
Thấy tôi rót xá xị pha với bia nó cũng bắt chước làm theo, bữa nay thằng này bị trúng gió hay sao đó. Rót như điên, uống như nước lã. Tôi cười khêu khích:
– Nhắm được thì làm nha kưng, hông ai ép đó.
Nó cười khẩy một cái rồi, uống tiếp tục theo phong cách của tôi. Ba con Hương thấy vậy cũng thử làm theo:
– Ý trời, lần đầu tiên tao uống kiểu mới này đó nha, coi bộ ngon àh… dzô bây!
Con Hương vỗ vai chồng nó:
– Ông Khánh, bị sao vậy? Bệnh hả? Uống được không đó? Coi chừng ngã bệnh rồi báo đời nha cha!
Sau khi làm một hơi cạn luôn cái ly không còn chút “long đền” nó “lắc kêu” nhìn chằm chằm vào cái ly bia còn chút đá lẩm bẩm một mình:
– Anh không sao! Phải uống mừng cho hạnh phúc ông Hưng chứ!
Kết bia đã bị tôi và thằng Khánh pha với xá xị đã gần cạn, chỉ còn vai chai nằm chỏng chơ, lẻ loi trong cái kết nhựa màu vàng. Tất cả những thứ nước có cồn và không cồn ấy đã được hai thằng tôi tọng hết vào bụng và giờ đây nó đang tác oai tác quái, chất nước ấy phát tác ra làm cho tôi nất cục liên hồi và giọng thì lè nhè, nhừa nhựa đến mức không nhận ra chính mình, thằng Khánh thì mặt mày đỏ hồng lên vì men bia càng làm cho nó xinh đẹp hơn bình thường gấp mấy lần. Riêng phần ông già vợ của thằng Khánh tức là ba của nhỏ Hương thì đã quỷnh củ tỏi từ lúc nào vẫn đang nằm trên võng trong góc nhà.
|
Cầm ly bia với màu nước nhờ nhờ vàng đưa lên miệng, súyt tí nữa thì tôi phát ọe vì cái mùi của nó – vốn uống được dẽ dàng ở phần đầu nhưng sau bây giờ nghe khó khăn quá, tưởng chừng như chỉ cần chế thêm vài giọt nữa vào cổ họng thôi thì tất cả mọi thứ trong bụng tôi sẽ bị ộc hết ra ngòai vì bụng tôi bây giờ thức ăn, thức uống có lẽ đầy ứ lên đến cổ mất rồi…Tôi cầm ly bia bưng lên rồi lại đặt xuống xong quay qua nhìn thằng Khánh nhỏen miệng cười, trong lờ mờ cơn say tôi thấy nó cũng nhỏen miệng cười với tôi. Tôi đưa tay vỗ vai nó một cái chát :
– Chắc ngừng cuộc chơi quá ông bạn ! – Ráng cho hết luôn đi mà !
Thằng Khánh dụ khị, tôi lắc đầu :
– Không được đâu !
Thằng Khánh vui vẻ gật đầu cái rụp, đồng ý nghỉ và nhanh như một con sóc nó đứng lên quơ tay lấy chén đũa, sắp xếp lại cái bàn nhậu cho gọn ghẽ nhằm dọn bớt đi những thứ bừa bộn trên bàn. Tôi hiểu là nó cũng say và mệt lắm rồi nhưng cố gắng tiếp tôi vậy thôi nhưng mà không sao, lâu lâu mới có một lần, tôi cũng muốn quậy cho nó banh luôn.
Dưới bàn tay khéo léo nhanh nhẹn của thằng Khánh cộng thêm con vợ nó, cái bàn nhậu lóang cái đã được dọn dẹp sạch sẽ, thằng Khánh vẫy tay gọi tôi đang ngồi khật khừ trên cái ghế xích đu ngay dưới gốc mận gần đó :
– Qua đây uống trà nóng nè Hưng ơi !
Quả thiệt là lớp trưởng luôn chu đáo, bàn nhậu sau khi được dọn dẹp sạch sẽ giờ đây lại xuất hiện một mâm trà đang nghi ngút khói hệt như có một bà tiên nào đó giơ cây đũa thần mà quét ngang một cái. Chung trà nóng được thằng Khánh rót rồi đẩy qua phía tôi, tôi chu mỏ thổi phù phù rồi kề môi vào hớp một ngụm, hơi nóng làm cho mạch máu trong người tôi như giãn ra, vị chát và hậu ngọt của trà mà tôi đang uống nghe sao ngon lạ. Trà ngon vì uống sau khi uống rượu hay trà ngon vì có bàn tay “người ngọc” chuốc cho mình …
Đang ngồi uống trà, bất chợt ánh điện sáng trắng của thứ bóng đèn Neon do con Hương bật lên một phát làm sáng bừng lên góc sân tôi mới sực nhớ ra là trời đã sụp tối từ lúc nào. Ngồi lờ mờ trong bóng chiều tối mà tôi không nhận ra bởi lẽ trong cơn say thì làm gì có lúc nào ngày và đêm mà mọi thứ đều lờ mờ và tranh tối tranh sáng. Tôi quyết định xách cái đít đi về nhà chứ không ngồi ở đây nữa. Nghĩ thế nên tôi dzọt miệng liền :
– Nè nè ! Tui xin phép hai ông bà, tui kiếu à nghen hông ! – Về được không đó Hưng ơi ! Để tui kêu anh Khánh đưa về !
Con Hương nhanh nhẩu giải quyết vấn đề ngay tức khắc. Tôi chưa kịp từ chối thì thằng Khánh bật nói :
– Phải ! Để anh kè Hưng về cho ! …Rồi suy nghĩ sao đó, nó lại nói …. – Nhưng mà thôi …để anh chở Hưng cho, sợ Hưng chạy không được !
Tôi đứng lên xua tay :
– Trời trời ! Làm vậy “mất phong độ” của tui hết nha, bạn hiền !
Con Hương bỗng bật cười ngặt nghẽo :
– Ông này ! Để Khánh đưa về cho, phong hông phong gì ông cũng xụi lơ rồi …. Thật là quá quắt, tới hồi con này nó nói trây rồi, tôi biết thân phận mình “phà” không lại nó nên thôi thì “thiệp” vậy. Tôi chỉ biết đứng lặng im nhìn thằng Khánh đẩy chiếc xe của mình ra, vặn chìa khóa và nổ máy, tay cài quai cái nón bảo hiểm, tay kia tôi vẫy chào nhỏ Hương còn chân thì bước ngang qua cái yên xe rồi ngồi xuống. Dưới sức nặng của tôi và thằng Khánh, tôi thấy rõ ràng cái phuộc xe nhún thấp xuống…
Chiếc xe nổ máy êm êm, lượn từng vòng êm ái, dưới bàn tay mạnh mẽ, vững chãi của thằng Khánh, chiếc xe lướt êm như ru và uốn luợn nhẹ nhàng qua những khúc quanh, tôi ngả đầu lên vai nó vì say và mệt, thằng Khánh bất chợt cầm lấy một tay tôi đặt lên eo nó :
– Hưng vịn vô cho chắc !
|
Ừ ! thì vịn thì vịn ! Hình như tôi thóang đỏ bừng mặt. Da thịt của thằng Khánh sau lớp áo thun, săn chắc và vòng eo thon gọn của nó đang nằm trong vòng tay của tôi, mùi xà bông tắm ngòn ngọt tỏa ra từ người nó bay phất vào mũi tôi, cộng thêm vào đó là mùi thuốc lá và mùi bia bay lất phất mỗi khi nó hả mồm ra đong đưa câu chuyện vì sợ tôi ngủ gục. Xe đã chạy ra khỏi thị trấn rồi và đang bon bon trên con đường nhựa phẳng lì nằm chính giữa hai đồng lúa xanh ngắt, mặc dù trời đã nhá nhem chiều và dưới ánh mắt của người say nhưng tôi vẫn cảm nhận được màu xanh mênh mông của đồng lúa bát ngát đang lao nhanh vun vút lùi lại về phía sau tôi. Mùi bùn đất, mùi cây cỏ rơm rạ len vào mũi, tôi hít một hơi dài, chợt như tỉnh táo ra và đột nhiên nhận ra thằng Khánh đang chạy ngược đường, nó không đưa tôi về nhà mà đang lao vùn vụt theo con đường đi vào kén. Tôi cụng nón bảo hiểm của mình vào nón bảo hiểm nó một cái cộp rồi nói :
– Nè nè ! Chạy ngược đường rồi đó, có biết không ! Đây đâu có phải là chạy về nhà Hưng đâu … – Chứ hướng nào ? – Vòng lại đi ….
Thằng Khánh không quành lại và cũng không giảm tốc độ mà nó siết thêm một ít ga …
– Thôi ! Vào kén chơi lát ! Hóng gió và tâm sự thêm chút nữa rồi Khánh đưa Hưng về ! – …
Tôi lặng thinh không đáp, điều đó có nghĩa là đồng ý.
Con xe rù rù chạy vòng vèo trên bờ kén, con đường chỗ êm ái, chỗ dằn xóc, tôi ngoan ngõan ngồi im phía sau, vòng tay ôm Khánh và phó thác số phận cho nó chở tôi đến đâu thì chở. Tôi nhắm mắt được một lúc thì nhận ra chiếc xe đang giảm tốc độ và rồi dừng lại. Tôi mở mắt ra, bờ kén đây rồi…
Tôi bước xuống xe, Khánh loay hoay chống xe và quay mũi xe về phía bờ để chút nữa có chạy về cho tiện . Tôi bước từng bước lò dò xuống mé nước và ngồi bệt hẳn xuống đất. Khánh cũng đến ngồi bên và rút trong túi ra gói thuốc lá, kéo một điếu ra khỏi miệng bao và chìa vế phía tôi, Khánh nói :
– Nè ! Hưng !
Tôi lẳng lặng rút một điếu, Khánh bật quẹt một cái xạch, một ngọn lửa nửa xanh nửa đỏ bốc lên trên đầu cái hộp quẹt, tôi rít một hơi thuốc dài và cảm nhận được luồng khói đang len lỏi trong phổi, ngay phía sau lưng tôi và rồi dường như làn khói đó đang bóp chặt lấy hai lá phổi, cổ họng tôi rát bỏng và đắng nghét, khó thở, tôi ho sặc lên vì sặc thuốc lá. Khánh dùng tay vỗ nhẹ vào lưng tôi một lúc cho cơn ho lắng xuống. Đến khi tôi dừng khỏi cơn ho thì mới hay rằng hai bên khóe mắt của mình, hai luồng nước mắt đang chảy dài …Khánh nhận biết điều đó hay không thì tôi không biết nhưng hắn không nói gì chỉ lẳng lặng ngồi yên rồi cũng lại bật quẹt châm một điếu thuốc để hút. Khói thuốc nồng nồng khen khét lởn vởn bay lên. Mặt nước trong kén yên bình, thình thỏang có tiếng tí tách của những con cá đớp móng vang lên, từng cụm lục bình trôi dật dờ trên mặt nước. Trời dần tối, phía xa xa bên kia bờ lấp lóang những ánh đèn, tiếng muỗi đêm vo ve bên tai. Những con muỗi đói bắt đầu phát hiện ra sự có mặt của tôi và Khánh. Bất chợt Khánh cất tiếng hỏi, phá tan không khí im lặng đặc quánh đang bao trùm lấy hai đứa tôi :
– Hưng với Thu sao rồi? Có tính tiến tới không?
Lại là một câu hỏi, cũng bình thường như bao câu hỏi khác thôi nhưng sao bất chợt nó làm cho tim tôi nhói đau, phải chi, phải chi, tôi ước ao rằng mình có thể công khai mà thố lộ tất cả những điều uẩn khúc trong lòng mình với Khánh, phải chi Khánh là một người cũng trong thế giới này, cũng như tôi, phải chi Khánh có thể làm một chỗ dựa cho tôi, bản chất tôi là một người cứng cáp và cương nghị nhưng tất cả những điều đó, tôi hiểu, chỉ là để che đậy sự yếu đuối mong manh trong tâm hồn của mình, một thứ cứng rắn của pha lê, thứ cứng rắn sẽ vỡ tan tành khi có một lực va chạm vào nó, thứ cứng rắn nhất bao giờ cũng là thứ giòn và dễ vỡ …Tôi hít một hơi sâu đầy lồng ngực rồi trả lời :
– Sao Khánh làm vậy? Đã nói là Hưng sẽ không yêu ai nữa đâu! Với Thu, Hưng chỉ coi như em gái thôi! – Thật không? Vì sao thế! Sao Hương nói… – Trời, vợ Khánh mà Khánh không biết tính ý sao? Hưng mệt mỏi lắm, Hưng đã đi tìm rất lâu nhưng đến giờ Hưng mới phát hiện ra là tình yêu chỉ là “trăng trong đáy nước” mà thôi! Hưng đã hứa với lòng không yêu ai nữa đâu! – Hưng nói dối!
Tiếng Khánh nhỏ nhẹ mà dứt khóat, điềm tĩnh vang lên bên tai làm tôi sững người, một phần nào đó trong tôi như sụp đổ, tôi có cảm giác e thẹn, xấu hổ khi Khánh đã nói đúng tâm can của mình, tôi cố gắng phủ lấp câu nói đó của Khánh bằng sự phản đối yếu ớt, lời nói khản đặc của tôi vang lên nho nhỏ bên đôi tai đang nóng bừng và ù đi :
– Đâu có ! – Khánh nghĩ: từng tuổi này, Hưng chưa lấy vợ là vì có một uẩn khúc nào đó. Khánh chẳng tò mò đến chuyện riêng tư của Hưng để làm gì cả nhưng Khánh nghĩ đơn giản nếu Hưng xem Khánh như một người bạn, hai người đàn ông với nhau, Khánh muốn nghe Hưng tâm sự, biết đâu khi trút bớt được tâm sự của mình, Hưng sẽ vơi phần nào …
|
Tôi cười nhẹ :
– Hưng đâu phải là kiểu người dễ đem tâm sự của mình “rao bán cho khắp người đời thóc mách xem” …
Biết tôi đã phần nào xiêu lòng. Khánh nắm nhẹ bàn tay tôi :
– Khánh không phải là người đời thóc mách, Khánh chỉ muốn nghe Hưng tâm sự vì xem Hưng là bạn thật sự, chỉ vậy thôi ! – Vì sao ? – Tôi gặng hỏi Khánh. – Vì đơn giản, nhìn Hưng là người đáng tin cậy, và biểu hiện là có vẻ “chơi được”…vậy thôi ! Ở Hưng có cái gì đó mà người ta phải chú ý. Kể cả Hương khi nhắc về Hưng cũng có thái độ khác hẳn không giống như khi nhắc về những người bạn khác.
Sự cảm động cộng với hơi men trong người đã làm cho tôi dạn dĩ hẳn lên, tôi cúi đầu nhìn mặt nước rồi nhìn xa ra khỏang sông rộng đã bắt đầu thẫm đen lại. Khánh không hối tôi trả lời mà từ khi nào không biết, Khánh đã nhặt được vài viên sỏi nhỏ, hắn ném những hòn sỏi nhỏ xuống sông, những hòn sỏi rơi xuống nước phát ra một âm thanh quen tai rồi chìm lỉm mất, từng con sóng nhè nhẹ lan ra trên mặt nước đong đầy. Tôi bỗng thấy mình trống trải, bé nhỏ và mệt lả. Đột nhiên tự hỏi mình còn lang thang trong cuộc đời này đến bao giờ với sự chán chường và trống rỗng, buồn tênh….Thôi thì …
Tôi kể cho Khánh nghe rất lâu về những ngày đã qua, về quãng đời đi học đầy những mộng mơ, giận hờn vu vơ và ngốc nghếch, tôi kể cho Khánh nghe về những mối tình vụng dại thuở ban đầu còn e ấp những nét thơ ngây và hồn nhiên trong sáng, và rồi con tàu tình yêu của mình đã chuyển hướng đến một sân ga định mệnh, nơi mà tôi cầu mong là nó chưa bao giờ đến, chưa bao giờ xuất hiện trong cuộc đời mình để rồi nó đeo bám, ám ảnh mình dai dẳng mãi cho đến hôm nay…
(….)
….Người ấy đến với Hưng qua một lần chat trên mạng, là người mẫu cho một hãng thời trang nổi tiếng của Việt Nam. Hưng đã yêu, đắm đuối, nồng nàn, dại khờ và cả tin, biết bao nhiêu lần hẹn nhau gặp mặt, Hưng thấp thỏm đợi chờ để rồi thất vọng vì người ta không đến và để rồi cuối cùng Hưng nhận ra rằng mình không bao giờ đến được với người ấy vì khỏang cách địa lý cũng như đẳng cấp…Sự chân thành của Hưng chỉ nên đem vào sọt rác mà thôi, khi Hưng chỉ là một thằng sinh viên từ tỉnh lên thì có là gì so với một model đang sáng giá trên sàn diễn …
Buồn đời và buồn người, Hưng như điên như dại, Hưng nhớ trong quãng thời gian ấy, trong những tháng ngày đơn độc và khổ đau ấy, Hưng có tâm sự với nhiều người và có một người bạn kia đã bảo Hưng rằng “nỗi đau đó thật to lớn và dai dẳng, em hiểu, phải chi anh té từ lầu cao xuống đất, anh sẽ chỉ đau và chết một lần, đằng này, anh không chết và nỗi đau đócứ đeo bám theo anh mãi, mỗi ngày nó cứ rút rỉa dần đi sức sống và niềm vui của anh…” cũng như một câu nói mà Hưng đã cóp nhặt được trên mạng rằng “về những cuộc tình đau khổ đã qua chúng sẽ không mất đi mà sẽ thu nhỏ lại, hình ảnh người yêu đã chia tay của bạn cũng thế, nó sẽ nhỏ dần, nhỏ dần và mỗi một ngày sẽ nhỏ dần nhưng dù nó nhỏ như thế nào bạn cũng vẫn còn thấy nó”….
|
Kết thúc câu chuyện là một khỏang không gian im bặt. Tôi đâu còn nước mắt để khóc cho những cuộc tình đó nữa và từ lâu lòng yêu thương đã chuyển thành thù hận trong tôi, nó giúp tôi sống trong cái vỏ bọc cay nghiệt để xù lông lên mà đối phó với người đời, miễn nhiễm với mọi thứ tình cảm mềm yếu, nói theo kiểu đâu đó mà tôi nghe được đó chính là câu “em luyện trái tim thành sỏi đá, để chọi vào mặt kẻ đã nói yêu em” …. Khánh lặng thinh và tôi cũng không còn gì để kể thêm nữa. Bất chợt Khánh quay sang hỏi tôi: một câu hỏi khiến tôi ngỡ ngàng:
– Người đó là con trai hay con gái? – Tại sao Khánh hỏi vậy? – Hưng trả lời đi! Trả lời thật lòng cho Khánh nghe đi! – Uhm.. Khánh đã hỏi như vậy thì chắc cũng có lý do rồi mà đúng không? Vậy thì cần gì phải trả lời? – Khánh muốn nghe chính miệng Hưng nói! Hưng nói đi! -… -…
…
– Con trai.
Câu trả lời của tôi nhẹ như hơi thở và rồi tôi dường như nghẹn ngào… Mắt rướm lệ. Tôi quyết định “come out”, trong tình huống này tôi cũng không còn muốn giấu nữa khi Khánh đã lên tiếng đòi coi tôi như bạn. Sau câu trả lời, tôi nhổm dậy định ngồi xê ra xa Khánh hơn một chút nhưng Khánh đã nhanh hơn, nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi ngồi xuống và rồi đôi bàn tay của Khánh chòang qua vai tôi, Khánh kéo đầu tôi tựa vào vai Khánh, một tay Khánh vuốt nhẹ tóc tôi. Tôi ngồi im thinh lặng một hồi lâu, nghe từng nhịp tim mình đập trong lồng ngực và phát hiện ra rằng trái tim của Khánh cũng đang run rẩy những nhịp sống, bình yên…
Không biết chúng tôi đã ngồi như thế trong bao lâu nữa. Tôi đoán chắc là rất lâu! Thời gian hình như lắng đọng lại, dù cho dưới kia: dòng nước đang rên xiết, kêu gào, ỷ vào số đông, dùng hết sức mạnh của chúng cố gắng nhấn chìm từng toán lục bình xoay xoay theo xoáy nước. Kén đêm nay mở cửa. Gió bắt đầu lùa về như muốn xua đuổi hai người khách lạ, ai đã từng ở gần những con sông chắc cũng biết gió đêm nó lạnh lẽo, ướt át như thế nào. Gió luồn qua các khe lầu hú lên những am thanh “vù vù , vút vút” như oán ai. Một chiếc ghe được cột vào gốc bần nơi tụi nhóc thường leo lên làm Tarzan nhảy xuống đang uốn éo thân mình nhảy múa, dưới sự cổ vũ điên cuồng của con nước. Trên ngọn bạch đàn cao vút, lũ chim bắt đầu bay về vờn quanh tổ ấm, chúng ríu rít tặng thưởng cho đàn con món quà buổi tối sau một ngày cật lực kiếm tìm, tiếng chó sủa ma vọng về từ tít xa ảm đạm, giữa cái ruộng đồng mênh mang xanh sẫm vì nhượm màu hoàng hôn là thưa thớt vài ngôi nhà lá nhỏ thoảng lên từng nhúm khói lam chiều. Không biết mùa này là tháng mấy trong năm nhưng trời rất lâu sụp tắt. Đã hơn bảy giờ tối mà bầu trời vẫn còn hừng hực lữa… Này cảnh, này tình tất cả đều thanh bình mà sao lòng tôi lại đang bắt đầu dậy sóng theo như con nước kia dưới dòng.
|