Giống Đực
|
|
Chương 5: Có vấn đề? Nhà Vĩnh Tường,
Nhìn người mê man nằm trên giường, Vĩnh Tường chán ghét kéo chiếc chăn đơn phủ lên lồng ngực kia,
Vĩnh Tường không hiểu vì cái quái gì mà lại ra tới cơ sự này,
Đáng lý thì chính anh đã chạy tới mất dạng ngay sau khi nhìn thấy gương mặt quen không thể quen hơn kia, thế nhưng cậu ta lại ngất rạp ngay khi bước chân anh vừa xoay được hai bước.
Hay là vứt cậu ta ở lại đó?!
Hay là cứ mặc xác số trời đi?!
Vậy nhưng nếu ba tên khốn kia quay lại..
Trời ạ!
Rút cuộc thì vẫn là thế này đây.
Lại còn không dám đưa cậu ta tới bệnh viện, nhỡ cậu ta vui mồm lại nói do chính anh suýt hiếp nữa, không có lẽ anh thực sự phải lên phường?.
Bản thân anh chẳng nhằm nhò gì, nhưng nếu đến tai người vợ hai của ba anh cùng mấy đứa con riêng ấy, chắc phải thành đề tài sôi nổi lắm.
Shit!
Vĩnh Tường bê cái cạnh sườn bị trúng mấy phát đạp của mình,cả người đau nhức không tả,
Đời anh đúng là màu hường trộn mực.
Vĩnh Tường lắc đầu, khập khiễng quay về căn phòng bỏ trống lâu nay của mẹ mình, rúc đầu vào chăn.
Mẹ.... con làm thế này là đúng hay sai đây?!
=======
Phía bên kia phòng của chính anh,
Sơn Trúc nhìn xuống lồng ngực đã được dặm chút màu đỏ, tím, ừm. Chất bám cũng khá tốt.
Đôi mắt xẹt qua khung hình ngay đầu giường, nhìn nét cười toe toét của Vĩnh Tường khi còn trẻ,
Sơn Trúc chớp đôi mắt tỉnh táo chẳng chút gì của người vừa bị hôn mê, câu khóe miệng lên. Cười.
Ngu ngốc.
Đã chui được vào hang cọp, còn lo gì không bắt được cọp con.
========
Sáng hôm sau,
Cũng có lẽ là do quá mệt qua một đêm đánh đấm, thế nên Vĩnh Tường ngủ tới long trời lở đất một mạch tới gần 9h mới tỉnh, lại cũng là cuối tuần, chẳng có tiết sáng nên đương nhiên chiếc đồng hồ báo thức cũng chiều lòng người mà không réo.
- Ưm..
Gối ôm hôm nay có vẻ dễ chịu quá,
Vĩnh Tường còn tiếc nuối chưa muốn mở mắt, lần sờ tay xuống.
Hưm,...
Hử?
Sao... mềm thế này...
Lại còn lành lạnh mát rượi cả tay...
Oao.. sờ xem.. ai.. dễ chịu dễ chịu...
Thơm thơm... dụi dụi... - Á!!!!!!!!
Vĩnh Tường vừa mở mắt ra, cái anh đang sờ soạng được không phải là cái gối, mà là một đoạn eo người!
Hất thẳng một phát, Vĩnh Tường không che dấu nổi bộ mặt khiếp đảm của mình khi nhìn sang bên cạnh,
Sơn Trúc tên nhóc thối tha!
Lấy chân đạp đạp lên cẳng đùi kia, Vĩnh Tường gào lên:
- Cậu! mau tỉnh!
Sơn Trúc hơi hé mắt, đôi tay yếu ớt nửa chống nửa khuỵu xuống,
Vĩnh Tường không chờ được, liền đã nhảy bật khỏi giường:
- Cậu làm cái gì?! Hả? ai cho cậu trèo lên giường của tôi!
Sơn Trúc mím môi, một lúc mới dựng được người dậy, mệt mỏi dựa vào tường, trên người, vẫn là chiếc áo sơ mi đã bị xé rách.Vĩnh Tường vừa đảo mắt qua liền thấy được bao nhiêu vết loang lổ bầm dập tới tím đỏ.
Trong lòng bất giác như bị một vạt gió thổi qua, kéo tan đi bao nhiêu sự bực bội trong lòng.
Hừm,
Sơn Trúc nhẹ kéo hai vạt áo mình lại, một lúc mới bật ra được một chữ nhỏ lí nhí.
- Xin lỗi...
Vĩnh Tường đương nhiên không chỉ vì hai chữ xin lỗi mềm nhũn kia mà quên đi mấy cái sự việc khủng hoảng đã trải qua, lại chỉ thấy rùng hết cả mình. Nghiến răng:
- Tôi cho cậu 5 phút, mau rời khỏi đây!
- Ngay!
Sơn Trúc ngẩng đầu, nhìn về phía Vĩnh Tường, đôi vành mắt bắt đầu ửng đỏ:
- Em sẽ đi, nhưng.. em có thể xin anh nghe một chút được không?!
Vĩnh Tường kiên quyết:
- Không!
- Tôi còn chưa rõ cậu là người thế nào sao?! Hả? mau biến hoặc chính tôi sẽ đá cậu ra khỏi đây!
Sơn Trúc cụp mắt,
- Xin lỗi... Em.. lần ấy.. em.. không cố ý..
- Em.. chỉ là bởi vì.. lúc ấy em vừa bị thương ở đầu, tinh thần em lại.. không được ổn.. trước giờ hay bị.. quấy rối... nên... không kiểm soát được..làm ra những chuyện..
- Sau đó.. em đã muốn đi tìm anh.. nhưng không tìm được..
Nói chưa hết câu, vành mắt đã đỏ sọng.
Sơn Trúc cố gắng túm lại hai vạt áo nhàu nhĩ, vươn đôi chân đặt xuống giường, run rẩy bước khỏi phòng.
- Em.. chỉ là muốn xin lỗi...
Vĩnh Tường cậu chắc thèm quan tâm, liền khoanh tay tựa vào tường đứng hẳn sang một bên, mặc kệ.
Trình độ diễn kịch của cậu ta còn chưa đạt đến thượng thừa?
Định lừa anh đây sao?
Mà khoan...
" Thằng này là Gay, đầu óc lại có vấn đề, bọn anh chơi nó là phúc của nó rồi"
" Là Gay.. đầu óc lại có vấn đề..." "Đầu óc lại có vấn đề..."
" Có vấn đề"
Mấy câu nói rõ ràng của mấy tên lưu manh từng chữ giờ đây nhấn lại bên tai cậu,
Đôi chân run rẩy kia từng bước không vững, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh siết chặt lại vạt áo...
Em chỉ là muốn xin lỗi...
Đầu óc.. có vấn đề?!
Ý.
Nếu như thực sự cậu ta là cái tên biến thái bệnh hoạn, thì tại sao khi mình tới, lại thấy cậu ta hết sức chống trả như thế, đến nỗi còn bị đánh cho bầm dập?
Đôi chân kia khựng lại trước cửa nhà, quay đầu về phía phòng ngủ, đối với Vĩnh Tường cúi gập người:
- Dẫu sao, cũng cảm ơn anh!
- Không có anh hôm qua.. chắc em.. chết mất...
Giọng nói nghẹn ngào.
Vĩnh Tường cũng thấy sắp loạn thành một đống, bối rối:
- Vậy nói xem, tối qua vì sao cậu lại sang tận phòng tôi?
Sơn Trúc hơi đỏ mặt:
- Anh.. là anh đã sang phòng em.. mà?!
Vĩnh Tường sốc há mồm!
Đúng vậy!
Đây đích xác là giường của anh chứ không phải của mẹ anh!
Phải không?
Hay đêm qua anh dậy đi vệ sinh, theo thói quen mà mò vào?
Có trời mới biết!
Còn quấn chặt lấy cậu ta như một cái gối ôm!
Vậy.. ai mới chính xác là kẻ biến thái đây?!
- ---------------
- Khoan!
Sơn Trúc đã bước ra đến cổng,, nghe một tiếng gọi giật lại này mà ngoảnh lại.
Vĩnh Tường nhìn khuôn mặt ướt nước kia, hệt như một chú mèo nhỏ đang bị ánh nắng chói chang thiêu đốt, khóe miệng không tự giác bật ra một câu:
- Để tôi đưa cậu về.
- ---------------
Vứt người lên trên chiếc ghế lười yêu thích, gác chân lên bàn nhìn ra phía bậu cửa, một nhánh cây đã chết khô vương vất từ bao giờ,
Cuộc sống quá nhạt nhẽo, chơi vui được lúc nào thì cứ chơi.
Sơn Trúc đập tay lên tấm ảnh bên trong chiếc ví.
Ván này, tôi thắng rồi.
===========
|
Chương 6: Nóng sao? Vĩnh Tường đáng lý cũng chẳng cần quái gì quan tâm thêm, cái gì cho qua rồi thì cứ qua đi, hơn nữa, chứng minh thư cùng giấy tờ của anh đều sắp làm xong cả,
Thực sự cho dù cậu ta có là một tên biến thái, hay là một kẻ tâm thần không ổn định thì rút cuộc lại vẫn tốt nhất là tránh hẳn sang một bên.
Vì thế Vĩnh Tường triệt để cố gắng coi như bỏ qua, anh lao đầu vào làm thêm từ ca sáng tới ca tối, tranh thủ dịp hè để kiếm thêm chút thu nhập bù vào chỗ phí làm lại giấy tờ kia,
Hầu hết thời gian đều không hở chút rảnh rỗi.
Cứ như thế, lại trôi qua cả một tuần,
Đến khi hầu hết những sự khó hiểu hay thắc mắc về một người có cái tên " Sơn Trúc " kia sắp bay hơi hết khỏi đầu, thì lại gặp lại cậu nhóc đó.
- -------
Chiều Sài Gòn, mưa tầm tã,
Mưa đến mức mà chỉ cách nhau có vài mét cũng khó để mà nhận ra nhau,
Vừa tạt được chiếc xe tay ga vào cổng, Vĩnh Tường còn chưa kịp tra chìa vào ổ khóa, đã thấy một bóng dáng run rẩy nép phía bên kia gốc cây gần nhà.
Không có ô, chỉ dựa vào tán cây mà che đi chút hạt nặng, cả người Sơn Trúc đã ướt tới nỗi áo đều có thể vắt ra nước, dưới chân là một chiếc ba lô dù chống thấm.
Vĩnh Tường giật mình mà tiến đến:
- Cậu làm gì ở đây?!
- Em.. Em.. đến..
Sơn Trúc lạnh tới lập cập, hai tay chìa ra một chiếc ví và điện thoại được bao chặt chẽ trong hai lớp túi bóng dầy:
- Là.. người đi hái café nhặt được.. nên.. em mang tới.. cho anh...
Vĩnh Tường nhìn chiếc áo sơ mi trắng đã ướt đẫm, lại nhìn thứ trên tay Sơn Trúc được bao bọc mấy lớp cẩn thận, trong lòng không biết là cảm giác hỗn loạn gì,
Xoạt!
Vạt áo mưa được căng ra che chở, hơi ấm trên người Vĩnh Tường phút chốc lan tỏa.
- Vào nhà đã!
Sơn Trúc đứng dừng trước cửa, nhìn xuống từng dòng nước nhỏ chảy bừa bãi theo bước chân mình, lại rụt lại.
Vĩnh Tường cởi xong áo mưa bước vào nhà, lại thấy Sơn Trúc vẫn đứng im đó, bật hỏi:
- Sao thế?
- Em đứng tạm ở đây thôi ạ, cảm ơn anh...
Vĩnh Tường nhìn xuống vũng nước dưới chân Sơn Trúc, hừ một tiếng:
- Thiệt tình!
Vươn cánh tay dài, kéo mạnh người vào trong nhà,
Vĩnh Tường cố gắng lục ra một bộ quần áo size nhỏ nhất, vừa đưa vừa ném cho Sơn Trúc:
- Thay ra đi!
Sơn Trúc thay xong bộ quần áo, ngồi thu mình trên một góc sofa
- Ắt xì...
Cậu dường như đã cố gắng ngăn lại, nhưng tiếng vẫn bật ra như thế.
Vĩnh Tường bất đắc dĩ rót tới một ly nước ấm đặt trước mặt:
- Cậu rút cuộc có vấn đề ở não hả?. Trời mưa to như thế mà còn tới đây?!
Sơn Trúc đón lấy ly nước:
- Em tới, lúc ấy trời chưa mưa.
- Chưa mưa?
Vĩnh Tường lại càng nhăn mặt:
- Vậy cậu đứng đó bao lâu rồi?
Sơn Trúc sụt sịt, đầu mũi thoáng đỏ:
- Bốn, năm tiếng gì đó.!
- ??!!!!
- Em.. tính gọi cho anh, nhưng không có số, đành đến tận đây tìm....
Vĩnh Tường xoa trán.
Tên này đúng là điên thật!
Lắc lắc đầu, Vĩnh Tường mở chiếc ví và điện thoại ra. Đúng là người ở bản vẫn chất phác thật thà, ngoại trừ một tấm ảnh thẻ chắc là bị rớt mất, còn lại toàn bộ tiền không mất lấy một tờ!.
Sơn Trúc lúc này mới mở từ chiếc ba lô rất lớn mang theo bên mình, lần lượt bỏ từng thứ lên trên bàn:
- Cái này là.. của ba em gửi cảm ơn anh.
- Cái này của mẹ em..
Vĩnh Tường nhìn theo, còn định nói gì, Sơn Trúc đã cười đến là vui vẻ:
- Có rượu đây là của ba em tự ủ,
- Cái này là thịt nai khô, đặc sản đấy ạ.
- Cái này là thịt bò xé cay...ngon lắm.
- Còn có bánh chưng nếp cẩm..
- Còn cái này...
Vĩnh Tường xua tay: - Khoan khoan khoan!
- Anh cảm ơn ba mẹ em đã có ý tốt, nhưng anh thực sự không cần cảm ơn. Em cầm về đi.
Sơn Trúc một thoáng đơ cả người.
Bàn tay đặt nơi đùi bắt đầu siết lại từng ngón bám chặt lên quần.
Một lúc mới đau đớn nói ra:
- Anh... cũng như họ..
- Khinh em là Gay.. đúng không?!
Vĩnh Tường sửng sốt:
- Ây!
- Nghĩ đi đâu thế hả?
- Vậy sao anh không nhận?. Em chỉ muốn làm bạn với anh, cảm ơn anh, còn có...em đã tự tay xé chỗ thịt bò đó. Rất lâu...
Vĩnh Tường sao tự dưng cảm thấy tội lỗi mình đầy người thế này?!
Thở phào một cái.
Thôi được, dẫu gì cũng chỉ là cảm ơn, lại toàn là món khoái khẩu chết nhất của anh luôn!
- Được rồi được rồi. Anh nhận là được chứ gì,
Sơn Trúc ngẩng đầu, nét mặt dò ý:
- Vậy.. em ăn chung với anh được không?
Vĩnh Tường há miệng:
- Bây giờ á?
- Trưa nay, em cũng không ăn gì...đều đến đây luôn...
- ??!!!
- ----------
Món ngon được dọn ra, có bàn cao mà không ngồi,
Lại bày một cái bàn học nhỏ ngay cạnh cửa ngách, ngắm cơn mưa kia.
Vĩnh Tường cũng không quá để ý lắm, chẳng qua chỉ là ăn một bữa, làm gì mà chết người được, thế nên vô cùng vui vẻ mà thưởng thức.
- Ngon quá!
- Trời, thịt bò này ngon quá xá!
- Thịt nai nữa, anh rất thích món này đó nha!
- Vậy sao?. Em không nghĩ là anh thích đến thế!
- Ây, em không biết đâu, anh như thế thôi nhưng thích ăn vặt chết được!
- Tính anh vui vẻ thật đấy!.
- Ha ha, đúng vậy!
Sơn Trúc quả là cái gì cũng không biết, nghe Vĩnh Tường kể chuyện mà đôi mắt ngơ ngác, lâu lâu còn phải thán phục một cái.
- Vậy ạ?
- Vui thế!
- Ước gì em cũng được tới đó!
- Quán bar á? Để bữa nào anh dẫn chú đi..
- Vẽ tranh ư? Em không biết!,
Miệng cười, tai nghe, tay rót từ chén này qua chén khác.
Rượu này vừa thơm vừa nhẹ, uống cũng không hơn bia là mấy, độ thêm mồi xé cay giữa trời mưa thì quả thực là ngon nhức nách.
Vĩnh Tường cũng chẳng để ý mà đã gần cạn đáy chai, nhìn về phía Sơn Trúc:
- Hơi nóng nhỉ?
Sơn Trúc cười tươi:
- Dạ, hơi nóng một chút.
Vĩnh Tường vuốt vuốt lên má mình.
Không phải là hơi nóng, mà thực sự là rất nóng.
- Anh vào nhà vệ sinh một lát.
Khuôn mặt vô hại, đôi mắt trong veo, Sơn Trúc thản nhiên vâng một tiếng, đút chút thịt bò vào miệng, ngon lành ăn.
Vĩnh Tường vừa đứng lên lại thấy cả người đều lảo đảo.
Hình như, uống hơi quá rồi.
Thế cho nên dù có vào nhà vệ sinh vã đầy một khuôn nước lạnh, cả người vẫn hừng hực nóng,
Quái lạ.
Sao nóng thế này..
Bình thường tửu lượng anh cũng thuộc dạng cao, nói chứ nửa két bia vẫn còn thấy đường về nhà.
Vĩnh Tường vã thêm chút nước vào mặt, lầm bầm. Đúng là rượu tự ủ có khác, độ nhẹ vậy mà thấm ghê!
Vừa ngồi phệt lại xuống bên bàn nhỏ, liền nghiêng ngả.,
Sơn Trúc thấy vậy liền hỏi"
- Anh không sao chứ?
Chết thật...
Sao lại thế này...
Vĩnh Tường cảm thấy cả người đều nóng đến nỗi sắp nứt cả, hơi thở bắt đầu mạnh hơn...
Sơn Trúc tiến tới, cúi người xuống bên cạnh, trên nét mặt tỏ đầy vẻ lo lắng:
- Anh say sao?!
Từ góc độ này, chiếc áo của anh vốn đã rộng hơn phom người của Sơn Trúc, theo một đường cúi xuống đều có thể nhìn xuyên từ vòm ngực chạm tới rốn,
Ngực...
Ngực..
Hai đầu ti căng hồng chúm đỏ nổi lên giữa bờ ngực trắng..
Xương quai xanh đẹp quá...
Ực.
Vĩnh Tường nuốt một ngụm nước bọt lớn..
Nơi nào đó giữa háng đã bắt đầu nổi cộm..
Sao lại.. nóng thế này...
Sơn Trúc vẫn như chưa biết gì, càng ngày càng cúi thấp, đem cả hơi thở của mình phả lên mặt Vĩnh Tường:
- Anh sao thế?
- Nóng.. quá... nóng...
- Nóng sao?
- Ừ..
Sơn Trúc đưa tay đến, luồn qua tay của Vĩnh Tường:
- Em dìu anh vào trong nghỉ nhé?
Xúc cảm da thịt cánh tay chạm nhau, một nóng một lạnh, như tan ra từng mảnh...
Vĩnh Tường hơi thở dồn dập, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra, thứ dưới háng đã dựng lên thành lều, vô cùng rõ ràng.
Đương nhiên, Sơn Trúc hài lòng, rượu tốt. Cũng không uổng,
Vậy nhưng quá sức bất ngờ,
Khả năng chế trụ của Vĩnh Tường một lần nữa khiến Sơn Trúc phải thán phục.
- Anh.. anh lại vào nhà tắm cái..
Cố gắng nuốt khan, Vĩnh Tường như thế mà đẩy người cậu sang một bên, lao ào vào nhà tắm.
Không đến một phút sau, tiếng nước đã bắt đầu xối xả ào ào.
Sơn Trúc đứng bên ngoài, khẽ nhíu mày.
Chống lại được gần một chai rượu cạn đáy...
Hừm.
Có ý chí.
Nhưng như vậy, không phải chơi càng vui sao?
Đôi môi lại câu lên.
Sơn Trúc lẹ bước tiến tới chiếc ba lô,
Cầm ra một, rồi lại một viên nữa.
Đảo lại bước, tiến về phía chiếc tủ lạnh.
Không có cam, không sao.
- --------
Đập nhẹ lên cánh cửa nhà tắm:
- Vĩnh Tường, anh không sao chứ?
- Ưm.. không.. không sao...
- Em pha nước chanh giải rượu cho anh đây. Mở cửa đi.
Vĩnh Tường nghe thấy hai từ giải rượu, vội vàng hé cửa đưa tay ra đón lấy, hơn bất cứ điều gì bây giờ, Vĩnh Tường chỉ cầu cho cơn bức bối nóng rực nơi hạ thân kia nhanh chóng dịu đi một chút.
- Ực...
Chua quá, tê hết cả đầu lưỡi, thế nhưng Vĩnh Tường vẫn bịp mũi, cố gắng một hơi uống xuống, từ trong nhà tắm vọng ra một tiếng:
- Cám ơn em...
Sơn Trúc nghiêng nghiêng đầu:
- Không có gì...
==============//=============
|
Chương 7: (H) Ừm, vẫn nóng Truyện 7 chương 7 ( H): Ừm, vẫn nóng.
Sơn Trúc khoanh hai tay, vắt chéo chân đứng ngay trước cửa nhà tắm, nhìn lên chiếc đồng hồ phía chếch tường.
5 phút,
7 phút,
11 phút,
Trong nhà tắm, tiếng thở dốc ồ ồ đã gấp hơn cả tiếng nước chảy,
Tay Sơn Trúc bắt đầu tự nhịp lên bắp tay mình, trên miệng không dấu nổi nụ cười thỏa mãn.
Kích thích một người bước qua chính giới hạn kiểm soát của bản thân, trước giờ vẫn luôn là thú vị như vậy,
15 phút,
Thuốc lại thêm thuốc,
Vĩnh Tường thậm chí đã không còn cảm nhận nổi dòng nước đang phả vào người nữa, chiếc áo đã bị vứt sang một bên, ngay cả quần cũng đã bị kéo tuột dưới gót chân từ đời nào..
Lý trí bị ăn mòn đến nỗi thậm chí đã ngồi phịch xuống nền, bàn tay cũng bắt đầu trở nên vụng về chà sát,
20 phút,
Tiếng thở dốc đã thay bằng những tiếng rên rỉ đứt quãng.
Vừa đẹp.
Sơn Trúc đứng thẳng dậy, cửa nhà tắm vốn chỉ là khép chặt, bị một đường kéo bật.
- Vĩnh Tường,
- Anh sao thế?!
Vĩnh Tường nhìn một thân mảnh dẻ trước mắt đã bắt đầu nhòa đi...
- Ưm...
- Nóng quá..
- Ư...
Sơn Trúc bước tựa lại gần, như có như không ngồi xuống, đưa tay chạm lên hạt đậu đỏ trước ngực người kia gẩy khẽ:
Cả người Vĩnh Tường run bật lên một cái, cậu em nhỏ theo đó giật lên, nhỏ ra một ít dịch,
- Nóng lắm sao?
- Nóng.. khó chịu...
Sơn Trúc cười cợt, chiếc áo thun nhanh chóng được lột qua người, bắt lấy tay Vĩnh Tường, đặt lên:
- Muốn không?
- Muốn...
Vĩnh Tường không còn sót lại một phân lý trí, câu vừa dứt cũng lao tới mà ngoạm lấy khuôn ngực kia, nơi đầu v* nhỏ kéo lấy mà mút..
- Khoan đã..
- Ưm..
- Vào giường đã...
Vĩnh Tường đạp đống quần áo vướng víu, cứ như thế bế thốc cả người Sơn Trúc, trên miệng còn không nỡ buông núm vú nhỏ ra khỏi, lại dằn thẳng tới giường..
Không còn gì trong đầu hết... tất cả đều quá mờ ảo, giờ đây chỉ còn là dục vọng điên cuồng xâm lấn,
Muốn thúc tới..
Muốn tìm một chỗ để nhồi vào...
Tuốt xuống...
Cậu em nhỏ quá cương đau, vuốt bao nhiêu cũng không thấy đủ, tìm tòi mọi ngóc ngách của người dưới thân,
Nhét...
Sơn Trúc chau mày,
Bởi vì tên kia thế nhưng không biết nên đâm vào đâu!
Lại phát khùng mà nắm cả khuôn mặt cậu ấn tới khuôn miệng,
Khụ...
Sơn Trúc bị đè thẳng xuống giường, miệng cũng bị bóp há ngậm lấy dương v*t kia...
Hừm,
- Ư... ha... ha... ha..
- Ưm...
- A.......
Vĩnh Tường áp chặt mái tóc kia dưới háng của mình, liên tục thúc xuống..
Ô.. A...
Sướng quá..
Sướng quá...
Cảm giác nóng bỏng được ngậm tan đi một chút, cơn ngứa ngáy điên cuồng cũng theo từng cú thúc hông kia mà giảm bớt... Vĩnh Tường gần như giật bắn lên, chẳng mấy mà phun ra..
- Khụ...
Vĩnh Tường sướng đến chết ngất, một mực nắm chặt tóc Sơn Trúc không dời,
Tinh dịch ấm nóng nồng đậm phun đầy cổ họng, muốn nhả cũng không nhả được, muốn nói cũng không thể nói,
Sơn Trúc chưa từng phải " xài chiêu" với ai bao giờ, lại cũng không thể nghĩ một khi tên này dính thuốc lại điên cuồng đến thế..., trên mắt cậu, nước mắt sinh lý vì khó thở mà cũng đã vòng ra một vệt,
- Khụ,
Khó khăn lắm cậu nhỏ kia sau một lúc xuất ra mới hơi ỉu xuống để mà thở dốc.
Sơn Trúc quẹt chút dịch trên môi, bôi bừa lên vạt giường..
Không đúng lắm...
Máu?!
Sơn Trúc không thấy quá đau đến nỗi bị rách miệng chứ?
Đẩy hẳn thứ kia của Vĩnh Tường ra ngoài, nhìn lại mới thực sự là sốc!
Sơn Trúc bị ăn một quả bất ngờ hiếm có khó tìm trong đời!
Đến nỗi mà chủ của một chuỗi cầm đồ, một tay " chơi trai" kén chọn như cậu cũng thực khó mà hình dung nổi!
dương v*t kia nhễu nhệt không chỉ có tinh dịch, mà còn có vài vệt máu dính qua..
Hắn ta... còn chưa lột hết hẳn bao quy đầu,
dương v*t tuy lớn nhưng cực kỳ hồng hào, từng đường gân nổi cuộn lên còn có thể thấy rõ ràng...
Và cái việc khẩu giao vừa nãy của cậu, chính là lần đầu tiên chính thức tuột xuống tận cùng, khiến rách ra một đường tơ dày máu!
Hắn ta... là trai tân!?
Khi còn chưa kịp hết cơn sửng sốt, đã lại bị thêm một vố hố nặng,
- Ưm...
- Ưm...
Cậu bị hôn!
Tên kia như thế mà chẳng cần biết gì, cúi đầu xuống bắt lấy gáy cậu, nhằm thẳng môi cậu mà ve vãn,
Mẹ kiếp!
Cậu chưa từng để một tên đàn ông nào lăn giường với cậu được phép chạm môi!
Đã vậy còn không biết hôn, lại thành ra như một trò hề vụng về, mút mát khắp viền môi...,
- Nóng... còn nóng...
Tuy rằng.. không quá chán ghét, thế nhưng cũng không thể đơn giản mà tha cho tên ngu ngốc này được!
- Bụp!
Một phát thẳng chân đạp,
Vĩnh Tường ăn đau, ôm lấy bụng, vậy nhưng chẳng mấy lại đè cả người Sơn Trúc ra mà gặm mà cắn, sờ mó dưới háng cậu mấy vòng vẫn là không biết nên nhét vào đâu mới phải.
- Ưm...
- Đâu rồi..
- Hưm...
- Nóng quá..
- Ở đâu chứ...
Sơn Trúc càng nghĩ, lại càng không tưởng, bề ngoài phong sương bụi bặm, tóc cột một chùm, hình xăm bên ngực.
Thế mà khi lột quần ra lại là một cái trai tân không tìm được chỗ mà nhét!
Vuốt viền môi,
Được lắm!
Cũng là mất công rồi,
Không vắt khô anh, chẳng phải uổng phí sao?
- -------
Sơn Trúc nở một nụ cười ma mị, thoát nốt chiếc quần tây, đẩy người lại nằm xuống, áp cả ngực trần của mình lên ngực Vĩnh Tường, cắn cắn dái tai người:
- Anh không làm được?!
- Không sao, còn có tôi...
Vét lấy một phần tinh dịch trộn lẫn chút máu kia, Sơn Trúc tự đưa hai ngón tay của mình tới hậu huyệt, nhẹ kéo..
- A,....
- Hư...
Hậu huyệt đã lâu không được khai mở, có đôi chút khó khăn rồi, và đương nhiên, cậu chẳng tự nhiên mà thiệt thòi gì mình, làm đau bản thân chính là điều ngu xuẩn nhất,
Sơn Trúc cười nhẹ, đưa hông chống xuống ngay trước mặt Vĩnh Tường, khẽ rủ rỉ:
- Liếm.
Vĩnh Tường dời tay, bắt chặt lấy cả hạ thân kia, áp xuống đưa đẩy lưỡi lung tung, đường lưỡi nhớp nháp sượt tới đâu, Sơn Trúc rùng mình run hông tới đó, không có chút kỹ thuật, chỉ dùng sức mạnh bạo mà mút, nước bọt theo hai ổ trứng chảy xuống hậu huyệt lại bị liếm đi sạch sẽ hai ba vòng.. - A...
- Thích quá...
- Đúng rồi...
- Luồn lưỡi vào...
- Ưm.. ư..
Quá thích rồi..
Sơn Trúc một bên tách rộng háng, áp chặt xuống khuôn miệng kia, một bên tự tay chơi đùa hai núm vú của mình đến sưng lên đỏ rực..
Ngứa quá..
Hậu huyệt lâu ngày thèm khát, chẳng chờ được nữa.
Sơn Trúc rút lại bờ hông, nhằm thẳng chiếc côn th*t đang sưng mọng kia...
Phập!
Động tác quá nhanh.
Sơn Trúc co rút cả người, vòng cơ thắt lại rúm ró,
Vĩnh Tường giật nảy mình, A lên một tiếng, cậu em nhỏ bỗng chỗng bị thít chặt giật nảy liên hồi, cả cơ bụng cũng co lên thấy rõ.
Xúc cảm quá tuyệt, trai tân quả có giá của trai tân!
Từng lỗ chân lông trên người Vĩnh Tường cũng đều như nở ra, nhạy cảm tới không chịu nổi, Sơn Trúc vừa tùy ý nhấp trên người Vĩnh Tường, vừa đưa từng ngón tay thon mơn trớn khắp cả. Ngón tay lành lạnh du di tới đâu, thân người bên dưới lại vặn vẹo theo tới đó,
Dừng trước hai núm vú sẫm màu một chút,
Sơn Trúc không tự chủ mà cúi xuống, cũng nút lấy..
Ưm..
Cơ ngực rất hoàn hảo, không quá cứng nhắc, rất đàn hồi, rất vừa miệng, hàm răng không nặng không nhẹ, cắn một chút.
A...
Vĩnh Tường đương nhiên không chịu nổi hàm răng cọ nhẹ, liên tục thúc hông lên, đôi mắt vô hồn mờ sương, miệng rên to ầm ĩ không kiểm soát, kích thích đến cùng cực.
Cũng là lần đầu tiên trong đời Sơn Trúc xài hàng không qua bao, bởi lẽ cái thứ côn th*t kia quá hồng hào, quá sạch sẽ,
Và cũng bởi lẽ như thế,
Nên khi Vĩnh Tường điên cuồng thúc đẩy, bám chặt lấy gáy cậu, ép xuống, dùng đầu lưỡi viền môi kia mút chặt lấy khóe môi cậu, cậu không đẩy ra...
A...
Ưm...
Hậu huyệt sít thêm sít theo từng cú nhịp, thuận theo nhau mà đẩy lên dập xuống,
A...
Tiếng nước dâm nhễu nhệt nhỏ ra chảy đầy từ vách tràng, dính dớp.,
Vĩnh Tường thúc lên chán chê, lại dựng cả lưng lên mà ôm chầm lấy cậu, trên ngực trên cổ đôi môi kia cũng chưa từng một lúc nào rời ra...vừa gặm cắn, vừa bú nút, một vòng quai xanh đều là dấu hôn đỏ rực..
- Ngọt quá..
- Thích quá...
- Hư...
Sơn Trúc xuất bắn ngay khi côn th*t thúc tới điểm mẫn cảm kia vài nhịp..
Giật mình...
Chết tiệt! Cậu chưa từng xuất sớm như vậy..
- A...
- Dừng lại đã...
- Không.. còn.. còn muốn..
- Sướng quá..
- Thít chặt.. quá.. a...
Vĩnh Tường chỉ một lần đầu xuất quân liền ra thật nhanh, thế nhưng lần thứ hai thứ ba này thì khác,
Sơn Trúc thực có phần chịu không nổi, rủ gục trên vai, cắn chặt lấy vành tai Vĩnh Tường tới rớm máu,
- Khoan.. một chút..
- Từ..
Vĩnh Tường đương nhiên có nghe, cũng đương nhiên không hiểu gì, hăng hái gia tăng tất cả tốc lực, Sơn Trúc gần như bị bế thốc lên mà thúc từ phía dưới, lại một lúc ép chặt vai xuống dưới ga giường, quỳ gối, từ đằng sau hậu huyệt kia bị dập tới mạnh và nhanh đến nỗi phát ra đầy tiếng nước va chạm..
- Hư...
- Hựm..
Sơn Trúc không đếm nổi là thứ nhịp đỉnh điên dại gì, hai chân còn nghĩ sẽ khuỵu xuống lại bị Vĩnh Tường dùng tay đỡ eo không một giây ngừng nghỉ. Trước thân đã bắn tới sảng đi, hai nơi mẫn cảm nhất đồng thời đều được thỏa mãn, khiến cho cái ý nghĩ điên cuồng một thoáng đảo qua,
Lưu tên này lại để chơi thêm vài ba bận,
Cũng không tồi.
Rất sạch sẽ.
============//============
|
Chương 8: Bình minh Truyện 7 Chương 8: Bình minh
Bình minh đã kéo vạt một góc trời từ lâu, trong phòng vẫn một mảnh yên tĩnh,
Cả người Vĩnh Tường đều khoan khoái tới mức chỉ thở thôi cũng thấy dễ chịu, trên gương mặt nhìn có chút bụi bặm kia đều như nở ra một nụ cười ngọt, vài đường râu nhỏ trên cằm cũng nhu hòa đi mấy phần,
Thoải mái quá.
Lại nghiêng người.
Ừ, chăn hôm nay có vẻ hơi nặng, và còn rất mát nữa.
Ưm.
Một tiếng nhỏ bật ra trong cổ họng, lại triệt để ôm chặt lấy " cái chăn" trên lồng ngực của mình kia.
Sơn Trúc nhíu mắt, hơi tỉnh lại, cả hông và eo đều nhức mỏi tới độ lười biếng không muốn giãy ra, để mặc Vĩnh Tường ôm lấy, cọ lấy.
Sẽ là như thế nào?
Phản ứng của một kẻ tầm thường sau một đêm làm tình rã rời với cậu?
Không có tình yêu,
Chỉ có dục vọng.
Thế thì như thế nào?
Như loài vật thỏa mãn lẫn nhau, lấp đầy lẫn nhau trong những điên cuồng thèm khát của cái người ta vẫn gọi là bản năng. Sau đó, rệu rã và trống trải. Không hơn không kém.
Là bình thản nghĩ rằng cậu cần tiền?. Quăng cho cậu một xấp, hay tử tế hơn là kẹp gọn gàng vào đáy chiếc ly trên bàn?.
Là giả như ngọt ngào mà hôn gió cậu một cái, mời chào cho một đôi lần tiếp theo, rồi quay lưng đi lập tức trở thành người xa lạ?
Hay là bám dính không buông?. Coi cậu như tượng thần thế nhưng lại chỉ là vì mê mẩn thân hình này, thể xác này.
Hay thối tha nhất, là thậm chí sáng dậy chỉ còn một mình cậu với những vết tinh dịch tanh nhờn loang lổ còn không muốn chùi lau cho cậu?.
Đều đã trải qua rồi, tất cả.
Và dù có thế nào, chung quy lại cũng chỉ hành xử như thứ giống đực nhơ bẩn.
Chính cậu, cũng như thế thôi.
Làm tình, so với việc ăn cơm uống nước hàng ngày cũng không quá khác biệt,
Chỉ có điều,
Hừm,
Nhìn vết máu trên ga giường bên cạnh,
Sơn Trúc cũng không ngờ mình mất bao nhiêu công sức lại chỉ để đưa một tên " trai tân " lên giường, một chút kỹ thuật cơ bản cũng không có. Cũng còn may thứ hàng đó thô to, sức lại dai, cũng gọi là thỏa mãn, nếu không e rằng cậu đúng là lãng phí thời gian.
Cả tối qua cho tới quá nửa đêm là bao nhiêu tiếng cơ chứ?
Lại chẳng xài bao, thế nên bao nhiêu "thứ kia" của tên ngốc này bắn ra thậm chí vẫn còn đầy trong người cậu,
Sơn Trúc chán ghét, đỡ eo muốn với lấy chiếc áo nhàu nhĩ dưới giường.
Phải tẩy rửa nhanh một chút,
Động tác của Sơn Trúc khiến kẻ nào đó hơi hụt hụt mà quờ tay.
- Hư...
- Chăn đâu...
Vĩnh Tường bỗng chốc thấy ngực nhẹ bẫng, chút mát lạnh cũng theo đó bay luôn, liền đưa tay lên dụi dụi mắt..
- Ai..
- Á?!!!!!!
Dụi một cái, thấy chiếc cổ trần,
Dụi hai cái, thấy nguyên tấm lưng trần!
Vĩnh Tường bật dậy như một cái lò xo, dụi mắt thêm phát nữa,
Sơn Trúc ngoảnh lại. Vĩnh Tường vừa rõ mặt người thì bật lên:
- Cậu.. cậu... cậu.. cậu..
Sơn Trúc chẳng quan tâm, quay đi với tay lấy áo,. Nếu tên này dám làm ra hành động gì khiến cậu khó chịu, cậu lập tức cho hắn nếm thử đôi tay thon dài này có thể dùng để bẻ khớp xương kêu rõ như thế nào. Chơi bài ngửa cũng là một lựa chọn không tồi.
- Khoan!
Vĩnh Tường kéo lấy vạt áo Sơn Trúc lại.
Sơn Trúc nghiêng sang một bên,
- Còn muốn làm nữa?
Vĩnh Tường hết hồn, quét một vòng trên người Sơn Trúc, lại vén tấm chăn mỏng lên, hai mắt chắc chỉ còn lòng trắng.
- AAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Cậu không mặc quần áo, kẻ trước mắt cũng không mặc cái gì luôn!
- Cậu cậu cậu.. tôi tôi tôi..
- Tôi.. cậu..
- Cậu.. cậu...
Miệng lắp bắp thành mấy từ vô nghĩa, Vĩnh Tường cố gắng lắc đầu:
- Tôi.. với.. cậu.. - Cậu.. sao lại không mặc đồ?
Sơn Trúc thật không biết khóc hay cười,
Nhưng cái thái độ này không phải đáng trêu ngươi lắm sao:
- Mặc đồ thì làm tình thế nào được?
Vĩnh Tường khẳng khái:
- Tôi.. chỉ ngủ với người mà tôi yêu thôi!
- Vậy sao?.
Sơn Trúc cười lạnh nhìn thứ dưới háng kia vẫn đang cương thẳng lên, mỉa mai:
- Vậy cái này tính là gì?
Vĩnh Tường nhìn xuống háng mình, không biết thế nào mà cả con ciu cao to đều đội qua lớp chăn mỏng thành lều.
Sơn Trúc vì ngồi dậy, thế nên hậu huyệt kia chảy ra thứ chất lỏng dính dớp, khó chịu chau mày:
- Đi rửa ráy đã.
- Khoan!
Vĩnh Tường thêm một lần run rẩy chỉ xuống dưới chỗ nước đang lem dính từ hông Sơn Trúc trải ra ga giường kia:
- Cái kia.. kia.. là.. của tôi hả?
- Vậy anh nghĩ em tự nhét của mình vào sao?
Lại muốn nhổm dậy,
Lại bị một cái kéo lại,
- Khoan!
- ???!!!
Sơn Trúc quả thực có phần ân hận vì đã lỡ kéo tên trai tân ngu ngốc này lên giường.
Nói nhiều đến muốn giức đầu.
- Sao nữa?
- Máu...
Vĩnh Tường mặt đã trắng bệch, nhìn về phía vết máu nhờ nhợt đã khô bên vạt giường:
- Cái này... là do tôi sao?
Đôi mắt có phần lo sợ, lại có phần hoảng hốt tới không tin nổi, nhìn về phía Sơn Trúc.
Sơn Trúc khẽ quay đi, khôn khéo dấu đi biểu hiện trên gương mặt mình, đôi mắt tà mị khẽ híp lại.
Hắn không phát hiện ra bị chơi thuốc? Cũng không nhớ máu đó là chính từ hắn?
Đôi môi câu lên một đường, như vậy thì, tại sao lại không chơi tiếp?
- Ui..
Sơn Trúc không trả lời, giả như muốn bước chân xuống giường lại vì sức không nổi mà khuỵu xuống.
Vĩnh Tường lập tức đưa tay ra đỡ lấy:
- Đừng động!
Nói được một câu lại cũng rụt tay lại, bối rối vò mái tóc dài thành một ổ:
- Có.. có sao không?..
Hỏi thì hỏi thế thôi, nhưng.. chỗ kia.. bị chính bản thân mình say rượu mà đâm tới rách.. trong lòng Vĩnh Tường đang tự sỉ vả mình hàng trăm lần!
Vĩnh Tường mày là đồ khốn nạn!
Sao có thể làm ra chuyện như thế được?!
Trời ạ,
Bóng lưng gầy yếu kia.. thực sự.. cả chiếc gáy thon kia...
Toàn là dấu hôn chi chít.
Nhìn sơ cũng có thể biết được tối qua bản thân là cái dạng gì!
Vĩnh Tường hít một hơi lại một hơi dài,
Đối với mái đầu đang cúi xuống kia, đôi tay cố kéo vạt áo che lại kia, bặm môi ba lần mới có thể nói ra được:
- Trúc.. cái này...tôi.. sẽ chịu trách nhiệm.
Đáy mắt Sơn Trúc vì một câu nói đó mà lóe lên chút ánh sáng.
Trách nhiệm?. Tên này vừa nói cái quái gì vậy?.
Vĩnh Tường chỉ thấy mái tóc kia cúi thấp lại càng thêm thấp, một lát mới trả lời:
- Không cần đâu.. Cái này.. chỉ là.. rất đau, nên.. em..
- Em.. muốn đi.. rửa một chút..
- Máu.. và.. cái đó nữa.. rất khó chịu.. đau bụng..
Vĩnh Tường bàng hoàng vài giây:
- Để tôi dìu cậu - Em.. vâng..
Vĩnh Tường nhìn tới, cả bên đùi non kia đều là vết máu khô mờ,lại càng muốn chửi mình thêm một trận.
Làm sai đương nhiên phải chịu trách nhiệm.
Dẫu là cũng chưa biết chịu kiểu gì, thế nhưng vẫn phải chịu!
Làm một thằng đàn ông.. lại.. lại làm con nhà người ta ra thế này...
Thế nên ngay khi Sơn Trúc chuẩn bị chạm chân xuống đất lần thứ hai, đã thấy cả người mình được nhấc bổng. Tên ngốc đó vừa quay qua phía tủ mặc tạm được cái quần đùi mỏng, liền xông tới bế thốc cậu, từng bước cẩn thận tiến tới nhà tắm.
- Không có bồn!
Vĩnh Tường nghĩ nghĩ, lại đảo ngược sang phòng của mẹ mình.
Sơn Trúc dụi dụi đầu hỏi:
- Sao vậy?!
- Phòng tắm bên này không có bồn, sang bên kia đi.
- Em.. em đứng là được.
- Không được!
Đau như vậy, đã rách đến chảy máu như thế...
Sơn Trúc còn như cảm nhận được, ngón tay của kẻ nào đó đỡ lấy eo mình có phần siết chặt.
Một chút ngọt nhỏ xuống từ đầu cuống tim.
Vĩnh Tường cẩn thận đặt người vào trong bồn, thử nước hai ba lần cho đủ độ ấm rồi mới xả xuống.
Mặt đỏ bừng, đôi vành tai sắp thành hai trái cà chua chín, thậm chí còn không dám nhìn thẳng vào cơ thể trần trụi của cậu, lảng tránh cầm chiếc khăn vừa lau vừa quẹt trên ngực cậu.
Sơn Trúc cười nhếch, rồi bật kêu lên:
- Á!
- Đau..
Vĩnh Tường vội vàng quay lại, đã thấy Sơn Trúc bịp lấy đầu ngực.
- Sao vậy?
- Tối qua.. anh.. anh...mút.. rất nhiều..
Sơn Trúc hơi hé bàn tay xuống, khỏi phải nói, nơi đó sưng đỏ một mảnh, khẽ hờ qua nếp tay nửa che đậy nửa buông lơi, nhìn cực kỳ gợi tình..
Vĩnh Tường không hiểu nổi, là đêm qua mình đã mút mát tới chừng nào...
Mút mát tới chừng nào..
Ực..
Nuốt xuống một ngụm nước bọt, nơi nào đó đã giật nhẹ, ngóc đầu.
Vĩnh Tường cố gắng kẹp hai chân lại với nhau,
Mày là đàn ông!
Mày phải có bản lĩnh!
Nhịn lại! Nhịn lại!
Thế nhưng.. khi hai ngón tay phải thực sự.. cho vào nơi kia để rửa sạch. Quả thực hơi thở của Vĩnh Tường đã gấp đến độ lồng ngực phủ một tầng mồ hôi.
Eo nhỏ quá,
Làn da mướt quá..
Chiếc rốn vừa nhỏ vừa sâu...
Nơi vách huyệt lại càng không phải nói, vừa ê a mút mát hút lấy ngón tay xoáy sâu thêm vào, vừa nhả ra thứ đặc sánh của chính mình hôm qua....
- Ưm..
- A...
- Đau.. nhẹ một chút.. một chút...em.. đau..
Những tiếng vừa như nói vừa như rên rỉ kia lọt qua tai, quả thực là giết người!
Vĩnh Tường rút cuộc chịu không nổi nữa, còn làm thêm một chút, có lẽ anh thực sự đè người ta ra rape thêm mấy hiệp.
Luống cuống đứng bật dậy, vứt hết cả khăn:
- Trúc.. tôi.. tôi xin lỗi..
- Còn cái này...Em tự làm giúp..
- Xong thì gọi nhé?
Nói rồi ba chân bốn cẳng nhảy khỏi bồn nước, xông ra ngoài. Thở hổn hển.
Trong bồn tắm.
Sơn Trúc nhịn cười thiếu chút nữa là sặc nước miếng.
Đời cậu, đã bao nhiêu lần rồi, chưa được cười vui vẻ tới vậy?
Nhìn cái dáng anh ta cố gắng ấn lại quả chuối hồng kia mà chạy hồng hộc vào nhà...
Trời ạ.
Vĩnh Tường, anh quả là ngu ngốc hết phần thiên hạ!
=============//===========
|
Chương 9: Ai mới là kẻ vô sỉ? Truyện 7 chương 9: Ai mới là kẻ vô sỉ?
Sơn Trúc cậu có thể làm tình với hai ba người một lần cũng chẳng sao, chỉ cần chôn vùi trong khoái cảm thì thế nào cũng được.
Thế nhưng ủy khuất, thiệt thòi chính bản thân mình là điều không bao giờ, cậu cực ghét SM. Bất cứ kẻ nào dám làm cậu đau đớn, cậu sẽ vặn cho hắn trứng với chuối gì đều lẫn lộn hết.
Vậy nhưng đây lại là cái gì?!
Sơn Trúc vừa mặc xong bộ quần áo sạch sẽ từ tay Vĩnh Tường, ra vẻ nửa ngồi nửa dựa vào thành giường, đã thấy Vĩnh Tường từ đâu mang tới một cái thắt lưng, siết chặt trong tay.
Hừ, được lắm.
Thứ khốn nạn này như thế mà còn định làm thương cậu?. Nụ cười vừa rồi trong bồn tắm, phút chốc sao lại đắng thế này?
Sơn Trúc siết tay, bản thân chính là biết rõ sức không bằng người, thế nên học bao nhiêu năm, sở trường của cậu chính là nhằm vào những khớp xương đoạn tủy chết người mà ra tay. Lực không cần quá mạnh, chỉ cần chuẩn xác bẻ tới, liền gãy, đau đớn so với dao chém côn đập chỉ có hơn mà không có kém.
Ngón tay theo từng bước chân của Vĩnh Tường tiến đến mà bắt đầu cử động dần.
- Đây!
Hơn tất cả những gì cậu có thể nghĩ được, đến mức mà mắt phải chớp hai ba cái, khuôn mặt phải cử động hai ba lần mới có thể dấu đi cái đuôi hồ ly của mình.
Vĩnh Tường, hắn.. cúi gập người xuống trước mặt cậu, khuôn mặt nửa chân tình nửa gần mếu đưa ra cái thắt lưng:
- Không có cái gì, chỉ có cái này.
- Cậu cứ đánh tôi đi!
- Đánh đi, tôi nhất định không phản kháng!
- Muốn đánh bao nhiêu tùy cậu..
- Tôi.. thực sự xin lỗi...
Liêm sỉ làm gì giờ này nữa?
Vĩnh Tường anh hận chết chính mình vì sao có thể vô sỉ như vậy.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có cách nào chuộc tội, chỉ có thể nghĩ ra được cái này mà thôi.
Khóe miệng Sơn Trúc giật giật.
Cố gắng phân tích lại trường hợp vượt ngoài tầm suy nghĩ vốn nhanh nhậy của mình.
Việc đầu tiên nghĩ tới, chính là.. tên này có vấn đề về thần kinh?!
Hoặc nếu không.. thì giống một tên sư cọ phạm luật chùa?!
Ha, được lắm.
Đầu ngón tay dài buông lỏng, đối với mái đầu rối kia đang cúi xuống, cười nhẹ một cái rồi ngọt nhạt:
- Em không trách anh đâu.
- Em chỉ là.. chưa từng làm chuyện này.. thế nên thực sự rất đau.
- Lần sau.. chỉ cần anh nhẹ nhàng hơn, em nghĩ.. mình có thể chịu được.
Vĩnh Tường ngẩng mặt lên, liên tục lắc đầu:
- Không không không!
- Sẽ không có lần sau!
- Hứa luôn!
Sơn Trúc trong đầu thầm nghĩ. Có lần sau hay không, chưa đến lượt anh ý kiến.
Thế nhưng đương nhiên ngoài mặt lại tỏ vẻ bi thương vô hạn, đưa đôi cánh tay trắng muốt của mình lên, hướng về phía Vĩnh Tường, nửa ôm nửa dựa lấy eo người, giọng nói như mật,
- Anh Vĩnh Tường..
- Kỳ thực.. em rất thích anh.
- .....
- Từ lần đầu tiên anh cứu em, tới lần thứ hai.. cũng là anh cứu em.
- Em còn rất vui nữa, bởi vì nếu đêm hôm đó không phải là anh.. em có thể.. thậm chí còn.. bị hãm hiếp bởi những kẻ man rợ ấy..
- Nhưng hôm nay, nếu là anh.. em cũng không còn gì tiếc nuối.
Vĩnh Tường vừa nghe vừa há miệng!
Anh cũng từng được tỏ tình, thế nhưng vài lần đều là các cô gái!
Chưa từng có khi nào.. lại là trai thế này!
Sắc mặt phút chốc vì kinh ngạc mà hết trắng rồi xanh, cả người cứng đờ như tượng đá,
Sơn Trúc lướt qua, đánh giá một chút.
Ai cha, tên ngốc này quả thực đang bị sốc quá rồi. Già néo e rằng đứt dây.
Sơn Trúc vươn tay đến, cầm lấy cái thắt lưng kia đặt sang bên cạnh.
- Em biết, đột ngột như vậy thật làm khó anh.
- Anh cũng không cần phải suy nghĩ nhiều quá, em, dẫu sao tự biết bản thân mình không xứng. Thế nên trước mắt.. anh coi em như bạn bè em cũng rất vui rồi. - Chuyện kia.. anh cứ coi như chưa từng xảy ra.
Vĩnh Tường vội vàng hét lên:
- Làm sao mà được!
- Chuyện đó.. đó.. không phải rất nghiêm trọng sao?
- Là làm tình đó!
- Chúng ta đã ngủ với nhau!
- Tuy rằng hai thằng con trai có hơi kỳ dị, nhưng tôi là một thằng đàn ông, dám làm dám chịu!. Dù chưa biết sẽ thế nào, nhưng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm với cậu!
- ....!!!
Cả hai bỗng chốc rơi vào im lặng một hồi.
Vĩnh Tường một lúc mới ấp úng:
- Để.. để.. đi mua cháo!
Sơn Trúc nhìn theo cánh cửa bật mở rồi đóng lại.
Suy nghĩ gì.
Trên mặt đều là không thể tin được..
Có lẽ nào, con người này... sẽ có một chút khác biệt hay không?
Bỏ qua đi,
Sơn Trúc bình thản đứng dậy, kéo mở rèm cửa.
Nói trắng ra thì, người ta tình nguyện hầu hạ mình, tội gì mà không hưởng?
Hơn thế nữa từ giờ tới khi chính thức nhập học kỳ mới, cũng chỉ còn hơn một tuần, chơi đùa như thế cũng vừa đủ đi?.
Vĩnh Tường bước thấp bước cao bưng một tô cháo nóng hổi vào tới nơi,
Lại thấy một thân hình mảnh dẻ tựa cửa, ánh nắng nhu hòa dội lên gương mặt trắng hồng tinh xảo, đôi môi như vừa nhuộm qua kia đỏ lên căng mọng, làn da đều có thể phút chốc tan vào hơi sương.
Ngẩn người.
Sơn Trúc trong lòng nhạo báng, cơ thể cậu vi diệu nhất là làn da, hòa cùng chút ánh sáng nơi rèm cửa kéo hờ này, đẹp thế nào cũng chính cậu tự rõ, đương nhiên, không thể phí phạm của trời,
Vờ như không thấy ánh mắt nhìn đến kia, xa xăm mà nhìn ra cửa sổ, một vài ngón tay vẽ dọc theo đôi môi trượt xuống cằm, giả như mới nhận ra mà khẽ ngoảnh lại:
- Anh về rồi sao?
Vĩnh Tường giật thót mình, thiếu chút thì làm đổ cả khay cháo trên tay.
Lắp bắp:
- Cháo.. đẹp quá.
- A... Ơ.
- Ý là.. ăn cháo ăn cháo!
Vĩnh Tường đặt khay cháo lên tận giường:
- Cậu.. ngồi xuống đây ăn luôn nhé?
Vĩnh Tường lại hai ba cái phủi cho phẳng tấm ga giường:
- Ngoài kia ghế cứng lắm, vẫn ngồi đây là tốt nhất.
Sơn Trúc ngồi xuống, hơi chau mày lại.
- Vẫn còn đau sao?
- Em.. đứng.. cũng được. Ngồi.. hơi đau.
Vĩnh Tường sốt ruột:
- Vậy tựa vào đây đi. Tôi.. tôi.. đút cho cậu.
- Có phiền anh lắm không?
- Không phiền không phiền!
Vĩnh Tường kéo một chiếc gối, xem qua hai ba lượt chắc chắn không có dấu vết gì mờ ám của đêm qua, mới đặt xuống lót lưng.
Loại đãi ngộ này cũng tốt chứ?
Sơn Trúc trong cười ngoài không cười, từng muỗng cháo đều đặn như thế trôi qua yết hầu.
Ấm, rất ấm.
Ngoài mẹ cậu ra, cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ai cẩn thận thổi từng thìa cháo trên môi cho cậu.
- --------
Sau khi Sơn Trúc đã vùi ngủ một giấc ngon lành trên ga giường thơm mới,
Vĩnh Tường quăng thẳng tay cả mớ hỗn độn chiến tích vào máy giặt, lại ăn qua loa bát mì tôm, bận rộn một nùi mới có thời gian để thở, để suy nghĩ.
Vắt tay lên trán ngoài sofa, Càng nghĩ, càng không thể hiểu nổi rượu gì mà khủng tới vậy.
Nhưng cũng có lẽ là thằng Nguyễn Tân nói đúng,
Cái lúc mà mấy tên chụm đầu tỉ tê với nhau về vụ quay tay thế nào mới sướng nhất, anh chỉ cười cười. Nó bĩu môi bảo với anh rằng chứa lâu quá lúc bùng lên khó dập.
Haiz. Không nghe lời nó, y như rằng.
Chắc tại vì chính bản thân chẳng khi nào nghĩ tới ba cái chuyện thỏa mãn ấy. Lại cũng vì lời hứa với người mẹ đã khuất của mình mà...
Trời ạ.
Cuối cùng lại thành ra thế này?!
Anh chỉ muốn lên giường với người mà anh yêu.
Vậy nhưng rút cuộc anh thậm chí còn chưa có số điện thoại của người ta lại đã làm tới chảy cả máu.
Vĩnh Tường.. mày có còn là người không đây?!
Mẹ.. con phải làm sao mới tốt?!
Một mớ dày vò hỗn loạn, suy nghĩ mệt mỏi tới muốn nứt đầu.
Làm người yêu rồi mới làm tình,
Nhưng lại trót làm tình rồi thì phải làm sao?
Vĩnh Tường chìm vào giấc ngủ ban chiều một cách miên man khó nhọc.
========
Hơn 6h tối,
Sơn Trúc tỉnh cũng tỉnh rồi, tắm cũng tắm rồi, khoanh tay đứng nhìn một kẻ cao lớn rúc trên chiếc sofa vốn không vừa khổ người kia. Cẳng chân đều thò cả ra ngoài, đôi mày khó chịu nhăn lại.
Còn chưa tỉnh?
Là heo hay sao?
Đôi tay buông khỏi người, Sơn Trúc nhằm một chiếc ly trên bàn, ném xuống ngay nền đất bên cạnh.
- Xoảng!
Vĩnh Tường bị một tiếng này đánh cho giật mình, mở choàng mắt dậy, lại thấy Sơn Trúc bối rối cúi xuống, muốn nhặt từng mảnh vỡ lên..
- A...
Một đường rạch rất nhỏ nhưng đủ vẽ lên rớm đỏ trên tay.
Vĩnh Tường vội vàng lao lại:
- Có sao không?
Sơn Trúc run run:
- Em... muốn lấy chút nước, không ngờ.. đến ly nước cũng cầm không vững nữa.. Em..
- Không sao không sao, bể thì lấy cái khác,
Vĩnh Tường sốt ruột kéo người đứng dậy, ấn xuống salon, từ trong tủ y tế lấy ra một miếng gạc cá nhân, đón lấy tay Sơn Trúc, băng lại, thổi thổi:
- Còn đau không?
- Em.. xin lỗi.
- Không phải lỗi của cậu, ngồi đó nghỉ ngơi thêm đi.
Vĩnh Tường nhìn trời đã sẩm tối, vội vàng thu dọn chiếc ly bể, trong đầu là hàng ngàn đoạn thở dài,
Trời ạ, Em ấy thực sự quá yếu ớt.. nghĩ thế nào thì nghĩ, cũng không thể tưởng tượng được mình đã dày vò em ấy.. suốt một đêm, chắc chắn rất đau, rất không dễ chịu gì...
Mở tủ lạnh, cũng may bữa trước mới đi siêu thị, mua nguyên một tủ đồ, thế nên có thể đàng hoàng mà làm ra vài món.
Lại cẩn thận quay đầu lại phía salon:
- Trúc, cậu thích ăn gì?
- Em.. không biết.
- Không biết?!
- Vâng, trước giờ đều là ăn tùy tiện!
Vĩnh Tường lắc đầu, không trách người lại gầy thế kia, eo nhỏ chỉ hai bàn tay thô to của cậu đều có thể nắm chắc.
Ủa khoan, lại nghĩ đi đâu thế này?
Hay là vì cả thân người kia đang nửa dựa hờ hững trên sofa, vạt áo vừa vặn nghiêng lộ ra chiếc eo ngây ngất hoàn mỹ..., đưa đôi mắt nhìn về phía này.
Khụ..
Lưng Vĩnh Tường còn cảm giác sắp bị đốt cháy một mảng, vội vàng quay sang băm băm chặt chặt.
Siết lấy chiếc muôi,
Sao càng ngày càng thấy bản thân mình vô sỉ thế này hả trời?!!!!!
=============//=========
|