Lãng Đãng Tiểu Mã Câu
|
|
Chương 4-2: Trung
Tác giả: Mê Dương Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H. Editor: Băng Tiêu Beta – reader: Joco, Băng Tiêu Rennes Kerman hô hấp bỗng dồn dập… “Ô… đau chết mất… đau quá à…” Ngay lúc vị công tước đại nhân vốn được cưng chiều đang không ngừng mà kêu đau, thì đột nhiên cảm thấy có một thứ gì đó ẩm ướt ấm ấm đang trượt trên lưng hắn… Công tước Dumas Wayne run lên! Cái… cái tên chăn ngựa thối tha này đang làm trò gì vậy? “Thứ ẩm ướt ấm ấm” lướt từ bờ vai hắn xuống dưới, giống con bướm như có như không mà đụng vào, làm cho công tước Wayne trống ngực đập thình thịch, nhiệt độ trong cơ thể cũng tăng cao…. “Ư ư… ngươi… ngươi đang làm gì… đừng ư….” Công tước Wayne không cách nào khống chế được mà phun ra những tiếng rên rỉ. “Ta đang kiểm tra vết thương của ngươi…” “Ở đâu… có cái kiểu…. kiểm tra như vậy chứ… ư ư….” “Ngươi chưa nhìn thấy bác sĩ dùng ống nghe bao giờ sao? Ô… cái tên chăn ngựa thối tha! Làm gì có bác sĩ nào vô sỉ mà dùng “đầu lưỡi” để bắt mạch chứ. Rõ ràng là tên sắc ma nhà ngươi thừa dịp ta gặp nạn mà đùa giỡn ta mà! Cho dù vô cùng không muốn, nhưng tại sao lại cảm thấy thoải mái như vậy chứ? Thoải mái đến… cứng cả lên rồi! Ô… công tước Dumas Wayne, xem ra ngươi cũng bị tên biến thái này lây bệnh rồi! “Ư ư… tránh… tránh ra…” “Tránh ra? Công tước đại nhân là muốn ta đến bẩm báo với quốc vương bệ hạ chuyện tốt của ngươi sao?” “A a a— đừng đi!” “Ồ, là ngươi bảo ta đừng đi đó nha. Vậy ta sẽ dốc lòng mà tiếp tục giúp công tước đại nhân kiểm tra vết thương này nha.” “Ô… ngươi là đồ ác ma… đừng…. đừng liếm nữa….” Dưới ánh nắng ban mai ấm áp. Công tước đại nhân cùng tên chăn ngựa của hắn đang ở trên gường “làm việc” kịch liệt. Tới giờ dùng cơm trưa, bởi vì không muốn tên chăn ngựa thối tha độc chiếm đồ ăn một mình, cho nên công tước Dumas Wayne không thèm để ý đến các thị nữ khuyên can mà kiên trì cố gắng đến phòng ăn. Ơ, kỳ quái, cái tên chăn ngựa thối tha đâu? Chẳng lẽ hắn không tới? Chứng kiến bàn cơm trống rỗng, công tước Dumas Wayne không hiểu sao cảm thấy mất mát. Hắn lớn tiếng la hét: “Mau mang rượu tới cho bổn công tước!” “Nhưng mà…” “Phản hết rồi sao? Ngươi dám không nghe lệnh của bổn công tước?” “Chủ nhân bớt giận, chủ nhân bớt giận, nô tì đi lấy ngay.” “Không được phép đi.” Theo sau tiếng nói trầm thấp mê người, một bóng dáng cao lớn tuấn mỹ đi vào phòng ăn… Đôi mắt của công tước Dumas Wayne sáng ngời. Giỏi lắm! Cái tên chăn ngựa thối tha cuối cùng cũng tới. Không phát hiện đôi mắt của mình vì hưng phấn mà sáng lên, công tước Dumas Wayne lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, mở miệng cất cao giọng nói: “Rennes Kerman! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Dám can đảm ngăn cản lệnh của bổn công tước? Nhanh mang rượu tới cho ta!” “Nghĩ muốn uống rượu? Hảo, cứ uống đi, chỉ cần ngươi không sợ vết thương để lại sẹo, thì cứ việc uống đi.” “Để lại sẹo?” Dân nghiệp dư như công tước Dumas Wayne vừa nghe thấy liền lập tức sốt ruột: “Ngươi nói uống rượu sẽ để lại sẹo?” “Bác sĩ nói như vậy, nếu như công tước đại nhân không để ý thì cứ việc, dù sao một đại nam nhân trên người có lưu ít sẹo cũng đâu sao?” Biết rõ cái tên công tước ngu ngốc này yêu cái đẹp như mạng sống, Rennes Kerman lại còn cố ý giả bộ thể hiện vẻ mặt không sao cả mà nói. “A a a! Làn da hoàn mỹ của bổn công tước sao có thể để lại vết sẹo xấu xí chứ? Nếu vậy không phải đã phá hủy đi kiệt tác của Thượng Đế rồi sao? Không được! Tuyệt đối không được!” Công tước Dumas Wayne vội vàng lắc đầu. Nhưng cái tên chăn ngựa thối tha kia có thể thoải mái uống rượu, mà bổn công tước lại không thể uống, trên đời này còn có lẽ phải sao? Hừ, bổn công tước còn lâu mới để ngươi được lợi như vậy. “Người đâu, truyền đạt mệnh lệnh của bổn công tước. Bắt đầu từ hôm nay, trước khi vết thương của bổn công tước khỏi, toàn bộ mọi người trên dưới trong lâu đài, nghiêm cấm uống rượu! Ai dám trái lệnh, phạt một tháng tiền lương!” Mấy cô thị nữ nghe vậy, trong lòng ai cùng kêu khổ không ngừng! Thượng Đế ơi, không có rượu thì sống cách nào đây trời? Ở vương triều Charcot, bất luận là nam hay nữ, ai cũng đều yêu rượu như mạng, từ nhỏ đã coi rượu như nước uống, Nhưng chủ nhân đã ra lệnh thì ai dám đi ngược lại chứ, mấy cô thị nữ không còn cách nào khác đành thất vọng đi ra truyền đạt lệnh cấm của chủ nhân. Rennes Kerman ở một bên nghe lệnh chỉ cảm thấy buồn cười. Hắn biết công tước ra lệnh đó chỉ để nhắm vào một mình hắn. Nhưng từ nhỏ hắn đã tự nghiêm khắc với bản thân, trừ ra tình yêu cuồng nhiệt với ngựa, hắn cũng chẳng nghiện bất cứ thứ gì, không uống rượu đối với hắn mà nói, một chút vấn đề cũng chẳng có. “Không ngờ công tước đại nhân lại hạ lệnh cấm rượu, vậy thì mang rượu xuống đi.” Chứng kiến bộ dạng chẳng sao cả của nam nhân, công tước Dumas Wayne trợn tròn hai con mắt. Đáng ghét, tại sao tên chăn ngựa thối tha này cái gì cũng không cần? Mà chỉ quan tâm đến hai con ngựa ngu ngốc kia chứ! Công tước Dumas Wayne tức giận cầm lấy dĩa ăn, tập trung sức lực đâm thật mạnh vào miếng lạp xưởng trong đĩa. Đâm chết ngươi! Đâm chết ngươi! “Ai đau!” Không ngờ vì dùng sức quá độ mà động đến vết thương, công tước Wayne bị đau đến oa oa kêu to. Rennes Kerman lập tức đi vội về phía trước, ngồi xuống bên cạnh công tước, cầm lấy tay hắn cẩn thận xem xét: “Đừng có động đậy mạnh như vậy, coi chừng vết thương.” Nhìn thấy bộ dạng quan tâm của nam nhân, cơn giận dữ của công tước Wayne tự dưng biến mất hơn phân nửa. “Ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng có lộn xộn, để ta đút cho ngươi ăn.” “Hả?” Công tước Dumas Wayne không dám tin mà trừng lớn đôi mắt: “Không thể nào? Ngươi mà có lòng tốt thế sao? Ngươi đáng sẽ không có ý định… làm bổn công tước nghẹn chết đấy chứ?” “Ngươi nói vớ vẩn gì thế hả? Sức tưởng tượng quá phong phú rồi đó. Làm công tước đại nhân nghẹn chết, đối với ta có gì lợi?” Rennes Kerman thật sự vừa bực mình vừa buồn cười. “Ai biết có phải ngươi muốn trả thù chuyện ta cho chạy lũ ngựa hay không chứ?” Công tước Dumas Wayne hoài nghi nhìn hắn. “Ai thèm để ý lắm chuyện như ngươi?” Rennes Kerman cười cười cầm lấy dĩa ăn đem lạp xưởng đưa đến miệng hắn: “Mở miệng ra nào.” Trong đôi mắt nam nhân như có các vì sao lóe sáng, làm công tước Dumas Wayne giật mình ngu ngơ, vô ý mà mở miệng ra. “Thật thông minh…” Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn màu hồng nhạt đang ăn lạp xưởng, hô hấp của Rennes Kerman bỗng trở nên dồn dập… “Vươn đầu lưỡi ra, đúng vậy… chậm rãi mà liếm…” Công tước Dumas Wayne như bị ma sai quỷ khiến mà ngoan ngoãn làm theo lời nam nhân. “Ô ô— đáng chết, ta chịu không được rồi!” Rennes Kerman đột nhiên đứng dậy, kéo cái tính khí ra đưa lên miệng hắn: “Tiểu lạp xưởng ăn xong rồi, bây giờ nên đổi lại là đại lạp xưởng chứ nhỉ!”
|
Chương 5-1: Thượng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Tác giả: Mê Dương Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H. Editor: Băng Tiêu Beta – reader: Joco, Băng Tiêu Trải qua vài ngày tĩnh dưỡng (cùng lăn qua lăn lại =.=”), vết thương của công tước đại nhân đã chậm rãi khép lại. Buổi tối hôm nay, thật vất vả mới được bác sĩ cho phép, công tước Wayne không nhịn được mà lớn tiếng hoan hô! “Người đâu! Nhanh chuẩn bị nước tắm cho ta! Bổn công tước phải thoải mái tắm một trận mới được!” “Vâng ạ, chủ nhân!” Trong bồn tắm ngoại nhập vô cùng xa hoa rộng rãi, vô số những cánh hồng màu đỏ đung đưa trên mặt nước… Công tước Wayne toàn thân xích lõa ngồi ngâm mình trong làn nước tràn ngập mùi hương hoa hồng, thoải mái mà thở phào nhẹ nhõm… “Phù… thật là thoải mái….” Những ngón nến lung linh tỏa ánh sáng chiếu xuống làn nước trông lãng mạn vô cùng… Một thị nữ dung mạo diễm lệ ân cần nói: “Chủ nhân, mái tóc vàng xinh đẹp của ngài đã mấy ngày không được chăm sóc, ngài có muốn nô tỳ mang nước hoa hồng của vương tử nước láng giềng tặng cho ngài đến không?” Công tước Wayne nghe vậy liền vén vài lọn tóc vàng lên nhìn, lập tức sắc mặt biến đổi: “A a a! Mái tóc bảo bối của ta! Sao lại khô không khốc thế này? Nhanh, nhanh đi đem cái nước hoa hồng đó lại đây, lấy hết tất cả đến đây cho bổn công tước!” “Vâng, chủ nhân! Nô tỳ lập tức đi ngay!” Ô… đáng ghét! Nói đến nói đi tất cả đều là lỗi của tên chăn ngựa thối tha kia! Nếu không phải vì để đuổi cái tên đại dâm ma ra khỏi thế giới này, thì sao đường đường là công tước Dumas Wayne ta phải len lén đi phóng hỏa đuổi ngựa chứ? Kết quả ngựa thì không đuổi được, mà làn da mịn màng cùng mái tóc vàng xinh đẹp của mình suýt nữa bị hủy hoại, thật đúng là cái được không đủ bù đắp thiệt hại mà! Đáng ghét, rốt cục phải làm thế nào mới đuổi được tên chăn ngựa thối tha đó đi đây? Ngay lúc tế bào não ít ỏi bị công tước Dumas Wayne đáng thương lôi ra xài, phía sau đột nhiên có người bắt đầu êm ái xoa bóp đầu cho hắn. “Uh… thật thoải mái…” Ngón tay ôn nhu mà hữu lực không ngừng xoa bóp trên da đầu, lực đạo cũng rất vừa vặn, làm cho công tước Wayne thoải mái đến rên rỉ thành tiếng… “Uh ư… bên này… bên này cũng muốn…” Công tước Wayne nhẹ nhàng xoay đầu, hưởng thụ sự tuyệt vời thoải mái… “Ư… thật quá thoải mái… Nana, mới vài ngày không gặp, kỹ thuật xoa bóp của ngươi làm thế nào mà tiến bộ nhanh như vậy?” Thị nữ phía sau hắn cũng không trả lời. Sau khi chờ nước hoa hồng thấm vào da đầu, đôi tay ôn nhu kia bắt đầu lui xuống xoa bóp phần cổ của hắn… “Ô ô…. dễ chịu quá…” Công tước Wayne cảm thấy mơ màng buồn ngủ, mí mắt càng lúc càng nặng… Dưới ánh nến chập chờn, mùi hương nhẹ nhàng thoang thoảng vương vất. Đến khi công tước Wayne thoáng khôi phục lại ý thức, hắn mới phát hiện mình đang nằm trên ghế tựa bên bồn tắm, có người nắm lấy mắt cá nhân hắn, nhẹ nhàng mà xoa bóp. “Ư… thoải mái ghê… Nana, kỹ thuật của ngươi ngày càng lợi hại đó… A a — đau quá!” Công tước Wayne vừa khen xong, lòng bàn chân đã bị người đó ấn mạnh một cái! “Ngươi làm cái quỷ gì thế hả?” Công tước Wayne tức giận mở to mắt nhìn trừng trừng vào cô thị nữ thô lỗ kia: “A a a! Sao lại là ngươi?” Công tước Wayne đông cứng lại, thì ra người đang xoa bóp cho hắn chính là cái tên chăn ngựa thối tha kia, vì vậy lập tức hoảng sợ kêu to! “Sao không thể là ta?” “Nana đâu? Nàng đang giúp ta gội đầu cơ mà, chạy đi đâu rồi?” “Nàng không ở đây, từ đầu đến cuối là chính ta giúp ngươi xoa bóp gội đầu.” “Cái gì?” Công tước Dumas Wayne trừng lớn hai mắt: “Là ngươi? Đừng có gạt người!” “Không tin sao?” Rennes Kerman bắt đầu thi triển kỹ thuật xoa bóp cao siêu của mình, bắt đầu từ mắt cá chân lên đến bắp đùi của công tước. “Ô ô…” Thật thoải mái, thật dễ chịu… Dưới hai tay ôn nhu xoa bóp của nam nhân, công tước Dumas Wayne như bị tan thành một đống bùn, mặc kệ hắn thích xoa bóp thế nào cũng được. “Thoải mái không?” “Ư ư… bình thường thôi…” Rõ ràng thoải mái đến sắp chết, vậy mà công tước Wayne vẫn mạnh miệng. “Công tước đại nhân không hài lòng sao, được rồi, ta đây không còn cách nào khác đành phải sử dụng tuyệt chiêu bí truyền rồi!” Rennes Kerman đột nhiên ấn chặt hai chân công tước lên trước ngực! “A a a— đau đớn chết ta!” Công tước Dumas Wayne hét to như con heo bị chọc tiết: “Tên chăn ngựa chết tiệt! Tên chăn ngựa thối tha! Ngươi muốn mưu sát bổn công tước sao?” “Công tước đại nhân cứ yên tâm, đây là thuật xoa bóp đặc biệt mà ta học được từ phương Đông đấy, chỉ đau đớn lúc đầu thôi, sau đó ta cam đoan ngươi sẽ sung sướng thoải mái vô cùng.” “Thật sao?” Công tước Dumas Wayne hoài nghi nhìn hắn lầm bầm nói: “Nếu ngươi dám gạt ta… Rennes Kerman, ngươi nhất định phải chết!” “Những lời này của công tước đại nhân thật làm ta thương tâm quá.” Rennes Kerman làm bộ đau lòng: “Ta thấy ngươi gần đây không được hoạt động, gân cốt khẳng định mỏi nhừ, cho nên ta mới đem tuyệt chiêu ra để hầu hạ ngươi. Không ngờ công tước đại nhân lại hiểu lầm ta như thế…” Nghe nam nhân nói tình chân ý thiết, công tước Dumas Wayne đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. *Tình chân ý thiết: lời nói chân thành, thân thiết. Chẳng lẽ bổn công tước hiểu lầm hắn rồi sao? Nghĩ vậy, công tước đành an ủi cười cười: “Được rồi. coi như ta hiểu lầm ngươi, được chưa? Nghĩ tình ngươi đã phục vụ bổn công tước như vậy, cho nên ta ban cho ngươi vinh hạnh được xoa bóp cho ta lần này.” “Cám ơn công tước đại nhân.” Rennes Kerman tươi cười vô cùng tà ác. Đáng tiếc dưới ánh nền chập chờn, công tước Wayne không nhìn thấy vẻ mặt khi đó của nam nhân. Hai tay vẫn tiếp tục xoa bóp nhẹ nhàng làm người ta thoải mái đến chảy nước miếng, bỗng Rennes Kerman cầm lấy bàn chân trắng trẻo mịn màng đưa lên miệng mình, thình lình ngậm lấy ngón chân của hắn. “Ô ô—-” Cả người công tước Wayne run lên! “Móng giò thơm quá à…” Rennes Kerman vừa liếm vừa trêu tức mà nói. “Ư ư… câm, câm miệng!” Ô ô… tên chăn ngựa chết tiệt, tên chăn ngựa thối tha! Dám đem bàn chân xinh đẹp của bổn công tước thành cái móng giò sao? “Chẹp chẹp… thật ngọt… ăn ngon quá…” Ô ô… hắn sẽ không coi cái chân tuyệt mỹ của bổn công tước ta thành chân heo nướng thật đó chứ? “A a… đừng liếm nữa… ô ô… cứu mạng….” Cứ như vậy, tên chăn ngựa “trung thành và tận tâm” đêm nào cũng xoa bóp phục vụ cho công tước đại nhân của hắn.
|
Chương 5-2: Trung
Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Thời gian trôi qua thật mau, dưới sự chăm sóc tỷ mỷ chu đáo của Rennes, con ngựa cái nhỏ có huyết thống công tước tôn quý sống quả thực rất nhãn nhã thoải mái, thậm chí đã quên luôn cả việc quan trọng của bản thân.
Hôm nay, quản gia vội vã chạy tới.
“Công tước đại nhân, đại sứ thân thiện của vương quốc Blaier – công tước Villefort đã tới ạ.”
“Cái gì?! Hắn đến sớm như vậy sao?” Công tước Wayne lúc này mới nhớ đến nhiệm vụ quan trọng đã bị vứt đến chín tầng mây của mình, bật người đứng dậy rồi lại ngồi xuống.
“Vâng ạ, ngài đó đã tới cổng lâu đài rồi. Công tước đại nhân, làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm sao nữa? Tập hợp ngay một đội hoan nghênh đi, còn nữa, kêu phòng bếp chuẩn bị mỹ thực cùng rượu ngon cho ta.”
“Vâng, tôi đi làm ngay.”
Quản gia vội vàng chạy đi bố trí.
Công tước Wayne ngửa lên trời nhìn một cái, tên quốc vương thấy sắc vong huynh, chỉ biết quăng mấy cái “của nợ” này cho ta, ta còn chưa tính vụ hắn dám đưa cái tên chăn ngựa tà ác đến lâu đài ta, nhưng dù sao hắn cũng đẹp trai, lại thỉnh thoảng biết hầu hạ.
Nhớ tới mấy ngày nay được Rennes Kerman ôn nhu chăm sóc, khuôn mặt công tước không khỏi nóng bừng lên.
Bất quá, rất nhanh hắn lại nghĩ tới vị “khách quý” sắp phải nghênh đón kia.
Hừ, so với Rennes Kerman thì công tước Villefort quả thực chính là một tên cặn bã.
Đồ quốc vương vô lương tâm, chỉ biết làm khó bổn công tước.
Oán giận một lúc, nhưng công tước Wayne cũng không dám coi lời nói của quốc vương như gió thổi bên tai, đành vừa lầm bầm vừa thay trang phục, chuẩn bị đi chiêu đãi công tước Villefort.
“Hoan ngênh đại giá quang lâm, công tước Villefort.”
“Lâu rồi không gặp, công tước Wayne, ngài càng ngày càng xinh đẹp hơn đó.” Vừa nhìn thấy công tước Wayne tuyệt mỹ, hai mắt công tước Villefort lập tức tỏa sáng.
Công tước Wayne khéo léo mà thoát khỏi cái ôm của hắn, chỉ bắt tay rồi lập tức buông ra ngay.
“Ngài đường xa tới, quốc vương đã lệnh cho ta phải tiếp đãi ngài cẩn thận, để ngài thoải mái như đang ở nhà. Vì thể hiện lòng thành ý của bốn quốc với quý quốc, ta đã chuẩn bị rượu ngon cùng mỹ thực để tiếp đãi ngài rồi, xin mời.”
“Ha ha, ngài thật biết tâm ý của ta, kỳ thực, ngoài rượu ngon cùng mỹ thực ra, ta còn thích người đẹp hơn.” Công tước Villefort nheo nheo hai mắt nhìn chằm chằm vào công tước Wayne.
Mặc dù trong lòng tức đến bốc hỏa, nhưng vì mối quan hệ giữa hai nước, cho nên công tước Wayne đành cố gắng mỉm cười.
Sau khi ở trong lâu đài công tước ăn uống no nê, công tước Villefort liền nhìn công tước Wayne một cách suồng sã.
“Ta xin hỏi công tước Wayne.” Công tước Villefort giả vờ mượn rượu nói ra ý đồ, cố ý tiến sát về phía công tước Wayne: “Ngài chuẩn bị tiết mục gì tiếp theo đây?”
“Tiết mục?”
“Ngài đã nói định chiêu đãi ta nhiệt tình, chắc không chỉ là ăn uống một chút thế này chứ? Ta dù sao cũng là đại sứ thân thiện, chỉ đãi một bữa ăn mà tính đuổi ta đi, quốc vương ta sẽ tức giận đó nha.”
Cho ngươi ăn đã là quá lắm rồi.
Nếu là người khác mở cái miệng say khướt hôi thối mà nói chuyện với bổn công tước, chỉ sợ ta đã sớm đá bay ra ngoài.
Công tước Wayne thầm khinh bỉ trong lòng.
Bất quá, Villefort dù sao cũng là đại sứ thân thiện của vương quốc Blaier, với trách nhiệm chiêu đãi khách quý thì quả thật công tước Wayne cũng nên chuẩn bị tiết mục mua vui cho hắn.
Chỉ là gần đây sống thoải mái quá, cho nên công tước Wayne đã quên sự tồn tại của công tước Villefort, chứ đừng nói đến đã chuẩn bị trò vui gì cho hắn.
Chuyện này nếu bị quốc vương biết, nhất định mình sẽ bị mắng một trận nên thân.
Hai tròng mắt của công tước Wayne vừa chuyển động, lập tức đã nghĩ ra ý hay.
“Ha ha, bổn công tước đương nhiên có chuẩn bị rồi, vì để chiêu đãi ngài cho tốt, từ tháng trước, bổn công tước đã phí không ít tinh lực để chuẩn bị đó, tiếp theo sẽ là tiết mục đi thăm nơi mà ngài thích nhất.”
“Đi thăm? Là đi thăm phòng ngủ của công tước Wayne sao? Vậy thì tốt quá, chúng ta cũng nên đi ngay thôi.”
Nghĩ hay quá nhỉ!
Công tước Wayne không nhịn được mà hung hăng trừng mắt liếc tên Villefort mặt dày này một cái.
“Không, công tước Villefort, tiết mục bổn công tước chuẩn bị cho ngài, còn đặc sắc hơn trăm lần so với đi thăm phòng ngủ đó.”
“Cái gì? Trên đời này còn có nơi tuyệt vời hơn cả phòng ngủ của công tước Wayne sao? Chẳng lẽ công tước Wayne thích dã chiến? He he, kỳ thật bổn công tước cũng thích tình cảm mãnh liệt tự nhiên hơn.”(Tiêu: sao thằng này ăn nhiều dưa bở thế không biết _ _”))
Công tước Wayne suýt chút nữa không kìm được mà tung một đấm vào thẳng cái mặt ghê tởm kia, cuối cùng chỉ ngoài cười mà tâm không cười nói: “Như vậy, chúng ta đi xem tình cảm mãnh liệt tự nhiên đi.”
Công tước Villefort bị nụ cười của hắn câu mất cả ba hồn bảy vía, lập tức bỏ lại đống bừa bộn trên bàn, đi theo công tước Wayne rời khỏi phòng ăn.
Từ lâu đài đi ra vòng vèo một hồi.
“Công tước Villefort, chính là nơi này.”
“Nơi này…” Công tước Villefort nhìn đống cỏ khô bên chân một chút, rồi ngước lên nhìn con ngựa đang lắc đuôi trước mặt, sững sờ nói: “Đây không phải chuồng ngựa sao?”
“Đúng vậy, đây chính là chuồng ngựa.”
“Công tước Wayne, nơi đặc sắc theo lời ngài nói là đây sao?”
“Đương nhiên.” Vừa gật đầu, công tước Wayne vừa nhìn xung quanh.
Rennes Kerman chạy đâu rồi nhỉ?
Ngay lúc công tước Wayne đang sốt ruột. Đột nhiên thân hình cao lớn cường tráng của Rennes Kerman đã xuất hiện ở cửa, phảng phất như nghe thấy tiếng gọi từ đáy lòng của công tước mà trở về.
Tới đúng lúc!
Công tước Wayne kéo Rennes đến trước mặt công tước Villefort giới thiệu: “Công tước Villefort, ta xin phép giới thiệu, vị này chính là nhà thuần ngựa mà quốc vương mời tới – Rennes Kerman.”
Sau đó lại chỉ chỉ vào công tước Villefort.
“Rennes Kerman, đây là đại sự thân thiện của vương quốc Blaier – công tước Villefort.”
Rennes Kerman cũng rất bất ngờ khi nhìn thấy công tước Wayne không mời mà tới, liền lặng lẽ nói nhỏ bên tai hắn: “Con ngựa cái nhỏ, ngươi không nằm nghỉ trên giường, tự dưng kéo một nam nhân đến chuồng ngựa để làm gì?”
Lỗ tai của công tước Wayne đỏ lên, vội vàng ra vẻ uy nghiêm nói: “Khụ khụ, bổn công tước đương nhiên là đưa công tước Villefort đến xem hai con tuấn mã sắp tham gia cuộc thi cưỡi ngựa của quốc vương bệ hạ. Công tước Villefort, ngài xem hai con ngựa này đi, trông rất tuyệt vời, đúng không?” Vừa nói hắn vừa chỉ vào hai con ngựa đang cúi đầu gặm cỏ bên cạnh.
Từ lúc bắt đầu, công tước Villefort cũng chỉ chú ý đến công tước Wayne, đương nhiên khi đến đây cũng chẳng thèm đếm xỉa gì tới lũ ngựa.
Giờ phút này nghe công tước Wayne nói vậy, hắn đành quay đầu nhìn một cái, đột nhiên ngây dại.
Hai con tuấn mã thật tuyệt vời!
Còn tốt hơn rất nhiều so với con ngựa mà hai tháng trước hắn đã dâng cho quốc vương bệ hạ Blaier.
“Công tước Wayne, ngài nói hai con ngựa này là của quốc vương bệ hạ của quý quốc sao?”
“Đúng vậy, chúng chỉ tạm thời để ở lâu đài ta để bổn công tước chăm sóc thôi.”
“Vậy hai con ngựa này chắc sẽ tham gia cuộc thi cưỡi ngựa thế giới rồi?”
“Đương nhiên là phải tham gia chứ. Quốc vương của chúng ta rất coi trọng cuộc thi này. Hai con ngựa lông mượt mà chói sáng này chạy rất nhanh đó, như là đang bay vậy. Chúng nó mà tham gia trận đấu, chẳng cần phải nói cũng biết sẽ giành chiến thắng.” Ở chung với Rennes Kerman đã lâu, công tước Wayne tựa hồ cũng có chút cảm tình với lũ ngựa này, cho nên đứng trước mặt công tước Villefort, hắn cũng không kìm được sự tự hào của mình với lũ ngựa.
“Ha ha, quả thật đúng là… hai con ngựa tốt…” Công tước Villefort gượng cười hai tiếng.
Lần này bi thảm thật rồi.
Quốc vương bệ hạ Blaier đã nói, trận đấu lần này nhất định phải thắng.
Khi mình dâng hai con ngựa lên, lại còn đứng trước mặt quốc vương vỗ ngực cam đoan đây là hai con ngựa tốt nhất thế giới, chắc chắn chúng sẽ giành chiến thắng.
Nếu như bại bởi hai con ngựa của công tước Wayne, mình nhất định sẽ bị trách phạt!
“Kỳ thật, hai con ngựa tốt như vậy cũng đều nhờ công lao của Rennes Kerman. Ngài ấy là vị thuần ngựa nổi tiếng nhất thế giới mà quốc vương nước nào cũng muốn có.” Chẳng những không nhịn được khoe ngựa, mà công tước Wayne còn khoe cả tên chăn ngựa ác ma ngày thường vẫn bắt nạt mình.
Vừa nói vừa quay đầu sang bên cạnh, mỉm cười nhìn Rennes Kerman một cái.
Rennes Kerman cũng tươi cười lại với hắn.
Này một màn rơi vào trong mắt công tước Villefort không khác gì tuyết thượng gia sương.
*Tuyết thượng gia sương: họa vô đơn chí, liên tiếp gặp nạn, đã rét vì tuyết lại còn giá vì sương (được ví như hết khổ này đến khổ khác, tổn hại ngày càng nặng nề)
|
Chương 5-3: Hạ
Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Cái gì?
Công tước Wayne – mỹ nam cao ngạo mà hắn vẫn thèm thuồng từ lâu, lại mỉm cười với một tên chăn ngựa đê tiện?
Buồn cười!
Lòng ghen ghét mãnh liệt của công tước Villefort đã đốt cháy hơn một nửa lý trí của mình, nhất thời quăng cuộc thi cưỡi ngựa sang một bên.
Hắn lần này kiệt lực tranh làm đại sứ thân thiện cũng không phải là vì công tước Wayne, người mà hắn mới gặp mặt một lần đã nhớ mãi không quên sao?
Mặc kệ như thế nào, lần này phải có được hắn!
“Công tước Wayne, ở đây chẳng có gì để xem cả, chúng ta đi nơi khác nhé.”
“Đi nơi nào?” Công tước Wayne căn bản không muốn rời khỏi chuồng ngựa.
Dù sao ở đây cũng có Rennes Kerman, ít nhất cũng thoải mái hơn nhiều so với ở phòng khách một mình với tên sắc ma Villefort này.
“Đương nhiên là đi thăm phòng ngủ của công tước Wayne rồi.” Công tước Villefort lại lộ ra vẻ mặt dê xồm.
Bằng thủ đoạn hái hoa của mình, chỉ cần tiểu mỹ nam trắng trẻo này đồng ý tiến vào phòng ngủ, thì chắc chắn hắn sẽ thuần phục được dưới thân mình thôi.
Chỉ mới nghĩ tới khuôn mặt tuấn mỹ dục tiên dục tử của Wayne, huyết mạch hắn đã sục sôi rồi.
“Ta nói đi thăm phòng ngủ của ta lúc nào?” Công tước Wayne mất hứng hỏi.
“Mới vừa rồi ở phòng ăn không phải ngài đã đáp ứng rồi sao? Ngài vừa uống rượu vừa nói đó.” Công tước Villefort cố ý chia rẽ quan hệ giữa công tước Wayne và nam nhân bên cạnh hắn.
“Công tước Villefort, ngài uống say à?”
Công tước Wayne bất an đứng nép sát bên cạnh Rennes Kerman.
Cũng không phải có tình cảm sâu đậm gì với tên chăn ngựa ác ma này, lại càng không phải đã yêu hắn.
Chẳng qua mình chỉ… không hy vọng Rennes Kerman hiểu lầm mà thôi.
Vừa nghĩ đến Rennes Kerman tưởng rằng ai cũng có thể vào phòng ngủ của hắn là hắn đã thấy khó chịu vô cùng.
Phản ứng của công tước Wayne cũng đã lọt vào mắt công tước Villefort.
Có lầm không đó!
Công tước Wayne không lẽ đã thích tên chăn ngựa thối tha này rồi sao?
Nếu một tên chăn ngựa cũng có thể chạm được vào ngươi… vậy thì ta, công tước Villefort cao quý hơn hắn cả vạn lần, nhất định sẽ càng làm cho ngươi thích thú hơn.
“Công tước Wayne, vừa nãy ngươi nhu tình mật ý đối với bổn công tước, bổn công tước đã ngầm hiểu. Bất quá, tại sao bây giờ ngươi không chịu thừa nhận đây? Không phải là ngươi đang băn khoăn tên nam nhân bên cạnh đó chứ? Dù sao hắn cũng chỉ là một tên tiện dân chăn ngựa thôi mà.”
*nhu tình mật ý: tình cảm dịu dàng ngọt ngào.
Hắn không nể nang gì ai mà nói, cũng không để ý đến trong mắt Rennes Kerman đột nhiên lóe lên một tia sáng.
Wayne không nhịn được nữa mà trầm mặt xuống: “Nếu như ngài tiếp tục ăn nói linh tinh, vậy ta chỉ có thể mời ngài rời khỏi lâu đài của ta thôi.”
“Ha ha ha, nhưng ta là đại sứ thân thiện đó, công tước Wayne, nếu như ngài dám đuổi bổn công tước ta, vậy làm sao công đạo với quốc vương bệ hạ của quý quốc đây?”
“Ngươi…”
Công tước Wayne tức giận đến run rẩy cả người.
Hắn mặc dù đã quen thói coi trời bằng vung, nhưng cũng không dám hành động theo cảm tình trong việc liên quan đến quan hệ của hai quốc gia.
Vạn nhất làm đại sứ thân thiện tức giận, không khéo còn làm cho hai nước chiến tranh, cho dù hắn là công tước, anh họ của quốc vương thì cũng không gánh được tránh nhiệm này.
“Vì mối quan hệ của hai nước, ngài nên tiếp tục nhiệt tình chiêu đãi ta đi, công tước Wayne.” Ánh mắt tràn đầy dục vọng của công tước Villefort nhìn chằm chằm vào công tước Wayne: “Bây giờ, ngài có thể dẫn ta đi thăm phòng ngủ của ngài, hoặc là phòng khách cũng được. Bổn công tước còn ở lâu đài của ngài hai tháng nữa đó, trong hai tháng này, bổn công tước tin tưởng sẽ làm cho ngài…”
Lời còn chưa dứt, Rennes Kerman đang im lặng đứng bên cạnh đột nhiên nhẹ nhàng huýt một tiếng.
Hai con ngựa đang cúi đầu ăn nhàn nhã đột nhiên như bị kim đâm mà quay đầu lại, dùng tốc độ sét đánh phi về phía ba người bọn họ.
Trước khi công tước Wayne kịp phản ứng, Rennes Kerman đã ôm lấy hắn, linh hoạt mà nhảy vọt sang một bên.
Đưa lưng về phía ngựa, công tước Villefort đang kiêu ngạo mải mê nói, cho nên không hề chú ý đến động tĩnh sau lưng mình.
“… cho ngài hưởng thụ tình cảm nhiệt tình của bổn công tước… A—!” Bị lũ ngựa húc từ phía sau, công tước Villefort hét thảm một tiếng rồi té ngã nhào trên mặt đất.
“Cẩn thận!” Nhìn thấy tuấn mã cao lớn hí một tiếng rồi đứng thẳng lên, vung móng chân trước, Wayne không nhịn được hét lên.
Nếu đại sứ thân thiện của Blaier bị ngựa giẫm chết thì chính là mở màn cho chiến tranh rồi!
Nhưng con ngựa rất thông minh, vung hai móng trước lên, lúc hạ xuống lại tránh thân thể công tước Villefort mà chỉ rơi xuống ngay sát cạnh đó.
Mặc dù vậy nhưng cũng đã đủ làm cho công tước Villefort sợ đến mức tim suýt ngừng đập.
Ngay lúc công tước Villefort thở dài một hơi, Rennes Kerman lại lạnh lùng huýt một tiếng thấp hơn lúc nãy.
Con ngựa lập tức xoay ngươi, nhắm cái mông giữa mặt công tước đang nằm ngửa trên mặt đất.
Bụp bụp!
Không đợi công tước Villefort phản ứng, một bãi phân khổng lồ màu đen hôi thối đã trực tiếp rơi từ mông con ngựa cái xuống đầu hắn.
Công tước Villefort cấp nộ công tâm, chưa bao giờ bị sỉ nhục cùng hôi thối thế này đã làm hắn tức giận đến ngất đi.
*Cấp nộ công tâm: phẫn nộ đến hôn mê.
Một lát sau, từ trong chuồng ngựa truyền ra tiếng kêu kinh thiên động địa.
“A a a a a!” Người phát ra âm thanh này không phải là công tước Villefort mà chính là công tước Wayne đang trợn mắt há hốc mồm.
“Kêu đủ rồi chứ? Con ngựa cái nhỏ của ta.”
“Ngươi… ngươi ngươi ngươi… hắn là đại sứ thân thiện của Blaier đó! Ngươi có biết tấn công đại sứ thân thiện sẽ bị tội gì không hả? Ngươi sẽ bị phán tử hình đấy!” Công tước Wayne cấp bách lo lắng đến toát cả mồ hôi.
Nhưng Rennes Kerman lại làm bộ chẳng có việc gì.
“Tấn công đại sứ thân thiện? Ngươi nói con ngựa kia sao?”
“Ta nói chính là ngươi ý!”
“Có liên quan gì với ta chứ?” Rennes Kerman thản nhiên nhún vai.
“Đương nhiên là có liên quan đến ngươi, ngươi vừa huýt một tiếng sáo chỉ huy con ngựa, nó liền chạy lại đây, húc ngã công tước Villefort, sau đó còn quay cái mông lại thản nhiên bài tiết… trên mặt hắn nữa!”
“Ha ha ha, đừng nói như thần thế chứ, ta chỉ là một người thuần ngựa không chút quan trọng thôi, chẳng lẽ có thể huýt sáo sai khiến ngựa bài tiết ở đâu sao?”
“Nhưng bổn công tước tận mắt nhìn thấy.”
“Nói như vậy, ngươi chính là nhân chứng rồi?”
Tội danh có thể đổ lên lũ ngựa, công tước Wayne cũng rất cao hứng, dù sao hai con ngựa này còn phải tham gia thi đấu, quốc vương bệ hạ nhất định sẽ không làm gì chúng.
Trải qua mấy ngày hòa bình ở chung, bây giờ hắn không muốn Rennes Kerman bị quốc vương trị tội nữa.
Nhưng mà, nhìn thấy Rennes Kerman như vậy, hắn vẫn không nhịn được muốn đấu võ mồm với y.
“Ta chính là nhân chứng, nếu ta cao hứng, lúc nào cũng có thể vạch tội ngươi, nói ngươi là người tấn công đại sứ thân thiện.”
“Thật sao?”
Rennes Kerman thổi nhẹ vào lỗ tai hắn, thấp giọng nói: “Xem ra ta nên thường xuyên cưỡi ngươi, thì mới có thể làm ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta như hai con ngựa kia rồi? Bắt đầu từ bây giờ, ta phải cố gắng huấn luyện ngươi đến trình độ chỉ cần nghe tiếng huýt của ta thì đã cương lên, ngươi thấy sao?”
Lời nói hạ lưu của Rennes làm cho công tước Wayne lập tức nóng cả người.
|
Chương 6-1: Thượng
Tác giả: Mê Dương
Thể loại: Cận đại tây phương, nhất thụ nhất công, hài văn, cao H.
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Joco, Băng Tiêu
Lúc mà quan hệ giữa hai người từ từ tốt đẹp lên, thì cũng là lúc cuộc thi cưỡi ngựa chuẩn bị được tổ chức.
Quốc vương các nước láng giềng đều tham gia, nghe nói quốc vương Blaier còn tuyên bố trong yến hội rằng ngựa của mình nhất định sẽ chiến thắng.
Nói cách khác, cuộc thi này chính là thể diện của các quốc vương.
Nếu như ngựa của ai thắng, thì người đó tha hồ khoe khoang với các nước bạn.
Chuyện này truyền tới tai công tước Hamilton cùng quốc vương đang lêu lổng chơi bời nơi xa, nhất thời đã làm khơi dậy lòng hiếu thắng của quốc vương, vì vậy quốc vương dù bận bịu trăm bề nhưng cũng đã mấy lần phái người tới xem xét về lũ ngựa.
“Công tước đại nhân, quốc vương bệ hạ sai nô tài đến nói với ngài, nếu như thắng trận này, quốc vương nhất định sẽ trọng thưởng cho ngài cùng tiên sinh Rennes Kerman.” Người truyền chỉ nói.
“Cám ơn, xin chuyển lời đến bệ hạ, chúng ta nhất định sẽ cố gắng chăm sóc cho tốt hai con ngựa bảo bối này.”
Nhưng càng gần đến cuộc thi cưỡi ngựa, tâm tình của công tước Wayne lại càng không tốt một chút nào.
Tên Rennes Kerman kia, gần đây đều dồn toàn bộ tâm trí cho lũ ngựa, sáng hôm nào thức dậy, công tước cũng phát hiện bên cạnh trống trơn chẳng có ai.
Thậm chí có một đêm, công tước đang ngủ, bỗng mơ mơ màng màng tỉnh lại, không cảm thấy sự ấm áp như bình thường, thì ra nam nhân đang ôm mình đã không cánh mà bay.
Sau khi hỏi lại cái tên chăn ngựa thối tha kia, mới biết là do hắn không yên lòng về lũ ngựa, cho nên nửa đêm đến chuồng kiểm tra.
Con ngựa chết tiệt!
Con ngựa đáng ghét!
Dám đoạt nam nhân của bổn công tước.
Ngày thi đấu càng tới gần, Rennes Kerman lại càng sủng ái lũ ngựa hơn, chăm sóc vô cùng cẩn thận, làm cho công tước cao ngạo cảm thấy rất khó chịu.
“Hôm nay tên kia lại chạy đến chuồng ngựa rồi sao?” Công tước nhìn một đống mĩ thực trên bàn ăn, lại nhìn cái ghế trống trơn bên cạnh đó, vẻ mặt vô cùng mất hứng.
“Vâng ạ, công tước đại nhân, tiên sinh Rennes Kerman chăm sóc cho lũ ngựa thật tỉ mỉ.”
“Hừ, đến mức quên ăn quên ngủ rồi!”
“Xem ra quốc vương bệ hạ kính ái của chúng ta nhất định sẽ như mong muốn mà giật được giải nhất cuộc thi đua ngựa sắp tới.” Nói đến vị thuần ngựa đặc biệt đang ở trong lâu đài công tước, trong giọng nói của quản gia cũng không khỏi tràn ngập tán thưởng: “Tiên sinh Rennes Kerman quả không hổ là nhà thuần ngựa số một, không chỉ có kỹ xảo cao siêu nhất, mà còn tình yêu thương quan tâm đến lũ ngựa đúng là không nhà thuần ngựa nào sánh được. Có thể làm ngựa của Rennes Kerman, nhất định sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Trong lòng công tước lại càng không thoải mái.
Có hai con ngựa tranh sủng ái đã đủ ghét rồi, cái tên hỗn đản này sẽ không định làm loạn, đoạt luôn cả ngựa phu của chủ nhân hắn đấy chứ?
Hắn muốn chết sao?
Công tước Wayne đen mặt, hung tợn trừng mắt nhìn quản gia: “Ngươi uống nhầm thuốc hả? Làm ngươi không muốn, lại thích làm ngựa? Có muốn bổn công tước lập tức nhốt ngươi vào chuồng, cho ngươi hưởng hạnh phúc của ngựa không hả?”
Quản gia lại càng hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Không không không! Công tước đại nhân, tôi chỉ thuật lại thôi mà…”
“Thuật lại? Thuật của người nào?”
“Ách, đây là lời các cô gái thường vây quanh tiên sinh Rennes Kerman ạ.”
“Cái gì? Cô gái?” Thanh âm của công tước Wayne lập tức thay đổi.
Rennes Kerman!
Ngươi dám làm loạn sau lưng bổn công tước sao? Ta sẽ cắt đứt cái “roi ngựa” của ngươi!
“Ồ, đối với các cô gái, mị lực của tiên sinh Rennes Kerman không hề giống người thường. Ngài ấy mới đến đây được mấy tháng, vậy mà đã có rất nhiều nữ hầu lặng lẽ thầm mến rồi.” Vì cố chuyển sự chú ý của chủ nhân đi, quản gia vội vàng báo cáo những tin tức nghe trộm được cho công tước Wayne.
“Hả?”
“Không chỉ có các nữ hầu, cả tiểu thư Kava lần trước còn nói muốn thỉnh giáo trình độ cưỡi ngựa của tiên sinh, ta nghĩ có lẽ nàng cũng muốn đến gần tiên sinh Rennes Kerman. Bất quá, hình như tiên sinh Rennes Kerman không hứng thú với phụ nữ thì phải.”
“Đương nhiên.”
Hắn chỉ hứng thú với bổn công tước thôi.
Đã hưởng qua mỹ vị cỏ xanh tươi mới mơn mởn của bổn công tước, ta không tin hắn còn có thể nuốt cái loại cỏ khô của lũ phụ nữ kia.
“Tôi cũng nghĩ vậy, trong mắt tiên sinh Rennes Kerman, bất luận ai cũng không bằng hai con ngựa thuần mỹ kia.”
“Cái gì? Ngựa? Ngươi đừng có nói nữa! Trong mắt tên kia, đương nhiên còn có người quan trọng hơn lũ ngựa rồi.”
“Công tước đại nhân, tôi không phải ăn nói hồ đồ, những lời này chính miệng tiên sinh Rennes Kerman nói với tôi mà.”
Sắc mặt công tước Wayne bỗng nhiên biến đổi.
“Lời ngươi nói là thật ư?”
“Tôi không dám lừa gạt ngài, công tước đại nhân.”
Hảo hả!
Cái tên chăn ngựa thối tha!
Ở trong lòng ngươi, chẳng lẽ bổn công tước ta còn kém hai con ngựa chết tiệt đó?
Ban ngày chăm sóc còn chưa đủ, buổi tối đang hầu hạ bổn công tước, cũng trốn đi chăm sóc chúng nó.
Ngựa chết tiệt!
Bổn công tước không tin không thể cướp được Rennes Kerman từ trong tay chúng mày!
Công tước Wayne thầm hạ quyết tâm.
“Công tước Wayne, ngài muốn đi đâu thế ạ?”
“Đi tìm Rennes Kerman!”
“Nhưng mà tiên sinh Kerman nói hôm nay muốn dẫn ngựa đi dã ngoại. Đây là thời gian ngài ấy cần bồi dưỡng thêm tình cảm với chúng.”
Bồi dưỡng tình cảm?
Thời gian bí mật?
Buồn cười, ở trong chuồng ngựa của bổn công tước thân mật chưa đủ sao mà còn muốn đi dã ngoại?
Không thể tha thứ được!
Công tước Wayne trong nhất thời bùng cháy phừng phừng.
“Bắt đầu từ hôm nay, hễ Rennes Kerman ở bên lũ ngựa, bổn công tước sẽ đi theo. Cái này là vì… vì sứ mạng mà quốc vương bệ hạ giao cho bổn công tước.”
Công tước Wayne ngay cả cơm cũng không ăn, lòng tràn ngập đố kỵ chạy đi tranh sủng với lũ ngựa!
|