Thiên Thần Chi Sủng
|
|
Chương 9-2
Trong đình thuỷ tạ tràn ngập hoan thanh tiếu ngữ (*), Mặc Nhiên ôm Ân Tường ngồi ở giữa, Đồng nhi cùng một đám thị nữ vây quanh, mọi người hết nhăn mặt lại vỗ tay, mỗi khi Ân Tường bị bọn họ đùa đến bật cười, mọi người sẽ không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười vui vẻ. “Ai, các ngươi thấy điện hạ bộ dáng giống nương nương hay là giống bệ hạ a?” Một tiểu thị nữ đột nhiên cất tiếng. Mọi người lập tức cúi sát vào nhìn kỹ, Đồng nhi còn nghiêm túc trả lời: “Nhìn dung mạo ta cảm thấy điện hạ rất giống bệ hạ, không phải mọi người đều nói, đứa con đầu lòng đều giống phụ thân sao?” “Ta lại cảm thấy điện hạ giống nương nương, ngươi xem ánh mắt này, ngập nước long lanh, xinh đẹp giống hệt nương nương vậy.” Một thị nữ khác phản bác, không quên nịnh bợ một chút. “Ánh mắt đúng là rất giống nương nương rồi, nhưng khuôn mặt cùng dáng người là giống bệ hạ a.” Đồng nhi nói. “Ngươi rõ ràng nói nhảm, điện hạ còn nhỏ như vậy, thấy thế nào cho ra dáng người a?” Một tiểu thị nữ cười trêu. Mặc Nhiên mỉm cười, không có tỏ thái độ gì. Mọi người đang chuyện trò vui vẻ, đột nhiên có kẻ không mời mà đến xông vào – một nữ tử đạp mây vội vàng hướng bên đình thuỷ tạ này bay thẳng tới. “Anh phi nương nương, ngài không thể vào! Ngài không thể vào a!!!” Chủ quản hậu cung cùng vài tên thị vệ bối rối đuổi theo nàng. Tươi cười trên gương mặt Mặc Nhiên cùng đám thị nữ lập tức biến mất, Anh phi đang muốn lướt qua hồ nước bay vào, bị thị vệ xông đến trước mặt ngăn cản, nàng giống như nữ nhân ghê gớm điêu ngoa liền gầm rú: “Tránh ra! Đám nô tài chết tiệt! Ta muốn đi nói rõ ràng với hắn!” Anh phi đầu bù tóc rối, y phục xộc xệch, phong quang xinh đẹp ngày xưa nay chẳng còn sót lại chút gì. Mặc Nhiên đứng lên, nói: “Để nàng vào.” Thị vệ cùng chủ quản nghe lệnh thối lui, Anh phi lập tức xông vào đình thuỷ tạ. Nàng ta không thèm để ý lễ tiết, chỉ vào Mặc Nhiên mắng to: “Ngươi là đồ tiểu nhân đê tiện!” Đồng nhi đứng một bên tức giận đáp trả: “Ngươi thật to gan! Dám nói nương nương như vậy!” Anh phi căm giận trừng mắt nhìn Đồng nhi, cao giọng la hét: “Ngươi là đồ cẩu nô tài! Ở đây không có chỗ cho người nói!” “Ngươi…” Đồng nhi đang phẫn nộ, Mặc Nhiên liền khoát tay. “Đồng nhi, ngươi lui ra, để ta giải quyết.” “Tiểu nữ xin vâng.” Chủ tử đã mở miệng, Đồng nhi phải nghe lời lui sang một bên. Mặc Nhiên ôm Ân Tường ngồi trở lại trên ghế, ung dung hỏi: “Xin hỏi Anh phi nương nương, vì sao mắng ta là đê tiện tiểu nhân?” “Ngươi không cần giả vờ! Nhất định là ngươi ở trước mặt bệ hạ nói xấu ta, bằng không người sẽ không bỗng nhiên muốn đem ta đuổi ra khỏi cung!” Nguyên lai là chuyện này, Mặc Nhiên trong lòng thở dài, từ khi y bắt đầu thừa nhận Ân Tường, Phiền Lê dường như muốn thể hiện quyết tâm của mình, đem toàn bộ phi tử khác trong hậu cung khiển hết ra ngoài. Đám phi tần không danh không phận đều chỉ xem đó là chuyện không may, ngoan ngoãn ly khai, cũng không thấy có người nào không phục chạy tới làm ầm ỹ. Mà Anh phi này vốn là quý phi, nếu không phục cũng không có gì lạ. Việc này vốn không phải trách nhiệm của Mặc Nhiên, nhưng hiện tại y thân là người đứng đầu hậu cung, xử lý tranh chấp của đám hậu phi chính là việc thuộc bổn phận của y, Mặc Nhiên nhẫn nại hướng Anh phi giải thích: “Anh phi, ta không có ở trước mặt bệ hạ nói bất cứ điều gì về ngươi, đem ngươi khiển đi là ý chỉ của chính bệ hạ.” “Ngươi gạt ta!” Anh phi hung hăng phản bác. “Ngươi rõ ràng là ghen tị! Ngươi không muốn bệ hạ sủng ái ta, không muốn bệ hạ đem Ân Tường điện hạ phó thác cho ta chiếu cố!” “Ngươi không nên nói như vậy, ta cũng không có biện pháp.” Mặc Nhiên bất đắc dĩ thở dài. “Ngươi đừng tưởng rằng ngươi sinh nhân tử (con trai) là tài giỏi! Ta còn giỏi hơn ngươi! Ta biết, ngươi chính là sợ ta cũng sinh ra cốt nhục của bệ hạ, uy hiếp địa vị của ngươi, cho nên muốn đem ta đuổi đi?” Anh phi tự biên tự diễn nói. “Anh phi nương nương, ngươi cũng thật biết cách kể chuyện.” Mặc Nhiên nhẹ nhàng cười nói, Anh phi bị Mặc Nhiên nói đâm tức giận muốn nhào qua, lại bị thị vệ cản lại. “Anh phi nương nương, ngươi thân phận cao quý như thế, không thích hợp làm loại sự tình nháo động này, hay là ngươi nghe theo ý chỉ của bệ hạ, ngoan ngoãn rời đi? Được không?” Mặc Nhiên dùng ngữ điệu như dỗ hài tử nói. “Ta sẽ không bị ngươi hù doạ! Bệ hạ sủng ái ta như thế, làm sao lại vô duyên vô cớ đem ta khiển đi?” “Sủng ái của bệ hạ, vốn chính là một thứ vừa mơ hồ vừa dễ thay đổi.” Mặc Nhiên nheo mắt cười hỏi: “Anh phi nương nương chắc hẳn cũng rõ ràng đi?” “Ngươi… ngươi…” Anh phi tức giận đến độ khớp hàm run lên, lại không thể nào phản bác. “Ta đã giải thích nhiều như vậy, Anh phi nương nương mời trở về, nếu ngươi vẫn còn có điều gì bất mãn, mời ngươi tới gặp bệ hạ nói.” Mặc Nhiên hạ lệnh tiễn khách, chủ quản lập tức chỉ huy đám thị vệ đem Anh phi còn đang lồng lộn đi khỏi. “Nương nương, ngài thật sự là quá lợi hại!” Đồng nhi trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái. “Khiến nàng ta một câu cũng nói không được, mà nữ nhân kia lúc trước cũng quá kiêu ngạo, bây giờ như vậy hẳn là xứng đáng!” Mặc Nhiên uống một ngụm trà, chỉ cười mà không nói. Buổi tối, Mặc Nhiên dỗ Ân Tường ngủ, y ngồi một bên khẽ đong đưa chiếc nôi, Phiền Lê từ phía sau tiến vào ôm lấy y. “Nghe nói, hôm nay có ruồi bọ đáng ghét chạy vào?” Hắn kề sát bên vành tai bạch ngọc của Mặc Nhiên nói nhỏ. Mặc Nhiên cười nhẹ. “Ân, bất quá có người thay ta đem nó đuổi đi.” “Ta sẽ không để cho ruồi bọ lại vào quấy nhiễu ngươi.” Phiền Lê hôn lên hai má Mặc Nhiên, ngữ ý kiên định nói. “Bệ hạ, ngươi nói như vậy, các nàng đều rất khó chấp nhận.” “Ta mặc kệ đám người kia làm sao, dám đến làm phiền ngươi, ta tuyệt đối không tha.” Vẫn là bá đạo như trước a, Mặc Nhiên thở dài. “Nàng tới tìm ta cũng không hẳn đáng trách, dù sao ta bây giờ đã là ‘Thiên hậu nương nương’, chuyện hậu cung đều do ta quản, ta làm sao trốn tránh?” Phiền Lê kinh ngạc, ngữ khí hưng phấn hỏi: “Ngươi nguyện ý nhận danh phận Thiên hậu?” “Có thể không nguyện ý sao?” Mặc Nhiên cười hỏi lại, Phiền Lê lại trầm mặc một lúc lâu, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Hắn bỗng nhiên kéo Mặc Nhiên đứng dậy. “Ngươi theo ta đến nơi này.” “Đi đâu?” “Đừng hỏi, nhắm mắt lại đã.” Phiền Lê yêu cầu, Mặc Nhiên nghe lời nhắm mắt lại, thật muốn xem lần này hắn muốn làm cái trò gì. Không thể tưởng được Phiền Lê bảo y nhắm mắt còn chưa đủ, hắn thậm chí còn xuất ra một chiếc khăn lụa, đem che mắt Mặc Nhiên. “Bệ hạ, người muốn cùng ta chơi trốn tìm hay sao?” Mặc Nhiên cười hỏi. Phiền Lê cách khăn lụa hôn lên mắt y, hắn nắm tay Mặc Nhiên, nhẹ nhàng phi thân ra ngoài cửa sổ. Mặc Nhiên mắt không nhìn thấy được, chỉ có thể dựa sát vào Phiền Lê, nương theo hắn mà bay. Mặc Nhiên cảm giác mình đã bay khỏi phạm vi hậu cung, thanh âm xung quanh bắt đầu trở nên linh hoạt kỳ ảo, bọn họ tựa hồ đi đến một nơi nào đó rất tĩnh lặng. “Tới rồi.” Phiền Lê đỡ y đáp xuống, Mặc Nhiên ngửi được một mùi hương quen thuộc, Phiền Lê thay y tháo khăn lụa xuống, Mặc Nhiên vội mở mắt. “Đây là…” Mặc Nhiên giật mình nhìn cảnh vật trước mắt, Phiền Lê đã đưa y đến bạch ngọc thần miếu trong Hoàng lăng! Chính y lần trước đã ở trong này chạy trốn. Nơi này so với thời điểm Mặc Nhiên rời đi không có gì thay đổi, điều khiến y kinh ngạc nhất chính là, phượng quan lần trước y đem đội lên đầu pho tượng cư nhiên còn chưa tháo xuống. “Ngươi đem chuỗi liên tử ta tặng ngươi, vòng tay cùng phượng quan toàn bộ để ở trong này phải không?” Phiền Lê ngữ điệu bình thản hỏi, nghe không ra hắn đang tức giận hay là đau lòng. “Người vẫn để chúng ở đây?” Mặc Nhiên kinh ngạc. “Ta chờ ngươi tự mình đem chúng trở về.” Phiền Lê ý vị nói, dường như làm vậy mới có thể chứng minh quan hệ của hai người đã trở lại như trước. Mặc Nhiên có chút ngạc nhiên, rồi chợt nở nụ cười. “Bệ hạ, người cứ như hài tử vậy.” Phiền Lê khẽ nâng cằm Mặc Nhiên lên, nhìn thật sâu vào mắt y. “Vậy ngươi có muốn đem chúng trở về hay không?” “Ta có thể không muốn sao?” Mặc Nhiên lại hỏi lại. “Không thể.” Phiền Lê mãnh liệt trả lời, Mặc Nhiên lần thứ hai lại thấy buồn cười. Lòng bàn tay Phiền Lê nổi lên kim quang, vòng tay bị vứt trên mặt đất cùng liên tử dưới đáy hồ được triệu hồi, bay về trong tay hắn. Mặc Nhiên vươn tay, để Phiền Lê đeo vòng cho mình, y sờ nhẹ lên ba lỗ trống trên chiếc vòng, tự giễu nói: “Tam cẩn thạch bị ta đưa cho hai hài tử không tâm không phế (*) kia rồi.” “Ta sẽ tặng ngươi ba viên bảo thạch vừa đẹp vừa lợi hại hơn.” Phiền Lê dùng khẩu khí áp chế nói. “Vậy xin đa tạ bệ hạ trước.” Mặc Nhiên lúm đồng tiền như hoa nở rộ. Phiền Lê tiếp theo đem chuỗi liên tử đeo lên cổ Mặc Nhiên, không quên bá đạo mệnh lệnh: “Từ nay về sau, ngươi không bao giờ được tháo xuống nữa.” “Tuân mệnh.” Mặc Nhiên bướng bỉnh trả lời. Cuối cùng, là phượng quan. Phiền Lê bay đến gần pho tượng, đem phượng quan bắt lấy. Mặc Nhiên giống như trong lễ nghi sắc phong lúc trước, quỳ một gối, không khí nhất thời trở nên trang trọng. Phiền Lê hai tay cầm phượng quan, chậm rãi hạ xuống, đem phượng quan đội lên đầu Mặc Nhiên. Mọi thứ đều đã quay về với nguyên chủ, Mặc Nhiên đứng lên. Phiền Lê thâm tình nhìn y, trong ánh mắt như có thiên ngôn vạn ngữ (*). Mặc Nhiên ở dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, khuôn mặt dần dần ửng đỏ, y vội lấy tay vuốt vuốt tóc, cố che dấu vẻ lúng túng của chính mình. Phiền Lê lại nâng cằm y lên, gạt tóc để lộ gương mặt Mặc Nhiên. Phiền Lê khẽ nheo mắt, chậm rãi tiến đền gần y. Mặc Nhiên mí mắt rung động, dần dần khép lại. Hơi thở của Phiền Lê mơn man trên làn môi mềm mại như cánh hoa của Mặc Nhiên, khiến y vô thức hé mở đôi môi. Cảm giác mềm mại như Mặc Nhiên chờ đợi không có dừng ở trên môi, một trận gió phất qua bên tai Mặc Nhiên, ngay sau đó là ‘rầm’ một tiếng. Mặc Nhiên lập tức mở mắt ra, chỉ thấy Phiền Lê thống khổ ôm đầu quỳ rạp trên mặt đất. “Bệ hạ!” Mặc Nhiên chấn động, đang muốn ngồi xuống, Phiền Lê đột nhiên rống to: “Không được lại đây!” “Bệ hạ?” Mặc Nhiên vì vẻ mặt đau đớn khổ sở của hắn mà kinh hoảng. “Người làm sao vậy?” “Ô…” Ở vị trí huyệt ấn đường của Phiền Lê, một luồng ánh sáng từ dưới da hắn phóng xuyên ra. Phiền Lê đau đến mức vật vã trên mặt đất, toàn bộ phần đầu của hắn đều sáng lên, Mặc Nhiên bị cảnh tượng này làm cho sợ hãi. “A ——!” Phiền Lê không khống chế được gào thét đứng lên, một chùm sáng từ đỉnh đầu của hắn phát ra, cả tòa thần miếu đều chấn động. “Bệ hạ!” Mặc Nhiên liều lĩnh bước qua ôm lấy hắn, chùm tia sáng kia lại chiếu đến trên nóc nhà khuếch tán thành một mảng lớn. Thứ ánh sáng kia dường như có sinh mệnh, không ngừng chuyển động, màu sắc hỗn độn bên trong cũng không ngừng hội hợp, biến hóa. Đầu Phiền Lê cuối cùng cũng hết đau, hắn thở hào hển, cùng Mặc Nhiên nhìn thứ hào quang kia. Hào quang dần tụ lại, hình thành hình thể của một người, những màu sắc loạn thất bát tao cũng dần quy vị. Bóng người kia càng lúc càng rõ nét, đến lúc hoàn toàn rõ ràng, Mặc Nhiên cùng Phiền Lê khiếp sợ nhìn chằm chằm “Hắn”. Hào quang kia cư nhiên biến thành một gã nam tử cùng Phiền Lê giống nhau y hệt! “Này… này không phải là sự thật đi…” Ánh mắt Mặc Nhiên không ngừng chuyển qua chuyển lại nhìn nam nhân kia cùng Phiền Lê, nam nhân chẳng những ngoại hình như cùng Phiền Lê từ một khuôn mẫu mà ra, ngay cả y phục trên người cũng cùng Phiền Lê không có gì sai biệt! Quả thực hai người giống nhau như hai giọt nước. Phiền Lê đối với sự xuất hiện của nam tử này hoàn toàn không có manh mối, hắn điều hoà hơi thở một chút, rồi đỡ trán đứng lên, cả giận nói: “Ngươi là quái vật gì?” Một thanh âm tà mị từ bên ngoài truyền đến: “Hắn chính là người a, bệ hạ thân ái của thần.” Mặc Nhiên cùng Phiền Lê theo tiếng nói nhìn lại, một kim phát nam tử thân mặc lục y bước tới, tên Phiền Lê giả kia cũng từ từ đáp xuống bên cạnh hắn. “Hoàn La? Là ngươi làm?” Phiền Lê nhanh chóng hiểu ra. “Đúng vậy.” Hoàn La một tay vô cùng thân thiết ôm lấy vai của Phiền Lê giả, cười nói: “Thứ lần trước ta cho người uống không phải là cái gì ngọc trì tiên tửu, đó là thần thuỷ do ta thiên tân vạn khổ luyện ra, nó có thể đem thần lực, trí nhớ, diện mạo, tính tình của ngài lén thu lại, hội tụ ở trong đầu của ngài, hình thành một sinh mệnh hoàn toàn mới, tiếp theo sẽ tách ra khỏi ngài.” Nguyên lai từ trước tới nay thường xuyên đau đầu đến độ muốn nứt ra là vì vậy! Phiền Lê nổi giận muốn xông qua, lại bị Mặc Nhiên đỡ lấy, Mặc Nhiên ý bảo hắn đừng kích động, y chuyển hướng Hoàn La, hỏi: “Nói như vậy, thần lực, trí nhớ, diện mạo, tính tình của nam nhân này giống hệt bệ hạ?” “Đúng vậy, mà cũng có thể nói, hắn so với bệ hạ còn mạnh hơn.” Hoàn La vuốt ve cằm của Phiền Lê giả, cười đầy quyến rũ nói. “Đúng là xằng bậy!” Phiền Lê nổi trận lôi đình, Mặc Nhiên dùng ánh mắt ngăn hắn lại, y tiếp tục hỏi Hoàn La: “Ngươi làm như vậy, là có mục đích gì?” “Bởi vì, ta muốn tạo ra một bệ hạ hoàn toàn thuộc về ta.” Hoàn La lại ôm cổ Phiền Lê giả, nhìn Mặc Nhiên đầy căm ghét, nói: “Ta biết bệ hạ vĩnh viễn cũng sẽ không coi trọng ta, cho nên ta muốn tạo ra một tân bệ hạ, một bệ hạ của ta, một bệ hạ biết nghe lời ta.” “Ngươi nằm mơ đi.” Phiền Lê hung hăng nói. “Vậy sao? Nhưng hiện tại ta đã thành công.” Hoàn La kiêu ngạo chống tay, hắn chỉ vào Phiền Lê, đối với tên giả mạo kia hạ lệnh: “Giết hắn, như vậy ngươi có thể thay thế hắn trở thành quân chủ của thiên giới.” Phiền Lê giả lập tức từ trong lòng bàn tay xuất ra một thanh trường kiếm sắc bén, Phiền Lê cũng xuất kiếm, chuẩn bị ứng chiến. Tên Phiền Lê giả kia nhìn Hoàn La đang đứng phía trước, trong mắt loé lên tinh quang, hắn cầm kiếm đột nhiên một đâm! Xuyên qua ngực Hoàn La! Tất cả đều bị hành động của hắn làm cho choáng váng, đặc biệt là Hoàn La, hắn toàn thân run rẩy, hai mắt trừng lớn. “Vì… vì cái gì…” Hắn dùng thanh âm như sắp khóc hỏi, hắn vạn vạn cũng không ngờ được người do mình tự tay tạo ra lại hướng chính mình hạ độc thủ. “Ta chán ghét bị người khác sai bảo.” Phiền Lê giả ghé vào bên tai hắn lãnh khốc nói, Phiền Lê thật ở bên kia cũng vui mừng cười ha hả. “Ha ha ha… Hoàn La, chính ngươi cũng nói, hắn là phân thân của ta. Ta ngay cả đến Thái Thiên hậu nâng đỡ ta lên đế vị cũng giết, ngươi nghĩ rằng cái tên giống ta này sẽ ngoan ngoãn làm con rối của ngươi sao?” “Á…” Hoàn La cả người là huyết ngã xuống đất, Phiền Lê giả hướng hắn xuất ra một khối quang cầu, đem hắn hoàn toàn thiêu huỷ. Hắn giơ kiếm chỉ thẳng Phiền Lê, cười lạnh nói: “Kế tiếp, là đến phiên ngươi.” “Để xem ngươi có bản lĩnh đó hay không đã.” Phiền Lê hừ lạnh, hắn nói Mặc Nhiên thối lui. “Mặc Nhiên, lui sang một bên đi.” Phiền Lê giả kia cũng dùng ánh mắt thâm tình nhìn Mặc Nhiên, hắn nói: “Mặc Nhiên, lui xa một chút, thương tổn đến ngươi sẽ không tốt.” Mặc Nhiên kinh ngạc, Phiền Lê tức giận trừng mắt nhìn hắn. “Khi nào thì đến phiên ngươi đối Mặc Nhiên nói chuyện?!” “Mặc Nhiên là của ta, tất cả những gì của ngươi, đều là của ta.” Phiền Lê giả âm hiểm cười. “Khẩu khí của đồ giả mạo cũng lớn thật!” Phiền Lê rống giận, vung kiếm hướng hắn chém thẳng xuống, Phiền Lê giả lập tức huy kiếm phản kích, hai đạo kiếm khí chính diện giao phong, đem bạch ngọc thần miếu chấn sụp. Mặc Nhiên vội vã bay ra ngoài, một tiếng nổ lớn vang lên đầy hỗn loạn, Phiền Lê thật Phiền Lê giả nhất loạt từ trong thần miếu đổ nát bay ra, ở trên không trung lại một trận ác đấu, sấm sét cùng quang cầu không ngừng bay qua bay lại, khiến Hoàng lăng cũng bị tổn hại vài phần. Hai người bọn họ thế lực ngang nhau, đánh qua đánh lại đến trăm hiệp cũng khó phân thắng bại. Hai thân ảnh vừa lao vào nhau, lại nhanh chóng tách ra, Mặc Nhiên cũng không phân biệt được người nào là thật người nào là giả. Phiền Lê thật Phiền Lê giả càng đấu càng kịch liệt, bọn họ vừa đánh, vừa hướng hoàng cung bay qua. Mặc Nhiên cũng vội niệm phi hành chú bay sát phía sau. Khi sắp đến phạm vi cung điện, một Phiền Lê từ trong tay chém ra một đạo quang hình trăng khuyết, đem người kia đánh rơi xuống đất, Phiền Lê bị đánh trúng rơi xuống khoảng sân trước cung, cú va chạm tạo nên một cái hố lớn. Hắn rất nhanh lại đứng lên, hướng người kia tiếp tục kịch chiến. Đám thần tướng cùng đại thần trong cung đều chạy ra, khi bọn hắn nhìn thấy có đến hai Phiền Lê giống hệt nhau, tất cả đều bị doạ suýt ngất. Hai Phiền Lê đều dừng lại trên nóc nhà, một người đối với đám thiên thần đứng dưới hô to: “Tên này cả gan giả mạo ta! Các ngươi còn không mau đến giết hắn?!” Phiền Lê kia cũng không chấp nhận yếu thế rống to: “Hắn mới là giả mạo! Các ngươi còn đứng đó làm gì?! Còn không mau giết hắn?!” Đám thiên thần nhất thời lúng túng, không biết nên nghe ai. Hai Phiền Lê lại bắt đầu kịch chiến, phần mái của hoàng cung bị tốc đi, trên không trung vì hai người đan xen đối chiến mà hình thành một tấm màn sấm sét. Trên mặt đất đột nhiên xuất hiện cuồng phong, đất cát mù trời, sấm sét trên trời cũng xen cài vào nhau, đám thiên thần cuống quýt chạy trốn, một số đại thần lại chạy vội tới bên người Mặc Nhiên, lo lắng hỏi: “Nương nương! Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc người nào mới là chân chính bệ hạ?” “Ta cũng không biết.” Mặc Nhiên nhìn hai thân ảnh chuyển động rất nhanh trên không trung, không thể tưởng được phân thân kia cư nhiên lại có sức mạnh lớn như thế, xem ra Phiền Lê không thể dễ dàng tiêu diệt hắn. Hai Phiền Lê càng đánh càng hăng, hoàn toàn bất phân thắng bại. Lúc này, chỉ cần có người ra tay trợ giúp một trong hai người, rất nhanh có thể đem người kia tiêu diệt, nhưng, rốt cuộc người nào mới là Phiền Lê thật? Mặc Nhiên trong lòng linh quang chợt lóe, y nhìn đám thiên thần hô to: “Ta có biện pháp phân biệt thật giả! Các ngươi hảo hảo nhìn!” Mặc Nhiên hướng hai Phiền Lê bay qua, một Phiền Lê từ trong tay bắn ra một chùm hào quang, người kia rất nhanh liền tránh được. Mặc Nhiên nhìn đúng thời cơ, chủ động hướng hào quang kia xông tới! “A —— ” Mặc Nhiên bị đánh trúng, hai Phiền Lê đồng thời kêu to: “Mặc Nhiên!” Mặc Nhiên rơi xuống mái nhà, một Phiền Lê nhào tới bên cạnh y, ôm lấy y, đau lòng rống giận: “Ngu ngốc! Ngươi xông ra làm gì?!” Người này là thật sao? Mặc Nhiên còn đang suy nghĩ, không thể tưởng được Phiền Lê kia cũng vội lại đây, vẻ lo lắng trên mặt hắn không hề kém. “Mặc Nhiên!!” Hắn dùng sức đem Phiền Lê kia đẩy ra, ôm lấy Mặc Nhiên. “Hỗn đản! Ngươi đừng đụng vào hắn!” Người còn lại cũng nhào qua, gầm lên: “Bỏ cái tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Hai Phiền Lê lại bắt đầu tranh chấp, Mặc Nhiên rối loạn, đã không thể làm rõ ràng ai thật ai giả, chỉ biết hỏi: “Các ngươi rốt cuộc người nào là thật?” “Ta mới là thật!” Hai Phiền Lê lại đồng thời trả lời, một Phiền Lê chợt phẫn nộ phản bác: “Ngươi là giả mạo còn dám nói mình là thật?!” “Ngươi mới là giả mạo! Khốn kiếp! Đứng lên! Ta không giết ngươi không được!” Phiền Lê kia nóng nảy đứng dậy. “Ta sợ ngươi sao?!” Phiền Lê còn lại cũng đứng lên theo, hai Phiền Lê trước khi rời đi, lại đồng thanh dặn dò Mặc Nhiên: “Không được chạy đến nữa! Hảo hảo ở một bên đợi!” Mặc Nhiên mở to mắt, nhìn bọn họ lần thứ hai bay lên không trung khai chiến. Thần tướng chạy tới bên cạnh y, hỏi: “Nương nương, ngài đã phân biệt được người nào là thật sao?” “Chỉ e là chưa được.” Mặc Nhiên đang nói, hai Phiền Lê phút chốc hóa thân thành hai luồng hào quang, bọn họ giống như lưu tinh bay ra phía ngoài hoàng cung, hướng tới một nơi phát ra lục quang đáp xuống, đám thần tướng kêu to: “Bọn họ đến Thánh sơn bên kia!” Thánh sơn? Mặc Nhiên chưa bao giờ nghe qua địa danh này, thần tướng đều đáp mây bay đuổi qua, Mặc Nhiên cũng đành đi theo. Phía bên ngoài hoàng cung là một biển mây lớn, nếu bay xa thêm một chút, liền xuất hiện một hồ nước, hồ nước ở trong bóng tối phát ra thứ ánh sáng màu xanh biếc, có vô số cột trụ cùng cầu thang chìm trong nước, xem ra đây là một phế tích, lướt qua một cổng vòm thật lớn đã bị tàn phá, phía trước xuất hiện một vách đá phát quang cao ngất, trên vách đá tựa hồ dựng đứng rất nhiều thanh thủy tinh hình kiếm, nơi này chính là Thánh sơn. Thác nước to nhỏ từ trên núi phi thẳng xuống, ở chân núi hình thành cầu vồng rực rỡ. Hai luồng hào quang ở trên đỉnh núi lại sáp vào nhau, một đoàn bị đánh rơi xuống, va mạnh vào ngọn núi, cả tòa Thánh sơn bị chấn động, bụi mù mịt cùng đá vụn cản bước Mặc Nhiên cùng thần tướng đi tiếp, đoàn người đành lùi lại ở hồ nước phía dưới. “Hô.. hô.. hô…” Phiền Lê thở dốc, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay, thân kiếm hấp thu thần lực của hắn, phát ra kim quang chói mắt. Phiền Lê giả ngã trên mặt đất vẫn không nhúc nhích, giống như đã mất đi ý thức. “Hô ——!!” Phiền Lê thét lên, giơ kiếm đâm thẳng xuống, thanh kiếm xuyên qua ngực Phiền Lê giả. Phiền Lê giả trong khoảnh khắc liền mở mắt, hắn một tay nắm lấy thanh kiếm đang đâm vào trong ngực mình, trên mặt hiện lên vẻ cười tà ác. Phiền Lê cả kinh, Phiền Lê giả đột nhiên một chưởng đánh trúng lồng ngực của hắn, Phiền Lê bị đánh bay ra đi, va gãy vô số thanh thủy tinh. Phiền Lê giả hướng hắn đi đến, Phiền Lê nhìn chằm chằm vào ngực đối phương, nơi đó cư nhiên không có chảy ra một giọt huyết! Phiền Lê giả thừa dịp hắn còn tại ngẩn người, vỗ tay bắn ra một chùm tử quang. Phiền Lê tức thì kịp phản ứng, hắn cũng vỗ tay phản kích. — Chú giải: hoan thanh tiếu ngữ (*) – tiếng cười nói vui vẻ vô tâm vô phế (*) – kiểu như không có tim, vô lương tâm í =.= thiên ngôn vạn ngữ (*) – ngàn lời muốn nói ~ =))
|
Chương 10-1
Rầm! Rầm! Rầm!!! Trên núi truyền đến mấy tiếng nổ mạnh liên tiếp, Mặc Nhiên cùng chúng đại thần kinh ngạc ngẩng đầu nhìn, một lát sau, có một đạo hào quang từ từ rơi xuống. “Phiền Lê!” Mặc Nhiên hướng hắn đi qua. Trên người Phiền Lê đầy những vết thương thâm tím, hắn ôm ngực đứng xuống một phiến cầu thang nổi trên mặt nước, Mặc Nhiên thấy hắn, trong lòng hiện lên cảm giác nghi ngờ. “Mặc Nhiên!” Hắn hướng y vươn tay, Mặc Nhiên vội bước qua, Phiền Lê một tay ôm lấy y kéo vào trong ngực. Đám thần tướng cũng vội vàng chạy qua. “Bệ hạ! Bệ hạ người không có việc gì đi?” “Không có việc gì.” Phiền Lê được Mặc Nhiên đỡ đứng lên, hắn phun ra một ngụm nước bọt có lẫn huyết. “Còn cái tên giả mạo kia?” “Đã chết.” Phiền Lê lời ít mà ý nhiều, hắn tựa vào trên vai Mặc Nhiên, thấp giọng nói: “Mệt chết ta, chúng ta mau trở về thôi.” Mặc Nhiên không nói một tiếng đỡ lấy hắn, bay trở về cung. Các đại thần đang nóng lòng như lửa đốt thấy bọn họ đã trở lại, lập tức tiến đến hỏi han. “Bệ hạ, tên giả mạo kia đâu?” “Bệ hạ, việc này không đơn giản a, nhất định phải điều tra rõ!” “Bệ hạ, vi thần cho rằng…” Phiền Lê không nhẫn nại được rống lên: “Đều cút hết cho ta! Có chuyện gì sáng mai nói sau!” Các đại thần biết rõ tính nết của hắn, không dám khinh suất, ngoan ngoãn khép miệng nhường đường. Phiền Lê cùng Mặc Nhiên ở dưới cái nhìn của bọn họ, cùng bay trở lại hậu cung. Vì không muốn Ân Tường bị làm ồn quấy khóc, Phiền Lê sai nhũ mẫu ôm hắn đến phòng khác. Ngự y qua đây thay Phiền Lê làm vài thứ trị liệu đơn giản, các vết thương trên người hắn rất nhanh liền phục hồi như cũ. Ngự y cùng thị thần đều đã lui ra, trong phòng chỉ còn Mặc Nhiên cùng Phiền Lê. “Một buổi tối hảo hảo như vậy lại náo động hết cả.” Phiền Lê ngồi ở trên giường, ấn ấn bả vai, dùng ngữ khí oán giận nói. Mặc Nhiên đứng ở trước mặt hắn, sắc mặt âm trầm nhìn chăm chú vào hắn. “Làm sao vậy? Còn không lại đây ngủ?” Phiền Lê khó hiểu hỏi. “Ngươi là giả phải không?” Mặc Nhiên nói nhỏ. Phiền Lê ngẩn ra, chợt nhíu chặt mày. “Ngươi đang nói ngốc gì vậy?” “Ngươi là giả mạo. Đúng không?” Mặc Nhiên lặp lại. “Mặc Nhiên, như thế nào ngay cả ngươi cũng trở nên hồ đồ?” Phiền Lê ra vẻ tức giận. “Ngươi không cần giả vờ, ngươi không phải là bệ hạ thật sự.” Mặc Nhiên khẳng định vô cùng chắc chắn. “Ngươi dựa vào cái gì nói ta không phải thật?” Đối phương hỏi, Mặc Nhiên lui ra phía sau từng bước, nói: “Tuy rằng thanh âm, diện mạo, lời nói và hành động của ngươi, đều giống hệt bệ hạ, chính là trên người của ngươi không có loại khí thế độc đáo của hắn.” “Khí thế độc đáo gì?” Mặc Nhiên đưa tay đặt lên trên ngực, cười đầy mê hoặc nói: “Mỗi khi ở bên bệ hạ, ta sẽ có một loại cảm giác bị áp chế tới mức thở không nổi, cái loại khí tức áp đảo trên người hắn này, ngươi như thế nào cũng không thể bắt chước được.” Đối phương không nói gì, Mặc Nhiên lại nói: “Mới vừa rồi, khi hai người các ngươi cùng nhau tiếp cận ta, cảm giác của ta không được rõ ràng như vậy, hiện tại, chỉ còn một mình với ngươi, ta càng thêm xác định, ngươi căn bản không phải bệ hạ.” “Ha ha ha!!!” Nam nhân đột nhiên cười lớn, hắn một tay che mặt, ánh mắt xuyên qua khe hở giữa hai ngón tay liếc đến Mặc Nhiên. “Nói không sai, ta quả thật là giả.” “Rốt cuộc ngươi cũng thừa nhận?” Mặc Nhiên chế nhạo hỏi. “Thừa nhận thì sao? Thật hay giả, cũng chẳng có gì khác nhau, ta chính là Phiền Lê, ta chính là quân chủ của thiên giới.” “Ngươi chính là kẻ giả mạo, chỉ cần chúng thần biết được, ngươi sẽ không được sống yên ổn.” Mặc Nhiên lạnh lùng nhắc hắn. “Đúng vậy a, chính là liệu có ai biết được điều đó hay không?” Phiền Lê giả ngạo mạn nói. “Phiền Lê đã chết, trên đời chỉ còn một Phiền Lê là ta, ta chính là chân chính Thiên đế.” “Ngươi nói dối.” Mặc Nhiên đã định liệu trước liền phản bác: “Bệ hạ căn bản không chết.” Phiền Lê giả âm hiểm nheo mắt, trầm giọng nói: “Hắn đã chết.” “Nếu hắn đã chết, ngươi sẽ không bất an như vậy.” “Ta bất an?” Phiền Lê giải cười nhạo một tiếng. “Đúng, ngươi đang bất an, ánh mắt của ngươi là sợ hãi đúng không?” Mặc Nhiên ôn nhu nói, Phiền Lê giả trong mắt hiện lên nét lo lắng bị nhìn thấu, hắn bước qua đem Mặc Nhiên áp đến trên tường. Mặc Nhiên không phản kháng, chỉ nhìn thẳng vào hắn, Phiền Lê giả nhìn chăm chú y một lúc lâu, đột nhiên lại cười rộ lên. “Thật không hổ là người được ta để mắt tới, tiểu yêu giảo hoạt này, ngươi đã biết hắn còn chưa chết, vậy ngươi có muốn hắn trở về hay không?” Hắn thèm khát liếm lên hai má mềm mịn của Mặc Nhiên. “Chuyện này đối với ta không quan trọng.” Mặc Nhiên nhún vai ra vẻ không quan tâm. “Ngươi thật đúng là lãnh khốc, nhưng ta lại yêu ngươi ở điểm ấy.” Phiền Lê giả ở bên tai hắn nó nhỏ: “Ngươi biết không? Thời điểm ta ở trong cơ thể Phiền Lê vẫn nhìn đến ngươi, cái tên thô bạo kia căn bản không xứng với ngươi, mỗi lần nhìn thấy hắn khi dễ ngươi, ta đều thấy đau lòng, ta nhất định sẽ không giống hắn, ta nhất định sẽ hảo hảo trân trọng ngươi.” “Ta đây thật cảm động đến rơi nước mắt.” Mặc Nhiên nở nụ cười chế nhạo. Phiền Lê giả nghiêm nghị nhìn ánh mắt của Mặc Nhiên, thanh âm lạnh lùng hỏi: “Ngươi cảm thấy hắn so với ta tốt hơn chăng?” “Không có gì tốt đẹp để so sánh.” Mặc Nhiên dùng khẩu khí mỉa mai nói: “Ngươi chỉ là giả mạo.” Trong mắt Phiền Lê giả bùng lên cuồng nộ, hắn dùng sức đem Mặc Nhiên hất ra, Mặc Nhiên va phải mép bàn, cái trán lập tức tróc da lưu huyết. Phiền Lê giả ngay sau đó lại hối hận, bước qua ôm lấy Mặc Nhiên. “Thực xin lỗi! Thực xin lỗi!” Hắn liên thanh giải thích, vội vã trị liệu cho Mặc Nhiên. “Ta là quá kích động, Mặc Nhiên, ngươi tha thứ cho ta.” Miệng vết thương trên trán Mặc Nhiên đã khép lại, y lạnh lùng đưa hắn đẩy ra. “Xem ra tính cách thô bạo của ngươi cũng chẳng thua kém gì hắn.” Mặc Nhiên mỉa mai, rồi chậm rãi đi đến bên giường nằm xuống. Phiền Lê giả siết chặt nắm tay, khó chịu gầm nhẹ: “Ta không giống hắn như vậy! Ta so với cái tên ngang ngược kia càng có tư cách thống lĩnh thiên giới, ta so với hắn càng có tư cách có được ngươi!” Mặc Nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái. “Vậy còn phải xem có đúng như lời ngươi nói hay không.” Phiền Lê giả liền nằm xuống cạnh y, hắn tựa vào vai Mặc Nhiên, thấp giọng nói: “Mặc Nhiên, ta biết ngươi tuyệt không yêu hắn, ngươi chính là bị bắt lưu lại bên cạnh hắn, cho nên, mặc kệ hắn còn sống hay đã chết, ngươi đều không cần để ý tới, bởi vì, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hạnh phúc.” Hắn nói xong, kéo Mặc Nhiên qua, hôn lên môi y. Mặc Nhiên mặt không cảm xúc cùng hắn hôn môi, đáy mắt dần dần xuất hiện tia sáng khác thường. Tay hắn bắt đầu thâm nhập quần áo Mặc Nhiên, sờ lên làn da mềm mại trên đùi y. Mặc Nhiên mặt vẫn không chút biểu tình để mặc hắn vuốt ve, cho đến khi hắn sắp chạm vào vị trí giữa hai chân —— Mặc Nhiên đè tay hắn lại, dùng ánh mắt cự tuyệt nhìn hắn, nói rõ ràng: “Ta không muốn.” Phiền Lê giả cười khẽ một tiếng, thu tay về. Hắn phóng khoáng nói: “Được, ta sẽ không bức ngươi.” Mặc Nhiên không nói gì nữa, quay người qua một bên, Phiền Lê giả ở phía sau liền nói: “Ta muốn chứng minh cho ngươi thấy, ta cùng cái tên Phiền Lê kia không giống nhau, ta mới là người xứng đáng được ngươi yêu.” “Thật có lỗi.” Mặc Nhiên ngáp một cái, thờ ơ nói: “Trong hai người các ngươi, ta không yêu ai cả.” “Đừng lo a.” Phiền Lê giả ghé vào bên tai y nói nhỏ: “Như vậy cũng được, dù sao tên kia đã không còn cơ hội, còn ta, ta nhất định sẽ làm cho ngươi một lòng yêu ta.” Mặc Nhiên nhắm mắt lại, không để ý tới hắn. *** Mặc Nhiên một thân bạch y ngồi ở bên lan can, gió mát nhẹ nhàng lướt qua, tóc đen cùng tay áo rộng màu trắng bắt đầu lay động. Y chán ngán nắm lấy một ít ngư thực trong chén bạc đem rắc xuống trong nước. Đồng nhi rót một chén trà, nàng đem trà nâng đến phía sau Mặc Nhiên, cung kính hỏi: “Nương nương, ngài có muốn dùng trà hay không?” “Cứ để đó đi.” Mặc Nhiên quay đầu nhìn nhìn, lơ đãng hỏi: “Bệ hạ đâu?” “Bẩm nương nương, bệ hạ đang ở trong thư phòng nghị sự.” “Thật vậy sao?” “Đúng vậy a, tất cả mọi người đều nói, bệ hạ gần đây thay đổi thật nhiều a, người trước kia vốn ghét nhất là nghị sự mà.” “Ha ha…” Mặc Nhiên cười đến ý vị thâm trường. “Nương nương? Ngài cười cái gì a?” “Không có gì.” Mặc Nhiên đem ngư thực toàn bộ trút xuống nước, phủi phủi tay đứng lên. “Nương nương, ngài không uống trà sao?” “Để sau, ta còn có việc.” Mặc Nhiên ở dưới ánh nhìn đầy khó hiểu của Đồng nhi liền nhanh chóng rời đi. Mặc Nhiên đi qua một hành lang dài uốn lượn, lại qua lớp lớp cổng vòm, tiến vào đại điện thiên triều. Thần tướng canh ở đại môn theo đúng phận sự đem Mặc Nhiên ngăn lại, hỏi: “Nương nương? Ngài tới đây là có chuyện gì quan trọng?” Mặc Nhiên ném cho bọn hắn một cái nhìn lạnh băng, thanh âm lạnh lùng nói: “Tránh ra.” Thần tướng đành phải lui khai, Mặc Nhiên đẩy cửa mà vào. Y đi qua tầng tầng lớp lớp sa trướng, đến trước vương tọa, ngẩng đầu. Cột trụ phía sau vương tọa có treo một thanh kiếm, vỏ kiếm bằng hoàng kim, chuôi kiếm khảm đầy bảo thạch đủ sắc, bảo thạch ở trong bóng tối mờ ảo nổi lên một vòng sáng thần kỳ. Mặc Nhiên bên khoé môi hiện lên một nét cười lạnh băng, y phi thân lên, đem kiếm lấy xuống.
|
Chương 10-2
Đêm, biển mây mênh mông tựa như một tấm lụa đen không ngừng lay động, những ngôi sao rực rỡ sắc màu không ngừng nhấp nháy. Trong hoa viên, đom đóm lập loè giữa những đoá hoa, mặt nước hồ phẳng lặng phản chiếu những vì sao trên bầu trời. Có vô số những dục trì (bể tắm) hình vỏ sò trải ra lớp lớp, nhiệt khí trên mặt hồ lơ đãng phiêu động, đoá hoa trên mặt nước dập dềnh theo từng gợn sóng. Mặc Nhiên khoác một bộ sa y gần như trong suốt, đôi chân trần ngồi bên hồ, vươn tay đùa nghịch làn nước ấm áp. “Nương nương đâu?” Thanh âm trầm thấp đặc biệt của nam nhân vang lên ngoài cửa, một tiểu thị nữ đáp: “Bẩm Thiên đế, nương nương đang ở trong dục trì.” Vừa dứt lời, một thân ảnh khôi ngô đã xuất hiện ở sau tấm màn. Mặc Nhiên co một chân lên, hai tay ôm lấy đầu gối, lộ ra một phần đùi trắng nõn. Da và tóc của Mặc Nhiên đều đã bị nhiệt khí thấm ướt, lớp nước khiến làn da như sáng lấp lánh, thân thể của y ở dưới lớp sa y mỏng như ẩn như hiện, càng thêm vẻ phong tình. Mặc Nhiên biết bộ dáng của mình giờ phút này nhất định vô cùng hấp dẫn, bởi vì nam nhân sau khi tiến vào liền không có biện pháp rời mắt khỏi y, hắn không chút nào che dấu dục vọng trong mắt, dùng ánh mắt như sắp bốc hoả nhìn chằm chằm Mặc Nhiên. “Bệ hạ.” Mặc Nhiên nhẹ nhàng gọi một tiếng, Phiền Lê giả dục hỏa nhất thời bùng nổ, hắn bước qua ôm lấy Mặc Nhiên, điên cuồng mà cắn lên cổ y. Mặc Nhiên ha ha cười, vươn hai chân thon dài vòng ôm lấy hắn. “Ngươi chuẩn bị đem chính mình dâng cho ta sao? Ân?” Phiền Lê giả vừa liếm lên ngực y vừa hỏi, Mặc Nhiên đẩy hắn ra một chút, đưa một chân trắng nõn di chuyển từ dưới hạ thể của đối phương lên trên, cuối cùng đặt tại trên vai Phiền Lê giả, dùng ngón chân xinh đẹp gạt gạt mấy sợi tóc của hắn. Mặc Nhiên quyến rũ nhìn hắn, dùng khẩu khí khiến người ta mê muội mệnh lệnh nói: “Liếm ta.” Phiền Lê giả chợt hiểu ý, hắn quỳ một gối giống như khách hành hương, thành kính nâng lên chân ngọc của Mặc Nhiên, say mê liếm ngón chân ngọc ngà của y, rồi lại liếm vào bàn chân mềm mại. Mặc Nhiên giống như một nữ vương, từ trên cao nhìn xuống hắn. “Ngươi thích ta sao?” Mặc Nhiên kiều mị cười hỏi. “Thích, ta thích ngươi.” Phiền Lê giả liếm lên bắp chân của y. Mặc Nhiên hơi cúi người, tiến gần hắn thêm một chút, lại hỏi: “Ta có xinh đẹp hay không?” “Rất đẹp.” Phiền Lê giả mê muội nhìn y, Mặc Nhiên cười đến vô cùng mê hoặc. Đầu lưỡi của Phiền Lê giả đã sắp đi vào đùi trong của y, ánh mắt của Mặc Nhiên đột ngột biến đổi, trong tay phút chốc xuất ra một thanh kiếm. “Á!” Phiền Lê giả trên mặt bị kiềm hãm, phía sau lưng bị đâm thủng. Nét lả lơi trong mắt Mặc Nhiên toàn bộ biến mất, vẻ mặt của y khi ra tay chính là vô cùng âm lãnh. Hai tay của y cầm kiếm, dùng sức chém xuống! Phiền Lê giả nửa người rõ ràng bị xẻ ra. Mặc Nhiên rút Tích kiếm ra, vội vã nhảy lùi lại. Y nhìn thanh kiếm trong tay, cư nhiên không có dính vào một giọt huyết, trên mặt kiếm chỉ có một chút dịch thể sền sệt. Y lại nhìn về phía Phiền Lê giả kia, thân người bị xẻ đôi ra của hắn nhanh chóng liền lại, hắn đưa lưng về phía Mặc Nhiên, chậm rãi đứng lên. Thất bại? Mặc Nhiên hít một hơi thật sâu. “Chậc chậc, ngươi muốn dùng Tích kiếm giết ta sao?” Phiền Lê giả dùng khẩu khí ra vẻ cảm thông nói: “Vô dụng thôi, trên đời này không có gì có thể đem ta tiêu diệt.” “Ngươi nhất định có nhược điểm.” Mặc Nhiên đoan chắc nói. “Ngươi mấy ngày nay ngoan ngoãn như vậy, chính là muốn tìm ra nhược điểm của ta?” Phiền Lê giả ngạc nhiên hỏi. “Bằng không ngươi cho là cái gì?” “Mặc Nhiên, ngươi làm ta quá thất vọng rồi…” Phiền Lê giả đáy mắt dâng lên lửa giận. “Ta toàn tâm toàn ý đối với ngươi, không thể tưởng được ngươi lại đâm ta một kiếm.” Sắc mặt của hắn trở nên u ám, Mặc Nhiên biết mình lúc này không thể tiếp tục giả vờ, y nhanh chóng hướng ngoài cửa chạy ra, Phiền Lê giả lập tức đuổi theo. “Đem hắn ngăn lại!!” Phiền Lê giả đối với đám thần tướng cùng thần thị ở bên ngoài rống to. Mặc Nhiên nắm Tích kiếm bay lên, quát lớn: “Ai dám cản đường, ta dùng Tích kiếm giết hắn!” Thiên thần nếu bị Tích kiếm giết chết sẽ vô pháp sống lại, thần tướng nghe xong, ai cũng không dám tới gần. Phiền Lê giả tức giận mắng to: “Đám phế vật các ngươi! Nếu vậy thì đừng tới nữa!” Hắn cũng bay lên, theo sát ở phía sau Mặc Nhiên. Mặc Nhiên vừa bay vừa hướng ra sau vung kiếm, kiếm khí dễ dàng bị đối phương chống đỡ. Bọn họ kẻ đuổi người truy bay ra khỏi hoàng cung, Phiền Lê giả nhận ra Mặc Nhiên đang bay về một phương hướng quen thuộc, hắn bỗng nhiên trở nên căng thẳng. “Mặc Nhiên! Dừng lại!” Mặc Nhiên cảm giác được hắn đang kích động, như vậy nơi mình đang bay đến nhất định có vấn đề. Y chẳng những không dừng lại, còn cố ý bay nhanh hơn. “Mặc Nhiên!!” Phiền Lê giả hét lớn, ra sức đuổi theo. Phía trước xuất hiện một hồ nước phát sáng, nơi này chính là Thánh sơn! Phiền Lê thật giả lúc trước chính là ở trong này quyết đấu, Mặc Nhiên phát hiện một chút manh mối, y lập tức bay đến trên núi. Trên vách đá cắm đầy những thanh thuỷ tinh màu tím có hình dạng giống thanh kiếm, nhìn qua tựa như một rừng kiếm, Mặc Nhiên cảm nhận được một cỗ khí lực kỳ lạ ở tận sâu trong rừng kiếm truyền đến. Mặc Nhiên không cần nghĩ ngợi, bay về phía rừng kiếm thủy tinh, Phiền Lê giả gấp đến độ đỉnh đầu bốc khói, hắn rống to: “Mặc Nhiên! Dừng lại! Ngươi nếu tiếp tục đi vào ta sẽ thật sự sinh khí!” Mặc Nhiên đương nhiên làm như không nghe thấy, y hạ độ cao xuống một chút, bay xuyên qua một cột thuỷ tinh cao ngất. Khí lực kia càng lúc càng mãnh liệt, dường như ở ngay phía sau cột thuỷ tinh! Mặc Nhiên một kiếm chém xuống, một khối thuỷ tinh màu tím trải ngang phía trước có vỡ đi một chút. Phía sau xuất hiện một cột thuỷ tinh lớn hình tròn, cột thuỷ tinh này so với thuỷ tinh xung quanh màu sắc có đậm hơn một chút. Mặc Nhiên xác định, cỗ khí lực kia chính là từ nơi này phát ra! Mặc Nhiên tiếp tục dùng kiếm chém vỡ thủy tinh, nhưng khối thủy tinh này chẳng những màu sắc rất khác, mà cũng cứng hơn rất nhiều, ngay cả Tích kiếm cũng chỉ làm nó xây xước đôi chút. “Mặc Nhiên! Dừng tay!” Phiền Lê giả thấy tình thế cấp bách, liền cách không hướng Mặc Nhiên đánh ra một chưởng, Mặc Nhiên trúng thương phun ra một búng huyết, té xuống đất, Tích kiếm trong tay cũng rơi xuống. Phiền Lê giả lập tức tiến đến bên cạnh y, bắt lấy hai tay của y. “Chết tiệt! Ngươi không nên đối nghịch với ta, nếu không chớ trách ta không khách khí!” Mặc Nhiên trong nháy mắt biến thân thành hình thái hồ ly, y hất Phiền Lê giả ra, ngẩng đầu phát ra tiếng thét chói tai. Cả tòa Thánh sơn đều bắt đầu rung động, một vài cột thuỷ tinh nhỏ cũng bị chấn động gãy vỡ, Mặc Nhiên ý muốn dùng sóng âm đem thủy tinh chấn vỡ! Phiền Lê giả lúc này không còn nương tay, hắn vỗ tay, toàn lực hướng Mặc Nhiên đánh ra một đạo quang! Quang cầu kia bay tới bắn vào trước ngực Mặc Nhiên, làm lục phủ ngũ tạng của y vỡ nát. Trên người Mặc Nhiên phun ra huyết, y va vào một cột thuỷ tinh, rồi ngã xuống trên mặt đất. Mặc Nhiên bị thương nặng, đã khôi phục lại nhân hình. Phiền Lê giả từ trong tay xuất ra một quang đao sắc nhọn, từng bước đi hướng về phía Mặc Nhiên. Mặc Nhiên lúc này thoi thóp nằm trên mặt đất, không còn chút năng lực phản kháng nào. Nhưng đúng lúc này, trong cột thuỷ tinh đột nhiên truyền đến một trận rung động mãnh liệt – Rầm Rầm, tựa như đang có thứ gì muốn phá lớp thuỷ tinh để thoát ra. Phiền Lê giả cùng Mặc Nhiên cũng không khỏi ngẩng đầu nhìn lại. Có tiếng nứt vỡ, trên cột thuỷ tinh kia xuất hiện vết nứt hình mạng nhện. Ngay sau đó, cột thủy tinh toàn bộ vỡ bong ra từng mảng, một thân ảnh được bao phủ bởi kim quang từ bên trong nhảy ra. Phiền Lê giả nhất thời lộ ra biểu tình khiếp sợ, Mặc Nhiên tức thì mừng rỡ, thất thanh hô to: “Bệ hạ!!” Người này chính là Phiền Lê thật sự! Hắn thở hổn hển, nhảy tới đứng chắn trước người Mặc Nhiên, Phiền Lê giả lập tức nhảy lùi lại. “Đồ chết tiệt!!!” Phiền Lê trừng mắt nhìn tên giả mạo kia, thanh âm run lên, không biết là vì mệt mỏi hay là phẫn nộ. “Không thể tưởng được ngươi còn có thể trốn thoát, xem ra năng lực phong ấn của ta còn chưa đủ.” Phiền Lê giả âm lãnh cười. “Ta lần này không giết ngươi không được!” Phiền Lê xuất ra một thanh kiếm, thét lên hướng tên kia chém tới, hai người lại bắt đầu một trận kịch chiến. Phiền Lê bởi vì vừa thoát khỏi phong ấn, năng lực vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, hắn cùng Phiền Lê giả đối chiến vài hiệp, bắt đầu bị rơi vào thế hạ phong. Khi bọn hắn còn đang đánh nhau đến thiên hôn địa ám (đất trời tăm tối, hỗn loạn), nguyên khí của Mặc Nhiên đã khôi phục một chút. Y cầm Tích kiếm bay về phía bọn hắn, hướng Phiền Lê giả chém xuống. Phiền Lê giả bị chặt mất một cánh tay, nhưng hắn vẫn như trước không chảy ra lấy nửa giọt huyết. “Vô dụng thôi, ta không phải đã nói rồi sao, cho dù là Tích kiếm cũng không thể thương tổn ta.” Hắn âm trầm nói, cánh tay bị chém đứt lại bay trở về gắn vào phần bị chém, cả cánh tay lành lặn trở lại. Hắn hướng Mặc Nhiên cùng Phiền Lê tấn công mãnh liệt hơn, khiến hai người chỉ có thể lui về phía sau. “Đưa ta!” Phiền Lê đoạt lấy Tích kiếm trong tay Mặc Nhiên, hắn triển khai tấm chắn ngăn cản đối phương công kích, lại phi thân qua, vung kiếm chém đứt đầu của hắn. Cái đầu của Phiền Lê giả rơi xuống đất, Mặc Nhiên lập tức bắn ra một quang cầu muốn đem đầu hắn phá huỷ. Không thể tưởng được cái đầu kia lại tự bay lên, tránh được công kích của y. Phiền Lê giả chỉ còn một cái đầu, nhưng vẫn có thể nói chuyện: “Không cần tiếp tục chống cự vô ích, các ngươi sẽ không giết được ta.” Đầu của hắn lại nhanh chóng quay về trên thân thể, Phiền Lê nắm Tích kiếm, thở càng lúc càng gấp gáp, xem ra đã sắp lâm vào tình trạng kiệt sức. Mặc Nhiên mắt thấy Phiền Lê vừa muốn tấn công, y kéo lấy Phiền Lê hướng rừng kiếm thuỷ tinh bay vào. “Mặc Nhiên! Ngươi làm cái gì?!” Phiền Lê không cam tâm thét lên. “Tam thập lục kế, tẩu vi thượng kế!” Mặc Nhiên ra sức tả xuyên hữu đột trong lối đi quanh co gấp khúc, cố gắng thoát khỏi Phiền Lê giả, tên kia vẫn đang đuổi theo sát phía sau. “Ta sẽ không thua hắn!” “Không cần cố chấp làm gì, đợi tìm ra nhược điểm của hắn rồi tiêu diệt hắn sau!” Mặc Nhiên vừa bay vừa nói. Một khối quang cầu đột nhiên bắn tới phía trước hai người, Mặc Nhiên vừa kịp dừng lại, quang cầu kia đã đánh trúng một cột thủy tinh, thủy tinh trong khoảnh khắc vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. “Chạy trốn vô ích!” Phiền Lê giả dừng ngay phía trên bọn họ, kiêu ngạo nhìn xuống nói. Phiền Lê từ trước đến nay đều đứng trên thiên đỉnh đương nhiên nuốt không trôi khẩu khí này, hắn gạt tay Mặc Nhiên ra, hướng địch nhân bay trở về. “Bệ hạ!” Mặc Nhiên hét to, cố gắng níu hắn lại. “Mặc Nhiên, ngươi lui qua một bên, ta sẽ không thua hắn!” Phiền Lê cùng tên giả mạo kia lại đối chiến, từ trong tay áo Phiền Lê giả bay ra vô số mảnh nhỏ lấp lánh, những mảnh nhỏ này bám vào trên người Phiền Lê, giống như kết băng nhanh chóng lan ra, tựa hồ muốn đem Phiền Lê đóng băng lại. Phiền Lê trên người phát ra một tầng nhiệt quang, đem toàn bộ mảnh nhỏ phá nát. “Còn muốn dùng chiêu này đối phó ta?!” Phiền Lê phẫn hận vung kiếm về phía hắn, Phiền Lê giả cũng xuất kiếm đánh trả, bọn họ đánh nhau đến nan phân nan giải, năng lực hiện tại của Phiền Lê giả rõ ràng hơn hẳn Phiền Lê, nhưng hắn lại không vội giết chết đối phương, ngược lại cố tìm cơ hội dùng lại chiêu đóng băng hồi nãy. Mặc Nhiên ở bên cạnh quan sát, dường như nhìn ra một chút manh mối. Phiền Lê lúc này đã bị đối phương đánh rớt xuống, Mặc Nhiên lập tức bay qua, ghé vào bên tai hắn nói: “Bệ hạ, tên giả mạo này dường như không muốn đả thương ngươi, chỉ muốn đem ngươi phong ấn lại.” Phiền Lê ngẩn ra, tựa hồ nhớ tới điều gì, hắn chưa kịp nói gì với Mặc Nhiên, Phiền Lê giả kia đã tiếp tục đánh về phía bọn họ. “Lui lại!” Phiền Lê đem Mặc Nhiên đẩy qua một bên, hắn bất ngờ không kịp đề phòng giơ lên Tích kiếm, nhắm ngay lồng ngực của mình, Phiền Lê giả cùng Mặc Nhiên đều bị hành động này của hắn làm cho sợ ngây người. “Ngươi muốn làm gì?” Phiền Lê giả lộ ra thần sắc kinh hoảng. Phiền Lê không trả lời, hắn cười lạnh, dùng sức đâm kiếm vào lồng ngực của mình! “Bệ hạ ——!” Mặc Nhiên thét lên chói tai bay về phía hắn, cơ hồ là cùng trong lúc đó, ngực của Phiền Lê giả bỗng nhiên phun huyết. Mặc Nhiên ngừng lại, khiếp sợ nhìn hai người bọn họ. Ngực Phiền Lê cũng bắt đầu phun huyết, tên giả mạo kia giống như cùng Phiền Lê lưỡng vi nhất thể (hai người cùng một thân thể), trước ngực cũng là huyết lưu ào ạt. Mặc Nhiên đột nhiên hiểu được! Năng lượng của Phiền Lê giả từ trên người Phiền Lê thu thập lấy, Phiền Lê bị thương hắn cũng sẽ bị thương theo, cho nên hắn mới muốn đem đối phương phong ấn lại! Phiền Lê ngực vẫn cắm kiếm, hắn buông tay ra, rơi thẳng xuống đất, Mặc Nhiên lập tức bay qua đỡ lấy hắn. “Bệ hạ! Bệ hạ!” Mặc Nhiên lo lắng hô, Phiền Lê dần dần nhắm mắt lại. “Ô…” Phiền Lê giả ra sức bịt lấy ngực mình, nhưng huyết khẩu kia càng vỡ ra nhanh hơn, khuôn mặt của hắn bởi vì đau đớn mà bắt đầu co rúm lại. Mặc Nhiên đặt Phiền Lê nằm xuống, ngẩng đầu nhìn đến Phiền Lê giả đang lâm vào thảm trạng. Y quyết đoán vỗ tay, hướng tên kia đánh ra một đạo quang, đạo quang xuyên qua ngực hắn, hắn thảm thiết kêu lên, thân thể bị hào quang đánh trúng thành tứ phân ngũ liệt (chia năm xẻ bảy), tiếp theo tan biến tựa mây khói Mặc Nhiên tận mắt thấy hắn biến mất, cuối cùng cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm. Phía sau truyền đến tiếng rên rỉ, Mặc Nhiên lúc này mới nhớ tới còn có Phiền Lê, y vội vã quay lại bên người đối phương. Mặc Nhiên thấy hắn còn có thể rên rỉ, biết hắn vẫn có thể cứu được, lập tức rút thanh kiếm trước ngực Phiền Lê, Phiền Lê đau đến toàn thân run rẩy. “Đau a…” “Xem ra không đến nỗi quá nghiêm trọng, ngươi còn có thể nói a?” Mặc Nhiên hai tay đặt lên ngực Phiền Lê, chữa thương cho hắn. “Chỉ kém một tấc là đâm vào đến tim.” Phiền Lê hữu khí vô lực nói. “May mắno ngươi tính toán chuẩn xác.” Mặc Nhiên nhớ lại lòng vẫn còn sợ hãi, y ngữ khí trách cứ nói: “Không thể tưởng được ngươi lại đem Tích kiếm đâm vào trong ngực mình, thật sự là quá mạo hiểm.” “Lúc ấy ta cũng chỉ nghĩ được biện pháp này, bằng không, ngươi nói còn có biện pháp khác sao?” “Đúng là không có.” Mặc Nhiên có chút tức giận trả lời. Miệng vết thương của Phiền Lê ước chừng đã khép lại, bất quá hắn vẫn bị hao tổn rất nhiều tinh lực, Mặc Nhiên trong trận ác đấu vừa rồi cũng bị không ít nội thương, trong lúc nhất thời cũng vô pháp dùng yêu lực chữa khỏi. Mặc Nhiên một tay đỡ Phiền Lê, một tay cầm Tích kiếm, hai người dựa vào nhau bay trở về hoàng cung. “Chết tiệt, ta ở trong cột thủy tinh khốn đốn lâu như vậy, cư nhiên không có một người tới cứu ta.” Phiền Lê vừa bất bình vừa oán giận nói. “Bọn họ đều nghĩ tên giả mạo kia là ngươi a.” “Một đám vô dụng!” Phiền Lê nghiến răng mắng. “Cư nhiên ngay cả Thiên đế của mình cũng không phân biệt nổi!” “Ngươi cũng đừng trách bọn họ, tên kia là từ trong cơ thể ngươi tách ra, diện mạo tính tình đều giống ngươi, ta xem ngay cả mẫu thân của ngươi cũng chưa hẳn phân biệt được..” Phiền Lê nhìn y một lúc lâu, đột nhiên hỏi: “Vậy còn ngươi? Ngươi có phân biệt được không?” Mặc Nhiên lườm hắn một cái. “Nếu không nhận biết được liệu ta có đi trộm Tích kiếm để đối phó hắn không?” “Ngươi vì ta cố ý đi trộm Tích kiếm?” Phiền Lê đắc chí hỏi. “Dù sao cũng không phải chuyện khó gì, bỏ sức một chút liền làm được.” Mặc Nhiên có phần chịu không nổi nói. “Ha ha quả nhiên, ngươi cũng cảm thấy ta tốt hơn? Cho dù diện mạo tính cách giống hệt ta, chính là ở trong lòng của ngươi, ta là không thể thay thế.” Phiền Lê tiếp tục tự biên tự diễn nói. Mặc Nhiên đột nhiên buông tay ra, Phiền Lê không để ý, thiếu chút nữa bị ngã xuống. “Ngươi nếu tài giỏi như vậy, chính mình bay trở về đi.” Mặc Nhiên cười tủm tỉm nói xong, xoay người bay đi. “Mặc Nhiên!” Phiền Lê vội vàng đuổi theo đi. “Ngươi giận cái gì a?” “Ta có chút hối hận rồi.” Mặc Nhiên cố ý nói. “Cái tên giả mạo kia, so với ngươi dịu dàng biết nghe lời hơn, hơn nữa hắn còn phi thường cần chính (chuyên cần), mỗi ngày đúng giờ vào triều nghị sự, tất cả mọi người đều nói, bệ hạ càng ngày càng có bộ dáng minh quân, ai, đáng tiếc a, ngươi sau khi trở về, hết thảy lại trở về như cũ.” “Ngươi… ngươi nói cái gì?!” Phiền Lê lập tức tức giận nói lớn tiếng. “Cái gì gọi là ‘đáng tiếc’ a? Ngươi hối hận cái gì? Chẳng lẽ ngươi thích tên kia?!” “Dù muốn không thích cũng khó a.” Mặc Nhiên muốn trêu tức hắn, nói: “Hắn rất biết nghe lời, ta bảo hắn liếm ta hắn liền liếm, ta nói không được hắn liền dừng lại, so với ai đó rõ ràng quan tâm ta hơn.” “Liếm? Ngươi để tên kia liếm ngươi?” Phiền Lê nổi trận lôi đình. Mặc Nhiên xoay người lại, làm động tác vén áo để lộ phần chân ngọc ngà trắng trẻo. “Hắn cầm chân của ta, còn thật sự mê muội liếm nữa.” Phiền Lê bước qua nắm lấy chân Mặc Nhiên. “Có gì đặc biệt hơn người chứ! Như vậy ta cũng làm được a!” “Vậy ngươi làm thử xem.” Mặc Nhiên đùa nói. “Thử liền thử.” Phiền Lê cúi đầu, đang muốn mở miệng ngậm lấy ngón chân Mặc Nhiên, đột nhiên nhìn thấy phía dưới có vài thị nữ đang ngây người ra nhìn bọn họ – nguyên lai bọn họ đã sớm về đến hậu cung. Đám thị nữ nhìn thấy Phiền Lê đang cầm chân Mặc Nhiên, toàn bộ cằm rụng hết, miệng há to cơ hồ nhét được cả quả trứng đà điểu. Phiền Lê bị người khác nhìn thấy mình đang làm trò, khuôn mặt tuấn tú lập tức đỏ lên. Mặc Nhiên thưởng thức vẻ quẫn thái của hắn, ha ha cười, đem chân rút về đi, nhanh nhẹn bay đi. Phiền Lê nhìn theo thân ảnh Mặc Nhiên rời đi, lại quay qua nhìn mấy thị nữ, hắn thẹn quá hoá giận rống to: “Nếu còn nhìn sẽ đem mắt các ngươi móc ra!!” Đám thị nữ sợ tới mức quỳ rạp xuống, hô: “Bệ hạ tha mạng, nô tỳ đáng chết!” Phiền Lê không thèm để ý tới bọn họ, thần tình đỏ bừng bay đuổi theo Mặc Nhiên.
|
Chương 11: Kết thúc
“Oa… oa… oa…” Tiếng khóc đặc biệt to của tiểu hài tử sơ sinh từ trong phòng truyền ra, ngự y cùng bà đỡ vội vội vàng vàng đem hài tử lau rửa rồi mặc y phục vào cho hắn. “Hô… hô…” Mặc Nhiên ngã vào trên gối, mệt đến mức đầu đầy mồ hôi, Phiền Lê ngồi ở bên giường đầy quan tâm lau mồ hôi cho y. “Cung hỉ bệ hạ, lại là một vị tiểu vương tử trắng trẻo mập mạp.” Ngự y vừa thở dài vừa nói, bà đỡ đem hài tử bế đến trước mặt Phiền Lê. Biểu tình trên mặt Phiền Lê thật quái dị, nhìn không ra hắn đang cao hứng hay là thất vọng, hắn “Ân” một tiếng, ôm lấy hài tử. “Mặc Nhiên a…” Hắn ghé vào bên tai Mặc Nhiên nói: “Vất vả ngươi rồi, lần này không phải nữ nhân. Nhưng đừng lo, chúng ta lần sau nhất định có thể sinh ra một nữ oa tử xinh đẹp.” “Lần sau cái đầu của ngươi!!” Vẻ mệt mỏi vừa rồi của Mặc Nhiên nhất thời thay đổi, y nóng nảy nắm lấy mặt Phiền Lê. “Ta sẽ không lại sinh hài tử cho ngươi nữa! Đừng có nghĩ đến chuyện đụng vào ta!” Gương mặt anh tuấn của Phiền Lê bị nhéo đến độ biến dạng, Mặc Nhiên mỗi lần sinh xong đều bực bội cáu kỉnh, hắn mãi cũng thành thói quen, Phiền Lê lập tức cười theo, ngữ khí hết sức ôn hoà nói: “Ính à a uốn ữ oa ử a (Chính là ta muốn nữ oa tử a).” “Làm gì mà nhất định phải là nữ nhân! Ngươi cái đồ đầu heo này!” Mặc Nhiên đau đến mức chết đi sống lại, miệng tha hồ loạn mắng, không thèm để ý gì đến hình tượng thanh nhã cao quý. “A uốn ó ột ữ ân inh ẹp ống ươi a (Ta muốn có một nữ nhân xinh đẹp giống ngươi a).” “Ta chính là sinh không được nữ nhân! Ngươi muốn thì đi tìm người khác!” Mặc Nhiên dùng sức đưa hắn đẩy ra, thuận tiện đá hắn một cước, Phiền Lê ôm hài tử lui qua một bên, ai oán nói: “Đừng mạnh bạo như vậy a, nếu thương tổn hài tử thì làm sao bây giờ?” Ngự y biết vợ chồng Thiên đế đang muốn đùa giỡn với nhau, vội vã dẫn bà đỡ cùng đám thị nữ ra khỏi phòng. “Ngự y, là đệ đệ hay là muội muội?” Một thiếu niên chờ ngoài cửa phòng đã lâu cất tiếng hỏi, hắn thoạt nhìn khoảng mười lăm tuổi, bên người hắn còn có hai tiểu nam hài, một khoảng hơn tám tuổi, một vừa tròn sáu tuổi. Thị nữ phía sau thiếu niên ôm trong lòng một hài tử hơn một tuổi một chút, cũng là nam. Ngự y tiếc nuối trả lời: “Bẩm Đại điện hạ, lần này cũng lại là một vương tử.” Thiếu niên còn chưa kịp nói gì, nam hài tám tuổi bên cạnh hắn liền mất hứng chu miệng. “Ta không thích rồi, tại sao lại là nam nữa!” Ngự y đành cười giải thích. “Thực xin lỗi, Nhị điện hạ. Là do nương nương sinh ra như vậy, tiểu thần không có biện pháp.” “Mẫu hậu không thể sinh lại một lần nữa sao?” “Cái này thần e là phải hỏi nương nương.” Nam hài sáu tuổi kia thanh âm còn non nớt cũng xen vào. “Phụ vương rất lợi hại mà, bảo phụ vương đem muội muội biến ra là được.” “Ngươi lắm miệng cái gì!” Nhị vương tử bá đạo nói: “Phụ vương nếu có biện pháp, đã sớm đem ngươi biến thành nữ rồi! Cái đồ ẻo lả!” “Đệ không phải ẻo lả!” Tam vương tử kịch liệt phản bác. “Đúng thế đấy! Có nam nhân nào thích mặc liên hoa y phục giống ngươi đâu!! Ẻo lả!” “Oa oa! Quần áo là phụ vương làm cho đệ mặc mà! Phụ vương nói đệ rất giống mẫu hậu, mặc vào rất đẹp mà!” “Mẫu hậu đẹp, cho nên sẽ không ẻo lả. Còn ngươi? Nhục nhã! Khó coi muốn chết!” “Huynh nói bậy!” Hai tiểu nam hài vừa mắng vừa đánh nhau, Đại vương tử cùng ngự y luống cuống đem bọn chúng tách ra. Mặc Nhiên cùng Phiền Lê ở trong phòng nghe thấy hài tử khắc khẩu bên ngoài, một người sắc mặt âm trầm, một người mặt lộ vẻ khó xử. “Ngươi xem, ngươi muốn ta sinh nhiều như vậy.” Mặc Nhiên nghiến răng mắng. “Bây giờ còn nhỏ, đã thích đánh nhau, về sau trưởng thành, hiểu được cái gì là tranh quyền đoạt vị, còn không đánh nhau đến thiên hôn địa ám?” “Ha ha… ta… ta đi xem thế nào a.” Phiền Lê ôm hài tử đưa qua cho Mặc Nhiên, vội vã chạy đi. “Ai…” Mặc Nhiên đau đầu xoa xoa thái dương, tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài tiếp tục truyền đến —— “Cả hai đều dừng tay cho ta!” “Phụ vương ô ô Nhị ca nói nhi tử ẻo lả ~~ “ “Phụ vương, nhi tử vừa nói hắn hai câu hắn liền nhào qua cắn nhi tử, là hắn không tốt!” “Đã biết đã biết, chúng ta đi ra ngoài, đừng tranh cãi làm phiền mẫu hậu nghỉ ngơi.” Bên ngoài đại môn rốt cuộc cũng yên tĩnh trở lại. Ngoài cửa sổ mưa hoa tung bay, chim chóc kỳ lạ từ bên thuỷ trì nở đầy kim sắc thuỵ liên bay qua, kéo theo những chiếc đuôi dài tha thướt, đám cá chép trong nước uốn lượn cái đuôi hồng sắc, những chiếc vảy gần như trong suốt phản chiếu ánh sáng trên không trung. Mặc Nhiên mệt mỏi ôm hài tử, tựa vào trên gối, dần dần ngủ thiếp đi. Hoàn.
|
Chương 12: Phiên ngoại
Đây vốn là một buổi chiều hết sức bình thường, gió mát thổi qua liên đường rộng lớn, đưa tới từng trận mùi hương thơm ngát. Mặc Nhiên ngồi ở trong Lương đình, vừa uống trà vừa thưởng thức điểm tâm do ngự trù chế biến. Mặt hồ phẳng lặng đột nhiên nổi lên một vòng gợn sóng lớn. Ngay sau đó, một cột nước phát sáng từ dưới đáy nước phun lên. Đám thị nữ đứng sau Mặc Nhiên sợ hãi tới mức loạn thanh la hét, đều trốn ra phía sau mấy cột trụ. Mặc Nhiên vẫn bình tĩnh ngồi lại, nhìn cột nước kia biến hóa. Rất nhanh, cột nước tách ra làm hai, một thiếu niên khoác y phục hồng hắc hoa văn xuất hiện bên trong cột nước, hắn nhìn qua chừng mười lăm tuổi, khuôn mặt thanh tú, đặc biệt nhất chính là mái tóc của hắn tóc, cư nhiên một nửa màu đỏ một nửa màu trắng. Mặc Nhiên nhìn hắn dừng ở trước mặt mình, tiếp theo quỳ một gối xuống. “Nương nương, ta tới đón ngài.” Thiếu niên nói. Mặc Nhiên thong thả đặt chén trà xuống, hỏi: “Đón ta? Xin hỏi ngươi là ai?” Thiếu niên đứng lên, tự giới thiệu nói: “Ta gọi là Cẩm Trì, Đại vương của chúng ta phái ta tới đón nương nương đến Thuỷ tinh cung.” “Đại vương của các ngươi là ai?” “Nương nương đi theo ta liền biết.” Mặc Nhiên quan sát hắn, trên người thiếu niên này có yêu khí, bất quá yêu khí cũng không mạnh, hơn nữa cũng không phải là khí lực hắc ám gì, hẳn không phải là kẻ xấu. Mặc Nhiên gật đầu: “Vậy được, ta sẽ đi gặp Đại vương của các ngươi.” Mặc Nhiên đứng lên đi theo hắn, thị nữ tránh ở phía sau cột trụ gọi khẽ: “Nương nương! Ngài không thể cùng hắn đi a “ “Đừng lo.” Mặc Nhiên đối các nàng cười cười. “Ta đi một chút sẽ trở lại.” “Nương nương…” Đám thị nữ chỉ có thể trơ mắt nhìn y đi theo tên thiếu niên bí hiểm kia nhảy vào trong nước. “Nương nương cư nhiên nhảy vào trong hồ nước ~~ làm sao bây giờ a ~~?” Một tiểu thị nữ loạn tâm hỏi. “Còn có thể làm sao, đương nhiên là nhanh đi thông tri Thiên đế a!” Một thị nữ tương đối lớn tuổi lập tức bước lên mây hướng về phía chính điện bay đi —— *** Mặc Nhiên theo thiếu niên kia đi vào trong nước, phía dưới hồ nước gắn đầy kỳ sơn dị thạch, các loại tôm cá từng đoàn từng đoàn du động, tựa như một thế giới khác. “Ta còn không biết cảnh vật dưới hồ nước là như thế này.” Mặc Nhiên cảm thán nói. “Đây không phải là nguyên bản hồ nước của Thiên giới, đây là do Đại vương của chúng ta dùng pháp lực sáng tạo ra.” Thiếu niên quay đầu lại giải thích. Mặc Nhiên theo hắn tiếp tục lặn xuống, phía dưới xuất hiện một tòa cung điện phát sáng có thuỷ thảo bao quanh, cung điện chỉ dùng thứ thuỷ tinh xanh biếc gần như trong suốt để kiến tạo nên, xem ra đây chính là Thuỷ tinh cung như lời thiếu niên nói. Một đoàn thị nữ cùng thị tùng đứng bên ngoài cửa cung nghênh đón bọn họ, bọn họ có kẻ mang nhân hình đầy đủ, có kẻ bộ dáng vẫn là bán nhân bán yêu (nửa người nửa yêu), thấy có ô quy tinh (rùa), thanh oa tinh (ếch), lí ngư tinh (cá chép), còn có một số tiểu hà tinh (tôm). “Hoan nghênh nương nương hồi cung.” Bọn họ cùng hô lên, Mặc Nhiên đi qua đám người đó tiến vào trong cung. Một nam tử khoác hắc cẩm y đứng ở trên bậc thang, hắn khuôn mặt tuấn lãng, thân hình cao lớn, đầu đội kim quan. Nam nhân này tóc cũng thực đặc biệt, trên trán có một dải tóc màu trắng, phần tóc còn lại đều là màu đen. Mặc Nhiên theo trang phục của hắn nhìn ra, hắn hẳn chính là Đại vương của nơi này. “Nương nương, ngài rốt cuộc đã đến.” Nam nhân kích động chạy đến trước mặt Mặc Nhiên, nắm tay y, dùng ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú vào y. Mặc Nhiên trong mắt hiện lên tinh quang, lập tức nhìn thấu thân phận của hắn, y vẫn giữ vẻ tươi cười, hỏi. “Đại vương, đa tạ ngài đã mời ta đến, xin hỏi có chuyện gì sao?” “Nương nương, thỉnh vào bên trong, ta sẽ từ từ giải thích cho ngài.” “Hảo.” Mặc Nhiên theo hắn tiến vào một khách thính (phòng khách) bày trí trang nhã, nam nhân phân phó thị tùng châm trà đưa điểm tâm, hắn chính mình vẫn nắm lấy tay Mặc Nhiên. (Lam Lam: Đồng chí này gan to thế =.=) “Nương nương, ta gọi là Hắc Lân, ta sở dĩ có được thành tựu ngày hôm nay, hết thảy đều do nương nương ngài ban cho.” Hắc Lân cảm khái vô hạn nói. “Là ta ban cho ngươi sao?” Mặc Nhiên thần tình đầy vẻ mơ hồ. “Đúng vậy a, ngài còn có nhớ hay không, có một ngày hai trăm năm trước, sau một trận mưa…” Hắc Lân nhớ lại chuyện cũ, ánh mắt tựa hồ cũng trôi về phía xa xăm. “Hai trăm năm trước? Trời mưa?” Mặc Nhiên đối câu chuyện của hắn hoàn toàn không chút ấn tượng. “Nương nương, ngài quên cũng không có gì lạ.” Hắc Lân nhẹ nhàng nói. “Nhưng ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên, ngày đó, sau một trận mưa, ta cùng một đám huynh đệ muốn bơi lên mặt nước hít thở không khí, nương nương lúc ấy đang an vị ở trong Lương đình, ngài đem toàn bộ tiên đan cùng thần châu Thiên đế ngự ban cho ngài ném hết vào trong nước, ta cùng các huynh đệ liền nhảy lên tranh ăn, ta ăn được hai viên tiên đan cùng một viên thần châu.” “Hình như là có chuyện như vậy.” Mặc Nhiên nghe hắn nói thế, tựa hồ nhớ ra. “Ân, nguyên bản ta chỉ là một con cá bình thường trên thiên đình, không có gì đặc biệt, nhưng là, ăn xong tiên đan của ngài, ta cùng các huynh đệ đều có được pháp lực, có điều bọn họ đều không có ý tiến thủ, có thể tục mệnh (kéo dài tính mạng) ba trăm năm đã cảm thấy thỏa mãn. Ta không giống bọn họ, hai trăm năm qua, ta cố gắng tu luyện, rốt cuộc thành tiên, ta chẳng những bản thân có thể trường sinh bất lão, còn thống lĩnh tất cả sinh vật trong hồ nước, trợ giúp một vài huynh đệ chuyên tâm tu luyện, làm cho bọn họ cũng có thể thành tiên.” “A, cho nên ngươi nhờ đó mà sáng tạo ra một thế giới ở đáy nước, sau đó tự xưng vương?” Mặc Nhiên không thể tưởng được chính mình lúc trước nhất thời sinh khí, đem tiên đan ném đi, lại trợ giúp được cho lí ngư tinh đáng yêu này. “Đúng vậy.” “Thật sự là không tồi a, ta thật vui mừng vì ngươi có được thành tựu hôm nay.” Mặc Nhiên tán thưởng sờ sờ đầu của hắn, giống như khích lệ hài tử của mình. Mà Hắc Lân đối với y mà nói, đích xác giống như hài tử của y thật. “Ân!” Hắc Lân liều mạng gật đầu, hắn lại nắm tay Mặc Nhiên nói: “Đại ân đại đức của nương nương ta vĩnh viễn cũng sẽ không quên, hiện tại, ta sẽ hảo hảo báo đáp ngài.” “A? Ngươi tính báo đáp ta thế nào?” Mặc Nhiên bày ra bộ dáng muốn nghe. “Ta…” Hắc Lân đỏ mặt, cố lấy hết dũng khí nói. “Ta… ta yêu ngài! Thỉnh ngài gả cho ta đi! Ta muốn cứu ngài thoát khỏi ma chưởng của Thiên đế! Ta muốn cho ngài hạnh phúc!” Mặc Nhiên nghe xong thổ lộ nhiệt tình của hắn, chỉ gật gật đầu, mỉm cười nói. “Hắc Lân a, ngươi thật là một tiểu tử có chí khí.” “Vậy ngài sẽ đáp ứng ta sao?” “Chỉ sợ không được a.” Mặc Nhiên vẻ tươi cười khó đoán, dùng khẩu khí dạy dỗ hài tử nói: “Ta bây giờ là Thiên hậu của Thiên đế, thế gian có câu nói, ‘Nhất nữ bất năng tòng nhị phu’ (Một nữ không thể theo hai chồng), tuy ta là nam nhân, nhưng cũng là không thể ‘tòng nhị phu’ đi?” Lý do của Mặc Nhiên làm cho Hắc Lân không thể nào phản bác, hắn nhảy dựng lên, vẫn chưa từ bỏ ý định nói: “Nương nương! Vậy ngài quên Thiên đế đi không được sao? Ngài đừng sợ, ta pháp lực cao cường, Thiên đế không thể đi vào Thuỷ tinh cung này của ta, ngài hãy quên hắn, cùng ta hảo hảo sinh sống đi!” “Chuyện này…” Mặc Nhiên lộ ra dáng vẻ buồn rầu. “Ai… quên Thiên đế thì không hề gì, chính là ta còn có năm tiểu hài tử nghịch ngợm hay gây chuyện, ta nếu không ở đó, không biết bọn chúng lại gây ra cái chuyện gì.” “Nương nương! Ngài cũng đừng nhớ bọn họ! Ta nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố ngài!” “Thiên đế cũng nói sẽ hảo hảo chiếu cố ta, ngươi nói, ta vì cái gì nhất định phải chọn ngươi?” Mặc Nhiên đùa hỏi. “Ta so với Thiên đế trẻ tuổi hơn!” Hắc Lân nói ra ưu điểm thứ nhất của hắn. “Ân, quả thật.” “Ta so với Thiên đế anh tuấn hơn!” “Cái này thì thôi…” Mặc Nhiên đối với điểm này từ chối cho ý kiến. “Trọng yếu hơn là, ta so với hắn càng ôn nhu hơn! Ta so với hắn càng yêu ngài hơn!” “Làm sao ta thấy được điều đó?” “Ta cái gì đều nguyện ý vì ngài mà làm!” Hắc Lân vỗ ngực nói. “Cho dù bảo ta mỗi đêm vì ngài bưng nước rửa chân, xoa bóp chân cho ngài, ta đều nguyện ý!” “Nghe cũng có vẻ không tồi.” “Ngài cũng cảm thấy như vậy là tốt?” Hắc Lân thần tình hoan hỉ, hắn kéo Mặc Nhiên hướng nội thất đi vào. “Nương nương, ngài đến đây, ta trước mang ngài tới nơi này xem qua một chút.” Nơi Hắc Lân đưa Mặc Nhiên đến xem trước nhất chính là tẩm thất của hắn, Hắc Lân thần tình ngượng ngùng kéo Mặc Nhiên đến bên một chiếc giường lớn màu xám. “Nương nương, đây là thuỷ sàng (giường nước) ta đặc biệt vì ngài chuẩn bị.” “Thủy sàng?” Mặc Nhiên đưa tay đè xuống trên giường, mặt giường mát lạnh sảng khoái, dưới giường tựa như được đổ đầy nước, vô cùng mềm mại, cảm giác thực đặc biệt. “Ngài ngồi xuống thử xem.” Mặc Nhiên cùng Hắc Lân ngồi xuống giường, Hắc Lân lấy lòng hỏi. “Đây là do ta dùng phương pháp đặc biệt làm ra, vải dệt có thể không thấm nước, có phải hay không thực thoải mái?” “Ân, rất thú vị.” Mặc Nhiên vừa dứt lời, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mãnh liệt, vách tường của tẩm thất cũng bị va đổ. Mặc Nhiên cùng Hắc Lân bị khí lưu áp chế đẩy ngã xuống cùng một chỗ, Hắc Lân vừa vặn ngã lên trên người Mặc Nhiên. Trong cảnh hỗn loạn đầy những tiếng kêu khóc thảm thiết, Thiên đế nổi giận xuất hiện phía sau vách tường đổ nát, khi hắn nhìn thấy Hắc Lân phía trên Mặc Nhiên, trên trán nhất thời nổi gân xanh. “Thiên đế…” Hắc Lân sợ hãi, từ trên người Mặc Nhiên ngã xuống. “Xú tiểu tử nhà ngươi ——!!” Phiền Lê gầm rú chấn động cả Thiên giới, Thuỷ tinh cung do Hắc Lân tân tân khổ khổ kiến tạo ra cứ như vậy mà bị chấn sập, tất cả yêu tinh dưới cơn phẫn nộ của hắn đều bị đánh quay về nguyên hình, ở chung quanh đua nhau chạy trốn. Kẻ gọi là pháp lực cao cường Hắc Lân cũng biến trở về hình thái cá chép ngay tại chỗ. Phiền Lê tóm lấy đầu hắn, thăng trở về trên mặt nước, Mặc Nhiên cũng đi theo hắn. Bịch! Phiền Lê đem Hắc Lân ném xuống sàn đá cứng trong Lương đình, hung hăng ghé sát vào hắn hỏi. “Hảo, ngươi muốn ta đem ngươi hấp hay kho?” Hắc Lân đáng thương giương miệng đớp đớp, sợ tới mức ba hồn bảy vía lên mây. “Bệ hạ, người cũng đừng cùng tiểu bối so đo, hắn chỉ là không hiểu chuyện mà thôi.” Mặc Nhiên hảo tâm thay hắn biện hộ. “Hừ, còn dám làm cái gì Thuỷ tinh cung, lập cái gì Đại vương, lá gan ngươi hẳn không nhỏ?! Còn dám đem Mặc Nhiên của ta áp ở trên giường! Để xem ta có đem ngươi tiên da sách cốt (lột da tróc thịt) hay không!!” Phiền Lê càng nói càng tức giận, mà Hắc Lân, sợ tới mức bắt đầu miệng sùi bọt mép. “Bệ hạ, đừng nóng giận.” Mặc Nhiên nắm tay xoa dịu hắn. “Dù sao, Hắc Lân cũng là kẻ ta hiếm gặp a, không thể tưởng được hắn có thể ở dưới hồ nước của Thiên cung thành lập một vương quốc, còn thống lĩnh được cá tôm, rùa ếch trong nước a, đó cũng là bản lãnh của hắn.” Hắc Lân mắt bắt đầu trợn trắng, Mặc Nhiên nói thế không biết là khen hắn hay là hại hắn. Mặc Nhiên cười khanh khách đề nghị: “Bệ hạ, như vậy đi, niệm tình hắn không biết gì, người tạm tha hắn một mạng, đem hắn giáng xuống thế gian, làm cho hắn hảo hảo tôi luyện một chút, có lẽ mấy trăm năm sau, Hắc Lân có thể trở thành một vị thần tiên độc đương nhất diện (một mình đảm đương một trách nhiệm) a.” Nương nương, ngài đối với ta thật tốt Hắc Lân mắt ứa lệ nhìn Mặc Nhiên. “Được rồi, nể mặt ngươi, ta tạm tha cho hắn.” Hắc Lân vừa thở ra nhẹ nhõm, Phiền Lê lại nói thêm một câu. “Bất quá ta muốn đem toàn bộ pháp lực của hắn lấy đi!” “Bệ hạ, toàn bộ lấy đi là không tốt. Như vậy hắn chẳng phải là so với những con cá khác chẳng có gì khác nhau? Lưu lại cho hắn một nửa pháp lực đi, sau đó cho hắn đầu thai thành cá chép trong Ngự hoa viên của Hoàng đế nơi nhân gian. Hắc Lân, nói không chừng ở đó ngươi có thể gặp được một nương nương thực sự cần ngươi cứu thoát.” Mặc Nhiên mang theo thâm ý nháy mắt với Hắc Lân. “Cứu thoát cái gì?” Phiền Lê không rõ liền hỏi. “Không có gì, không có gì.” Mặc Nhiên cười cho qua. Cứ như vậy, Hắc Lân bị lấy đi một nửa pháp lực, tiếp theo bị giáng xuống thế gian. Xử lý xong việc nhỏ ngoài ý muốn này, Phiền Lê bất bình theo sát Mặc Nhiên, oán giận nói: “Như thế nào trong cung lúc nào cũng có những kẻ đối với ngươi không có hảo ý?” “Bệ hạ, người nói cái gì? Không phải là ‘lúc nào cũng có’ a?” “Hừ, lần trước là cái gì Đồng nhi, lần này lại là cái tên Hắc Lân.” Phiền Lê rất để ý nói. “Nha đầu Đồng nhi kia chính là đối với ta quá ỷ lại, người đã đem nàng gả cho Đại Lực thần tiên rồi, vẫn chưa yên tâm a?” Mặc Nhiên cười trêu nói, Phiền Lê vẫn giận dỗi đem y ôm đặt trên đùi. “Ngươi nói đi, ngươi ngày thường có phải thường xuyên loạn phao mị nhãn (liếc mắt đưa tình) hay không, bằng không như thế nào lại có nhiều kẻ kỳ quái như vậy chạy tới quấy nhiễu ngươi?” “Ai..” Mặc Nhiên ra vẻ bất đắc dĩ giơ tay. “Không có biện pháp a, tất cả mọi người đều cảm thấy người khi dễ ta, tự nhiên muốn bảo hộ ta, cứu ta thoát thôi.” “Ta làm sao mà khi dễ ngươi?” Phiền Lê oan uổng kêu, nghĩ thầm, rõ ràng là ngươi đem ta hành hạ thì có! “Hắc Lân còn nói a, vì ta cái gì đều nguyện ý làm, cho dù mỗi đêm giúp ta bưng nước rửa chân, xoa bóp chân cho ta cũng làm.” “Cái gì mà xoa bóp chân! Ta cũng làm được a!” “Vậy người thử xem.” “Thử liền thử!” Phiền Lê không nói hai lời liền quỳ một gối xuống đất, cởi giầy cho Mặc Nhiên, hai tay nâng chân của y lên, đang định làm động tác xoa bóp. Ánh mắt của hắn thình lình nhìn về bên cạnh, lập tức thấy có mấy thị nữ đang trợn mắt há miệng mà nhìn bọn họ. Chính mình làm trò lại bị nhìn thấy Phiền Lê mặt nhất thời đỏ lên. Mặc Nhiên không để ý vẻ quẫn thái của hắn, đem chân rút về, đi giầy vào, cười lớn rồi bay đi. Phiền Lê trừng mắt nhìn đám thị nữ kia, rống giận: “Nhìn cái gì! Nếu còn nhìn ta sẽ đem các ngươi toàn bộ giáng xuống thế gian!” Đám thị nữ sợ tới mức đều quỳ xuống, hô: “Bệ hạ tha mạng, nô tỳ đáng chết!” Phiền Lê không thèm để ý tới bọn họ, thần tình đỏ bừng bay đuổi theo Mặc Nhiên. HOÀN.
|