Tôi Với Bác Sĩ Ngày Ngày Ân Ái
|
|
【 Phần thứ ba: Nuôi mèo đi 】 =Tiểu Ma Bạc Hà=
Trong tiệm thú cưng, họ đang ngồi chờ Bánh Trôi được tắm xong.
Chẳng biết một bé mèo sữa nhỏ chui từ đâu ra khẽ ‘meo’ một tiếng, sinh vật bé nhỏ ấy chậm rãi đi đến chân Cố Tà, vươn đầu lưỡi liếm mắt cá chân anh.
Cố Tà liếc nhìn bé mèo sữa bò tới, tay cầm điện thoại chợt run.
……
Mèo sữa duỗi người: “Meo…….”
Tay Cố Tà ngừng chơi trò chơi cúi đầu nhìn bé.
Mèo sữa leo lên giầy anh, sau đó thong thong thả thả nằm lên đó, giơ móng vuốt nhỏ gãi gãi đầu.
Thật ra lúc loài sinh vật này dính người rất đáng yêu nha.
Tạ Cẩn Nhất trông thấy Cố Tà thả điện thoại ngồi xuống. Đầu tiên anh nhìn chằm chằm mèo con, nhìn một lúc lâu, xoay người ôm mèo con vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lông bé, mèo con thoải mái meo meo, Cố Tà nghe vào tai cảm thấy rất thú vị.
Cố Tà nhìn bé mèo: “Em nói xem con mèo này là đực hay cái?”
Tạ Cẩn lắc đầu: “Không biết, hỏi chủ tiệm thử xem.”
Mèo con vươn lưỡi liếm mu bàn tay Cố Tà, trông anh có vẻ rất hưởng thụ, anh chợt khẳng định: “Chắc chắn là mèo cái!”
Tạ Cẩn khó hiểu: “Sao anh biết?”
Cố Tà gãi đầu mèo con: “Vừa trông thấy anh đã lặng lẽ đi tới, lại còn sống chết dính lại đây, chắc chắn là mèo cái!”
Tạ Cẩn Nhất: “…… Không biết xấu hổ.”
Cố Tà đùa giỡn với bé mèo thật lâu, cuối cùng mèo con đứng dậy đi tìm mèo mẹ uống sữa mất thì thợ khai thác mỏ nhỏ tuổi Bánh Trôi mới tắm sạch sẽ, chạy bình bịch ra chỗ Cố Tà đang đứng cạnh xe, Cố Tà cúi đầu quan sát đứa con ngốc, đứa nhỏ ngốc vừa ngẩng đầu lên lập tức mỉm cười, lè lưỡi liếm cổ chân anh, thấy cái lưỡi toàn nước miếng của Bánh Trôi, Cố Tà lập tức đen mặt nhéo tai nhóc.
“Gâu gâu gâu! Gâu gâu!” Bánh Trôi đang bị dạy dỗ gào khóc kêu la.
Bánh Trôi gào như sắp chết tới nơi, Cố Tà thấy nó phiền nên liếc qua, Bánh Trôi đã té sang chỗ Tạ Cẩn Nhất tị nạn.
“Không khá lên tí nào, hệt như mấy con chó đáng ghét.”
Lúc ra khỏi cửa tiệm, Cố Tà đi tìm chủ tiệm hỏi xem bé mèo kia là đực hay cái thật, chủ tiệm nói nửa tháng trước ổ mèo mà mèo mẹ sinh chỉ có duy nhất một con cái đó thôi.
Cố Tà đến xem ổ mèo cạnh cửa mà chủ tiệm đã chỉ, bốn năm con mèo đực nằm trên người mèo mẹ uống sữa. Màu sắc giống nhau, dáng dấp giống nhau, kêu meo meo thật to, nhưng Cố Tà chỉ cần liếc mắt đã tìm thấy bé vừa dính lấy anh là bé nào.
Tạ Cẩn Nhất nhớ đến dáng vẻ đùa giỡn với mèo con của Cố Tà lúc nãy, đôi chân dài cao ráo cố ý ngồi xổm xuống vuốt ve mèo, có vẻ ấm.
“Chúng ta nuôi mèo đi.” Trên xe chạy về nhà, Tạ Cẩn Nhất chống đầu nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Chúng ta nuôi một bé mèo thì có thể làm bạn với Bánh Trôi rồi.”
“Phải nuôi mèo hả……” Đúng lúc đèn phía trước chuyển sang màu đỏ, Cố Tà dừng xe chờ đèn xanh, thuận tiện suy nghĩ lời đề nghị Tạ Cẩn Nhất vừa đưa ra, ngón tay gõ vào tay lái theo thói quen, quay đầu hỏi Tạ Cẩn Nhất: “Em thích mèo à?”
Gì? Tạ Cẩn Nhất khó hiểu: “Không phải anh thích mèo à? Em thấy anh rất thích bé mèo lúc nãy mà?”
“Có hả?”
Đèn đỏ trước mặt đếm ngược ba mươi giây, hai mười lăm giây……
“Rõ đến vậy hả?”
Đếm ngược hai mươi giây……
Cố Tà híp mắt, dán vào tai Tạ Cẩn Nhất: “Chỉ là anh thấy lúc bé mèo kia kêu meo meo và đôi mắt ướt sũng của nó rất giống em, sáng sớm lúc thức dậy em nằm trong lòng anh duỗi người anh đã vuốt ve em như thế, gãi đầu em như thế……”
Mờ ám cọ tai, sở trường của Cố Tà chính xác là trêu chọc người khác, anh hôn lên gương mặt phiếm hồng của cậu: “Em nói xem khi nào thì em cũng ngoan ngoãn liếm anh như nó?”
Tạ Cẩn Nhất: “……”
Thấy Tạ Cẩn Nhất giơ tay chẳng mấy chốc sẽ gõ vào đầu mình, Cố Tà nhanh chóng trốn về ghế lái của mình nhanh như đạn bắn, đèn đỏ phía trước chuyển xanh, khởi động xe, mặt nghiêm túc nói: “Trong nhà có thằng nhãi con này anh đã chịu đủ rồi, nuôi thêm một con mèo nữa anh lại thành mèo mẹ, không nuôi.”
Tạ Cẩn Nhất nhìn Cố Tà, trông dáng vẻ đang lái xe rất đẹp, hôm nay lúc chơi đùa với mèo con khóe miệng anh khẽ cong lên dịu dàng, cái giọng gọi bé là con gái của anh, Tạ Cẩn Nhất có thể nghe ra sự nhiệt tình và cưng chiều đến chán ngán.
“Không định nuôi thật hả?” Tạ Cẩn Nhất tiếp tục dụ dỗ anh: “Chúng ta thật sự có thể nuôi mèo con, anh nghĩ xem, khi về nhà nó sẽ bò lên dép lê ôm cổ chân anh kêu meo meo, còn dính tới liếm tay anh nữa……”
“……Mèo cái hả?” Cố Tà hơi do dự.
Nghe cái giọng điệu này của anh là Tạ Cẩn Nhất biết có hi vọng rồi, đang định cố gắng không ngừng lừa gạt thì……
“Gâu!”
“Gâu gâu!”
“Gâu gâu gâu……”
Cố Tà liếc nhìn Bánh Trôi ngốc không chịu ngồi yên ở ghế sau leo lên người Tạ Cẩn Nhất gâu, anh cười lạnh: “Không nuôi!”
Để khiến Cố Tà đồng ý nuôi một bé mèo cái, Tạ Cẩn Nhất đã nghĩ ra rất nhiều cách.
Hôm nay bận họp về trễ cậu bảo Cố Tà đừng tới đón mình, sẵn tiện quăng một câu nhớ dẫn Bánh Trôi ra ngoài tản bộ.
Hôm qua bệnh viện bọn họ vừa nhận một ca hở hàm ếch trẻ em, vì tình huống quá phức tạp nên khoa răng hàm mặt, khoa chỉnh hình, nha khoa vẫn đang họp thảo luận phương án, Tạ Cẩn Nhất dẫn cả mấy thực tập sinh vào, phân tích tình huống bệnh, phương án giải phẫu, phương án chữa trị, phương án phối hợp, người hở hàm ếch mười tuổi đã bỏ lỡ thời gian chữa trị tốt nhất, hơn nữa khe hở nghiêm trọng cùng với những tổn hại do thiếu cấu trúc xương, dính rời lộn xộn, trong quá trình bàn bạc Tạ Cẩn Nhất đã nhíu mày rất nhiều lần.
Đây cũng là lần đầu tiên thực tập sinh thấy được trường hợp thế này từ khi vào bệnh viện, tai nghe không kịp, nhưng tay vẫn gõ bàn phím, lúc ra khỏi phòng họp ai cũng thở một hơi thật dài.
Chủ nhiệm Long cũng ra ngoài thấy một đám bọn họ thở dài lập tức cuộn tài liệu lại gõ đầu mỗi người một cái: “Xem cho kỹ, học cho đàng hoàng, luận văn không có dễ viết đâu, luận văn và báo báo thực tập đưa lên, chỗ giáo sư Tạ khó, lấy chữ ký của tôi cũng khó vậy đấy.”
Nhóm thực tập sinh cầu xin chủ nhiệm Long giơ cao đánh khẽ, bọn họ hứa nhất định sẽ học tập thật tốt ngày ngày tiến lên.
Đám người trẻ tuổi bắt đầu xin tha nhưng chủ nhiệm Long vẫn nói đến lúc đó sẽ không chừa lại chút tình cảm, đúng lúc Tạ Cẩn Nhất bước ra, thấy một màn này cũng làm bộ tới hù dọa bọn họ: “Mai tôi đến đại học B lên lớp cho đàn em của mấy em, bọn em có muốn đi theo không? Tôi thấy khóa mấy em không ai giải thích được 《 Kim chỉ nam sinh tồn trong bệnh viện trực thuộc đại học B 》hết, đường sống của mấy em hẹp lắm đó.”
Lòng nhóm thực tập sinh sợ run, sợ sắp tới biểu hiện của mình không tốt, hoặc là bài tập đưa lên để nghiên cứu và thảo luận không qua cửa, lo lắng vội vàng vây lấy Tạ Cẩn Nhất hỏi đông hỏi tây.
“Nhưng dù đường sống có hẹp đến mấy các em cũng phải tạo ra những đóa hoa cho khoa chúng ta, xem cho kỹ, học cho tốt.” Tạ Cẩn Nhất là một người dịu dàng thân thiết: “Nếu các em qua được kỳ kiểm tra đánh giá này, tôi sẽ mời cả khoa ăn cơm.”
“Giáo sư Tạ. Ngẫu Đường Biên, Ngẫu Đường Biên, đến lúc đó chúng ta đi ăn ở Ngẫu Đường Biên!”
“Có thể.” Tạ Cẩn Nhất cười híp mắt đồng ý, vừa khéo Cố Tà thích ăn bánh mật hoa quế ở Ngẫu Đường Biên nhất, đến lúc đó có thể mang một phần về cho anh ấy, thật ra cậu có thể hỏi đầu bếp cách làm, nhưng tài nấu ăn của cậu quá tệ, Cố Tà nấu cơm lại rất ngon, chỉ tiếc là giá trị con người Cố tổng quá cao nên không dễ vào bếp.
Một đám người bắt đầu nhao nhao lên, còn chưa ra chiến trường sát hạch mà đã bắt đầu oa oa gọi món: “Cá nướng Ngẫu Đường Biên và bí chiên giòn! Thêm cả Lão đông tửu* nữa!”
“Đúng đúng đúng, giáo sư phải uống thêm mấy ly nha, đám bọn em mời thầy.”
Cả đám lập tức nói theo, cùng la hét đến lúc đó chuốc cho Tạ Cẩn Nhất thêm mấy ly.
“Thế nào, có qua được không?”
“Qua, phải qua chứ, bò cũng phải bò đến ranh giới xuất sắc!”
Chạy xe về đến nhà đã là tám giờ, Tạ Cẩn Nhất mở cửa bước vào, Bánh Trôi lại không ngồi ngoài cửa lắc đuôi chào đón, phòng khách cũng không có người.
Tạ Cẩn Nhất nhìn thấy hai người bọn họ trong phòng tắm, Cố Tà lại dẫn Bánh Trôi tới cái rãnh nào ấy, rõ ràng vừa mới dẫn Bánh Trôi đi tắm cách đây không lâu, bây giờ lại vác cái xác toàn bùn về.
Cố Tà ngồi trên ghế lấy vòi sen chà xát lông Bánh Trôi, bánh trôi lắc lắc làm người anh ướt mèm, Cố Tà nổi điên xém chút đã đánh nhóc, Bánh Trôi nhìn Tạ Cẩn Nhất sau lưng anh: “Gâu! Gâu! Gâu!”
Cố Tà búng đầu nhóc: “Mày không im lặng giùm ông được à?!”
“Gâu gâu!”
“Còn sủa, sủa nữa sẽ gọi ba mày về tới đấy, mau tắm rồi sấy khô, sau đó chúng ta xem như chưa có gì xảy ra……”
“Cố Tà.” Tạ Cẩn Nhất đứng sau gọi anh, bất đắc dĩ xoa trán: “Anh lại dẫn Bánh Trôi chạy tới cái cống nào đấy?”
Tạ Cẩn Nhất xắn tay áo định tới phụ, Cố Tà lại bảo cậu cứ nghỉ ngơi đi, mình làm thì mình chịu, mấy chuyện như dụ con này anh vẫn gánh vác được.
Nhìn anh xoa bọt xà phòng lên lông Bánh Trôi, Tạ Cẩn Nhất khoanh tay dựa cửa: “Chúng ta nuôi mèo đi.”
Cố Tà không muốn phải nuôi thêm một con mèo trong nhà, anh không nghĩ nó cần thiết: “Không nuôi, anh lại phải hao tâm tốn sức, một đứa con chó đã lấy đủ tinh thần của anh rồi.”
Tạ Cẩn Nhất im lặng, Cố Tà tưởng cậu đồng ý không nuôi nữa, ai dè cậu lại mở miệng hỏi: “Anh nói xem nếu đặt tên cho mèo con thì lấy tên gì hay?”
Cố Tà bực bội, cụp mắt xuống: “Không nuôi!”
“Em suy nghĩ suy nghĩ…….”
Không nuôi là được, Cố Tà vẫn phải suy nghĩ suy nghĩ với cậu: “Vậy phải xem nó trông thế nào. Nếu nó xấu, đặt Nhị Viên là anh đã coi trọng nó lắm rồi.”
“……” Tạ Cẩn Nhất nói: “Vậy bé trong tiệm thú cưng hôm đó, anh nói xem nên lấy tên gì.”
“Nhị Viên!” Cố Tà không hề do dự.
Tạ Cẩn Nhất giật mình, lập tức hỏi lại: “Không phải anh nói nó xấu thì mới đặt là Nhị Viên à?”
“Trong mắt anh, chen vào giữa hai người chúng ta làm kẻ thứ ba đều xấu.” Cố Tà ôm mặt Bánh Trôi lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cún con của nhóc: “Đúng là xấu cùng cực.”
“Anh suy nghĩ đàng hoàng xem nào!”
“Con này là Bánh Trôi, vậy thì tìm tên nào ghép thành đôi ấy.”
“Gọi là rượu gạo? Khoai tím? Vằn thắn, bánh chưng, đúng rồi bánh chưng ăn với bột đậu, trứng cuộn cũng không tệ, anh thấy trợ lý ăn rất ngon, ôi anh cũng muốn ăn……” Cố Tà quay đầu lại, chân thành nói: “Bảo bối à, cha đói bụng.”
“Rầm!” Cửa phòng tắm bị đóng sầm, Tạ Cẩn Nhất không muốn trao đổi ngôn ngữ gì với Cố Tà nữa.
Chọc người ta giận rồi, Cố Tà ngẩng đầu cười ha ha trong phòng tắm.
Cố Tà lấy khăn tắm ôm Bánh Trôi ra, Bánh Trôi hiếu động, mới thả xuống đất nó đã chạy lạch bạch đến chỗ Tạ Cẩn Nhất, chỉ tiếc là mấy cái chân nhỏ bé còn chưa chạy được mấy bước đã bị Cố Tà kéo về lau người.
Khi Tạ Cẩn Nhất bưng nước đào mật qua, Bánh Trôi đã bị Cố Tà lấy khăn lau tới mức lông nhóc sắp nổ tung.
Tạ Cẩn Nhất nổi giận nhét ly nước trái cây vào tay anh, đẩy ra: “Lông của con sắp bị anh lau rụng hết rồi, né né né.”
Cố Tà chỉ mặt mình: “Hôn anh một cái, hôn xong anh sẽ vào phòng sách.”
Tạ Cẩn Nhất nói không muốn.
Cậu không hôn, vậy Cố Tà sẽ hôn cậu, chụt một cái lên mặt Tạ Cẩn Nhất rồi mới thỏa mãn đứng dậy.
Cố Tà lên lầu rồi Tạ Cẩn Nhất mới cầm máy sấy cho Bánh Trôi, không ngờ Cố Tà lại lượn về, anh ngồi xổm xuống đưa tay vuốt nhóc, lông Bánh Trôi vừa sấy xong lại bị anh làm rối.
Tạ Cẩn Nhất dở khóc dở cười: “Anh có thấy phiền không.”
Cố Tà tiếp tục phá Bánh Trôi, hỏi cậu: “Em muốn nuôi mèo thật hả?”
“Chỉ là em cảm thấy anh có một đứa con gái sẽ rất tốt.” Tạ Cẩn Nhất thành thật nói.
“Vậy em có thích không?”
Tạ Cẩn Nhất nhấc đầu lên: “Em thích hết……”
Cố Tà vừa thấy cậu nhấc đầu lên lập tức đánh lén che miệng cậu lại, vừa uống trong nước đào mật nên trong miệng toàn là vị ngọt, Cố Tà vươn đầu lưỡi vào miệng Tạ Cẩn Nhất, cậu cũng hôn anh, sau khi hôn xong Cố Tà hỏi cậu: “Ngọt không?”
Tạ Cẩn Nhất liếm khóe miệng, nghiêm túc đáp: “…… Có một chút.”
Đúng là câu trả lời khiến người ta hài lòng, Cố Tà cười tủm tỉm: “Ngọt vậy, em còn nuôi mèo làm gì, không phải nuôi anh là được rồi sao!”
Tạ Cẩn Nhất: “……”
Nửa đêm gần rạng sáng, Tống Tỉ mắt mù đêm hôm không ngủ được gọi cho Cố Tà năm sáu lần, Tạ Cẩn Nhất bị làm phiền kinh khủng nên đẩy Cố Tà xuống giường bảo anh ra ngoài nghe.
Từ lúc đuổi theo Tạ Cẩn Nhất ra nước ngoài thì không thấy bóng dáng tăm hơi Cố Tà sống về đêm nữa, ngày nào bác sĩ nhà anh cũng ngủ sớm dậy sớm vòng tuần hoàn khỏe mạnh, trừ khi anh tóm Tạ Cẩn Nhất buông thả trên giường, bằng không đến tối đúng mười một giờ tắt đèn đi ngủ, Cố Tà rất muốn cúp điện thoại khóa máy nhưng nếu anh làm thế, chắc chắn ngày mai Tống Tỉ sẽ đến trước mặt anh đòi nợ.
Cầm điện thoại ra khỏi phòng, đẩy cửa ra thấy Bánh Trôi đang dựa vào cửa phòng bọn họ nằm ngủ, nó luôn chạy lên lầu vào nửa đêm.
Cố Tà không thèm quan tâm đến cuộc gọi đòi mạng của Tống Tỉ, ôm Bánh Trôi vào lòng bước xuống lầu thả nó về cái ổ chó của mình rồi mới nhận điện thoại, cuộc gọi vừa kết nối, quả nhiên bên kia vang đến tiếng ồn ào, chắc chắc lại đang lêu lổng ở hộp đêm, cuộc sống về đêm xa hoa lãng phí hư hỏng……
Cố Tà ngồi phịch xuống sô pha, đôi chân dài gác lên bàn trà: “Mày đi tìm chỗ nào khác yên tĩnh hơn đi, tai tao sắp điếc tới nơi rồi.”
Chắc chắc bên cạnh Tống Tỉ có gái, cậu ta gọi bảo bối dỗ cô ta, Cố Tà nghe nổi hết cả da gà nhưng anh không có rảnh ngồi nghe cậu ta tán gái, vội bảo Tống Tỉ mau cút tới nơi nào đó yên tĩnh.
|
“Đây là nơi mày quẩy tới nóc hồi đó mà, giờ ngại ồn rồi hả?” Tống Tỉ cao giọng cười nói: “Mày thanh tâm quả dục như hòa thượng ấy, quy y hồi nào ấy, không thèm gọi ca tới xem gì hết.”
“Ồ, tao thấy mày thiếu đòn rồi đó.” Cố Tà chống đầu ngáp: “Mộng đẹp của tao bị mày phá, hơn nửa đêm rồi nên tao muốn về phòng ôm vợ, có việc gì mau nói đi.”
Tống Tỉ bên kia cười mờ ám: “Chỉ ngủ thôi hả? Người đẹp trong lòng mà mày không làm gì á?”
“Không nói tao tắt đây, bye bye!”
“Đừng tắt!” Lúc này Tống Tỉ mới nói: “Bên cạnh tao có một cô bé lăn lộn trong giới giải trí, gần đây lọt vào mắt tao, tao dùng quan hệ trao giải người mới xuất sắc nhất để dỗ cô ấy, nghe nói buổi lễ đó đặc biệt mời Cố tổng đến trao giải……”
“Ừa?” Cố Tà đáp.
“Cô bé căng thẳng, để tao thay mày.”
“……” Việc nhỏ như thế không đáng kể, Cố Tà cũng lười phí võ mồm: “Tao nhớ người lọt vào mắt mày lần trước là cậu sinh viên học viện mỹ thuật kia mà, mày còn ngoan ngoãn non nửa năm để tóm được con người ta, đổi người rồi hả?”
Tống Tỉ nói kiểu không quan tâm lắm: “Người ta ra nước ngoài, cắt đứt rồi.”
Cô Tà nghe ra sự không cam lòng ẩn giấu trong giọng nói của Tống Tỉ, anh làm bộ thở dài tiếc hận: “Tao thấy mày thích người ta lắm mà, bọn tao cứ tưởng mày đã ổn định rồi.”
“Đùa à, tao với một thằng con trai thì ổn định cái gì, mới mẻ thôi, tao chơi qua đường thôi mà.” Tống Tỉ sợ Cố Tà tưởng mình thích nam thật nên bổ sung thêm một câu: “Con mẹ nó tao mà thích con trai thì tao sẽ đập trứng! Mày chốt đi, có đồng ý chuyện đó không?!”
“Tao sao cũng được.”
Chuyện đã giải quyết xong, Tống Tỉ nói rảnh rỗi sẽ mời anh ăn cơm, đang chuẩn bị tắt điện thoại thì Cố Tà bỗng nở nụ cười: “Đập trứng hả? Đừng có nói chắc quá nha, mai tao phải đi mua sẵn con dao Thụy Sĩ, hỏi đập, cắt luôn cho lẹ.”
Không chờ đầu óc Tống Tỉ kịp hoạt động, Cố Tà cúp điện thoại, đứng dậy khỏi sô pha chuẩn bị lên lầu, vừa nhấc chân bước lên một bậc cậu thang thì không biết Bánh Trôi từ đâu xuất hiện há mỏ cắn ống quần không cho anh đi, Cố Tà lắc lắc lắc, không lắc ra, bất đắc dĩ nói: “Cha mày, tao phải đi ngủ!”
Cổ họng Bánh Trôi phát ra tiếng áu áu.
Nhóc con quá cố chấp không muốn nhả ra, không có bạn quá cô đơn, đêm nào cũng ra khỏi ổ chó leo lên lầu ngủ trước cửa phòng bọn họ, bình thường thì không sao, nhưng mà chỉ cần anh với Tạ Cẩn Nhất làm chuyện đứng đắn trên giường tạo chút tiếng động, Bánh Trôi bên ngoài sẽ kêu la gào thét.
Người và chó bốn mắt nhìn nhau, Cố Tà không chịu nổi gào lên: “Con mẹ nó đúng là ông đây thiếu nợ mày.”
Thô bạo vò lông Bánh Trôi rồi sau đó xách lên ôm trong khuỷu tay chạy lên lầu, Bánh Trôi cực kì vui vẻ gâu gâu gâu, Cố Tà chạy bịch bịch bịch.
Gần đây Bánh Trôi hay lấy móng vuốt cào cửa hoặc sô pha, còn thích cắn dép, dép bị nhóc cắn không thể mang được nữa, Tạ Cẩn Nhất nói tuổi này Golden Retriever bắt đầu mài răng.
Tối nay hai người dắt chó tản bộ chạy tới tiệm thú cưng, Tạ Cẩn Nhất muốn mua một món đồ chơi mài răng cho Bánh Trôi, Cố Tà chậc chậc: “Sao em không mua gì đó cho anh?”
“Không mua nổi.” Một tháng tiền lương cơ bản của Tạ Cẩn Nhất cũng không hơn nổi một đôi giày của Cố Tà, khỏi nói cũng biết.
Thấy Cố Tà lại bắt đầu bày ra vẻ mặt bị ruồng bỏ, Tạ Cẩn Nhất lập tức an ủi: “Chờ bệnh viện em phát lương và lấy tiền lời của Cố thị, táng gia bại sản em cũng mua cho anh.”
Cố Tà khinh thường ‘xế’.
Vào tiệm, mua đồ, trả tiền, ông chủ thuận miệng nói bé mèo kia đã cai sữa.
Tạ Cẩn Nhất không có vẻ hứng thú mấy, chỉ đáp lời chủ tiệm vì phép lịch sự.
Cố Tà không thích có quá nhiều thứ chen vào thế giới hai người, dù anh có cảm thấy con mèo kia rất đáng yêu, nhưng chỉ một con cún cũng đủ để anh lo lắng rồi, trên đường về nhà, tay trái Cố Tà xách đồ còn tay phải nắm dây thừng, vị chủ nhà ấy lại nhắc: “Không được nuôi mèo.”
“Được rồi.” Tạ Cẩn Nhất hiểu rất rõ: “Nuôi hay không nuôi đều nghe anh hết.”
Mấy ngày nay thực tập sinh trong bệnh viện lại nháo nhào lên.
Vì cố gắng thông qua khảo sát mà bọn họ bắt đầu treo đèn đọc sách, thấy chỗ nào không hiểu thì gọi điện cho giáo sư, mà bọn họ luôn lựa đúng lúc Cố Tà kéo giáo sư Tạ của bọn họ ngồi trên xe hôn nhau, dắt chó đi dạo trong rừng hôn nhau, leo lên giường lớn hôn nhau mà gọi điện thoại tới.
Thường thì mấy lúc thế này Cố Tà sẽ không để Tạ Cẩn Nhất nghe máy, bởi vì chỉ cần nói chuyện điện thoại Tạ Cẩn Nhất sẽ đẩy anh ra không thèm nể nang gì, thoát ra bỏ đi, cực kì bình tĩnh giải đáp thắc mắc về học thuật của bọn họ.
Cố Tà cảm thấy nhóm thực tập sinh chăm chỉ hiếu học là chuyện tốt, nhưng là một người trưởng thành cần phải có mắt nhìn một chút.
Tạ Cẩn Nhất nghe một hồi nghe tới mười giờ rưỡi, cuối cùng Cố Tà cũng đợi đến lúc cậu tắt điện thoại nhào qua chôn vào cổ cậu hôn, Tạ Cẩn Nhất ngưỡng người lên để anh dựa vào, ngửa đầu để lộ cổ cho anh hôn.
“Sao em ngoan thế?” Cố Tà để lại mấy trái dâu tây lên đó rồi mới thỏa mãn dính lên hôn lưỡi với cậu, đầu lưỡi Tạ Cẩn Nhất chủ động đưa qua, tay vòng lên cổ anh, Cố Tà lập tức cứng lên, dụ hỏi cậu làm ngay ngoài ban công được không.
Tạ Cẩn Nhất bị anh hôn chưa không kịp thở, Cố Tà lại tưởng cậu đồng ý nên đưa tay kéo quần cậu.
Tạ Cẩn Nhất lùn hơn Cố Tà nửa cái đầu, cậu ôm lấy cổ Cố Tà nhón lên hôn trán anh, sau đó nở nụ cười.
Cậu cười như thế, Cố Tà có thể xem đến ngơ ngác, cảm thấy trăng đôi mắt kia còn sáng hơn cả bầu trời trăng và sao kia, khi tay Tạ Cẩn Nhất mò vào túi quần, anh nghĩ chắc chắn cậu đang định lột ra cho mình, chỉ cần nghĩ tới đôi tay thon dài của bác sĩ sẽ chạm vào mình, tất cả máu trong người Cố Tà đều chạy về nơi đó.
Tạ Cẩn Nhất lấy cái điện thoại bị anh giấy trong túi quần ra, tay kia vỗ mặt anh: “Học trò của em đang chờ, bây giờ em phải vào phòng sách tìm thông tin, anh ngủ trước đi đừng đợi em.”
Nói hết lời lại cảm thấy chưa đủ nên hôn lên mặt anh thêm một cái để an ủi.
Bác sĩ xoay người bỏ đi một lần nữa, còn Cố Tà lại thấy động tác an ủi của cậu lưu loát sinh động như nước chảy mây trôi, có vẻ quen, à, mỗi lần Bánh Trôi nhà mình không được cho cục xương lớn Tạ Cẩn Nhất thường làm vậy.
Năm giây lại trôi qua, Cố tổng bàng hoàng bừng tỉnh, của nợ phía dưới đang cương cứng, ngẩng đầu lấy sức chờ hành động, một cơn gió khô nóng của mùa hè thổi qua ban công, Cố tổng hóng gió trực tiếp nổ tung.
Hôm nay chính là ngày khảo sát, từ đêm qua nhóm thực tập sinh đã không ngủ được, Tạ Cẩn Nhất vừa đến bọn họ đã tới bao vây.
“Sao trông giáo sư vui quá vậy? Bọn em căng thẳng muốn chết đây này.” Bác sĩ nhỏ tương lai lo sợ bất an, khảo sát của đại học B, người bên bộ phận hành chính và nhóm giáo sư lớn tuổi ngồi trong phòng hội nghị, ai cũng nghiêm mặt ngồi ngay ngắn, sau đó từng thực tập sinh sẽ vào đó biện luận, phòng hội nghị mở máy lạnh nhưng trán và tay họ đều đổ mồ hôi lạnh.
“Nói chung là…….” Tạ Cẩn Nhất ngừng lại cười tủm tỉm: “Có lẽ ngày mốt sau khi có thành tích khảo sát, đi ăn chúc mừng xong nhà tôi sẽ đón một bé mèo về.”
Nhà ăn nhân viên vào giữa trưa, cả tháng nay cả đám thực tập sinh ai cũng cầm sách chuyên ngành đi ăn cơm, nằm trong miệng hổ cũng phải châm hai châm để nâng cao tinh thần, hôm nay y tá trưởng mua cho mỗi người một chén canh sườn, ăn uống no đủ thì mới có sức ra chiến trường.
Một giờ chiều sẽ bắt đầu kiểm tra đánh giá thực tập sinh, chủ nhiệm Long chà tay, sau đó ngẩng đầu vững vàng nói với nhóm thực tập: “Chúng ta là bác sĩ nên thể chất mạnh hơn, tâm lý cũng vững vàng hơn, đi đến đâu cũng đứng vững rất lâu, cùng lắm thì…… Cùng lắm thì quay về trường học vất vả thêm một hai năm rồi quay lại khoa chúng ta, năm sau tôi và giáo sư Tạ của mấy em vẫn ở đây, ngày nào khoa răng miệng tôi cũng chịu đựng cùng với các em, thanh niên ấy mà, các em thử nghĩ lại khoa ngoại kế bên đi…….”
Câu cuối cùng của chủ nhiệm Long đã chọc bọn họ bật cười.
Kiểm tra đánh giá bắt đầu, Tạ Cẩn Nhất nghe một lát thì ra ngoài, có chủ nhiệm Long trong đó cậu rất yên tâm, khi ra khỏi bệnh viện cậu lấy điện thoại ra tra số điện thoại của Ngẫu Đường Biên, sau đó gọi thẳng qua đo đặt bàn cho tối ngày mốt.
Hôm nay là thư tư Tạ Cẩn Nhất còn phải đến viện y học lên lớp, tiết hai giờ rưỡi, trong lúc đó Tạ Cẩn Nhất đến tiệm thú cưng một chuyến, từ nửa tháng trước bọn họ đã giao tiền xuất hóa đơn rồi, chỉ là trước khi vị chủ nhà kia không gật đầu cậu sẽ không ôm về nhà, vẫn gửi nuôi ở chỗ chủ tiệm để mèo con dứt sữa hoàn toàn, một tuần trước chủ tiệm nói bé đã cai sữa, Tạ Cẩn Nhất nghĩ đã đến lúc nên dẫn về nhà.
Ba ngày hai bữa Tạ Cẩn Nhất sẽ ghé qua xem một lần, mèo con cũng thân thiết với cậu, Tạ Cẩn Nhất ngồi xổm xuống bé sẽ tới liếm lòng bàn tay cậu, chủ tiệm hỏi cậu định gửi nuôi thêm bao lâu.
Tạ Cẩn Nhất bắt chước Cố Tà gãi cằm bé, cười nói: “Tối ngày kia sẽ tới đón bé.”
Cố thị, văn phòng tổng giám đốc.
Tạ Cẩn Nhất nói với Cố Tà sẽ không ăn cơm với anh, tối bọn họ có tiệc chúc mừng bảo anh ăn đại cái gì đó.
Bị bỏ rơi mấy ngày nay, Cố Tà vừa ngồi xoa mày vừa phải dịu dàng nhỏ nhẹ nói với vợ: “Em uống ít rượu thôi, ăn xong nhớ gọi cho anh, anh tới đón em.”
Tạ Cẩn Nhất ừ qua loa mấy câu rồi tắt điện thoại.
Cố Tà than thở, không thể tận hưởng thế giới hai người, vậy thì hôm nay tăng ca thôi.
Chín giờ tối, người bị ép rượu trong phòng lần lượt thay đổi, kêu thêm vài cân Lão Đông Tửu, chủ nhiệm Long vừa uống cái đã đỏ mặt, vội ngoắc tay: “Già rồi già rồi, đấu không lại mấy người trẻ tuổi, lát nữa về còn phải bị vợ mắng một hồi.”
Hôm nay thành tích vừa được công bố, toàn khoa răng miệng xuất sắc không có ai bị đuổi về trường, cả đám nhảy nhót hoan hô, bưng rượu lên bắt đầu cụng ly thật mạnh, rượu qua ba lượt, Tạ Cẩn Nhất cũng dính môi vài hớp, bọn họ biết đó giờ giáo sư Tạ không uống rượu, nhưng thừa lúc tiệc sắp tàn, cả đám ồn ào ầm ĩ bắt cậu uống, cuối cùng cả chủ nhiệm Long và y tá trưởng cũng tham gia gây rối.
Tạ Cẩn Nhất nhìn chén rượu ngửa đầu sảng khoái uống cạn, thật ra cậu đã hơi say.
Cuối cùng khi ra khỏi Ngẫu Đường Biên, nhóm thực tập sinh vui ngất trời, bọn họ hết ôm chủ nhiệm Long lại quay sang ôm Tạ Cẩn Nhất, nói kì kiểm tra đánh giá sau mà qua bọn họ sẽ đãi khách.
Màn đêm bắt đầu trở nên nhộn nhịp, tiễn học trò và đồng nghiệp lên xe xong Tạ Cẩn Nhất định gọi điện cho Cố Tà, ai ngờ móc điện thoại ra tay lại mềm nhũn làm rớt, cúi người nhặt, còn chưa tìm thấy điện thoại đã bị một cánh tay ôm lấy.
Cố Tà vừa ôm vừa đỡ Tạ Cẩn Nhất, cau mày: “Đã bảo em đừng uống rượu rồi mà?”
Tạ Cẩn Nhất nghe giọng anh thì than thở: “Có thấy anh nghe lời em bao giờ đâu.”
“Em thì giỏi rồi.” Cố Tà ôm người cho vững, hai người dính sát vào nhau, Tạ Cẩn Nhất đang say, nhìn gương mặt anh tuấn của Cố Tà tim cậu bỗng đập thình thịch: “Đột nhiên cảm thấy…… Có vẻ đẹp trai.”
Trên con đường tấp nập người đến người đi, Tạ Cẩn Nhất mổ lên mặt Cố Tà: “Lão Đông Tửu, ngọt không?”
Cố Tà lặng đi một lát, nhìn con người say rượu trong ngực, nhìn như ngoan ngoãn lại như vô lại, Cố Tà chợt nở nụ cười: “Hôn lên mặt anh không nếm được.”
Chỉ tay vào môi mình, Cố Tà dịu dàng lừa gạt như một con hồ ly: “Hôn đây này, để anh nếm thử.”
Tạ Cẩn Nhất nói: “Vậy anh cúi xuống chút đi.”
Cố Tà cực kì nghe lời cúi đầu.
Tạ Cẩn Nhất nhón chân hôn lên môi anh, Cố Tà thuận thế liếm khóe miệng cậu, chỉ như chuồn chuồn lướt nước vậy mà Tạ Cẩn Nhất lại hỏi: “Ngọt không?”
“Ngọt!” Mẹ nó quá ngọt!
Bãi đỗ xe dưới hầm, thả người vào ghế sau, cả dây an toàn Cố Tà cũng không cài lái xe chạy thẳng đến một góc tối vắng vẻ, dừng xe dập lửa. Đôi chân dài của Cố Tà bước xuống ghế sau, khoang sau chứa hai người lại trở nên nhỏ hẹp, Cố Tà đè Cố Tà xuống ghế.
Tạ Cẩn Nhất vươn tay đặt lên cổ Cố Tà kéo người xuống, say rượu mắt mờ, đáng ra định hôn môi anh, kết quả lại hôn lên yết hầu, còn dùng đầu lưỡi ướt át liếm nó như đang nếm rượu.
Cố Tà đang định ồn ào với cậu, nhưng Tạ Cẩn Nhất chủ động như thế, miệng lại hấp dẫn như thế, anh bị cậu hạ gục rồi, ôm eo Tạ Cẩn Nhất đặt cậu ngồi lên đùi, vươn tay cởi quần áo Tạ Cẩn Nhất, mò tay vào trong, da thịt mềm mịn……
Tạ Cẩn Nhất run rẩy, cuối cùng eo cậu mềm nhũn ngã vào lòng anh, hơi thở gấp gáp phả vào cổ anh, Tạ Cẩn Nhất đang cười: “Em bỏ đói anh đến thế à?”
“Em nhanh lên anh rất đói bụng.” Ngón trỏ Cố Tà vẽ tranh trên vai câu, Tạ Cẩn Nhất nhột nằm trong ngực anh run rẩy, uống rượu xong còn bị kích thích khó chịu, mắt cậu ẩm ướt: “Không có bôi trơn.”
Cố Tà với cánh tay dài lấy thuốc bôi trơn luôn để trên xe ra, vỗ vỗ mặt câu: “Anh muốn làm với em trên xe gần chết, đã chuẩn bị từ lâu rồi.”
“Hay ho lắm chắc.” Tạ Cẩn Nhất thấy anh kích động thì cười mắng.
Cố Tà không thể chờ thêm một phút nào nữa, anh thô bạo xé quần Tạ Cẩn Nhất, giờ trong đầu anh chỉ muốn làm Tạ Cẩn Nhất phát khóc ở đây, sau đó ôm eo gọi anh là chồng.
Đôi chân dài mở ra ngồi trên người Cố Tà, anh cầm vật nam tính của Tạ Cẩn Nhất, mới xoa mấy cái mà cậu đã thoải mái rên lên, Cố Tà đẩy hông lên: “Cởi quần cho chồng đi.”
Tạ Cẩn Nhất duỗi tay cởi quần cho anh, tiếc là tay cậu mềm, sau nhiều lần không cởi được thì nổi giận, đánh vào chỗ đó của anh: “Anh tự cởi đi.”
“Ngoan, sau khi em cởi xong chồng sẽ vào ngay cho em rên rỉ.” Cố Tà đổ bôi trơn ra tay, một tay trông nom Tạ Cẩn Nhất, tay còn lại mò ra sau……
Bôi trơn lạnh như băng trong lòng bàn tay ấm áp của Cố Tà, lúc vào trong còn tạo ra âm thanh dính dính…….
“Cố Tà, anh chậm thôi……” Ngón tay Cố Tà thăm dò vào miệng huyệt từng chút một, Tạ Cẩn Nhất ôm cổ anh khó chịu lầu bầu.
Cố Tà ghé vào tai cậu thổi khí, dụ: “Bảo bối, cởi quần cho anh.”
Tạ Cẩn Nhất gấp đến mức mấy đầu ngón tay xoắn hết lại, mở không ra nãy giỡ cuối cùng cũng làm được, Cố Tà nhanh chóng đưa ngón tay thứ hai vào bắt đầu lấy ra cắm vào.
Sau khi ngón tay thứ ba được cho vào bôi trơn và mở rộng, Cố Tà lấy tay ra lấy sức chờ phát động, cởi quần, thứ đã cương cứng đến nóng lên đánh thẳng vào đùi trong Tạ Cẩn Nhất, vật nam tính to lớn cực nóng có thể thấy rõ gân xanh nổi lên.
Cố Tà nghẹn bao nhiêu ngày đã nổi điên, lấy một ít thuốc bôi trơn còn lại bôi đại lên lên mình, khẽ xoa mông Tạ Cẩn Nhất: “Bảo bối à, mở ra chút nữa.”
Tạ Cẩn Nhất híp đôi mắt ướt đẫm, mỗi lần Cố Tà trông thấy cậu thế này anh lại ngứa ngáy.
Cố Tà vội vã muốn vào, nhưng Tạ Cẩn Nhất lại nắm tai anh, hơi thở say rượu vừa nóng vừa ngọt: “Cố Tà, em nói này……”
Tạ Cẩn Nhất dùng cơ thể dụ dỗ anh: “Chúng ta nuôi mèo đi.”
Cố Tà biết anh nên từ chối, dù Tạ Cẩn Nhất quyến rũ anh như thế anh cũng phải giữ lại lý trí nên có của người chủ gia đình……
Nếu như Tạ Cẩn Nhất ghé vào tai anh gọi một tiếng chồng yêu mà anh vẫn còn giữ được ý chí kiên quyết, vậy thì sau khi Tạ Cẩn Nhất cắn xương quai xanh kêu meo meo Cố Tà chợt nghe thấy tiếng bức tường trong lòng anh sụp đổ, hàng phòng tuyến cuối cùng đã bị đánh sập hoàn toàn, đến một mảnh ngói còn nguyên cũng không có.
“Nuôi, chỉ cần em thích, bao nhiêu ông đây cũng nuôi!” Bóp mở mông Tạ Cẩn Nhất thô lỗ tiến vào.
Cố Tà nhịn bao nhiêu ngày đã hóa sói điên, ngoài xe có người đi ngang tò mò nhìn sang bên này, Tạ Cẩn Nhất nín thinh không muốn hét lên, Cố Tà bóp eo Tạ Cẩn Nhất khiến cậu nhấp nhô theo mình, anh ra vào rất mạnh hoàn toàn không cho Tạ Cẩn Nhất cơ hội để thở dốc.
“Anh nhẹ thôi…… Em thật sự không thở được…… Cố Tà!”
Khoái cảm ập tới như thủy triều, Tạ Cẩn Nhất sắp tắt thở rồi, mồ hôi chảy dọc sống lưng, xương cụt, khe đùi, cuối cùng là chỗ bọn họ kết hợp, Tạ Cẩn Nhất ngã trên người Cố Tà, tay ôm lấy anh để nương tựa, cậu không cầm lòng nổi vén tóc trên trán anh, kê trán, ngắm nhìn đôi mày và cặp mắt anh tuấn của anh……
“Anh thích em chết mất!” Con người động tình khó nhịn này lại bắt đầu mê sảng rồi.
Tạ Cẩn Nhất chợt nở nụ cười, ngoan ngoãn vùi vào vai cho anh mặc sức làm loạn.
~~~~
|
【Phần thứ tư: Vài ba chuyện về Bánh Trôi Sủi Cảo】 – Edit: Tiểu Ma Bạc Hà –
< CHUYỆN THỨ NHẤT > Ngày đầu tiên đón mèo con về, Bánh Trôi tò mò đi vòng vòng nhìn chằm chằm em út. Cố Tà chưa ăn cơm tối vì quá bận nên đến khuya Tạ Cẩn Nhất đã nấu sủi cảo cho anh. Nhưng mới ăn được có một miếng Bánh Trôi mũi tính thành tinh đã chạy tới, bé mèo cũng theo mông Bánh Trôi nhảy thẳng lên ghế rồi lại leo lên bàn mang vẻ mặt đáng thương ngồi trước bữa khuya của Cố Tà. Bé giơ móng vuốt mèo lên gãi đầu rồi lại nhìn chằm chằm sủi cảo trong chén, bé muốn ăn…….
Mèo con nhìn chằm chằm sủi cảo với ánh mắt mong chờ khiến Cố Tà giơ đũa lên ăn cũng không được mà không ăn cũng chẳng xong. Cuối cùng, anh ăn vỏ bánh còn phần thịt thì đút hết cho bé. Nhìn mèo con ăn ngon lành, Cố Tà quay sang nói với Tạ Cẩn Nhất: “Hay đặt tên nó là Sủi Cảo đi. Bánh Trôi với Sủi Cảo gộp thành một bữa cơm đoàn viên luôn.”
Tuy được gọi là Sủi Cảo nhưng lông bé lại có màu xám đen giống hạt mè đen trong Bánh Trôi.
Tối đến, sau khi đuổi Bánh Trôi xuống lầu xong Cố Tà lại phát hiện ra một cục lông xám đen vẫn đang nằm trong vòng tay Tạ Cẩn Nhất, thế là anh phải đuổi thêm một đứa nữa.
Ngày thứ hai Sủi Cảo về nhà, bé chạy vào tủ quần áo lôi hết đồ Cố Tà xuống đất.
Ngày thứ ba Sủi Cảo về nhà, Cố Tà cầm ống tiêm đút bé uống sữa, thấy sửa trong ống đã được hút hết nên Cố Tà vội vã định lên lầu nhưng Sủi Cảo cứ cắn ống tiêm không nhả, đã vậy còn cào cho anh một phát.
Cố Tà không thích động vật nhỏ lắm nhưng cả mèo lẫn chó trong nhà rất thích dính lấy anh. Cố Tà lên lầu chúng nó đi theo, Cố Tà tỉa bồn hoa ngoài vườn chúng nó đi theo, có một lần Cố Tà đi vệ sinh, quay người lại lập tức trong thấy Sủi Cảo nhỏ mở to đôi mắt tò mò ngồi trên sàn.
Cố Tà nổi điên xách Sủi Cảo quăng vào ngực Tạ Cẩn Nhất, chỉ bé nói: “Anh đi vệ sinh mà xém tí là bị hù chết, em nuôi thì em trông đi! Suốt ngày vướng chân vướng tay.”
Tả Cẩn Nhất đang tra tài liệu trên máy tính, Sủi Cảo kêu meo meo leo lên cánh tay cậu đang gõ phím, cái mông lông lá vừa ngồi xuống màn hình lập tức xuất hiện một đống chứ loạn xì ngầu.
“Em không thèm để ý luôn hả?!”
Tạ Cẩn Nhất ôm Sủi Cảo thả xuống chân mình, tập trung tới nỗi không buồn nhấc đầu lên: “Anh đừng có nói em, không thấy mỗi anh mà em còn chẳng trông được hả.”
Ngày hè, bác sĩ Tạ nuôi một con chó, anh Cố nói con chó này cứ như ăn cướp.
Đầu thu, bác sĩ Tạ lại nuôi thêm một con mèo, anh Cố lại nói con mèo này cả ngày chỉ biết giả vờ đáng thương.
< CHUYỆN THỨ HAI > Sủi Cảo bắt đầu học Bánh Trôi đưa điều khiển TV tới tay Cố Tà nhưng vì quá nhỏ không cắn được điều khiển nên bé lấy đầu đẩy vào tay anh. Cố Tà cúi đầu nhìn Sủi Cảo nhỏ hệt như cục than với đỉnh đầu ươn ướt là biết ngay bé vừa bị Bánh Trôi liếm xong.
Lúc xuống lầu, Tạ Cẩn Nhất đã trông thấy Cố Tà ôm Sủi Cảo lên đùi để lau lông cho bé. Lớp lông dày bị khăn thấm ướt khiến bé trông rất gầy, đôi mắt to như quả cầu thủy tinh vừa tròn vừa ngập nước.
Lau cho Sủi Cảo nhỏ xong Cố Tà lại gọi Bánh Trôi, ngóc lập tức gâu gâu gâu lao tới đảo vòng quanh chân anh, đang định lè lưỡi chiếm lưng bàn chân cha thân yêu thì Cố Tà đã đi trước một bước giơ chân chặn trán nhóc.
Cố Tà thả Sủi Cảo đã được đau sạch sẽ xuống rồi cầm đĩa bay ném đi, Bánh Trôi lập tức chạy theo, Sủi Cảo cũng theo chân nhóc đi chơi.
Hôm đó bác sĩ Tạ chụp được một tấm hình.
Trong hình, Sủi Cảo xám xám đen đen ngồi trên đùi ngửa đầu nhìn cha còn Cố Tà trong bộ quần áo ở nhà thoải mái cũng cúi đầu nhìn bé. Một lớn một nhỏ cực kì hài hòa.
Lúc chụp Cố Tà không phát hiện ra nên Tạ Cẩn Nhất nghĩ sau khi in ra cậu sẽ đi giấu……
< CHUYỆN THỨ BA > Từ khi Bánh Trôi bước vào giai đoạn thay lông, đi tới chỗ nào trong nhà cũng có thể giẫm trúng mấy cụm lông chó. Hôm đó Cố Tà đang xem ti vi thì Bánh Trôi đi ngang qua, lắc đầu. Mùa thu trời tiết trời hanh khô nhiều gió, bên cạnh chiếc ti vi mang tĩnh điện, nhóc thoải mái lắc lắc lắc…….
Mặt Cố Tà căng ra, anh cố giữ cho giọng mình bình tĩnh: “Bánh Trôi, nhìn qua bên đây nào.”
Bánh Trôi nghe tiếng quay đầu lại, nhúm lông dựng trên đầu lắc lư, nhóc há miệng cười ngây ngô: “Gâu, gâu…..”
Máy chụp hình nhắm thẳng về phía đó, nhanh chóng nhấn chụp.
Tách tách tách!
Tách tách tách!
Cố Tà nhìn đống hình vừa chụp được trong điện thoại ôm bụng cười ngặt nghẽo. Sư tử đột biến! Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
< CHUYỆN THỨ TƯ > Có một hôm Cố Tà đang chán tới cùng cực thì Bánh Trôi xù lông ngồi cạnh anh vậy đuôi, vẫy qua vẫy lại khiến đống lông rụng như hoa bồ công anh.
Cố Tà nổi hứng phá phách, anh chợt muốn chải lông cho Bánh Trôi. Nói là làm, anh lập tức vén tay áo cầm lược khoanh chân ngồi trên sàn nhà chuẩn bị bắt đầu cuộc đại chiến.
“Bánh Trôi, nằm xuống.” Bánh Trôi nằm.
Thế là sau đó Cố Tà chải chải chuốt chuốt, cuối cùng chải ra một chiếc lược đầy lông. Cố Tà nhìn nhìn rồi lấy xuống bỏ qua một bên, anh muốn xem thử sau khi chải xong sẽ có bao nhiêu lông.
Anh chải rồi lại chải, chẳng mấy chốc cái lược lại đầy lông, tiếp tục lấy ra bỏ qua một bên.
Đúng lúc đó, Sủi Cảo nhỏ bước tới nằm lên chân cha nhìn cha chải lông cho anh ai.
Chải chải chải, chải xong Bánh Trôi chẳng còn cọng lông nào.
Cố Tà nhìn trái nhìn phải, cuối cùng anh im lặng đắn đo: “Tính ra thì chó nhà mình……. Xấu vậy luôn á hả, không lý nào!”
Cố Tà gượng gạo sờ đầu Bánh Trôi: “Con trai này, hay là hôm nay chúng ta tới tiệm thú cưng xem coi có cứu vớt được gì không.”
Lông được chải ra chất thành đống bên cạnh, vài sợi bay qua, Sủi Cảo nhỏ híp mắt, mũi giật giật hắt xì.
Một cái.
Hai cái.
Ba cái.
Cố Tà nhìn Sủi Cảo nhỏ, nhìn một hồi mũi anh cũng bắt đầu ngứa, nghe nói ngáp có tính lây lan, chắc là hắn xì cũng vậy…….
“Hắt xì.”
< CHUYỆN THỨ NĂM > Sủi Cảo vẫn chưa biết leo bậc thang nên lần nào Bánh Trôi cũng phải ngậm cổ bé tha từ trên xuống.
Sủi Cảo bị ngậm lắc la lắc lư lên lầu. Lên cao, mọi thứ dần bé lại, đôi mắt bé linh hoạt đảo quanh.
Sủi Cảo bị ngậm đung đưa đung đưa xuống lầu. Cao quá dốc quá, từ đây té xuống là tiêu ngay, đôi mắt bé hoảng sợ trợn tròn.
Chơi mệt, Bánh Trôi nằm phơi nắng bên cửa sổ còn Sủi Cảo thì nằm trên người nhóc duỗi người tắm ánh dương.
Đuôi Bánh Trôi lắc lắc lắc, quét qua quét lại, Sủi Cảo nhìn đuôi chó hệt như gậy đồ chơi, đầu bé cũng lắc lắc lắc, chọn đúng thời cơ nhào tới ôm lấy đuôi anh hai.
Sủi Cả rất ngoan, Bánh Trôi rất thích em gái nhỏ vừa bé bỏng vừa ngoan ngoãn. Chó ấy mà, cách thể hiện sự yêu thích chính là lè lưỡi ra liếm liếm liếm.
Một buổi tối nọ khi Tạ Cẩn Nhất về nhà, vừa mở cửa ra đập vào mắt chính là một lớn một nhỏ ngồi ngoài cửa. Một đứa vàng rực rỡ, một đứa xám xám đen đen. Bánh Trôi lắc đuôi chào đón họ về nhà còn Sủi Cảo ngồi bên cạnh với bộ lông ướt sũng, trên người toàn là nước miếng Bánh Trôi: “Meo.”
Bánh Trôi ngây thơ hoàn toàn không nhìn thấy mặt cha nhóc đen thui nên vẫn còn ở đó cười khà khà.
“Lại liếm, mày lại liếm!” Cố Tà giơ tay lên muốn tát cho thằng nhóc chó một cái.
Thấy Cố Tà giơ tay lên, Bánh Trôi tưởng mình được khen nên niềm nở đưa đầu chó qua cọ cọ cọ.
Lại còn không biết nhận sai, Cố Tà xoa tay chuẩn bị dạy dỗ nhóc.
“Gâu gâu gâu!”
Tay anh giơ lên, Bánh Trôi vẫn há miệng nhỏ nước miếng. Bây giờ mà đánh nó thì chắc chắn tay anh sẽ dính một đống nước miếng nên Cố Tà siết tay lại, không dám đánh.
Cuối cùng anh bảo Tạ Cẩn Nhất đưa mình cái khăn tay rồi cầm khăn nhấc Sủi Cảo vào phòng tắm: “Nó lè lưỡi ra thì con phải chạy đi chứ, sao con không biết trốn đi vậy! Lại phải tắm, tay cha toàn là vết cào lúc tắm cho con không đó!”
“Bánh Trôi! Lại đây!” Dù sao cũng phải tắm, vậy thì tắm cho hai đứa luôn. Bánh Trôi vừa nghe tiếng lập tức chạy như bay vào phòng tắm.
Hai tay đang dính đầy bọt xà phòng vì chà rửa cho hai đứa con thì một suy nghĩ chợt lóe trong đầu anh, Cố Tà gọi vọng ra ngoài: “Cẩn Nhất!”
“Gì vậy?”
“Em vào đây đi, anh có chuyện cần nói với em……..”
Tạ Cẩn Nhất buông việc trong tay xuống đi tìm máy sấy bước vào phòng tắm: “Anh lại bị Sủi Cảo cào chứ gì, hay là để em…….”
Cố Tà cười hớ hớ vỗ đầu Bánh Trôi, Bánh Trôi ướt đẫm lập tức lắc lắc lắc khiến nước bắn tung tóe lên người Tạ Cẩn Nhất.
Mặt Tạ Cẩn Nhất dính đầy nước ngơ ngác nhìn ba cha con hạ.
“Ai da da .” Chủ mưu làm bộ bất đắc dĩ nói: “Bỏ đi, lại đây lại đây, anh không ngại tắm thêm một đứa nữa đâu.”
— Hết phần 4 —
|
【Phần thứ năm: Thư tình】 = Edit: Tiểu Ma Bạc Hà =
Mới đảo mắt mà hè đã đi qua, thu lại đến gần.
Tổng kết lại nửa năm qua, bọn họ cãi nhau ầm ĩ rồi lại trở về êm đềm đằm thắm. Nhà có nuôi một con chó bây giờ lại nuôi thêm một em mèo, ngày tháng trôi qua rất hạnh phúc.
Từ khi nuôi hai đứa chó mèo trong nhà, Cố Tà cảm thấy việc tản bộ mỗi tối đã đổi vị. Lúc trước chỉ có hai người họ đi tản bộ, không ai phải lo đến chuyện hôm nay đi đâu, cứ tà tà đi tới đâu thì tới, vui vẻ mà đi đến khi hết hứng thì về, đó chính là cuộc sống thoải mái của đôi vợ chồng son.
Nhưng từ khi nhà nuôi Bánh Trôi, bây giờ lại nuôi thêm một đứa em gái, bọn họ ra ngoài tản bộ đâu còn dễ dàng như thế nữa. Người đàn ông trụ cột trong nhà phải đèo bồng hai đứa con, tay này dắt con trai tay kia ôm con gái nên không thể dành ra tay nào để ôm vợ.
Hôm nay họ lại đi tản bộ, lúc tay giày thấy Cố Tà cầm dây xích dắt Bánh Trôi, Tạ Cẩn Nhất ngó trái ngó phải hỏi: “Sủi Cảo đâu?”
“Meo.” Sủi Cảo xám ló đầu ra khỏi túi áo khoác.
“Trời lạnh, bỏ vào đó cho ấm.”
Chạng vạng, ánh chiều tà của hoàng hôn tuyệt đẹp, Bánh Trôi rất thích cha dắt nhóc ra ngoài đi dạo nên cứ thích thú vẫy đuôi suốt con đường. Sủi Cảo thì meo meo vươn đầu ra khỏi túi áo, đôi mắt to tròn lướt nhìn phong cảnh bên đường.
Cuối cùng Cố Tà đã dành ra được một tay để nắm tay Tạ Cẩn Nhất, cầm xong anh thoải mái thở dài: “Thế này mới đúng nè.”
Tạ Cẩn Nhất cười anh: “Thảo nào anh dùng chiêu này.”
“Bộ em không thấy mấy đôi vợ chồng già trên đường ai người ta cũng làm vậy hả. Không ngờ anh đây mà lại không được nắm tay vợ, thế quái nào cả hai tay đều vướng hai đứa con.” Cố Tà cười siết lấy bàn tay lành lạnh: “Bây giờ em không chê rồi ha.”
“Không chê, ấm lắm.”
Cố Tà chậc chậc: “Em tự xem lại coi hồi hè em ghét bỏ anh tới mức nào.”
“Có đâu.” Tạ Cẩn Nhất kéo Cố Tà lại: “Xuân hạ thu đông mùa nào em cũng thích anh.”
“Thật…”
“Thật đó!”
Thấy anh nhướng mày là biết ngay anh trai họ Cố đang đắc ý tới mức nào.
Hôm nay Cố Tà tản bộ rất ư là vui vẻ, ngọt tràn bờ đê, về tới nhà bèn cho Sủi Cảo uống sữa, trước khi lên lầu còn đổ thêm một ít thức ăn chó cho Bánh Trôi: “Gâu gâu!”
Ngày nào Bánh Trôi cũng dắt em Sủi Cảo chơi tìm bảo vật trong nhà. Hôm nào cũng đào được mấy thứ quý giá như là khuy áo Cố Tà bị mất hay bút máy của Tạ Cẩn Nhất…
Tạ Cẩn Nhất và Cố Tà đi làm, hai đứa nhỏ chơi tìm bảo vật ngay trong biệt thự. Nhưng vừa nghe được tiếng động bên ngoài là tai của một con chó với một con mèo lập tức dựng thẳng, ba chân bốn cẳng chạy ra cửa ngồi xếp hàng chờ hai người bước vào.
Vừa đẩy cửa vào nhà Cố Tà lập tức trông thấy Bánh Trôi tha dép lê thả kế chân mình. Con trai nhỏ ngoan ngoãn nên anh định giơ tay xoa đầu nhóc.
“Gâu gâu!” Bánh Trôi đưa đầu cho anh xoa, đuôi chó vui vẻ lắc tới lắc lui. Nhóc đang trong thời kỳ thay lông nên cái đuôi trụi lủi từng mảng lớn.
Chiếc đuôi đó vừa lướt qua, tất cả lông rụng xuống đều dính lên người Sủi Cảo…
Bánh Trôi vẫn ngồi đó chờ cha xoa đầu, kết quả tay Cố Tà lại quyết đoán ôm lấy Sủi Cảo nhỏ bên cạnh, anh không thể tỏ ra ghét bỏ quá rõ ràng nên quay đầu lại nói với Tạ Cẩn Nhất: “Bình thường cha hay thương em gái hơn mà đúng không.”
Tạ Cẩn Nhất: “Anh có thể lộ liễu thêm nữa không.”
Cố Tà ngẫm nghĩ và phát hiện ra là có, thế là chân dài dài nhấc lên đè chặt người Bánh Trôi.
Gần đây đội tuần tra Bữa Cơm Đoàn Viên đã chuyển địa điểm truy tìm sang khu vực phòng sách. Ngày nào hai đứa nhỏ cũng làm công việc tìm bảo vật rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Hôm nay Tống Tỉ mời Cố Tà ăn cơm, anh đưa Tạ Cẩn Nhất về nhà rồi mới tới bữa tiệc.
Mèo mèo chó chó ở cùng một nhà sẽ khó tránh khỏi tình trạng ầm ĩ. Chúng nó nhảy trên đập dưới, lôi chiếc gối ôm từ sô pha ngoài phòng khách lên cầu thang rồi lại kéo ổ mèo được đặt dưới chân cầu thang lên cửa sổ. Tạ Cẩn Nhất vừa dọn dẹp cho hai đứa nó vừa nghĩ nếu Cố Tà mà trông thấy chắc chắn sẽ nhéo tai chúng nó mắng.
Trên lầu có tiếng chó sủa, chắc chắn Bánh Trôi đang ở trên lầu. Sủi Cảo nhỏ thích gần anh nên chắc cũng đang ở đó. Tạ Cẩn Nhất nghĩ tới cuốn sách chuyên ngành của mình bị chúng nó giơ vuốt cào hư mấy ngày trước bèn vội vàng chạy bình bịch lên lầu.
Bên này Bánh Trôi Sủi Cảo vừa tìm được một bảo bối trong hốc tối phòng sách để tha đến chỗ Tạ Cẩn Nhất như hiến dâng đồ quý. Thì bên kia lại là khung cảnh xa hoa trụy lạc gái đẹp rượu ngon và Tống Tỉ đang chơi rất vui vẻ.
Cố Tà chậc lưỡi nhìn bộ dạng đắm chìm dục vọng của Tống Tỉ, nói: “Mới đó mà tiểu hoa đán được cưng chiều mấy ngày gần đây đã biến thành hoa cúc của quá khứ rồi hả? Chân tình của cậu nặng thế mà sao mới đó đã ném cho chó ăn rồi vậy.”
Hôm nay Tống Tỉ mời khách, tối nay người anh ta mang đi chơi là một cô gái xinh đẹp rực rỡ yêu kiều, ngực tấn công mông phòng thủ đầy phong tình ngậm rượu ngồi trên người anh chơi đút miệng đối miệng.
“Hừ, chỉ có cậu mới nghĩ chân tình đáng tiền thôi.” Tống Tỉ ôm lấy vòng eo nhỏ quăng cho anh một câu.
Cố Tà bật lửa châm thuốc ngửa đầu dựa vào sô pha rít một hơi rồi phun khói, trông vẫn còn chút mùi vị của tay ăn chơi năm nào nhưng trên ngón áp út của cánh tay gác lên sô pha đã có một chiếc nhẫn đeo lâu năm nên tạo thành vết hằn.
Khi Cố Tà ngẩng đầu lên nhả khói, Tống Tỉ đã trông thấy dấu hôn, nhìn kỹ sẽ thấy màu sắc vẫn còn hồng nên khỏi hỏi cũng biết Cố đại thiếu ôm vợ làm trò gì.
“Đẹp không?” Cố Tà cầm điếu thuốc chỉ cổ mình: “Thích nhìn vậy thì bảo vợ cậu làm cho cậu một cái.”
Tống Tỉ rất muốn đá vào mặt anh, anh ta ngứa mắt cái đức hạnh này lâu rồi: “Cậu làm màu như vậy có gì hay? Đeo nhẫn bao nhiêu năm rồi mà bọn tôi còn chưa được gặp người thật, mau dẫn vợ cậu ra đây xem nào!”
Câu nói vừa được thốt ra, tất cả mọi người trong phòng đều nhìn Cố Tà vì nói thật đám người kia chỉ muốn được gặp cô gái đó thôi…
Cố Tà không buồn để ý tới họ, anh nghiêng sang phun khói vào mặt Tống Tỉ: “Dẫn vợ tôi tới để cậu cạo đầu hả?”
Tống Tỉ bất ngờ không kịp đề phòng hít phải mấy hơi thuốc. Nghe Cố Tà nói lại càng giận nên định chỉ mũi anh mắng, ai ngờ anh lại giành nói trước: “Tôi nghe nói người yêu cũ vừa về nước đã bị cậu gạt hả. Tống Tỉ, hình như cậu bảo mình đã thoải mái chấm dứt gọn gàng sạch sẽ với người ta rồi mà? Nói thật, tôi rất muốn dùng dao Thụy Sĩ với cậu, một nhát chặt xuống dứt khoát hơn đập nát nhiều, cậu nghĩ sao?”
Câu nào câu nấy chọc thẳng vào nỗi đau của ai đó, bị anh chọc giận một hồi, tay Tống Tỉ run lên như mắc phải Parkinson*.
Điếu thuốc được hút xong chính là lúc phải về nhà, Cố Tà đứng đậy đè tay Tống Tỉ xuống: “Nếu đã thích thì đối xử tốt với người ta đi, với cái tính này của cậu mà không đập nát trứng thì sớm muộn gì cũng hối hận.”
Tống Tỉ ngoáy tai làm ngơ nhìn Cố Tà bỏ ra ngoài: “Cậu định đi đâu?”
Cố Tà giơ điện thoại: “Uống ít rượu nên ra ngoài gọi vợ tới đón!”
Tống Tỉ thấy có hi vọng lập tức đứng dậy giữ chặt lấy anh: “Gọi người lên đây ra mắt đi để bọn này kính chị dâu ly rượu.”
Cố Tà nở nụ cười: “Tống Tỉ, cậu kết hôn chưa?”
Tống Tỉ khó hiểu nhìn anh, nói: “Cậu không biết tôi kết hôn chưa hả? Cậu nghĩ tôi muốn nhảy vào nấm mồ sớm như cậu chắc.”
Cố Tà ghé vào tai Tống Tỉ: “Tống Tỉ, tình cảm của tôi với vợ mình rất tốt, ngày nào chó con nhà tôi cũng bị ngược sủa gâu gâu. Tôi thấy hay là bỏ đi, tôi sợ cậu ghen tị.”
Bây giờ Tống Tỉ rất muốn bóp anh chết tươi.
Bánh Trôi dẫn Sủi Cảo nhỏ đi lục soát phòng sách, hai anh em vui vẻ hào hứng phe phẩy đuôi nhỏ ngậm lá thư đưa tới tay Tạ Cẩn Nhất như khoe đồ mới.
Lá thư này đã được cậu giấu từ rất lâu, Tạ Cẩn Nhất lấy thư ra khỏi phong bì, đúng lúc đó chuông điện thoại lại vang lên. Cậu bất ngờ không kịp chuẩn bị nên giật mình vội vàng kẹp tờ giấy vào quyển sách bên cạnh.
Lúc nhận điện thoại giọng Tạ Cẩn Nhất vẫn chưa trở lại bình thường, Cố Tà lập tức nhận ra: “Sao vậy?”
Rõ ràng mặt còn đang hồng nhưng vẫn nói dối không chớp mắt: “Lúc lấy điện thoại suýt đạp lên Sủi Cảo, hết hồn chút thôi, không sao.”
“Thật không?”
“Ừm, thật mà.” Bánh Trôi rất tích cực kéo ống quần ba ba đòi được khen nhưng Tạ Cẩn Nhất nhìn thấy nhóc là lại đau đầu, sao cái gì nó cũng tìm ra vậy. Cậu xoa mi hỏi: “Khi nào anh về?”
Cậu định tranh thủ lúc Cố Tà vẫn chưa về tìm một chỗ giấu đồ đi, hơn nữa phải giấu thật cao để Bánh Trôi làm cách nào cũng không thể với tới.
“Anh uống rượu rồi, em tới đón anh đi.”
Dọn dẹp nhà xong Tạ Cẩn Nhất mới ra cửa, hai mươi phút sau chiếc xe nhỏ chạy đến nơi tụ họp. Lúc đầu cậu chờ trong xe, sau đó Cố Tà gọi tới: “Vợ ơi, anh không có dù.”
“Em ở ngay bãi đỗ xe, anh cứ đi thang máy xuống thẳng tầng hầm một là được.”
“Bãi đỗ ngay đầu gió, uống rượu không được đón gió đâu.” Cố Tà làm quá lên: “Bác sĩ Tạ, anh là người nhà của bác sĩ đó. Lỡ đâu anh bị sốt phải tới bệnh viện thì em không làm tròn bổn phận rồi.”
“Bác sĩ luôn khuyên phải đi khám kịp thời.” Tạ Cẩn Nhất ngừng lại rồi nói tiếp: “Thật ra em đã không làm tròn bổn phận từ cái răng khôn của anh rồi.”
Cố Tà vội ngắt lời, cái răng khôn đó chỉnh là lịch sử đen tối của anh. Lúc trước có bao nhiêu lần hai người họ đang thân mật thì Tạ Cẩn Nhất chợt quăng một câu: Cố Tà, em nhổ răng anh nha.
Cố Tà đã nhận ra rồi, lần cãi nhau ầm ĩ đòi chia tay đó chẳng liên quan gì tới Mạnh Tiêu hết, rõ ràng cậu muốn lừa anh đến bệnh viện nhổ răng mà.
Cố Tà ở đầu bên kia cứ dây dưa mãi, Tạ Cẩn Nhất đành phải cầm dù xuống xe đón người. Vừa vào tới sảnh lớn cậu đã trông thấy Cố Tà, anh đang đứng ngoài quầy tính tiền liếc sang tờ hóa đơn rồi móc túi lấy thẻ, động tác có thể nói là nước chảy mây trôi lưu loát sinh động.
Tạ Cẩn Nhất nhớ lần nào cơm nước xong Cố Tà cũng chìa tay đòi thẻ đòi tiền mặt để ra quầy tính tiền, ngẫm lại hình như trừ ăn cơm thì cả mua sắm tới đi du lịch… Cậu luôn phải tiêu phí hết của cải để nuôi vị kim chủ này.
Dạo gần đây kim chủ khó nuôi quá, nhổ mỗi cái răng mà nhây mất bao nhiêu năm, ăn có quả đào cũng kén chọn.
Cố Tà gửi cho Tống Tỉ tin nhắn để dịp khác gặp rồi cất điện thoại vào túi, cầm lấy dù trong tay Tạ Cẩn Nhất: “Mưa lớn, nép vào người anh này.”
“Không ướt đâu.” Tạ Cẩn Nhất không nhúc nhích, trời mưa nên đường sá trơn trượt lắm, ngã cái là ngã luôn cả hai.
Tạ Cẩn Nhất không nép vậy thì để anh chủ động dựa vào cậu vậy.
“Lại phá!”
“Anh thích.” Cố Tà mượn rượu giở trò.
Tạ Cẩn Nhất hết cách nên đành phải chỉ xuống đường bảo anh cẩn thận.
Cố Tà không quan tâm, tay không cầm dù chẳng chịu để yên vòng ra sau bắt lấy tay Tạ Cẩn Nhất đoạn kéo lại để cậu ôm eo mình, còn tay anh thì đặt lên lưng bàn tay lạnh như băng ấy. Bao năm rồi mà tay Cố Tà vẫn ấm.
Tạ Cẩn Nhất không quan tâm ánh mắt kì lạ của người qua đường, im lặng mặc anh nắm.
Cố Tà luôn là người không biết thỏa mãn, được ăn táo ngọt một lần anh lại đòi thêm, thế là được một tấc lại tiến thêm một bước nghiêng người ghé tai cậu: “Hôn chồng cái nào.”
Dứt lời lập tức áp mặt sang chỗ Tạ Cẩn Nhất.
Tạ Cẩn Nhất quay đầu tránh thoát khiến Cố Tà vồ hụt, cả mặt vùi vào mũ trùm đầu.
Cố Tà bất đắc dĩ kéo mặt mũi về.
Tạ Cẩn Nhất cố tình giả vờ nghiêm chỉnh: “Anh mà hôn thì miệng em sẽ đầy mùi rượu đấy, trên đường về nhà có cảnh sát giao thông, lát nữa dừng xe em sẽ bị bắt kiểm tra. Anh suy nghĩ cho người cầm lái tí đi.”
“Ai dám kiểm tra chúng ta!” Cố Tà tiếp tục ba hoa: “Hơn nữa anh có uống nhiều lắm đâu!”
“Không được.”
Lên xe, còn chưa kịp cài đai an toàn thì điện thoại của Tống Tỉ đã gọi tới. Cố Tà chuồn về trước khiến lòng người khó chịu nên Tống Tỉ vừa mở miệng lập tức mắng: “Tôi biết mặt cậu rồi, chân thành của Cố đại gia giá trị quá, bọn này đem cho chó ăn hết rồi.” Tống Tỉ hùng hổ: “Cậu nói xem tôi mất bao nhiêu võ mồm để gọi cậu ra ngoài chơi, mẹ nó vợ cậu quản nghiêm quá nhỉ, cái đức hạnh đó tôi chả hiếm lạ gì, tôi chỉ cần cậu….”
Cố Tà đâu có rảnh quan tâm Tống Tỉ uy hiếp gì, anh chỉ một lòng muốn ăn món đậu hủ ngon ngọt kia thôi. Nhưng Tạ Cẩn Nhất quyết không cho, Cố Tà thề: “Vợ ơi anh không uống nhiều đâu, thật mà! Chỉ hôn một cái thôi….”
Tổng Tỉ nghe xong lập tức nổi hết da gà da vịt, sợ tới mức vội nhìn lại màn hình. Đâu có nhấn lộn số, là Cố Tà! Tống Tỉ gào thét vào điện thoại: “Cố Tà, giờ phút này cậu không thể đầu hàng, nhất quyết không đầu hàng!”
“Chó độc thân, mẹ nó cậu biết cọng lông ấy!”
Về nhà, mở cửa, hai đứa con nghe thấy lập tức ngậm dép lê tới. Cố Tà mưa móc (ban ân) sờ đầu con trai chó rồi vân vê tai khuê nữ mèo.
Tạ Cẩn Nhất bê ly nước mật ong tới: “Uống giải rượu.”
Cố Tà uống được một ngụm thì nhíu mày, giơ ly lên: “Lạnh, lạnh.”
Tạ Cẩn Nhất cầm lại nhấp thử: “Ấm mà, Cố Tà anh uống rượu mị đầu luôn rồi.”
Cố Tà ‘a’ một tiếng, cầm chiếc ly chạm môi vào vị trí bác sĩ nhà mình vừa uống nhấp một ngụm nước mật ong rồi chép miệng, một trăm phần trăm bộ dạng hưởng thụ cảm giác được yêu.
“Nước mật ong này ngọt như thể em đút từ miệng mình cho anh vậy.”
“…” Một ngày Tạ Cẩn Nhất thường bị anh gạt vài lần. Cố Tà diễn sâu lắm nên bất giác sẽ bị anh lừa.
“Ừ ừm, ngọt vậy vẫn không bịt được miệng anh!” Tạ Cẩn Nhất vội đẩy ly cho anh uống hết: “Em lên lầu xả nước cho anh tắm. Gọi thì anh lên ngay nhé, lúc lên nhớ vịn cầu thang đừng để ngã có nghe không?”
Tạ Cẩn Nhất xoay người lên lầu, bước chân hơi luống cuống.
Chạy trối chết….
Cố Tà đặt nước mật ong xuống ôm lấy Sủi Cảo đang cuộn trên dép mình. Sủi Cảo có đôi mắt to và đôi tai dựng thẳng, anh bế bé lên đùi gãi tai.
Tai Sủi Cảo nhỏ được anh gãi run run, Cố Tà đụng mũi bé: “Đứa con đáng ghét này, tai mềm nhũn mà vẫn còn làm bộ trước mặt cha.”
Sủi Cảo tròn mắt nhìn cha bé, chân thành ‘meo….’
“Vẫn còn làm bộ!”
Cố Tà uống hết nước mật ong, vừa ngọt vừa say bước lên lầu. Bánh Trôi và Sủi Cảo lẽo đẽo theo sau. Sủi Cảo còn nhỏ, chân ngắn không biết leo nên ngày nào Bánh Trôi cũng ngậm em gái tha lên.
“Gâu gâu gâu!”
“Meo.”
Buồn cười, lần trước tiêm vaccine phòng bệnh dại để dạy dỗ rồi vẫn chưa đủ hả? Cố Tà mỉm cười tiếp tục đẩy bọn nhỏ ra cửa: “Nghe lời, cảnh này không thích hợp với trẻ con đâu.”
Tạ Cẩn Nhất trong phòng tắm gọi to, Cố Tà khóa cửa xong lập tức bước vào. Sợ anh uống rượu đứng không vững dễ ngã nên Tạ Cẩn Nhất nói: “Em gội đầu cho anh trước rồi hẵng vào bồn ngâm nước.”
Ánh đèn vàng ấm áp, vòi sen mở ra, khí nóng cứ thế bay lên. Tạ Cẩn Nhất gội đầu cho Cố Tà khi tay cậu xuyên qua tóc, anh ngứa ngáy như thể…. Nói chung là ngứa, lòng ngứa!
Dội hết bọt xong, Cố Tà ngẩng đầu lên thấy quần áo Tạ Cẩn Nhất mặc đã ướt hơn nửa, mặt vương hơi nước, quyễn rũ trắng trợn.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, bây giờ mà không mượn rượu điên loạn thì đợi đến bao giờ.
Cố Tà ngồi trên ghế đẩu trắng vươn tay ôm lấy eo Tạ Cẩn Nhất, ngửa đầu: “Cẩn Nhất.”
“Gì đấy?” Tạ Cẩn Nhất cúi xuống nhìn vào đôi mắt ấy đoạn giơ tay chọc trán anh: “Anh lại động dục!”
Cố Tà cười rực rỡ: “Anh thích em.”
“Anh đang hối lộ em đó hả.” Tạ Cẩn Nhất nhìn thấu hiện tượng thấy được bản chất.
“Không được hả?”
“Anh nghĩ chiêu này có thể dùng từ nhỏ tới già hả!” Tạ Cẩn Nhất bật cười, hai tay ôm lấy gương mặt vẫn còn nóng của Cố Tà: “Đừng làm loạn, anh uống rượu rồi nên ngủ sớm chút đi, không thì ngày mai sẽ nhức đầu.”
“Em hai mặt quá nha bác sĩ Tạ, hôm đó em uống Lão Đông Tửu có ít đâu mà em cần gì là anh cho đó.”
“Anh bị sắc dục hun (xông) tim thì có.” Tạ Cẩn Nhất đẩy tay anh chuẩn bị bỏ ra ngoài.
Cố Tà vẫn ồn ào, sắc dục xông tim thì sao. Anh mà uống rượu thành ma men rồi thì có làm ra chuyện gì cũng là chuyện bình thường, sáng mai Tạ Cẩn Nhất không thể so đo với một người say rượu được.
Cố Tà định kéo cậu lại phòng tắm vung vẩy nhưng tiếc là người say không nên đánh giá bản thân mình quá cao. Khi đứng dậy anh chợt thấy hoa mắt, thêm vào đó là không đề phòng nên trượt chân.
Hai tiếng ‘rầm’ vang tên trong phòng tắm!
Đúng như những gì Tạ Cẩn Nhất nghĩ, trước khi ngã tay anh Cố vẫn còn tóm lấy bác sĩ nhà mình nên cả hai không ai may mắn thoát nạn.
|
Ngã trong phòng tắm, Tạ Cẩn Nhất thì không sao nhưng lưng Cố Tà lại đụng trúng bồn tắm tím tái cả mảng, đau cả xương cụt.
Cố Tà nằm sấp trên giường để Tạ Cẩn Nhất bôi thuốc mỡ.
“Có đau không?”
“Không đau!”
Tạ Cẩn Nhất bất chợt ấn mạnh, Cố Tà lập tức nhe răng nhếch miệng: “Lúc nãy không đau nhưng mà bây giờ đau rồi, nhẹ thôi nhẹ thôi!”
Bôi thuốc xong đã là mười một giờ tối, lên giường ôm người tắt đèn đi ngủ.
Mắt chưa khép được bao lâu thì một cuộc điện thoại gọi tới, Tạ Cẩn Nhất thấy là điện thoại của bệnh nhân bèn vội đứng lên bật đèn rồi ngồi bên giường nghe,
Một cô gái, giọng nói rất lém lỉnh: “Bác sĩ Tạ, gọi tới trễ quá, không phiền tới anh chứ.”
“Không sao, anh vẫn chưa ngủ.”
“Bác sĩ Tạ, niềng răng của em bị lỏng rồi, cái cục gì gì đó đang lắc lư trên dây cung.”
Làm gì được nữa bây giờ, tắt đèn đi ngủ chờ thứ hai bác sĩ Tạ nghỉ ngơi lấy lại sức xong thì làm cho. Cố Tà vươn tay kéo Tạ Cẩn Nhất về ngủ.
Cậu không quan tâm tới cánh tay đang ôm mình, tiếp tục hỏi Chu Cảnh Cảnh: “Nằm phía trên hay bên dưới? Lỏng mấy mắc?”
“Lỏng hết cả hai cái ở răng cửa hàm trên, thêm một cái ở hàm dưới nữa… Bây giờ nó đang cứa vào miệng làm em đau nhưng em chỉ rảnh có thứ bảy ngày mai để đến bệnh viện thì phải làm sao bây giờ?”
Cố Tà có cảm giác chẳng lành.
“Không sao.”
Cố Tà: “….”
Có sao đó! Chuyện vợ chồng mình lớn lắm đó!
Bác sĩ ngoảnh mặt làm ngơ: “Mai em tới bệnh viên đi, nhưng nhớ phải gọi cho anh trước nha.”
Sau khi cúp điện thoại Cố Tà triệt để tuyệt vọng, bực tức lăn qua kia: “Tên nhóc vô lương tâm để mặc cho chồng mình tức chết, uổng công anh ngày xưa thức đêm học bài với em.”
Bảy giờ mười phút sáng, Bánh Trôi kêu gâu gâu ngoài cửa, Cố Tà tỉnh giấc cúi đầu thấy người trong lòng anh vẫn còn đang ngủ.
Bánh Trôi vẫn sủa khiến cậu nhíu mày sau đó vùi sâu vào lòng anh theo bản năng. Mỗi lần thu đông đến Cố Tà lại rưng rưng nước mắt vỗ tay, tuyệt, thu đông rất tuyệt!
Thứ bảy, rõ ràng là ngày tốt để ngủ nướng nhưng tiếc là bác sĩ còn phải đến bệnh viện.
Mưa hạ thu rơi tí tách bên ngoài, Tạ Cẩn Nhất cuộn trong lòng anh ngủ tay ấm chân cũng ấm. Cố Tà nhìn mặt cậu, chớp mắt rồi cười cười gục đầu vào hõm vai ai đó thổi khí, liếm mút.
“Cố Tà.” Mơ màng tỉnh giấc vào sáng sớm, phản ứng đầu tiên của Tạ Cẩn Nhất là sờ eo anh. Chất giọng vào ban sáng rất khàn: “Eo anh còn đau không?”
Cố Tà vẫn chôn mình trong vai cậu mập mờ lên tiếng: “Cho em kiểm tra há?”
Cậu cười lắc đầu đẩy anh ra, hai mắt nhìn nhau, có thể thấy Cố Tà rất khó chịu. Tạ Cẩn Nhất nhìn anh: “Em phải đến bệnh viện. Hơn nữa, hôm nay anh làm bữa sáng đó Cố Tà.”
Chối không thừa nhận, im lặng nhào tới, Tạ Cẩn Nhất kịp đẩy vai anh trước, thành khẩn nói: “Em đói bụng, đau dạ dày.”
“…”
“…”
“Cũng do em không ăn cơm mà ra đấy. Lúc trước ở bệnh viện cứ ăn bữa hôm bỏ bữa mai, em có chút tự giác của người làm bác sĩ phải chăm sóc bản thân mình cho đàng hoàng không vậy! Anh bảo em chứ ngày nào…” Cố Tà bắt đầu huyên thuyên cằn nhằn lải nhải, anh vừa nói vừa xoay người xuống giường tìm dép lê: “Bác sĩ đó, giảng đạo cho anh đó! Anh xuống nhà xem trong tủ lạnh có gì, hình như hôm qua dì Tiếu có tặng cho cháo cá. Dép lê của anh đâu nhỉ?”
Tìm nửa ngày không thấy dép lê, dù sao trong nhà cũng ấm nên Cố Tà bước chân trần ra ngoài luôn.
Vừa mở cửa ra một cái đầu vàng lập tức chui vào, chưa đi được bao bước đã bị Cố Tà đuổi ra ngoài. Tóm được ai anh lại dạy dỗ người đó: “Tha tha tha, ngày nào cũng tha dép lê đi giấu, ngày nào phòng sách cũng bị mấy đứa bay lật lung.”
Sủi Cảo nhỏ ngồi bên cạnh Bánh Trôi, Cố Tà nắm gáy bé xách lên hung hăng: “Còn con nữa! Ngày nào con cũng theo nó phá phách, sau này con với thằng anh kia đi ra đường nhặt ve chai luôn đi. Vừa đủ một đứa thích đào một đứa thích tha đó.”
“Meo, meo.”
“Gâu gâu gâu!”
Meo gâu không phục, đâu có nhặt ve chai đâu, rõ ràng là tìm bảo vật mà!
Làm bữa sáng cho Tạ Cẩn Nhất xong Cố Tà lại bắt đầu dạy dỗ Bánh Trôi Sủi Cảo, cãi nhau xong ra đường thấy mưa thu lành lạnh thì chợt mất hết tinh thần.
Tạ Cẩn Nhất lái xe, Cố Tà ngồi bên ghế phụ lái yếu ớt dựa đầu vào kính xe ngáp: “Tới bệnh viện rồi anh ngồi trong xe chờ em hay là về nhà trước.”
Tạ Cẩn Nhất liếc mắt nhìn Cố Tà mặc đồ ở nhà ra đường: “Anh cho hai đứa nhỏ ăn chưa?”
“Em chưa cho hả? Anh tưởng em cho rồi.” Cố Tà não cá vàng.
Tạ Cẩn Nhất nhắc anh: “Hôm nay là thứ bảy.”
“Hôm nay anh cho hả?” Cố Tà không thể vực nổi tinh thần như thể anh vẫn chưa tỉnh ngủ. Anh dựa cửa sổ mở điện thoại: “Vậy về nhà cho ăn rồi quay lại đón em.”
Dựa kính chắn gió lướt điện thoại, chẳng được mấy phút lại bỏ qua một bên, thở dài, haiz…
Lại thở dài.
Trông cái vẻ chán chường mất kiên nhẫn của anh, Tạ Cẩn Nhất buồn bực. Chỉ là bỏ hai cái tô xuống rồi đổ thức ăn cho chó cho mèo vào thôi mà, đó là chuyện khó khăn lắm hả?
Cuối cùng ở một ngã rẽ chờ đèn xanh, rốt cuộc không nhịn nổi nữa: “A a a —-”
Tạ Cẩn Nhất bị anh làm giật mình.
“Hướng dẫn thực tập sinh, viết luận văn, lên kế hoạch phẫu thuật, tăng ca tăng ca tăng ca! Nhà chúng ta đã tăng nhiều ca cho bệnh viện lắm rồi đó.” Cố Tà bỗng quay mặt Tạ Cẩn Nhất sang: “Lại đây lại đây, anh thành thật nói cho anh biết rốt cuộc năm nay em phụ trách bao nhiêu bệnh nhân rồi là đại học chính quy phân cho em bao nhiêu thực tập sinh….”
“Còn nữa, có phải Viện Y học lại tăng thêm tiết cho em rồi không?!”
Lúc này Tạ Cẩn Nhất mới vỡ lẽ, thì ra anh bứt rứt vì chuyện này. Môi cậu mấp máy, cuối cùng bảo: “Hay để khi nào bệnh viện có giải người nhà tốt nhất em nhận về cho anh nha?”
Cố Tà bị cậu chọc giận tới mức cười lạnh nhưng anh làm gì được đây, anh chỉ có thể bực tức bóp mặt cậu dạy dỗ thêm vài câu thôi.
Bóp mặt không hả giận, cuối cùng anh nhào rồi lại nhào, rất tức giận và uất ức nặn rồi lại nặn.
Cười cười cười, mắt mù chọn trúng tên nhóc đáng ghét này, cho anh leo cây không biết bao nhiêu lần!
Xe chạy đến bệnh viện, Cố Tà vẫn chọn đưa dù cho cậu, than thở: “Mau đi nói với chủ nhiệm của em là chúng ta muốn nghỉ phép, cứ tình trạng này người nhà bác sĩ không chịu nổi!”
Tạ Cẩn Nhất đưa tay vỗ đầu vuốt tóc anh: “Lái xe về nhà chậm thôi, về ngủ một giấc rồi hẵng đi đón em.”
Niềng đính trên răng Chu Cảnh Cảnh bị lỏng tổng cộng ba mắc nên phải tháo hết dây cả trên lẫn dưới để gắn lại rồi mới cố định một lần nữa.
Tạ Cẩn Nhất lam cho cô bé xong thì tháo bao tay gỡ khẩu trang đi rửa tay, Chu Cảnh Cảnh phun nước súc miệng leo xuống giường trị liệu nói với Tạ Cẩn Nhất: “Bác sĩ Tạ, mẹ mở miệng em ra xem, bà bảo răng em đã dời đi được một ít.”
Tạ Cẩn Nhất đứng bên giường nói với cô bé: “Khoảng chừng một năm rưỡi răng sẽ đều, ừm… Nếu như em không cố cắn sườn lớn thì chắc là một năm rưỡi. Đến lúc đó tháo xuống rồi đeo dây cố định là được.”
Chu Cảnh Cảnh tự động bỏ qua chuyện sườn lớn: “Còn phải đeo dây cố định nữa hả, vậy em vẫn phải đeo thép rồi.”
Nhìn cô bé than thở, Tạ Cẩn Nhất giải thích: “Cái đó trong suốt và gỡ ra gắn vô được, không thấy rõ lắm đâu, đeo để giữ cho răng không bị lệch lại thôi.”
Chu Cảnh Cảnh thở dài: “Thôi thì đeo vậy.”
Giọng điệu và vẻ mặt của Chu Cảnh Cảnh gợi cho cậu nhớ lại lúc vừa đeo niềng lên cô bé bảo xấu nên không muốn đeo sau đó nhắc tới chuyện của Mạnh Tiêu.
Bác sĩ Tạ vì bệnh nhân nên không hề do dự: “Lần trước xem tivi trông thấy Mạnh Tiêu, cô ấy từng đeo niềng răng, em cứ nghĩ tới cô ấy thì sẽ kiên nhẫn được thôi.”
“Nghĩ tới cô ta á? Nghĩ tới cô ta làm chi?”
Tấm lòng của bác sĩ Tạ rất bao la: “Chẳng phải nữ thần của em chính là Mạnh Tiêu sao?”
“Không phải, không phải người đó.” Chu Cảnh Cảnh cười hì hì: “Mà là người đàn ông có scandal với cô ta cơ, chủ tịch Cố thị ấy.”
Cô bé ôm mặt, say mê nói: “Anh ấy mới là người đàn ông em nhung nhớ. Cao phú soái (cao giàu đẹp trai), bộ tây trang hôm đó làm em mê chết. Nhất là khi anh ấy hút thuốc, người đàn ông cấm dục trưởng thành.”
Tạ Cẩn Nhất giật mình sau đó nhớ tới Cố Tà mặc bộ đồ ở nhà ra đường sáng nay… Cậu câm nín, cấm dục? Chắc lão tài xế già đời kia đang nằm trên giường ngủ say nhỉ.
“Cũng không hẳn, còn bác sĩ thì sao?” Cô đổi đề tài: “Cỏ gần hang, em nói này bác sĩ Tạ, thật ra y tá trưởng cô ấy….”
Y tá trưởng vẫn nung nấu suy nghĩ giới thiệu đối tượng cho anh đấy, Chu Cảnh Cảnh còn chưa nói xong thì chiếc nhẫn trên tay bác sĩ đã đập vào mắt, cô bé đổi giọng bắt đầu tiếc nuối: “Ầy, kết hôn rồi à.”
Suy nghĩ của giới trẻ rất thoáng, Chu Cảnh Cảnh lại nghĩ viễn vông: “Bác sĩ Tạ, chắc người yêu anh thảm lắm nhỉ. Anh có hay quan tâm tới tình trạng răng miệng của bạn gái mình không vậy?”
“Vậy em nghĩ răng của nam thần em có tốt không?”
Người trẻ tuổi không biết mình đang bị gạt: “Nam thần ấy mà, tất nhiên là tốt hết rồi.”
Đôi mắt đen láy cong cong, Tạ Cẩn Nhất cười: “Anh cũng nghĩ vậy.”
Không gọi Cố Tà tới đón, tự cậu gọi xe về nhà, xe đến lưng chừng núi thì vừa đúng lúc hết thúc cuộc nói chuyện với chủ nhiệm Long. Bung dù xuống xe, mưa thu hơi lạnh, chẳng mấy chốc đông sẽ về.
Vào tới nhà, Bánh Trôi và Sủi Cảo không ra đón, hơn nữa còn chẳng thấy đôi dép lê nào, có lẽ lại bị chúng nó tha đi đâu giấu rồi.
Tạ Cẩn Nhất lên lầu đẩy cửa phòng ngủ, đến gần thấy Cố Tà vẫn còn đang ngủ nhưng bất ngờ là Bánh Trôi đang chiếm một góc nhỏ trên giường. Không biết nhóc còn thức hay đang ngủ, mắt híp híp, cái đuôi chẳng còn mấy cọng lông lắc tới lắc lui khiến Cố Tà ngứa mũi.
Nhón chân nhấc tay nhẹ nhàng ra khỏi phòng, sau khi đóng cửa thì đi thẳng tới phòng sách, nếu đã tính chuyện xin nghỉ dài hạn thì nên bỏ những chuyện trong tay xuống.
Mở cửa phòng sách: “Meo—–”
Là Sủi Cảo đang chơi trong này.
Nơi này chiều giá sách, Bánh Trôi rất thích giấu và lục lọi đồ ở đây còn Sủi Cảo nhỏ thì thích biến không gian này này khu vui chơi.
“Còn giấu dép nữa thì cả ba cũng sẽ dạy dỗ hai đứa!”
Chuẩn bị xem xét tình hình của thực tập sinh, hình như lúc dọn phòng sách đã đặt tài liệu luận văn của bọn họ và sách cũ của mình trên tầng kia của giá sách.
Tạ Cẩn Nhất vươn tay lên đó, Sủi Cảo nhỏ chợt nhảy lên vai cậu rồi lại nhảy lên giá sách,
Tiếng sách rơi ‘bịch bịch’.
“Lại phá!”
Các trang sách mở tung, có thứ gì đó rơi ra từ sách cũ.
Không ngờ thứ rớt ra lại là lá thư tình cũ mà Bánh Trôi Sủi Cảo lôi ra mấy hôm trước.
Hôm đó chúng nó tìm được mấy thứ này xem như một niềm vui bất ngờ, ký ức thanh xuân ấy mà. Nhưng điện thoại của Cố Tà gọi đến làm cậu giật mình không kịp chuẩn bị hoảng hốt vội vàng giấu đi như tên trộm.
Cậu hoàn toàn không có ý định cho anh biết có lá thư này, tuy trong thư kohng6 có những lời than thở buồn thu thương xuân gì đó nhưng cậu vẫn thấy rất ngượng ngùng.
Loại ngượng ngùng này không thể nói cho người ngoài biết, hơn nữa nhất quyết, tuyệt đối không thể nói cho người nhà.
Tạ Cẩn Nhất khom người nhạt lên, buồn bực, không ngờ lại rơi ra. Đang định kẹp lại vào sách thì Sủi Cảo chợt meo meo.
Tạ Cẩn Nhật bỗng chốc do dự: “Nếu đã rơi ra rồi, thì, hay là cứ cho anh ấy xem nhỉ?”
Cố Tà sẽ phản ứng thế nào đây?
Ngạc nhiên, vui vẻ, đắc ý?
“Meo!”
“Ba còn chưa xem hết mà.” Lỡ đâu có viết cái gì đó buồn nôn quá thì sao.
Tạ Cẩn Nhất không nhớ lần đầu tiên gặp Cố Tà là khi nào.
Cậu và Cố Tà cùng lớn lên trong đại viện, hai người họ không chỉ cùng nhau lớn lên mà hai gia đình còn thân thiết với nhau qua nhiều thế hệ.
Cậu nhỏ tuổi nhất trong ba người nhưng thành tích lại tốt nhất, Tống Tỉ cười nắm vai cậu lắc lắc, cắn răng oán hận: “Cẩn Nhất à, em thi tốt quá thì mấy anh phải làm sao bây giờ, tối nay cầm điểm về nhà lại bị mắng cho xem.”
Cố Tà chọc trán cậu, vui vẻ hệt như người cha già: “Đứa nhỏ không chịu thua kém ai.”
Nói xong thấy vẫn không đủ bèn cười vò tóc cậu.
Đang độ thanh xuân ngây thơ nên ngón tay anh vừa chạm vào trán là tim cậu lại nhảy dựng lên.
Đám Cố Tà Tống Tỉ bọn họ được người trong nhà nuôi thả đến lớn, trưởng thành sớm nên chơi bời rất thoải mái.
Nhưng năm cấp ba đó Cố Tà chợt thay đổi, anh không theo chân Tống Tỉ ra ngoài chơi nữa. Tống Tỉ cười anh, bảo: “Cố Tà, cậu không thay đổi được đâu.”
Cố Tà thay đổi cái gì?
“Nếu đã thích thì có gì không đổi được.”
Lúc đó cậu ngồi bên cạnh nghe mà chẳng hiểu mô tê gì, Cố Tà quay sang cười nói: “Em đó, phải nhớ kỹ những lời anh nói hôm nay nha.”
— Hết phần 5 —
|