Sau khi xuống thuyền, cả hai băng qua hẻm nhỏ đến『 Bánh Tép Mãn Thực 』dưới chân Hồng Kiều để ăn bánh tép.
Chủ tiệm giang lưới vớt tép ngay trên Đà Giang, từng miếng từng miếng bột khuấy cùng với trứng và hành lá được cho vào chảo dầu kèm theo tiếng xèo xèo giòn tan, bột và tép thơm thơm và ngon ngon đến tận miếng cuối cùng.
“Nóng quá! Không ăn được.”
Tạ Cẩn Nhất định thổi nguội cho Cố Tà, đúng lúc trước mắt có chỗ bán quạt nên cậu bước đến.
Gió đêm thổi qua bờ Đà Giang, bánh tép thơm phưng phức, Cố Tà đột nhiên đứng lại hắt hơi mấy cái, vừa mở mắt ra thì va vào một cô gái nhỏ, tất cả hoa trong tay cô rơi xuống đất.
“Thật lòng xin lỗi, thật lòng xin lỗi.”
Mãn thiên tinh*, Cố Tà cúi xuống nhặt lên hỏi: “Hoa này em bán thế nào?”
(*) Mãn Thiên Tinh (bầu trời đầy sao): Ở nước ta gọi là hoa baby, rất đẹp. Ngẩng đầu lên nhìn người đưa hoa cho mình, gương mặt vô cùng anh tuấn khiến Dư Niệm líu lưỡi: “Đây… Đây là hoa của cửa hàng hoa chị em mở đằng trước…”
Anh chỉ Tạ Cẩn Nhất đang đứng chọn quạt cho mình ở kia, nói khẽ: “Nếu để người đó phát hiện ra thì chẳng còn gì bất ngờ nữa.”
Ấy vậy mà cô bé cũng đảo mắt tìm trong đám đông trước mặt, người đến người đi nên chẳng biết anh chỉ ai.
Quay đầu lại, không ngờ tầm mắt hai người lại chạm vào nhau, người ấy sở hữu đôi mắt dịu dàng có thể cuốn lấy con người ta chìm sâu vào đó. Sau khi giật mình ngơ ngác cô xúc động cúi đầu xuông giấu đi gương mặt đỏ ửng, luôn miệng nói: “Bán bán bán!”
Cố Tà đang cầm hoa thì trông thấy cây quạt hương bồ Tạ Cẩn Nhất mua cho mình, anh nhíu mày: “Người ta phẩy quạt tao nhã phóng khoáng còn anh thì cầm cây quạt hương bồ to đùng lắc lư hả? Thì ra em định biến anh thành ông già ngồi trên ghế trúc hóng mát ngoài sân à?”
“Già cũng tốt, sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc trăm năm.”
(*) Quạt hương bồ 『 Phượng Hoàng • chuyện xưa 』
Thành cổ Lệ Giang Tản bộ sáng sớm, sáng họ đã dạo một vòng con đường chữ thập phố Chính Đông, phong cảnh ở cố cư Thẩm Tùng Văn cũng đã tiện đường ghé xem rồi, trưa dùng bữa xong thì về khách sạn đánh một giấc để tránh thời điểm nắng nóng nhất nơi này, chiều tối lại ra ngoài, phố nhỏ hẻm con, họ thả bước rất chậm, chậm rì rì xuôi dọc theo tường thành cổ dọc bờ Đà Giang.
Mưa bụi Phượng Hoàng, đến ngày thứ ba, Phượng Hoàng đón một cơn mưa.
Cố Tà và Tạ Cẩn Nhất đến một phòng trà, người hát vẫn chưa đến nên quán đang mở tạm CD, ít người, yên tĩnh.
Mưa thành cổ luôn chìm trong im lặng, khách du lịch đi ngang qua ngõ đều đội mưa quay về khách sạn, mưa đêm có làn điệu dân gian bầu bạn.
Ca sĩ hát chính đã đến, chiếc váy dài đỏ thẫm, mái tóc dài ẩm nước mưa, bà chủ lấy khăn cho cô lau mặt, cô gái cầm lấy lau sơ rồi giơ tay gạt sợi tóc dính bên trên trán, ngẩng đầu lên để lộ gương mặt sắc sảo xinh đẹp.
Chỉnh trang lại đôi chút rồi ngồi lên ghế cao, đổi thành vẻ mặt đầy cảm xúc, cất tiếng, chất giọng khàn khàn mang đến cho bạn một cảm giác rất khác.
Nhận được tràng pháo tay sau vài bài hát, nhân viên phục vụ đến báo các ca khúc khách yêu cầu cho Dư Ôn.
Nhìn theo hướng tay nhân viên phục vụ, Dư Ôn quay sang bắt gặp hai người ngồi trong góc và cô chợt ngẩn ngơ khi trông thấy chàng trai ngày hôm ấy.
Đó là một người rất đẹp trai là ưa nhìn, anh đang cúi đầu ghé vào tai người bên cạnh nói gì đó để dụ người kia ngẩng đầu lên, hai mắt cong cong ý cười.
Thật ra cô đã từng gặp hai người, nói đúng ra thì không phải là cô mà là em gái cô tên Dư Niệm, hôm ấy con bé đỏ mặt chạy tới bảo mình vừa mới bán một bó hoa, người mua hoa rất đẹp trai nên cô cũng nhìn theo hướng ánh mắt cô bé vẫn lưu luyến, đúng là rất đẹp trai.
Dư Niệm là người hướng nội nên không thích ra ngoài nhưng hai hôm nay cứ đi lại trong thành cổ, có hai lần về nhà cô bé còn cười rất chi là vui vẻ. Thành cổ quá nhỏ, chắc là lại vô tình chạm mặt nhau nên mới vui chừng ấy.
Người ta thường nói Lệ Giang là thủ phủ của những lần gặp gỡ nên thơ nhưng duyên phận ấy lại tan đi nhanh như sương sớm còn gặp được nhau ở Phượng Hoàng thì lại chạm đến trái tim, Dư Niệm đang ở đúng thời điểm, yêu từ cái nhìn đầu tiên ở cái tuổi đầy mơ mộng và ngây thơ là điều tốt đẹp đến nhường nào.
Cô từng đánh mất đi một người thương, họ gặp nhau ở Lệ Giang và gặp lại nhau nơi thành thị, lâu ngày sinh tình, mập mờ qua song cửa sổ nhưng cuối cùng cô vẫn mất đi mối tình ấy vì không đủ can đảm nói lên tiếng lòng mình nên bây giờ mới nhớ mãi không quên.
“Dư Ôn? Dư Ôn!” Bà chủ gọi cô.
Dư Ôn trở về từ quá khứ, tốn mất vài giây để đưa ra một quyết định: “Đợi em một lát ạ, em phải gửi tin nhắn cho Dư Niệm.”
Đoạn lấy điện thoại ra gõ mấy chữ cho em gái mình, nếu Dư Niệm thích từ cứ đến đây nói ra, dù kết quả có là thế nào thì cũng tốt hơn là hối hận như chị con bé.
Cất điện thoại đi, cô cầm cây đàn guitar lên chỉnh lại dây đàn rồi hắng giọng cất lên bản tình ca, đó là bài hát người ấy từng hát cho cô nghe.
Cố Tà bảo anh ra ngoài châm điếu thuốc, Tạ Cẩn Nhất gật đầu anh mới đứng dậy đi.
Bên ngoài phòng trà, mưa nhỏ xuống từ mái hiên, hơi nước ẩm ướt bám vào người, khí lạnh bỗng chốc ập đến khiến anh tỉnh táo lại, ban nãy hai người vừa mới hôn nhau trong góc tối, Tạ Cẩn Nhất thở hổn hển đẩy anh ra nhưng cậu chỉ mới hít được một ngụm khí thì anh đã ghì lấy gáy cậu tiếp tục hôn.
Cố Tà cười, nếu không ra ngoài giảm nhiệt thì chắc về tới khách sạn sẽ làm ầm lên mất, giường tròn cho hai người, trên trần có thêm cái gương, ngày tốt cảnh đẹp tình thú biết là bao nhiêu, nếu không dẫn theo hai cái bóng đèn tự sáng thì… Haiz!
Bật lửa phát ra tiếng ‘đinh’, Cố Tà cầm điếu thuốc dựa vào tường ngậm mây phun khói một lát thì thứ nhộn nhạo trong lòng anh mới dần lắng xuống.
Cơn mưa trong thành cổ có thứ mà thành phố bây giờ không có, thành phố lớn chỉ có nhà cao tầng và tiếng động cơ ô tô ồn ào ầm ĩ, mưa rơi xuống sẽ không ai nghe được tiếng nhạc từ xa thế này nữa.
Dư Ôn hát liền mấy khúc rồi tranh thủ ra ngoài trong thời gian nghỉ ngơi.
Màu xanh cũ kĩ của cổ thành, chiếc váy đỏ thẫm mang đến vẻ tươi mát rực rỡ, cô nói với Cố Tà đang bận hút thuốc: “Tôi mượn anh một điếu được chứ?”
Cố Tà dựa tường, lười biếng quay sang nhìn cô gái kia, uể oải cười nói: “Ngại quá, tôi chỉ mang có một điếu ra đây thôi.”
Dư Ôn ngẩn ngơ vì hoàn toàn không thể ngờ. Theo lý thuyết, người được sinh ra với khuôn mặt lãng tử và dáng dấp cà lơ phất phơ thì phải là một tay lão làng trong những lần gặp gỡ đầy thơ mộng, thích hợp để trở thành một mối tình thoáng qua như gió thoảng mây bay chứ nhỉ?
Một điếu thuốc đã cháy hết mà Dư Ôn vẫn chưa đi nên anh bèn rút thêm một điếu nữa, thoải mái châm lửa rồi đưa lên hút như một vị thần, chẳng buồn quan tâm đến lời nói dối chỉ mang có một điếu ra ban nãy.
Dư Ôn từng ghé nhiều quán bar, từng thấy đủ loại người với vô vàn khuôn mặt nên hiểu ngay ý anh, cô đã dần dà mãi không đi thì anh cũng chẳng muốn từ chối khéo làm chi nữa.
Cô chợt thổn thức, xem ra Dư Niệm nhà cô đã nhớ thương sai người, hẳn là con bé sẽ thất bại.
Tiếng đàng guitar trong quán lại vang lên, trong màn đêm yên tĩnh, chất giọng lanh lảnh trong veo ấy có thể hát lên câu chuyện đằng sau khúc ca và cô đang kể về một câu chuyện đầy lẻ loi.
Nghe thấy tiếng hát ấy Cố Tà lại chìm vào suy ngẫm, thật ra ngày trước anh rất thích đến những nơi ồn ào náo nhiệt như bờ Đà Giang bên kia, tiếng nhạc giật rung trời với đàn ông và phụ nữ điên cuồng bay nhảy. Nhưng nay tuổi tác đã tăng theo sự lõi đời qua từng năm tháng, bớt đi chút ngông cuồng và kiêu ngạo thuở ấy, anh với Tạ Cẩn Nhất lại bung dù để đến một phòng trà yên tĩnh, đổi rượu mạnh thành trà sữa rồi trốn trong góc anh anh em em. Anh cảm thấy cuộc sống như này cũng khá tuyệt.
Nghĩ đến đó anh lại cười cười, xem ra anh rất hợp với cuộc sống hạnh phúc trăm năm đấy.
Hút thuốc xong, Cố Tà lấy điện thoại ra xem, thấy sắp đến mười một giờ bèn gõ chữ bảo Tạ Cẩn Nhất ra ngoài này.
Cơn gió thổi qua cuốn theo mùi thuốc lá, Tạ Cẩn Nhất ngửi thấy lại nhíu mày: “Anh hút bao nhiêu thế?”
Cố Tà giơ tay lên, thành thật bật ra hai ngón: “Anh tính hút có một điếu thôi.”
“Hả?” Tạ Cẩn Nhất khó hiểu nhìn anh.
“Anh không cầm lòng được.” Cố Tà không bàn về lí do. Dù biết Tạ Cẩn Nhất vô cùng rộng lượng nhưng anh cũng chẳng muốn lấy mấy chuyện giống Mạnh Tiêu lần trước ra để làm cậu khó chịu tí nào, cậu không hề khó chịu thì cũng thế.
“Nói chung là hút ít thôi biết không.”
Tạ Cẩn Nhất không thích anh hút thuốc vì nó không tốt cho sức khỏe, cuống phổi rồi là phế nang này nọ hỏng hết rồi về già ho cái lại đau thấu tim. Bác sĩ Tạ Cẩn Nhất đã ca biết bao nhiêu bài ca con cá nhưng ở nhà nghe tai này gật đầu là một chuyện còn ra đường ném đi lại là một chuyện khác.
Tính ra thì anh đã từng cai, hồi đó anh cai thuốc vì Tạ Cẩn Nhất rồi cũng hút lại vì tình yêu của hai người.
Năm ấy, anh chạy theo Tạ Cẩn Nhất ra nước ngoài để xác định quan hề rồi lại dọn đường về nước vì vấn đề VISA, đủ thứ lí do khiến anh và Tạ Cẩn Nhất yêu xa cả năm trời. Trong khoảng thời gian đó, bao vụ cãi to cãi nhỏ đếm không xuể, bao lần thốt nên lời chia tay, anh nói ra rồi Tạ Cẩn Nhất nhắc lại nhưng chẳng ai nỡ dứt áo ra đi.
Mỗi lần đau khổ vì chiến tranh lạnh anh lại hút thuốc, đám Tống Tỉ còn ở đó mỉa mai, cuối cùng vẫn chịu không nổi bèn trốn trong chăn gọi cho Tạ Cẩn Nhất bảo anh chỉ thích mỗi mình em, chúng ta đừng gây nhau nữa được chứ và cậu ở đầu dây bên kia im lặng rất lâu.
Cố Tà cuống cuồng lên, luôn miệng bảo anh sai rồi cho anh xin lỗi nhưng Tạ Cẩn Nhất vẫn không lên tiếng, anh thấy có gì đó không đúng nên vội hỏi em bị sao em thế nào.
Giọng cậu bị nén xuống rất trầm, rất thấp: “Cố Tà, em rất nhớ anh.”
Sau khi cúp điện thoại, một mình anh đứng ngoài ban công nhìn lên vầng trăng tròn hút non nửa gói thuốc.
Bây giờ ngẫm lại chuyện hồi đó, phải cãi nhau dữ dội thế nào mới tạo thành một người nghiện thuốc đến nỗi hai đứa về bên nhau rồi vẫn không cách nào cai được.
Tạ Cẩn Nhất mở dù ra, Cố Tà nhận lấy rồi giơ lên.
Giọt mưa như từng hạt ngọc nối đuôi nhau rơi xuống từ hiên nhà ngói xanh, cơn mưa hè chợt lạnh, càng đi càng xa.
“Phòng trà này mời ca sĩ được phết, nếu nó nằm ở một vị trí tốt hơn thì chắc sẽ kiếm được bộn tiền.” Được che chắn cẩn thận dưới tán dù, cậu giơ tay lên chỉnh: “Dù nghiên rồi, anh cầm thẳng lên.”
“Phải đi mua cây dù to hơn mới được.” Cũng ráng xoay dù đi nhưng sau khi hạt mưa văng xa thì nghiêng sang đấy vẫn là nghiêng sang đấy.
“Ủa chứ không phải anh nói là dù nhỏ sẽ gần nhau hơn hả?”
“Lãng mạn là thế nhưng để bị cảm lạnh rồi sốt lên thì không hay, dẫn em khỏe mạnh ra ngoài rồi mang về một người bệnh, làm người yêu của em như thế thì thất bại quá…”
Dư Ôn đang ngắm nhìn bóng lưng hai người ngày một xa thì Dư Niệm gọi đến: “Chị ạ, em sắp tới rồi.”
“Người ta đi rồi.”
Cô xin ông chủ một điếu thuốc, bà chủ hiền lành tốt bụng lại muốn giới thiệu một anh chàng cho cô, tiếc là tim cô đã có người chiếm giữ nên mới mở một cửa hàng hoa ở Phượng Hoàng, đến tối thì đi hát chờ ngày chàng trai ấy tìm đến.
Anh ấy có đến không?
Nếu đã thương thì dù có phải vượt trăm sông nghìn núi anh cũng sẽ đến thành nhỏ này tìm cô.
Tạ Cẩn Nhất đi mua bữa sáng về, Cố Tà mới tỉnh giấc nên hai mắt vẫn còn híp chặt như cọng chỉ.
Sủi Cảo nhảy lên giường, cố gắng bò lên gò núi cha bé ngồi, Cố Tà đang duỗi người thì Bánh Trôi năng hơn ba mươi kí nhiệt tình như lửa nhào đến như tảng đá to đập vào ngực khiến anh suýt hộc máu.
Mới sáng sớm đã cãi nhau, Tạ Cẩn Nhất đã tìm quần áo khô để thay cho bộ vừa ẩm ướt vì tiết trời bên ngoài nhưng tóc thì vẫn thế.
Cố Tà ôm Sủi Cảo lên khỏi người mình, bò xuống giường nhưng vẫn còn buồn ngủ, anh chỉ vào máy sấy: “Nằm bên đó đó kìa, em đem lại đây.”
Anh ngáp dài cầm máy sấy tóc cho cậu, lười biếng hỏi: “Sao không mang theo dù?”
“Em để dưới đất, vừa mua xong thì đã bị một cô bé vội vã lấy đi, chắc là cầm nhầm dù.” Dứt lời, Tạ Cẩn Nhất bảo ‘lại đây’ và Bánh Trôi buồn bã ỉu xìu mò tới, mới bị mắng xong mà không ấm ức mới là lạ!
Bánh Trôi liếm lưng bàn tay Tạ Cẩn Nhất, ngoan như chó săn nhỏ, cậu vỗ cằm nhóc: “Cha dữ với con lắm đúng không?”
Bánh Trôi ‘gâu’ đồng ý.
Thấy nhóc tích cực thế Cố Tà lại giận sôi: “Ranh con này!”
Ranh cún mềm nắn rắn buông, Cố Tà mắng cái là nghiêng người giả chết ngay khiến Tạ Cẩn Nhất cười ngã vào lòng Cố Tà, vỗ đùi anh cười ha ha: “Sao anh dữ thế?”
Sấy mấy bận là tóc khô rồi, Cố Tà ‘hừ’ rút giác cắm.
Đến khi anh cất máy sấy xong thì Tạ Cẩn Nhất nằm trong lòng giơ tay bóp mắt anh: “Bánh Trôi bắt chước giống anh như hai giọt nước mà sao anh còn dữ với con thế?”
Cố Tà cúi xuống nhìn cậu, bình tĩnh đáp: “Học em đấy.”
Tạ Cẩn Nhất chớp mắt: “Em đâu có dữ với anh?”
Cố Tà cười cười, cúi đầu hôn cậu.
Ông chủ bảo hôm nay sẽ có mưa cả ngày nên họ không tính ra khỏi khách sạn, nhàn nhã có một ngày nhưng Cố Tà vẫn phải xử lý công việc ở Cố thị, Tạ Cẩn Nhất bảo định xuống quầy sách đọc thì Cố Tà chỉ Sủi Cảo đang ngồi trên máy tính của mình, nói: “Em dẫn con theo luôn đi chứ không thì anh chằng làm được gì mất.”
Đồ con sen!
Tạ Cẩn Nhất dẫn theo cả Bánh Trôi, nhóc ngoan ngoãn ngồi híp mắt cạnh cuốn sách trong khi cậu đọc, lẳng lặng xem hết một quyển thì đúng dịp bạn nhân viên biết đánh đàn guitar trong khách sạn chuẩn bị nấu trà sữa nên anh Long bảo cậu có thể qua học.
Đun sôi, cho túi trà vào, hai thìa sữa bột, thêm đường.
Nấu xong, Tạ Cẩn Nhất nhấp thử một ngụm thấy cũng được lắm bèn bưng lên cho Cố Tà nếm, Cố Tà dán chặt hai mắt vào màn hình, chỉ cúi xuống tay cậu cầm uống một ngụm rồi quay sang hỏi: “Sao lại nóng?”
Chéo miệng: “Vị được đấy.”
Đánh giá cũng tầm tầm, Tạ Cẩn Nhất khá hài lòng: “Vừa mới nấu xong, uống nóng mới ngon.”
Vừa nói hết lời lại uống thêm miếng nữa ngay chỗ anh vừa chạm vào: “Ngon thật đấy, nhưng phải bỏ rất nhiều đường vào nên không được tốt.”
Hôm sau trời quang, sáng sớm có sương mù, Tạ Cẩn Nhất với Cố Tà dắt mèo dẫn chó đến đình bát giác, mỗi góc có một cái đầu chim và điều quan trọng nhất là đứng đó có thể trông thấy Phượng Hoàng chìm trong làn sương mờ ảo, mái nhọn ngói xanh, yên bình thoải mái.
Sương tan đi để lại một ngày nắng.
Nhịp điệu cuộc sống nơi đây rất chậm, cả thư cũng được gửi đi chậm hơn. Đi dạo vài vòng thì Tạ Cẩn Nhất bước vào một cửa hàng giao thư muộn, viết một bức rồi chọn ngày nhận, một năm hai năm ba năm hay lâu hơn nữa, có thể gửi đến bản thân mình trong tương lai hay gửi cho một người khác…
Ồ, nghe có vẻ rất lãng mạn và đầy ý nghĩa khiến Tạ Cẩn Nhất hơi tò mò.
Chủ cửa hàng đang điền địa chỉ và ngày gửi cho một cụ già.
Cụ cứ hay hỏi lại cho chắc là: “Nhận được thật không đấy?”
“Tất nhiên là được rồi cụ ạ, bọn cháu kinh doanh đàng hoàng mà, dù có đóng cửa cháu cũng gửi cho cụ luôn.”
Cụ ông đeo kính lão: “Người viết thư là tôi và người nhận cũng là tôi, chả biết ba năm nữa có còn mạng để lấy không chứ lại.”
“Cụ bao tuổi rồi?”
“Tám mấy rồi.”
“Cụ dồi dào sức sống thế này thì có thêm vài năm nữa vẫn khỏe thôi cụ ạ.”
“Mong là được thế.”
Hôm nay trời nóng lạ mà cửa hàng nhỏ lại không có điều hòa, ở ngoài ngõ còn mát hơn nên Bánh Trôi Sủi Cảo chẳng muốn vào tí nào, Cố Tà cũng nóng nên cầm cây quạt hương bồ đứng ngoài phe phẩy gió.
Tạ Cẩn Nhất hỏi chủ hàng xem họ giữ thư trong tối đa bao nhiêu năm mới gửi đi rồi quay ra ngoài nói với Cố Tà: “Anh nghĩ chúng ta có nên viết một bức không, em viết gửi anh.”
Cố Tà chẳng mấy hứng thú gì: “Chúng ta ở ngay cạnh nhau mà, đó cũng có phải là lúc ta mắc chứng mất trí nhớ quên trước quên sau của người già đâu, em cứ nói thẳng trước mặt anh đi anh còn vui hơn đấy.”
Tạ Cẩn Nhất đang ngẫm nghĩ, đắn đo thì Cố Tà ném ra một câu: “Quên mất rằng hồi cấp ba em từng hành anh một lần rồi ả? Cảm giác đó khó chịu cực luôn ấy!”
Đáp lời như một vị thần: “Cũng đúng, kiểu nào thì anh vẫn ở bên em mà.”
Đêm cuối cùng tại Phượng Hoàng, họ tìm đến một phòng trà.
Bác sĩ bận tán chuyện trên WeChat, nhóm thực tập đáng thương vượt qua chín chín tám mốt kiếp nạn, bò đến kiếp nạn siêu to khổng lồ cuối cùng—— Bài kiểm tra đánh giá của cả trường cả bệnh viện. Nhóm thực tập chiến đấu hăng hái cả đêm nhưng vẫn chưa tìm được điểm đột phá, bấy giờ hết cách rồi mới phải tìm đến giáo sư nhà họ cầu cứu.
Phục vụ bưng một ly rượu đến đặt trước mặt Cố Tà, Tạ Cẩn Nhất đang tập trung xem điện thoại nên không hề để ý đến nhưng anh lại nhíu mày ngẩng đầu lên.
Nhân viên lén chỉ sang chiếc bàn gần đó, anh nhìn theo và trông thấy cô ca sĩ đến xin thuốc lá hôm đó, bên cạnh là cô bé có gương mặt giống hệt cô nàng.
Nhân viên đứng bên cạnh hơi ngượng, dùng khẩu hình miệng nói: “Cô bé mời.”
Ồ! Thú vị đấy.
Tất cả mọi ánh mắt và hành động của anh với Tạ Cẩn Nhất đều nói nên rằng hai người là một đôi mà nhỉ, thanh niên bây giờ công khai dập hoa cướp chậu thế này à?
Săn sóc cắm ống hút vào rồi đưa lên miệng Tạ Cẩn Nhất, nói nhỏ: “Uống thử này.”
Cậu vẫn nhìn mãi vào màn hình điện thoại, cắn ống hút được miếng rồi lại đẩy ly rượu ra xa, đánh giá thật lòng: “Ngọt quá, chẳng giống rượu tí nào.”
Đánh giá khá thấp nên anh lịch sự đặt cái ly về bàn, kính nhưng chẳng thân nói: “Ừ, anh biết mà.”
“Biết mà anh còn kêu em thử.”
“Điều đó chứng minh là ánh mắt của chúng ta giống nhau.”
Tạ Cẩn Nhất bận gõ chữ, khóe miệng cong cong: “Nếu ánh mắt của anh giống em thì anh phải tự luyến hơn mới đúng chứ.”
“Cũng phải.”
Mười một giờ tối, Dư Ôn lên hát một bài. Nghe thấy âm thanh quen tai, Tạ Cẩn Nhất ngẩng đầu lên nhưng chưa kịp xem thì Cố Tà đã bảo đến lúc về khách sạn.
Bên này, Dư Niệm thấy hai người trong góc đứng lên định đi thì bắt đầu đứng ngồi không yên. Từ khi chị gái nhắn là trông thấy anh ở phòng trà mình hay hát thì ngày nào cô cũng đến đó chờ, cuối cùng hôm nay cô cũng bắt gặp hai người trên đường nên bèn the đến đây.
Thấy cả hai sắp đi mất, Dư Niệm bồn chồn lo lắng.
Hát xong bài ấy, Dư Ôn thở dài nhìn cô em gái cứng đầu cứng cổ nhà mình: “Em đi đi.”
Đá tảng cũ lát nơi ngõ nhỏ trong thành cổ khá gồ ghề, trời tối không nhìn thấy đường nên rất dễ bị vấp chân, Dư Niệm siết chặt cán dù trong tay. Hôm đó cô trông thấy tên đi cùng anh nên cố tình lấy nhầm dù vì ôm hi vọng sẽ có cơ hội được gặp gỡ và bắt chuyện hệt như cái ngày anh nhặt hoa giúp mình ấy.
Tại sao lại thích người ta?
Chắc là do vẻ dịu dàng khi cầm bó hoa hôm ấy, anh hẳn phải là một người rất chung tình.
Chị gái cô ngày nhớ đêm mong một bóng hình, chị ấy mở một cửa hàng hoa ở Phượng Hoàng rồi đến tối lại đi hát tình ca. Hoa với tình ca, chị ấy làm tất cả những điều lãng mạn để chờ người ấy. Dõi theo chị mình hết năm này sang năm khác, bản thân cô cũng mong được gặp một người có thể tặng cho mình một bó hoa.
Trở về Long Các băng qua Hồng Kiều, nơi đó có một con hẻm tối nhỏ đang ẩn giấu hai bóng người, cô nghe thấy giọng nói của anh.
Khàn khàn và trầm thấp khiến tim cô đập thình thịch.
Tim đang tăng nhịp là thế nhưng Dư Niệm lại bỗng thấy sợ sệt không dám bước vào, hệt như nỗi sợ khi sắp về đến quê hương*, cô nên nói gì với anh bây giờ? Hôm ấy anh nhặt hoa lên giúp em nên… Nếu cô bảo mình vừa gặp đã thương thì có phải hơi quá không, nhưng cô vừa gặp đã yêu anh thật mà.
(*) Cận Hương Tình Khiếp (近乡情怯): Là một thành ngữ tiếng Trung để diễn tả tâm trạng phức tạp của người khách tha phương được trở về quê nhà có nguồn gốc từ bài thơ Độ Hán Giang: “Lĩnh ngoại âm thư đoạn, kinh đông phục lịch xuân, cận hương tình canh khiếp, bất cảm vấn lai nhân.”, tạm mượn bản dịch của lenamphong626: “Ải xa bặt tin nhà, xuân về đông đã qua, gần quê không dám hỏi, tin nhà khách lại qua.”
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cứ ngập ngừng mãi rồi cũng hít lấy một hơi thật sâu, dùng hết can đảm để nhấc chân bước đến.
“Ưm… Có phải cô bé thích anh rồi không?”
Tiếng cười khe khẽ, anh ghé vào tai cậu rồi cất giọng nói đầy quyến rũ: “Thích anh gì cơ?”
“Em thấy rõ ràng mà.”
“Ừ, thấy.” Cúi đầu cười cười, há miệng ngậm lấy vành ta cậu, ậm ờ noi: “Tai em nóng thế, đỏ lên rồi phải không. Để anh sờ xem có phải mặt cũng nóng lên không nào.”
Trong con hẻm nhỏ tối tăm, Tạ Cẩn Nhất lại đẩy con người chẳng chịu đàng hoàng vào tường: “Đừng có đánh trống lảng!”
“Em có mắt người nhìn mà, từ nhỏ đã thế nên mới chọn được anh chỉ một lòng một dạ với em đấy. Bọn họ thích hay không thì anh chẳng cần biết, anh chỉ ưm…”
Anh còn chưa nói hết lời Tạ Cẩn Nhất đã ôm lấy cổ, chủ động chặn môi anh.
Cậu cắn môi Cố Tà, đầu lưỡi luồn vào trong khiến anh run lên, đuôi mắt cong cong giao tất cả quyền chủ động cho cậu. Anh thì chỉ ôm lấy eo cậu nhấc lên để chàng trai nào đó hôn sâu hơn.
Giữa hai người đang yêu, thân thiết ngọt ngào với nhau luôn khiến tim con người ta được thỏa mãn.
Đến khi tách ra, Tạ Cẩn Nhất thở hổn hển vùi mặt vào lòng anh: “Em nghe thấy tiếng động ngoài ngõ, có người đến hả?”
Cố Tà quay sang nhìn con đường sáng đèn ngoài kia: “Chẳng có ai cả, dù có thì cũng đi rồi.”
“Em sao thế?” Tạ Cẩn Nhất vẫn vùi đầu trước ngực anh.
“Mặt em đỏ lắm.” Cậu không ngẩng đầu lên, giọng buồn buồn nói: “Chờ tí là ổn.”
Cố Tà cười cười cúi xuống nói: “Em có muốn tìm một khách sạn không?”
“Hả?”
Anh mò tay ra sau vuốt vuốt cổ vỗ về cậu: “Anh gọi cho chủ khách sạn nhờ người ta chăm bữa cơm đoàn viên để hai đứa mình tìm một khách sạn khác thuê phòng nhé?”
“Anh cứ nghĩ mấy thứ gì trong đầu thế?”
Cố Tà cười mờ ám: “Em không biết anh nghĩ gì thật à?”
Tạ Cẩn Nhất chợt câm nín rồi vươn tay siết chặt lấy anh gọi: “Cố Tà.”
“Đấy, rõ là biết mà!”
Tất nhiên hai người không đi thuê phòng, Cố Tà dẫn Tạ Cẩn Nhất đi tản bộ bên bờ Đà Giang.
Mười một giờ rưỡi, Phượng Hoàng vắng lặng. Các ca sĩ của bar với phòng trà lục tục ra về, khách du lịch cũng kéo nhau quay về khách sạn, cả thành cổ chìm vào yên tĩnh.
Âm thanh đã biến mất nhưng ánh đèn từ các căn nhà sàn vẫn còn đó, in bóng mình xuống dòng Đà Giang tối đen, rất đẹp.
Tạ Cẩn Nhất muốn tháo giày để thả chân xuống dòng nước nhưng Cố Tà lại kéo cậu, không cho đi: “Lỡ đâu ngã xuống nước thì sao!”
Bọn họ đi đến gò Vạn Danh, đồng hồ sắp điểm mười hai giờ nhưng bên bờ sông vẫn còn mấy thanh niên đang đùa giỡn, cụ bà người bản địa với mấy đứa trẻ vẫn ở đó bán đèn ước nguyện, nhỏ hai đồng lớn năm đồng, chỉ còn mỗi hai cái lớn. Tạ Cẩn Nhất bảo mình chưa được thả đèn ước nguyện bao giờ nên hai người mua luôn để cụ dọn hàng nghỉ bán.
Đêm đến gió lạnh, đốt mãi mà nến cứ tắt nên Tạ Cẩn Nhất phải vươn tay ra chặn lại cẩn thận đèn mới sáng lên.
Cậu cầm chiếc đèn ước nguyện đến thả bên bờ sông còn Cố Tà thì vẫn đứng đó đốt chiếc còn lại: “Em cận thẩn nhé, đừng để ngã xuống nước.”
Đèn ước nguyện của Tạ Cẩn Nhất được thả xuống nước, hất nước tạo sóng giúp nó trôi xa nhưng chiếc đèn bướng bỉnh ấy không chịu hợp tác, mãi mới đi được một mét thì lại lượn về. Tạ Cẩn Nhất muốn đẩy nó đi, nào ngờ lại nhỡ tay hất nước làm nến tắt ngóm.
Cố Tà bên này vất vả lắm mới châm được thế mà lại nghe Tạ Cẩn Nhất đứng bên bờ sông nói: “Cố Tà ơi, nến tắt rồi.”
Nước thường bị đẩy vào bờ gò Vạn Danh nên phải ra khỏi dòng nước ấy mới thả đèn ước nguyện được, Tạ Cẩn Nhất nói cậu còn chưa kịp ước thì đèn đã tắt nên anh bảo Tạ Cẩn Nhất đứng giữ lửa trước để mình tháo giày ra, cuốn ống quần lên chuẩn bị xuống nước đẩy cái đèn ra ngoài.
Ánh nến trong đèn ước nguyện cực kì yếu ớt, Cố Tà bước xuống sông, vừa chặn gió giữ lửa vừa bước dần vào lòng sông. Nước Đà Giang cao chưa đến bắp chân, đến đó Cố Tà mới thả chiếc đèn xuống nước, tạo sóng đẩy nó đi.
Đèn ước nguyện lại trôi ngược về, Cố Tà tiếp tục cầm đèn đi thêm hai bước.
Tạ Cẩn Nhất sợ anh ngã bèn cất giọng: “Được rồi, anh quay lại đi.”
“Em ước chưa?”
Tạ Cẩn Nhất sắp ấm áp chết vì anh người yêu nhà mình mất, dõi theo bóng lưng người đang giúp mình thả đèn ước nguyện mà cậu đã quên ước tự bao giờ: “Em quên mất rồi, anh mau quay lại đi.”
“Thế em ước nhanh lên, quần anh sắp ướt đến nơi rồi, đừng để anh xuống nước không công thế chứ!”
Tất nhiên là—— Sống lâu trăm tuổi, hạnh phúc trăm năm rồi.
— Hết chính văn —
|
【Phiên ngoại nhỏ: Chuyện tiền lấy vợ】 =Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Sáng mồng một Tết đốt pháo hoa, Cố Tà xốc chăn lên dậy từ rất sớm. Cha mẹ anh đã sang nhà người ta chúc Tết, bà nội cầm đôi dép lê đuổi theo bảo anh mang vào còn ông nội thì đang xem TV chờ sấp nhỏ đến đây mừng tuổi.
Cố Tà mặc áo ngủ chúc Tết ông bà nội, ông cụ chỉ vào TV trêu ghẹo: “Thằng khỉ nhà anh khom lưng trông như người ta đang bái đường ấy.”
Anh quay sang nhìn, TV đang chiếu cảnh chú rể và cô dâu cúi đầu chào nhau, trông cũng giống phết.
Bà nội bảo bữa sáng mồng một phải ăn thật no vì không no sẽ đói suốt năm ròng, Cố Tà nuốt ngụm sữa đậu nành cuối cùng xuống rồi hấp ta hấp tấp chạy đi.
Mồng một nên sấp nhỏ trong viện phải đi từng nhà chúc Tết, chúc đến gia đình cuối cùng trong viện mới được tính là xong.
Tất nhiên nhà đầu tiên Cố Tà ghé đến nhà nhà Tạ Cẩn Nhất, người mở cửa là mẹ cậu. Cố Tà há họng: “Chúc dì năm mới vui vẻ, con sang chúc Tết dì ạ.”
Chắp tay khom lưng xuống, vào đến nhà lại chúc chú Tạ thêm lần nữa, chú Tạ bảo giỏi lại cúi thêm cái. Lần đầu bái cao đường nên phải bái cho đàng hoàng nên Cố Tà lại tiếp tục bái thêm cái nữa.
Sau đó Cố Tà dắt Tạ Cẩn Nhất đi lại được nhận thêm một bao lì xì.
“Đi gọi đám Tống Tỉ nào.”
Tạ Cẩn Nhất xoa mắt: “Chắc là anh ấy vẫn còn ngủ.”
Bổ sung thêm: “Tối qua đón giao thừa, giờ này còn sớm nên chắc mấy người họ vẫn còn nằm trên giường chưa dậy nổi đâu.”
Thật ra thì năm nào cũng vậy, sấp nhỏ đi chúc Tết phải chia thành ba bốn bận vì cái chính là không dậy nổi. Đó giờ Cố Tà chưa thức đêm nên ngủ sớm dậy sớm, năm nào Tạ Cẩn Nhất cũng bị Cố Tà dựng đầu dậy, vẫn còn buồn ngủ dụi mắt.
Cố Tà chúc Tết là thế, vừa mở cửa ra đã dùng những lời ngọt như mật với người lớn: “Chú với dì năm mới vui vẻ ạ, dạ không không, bọn cháu không vào đâu vì còn phải sang nhà ông nội Lâm chúc Tết nữa ạ.”
Chạy sang nhà ông nội Lâm kế bên, vừa mở cửa ra: “Chúc ông nội bà nội năm mới vui vẻ, dạ không không, bọn con không vào đâu vì còn phải sang nhà chú dì bên cạnh chúc Tết nữa ạ.”
Sáng sớm, bầy trẻ trong viện ra ngoài đốt pháo tép, châm xong bỏ chạy nên Tạ Cẩn Nhất không biết có quả pháo bên chân, tự dưng có tiếng bép vang lên, may mà có Cố Tà giữ lại chứ không là cậu đã té rồi. Tay Cố Tà ôm eo Tạ Cẩn Nhất cứ sờ mó tới lui không biết thân biết phận gì.
Rồi Tạ Cẩn Nhất chợt nghe thấy giọng than trời trách đất của Cố Tà: “Em nói xem bây giờ mà là mùa hè có phải tốt hơn không?”
“Để chi?”
Sờ soạng thêm mấy cái nhưng Cố Tà vẫn không vui hơn là mấy, mùa đông thế này, mặc dày quá không sờ được… Nếu là hè thì hay rồi, quần áo mỏng chỉ cần luồn vào là chạm được eo nhỏ của Cẩn Nhất nhà anh.
Đến phiên Tạ Cẩn Nhất sang chúc Tết nhà Cố Tà, bà nội rất thích Tạ Cẩn Nhất nên vừa mới thấy mặt đã vui vẻ nhét lì xì đỏ vào tay cậu, Cố Tà đứng bên cạnh chậc chậc: “Nội xem nội thiên vị như nào kìa, tối qua con phải quỳ xuống đất dập đầu ba cái rõ vang nội mới chịu đưa con.”
Bà nội gõ đầu anh: “Do con không ngoan, ngày nào cũng đi chân không khắp nơi.”
Ông nội rất thương bà nội nên đứng cạnh bà bênh: “Con phải ngoan như Cẩn Nhất nhà người ta ấy, bà nội bỏ một bao lì xì thôi là đủ cho con cưới vợ luôn.”
Tạ Cẩn Nhất nhìn Cố Tà cười cười, anh nhanh tay búng trán cậu: “Lấy lì xì rồi là quên việc, mau chúc Tết đi, mau chúc Tết đi.”
Khi Tạ Cẩn Nhất chắp tay lại chúc thì ma xui quỷ khiến thế nào Cố Tà đứng dối điện cũng khom lưng xuống, hai đầu đầu đụng nhau cái ‘bốp’, Tạ Cẩn Nhất xoa cái trán đau nhức, ngạc nhiên nhìn anh.
Cố Tà đánh phủ đầu: “Thế cũng như anh chúc Tết em rồi đó, lì xì của anh đâu?”
Tạ Cẩn Nhất cười bắt chước anh vươn tay ra: “Chúc mừng năm mới, lì xì của em đâu?”
“Lì xì á hả? Có chứ, còn to nữa nhé.” Cố Tà nắm cổ tay Tạ Cẩn Nhất. lấy thứ gì đỏ đỏ trong túi ra đặt lên tay cậu, cười tủm tỉm: “Nhận rồi phải cất trong ngực giấu kĩ nhá, đây là tiền cưới vợ của anh đó.”
Tạ Cẩn Nhất vừa đi thì Cố Tà ngồi phịch lên sô pha đỡ trán cười, cha mẹ về đến hỏi xem anh đang cười chuyện gì gì Cố Tà nhướng mày nói: “Bà nội thấy phu thê giao bái trên TV bèn bảo sang năm sẽ bỏ cho con một cái lì xì lớn để dành cưới vợ.”
Tống Tỉ biết sáng mùng một Cố Tà đã dậy sớm đi chúc Tết, kiếm được bộn tiền mừng tuổi từ chỗ người lớn bèn vắt chân lên cổ chạy vội sang đây hò hét đòi anh đãi khách.
Cố Tà đang bận chơi cho qua màn nên chẳng thèm ngẩng đầu lên, đẩy sang Tạ Cẩn Nhất: “Tao phải cho em ấy một cái nên em ấy lấy còn nhiều hơn tao, sao mày không bảo em ấy đãi?”
Tống Tỉ nhìn sang Tạ Cẩn Nhất nhỏ tuổi nhất lũ trong viện, ánh mắt lấp lánh ánh sáng: “Cẩn Nhất à, tình nghĩa này nọ đâu em ơi…”
Tạ Cẩn Nhất rất thẳng thắn: “Anh bảo em đãi khách hả?”
Thấy cậu chủ động thế, Tống Tỉ lại ngượng ngùng, cuối cùng vẫn giữ lại chút liêm sỉ: “Để bọn nó biết anh bắt em đãi thì anh còn mặt mũi nào nữa.”
Tống Tỉ khó chịu nói: “Sao anh lại không được nó lì xì như em nhỉ?”
“Mày bằng tuổi tao thì cho cái gì, tao có phải là ông nội hai của mày đâu.” Cố Tà bắt chéo chân.
“Khai trương đầu năm, Toàn Tụ Đức, mày chỉ cần nói một câu thôi, có chịu mời không?”
Đã qua được màn đang chơi nên Cố Tà rất hăng hái, tinh thần sảng khoái, Tống Tỉ đang trông chờ câu nói làm người ta sảng khoái hơn thì Cố Tà nhếch miệng cười: “Đây đây, lại đây, gọi ông nội Cố tao nghe nào!”
Tống Tỉ đặt cả quả tim vào vịt quay Toàn Tụ Đức nên lên tiếng cực nhanh: “Ông nội Cố.”
Cố Tà bên này còn chưa đồng ý thì Tống Tỉ đã cười ha ha: “Cảm ơn ông nội Cố, thế con đi trước nhá.”
Cố Tà biết còn cố hỏi, làm như chẳng biết mô tê gì: “Đi đâu cơ?”
“Mày đã bảo là đi Toàn Tụ Đức mà?”
Cố Tà chọt Tạ Cẩn Nhất: “Anh có nói hả?”
Tạ Cẩn Nhất hợp tác với anh, lắc đầu, mặt thật thà hết sức nói: “Em không nghe thấy.”
“Nghe thấy chưa cháu trai.”
“Cố Tà, ông nội nhà mày!” Tống Tỉ bắt đầu mắng.
Cố Tà vung tay tiễn khách: “Thế ông nội không tiễn nhé, mau cút mòe mày đê.”
Ừm, Cố Tà nghèo lắm nên không ăn Toàn Tụ Đức nổi, hút thuốc còn chẳng được mà.
Trong nhà vệ sinh nam của trường cấp ba, khói thuốc lượn lờ như chốn bồng lai tiên cảnh, Tống Tỉ híp mắt rít thuốc: “Đang tiết kiệm tiền giùm cha mày à?”
“Chỉ là tao muốn cai thôi.” Mỗi lần thèm thuốc lá Cố Tà sẽ nhai kẹo cao su thổi bong bóng, ba bốn tháng nay ngày não cũng thổi bong bóng đường.
“Tao cứ tưởng là mày keo kiệt đến nỗi không mua được thuốc lá chứ.”
‘Bụp’, bong bóng nổ, Cố Tà xòe tay Tống Tỉ ra, ngậm ngùi nói: “Xài tiền trên lưỡi dao.”
Tống Tỉ khó hiểu: “Dao gì? Mày cứ sờ sờ tay tao làm chi đấy?”
“Tao phải để dành tiền lấy vợ.” Cố Tà vỗ vai Tống Tỉ, thở dài nói: “Tống Tỉ này, mày nên biết tao khác với cái loại không biết phải cai thuốc vì ai như mày! Cháu trai à, mày phải theo ông nội Cố học hỏi thêm vài năm nữa hiểu không!”
~~~~
|
【Phiên ngoại hai: Chuyện leo lên giở mái nhà】 =Editor: Tiểu Ma Bạc Hà=
Trước ngày Lập Đông, Cố Tà nhận được một cuộc điện thoại. Cuộc họp vừa chấm dứt nên người trong phòng họp vẫn chưa đi hết, điện thoại vừa được kết nối thì giọng lão Cố đã sang sảng: “Thằng ranh con!”
Mọi người thấy Cố tổng lại quay về chỗ ngồi, chân dài gác lên, ngoáy lỗ tai nói: “Ồ, giọng đầy nội lực, sức khỏe của ông cụ nhà ta vẫn còn tốt chán nhỉ.”
Ở đầu dây bên kia, lão Cố gõ gậy chống cồm cộp: “Thằng khỉ này, từ nhỏ đã không biết điều rồi. Bữa cơm Lập Đông, hai đứa mà còn không về thì ông bảo phó sĩ quan đánh gãy chân mày.”
Muốn gãy thì cũng phải đánh thắng thì mới được chứ. Tất nhiên Cố Tà không nói câu đó ra, ngoài miệng chỉ qua loa nói: “Ông nội à, công ty con nhiều việc lắm, bệnh viện cũng chả thả cho nghỉ đúng ngày nên chưa chắc bữa Lập Đông đó…”
“Thế nhà lão Tạ bán cháu trai cho mày rồi à?”
Cố Tà vỗ bàn, đồng ý: “Không hẳn là bán cho con, mùng một năm đó em ấy sang nhà chúng ta chúc Tết ông bà đã tận mắt thấy con nhét bao lì xì rồi còn bảo đó là tiền cưới vợ của con mà, không thì con ăn biết bao nồi bánh chưng rồi, ông thấy con đưa cho đám Tiếu Hoài Húc, Tống Tỉ bao giờ chưa?”
Anh nhớ rõ lắm, năm đó không có ông cụ dẫn anh sang nhà họ Tạ, chơi khổ nhục kế đánh anh mấy roi trước mặt cha mẹ nuôi thì chắc chuyện của anh với Tạ Cẩn Nhất đã không đi đến đâu rồi.
Ông cụ dễ dụ, đến khi về hưu thì rất thích người ta gọi mình là thủ trưởng* nên Cố Tà học hỏi ngay, vừa há miệng ra là chào thủ trưởng, tuân lệnh thủ trưởng, tạm biệt thủ trưởng rồi tắt điện thoại nhanh gọn lẹ.
(*) Thủ trưởng: Người đứng đầu một cơ quan, bộ phận, cấp, đơn vị…
Đến tối đi tản bộ, Cố Tà kể chuyện đó cho Tạ Cẩn Nhất nghe, cậu gật đầu đồng ý: “Đúng là em chưa thấy ai hư đốn như anh cả.”
Cố Tà dụi đầu vào cổ cậu như mèo con: “Đứa trẻ hư hỏng, ba ngày không đánh leo lên giở mái nhà*, đã thế còn thiếu đòn chứ gì.”
(*) Là một thành ngữ Trung Hoa, tương truyền Bảo thị có hai đứa con trai, vì bận rộn công việc nên không rảnh trông hai đứa nhỏ, thế là ba ngày sau hai đứa đã leo lên giở mái nhà. Câu này ý chỉ những đứa trẻ nghịch ngợm, thời nay dùng để tả những người lầy lội thiếu đòn.
Tạ Cẩn Nhất chẳng buồn ngó đến anh.
Cố Tà chợt nghĩ ra một ý, ghé vài tai cậu nói khẽ: “Anh bảo này…”
Sau đó tay anh biến thành máy dò đậu hủ, đậu hủ ở đâu thì tay anh mò đến đó.
……
“Bốp!” Âm thanh vang vọng.
Bánh Trôi với Sủi Cảo đang sải bước giật mình quay đầu lại, mặt ngơ ngác nhìn cha ngốc đi tìm đường chết.
Sủi Cào tò mò: “?”
Bánh Trôi hoảng hốt: “!”
Bàn tay cầm kiếm nhổ răng đập cái bốp vào gáy, vết đỏ lập tức hiển lện, sau đó Cố Tà ôm gáy hét lên đầy đau đớn.
Mặt bác sĩ Tạ vẫn lạnh như tiền: “Huyệt Thiên Trụ, chuyên trị đau mỏi gáy khi lái xe.”
Tiếp tục tản bộ qua khúc cua, Bánh Trôi đi trước cọ đầu mình vào đầu Sủi Cảo, thấy thế, Cố Tà cũng giơ tay lên xoa đầu trúc mã nhà chúng ta: “Nào nào, để anh vuốt lông cho nhà chúng ta cái nào.”
Tối đó, Tạ Cẩn Nhất tắm rửa ra thấy Cố Tà ngồi khoanh chân bên cửa sổ sát đất chơi điện thoại, đầu cứ ngó ra ngoài, cậu đi rót cho anh một ly sữa tiệt trùng quay lại vẫn thấy anh ngồi đó không chịu đứng lên.
Tạ Cẩn Nhất đặt sữa vào tay anh, kiềm lòng không đậu hỏi: “Anh làm cái gì đấy?”
“Anh đang ngó xem vợ anh dỡ mái nhà xong chưa, phải theo dõi sít sao để nhỡ mà có té xuống thì anh còn đỡ được chứ không ngã xuống đất anh đau lòng lắm.” Rồi làm bộ làm tịch ngó ra ngoài.
Tạ Cẩn Nhất bị anh chọc cười. Bấy giờ, Cố Tà chống tay ngẩng đầu lên, canh đúng ngay môi cậu đánh lén rồi đắc ý lau hương thơm bên khóe miệng: “À ha, anh đỡ được rồi đây này.”
Tạ Cẩn Nhất chọc trán anh, ghét bỏ nói: “Lời ngon tiếng ngọt là giỏi, tai em sắp đóng kén rồi đây này.”
“Ngày còn rộng tháng còn dài mà, phải gắng nghe thôi.”
~~~~
|