Tinh Quái
|
|
Chương 5[EXTRACT]Edit: Khía.Beta: Sà. _____________ Tục ngữ nói đúng, thật ra mấy tên mập đều là mỹ nhân, điều kiện tiên quyết là chỉ cần bọn họ có thể gầy xuống. Trầm Bạch tuyệt đối không thừa nhận mình mập, vì cái tên uyên bác của y là chứng minh tốt nhất: Là châu tròn ngọc sáng không phải dịu dàng như ngọc, vì thế nên mới bỏ y trong một đám người cũng cùng một khuôn mẫu, Địa Tạng Vương không phải Địa Trang Vương cái gì, Thổ Địa Công không phải Thổ Địa Câu... Cho nên lúc Trầm Bạch đổi tên thành: Thì ra tôi cũng có eo (...) rất nhiều người @ y. Thổ Địa Công bày tỏ áp lực lớn như núi: "Bạch Bạch, ngươi bị đả kích à? Sao lại giảm cân?" Trầm Bạch bình tĩnh đáp: "Động tác giảm cân độ khó cao như vậy, ta không làm được đâu." Thổ Địa Công: "... Ta cũng nghĩ vậy, ngươi là người đứng đầu trong dãy người ta không tin tưởng nhất." Trầm Bạch: "?" Advertisement / Quảng cáo Thổ Địa Công rất bi phẫn: "Bọn họ quảng cáo nói ức gà chiên còn to hơn mặt ngươi nữa, kết quả ta đi mua thì phát hiện không to bằng mặt ngươi!" Trầm Bạch: "..." Sau khi Trầm Bạch tan làm còn đích thân lượn quanh chỗ cửa hàng ức gà chiên Thổ Địa Công nói, tiếp đãi y là một em gái rất nhiệt tình. Trầm Bạch bình tĩnh chỉ mặt mình: "Phiền cô làm cho tôi một phần ức gà chiên lớn hơn mặt tôi, giá cả không thành vấn đề." Em gái: "..." ... Gần đây Trần Uyên hình như nghiện làm thắt lưng da, ngoại trừ lúc nào cũng giữ hình tượng Nữ Oa nương nương, hắn còn tìm được mục tiêu mới, đó là nắm chắc hết mọi cơ hội quấn eo Trầm Bạch. Cái này không thể trách hắn, thời tiết ngày càng lạnh, eo Trầm Bạch vừa có thịt lại mềm mại, nó là một thứ đồ chơi không thể tốt hơn, dĩ nhiên dòm ngó thứ đồ chơi này không chỉ có mình hắn, ví dụ như mỗi ngày Cửu Gia đều giành với hắn. Vì vậy, hai con tinh quái ở nơi này giành giật địa bàn đạt thành một hiệp ước* chung ăn ý không gì sánh kịp, một con ngủ trên bụng, một con vòng qua eo mập ngủ... *Gốc là nhận thức. Advertisement / Quảng cáo Trầm Bạch quá quen với cuộc sống kì lạ như vậy, gõ mõ vững như thái sơn, dâng hương tụng kinh Phật, thỉnh thoảng vảy của Trần Uyên cạ đau y mới thoáng nhíu mi, nhúc nhích eo tỏ ý bảo đối phương nới lỏng ra tí. Một tháng trước, Trần Uyên bắt đầu có dấu hiệu lột xác, khắp nơi toàn là vảy, điểu tinh rất thích mấy món lấp lánh thế này, Trầm Bạch thu gom xâu thành chuỗi cho mọi người. Bách Linh lẳng lơ mang vảy trang sức lên cánh mình, cánh chim chống nạnh pose dáng: "Thấy cô cô ta có đẹp không?" Trầm Bạch không ngẩng đầu lên, tiếp tục bóc vảy cho Trần Uyên: "Ngươi thấy Họa Bích* nhiều chưa?" Bách Linh: "..." Trần Uyên trở mình trong lòng Trầm Bạch, đuôi rắn thoáng cái vòng qua cổ Trầm Bạch, thiếu chút hắn làm gãy cổ y. Đuôi nhọn cù lét làm cổ Trầm Bạch nhột nên y cứ tránh né, y thở hổn hển cười không ra hơi: "Đừng đừng đừng, ngươi nghiện sờ à?!" Trần Uyên híp mắt hưởng thụ, trực giác thấy thịt trắng nõn rất dễ chịu, miễn cưỡng nói: "Ta không sờ ngươi, mà sờ thịt của ngươi." Trầm Bạch: "..." *Họa Bích: là bộ phim Trung Quốc được sản xuất vào năm 2011 do Trần Gia Thượng đạo diễn, cũng là người đã từng đạo diễn bộ phim Họa bì (2008). Cả hai bộ phim đều được chuyển thể từ tác phẩm Liêu trai chí dị của nhà văn Bồ Tùng Linh. Họa bích có sự tham gia diễn xuất của các diễn viên Đặng Siêu, Tôn Lệ, Diêm Ni, được công chiếu ở Trung Quốc vào ngày 29 tháng 9 năm 2011. Bộ phim kể về chàng thư sinh Chu Hiếu Liêm cùng với thư đồng Hậu Hạ lên kinh ứng thí, trên đường gặp phải tướng cướp Mạnh Long Đàm, ba người truy đuổi lẫn nhau rồi chạy vào một ngôi chùa cổ, hòa thượng ở đó khuyên ba người hãy hòa giải với nhau. Ba người phát hiện trong chùa có một bức bích họa mà người trong đó đi lại được, họ liền đi vào trong tranh rồi lạc vào thế giới "Họa bích", một thế giới thần tiên chỉ có các tiên nữ xinh đẹp sinh sống do một nàng tiên là "Cô cô" đứng đầu. Sự xuất hiện của ba người đàn ông đã khiến cho thế giới của các tiên nữ bị đảo lộn, làm nảy sinh nhiều mâu thuẫn và xung đột về tình yêu, tình bạn, dục vọng và lòng tham giữa ba người và các tiên nữ. Cuối cùng, vị hòa thượng trong ngôi chùa cổ - người đem lòng yêu thương "cô cô" nên không thể hoàn thành được tâm nguyện của mình là trở thành Phật - đã đến để ngăn cản không cho "cô cô" tiếp tục giết người; do đó "cô cô" dùng phép thuật làm cho tất cả các tiên nữ sống lại, rồi truyền ngôi vị lại cho Thược Dược để được cùng với hòa thượng ngao du khắp chân trời góc biển. Ba người Chu Hiếu Liêm, Hậu Hạ và Mạnh Long Đàm rồi khỏi thế giới "Họa bích" rồi tiếp tục cuộc hành trình lên kinh ứng thí.
|
Chương 6[EXTRACT]Edit: Khía.Beta: Sà. _____________ Hầu như một hai ngày nghỉ Trầm Bạch đều ra công viên trong tiểu khu luyện Thái Cực quyền, mặc dù vóc người y hơi tròn nhưng luyện Thái Cực quyền rất tốt, nhắm mắt nước chảy mây trôi, tiện tay di chuyển*. *Gốc khi edit là cầm. Bách Linh đậu trên bả vai y, giọng mềm mại lại bình tĩnh: "Một trái dưa hấu bổ làm hai, một nửa cho ngươi, một nửa cho hắn..." Trầm Bạch: "..." Trần Uyên nằm nghiêng trên tán cây cao, nửa thân dưới của hắn vẫn là đuôi rắn, híp mắt biếng nhác phơi nắng, Cửu Gia bước chân mèo, nhẹ nhàng nhảy tới bên cạnh hắn thì bị Trần Uyên quét một đuôi đẩy xa ra ngoài hai thước, mới bất đắc dĩ liếc mắt xoay đuôi mèo ngồi xuống bắt đầu liếm láp lau mặt. Lúc này Trầm Bạch vừa đánh xong một bộ Thái Cực quyền, khi ngẩng đầu thấy Trần Uyên thì hơi ngẩn ngơ: "Sao ngươi lại tới đây?" Trần Uyên không lên tiếng, hắn để đuôi xuống vai Trầm Bạch, nặng tới nỗi thiếu chút nữa y ngồi bẹp xuống đất. Trầm Bạch gạt bỏ lo nghĩ lấy đuôi rắn hắn xuống: "Ngươi không thể đổi thành đôi chân để đi trên đất được à?!" Trần Uyên dùng tiếng bụng nhàn nhạt nói: "Chân nguyên còn chưa khôi phục, đổi chân đi trên đường đau lắm." Advertisement / Quảng cáo Khóe miệng Trầm Bạch giật một cái: "Ngươi là rắn chứ có phải công chúa nhân ngư đâu mà yếu quá vậy!" Trần Uyên: "..." Có điều chuyện chân nguyên chưa khôi phục là thật, vì thế Trầm Bạch cố ý đi tìm Đông Thủy Quân, một con Thanh Long thích cuộc sống bay nhảy... Đông Thủy Quân vừa nhảy hip - hop xong, cả người toàn là mồ hôi, thấy Trầm Bạch thì chào hỏi rất dô ta: "Hello~" Trầm Bạch bị long khí lẫn trong mồ hôi của cậu xông tới nhức đầu, tức giận nói: "Rồng các đệ thật rảnh rỗi." Đông Thủy Quân rất vô tội: "Thanh Long nhiều mà, cũng siêu sinh hết rồi, mẹ đệ bị kế hoạch hóa gia đình của Tứ Đại Thiên Vương phạt rất nhiều tiền đó, nhân giới đâu có nhiều nước mưa để điều khiển đâu, đệ còn nhỏ lắm nên nhiệm vụ chủ yếu chơi là chính." Trầm Bạch hận không thể phun một búng máu cao ba trượng lên tận trời đối với cái lý do lười mà cây ngay không sợ chết đứng này... Đông Thủy Quân bỏ mũ xuống ngồi kế bên Trầm Bạch, khôn khéo nói: "Bạch ca, huynh tìm đệ có chuyện gì?" "À." Trầm Bạch gật đầu nhìn cậu: "Huynh cứu được một con mãng xà thất thải, có điều chân nguyên của hắn bị tổn thương hơi sâu, huynh không thuận tiện lắm nên muốn mượn dùng ít long khí của đệ." Đông Thủy Quân kinh ngạc chỉ bản thân: "Đệ?!" Rồi sụp đổ trong nháy mắt, thương xót nói: "Huynh nói đùa gì vậy Bạch ca, tốt nhất huynh... Khụ, cạn kiệt cái gì mà phải dùng long khí của đệ vậy?" Trầm Bạch nhức đầu xoa trán: "Tình huống của huynh bây giờ không phải đệ không biết, huynh chỉ sợ chân nguyên của huynh không tốt, sợ tới lúc đó lưỡng bại câu thương." Advertisement / Quảng cáo "Ai u, huynh không cần lo lắng cái này đâu." Đông Thủy Quân vỗ vai Trầm Bạch: "Bạch ca, đệ nói cho huynh biết, cái chân nguyên này á, huynh càng đút nó càng nhiều, đối phương ăn càng nhiều huynh càng phong phú, chỉ cần huynh muốn đút, hắn chắc chắn sẽ có ăn haha." Trầm Bạch buồn nôn: "Sao nghe đệ nói giống như hút sữa vậy..." Đông Thủy Quân bừng tỉnh: "Đúng vậy! Chính là cái biện pháp này đó, hey!" Trầm Bạch: "..." Buổi tối sau khi niệm kinh xong, Trầm Bạch nói với Trần Uyên: "Ngươi xuống đây." Trần Uyên không thả eo y ra, nhẹ nhàng di chuyển phương hướng nửa thân trên, tư thế rất giống như ngồi trên đùi Trầm Bạch. Trầm Bạch đỡ trán, cảm thấy mặt mình lại to ra rồi... Y vỗ lên người xà yêu Trần Uyên: "Xuống dưới ngồi đàng hoàng." Trần Uyên phun ra lưỡi rắn, cuối cùng ngoan ngoãn tuột xuống. Trầm Bạch ho khan một cái, nghiêm túc nói: "Hôm nay ta tới hỏi Đông Thủy Quân, đệ ấy nói ta có thể giúp ngươi bổ sung chân nguyên, sau này mỗi ngày chúng ta dành một giờ để bổ sung." Dừng lại một tí để an ủi: "Tuy ta là một người bình thường, có điều ngươi không cần lo lắng ta chết vì hao tổn chân nguyên quá độ, Đông Thủy Quân nói chuyện này giống như hút sữa vậy, càng cho càng nhiều, cho nên thí chủ, ngươi không cần khách sáo." Trần Uyên không lên tiếng, hắn giả bộ ngừng quay đuôi, qua thật lâu mới bình tĩnh nói: "Ý của ngươi là... Sau này mỗi đêm ta đều phải hút sữa của ngươi à." Trầm Bạch: "..."
|
Chương 7[EXTRACT]Edit: Khía.Beta: Sà. ___________ Trầm Bạch kết xong Phật ấn, trong lòng bàn tay cầm hoa sen, ba mươi chín Thiên Hành di động xung quanh chân nguyên, Trần Uyên ngồi đằng trước y thì có cảm giác nhẹ nhàng thoang thoảng, toàn thân thoải mái ung dung, hắn mở to mắt, ánh sáng trong con ngươi thất thải tuyệt trần, biểu hiện tất nhiên rất vui vẻ. Trầm Bạch chậm rãi truyền chân nguyên vào cơ thể hắn, dò hỏi: "Cảm giác thế nào rồi?" Đuôi rắn Trần Uyên vẽ vòng vòng dưới đất, tiếng bụng mang theo giọng mũi thoải mái: "Ừ... Xuống chút xíu nữa..." Trầm Bạch: "... Nghiêm túc chút coi! Ngươi tưởng ta đang chà lưng cho ngươi à?!" Dĩ nhiên chà lưng theo kiểu phương pháp chân nguyên cũng không giữ được mấy ngày, vì Trầm Bạch phát hiện hiệu quả cũng không lớn mấy. Trần Uyên là một con mãng xà, thuộc loại máu lạnh đầy người, Trầm Bạch là một người chân khí cửu dương thuần khiết, lúc trung hòa không những hiệu quả không tốt còn khiến y mệt mỏi, bất đắc dĩ y lại đi tìm Đông Thủy Quân. Lần này Đông Thủy Quân đang ở công trường xếp gạch... Advertisement / Quảng cáo Trầm Bạch hơi tròn đứng kế bên cậu, mặt đầy từ bi (...): "Đệ cẩn thận chút, đừng để xi măng dính vảy rồng." Đông Thủy Quân mờ mịt: "Bạch ca, huynh đi đâu đấy...?" Trầm Bạch bình tĩnh vỗ vai cậu: "Không sao, cả người Bạch ca của đệ bây giờ chỉ còn lại thịt thôi." Đông Thủy Quân: "..." Phân tích xong tình huống của Trần Uyên, hiếm khi thấy Đông Thủy Quân nghiêm túc, cậu suy nghĩ một lát rồi nhìn Trầm Bạch nói: "Theo lý thuyết thì mãng xà máu lạnh, huynh truyền được chân nguyên qua cho hắn chắc chắn huynh có dương khí thuần khiết, hắn thoải mái thì thoải mái thật, nhưng mà..." "Nhưng mà cái gì?" Trầm Bạch chống cằm, trên cằm có hai nọng thịt, y ngồi xổm xuống tới mức chân thon cũng đau, còn đói muốn chết, tự nhiên trong lòng cảm thấy không yên. Đông Thủy Quân hận sắt không thành thép nhấn mạnh: "Tính rắn vốn dâm!" "..." Trầm Bạch mờ mịt: "Sau đó thì sao...?" Đông Thủy Quân không biết bày ra biểu tình gì: "Huynh không sợ hắn có mưu đồ gây rối với huynh ư?!" Trầm Bạch: "..." Advertisement / Quảng cáo Đông Thủy Quân: "..." Trầm Bạch: "..." Đông Thủy Quân: "... Huynh không tính nói gì sao?" Trầm Bạch híp mắt xích lại gần cậu, nhàn nhạt nói: "Con ngươi lấp lánh của đệ không tệ chút nào, soi mặt huynh lớn quá chừng." "..." Đông Thủy Quân bất đắc dĩ thở dài: "Đệ nói thật Bạch ca... Huynh phải biết đối với tinh quái thì phương pháp bổ sung chân nguyên tốt nhất là giao hợp, chỉ cần là phương pháp đó thì sẽ lấy được rất nhiều, huống chi huynh là... Ai, dù sao huynh phải cẩn thận một tí." Trầm Bạch ngáp một cái, phủi bụi đất trên quần rồi đứng lên: "Đệ yên tâm đi, huynh đã không còn là huynh của trước kia nữa, cái hình mẫu này đừng nói tinh quái, ngay cả con người cũng không hứng thú với huynh đâu." Nói xong, Trầm Bạch quơ quơ tay thịt, chắp tay lạy, ưỡn bụng từ từ đi bộ mất hút. Đông Thủy Quân sững sờ tại chỗ hồi lâu, rốt cuộc cũng bụm mặt, lẩm bẩm: "Thời gian huynh ấy ngây ngô ở nhân gian quá lâu, ngớ ngẩn tới mức quên rằng tinh quái không chỉ nhìn bề ngoài, còn nhìn cả nguyên hồn nữa mà..." Cho dù bị bảy mươi hai điều phong ấn, đa số tu vi trong mắt Trầm Bạch qua lại đều là hàng tinh quái tuyệt hảo ngàn năm khó gặp, í... Không, là bạn lữ song tu... Tuy Trần Uyên là tinh quái thượng đẳng nhưng phương diện thất tình lục dục còn chưa thông suốt, cho tới giờ hắn chỉ lấy khí tu và tinh hoa nhật nguyệt làm chủ, lục căn thanh tịnh, dĩ nhiên cái gọi là thanh tịnh khi gặp phải Trầm Bạch có hơi dị dạng, đặc biệt là dạo gần đây còn cố định một giờ để bổ sung chân nguyên, rõ ràng Trần Uyên cảm giác được mình có chỗ ngày càng bất thường. Ví dụ như đêm nay lúc Trầm Bạch tan làm ở phòng bếp nấu cơm, Trần Uyên nhìn chằm chằm cái mông mập của y, đột nhiên bị kích thích muốn cởi hết cái tạp dề xung quanh hòa thượng mập, đè y trên thớt...
|
Chương 8[EXTRACT]Edit: Khía.Beta: Sà. ___________ Trầm Bạch cảm thấy nửa mặt mập bên trái bị Trần Uyên nhìn chăm chú sắp thành món ăn luôn rồi, y bất đắc dĩ bỏ đũa xuống thở dài: "Nhìn chén kìa, nhìn ta làm gì." Trần Uyên quơ đuôi, nhàn nhạt nói: "Chén không to bằng mặt ngươi." Trầm Bạch nghiêm túc nhìn cái chén: "Nhưng nó đẹp hơn ta." Trần Uyên: "..." Buổi tối hai người đối mặt truyền chân nguyên qua chân, Trầm Bạch vẽ quyết, lúc tới chỗ thứ ba mươi chín lại gặp ma chướng, Trầm Bạch cau mày, biến ra tòa sen bày Phật văn. Trần Uyên là tinh quái thượng tầng, tất nhiên y không thể khinh thường ma chướng, Trầm Bạch vừa gia nhập vào trận pháp thì phát hiện y khôi phục thân phận thật sự, thiên nhãn đã mở, cũng giải trừ mười đạo phong ấn. Trước mặt y là sa mạc Đôn Hoàng, cát vàng đầy trời, mây cuộn ngàn dặm, Trầm Bạch thử đi về trước mấy bước thì hình ảnh chuyển giao một cái, xuất hiện ngân hà và chân trời lơ lửng. Advertisement / Quảng cáo Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xứ mang mang bất giai kiến*. Trần Uyên có dung mạo mãng xà ẩn náu dưới lòng sông, vảy thất thải lấp lánh chói mắt, hắn khẽ ngẩng đầu lên, phun lưỡi rắn nhìn Trầm Bạch. Trầm Bạch cảm thấy trán bị chọt đau, y cố chịu đựng cắn rách ngón tay trỏ, chấm máu ở giữa đầu mãng xà Trần Uyên, tỏ ý hắn đừng đối phó với y, nhàn nhạt nói: "Chờ lát nữa bất luận thấy gì cũng không nên động bừa chân khí, ta mang ngươi ra ngoài." Lúc tỉnh lại Trần Uyên phát hiện toàn thân đang nằm trên đùi Trầm Bạch, đối phương dịu dàng chỉnh lý vảy cho hắn, cười nói: "Vượt qua ma chướng rồi, đạo hạnh lại tinh tiến thêm một bước, lột xác thêm chín lần nữa là có thể lịch kiếp rồi." Trần Uyên nghiêng đầu, hắn duỗi đuôi lôi Trầm Bạch đứng dậy, cũng không dùng tiếng bụng, nói: "Rốt cuộc ngươi là ai?" Trầm Bạch giơ ngón trỏ ngoắc qua ngoắc lại, hai con mắt trên mặt mập híp thành một đường cong: "Phật viết, không thể nói, không thể nói." Trần Uyên không nói gì, hắn đột nhiên nhắm mắt niệm ấn, đuôi rắn lập tức biến mất, biến thành hai chân người thon dài, đầu gối hơi cong giam Trầm Bạch ở giữa. Trầm Bạch hơi ngạc nhiên, chờ phản ứng kịp thì không thoát ra được, y vừa giúp Trần Uyên phá ma chướng, phong ấn chưa khôi phục hoàn toàn nên không dám làm bừa, giả bộ đáng thương thì bị Trần Uyên quấn lấy, không khác gì cái bánh ú mập. Trọng yếu hơn là y còn chưa kịp kháng cự đã bị Trần Uyên chặn miệng. Advertisement / Quảng cáo "Sao ta nếm không ra sinh hồn của ngươi?" Trần Uyên cau mày, hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, lại hôn thêm một cái, chưa hết còn chép miệng: "Có điều mùi vị không tệ." Trầm Bạch bị hôn tới mức thở hổn hển, miệng đầy nước miếng chảy xuống, hết lời để nói: "... Gần đây ngươi đói khát lắm rồi, đừng nói ngươi nhìn ta cũng mi thanh mục tú*." *Mi thanh mục tú: lông mày dài nhỏ, mắt đẹp, chỉ diện mạo đẹp đẽ. Trần Uyên lại cười, hai tay hắn hơi dùng lực ôm Trầm Bạch để y ngồi lên đùi mình, con ngươi thất thải rực rỡ xoay vòng: "Nhìn xem, hóa hình người ta lập tức ôm được ngươi." Trầm Bạch: "..." *Thượng cùng bích lạc hạ hoàng tuyền, lưỡng xứ mang mang bất giai kiến: Trích từ bài thơ Trường Ca Hận của Bạch Cư Dị. - Dịch nghĩa: Trên từ mây biếc, dưới đến suối vàng Cả hai nơi đều mênh mang không thấy
|
Chương 9[EXTRACT]Edit: Khía.Beta: Sà. ___________ Khôi phục được đôi chân tất nhiên Trần Uyên không thể ở nhà cả ngày được, nên khi Trầm Bạch đến công trường thì nhìn thấy cả người mãng xà thất thải nhà mình bị dính bùn đang xếp gạch, tinh thần y hoàn toàn bị chấn động. Ngược lại Đông Thủy Quân rất thích: "Đệ hướng dẫn rắn nhỏ trải nghiệm cuộc sống đó, ở nhà thường xuyên sẽ bị xã hội đào thải!" Trầm Bạch ngước mắt lên trời: "Hai người quả nhiên là điểu ti*." *Điểu ti: là người nghèo, làm công việc hèn mọn, tiền lương không nhiều, tương đối nghèo khó. Có ý trêu đùa cho bầu không khí sinh động, thường nói với bạn bè hoặc người quen. Trần Uyên yên lặng quay mặt qua: "Điểu ti là cái gì...? Có thể ăn à?" Trầm Bạch: "..." Cơm trưa của ba người là cơm hộp do công trường phân phát, Đông Thủy Quân ăn được một nửa thì bạn khiêu vũ ở nhân gian tới tìm cậu chơi, Trần Uyên tò mò nhìn cậu ở trên đất trêu chọc Thomas, quay đầu hỏi Trầm Bạch: "Cái này rất thú vị ư?" Trầm Bạch kinh thường nhìn Đông Thủy Quân: "Cái này có gì lạ đâu, rất đơn giản." Advertisement / Quảng cáo Trần Uyên không tin nhìn y. Trầm Bạch hắng giọng, thân mập đung đưa rất có tiết tấu: "Yo, yo, check it check it out~, yoooooooo!" Trần Uyên: "..." Trầm Bạch đẹp trai búng ngón tay: "Thế nào, giỏi không?" Trần Uyên: "Ta thấy một đống thịt đang run, ngươi chắc chắn đây là Street Dance à?" Cả người Đông Thủy Quân đầy mồ hôi chen giữa hai người, Trần Uyên tiến lại gần cậu hít một cái, cau mày nói: "Khó ngửi muốn chết." Đông Thủy Quân bị đả kích: "Chẳng qua đệ toát mồ hôi thôi mà, cũng đâu phải bị viêm cánh đâu..." Trầm Bạch ghét bỏ nhìn cậu: "Thôi đi, trong mùi mồ hôi của đệ toàn long khí, dễ ngửi chỗ nào." Đông Thủy Quân xụ mặt nghe một hồi, đột nhiên nghĩ tới cái gì liền xích lại gần Trầm Bạch hít một cái, biểu tình dần dần nghiêm túc, cậu nhìn Trần Uyên cười nói: "Đại Uyên, huynh muốn nhảy thử Street Dance không? Để bạn đệ dạy huynh nha." Trần Uyên không nói gì gật đầu, đi mấy bước tới chỗ đám người đang nhảy, chợt dừng lại, lùi về dùng sức ôm Trầm Bạch. Advertisement / Quảng cáo Trầm Bạch: "... Ngươi lại làm sao nữa?" Trần Uyên nhún vai: "Bổ sung chút nguyên khí đó mà." Đông Thủy Quân co rút khóe miệng nhìn Trần Uyên ở phía xa học những bước nhảy cơ bản, bất đắc dĩ nói: "Bạch Bạch à, huynh cưng chiều hắn quá rồi." Trầm Bạch thành kính vái lạy: "Người xuất gia lòng dạ từ bi." "Được rồi được rồi, huynh coi mình là hòa thượng thật mà." Đông Thủy Quân phất tay, sửa lại biểu tình trên mặt nói: "Bạch Bạch, chuyện gì đệ cũng có thể đồng ý với huynh nhưng chuyện huynh giúp Trần Uyên phá ma chướng này, đệ không đồng ý, huynh phải biết là chỉ cần huynh giúp hắn thì ma chướng không còn là của một mình hắn nữa, có thêm cả huynh rồi." Đông Thủy Quân làm một cái thủ quyết, cau mày nói: "Huynh phá chín tầng phong ấn rồi?" Trầm Bạch thở dài: "Vốn là phá tới mười tầng nhưng huynh tự chữa trị được một tầng, phá thì chỉ có thể phá, ngoài ra không tu bổ được." Đông Thủy Quân không đồng ý nhìn y, mấp máy môi mấy lần cuối cùng bứt rứt nói: "Bạch Bạch, huynh phải suy nghĩ cho thật kĩ, không nên bù mình vào đó." Trầm Bạch không lên tiếng, y đột nhiên híp mắt hỏi: "Đông Thủy, yên ngựa của huynh vẫn còn ở chỗ đệ chứ?" "Đâu có ở đây đâu..." Đông Thủy suy nghĩ một hồi, đột nhiên hoảng sợ nhìn y: "Bạch Bạch! Đừng nói huynh sa đọa tới mức muốn cho một con rắn nhỏ cưỡi huynh đó?!" Trầm Bạch: "..."
|