Mưu Đồ Đã Lâu
|
|
Chương 5[EXTRACT]Bùi Nam Yên thật sự là một omega không hề có tí ti ý thức an toàn nào. Trong lúc mua đồ, Bùi Nam Yên đều ngoan ngoãn nắm lấy cánh tay Tống Miễn, nghe lời đi theo, nhưng Tống Miễn vẫn quyết định đặt định nghĩa này lên người Bùi Nam Yên. Vì sao lại có một omega chậm hiểu như vậy chứ? Cậu vừa xuống xe liền có bao nhiêu alpha nhìn cậu, nhưng cậu lại chẳng hay biết gì, không biết thì đi sát vào hắn, cái tên alpha đầy mùi bia kia rõ ràng cố ý đến gần cậu, giả vờ không cẩn thận va phải cậu, Bùi Nam Yên bị người ta chiếm tiện nghi, thế mà còn ngu ngốc đi xin lỗi. Thật sự quá ngu ngốc. Trong lòng Tống Miễn tự động thêm một ấn tượng mới về Bùi Nam Yên. Mua xong đồ thì cũng gần đến chiều, Tống Miễn và Bùi Nam Yên lên tầng 3 trung tâm thương mại tìm một quán pizza khá nổi tiếng để giải quyết cơm trưa. Trong lúc ăn, thỉnh thoảng Bùi nam yên lại len lén liếc mắt quan sát Tống Miễn, mãi cho đến khi thấy hắn đã không còn tức giận như lúc mua đồ mới thở phào nhẹ nhõm. Bùi Nam Yên biết do mình nên Tống Miễn gặp phiền phức, từ lúc cậu đụng vào tên alpha kia ở trung tâm mua sắm, sắc mặt tống Miễn không tốt cho lắm, giọng nói khi bảo Bùi nam yên theo sát mình cũng không được bình tĩnh, hắn là vì không muốn gặp phải mấy chuyện thừa thãi như thế này nữa, cho nên cứng rắn đặt tay cậu vòng qua khuỷu tay hắn. Bản thân Bùi Nam Yên cũng không thích phiền phức, cho nên cậu có thể hiểu được thái độ của Tống Miễn, cũng rất tự giác theo sát hắn, không làm lãng phí thời gian của Tống Miễn. Nếu như có thể, Bùi Nam Yên hy vọng Tống Miễn có thể thích mình, nhưng trước mắt xem ra, chuyện cậu mong đợi sẽ không bao giờ trở thành sự thật. Cậu không muốn trở thành tên đáng ghét trong mắt Tống Miễn. Lúc xuống hầm để lấy xe, Từ Lăng gọi điện cho Tống Miễn, nói rằng cô suýt chút nữa thì quên chuyện quan trọng nhất, đại học T có đặt làm con dấu biểu tượng linh vật để tặng cho học sinh, cần người phụ trách qua nhà xưởng lấy về, Từ Lăng nói cho Tống Miễn chuyện này xong rồi gửi cho hắn địa điểm của nhà xưởng, để hắn tiện đường qua đó lấy. Bùi Nam Yên vùi ở trên ghế phó lái im lặng đợi Tống Miễn gọi điện thoại xong, sau đó thuật lại cho cậu một cách ngắn gọn. Tống Miễn không thể không thay đổi kế hoạch, tạm thời chưa đưa Bùi Nam Yên về được, bọn họ phải đi đến nhà xưởng sản xuất con dấu trước. Hướng đến nhà xưởng và nơi ở của Bùi nam yên ngược nhau, đường cũng không ngắn, Bùi Nam Yên xem chỉ dẫn, từ trung tâm thương mại qua đó cũng phải mất một tiếng. Tống Miễn hôm nay rất trầm mặc, Bùi Nam Yên có thói quen ngủ trưa, hơn nữa tối qua cậu cậy “ngày mai là cuối tuần” nên thức đêm đến 2 giờ sáng mới ngủ, dù cậu biết mình và Tống Miễn đang ở cùng nhau, cuối cùng vẫn không nhịn được mà vô tình ngủ thiếp đi trong chiếc xe được lái ổn định vững vàng. Tống Miễn mua nước xong trở lại, Bùi Nam Yên vẫn chưa dậy. Trên xe không bật đèn, Tống Miễn sợ bật sẽ làm Bùi Nam Yên tỉnh ngủ, màn đêm buông xuống, ánh sáng đèn đường chiếu xuống vừa phải, đủ để Tống Miễn nhìn rõ khuôn mặt Bùi Nam Yên. Làn da trắng mịn mỏng manh, mí mắt đóng lại hơi ửng hồng, hàng mi dài và dày bị ánh đèn chiếu xuống tạo thành một cái bóng nho nhỏ, khiến cho cậu càng trở nên đẹp đẽ thuần khiết. Đôi môi Bùi Nam Yên so với người khác đỏ hơn một chút, đôi môi đầy đặn đẹp đẽ luôn dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác. Khuôn mặt Bùi Nam Yên lặng lẽ, vô hại dưới ánh đèn, tựa như kẻ quyến rũ thanh thuần nhất, hại Tống Miễn lại muốn hôn đôi môi mềm mại ấy lần nữa. Tống Miễn ánh mắt không kiêng dè mà khắc họa hình ảnh Bùi Nam Yên, đột nhiên cảm thấy cổ họng khát khô, im lặng uống một ngụm nước, lúc đóng nắp lại thì phát hiện Bùi Nam Yên đang miễn cưỡng mở mắt ra. "Tỉnh rồi à?" Bùi Nam Yên như là ngủ đến ngơ ngác, bộ dạng trợn tròn mắt nhìn Tống Miễn trông hơi ngu ngu, Tống Miễn bị cậu manh, nhưng vẫn nhịn không cười, thấp giọng trò chuyện cùng cậu. "À... Ừ." Bùi Nam Yên hình như chưa tỉnh ngủ, trừng mắt nhìn, nhỏ giọng trả lời Tống Miễn, sau lại sợ hắn không nghe thấy, nhanh chóng gật gật đầu, ngoan như một bạn nhỏ vậy, Tống Miễn suýt nữa không nhịn được mà đưa tay xoa đầu Bùi Nam Yên. Đèn đuốc bên ngoài sáng trứng, trước mặt đã là cổng lớn đi vào tiểu khu. Bùi Nam Yên nhìn đồng hồ, phát hiện bây giờ đã là gần 7 rưỡi. Cậu thấy vô cùng ảo não khi biết mình ngủ quên mà lãng phí thời gian của Tống Miễn, mặt đầy hối lỗi nói, “Sao không gọi tôi dậy? Cậu phải chờ lâu lắm hả? Xin lỗi nha, tôi không hiểu sao mình lại ngủ quên mất…” “Không sao.” Tống Miễn nói, hắn bật đèn, lấy một thứ nho nhỏ từ giá đỡ cốc ra, lễ kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay đại học T tặng cho các giáo viên vòng cổ có mặt dây chuyền linh vật, lúc Tống Miễn lấy đồ, hán có tìm quản lý nhà xưởng xin một cái, hắn đưa nó cho Bùi Nam Yên, “Tặng cậu.” Bùi Nam Yên có chút thụ sủng nhược kinh, cậu cầm dây chuyền nhìn kỹ một chút, là một con ngựa đang chạy băng băng trên đường, màu nâu đậm, được khắc hoạ rất sinh động, cậu rất thích vất thứ nho nhỏ đáng yêu như thế này, treo ở cái cặp sách cậu mới mua chắc chắn sẽ rất hợp. Cậu không kìm được mà sung sướng cười, nhẹ nhàng nói tiếng cảm ơn với Tống Miễn. Tống Miễn cuối cùng cũng cười với cậu, tuy chỉ là cười nhạt, nhưng Bùi Nam Yên cảm thấy mình như đang đang bay trên mây, sung sướng cô cùng. Cậu nghe thấy Tống Miễn ôn hoà bảo cậu hôm nay cực khổ rồi, còn dặn cậu ăn cơm sớm một chút. "Cậu cũng vậy." Bùi Nam Yên nói. Tống Miễn liếc nhìn thành quả mua sắm và thùng đựng con dấu nghiêm chỉnh ngày hôm nay, “Bây giờ tôi phải mang cái này đến nhà chị Lăng đã.” Chỉ vì một câu nói này, Bùi Nam Yên đang lơ lửng giữa tầng mây đột nhiên gặp gió lớn, cảm giác vui sướng và mừng rỡ bị dập tan, chỉ còn lại nỗi lòng nặng trình trịch, từ trên cao bị rớt xuống, chìm vào đáy biển, rơi vào bùn lầy. Cuối cùng mình đang nghĩ cái gì vậy? Bùi Nam Yên không nhịn được cười nhạo mình. Chắc là ngủ đến ngu người luôn rồi, mới quên mất chuyện hẹn hò giữa Tống Miễn và từ Lăng, may mà Tống Miễn nói, cậu mới biết chuyện Tống Miễn có thể thoải mái ra vào nhà từ Lăng là sự thật, phải dùng điều này nhắc nhở bản thân, đừng có mà ảo tưởng nữa. Bùi Nam Yên rất khó chịu, vì vậy không nhận ra rằng lúc mình nghe đến tên từ Lăng, mặt cũng cứng ngắc theo, Tống Miễn lại kéo khoé môi cười một cách bí ẩn. Cậu âm thầm điểu chỉnh lại hô hấp, cố gắng tỏ ra không có chuyện gì mà nặn ra một nụ cười, lúc xuống xe đều tự nhắc nhở bản thân phải điều khiển cảm xúc, ít nhất phải để mình trông thật bình tĩnh, sau đó nói tạm biệt với Tống Miễn. Lúc Tống Miễn đến nhà Từ Lăng, vì quá nhiều đồ nên Từ lăng chủ động xuống tầng giúp đỡ hắn bằng cách cầm mấy túi ăn vặt, để Tống Miễn đỡ phải bê quá nhiều. Những túi còn lại được Tống Miễn đặt vững vàng lên trên thùng đựng con dấu, che ở trước mặt, ngăn cách tầm mắt, Từ Lăng ở bên cạnh, ngẩng mặt lên thì nhìn thấy khoé môi đang cong lên của hắn, chứ không phải cái kiểu thẳng tắp lạnh nhạt như ngày thường. “Có vẻ hôm nay rất thuận lợi ha.” Từ Lăng huých cánh tay Tống Miễn, khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ chế nhạo, “Chú em có phải nên cảm ơn chị vì đã tạo cơ hội không?” Tống Miễn không tỏ rõ ý kiến, chẳng qua con ngươi màu trà nâu càng thêm ấm áp, hắn nhẹ nhàng nâng đồ, trực tiếp bước ra khỏi thang máy, “Em giúp chị mấy chuyện nhàm chán này, chị mới là người phải cảm ơn.” Từ Lăng đi theo sau Tống Miễn, rất khoa trương oa một tiếng, nhanh chóng chạy ra mở cửa giúp hắn, "Cái thằng không có lương tâm này! Mất công chị nấu cơm tối đền đáp mày!" Bùi Nam Yên không có hứng ăn, tùy tiện ăn một vài miếng thịt bò luộc Phong Dao nấu rồi vào phòng rửa mặt. Có thể hôm nay đi mua đồ nhiều nên mất sức, cũng có thể là vì sự chia xa, Bùi nam yên sấy khô tóc rồi nằm trên chiếc giường rộng rãi mà ngẩn người. Trong phòng mở ánh đèn vàng ấm áp, Bùi Nam Yên nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà, như thể chiếm lấy ánh nhìn của cậu, nhưng trên thực tế, con người Bùi Nam yên không hề có tiêu điểm, ánh mắt cậu tan rã, đẹp đẽ nhưng không lộ chút cảm xúc nào, tựa như một con rối tinh xảo đẹp đẽ. Tiếng thông báo từ wechat kéo Bùi Nam Yên ra khỏi tâm trạng lơ đễnh, cậu chậm rãi nghiêng mặt, ánh mắt lại tập trung một lần nữa. Bùi Nam Yên cầm lấy điện thoại sáng lên bên cạnh cái gối, trên màn hình khóa có tên Tống Miễn, lúc 10 giờ 45 phút, Tống Miễn nhắn tin cho cậu. "Mua thiếu mấy thứ, ngày mai đúng hai rưỡi chiều tôi đón cậu."
|
Chương 6[EXTRACT]Chủ nhật, Bùi Nam Yên đi bên cạnh Tống Miễn, biểu tình thờ ơ lạnh nhạt khiến Tống Miễn cảm thấy nghi hoặc, có lẽ hôm qua bị Tống Miễn dạy dỗ, hôm nay Bùi Nam Yên theo sát rất nhanh, nhưng tay thì không khoát lên khuỷu tay Tống Miễn nữa. Không biết có phải là ảo giác của Tống Miễn hay không, hắn bỗng nhiên cảm nhận được một “Bùi Nam Yên đang cố trốn tránh”. Bùi Nam Yên cúi thấp đầu, lặng im quan sát Tống Miễn đẩy xe đi mua đồ, chỉ là vài món đồ sinh hoạt hàng ngày, một tuýp kem đánh răng, một tuýp sữa rửa mặt, một bộ dầu gội đầu và hai gói ngũ cốc hương vị khác nhau. Những thứ này rõ ràng không nằm trong danh sách mua sắm ngày hôm qua, Bùi nam Yên cũng không muốn biết Tống Miễn mua để dùng hay mua cho Từ Lăng, cậu cảm thấy ngực nghẹn ứ, cảm giác bị Tống Miễn trêu đùa quá rõ ràng, mặc dù cảm thấy bất mãn với hành động của Tống Miễn, nhưng cậu chỉ mím chặt môi. Bùi Nam Yên không nhiều lời, bình thường cũng được coi là khéo ăn khéo nói, nhưng trước mặt tống Miễn lúc nào cũng vụng về không biết nói cái gì, nói ra sao. Do vậy, tuy cậu muốn hỏi Tống Miễn, nhưng không biết mở đầu như nào nên đành từ bỏ. Chỉ là Bùi Nam Yên không thể hiểu được, tại sao Tống Miễn đi mua đồ dùng cá nhân, lại nói Từ Lăng muốn nhờ để cố ý gọi mình đi, tại sao Tống Miễn lại đến quầy thuốc mua thuốc ức chế cho Từ Lăng hoặc một omega nào đó, mà bản thân cậu thì phải đứng bên cạnh, phải nghe nhân viên bán hàng gợi ý loại thuốc này, gợi ý loại thuốc kia. Hết thảy những điều kỳ quái này đều khiến cậu rất khó chịu. Tống Miễn tận lực kéo dài thời gian mua đồ, thực ra thì danh sách Từ Lăng đưa hôm qua đều mua đầy đủ cả rồi, nhưng hắn muốn gặp Bùi Nam Yên. Tống Miễn vốn cho rằng vì lần gặp gỡ này, Bùi Nam Yên hẳn là rất vui, hôm qua lúc gửi tin nhắn cho cậu, Tống Miễn thậm chí còn tưởng tượng ra các loại cảm xúc của Bùi Nam Yên, chí ít thì cũng không phải loại thái độ rầu rĩ không vui này. Thật bất ngờ. Huống hồ Bùi Nam Yên có vẻ còn rất muốn đi về, những biểu hiện của cậu đều được đặt trong mắt Tống Miễn, sau khi mang túi đồ ra khỏi siêu thị, hắn trực tiếp kéo Bùi Nam Yên vào một nhà hàng cơm Tây ở tầng dưới. Nếu cậu muốn vậy, thì hắn càng không đáp ứng. Kiểu phân cao thấp vô nghĩa này rất trẻ con, nhưng Tống Miễn khó chịu muốn chết, hắn chẳng thể hiểu được suy nghĩ của Bùi Nam Yên, cuối cùng chỉ có thể làm gì đó để kéo dài thời gian của Bùi Nam Yên. Cảm xúc tiêu cực kiểu lành làm gáo vỡ làm muôi này không thể giải thích được. Bình thường Bùi nam Yên rất thích mì sốt kem và súp nấm ở nhà hàng này, nhưng hôm nay lại chẳng nuốt trôi miếng nào.. Cậu liên tục đoán lý do khiến Tống Miễn hành đồng như vậy, đồ ăn tươi ngon trước mặt đối với cậu nhạt như nước ốc. Cậu ăn rất ít, chỉ một lát sau đã cầm khăn trắng lên lau miệng, ngay khi cậu ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Tống Miễn. Ánh mắt Tống Miễn khi không có độ ấm làm người khác sinh ra cảm giác ngột ngạt. Bùi Nam yên theo bản năng muốn né tránh, nhưng trong lòng đã định, lại nghĩ tới chuyện mình đã mất cả đêm đánh đổi, vất vả lắm mới hạ quyết tâm, vì vậy rất nhanh nâng tầm mắt lên, trấn định nhìn thẳng Tống Miễn. Bất kể có phải là ảo ảo giác của Bùi Nam Yên hay không, nói chung dưới ánh nhìn của cậu, cậu cảm thấy quan hệ giữa mình và Tống Miễn rất ám muội, nếu như Tống Miễn vẫn còn độc thân, điều này đối với Bùi Nam Yên có thể nói là cầu còn không được. Mà nếu không phải, hắn đã có đối tượng hẹn hò rồi, mà người này khả năng cao sẽ là Từ Lăng, một khi đúng là như vậy, Bùi Nam Yên dẫu có thích Tống Miễn đi chăng nữa, cũng không thể để loại ám muội này sinh sôi, khiến cho sai lầm lại nối tiếp sai lầm. Không, bởi vì Bùi Nam Yên thích Tống Miễn quá nhiều, mới biết rõ chuyện này không thể tiếp diễn nữa. Bất kể trong lòng Tống Miễn nghĩ như thế nào, Bùi Nam yên đều phải nhắc nhở hắn dừng lại đúng lúc. Tống Miễn lạnh lùng kiêu ngạo, trong mắt người khác thì là thiên chi kiêu tử không dính khói bụi trần gian, cao cao tại thượng không thể với tới, không nên vì cậu mà nhiễm tro bụi. Cảm xúc Bùi Nam Yên bách chuyển thiên hồi (tâm tư rối bời, thay đổi liên tục), đối diện Tống Miễn không biết gì cả. Đôi mày hắn cau lại, đang định mắng Bùi Nam Yên sao lại ăn ít như thế thì nghe được giọng nói hờ hững thản nhiên của cậu. “Tống Miễn”, Bùi Nam Yên nói, “Sau này, chúng ta vẫn cứ làm người xa lạ đi.” Tống Miễn 2 tay cầm dụng cụ ăn nhìn vào mắt của Bùi Nam Yên đang ngập ngừng mang theo một chút khó xử, hoài nghi những lời bản thân vừa nghe thấy liệu có phải vừa từ miệng Bùi Nam Yên nói ra không. Bùi Nam Yên biểu tình lạnh lùng thản nhiên, đôi mắt chớp chớp tỏ vẻ vô tội, “ Chuyện bỏ thuốc là chuyện ngoài ý muốn, lúc đó cảm ơn cậu. Tôi tin rằng lúc đó cậu cũng không tình nguyện lắm, nhưng khi ấy đúng là không còn cách nào, cứ coi như là nếu không gặp cậu thì tôi sẽ nhờ kẻ khác, cho nên cậu không cần cảm thấy việc cùng tôi xảy ra chuyện như vậy thành gánh nặng trong lòng.” "Có ý gì?" Tống Miễn mặt không đổi sắc đặt đồ ăn lên bàn, “Cậu muốn nói là, nếu hôm đó đổi lại có alpha khác cứu cậu, cậu sẽ cùng hắn ta lên giường?” Tống Miễn biết giọng điệu và thái độ của mình rất bất lịch sự, cũng biết trong tình huống lúc đó, Bùi Nam Yên thực sự không còn lựa chọn nào khác, nhưng lời nói của Bùi Nam Yên thực sự làm hắn tức giận. Hắn nhìn thấy Bùi Nam Yên vì lời nói của hắn mà mặt tái nhợt, lại cứng ngắc động cơ mặt, nặn ra moojt nụ cười giả tạo. “Tình một đêm thôi mà, đối với AO thành niên mà nói thì việc này rất bình thường.” Bình thường? Tống Miễn không nhịn được mà cười nhạo, những những lời nói quá đáng khi thấy biểu tình thất bại khi giả vờ không quan tâm của Bùi Nam Yên mà nuốt trở lại. “Tôi đi về trước.” Bùi Nam Yên như không phát hiện ra Tống Miễn đang nhẫn nhịn, còn hơi hơi giận hờn nữa, đứng dậy bình thản nói tạm biệt với Tống Miễn, cậu như thể quay trở lại đêm trước khi phát sinh quan hệ với Tống Miễn, xa cách khách sáo, trước khi đi còn nhẹ giọng lưu lại một câu chúc phúc. “Chúc cậu và cô Từ hạnh phúc.” Tống Miễn suy nghĩ lại về những lời nói kỳ lạ của Bùi Nam Yên, nhất thời cũng mất hứng, không muốn ăn cơm nữa. Nhớ tới lúc Bùi Nam Yên nói xong câu đó cũng không hề quan tâm đến cảm xúc của hắn, hành động lầm lũi lại quật cường rời đi đó, không biết nên khóc hay nên cười. Chúc hắn và Từ Lăng hạnh phúc á? Cuối cùng thì Bùi Nam Yên hiểu lầm mối quan hệ của hai người thành thế nào thì mới nói ra mấy lời như vậy? Tống Miễn nghi hoặc không thôi, không nhịn được mà nhớ tới phản ứng của Bùi Nam Yên khi nhìn thấy Từ Lăng hoặc nghe thấy cái tên ấy, những suy nghĩ rối như mớ bòng bong bỗng xuất hiện kẽ hở, Tống Miễn như thể tìm được đầu sợi dây của một quả cầu lông rối bù xù, hắn cầm lấy sợi dây bắt đầu kéo, tất cả mọi thứ như rõ ràng ra, những thứ quỷ dị bên trong màn sương mờ ảo bắt đầu hiện ra. Bùi Nam Yên rốt cuộc đang nghĩ cái quái gì vậy? Câu trả lời dần dần được giải đáp, cơn tức giận trong ngực chậm rãi nhạt dần, thay vào đó là loại cảm giác bất lực. Bờ môi mím chặt của Tống Miễn không nhịn được hơi hé mở ra, hận không thể xách Bùi Nam Yên về, xem xét cẩn thận đầu óc của cậu, tìm hiểu vì sao cậu lại có cái suy nghĩ vớ vẩn này. Mà cuối cùng thì Tống Miễn cũng không có cách nào thực hiện suy nghĩ vừa nảy trong đầu hắn, hắn vừa bước ra khỏi cửa nhà hàng thì nhận được điện thoại từ bố, muốn Tống Miễn về nhà một chuyến để sự buổi tiệc sinh nhật một người bạn tốt của ông. Sắc trời vẫn còn khá sớm, không cần vội vã tìm Bùi Nam Yên tính sổ, Tống Miễn thả lỏng, không nhanh không chậm xuống tầng lấy xe.
|
Chương 7[EXTRACT]Tuy nói là tiệc mừng thọ bạn tốt, trên thực tế thì giống một bữa tiệc kết thân hơn. Tống Miễn ở bên cạnh Tống Minh Lỗi, thỉnh thoảng lại có người mang con gái là omega xấp xỉ tuổi hắn đến hàn huyên, mấy ông say rượu không hề che giấu ý đồ, trên mặt Tống Miễn khéo léo mang theo nụ cười xa cách, thái độ nhìn có vẻ bình thường, nhưng trong lòng đã văng ra ti tỉ câu chửi bậy. Tống Miễn tuy rằng không hay đi cùng Tống Minh Lỗi đến mấy loại tiệc như này, nhưng cũng đối với hoàn cảnh như này mà tập mãi thành quen, ứng đối như thường. Từ nhỏ hắn đã sống như vậy, tuy từ trước đến nay Tống Minh Lỗi luôn tôn trọng quyết định của hắn, chẳng qua đây là tiệc mừng thọ bạn tốt của ông, ông mới gọi Tống Miễn đi cùng, nhưng cái kiểu kiếm lợi ích trên người này Tống Miễn cũng không lạ, thông gia thương mại đối với những kẻ này là chuyện như cơm bữa. Lại nói năm nay hắn đã hai mươi tuổi, lúc hắn mười lăm tuổi, thời điểm bắt đầu phân hóa giới tính (A,B,O), đã không có ít kẻ đề cập tới vấn đề hẹn hò này của hắn với Tống Minh Lỗi, để hai nhà sau này thân càng thêm thân. May mà Tống Minh Lỗi từ không bắt ép hắn làm những chuyện này, ít nhất thì mỗi khi có người đang chuẩn bị đề xuất ý kiến này với Tống Miễn, Tống Minh Lỗi đều khéo léo né tránh vấn đề này mà không làm mất phong độ. Đương nhiên, kể cả Tống Minh Lỗi có ép hắn thì hắn cũng tuyệt đối không nghe. Nhưng mà Tống Minh Lỗi cũng không cùng người ngoài bắt Tống Miễn làm mấy chuyện khiến hắn khó chịu, điều này càng làm hắn thêm thân thiết và kính trọng ông. Khung cảnh thoạt nhìn có vẻ hoà thuận vui vẻ nhưng mỗi người đều mang trong lòng mua đồ riêng thực sự quá nhàm chán, Tống Miễn một mặt bình tĩnh đối phó, một mặt lại nhắn tin nói xấu với bạn thân, khi người kia đang rủ hắn ra ngoài ra ngoài uống rượu thì Tống Miễn nhận được tin nhắn từ một tài khoản quen thuộc khác. Biểu cảm cả đêm như một lộ ra chút cảm xúc khi nhận được tin nhắn này, Tống Minh Lỗi nhận ra sự thay đổi không đáng kể ấy, nghiêng mặt dùng ánh mắt để thể hiện sự thắc mắc. "Ba." Tống Miễn nói, "Con đi trước." "Đi làm gì?" Tống Minh Lỗi hiếm khi thấy được nét dịu dàng trong đôi mắt Tống Miễn, lòng hiếu kỳ được khơi dậy một cách mãnh liệt mà hỏi hắn. "Tìm đối tượng." Tống Miễn rốt cuộc cũng lộ ra một một nụ cười chân thành, Tổng Minh Lỗi nhìn thấy cũng cười theo, giơ tay nhẹ nhàng vỗ vỗ vai hắn. Mặc dù ông không lo lắng lắm về phương diện lễ nghi của Tống Miễn, nhưng vẫn không quên nhắc nhở Tống Miễn chào mọi người trước rồi hẵng đi. Tác dụng phụ của thuốc bào chế theo mô hình ю không phải là Bùi Nam Yên không biết, nhưng không ngờ chứng rối loạn kỳ phát tình lại đến nhanh như vậy. từ lúc phân hóa giới tính đến nay, cứ ba tháng chứng rối loạn kỳ phát tình lại xuất hiện. Bùi Nam Yên phát tình sớm. Tình huống phát sinh ngoài ý muốn này so với suy nghĩ của Bùi nam Yên đáng sợ hơn rất nhiều, cơn động dục như thuỷ triều đánh tới một cách mạnh mẽ, không giống kỳ phát tình bình thường chút nào, trong thời gian ngắn omega không thể thích ứng được, bây giờ tình dục không báo trước tràn đến, mang đến sự thống khổ khó chịu không thể nào tưởng tượng được. Trong gian phòng kín đáo tràn ngập tiếng rên rỉ ngọt ngào nhưng bất lực của Bùi Nam Yên, nhiệt độ cơ thể cậu nóng bỏng, thân thể như nhũn ra, mỗi một tế bào đều bị dục vọng xâm chiếm, thuốc ức chế bên trong tủ đầu giường đều vô dụng, điều đó vào lúc này hiện ra một cách trào phúng. Dục vọng dai dẳng không ngừng tăng lên tra tấn Bùi Nam Yên, cậu biết mình không thể nhờ Tống Miễn cứu mình như lần trước nữa, cậu không thể tưởng tượng được mình sẽ vượt qua kỳ phát tình xa lạ đáng sợ này như thế nào. Tuyến tâm lý phòng vệ của Bùi Nam Yên bị sự sợ hãi phá huỷ, cuối cùng không nhịn mà khóc nức lên, cả người không có tí sức lực nào ngã xuống giường, run rẩy, cậu khó khăn kéo cánh cửa tủ bên cạnh ra. Lúc Tống Miễn đẩy cửa vào phòng, đập vào mắt chính là cảnh "xuân" mê hoặc lòng người. Ánh sáng nhu hòa trong căn phòng nồng đậm hương bơ, cậu trai đẹp đẽ mặc một chiếc áo màu xanh lam đang ngồi trên tấm thảm trải sàn màu gạo trắng, cậu nghiêng mình khiến cổ áo rộng lớn hở ra làm lộ một bên bả vai, da thịt trắng nõn dưới ánh đèn, tựa như quả đào mật mọng nước. Cửa phòng mở tạo ra một âm thanh nhỏ bé không nghe rõ, nhưng giữa không gian yên tĩnh lại vô cùng dễ dàng lọt vào tai cậu omega đang ngập trong biển dục vọng, cậu như con thỏ dọa kinh hoảng nhìn về nơi phát ra âm thanh, nước mắt trên mặt dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ ướt át, đuôi mắt, chóp mũi và đôi môi hiện ra màu hồng khiến người ta yêu thích, bên cạnh đôi chân trần thon thả là mấy cái áo mưa (ba con sói) vứt lung tung, còn thứ trong những ngón tay trắng nõn thon dài là một cái dương cụ (chếch toy) màu hồng nhạt. Hình ảnh trước mắt quá mức kiều diễm quyến rũ, Tống Miễn nghe thấy lý trí trong đầu mình như muốn nổ tung, cuống họng khô khốc, đầu lưỡi ấm nóng liếm liếm hàm răng, tay cởi Âu phục màu đen, thong thả chậm rãi đi đến phía Bùi Nam Yên đang ngồi trên thảm, vẻ mặt mờ mịt. "A." Tống Miễn mới vừa cúi người ôm lấy Bùi Nam Yên, khuôn mặt đẫm nước và ấm áp của cậu cọ cọ trên bả vai Tống Miễn, lẩm bẩm nói, “Thật đáng sợ...xuất hiện ảo giác ư…" Tống Miễn không nhịn được cười nhẹ một tiếng, thả người lên giường xong liền nghiêng người chặn lấy đôi môi đỏ lên vì khóc của Bùi Nam Yên, một lát sau lại lùi xuống, hắn không thương tiếc giữ lấy Bùi Nam Yên, như con mèo mà nằm đè lên cậu, bên trong đôi mắt màu nâu là sự nguy hiểm và tức giận, "Sao trên người cậu lại có mùi của alpha?" Hai người vì thuốc mà phát sinh quan hệ, lần thứ hai phát tình vì thuốc, Bùi Nam Yên rất ỷ lại Tống Miễn, tin tức tố của Tống Miễn đối với Bùi Nam Yên giống như không khí vậy, ắt không thể thiếu, vừa thấy Tống Miễn lạnh lùng tạo khoảng cách với mình, Bùi Nam Yên uỷ khuất cau mày, đầu óc choáng váng bị tình dục ảnh hưởng, run lên một chút mới phản ứng được câu hỏi của Bùi Nam Yên, lầu bầu nói, “Là, là anh trai tôi…” Tống Miễn nghe vậy hơi nheo mắt lại, nhớ lại Phong Dao nói với mình rằng lúc cậu ta đi đúng là có anh trai Bùi Nam Yên ở đây, xem ra hẳn là anh ta đã đưa Bùi Nam Yên về. Mấy năm qua chuyện làm ăn của nhà họ Bùi phất lên, Tống Miễn còn nghe nói con trai cả nhà họ Bùi năm ngoái chính thức thừa kế sản nghiệp của gia đình, hắn chăm chú quan sát omega không an phận dưới thân, thấp giọng hỏi, “Bùi Đông Dư đưa cậu về?” Bùi Nam Yên ngoan ngoãn gật đầu, thấy sắc mặt u ám của Tống Miễn bắt đầu hoà hoãn, nhẹ nhàng dang tay ôm lấy. Tống Miễn biết bây giờ Bùi nam Yên bị tình dục khống chế, nhưng hành động này đều xuất phát từ bản năng của omega, hắn cũng thừa nhận dáng vẻ bây giờ của cậu rất hấp dẫn, nhưng không vì vậy mà hắn quên mất ý định ban đầu của mình khi tới đây. Vốn là cảm thấy không cần vội vã tính toán với Bùi Nam Yên thì đột nhiên kỳ phát, Tống Miễn thầm nghĩ, đây chính là ý trời, tốt nhất nên làm theo. Hắn không để ý tới sự ỷ lại và mong đợi trong đôi mắt Bùi Nam Yên, cũng không có đáp lại hành động ôm ấp của cậu, chỉ mặt lạnh đứng dậy, nhặt áo mưa và dương cụ đặt lên giường, đi tới ghế sa lông đối diện giường ngồi xuống trong ánh mắt nghi hoặc của Bùi Nam Yên, "Không phải nói alpha nào cũng được à? Vậy thì lấy cái gì mà đâm mà chẳng được." Thanh niên tuấn mỹ kiêu ngạo thản nhiên tựa vào lưng ghế sô pha, lời nói ra khỏi miệng vừa ngả ngớn vừa tàn nhẫn, "Lúc không có alpha cậu tự xử như thế nào thì giờ cứ thế mà làm." "Dụng cụ đầy đủ." Tống Miễn liếc nhìn mấy thứ đồ trên giường, nhíu mày ra lệnh. Dù Bùi Nam Yên có sa vào tình triều cuồn cuộn đi chăng nữa cũng có thể cảm nhận được giọng điệu và lời nói của Tống Miễn lạnh thấu xương, giội cho cậu đến lý trí đang bay lượn tứ tung cũng phải miễn cưỡng quay về. Cậu biết bây giờ mình không có nhiều lựa chọn, cũng biết Tống Miễn cố ý trả thù, mà cảm giác mình không điều khiển được bàn tay thật là đáng sợ, nếu không phải vì chút tự tôn còn sót lại, Bùi Nam Yên sắp hỏng đến nơi thực sự sẽ phải dùng mấy dụng cụ này tự xử trước mặt Tống Miễn. Độ tồn tại của Tống Miễn quá mạnh mẽ, ánh mắt sâu thăm thẳm chăm chú nhìn Bùi Nam Yên cũng khiến cậu không kìm được mà run rẩy, bầu không khí trong phòng dường như đều nhiễm mùi hương của Tống Miễn, mỗi một lần hít thở đều khiến Bùi Nam Yên càng thêm động tình. Bùi Nam Yên thậm chí không nhịn được mà tràn ra vài tiếng ưm, cậu xấu hổ đến nỗi khóc ra thành tiếng, dùng hết sức bình sinh nói, "Cậu...cậu đi ra ngoài." —— tự cho giọng điệu của mình rất hung ác, nhưng thật ra lại yếu đuối mềm mại. —— thực sự là càng làm cho người ta muốn bắt nạt cậu. Bùi Nam Yên kiên cường chống đỡ ngồi dậy, hai chân dạng ra hình chữ M giấu đầu hở đuôi mà kẹp chặt lại, bắp chân uốn cong hướng ra ngoài, đầu gối hơi ửng đỏ đối diện Tống Miễn, hắn bỗng bị bộ dạng phô trương thanh thế này lấy lòng, môi hắn nhếch lên, "Không đi." Tống Miễn bình thản ung dung, Bùi Nam Yên lại không nhịn được, cậu không quan tâm trong phòng còn có một tên alpha đang đợi xem trò vui, cảm giác kỳ lạ chảy trong cơ thể khiến cậu bật khóc, cậu không kìm chế được mà lắc mông cọ cọ ở trên giường, như một tên lăng loàn dâm đãng, sự xấu hổ đang trách cứ cậu. Bùi Nam Yên run rẩy kéo chăn chui vào, để cảm giác chìm vào bóng tối lừa dối mình mà lục lọi "công cụ" ở bên cạnh. Khi Bùi Nam Yên nắm lấy một gói gì đó hình vuông, tay đột nhiên bị một nguồn sức mạnh chặn lại, bóng tối trước mặt cũng bị hất lên, ánh sáng đột ngột cũng không làm đôi mắt đỏ ửng của Bùi Nam Yên có thêm xíu xiu hy vọng nào, trái lại còn khiến cậu rơi vào trạng thái khủng hoảng. Cậu biết mình phải đẩy tên alpha ác liệt này ra, nhưng vừa chạm phải nhiệt độ của Tống Miễn, cơ thể trống rỗng của Bùi Nam Yên đột nhiên tăng đến mức cao nhất, hành hạ cậu đến nỗi cả người phát run, chỉ muốn cùng Tống Miễn thân cận, muốn hắn âu yếm, muốn hắn tiến vào cơ thể mình, lý trí bị phá vỡ hoàn toàn đối diện với ánh mắt thâm trầm của Tống Miễn không ngừng nhắc nhở cậu —— Không thể. Tống Miễn một tay giữ chặt hai tay Bùi Nam Yên, một tay giữ cằm, bắt cậu chỉ được nhìn mình. Omega bị hắn vây chặt dưới thân khóc đáng thương như vậy, tựa như kẻ đau khổ nhất thế giới. Tống Miễn giả vờ cứng rắn, lạnh lùng khi nhìn thấy Bùi Nam Yên khó chịu như vậy cũng không cầu xin hắn tim cũng muốn mềm theo. Hắn thầm than một tiếng, thôi cũng đành, mình đại nhân đại lượng, tạm thời không tính toán với Bùi Nam Yên. Hắn ghé sát hơn một tí, Bùi Nam Yên lập tức dựa lưng vào, bờ eo thon gầy rất nhanh bị tay Tống Miễn ôm lấy, rõ ràng đã mềm lòng, Tống Miễn vẫn cố chấp muốn có một lý do để thuyết phục mình. "Bùi Nam Yên, " Tống Miễn vẻ mặt nham hiểm, "Tôi là ai?" Bùi Nam Yên nước mắt mông lung mà nhỏ giọng hừ hừ, "Tống, Tống Miễn..." Chú ý: mỗi omega đều có một thể chất, cơ địa khác nhau, cho nên kỳ phát tình cũng khác nhau.
|
Chương 8[EXTRACT]Bất luận Tống Miễn có thừa nhận hay không, Bùi Nam Yên chính là người có thể khiến hắn có thể dễ dàng từ bỏ nguyên tắc của bản thân. Trên đường đến tìm Bùi Nam Yên, trong đầu hắn đã nghĩ ra phương án hoàn hảo để Bùi Nam Yên phải xuống nước trước, nhưng khi mở cửa ra, nhìn thấy đôi mắt mờ mịt của cậu, mọi suy nghĩ đều hóa thành mây khói, bị hắn ném ra sau đầu. Tống Miễn áo mũ vẫn chỉnh tề như cũ, chỉ kéo khóa quần tây xuống, mà người đang động đậy trên người hắn thì trần như nhộng, bàn tay mềm mại khẽ đặt lên ngực Tống Miễn không an phận chạm tới cà vạt của hắn, mỗi lần rút ra là một lần bị Tống Miễn thúc đến nỗi không còn tí sức lực nào, để cởi một chiếc cà vạt thôi mà như thể rút toàn bộ khí lực của cậu. Khi cậu kéo cái cà vạt màu xanh đen một cách khó khăn xuống, một giây sau lập tức bị Tống Miễn cướp lấy, không tốn chút sức nào trói hai tay cậu lại đặt lên đỉnh, không để Bùi Nam Yên chạm vào người hắn nữa. Khoái cảm mãnh liệt dâng lên làm cho Bùi Nam Yên thở dốc rên rỉ, Tống Miễn hạ quyết tâm, sẽ làm cậu đến mức không dám nhắc đến một alpha nào khác ngoài hắn, hắn cứ lặp đi lặp lại như vậy, khiến cậu không chịu nổi mà rên rỉ. Bùi Nam Yên mềm nhũn tựa đầu vào chiếc gối đầu giường (?), Tống Miễn mặt không cảm xúc giữ lấy eo cậu dùng sức đưa đẩy, như thể việc này cần hắn dốc toàn lực vào, khiến hắn không còn thời gian dư thừa để âu yếm hôn môi cậu. Khoái cảm cháy rừng rực trong thân thể Bùi Nam Yên, mà Tống Miễn lạnh lùng vô nhân tính làm cho cậu chua xót, cậu bị thằng nhỏ hung hãn của Tống Miễn hành hạ đến mức phóng đãng rên rỉ, cũng bị ép khóc không ra nước mắt. Không lâu sau, cậu lại đón chào đợt khuấy động cao trào mới khi bị Tống Miễn thúc vào điểm mẫn cảm. Bùi Nam Yên khóc nức nở, miệng huyệt ướt nhẹp phía sau cũng co rút liên tục, vách ruột vừa mềm mại vừa ấm nóng chặt chẽ bao lấy tiểu đệ của Tống Miễn, theo chủ nhân thỉnh thoảng lại khóc thút thít, rất có quy luật mà gặm cắn. Tống Miễn lập tức mềm lòng, hắn cúi người ghé sát vào, hôn lên mí mắt đang sưng tấy của Bùi Nam Yên, nói rằng, "Thật sự là thua dưới tay cậu mà." Trên thực tế Tống Miễn rất yêu dáng vẻ Bùi Nam Yên bị mình chọc đến khóc, nói gì thì nói điều này nghe cũng hơi quái dị, nhưng cậu khóc như vậy sẽ khiến Bùi Nam Yên rơi vào trạng thái hưng phấn. Dù vậy, Tống Miễn không hề vì thế mà muốn Bùi Nam Yên vì mình mà lộ ra dáng vẻ buồn bã, điều ấy chỉ làm hắn thêm đau đớn mà thôi. Những nụ hôn nhỏ vụn rơi xuống đôi mắt cậu, tiếp đó là chóp mũi cao cao, cuối cùng đặt vào đôi môi hoa anh đào đỏ mọng. Tống Miễn khẽ hôn hai lần, đổi lại tiếng càu nhàu của Bùi Nam Yên, thấy bộ dạng đòi hôn của cậu vô cùng đáng yêu, hắn nhịn không được mà bật cười, sự lạnh lùng duy trì lúc trước bị phá vỡ, "Tại sao nơi này lại nhiều nước như vậy chứ?" Omega dưới thân đang trong kỳ phát tình, vô cùng dính người, Tống Miễn đưa tay lau nước mắt Bùi Nam Yên, cậu theo động tác đó nhẹ nhàng cọ cọ bàn tay hắn, như con mèo nhỏ làm nũng với chủ nhân, cậu đưa tay bị cà vạt trói chặt ra trước mặt Tống Miễn, nhỏ giọng trách móc, "Đau quá, cởi ra đi mà..." - - thật là đáng yêu, ai mà nghĩ Bùi Nam Yên lạnh lùng kiêu ngạo bình thường sẽ có một khía cạnh như vậy chứ? Thái độ Tống Miễn hoàn toàn mềm nhũn, nhưng lại không muốn Bùi Nam Yên nghĩ mình là người dễ dãi, cố ya dừng vài giây mới lên tiếng, "Không được, cậu rất không ngoan." "Ngoan." Bùi Nam Yên lập tức phản bác. Khuôn mặt Tống Miễn tỏ ra khó hiểu, Bùi Nam Yên liền vội vã cuống cuồng mà lặp lại đáp án, Tống Miễn cố nhịn cười ý, lạnh lùng nói, "Gọi tôi." "Tống Miễn..." Dục vọng tựa như thủy triều lại đến nữa rồi, miệng huyệt Bùi Nam Yên bắt đầu lấy lòng Tống Miễn, cậu thậm chí còn ngậm lấy cậu em của Tống Miễn, chủ động xoay eo cọ cọ. Tống Miễn lạnh lùng đè lại cậu, tiếp tục ra lệnh, "Hôn tôi." Bùi Nam Yên đã bị hắn bày tư thế nằm ngửa ở trên giường, Tống Miễn tới gần, chỉ cần Bùi Nam Yên hơi nhấc cằm lên là có thể chạm vào môi Tống Miễn. Nhưng Tống Miễn cố ý không đáp ứng cậu, lúc cậu sắp chạm đến rồi thì hắn lập tức nghiêng ra, omega yếu ớt đang trong kỳ phát tình không kiên nhẫn được, một lát sau lập tức tủi thân hừ hừ, Tống Miễn cũng rất khó chịu, lúc Bùi Nam Yên ngửa cổ lên muốn hôn, hắn không trêu cậu nữa, để môi cậu dán lên, còn tốt bụng đáp lại nụ hôn ấy. Nụ hôn dài kết thúc, cà vạt trói tay Bùi Nam Yên nằm chỏng chơ trên giường, tay Bùi Nam Yên sau khi trở về với tự do không an phận bắt đầu chạm vào khuy áo sơ mi của Tống Miễn, hắn bắt lây tay trắng trẻo của cậu, thấp giọng nhắc nhở, "Vừa nãy ai nói mình ngoan?" Bùi Nam Yên mặc dù sa dục vọng không thể khống chế, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy trên người mình không một mảnh vải, còn Tống Miễn quần áo chỉnh tề như vậy thật không công bằng, mà nói mình ngoan cũng là hắn, mặc dù trong trạng thái ý loạn tình mê, nhưng cậu vẫn rất tuân thủ nguyên tắc. Động tác cởi áo Tống Miễn dừng lại, thấy Tống Miễn buông lỏng tay cậu ra, cậu lập tức ôm lấy cổ hắn, dùng cách này để rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Tống Miễn chịu sức nặng bởi bàn tay đang ôm cổ hắn của cậu, cả người bị ép xuống. Hạ thân Bùi nam Yên không thành thật mà cọ cọ hắn, nhưng mặt thì ngoan ngoãn vô cùng, cậu ôm chặt cổ Tống Miễn, giọng điệu tủi thân thì thào bên tai hắn, "Tôi sẽ ngoan mà, vậy....vậy cậu, cậu phải ôm tôi..." Hô hấp Tống Miễn cứng lại, bị bộ dạng vừa thuần khiết vừa phóng túng của Bùi Nam Yên chọc ghẹo muốn ngừng cũng không được, hắn nheo mắt, giữ cằm hôn lên đôi môi đang khép mở của cậu, phần hạ thân bất chấp mà va chạm. Rên rỉ sắp trào ra khỏi miệng Bùi Nam Yên đều bị hắn chặn lại, mông thịt non mềm bị xương hông cứng rắn của Tống Miễn đưa đẩy đến ửng hồng, trong gian phòng mờ sáng vang lên tiếng ba ba ba khiến người ta phải đỏ mặt. ... Quãng thời gian phát tình cuồng nhiệt nhất của Bùi Nam Yên qua đi, trời đã tờ mờ sáng, Tông Miễn đặt Bùi Nam Yên sắc mặt ửng hồng nằm trên ghế sô pha, tự mình thu dọn ga trải giường, rồi nhanh chóng đổi lại cái mới, lúc hắn quay trở lại phòng, Bùi Nam Yên trước sau đều dõi theo hắn, ánh mắt dính chặt hắn không rời. Mặc dù kỳ phát tình qua đi, Omega sẽ tỉnh táo trở lại, nhưng tinh thần và thân thể vẫn khá ỷ lại alpha, Tống Miễn ôm Bùi Nam Yên trở về giường, đứng dậy chuẩn bị ra ngoài lấy chút thuốc dinh dưỡng, vừa mới động đậy đã bị Bùi Nam Yên kéo tay, bộ dạng lo lắng Tống Miễn sẽ rời đi. Tống Miễn không chịu được ánh mắt ướt át dính người này của Bùi Nam Yên, cúi người hôn nhẹ lên môi cậu, nhẹ giọng dụ dỗ, "Ngoan nào, tôi ra ngoài phòng khách lấy thuốc dinh dưỡng, đi một lát rồi về." Bùi Nam Yên lúc này mới lưu luyến mà buông lỏng tay. Tống Miễn mang nước ấm và thuốc dinh dưỡng vào, kiên nhẫn đút cho Bùi Nam Yên, cho đến khi Bùi Nam Yên lắc đầu không chịu uống thêm, Tống Miễn mới đặt những thứ còn dư lại lên khay trà cạnh ghế sô pha. Tống Miễn lên trên giường, thấy dáng vẻ mâu thuẫn vừa muốn lại gần vừa muốn tránh hắn của Bùi Nam Yên, biết cậu bắt đầu khôi phục lý trí, trong lòng Tống Miễn kìm nén một bụng lời nói, chính là muốn đợi cậu tỉnh táo lại rồi từ từ nói chuyện. "Bùi Nam Yên." Ánh mắt Tống Miễn lóe lên, cương quyết kéo người vào trong lồng ngực, ngữ khí rất lạnh, "Cậu chúc tôi và chị Lăng cái gì, giải thích đi." Căn phòng ấm áp bỗng rơi vào hầm băng vì sự xuất hiện của cái tên Từ Lăng, sắc mặt ửng đỏ của Bùi Nam Yên bỗng trở nên tái nhợt, sự hổ thẹn xấu hổ hậu tri hậu giác mà tới, "nhất châm kiến huyết" (một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu) chỉ trích Bùi Nam Yên rằng, mày vừa phạm phải sai lầm nghiêm trọng. Cảnh tượng trước mắt như vừa cho cậu một cái bạt tai, lập tức khiến Bùi Nam Yên tỉnh táo, cậu run rẩy khẽ đẩy Tống Miễn ra nhưng vô dụng, Tống Miễn càng ôm chặt hơn, như thể hắn không thấy được sự kháng cự của cậu. "Trả lời tôi." Tống Miễn nói. Thái độ Tống Miễn cứng rắn, trong mắt Bùi Nam Yên lại hùng hổ dọa người, hắn không để ý đôi môi Bùi Nam Yên tái nhợt đi, chỉ cố chấp muốn Bùi Nam Yên trả lời câu hỏi của hắn. Bùi Nam Yên bị hắn vây trong ngực không thể động đậy, giãy dụa trong vô vọng một lúc mới cưỡng ép bản thân trả lời Tống Miễn. "Chúc hai người...trăm năm hòa hợp." Bùi Nam Yên vừa mới lên giường với Tống Miễn tự ý thức được mình không có tư cách nói ra câu đó, vì vậy cố ép âm thanh xuống mức thấp nhất, nếu không chú ý sẽ không nghe thấy cậu nói gì. Bùi Nam Yên vì khóc nhiều nên mặc dù đã uống chút nước nhưng giọng nói vẫn hơi khàn khàn. Viền mắt cậu đỏ lên, khuôn mặt tràn đầy tự trách và hối hận, nhìn tựa như một cậu nhóc làm sai nhưng không biết phải làm sao, ánh mắt Tống Miễn cẩn thận khắc họa khuôn mặt Bùi Nam Yên đang không có can đảm ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nở nụ cười. "Bùi Nam Yên." Tống Miễn không nhịn được bật cười, nâng cằm Bùi Nam Yên khiến cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt dịu dàng, môi cũng nhếch lên, "Cậu có biết cậu đang tưởng tượng ra chuyện khủng khiếp như thế nào không?" Bùi Nam Yên rụt rè nhìn hắn, lại nghe không hiểu ý của hắn, đôi mắt còn chưa hết ướt át, thoạt nhìn vừa đáng yêu vừa ngoan ngoãn. Tống Miễn cuối cùng cũng không nhịn được mà cúi đầu hôn một cái lên khóe mắt ửng hồng, trầm giọng nói, "Cậu có biết mình đang nói linh tinh cái gì không?" "Từ Lăng là chị ruột tôi." ‐-------------------------‐-------------- Lời của editor: Mình thấy thuộc tính công thụ mà tác giả viết trên văn án nó sai quá sai ;;-;;
|
Chương 9[EXTRACT]Bùi Nam Yên giật mình. Tống Miễn ung dung giải thích cho cậu sự thật rằng, hắn và chị gái theo họ của hai người ba khác nhau (hai ông bố kết hôn, hai đứa con chia ra mà theo họ của hai người), sau đó quan sát sự biến hóa trên khuôn mặt Bùi Nam Yên, một lúc lâu sau Bùi Nam Yên mới tiêu hóa được lời Tống Miễn nói, xoắn xuýt nghi hoặc lúc trước cuối cùng cũng được thay thế bởi sự thông suốt. Tống Miễn vốn tưởng rằng mình sắp nhận được lời xin lỗi từ Bùi Nam Yên đến nơi, không ngờ lời Bùi Nam Yên nói ra khỏi miệng còn khiến hắn đau đầu hơn. "Thế thì, vậy...ai mới là đối tượng của cậu?" Giọng nói Bùi Nam Yên run rẩy, trên mặt còn đính kèm dòng chữ "Chỉ cần cậu nói ra đó là ai, tôi lập tức đến nhà người ta dùng cái chết tạ tội", Tống Miễn vừa bực vừa buồn cười, không ngại hỏi lại người dưới thân, "Đối tượng gì?" "Cậu...thì là đối tượng hẹn hò ấy." Bùi Nam Yên nghiêm túc trả lời, "Mọi người ai cũng biết cậu có đối tượng hẹn hò." "Tại sao tôi không biết điều đó nhỉ?" "Cậu đã hỏi tôi chưa?" Tống Miễn mạnh mẽ cắn lên môi dưới của Bùi Nam Yên, giọng nói trầm thấp, như để biểu đạt sự trách móc, "Người trong cuộc không lên tiếng thừa nhận, thì lời đồn sẽ chỉ là lời đồn thôi, đơn giản như vậy mà cậu còn không hiểu sao?" Bùi Nam Yên bị cắn đau hết cả môi, phục hồi tinh thần lại nói, "Nhưng mà, nhưng mà..." "Nhưng mà cái gì." Tống Miễn lạnh mặt, "Những lời đồn đại đó giúp tôi chặn không ít hoa đào, nên tôi mới không quan tâm, ai dè chặn cả cậu luôn rồi." "Bùi Nam Yên, " Tống Miễn nheo mắt chăm chú nhìn cậu omega im lặng ngẩn người trong lồng ngực mình, "Tôi, Tống Miễn, độc toàn thân, không có đối tượng hẹn hò. Cậu nghe rõ chưa?" Ngón tay Tống Miễn tăng thêm lực đạo bóp cằm Bùi Nam Yên đến đau, cậu mờ mịt chớp chớp mắt, ngoan ngoãn ngốc nghếch gật gật đầu. Tống Miễn nhìn dáng vẻ ấy của Bùi Nam Yên, có vẻ cậu không nghe rõ ý đồ bên trong lời nói của hắn, vì vậy tiếp tục kiên trì hỏi, "Có biết độc thân là ý gì không?" Bùi Nam Yên dừng một chút, thử thăm dò trả lời: "Là...có thể đồng ý để người khác theo đuổi, đúng không?" Thuận lợi truyền đạt thông tin quan trọng xong, Tống Miễn thỏa mãn gật đầu, "Bí mật này tôi chỉ nói cho mình cậu thôi đấy." Bùi Nam Yên ngẫm nghĩ lời nói của Tống Miễn, khuôn mặt tái nhợt dần ửng hồng lên, con mắt cậu tựa như được ngâm mãi bên trong nước suối trong vắt, vừa sáng vừa ướt át nhìn Tống Miễn, sau đó nhỏ giọng "Ừ" một tiếng. Sang ngày thứ tư, kỳ phát tình bắt đầu nhạt dần, lần cuối cùng làm, Tống Miễn kiên nhẫn truy hỏi Bùi Nam Yên, tại sao biết thuốc ю ảnh hưởng đến kỳ phát tình chỉ có nhờ hắn giúp mà sao lại không tìm, Bùi Nam Yên cảm thấy mất mặt nên cắn chặt môi không chịu mở miệng. Đến khi bị hành động ác liệt đưa đẩy rồi không chịu cho cậu bắn ra của Tống Miễn dằn vặt không chống cự nổi nữa, không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn thừa nhận rằng, vì mình hiểu lầm chuyện của Tống Miễn và Từ Lăng nên mới quyết định tự mình vượt qua kỳ phát tình lần này, mặc dù biết như vậy sẽ có nhiều rủi ro, nhưng cậu cảm thấy làm người thì phải biết xấu hổ, cứ nhờ giúp kiểu đó sẽ khiến người ta coi thường. Tống Miễn có được câu trả lời như mong muốn thì không tiếp tục gây khó dễ với Bùi Nam Yên nữa. Cậu omega đươi thân bị khoái cảm hành hạ vừa khóc vừa gọi, cả người toát ra một vẻ đẹp yếu đuối, Tống Miễn cuối cùng không nhịn được mà bắn ra. Từng đợt tinh dịch nhớp nháp bắn vào sâu bên trong mềm mại ấm nóng của Bùi Nam Yên, Tống Miễn tàn bạo cắn lên chiếc cổ đầy vết hôn của cậu, như thể muốn ăn luôn con nhà người ta vào bụng. "Cậu không biết làm như vậy rất nguy hiểm sao?" Tống Miễn cố ý dùng sức mút, hắn muốn Bùi Nam Yên cảm nhận được đau đớn, "Năm ngoái có hai vụ omega lạm dụng thuốc ю, sau đó tự mình vượt qua kỳ phát tình, cuối cùng phải đi cấp cứu, cậu không biết sao?" Bùi Nam Yên vừa sợ vừa đau, không chịu được mà tràn ra những tiếng ưm yếu đuối, "A...tôi sai rồi...đau, Tống Miễn, đau..." "Cậu không nên an phận như thế." Giải quyết xong, Tống Miễn liếm láp vành tai non mềm trắng trẻo của Bùi Nam Yên mãi, giọng nói hơi khàn khàn, gợi cảm khiến Bùi Nam Yên run cả chân, "Tôi có đối tượng hay không không quan trọng, cậu phải bỏ ngoài tai hết thảy mà câu dẫn tôi mới đúng chứ." Câu nói sau của Tống Miễn rất khó phát hiện, nhưng ít nhất sau khi Tống Miễn thẳng thắn thừa nhận mình vẫn đang độc thân với Bùi Nam Yên, rồi tiếp tục XXX với cậu sẽ không khiến Bùi Nam Yên hãm sâu vào cảm giác tội lỗi như trước nữa -- Bùi Nam Yên thậm chí còn có cảm giác vững vàng khi được Tống Miễn bế vào sau khi tắm rửa xong. Cả người đều bị tin tức tố của Tống Miễn bao quanh khiến Bùi Nam Yên đỏ mặt tim run, nhưng rất nhanh cậu lại rơi vào khủng hoảng -- Bùi Nam Yên đột nhiên nhớ tới sự tồn tại của bạn cùng phòng, mấy ngày qua cậu luôn bị Tống Miễn bắt nạt, hoàn toàn sa vào dục vọng, cậu vứt luôn xấu hổ ra sau đầu, bây giờ tỉnh táo lại mới thấy sợ, nếu bị Phong Dao nghe thấy.... Bùi Nam Yên không dám tưởng tượng, cậu nhận lấy thuốc dinh dưỡng Tống Miễn đưa tới, nhỏ giọng hỏi, "Lúc cậu tới, Dao Dao có ở đây không?" Tống Miễn đoán được cậu đang sầu não, thấy cậu sắp khóc tới nơi cũng không nỡ đùa dai nữa, thành thật đáp, "Có, nhưng mà tôi vừa vào đã bảo cậu ta đi rồi, cậu không nhắn tin thì cậu ta sẽ không về." Bùi Nam Yên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu uống thuốc, rất nhanh lại nghĩ tới hôm ấy Tống Miễn đột nhiên mở cửa đi vào nhưng mình không có thời gian đặt nghi vấn, cậu chớp đôi mắt ướt át nhìn chăm chú Tống Miễn, "Hôm đó, sao cậu tới được vậy?" "Phong Dao nói cho tôi." Tống Miễn ăn ngay nói thật, hắn còn đang đợi Bùi Nam Yên hỏi đây, hỏi càng nhiều càng tốt, "Tôi kể với cậu ta là cậu uống nhầm thuốc, nhờ hắn nếu như phát hiện cơ thể cậu có gì khác thường thì báo cho tôi biết." "...À." Bùi Nam Yên suy nghĩ một lúc, đỏ mặt gật đầu -- Tống Miễn đến đây, vậy thì Phong Dao chẳng phải sẽ biết chuyện mình và Tống Miễn lăn giường? Hơn nữa lần này Tống Miễn tự vác xác tới, chắc chắn Phong Dao sẽ biết đây không phải lần đầu tiên. Bùi Nam Yên sau khi biết sự thật nào có vui cho được, trái lại còn thấy khó xử hơn. Bùi Nam Yên chỉ nghĩ tới cảnh Phong Dao hỏi đi hỏi lại chuyện cậu và Tống Miễn lăn giường thôi cũng không thể đối mặt, mắt thấy cậu như con đà điểu mà chuẩn bị trốn trong chăn, Tống Miễn nhếch môi kéo chăn đang phủ kín cậu chỉ để lộ ít tóc đen ra, để cho cậu thở một cách thoải mái, nhìn vào ánh mắt thẹn thùng của Bùi Nam Yên mà hỏi, "Còn gì muốn hỏi nữa không?" Bùi Nam Yên thành thật gật đầu, giọng nói khàn khàn có phần rụt rè, "Cậu nói cậu độc thân, vậy tôi có thể...theo đuổi cậu không?" Bùi Nam Yên như là lấy hết dũng khí, ổn định lại tâm lí rồi hỏi lại, "Có thể không, Tống Miễn?" Thật ra nếu như Bùi Nam Yên đa nghi một tí, có thể đặt ra các vấn đề như "Phong Dao liên lạc trao đổi phương thức liên lạc với Tống Miễn vào lúc nào?", "Tống Miễn nói gì để Phong Dao đồng ý nói cho hắn chuyện Bùi Nam Yên?" này nọ để hỏi Tống Miễn, Tống Miễn thật ra rất muốn Bùi Nam Yên hỏi mình những thứ tương tự như thế, như thế thì Tống Miễn có thể kể cho Bùi nam Yên rất nhiều thứ, rất nhiều bí mật. Hoặc là dùng chuyện lần này liên tưởng đến chuyện mua sắm lần trước, tìm ra điểm kỳ quái rồi hỏi Tống Miễn, hắn sẽ trực tiếp nói lý do hắn lôi Từ Lăng ra để gọi Bùi Nam Yên đi mua đồ, chỉ là để có thêm thời gian ở riêng với cậu mà thôi. Mà Bùi Nam Yên quá mức đơn thuần, không hề nghi ngờ mà tin tưởng lời hắn nói, tuy là câu hỏi so với suy nghĩ của Tống Miễn xa cả dặm, nhưng cũng vẫn khiến hắn vui sướng không thôi. "Có thể." Tống Miễn trả lời rất nhẹ, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh.
|