Fanfic Bác Chiến | Bác Sĩ Tiêu Xin Hãy Chiếu Cố Em
|
|
Chương 21
Giải đua xe motor thế giới MotoGP được tổ chức mỗi năm một lần, năm nay chọn Trung Quốc làm nơi diễn ra tranh tài, nên các tay đua của đội nhà càng cảm thấy tự tin hơn. Vương Nhất Bác là một trong những tay đua trẻ tuổi nhất lại được đánh giá rất cao, do vậy đã có rất nhiều tay đua quốc tế đến để chào hỏi và làm quen. Nhưng có vẻ Vương Nhất Bác không tập trung nhiều lắm, ai đến cũng chào hỏi cho qua, thỉnh thoảng lại nhìn vào điện thoại. Vương Nhất Bác đã tham gia rất nhiều trận thi đấu trong ba năm qua, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bồn chồn như ngày hôm nay. Tiêu Chiến đã hứa sẽ đến xem thi đấu vậy mà giờ vẫn chưa thấy đâu, không khỏi khiến hắn cảm thấy lo lắng. Rốt cuộc thì đến 9 giờ sáng, trong sự kìm nén của Vương Nhất Bác, cuối cùng Tiêu Chiến cũng gọi cho hắn. “Anh đến chưa?” “Anh đang ở ngoài sân, đợi anh một chút.” “Anh nói tên cho bảo vệ đi, họ sẽ chỉ anh đến phòng chờ. Em đợi anh” “Được, đợi anh.” Tiêu Chiến theo lời Vương Nhất Bác chạy đến chỗ mấy người bảo vệ đang đứng ở cổng, cứ thế mà tìm đến phòng chờ của Vương Nhất Bác. Lúc Tiêu Chiến đến phòng chờ thì thấy Vương Nhất Bác đang liên tục đi đi lại lại trong phòng. Hôm nay cũng là lần đầu tiên Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác trong bộ đồ đua xe, nhìn hết sức đẹp trai. - Anh đến rồi. – Tiêu Chiến nở nụ cười ngọt ngào nhìn cậu nhóc. – Trông em lo lắng vậy? - Không có, tại đợi mãi không thấy anh đến, nên sợ anh có chuyện gì? – Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiêu Chiến. Gần đây, càng lúc Vương Nhất Bác càng lớn mật hơn, thường xuyên chủ động ôm Tiêu Chiến, sự tiếp xúc thân mật này đã không còn khiến anh thấy khó chịu nên hắn lại muốn chủ động nhiều hơn. – Mau chúc em thi tốt đi. - Thi tốt Vương Nhất Bác. – Tiêu Chiến chủ động vỗ lên vai cậu mấy cái, coi như vừa đáp lại cái ôm, vừa là để tạo động lực cho Vương Nhất Bác. – Cố gắng thi đấu, thi xong anh sẽ xuống bếp nấu cơm cho em được không? - Được, em đồng ý. Tiêu Chiến được coi như là người thân của Vương Nhất Bác, nên không cần phải có vé xem thi đấu cũng được sắp xếp một vị trí thuận lợi nhất để quan sát giải đấu. Tiêu Chiến là một bác sĩ nên ánh mắt của anh càng quan sát mọi thứ xung quanh tỉ mỉ hơn rất nhiều. Có thể thấy các tay đua đối thủ của Vương Nhất Bác đều là những người ngoại quốc đến từ nhiều nước trên thế giới, một vài vấn đề anh không hiểu sẽ hỏi Trịnh Phương đang ngồi ngay bên cạnh. Quả nhiên Trịnh Phương không hổ là quản lý đội đua, mọi vấn đề cô đều có thể giải đáp cho Tiêu Chiến một cách nhanh chóng. Giải thi đấu diễn ra liên tục trong một ngày, chỉ cần Vương Nhất Bác thắng trận sáng nay thì sẽ lập tức tiến thẳng vào trận chung kết diễn ra ngay trong ngày. Vương Nhất Bác chính là niềm tự hào của cả đội, nên tất cả mọi người đều tin tưởng ở hắn. Hơn tuần nay Hân Di đều bận rộn trên trường cùng với lịch quay bộ phim đầu tiên, nhưng vẫn thỉnh thoảng sẽ gọi điện nhắc anh trai này kia, tiện đó mà Tiêu Chiến đã xin luôn được số của cửa hàng nơi em gái vẫn hay đặt đồ ăn giúp anh. Tiêu Chiến hỏi Trịnh Phương số người trong đội rồi giúp cả đội đặt cơm, thi đấu cả ngày không thể để họ ăn uống qua loa được. Trịnh Phương biết việc Tiêu Chiến đặt cơm cho đội thì liên tục nói cảm ơn anh, chuyện này vốn dĩ là việc của cô nhưng vì lịch luyện tập của mọi người và giải đấu làm cô quên mất, bác sĩ Tiêu quả thực vô cùng tâm lý. Vương Nhất Bác không phụ sự kì vọng của mọi người trong đội, nhanh chóng giành hạng nhất ở bảng D với thời gian cự kì ngắn 1 phút 58 giây, yên tâm tiến vào chung kết. Lúc ăn cơm trưa mọi người đều thi nhau chúc mừng Vương Nhất Bác, thỉnh thoảng lại lôi cả Tiêu Chiến vào để đùa. – Bác sĩ Tiêu, nghe nói anh là bác sĩ riêng của Vương Nhất Bác, bệnh viện của anh có còn bác sĩ riêng nữa không, em cũng muốn có một bác sĩ riêng vừa tâm lý vừa đẹp trai như anh. - Anh cũng muốn. - Em cũng muốn. - Em nữa. - Xin lỗi nhé, bệnh viện của tôi không có dịch vụ chăm sóc riêng. – Tiêu Chiến vậy mà lại đùa với bọn họ. – Chẳng qua Nhất Bác là người đặc biệt nên mới có dịch vụ này. - Vậy xem ra là bởi vì chúng ta không đặc biệt bằng Vương Nhất Bác của bác sĩ Tiêu rồi. – Thế là cả đội cười ầm ĩ lên. - Mấy người có thôi không hả? – Vương Nhất Bác biết ngay mà, mấy cái người ở đội đua chẳng bao giờ chịu nghiêm túc, sau này phải để Tiêu Chiến hạn chế tiếp xúc với mấy cái người này. Đến chiều, 16 tay đua đến từ 8 nước chính thức bước vào trận thi đấu. Lần này đại diện Trung Quốc tham gia thi đấu 4 đội, nhưng lọt vào chung kết thì chỉ có hai đội, Yamaha Racing chính là đội của Vương Nhất Bác, còn đội đối thủ là Honda Racing. Mấy năm qua hai đội cạnh tranh rất ác liệt, nếu Vương Nhất Bác thắng xem như năm nay Yamaha chiếm vị trí đầu, bên Honda cũng không thể gây khó dễ gì mữa, còn nếu Vương Nhất Bác thua thì Yamaha năm nay sẽ phải nhún nhường cho bên Honda vài phần. Trận thi đấu chung kết vô cùng căng thẳng, mỗi tay đua có hai vòng thi đấu, thời gian mỗi vòng cộng lại ngắn nhất sẽ là người giành chiến thắng. Vương Nhất Bác không hổ là Vương Nhất Bác, mặc kệ những lời đồn về đối thủ - những tay đua đáng gờm, hắn vẫn giữ một cái đầu lạnh, mặc kệ sự đời, tập trung vào nhiệm vụ của mình. Vòng thứ nhất qua đi, Vương Nhất Bác tạm dẫn trước với vị trí đầu bảng 1 phút 40 giây. Vòng thứ hai diễn ra, vẫn căng thẳng và hồi hộp, cả khán đài đều gần như nín thở ở những giây phút cuối cùng, hai chiếc xe 85 và 29 đang bám đuôi nhau rất sát, thay phiên nhau vượt lên, cuối cùng vẫn là Vương Nhất Bác về nhất 1 phút 35 giây, ngắn hơn cả vòng thi đấu thứ nhất. Năm nay coi như Trung Quốc đã được đón nhận chiến thắng đầu tiên ngay tại sân nhà với giải thi đấu motor thế giới. Tiêu Chiến theo Trịnh Phương xuống dưới chỗ diễn ra lễ đăng quang, từ vị trí của Tiêu Chiến, anh có thể thấy được nụ cười hạnh phúc của Vương Nhất Bác, cậu nhóc trẻ tuổi Vương Nhất Bác đã chứng minh cho mọi người thấy, hắn không chỉ có vẻ ngoài đẹp mã, hắn không thi đấu cho vui, đua xe là điều mà hắn đã vô cùng cố gắng và nỗ lực để đạt được chiến thắng. Giờ đây Vương Nhất Bác không chỉ còn là niềm tự hào của một mình đội Yamaha mà còn là niềm tự hào của cả Trung Quốc. Tiêu Chiến cũng tự hào về cậu. Yamaha Racing ăn mừng chiến thắng trong hạnh phúc, cả đội đều rất phấn chấn mà quyết định tổ chức tiệc, Trác Thành lại hào phóng bao nhà hàng, mở tiệc cho Vương Nhất Bác. - Một, hai, ba cạn ly. Tất cả mọi người cùng nhau chúc mừng cho chiến thắng của Vương Nhất Bác bằng một ly rượu vang đắt tiền. Tiêu Chiến tất nhiên là bị lôi theo cùng nhưng anh uống rượu kém nên toàn bộ đều là Vương Nhất Bác đỡ cho anh, nói anh ngày mai còn đi làm, bệnh nhân quan trọng, mọi người đừng ép. Tiêu Chiến ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, trong khi mọi người bắt đầu ăn uống nói chuyện thì anh đang mải suy nghĩ linh tinh. Do ban nãy lúc ra về anh vô tình nhìn thấy một người. - Không thể là cậu ta được. - Không thể gì cơ? - Tiêu Chiến vậy mà lại đem suy nghĩ trong đầu nói ra lời, Vương Nhất Bác ngồi ngay bên cạnh nhưng do mọi người trong phòng đang rất ồn ào nên hắn chỉ có thể nghe được mấy từ. - Không có gì đâu, anh đi nhà vệ sinh một chút. - Sắc mặt anh không tốt, có cần e đi cùng không? - Không cần đâu, anh đi rồi quay lại. Tiêu Chiến nhanh chóng đứng dậy rời khỏi bàn tiệc, đi về phía nhà vệ sinh. Anh muốn đi rửa mặt cho tỉnh táo, có thể thời gian gần đây tình cảm của anh dành cho Vương Nhất Bác càng lúc càng lớn nên những thứ ám ảnh cũng xuất hiện trong đầu anh nhiều hơn, có lẽ vì vậy mà anh nhìn nhầm người. Tiêu Chiến hất nước vào mặt, nay là ngày vui của Vương Nhất Bác, anh không thể cứ giữ trạng thái như vậy để khiến cậu lo lắng được. Nhưng khi anh chuẩn bị rời khỏi nhà vệ sinh thì có một giọng nói phía sau lưng anh cất lên. - Tiêu Chiến, đã lâu không gặp. Ý tưởng thì nhiều lắm mọi người ạ, nhưng mà dạo này tôi bận, hai ngày cuối tuần vốn dĩ là được nghỉ nhưng tôi vẫn phải vác sách vở lên trung tâm để học vì tôi chuẩn bị thi tiếng :((( nên là cứ bao giờ rảnh thì tôi đăng tiếp thôi chứ không cập nhật chương mới liên tục như trước nữa.
|
Chương 22
Tiêu Chiến hoàn toàn bất động trước sự việc diễn ra đột ngột như vậy, người mà cả cuộc đời này anh không bao giờ muốn gặp lại, lại đang đứng ngay sau lưng anh. Tiêu Chiến không quay người mà lập tức bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh. Trong lúc vội vã thì va phải một người. - Tiêu Chiến, anh có sao không? – Vương Nhất Bác thấy Tiêu Chiến đi vào nhà vệ sinh nhưng mãi không quay lại nên đã rời khỏi bàn tiệc để đi tìm. Vừa đúng lúc thấy Tiêu Chiến trong tình trạng như vậy. - Không sao. – Tiêu Chiến vội vàng hất tay Vương Nhất Bác ra, sau đó anh chợt nhận ra phản ứng của mình có hơi thái quá, liền xin lỗi cậu nhóc. – Anh xin lỗi, anh không sao đâu Nhất Bác, có lẽ công việc gần đây hơi nhiều nên anh cảm thấy mệt chút thôi. Xin lỗi vì không thể ở lại chúc mừng em được, anh phải về trước đây. - Anh đợi chút, em đưa anh về. Nhìn anh như vậy em không yên tâm. - Anh không sao. Anh có thể tự về, mọi người tổ chức tiệc mừng chiến thắng cho em, em là nhân vật chính nên đừng làm mọi người mất vui. - Nhưng để anh về một mình em không yên tâm. - Vương Nhất Bác. Anh là người đã 28 tuổi, anh có thể tự chăm sóc bản thân mình. – Tiêu Chiến gắt lên, tại sao anh nói mà hắn cứ nhất định không nghe. Tiêu Chiến chưa bao giờ có thái độ như vậy với Vương Nhất Bác, biểu hiện này của anh làm cho hắn càng cảm thấy lo lắng. Cuối cùng vì không thắng nổi sự kiên quyết của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chỉ có thể tiễn người ra đến xe rồi bị ép buộc quay vào trong nhà hàng. Thế nhưng trong lòng hắn chính là không thể yên tâm nổi, biểu hiện kia của Tiêu Chiến giống như là bị dọa sợ, hơn là mệt mỏi. “Tiêu Chiến, đến bao giờ anh mới có thể chia sẻ tâm sự với người khác.” Vương Nhất Bác có thể vì Tiêu Chiến mà mở lòng chia sẻ câu chuyện của mình, nhưng Tiêu Chiến thì lại không như vậy, anh có thể lắng nghe câu chuyện của người khác, cùng người khác nói chuyện, nhưng anh chưa từng đề cập đến những câu chuyện của mình. Trừ những gì mà Vương Nhất Bác thấy hàng ngày thì hắn cảm thấy mình vẫn còn rất nhiều điều không biết về anh. …………………………………………………. Mang theo tâm trạng không ổn định, Tiêu Chiến đã an toàn lái xe về đến nhà. Cảm giác sợ hãi đến giờ vẫn chưa thể nguôi ngoai. Cứ tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại cậu ta, cứ tưởng rằng bản thân đã có thể quên đi tất cả, nhưng suy cho cùng mọi thứ đều không thể dễ dàng quên đi được. Hắn ta là nỗi ám ảnh, là một người xuất hiện trong quá khứ đã từng đem đến tổn thương cho anh, có thể không sợ hãi sao? - Anh, anh về chưa? – Hân Di hôm nay về sớm hơn mọi hôm. Từ lúc đồng ý nhận kịch bản của Lý Tuấn thì liền bận rộn, cô vừa có lịch học ở trường, vừa phải quay phim, chụp ảnh tuyên truyền, đến thời gian ăn cùng anh trai bữa cơm cũng không có. - Về sớm vậy? – Tiêu Chiến mở cửa phòng, đem gương mặt không còn nỗi sợ hãi mà xuất hiện trước mặt em gái. - Anh à, ngày mai em sẽ đi Thượng Hải quay phim. Đạo diễn cho về sớm để thu đồ. – Hân Di bám chặt lấy tay anh, chuẩn bị lấy lòng. – Anh à. - Sao nào? Có cần tiền tiêu không? - Không cần, không cần, em cũng có tiền mà. Nhưng anh có thể giúp em giấu mẹ không? Lần này đi hẳn một tháng, em sợ sẽ có chuyện đó, anh cũng biết mẹ không thích em theo con đường diễn xuất mà, em cũng hứa sẽ không tham gia vào bất kì kịch bản nào cho đến khi học hết năm nhất. Để mẹ phát hiện em dám trốn khỏi nhà đi quay phim, sẽ bị lôi về thật đó. Anh, giúp em đi mà. - Tiêu Hân Di, một tháng? Em đang đùa anh đúng không? Để mẹ phát hiện cả hai chúng ta cùng chết đấy. - Nếu cô không nói thì anh vẫn còn nghĩ chỉ đi mấy ngày thôi. - Anh, em không thể không đi. - Vị đạo diễn kia không có ý gì với em đấy chứ, không thì tại sao lại cho em kịch bản lớn như vậy? Còn là vai nữ chính. – Tiêu Chiến chỉ có một cô em gái, không thể yên tâm nổi. - Anh ấy cùng anh Bác là bạn thân, đủ để anh yên tâm chưa? - Anh Bác? Vương Nhất Bác? – Tiêu Chiến nhăn mặt, bạn của Vương Nhất Bác sao lại biết em gái anh? - Nếu anh muốn hỏi sao em và anh ấy biết nhau thì là em nói luôn là do anh Bác vô tình phát hiện ra được tài năng diễn xuất của em nên đã nhiệt liệt đề cử em, vừa hay vị bạn thân của anh ấy cũng là học trưởng của em. - Nếu vậy thì được. - Anh, có thời gian thì thay em cảm ơn anh Bác nhé. - Sẽ thay em cảm ơn, nhưng vấn đề chính là làm sao để giấu mẹ? - Lúc mẹ gọi đến anh có thể nói là em không ở nhà, em đi chơi gì đó, chỉ cần không để mẹ yêu cầu hai anh em mình xuất hiện cùng lúc là được. Dù sao mẹ cũng đâu phải hay gọi điện, một tháng chỉ gọi hai, ba lần là cùng. - Em nghĩ cũng hay quá. – Tiêu Chiến gõ nhẹ vào đầu Hân Di. – Đi thu đồ rồi nghỉ sớm đi. - Em biết anh thương em nhất mà. – Có anh trai bao che, tất nhiên là Hân Di yên tâm để đi quay phim rồi. Mong rằng đến khi cô về, ngoài anh trai thì cô còn có thêm một ông anh rể lắm tiền nữa. Sáng hôm sau, Tiêu Chiến tính giúp em gái mang đồ xuống tầng thì đã có hai vị trợ lý lên tận nhà xách đồ giúp cô, xem ra là em gái anh lợi hại, mới quay phim được một thời gian mà đã có cả trợ lý riêng, không ngờ vị đạo diễn kia rất ưu ái cho Hân Di. Tiêu Chiến quyết định sẽ xuống tầng chào hỏi một chút. Hân Di cùng Tiêu Chiến vừa xuống đến tầng 1 thì thấy vị đạo diễn kia đã đứng đợi sẵn ở trước cửa chính tòa nhà. Tiêu Chiến âm thầm đánh giá người nọ, nếu là bạn thân của Vương Nhất Bác thì chắc cũng bằng tuổi của cậu nhóc đấy đi. - Chào cậu, tôi là anh trai của Hân Di, con bé còn nhiều thiếu sót, một tháng tới mong cậu sẽ chiếu cố cho nó giúp tôi. - Chị… à không anh yên tâm đi. – Lý Tuấn phát hiện ra mình lỡ lời liền vội vàng sửa lại, ai bảo bình thường lúc nói chuyện với Hân Di, cô nhóc cứ ở một bên anh rể, anh rể còn hắn thì lại một câu chị dâu, chị dâu, thành ra đến lúc gặp người thật lại lỡ lời. – Em sẽ chăm sóc tốt cho Hân Di, một tháng sau trả lại cho anh một cô em gái không sứt mẻ miếng nào. - Có lời này của cậu thì tôi yên tâm rồi. - Tiêu Chiến mỉm cười. - Anh, em đi đây. Hẹn gặp lại anh vào tháng sau. – Hân Di ôm lấy anh trai, tranh thủ nói nhỏ vào tai anh. - Anh đừng quên cùng anh Bác phát triển quan hệ nhé. - Nói linh tinh. – Tiêu Chiến lại gõ vào đầu em gái. – Mau đi đi. Nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt, Tiêu Chiến liền đi lấy xe để đến bệnh viện. Đến giờ nghỉ trưa, khi anh đang ở trong phòng làm việc thì đột nhiên giọng nói của Châu Vũ cất lên. – Bác sĩ Tiêu, có bệnh nhân chỉ điểm muốn tìm anh ạ. - Để bệnh nhân vào đi. Tiêu Chiến lúc này đang tỉ mỉ tổng hợp, ghi chép hồ sơ bệnh án cho bệnh nhân, vừa thấy người kia xuất hiện thì chiếc bút trên tay cũng rơi xuống. Tại sao cậu ta lại xuất hiện ở bệnh viện anh làm việc? - Hôm qua cậu chạy nhanh quá, tôi đuổi theo không kịp. Lâu rồi không gặp lại mà sao cậu lại có thái độ như thế với người yêu cũ được nhỉ? - Câm miệng và cút. – Trước mặt cậu ta, Tiêu Chiến chưa bao giờ là hết sợ hãi, hết ám ảnh. - Tìm cậu rất vất vả đấy, cũng may tôi lại quen được với người của đội Yamaha. – Hắn ta hoàn toàn không có ý định rời đi mà còn tiến lại gần Tiêu Chiến, ngồi xuống ghế đối diện. - Lưu Minh Kiệt, cậu mau rời khỏi đây đi, trước khi tôi gọi bảo vệ tống cậu ra khỏi phòng. - Làm gì mà phải sợ hãi thế, tôi cũng đâu ăn thịt cậu. Có người yêu mới rồi thì liền không vừa lòng với người yêu cũ nữa sao? Tôi sẽ rất là thương tâm. Cậu nghĩ tôi có nên đi gặp Vương Nhất Bác để kể chuyện của hai ta không? - Lưu Minh Kiệt giống như một tên điên, chuyện cũ đã qua nhưng hắn ta lại không chịu để cho nó yên lặng chôn vùi mà muốn đào lên để gây khó dễ cho Tiêu Chiến. - Lưu Minh Kiệt, cậu muốn gì, nhắm vào tôi thì nhắm, đừng có đụng vào Vương Nhất Bác. - Vương Nhất Bác đẹp trai, tài giỏi thật đấy, giành được hẳn quán quân đua xe, hai người vì sao mà yêu nhau được vậy, tôi có hơi chút tò mò về người yêu mới của cậu. - Vương Nhất Bác là bạn của tôi, không phải mối quan hệ như cậu nghĩ, xin cậu cách xa cậu ấy ra. – Tiêu Chiến tức giận, anh điên rồi, anh chẳng thể bình tĩnh nổi nữa. Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhận ra, không phải anh còn sợ hãi trước cậu ta mà là do anh sợ Vương Nhất Bác sẽ phát hiện ra bí mật của mình, anh sợ quá khứ sẽ lặp lại một lần nữa và rồi anh và Vương Nhất Bác sẽ mãi mãi không thể nhìn mặt nhau.
|
Chương 23
- Đừng vội kích động thế, tôi với cậu có thể từ từ nói chuyện. – Lưu Minh Kiệt là một kẻ không bình thường, hắn ta không thích người khác hơn mình, càng không thích nhìn dáng vẻ tự tin của người khác, chỉ cần nắm được điểm yếu hắn sẽ ngay lập tức muốn đè bẹp đối phương. – Vương Nhất Bác của cậu nhìn cũng đáng ghét như cậu năm đó vậy. Tôi nhìn chính là không vừa mắt cả hai người. - Lưu Minh Kiệt, tôi nghĩ cậu nên biến đi mà gặp bác sĩ tâm lý, nếu cậu không muốn bị tôi dùng dao phẫu thuật cắt bỏ não của cậu, đồ điên. – Tiêu Chiến tức giận muốn bấm máy gọi bảo vệ. - Nhìn thái độ của cậu xem ra là cậu lại yêu đơn phương? Tiêu Chiến, sau nhiều năm không gặp thì cậu vẫn thất bại như vậy, thật đáng tiếc. Lưu Minh Kiệt lắc đầu cười to. - Tên nhóc kia nhìn thực ra có chút giống tôi năm đó đấy chứ. - Cậu không xứng, tôi có thể nói cho cậu nghe, cậu mãi mãi sẽ không bao giờ so sánh được với Vương Nhất Bác, em ấy và cậu không thuộc cùng một đẳng cấp. – Tiêu Chiến nhìn thẳng vào mắt Lưu Minh Kiệt, anh không muốn cùng kẻ điên này đôi co, hắn ta không xứng được so sánh với Vương Nhất Bác. - Tiêu Chiến, cậu đừng chọc điên tôi, cậu muốn thử không? Nếu bây giờ tôi cùng Vương Nhất Bác nói chuyện, cậu nghĩ xem mối quan hệ của hai người có còn tốt như bây giờ không? Xem thử xem cái tên nhóc đó có còn muốn cùng cậu làm bạn không? Xem thử xem cậu ta có cảm thấy ghê tởm cậu không? Suy nghĩ cho kĩ rồi trả lời tôi. - Cậu muốn gì? - Nếu cậu ngoan ngoãn từ đầu, chúng ta cũng đâu phải khiến nhau khó chịu. Đơn giản thôi, cậu ngoan ngoãn theo tôi ăn vài bữa cơm, chúng ta ôn lại chuyện cũ, nếu cảm thấy hài lòng thì tôi sẽ buông tha cho cậu. Tiêu Chiến không hiểu hắn ta nghĩ gì, ăn cơm? Thật sự quá buồn nôn. Nhưng nếu đổi lại sự bình yên cho mối quan hệ của anh và Vương Nhất Bác, thì anh chấp nhận. – Được rồi, tôi đồng ý với cậu. Giờ thì làm phiền cậu rời khỏi đây, sự xuất hiện của cậu mới khiến người khác thấy ghê tởm. - Tối mai tôi đón cậu, ở bệnh viện chờ tôi. – Nói rồi hắn ta liền rời đi. Tiêu Chiến quá mệt mỏi, anh hoàn toàn như muốn gục ngã. - Bác sĩ Tiêu. - Đừng làm phiền tôi. Châu Vũ bị thái độ của bác sĩ Tiêu làm cho sợ hãi, bác sĩ Tiêu chưa bao giờ như vậy, cô vội vàng đóng cửa phòng làm việc của bác sĩ Tiêu lại rồi rời đi. Vương Nhất Bác đã hơn một ngày không liên lạc được với Tiêu Chiến, trong lòng hắn cứ luôn cảm thấy lo lắng, sốt ruột. Vì quá nóng ruột nên ngay gần đến giờ nghỉ trưa của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác liền chuẩn bị vài món ăn cho anh rồi mang đến bệnh viện. Vừa nhìn thấy anh bao nỗi lo lắng của hắn đều tan biến hết, người này vẫn đang cùng bệnh nhân hỏi chuyện, chắc chắn là lại bỏ đói bản thân, hắn mỉm cười tiến lại gần anh. - Bác sĩ Tiêu, nghỉ tay ăn cơm chút đi. - Vương Nhất Bác, sao cậu lại đến đây. Nay anh rất bận, bữa trưa anh đã ăn, lần sau nếu không có việc gì đừng chạy đến bệnh viện tìm anh, có vấn đề gì, cậu gọi cho anh là được. Vương Nhất Bác chưa bao giờ thấy Tiêu Chiến xa cách với mình như vậy, trước nay dù anh có giận cũng sẽ không dùng thái độ nghiêm túc đến thế. Hay bản thân hắn đã làm sai điều gì? - Anh Chiến, dù sao em cũng đã mang đến rồi, anh ăn một chút thôi, nhìn thấy anh ăn xong em sẽ đi về. – Vương Nhất Bác cố chấp nhét hộp cơm vào tay Tiêu Chiến. - Vương Nhất Bác. – Tiêu Chiến lớn tiếng. Hai bên giằng co qua lại liền thu hút sự chú ý của mọi người. Vương Nhất Bác vốn không để ý đến ánh mắt của mọi người xung quanh, vẫn cố gắng thuyết phục Tiêu Chiến cầm lấy hộp cơm mà hắn đã chuẩn bị cho anh. Bác sĩ Tiêu lại rất dễ kích động, vì trong người đang có dấu hiệu của bệnh trầm cảm tái phát, cảm giác sợ hãi, cùng kìm nén dâng lên khiến cho Tiêu Chiến càng trở nên nóng giận, anh đã hất hộp cơm trên tay Vương Nhất Bác xuống đất. Cảm giác của Vương Nhất Bác lúc này là sững sờ, là tức giận trong lòng, anh có biết để chuẩn bị một bữa cơm cho anh hắn đã phải vất vả như thế nào không? Hắn lo lắng cho anh mà chạy đến đây, cuối cùng thì đem bao nhiêu công sức của hắn hất xuống đất. Vương Nhất Bác không còn giữ thái độ niềm nở nữa, đem khuôn mặt lạnh lùng xa cách nhìn thẳng vào mặt anh. - Vậy bác sĩ Tiêu cứ làm việc của mình đi, em sẽ không làm phiền anh nữa. Vương Nhất Bác quay người bỏ đi, không nói thêm bất cứ một lời nào. Tiêu Chiến nhìn theo người kia, rồi lại di chuyển ánh mắt xuống hộp cơm vừa bị chính anh hất đi kia. Vẫn là những món cay mà anh yêu thích, vậy mà anh lại nỡ phụ lòng tốt của người ta, trong lòng lại cảm thấy thật chua xót. “Nhất Bác, cho anh một chút thời gian, để anh giải quyết xong chuyện của mình sẽ đến tìm em xin lỗi. Nhất Bác, đợi anh.” Từ sau ngày hôm đó, Tiêu Chiến không thấy Vương Nhất Bác xuất hiện trước mặt mình nữa, có lắm khi anh tan làm về nhà rất muộn nhưng cũng không thấy căn nhà đối diện có một chút ánh đèn, cậu ta có thể đi đâu mà cả đêm không về. Đang là thời điểm dịch bệnh, số lượng bệnh nhân nhập viện quá đông, đến nỗi những bác sĩ ở khoa phẫu thuật như Tiêu Chiến cũng bị gọi sang các khoa cấp cứu để hỗ trợ một tay. Công việc thì bận rộn, tối đến thì bị Lưu Minh Kiệt liên tiếp làm phiền, cả cơ thể của Tiêu Chiến đều như muốn kiệt sức, cùng với nỗi nhớ thương tên nhóc kia, anh không biết bản thân mình sẽ có thể chống đỡ được bao lâu. Vương Nhất Bác không hẳn là biết mất, nhưng hắn lại không xuất hiện trước mặt Tiêu Chiến mà chỉ âm thầm đứng từ xa quan sát anh mỗi ngày. Vị trí của hắn bây giờ đã dành cho người khác, một người đàn ông trạc tuổi anh, có thể vì đứng từ xa nên Vương Nhất Bác không thể quan sát gương mặt biểu cảm của anh, nhưng hắn biết nếu người kia không chiếm vị trí quan trọng trong lòng anh, không phải là bạn bè thân thiết thì bác sĩ Tiêu chắc chắn sẽ không bỏ rơi hắn. Vương Nhất Bác thấy bản thân mình thật thảm hại, từ bé đến lớn hắn chưa từng yêu thích ai, chưa từng có ai chủ động nói chuyện, chia sẻ với hắn nhiều thế, cũng không ai cười với hắn ngọt ngào như anh, cũng không ai lo lắng cho hắn nhiều đến như thế kể từ khi mà mẹ hắn qua đời. Là Tiêu Chiến đem hắn lôi khỏi cái vỏ bọc của bản thân, là Tiêu Chiến đã hứa sẽ mãi chiếu cố hắn mà giờ lại muốn bỏ rơi hắn. Vương Nhất Bác cứ thẫn thờ đi theo sau hai người họ, nhìn người kia ôm anh, anh cũng không kháng cự, nhìn hai người họ cùng nhau ăn cơm, bác sĩ Tiêu có phải đã quên đi sự tồn tại của hắn rồi không? “Tiêu Chiến, tại sao xung quanh anh luôn có nhiều người như vậy? Anh không thể chỉ đối xử tốt với mình em thôi sao?” Vương Nhất Bác cứ ngày ngày đi theo như vậy, hắn chẳng thể biết được có người vẫn luôn theo dõi hắn. “Anh Kiệt, tên nhóc kia vẫn luôn đi theo anh.” “Được rồi, mai tôi chuyển tiền cho cậu.” Lưu Minh Kiệt tắt điện thoại, quay sang phía Tiêu Chiến nở nụ cười, chẳng để cho anh phản ứng, hắn ta đã ôm anh vào lòng. - Lưu Minh Kiệt, buông tay ra, cậu đừng có quá đáng. - Yên chút đi, để tôi ôm, ngày mai sẽ tha cho cậu. Vương Nhất Bác cảm thấy như bị ai đó đâm cho một nhát vào ngực, thật đau. Cái cảm giác chết tiệt này, tại sao lại có thể để cho người khác ôm mà không kháng cự, không phải mỗi lần hắn làm vậy anh đều đẩy ra sao?
|
Chương 24
Tiêu Chiến vừa vào nhà đã vội vàng đóng chặt cửa lại, hai chân mềm nhũn mà ngồi bệt xuống sàn, anh không còn sức để đứng, anh cũng không biết bản thân sẽ phải chịu đựng tên kia đến bao giờ nữa, mỗi ngày đều phải cùng cái tên Lưu Minh Kiệt kia ăn cơm, hắn ta thỉnh thoảng phát điên thì sẽ ôm lấy anh. Tiêu Chiến chỉ có thể đem cảm xúc của bản thân kìm nén vào trong. Từ hôm cãi nhau với Vương Nhất Bác đã là nửa tháng, anh không còn thấy người kia nữa, cảm giác trong lòng chính là có chút nhớ mong, không biết cậu nhóc kia đến giờ có còn giận anh không? Tiêu Chiến giống như một đứa trẻ đang chơi trò trốn tìm, thập thò trước cửa nhà chỉ để muốn xem Vương Nhất Bác đã về chưa? Tuy nhiên người kia vẫn biến mất như vậy, như những ngày cả hai chưa gặp nhau. Tiêu Chiến khẽ thở dài, không phải chính anh là người muốn cậu đừng xuất hiện trước mặt mình sao? Nhưng nếu anh chủ động xuất hiện trước mặt người ta lúc này, mọi sự cố gắng chịu đựng của anh sẽ đều tan biến, anh không biết đến bao giờ cái tên kia mới có thể tha cho anh. Khi tất cả mọi thứ đau đầu cùng dồn đến một lúc thì Tiêu mama gọi điện cho anh. “Mẹ.” “Tưởng anh quên mất sự tồn tại của tôi rồi? Cả hai đứa làm gì mà gọi không ai thèm nghe máy?” “Tiểu Hân sang nhà bạn ngủ lại, con thì bận việc ở bệnh viện, mẹ đừng giận nữa mà.” “Tiểu Hân lên đấy có ngoan ngoãn không? Hai đứa có muốn ăn gì không? Hai tuần nữa mẹ lên Bắc Kinh sẽ mang cho hai đứa.” “Hai tuần nữa ấy ạ? Ba không đi cùng mẹ sao? “Con còn nghĩ ba con sẽ chịu ra khỏi nhà sao? Ông ấy còn đang lo cho cái lũ chim ở nhà của ông ấy, ngày nào cũng hót, thật muốn điên hết cả đầu.” “Mẹ, ba con cũng chỉ có niềm vui nhỏ, mẹ đừng quản ba nhiều quá, vậy bao giờ mẹ lên thì gọi con, con sẽ đi đón mẹ.” “Được, đến lúc đấy đừng có biến mất cả hai đứa. Kêu Tiểu Hân gọi cho mẹ.” “Vâng ạ. Mẹ nhớ giữ gìn sức khỏe” Sao mọi thứ rắc rối đều đến cùng một lúc, Tiêu Chiến còn không biết Hân Di có thể về kịp lúc Tiêu mama lên không, nếu bị phát hiện thì hai người chết chắc. Tiêu Chiến vội vàng gọi cho em gái. “Anh, bây giờ anh mới thèm nhớ đến em sao?” “Có mệt không? Ở đấy ăn uống thế nào?” “Cũng ổn ạ, nhưng em vẫn nhớ đồ ăn của anh hơn.” “Chi bằng nhớ đồ ăn anh nấu, thì em nên nhớ đồ ăn của mẹ hơn.” “Anh, sao lại nhắc đến mẹ.” “Hai tuần nữa mẹ sẽ lên Bắc Kinh, nhưng ngày nào thì mẹ không nói, bao giờ em về?” “Tiêu đại ca, anh không có cách nào khác sao?” “Không. Liệu thu xếp đi, anh không thể giúp nổi đâu. Mẹ biết anh bao che cho em, chắc chắn sẽ không ngại lôi cả em lẫn anh cùng về Trùng Khánh đâu.” “Được, được, được. Em sắp xếp, cũng chỉ còn một vài phân cảnh nữa, sẽ về sớm, anh yên tâm.” “Vậy được rồi.” “Anh.” “Sao nào, có chuyện gì?” “Anh với anh Bác thế nào rồi. Anh Bác có nói gì với anh không?” “Không, bọn anh vẫn tốt, mà nói gì là nói gì?” “Không có ạ, em hỏi linh tinh chút thôi.” Hân Di trầm ngâm một chút rồi nói tiếp. “Anh à, nếu anh có thích anh Bác thì anh cứ nói ra đi, chuyện quá khứ đã lâu lắm rồi, không thể vì sợ hãi mà bỏ lỡ một người tốt.” “Tiểu Hân của anh lớn rồi. Mau nghỉ ngơi đi.” “Vậy em tắt đây. Bye anh.” Hân Di tắt máy, trong lòng lại cảm thấy sốt ruột thay anh trai mình, vốn là thời hạn một tháng của cô và Vương Nhất Bác đều đã hết, nhưng sao người kia vẫn chậm chạp như vậy. Anh cô thì mỗi lần nhắc đến chuyện tình cảm đều muốn lảng sang chuyện khác, sao hai kẻ ngốc này gặp nhau cơ chứ? - Đạo diễn Lý, anh giúp em chút, gọi điện cho anh Bác đi. – Hân Di đang cùng đoàn phim đi ăn nên tất nhiên là ngồi gần Lý Tuấn. - Sao lại muốn gọi cho lão Vương, anh sợ cậu ta đang cùng anh trai em vui vẻ rồi đấy. - Lão Vương nhà anh chậm chạp đến nỗi em cảm thấy quá sốt ruột. Anh mau gọi đi. “Lão Vương, dạo này khỏe không?” “Không.” Lý Tuấn bị giọng nói lạnh lùng của Vương Nhất Bác dọa ngây người, sao lại trở về trạng thái đáng sợ đến vậy? “Cậu uống rượu đấy hả Vương Nhất Bác?” “Nhiều lời.” Cứ thế cụp máy luôn sao? Hân Di bây giờ mới được chứng kiến cảnh tượng này, xem ra Vương Nhất Bác từ trước đến nay đối xử với cô vẫn được coi là quá nhân từ. - Hình như hai người họ có vấn đề thật, đạo diễn Lý, những cảnh của em quay sớm hơn một chút đi, em phải sớm trở về. - Được, từ ngày mai bắt đầu đẩy nhanh tiến độ quay lên, tôi cũng cần về để xem tên ngốc kia. Theo lệnh đạo diễn, đoàn làm phim sẽ liên tục tăng ca để quay cho xong những cảnh ở Thượng Hải, dù sao thì tiền lương của đạo diễn Lý cũng rất cao, họ phải cố gắng thôi. ………………………………………………………….. Vương Nhất Bác hôm nay có buổi hẹn ở sân đua, vì hắn là người chiến thắng trong cuộc đua nên càng phải xuất hiện, mấy người bên đội Honda sẽ đến, cùng bọn họ chào hỏi chút, cũng để bàn đến giải đấu trong nước năm nay. - Lâu rồi không thấy cậu hút thuốc, có tâm sự à? – Trịnh Phương thấy Vương Nhất Bác hút thuốc lại cảm thấy lo lắng, không phải đã nói cai thuốc? Cũng cảm thấy cậu ta gần đây có chút gầy đi. - Em không. – Vương Nhất Bác lắc đầu. - Có muốn học mấy món mới không? Tôi dạy cậu. - Không cần nữa đâu. – Vương Nhất Bác lắc đầu tự cười mỉa mai bản thân mình, giờ thì nấu cho ai ăn? Cứ nhắc đến là hắn lại nhớ đến buổi trưa ngày hôm đó, đống đồ hắn chuẩn bị cho anh cứ thế mà nằm yên ở trên đất. - Chị Phương, Nhất Bác, mấy người bên đội Honda đến rồi, mọi người ra đi. - Đi thôi. Vương Nhất Bác đứng dậy, đối với vấn đề của đội đua xe, Vương Nhất Bác tuyệt đối sẽ nghiêm túc, càng lạnh lùng, quyết đoán. Chỉ là không ngờ, lại gặp người quen. - Xin chào. Tôi là Lưu Minh Kiệt, lần trước có tham gia thi đấu cùng cậu, có nhớ tôi chứ? - Không ấn tượng. - Vương Nhất Bác lạnh lùng trả lời. - Oa, Vương Nhất Bác quá ngầu rồi, nhìn xem người kia bẽ mặt đến mức nào. – Mấy người ở đằng sau bắt đầu bàn tán về hai người. Nhìn xem, vẫn là đội Yamaha của bọn họ ngầu nhất. “Để tôi xem cậu giữ cái dáng vẻ này đến bao giờ Vương Nhất Bác.” Lưu Minh Kiệt cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, vẫn cười nói. - Không sao. Không ấn tượng cũng được, người trẻ tuổi tài giỏi đâu cần phải nhớ một người như tôi. Nhưng mà chắc vì cậu trẻ tuổi quá nên thật đáng tiếc, cậu có nhiều thứ quá, chỉ sợ thứ cậu cần tôi lại có thì sao? Vương Nhất Bác trong lòng lại dâng lên một cơn tức giận, Lưu Minh Kiệt chọc nhầm người rồi, đừng thử thách đến giới hạn cuối cùng của hắn, hắn có thể nhẫn nhịn nhìn anh ta cùng Tiêu Chiến bên nhau mỗi ngày vì hắn không muốn làm tổn thương đến người hắn yêu, nhưng nếu cứ cố tình muốn khiêu khích hắn thì người này vẫn chưa hiểu rõ về hắn, hắn có thể khiến anh ta biến mất mãi mãi ở Trung Quốc.
|
Chương 25
Vương Nhất Bác chưa bao giờ thấy ai đáng ghét như cái tên trước mặt. - Bàn nhanh đi, đội các cậu thua rồi, luật đấu năm nay do bọn tôi quyết định. Sân cũng có sẵn chi bằng đấu nhanh một chút. - Trác Thành không thích mấy người bên đội đối thủ, năm nào cũng muốn giở trò với đội anh, tiền mọi năm cũng mất trắng cho bọn họ khá nhiều. - Bọn tôi thua nên mấy người các cậu quyết định đi, đừng nghĩ thắng được một lần là sẽ mãi mãi thắng. - Đội trưởng bên Honda cũng không thua kém gì, hai đội không ưa nhau đã là chuyện của rất nhiều năm, càng nhìn càng thấy không hợp mắt, toàn mấy tên nhóc không biết trời cao đấy dày. - Thi đấu 1:1 đi. - Không phải luôn khinh thường mấy người trẻ tuổi như bọn họ? Nghĩ bọn họ thiếu kinh nghiệm thì thi đấu 1:1 không phải cách phân biệt thắng thua rõ nhất sao? - Được thôi, 1:1. Tôi thật mong chờ biểu hiện của tay đua vô địch quốc tế. Bàn ngày đi. - Hai tuần nữa. Đừng chậm chạp, mấy người trẻ tuổi bọn tôi thiếu nhất là tính kiên nhẫn, thừa nhất là tính háo thắng, không chờ nổi mấy người già các anh. Haha. Mấy người của đội Yamaha đâu phải ngày đầu quen biết Vương Nhất Bác, chuyên gia chấm dứt mọi cuộc trò chuyện quả là khiến người khác câm nín. Mấy người bên đội Honda nuốt không trôi cục tức này mất. - Hai tuần đúng không? Tôi chờ cậu Vương Nhất Bác. - Lưu Minh Kiệt tức giận trong lòng. "Cậu muốn chơi tôi đúng không? Vậy thì người của cậu lại không được yên rồi." Chờ đội bên kia rời đi, cả nhóm người bên đội Yamaha lại được dịp khen ngợi Vương Nhất Bác, cục tức mấy năm nay đều được Vương Nhất Bác đòi lại hết giúp bọn họ. - Đừng chủ quan, mọi người các cậu đều phải xuất ra 90% năng lực mà luyện tập đi, đừng có ỷ vào Vương Nhất Bác. - Trác Thành là đội trưởng tất nhiên không quên được nhiệm vụ của mình. - Em về trước, mai sẽ đến luyện tập. - Vương Nhất Bác cứ thế bỏ đi. Đến giờ, hắn còn phải đi nhìn người kia. "Ba." "Còn nhớ tôi là ba anh?" "Cho con mượn anh Mã vài hôm." "Công ty có chuyện gì?" "Không, con muốn điều tra một người thôi." "Cậu ta đúng lúc đang ở Bắc Kinh, để ba kêu cậu ta qua chỗ con." "Được, con cảm ơn." - Thằng nhóc này, nói chuyện với mình quá mấy câu thì chết sao? Còn không thèm hỏi thăm sức khỏe của ông già này. - Vương Nhất Sơn sao lại có đứa con lạnh lùng như vậy, chẳng bù được cho mẹ của nó. ............................................................ Vương Nhất Bác đúng giờ sẽ xuất hiện ở bệnh viện nơi Tiêu Chiến làm việc, ngồi trong một quán trà nhỏ gần đó nhìn anh tan làm. Ngay cả cái tên kia cũng xuất hiện, mỗi ngày ở bên nhau thật vui vẻ, đến sự tồn tại của hắn chắc anh cũng không quan tâm nữa. Nhưng nhìn anh hắn càng cảm thấy thật đau lòng, tên kia không thể chăm sóc anh tốt sao? Tại sao cứ mỗi ngày nhìn thấy anh đều cảm thấy anh gầy đi nhiều đến vậy? "Tiêu Chiến, em nhớ anh." "Vương Nhất Bác." "Cô là ai?" "Bạn gái anh Chiến." "Có chuyện gì?" Không cần hỏi thì Vương Nhất Bác cũng biết rõ người cho cô ta số của hắn chắc chắn là cái tên Lý Tuấn kia. "Tôi chỉ muốn nhắc anh hết hạn rồi, chờ tôi về Bắc Kinh sẽ nói chuyện với anh." "Tôi nghĩ giờ cô không nên đôi co với tôi, vì cô lại có thêm tình địch rồi." Vương Nhất Bác cứ thế tắt máy, để cho Hân Di một đống câu hỏi trong đầu, cái quái gì vậy? Sao lại có thêm tình địch gì ở đây? Lưu Minh Kiệt tức giận thì người chịu thiệt vẫn là Tiêu Chiến. Hắn vẫn luôn cảm thấy những người tự cho mình là giỏi như Tiêu Chiến đã là rất đáng ghét, nhưng người mà vừa tự cho mình là giỏi, lại vừa tự cao tự đại như Vương Nhất Bác còn đáng ghét hơn vạn phần. - Năm đó gia đình cậu cũng quá mất mặt nhỉ, mẹ cậu chắc bị cậu làm cho tức lắm, mấy năm nay bà ấy đã chịu nổi chuyện cậu thích đàn ông chưa? - Đừng nhắc đến mẹ tôi. - Chuyện Tiêu Chiến ghét nhất trên đời là lôi người thân của anh ra để móc mỉa, dùng những từ khó nghe. - Từ ngày bị tôi lừa, tôi tưởng cậu phải thông minh ra chứ, cậu cũng rất đẹp trai, tại sao lại không đi quen một cô gái, cứ phải thích đàn ông, thật khiến người khác kinh tởm. 7 năm qua cậu có quen tên đàn ông nào không, lên giường chưa? - Lưu Minh Kiệt không ngừng dùng những từ ngữ khó nghe nhất để tra tấn tinh thần của Tiêu Chiến. - Cậu thích đàn ông như vậy mà, gương mặt của cậu quả thực cũng có thể thu hút được nhiều đàn ông, hay là mấy năm nay cậu vẫn không thể quên được tôi? - Lưu Minh Kiệt. - Tiêu Chiến nắm chặt đôi đũa đang cầm trên tay. - Cậu nghĩ loại người như cậu thì tôi sẽ phải quan tâm? Cậu nhìn lại cậu đi, cậu nghĩ vì ai mà tôi phải ngồi đây ăn những bữa cơm buồn nôn như vậy với cậu. Vì Vương Nhất Bác, vì Vương Nhất Bác , cậu nghe rõ chưa? Lưu Minh Kiệt bỗng nắm lấy cằm của Tiêu Chiến, bắt anh nhìn thẳng vào mặt hắn ta, khoảng cách giữa hai người quá gần. Từ phía Vương Nhất Bác chỉ có thể nhìn thấy giống như hai người bọn họ đang hôn nhau, bàn tay vô thức đã nắm chặt thành nắm đấm, vậy là kết thúc rồi phải không? Hết thật rồi đúng không? Nhưng Vương Nhất Bác không cam tâm, hắn đã xác định Tiêu Chiến là người mà mình muốn, hắn tuyệt đối không buông. " Xin lỗi Tiêu Chiến, em không muốn cùng người khác tranh giành nữa, anh chỉ được phép thuộc về một mình em thôi." Tiêu Chiến lớn bằng từng này, trừ những ngày còn bé thì từ lúc biết nhận thức đến giờ số lần khóc của anh cũng rất ít, một lần là lúc Hân Di chào đời, anh đã khóc vì quá sợ hãi, anh đã lo sợ em gái anh không thể đến với thế giới này, một lần là khi chuyện kia xảy ra, anh không khóc vì bị Lưu Minh Kiệt làm tổn thương, anh khóc vì anh đã làm những người thân nhất của anh đau lòng, một lần là thời gian khi ở nước ngoài gặp nhiều khó khăn, chưa thể quen được với mọi thứ. Còn lần thứ tư là bây giờ, anh cứ thế bật khóc như một đứa trẻ, cảm thấy rất nhớ người kia nhưng lại chẳng thể gặp, cảm giác rất muốn có Vương Nhất Bác ở bên cạnh ngay lúc này. "Vương Nhất Bác, anh nhớ em." ........................................................................ Ngày thi đấu với bên Honda càng lúc càng đến gần, Vương Nhất Bác vẫn như cũ chăm chỉ luyện tập, cố gắng hết sức, tuyệt đối không chủ quan, hắn nhất định phải thắng cái tên Lưu Minh Kiệt kia. Thỉnh thoảng người trong đội sẽ hay nhắc đến tên Tiêu Chiến, còn tiện thể mà trêu hắn mấy câu, nhưng những lúc đấy hắn cũng chỉ biết mỉm cười cho qua, vì cảm giác khi đó chính là xót xa đến không nói thành lời. "Cậu chủ. Thông tin cậu cần đã có." "Anh nói qua một chút đi." "Lưu Minh Kiệt - 28 tuổi, từng học ngành ứng dụng hóa học tại Đại Học Tây Nam Trùng Khánh, bố cậu ta là Lưu Giai Đức, là thương nhân giàu có, tham gia vào đội Honda khoảng 2 năm trước, đợt vừa rồi có cùng tham gia thi đấu với cậu chủ ở trận đua chung kết, về thứ 2." "Còn gì khác không?" "Cậu ta tham gia đánh bạc ở nước ngoài, nợ người khác mười triệu nhân dân tệ." "Được rồi cảm ơn anh." "Cậu chủ, còn....." Tiểu Mã còn chưa kịp nói hết mà đã bị Vương Nhất Bác tắt máy, vẫn còn một vài chuyện của cái người kia mà, cậu chủ nhà bọn họ lúc nào cũng như vậy. Thôi thì để vài hôm nữa hắn qua nhà sẽ mang cho cậu chủ. Vương Nhất Bác âm thầm tính toán, không phải cần tiền sao? Hắn có nhiều nhất chính là tiền. "Tiêu Chiến, em không dễ dàng buông ra vậy đâu." Nay chăm chỉ đăng hẳn hai chương cho mọi người, vì có thể là trong hai tuần tới sẽ không có chương mới đâu. Phải để tôi đi thi về đã, cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tôi, mọi người bình luận gì tôi cũng đọc hết á, chỉ là không thể rep hết được thôi. Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn. Đợi tôi đi thi về nha
|