Chưa đến 1 canh giờ, chuyện Vương gia nghỉ tại Tiêu Uyển viện của vị Vương phi thất sủng đã bay cao bay xa, phủ sóng toàn Tam vương phủ.
--------------
Vân Uyển viện
" Choang" "Rầm"
- A! Tiện nhân... kỹ nam đó đã dùng cách gì để quyến rũ Vương gia như vậy chứ? A! - Lưu Vân tức giận vừa gào thét vừa đập phá đồ.
Tố Hà lo lắng:
- Trắc... Trắc phi! Xin người bớt giận!...
- Bớt giận? Ngươi nghĩ ta làm sao mà bớt giận được đây? Vương gia đã từng hứa với ta sẽ không bao giờ động vào người huynh ta mà. Chắc chắn huynh ta đã giở trò quyến rũ, mê hoặc Vương gia. Khiến ngài trách móc ta, rồi lại còn đến chỗ huynh ta.
---------------
Vương gia liên tiếp nghỉ lại Tiêu Uyển viện nửa tháng. Thông tin đó khiến bao nhiêu cơ thiếp trong phủ ăn không ngon, ngủ không yên. Trung bình cứ mỗi ngày lại có mấy cái chén, cái bình bị đập vỡ.
Tại thư phòng Tam Vương phủ
- Vương gia! Chuyện của Vương phi, thiếp không hề cố ý. Xin chàng đừng giận thiếp nữa. Thiếp... thiếp rất sợ cảm giác chỉ có một mình như này.- Lưu Vân vừa nói vừa khóc.
Vương Nhất Bác không khỏi ngạc nhiên. Khi thấy Tiêu Chiến khóc, lòng hắn đau. Nhưng khi Lưu Vân khóc, hắn... lại chẳng có chút tư vị gì. Khẽ thở dài, hắn buông lời an ủi:
- Bổn vương không có giận nàng, là nàng nghĩ nhiều quá thôi. Nàng về trước đi, tối nay bổn vương sẽ qua Vân Uyển viện thăm nàng.
--------------
Tiêu Chiến nhàn nhã ngồi thưởng trà trong đình nghỉ mát ở hoa viên. Và thế là... anh lại một lần nữa trở thành Vương phi thất sủng khi gần hai tháng Vương gia không đặt chân đến Tiêu Uyển viện.
Anh nhếch miệng cười, theo như Tiểu Lệ nghe ngóng được thì thông tin anh thất sủng còn lan nhanh hơn cả tin anh được sủng ái. Khẽ đưa mắt nhìn về Vân Uyển viện ở phía Đông. Nếu không nhờ vị đó, thì sao thông tin bay xa như thế. Cũng may, anh chưa có điên mà trao thân cho hắn.
Uyển chuyển đứng dậy định rời khỏi hoa viên về
Tiêu Uyển viện thì xui xẻo gặp trúng nhóm cơ thiếp. Tiểu Lệ phúc thân hành lễ:
- Ngũ vị phu nhân cát tường!
Tiêu Chiến quét mắt nhìn bọn họ. Mỗi người đều dẫn theo một a hoàn nên tổng cộng trước mặt có mười người đông đúc.
Giọng nói điêu ngoa của Hiên Kế Ngọc vang lên:
- Vương phi cũng đi dạo đó sao? Ta lại còn tưởng, ngươi đang nghĩ cách phục sủng cơ đấy.
Tư Cầm vội tham gia:
- Thật là giống hồ ly tinh! May mà Vương gia tỉnh táo không bị sa vào.
An Hồng phu nhân cười nhạt:
- Cuối cùng thì vẫn thất sủng mà thôi!
- Còn chưa đầy một tháng đã lại thất sủng. Thật là khổ thân quá đi.- Thẩm Diệp phu nhân trào phúng nói.
- Không biết trong nửa tháng đó đã dùng cách gì của kỹ nam để quyến rũ Vương gia!- Gia Huân phu nhân cũng không quên nói vào.
Anh cười lạnh, phớt lờ lời nói khinh miệt của bọn họ:
- Thế chân của Ngọc Vũ phu nhân sao rồi? Ta là ta rất thích xem Ngọc Vũ phu nhân múa lắm nhé! Hay là tại đây múa một điệu đi?
Nàng ta mặt biến sắc không nói lên lời. Tiêu Chiến cảm thấy vui vẻ hơn, liền bảo với Tiểu Lệ:
- Mới sáng ra đã gặp chó sủa chắc là hôm nay xui xẻo lắm đây. Thôi mau mau về tránh gặp điểm xấu.
Gia Huân phu nhân thay mặt đám cơ thiếp, chỉ tay vào mặt Tiêu Chiến:
- Tiện nhân! Ai cho ngươi dám bảo bọn ta là chó hả?
Tiêu Chiến chớp chớp mắt ngây thơ vô tội nhìn Gia Huân:
- Ế! Ta xin thề với trời đất là ta chưa có nói tên ai là chó đâu nhá! Sao Gia Huân phu nhân lại giật mạnh thế? Tự nhận là mình kìa.
Bọn họ mặt hết đen lại trắng, anh cũng chẳng rảnh rỗi ở đây mở cuộc thi đấu võ mồm xem ai giành giải Quán quân. Anh bước về phía trước thì đột nhiên An Hồng phu nhân đưa chân ra định ngáng. Anh nhếch mép cười, dẫm thật mạnh lên chân An Hồng phu nhân khiến nàng ta thét lên đau đớn. Anh cứ ghì chặt cái chân xuống không có ý định bước ra. Cho chết! Ai bảo thích ngáng chân bổn công tử.
An Hồng phu nhân đau điếng người, gào thét:
- Tiện nhân! Ngươi mau bỏ chân xuống cho ta!
Lúc này Tiêu Chiến mới giả vờ như dẫm lên thứ gì đó, đưa ánh mắt áy náy nhìn An Hồng:
- Ai nha! Ta thấy mình dẫm lên cái gì êm êm rất sướng chân. Không ngờ lại là chân của An Hồng phu nhân. Hô hô. Nhớ kỹ lần này nhé! Đừng đưa chân ra khi người khác đang bước tới nha! Nếu có muốn khoe chân dài ý, thì đến Ỷ Lãnh các mà khoe.
Tiêu Chiến ngẩng cao đầu bước về phía trước với vẻ mặt bất cần đời.
---------------
- Vương phi! Ngũ vị phu nhân đang đi tới đây ạ!-
Tiểu Lệ thong thả bẩm báo. Nếu là trước đây, nàng sẽ rất lo lắng cho chủ tử, nhưng từ ngày chủ tử bị Tố Hà đẩy xuống nước đã không dễ bị bắt nạt như trước nữa.
Tiêu Chiến ừm một tiếng như đã biết, lại từ từ uống trà:
- Trà thượng hạng có khác! Rất ngon!
Tiểu Lệ tươi cười đáp:
- Trà này là Vương gia sai người đưa đến. Chứng tỏ Vương gia vẫn chưa quên người đâu.
Tiêu Chiến gật đầu, nói với Tiểu Lệ:
- Em mau đi tìm khoảng mười a hoàn, gia đinh trong Vương phủ tới đây. Nhớ không được là người trong Tiêu Uyển viện. Và phải làm cách nào đưa họ tới đây trước đám phu nhân kia là được!
- Vâng!- Tiểu Lệ lui xuống đi làm nhiệm vụ.
Tiêu Chiến lại lên tiếng:
- Người đâu! Bê một cái ghế, một cái bàn ra ngoài sân cho ta.
-------------
Một lúc sau
Tiểu Lệ dẫn theo hơn mười người tiến vào Tiêu Uyển viện chờ được phân phó. Tiêu Chiến uyển chuyển bước ra nhìn bao quát Tiêu Uyển viện một chút sau đó phân phó chỗ đứng cho bọn họ. Lại nhìn thời tiết đang nắng gay gắt nhấc mép cười một phát.
Xong xuôi, anh ngồi xuống bộ bàn ghế mình vừa cho người bê ra kê ở chỗ râm mất. Nhàn nhạt thưởng thức trà.
Lại qua một lúc nữa, đám cơ thiếp cũng rồng rắn lên mây mò tới nơi đây. Thấy họ đã bước vào sân, Tiêu Chiến đưa tay lên ngáp dài:
- Haizz! Các ngươi làm ta đợi mỏi mòn chờ mong đấy. Đi gì mà lâu vậy? Đo đường hả? Sao? Từ chỗ An Hồng phu nhân đi đến đây mất bao nhiêu mi-li-mét?
Bọn họ đều không ngờ Tiêu Chiến đã ngồi đó chờ sẵn, khẽ ngây người một lúc. Sau đó nhớ lại mối nhục hôm qua liền lấy lại khí thế. Thẩm Diệp phu nhân lên tiếng đầu tiên:
- Tiện nhân! Thấy bọn ta đến còn không...
Chưa đợi nàng ta nói hết câu, Tiêu Chiến đã lạnh lùng chỉ tay vào a hoàn thân cận của Thẩm Diệp phu nhân, nói:
- Chủ tử của ngươi ăn nói hỗn láo với bề trên. Nào có đạo lí kẻ thấp hơn gọi người trên mình là tiện nhân?Đã thế còn bắt ta phải tiếp đón? Ngươi mau vả miệng cho ta.
A hoàn đó sợ hãi, Thẩm Diệp phu nhân cũng biến sắc:
- Ngươi... ngươi dám vả ta sao? Ngươi có biết hôm qua Vương gia ngủ lại Diệp Uyển viện của ta không?
Tiêu Chiến cười lạnh:
- Chả trách hôm nay ngươi hống hách như vậy? Nhưng Vương gia ngủ lại chỗ ngươi là chuyện tối qua. Hôm nay ta vả miệng ngươi là việc của hôm nay. Liên quan gì đến nhau? A hoàn kia, ngươi có vả miệng chủ tử ngươi không thì bảo?
Mặt của a hoàn đó đầy vẻ khó xử. Anh cũng không định làm khó một a hoàn như thế, nhưng ai bảo lần trước cô ta đánh một a hoàn của Tiêu Uyển viện?
*còn tiếp*