Ở khoảng trống chính giữa, một nữ tử váy cam đang ngồi thổi sáo. Tiếng sáo du dương, trầm bổng khiến Tiêu Chiến... buồn ngủ.
Tiếng sáo ngừng, mọi người đồng loạt vỗ tay khen ngợi. Vương Nhất Bác cất lời:
- Tiếng sáo rất hay! Tài thổi sáo của Gia Huân tiến bộ không ít! Thưởng một vòng tay bảo thạch.
Tiêu Chiến khinh thường liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác. Hay? Anh nào có thấy? Anh chỉ thấy buồn ngủ thôi a! Đúng là cái đồ không biết gì!
Gia Huân phu nhân vui mừng vì Vương gia khen. Trong số bốn cơ thiếp vừa biểu diễn tài nghệ,chỉ mình nàng được Vương gia thưởng đồ.
Đang định tạ ơn thì phía bên kia truyền đến giọng nói:
- Chắc là trong ba tháng bị cấm túc, Gia Huân phu nhân đã tập thổi vất vả lắm nhỉ?
Cái chuyện cơ thiếp trong phủ đấu đá nhau là chuyện diễn ra như cơm bữa nên chẳng ai để ý. Nhưng Tiêu Chiến thì lại ngược lại. Anh hớn hở nhìn Thẩm Diệp phu nhân vừa nói ra câu đó.
Gia Huân phu nhân khẽ nhún người:
- Tạ ơn Vương gia khen thưởng!
Sau đó quay người trở về vị trí. Cái quay người đó cũng không quên vất lại cái lườm về phía Thẩm Diệp phu nhân.
Lưu Vân tươi cười:
- Thật là cảm ơn các muội đã biểu diễn tài nghệ làm giúp cho buổi sinh thần của ta hôm nay thêm đặc sắc. Hôm nào có dịp, mời các muội đến Vân Uyển viện chơi.
Tiêu Chiến cười lạnh. Chẳng biết bọn họ trổ tài cho bữa tiệc đặc sắc hay là tìm cách quyến rũ Vương Nhất Bác đâu? Từ khi họ hết thời hạn cấm túc, Vương Nhất Bác không ở Vân Uyển viện cũng ở Tiêu Uyển viện. Nào có để ý đến bọn họ? Hôm nay đương nhiên là cơ hội tốt nhất rồi!
Tiêu Chiến lập tức bị cắt đứt dòng suy nghĩ bởi một câu nói của Ngọc Vũ phu nhân:
- Hay là Vương phi huynh cũng trổ tài cho mọi người xem đi!
Tiêu Chiến cười nhạt:
- Ngọc Vũ phu nhân giỏi nhất là múa. Sao tối nay chưa thấy biểu diễn gì vậy?
Tiêu Chiến vui vẻ nhìn mặt Ngọc Vũ phu nhân biến sắc, hết xanh lại trắng. Nàng ta 1 lần đạp anh bị đánh ba mươi trượng, lần nữa thì do đến Tiêu Uyển viện gây sự cũng bị đánh hai mươi trượng nữa. Chịu năm mươi trượng này, nàng ta còn có thể múa sao? Đã hết lòng cứu chữa, không bị tàn phế là may rồi. Chỉ cần đến mùa đông, đôi chân đó sẽ đau nhức cho xem.
Nhưng hết Ngọc Vũ phu nhân, lại đến An Hồng phu nhân:
- Đúng rồi a! Vương phi huynh cái gì cũng giỏi, biểu diễn một chút cho mọi người ở đây mở mang tầm mắt đi!
Anh nghiến răng ken két, nghĩ cách thoát thân:
- Giờ ta đã đường đường là một Vương phi. Há có thể có người bảo ta biểu diễn là ta phải biểu diễn!
Lưu Vân nỉ non:
- Vương phi huynh nói cũng có lý, nhưng mà...dù gì hôm nay cũng là sinh thần muội. Huynh...có thể hạ mình một chút không?
Tiêu Chiến đang định buông lời phản đối thì mỹ nam bên cạnh gật đầu:
- Lâu rồi bổn vương cũng chưa có thấy ngươi trổ tài cái gì? Hay hôm nay biễu diễn chút đi.
Anh trừng mắt nhìn tên nam nhân bên cạnh. Hắn không nói thì ai bảo hắn câm? Ngồi im mà thưởng thức mỹ nhân vì mình mà đấu đá đi, xía vào chuyện của người ta làm gì?
Vương Nhất Bác đã lên tiếng như thế, Tiêu Chiến cũng không còn cách gì thoái thác. Vội suy nghĩ, xem mình nên làm gì bây giờ?
Đánh đàn? Thôi khỏi, đưa dao cho anh cắt dây đàn cho nhanh.
Vẽ tranh, viết chữ? Anh chỉ biết vẽ giun, viết rết thôi a!
Thổi tiêu, sáo? Có thổi hết hơi anh cũng không có làm được khúc nhạc đâu.
Trong đầu anh nảy ra một ý, cười gian xảo:
- Được thôi! Nếu mọi người đã muốn xem ta trổ tài, ta cũng không có ngại đâu.
Nói rồi anh bước ra chính giữa khoảng trống, sai người kê một cái bàn nhỏ. Bên trên bàn bày ra ba cái bát đổ lượng nước khác nhau. Bên cạnh là một đôi đũa.
Mọi người đều ngạc nhiên không biết anh sẽ làm gì. Vương Nhất Bác thong thả uống một ngụm rượu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nam tử phía dưới.
Tiêu Chiến cầm đôi đũa, vừa hát vừa gõ vào ba chiếc bát theo nhịp điệu:
- Happy birthday to you! Happy birthday to you! Happy birthday! Happy birthday day! Happy birthday day to you!
Tiêu Chiến hát xong, nhìn xung quanh một lượt. Tất cả đều ngẩn ngẩn ngơ ngơ, nhìn rất mắc cười.
" Phụt"
Vương Nhất Bác phun luôn ngụm rượu đang ngậm trong miệng, cười lớn. Tiếng cười đó kéo mọi người về thực tại. Ngọc Vũ phu nhân cười khinh miệt, nói:
- Tưởng thế nào? Vương phi huynh, huynh vừa hát cái gì thế vậy?
Tiêu Chiến chớp chớp mắt nhìn Hiên Kế Ngọc:
- Ngọc Vũ muội muội không hiểu gì sao?
Nàng ta cười đến chảy cả nước mắt:
- Đương nhiên... đương nhiên ta không hiểu rồi.
Tiêu Chiến thần bí ồ lên một tiếng rồi nói:
- Cũng phải ha! Chỉ những người thông minh nghe mới hiểu thôi.
Ngọc Vũ phu nhân cứng họng.
Tiêu Chiến quay lại nhìn Vương Nhất Bác và Lưu Vân:
- Vương gia, Trắc phi, hai người nghe hiểu chứ?
Hai bọn họ đồng loạt gật đầu, ngây ngốc nói:
- Hiểu, hiểu!
Anh nhếch mép cười, nếu họ nói không hiểu, chẳng khác gì tự nhận mình ngu cả.
Lại quay sang hỏi An Hồng phu nhân:
- Còn An Hồng phu nhân thì sao? Chắc không giống Ngọc Vũ phu nhân đâu nhỉ?
Nàng ta gật gù:
- Muội... Muội hiểu chứ!
Tiêu Chiến vỗ tay cái bốp:
- Được! Nếu An Hồng phu nhân hiểu thì xin mời lên đây hát lại.
Nàng ta biến sắc, không nói lên lời.
--------------
Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc. Tiểu Lệ khó nhọc dìu Tiêu Chiến, oán trách nói:
- Vương phi! Sao người lại uống nhiều như vậy chứ?
Tiêu Chiến phản bác:
- Nào có! Ta uống gần.. mười ly thôi chứ mấy? Nhưng mà... Tiểu Lệ nè...sao ta...thấy nóng quá vậy?
Vương Nhất Bác nhíu chặt lông mày, nhìn biểu hiện của Tiêu Chiến. Đang định tiến lên xem thế nào thì bị một bàn mềm mại giữ lấy.
Quay đầu lại thì là Lưu Vân. Nàng ta nở nụ cười dịu dàng, e lệ nói:
- Vương gia... Cũng không còn sớm nữa. Chúng ta về Vân Uyển viện nghỉ ngơi thôi.
Hắn khẽ quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến nhưng thấy y đã được Tiểu Lệ dìu đi xa thì khẽ ừm một tiếng cùng Lưu Vân đến Vân Uyển viện.
-------------
Vân Uyển viện
Lưu Vân phân phó Tố Hà sắp xếp người để đến Tiêu Uyển viện bắt đôi gian phu dâm phụ.
Chỗ xuân dược Tố Hà mua đó, nàng đã cho người bỏ vào rượu của huynh ta. Còn sợ huynh ta không uống rượu nên cho cả vào thức ăn. Nàng không tin lần này không thể hại được huynh ta.
Xoay người đi vào phòng thì thấy Vương gia đang ngồi thất thần bên mép giường. Nàng thướt tha đi tới:
- Vương gia! Để thiếp hầu hạ ngài nghỉ ngơi.
Vương gia ừ một tiếng, đứng dậy để nàng cởi y phục.
Chỉ sợ đêm dài lắm mộng!
*còn tiếp*