Kiếp Đoạn Trường
|
|
Qủa như những gì Mạnh Toàn nói, chưa đấy năm phút sau xe đã dừng lại trước một quán kem trên vỉa hè. Trong quán có năm người thanh niên đã ngồi đợi sắn ở đó. – Làm chi mà lâu thế cha nội? – Thấy Mạnh Toàn xuất hiện, một trong năm tên lên tiếng trách móc – Làm tụi này ngồi đợi thối cả mông rồi đây nè. – Chúng bay thông cảm. Còn phải đợi em trai tao tắm táp xong thì tao mới đi được chứ. Khánh Dương, ngồi xuống đây đi em! Vừa nói Mạnh Toàn vừa kéo ghế cho Khánh Dương ngồi xuống. Một tên bạn nhìn Khánh Dương rồi hất hàm qua phía Mạnh Toàn: – Em trai ông thật đó hả? Đẹp trai quá à nha! Một tên khác lên tiếng: – Nghe lời thằng Toàn thì chỉ có nước rang thóc giống lên mà ăn. Thôi, chỗ bạn bè có chi mà phải giấu. Người yêu thì cứ nói là người yêu, ai cười đâu mà sợ? – Bọn mày đừng có điên. Em trai tao đó, người yêu người đương chi? – Vậy không phải người yêu mày à? Nếu vậy thì mày làm mối em trai mày cho tao đi! Kèm theo câu nói đó là một cái nhéo mắt và một cái véo nhẹ đầy tình cảm lên mặt Khánh Dương. Ngay lập tức Mạnh Toàn gạt tay hắn xuống, nghiêm giọng: – Chúng mày đừng làm thế, em nó sợ. Tức thì cả bọn cười ồ lên vui vẻ: – Thấy chưa? Chửa động đến đã nổi máu ghen, thế mà bày đặt em trai, em trai. Lòi cái đuôi heo ra rồi ông nội. Khánh Dương không nói gì, mỉm cười đỏ mặt. Tình cảm và sự quan tâm đặc biệt của Mạnh Toàn dành cho cậu, cậu biết chứ. Và trong trái tim cậu có thể nói đã nhen nhóm một tình cảm dành cho Mạnh Toàn, chỉ là cậu muốn nuôi dưỡng tình cảm đó, chờ một ngày nó thật sự lớn lên, chờ một ngày Mạnh Toàn thổ lộ trực tiếp với cậu một lời ” Anh yêu em ” nồng cháy. – Ê Toàn, vụ thằng cha Hưng ông tính sao? – Một tên bạn hất hàm về phía Mạnh Toàn hỏi. – Kệ bà nó! – Mạnh Toàn trả lời một câu ngang tàn. – Không kệ được đâu – Tên bạn vừa nãy lại nói – Thằng cha Hưng này ghê lắm đó. Hôm nọ nó bắn tin với tụi này là nếu nhìn thấy ông ở đâu nó sẽ băm ông ở đó. – Thôi đi. Tao không muốn nhắc đến chuyện này ở đây. – Bộ ông tưởng tụi này thích nhắc đến chuyện chết tiệt này lắm hay sao? – Một tên bạn khác nói – Chúng tôi thành thật lo cho ông nên mới muốn bàn bạc với ông để tìm hướng giải quyết thôi. Tự dưng nghe được những câu nói khá căng go và nhìn những nét mặt hiện rõ sự lo lắng, ái ngại của Mạnh Toàn cũng như năm người bạn kia, Khánh Dương mập mờ nhận ra giữa Mạnh Toàn và tên Hưng gì đó hẳn là có chuyện gì đó vô cùng hệ trọng và khó giải quyết. Sắc mặt cậu ngay lập tức chuyển sang lo lắng. – Uả, có… có chuyện gì vậy mấy anh? – Cậu ngước ánh mắt sợ hãi nhìn Mạnh Toàn cùng năm người bạn kia, chờ đợi một câu trả lời. – Không có chi đâu em. – Mạnh Toàn mỉm cười vỗ vai Khánh Dương – Ăn kem đi em. Kem chảy nước hết rồi kìa. Nghe lời Mạnh Toàn, Khánh Dương múc một thìa kem cho vào trong miệng nhưng tận sâu trong trái tim cậu thật sự đang hiện lên một nỗi lo vô cùng lớn. – Ê, Toàn, ông nhìn xem! – Một tên bạn hích nhẹ vào tay Mạnh Toàn. Theo phản xạ, Khánh Dương cũng ngước mắt nhìn lên. Bên kia đường, một người đàn ông trung niên thân hình vạm vỡ, mặc đồ đen, đeo kính đen, lủng lẳng trên cổ chiếc vòng bạc to tổ bố cùng với hai tên khác đang tìm cách sang đường. Rõ ràng đây là dân giang hồ thứ thiệt. – Vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo xuất hiện. Cha bà nhà nó! – Một tên bạn của Mạnh Toàn chửi thề. Chưa đầy một phút sau tên Hưng cùng hai tên còn lại đã đứng trước mặt bảy người. Nhìn Mạnh Toàn, tên Hưng nhếch mép cười mỉa: – Anh cứ tưởng nhóc con biến thành giun chui xuống đất rồi chứ? Không ngờ vẫn còn có thể ngồi đây ăn kem một cách thản nhiên quá ta? Mạnh Toàn cũng nhìn tên Hưng mỉa mai: – Mày tưởng mày là ma cà rồng hay sao mà tao phải sợ mày. Giờ gặp tao rồi có chuyện gì thì nói toẹt con mẹ nó ra đi! Tên Hưng gật đầu: – Được. Mày thẳng thắn lắm, tao rất thích. Nhưng tao nghĩ chắc mày chưa đến nỗi mất trí mà phải bắt tao khơi lại mọi chuyện đúng không? – Tưởng tìm tao có chuyện gì hóa ra vẫn là tiền. Tao chưa có. Đợi bữa khác đi! Ngay lập tức tên Hưng cau mặt lại. Hắn túm lấy cổ áo Mạnh Toàn và trừng mắt: – Cái gì? Chưa có? Mày đùa tao đó phải không? – Anh Hưng, xin anh đừng nóng – Một trong số năm người bạn của Mạnh Toàn thấy vậy vội và cầm lấy tay tên Hưng, nhẹ nhàng – Xin anh thư thư cho thằng Toàn ít bữa để nó thu xếp. Anh biết đấy, 500 triệu đâu phải con số nhỏ? – Mày tránh ra! – Tên Hưng quát – Đừng có chõ mõm vào chuyện của tao và nó! Vẫn túm chặt ngực áo Mạnh Toàn, hắn gườm gè: – Sao? Oắt con? Tính sao đây? – Tao chưa có. Cho tao một tuần nữa đi! – Một tuần à? Mày khất tao đã cả một tháng nay rồi đó. Xem ra mày chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ đúng không? – Mày dù giết tao ngay bây giờ tao cũng chưa thể có được số tiền đó. Nếu thích mày cứ giết tao đi. – Giết mày? Nực cười! Giết mày thì ai trả tiền tao? Bộ mày nghĩ cái mạng chó của mày đáng giá 500 triệu chắc? Được. Tao cho mày một tuần nữa nhưng mày phải giao cho tao một thứ để làm tin! – Thứ gì? Không trả lời, tên Hưng hất hàm ra hiệu cho hai tên đi cùng. Ngay lập tức hai tên sấn tới, một tên đè đầu Mạnh Toàn xuống bàn, một tên chộp lấy tay anh, thô bạo tách ngón tay trỏ ra ngoài rồi rút ra một con dao nhỏ. Khánh Dương tái mặt. Bọn chúng sẽ… – Không! Đừng! Các anh đừng làm vậy! – Qúa sợ hãi, Khánh Dương hét lên rồi lao tới giữ chặt lấy bàn tay Mạnh Toàn – Các anh… các anh không được chặt anh anh ấy! Là giọng nói ngoài Bắc. Tên Hưng ngạc nhiên. Hắn cúi xuống nhìn mặt Khánh Dương. Một tia sáng thật khác lạ và cũng thật nham hiểm lóe ra từ cặp mắt một mí sắc như cáo. Hắn mỉm cười rồi vẫy tay ra hiệu cho hai tên cận vệ thu dao về. – Nhóc, nhóc là gì của thằng Toàn mà van xin cho nó? Không để Khánh Dương phải trả lời, Mạnh Toàn nói thẳng: – Cậu ấy là em trai tao. – Nhìn cũng đẹp trai đó. – Tên Hưng gật đầu – Với sắc đẹp này tao nghĩ nó đáng giá 500 triệu đấy Toàn à. Đi cùng với câu nói đó là cái véo nhẹ lên má Khánh Dương. Ngay lập tức Mạnh Toàn nhào tới gạt tay hắn xuống một cách thô bạo: – Đừng có động vào Khánh Dương! – Mạnh Toàn gần như hét lên – Em trai tao không phải món hàng để chúng mày nói ra câu khốn nạn đó! Tên Hưng mỉm cười: – Nhìn cách cư xử của mày tao biết mày và nó chẳng phải là anh em gì hết. Yêu nhau thì nói con mẹ nó ra là yêu, làm quái gì mà phải giấu diếm? – Việc đó chẳng liên quan gì đến mày! – Nhưng 500 triệu tiền cá độ bóng đá của mày thì lại liên quan tao và chưa biết chừng tính mạng mày cũng liên quan tới tao đấy. Thôi thì dù sao cũng là chỗ anh em, bằng hữu cũ, với lại nể mặt cậu nhóc đẹp trai ở đây tao tha cho mày một lần. Tuần sau nhớ gom đủ 500 triệu mà chồng ra trước mặt tao. Bằng không sẽ không phải là một ngón tay mà là cả một cánh tay của mày đấy. – Thằng khốn! Cút con bà mày đi! – Mạnh Toàn thẳng thừng nhổ toẹt một bãi nước bọt xuống đất. Ngoắc tay ra hiệu cho hai tên đi cùng rút lui, trước khi đi, tên Hưng còn ghé mặt lại thì thầm vào tai Khánh Dương một lời đầy ẩn ý: – Anh nghĩ nhóc có thể cứu được Mạnh Toàn trong hoàn cảnh này đấy, nhóc xinh trai ạ! Nói rồi hắn ngạo nghễ cười vang rút lui khỏi quán. Sắc mặt Mạnh Toàn cùng năm người bạn đỏ căng lên giận dữ. Riêng Khánh Dương thì mặt tái đi lo sợ. Một người như từng trải và thông minh như cậu thừa hiểu tên Hưng khốn nạn này muốn gì. ****************************************************************
|
– Anh Toàn, anh cá độ bóng đá và thua tên Hưng 500 triệu cơ à? – Ngồi sau xe, Khánh Dương hỏi nhỏ. – Ừ. – Mạnh Toàn buông một câu vô cảm. – Vậy anh tính sao? – Anh chưa biết. – Cô Hoa có biết chuyện này không? – Bả biết để mà băm anh ra à? – Những 500 triệu, anh lấy đâu mà trả tên Hưng? – Kệ bà nó! – Nhưng… nhưng tên Hưng nói… – Anh đã bảo kệ bà nó. Thôi, chuyện của anh em không nên quan tâm làm cái gì. Anh xin lỗi! Hôm nay muốn khao em một bữa kem vui vẻ mà mọi chuyện lại xảy ra như thế. – Hay là anh… – Sao em? – Anh báo công an đi! – Nhóc ngốc. Mọi chuyện đâu có đâu vào đâu mà báo công an. Huống hồ anh là dân chơi dám làm dám chịu. Mà nhóc nghĩ công an dễ dàng giải quyết vụ này sao? Có khi vừa mới mở miệng ra chúng đã còng tay anh vô tù vì tội tụ tập cá độ ấy chứ. – Nhưng mà tên Hưng… Nếu một tuần nữa… – Không sao đâu mà Dương. Mà thôi, chuyện của anh em đừng nghĩ nhiều làm gì cho mệt. Quên nó đi nha! Ha! – Mạnh Toàn quay lại hất hàm cười toe toét với Khánh Dương. – Dạ! – Khánh Dương cũng gượng lên một nụ cười trên mặt rồi ôm chặt lấy Mạnh Toàn. Nhưng từ sâu trong trái tim cậu đang rộn rã đập lên những cơn sóng ngầm vô cùng lớn. ****************************************************************** Chiều hôm sau, khi Khánh Dương đang rửa bát thì một người đàn ông bước đến gần. Ngẩng mặt nhìn lên, cậu hốt hoảng, mặt tái đi khi nhận ra tên Hưng hôm trước. – Anh… anh đến đây làm gì? – Đừng sợ mà nhóc. Anh đến là để nói chuyện với nhóc. – Giữa tôi với anh chẳng có chuyện gì để nói cả. Anh mau ra khỏi đây bằng không tôi la lên đó. – Có chuyện chứ nhóc. Chuyện của Mạnh Toàn. Lẽ nào nhóc không muốn bàn chuyện của Mạnh Toàn với anh? Nghe đến đây Khánh Dương hít một hơi sâu như để lấy can đảm rồi gật đầu: – Được. Mình đi đâu nói chuyện? – Ra quán nước mía bên kia đường đi. Quán đó hiện đang vắng khách. Hai cốc nước mía đặt nhẹ lên bàn. Khánh Dương hỏi ngay: – Rốt cuộc thì anh muốn gì mới chịu bỏ qua chuyện này cho Mạnh Toàn? – Bỏ qua á? – Tên Hưng cười – Năm trăm triệu của anh, anh có thể dễ dàng bỏ qua sao? – Nhưng anh Toàn không thể lấy đâu ra 500 triệu để trả anh ngay lập tức. – Đó là chuyện của nó, anh không quan tâm. – Nhưng… nhưng nếu anh Toàn không có để trả cho anh ngay trong tuần tới thì sao? – Thì như những gì nhóc đã nghe, anh sẽ lấy một cánh tay của nó. – Anh mà động đến anh Toàn thì pháp luật cũng sẽ không tha cho anh đâu. – Pháp luật? – Tên Hưng nhếch mép cười – Đừng có dùng hai chữ pháp luật để hù dọa xã hội đen nhóc nhá. Nhóc thật ngây thơ. – Anh… anh dám làm thật hả? – Đây, nhóc xem thử đi! Nói rồi tên Hưng tự xé toạc mảnh áo trên người. Qua vết rách, Khánh Dương thấy trên ngực hắn một vết sẹo sâu hoắm chạy dài từ vú trái xuống đến tận rốn. Đây rõ ràng là sẹo của một vết chém không hề nhẹ. – Anh… anh… – Khánh Dương thật sự thấy khủng khiếp khi nhìn vào vết sẹo đó. – Thành tích xã hội đen của anh đó. Nói cho nhóc nghe, anh đã vô tù ba lượt, có lượt kéo dài đến năm, bảy năm. Đó còn là chưa kể đến những đợt tạm giam hay xử phạt hành chính. – Anh… – Vì vậy so với vết sẹo để đời này nhóc nghĩ anh có thể lấy đi một cánh tay của thằng Toàn không? – Thôi được rồi. Tôi tin anh nói được làm được. Vậy rốt cuộc anh hẹn tôi ra đây để nói gì. Anh nói mau đi. – Thì ra đây để bàn cùng nhóc cách buông tha cho Mạnh Toàn. – Anh cứ nói thẳng. – Được. Vậy anh nói luôn. Anh thấy nhóc rất đẹp trai, nếu nhóc chịu làm người của anh thì anh sẽ xóa hoàn toàn 500 triệu cho Mạnh Toàn. – Thế nào là người của anh? – Nhóc sẽ không ở nhà Mạnh Toàn nữa. Nhóc sẽ đi theo anh, là người của anh, bên anh mọi lúc mọi nơi. – Có nghĩa là tôi tự bán tôi cho anh để cứu Mạnh Toàn? – Không! Không! Nhóc đừng dùng từ bán nghe mất hết tình cảm. Nhóc là người, đâu phải là hàng hóa đúng không? Huống hồ nhóc đẹp trai thế này anh đảm bảo với nhóc nếu nhóc theo anh anh sẽ cưng chiều nhóc hết mực, sẽ mua sắm cho nhóc mọi thứ nhóc muốn. Nói theo kiểu Trung Quốc là nhóc sẽ mãi mãi được tận hưởng một cuộc sống vinh hoa phú quý. – Anh cho tôi thời gian được không? Tôi cần suy nghĩ. – Được. Nhóc muốn suy nghĩ bao lâu? – Hôm nay là thứ ba. Thứ ba tuần sau tôi sẽ trả lời anh. – Ok. Danh thiếp của anh đây, nhóc giữ lấy có gì phone cho anh ngay lập tức. – Được. – Đón tấm danh thiếp trên tay tên Hưng, Khánh Dương nói tiếp – Trong một tuần ấy anh phải tuyệt đối không được gây khó dễ gì cho anh Toàn hết. – Được. Anh hiểu chứ. Thôi, nhóc cứ suy nghĩ đi. Chào nhóc! – Khánh Dương, thôi để đó đừng lau dọn nữa, vô phòng anh anh có cái này tặng em nè. Chưa để Khánh Dương kịp trả lời, Mạnh Toàn đã nhanh lẹ kéo tay cậu vào phòng riêng. – Anh làm cái gì vậy? Em đang dọn nhà mà. Tặng em cái gì thì để lát nữa tặng đi. Em không làm xong thế nào cũng bị cô mắng cho coi. – Hi hi. Mẹ anh mà mắng em thì anh sẽ mắng mẹ anh một trận. Khánh Dương phì cười: – Anh đúng là đồ bất hiếu. Nào. Tặng gì em thì tặng lẹ đi để em còn ra làm tiếp. – Em nhắm mắt vô đi! – Lại còn phải nhắm mắt nữa hả? – Ừ. Phải nhắm mắt lại mới bất ngờ. Khánh Dương mỉm cười nhắm mắt lại rồi chìa tay ra. Rất nhẹ nhàng Mạnh Toàn đặt một chiếc hộp nhỏ lên lòng bàn tay Khánh Dương rồi cất giọng hát: ” Happy birthday to you Happy birthday to you Happy birthday, happy birthday Happy birthday to you.” Khánh Dương mở mắt, kinh ngạc: – Anh… sao… sao anh biết hôm nay là sinh nhật em? – Em trai anh, dĩ nhiên anh phải biết ngày sinh nhật rồi. Khánh Dương mỉm cười, trong tim đập rộn lên những nhịp hạnh phúc. – Em cảm ơn anh! Để em bóc quà nhá! – Ừ. Em bóc đi. Anh muốn nhìn thấy em bóc quà. Một lớp giấy bọc màu hồng nhẹ nhàng được bóc ra. Bên trong lớp giấy là một cái hộp nhỏ màu đỏ thắm. Mở nắp hộp, Khánh Dương không dám tin vào mắt mình nữa. Là một chiếc nhẫn vàng có gắn mặt đá vô cùng tinh xảo. – Anh… sao lại… – Khánh Dương, anh yêu em! Đồng ý làm người yêu anh nhé! Hai tay Mạnh Toàn siết chặt lấy hai tay Khánh Dương, chân tình chờ câu trả lời mà anh mong ước. Tim Khánh Dương đập rộn lên. Môi cậu mấp máy rồi nhoẻn cười: – Em… em đồng ý! Hai mắt Khánh Dương, hai mắt Mạnh Toàn nhìn xoáy vào nhau, đẹp long lanh như cặp mắt của hai vị thiên thần. Biết bao niềm vui, niềm yêu thương, niềm hạnh phúc như hòa quện với nhau trong hai ánh mắt ấy rồi truyền đến hai trái tim yêu, bắt nó phải đập rộn lên những nhịp tình cuồng nhiệt. – Khánh Dương, anh vui quá! – Vẫn siết chặt hai bàn tay Khánh Dương, Mạnh Toàn nói trong hạnh phúc – Anh thật không ngờ lại được em đồng ý nhanh như vậy. Anh cứ tưởng… – Ngốc! Anh tưởng em từ chối chứ gì? – Không! Anh cứ tưởng em sẽ nói một câu là anh cho em thời gian để suy nghĩ. – Ai bảo anh quan tâm và đối xử tốt với em quá làm chi? Hay là em từ chối nhá! – Không được! – Giơ tay véo mũi Khánh Dương, Mạnh Toàn nheo mày – Lời đã nói ra thì không thể rút lại được. Từ giờ trở đi em đã chính thức là người yêu của anh rồi đó. Nào, đưa tay đây anh đeo nhẫn vô cho. Khánh Dương mỉm cười nhìn chiếc nhẫn nhẹ nhàng được đeo trên ngón tay mình. Giá như cậu có tiền chắc chắn cậu cũng sẽ mua rồi trao cho Mạnh Toàn một chiếc. – Đẹp lắm đó Khánh Dương! Em thích không? – Dạ thích! – Tốt rồi! Từ giờ trở đi em đã chính thức làm người yêu anh. Anh sẽ ở bên em, chở che cho em và sẽ mang lại cho em một cuộc đời hạnh phúc. – Dạ! Khánh Dương mỉm cười nhìn chiếc nhẫn lấp lánh trên tay. – Khánh Dương này, anh đã quyết định rồi. – Quyết định gì anh? – Anh đã quyết định không chơi bời lêu lổng nữa. Hôm qua anh đã xin được việc làm trong công ty cua đông lạnh xuất khẩu rồi. Từ mai trở đi anh sẽ đi làm, sẽ kiếm tiền nuôi em. Rồi mai mốt chúng ta sẽ mua nhà, sẽ ra ở riêng. Cả anh với em sẽ là một gia đình hạnh phúc. – Hi hi, là anh nói đó nha. Nhất định anh không được chơi bời lêu lổng nữa đó. – Ok luôn, hoàng tử của anh! – Mạnh Toàn, anh yêu em nhiều đến bao nhiêu? – Sao? Em còn chưa tin tình cảm của anh hả? Ừm… Anh yêu em rất nhiều, rất nhiều luôn. Nhiều như cát trên sa mạc, như nước dưới biển Đông vậy đó. – Trả lời lãng xẹt. Em muốn anh nói chân thực kia. – Thì anh yêu em rất nhiều. Vì em anh có thể nhảy vô hang hùm miệng sói. Vì em anh sẵn sàng đánh đổi cả mạng sống của anh. Nghe Mạnh Toàn nói vậy, Khánh Dương mỉm cười. Trên đôi mắt tuyệt đẹp, những giọt nước mắt long lanh trào ra, chảy xuống má. – Em sao thế? Sao lại khóc vậy? – Khẽ đưa tay lên má Khánh Dương lau đi những giọt nước mắt, Mạnh Toàn ngạc nhiên. – Dạ không có gì. Tại em cảm động quá thôi. – Em đúng là… Hạnh phúc quá cũng khóc, đau khổ quá cũng khóc. Anh thật hết hiểu nổi em. – Dạ! – Sắc mặt Khánh Dương buồn buồn. – Em sao thế? Có chuyện gì không vui à? – Dạ không ạ! Anh Toàn này, có thật vì em anh sắn sàng đánh đổi cả mạng sống của anh không? – Điều đó là chắc chắn. Nếu em không tin anh có thể thề. – Dạ thôi, không cần đâu, em tin anh mà. – Vậy thì thưởng cho anh một nụ hôn nhá! Mạnh Toàn cười toe toét rồi ghé mặt lại hôn lên má Khánh Dương một nụ hôn thật ngọt. – Anh thật là hạnh phúc, hoàng tử của anh! Thôi đợi anh đi tắm rồi anh chở em đi ăn kem để ăn mừng chuyện vui này nhá! Yêu em nhiều lắm! Mạnh Toàn nói rồi vui vẻ huýt sáo bước vào trong phòng tắm. Khánh Dương khẽ đưa tay lên má, nơi nụ hôn của Mạnh Toàn vừa chạm tới, lòng cậu thắt lại một nỗi đau. ” Anh Toàn, anh có thể đánh đổi cả mạng sống của anh vì em, lẽ nào em không thể?” Nghĩ đến đây nước mắt Khánh Dương trào ra, chảy xuống má.
|
– Khánh Dương, anh đi làm về rồi này! Khánh Dương ơi! Uả, mẹ, Khánh Dương đâu hả mẹ? – À, sáng nay nó nói trong người không khỏe nên xin mẹ cho nghỉ buổi sáng. Chắc nó đang nằm trong phòng ấy, con vô với nó đi! – Dạ! Hi hi! Mạnh Toàn cười toe toét rồi hớn hở chạy vào phòng Khánh Dương. Cô Hoa lắc đầu cười mỉm: – Cái thằng thật là… Đi làm thì chớ chứ cứ về đến nhà là Khánh Dương, Khánh Dương. – Khánh Dương, em mệt hả? Có sao không? Anh đi làm về rồi nè! – Ơ, đâu rồi? Khánh Dương ơi! Khánh Dương ơi! Cả căn phòng vắng lặng. Trên bàn, hộp nhẫn đỏ thắm cùng một tờ giấy nằm lẻ loi lạnh lẽo. Sắc mặt Mạnh Toàn tái đi. Tim anh như bỗng dưng bị một sợi dây vô hình thiết chặt lại. Nghẹt. Đau. Trên tay anh tờ giấy Khánh Dương để lại run lên lẩy bẩy. Những giọt nước mắt rơm rớm quanh mắt anh rồi đua nhau trào xuống má, nhỏ xuống nét chữ vốn đã ướt nhoèn vì nước mắt của Khánh Dương. ” Anh Toàn ơi, em xin lỗi! Em biết anh yêu em nhiều, nhiều lắm. Và em biết anh vô cùng đau khổ khi đọc được lá thư này. Nhưng anh ơi, cho em xin lỗi! Anh ơi! Em phải đi đây! Em ngàn lần xin lỗi anh, ngàn lần tạ lỗi anh vì em đã không thể ở bên anh nữa, không thể giữ đúng lời hứa là sẽ trọn đời ở bên anh, cùng anh xây dựng một gia đình hạnh phúc như lời anh mong muốn. Anh Toàn ơi, em biết anh yêu em nhiều. Vì em anh đã không chơi bời nữa. Vì em anh đã tìm cho mình một công việc để kiếm tiền lo cho tương lai hai đứa về sau. Vì em anh có thể hi sinh cả tính mạng của mình để em được sống. Tình cảm ấy, tình yêu ấy của anh quả là đã làm cho em vô cùng cảm động. Em đã nhận lời yêu anh. Em đã nghĩ với tình yêu sâu đậm của anh, chắc chắn anh sẽ bảo vệ được em và cho em một cuộc đời hạnh phúc. Nhưng anh ơi, em xin lỗi, dường như em đã lầm. Mấy hôm nay trong khi anh đi làm em đã tình cờ quen được một người đàn ông mới. Người ta giàu có lắm anh à, có taxi, có nhà lầu, có điện thoại mười mấy hai mươi triệu… Người ta cũng nói thật lòng yêu em và đã mua cho em không biết bao nhiêu là đồ dùng quý giá. Ở bên người ta, em thật sự được quan tâm, được chiều chuộng, được tất cả những gì mình thích. Người ta hứa sẽ đón em sang Canada, tặng em hẳn một biệt thự lớn nơi đất nước này. Được người ta quan tâm chiều chuộng, nâng niu như một bảo vật trong tay em mơ hồ nhận ra hình như em đã lầm khi đón nhận tình cảm của anh. Anh yêu em thật đấy nhưng anh ơi, em xin lỗi, điều kiện kinh tế của anh so với người ta khác xa một trời một vực. Em yêu người ta em sẽ có tất cả những gì mình muốn. Bởi vậy anh Toàn ơi, em xin lỗi! Em chỉ là một chiếc bánh giữa dòng. Nơi nào tốt, nơi nào thật sự giàu sang với em thì em chọn. Nếu anh thật lòng yêu em thì anh sẽ hiểu và mừng cho quyết định của em đúng không anh? Anh đã biết quá khứ của em là một gã trai bao đầy tởm lợm. Trai bao mà, cứ đâu có tiền, cứ đâu giàu sang hơn là em ở. Còn tình cảm của con người dành co em. em tôn trọng lắm, em nâng niu lắm, nhưng thật lòng mà nói đối với em tình cảm không bằng tiền. Em xin chân thành cảm ơn anh suốt ba năm qua đã giúp đỡ em, đã yêu thương em vô hạn. Tình nghĩa ấy kiếp sau em xin đền đáp. Anh hãy quên em đi, hãy quên thằng trai bao hư hỏng này rồi tìm cho mình một hạnh phúc mới. Có như vậy ở bên người ta em cũng mừng vui cho anh, cũng nhìn anh mãn nguyện. Chiếc nhẫn anh tặng em em trả lại cho anh đó. Trên tay em bây giờ đã đeo nhẫn kim cương rồi, đẹp lắm cơ anh ạ. em không cần chiếc nhẫn đó nữa đâu. Thôi, em đi đây anh. Đừng giận em anh nhá! Em xin lỗi anh rất nhiều! Em trai anh Dương Trần Khánh Dương. ” Từng lời lẽ trên lá thư như từng lưỡi dao phũ phàng cứa đứt tim Mạnh Toàn. Anh mỉm cười trong nước mắt: – Tiền ư? Nhẫn kim cương ư? Biệt thự ư? Khánh Dương! Sao em lại có thể viết ra những lời này? Em là hạng người như thế sao? Em nghĩ anh không hiểu em sao? Em lừa được ai chứ? Cả tờ giấy nhàu nát trong tay Mạnh Toàn. Anh lao ra khỏi nhà với tất cả sự u uất, sợ hãi và đau khổ. – Nhóc, cuối cùng thì nhóc cũng đồng ý theo anh. Anh vui lắm đó. – Tên Hưng nhìn Khánh Dương, mỉm cười mãn nguyện. – Bộ anh tưởng tôi còn sự lựa chọn nào khác ư? – Giọng Khánh Dương khàn đặc. – Tôi yêu Mạnh Toàn. Tôi không thể nhẫn tâm nhìn anh lấy đi một cánh tay của anh ấy. – Nhóc quả là một con người có trái tim cao cả. Anh vô cùng cảm phục. Thôi được rồi, mau lên xe đi nhóc. – Tên Hưng nói rồi mở cánh cửa taxi. – Có thật từ giờ trở đi anh không bao giờ gây khó dễ cho anh Toàn nữa không? – Điều đó là đương nhiên mà nhóc. Nếu nhóc không tin anh có thể thề. Anh mà làm gì xấu cho Mạnh Toàn thì ra đường anh sẽ bị container tông, chết không nguyên xác. – Thôi được rồi, tôi tạm tin anh. Nhưng có một điều anh nên biết, dù anh có được thân xác tôi nhưng anh sẽ không bao giờ chiếm hữu được trái tim tôi đâu. – Cái đó thì chưa chắc nhóc à. Anh vô cùng nhiều tiền, anh không tin tiền không thể mua được trái tim của nhóc. Nào, nhóc lên xe đi! Nhìn cánh cửa xe đang rộng mở chào đón mình, Khánh Dương bỗng giật mình ớn lạnh. Là cánh cửa taxi nơi dẫn cậu đến tột đỉnh của vinh hoa phú quý hay là cánh cửa địạ ngục đẩy cậu đến tột cùng của sự khổ đau. Câu trả lời này cậu biết. Bỗng: – Khánh Dương, em dừng lại! Giọng Mạnh Toàn thét lên cháy ruột. Chưa kịp nhìn lại thì cánh tay cậu đã bị Mạnh Toàn chộp lấy, thô bạo lôi ngược lại về sau. – Em làm cái gì vậy hả? – Mạnh Toàn gào lên – Tại sao em lại đi theo hắn? – Em … – Nhìn vẻ đau khổ tột cùng của Mạnh Toàn, Khánh Dương đau đớn, nước mắt trào ra – Em… em xin lỗi! – Em nói đi! Sao em lại bỏ anh? Sao em lại theo hắn? – Hai tay Mạnh Toàn thô bạo nắm chặt hai vai Khánh Dương, điên cuồng giậu mạnh. – Vì… vì… vì anh Hưng nhiều tiền. Em… em theo anh ấy em sẽ có cuộc đời hạnh phúc. – Tiền à? Ha ha ha ha! – Mạnh Toàn nghễu nghện cười vang như một thằng khùng – Em nghĩ anh là ai mà em có thể nói ra cái lí do nực cười như vậy hả? Nói đi! Tất cả là vì cái gì? – Em… em… – Là mày? – Hai mắt Mạnh Toàn trợn trừng lên như mắt thú. Anh túm chặt lấy ngực áo tên Hưng rồi nghiến răng đấm một quả ngang mặt hắn. Cú đấm với tất cả sự giận dữ và đau khổ làm tên Hưng ngã lăn ra vệ đường xì máu mũi. – Là mày đã uy hiếp Khánh Dương đúng không? Là mày đã dùng 500 triệu để buộc Khánh Dương làm cái chuyện khốn nạn này! Hôm nay tao phải giết mày không thì tao không đáng làm người nữa! Mạnh Toàn lại gào lên rồi xông vào tên Hưng dùng nắm đấm, dùng khuỷu tay tới tấp giáng vào mặt, vào ngực hắn. – Tao giết mày! Thứ đồ ác ôn! Thứ đồ cầm thú! Tao giết mày! Mặt mũi tên Hưng tối sầm lại trước những cú đấm như trời giáng từ tay Mạnh Toàn. Máu mồm, máu mũi hắn xì ra trông thật là ghê gớm. – Đừng! Đừng mà anh Toàn! Anh mau dừng tay lại! – Khánh Dương hét lên – Anh sẽ giết chết người ta đó! Anh Toàn, dừng tay lại! Nhưng tiếng thét của Khánh Dương đâu có thể hạ nổi sự căm hờn đang cuồn cuộn trỗi dậy trong tim Mạnh Toàn. Những cú đấm vẫn liên tiếp, liên tiếp giáng xuống mặt tên Hưng. – Anh Toàn! Mau dừng tay lại! – Khánh Dương hét lên rồi chạy đến ôm lấy lưng Mạnh Toàn, cố sức lôi ra ngoài – Dừng lại đi anh! Em bảo dừng lại! Dừng lại đi mà! – Em buông ra! – Mạnh Toàn hét lên, một tay vẫn túm chặt ngực áo tên Hưng, tay kia vẫn điên cuồng đấm xuống mặt hắn – Anh phải giết chết thằng khốn nạn này! Nó dám ức hiếp em hả? Anh phải giết nó! – Không! Anh Toàn! Anh hiểu lầm rồi! Không ai ức hiếp em cả! Là em yêu anh Hưng! Là em yêu anh ấy! Bây giờ thì tiếng hét của Khánh Dương dường như hữu dụng. Mạnh Toàn buông tay khỏi tên Hưng rồi đứng lên, nhìn thẳng vào mặt Khánh Dương, gào lớn: – Em nói cái gì? Khánh Dương! Em nói cái gì? – Em… em nói là… – Nước mắt Khánh Dương lưng tròng – Em nói là… là em yêu anh Hưng! Như không tin những gì tai mình vừa nghe được là sự thật, Mạnh Toàn lao tới, bấu chặt lấy hai vai Khánh Dương, giậu mạnh: – Em nói cái gì vậy Khánh Dương? Em có biết mình đang nói cái gì không hả? Nuốt đau đớn vào tim, Khánh Dương phũ phành gạt mạnh tay Mạnh Toàn ra khỏi hai vai mình. – Đủ rồi! – Cậu cũng hét lên – Sao anh u mê quá vậy hả? Những gì em viết trong thư chẳng lẽ anh đọc mà không hiểu hay sao? Anh Hưng nhiều tiền hơn anh, giàu có hơn anh, anh ấy có thể mang cho em một cuộc sống sung sướng nên em chọn anh ấy, em yêu anh ấy. Anh hiểu chưa? – Không! Khánh Dương! Em nói láo! Anh không tin! – Nói láo ư? – Khánh Dương mỉm cười chua chát – Anh hiểu em được bao nhiêu mà nói em nói láo? Có thể từ sâu trong trái tim anh anh luôn luôn nghĩ Khánh Dương là một chàng trai thật trong sáng, thật chân thành và cũng thật thuần khiết. Nhưng hôm nay em nói thật cho anh biết, anh bị gạt rồi đó anh Toàn ơi. Vì em là trai bao, vì em là chiếc bánh giữa dòng không nơi nương tựa nên em mới phải giả tạo, phải đóng kịch là một người thực sự đáng yêu trước mặt anh, không mục đích nào khác là để tìm cho mình một nơi náu thân yên ổn. Trai bao mà anh, ai chẳng thèm tiền? Ai mà chẳng mong ước có một cuộc sống vinh hoa phú quý? Bởi vậy nên em chọn anh Hưng. Anh ấy có thể mang lại cho em mọi thứ trên đời. Còn đối với anh, em biết tình cảm mà anh dành cho em chân thành lắm, sâu đậm lắm và cũng thiêng liêng lắm, nhưng tình cảm ấy có mua được cho em một chiếc điện thoại hay một chiếc xe đến gần cả trăm triệu không? Anh Toàn, anh đừng trách em và cũng đừng trách anh Hưng. Anh Hưng không có tội gì cả anh à. Nếu anh có trách thì hãy trách số phận anh đã không giàu có. Nói rồi Khánh Dương đến bên tên Hưng, cẩn thận và nhẹ nhàng dìu hắn đứng dậy. Cậu nhìn Mạnh Toàn, nói một câu vô cảm: – Nếu anh thật lòng thương em thì em xin anh đừng nhớ tới em nữa. Em xin lỗi vì đã lừa dối anh, và em cũng hi vọng anh hãy để em vui vẻ ra đi trong tình yêu mới! Không một giọt nước mắt chảy ra cũng không một cái ngoái lại nhìn Mạnh Toàn, Khánh Dương chỉ biết cậu đang dìu tên Hưng vào trong chiếc xe taxi sang trọng. Cậu hi vọng qua buổi chiều ngày hôm nay, trong mắt Mạnh Toàn hình ảnh một cậu nhóc Khánh Dương hiền lành dễ mến sẽ dễ dàng tan biến như một bong bóng nước, thay vào đó là hình ảnh, là bộ mặt của một gã trai bao thật xấu xa, thật khốn nạn, để Mạnh Toàn có thể khinh bỉ cậu, phỉ báng cậu và sẽ quên hẳn cậu đi. Quên để tìm một người khác, một tình yêu mới thật sự tốt hơn cho bản thân anh ấy. Hai chân Mạnh Toàn qụy xuống. Nước mắt anh lưng tròng nhìn Khánh Dương dìu kẻ thù của anh vào chiếc xe hơi sang trọng. Chiếc xe khởi động rồi chuyển bánh, phũ phàng bỏ lại anh quằn quại trong trái tim nát tan lênh láng máu. ***************************************************************
|
Sau hơn một giờ chạy không ngừng nghỉ cuối cùng chiếc taxi của tên Hưng dừng bánh trước một vũ trường lớn của Thành Phố Hồ Chí Minh. – Anh, đây là đâu? – Vừa bước ra khỏi xe, Khánh Dương ngỡ ngàng khi trước mắt mình là một tòa cao ốc lớn với tấm biển to tổ bố: ” Lạc Nhật Vũ Trường ” – Đây là vũ trường Lạc Nhật. Là vũ trường lớn của Thành Phố Hồ Chí Minh này. Tên Lạc Nhật có nghĩa là ngày ngày vui vẻ. – Vũ trường? – Khánh Dương bỗng rùng mình ớn lạnh, cảm giác lo lắng cùng những ngày tháng tối tăm ở bar Thiên Đường như bất chợt ùa về trong tâm trí cậu thật đáng sợ. Linh cảm như đang mách bảo cậu một điều vô cùng khủng khiếp sắp xảy ra. – Đúng thế. Đây là vũ trường. – Tên Hưng khẳng định lại. – Anh… anh đưa tôi đến vũ trường làm gì? – Đưa nhóc đến để kiếm tiền cho anh. – Tên Hưng trắng trợn nói. – Anh… – Giờ thì Khánh Dương đã biết linh cảm trong mình là hoàn toàn đúng. Đây chính là bar Thiên Đường thứ hai, là địa ngục trần gian mà cậu vẫn thường la hét trong ác mộng. – Sao? Nhóc là trai bao, anh đưa nhóc về nghề nghiệp cũ, từ nay nhóc tha hồ mà kiếm nhiều tiền, tha hồ mà sung sướng nhá! Ha ha ha ha! – Anh… anh là đồ khốn nạn! – Khốn nạn là bản chất của anh mà nhóc. Nhóc biết quá rõ rồi còn gì? Giờ chửi thề như vậy có phải là quá dư thừa không? – Anh Hưng. Tôi xin anh! Tôi sẽ đi theo anh mà. Tôi sẽ làm nô lệ cho anh. Anh bắt tôi làm gì tôi cũng cam. Tôi chỉ xin anh đừng bắt tôi trở về con đường cũ. – Hơ, trai bao thấy vũ trường sướng bỏ mẹ còn ở đó mà bày đặt sợ hãi. Tao phỉ nhổ vào! – Anh… thì ra anh đã tính toán mọi âm mưu từ trước? – Chứ sao? Bộ mày tưởng tao yêu mày chắc? Xin lỗi nha, thằng này không phải là gay, không có cái sở thích bệnh hoạn như lũ chúng mày. Cái tao muốn là tiền và gái. Chỉ tiền và gái thôi mày hiểu không? – Thiếu gì người tại sao anh lại hãm hại tôi? – Ai bảo mày đẹp trai quá làm chi? Đẹp trai nên mới đáng giá. Đáng giá tao mới có nhiều tiền. Ha ha ha ha! – Không! Anh đừng có mà mơ! Khánh Dương hét lên. Bên đường ô tô, xe máy ùn ùn lướt tới. Chỉ cần một chút là xong. Là xong. Là thoát. Cậu lao ra đường. – Mày dừng lại! – Tên Hưng cũng hét lên rồi phi người theo Khánh Dương. Bả vai cậu bị bàn tay to khỏe của hắn chộp lại một cách thô bạo đau đớn. – Định chết hả mày? Không đơn giản thế đâu. Đi vào! Tức thì cậu bị lôi vào trong một cách không thương tiếc. – Trông cũng đẹp trai – Mụ chủ vũ trường nhìn Khánh Dương, gật đầu hài lòng – Bao nhiêu tiền chú em? – Một tỉ. – Cái gì? – Mụ hét lên – Mày định ăn cướp giữa ban ngày chắc? – Ai thì em không dám nói nhưng với dung mạo của thằng nhóc này em xin đảm bảo với chị chỉ cần một tuần cặp với khách ngoại quốc chị sẽ thu về cả vốn lẫn lời. – Không. Qúa đắt! – Vì là chỗ chị em làm ăn lâu năm nên nay em kiếm được hàng ngon ưu ái mang đến cho chị trước. Nhưng xem ra chị không có con mắt nhìn hàng. Vậy em xin phép chị đưa hàng đi chỗ khác. – Khoan! – Sao chị? – Ừ thì… ừ thì tao công nhận là nó đẹp trai thật. Nhưng một tỉ thì quá đắt. Thôi chú em bớt chi chị 200 được không? – Thôi vậy cũng được. Chỗ chị em em tính thoáng cho chị đấy. Chị yên tam, nó là trai bao lành nghề, đảm bảo sẽ biết cách chiều chuộng và moi tiền của khách, chị không cần phải bận tâm gì cả đâu. – Được. Chú muốn tiền mặt hay tài khoản? – Tài khoản đi. Chị cứ chuyển vào đó cho em xài dần. – Ok. Xong. – Vậy thôi, chào chị nhá! Khánh Dương à – Tên Hưng quay lại vuốt tóc Khánh Dương – Cố gắng ở lại làm việc cho thật tốt nha, chị Kim dễ tính lắm đó. Ha ha ha ha! Đợi tên Hưng bước ra khỏi phòng, mụ Kim hất hàm hỏi Khánh Dương: – Tên gì? – Trần Khánh Dương. – Bao nhiêu tuổi? – Hai mươi tư. – Làm callboy bao lâu rồi? – Ba năm. – Kinh nghiệm? – Chơi cho liễu chán hoa chê Cho lăn lóc đá, cho mê mẩn đời. – Tốt! Từ nay em sẽ chính thức là nhân viên của Lạc Nhật Vũ Trường. Cố gắng chiều khách và làm việc thật giỏi chị sẽ không để em phải chịu thiệt đâu. Ok nha cưng? – Dạ vâng em hiểu. – Tốt! Chị thích em ở điểm này! Thôi, có gì thì em nghỉ ngơi sớm đi. Có thể tối nay sẽ tiếp khách luôn em nhé. Mấy hôm nay có nhiều khách ngoại quốc ghé thăm lắm, em mà biết cách lấy lòng họ thì bao nhiêu tiền họ chẳng quẳng cho em? Khánh Dương mỉm cười chua chát. Ôi cuộc đời! Ôi số mệnh sao mà đắng cay mà ô nhục quá! Đúng là: ” Chém cha cái số hoa đào, Gỡ ra rồi lại buộc vào như chơi. Nghĩ đời mà ngán cho đời, Tài tình chi lắm cho trời đất ghen. Tiếc thay nước đã đánh phèn, Mà cho bùn lại vẩn lên mấy lần. Hồng quân với kiếp đoạn trường. Sao cho xỉ nhục trăm đường mới thôi.” *************************************************************** Thời gian cứ thế trôi qua. Bốn năm… Vậy là Khánh Dương đã ở Lạc Nhật Vũ Trường bốn năm rồi cơ đấy. Năm nay cậu đã 28 tuổi. Nhanh thật. Mới có ngày nào cậu bé 16 tuổi Khánh Dương chân ướt chân ráo theo Hải Đăng lên Hà Nội, thế mà bây giờ đã 12 năm ròng rã. 12 năm ” 3 năm sống ô nhục trong bar Thiên Đường.” ” 2 năm hạnh phúc ngắn ngủi bên Trọng Cường.” ” 3 năm hiếm hoi tận hưởng sự quan tâm, lo lắng của Mạnh Toàn.” ” 4 năm nước mắt đẫm mi, tủi cực trăm đường trong vũ trường Lạc Nhật.” 12 năm… 12 năm thì 7 năm cay đắng, chỉ có 5 năm tạm gọi là yên thân. Biết bao nhiêu trận đòn roi. Biết bao nhiêu lời lăng mạ và xỉ nhục. Máu chảy, lệ rơi. Đớn đau, cay đắng. 12 năm… 12 năm không một cuộc gọi, không một lá thư, không một dòng tin nhắn với bố mẹ và hai em Khánh Hoài, Khánh Ly. 12 năm… Chắc giờ này Ha Đan đã học xong, đã trở về tìm cậu. Và chắc anh đã có thể quên cậu để xây dựng một gia đình hạnh phúc với một người con trai khác. Nghĩ đến đây nước mắt Khánh Dương tuôn chảy.
*******************************************************
– Em tên gì? – Giọng ngòng ngọng của người đàn ông ngoại tứ tuần cho Khánh Dương biết người đêm nay cậu tiếp là một người ngoại quốc. – Em tên Trần Khánh Dương. – Em bao nhiêu tuổi? – Dạ em hai mươi tám. – Hai mươi tám? Hai mươi tám nhưng vẫn đẹp trai. Khánh Dương bật cười trước lời khen của người đàn ông lạ. – Em cười trông càng đẹp hơn đó! – Anh cứ quá khen. Mà em thấy hình như anh là người nước ngoài thì phải. – Ừ. Anh là người Trung Quốc. Anh họ Từ, tên Hải. – Từ Hải? – Sao em? – Dạ không. Em thấy tên anh giống tên nhân vật trong truyện Kiều. – Tác phẩm của Nguyễn Du? Anh đã đọc và rất thích. Khánh Dương đưa mắt nhìn Từ Hải. Người này… sao mà…sao mà có ngoại hình giống sự miêu tả của cụ Nguyễn Du vậy nhỉ? ” Râu hùm, hàm én, mày ngài, Vai năm tấc rộng, thân mười thước cao.” – Sao thế em? – Từ Hải hỏi khi thấy Khánh Dương chăm chăm quan sát mình. – Tại em thấy anh rất giống Từ Hải trong truyện Kiều. Từ Hải mỉm cười rồi bước lại gần Khánh Dương, ghé môi vào tai cậu thì thầm: – Thì anh là Từ Hải đến cứu Thúy Kiều ra khỏi kiếp đoạn trường đó thôi. – Ở đây làm gì có Thúy Kiều chứ? – Có. Em chính là Thúy Kiều của Từ Hải anh. Anh sẽ đưa em thoát khỏi nơi này. – Thật không? – Khánh Dương mỉm cười đùa vui – Em bị bán vào đây nhiều tiền lắm đó, anh chuộc nổi em không? – Bất cứ cái gì Từ Hải anh cũng làm được hết. Nói rồi Từ Hải mở cửa gọi với ra ngoài: – Bà Kim, tôi có việc muốn gặp bà! Khánh Dương ngỡ ngàng. Cậu tưởng Từ Hải chỉ đùa thôi. Chẳng lẽ… Nghe tiếng khách quý gọi, chưa đầy một phút sau mụ Kim đã mở cửa bước vào. Cái giọng ngọt xớt của mụ giống y hệt mấy mụ ma ma ở lầu xanh trong phim Trung Quốc. – Ôi chao. quý khách gọi tôi có chuyện gì không ạ? Từ Hải mỉm cười rồi bước lại gần mụ Kim. Rất chậm rãi và nhẹ nhàng, anh rút từ đai quần ra một khẩu súng lục rồi chĩa vào thái dương mụ. – Tôi muốn đưa Khánh Dương ra khỏi đây. Tội nghiệp mụ Kim. Từ sắc mặt hồng hào hớn hở ngay lập tức tái xanh như một tàu lá chuối. Mụ liếc nhìn lòng súng bên thái dương, run lấy bẩy: – Có… có chuyện gì… xin… xin quý khách nói từ từ và… và làm ơn hạ… hạ súng xuống! – Tôi muốn đưa Khánh Dương ra khỏi đây! – Từ Hải dõng dạc từng chữ. – Việc… việc này… – Sao? – Qúy… quý khách… Khánh Dương là người tuấn tú nhất vũ trường của tôi. Tôi… tôi xin quý khách… ” Pằng!” – Chưa nói dứt câu đạn đã bay thẳng vào sọ mụ Kim. Mắt trợn ngược, mụ ta ngã xuống. – Anh… – Khánh Dương bi miệng sợ hãi nhìn cái xác chết trên nền nhà. – Đối với loại người này không cần phí lời. – Có chuyện gì thế? – Đồng loạt một tốp bảy tên bảo vệ xông vào phòng. Rất bình thản Từ Hải chĩa súng vào chúng rồi hất hàm: – Không liên quan gì đến các anh. Muốn sống thì mau lui xuống! Nhìn xác mụ Kim, bảy người bảo vệ biết thời khắc này chuồn là thượng sách. Không ai bảo ai, cả bọn đồng loạt quay lưng bỏ chạy tán loạn. Từ Hải chộp lấy tay Khánh Dương: – Mau rời khỏi đây nhanh lên em! Chả còn biết làm gì, Khánh Dương mặc sức cho Từ Hải kéo tay chạy như vũ bão. Bên dưới lầu có hơn hai chục người dường như toàn là người của Từ Hải nên khi thấy Từ Hải kéo tay Khánh Dương chạy xuống thì cả bọn lao ngay ra bãi đỗ xe. Chưa hết kinh sợ Khánh Dương đã thấy mình bị Từ Hải ấn vào trong taxi từ bao giờ. Cánh cửa xe đóng rầm lại, Từ Hải lao vào trong. Từ bãi xe của Lạc Nhật Vũ Trường, tám chiếc xe taxi phóng như vũ bão.
|
Chiếc xe chạy rất lâu, rất lâu. Ngồi trong xe mà tim Khánh Dương vẫn đập thình thịch vì khiếp đảm. Rốt cuộc tên Từ Hải này là ai? Qua cách hành xử của hắn, cậu biết tên này là thành phần xã hội đen thứ thiệt. Chưa biết gì về nhau ấy vậy mà hắn ngang nhiên nổ súng giết chết mụ Kim rồi cướp cậu chạy trốn. Giờ thì dù muốn hay không cậu cũng đã đang ngồi trong xe của hắn. Hắn sẽ chở cậu đi đâu đây? Sẽ làm gì cậu? Tâm trạng Khánh Dương quả thật là rối bời và sợ hãi. – Em, nghĩ gì mà mặt lo âu vậy? – Nhìn mặt Khánh Dương qua tấm gương, Từ Hải hỏi. – Em… anh chở em đi đâu vậy ạ? – Chở em đến quê hương anh. Anh và em sẽ sớm tối bên nhau và xây dựng một gia đình hạnh phúc. – Đến quê hương anh? – Khánh Dương sửng sốt – Đi Trung Quốc hả? – Ừ. Đến Chiết Giang. – Hả? – Giờ thì tim Khánh Dương càng đập loạn lên, tưởng chừng như Từ Hải ngồi bên có thể nghe thấy từng nhịp đập. – Sao? Em không thích à? – Không phải. Nhưng… nhưng mà… – Nhưng sao? – Em… em không muốn xa Việt Nam. – Anh hiểu tâm trạng em lúc này. Nhưng em yên tâm, anh hứa sẽ tôn trọng em và mang cho em một cuộc đời hạnh phúc. Rồi em sẽ thật sự coi Chiết Giang là quê hương thứ hai của mình. – Nhưng… nhưng lúc nào em mới có thể về Việt Nam? – Em yên tâm, đợi anh thu xếp xong công việc anh sẽ đưa em về Hải Phòng. – Hải Phòng? Sao anh biết quê hương em? – Những gì về em anh còn biết nhiều hơn thế. Để rồi anh sẽ chứng tỏ cho em xem. Khánh Dương lặng lẽ gật đầu. Tên Từ Hải này quả là đáng sợ. Cậu biết những gì mà hắn nói ra thì ắt hẳn hắn sẽ làm được bằng mọi cách. ***************************************************************** Mới đầu Khánh Dương cứ tưởng Từ Hải sẽ đưa cậu về một thành phố Chiết Giang thật nhộn nhịp và sầm uất. Nhưng thật không ngờ nơi mà hắn đưa cậu đến lại là một vùng quê non xanh nước biếc, khí hậu ôn hòa và không khí thật trong lành, mát mẻ. Hắn nói sẽ chọn nơi này để xây dựng một cuộc sống hạnh phúc chỉ có cậu và hắn. Và có một điều mà chính Khánh Dương cũng không ngờ đến, đó là sự tôn trọng của những người thân cận của Từ Hải dành cho cậu. Dường như đối với Từ Hải, họ tôn trọng, quý mến như thế nào thì đối với cậu, họ cũng quý mến, tôn trọng y như thế. Lúc nào họ cũng một câu: ” Yáng dì ” hai câu ” Yáng dì ” ( Dương đệ ), nhiều lúc làm cậu phải đỏ mặt vì xấu hổ. Hôm nay Khánh Dương ở lại với anh Hứa, một người trong nhóm của Từ Hải. Cậu nghe Từ Hải nói là anh bận đi Việt Nam giải quyết một số công chuyện, khoảng hai ngày nữa mới về. Và điều Khánh Dương thật sự nằm mơ cũng không ngờ đến đó là chuyến đi Việt Nam của Từ Hải lần này lại liên quan đến cậu. ***************************************************************** Hai ngày sau Từ Hải cùng các huynh đệ trở về. Cánh cửa xe vừa hé mở, Khánh Dương đã phải giật mình sửng sốt khi bị đẩy xuống xe là tất cả những người mà cậu đều biết mặt biết tên. Miệng ai cũng bị băng keo dính kín, tay bị trói quặt ra sau lưng trông y hệt tù nhân thời trung cổ. Bọn chúng là Vũ Hải Đăng, Sơn quai nón, mụ vợ Trọng Cường, tay Quân và tên Hưng khốn kiếp. – Anh đã một mẻ tóm gọn tất cả những tên gây đau khổ cho em về đây để em trị tội. – Từ Hải mỉm cười với Khánh Dương đầy vẻ đắc thắng. – Anh… sao anh biết bọn họ là… – Khánh Dương vẫn chưa hết ngạc nhiên. – Anh đã bảo những chuyện về em anh biết nhiều hơn em nghĩ. Nào, bây giờ ác nhân, tội đồ đều đã có mặt đông đủ, em xử lí chúng đi! Khánh Dương đưa mắt nhìn một lượt năm kẻ tội nhân, năm kẻ đã gây ra cho cậu không biết bao nhiêu là đắng cay và nhục nhã. Chúng cho dù có cháy ra tro thì đời này kiếp này cậu cũng không bao giờ quên mặt. Nhìn năm khuôn mặt tái xanh đang run lẩy bẩy quỳ gối trước mặt mình, những ngày tháng đớn đau tủi nhục như ùa về trong tâm trí Khánh Dương. Một luồng nhiệt nóng ran tự dưng chạy khắp thân thể cậu rồi dâng lên não. Mặt cậu đỏ gay lên. Cậu nhìn vào kẻ đầu tiên rồi bước lại gần. – Chú Đăng, đã mười mấy năm rồi chú cháu mình không gặp. Chú vẫn khỏe chứ? – Khánh Dương hỏi rồi cúi xuống bóc lớp băng dính trên miệng Hải Đăng ra. – Chú… – Mặt Hải Đăng tái xanh như chàm đổ – Chú… chú biết lỗi rồi. Chú xin cháu… xin… xin cháu! – Kìa chú Đăng – Khánh Dương mỉm cười – Chú có lỗi gì đâu chứ? Chú đã cho gia đình cháu vay 200 triệu, cháu còn chưa kịp cảm ơn chú nữa là. – Khánh… Khánh Dương. Chú… chú… – Sao? Chả lẽ cháu nói không đúng hả chú? Vì chú đã cho gia đình cháu vay 200 triệu nên cháu mới có được ngày hôm nay, mới được đứng trên đất nước Trung Quốc mà dẫu có nằm mơ cháu cũng không dám mơ đến. Và hơn thế nữa chú cháu ta mới có cơ hội hội ngộ trong hoàn cảnh tuyệt vời này. Công lao của chú chú muốn cháu trả bằng gì đây? – Khánh… Khánh Dương… Chú…chú biết chú sai rồi. Chú… chú xin cháu! Tha… tha cho chú đi mà! – Tha à? Ha ha ha ha! – Khánh Dương ngẩng mặt cười vang – Vì chú mà tôi có nhà không thể về, có cha mẹ không thể gặp, có người yêu mà không thể liên lạc hẹn hò. Vì chú mà tôi đêm ngày phải làm một gã trai bao cho bao nhiêu người xâm phạm. Chú bảo tôi có thể tha cho chú ư? – Khánh… Khánh Dương… Càng nói sắc mặt Khánh Dương càng đanh lại. Hai con mắt cậu đỏ ngầu lên từ bao giờ. Hai hàm răng trắng muốn nghiến chặt lại với nhau. Một thiên thần Khánh Dương thật sự biến mất thay vào đó là sắc mặt, là ánh mắt của một con thú hoang cực kì hung dữ. Khánh Dương chìa tay về phía Từ Hải. Như hiểu ý, Từ Hải ném vào tay cậu một khẩu súng. Vói tất cả nỗi căm thù, cậu dí họng súng vào trán Hải Đăng. ” Pằng!” – Lưỡi cò bị bóp hết công suất, Hải Đăng ngã lăn ra đất chết không một tiếng kêu. Tiếng súng làm cho bốn kẻ còn lại phách lạc hồn tan. Khánh Dương cúi xuống gỡ mảnh băng dính trên miệng tên Sơn quai nón ra và mỉm cười: – Cha còn nhớ thằng con Khánh Dương này không? Sợ líu lưỡi không nói được gì, toàn thân tên Sơn run lên cầm cập. Khánh Dương mỉa mai: – Sao vậy cha? Uy quyền của cha khi ở bar Thiên Đường đâu hết cả rồi? Con còn nhớ khi xưa cha bệ vệ ngồi trên chiếc ghế bọc da hổ, dáng vẻ phi thường lắm cơ mà? Nay gặp lại con, có điều gì lại làm cha kính yêu của con mặt cắt không còn giọt máu nào như thế? – Khánh… Khánh Dương. Dù sao chuyện cũng xảy ra rồi. Con… con bỏ qua cho ta một lần được không con? Không thèm nói gì, Khánh Dương bóc tiếp băng dính trên miệng mụ vợ Trọng Cường, thằng con trai tên Quân và tên Hưng xuống. – Cháu còn nhớ rất rõ những cú tát cháy mặt và những cú đạp liên tiếp vào bụng, vào đầu cô ạ! – Cậu nói với mụ vợ Trọng Cường – Còn cậu, màn dùng thắt lưng quất xuống người tôi quả là để cho tôi một ấn tượng không hề nhỏ. – Cậu nói với tên Quân. – Và anh – Cậu quay sang tên Hưng – Anh là kẻ đã phá vỡ tình cảm vốn dĩ vô cùng hạnh phúc giữa tôi với Mạnh Toàn. Anh là kẻ đã một dao đâm xuyên tim tôi và anh ấy. Vì anh mà Mạnh Toàn đau khổ biết bao nhiêu. Vì anh mà tôi phải cắn nỗi đau xé lòng nói ra những lời đoạn tình đoạn nghĩa với người mà tôi yêu cuồng nhiệt. Cũng vì anh mà tôi phải trở về thân phận trai bao để cho người người lăng mạ! Tôi phải giết anh! ” Pằng!” – Tiếng thét chưa dứt lưỡi cò trên tay Khánh Dương đã bị bóp mạnh. Tên Hưng ngã ra đất, trợn mắt há hốc mồm. Bắn chết Hải Đăng và tên Hưng, Khánh Dương quay về phía Từ Hải, trả lại cho Từ Hải khẩu súng và nói: – Hai mẹ con tên Quân vì ghen tuông nên đánh đập em, em không muốn truy cứu nữa. Nghĩ lại dù sao họ cũng là vợ con của anh Trọng Cường, ân nhân cứu mạng em. Còn tên Sơn quai nón – Tú Ông của bar Thiên Đường – Chủ đường dây buôn người xuyên quốc tế, vì hắn mà không biết bao nhiêu người phải tan cửa nát nhà, em muốn để hắn cho anh xử lí. Từ Hải gật đầu. Rồi chẳng thèm nói một câu, anh chĩa súng bắn lia lịa vào bụng tên Sơn quai nón. Đối với mẹ con tên Quân, tuy Khánh Dương nói là không truy cứu nữa nhưng với bản chất cương nghị và lòng yêu thương Khánh Dương, Từ Hải đã ra lệnh cho huynh đệ mình đánh hai mẹ con một trận lên bờ xuống ruộng rồi mới đuổi đi. Tuy giữ được mạng sống nhưng thật khó để mẹ con mụ có thể trở về Việt Nam ngay sau đó. – Khánh Dương, em khá lắm! Cuối cùng thì em cũng đủ dũng khí để chính tay mình bắn chết hai kẻ đã gây ra đau khổ cho em. Anh rất hài lòng. – Từ Hải đặt tay lên vai Khánh Dương tỏ vẻ vừa ý. – Dạ không, cái đó không phải là dũng khí. Cái đó là niềm căm hận. Chính niềm căm hận từ sâu trong lòng em đã ra lệnh cho em làm điều đó. – Là gì cũng được. Khánh Dương, bây giờ những người gây đau khổ cho em đều đã phải trả giá, em thấy trong lòng mình thế nào? – Dạ cũng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Em cảm ơn anh đã báo thù cho em. Xin anh hãy nhận của em một lạy. Khánh Dương nói rồi quỳ xuống nhưng ngay lập tức Từ Hải đã vội vã đỡ cậu đứng dậy và cười lớn: – Ha ha ha ha! Em làm gì vậy Khánh Dương? Bây giờ là thời đại nào rồi mà em còn làm thế? Thôi, chỉ là chút chuyện cỏn con, đâu có thấm tháp gì đâu? Chỉ cần sau này em chịu khó đền đáp cho anh là được. – Đền đáp? Anh muốn em đền đáp gì? – Hạnh phúc. Em có làm được không? – Dạ được. Nếu như ông Trời không đày đọa em nữa thì em nguyện nương tựa vào anh đến hết cuộc đời này. – Nương tựa? – Từ Hải mỉm cười véo mũi Khánh Dương – Ăn nói linh tinh, vớ va vớ vẩn. Phải nói là em nguyện xây đắp hạnh phúc với anh đời đời kiếp kiếp. Nghe vậy Khánh Dương ôm miệng bật cười. Từ Hải ngạc nhiên, quên hẳn đang nói với Khánh Dương mà bật ra luôn một câu tiếng Hán: – Xiao shenme xiao? – Dạ không có gì. Em chỉ cười vì khâm phục trình độ tiếng Việt của anh thôi. Thật không ngờ câu: ” Ăn nói linh tinh, vớ va vớ vẩn” mà anh cũng biết. Hi hi! – Còn em nữa. Cũng phải học nói tiếng Hán đi. Ở với anh mà không nói được tiếng Hán là không được. – Cái đó thì anh khỏi lo đi. Chả lẽ anh nghĩ trong hai ngày qua anh đi Việt Nam, em ở với anh Hứa mà sử dụng toàn tiếng Việt chắc? – Ni… ni hui shuo Han yu? – Dui. Wo de Han yu neng li hen hao. Nghe Khánh Dương phát âm, Từ Hải hét lên rồi chạy đến bế bổng cậu lên, quay tít trong niềm vui sướng: – Chen Qing Yang, wo ai ni! Wo ai ni! **************************************************************
|