Bảy Ngày Bên Thần Chết
|
|
7 ngày bên Thần Chết Author : Rrin67 TLOAI : SA Summary : Cái tên nói lên tất cả **********
Nguồn: Diễn đàn yaoiland
– 7 ngày nữa ngươi sẽ chết !
Trung Anh trố mắt ngạc nhiên không chỉ vì lời tuyên bố gây sốc vừa rồi mà còn vì kẻ đang đứng ngay trước cửa sổ phòng mình . Nếu cậu nhớ không lầm thì đây là lầu 3 và không 1 ai có thể đứng lơ lửng giữa trời mà không cần cái gì treo hay đỡ .
– Ngươi có nghe ta nói không? Kẻ đó hét lên
– Có! Cậu vội gật đầu hỏi : Anh là ai ?
Như chỉ chờ câu hỏi đó, kẻ kia nhếch mép cười và trả lời :
– Ta là THẦN CHẾT .
– Tôi không tin ! Câu nói của Trung Anh làm nụ cười của hắn héo đi : Thần Chết phải là 1 bộ xương khô chứ không thể là 1 người đẹp trai như anh được
– Ta đúng là Thần Chết … Nếu ngươi muốn ta là bộ xương khô thì …
Hắn đưa tay lên mặt trong chốc lát gương mặt đẹp trai kia đã biến thành 1 cái đầu lâu với 2 hốc mắt sâu hoắm và bộ răng trắng hếu . Kêu lên 1 tiếng , cậu nhảy về phía sau
– Ngươi đã vừa ý chưa?
Những cái răng va vào nhau lạch cạch hắn lướt vào trong phòng chân không hề chạm đất . Nuốt nước bọt , Trung Anh nói :
– Được rồi nhưng làm ơn quay lại như cũ đi , kiểu này nhìn khó nói chuyện quá
Gương mặt đẹp trai lại xuất hiện, cậu thở phào hỏi lại :
– Vậy anh … à ngài có chuyện gì ?
– Ta đến thông báo thời hạn chết cho ngươi : 1 tuần nữa ngươi sẽ chết .
– Vậy à? Giọng Trung anh thản nhiên quá đỗi , gương mặt cậu không hề thay đổi cứ như đó là chuyện thường ngày và điều này làm Thần Chết không hài lòng – vì hắn đã quen thấy gương mặt sợ hãi trước cái chết . Trung Anh bỗng đưa ra 1 câu hỏi kì quặc
– Tôi có quyền ước 1 điều trước khi chết không ?
Đến phiên Thần Chết tròn mắt nhìn cậu , điều này đương nhiên là được nhưng từ trước tới nay hễ ai biết mình sắp chết thì đã chẳng còn tâm trí đâu mà ước nữa : Thằng nhóc này có vấn đề gì vậy ?
– Được, ngươi muốn gì ? Nhớ đừng quá đáng
Trung Anh cười hồn nhiên đáp :
– Tôi muốn ngài sống với tôi 1 tuần
Xém xỉu, Thần Chết cố giữ giọng hỏi lại :
–Ngươi biết ta là ai không ?
–Ngài nói ngài là Thần Chết – Cậu thản nhiên trả lời
–Ngươi biết mình đang ước gì chứ ?
Gật đầu, cậu lặp lại điều ước 1 cách rõ ràng và rành mạch
– TÔI MUỐN SỐNG VỚI NGÀI MỘT TUẦN .
|
Lạy trời, hắn không hề nghe nhầm … Suốt hàng ngàn năm nay hắn chưa bao giờ nghe 1 điều ước quái đản vậy. Sống chung Với Thần Chết à? Lại còn đòi những 1 tuần nữa –Ngươi có vấn đề gì không? –Không. –Vậy ngươi có biết sống cùng với Thần chết là vô cùng điên rồ không ? –Biết! Nhưng tôi muốn … Gương mặt cậu bỗng lộ rõ vẻ nghi ngờ: Hay ngài không làm được ? Nó vừa nói gì?Nó dám Nói 1 Thần Chết quyền uy như ta lại không thể thực hiện được cái điền ước nhỏ xíu đó sao? Hắn độp luôn –Được! Ta chấp nhận. –Hay quá! Trung Amh sung sướng nhảy lên còn hắn thì tức giận vì biết mình đã bị xỏ mũi – Ta nói trước công việc ta rất nhiều lên ta không ở bên ngươi suốt được đâu – Tôi biết– Trung Anh vẫn cười nói: Ngài cứ làm những gì ngài muốn chỉ cần ở với tôi bữa tối là được 1 Thằng nhãi lạ lùng – Đó là những gì Thần chết kết luận sau khi gặp nó. ____ NGÀY THỨ NHẤT__________________________ + Sáng: Đi học + Trưa: Ăn cơm trong căn tin + Chiều: Đi học + Tối: Mâm cơm đã được sắp sẵn trên bàn – 1 bóng đen xuất hiện, Trung Anh cười nói : – Tôi cứ nghĩ ngài không tới. – Ta luôn giữ đúng lời hứa – Hắn ngồi xuống nhìn mâm cơm hỏi: Ngươi chưa ăn sao ? – Tôi đang chờ ngài! – Khỏi! Hắn phẩy tay: Bọn ta chỉ ăn linh khí chứ sao ăn được thứ này, ngươi ăn 1 mình đi. – Vâng! Mặt cậu chùng xuống, cậu đã quên người mà cậu ” mời ” tới sống chung không phải là người – Ngươi đang làm gì? – Học! – 1 tuần nữa ngươi sẽ chết mà ngươi còn muốn học sao ? – Dù sống 1 ngày tôi cũng muốn học, tôi muốn biết thêm vài thứ trước khi chết . Cậu vặn to cái đèn và cắm cúi học, hắn im lặng … Thiếng chuông đồng hồ điểm 11 giờ – Ngài có buồn ngủ không? Hắn đang mải ngắm 1 con bướm đêm, nghe cậu hỏi hắn quay lại nói : – Ngươi học xong rồi à? Vậy đi ngủ đi – Ngài sẽ ngủ ở đâu? – Thần Chết không ngủ! Hắn gắt và ấn đầu cậu xuống giường: Ngủ đi 1 Đèn phụt tắt và có tiếng thở nhè nhẹ. ******************************************** _______ NGÀY THỨ HAI __________ – Khốn kiếp! Thần chết lẩm bẩm: Cái tên oan hồn đó biến đâu mất rồi , nếu không đưa hắn về đúng giờ chắc ta tiêu quá . Thần Chết lần theo ân khí lượn vào 1 trường học, cái tên ma này khôn gớm chui vào cái chỗ toàn người sống này thật khó tìm. Hắn đang ngó đông ngó tây thì cảm nhận được hơi của kẻ sắp chết, nhìn xuông bên dưới : – Trung Anh, đi ăn trưa không ? – Cảm ơn, tớ có cơm hộp rồi . ” Là nó à? ” Thần chết ngán ngẩm nhìn cậu tươi cười vẫy vẫy hộp cơm với người bạn , hắn chả khoái xuất hiện trước mặt cậu lúc này ( NOTE : Thần Chết vô hình với tất cả trừ những người hắn muốn cho thấy hoặc những kẻ đang hấp hối – cái này chắc ai cũng biết nhưng tui cứ nói cho chắc cú ^ _^ ) . Cái vẻ mặt cậu trông chẳng có gì là của người sắp chết khiến hắn thấy chán, hắn thích nhìn thấy những gương mặt lo âu hơn vì những gương măth đó cho hắn thêm hứng thú với công việc -” quay về việc thôi”. Hắn vừa định quay đi thì thấy cậu tách khỏi đám bạn và đi vòng ra sau trường. Tò mò hắn bám theo cậu.Sân sau trường là 1 dãy dài những cây nhãn trĩu quả xen lẫn với vài cây bàng non. CẬu chọn 1 cây có bóng rộng nhất, ngồi xuống và mở hộp cơm ăn – Sao lại ra cái chỗ vắng vẻ này? Hắn đang lầm bầm tự hỏi và ngay lập tức … Sau miếng cơn thứ 2 , Trung Anh bỗng vật vã , hất đổ cả hộp cơm cậu lăn trên bãi cỏ … Hăn trợn mắt đứng nhìn ” Nó sao vậy ? ” … Nhăn nhó 1 tay ôm lấy ngực, 1 tay cho vào trong túi áo lấy ra hộp thuốc dốc ngược ra … Bỏ cả nắm thuốc vào miệng , cậu dựa vào gốc cây thở hồng hộc và gương mặt dần dãn ra … Hắn đã hiểu nguyên nhân tại sao cậu lại ngồi ăn 1 mình, cậu bị bệnh tim … Cậu không muốn ai trông thấy hình ảnh vật vã của mình … + Tối: –Ngài đã đến! Trung Anh hớn hở chạy ra từ bếp, thấy cái dáng vẻ đó của cậu hắn hỏi –Trưa nay ngươi làm gì? Hơi ngạc nhiên vì câu hỏi này nhưng cậu vẫn trả lời –Tôi đi ăn với mấy người bạn. –Vậy à. Hắn quay đi khi nhớ đến gương mặt lúc trưa của cậu ” Nó sẽ chết vì căn bệnh đó sao ? ” –Ăn cơm thôi! HẮn quay nhìn mâm cơm vẫn có 2 cái bát để đó và 1 trong 2 cái đang ở ngay trước mặt hắn . Hắn ẩn chiếc bát về phía cậu … –Mời ngài! Bê bát cơm nóng hổi, hắn gắp từng đũa – Có ngon không ạ? Trung Anh hồi hộp hỏi – Bọn ta không có vị giác – Hắn trả lời rồi ngay lập tức nói: Nhưng ta nghĩ nó rất ngon . – Cảm ơn ngài! 1 nụ cười tươi tắn … ______________ NGÀY THỨ BA_________ Sáng nay hơi rỗi , hắn đang ngồi trong phòng thì 1 con bướm đêm bay vào bếp , con bướm đó đã thu hút sự chú ý của hắn và hắn bay theo nó. Con bướm đậu trên 1 cái hộp nhỏ đặt trên bàn – Hộp cơm của cậu – Thằng nhóc đó đang suy nghĩ gì vậy? Hắn kêu lên và bay ra ngoài mang theo hộp cơm đến cho cậu. Nhưng khi đến trường hắn bỗng nghĩ lại” Mình đang làm cái quái gì vậy?Đường đường là 1 Thần Chết sao phải đưa cơm cho nó ? … Về thôi! … Nhưng nếu không có cái này thì nó chết đói mất…”, Lầm bầm thêm vài phút hắn đáp xuống sau trường . – Anh chàng kia đẹp trai quá! – Học sinh lớp nào vậy? ” Ồn ào quá! ”. Mặt hắn cau có khi những cô gái cứ chỉ chỏ vào hắn, hắn thật muốn nhanh chuyển cái của nợ này đi đễ rời khỏi đây –Trung Anh học ở đây phải không? Cô nàng đứng ở cửa lớp ngay lập tức đã bị mê hoặc bởi gương mặt hắn, cô lắp bắp : – V… Vâng! – Tốt ! Hắn mỉm cười làm tất cả các cô gái ở đó nghiêng ngửa: Tôi muốn nhờ ………. Hắn chưa kịp nói hết câu thì cô nàng đã quay vào lớp gào to (Chắc không chịu nổi vẻ đẹp của hắn ) – Trung Anh! – Có chuyện gì thế? Cậu tách đám bạn mình ra và ngạc nhiên khi thấy hắn . Bộ mặt bất đắc dĩ , hắn giơ tay : – Chào! – Ơ … Chào ! Cậu nói khi nhìn những tia sét yêu thương bủa vây lấy hắn mà thầm hỏi sao hắn có thể dửng dưng vậy gặp người khác chắc đã thành than rồi.
|
– Chỗ này ngột ngạt quá, đi! Cậu vôi chạy theo hắn và nhận thấy mọi tia mắt hướng về hắn đều mang hình trái tim – Ngài thật nổi bật. Cậu bật cười, còn hắn lại thấy cau mày khó chịu thả hộp cơm vào tay cậu hắn nói – Ngươi bỏ quên cái này. + Tối : – Cảm ơn ngài về chuyện buổi trưa. – …. – Tôi có thể hỏi tên ngài? – Ta không có! Hắn đáp 1 cách lạnh lùng: Ngươi có thể gọi ta là gì cũng đựơc ? – Ơ … Cậu trố mắt nhìn hắn rồi cắm cúi ăn. Sau bữa ăn cậu lại ngồi vào học và bất ngờ kêu lên : Tôi nghĩ ra rồi . – Cái gì ? – Tên của ngài, tôi nghĩ ra rồi – Cậu cười nói : Ngài luôn giữ lời hứa nên chữ Tín rất hợp với ngài . – Cái tên sến quá! Hắn dội 1 gáo nước lạnh vào gương mặt đang hớn hở đó, cậu tiu nghỉu – Xin lỗi ! ” Nó mất cả buổi tối để nghĩ cái chuyện đó sao? ” – Hắn quay đi ngắm con bướm đêm nói: – Ta sẽ nhận cái tên đó. Đôi mắt long lanh ngứơc lên, cậu lao đến ôm chầm lấy hắn từ phía sau – Ngươi làm cái gì thế? Hắn hét lên: Đứng dậy mau . – Xin lỗi! cậu vôi đứng lên : Tại tôi vui quá… Mà nhân tiện ngài đã bao nhiêu tuổi ? – Ta không nhớ – Hắn làu bàu: Chắc khoảng vài ngàn gì đó . Sửng sốt, cậu ngây thơ hỏi : – Vậy tôi có phải gọi ngài là trưởng lão không? – Ngươi dám gọi thế ta sẽ bắt ngươi đi luôn – Làm thế không phải là phạm luật sao? Hắn cứng họng , hỡi trời sao hắn luôn bị thằng nhóc này bắt thóp vậy , không thể nói lại nó được hắn lẩm bẩm ” SAu vụ này chắc ta xin nghỉ phép mất ” ( Ông mà nghỉ thì ai đưa người chết đi , tui không muốn gặp ma đâu ? ) . Leo lên giường cậu bỗng hỏi : – Ngài có thể ngủ chung với tôi không ? Lại còn thế nữa , sao nó nghĩ ra lắm trò thế . Hắn quay lại định trả lời ” không ” thì bắt gặp ánh mắt khẩn khoản ấy – ánh mắt của 1 chú chó con vừa bị bỏ rơi ,ánh mắt đó khiến thánh cũng chào thua và hắn đã đầu hàng . Câu nói ” không” của hắn đã trở thành : – Lui vào trong! Cậu ngoan ngoãn lui vào trong nhường chỗ cho hắn . Ở trong chăn, cậu bỗng chạm phải 1 thứ lạnh như nước đá mà sau đó cậu mới nhận ra đó là tay hắn . Cậu nói nhỏ : – Tay ngài lạnh quá . _ Ta là xác chết mà ! hắn đáp long mong cậu sẽ vì thế mà cho hắn xuống giường : Sao , ngươi lạnh à ? – Không ! Cậu siết lấy cánh tay đó và dần dần đi vào giấc ngủ … Hắn nhìn gương mặt đang ghé sát vào vai mình thì thầm : – Trông nó cũng dễ thương đấy … Khoan , ta đang nghĩ gì vậy ? Ta là Thần Chết mà , không thể động lòng vì nó được… Hắn vội rời khỏi giường… nhưng tay hắn vẫn nằm trong tay cậu .” Nắm gì mà chặt thế ? Sao ta đi được đây ? ” HẮn đang nghĩ cách thoát ra thì : – Hắt xì ! Cậu co người và quay lưng vào trong vách , cậu lạnh vì cái chăn đã bị hắn lật ra . TAy hắn đã tự do , hắn kéo cao cái chăn đắp lại cho cậu … ___________ NGÀY THỨ TƯ _________ Cậu mở mắt nhìn sang bên cạnh … Đã 3 năm rồi kể từ sau vụ hỏa hoạn ấy , cả gia đình 4 người chỉ còn cậu sống sót – họ hàng không 1 ai muốn nhận nuôi cậu khi hay tin cậu có bệnh tim … Cậu cũng chẳng muốn ai lo cho mình , suốt 3 năm cậu sống 1 mình tự lo tất cả , tự mình chỗng chọi với căn bệnh đó … 3 năm , mỗi ngày cậu đều thấy đơn độc và lo sợ khi bước vào căn nhà im lặng , ngồi ăn mâm cơm lạn ngắt , không một ai nói chuyện … Sờ lên chỗ giường trống vẫn còn hơi lạnh ấy , cậu mỉm cười đêm là báo hiệu của 1 ngày sắp hết , là thời hạn sống của cậu đã bị rút bớt đi nhưng cậu vẫn mong đêm đến , chỉ có đêm thì ” con người ” ấy mới quay về bên cậu … Hôm nay cậu phải tới bệnh viện để khám định kì , cậu ớn cái mùi thuốc ở đó . Đang lăn lộn trong chăn thì hắn bỗng hiện ra ngay giữa phòng , cậu bật dậy : – Ngài về sớm thế ? Hắn cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu : – Ngươi không đi học ? Cậu nhìn thứ chất lỏng màu trắng đang chảy ra từ 1 bên tay của hắn , hốt hoảng lao đến : – Ngài bị thương kìa ! – Đừng chạm vào ta . Hắn gạt tay cậu ra 1 cách thô bạo và biến mất , thái độ đó cảu hắn khiến cậu băn khoăn tự hỏi : Mình đã làm gì sai sao ? – Gắng giữ sức khỏe nhé ! Vị bác sĩ nói và tươi cười tiễn cậu ra khỏi phòng , nhìn bọc thuốc trên tay cậu thở dài : cậu chỉ còn sống có 3 ngày nữa thôi , thuốc thang làm gì cơ chứ … Nhưng nếu không lấy thì ông ấy sẽ nghi mà chẳng lẽ cậu lại giải thích là mình dang sống với 1 Thần Chết và đã nhận thông báo là sẽ chết trong 4 ngày tới sao ? . .. Chỉ nghĩ tới đó thôi cậu đã bật cười … Cậu nép nhanh vào 1 cái cột gần đó khi thấy hắn xuất hiện trong bệnh viện – Ngài ấy đến đây làm gì ? Cậu đã nghĩ có thể ở đây có người chết nhưng nếu vậy sao hắn lại mặc đồ của con người lại còn hiện hình nữa . Cậu im lặng nhìn hắn ngó quanh 1 hồi và bước vội vào 1 căn phòng , cậu rón rén đi tới và nhìn trộm vào : 1 cô gái xinh đẹp đang nằm bất tỉnh trên giường , Cậu không nghe rõ hắn đang nói gì với cô nhưng cậu đã thấy : Thần chết cúi hôn cô 1 cách thắm thiết . Thân thể cậu tê cứng trước cảnh tượng này … – Cậu đang nhìn gì vậy ? Tiễng bà y tá vang lên từ đầu hành lang , chân cậu đã có lại cảm giác … Ôm lấy ngực , cậu co chân bỏ chạy + Tối : Thần Chết quay về thấy căn phòng tối om , cậu ta đi đâu rồi ? Có cái gì đó đang nằm trên giường , hắn tiến lại gần : – Sao hôm nay ngủ sớm thế ? – Tôi hơi mệt ! Giọng cậu đáp nghe thật lạ lùng – Ta xin lỗi vì hồi sáng đã cư xử thô bạo với cậu . – Không sao . Trung Anh nói mã vẫn không quay lại nhìn hắn : Vết thương của ngài …? – Nó đỡ rồi ! Cậu ậm ừ , hắn thấy lạ sao cậu không quay lại nhìn hăn . Chồm lên giường hắn kéo cậu quay lại : – Cậu đang giận ta sao ? Dù căn phòng lúc đó có tối đến đâu thì hắn vẫn thấy đôi mắt đó rõ mồn một , đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều . Cậu vội quay vào trong vách … Hắn rất muốn mở miệng hỏi nguyên nhân nhưng lại cảm thấy có gì dang chặn lại … Im lặng … – Ta đi làm đây ! Hắn tung người bay vào không trung … Gió đêm lùa vào căn phòng , cậu không ngủ … ___________NGÀY THỨ NĂM ________________ Cậu chẳng thẻ nào tập trung được vào bài học nữa khi những hình ảnh hôm qua cứ lởn vởn trước mắt . Tại sao hắn lại hôn cô gái đó ? Cô ta là ai ? TẠi sao … mình lại quan tâm đến chuyện này ? Ngực cậu nhói đau , đau tim ư ? Không , cậu biết rõ đấy không phải là cơn đau tim thông thường , cậu đau … khi thấy hắn thân thiết với người khác … Trốn 2 tiết cuối cậu đi tới bệnh viện đẻ tìm hiểu về cô gái kia : – Là bạn em hả ? Cô y tá tươi cười hỏi – Vâng ! Cậu đáp mắt nhìn người con gái xinh đẹp đang nằm trên giường hỏi: – Bao giờ chị ấy tỉnh ? – KHông biết ! Cô y tá lắc đầu : Cô ấy đã như vậy suốt 1 năm rồi , người nhà và bạn bè cũng ít đến đây . Em là người đầu tiên trong tháng này tới thăm cô ấy đấy – KHông phải người đầu tiên đâu – 1 cô y tá khác xen vào : HÔm qua cũng có người tới thăm cô ấy , lại là 1 anh chàng đệp trai nữa… – Thật sao ? Là ai vây ? – Chắc là bồ cô ấy . tôi nghe loáng thoáng anh ta nói 12 giờ đêm nay sẽ tới đón cô ta – Lãng mạng quá nhỉ …. Cậu rời khỏi căn phòng trước khi nghe thêm nhiều hơn , họ hẹn nhau vào nửa đêm … – Ngài định đi sao ? Hắn lùi lại khi thấy tiếng nói phát ra từ con người mà hắn cứ ngỡ là đã ngủ say : – Cậu chưa ngủ ? Trung Anh ngổi dậy nhìn vào hắn và trả lời : – Vâng !Tôi biết ngài luôn đi vào giờ này lên đã chờ – Để làm gì ? – Tôi muốn đi với ngài Cái gì ? mắt hắn trợn lên trước cái yêu cầu kì quặc của cậu , cái yêu cầu cho hắn cái cảm giác của ngày đầu tiên gặp cậu – Không ! Hắn quyết không nhượng bộ lần này : Ta không thể đưa cậu đi , chuyện này quá nguy hiểm – Ngài đã nói sẽ thực hiện mọi yêu cầu của tôi trong một tuần Cậu tiến lại gần hắn với giọng nói chắc chắn làm hăn lúng túng và bối rối , đúng là hắn đã hứa vậy với cậu nên phải đưa cậu theo … Nhưng việc này quá nguy hiểm , hắn bỗng lo sợ mình sẽ không đủ sức bảo vệ cậu … – Ngài còn chờ gì nữa . Con bướm đêm bay lượn ngoài trời nhác hắn đã tới giờ phải đi … Quyết định … – Ôm chắc vào ! Hắn nói , vòng tay ôm lấy cậu và bay ra ngoài . Hắn bay rất nhanh khiến những cơn gió đêm quất vào mặt tới tấp , bên tai vang lên những tiếng “ồ ồ ” . Tiếng hắn gào lên trong gió : – Cậu sợ à ? – Không ! Cậu cũng hét lên nhưng tay lại siết chặt lấy cổ hắn hơn . Hắn cảm nhận được đoi vai đó đang run rẩy – Chờ ta ở đây ! Hắn thả cậu xuống 1 tòa cao ốc và biến mất , cậu đứng đó chiêm ngưỡng cảnh thành phố về đêm , những cơn gió từ bên dưới thổi lên khiến cậu thấy lạnh . Lui người vào trong , sắp tới 12 giờ rồi , cậu cũng không hiểu tại sao mình lại đòi đi theo hắn , nếu lại thấy hắn thân mật với cô gái đó … Phá đám … cậu lắc đầu trước 2 từ vừa xuất hiện trong óc … Gió vẫn thổi mạnh … Lạnh , những cơn gió lạnh không bao giờ tốt cho những người bệnh tim nhưng cậu vẫn thích được chạm vào cánh tay lạnh giá đó dù nó có lạnh hơn cả băng … ” Ngài ấy đã quay lại” Cậu chạy ra khi thấy 1 cái bong đang bay đến : – Cậu là …. Cái bóng đó thì ra là 1 cô gái – 1 cô gái trong chiếc váy trắng toát lơ lửng trong không trung , cô nhìn cậu hỏi : Cậu là người đang chờ Thần Chết ?
|
– Vâng! Cậu trả lời với gương mặt đầy ngạc nhiên khi thấy thân thể cô gái trong suốt , cô ta bật cười giải thích : – Tôi là 1 linh hồn. – Còn tôi là 1 người sắp chết! Cậu Cười đáp lại: Sao chị lại tới đây ? – Thần Chết bảo tôi tới đây đợi anh ấy Người con gái có thể thốt ra 2 từ “anh ấy” thật nhẹ nhàng nhưng cậu lại có cảm giác của 1 tảng đá nặng chục kí đè lên người … Gương mặt cô gái nhìn trông quen quá , cậu ngờ ngợ như đã từng gặp cô ở đâu … Đúng rồi , là cô gái trong bệnh viện , người đã được Thần Chết hôn … CÔ đưa mắt về nơi xã thốt lên – Sao anh ấy lâu quá? 1 tảng đá nữa lại rơi xuống, cậu run run hỏi : – Chị có quan hệ thế nào với Thần Chết? – Anh ấy là người dẫn đường của tôi Giọng cô gái thản nhiên khiến cậu thấy bực , sao cô ấy lại nói về một người đã hôn mình với cái giọng điệu chẳng hề quan tâm như vậy .? Cậu buột miệng: – Tôi đã thấy ngài ấy hôn chị Cậu thắc mắc về quan hệ của họ tới mức chẳng còn kiểm soát nổi bản thân nữa gương mặt cậu toát lên vẻ ghen tị. Người con gái mỉm cười và trả lời – Đó là 1 sự trao đổi: anh ta sẽ đưa tôi tới tận âm phủ và tôi thì trị thương cho anh ta – Trị thương bằng cách đó sao ? Cậu nói với vẻ ngạc nhiên , bức xúc Cô gái cười và giải thích – Đối với Thần chết thì âm khí của người sắp chết là món ăn bổ dưỡng đấy , nó có thể giúp họ trị thương … – Vậy cũng không cần hôn… – Ăn thì phải dùng miệng chứ , Thần chết không ngoại lệ đâu Giọng cậu pha lẫn sự thán phục và ghen tị – Chị thật am hiểu – Tôi thấy mấy lần rồi . Cô nói và quay mặt đi nín cười trước gương mặt đang thộn ra của cậu . 1 bóng đen bay đến , cô kêu lên: – Anh lâu quá ! – Có chút rắc rối . Hắn đáp và quay sang cậu hỏi : Cậu sao đứng sững vây ? Cậu vẫn trợn mắt nhìn hắn chằm chằm … Cô gái kia có vẻ muốn trêu cậu thêm 1 chút nữa , cô nắm lấy mặt hắn quay lại – Làm cái quái gì vậy ? Hắn nhăn mặt trước nụ hôn qua nhanh của cô, cô cười lém lỉnh nói: – Tôi trả công nốt cho anh mà . Hắn liếm mép, liếc sang cậu và lúng túng nói – Tôi phải đưa cô ấy đi cho kịp giờ , chờ nhé ! – Bye nhóc ! Cô ta nháy mắt với cậu và khoác lấy tay hắn . Mắt cậu lóe lên những tia nhìn tức giận nhưng cậu không có quyền nổi giận … Thần Chết không phải của riêng cậu …. – Sao mặt cậu khó chịu vậy ? Hắn hỏi khi thả cậu xuống căn phòng , cậu giận dỗi nói: – Không ! – Đừng giấu, cô ta đã nói gì với cậu Cậu im lặng rồi cũng quyết định hỏi – Chị ấy nói anh hấp thụ âm khí để sống và trị thương – Đúng ! Hắn có cảm giác cậu sắp nói ra 1 điều nguy hiểm và hắn đã đúng… – Tại sao anh không hấp thụ âm khí của tôi ? Câu hỏi này đã đánh trúng cảm giác của hắn , hắn cũng chẳng biết tại sao mình có thể bỏ qua món ăn bổ dưỡng ngay trước mặt , có lẽ đơn giản vì… – Ta không muốn! Hắn đáp nhanh và ẩn cậu xuống giường rồi lại biến mất sau khi nói: Mau ngủ đi ! Còn lại 1 mình, cậu lặng người trước câu trả lời của hắn ” anh ta không muốn ” Vì sao ? Âm khí của mình không hợp khẩu vị của anh ta hay …. Vì mình là con trai … _________ NGÀY THỨ SÁU_________ Hết buổi học Trung Anh vội đến bệnh viện để trả tiền thuốc còn nợ và để cảm ơn những người đã chăm sóc mình bao lâu – Thần Chết! Bỗng hắn thấp thoáng trong khu bệnh tim và biến mất , cậu vội đuổi theo nhưng hắn đã biến mất . ‘ Có lẽ anh ta tới đây để ăn ”, Hình ảnh anh ta hôn 1 người con gái khác khiến cậu khó chịu, cậu không muốn thấy hình ảnh ấy nữa … Quay lưng đi ra , cậu bỗng nghe thấy tiếng rên rỉ … Thứ tiếng đó nghe khá lạ và nó đang phát ra từ kho để đồ. Cậu bước tới mở cửa : – Trung Anh, ra ngoài mau ! Hắn hét lên khi thấy cậu đứng ngay trước cửa, cậu căng mắt nhìn 1 bóng đen đang vùng vẫy trong góc phòng. Hắn hét lên lần nữa : – Ra ngoài mau, đóng cửa lại Cậu giật mình vội làm theo lời hắn nhưng chưa kịp thực hiện thì 1 cái vòi đen phong ra từi cái bóng đó quật thẳng vào cậu. Đau, cậu ngã xuống … Hắn lao tới đỡ cậu và cái bóng đen kia đã chớp thời cơ bỏ trốn – Cậu tới đây làm gì ? Hắn hét lên và khựng lại khi thấy cậu ôm ngực nhăn nhó, miệng thều thào : –Thuốc … Lọ thuốc trong người cậu dã rơi mất, khuâmn mặt cậu tái đi nhanh chóng”Cậu ta sẽ chết sao? Không … Quá sớm, hắn không thể để như vậy được … ”. Hắn giựt đứt hàng cúc áo và cúi xuống hôn lên ngực cậu . Một luồng khí ấm áp xuyên vào lồng ngực quấn lấy cơn đau đang xé nát trái tim cậu … Luồng khí đó Vuốt ve nhẹ nhàng cơn đau làm nó dịu đi rồi biến mất , con tim đã đập đều trở lại Chưa bao giờ cậu cảm thấy cơn đau đó qua nhanh và dễ dàng như thế, cậu tựa vào cái thứ mát lạnh bên cạnh – nó làm cậu thấy dễ chịu – Hết đau rồi chứ ? Tiếng hắn vang lên bên tai khiến cậu giật mình nhận ra mình đang tựa đầu vào ngực hắn –Xin lỗi ngài. Cậu vội ngồi dậy, ngượng khi thấy dấu hôn đỏ trên ngực. Kéo áo che đi dấu vết đó cậu hỏi: – Cái bong đen lúc nãy là gì? – 1 oan hồn.Hắn nhìn quanh: nó chạy mất rồi – Xin lỗi , tại tôi… –Bỏ đi , cậu tới đây làm gì ? – Tôi tới gửi tiền thuốc Nó giữ lấy áo mắt ngước lên nhìn hắn đang lẩm nhẩm đọc cái gì đó. Từ dưới kệ thuốc, 1 lọ thuốc trắng bay lên rơi vào tay hắn – Giữ cho kĩ vào Là lọ thuốc của cậu , cậu đỡ lấy nó và thấy trên mu bàn tay hắn có thứ chất lỏng màu trắng đang chảy – Tay ngài bị thương Hắn đưa lưỡi liếm vết thương nói –Nó sẽ khỏi ngay thôi Hắn quay đi, cậu vẫn nhìn vào cái vết thương đó nó đang tiếp tục chảy ra thứ nước màu trắng – Ngài định đi đâu? – Không phải chuyện của cậu. Hắn nói mà không quay lại nhìn cậu: Mau về đi – Đi kiếm đồ ăn à ? Trong cậu dấy lên cảm giác muốn giữ chân hắn, không muốn để hắn đi kiếm 1 ai khác ” Tôi cũng là 1 món ăn, sao ngài phải đi kiếm kẻ khác ? … ” .Cậu lao lên choàng tay vào cổ hắn kéo lại, 1 nụ hôn … có cái gì đó tựa như hơi thở trong cậu đang thoát ra chạy vào miệng hắn … Hẩn đẩy cậu ra , giận dữ hỏi : – Cậu muốn làm gì vậy? – Tôi muốn giúp ngài trị thương – Ta không cần! Hắn hét lên và biến mất + Tối: Trung Anh thao thức chờ hắn quay về, mâm cơm đã nguội nhưng cậu vẫn không đụng đũa … 10 giờ đêm, cậu leo lên giường – Chiếc giường như rộng ra , co người lại cậu hoảng sợ khi nghĩ rằng hắn sẽ không quay trở lại ” Lẽ ra hồi chiều mình không nên làm thế … ” “Thịch ” Trái tim cậu đập nhanh bất thường , cậu vôi nằm xuống nhắm mắt vờ ngủ . Rèm cửa khẽ lay động và bóng đen bước vào phòng, hắn nhìn gương mặt đang nhắm nghiền kia mà thở phào nhẹ nhõm, lướt tới bên giường hắn vuốt những sợi tóc đen đang rũ xuống mặt cậu lên – Cảm ơn vì đã tri thương cho ta! Hắn nói thật khẽ, ngón tay chạy dần xuống đôi môi cậu và dừng lại ở đó … Im lặng , hắn ngắm nhìn đôi môi đó …. Âm khí mà hắn hấp thụ được từ đôi môi đó thật ngọt , vị ngọt mà hắn không hề thấy ở các âm khí khác … Mà khoan, ngọt …Ta không có vị giác sao lại thấy ngọt ? … âm khí của cậu ta đã đánh thức vị giác của ta ư ? Không, ta điên rồi … ” Phù ” Cậu khẽ thở nhẹ làm hắn giật mình vội rút tay lại … Nhìn đôi môi hé mở , chống tay xuống giường hắn cúi xuống , hắn muốn xác định xem mình thật sự có vị giác không, hắn muốn nếm lại vị ngọt đó … Chỉ 1 lần nữa … 1 lần nữa thôi …. Sự ngọt ngào quyến rũ trên đôi môi đó khiến hắn không muốn rời ra, hắn muốn cảm nhận nhiều hơn nữa, lưỡi hắn luồn sâu vào miệng cậu và bắt đầu nhảy múa như không hề quan tâm tới việc sẽ làm cậu tỉnh giấc … Con bướm đêm đập cánh vào cửa số làm hắn sực tỉnh cơn say, hắn bật dây và lao ra cửa sổ bay theo con bướm Ngay khi hắn vùa bỏ đi thì cậu mở mắt ngồi dậy, thở gấp gáp , cậu ôm lấy con tim đang đập liên hồi , gương mặt đỏ lên … Chỉ 1 chút nữa thôi , nếu không bị phá đám , có lẽ cậu sẽ …. __________ NGÀY THỨ BẢY _______________________ Cậu ngồi trên chiếc giường thẫn thờ nhìn ra cửa sổ và mở miệng hỏi : – Tôi sẽ chết như thế nào? Cái bóng đen vừa xuất hiện giữa phòng bỗng nhảy lùi về sau vì tiếng nói bất ngờ đó – Cậu muốn hù tôi chết sao? Hắn cằn nhằn (Ông đã chết rồi còn gì ) – Tôi xin lỗi ! – Không sao … nhưng câu hỏi của cậu tôi không thể trả lời được … như thế là phạm luật … – Sợ tôi biết được sẽ tránh sao ? Im lặng, hắn cúi đầu tránh không nhìn cậu , hắn không hiểu mình đang nghĩ gì nữa .. 1 trận giằng co dang xảy ra trong đầu hắn – 1 bên là trách nhiệm công việc , còn bên kia … hắn cũng không biết gọi nó là gì … Khao khát ư ? hay Có lẽ là mong muốn không muốn con người trước mặt mình chết …. – Tôi đã làm ngài khó nghĩ rồi – Không! hắn giật mình nhận ra cậu đã tiến sát bên cạnh , cậu liếc nhìn tờ lịch đỏ chót trên tường ” Ngày cuối cùng ” – Ngài đi chơi với tôi nhé Hắn trợn mắt lên tại sao cậu vẫn không lo lắng? Đêm nay cậu sẽ chết đó, sao con người này lại có thể bình thản vậy ? – Ngài bận sao? Đôi mắt cậu như khóa chặt lấy suy nghĩ của hắn, đôi môi đó như gợi nhớ về chuyện đêm qua … Hắn lắc đầu và trả lời
|
– Ta có thể đi chơi với cậu cả ngày Hắn là kẻ luôn đặt công việc lên tất cả nhưng sao lần này hắn bỏ việc mà không hề thấy 1 chút hối hận hay đắn đo nào … Hắn chỉ cảm thấy buồn bã và cho rằng néu từ chối cậu thì hắn sẽ còn hối hận hơn – Chúng ta đi thôi Cậu đi từ trong phòng ra trong chiếc áo thun màu xám và chiếc quần hộp lửng, hắn nhìn và thấy thiếu cái gì đó : – Cậu … tên tôi … Mặt hắn như đỏ lên: Thôi ! Cậu ngỡ ngàng trước câu nói khó hiểu của hắn nhưng cũng hiểu ra rất nhanh, lao tới nắm tay hắn kéo đi , cậu gọi – Đi nào, Tín ! Cậu cười rạng rỡ , nhận ra rồi cái hắn thấy thiếu chính là nụ cười này , nụ cười có thể dẹp sạch mọi buồn bã ,lo âu trong hắn , 1 nụ cười khiến hắn chắc chắn tin rằng dẹp bỏ công việc hôm nay là hoàn toàn chính xác – Cậu muốn đến nơi này thật sao ? Hắn ngước nhìn khu trò chơi với chiếc vòng quay khổng lồ, những con thú bông đang đi lại , những tiếng hò reo từ những đoàn tàu đang chạy trên đường… Cậu cười và lao thẳng vào trong nói to : – Tôi muốn đến đây từ lâu nhưng bác sĩ luôn cấm , họ nói những trò này không có lợi cho tim – Cậu chơi thoải mái đi, có sao tôi sẽ phụ – Okay, tôi muốn đi tàu lượn Cậu chỉ vào chiếc tàu sơn đủ màu sắc đang chạy trên đường ray và đáp xuống đất …. 4 vòng trên chiếc tàu lượn, Tín lao nhanh ra khỏi đó khi tàu dừng lại , thở hồng hộc : – Bay còn sướng hơn là đi cái thứ chết tiệt này Cậu cười ngất , thật không ngờ vị Thần Chết đêm nào cũng bay lượn trong gió lại ghét 1 thứ đi còn chậm hơn cả mình .. Thấy câu cứ cười, hắn cau có … – Tới đây! Hắn cười và kéo cậu vào 1 căn nhà sơn đen … Sau trừng 10 phút , cậu đi ra với gương mặt tái xanh còn hắn thì lại vác gương mặt hả hê như vừa trả được mối thù lớn – Sao anh lại bình tĩnh như thế ? – Ma quỷ thật sự còn kinh khủng hơn thé nhiều – Hắn quay sang cậu cười: Đi thêm vòng nữa nhé. – Không! cậu hoảng hốt : Tôi quyết không ào cái ngôi nhà ma đó đâu , anh thích thì cứ đi đi – Tôi đến đây là để chơi với cậu nên sao bỏ cậu 1 mình được …. Đi đâu tiếp đây? Cậu ngước nhìn và nhận thấy gương mặt hắn hình như có chút đỏ, cười cậu ôm lấy tay hắn… Giật mình , hắn quay lại … Không dút tay , hắn đứng im cảm nhận thân thể đang tựa vào hắn – Chơi trò kia Cậu kéo hắn đi sâu vào trong để thử tất cả các trò cảm giác mạnh … Ngày hôm nay, có lẽ là ngày vui nhất của cậu , cậu đã cười rất nhiều , rất vui như 1 đứa trẻ …. Nhưng cuộc trơi đã tới lúc kết thúc … Công viên đã thông báo sắp tới giờ đóng cửa – Cậu muốn đi đâu nữa ? Cậu ngước nhìn cái dồng hồ vịt DONAN trong công viên và hỏi – Mấy giờ tôi sẽ chết? – Nửa đêm ! Hắn đáp, nhìn sang cậu chờ đợi – Về thôi ! Cậu dứt mắt ra khỏi con vịt có nụ cười vui tươi đó quay sang hắn thì thầm: Tôi muốn bay. Hắn cười kéo cậu vào 1 góc khuất … Hắn bay rất chậm để cậu có thể ngắm nhìn thành phố lúc về đêm , 1 thành phố rực rỡ mọi ánh sáng đủ màu , 1 món quà của anh dành cho cậu … Nhìn chiếc đồng hồ treo trong phòng , cạu bất giác buột miệng : – Ước gì tôi có thể sống thêm! Thời gian sống còn: 1h55p28′ Trung Anh thở nhẹ,vặn chặt vòi nước , thời gian còn lại của cậu không nhiều nhưng … đủ, đủ để tôi làm 1 việc nữa – việc cuối cùng Anh tựa ngừoi vào chiếc ghế với gương mặt méo mó kể từ lúc nghe câu nói của cậu, điều ước mà cậu đã nói nằm ngoài tầm tay của anh , anh không thể kéo dài thời hạn sống cho cậu …. Không thể, anh gục mặt xuống , lần đầu tiên anh cảm thấy mình bất lực … Con bướm đêm đang vỗ cánh ngoài cửa sổ “Đến giám sát ta sao ? ” … Anh ngước lên nhìn nó “Tách ” Đèn phụt tắt , anh lao lên kéo rèm cửa lại tránh không cho con bướm đêm nhìn vào – Có chuyện gì à? Tiếng cậu vang lên trong bóng tối, mắt anh đang liếc nhìn phản ứng của con bướm – Không! Sao cậu tắt điện vậy? – Tôi có chuyện muốn hỏi – Cái gì? Mắt anh vẫn chăm chăm ra ngoài nhìn con bướm đang rất giận đôi cánh đen của nó vỗ 1 cách điên loạn. Cậu im lặng 1 lúc rồi nói 1 cách khó khăn – Anh có thích tôi không ? Anh quay lại phía cậu và trả lời – Có ! Giọng cậu hồi hộp hơn khi nói tiếp –Vậy anh muốn có tôi chứ ? Anh giật mình trước câu hỏi này, im lặng nhìn cậu đang tiến về phía anh : Những hạt nước đang nhẹ nhàng trôi trên mái tóc đen mềm mại , chảy xuống gương mặt thanh tú rồi nhỏ giọt xuống bờ vai nhỏ nhắn … Đôi mắt anh bị hình ảnh đó mê hoặc , đôi môi kia phát ra tiếng nói êm dịu : – Anh muốn có em không? Lặp lại yêu cầu 1 lần nữa, cậu chờ đợi … Anh vẫn im lặng ,, anh cũng muốn được ôm lấy cậu nhưng …. – Không thể được! Anh quay đi tránh ánh nhìn đang thôi miên mình: Nếu tôi làm thế với cậu thì linh hồn cậu sẽ bị tôi hấp thụ và ….. Cậu sẽ vĩnh viễn không siêu sinh – Nếu vậy em có thể bên anh mãi mãi Cậu lao tới ôm anh và hôn anh thắm thiết. Mùi hương trên cơ thể cậu, vị ngọt quyến rũ từ đôi môi đó đang chảy vào trong anh khiến anh không thể cưỡng lại. Quên đi lí trí anh đáp trả cậu thật nồng nhiệt,những nụ hôn in dấu trên cổ và ngực, cánh tay lạnh giá vuốt ve tấm lưng mịn màng và lần dần xuống dưới – Ah ………….. Anh lặng đi ngắm nhìn thân thể cậu khi mảnh vải cuối cùng trên người cậu được trút xuống … Cậu cười kéo anh lại gần …. Gương mặt anh nhăn nhó … – Không ! Anh tách khỏi đôi môi đó, gỡ bỏ vòng tay nhỏ nhắn trên cổ và ngồi dậy vớ lấy chiếc áo khoác mặc vào – Xin lỗi, nhưng tôi không thể vì ham muốn của bản thân mà làm hại cậu được – Nhưng em tự nguyện mà … Giọng cậu vang lên, anh vẫn không quay lại … Lắc đầu, anh khẽ nói : – Tôi thà không có cậu còn hơn để cậu vĩnh viễn không siêu sinh. – Tín ! Cậu thốt lên nhưng anh đã biến mất …. Anh trôi lỡ lừng trong màn đêm , trong đầu luôn nghĩ về cậu , Thân hình cậu thật quyến rũ … Anh muốn có cậu , chỉ cần quay lại cậu vẫn sẽ đợi anh … Nhưng nếu vậy anh sẽ không thể nào gặp lại cậu …. Chỉ cần cậu đầu thai anh sẽ có thể nhìn thấy cậu cười , khóc , nói chuyện nhưng cậu sẽ không còn nhớ anh … Đau … sao ta lại đau Ngài đang nghĩ gì vậy ? – Ngươi muốn bám theo ta làm gì ? Con bướm đêm vẫn nhẹ nhàng bay trên đầu anh Tại sao ban nãy ngài không mở của cho tôi – Ta không thấy ngươi Con bướn đên chao nhẹ đôi cánh trước lời nói có vẻ bực bội của anh ,nó không muốn nhiều lời Chúng ta tới nơi rồi Anh ngẩng lên thấy mình đang bay trên 1 ngã tư , đối diện là 1 siêu thị to lớn Sắp tới giờ Anh ngước nhìn cái đồng hồ điện tử , bàng hoàng : 11h55p 46′ Còn có 5 phút nữa , cậu sẽ chết Đừng quên công việc của ngài Tiếng con bướm thì thào bên tai , anh sẽ phải đưa cậu đi … – Tín ! Tiếng cậu vang lên đâu đó gần đây thôi , Anh muốn đến bên cậu … Đoi cánh đen của con bướm bỗng hóa lớn ôm lấy anh Tôi không thể để nó nhìn thấy ngài Im lặng, anh đứng nhìn cậu đang đứng bên đường , nước mắt đầm đìa … Đau , trái tim anh đã ngừng đập từ lâu sao nó có thể đau được … Đã 11h57p30′ Cái đau vẫn quấn chặt lấy anh , anh siết chặt cánh tay tự hỏi rằng mình có thể nhìn cậu chết không ? 11h58p12′ Cậu có cảm giác anh đang ở quanh đây Chỉ là cậu không thấy thôi , băng qua đường , trái tim cậu đập nhẹ cùng với từng bước chân – nó đang dẫn dường cho cậu … Anh đang ở bên đó Đến rồi Anh ngước nhìn chiếc xe bỗng dưng xuất hiện trên con đường vắng vẻ và đang lao tới chỗ cậu với tốc độ khủng khiếp … Anh siết chặt cánh tay … 11h59p57′ Đôi cánh bướm vùng vẫy … Còn 2 giây … Ánh đèn pha chói mắt , đoi chân cậu như bị đóng vào mặt đường …. Còn 1 Giây Cậu nhắm mắt lại đợi chò cái chết của mình, Chỉ đau 1 chút thôi … sau đó cậu sẽ gặp lại anh , Cậu sẽ nói với anh …. RẦM … BONG BONG Chiếc xe lao lên lề khi chiếc đòng hồ gõ chuông : 12h Khói bốc lên cao , những tiếng ồn ào , tiếng người chạy ra xem xét – Có tai nạn … Gọi cấp cứu , gọi cảnh sát mau …. – Ông tài xế còn thở … – Kéo cậu bé này ra …. -Nó chảy máu nhiều quá … Liệu có sống được không ? – Mau lên …cấp cứu Cậu cảm thấy thân thể mình đang nằm trong 1 vòng tay lạnh giá, mở mắt cậu thốt lên : –Tín ! Anh cau mày nói : – Qua đường sao không chịu nhìn? -Vậy là em đã được gặp anh rồi . Cậu siết lấy cổ anh, anh ngó xuống đường nói khẽ : – Cậu chưa chết đâu, nhìn lại đi Cậu ẩn anh ra và ngó xuống đường , cậu bé nằm đó không phải cậu … Vậy là cậu chưa chết…
|