Em Ấy Không Ngoan! ★ Tác Giả: Zippi & Luving Thể loại: Shounen-ai, humor, romance, Rating : 16+
Tóm tắt: …Tình yêu không nhất thiết phải khởi đầu bởi sự ấn tượng từ đối phương, nó có muôn vàn cách bắt đầu và kết thúc… Lần này zippi và luving sẽ gửi đến các bạn một tình yêu rất nhẹ nhàng nhưng không mấy phần êm đềm đâu nhá!
Cái gì gọi là tình yêu chân thật, cái gì gọi là thay đổi vì tình yêu, và…cái gì gọi là trọn đời yêu nhau… Câu truyện sau đây sẽ phần nào nói lên những điều đó! Mong các bạn ủng hộ và cho ý kiến nhé!
A/N: Fic được viết bởi Zippi và Luving, đó là những ý tưởng, những sáng tạo của cả hai. Sẽ không có bất kỳ sự phân chia giữa giọng văn hay các nhân vật. Tất cả đều đượcc cả hai cùng chọn lọc để tạo nên một truyện ngắn hoàn thiện nhất. Chap 1 ăn phòng Hiệu Trưởng. _ Đấy! Mời thầy giải quyết hộ tôi! Ở đâu ra cái loại học trò ăn cắp đồ của giảng viên thế này! Thật là trơ tráo mà! _ Nè thầy! thầy có thấy dùng từ ăn cắp là thiếu tế nhị không? _ Cái gì? thiếu tế nhị sao? Thế cậu cho đó là mượn àk? Mượn Laptop của giảng viên về xài thử mà không cần hỏi ý kiến sao? _ Nhưng thầy cũng không được nói tôi là ăn cắp! _ Ờh! thế thì ăn trộm! _ Thầy…!!!! Thở ra với tình cảnh trước mắt mình, người hiệu trưởng lâu năm của ngôi trường Đại Học danh tiếng nhất nhì của tỉnh, đang không biết phải giải quyết sự việc lần này như thế nào. _ Thôi thôi! Hai người đừng cãi nhau nữa! – lên tiếng can ngăn, ông nhìn hai thầy trò một lượt rồi nói – Trò Vĩ như thế là sai, cớ sao còn cãi lại thầy Vũ! Trò nên biết việc trộm cắp trong trường là không thể xảy ra! Lần này trò có thể sẽ bị kỷ luật và buộc thôi học! _ …… Ngó thấy cậu sinh viên năm nhất đã chịu im lặng, ông dời ánh mắt sang người thầy trẻ tuổi rồi tiếp tục. _ Thầy Vũ cũng cần bình tĩnh lại cho, trước mặt học trò phải giữ khẽ chứ! _ …… Xem điệu bộ của thầy Vũ còn đang rất tức giận nhưng dù sao cũng chịu ngồi xuống nghe ông thuyết giảng, được dịp ông không chần chừ mà nêu lên ý kiến của mình. _ Lần này trò Vĩ đã vi phạm vào điều tối kị của nhà trường, về việc kỷ luật thì chắc chắn trò ấy sẽ phải nhận lãnh, nhưng nếu dùng đến biện pháp cuối cùng là buộc thôi học thì e là… có chút nặng tay, dù sao thì trò ấy cũng là sinh viên nắm nhất, trẻ người non dạ, làm vậy sẽ gây tiếng vang không ít đấy thầy Vũ àh. _ Thế chẳng lẽ cứ để thành phần như vậy tiếp tục học trong trường sao? Có chắc là không tái diễn chuyện vừa rồi không? Lại thêm một câu không lọt vào tai, cậu sinh viên Khôi Vĩ bất bình đánh tiếng gầm gừ: _ Này thầy! thành phần nào? giữ “ khẽ” nha thầy! _ Đã bảo là trò Vĩ thôi đi! – ông lại tiếp tục can ngăn lần nữa – Trò Vĩ từ ngày mai nếu còn muốn học ở ngôi trường này thì nhận mức kỷ luật là hạnh kiểm yếu trong ba học kỳ tới, đồng thời trò sẽ bị phạt lao động suốt hai năm! Nếu như trong hai năm đó trò có tiến triển thì nhà trường sẽ xem xét lại mức hạnh kiểm. Bằng không, nhà trường buộc trò phải thôi học. Dừng lại lấy hơi trong giây lát, ông quay sang thầy vũ rồi tiếp tục: _ Riêng về thầy Vũ, nếu thầy vẫn thấy đây là mức phạt không thỏa đáng, thầy có thể đề đơn buộc trò Vĩ thôi học, nhà trường cũng sẽ chấp nhận ý kiến của thầy. _ Như thế là sao? – lần này thì cả hai người, học trò Vĩ và giảng viên Vũ cùng nhau đồng thanh. _ Nghĩa là, nhà trường đã ra mức kỷ luật với trò Vĩ, còn việc trò Vĩ có buộc phải thôi học hay không thì còn tùy vào thầy Vũ, vì thầy là người bị mất cắp nên thầy cũng có quyền đòi công bằng! _ …….. _ ……. _ Cứ như vậy đi. Mọi chuyện ngày mai sẽ dứt điểm! sau khi nhận mức kỷ luật, nếu trò Vĩ cảm thấy không thể tiếp tục học thì cứ việc nghĩ. Còn thầy Vũ, suy nghĩ kỹ xem, có nên đuổi trò Vĩ hay không, sáng mai thầy hãy cho tôi câu trả lời. Còn bây giờ thì kết thúc ở đây! Muộn quá rồi! Kết thúc cuộc tranh luận gay gắt, cả hai thầy trò cùng rời khỏi văn phòng hiệu trưởng. Trước khi đường ai nấy rẽ, cậu sinh viên Vĩ kịp quăng cho ai kia một câu. _ Chậc! Đồ rẻ tiền mà làm quá như hàng hiệu! Và, không thua gì, ai kia cũng vang lên một câu châm chọc. _ Ờ ha! rẻ tiền mà cũng có giá với một số người đấy! ——————— Dưới ánh nắng vàng của buổi chiều tà, Khôi Vĩ bước đi lơ đễnh trên con đường về kí túc xá, nó hiện giờ đang rủa thầm về vận xui cứ đeo nó mãi suốt mấy tuần qua. Từ cá độ, đến học hành rồi tiền bạc, đã vậy còn bị bắt quả tang “chôm” đồ nữa chứ! Càng nghĩ càng tức mà, làm sao để nó xả được cái xui này đây? _ Êh Vĩ!!! Lại đây mày! Theo tiếng gọi, từ xa nó nhìn thấy nhỏ Thy đang ngồi trên khán đài phía sân bóng vẫy tay với nó. Con bạn chí cốt ghi tâm của nó đây mà. _ Mày làm gì mặt nhăn như khỉ vậy? Nhìn mày không thấy mùa xuân nha! Bỏ bên tai lời con bạn, nó nằm dài xuống cạnh nhỏ, ngáp một cái rõ to. _ …Số tao xui quá mợi! Gặp gì đâu không àk! _ Sao xui? dụ gì mậy?… Mà hồi nãy nghe mấy đứa nói mày được mời lên văn phòng hiệu trưởng, chi vậy? – miệng nhai nhóp nhép bịch bánh Poca, nhỏ hỏi mà không thèm nhìn nó. _ Tao bị kỷ luật rồi! Có thể bị đuổi học luôn! _ Ờh!!! – nhỏ vẫn vô tư nhai và ngắm các chàng trai đang hì hục với trái bóng. _ Tối qua lúc tụi mày học vi tính đó, tao có lên lớp công nghệ 5 tìm thằng Hùng mượn tiền, mà lên không thấy nó đâu, chỉ thấy… cái Lap của thằng cha dạy nó, trông cũng ngon mà sẵn không có ổng cũng như chẳng ai để ý nên tao liều… trôm luôn! _ Ừh!!! _ Ơiiii! Số tao quạ quá mày ơi, tao đâu có biết trường gắn camera, chưa kịp thủ tiêu cái máy thì trưa này đã bị tóm lên văn phòng! Coi như xong đời rồi! _ Hơ!!!… _ Con quỷ! – giơ tay đập vào đùi nhỏ cái chát, nó hậm hực nói – Mày ngắm trai đã chưa? Thằng bạn của mày sắp lìa khỏi nơi đây rồi đấy! _ Kệ mày! – nhỏ quay qua cau có – Ai kêu mày cứ ham cá độ cho lắm vô, tao nói có ngày bị bầm mặt chứ chẳng chơi! Tiền có bao nhiêu cũng dồn vào cờ bạc, tao ghét! _ Khỏi dạy khôn mày! Tại xui thôi, cả tháng nay chẳng thắng nổi một kèo nữa! _ Hết thời nó vậy đó cha, lột xác đi là vừa! Ông bà già mày mà biết, coi chừng bắt mày nhốt vào lồng. Lúc đó đừng kêu con này qua cứu nhá!!!! – vừa nói, nhỏ vừa xỉa xối xả vào trán Vĩ. _ Hông thèm! Nói rồi, nó đứng phắt dậy, phủi đít trước khi bỏ lên phòng, ngồi nói chuyện thêm tí nữa, dám lắm nó với nhỏ choảng nhau. Mà nghĩ cũng lạ, có chuyện gì nó cũng kể cho nhỏ nghe, mặc dù không rõ nhỏ có dỏng tai lên nghe dòng tâm sự nào của nó không, chỉ biết mỗi lần nói xong là nó luôn bị nhỏ dạy đời, hết cằn nhằn rồi lại chửi xối xả. Vậy mà tụi nó cứ như thế mà trải qua hết tám năm ròng rã bên nhau. Đúng là một kì tích! *************** Sáng hôm nay khi vừa bước vào lớp, Vĩ cảm nhận ngay cái không khí rộn ràng khác mọi ngày, nhìn thoáng qua một lượt nó mới sực nhớ hôm nay là tiết đầu của môn mới, môn tin học đại cương. Đi đến vị trí quen thuộc là bàn chót, nó bình thản ngồi kế bên Thy. _ Êh! Sao rồi mậy? Hiệu trưởng có cấp giấy cho mày xuất chuồng không? – nhỏ hỏi móc. _ Xui cho mày, tao còn ám mày dài dài con ạh! – không nhìn qua nhỏ, nó vẫn đều đều giọng – …bị hạnh kiểm yếu ba học kỳ, lao động mỗi tuần hai ngày trong suốt 2 năm trơiiii. _ Hahhaa…Vậy mới vừa với mày! …Mà vậy còn đỡ hơn cầm tờ giấy thôi học về trình ông bà ở nhà! Thôi ráng đi ha. Mặc cho cái vỗ vai an ủi của nhỏ, nó vẫn hờ hững với mọi chuyện. Tính nó là vậy, sao cũng được, cái gì đến sẽ đến, nó không quan tâm nhiều cho mệt óc. Mà thiệt, nó vốn rất vô tâm nên đâu để ý lúc này giảng viên phụ trách môn tin học đại cương đã bước vào lớp. Ai nấy đều đứng lên chào, riêng nó là vẫn ngồi trơ mặt nhìn ra bên ngoài. _ Ý!!! Ra là ông thầy đẹp trai này hả? – nhỏ khều khều tay nó – tao tia ổng lâu rồi, không ngờ lần này ổng dạy lớp mình. Hahah.!! Kì này vui rồi, chọc ổng sướng luôn! _ ………- Quá quen với cái thói mê trai của nhỏ, nó cũng chẳng màng đáp lại. _ Ngày mai tao phải lên bàn nhất ngồi mới được!… Còn nữa, tiết thực hành phải dành máy số một,… chưa hết nha, phải đi học đều, không được cúp tiết… hahhaa… như vậy mới tạo được ấn tượng với “ảnh” mày ơiiii. _ Mày nín coi Thy! – nó đâm quạu khi nhỏ cứ chí chóe bên tai – Sao mày không mê tao nè! Tao đẹp trai đâu thua thằng nào đâu! Không biết chiêm ngưỡng mà cũng học đòi! _ …… – nhỏ tắt đài – “ Mịe…thằng hâm! Mất cả hứng!!” Rồi thì nhờ câu nói của nó mà lớp cũng trật tự thêm phần nào, người thầy cũng nhờ vậy mà bắt đầu điểm danh. Gọi từng tên một, nhìn mặt từng sinh viên một, chắc là muốn có chút ấn tượng đây mà. _ Nguyễn Minh Đăng! – giọng khá trầm. _ Có, thầy! _ Đặng Quốc Hào – âm thanh vừa phải. _ Dạ có! _ Trần Thị Ngọc Hoa – một chút nghiêm nghị. _ Có, thầy ơiiii! ….. _ Nguyễn Ái Quỳnh Thy! – vẫn chất giọng đều đều. _ Dạ thưa thầy, có em ạh! …… _ Trịnh…Trịnh Khôi Vĩ. Tất nhiên, khi nghe tên mình được sướng lên, Vĩ cũng phải ngướng nhìn người gọi tên nó một lần cho phải phép, và… _ C….. Tuyệt nhiên, nó im bặt. Thay vì nói có, nó lại dùng ánh mắt sắc bén mà đáp trả, và cũng rất nhanh, nó quay đi chỗ khác. Trên kia, người nọ cũng chẳng buồn để ý, tiếp tục công việc đang dở dang. Nhỏ ngồi kế bên nhìn thằng bạn có chút ngờ ngợ, muốn hỏi mà lại thôi, nhỏ còn quê vụ vừa rồi. _ Giới thiệu với các bạn! Tôi là Hoàng Huy Vũ, được nhà trường phân công phụ trách các bạn môn tin học đại cương này cho đến hết chương trình. Trong thời gian học tập, nếu các bạn không hiểu hay thắc mắc điều gì cứ gặp trực tiếp tôi mà trao đổi, tôi hứa sẽ cố hết sức giúp các bạn giải quyết mọi vấn đề…. Sao hôm nay tai nó lạ thế nhỉ? Nó nghe ai kia nói mà chẳng lọt được câu nào, toàn thấy ngứa thêm mà thôi, buộc miêng, nó nói cho bỏ ghét. _ Ngụy quân tử!!! _ Gì? Mày nói gì thằng kia? – nhỏ hỏi. _ Tao không nói mày! Tao nói cái người trên kia kìa! _ Ổng sao? _ Thì là ngụy quân tử chứ sao?…Trước mặt quần chúng nói ngon nói ngọt cho lắm vô… Mày đâu có biết, ông mắng xả tao như thế nào! _ Ákkk!! – nhỏ nhe răng cười – Thì ra ổng là nạn nhân của mày hả? Rồi, cung hỉ mày nha! hạnh phúc vô bờ bến luôn! _ Tao không sợ bị vùi dập con ạh! …Mà tao ghét, dám nói tao là thành phần này nọ, rồi còn ăn cắp, ăn trộm… _ Ơh? Mày ngộ! thế mày gọi đó là gì?… Ăn cướp?… Ăn xin? _ Mày!!!! …Dẹp mày đi! “ Hừ!!! chiều về đốt phông lông! Xui quá! ….Không đuổi được tôi thì quay sang ám tôi sao? Mơ đi! Coi ai ám ai nè!!!”.
|
Chap 2 Hoàng Huy Vũ, 23 tuổi, kỹ sư ngành công nghệ thông tin, vừa mới tốt nghiệp ra trường nhưng vì có tấm bằng loại ưu nên anh được nhận ngay vào làm giảng viên cho một trường Đại học danh tiếng. Công bằng mà nói với một gia đình mẫu mực và gia giáo, việc Vũ là con một của gia đình thì luôn nhận được sự giáo dục khắt khe cùng với sự quan tâm đầy đủ từ phía ba mẹ là lẽ đương nhiên. Nhưng không vì thế mà Vũ ỷ lại. Anh chưa từng phụ sự kì vọng của ba mẹ, Anh chọn cho mình một cuộc sống tự lập, quyết định dọn ra riêng ngay sau khi tốt nghiệp. Tất nhiên mẹ là người kịch liệt phản đối, nhưng ba lại ủng hộ quyết định này, ông tin tưởng con trai mình, ông muốn anh tự gây dựng sự nghiệp bằng chính khả năng của mình… - Thầy Vũ! hôm nay có tiết thực hành lớp quản trị sao? Thịnh, một đồng nghiệp chạc tuổi Vũ bắt chuyện khi cùng anh chuẩn bị lên lớp. - Phải, lớp Quản Trị 3! Hôm nay là buổi thứ hai! - Uhm, có phải lớp của cậu sinh viên Khôi Vĩ không? Người đã lấy cắp máy của thầy lần trước! Vũ khá ngạc nhiên khi Thịnh hỏi câu này, bởi lẽ do tránh tai tiếng từ nhà trường cũng như cho sinh viên, nên sự việc đã đươc giữ kín. - Àh! Thầy Vũ đừng thắc mắc – như hiểu được ý Vũ, Thịnh giải thích – Tôi được giao nhiệm vụ theo sát cậu Vĩ trong suốt thời gian kỷ luật!… rất may cho cậu ấy là thầy Vũ đã không đề đơn thôi học. - Ra là vậy! – anh gật gù mỉm cười. …….. Thật ra ấn tượng ban đầu của Huy Vũ trong năm đầu đứng lớp thì đây là một môi trường học tập và làm việc rất tốt, lại khá phù hợp với anh. Nhưng cái ấn tượng đó ngay lập tức bị đánh sập bởi một cậu học trò tên Khôi Vĩ. Vũ không ngờ cậu sinh viên năm nhất nhìn có vẻ ngoan hiền đó lại dám ngang nhiên “chôm chỉa” đồ của giảng viên. Cũng may, do hệ thống an ninh của trường mà anh đã tìm lại được đồ của mình cũng như biết được thủ phạm. Chưa hết, rắc rối tiếp tục tìm đến Vũ khi vị hiệu trưởng đáng kính lại cho anh cái quyền quyết định số phận của cậu sinh viên này. Quả thực, việc sinh viên trộm đồ trong trường là một lỗi lớn nhưng làm sao anh có thể cho cậu ta thôi học? Bởi lẽ để vào được ngôi trường danh tiếng này là cả một sự nỗ lực và cố gắng. Mặt khác, anh lại không muốn gây tiếng vang cho mình khi mới về trường đã thẳng tay đuổi học một sinh viên, làm vậy chẳng khác nào anh tự chuốc lấy phiền phức. Nên thôi, cứ coi như cho cậu ta một cơ hội vậy, tốt cho cả đôi đường. Chỉ có điều không biết vô tình hay hữu ý mà Vũ lại đứng lớp của cậu sinh viên ngỗ ngược kia. Xem ra cậu ta sẽ phải khổ dài dài vì vị giảng viên khó tính này. Người ta nói ấn tượng ban đầu bao giờ cũng là ấn tượng sâu đậm mà. ………. - Êh Thy! Tao thấy tình hình này mày mà không lẹ lên là thiệt thòi ráng chịu nha! – Vĩ nhịp nhịp tay lên mặt bàn. - Thằng kia! Ý gì hả? – nhỏ liếc xéo thằng bạn. Khôi Vĩ vẫn tỉnh bơ: - Mày không thấy sao? Lũ con gái đang cứ thay phiên hỏi bài ổng kìa! Trâu chậm thì uống nước đục nha. - Kệ! tao không dùng chiêu đó! chẳng hay ho gì, chỉ làm người ta biết mình dốt thêm thôi àk! “ Chứ không phải mày dốt quá nên không biết hỏi cái gì àk?.. hahaa.” – Vĩ cười thầm trong bụng. Mà nói thì nói, cứ nhìn cái cách ông thầy tỏ ra tận tâm giải đáp mọi thắc mắc của trò là nó thấy ngứa mắt chịu không nổi. - Trước mặt bao nhiêu người thì tỏ vẻ lịch sự, tốt bụng. Thấy ghét! Có cái lap hết date mà làm như…. - Êy mày! – nhỏ cắt ngang – lầm bầm gì trong miệng đó mậy, nói xấu “ảnh” của tao àh? Bỏ cái thói phê chuẩn sau lưng người khác đi nha mậy! – nhỏ nhìn nó một cách nguy hiểm. - Sau lưng hồi nào? Tao ngồi trước mặt ổng tao nói nè.!! “Ta nói, ông dạy lớp này là xui cho ông, ta mà không phá ông thì không phải Khôi Vĩ nữa! Hừ…!” Nghĩ là làm, Vĩ lập tức chú tâm vào màn hình máy tính, nó đánh đánh gõ gõ cái gì đó trên bàn phím và chỉ năm phút sau, miệng nó nở một nụ cười gian. - Thầy ơiii! – giơ tay, nó dõng dạc gọi – Máy em bị sao rồi thầy ạh! Thầy xem giúp em! Đương nhiên Vũ không ngần ngại bước tới chỗ Vĩ, giúp nó chỉnh lại máy. Vẫn là thái độ hòa nhã, nhiệt tình của Vũ thì lại càng làm cho nó sinh khí. Với chuyên môn của mình thì những trò mà Vĩ gây ra hoàn toàn không qua mắt được Vũ. Nhưng thay vì làm ầm lên, với cương vị là người thầy, Vũ coi như không biết trò nghịch của Vĩ mà tận tình giúp nó. Liên tiếp trong hai mươi phút, Vĩ cứ réo gọi Vũ với lý do máy lại hỏng. Nó cảm thấy thú vị khi sắc mặt của ông thầy đã bắt đầu chuyển biến. Kệ! tính nó ương bướng có sợ ai đâu, để coi ổng làm gì được nó! - Chậc! thầy ơi, sao cứ hư hoài vậy, thầy chỉnh dứt một lần luôn đi thầy! – tránh sang một bên, nó nhìn gương mặt Vũ lấm tấm mồ hôi đang chú tâm phá vòng lặp mà nó gây ra, giờ phút này lòng nó thấy cực kì thỏa mãn. - Nếu cậu thôi không dở trò thì cái máy cũng không hư hỏng như cậu đâu! – Vũ nói vừa đủ cho cả hai nghe. “ Gì?! Dám nói mình hư hỏng hả? rồi cứ để chờ xem!.!.!” Mười phút sau: - Máy hư nữa rồi thầy ơi!!!!!!! _… Cậu qua máy kế bên ngồi chung đi! Máy đó virus nặng rồi! Năm phút tiếp theo: - Lại hư tiếp rồi ạh! - … Vậy cậu ngồi nghe thôi, khỏi thực hành! - Ơh? – lần này thì Thy ngơ ngác – Máy em mà thầy! Thầy nỡ lòng nào để em ngồi nhìn vậy thầy! Nói xong là nhỏ xoay qua nhìn Vĩ muốn tóe lửa. - Mày thôi nha! để yên cho tao và cái lớp học nha mậy! Muốn dở trò thì ra mà xì bánh xe ổng kìa! đừng có hành tao àk! – nhỏ nhe răng đe dọa. - Ừk ha! – nó bỗng nhảy dựng – Mày khôn đó! Sao không nói tao biết sớm! - Là sao? Ý mày là sao thằng ôn kia? … Chưa nói hết câu nhỏ đã thấy Vĩ đứng lên, ngoan ngoãn xin phép thầy ra ngoài. “ Thằng này bữa nay dở chứng! Làm gì mà nó “me” thầy ghê thế!… Chậc! tội anh ấy quá, bị thằng khùng ám rồi” – Lắc đầu với suy nghĩ của mình, Thy lại tiếp tục chú tâm vào bài giảng của ai kia. Chỉ có điều Thy không nhận ra trên gương mặt của người thầy giờ đây đã giãn ra rất nhiều… ——————-
|
- Em thông cảm, ngồi đợi anh một chút! Hôm nay xui quá, bị xì lốp cả hai bánh rồi! - Không sao mà, mình dẫn bộ ra đầu ngõ vá xe đi anh! Cũng gần đây thôi! Gật đầu đồng ý với Giang, Vũ tiếp tục dẫn bộ chiếc xe Nouvo ra khỏi cổng trường. Xem ra hôm nay không phải ngày của Vũ rồi, cứ liên tiếp gặp phiền phức mãi thôi. - Hôm nay đứng lớp thế nào anh? mọi việc ổn hết chứ! - …Uhm! Có chút rắc rối với vài sinh viên thôi! dần dần cũng quen mà em! - Đúng đó! Lúc đầu em mới đứng lớp cũng khó khăn lắm! Riết rồi cũng đâu cũng vào đấy! Sinh viên bây giờ thông minh lắm nhưng cũng chẳng kém phần nghịch phá! - Ukm! Nhìn gương mặt khả ái cùng nụ cười rạng ngời của Giang, Vũ thấy ngày càng bị thu hút bởi cô. Giang là một đồng nghiệp anh mới quen cũng chừng vài tháng. Là giáo viên của khoa ngoại ngữ nên Giang được cái ăn nói rất khéo, cô và anh cũng nhanh chóng biết đến nhau, cả hai khá hợp trong công việc cũng như trong cuộc sống. Hiện tại có thể nói Giang và Vũ đang bước đầu tìm hiểu, có lẽ họ sẽ đến với nhau nhanh thôi. ……. - Êh Vĩ! Bên kia đường ai giống ông Vũ vậy mậy? – nhỏ đập tay nó hỏi. - …Ờh! Kệ ổng! – Vĩ thờ ơ đáp trong khi tay cầm lon nước tu ừng ực. - Bộ mày xì bánh xe ổng thiệt hả? …xì hai bánh luôn?…mày rõ ác mà Vĩ! Hành anh đẹp trai của tao! - Haahahah! – nó cười khoái chí – Là mày dạy tao mà! - Hứ! dẹp mày đi thằng hâm!…Mà hình như ổng và bà Giang đang cặp với nhau, nghe trường đồn ầm lên hóa ra lại thiệt, thấy bà Giang với ổng xứng quá ha!… ông này nhiều gái theo lắm, chắc lần này bị bà Giang cưa đổ rồi! - Xìiiiii! Tao chẳng thấy xứng! càng chẳng quan tâm! … “ gái theo àk, được rồi! ta đây phá riết cho ông hết chở gái luôn…” - Êh Vĩ! – nhỏ nhìn thẳng nó. - Gì? - Sao nhìn mặt mày gian vậy????
Chap 3 Rồi thì một tháng trôi qua cũng không mấy nhẹ nhàng với Khôi Vĩ, không hiểu sao vận xui cứ bám riết lấy nó, hết việc kỷ luật trong trường lại đến cờ bạc cũng thua sạch. Lúc này Vĩ chỉ biết than trời cho cái số quạ đen của nó! Điển hình như hôm nay, ngày mà trong túi nó rỗng tuếch, một xu cũng không còn. Ngồi nhìn nhỏ Thy với ánh mắt đau khổ, thế mà nhỏ đâu thấu hiểu lòng nó. Nhỏ cứ nhởn nhơ trưng bộ mặt lấp lánh như ánh sao mai cho bàn dân thiên hạ chiêm ngưỡng. Thiệt là! Mở miệng ra cầu cứu là nó chết chắc với nhỏ! - Mày thôi dòm tao với cái bộ mặt đó đi! Tao không cứu vớt được mày đâu! Bao nhiêu tiền cũng đem đi ăn nhậu rồi cờ bạc! Lần này tao cho mày ăn chay cả tháng! Không nhìn Vĩ lấy một lần, Thy cứ nói như thể ai thích nghe thì nghe, không nghe nhỏ cũng chẳng bận tâm. - Êhhh! Tao không có nói gì nha! Không cậy mày giúp àkkkk! Đừng hở tí là nói bóng gió nha mậy! - Ừk! Vậy đừng nhìn tao nữa! tao biết tao đẹp rồi! khỏi nhìn trộm đi haaa! Để yên cho tao học! - …. “…Hừm! Cứ đợi đó! Ta đây không thèm nhà ngươi quan tâm! Đồ ba trợn!… tao không tin độ này không thắng! chờ tới lúc tao lên đời lại đi rồi biết thế nào là Khôi Vĩ! hứ!!! ” Thôi không màng đến nhỏ bạn vô tâm kia nữa, Vĩ lại tiếp tục đảo ánh mắt tới cái hộc bàn phía trên cách nó hai dãy. Nơi đó có một chiếc di động cũng khá hợp thời, mục đích là làm sao nó tiếp cận với chủ nhân của chiếc điện thoại đó đây? Rất bình thản, nó nhẹ nhàng và từ tốn rời khỏi vị trí đang ngồi mà bước lên chỗ người bạn đang say sưa nghe giảng, đúng hơn là nó tiến đến cái di động. - Chào bạn! Cho Vĩ ngồi chung với, phía dưới xa quá Vĩ không nhìn thấy bảng được! Bạn thông cảm nha! – nó trưng bộ mặt quá ư là đáng yêu. - Ukm! Không sao, bạn cứ ngồi đi! Thế là người bạn tốt bụng kia ngồi dịch vào mà không biết mối nguy hiểm đang gần kề, rồi cứ thế mà cùng Vĩ tiếp tục chú tâm bài giảng! Mà nói đến người thầy trên kia, hôm nay lại đúng lúc là ngày của thầy Vũ đứng lớp. Đã một tuần nay Vĩ đã thôi không dở trò với Vũ nữa, bởi vốn dĩ nó không có tinh thần, toàn bộ trí óc nó đều dành cho vụ cá cược tối nay rồi. Làm sao để có vốn làm ăn đây? Mắt ngó thầy giảng bài, một tay thì ghi ghi chép chép, tay còn lại Vĩ nhẹ nhàng lướt xuống bên dưới, rồi tới khi chạm được thứ cần chạm và lấy được vật cần lấy. Vĩ xoay qua người bạn mà nở một nụ cười thiên thần, hết sức cuốn hút dành cho cô bạn nhỏ! - Học chung mấy tháng rồi mà tụi mình chưa biết nhau ha! Hằng ở trọ hay ở kí túc xá vậy? - Ừhm! Hằng ở trọ! Thế còn Vĩ? - Àk? Vĩ ở kí túc! Phòng 308, khi nào rảnh nhớ ghé qua chơi nha…. Yên tâm với vật đã nằm gọn trong túi mình, Vĩ say sưa nói chuyện mục đích cũng chỉ đánh lạc hướng cô bạn kế bên thôi. Thế nhưng… Vĩ đâu hay biết, ai kia miệng thì vẫn giảng bài nhưng chân thì lại bước dần tới Vĩ. Cúi sát người xuống, với thái độ ân cần của một giảng viên, Vũ chỉ tay vào tập Vĩ rồi nói đồng thời nhìn nó một cách đầy ẩn ý: - Tôi thấy sai rồi đấy! cậu lo sửa lại đi! Chứ không… sẽ dẫn đến hậu quả nghiêm trọng đây! - …… Vừa dứt câu là Vũ đứng thẳng người rời khỏi nơi Vĩ đang trơ mặt ra chẳng hiểu ông thầy vừa nói cái quái gì…. “ Là sao? Sai cái gì? Trên bảng ổng viết sao mình chỉ chép lại thôi mà… sao sai ta?…. KHOAN! … Chẳng lẽ… ” Không hiểu xảy ra chuyện gì mà cả lớp bỗng giật nảy mình với cái đập tay thật mạnh lên bàn của Vĩ, tất cả quay lại nhìn nó thì chỉ thấy một khuôn mặt đỏ gay vì tức giận, hầm hầm đứng lên rồi quay sang Hằng nói với chất giọng kìm nén. - Điện thoại mém rớt này! Hằng cất vào đi! Chỉ nói có thế rồi nó bước thẳng ra khỏi lớp, trước khi mất dạng nó kịp ném lại cho ai kia một tia nhìn hết sức sắc bén! “ Hahahha… mày hả Vĩ, để tao coi mày ám ông Vũ hay ổng ám ngược lại mày!… hahhaa… đáng đời thằng ôn dịch!… ” Cả lớp đâu ai hay biết chuyện gì vừa xảy ra, riêng chỉ có ba người là rõ nhất. Một thì đang xì khói hướng thẳng tới nhà xe giáo viên! Hai thì đang âm thầm cười cho cái số ăn mày của người kia! ————-
|