Sau Cơn Mưa (Kokubu Karin)
|
|
Xé vội tờ giấy mới, tôi kẻ khung điểm và chép lại đề bài và ngồi chờ thầy đi thu bài. Đến lúc này mới để ý Duy đang nhìn chăm chú vào bức tranh đó, ánh nhìn hơi kỳ lạ. Nhanh tay, tôi vo tròn tờ giấy thật thô bạo, bức tranh bị vo tròn như chính nụ hoa bị bóp nát, nó nóng trong tay tôi và tim nhói lên …đau…cay cay sống mũi …
– Đưa bài đây, tớ thu luôn – Một con khỉ có cái đuôi gà trên đầu quay xuống cầm bài kiểm tra của Duy và giựt bài của tôi – May có Duy, chứ không… Dạ, thưa thầy đây ạ.
– Ừ, các em ra chơi đi – Thầy vừa dứt câu, tiếng trống dồn dập vang lên giúp tôi kiềm lại một thứ không nên có đang sắp trào ra.
– Hải, tớ bảo này …
– Đứng lên, tao muốn ra ngoài!
– Giờ về tớ …
– Tránh ra!
Tôi xô người Duy làm cậu ta ngã khỏi ghế, may tay bám vào bàn nên không ngã đau. Một vài đứa mở to mắt hiếu kỳ, nhưng mặc kệ, tôi chỉ muốn ra khỏi đây, ra khỏi nơi tôi biết sẽ không kiềm chế được cảm xúc.
– Ê! Hải, mày làm sao thế? – Công béo bước nhanh theo tôi, giọng tò mò thấy rõ.
– Tao đi vệ sinh, mày đi không?
– Thằng chết tiệt – Tiếng bước chân dừng lại, giọng cười khùng khục đuổi theo sau – Làm tao tưởng có chuyện gì ….
Phóng lao đành phải theo lao, tôi đi vào khu vực dành cho nam chưa dầy ba giây đã quay trở ra, mùi nồng nặc thật khó chịu. Cái trường cấp hai này thật nhỏ, đứng ở bất cứ đâu trong sân cũng có thể nhìn rõ được mọi người, dù từ dãy nhà A nhìn sang dãy nhà B, hay ngược lại. Đây là lý do Công béo đang vẫy tôi ra chơi đá cầu, nơi gần vườn sinh vật. Không muốn trở lại lớp mà cũng không có chỗ nào gọi là riêng tư để được một mình, tôi đành đến xem tụi nó đá cầu để quân bình cảm xúc. Hy vọng sự ồn ào của mấy tên bạn giúp tôi không còn những hành động quái dị có chút ngốc nghếch như vừa rồi. Tôi không muốn là trò đùa của bất cứ ai, hay cũng không muốn bị chú ý, nhất là đôi mắt kính đó. Chắc cậu ta đang cười thầm, cười bởi tôi đã tự để lộ ra quá nhiều. Việc không còn nhìn thấy đôi kính cận thực sự ảnh hưởng đến tôi quá nhiều. Khó thở, bồn chồn, bất an, muốn làm cái gì đó, muốn đập muốn phá …sống mũi lại cay cay xông lên trán … Bốp!!!
– Xin lỗi – Trán đau điếng, tôi nhặt quả cầu ném về phía Công béo, nó đang cười khì – Ai bảo mày phản ứng chậm, hì hì …
Đỡ quả cầu bằng chân, nó tiếp tục giao cầu qua thằng Quân :
– Chơi không mày?
– Không! Tao vào lớp đây – Xoa xoa trán, tôi bước vào lớp, dù sao cũng nên đối diện, mà còn đối diện được mấy lần nữa đây.
Bàn cuối trống trơn không bóng người, thực ra trong lớp còn mỗi hai con khỉ vừa cọp bài của Duy trong giờ kiểm tra. Tụi nó thì thầm mà cả gian phòng rộng đều nghe thấy :
– Vậy là bốn mắt đi thật. Chán nhỉ!
– Ờ, nó chuyển trường thì tao và mày khổ rồi. Trong lớp có đứa nào vừa giỏi vừa hiền, chịu cho bạn chép bài vô tư đâu …nhìn gì? – Cái đuôi gà lúc lắc sang hai bên, mắt xếch lên nhìn tôi.
– Mày không nhìn tao sao biết tao nhìn mày?
– Đồ con trai thối – Tôi chỉ muốn bụp vào cái miệng chua loét nhưng con khỉ lai gà này lại mang giống cái, thế mới tức.
Con khỉ ngồi bên cười khúc khích trước sự im lặng của tôi :
– Ê! Mày biết Duy chuyển sang trường nào không?
– Mày đi mà hỏi nó.
– Hờ hờ – Vẫn là con khỉ lai gà lên tiếng – Mày cứ ăn nói kiểu này thì chó nó yêu.
– Mày không phải con gái thì …
– Ăn đấm phải không? – Tôi thực sự muốn bụp hai con nhỏ này rồi, nó vẫn tiếp tục kéo căng dây thần kinh chịu đựng của tôi – Từ giờ mày sướng, một mình một bàn, tha hồ qua, vô tư bị tóm …ha ha ha …
Dù không soi gương tôi cũng biết mắt mình đang xuất hiện những tia đỏ, ngay cả hai con khỉ đối diện cũng nhận ra :
– Ra ngoài mày! Ở lại coi chừng nó nổi điên …cắn mình đấy – Hai con khỉ nhanh chân bước đi, miệng lẩm nhẩm với nhau – Tao với mày chắc xin đổi chỗ, bốn mắt đi rồi, lấy ai cho chép bài?
– Ừ, chắc hai tiết sau nó không về đâu. Mang theo cả sách vở mà
– Hình như bố cậu ấy đến đón …
Tôi giật mình khi nhận ra cả chiếc bàn rộng lớn dành cho 4 người nay chỉ còn mình tôi, quyển vở mở toang lẻ loi trên bàn, chiếc cặp màu đen của người bên cạnh cũng không còn. Xung quanh không bóng người, chỉ còn tôi với ba bức tường vàng nhạt, tấm bảng xanh đen trước mắt như hút lấy tôi …những tiếng ồn từ sân vọng vào lắng dần …tôi đang mất một thứ…mãi mãi …
~~~~~~~~~~~~~~~
Tay nhịp nhịp lên bàn, tôi để mình trôi theo giai điệu dịu dàng trầm bổng của một bản nhạc không nhớ tên. Bài này tôi nghe nhiều lần nhưng vì nó là Tiếng Anh nên tôi không hiểu lời cũng như …không nhớ nổi tên bài hát. Chỉ đơn giản tôi thích nhạc của bài hát thôi, nó rất nhẹ, có chút buồn buồn và cảm giác xa vắng nào đó. Nếu vào giờ tan học, quán sẽ rất đông khách và tôi trở thành sinh vật lạ. Trong hàng game, một thằng nhóc không chơi game mà mắt lim dim nghe nhạc, tay nhịp nhịp trên bàn. Và hiện tại tôi đang bỏ học, ra nét ngồi nghe nhạc. Với tâm trạng bây giờ, tôi có ngồi trong lớp thì những công thức toán cũng không thể lọt vào tai nằm lại đầu, nhất là tôi chỉ còn một mình trong dãy bàn đó, một mình trong cả tập thể lớp.
Sáng nay vừa đến lớp, ngồi chưa ấm chỗ, tôi đã lại phải nghe bầy khỉ bày bán “dưa”. Mới đầu cũng không chú ý nhưng câu nói của Hằng đã lấy mất không khí xung quanh tôi :
– Duy đã chuyển trường rồi, cậu ấy không đến lớp nữa đâu.
– Thì thứ bảy liên hoan chia tay rồi, đi học làm gì nữa …
Tôi đang đi trên mây bồng bềnh, cả người nhẹ tênh, ý chí còn sót lại trong người đã đưa tôi ra hàng net gần trường. Duy đã đi. Đi thật! Giai điệu bài hát trở nên dồn dập, nhanh hơn và đầu tôi đau hơn … Tôi đã nói dối mẹ thứ bảy không phải đi học, cả ngày ở nhà trốn tránh, ngủ vùi như một thằng nhát gan chính hiệu. Tôi hy vọng thứ hai đến lớp sẽ lại thấy nụ cười đó, nụ cười mang đến điều ngược lại :
– Tớ không chuyển trường đâu! Chuyển trường chỉ là đùa…
Bản nhạc kết thúc! Chỉ là mơ. Đưa tay tháo tai nghe, tôi quyết định đi về. Hai tiết học nghe đi nghe lại một bản nhạc, và giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ. Bản nhạc hay cũng chỉ là bản nhạc hay, một bản nhạc tiếng Anh, ngay cả cái tên cũng không nhớ nổi. Nó cũng như cái cảm xúc tôi đang có …không một cái tên, chỉ là cảm xúc…
– Có người gửi cháu vật này.
– Dạ – Tờ mười nghìn khựng lại giữa chừng, tôi ngơ ngác nhìn bác chủ hàng net đầy khó hiểu.
– Có người nhờ bác đưa cho cháu vật này – Cầm tiền rồi bác đặt vào tay tôi hộp quà nhỏ – Hôm thứ bảy cháu không ra làm người đó đứng chờ cả buổi. Hình như có việc rất gấp nên …
Tôi vội vã bóc món quà ra, nhịp đập trái tim rất nhanh, bàn tay run run. Một chiếc đồng hồ cát, nhỏ, đơn giản và không một lời nhắn gửi. Giọng tôi cất lên đầy mơ hồ :
– Bác có chắc là gửi cho cháu không?
– Còn ai ngoài cháu, người duy nhất vào hàng game …nghe nhạc – Nụ cười hiền xuất hiện trên khuôn mặt chữ điền.
Tôi lay tay bác, giọng trở nên khàn khàn :
– Bác biết đó là ai không ạ?
– Không! Cậu ta chắc ít vào đây chơi game nên bác không biết. Chỉ nhớ cậu ta bị cận …
Nắm chặt chiếc đồng hồ cát bằng thuỷ tinh trong tay, tôi lao nhanh ra ngoài, bỏ lại phía sau tiếng gọi của người chủ quán tốt bụng. Dù rất nôn nóng nhưng tôi vẫn phải chạy đường ngoài, vì sợ mẹ sẽ nhìn thấy, sẽ hỏi han. Tôi không chắc mình có thể kiềm được bản thân nếu có ai đó bắt chuyện, tôi sợ mình sẽ khóc …
“Bán nhà” Hàng chữ đỏ đập vào mắt cho tôi thêm khẳng định “thời gian không bao giờ trở lại”. Có níu kéo, có hối hận, tất cả đều vô vọng. Giơ chiếc đồng hồ lên tôi thấy tay nhễ nhại mồ hôi, những hạt cát nhỏ xíu vẫn rơi không ngừng, trừ khi tôi lật ngược chúng lại. Nhưng dù lật ngược thì những hạt cát đó rơi xuống cũng theo thứ tự khác, không giống lúc đầu …hoàn toàn khác ….
– Cháu là bạn của nhóc Duy hả? – Tôi lơ mơ quay sang hướng có giọng nói – Chuyển nhà từ hôm qua rồi …
Đi rồi. Đi thật rồi …những hạt cát vẫn rơi …đều đều, không ngừng …
|
– Cái thằng bé này! Người lớn nói chuyện mà trơ ra thế hả?
– Bà kệ nó đi. Mưa rồi, vào nhà thôi.
– Trẻ con bây giờ thật là….
Tấm biển bán nhà lung lay trái phải rồi bị gió giật mạnh rơi xuống bay ra xa. Mưa xoá dấu vết của những hạt pha lê đang trào ra rơi xuống, hoà làm một, nóng và mặn chát trên bờ môi. Tấm biển không còn, căn nhà vẫn như hôm nào tôi đi theo Duy trong một trời mưa trắng xoá, nhưng con người trong đó thì không còn …mãi mãi không còn … Căn nhà mờ dần, mắt tôi cay xè bởi nước mưa đang tràn vào ngập khoé mắt, nước mưa trào lên lăn xuống gò má, rơi xuống đất hoà vào dòng nước trôi đi …đến nơi mà tôi không hề biết. Mưa tiếp tục trút xuống gột rửa tất cả, đẩy vào hư vô, và từ đó vọng lên giọng nói dịu dàng :
– Giờ về tớ có chuyện …
Tôi thấy mặn chát trong miệng, bất giác cười trong vô thức “ nước mưa có vị mặn ư?”
CHƯƠNG II
– Giơ bài cao lên và ngồi xích hẳn sang, Hải – Tiếng thì thầm kèm theo cái giật áo.
Không chậm trễ, tôi thực thi những gì mấy đứa con gái bàn dưới nói. Mắt liếc canh chừng cô rồi nén tiếng thở dài vào lòng. Cứ đến giờ kiểm tra là tụi xung quanh chép bài của tôi, bọn nó cũng chẳng cần xem lại đúng sai hay không, chỉ cần tôi làm xong là chép và chép. Học khá, không khó tính, dễ bắt chuyện nên tôi được nhiều người trong lớp quý, đặc biệt con gái. Bọn nó chỉ quý chứ không có yêu, vì tôi có tỏ ra thân thiện đến mấy vẫn luôn có khoảng cách nhất định. Đơn giản một điều, tôi là gay, tôi không yêu nữ và tụi nó là nữ. Bề ngoài tôi sống vô tư, ai cũng chơi cũng nói chuyện được nhưng nếu mấy đứa con gái bàn dưới đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, đảm bảo tụi nó băm vụn tôi ra rồi nhồi mướp đắng mà ăn. Tại vì trong mắt tôi, con gái bằng con khỉ, không hơn không kém. Mỗi khi tụi nó kéo áo đòi coi bài tôi lại liên tưởng đến bầy khỉ trong Thủ Lệ đang giơ tay…xin đồ ăn của khách tham quan. Còn đứa con gái nào thuộc dạng thông minh học giỏi thì lại có khuôn mặt của những chú khỉ trong rạp xiếc, biết nghe lời, học theo rất nhanh. Và một con khỉ rạp xiếc đang dạo vòng quanh lớp :
– Thu bài! Thu bài – Khỉ lớp trưởng hơi dừng lại khi đến chỗ tôi – Bài cuối mày làm được không?
– Được!
– Có cho tụi xung quanh chép hết không – Hất đầu, con khỉ buông giọng kiêu ngạo.
– Có!
– Ngu!
Rất muốn bụp vào cái miệng khó ưa của khỉ lớp trưởng nhưng bản tính bây giờ không còn xốc nổi như hồi lớp 8 nữa, tôi chỉ bẻ tay răng rắc làm bầy khỉ xung quanh cười khúc khích. Ngay từ khi đặt chân vào lớp 10, tôi rất sốc khi nhỏ Hằng_lớp trưởng 4 năm thời cấp 2 cũng có mặt trong ngôi trường này, đặc biệt nó cùng lớp, khủng khiếp hơn lại xung phong làm trưởng lớp.
Vội vã thu dọn sách vở khi trống hết giờ vang lên, tôi không ngẩng lên ngay cả khi thằng Quang phía tổ 1 hét toáng lên :
– Chiều đá bóng với tụi 10A5 không Hải?
– Không! Tao còn trông hàng cho mẹ – Tôi phóng nhanh ra nhà xe vì cuộc hẹn trên mạng đang réo gọi.
Hiện tôi đang học lớp 10 trường THPT Quang Trung_ngôi trường khá nhỏ nhưng có rất nhiều người bạn thú vị. Rút vội sợi thừng tròng các xe ra, tôi phóc lên xe phóng đi. Hôm nay thứ tư học có bốn tiết, đủ thưòi gian cho tôi lên mạng. Thời gian gần đây tôi rất hay lên mạng, không phải chơi game như Công béo mà để vào web dành cho những người như tôi. Nick Dong_ho_cat khiến tôi nhớ đến Duy. Hai năm! Hai năm đủ để tôi dứt khoát đặt món quà đó lên chiếc bàn học_nơi tôi có thể nhìn thấy mỗi khi thức dậy vào buổi sáng. Nhớ hồi Duy mới chuyển đi, đồng hồ cát luôn có một vị trí vô cùng danh dự ngay ở đầu giường ….Bất giác nụ cười xuất hiện khi tôi nhớ lại cặp kính cận đó. Khuôn mặt Duy tôi không còn nhớ rõ nữa, chỉ biết mỗi khi nhìn những hạt cát rơi đều đều, tôi lại thấy hiện lên cặp kính cận trong suốt ẩn dấu ánh mắt đen nhánh. Tôi cũng có hình Duy, hình chụp chung cả lớp hồi đoạt giải nhất buổi cắm trại ở trường. Nhưng chưa bao giờ lấy ra nhìn, một lần cũng không. Tôi sợ mình sẽ không thoát được ánh mắt đó, sợ cảm xúc sẽ có tên có tuổi …tôi sợ những thứ vô vọng.
Cũng bắt đầu từ đó tôi hay lên mạng để tìm câu trả lời cho bản thân. Tôi tìm được khá nhiều web có những người như mình, đăng ký làm thành viên và tham gia các hoạt động của diễn đàn. Mới đầu tôi khẳng định chắc chắn mình là gay và là gay kín nhưng có người bảo phải tầm 30 tuổi mới xác định rõ có phải gay hay không. Họ cũng khuyên hãy cứ sống như trước đây, đừng quá tìm hiểu, rồi dần dần những mối quan hệ những tiếp xúc xã hội sẽ cho tôi biết bản thân mình là ai. Chính từ đây tôi trở nên hoà đồng với mọi người hơn, đặc biệt con gái, dù hình ảnh phản chiếu trong mắt tôi là những chú khỉ đầy lông lá, nhưng tôi có thể nói chuyện với tụi nó khá cởi mở Càng thân thiện với mọi người tôi càng kín đáo hơn, tập che đậy cảm xúc và nếu có tia…giai thì cũng vô cùng cẩn thận. Đọc nhiều bài tâm sự, tôi hiểu cảm giác bị lộ sẽ như thế nào. Cha mẹ, người thân, bạn bè sẽ nghĩ gì? Tôi không đủ dũng cảm để làm gia đình_nơi tôi yêu thương nhất phải đau lòng, thất vọng …
Càng nghĩ càng thấy mệt và đau đầu, những suy nghĩ này không hợp với người mới 16 tuổi và lại đang yêu nữa chứ. Tôi đang chờ nick anh sáng, tôi sẽ nhảy vào …đã quá giờ hẹn nửa tiếng rồi, sao anh vẫn chư online nhỉ? Mọi khi anh luôn đúng giờ mà! Sao hôm nay lại…phải tại mưa không? Qua lớp cửa kính của cửa hàng, tôi thấy mưa đang reo rắc những nỗi buồn không tên xuống mặt đường. Hạt mưa rơi nhanh, mạnh, đều đều như những hạt cát trong chiếc đồng hồ cát …đôi kính cận trong suốt…. Lắc mạnh đầu, tôi quay lại màn hình máy tính, click vào chữ “bài mới”. Duy là quá khứ, một quá khứ không tên tuổi, hãy để nó ngủ yên trong ký ức. Tôi đã có thể đặt món qùa đó lên mặt bàn, đưa nó rời xa những giấc mơ đong đầy nước mắt, vậy tôi cũng có thể quên, quên để trọn vẹn với anh_người có nick Mắt_buồn….
Tôi dìm cảm xúc xuống bằng cách đọc bài “Gay và bi, ai hạnh phúc hơn”. Tôi nghĩ dù là gay hay bi đều không có hạnh phúc, vì bản thân đã khác mọi người thì hạnh phúc cũng đâu có trọn vẹn. Gay hạnh phúc là khi tìm thấy tình yêu nhưng tình yêu hoàn toàn tồn tại trong lén lút. Còn bi, họ có thể yêu con gái nhưng liệu khi yêu con gái, họ có thực sự hạnh phúc không? Công khai_điều tôi luôn muốn có mỗi khi đi chơi với anh. Nhưng nếu trên thế giới, phái mạnh chỉ có gay và bi, tôi sẽ chọn làm gay. Cứ nghĩ đến việc ôm hôn…một con khỉ là tôi nổi hết da gà …
– Chào em! Sao online giờ này? Không về trông hàng cho mẹ hả?
Không có thói quen hiện nick nhưng có một số người vẫn biết tôi onl, đó là anh và Mưa_trong_nỗi_nhớ, người bạn bằng tuổi tôi quen trước anh khá lâu.
– Hôm nay em có hẹn với Mắt_buồn – Dù bằng tuổi nhưng tôi sinh sau Mưa_trong_nỗi_nhớ 5 tháng, vậy là bị gọi là em, mới đầu cũng phản đối quyết liệt lắm nhưng không hiểu sao tôi lại bị thuyết phục trong vui vẻ, vậy mới lạ.
– Em vẫn còn quan hệ với hắn sao? Anh đã bảo hắn chuyên dụ dỗ trẻ con rồi còn gì.
Tôi vội vã đánh máy nhanh vì cũng muốn nói với Mưa_trong_nỗi_nhớ lâu rồi :
– Không! Anh hiểu lầm anh Thăng rồi. Ảnh không như những gì mọi người đồn đâu.
– Em gặp Thăng chưa đến chục lần, sao em dám khẳng định Thăng là người tốt? Xấu hay tốt rất khó nhận ra khi người ta đã có ý định ngay từ đầu.
|
– Em tin vào cảm nhận của em – Tôi bắt đầu thấy khó chịu, lần nào cũng khuyên và cảnh báo. Tại sao không tin vào cảm nhận của tôi – Anh Thăng là người tốt và em yêu ảnh.
– Cảm giác của em bó gọn trong “mù quáng và ngốc”
– Còn cứ tin vào lời đồn vô căn cứ thì gọi là gì – Tay tôi gõ lên bàn phím đầy giận dữ, như muốn trút giận vào cái máy vô tri vô giác. Sao lại có người cố chấp và suy nghĩ phiến diện như vậy?
– Theo em yêu là gì?
Nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi, tôi thấy anh đang rà trúng đài :
– Là không gặp thì nhớ, khi gặp thì tim đập chân run, bất cứ lời nói hay hành động nào của người đó đều ảnh hưởng đến mình. Đó là yêu!
– Yêu không đơn giản như vậy đâu Hải – Tôi im lặng nhìn hàng chữ dài xuất hiện trên màn hình – Những trạng thái cảm xúc em vừa nói chỉ là thích và rung động, chưa đủ để tạo nên chữ yêu. Nói như em thì yêu quá giản đơn, trên đời đâu có ai khổ vì tình nữa.
Mím chặt môi, tôi chuyển đề tài đột ngột :
– Anh cho em coi cam đi!
– Hả?
– Biết anh khá lâu nhưng chưa bao giờ coi cam, em muốn biết anh như thế nào mà…
Tôi bỏ lửng lời nói khiến bên kia cũng im lặng theo, một lúc sau mới hiện lên dòng chữ :
– Em muốn nói anh dạy đời?
– Em không nói nhưng em nghĩ vậy – Tôi nhún vai bất cần, dù sao Mưa_trong_nỗi_nhớ chỉ là một người xa lạ, có mất lòng thì cũng không ảnh hưởng hoà bình thế giới, cùng lắm mất đi một người biết nói chuyện.
– Hải này, em nghĩ anh chưa yêu?
– Không! Em nghĩ anh đã và đang yêu – Tôi trả lời thành thật – Nhưng anh không tin vào tình yêu.
– Anh tin chứ – Một bên lông mày nhướng lên, tôi đọc câu trả lời của anh khá chăm chú – Tin nên anh vẫn chờ và yêu người đó, mãi mãi, không bao giờ thay đổi.
Không bỏ lỡ cơ hội, tôi nắm lấy và phản hồi :
– Vậy sao anh không tin vào tình yêu Mắt_buồn dành cho em?
– Vì nạn nhân của Mắt_buồn vẫn tồn tại, vẫn sống trong hoảng loạn và hoàn toàn mất niềm tin trong cuộc sống.
– Em không muốn nói chuyện vào lúc này – Tôi cố dìm cơn giận để gõ những dòng lịch sự – Nếu tiếp tục, em không biết mình sẽ nói gì.
Trái với sự cảnh báo của tôi, vẫn những dòng khuyên răn hiện lên đều đều :
– “Mù quáng và ngu ngốc” đang chi phối em. Anh chỉ muốn nói “ Gặp gỡ hãy đến những nơi em biết rõ đó là đâu, nếu Mắt_buồn đưa đến những địa chỉ không rõ ràng hãy từ chối ngay”
Thoáng lưỡng lự trong mắt nhưng đã bị dập tắt ngay, tôi tin vào cảm nhận của mình, tôi tin Mắt_buồn :
– Em có thể gặp anh không? Có thể gặp những người bạn kia không?
– Không! Vạch vết sẹo đã kéo da non là ác. Anh không muốn!
Lời anh nói làm tôi nín thở mất mấy giây, tôi trở nên ác độc khắc nghiệt từ lúc nào vậy? tôi biết mình vẫn còn là đứa trẻ với suy nghĩ nông cạn trong mắt mọi người, nhưng một đứa trẻ cũng biết yêu và nó đang yêu. Tôi tin tình yêu của tôi không phải giả dối và anh không lừa tôi như những tin đồn thất thiệt. Mỉm cười tự tin, tôi hỏi Mưa_trong_nỗi_nhớ :
– Vậy gặp anh? Em có thể không?
– Không!
Đôi mày nhíu lại, tôi bắt đầu khó chịu :
– Tại sao?
– Anh sợ sẽ yêu em!
Dù cố nén nhưng tôi vẫn phải bật cười làm một số người xung quanh quay sang nhìn :
– Anh cũng đâu chung tình như những gì anh thể hiện.
– Anh đố ai đó tiếp túc với em mà không yêu em.
Người tôi như có luồng điện chạy qua, tim đập nhanh hơn bình thường, tôi run run gõ từng chữ thật cẩn trọng :
– Anh đừng đùa. Sẽ là xúc phạm chính tình yêu anh đang có đấy.
– Em mãi là đứa trẻ và đây là lý do anh bảo em không nên có quan hệ và tin vào cái tình yêu xuất phát từ miệng hắn.
Cả gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt, tôi gõ máy mà mắt long lên giận dữ :
– Mắt_buồn online rồi, lúc khác chat nhé.
– Ừ, bye em. Vui và hạnh phúc trong cẩn thận.
Mưa_trong_nỗi_nhớ còn viết thêm gì đó nhưng tôi tắt luôn. Nói đi nói lại vẫn là lời cảnh báo vô căn cứ dựa trên những lời đồn chết tiệt. Tôi rất quý Mưa_trong_nỗi_nhớ nhưng Mắt_buồn là người yêu, tôi không muốn vì bất cứ ai, vì bất cứ lý do ngu ngốc nào để mất một trong hai người. Bạn, ngoài đời tôi có Công béo nhưng tôi đâu đủ dũng cảm nói với nó tôi là gay. Mưa_trong_nỗi_nhớ là người bạn trên mạng, hiểu tôi hơn Công béo, có nhiều lần tôi gặp chuyện buồn, chỉ thông qua lời nói mà anh cũng nhận ra và giúp tôi rất nhiều. Nhưng bạn vẫn chỉ là bạn, bạn không thể yêu thương như đôi tình nhân, bạn không thể cho tôi cảm giác bồng bềnh lâng lâng như khi ở bên anh. Tôi 16, đã lớn, tôi đang yêu và tin vào tình yêu đó. Tôi tin Thăng!
– Em onl lâu chưa – Tim tôi đánh lô tô, miệng cười toe toét khi nick anh xuất hiện – Anh xin lỗi! Sáng nay sếp giao nhiều việc quá, bây giờ mới lên được.
Tôi lắc đầu không hề giận khi phải chờ anh hơn tiếng đồng hồ, tôi biết anh còn có công việc mà :
– Không sao ạ. Nếu anh bận thì nhắn tin cho em sau cũng được mà. Em chỉ muốn biết tối mai vẫn đi xem phim chứ anh?
– Dĩ nhiên rồi. Ai dám lỗi hẹn với người thương chứ?
Hai tai nóng ran, nụ cười nãy giờ vẫn trọn vẹn trên môi, tôi thực sự rất yêu anh :
– Phải người thương không đó?
– Không thương em thì thương…cái bàn hả?
– Hì hì
– Anh lại phải đi rồi, xin lỗi em nhé!
– Dạ, anh làm việc đi không sếp mắng – Mặt xị dài, tôi thấy mình lậm anh quá rồi.
– Hun em cái nào – Mấy cái mặt yahoo chu môi ra làm tôi cười nắc nẻ.
Quán khá đông và đa phần quay sang nhìn tôi như từ trên trời rơi xuống. Mặc kệ, ai chẳng có lúc là tâm điểm mọi sự chú ý. Biết anh đang rất vội, tôi gõ nhanh :
– Hun kêu chụt không đó?
– Kêu chứ!
– Hi hi.
– Anh phải đi đây. Em cũng về đi, coi chừng muộn là bị la đó – Anh out luôn, tôi chưa kịp chào câu nào.
Liếc mắt nhìn đồng hồ, tôi biết sự lo lắng của anh là đúng. Gần 12 giờ, về sẽ bị mẹ hỏi lý do về muộn cho xem. Vừa đạp xe vừa nhớ lại cuộc nói chuyện ngắn ngủi vừa rồi, tôi thấy vui vui sao đó. Không biết anh có tâm trạng này không nhỉ? Anh luôn nói lời yêu thương, luôn có những hành động đầy quan tâm lo lắng nhưng anh chưa bao giờ nói suy nghĩ của mình khi ở bên tôi. Mà những lúc gặp nhau, tôi chỉ biết có anh, ngập tràn trong ánh mắt yêu thương đó, hoàn toàn bị anh chi phối và dẫn dắt cảm xúc. Ở bên anh tôi không có giây phút nào nghĩ đến bất kỳ ai, bất cứ việc gì và bản thân tôi cũng không muốn tình cảm của mình lại trôi đi mất như cơn mưa cách đây hai năm. Ừ, mưa…hy vọng ngày mai không mưa. Dạo gần đây mưa đến vội vã, mưa cuốn trôi mọi thứ, mưa như muốn xoá tan tất cả …bầu trời và đất hoà vào làm một, chỉ có mưa và mưa … để rồi khi ra đi thật lặng lẽ.
~~~~~~~~~~~~~~
Tim tôi vẫn đập thình thịch trong ngực, không khí xung quanh như biến đi đâu mất, tay anh…tay anh vẫn nắm nhẹ tay tôi. Tôi chưa quen với cử chỉ thân mật này, dù hạnh phúc ngập lòng nhưng…trái tim muốn nhảy ra ngoài … Phim chiếu khá lâu, nhưng những gì tôi xem được chỉ là có hai nhân vật chính và tụi nó…yêu nhau, còn đâu mù tịt. Lát xem xong anh có hỏi nghĩ gì về bộ phim này, chắc tôi chỉ còn cách mang câu “im lặng là vàng” ra áp dụng. Tại…cái tay anh chứ tại ai, vừa ngồi chưa ấm chỗ đã nắm nhẹ tay tôi. Mới đầu để yên, nhưng mãi không thấy động tĩnh gì, tôi gỡ ra thì anh nói nhỏ “anh nhớ em lắm”, vậy là hết rút lại luôn. Tôi luôn cảm nhận được sự chân thành và tôn trọng mỗi khi anh bộc lộ tình cảm của mình. Càng ở bên anh tôi càng muốn băm vằm thằng nào phao tin đồn nhảm về anh. Và cả Mưa_trong_nỗi_nhớ, sao cứ giữ mãi suy nghĩ phiến diện đó thế?
|
Bàn tay bị bóp nhẹ, tôi quay sang để rồi bắt gặp nụ cười trìu mến. Trong rạp phim rất tối, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn chiếu nhưng tôi biết anh đang cười, ánh mắt đó chứa đựng khuôn mặt tôi. Ánh sáng mờ mờ ảo ảo che đi những vết tàn nhan trên khuôn mặt rạm nắng, sống mũi cao, vầng trán rộng, đặc biệt anh sở hữu đôi mắt cương nghị, đôi mắt luôn dành cho tôi những tia dịu dàng. Giọng cười khúc khích của cô gái phía xa xa làm tôi vội quay lên. Cảnh anh chàng trượt vỏ chuối rồi va đập lung tung khiến tôi yên tâm hơn, giọng cười đó dành cho cảnh hài trong phim. Đúng là dù ở đâu tôi vẫn luôn mang nỗi lo trong lòng_sợ người khác nhìn, sợ người khác nhận ra, sợ đủ thứ. Chết tiệt cái xã hội này đi!
Bộ phim kết thúc và trong đầu tôi có mỗi hình ảnh người con gái yêu người con trai rồi…hết phim. Hy vọng chút nữa anh đừng hỏi gì về nội dung hay cảm tưởng của tôi. Bị nhận ra tình cảm, tôi thấy kỳ kỳ và ngượng sao đó.
– Đợi mọi người ra hết rồi mình đi – Tay tôi vẫn nằm yên trong tay anh, bình yên, ngọt ngào.
– Dạ …- Cái gật đầu ngoan ngoãn ngừng ngang khi môi anh đang đặt lên môi tôi dịu dàng, nóng và ấm.
Tấm kính nhiều màu ở Big-1 lướt qua mắt. Nụ hôn mang nhiều màu sắc, rất nhanh nhưng tôi vẫn kịp nhìn thấy một vườn hồng đủ màu đang ẩn hiện trên tấm kính trong quán cafe Big-1_nơi tôi và anh lần đầu gặp nhau. Đôi má lại có cơ hội đỏ lên vì bất ngờ, tôi dời môi anh với ánh mắt liếc xung quanh. May chỗ này khá khuất, mọi người đang lần lượt đi ra, không ai chú ý hai người con trai phía trong góc. Dù đã yên tâm nhưng tôi không thấy hài lòng, nhỡ có ai đó bắt gặp thì sao? Thiệt là…
– Em giận hả – Anh giữ nhẹ tay khi tôi đứng lên.
– Dạ không – Tính giả vờ gận dỗi để phạt cái tội “không cẩn thận” nhưng khuôn mặt lo lắng khiến tôi đổi giọng nhẹ hơn – Chúng ta cũng ra thôi, mọi người đi hết rồi còn gì.
Lại cười, sao tôi yêu nụ cười của anh thế! Chính nụ cười này đã khiến tôi bỏ suy nghĩ “không yêu ai” sang bên cạnh và mở cánh cửa tưởng chừng khép chặt để anh bước vào. Cánh cửa đã một lần đóng kín bởi cơn mưa trắng. Tôi từ chối đi uống nước vì muộn rồi, mẹ thể nào cũng nhằn cái tội “mọc rễ” bên nhà Công béo quá khuya cho mà xem. May trước khi ra khỏi nhà, đã dặn bé Mai là tôi về muộn. Nhắc đến bé Mai tôi không khỏi phì cười. Sẩm tối, sau khi dọn hàng cho mẹ về, tôi đứng trước gương hơn tiếng đồng hồ chỉ để xem chiếc áo phông màu đen với bàn tay xương xẩu và chiếc màu trắng với chữ rock, cái nào hợp hơn. Không phải lần đầu tiên hẹn hò nhưng tôi luôn hồi hộp mỗi khi đi chơi, tâm trạng này dẫn đến sự “tân trang” dung nhan mùa hạ. Đang đau đầu không biết chọn áo nào thì bé Mai ngó đầu vào phòng rồi vô tư tương một câu thật ngây thơ “Phải diện đẹp mới được anh Công cho vào nhà hả anh”. Lúc đó tôi không biết trả lời thế nào, chỉ ước cửa phòng đóng có phải tốt hơn không?
– Anh đưa em tới ngõ nhé?
– Dạ thôi – Đã tới cổng chùa từ lúc nào, tôi nhảy xuống khi xe dừng lại – Em đi bộ về được rồi, vào sâu nữa toàn người quen thôi.
– Nhưng muộn rồi mà anhkhông muốn em phải đi bộ …
– Dân ở đây nhiều chuyện lắm – Tôi nhăn mặt cảnh báo – Hầu như ai cũng biết em. Tới đây được rồi anh.
Ánh đèn đường cho tôi biết mắt anh đang xao động, ánh lên tia sáng rất kỳ lạ.
– Ừ, nếu em đã nói vậy – Anh lại cười, tôi lại bồng bềnh – Em đi trước đi, anh đứng nhìn em một lúc.
Lắc lắc đầu như xua đi những tia sáng đó, tôi đẩy người anh :
– Anh về đi. Em muốn là người nhìn theo.
Tôi biết anh sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào và anh nổ máy phóng đi sau khi tặng tôi nụ cười đẹp hơn. Nhìn từ phía sau anh trông khá to lớn, người đầy đầy, dáng người như có gia đình. Không bù cho tôi, cao mét 65 mà nặng có 50 cân, trông như thiếu ăn.
Khi dáng anh hoà vào màn đêm, tôi bắt đầu đếm bước về nhà. Không biết mẹ ngủ chưa? Cũng khá muộn rồi…
– Mày đi đâu cả tối nay – Giọng dò hỏi gay gắt của mẹ làm tôi mở to mắt ngạc nhiên.
– Con qua nhà bạn.
– Thằng Công chứ gì? – Tiếng mẹ bắt đầu lớn hơn – Lúc nãy nó qua tìm mày và bảo không thấy mày sang. Mày đã đi đâu?
Tim tôi thót lên, tay ra mồ hôi nhưng đã dự tính trường hợp này ngay từ khi bắt đầu quen anh, một giọng nói dối trơn tru cất lên :
– Trên đường sang nhà thằng Công, con gặp tên bạn cấp hai mới chuyển về gần đây. Nó rủ con vào nhà cho biết – Tôi giả vờ bước đến âu nước để không phải đối diện với mẹ – Mải nói chuyện nên quên mất, mai lại phải giải thích với thằng béo rồi.
Giọng mẹ nhẹ hơn :
– Mày đừng có nói dối!
– Con bốc phét làm gì – Uống một hơi hết cốc nước đầy, tim tôi đang trở lại nhịp đập bình thường – Nhà thằng đó bên cục Bản đồ, tại mải chơi game nên con quên.
– Tao mà biết mày nói dối thì liệu hồn!
– Hì, con về phòng đây – Thấy mẹ xuôi xuôi, tôi nhanh chân vọt lẹ lên tầng, giọng cằn nhằn của mẹ đuổi theo phía sau.
– Tụi mày mà cứ đi chơi bậy chơi bạ là chết với tao.
Đóng cửa xong, tôi thả người xuống sàn. Hôm nay ngốc thật, quên dặn thằng béo, may mà đã dự tính từ trước chứ không thì…. Mắt liếc phải đồng hồ cát, cát đã rơi xuống hết, đang im lìm nhìn tôi lạnh lùng. Bước đến lật ngược lại, những hạt cát lại rơi đều đều, đúng với nhiệm vụ của nó. Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng theo hạt cát, không hình ảnh, không tiếng nói, không suy nghĩ…Khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, tôi lật úp lần nữa rồi đi thay đồ. Quá khứ hãy ngủ yên, hiện tại mới quan trọng. Hiện tại là không được để sai lầm như hôm nay xảy ra nữa. Chiêu nói dối gặp bạn chỉ nên áp dụng một lần, tiếp diễn sẽ thành ngu ngốc. Từ nghi ngờ này dẫn đến nghi ngờ khác, chắc chắn mẹ sẽ chú ý đến tôi hơn, đặc biệt là những mỗi quan hệ. Tôi hy vọng điều lo sợ nhất của một gay kín đừng xảy ra và đừng bao giờ xảy ra với tôi. Tôi chưa nghĩ sẽ phải đối diện với mẹ thế nào khi việc đó lộ ra. Tôi không thích ngày đó! Mai, ừ mai sẽ cẩn thận hơn!
|
Mắt liếc phải đồng hồ cát, cát đã rơi xuống hết, đang im lìm nhìn tôi lạnh lùng. Bước đến lật ngược lại, những hạt cát lại rơi đều đều, đúng với nhiệm vụ của nó. Đầu tôi hoàn toàn trống rỗng theo hạt cát, không hình ảnh, không tiếng nói, không suy nghĩ…Khi hạt cát cuối cùng rơi xuống, tôi lật úp lần nữa rồi đi thay đồ. Quá khứ hãy ngủ yên, hiện tại mới quan trọng. Hiện tại là không được để sai lầm như hôm nay xảy ra nữa. Chiêu nói dối gặp bạn chỉ nên áp dụng một lần, tiếp diễn sẽ thành ngu ngốc. Từ nghi ngờ này dẫn đến nghi ngờ khác, chắc chắn mẹ sẽ chú ý đến tôi hơn, đặc biệt là những mỗi quan hệ. Tôi hy vọng điều lo sợ nhất của một gay kín đừng xảy ra và đừng bao giờ xảy ra với tôi. Tôi chưa nghĩ sẽ phải đối diện với mẹ thế nào khi việc đó lộ ra. Tôi không thích ngày đó! Mai, ừ mai sẽ cẩn thận hơn!
Mày về trước đi, tao có việc – Tôi nói nhanh, giọng bất an.
– Ai vậy – Mắt không dời người đàn ông tầm 30 trên con dream bên kia đường, Công béo hỏi nhỏ.
Tôi nói dối mà miệng đắng ngắt :
– Chú tao – Dắt xe sang đường, tôi nhìn nụ cười của anh mà thấy đau đau.
Người yêu nhưng tôi lại giới thiệu với bạn là chú. Chỉ đơn giản là khẳng định vị trí của anh, tôi cũng không dám nói thật, vậy đến bao giờ tôi có thể nói với mẹ đây?
– Chúng ta đi uống nước nhé – Có cái gì đó là lạ trong đáy mắt anh, nhưng nụ cười quen thuộc lôi kéo sự chú ý của tôi hơn – Em giận hả?
– Không – Lắc nhẹ đầu, tôi nghĩ mình cả nghĩ quá, chắc anh cũng lo sợ như tôi thôi.
Một vài đứa bạn cùng lớp đi ngang qua cười thân thiện làm tôi nói nhỏ :
– Em cần về sớm, sáng em thấy mẹ hơi mệt, trưa còn trông hàng phụ mẹ nữa.
Tôi đạp xe chầm chậm, không muốn trưng khuôn mặt khó ưa ra nhưng câu hỏi của Công béo vẫn ám ảnh trong đầu.Tôi không thích nói dối nhưng vẫn phải luôn nói dối, cái vốn có của bản thân mà cũng phải nói dối. Cười cũng ra nước mắt!
– Hải!
Mải suy nghĩ không để ý nên tiếng gọi nhỏ của anh làm tôi lạc tay lái, chiếc xe hơi loạng choạng vào trong. Nụ cười trở nên gượng gạo khi tôi quay sang nhìn anh :
– Dạ!
– Em giận hả? Anh chỉ muốn nhìn em một chút.
Nghe anh nói lên tình cảm của mình, tôi rất vui nhưng khuôn mặt của mẹ đã lấn át tất cả :
– Anh đừng đến trường nữa, em nghĩ không nên …
– Anh biết – Hơi gật gù, anh cười vì giọng tôi đã nhẹ rất nhiều – Có việc ngang qua trường em nên anh đứng chờ. Với lại anh quan sát cũng không ai để ý đâu.
Tôi biết anh đúng vì người ngoài nhìn vào chúng tôi như hai anh em, chắc không ai nghi ngờ đâu. Hy vọng vậy!
Tới gần cổng chùa, tôi đi chậm lại :
– Đến đây được rồi. Anh đi trước đi!
– Tối mai nhé Hải – Anh mỉm cười hài lòng trước tiếng dạ ngoan ngoãn của tôi rồi phóng xe đi.
Cuộc gặp gỡ rất ngắn ngủi, không tình cảm mà lại tràn đầy lo lắng bất an. Lén lút, khách sáo…tôi ghét những thứ đó. Hôm nay bà nội dặn sang ăn cơm nên tôi không rẽ về quán mẹ mà phi thẳng xuống bà. Chắc bé Mai ở đó rồi. Tôi đạp nhanh hơn, tự nhiên muốn nhìn khuôn mặt tròn quay của bé Mai, đôi mắt ngây thơ trong sáng đó sẽ giúp tôi bình tâm hơn…
~~~~~~~~~~~~
– Giọng của anh cao cao như con gái ý. Nghe ngộ thật – Bé Mai thập thò ở cửa sổ nhìn sang dãy nhà trọ trước mắt – Chắc ảnh hát hay lắm.
– Con nít tò mò – Tôi kéo bé Mai khỏi cửa sổ – Vào xem hoạt hình, anh Khải mới thuê Tôm và Jery đó.
– Cho em xem chút nữa – Cái thân hình mũm mĩm ngũng nguẩy giận dỗi – Mấy khi sang bà đâu.
Tôi trừng mắt doạ con bé :
– Có phải …khỉ đâu mà xem. Muốn ăn đòn hả? Vào phòng khách xem hoạt hình ngay!
– Xí!!!
Nhìn theo dáng người tròn như trái bóng tôi lắc đầu cười. Con bé đã chín tuổi nhưng lúc nào cũng nhõng nhẽo, thêm tính tò mò nhưng lại rất nghe lời. Giọng cười từ ngoài vọng vào khiến tôi nhìn sang phòng trọ đối diện. Người bé Mai quan sát nãy giờ là anh sinh viên tóc hơi dài, dáng người cao gầy, giọng nói nhẹ. Tôi không biết anh ta có giống tôi không nhưng lần nào đến bà chơi, cũng thấy anh đang tiếp bạn và đó luôn là con trai. Một lúc sau cửa phòng khép lại, tôi không còn nhìn thấy gì nữa. Cái tính thích quan sát, không thích xen vào chuyện thiên hạ vẫn đi theo tôi đến bây giờ và nó khiến tôi bước về phòng ông anh họ. Trong các anh em họ, tôi quý nhất anh Khải_hơn hai tuổi, học lớp 12 trường Lê Quý Đôn, học giỏi mà quậy cũng không kém. Tôi thì học khá, quậy cũng vừa vừa. Lúc nãy lão chở bác Huyền đi châm cứu nên phòng mới trống trơn như vậy. Tôi tếch đến máy tính và vào yahoo. Rất muốn vào web để đọc bài mới nhưng sợ nó lưu lại máy, nhỡ lúc nào đó lão vô tình thấy thì tiêu. Giờ này không ai onl, chán thật đó! Tôi vẫn để nguyên yahoo và bật nhạc nghe. Trong máy lão toàn lưu nhạc nước ngoài và tôi dĩ nhiên không hiểu gì rồi nhưng vẫn nghe. Giai điệu hay là được.
– Em không trông hàng cho mẹ hả?
Nick Mưa_trong_nỗi_nhớ làm tôi mở to mắt ngạc nhiên :
– Dạ không! Sao anh onl giờ này? Anh không làm việc hả?
– Anh tranh thủ ít phút trước khi vào học. Thấy nick em sáng nên chào hỏi.
Hiểu ý anh là không thể chat lâu, nhưng tôi vẫn cố tình hỏi khi hình ảnh lúc nãy lướt nhanh qua đầu :
– Tình yêu là gì hả anh?
– Tình yêu hay tình yêu của giới gay? Phải nói rõ!
– Cả hai ạ!
– Có chuyện gì xảy ra hả? Có phải Mắt_buồn làm em tổn thương không?
– Em chỉ hỏi thôi. Anh đừng lôi Mắt_buồn vào – Tự nhiên tôi muốn cười, sao Mưa_trong_nỗi_nhớ thành kiến với Mắt_buồn thế?
Phải đợi khá lâu mới thấy câu trả lời :
– Tình yêu = tình dục + thuỷ chung. Đó là tình yêu của gay.
– Suy nghĩ của anh hay của đa số?
– Anh tin vào suy nghĩ đó 80%. 20% còn lại anh dành cho chữ “duyên”
– Dạ, em hiểu rồi! Anh đi học đi, em không làm phiền em nữa.
– Khi bắt đầu cuộc nói chuyện, anh đã không nghĩ có từ phiền. Nhưng thôi, anh cũng vào lớp đây.
– Dạ, chào anh!
– Thực sự không liên quan Mắt_buồn chứ? Bất cứ việc gì xảy ra cũng phải nói, không được dấu.
– Không có gì đâu. Anh đi học đi – Tôi vội vã out vì biết chắc anh sẽ nói gì tiếp theo.
|