Nhận đc tin báo tử của nó lúc 3 giờ sáng, kể từ đó tui ko ngủ đc, thức trắng đêm đến độ nhợt nhạt, buổi sáng thức dậy ông xã lo lắng cho tui - sao vậy em? Đêm qua bộ em ko ngủ à? Ôm vai tui - Có chuyện gì vậy? - anh ơi thằng Huy nó chết rồi tui bật khóc - sao chết? - em nó nói là nó đi nhậu , xỉn quá ngủ ngoài đường, thấy dân phòng tới nó sợ quá nó bỏ chạy bị té xuống sông - Nó biết bơi mà sao kì vậy? - Em ko biết…người ta nói bị mỗ tử thi tối qua,
1 khoảng khắt chết lặng đáng sợ ập đến, ông xã tui cũng có 1 chút buồn, nhưng mới đầu tui nghĩ ông xã tui là người rất bàng quan đến mức vô tâm, hình như ổng chẳng thương thằng nhỏ 1 chút nào, ông chẳng biết tội nghiệp ai hết, tui ko trách ổng nhiều là vi tui hiểu tánh ổng, có lẽ chỉ có tui, gia đình tui là ổng quan tâm nhiều nhất thôi, còn người khác ai chết mặc ai, tui giận ổng lắm, nếu ko vì ổng ko chịu tận dụng 1 lao động để thằng nhỏ đi bôn ba xứ người thì nó ko ra nông nổi này, chính ổng cũng ko cho tui đi làm mà, tui đi làm thì tui có thể kiếm rất nhiều tiền, thằng nhỏ cũng đc đầy đủ với tiền tui cho, đằng này ổng kêu tui nghỉ, ở nhà ổng nuôi, nghe lời ổng nghỉ rồi thằng nhỏ thất nghiệp đi làm lung tung chả đủ ăn, mấy bạn biết hông, tui cho thằng Huy mượn 2 triệu cho nó làm lộ phí đi làm, nó gửi cho mẹ nó 1 triệu mấy đóng hụi , chỉ giữ cho mình vài trăm đi xa
Hay tin nó mất tui mới tới chỗ sông Đồng Nai tui mua cho nó 1 bó hoa cúc , 1 ít trái cây, tui ko cầm đc nước mắt luôn, chỗ nó té xuống có 1 bụi bình bát gẫy nát, tui đi hỏi người dân, người ta nói dân phòng ko có cứu nó, ko 1 người dân nào cứu nó
Tui tức quá tui dô tận phòng công an tui làm cho ra lẽ, tui nó nói dốc láo là “ có lội xuống cứu nhưng đêm tối nước sâu, thằng Huy bơi sảng ko cứu đc”
Người dân người ta nói ko ai cứu đâu, gần đó có nhà có chiếc ghe mà cũng ko ai cho mượn vì sợ xui, đúng là con người vô cảm đớn hèn đốn mạc
|
Tui đốt nhang cấm bên bờ sông, bao nhiêu xúc động là bấy nhiêu nước mắt trào ra, tui khấn
“ Huy ơi, anh rất đau lòng, phải chi anh đừng để em đi bôn ba, em ở đây lạnh lẽo lắm, nơi này ko có 1 chút tình người, em đừng ở lại, em hãy bám vào nhánh bình bát anh sẽ đem em về nha, theo anh đi về nhà của em nha Huy, em đừng ở lại đây”
Tui nhặt cành bính bát máng vào xe, chở nó về nhà nó đang tang lễ, nhìn cảnh tang thương của 1 gia đình nghèo mà tui đứt từng đoạn ruột, cha thì từng bị tai nạn lao động ko còn làm đc gì nữa, mẹ thì đi tráng bánh tráng trộn bán, đứa em đang đi học khóc tức tưởi bên chiếc quan tài kể lễ về anh trai
Tui bỏ nhánh bình bát vào nhà, đốt nhang trc quan tài khấn nó
“……số tiền anh cho em mượn làm lộ phí anh ko có đòi đâu, anh cho em đó Huy, em đừng vướn bận nợ trần gian nữa……yên lòng mà ra đi nha Huy…”
|
- Em đang ở đâu vậy Long? Sao tụi nó báo em chưa thanh toán tiền lương tiền thưởng gì hết - Em ko làm đâu, anh tự làm đi - Em đi Đồng Nai sao? - Ừ, em đi đó, em quậy phòng cảnh sát luôn đó…rồi sao…anh ko giúp em tìm lại công lý cho thằng Huy thì để em tự đi - Em sao vậy Long? - Anh có thể làm ngơ trc cái chết của nó chứ em rất đau lòng, em ko về luôn đó rồi sao - Anh có điện thoại tới phòng CS ĐN rồi, - Ừ thì anh ở nhà anh điện đi, rồi anh tin luôn đi, anh tới hiện trường rồi anh nghe người dân người ta kể kìa, anh đừng có tin miệng mồm của mấy thằng chó đẻ đó - Thôi đc rồi, em đừng nổi quạo với anh, ko đáng để cho mình gây gỗ đâu, về nhà đi em - ừ, ko đáng, 1 mạng người ko đáng, chừng nào em chết rồi mới đáng với anh đó hả? - Em về đi, lát anh ghé ba, chuyện này sẽ nói sau, em bình tĩnh lại…..
Tui cũng ko thèm về luôn, tui đi hoang 1 ngày, tui dặn ba tui đừng có nói tui ở nhà, tui ghét gặp mặt ổng
Tui về tới nhà 9 giờ tối, tui thấy ổng ngồi đợi ở nhà ba tui, tính hông thèm dô mà quẹo dô thử coi sao, tui tức quá tui phải nói cho ổng hiểu, ổng thấy tui về ổng liền đứng dậy, chạy tới
Tui đẩy xe dô nhà, miễng cưỡng chào chú Toàn 1 cái, nói vài câu rồi đi ra đằng sau rữa mặt và chui dô phòng nằm, ông xã tui lẽo đẽo đi dô theo , tui nghoảnh mặt ko thèm nói chuyện, ổng trèo lên giường ngồi kế bên, đụng tui tui ko cho, di chuyển ra chỗ khác nằm
- em giận anh hả Long? Người ta kể sao em nói anh nghe để anh tính
Mới đầu tui định ko thèm nói, mà ngẫm nghỉ 1 lát tui ngồi bật dậy, nhìn ổng kể vậy vậy cho ổng nghe…
…- Đó..đầu đuôi là vậy đó…. - Vậy là em nghi nó bị đánh hả? - Ừ….chứ sao tự nhiên nó sợ nó bỏ chạy? - Nó có ngáo đá hông em? Có chích xi ke gì hông
Tui chọi cái gối dô ngực ổng
- Cái đó anh phải đi chứng minh từ phòng pháp y hình sự kìa, người ta mổ tử thi nó đó, anh hỏi em em nói nó ko hề như vậy rồi anh tin ko? 50 ngàn cũng để dành gửi cho mẹ, nó ko có lương tâm nào mà chích xì ke đâu, - Ừ thì coi như em hiểu nó hơn anh, nhưng cũng nửa năm rồi em có tiếp xúc với nó nữa đâu
- Thôi, anh đừng nói chuyện với em nữa, em nhờ anh khó khăn quá em ko nhờ anh đâu, để em nhờ anh Quí, tụi thằng Thanh, thằng Hưng…vậy đi…anh đi về đi cho em ngủ
- Em sao vậy Long? Cái gì cũng từ từ chứ….mấy cái anh hỏi cũng là đặt ra những giải thuyết thôi mà
- Giải thuyết lí luận gì mệt, anh đi về nhà đi rồi anh đặt ra giả thuyết…giả thuyết nó tự tự tử cũng đc nữa…anh chờ khi nào em chết oan rồi anh hãy điều tra, còn ai chết kệ ai đi, ai bưng bít che đậy thì kệ ai
- Chưa có bằng chứng ko có phát ngôn tầm bậy nghe hông
Tui bốc cái gối tui chọi ổng, nổi cáo lên
- Thì em mới tự đi tìm hiểu nè, cái phòng pháp y đó em cũng tới luôn rồi - Người ta nói sao? - Người ta nói cái gì kệ người ta, cơ quan pháp y này em cũng ko dễ tin..ừ…em nói vậy đó…pháp y của công an..ủa….rồi công an công an với nhau hông lẽ ghi kết quả bất lợi cho nhau - Chứ giờ em muốn anh phải làm sao? - Thì em đang ko biết phải làm sao đây nè
Ổng dịu giọng, ngồi xích lại gần tui
- vậy rồi em có hỏi người dân nào thêm hông? - Có, a..cũng có thằng nhỏ kia…nó nói là người ta sợ trộm cắp xì ke ma túy người ta điện ông an..có dân phòng tới, có anh áo xanh nữa, em có gặp anh này.. - Nó nói sao? - Thì nó nói là “ tụi em chỉ muốn chở anh về đồn cho ảnh ngủ thôi, tại ảnh thấy xĩn quá…tụi em ko có đánh đập gì hết…ổng ko chịu lên ổng bỏ chạy”…nó nói có lội xuống mà nước sâu quá, ráng nắm tay thằng Huy mà thằng Huy nó lôi thằng đó mạnh quá, ổng nắm đc bụi bình bát…nhưng mà có cái này nó xạo em nè…nó nói nó bơi xuống cứu mà thằng Huy bơi sảng bơi ra giữa dòng , nước xoáy nó cứu ko đc…chia tiết này là chi tiết dựng chuyện - Sao em biết - Người dân chứng kiến kể - Vậy anh hỏi em nè, thằng kể cho em nghe có làm gì để cứu người hông? - Ủa, trách nhiệm cứu người là ai tiên phong? Vì dân quên mình là vậy hả? - Thôi để anh điều tra kỷ cho, nghe sơ sơ thì cũng hiểu phần nào, cũng ko trách đi người ta em ơi, anh sẽ điều tra cho em đc chưa? He….( vỗ vồ tui)..he…đi về với anh
Ừ, ông xã nói vậy thì đi về với ổng, nảy giờ tui quạo mà ổng ko có dám nói nặng lời, toàn xuống nước nói nhỏ nhẹ nên cũng xui lòng, tui ngồi dậy, tự hiểu là có ý muốn đi về với ổng rồi….
Ông xã tui chào
- Con về nha Ba, con về nha Chú Toàn, mai con mới ghé chơi đc lâu
...
Thôi, người chết cũng đã chết rồi, thằng nhỏ cũng đã xanh mồ rồi, đến nay mọi chuyện đã sáng tỏ, chẳng có ai đánh đập gây khó khăn cho thằng Huy, ông xã tui nói giám định viên của cơ quan pháp y là 1 cơ quan độc lập có các bác sĩ pháp y chuyên môn và có sự giám sát trong quá trình mỗ xẻ, tử thi đi gửi qua cơ quan trong đêm để tiến hành, ý của người ta cũng là muốn tìm hiểu rõ nguyên nhân để đưa ra khởi tố hình sự nếu có sự đánh đập , xì ke ko có, ma túy ko có, mọi thứ cũng ko, giờ có thưa ra thì cũng thưa về sự vô trách nhiệm của tụi dân phòng, lực lượng vô học, vô công rỗi nghề ko hề đại diện đc cho 1 ngành 1 đc, thì thôi , thằng Huy cũng ko sống lại, kể ra thì tui cũng rất linh hoạt, vừa nhận đc hung tin tui đã kêu người nhà khoan hẵn liệm ( bỏ dô quan tài) kiểm tra cơ thể thằng Huy lại coi sao, ko phải tui tự khen mèo dài đuôi, tui cũng nhạy bén lắm chứ, mà tui cũng đi hỏi nhiều người dân bữa đó rồi, có người còn phụ ôm nó lên xe, thôi, số của thằng Huy nó vậy rồi, duyên anh em kết nghĩa với nó cũng tận rồi, sống mà vất vả quá , mong nó về 1 nơi bình an thanh thản hơn, tui ko muốn quậy nữa đâu, ông xã tui đã giải đáp hết khuất mắt cho tui rồi, coi như là yên tâm, tội nghiệp ông xã quá, ko có làm gì sao mà cũng bị tui nổi quạo, lúc đó chỉ vì tui bốc đồng quá, nghĩ là tại ổng ko nhận nó làm nó mới đi lang bạt, nhưng rồi tui cũng suy nghĩ lại tui thấy thương chồng tui hơn, 1 mình ghánh vác bao nhiêu là chi tiêu, ba mẹ ( vợ) khó khăn là giúp đỡ liền, mỗi lần người ta trả tiền mủ mấy chiệu triệu cũng lén nhín ra 1, 2 triệu cho ba( vợ), thật sự tui thấy ông xã nói cũng đúng, nếu kêu thằng Huy về làm thì sẽ chịu thêm ghánh nang858 tiền lương, trong khi giá cả bây giờ rớt thảm bại, tánh tui thương người đôi khi tui lại ko hiểu ông xã, ừ, nhưng mà nói soa cũng tội nghiệp thằng Huy quá, phải giờ nó còn sống tui sẽ mướn 1 cái chỗ cho nó bán hoa tết, hoặc chỉ dẫn nó đi Sài Gòn lấy quần áo , giầy dép dây nịt này nọ cho nó bán tết rồi, tui thì có muôn ngàn việc kinh doanh, quần áo tui biết chỗ lấy mà, phía sau khu công nghiệp tân Bình đó, đồ công ty thanh lý tới đó mua, có 10 mấy ngàn về bán 50, dép 2 đôi 15 ngàn về bán phá giá luôn, biết sau hông? tại tui có mấy thằng bạn thời sinh viên đó, tụi nó cũng khổ, hay đi lấy đồ đó bán nên tui biết chỗ, biết số ĐT liên hệ này nọ hết, bây giờ nói cái gì cũng muộn hết rồi, phải chi hồ đó tui giao cho nó đi Campuchia thu mua nấm Linh Chi Liêm Xanh dùm cho tui, chỉ nó lại mấy tiệm thuốc Bắc ở Hãi Thượng Lãng Ông Q5 cho nó bán lại kiếm lời 1 ký vài trăm, 1 ngày đi 2 lý cũng có triệu mấy, sao cái người tốt mà tui ko giúp, toàn giúp cho mấy thằng phản phúc ăn xong quẹt bỏ quay lưng ngoảnh mặt ko hà, hồi đó cũng có 1 anh dưới Tiền Giang, má, thấy gia cảnh ổng mình thương, học bằng C láy xe mà lạ nước lạ cái đâu ai dám đưa xe cho chạy, ,mình giới thiệu xe cho chạy kiếm tiền, thậm chí đi mua chuối mua khóm, bầu bí bán qua Campuchia tui dắt đi, rồi thằng chả biết đường đi nước bước rồi thằng chả câu kết với người khác hất cẳng tui, đâu có chịu yên phận, cướp mối tui luôn , tui ghét, ĐM, tui cho thằng em họ tui ở xóm Hoa Kiều Phnom Penh xuống tận Svay Riêng mở vựa bán phá giá luôn, rồi bây giờ tui giao cho thằng em tui luôn rồi, nó làm gì nó làm đi, còn thằng Dũng phản phúc nghe nói bị banh chành về quê luôn rồi, đói quá cái đi thuốc lá lậu, tui điện cho biên phòng hốt cho cụt vốn luôn. ĐM, đéo biết biên phòng cũng bạn bè tui đâu, yếu ra gió, tui là vậy đó, ai tốt với tui tui tốt hết lòng, ai phản phúc tui làm cho banh chành, đéo thèm ra mặt đâu, cho người khác làm cho banh chành hà
|