Trạm Xe Buýt Lãng Mạn
|
|
- Ngủ ngon quá.
Vương Hiểu Phân đứng trước tấm cửa sổ dài trong phòng khách, thở dài.
- Thật không muốn rời khỏi đây.
- Sao có thể được chứ. – Lý Thắng Bình cười và nói.
- Nếu tôi là Doãn An Nhiên thì tốt biết mấy, tôi không cần phải đi nữa. – Vương Hiểu Phân quay đầu lại. – Vì khung cửa sổ này thì cũng đáng, nếu tôi là An Nhiên, tôi sống chết cũng không rời khỏi đây, anh ta có đuổi tôi cũng không đi.
Lý Thắng Bình cười ha hả. Lý Quyên nhỏ nhẹ:
- Cười cái gì, không ai giống ai cả. Nếu đổi là anh hay tôi, có cố gắng cũng không có được tầng lầu như thế này, huống hồ người ta còn có những cái khác, Hiểu Phân có suy nghĩ này có gì sai kia chứ.
Vương Hiểu Phân có chút nuối tiếc:
- Chỉ tiếc An Nhiên là đàn ông, nếu như là phụ nữ thì sẽ bám lấy Chu Minh Nghĩa không buông.
Doãn An Nhiên cười gượng gạo.
- Ê, cô nói cái gì.
- Cậu giàu có rồi, còn có thể chăm lo cho chị em gái chúng tôi, để Chu Minh Nghĩa chỉ cách mua bán cổ phiếu, vậy thì chúng tôi không phải lo cơm ăn áo mặc nữa. – Lý Quyên đáp lại.
- Mấy cô càng nói càng quá đáng.
- Chỉ là nói giỡn chút thôi mà. – Hai cô gái cùng phá lên cười.
Tuy không muốn rời khỏi đây nhưng rốt cuộc vẫn phải đi, tiếp tục canh dưới lầu người khác. Lúc Lý Thắng Bình lái xe đến, cả con phố gần như đậu đầy hết cả xe, anh ta đành phải đậu xe trong bãi xe trước ngõ. Vương Hiểu Phân và Lý Quyên làm người đi thường, từ từ tiến lại gần, vừa đi vừa chú ý tình hình.
Không biết đợi bao lâu, trời đã tối mịt rồi, Doãn An Nhiên cũng xuống xe, muốn để đôi chân tê nhức được thoải mái một chút. Đột nhiên, cậu phát hiện cách đó không xa có người bước xuống từ chiếc RV, sau đó lại thêm một người khác, một nam một nữ, cô gái đội chiếc mũ rộng vành. Doãn An Nhiên tinh mắt phát hiện đó là nhân vật chính trong tin đồn. Thì ra chàng trai đã đưa cô gái về nhà nhưng không xuống xe, ngồi đợi cho đêm vắng. Doãn An Nhiên lấy chiếc máy ảnh nhỏ xíu chụp cảnh hai người nắm tay và hôn nhau.
Đột nhiên, trong xe lại có người bước xuống, hối hả chạy về hướng Doãn An Nhiên. Bị phát hiện, cậu quay người bỏ chạy, sau lưng là tiếng bước chân dồn dập. Vương Hiểu Phân và Lý Quyên thấy xảy ra chuyện, vội vàng chạy đến giúp cậu. Chạy gần đến cửa xe, Doãn An Nhiên bị ai đó giật mạnh lấy áo, chân đứng không vững ngã lăn ra đất, rồi mau chóng bị người khác không chế. Xem ra bên cạnh anh công tử kia không chỉ có một người, đương nhiên, công ty quản lý của Kha Khải Luân cũng cho người bảo vệ cô ta.
Hai bên xảy ra xô xát, tranh giành một chiếc máy ảnh. Trong cảnh hỗn loạn đó. Lý Thắng Bình xông lên giất lấy máy ảnh rồi chui vào trong xe, rồ ga biến mất, dẫn cả bọn về đồn.
- Tôi sẽ kiện mấy người. – Có người hét vào mặt Doãn An Nhiên.
Áo sơ mi của Doãn An Nhiên đã bị xé rách trong lúc giành giật, lại bị ngã một cú thật mạnh, giờ cả đầu gối đau không tả nổi.
Xem ra tối nay phải qua đêm trong sở cảnh sát rồi, bản thân Doãn An Nhiên thì không sợ, cậu đã có tâm lý chuẩn bị từ lâu. Chuyện này cũng không phải mới lần một lần hai. Tòa soạn mời luật sư về cũng chỉ để giải quyết những vấn đề này, nhưng ông ta sẽ không đến sở cảnh sát trong đêm hôm khuya khoắt như vậy. Lần này còn có liên quan đến hai đồng nghiệp nữ, Doãn An Nhiên không nhẫn tâm. Vương Hiểu Phân và Lý Quyên tuy trên mặt không có biểu hiện gì, nhưng phụ nữ phải qua đêm trong sở cảnh sát nếu bị đồn ra ngoài cũng không hay. Đột nhiên, Doãn An Nhiên nghĩ đến Kim Tắc Thái, cậu có cách liên lạc với anh ta.
Kim Tắc Thái vội đến trong vòng nửa tiếng đồng hồ. Đương nhiên, đối phương cũng có mời luật sư đến. Hai bên vừa gặp nhau, luật sư đối phương lập tức biến sắc.
- Tắc Thái, sao lại là anh?
Kim Tắc Thái kéo luật sư đối phương qua một bên nói nhỏ. Doãn An Nhiên biết, anh ta đang nhắc đến Chu Minh Nghĩa. Sắc mặt anh luật sư kia biến đổi liên tục như đèn giao thông.
- Hiểu lầm, hiểu lầm. – Anh luật sư họ Lưu kia lặp đi lặp lại, giải thích với cảnh sát. – Chỉ là hiểu lầm mà thôi.
Sau đó, không biết anh ta nói gì với đám người của anh công tử kia và người của công ty quản lý mà họ cùng nhìn về hướng của Doãn An Nhiên. Sau khi luật sư làm xong thủ tục, mọi người rời khỏi đồn cảnh sát. Đối phương không còn la lối xúc phạm hay đe dọa mà chỉ im lặng rời khỏi đó, luật sư Lưu cố bắt tay Kim Tắc Thái. Nhìn hai nữ đồng nghiệp lên taxi về nhà, Doãn An Nhiên mới yên tâm.
- Cậu có cần đi khám bác sĩ không? – Kim Tắc Thái hỏi Doãn An Nhiên, nhìn từ trên xuống dưới bộ dạng tả tơi của cậu.
- Không cần, chỉ là viết thương nhỏ ngoài da thôi, cám ơn anh đã đến.
Kim Tắc Thái xua tay.
- Đừng khách sáo, để tôi đưa cậu về.
Doãn An Nhiên vội vàng từ chối.
- Cảm ơn, không cần đâu, khuya như vậy còn phiền anh đến đây một chuyến, thật sự rất xin lỗi, tôi tự về được rồi.
Kim Tắc Thái không nói gì thêm, lên xe quay về nhà. Doãn An Nhiên gọi một chiếc taxi.
Vừa vào cửa, cậu liền thất có cảm giác rất thân thuộc. Chu Minh Nghĩ từ phòng sách bước ra, nhìn Doãn An Nhiên từ đầu đến chân. Thấy mái tóc rối bù, chiếc áo sơ mi rách rưới, quần bám đầy bụi của cậu, Chu Minh Nghĩa mỉm cười.
- Cậu định chào đón anh bằng bộ dạng này sao? Kinh ngạc thật đó.
Gặp lại gương mặt quen thuộc, hình dáng, đôi mắt, nụ cười, giọng nói của, giờ anh đang đứng trước mặt chứ không phải cách một đại dương xa xăm, Doãn An Nhiên không còn khống chế nổi cảm xúc của mình mà sà vào lòng Chu Minh Nghĩa, ôm chặt lấy anh. Chu Minh Nghĩa ôm lấy Doãn An Nhiên, xoa tóc cậu, nói nhỏ bên tai cậu:
- … Nhớ anh không?
Doãn An Nhiên cố sức gật đầu trong lòng Chu Minh Nghĩa, đúng là cậu rất nhớ anh. Chu Minh Nghĩa buông Doãn An Nhiên ra, nói:
- Đi tắm thay bộ đồ này ra trước được không?
Doãn An Nhiên ngoan ngoãn gật đầu.
|
Trong phòng tắm, Doãn An Nhiên thấy những vết bầm tím trên cơ thể mình, đầu gối bị trầy xước, may mà chỉ là vết thương nhỏ. Khi cậu bước từ phòng tắm ra, Chu Minh Nghĩa đã cầm sẵn hộp cứu thương đợi cậu.
Ngồi trên sô-pha, Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa quỳ bên gối mình, chăm chú lau rữa vết thương rồi bôi thuốc cho cậu. Chỉ là vết thương ngoài da, không cần băng bó.
- Sao anh đột nhiên lại quay về? – Sau khi xử lý xong vết thương, Doãn An Nhiên mới họi.
- Công việc kết thúc tự nhiên sẽ về.
- Cũng không thông báo với tôi.
Giọng điệu mang chút hờn dỗi, Chu Minh Nghĩa khẽ cười, giải thích:
- Anh cũng không biết khi nào có thể kết thúc công việc, nên không thông báo với cậu được. – Nói rồi Chu Minh Nghĩa ngồi lên vươn tay ôm lấy vai Doãn An Nhiên, cưới nói. – Sao hả, sợ anh đột ngột quay về nhìn thấy bí mật của cậu sao?
Doãn An Nhiên đỏ mặt?
- Làm gì có.
Chu Minh Nghĩa để Doãn An Nhiên dựa vào vai, trán hai người chạm nhau, Doãn An Nhiên có thể cảm nhận được, anh đối với cậu đầy yêu thương và xót xa, y như người một nhà.
- Anh không hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì sao?
- Anh nghĩ anh biết. – Chu Minh Nghĩa trả lời.
- Biết cái gì?
- Chụp lén bị bắt. – Chu Minh Nghĩa trả lời đơn giản.
Doãn An Nhiên co người lại, cảm thấy có chút ấm ức. Chu Minh Nghĩa ôm Doãn An Nhiên vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng cậu.
- Đây đều là khó tránh trong công việc, không nên để trong lòng làm gì.
Doãn An Nhiên cảm thấy cậu có thể làm nũng với Chu Minh Nghĩa mà anh vẫn chịu đựng được.
- Thấy ấm ức ư? – Chu Minh Nghĩa hỏi bên tai Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên lắc đầu, không phải cậu không biết nặng nhẹ, chỉ là được an ủi nhẹ nhàng như vậy, cảm giác thật tuyệt Chu Minh Nghĩa hiển nhiên biết suy nghĩ của Doãn An Nhiên, nên càng ôm chặt hơn.
- Đó là ai? – Chu Minh Nghĩa lại hỏi.
- La Thế Diệu. – Doãn An Nhiên trả lời, đây là tên của cậu ấm kia.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Thì ra là anh ta. Gần đây anh ta hay đi chung với ai?
- Kha Khải Luân.
- Không biết. – Chu Minh Nghĩa không quan tâm chuyện trong làng giải trí.
- Có muốn anh trút giận thay cậu không? – Chu Minh Nghĩa nhỏ nhẹ bên tai Doãn An Nhiên.
Doãn An Nhiên thấy cơ thể mình tê dại đi, bất giác lẩn tránh. Chu Minh Nghĩa ôm chặt hơn, không chịu buông tay. Cuối cùng, Doãn An Nhiên ngẩng đầu lên.
- Không cần, người ta lại không làm gì sai. Tôi cũng không cảm thấy đối phương sai.
- Vậy cậu thấy ấm ức điều gì?
Doãn An Nhiên liếc Chu Minh Nghĩa, không nói gì.
- Trách anh không liên lạc với cậu sao?
Doãn An Nhiên cúi đầu không trả lời. Chu Minh Nghĩa cười, anh cũng không nói gì. Doãn An Nhiên không chịu được bầu không khí im ắng này nên cuối cùng lại ngẩng đầu lên, chạm ngay ánh mắt Chu Minh Nghĩa. Đôi mắt màu nâu sâu thẳm của anh đang nhìn cậu, sau đó anh lại cười híp mắt, từ từ tiến đến gần Doãn An Nhiên, hôn lên môi cậu. Doãn An Nhiên tựa vào lòng Chu Minh Nghĩa, tan chảy dưới nụ hôn của anh. Môi miệng cuối cùng cũng tách ra, Chu Minh Nghĩa nói bên tai cậu:
- … Còn giận không?
Doãn An Nhiên lắc đầu, sau đó đẩy Chu Minh Nghĩa ra, chạy như bay về phòng mình. Chu Minh Nghĩa ngồi trên sô-pha mỉm cười.
Doãn An Nhiên nằm dài ra giường, đỏ hết cả mặt. Lại bị hôn lần nữa, vậy mà cậu cũng không thấy đáng ghét, trong lòng còn rất thích. Nghĩ lại, Doãn An Nhiên có cảm giác hoảng sợ và bất an đến lạ, cảm giác cấm kị hiện lên trong tâm trí. Như vậy không được, không thể để có lần sau nữa, nói gì họ cũng là anh em, là anh em trên danh nghĩa.
Ngày hôm sau thức dậy, Doãn An Nhiên không dám nhìn vào gương mặt của Chu Minh Nghĩa. Thái độ của anh vẫn như ngày thường, ăn sáng xong sửa sang quần áo, rồi ra đón xe buýt. Doãn An Nhiên lén nhìn sắc mặt của anh, chỉ thấy vẻ mặt bình tĩnh, dường như đêm qua mọi chuyện đều chưa hề xảy ra, mọi thứ chẳng qua chỉ là sự hoang tưởng của cậu mà thôi. Doãn An Nhiên bất giác tự hỏi: Mình làm sao thế này?
Bước vào cuối tháng Mười, kế hoạch thu mua của Vạn Khải vẫn được bí mật tiến hành và đã đi đến giai đoạn quyết định. Vạn Khải sẽ chi mạnh tay cho đợt thu mua lần này, nhưng mọi thứ đều đáng giá. Sau khi thu mua công ty mới, Vạn Khải sẽ tiến hành tổ chức lại tài sản, khi đó, bảng xếp hạng chứng khoán trong khu vực Đông Nam Á sẽ phải sắp xếp lại.
Lý Diên Niên nghênh ngang đắc chí, còn Chu Minh Nghĩa vẫn giữ ý cười nhạt. Lý Diên Niên ngày càng hài lòng về Chu Minh Nghĩa, một trợ lý chứng khoán nhỏ bé ngày nào giờ đã là một trong những cộng sự làm ăn, sớm đã hoàn thành ba bước nhảy của mình, tham gia vào đội ngủ chủ lực của Vạn Khải. Vả lại, Chu Minh Nghĩa chưa bao giờ tỏ ra kiêu ngạo, kín tiếng đến cực điểm, khiến nhiều người trong giới đều có chút sợ hãi.
Một toà soạn nổi tiếng trong thành phố tổ chức tiệc mừng ba mươi năm thành lập, mời đông đảo những người nổi tiếng tham dự bữa tiệc. Chu Minh Nghĩa cũng nằm trong danh sách. Làm nghề như anh nên đứng sau cánh gà, nhưng một trong những chủ biên của tòa soạn lại là bạn hồi đại học của anh không thể không nể mặt bạn cũ được, vì vậy mới đồng ý đến tham dự.
Hình như ở đây thiếu một đoạn Kha Khải Luân làm quen với Chu Minh Nghĩa?
Trong bữa tiệc, Chu Minh Nghĩa xuất hiện kín đáo, sau khi chào hỏi bạn cũ, anh liền quay ra lấy rượu, yên tĩnh đứng trong một góc, quan sát mọi diễn biến, đột nhiên bên cạnh bỗng dưng ồn ào huyên náo, anh quay lại tìm hiểu.
Doãn An Nhiên được cử vào đây chụp hình. Trước khi đi, chủ biên đã căn dặn:
- Cậu cứ việc chụp đi, thấy gì chụp nấy, nhất định đặc sắc, cho dù không đặc sắc, chúng ta cũng khiến nó phải đặc sắc.
Doãn An Nhiên thay bộ đồ vest, mang theo máy ảnh kĩ thuật số mini, giả làm khách mời, cậu thấy rất nhiều đồng nghiệp đứng trước cửa, chụp những người đi ra đi vào, còn cậu thì làm theo kế hoạch đã sắp sẵn, âm thầm rẽ hướng đi về phía cửa sau nhà hàng.
Sau khi bước vào hội trường, mọi thứ diễn ra tốt đẹp, Doãn An Nhiên cố tỏ ra bình thản đi dạo một vòng, không quên âm thầm đưa máy ảnh lên chụp. Nhưng không hiểu sao lại có người chú ý đến cậu, đến gần sau đó kéo mạnh, lẩm bẩm:
- Anh đang làm gì đó?
Doãn An Nhiên gần như bị kéo ngã, cố gắng quay đầu lại nhìn. Thấy một người nhìn có vẻ như bảo vệ, cậu vội vàng diễn kịch:
- Xin hỏi anh có chuyện gì không? – Trống ngực cậu đánh liên hồi. Nếu bị phát hiện ngay tại đây thì đúng là không gì xấu hổ bằng.
- Tôi nhận ra anh, anh là phóng viên tạp chí.
Nghe nói vậy, mọi người xung quanh lập quay nhìn.
- Anh nhận nhầm người rồi. – Doãn An Nhiên cố làm ra vẻ bình tĩnh.
- Không nhầm đâu, tôi nhớ mặt anh, mấy ngày trước tôi còn vào đồn cảnh sát với anh. – Trong lúc hai người tranh luận với nhau, nhân viên nhà hàng thấy động tĩnh liền xông đến và kéo Doãn An Nhiên ra ngoài.
Doãn An Nhiên cho một tay vào túi để giữ máy ảnh, phủ nhận:
- Không phải, không phải.
“Mùi thuốc nổ” bắt đầu nồng nặc. Một giọng nam trung đầy sức hút đột nhiên vang lên trong tình huống hổn loạn:
- Có chuyện gì?
Doãn An Nhiên quay đầu, là Chu Minh Nghĩa. Chu Minh Nghĩa đút một tay vào túi, ý cười nhàn nhạt trên môi tiến đến đám người đang ồn ào.
- An Nhiên, cậu sao vậy? – Đồng thời anh đưa tay ra nhẹ nhàng xua tay những người đang túm lấy Doãn An Nhiên, kéo cậu về bên mình.
- Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? – Chu Minh Nghĩa mỉm cười, con ngươi nâu thẫm, sáng như thiêu đốt, nhìn mọi người xung quanh.
- Anh ta… anh ta là paparazzi.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Tôi nghĩ anh nhất định đã có hiểu lầm, đây là em trai tôi, cậu ấy đi chung với tôi. – Anh lịch sự nói, ánh mắt quét qua người vừa lên tiếng.
Lúc này, một trong những người tổ chức, chủ biên tạp chí vội vàng chạy đến, nghe Chu Minh Nghĩa nói xong liền hỏi:
- Minh Nghĩa, cậu có em trai khi nào vậy?
Chu Minh Nghĩa mỉm cười với chủ biên:
- Bố tôi và mẹ cậu ấy kết hôn, giờ cậu ấy đích thị là em trai tôi. – Nói xong, Chu Minh Nghĩa nhìn những người còn đang theo dõi bằng ánh mắt hoài nghi. – Tôi nghĩ nhất định là các anh đã hiểu lầm rồi.
- A, hiểu lầm, hiểu lầm. – Lập tức có người đứng ra hòa giải.
|
Sóng gió được dập tắt. Khách mời lại tản ra xung quanh, Doãn An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, tay vẫn giữ chặt chiếc máy ảnh trong túi. Chủ biên nhìn Doãn An Nhiên, lại nhìn Chu Minh Nghĩa:
- … Em trai?
- Sao vậy? Anh không tin sao? – Chu Minh Nghĩa cười nói.
- Tin, sao lại không tin chứ. Cậu không thể mang bố mình ra làm trò đùa được. Bác trai tái hôn, chúc mừng nhé. Sao cậu không thông báo cho chúng tôi biết chứ?
- Bốt tôi không muốn làm ầm ĩ, chỉ muốn lặng lẽ hưởng mấy năm phước phận tuổi già.
- Xin lỗi xin lỗi, hiểu lầm em trai cậu rồi, mong cậu đừng để tâm. Có một số người thật sự rất nhạy cảm, lúc nào cũng nghĩ có người chụp lén mình. – Chủ biên vỗ vai Chu Minh Nghĩa, rồi lại vội vàng đi tiếp khách.
Chu Minh Nghĩa kéo Doãn An Nhiên vào một gốc, nhìn cậu từ đầu đến chân, sau đó phì cười.
- Cậu mượn ở đâu ra vậy? Không vừa chút nào. Hèn gì bị người ta nhận ra.
Doãn An Nhiên trừng mắt nhìn Chu Minh Nghĩa.
- Không lẽ tôi phải mua một bộ mới sao, một năm cũng không mặc lấy một lần.
- Làm sao cậu vào được đây? Không có thiệp mời thì không thể vào cửa mà.
Doãn An Nhiên gãi tóc, nói nhỏ:
- Trèo cửa sổ.
- Ha.
- Mua chuộc nhân viên dọn vệ sinh nhà hàng, giúp tôi mở sẵn cửa sổ, sau đó trèo từ phía sau vườn vào, rồi thay quần áo đi vào hội trường.
- Lợi hại. – Chu Minh Nghĩa gật đầu. – Anh phải nói bảo vệ công ty anh cẩn thận.
- Này!
- Định thế nào đây?
- Còn thế nào nữa, đương nhiên là cùng anh rời khỏi đây rồi, đưa Phật phải đưa đến Tây Thiên mà, anh đưa tôi đi một vòng hội trường để tôi chụp cho xong.
- Anh? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại.
- Đương nhiên là anh rồi, còn ai vào đây nữa. Quan hệ giữa chúng ta đã lộ ra ngoài rồi, tôi còn sợ sao, dứt khoát làm cho trọn việc thôi.
Chu Minh Nghĩa cười:
- Xem ra anh không phối hợp không được rồi.
- Đương nhiên. – Nói câu này, trong lòng Doãn An Nhiên có chút đắc ý.
Đi theo bên cạnh Chu Minh Nghĩa, Doãn An Nhiên nhìn anh từ đầu đến chân, anh mặc một bộ comple được đặt may vừa vặn, khuy ống tay áo là bạch kim nạm kim cương, đeo một cái đồng hồ bạch kim đính kim cương, cách phối đồ hoàn hảo, đúng là người đẹp đi đôi với quần áo đẹp.
- Anh làm người mẫu chắc chắn thuộc hàng đẳng cấp.
Doãn An Nhiên nói thật lòng. Cậu quen không ít người mẫu nam, nhưng họ tuyệt nhiên không có sự ung dung tự tại cùng trí thông minh và phong độ hơn người của anh.
- Đây là lần thứ hai cậu hình dung anh như vậy, anh không cho đây là phép lịch sự. – Chu Minh Nghĩa nói với khóe môi lộ ý cười.
- Này, tôi thấy Kha Khải Luân làm quen với anh. – Doãn An Nhiên nói nhỏ bên tai Chu Minh Nghĩa.
- Ai? – Chu Minh Nghĩa không có ấn tượng với những người lạ đến làm quen với mình.
- Kha Khải Luân, một ngôi sao nữ, giờ đang là bạn gái La Thế Diệu.
Chu Minh Nghĩa bật cười, lắc đầu nói:
- Anh không quen cô ta, cũng không có ấn tượng. Người khác nhiều chuyện cũng không sao, cậu thì không được, cậu là em trai anh, nói ra thì sẽ thành sự thật. Anh không muốn bị La Thế Diệu hiểu lầm.
- Anh sợ? – Doãn An Nhiên mở to mắt. – Anh không tranh giành với anh ta, diễn một vở tình yêu đô thị sao? – Doãn An Nhiên bộc lộ bản chất của một phóng viên.
- Đương nhiên là không? – Chu Minh Nghĩa lập tức từ chối.
- Cô ta đang là một trong những người đẹp nổi tiếng nhất hiện nay trong thành phố này đó.
Chu Minh Nghĩa cười và lắc đầu.
- Anh chỉ làm quen với các nữ nhân viên cấp cao trong các ngân hàng lớn thôi sao? – Doãn An Nhiên hỏi, đột nhiên cậu rất muốn biết.
Chu Minh Nghĩa phủ nhận.
- Không, chỉ là bạn mà thôi, anh không muốn phức tạp hóa quan hệ, đối phương có hiểu lầm anh cũng hết cách, từ khi mới quen, anh đã nói thẳng hoặc ngầm ám chỉ sẽ không có khả năng tiến thêm một bước nữa.
- Vậy thì tại sao…
Chu Minh Nghĩa ngắt lời Doãn An Nhiên, nói với giọng ôn hòa:
- An Nhiên, mấy chuyện này không tiện thảo luận ở đây.
Doãn An Nhiên im bặt. Đi theo sau lưng Chu Minh Nghĩa, dạo một vòng quanh hội trường, sau đó thuận lợi rút lui, Chu Minh Nghĩa đưa cậu ra đại sảnh.
|
Khi Chu Minh Nghĩa kết thúc bữa tiệc về đến nhà, Doãn An Nhiên mang những tấm ảnh cậu chụp được đưa cho anh xem. Chu Minh Nghĩa nhìn màn hình máy ảnh kỉ thuật số, rồi lại nhìn Doãn An Nhiên.
- Đây gọi là nhiếp ảnh sao?
Doãn An Nhiên ngây người, dựa vào lưng ghế sô-pha.
- Giờ thì cứ coi như đi. Nếu không thì sao chứ? Không lẽ anh còn yêu cầu paparazzi phải chụp ảnh nghệ thuật sao?
Chu Minh Nghĩa chống cằm.
- Ừm, chụp ảnh chân dung cũng không tệ, còn có thể xem cho thỏa cơn ghiền. Anh nghĩ lựa chọn này cũng rất tốt.
Doãn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt.
- Tôi không phải loại người đó.
Chu Minh Nghĩa ngẩng lên xoa đầu Doãn An Nhiên.
- Anh biết.
Doãn An Nhiên cúi nhìn những tấm ảnh, đột nhiên thở dài.
- An Nhiên, cậu có nghĩ sẽ tham dự một lớp nâng cao kĩ thuật chụp ảnh không? – Chu Minh Nghĩa hỏi.
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Tại sao? Nếu không thích chụp ảnh cậu đã không lựa chọn nghề này rồi, không lẽ cậu không muốn làm tốt hơn, trở thành anh tài trong ngành sao?
Doãn An Nhiên dựa vào vào ghế sô-pha, nhìn xép qua Chu Minh Nghĩa.
- Chắc chỉ có anh mới nghĩ như vậy.
- Ý cậu là sao?
- Chụp đến trình độ anh nói gọi là nghệ thuật, điều đó phải dựa vào năng khiếu bẩm sinh, cố gắng sau này đương nhiên cũng quan trọng, nhưng năng khiếu cũng là yếu tố không thể thiếu. Tôi không nghĩ tôi có năng khiếu đó, tôi chỉ ở trình độ bình thường mà thôi.
- Sao cậu lại nói bản thân mình như vậy?
- Tôi tự biết thân biết phận. – Doãn An Nhiên nhìn Chu Minh Nghĩa, lấy lùi làm tiến. – Còn anh? Anh thì sao?
- Sao cái gì?
- Lúc anh mua cổ phiếu, dựa vào cảm giác hay dựa vào kĩ thuật phân tích?
- Cả hai. – Chu Minh Nghĩa gật đầu. – Cả hai.
- Thật sao? Thật sự có người dựa vào kĩ thuật phân tích, nghe nói những thứ đó đều không có tác dụng mà. Những giảng viên dạy môn phân tích đầu tư chứng khoán trong các trường đại học đều không chơi cổ phiếu, bởi vì họ đều biết lý luận và thực tế là hai chuyện khác nhau.
Chu Minh Nghĩa cười.
- Cậu cũng biết sao?
Doãn An Nhiên gật đầu.
- Đương nhiên, đây là một trong những đặc sản nổi tiếng của thành phố, ai mà không biết. Nói đi, anh phán đoán bằng cách nào?
- Anh hả. – Chu Minh Nghĩa chống cằm, trầm ngâm một hồi. – Anh nghĩ là mình có một chút năng khiếu trong lĩnh vực này, cảm giác của anh thường rất hay chính xác. Nhưng anh nhất định phải phân tích, thật ra nắm vững thị trường chứng khoán không phải chuyện dễ dàng, bởi vì số tiền đầu tư phía sau là một con số thiên văn mà cậu không thể tưởng tượng nổi, vì vậy cũng không thể do một người là có thể khống chế được, nhưng nếu muốn thao túng một phần hoặc một phần nhỏ thì hoàn toàn có khả năng. Nhưng tất cả mọi người đều nên hiểu một điều, chính phủ cũng là một trong những người có khả năng này.
- Làm sao anh có thể kiếm tiền từ trong đó?
- Anh?
- Đúng, cá nhân anh. Anh lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, bác Chu nhìn có vẻ là người không có nhiều tiền, vậy món tiền đầu tiên anh kiếm được từ đâu mà ra? – Doãn An Nhiên thật sự muốn biết.
- Anh? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại, nghĩ một hồi, liền đứng dậy. – Khuya rồi, nghỉ ngơi đi.
Doãn An Nhiên quỳ trên sô-pha, một tay giữ lấy tay áo Chu Minh Nghĩa.
- Không được, nhất định phải nói cho tôi biết.
Chu Minh Nghĩa kéo tay Doãn An Nhiên ra.
- Ngủ đi, mai còn phải đi làm.
Doãn An Nhiên nắm chặt tay áo Chu Minh Nghĩa không buông, lay lay cánh tay anh.
- Nói đi, nói đi, cho tôi biết đi. – Doãn An Nhiên nũng nịu.
Chu Minh Nghĩa quay người nhìn chằm chằm vào Doãn An Nhiên, đôi mắt nâu sâu thẳm khiến Doãn An Nhiên đột nhiên ngây người.
- Có thật là cậu muốn biết không? – Giọng nói hơi khàn khàn, làm người nghe có một cảm giác quyến rũ không thể diễn tả bằng lời.
Doãn An Nhiên đột nhiên đỏ mặt, không biết nên nói gì. Chu Minh Nghĩa ngồi lại chỗ cũ.
- Để anh nói cho cậu biết.
Doãn An Nhiên quỳ trên sô-pha, mở to mắt lắng nghe.
- Vừa vào đại học, anh đã tự tiến cử mình vào làm trợ lý trong Vạn Khải, thật ra là nhân viên làm tạp vụ không lương nhưng anh lại học được kinh nghiệm mà cho dù có bỏ nhiều tiền cũng không mua được. Sau đó anh trở thành trợ lý đầu tư. Trong lúc thị trường đang ế ẩm nhất, anh mua vào một số cổ phiếu, sau đó lợi dụng tiền đầu tư của khách hàng, nâng giá của chúng lên, rồi bán ra, khách hàng và anh đều kiếm lời, đôi bên đều vui vẻ.
Doãn An Nhiên chớp chớp mắt không hiểu gì.
- Không hiểu sao?
- Hiểu, nhưng vậy thì kiếm được bao nhiêu chứ, tiền vốn của anh quá ít.
Chu Minh Nghĩa vươn tay, xoa rối mái tóc Doãn An Nhiên.
- Tích ít thành nhiều. Vả lại, anh không chỉ có mỗi cách này thôi.
- Còn cách gì nữa?
Chu Minh Nghĩa nhéo mặt Doãn An Nhiên.
- Bí mật.
Sau đó anh quay người bỏ đi. Còn lại Doãn An Nhiên ngây người trên sô-pha.
Thị trường bị giáng một ăXạnh sau một thời gian dài hoạt động nhộn nhịp. Điều này cũng rất bình thường, cứ cách một khoảng thời gian thị trường cần phải loại bỏ một vài bong bóng kinh tế ảo. Trời đất gần như xoay chuyển chỉ trong một ngày. Nền kinh tế bỗng chốc bị suy thoái, bán nhiều mua ít. Người dân trong thành phố hoang mang, rất người người trắng tay trước đợt song kinh tế lớn lần này. Nhạc Giáng sinh đã vang lên nhưng người đi đường lại không nở nụ cười.
Doãn An Nhiên mặc chiếc áo ấm dày cộm mà vẫn cảm thấy lạnh. Mới sáng sớm đã vội đến công ty, cậu phát hiện các đồng nghiệp không vội vàng ra khỏi tòa soạn như trước kia mà cứ chầm chậm làm việc. Bất giác cậu nghĩ đến dòng tin vừa đọc, trong lần khủng hoảng tài chính này bước chân người đi đường chậm hơn rất nhiều so với trước đây.
Doãn An Nhiên bất giác thở dài. Mấy người đồng nghiệp cũng đang thảo luận.
- Lần này toàn đưa tin tái xuất của các ngôi sao. Tài khoản cạn rồi, đành phải tự mình đi kiếm tiền thôi.
- Nếu có gạo tích trữ, thì có thể không cần mà.
- Cho dù có trữ gạo cũng có sâu mọt chứ.
- Nhà cửa và siêu xe, du thuyền, thậm chí là công ty, tất cả đều phải trả ngân hàng hết.
- Nói vậy thì ngân hàng cũng không đến nỗi nào.
- Làm gì có chuyện đó, ai cũng tranh nhau rút tiền, không ai vay vốn, ngân hàng lấy gì mà ăn.
- Bây giờ có tiền mặt mới là vua.
Doãn An Nhiên tay cầm ly nước bước đến trước bảng thông báo tình hình gần đây trong làng giải trí. Trước kia lúc nào cũng là liveshow, lễ bấm máy, gương mặt đại diện… vậy mà bây giờ được thay bằng tin tức về các buổi lễ chiêu đãi và tiệc của các nhà đài. Những người mắt từng mọc trên trán cũng buộc phải hạ thấp mình, tranh giành cơ hội xuất hiện để duy trì danh tiếng, bắt đầu có công ty mời phóng viên về phỏng vấn và tiếp đãi rất đặc biệt.
Doãn An Nhiên chăm chú đọc thì có người đột nhiên vỗ vai cậu.
- Thắng Bình, có chuyện gì? – Doãn An Nhiên quay đầu lại.
Lý Thắng Bình bá vai Doãn An Nhiên.
- Quay đây, tôi hỏi cậu cái này.
- Cái gì?
Lý Thắng Bình dẫn Doãn An Nhiên đến phòng nước đang không có ai, lấy một cuốn tạp chí đưa cho cậu. Doãn An Nhiên khi thấy tiêu đề:
“Vạn Khải tổn thất nặng nề, hối hận vì đã thu mua Vạn Đông; khủng hoảng kinh tế, đệ nhất chứng khoán đối mặt nguy hiểm.”
Doãn An Nhiên trợn to hai mắt, ngẩng đầu nhìn Lý Thắng Bình.
- Cậu không biết sao? – Lý Thắng Bình chau mày.
- Tôi không mấy chú ý đến chuyện này, tôi đâu chơi cổ phiếu. Vả lại, tôi không thấy có gì không ổn cả. – Doãn An Nhiên nói đúng sự thật. Chu Minh Nghĩa không có gì khác so với trước đó.
- Chu Minh Nghĩa cũng không nói gì sao? Cậu không nhận ra anh ta có gì khác ư?
- Đúng vậy, tôi không nhận ra. – Doãn An Nhiên ngây ngô.
Lý Thắng Bình liếc Doãn An Nhiên.
- Cậu đó, chậm hiểu quá.
- Anh ta sẽ bị ảnh hưởng sao?
- Vớ vẩn, cây cũng ngã rồi, bầy khỉ đương nhiên phải tan rã, cậu không thấy tỉ lệ thất nghiệp bây giờ cao cỡ nào sao. Có nhiều người tán gia bại sản, nghe nói ông chủ chúng ta cũng tổn thất mấy chục triệu.
Doãn An Nhiên không nói nên lời, lập tức thấy lo cho Chu Minh Nghĩa.
- Kỳ lạ quá, tôi hoàn toàn không nhận ra anh ta có gì khác so với bình thường.
- Ngốc quá, việc thu mua Vạn Đông do anh ta thực hiện nếu vừa mua, Vạn Khải nhất định phải bỏ ra một số tiền lớn, giờ đột nhiên gặp phải khủng hoảng kinh tế chỉ sợ Vạn Khải sụp đổ cũng không biết chừng.
- Không nghiêm trọng đến vậy chứ. – Doãn An Nhiên bất giác lùi lại.
- Cậu coi thị trường ảm đạm chưa kìa, biết bao công ty bị sụp đổ. Ngọn sóng này ập đến, không biết bao nhiêu anh hùng biến mất cùng với nó.
- Cậu đúng là không biết quan tâm gì đến ai. – Lý Thắng Bình bỏ lại câu này rồi đi thẳng, để lại một mình Doãn An Nhiên đứng như trời trồng.
Vội vàng kết thúc công việc trong ngày, Doãn An Nhiên chạy như bay về nhà.
Chu Minh Nghĩa đã về đến.
|
Doãn An nhiên đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, gần đây Chu Minh Nghĩa về rất sớm, trước kia sau chín giờ tối anh mới về, còn phải tiếp khách thường xuyên, anh lúc nào cũng vội vàng thay đồ rồi bỏ đi, nhưng gần đây lại hay có mặt ở nhà, không đọc sách thì cũng ngồi trước máy vi tính. Doãn An Nhiên bất giác tự trách mình đúng là vô tâm quá, đáng lẽ phải chú ý đến điều này sớm hơn. Đứng trước cửa phòng, Doãn An Nhiên hỏi:
- Anh đã ăn tối chưa? Tôi sẽ nấu.
Chu Minh Nghĩa quay đầu lại, nhìn đôi mắt đen của Doãn An Nhiên.
- Cậu đã ăn cơm chưa?
Doãn An Nhiên lắc đầu.
- Nấu chút gì đơn giản ăn đi, có cần anh giúp đở không? – Chu Minh Nghĩa đứng dậy kéo ghế.
Doãn An Nhiên từ chối lời đền nghị giúp đỡ của Chu Minh Nghĩa. Cậu lấy rau, thịt trong tủ lạnh ra c vào lò vi sóng để rã đông, định làm món cơm chiên thập cẩm, món này vừa ngon lại vừa dễ làm. Một lát sau, hai người cùng ngồi vào bàn ăn cơm.
Doãn An Nhiên vừa ăn vừa lén nhìn Chu Minh Nghĩa, thấy sắc mặt anh vẫn hết sức bình tĩnh. Không nhận thấy có gì không ổn, không lẽ đúng là cậu chậm hiểu quá sao.
Sau khi ăn cơm, dọn dẹp xong nhà bếp, Chu Minh Nghĩa hiếm khi có thời gian ngồi trên sô-pha xem ti-vi. Doãn An Nhiên không cách nào không chú ý đến Chu Minh Nghĩa, thấy anh bị chương trình ti-vi làm cho cười không ngớt, cậu lại đứng ngồi không yên. Chu Minh Nghĩa cảm giác thấy Doãn An Nhiên hình như có gì muốn nói. Để ý thấy cậu không chuyên tâm, anh tắt ngay ti-vi, quay mặt nhìn Doãn An Nhiên, mỉm cười nói:
- Cậu có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi.
Doãn An nhiên bối rối cúi đầu.
- Sao vậy? Rất khó mở lời sao?
Doãn An Nhiên vẫn im lặng. Chu Minh Nghĩa hạ giọng.
- Có phải gần đây kẹt tiền không? Cứ nói với anh là được rồi.
Doãn An Nhiên lắc đầu nguầy nguậy.
- Không phải tôi, mà là anh.
- Anh thì sao?
- Anh… anh tổn thất bao nhiêu rồi?
- Cái gì mà tổn thất? – Chu Minh Nghĩa hỏi lại.
- Anh đừng giấu tôi. Không biết bao nhiêu người tán gia bại sản trong đợt khủng hoảng kinh tế này, anh có tổn thất cũng không có gì là lạ, anh có thể nói cho tôi biết, nếu không thể tiếp tục ở chỗ này được nữa, chúng ta có thể dọn đi. Chuyện gì tôi cũng có thể làm. Tôi không ngại gì hết. – Doãn An Nhiên cố gắng nghĩ ra cách để biển đạt.
Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn Nhiên hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm của anh khiến Doãn An Nhiên không cử động được. Đột nhiên, Chu Minh Nghĩa cười vang.
- Cậu đang nói cái gì vậy?
- Anh, anh… - Doãn An Nhiên không biết nên phản ứng thế nào. – Tôi đang quan tâm anh, tôi thật sự lo lắng cho anh. Nhà, xe, còn khủng hoảng Vạn Khải gặp phải sau khi thu mua Vạn Đông và có nguy cơ sụp đổ. Giờ anh định làm thế nào? Tương lai của anh, anh còn cười sao, anh thật là…
Doãn An Nhiên rối như tơ vò, nhìn Chu Minh Nghĩa bằng ánh mắt hoang mang. Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên, lát sau, anh nhỏ nhẹ hỏi:
- Có thật là cậu lo lắng cho anh không?
- Vớ vẩn.
- Cậu có chắc là cậu chỉ đơn thuần là quan tâm một người, chứ không còn ý gì khác không?
Doãn An Nhiên đứng bật dậy, tức giận nhìn Chu Minh Nghĩa, ngực phập phồng. Anh ta… anh ta coi cậu là người như thế nào hả? Chu Minh Nghĩa cười, bước đến ôm Doãn An Nhiên vào lòng, dán mặt vào tai cậu.
- … Có thật là cậu lo lắng cho anh?
Doãn An Nhiên cố gắng đẩy anh ra, nói:
- Nhảm nhí, ai thèm quan tâm anh chứ, anh có bị làm sao thì liên quan gì đến tôi, anh giỏi giang như vậy thì cần gì tôi quan tâm chứ. Tôi không thèm lo lắng cho anh đâu.
Chu Minh Nghĩa lại ôm Doãn An Nhiên vào lòng, an ủi cậu:
- Sao lại dễ tức giận như vậy chứ?
Doãn An Nhiên tựa vào lòng Chu Minh Nghĩa giận dỗi nói.
- Tôi không việc gì phải tức giận vì anh, anh nghĩ anh là ai chứ.
- Anh nghĩ anh là một người đặc biệt đối với cậu. – Giọng anh cực kỳ dịu dàng.
- Đặc biệt cái đầu anh, anh hãy bớt tự cho mình là đúng đi. – Doãn An Nhiên đã không còn tức giận nữa.
Chu Minh Nghĩa buông Doãn An Nhiên ra, kéo cậu ngồi lên sô-pha.
- Có phải cậu muốn biết anh bị ảnh hưởng như thế nào sau khi bị giáng một đòn không?
- Ừ. Doãn An Nhiên gật đầu.
- Tất cả các khoản đầu tư dài hạn anh vẫn còn nắm giữ, theo giá mua vào thì vẫn kiếm lời được, đương nhiên so với lúc giá cao nhất thì vẫn có lỗ. Tất cả các khoản đầu tư ngắn hạn anh tính trước từ lâu rồi; tất cả tài sản đứng tên anh đều đã được trả sạch. Còn về bất động sản, theo giá trị thị trường hiện nay anh vẫn sinh lời, đương nhiên anh sẽ không bán nhà trong thời điểm hiện tại, không cần thiết, giá nhà đấy cũng sẽ lên cao, anh không cần tiền gấp, không cần bán tháo. Còn về xe cộ và những thứ khác thì cậu không cần phải lo. – Tóm tắt ngắn gọn xong, Chu Minh Nghĩa đan tay chống cằm, nhìn Doãn An Nhiên. – Còn vấn đề gì không?
- Ý anh là anh không bị tổn thất gì? – Doãn An Nhiên ngây ngô.
- Không sai.
- Có thật không?
- Anh có cần phải nói dối cậu không?
Doãn An Nhiên thở dài nhẹ nhõm, ngả người lên sô-pha. Chu Minh Nghĩa lại cười và nói.
- An Nhiên, nếu dì Vân có hỏi, cậu cứ chuyển lại lời anh.
Doãn An Nhiên không hiểu.
- Mẹ tôi?
- Không. Bố sẽ không bao giờ mở miệng hỏi anh, ông ấy luôn không thích cái nghề này, anh nghĩ có lẽ ông ấy sẽ nhờ dì Vân quan tâm đến anh một chút.
Doãn An Nhiên gật đầu.
- Được, tôi biết rồi.
Nhưng vẫn chưa thể an tâm, Doãn An Nhiên áp sát Chu Minh Nghĩa.
- Không sao thật chứ?
- Không sao.
Doãn An Nhiên thở dài.
- A, anh giỏi thật đó. Tạp chí chúng tôi có rất nhiều người phải đổ tiền vào, có nhiều người mất hết cả tiền dành dụm bao nhiêu năm nay, đau khổ đến mức muốn đập đầu vào tường. Vậy mà anh lại không hề hấn gì.
Chu Minh Nghĩa lộ ra nụ cười nhạt.
- Nếu họ có thể dự đoán được ngày này, có lẽ sẽ như anh.
- Cái gì?
- Ý anh là anh đã đoán trước sẽ có cuộc khủng hoảng này, vấn đề chỉ là trước hay sau Giáng sinh, đương nhiên anh sẽ chuẩn bị từ trước.
- Anh biết ư? Làm cách nào mà anh biết được? – Doãn An Nhiên cảm thấy ngạc nhiên và khó hiểu. Chu Minh Nghĩa cười.
- Trước khi xảy ra khủng hoảng chắc chắn sẽ có một số dấu hiệu, chỉ là người khác có chú ý hay không mà thôi. Cậu đã từng nghe “hiệu ứng bươm bướm” chưa? Mọi sự trên đời đều có sự liên quan với nhau, chỉ cần để ý là được.
Doãn An Nhiên nhìn anh ngưỡng mộ, cảm thán:
- A, Chu Minh Nghĩa, anh giỏi quá.
- Bắt đầu thần tượng anh rồi sao?
Doãn An Nhiên như con thú nhỏ áp sát Chu Minh Nghĩa, gật lấy gật để.
- Mẹ tôi nói không sai, anh đúng là rất giỏi giang.
Chu Minh Nghĩa đẩy Doãn An Nhiên ra, giọng điệu có chút bất mãn.
- Giờ cậu mới phát hiện ư?
- Tôi không chơi cổ phiếu cũng không đầu tư, công việc của tôi và anh không liên quan đến nhau, đương nhiên là tôi không biết rồi. – Doãn An Nhiên giải thích.
Chu Minh Nghĩa nhìn Doãn An Nhiên say đắm.
- Sau này, anh sẽ cho cậu biết nhiều hơn.
- Vậy công việc thì sao? – Doãn An Nhiên lại nghĩ ra câu hỏi mới. – Vạn khải có sụp đổ không?
- Đương nhiên là không.
- Vậy công việc của anh có bị ảnh hưởng không?
- Trước mắt thì lượng công việc sẽ ít đi, nhưng anh không cảm thấy có gì là không tốt, vừa vặn có thể nghỉ ngơi một chút. Mới hoàn thành kế hoạch thu mua lớn, anh đang muốn…
Doãn An Nhiên ngắt lời Chu Minh Nghĩa.
- Tôi đang muốn hỏi anh, anh là người đứng đầu trong việc thu mua Vạn Đông, tình hình bây giờ, có ai làm khó dễ cho anh, bắt anh phải chịu trách nhiệm không?
- Đương nhiên là không. Dự án này do hội đồng chủ tịch quyết định, anh chỉ chấp hành mà thôi, vả lại anh đã làm rất tốt. Tuy anh là một trong những thành viên trong hội đồng quản trị, nhưng anh không cần chịu trách nhiệm trong dự án này. Chẳng qua là lợi tức sẽ ít hơn một chút, tổn thất nặng nề nhất chính là Lý Diên Niên, chứ không phải anh. – Ý cười nhạt hiện trên gương mặt anh.
- Hỏa Hồ. – Doãn An Nhiên nghiêng mặt, nhìn xéo qua Chu Minh Nghĩa.
Chu Minh Nghĩa cười. Lúcmôi anh cũng là nụ cười nhạt khó hiểu. Giờ trong mắt Doãn An Nhiên, cậu chỉ cảm thấy Chu Minh Nghĩa thâm thúy khó lường, thần bí mà cũng đầy nguy hiểm. Nhưng tại sao nụ cười này lại ôn hoàn và thân thiết đến vậy, rất thu hút người khác? Cậu thật sự không biết phải đánh giá như thế nào cho đúng.
- Không ai biết anh đang nghĩ gì đúng không? – Doãn An Nhiên không nhịn được đàn hỏi.
- Anh nghĩ là không. – Chu Minh Nghĩa lắc đầu.
Doãn An Nhiên nhìn chằm chằm vào anh, hết nhìn sang trái lại nhìn sang phải, rồi lại nhìn từ đầu đến chân.
- Nhìn cái gì?
- Tôi đang đoán xem anh đang nghĩ cái gì.
Chu Minh Nghĩa từ từ tiến lại gần Doãn An Nhiên, nhìn thẳng vào cậu, Doãn An Nhiên bị dán chặt trong đôi mắt sâu thẳm của anh, có chút không tự nhiên, từ từ lui lại. Đột nhiên, Chu Minh Nghĩa sà đến, đẩy Doãn An Nhiên ngã xuống sô-pha. Chưa kịp phản ứng, đôi môi của Doãn An Nhiên đã bị anh xâm chiếm. Doãn An Nhiên cố gắng giãy giụa trong lòng như muốn thiêu đốt cậu, lưỡi anh vượt qua viền môi, muốn tiến vào sâu hơn. Kêu khẽ một tiếng, Doãn An Nhiên cố hết sức đẩy Chu Minh Nghĩa ra, rồi dùng mu bàn tay chà lên môi.
- Anh làm gì vậy, đồ thần kinh? – Doãn An Nhiên tức tối đến đỏ hết cả mắt.
Chu Minh Nghĩa nhe răng cười.
- Giỡn thôi mà.
Doãn An Nhiên ném cái gối trên sô-pha.
- Tôi là đối tượng để anh đùa giỡn sao?
- Anh cảm thấy hình như cậu cũng rất hưởng thụ, kĩ thuật của anh rất tốt đúng không?
Doãn An Nhiên ném mạnh cái gối khác về phía anh.
- Đồ khốn, anh đi chết đi! Lần sau anh còn dám làm vậy tôi sẽ đá anh xuống biển.
ChuMinh Nghĩa vừa né người vừa cười. Ánh mắt anh nhìn Doãn An Nhiên có gì đó khác lạ.
|