Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng
|
|
Chương 09
Đầu bếp
Năm lớp 12, học sinh ngoan ngồi chung bàn với học sinh cá biệt.
Bởi vì học sinh ngoan là lớp trưởng, nên đứa ngoan giỏi phải kèm đứa dở, quậy phá, đây là phước đức tám đời của đứa học sinh cá biệt đấy.
Học sinh ngoan chịu khó, ham học hỏi, cần cù, gia đình khá giả, là tấm gương sáng cho tất cả các học sinh khác. Thầy cô đều hay nói, đứa học sinh ngoan này sau này chắc chắn sẽ trở thành người giỏi giang, khiến cho người khác phải ngưỡng mộ.
Còn đứa học sinh cá biệt ngược lại hoàn toàn, thành tích học kém, suốt ngày đánh nhau, trốn học, hút thuốc, nghe nói ngày nào cũng đi chơi game, còn không chơi game thì đi gặp bạn gái thứ N của hắn.
Nhưng học sinh ngoan biết rõ những lời đồn đại này đều thất thiệt.
Anh ta là lớp trưởng, một chút tò mò, một chút trách nhiệm cộng thêm một chút nhiều chuyện nên có lần đã lén theo dõi đứa học sinh cá biệt này. Nhưng hắn không chơi game, cũng không gặp gỡ bạn gái gì cả, trái lại còn đạp xe đạp gần hết nửa thành phố, tới một khu phố cổ làm đầu bếp cho một quán ăn khá đông khách.
Học sinh ngoan từng nghe nói quán ăn nhỏ này rất có tiếng ở thành phố N. Quán không rộng rãi lắm, đồ ăn cũng không mắc, nhưng nghe nói món ăn ngon số một, ngày nào cũng có rất nhiều thực khách nghe danh mà tìm đến. Mà tên quán này là X Ký, cùng họ với họ học sinh cá biệt đó.
Học sinh ngoan bước vào trong quán, gọi hai món ăn, rồi ở đó canh suốt một đêm. Mỗi khi có nhân viên ra vào bếp, học sinh ngoan cũng nhìn qua khe cửa thấy học sinh cá biệt đang rất nghiêm túc cầm lấy chiếc vá to đứng bên bếp lò. Bởi vì trong bếp nóng nực, nên tuy là học sinh cá biệt đã cởi trần nhưng mồ hôi vẫn tuôn như mưa. Mỗi lần anh ta quậy đều chiếc vá to, những cơ bắp trên tay anh đều nổi lên thành từng khối săn chắc rất đẹp.
Học sinh ngoan nhìn ngắm học sinh cá biệt đến say mê. Đợi đến khi anh chậm rãi ăn hết bữa cơm, chuẩn bị đi về thì học sinh cá biệt đã đứng sẵn ngoài cửa chờ.
Học sinh ngoan có chút hồi hộp, liền nói mình ra đây ăn bữa cơm thôi.
Học sinh cá biệt xua tay một cách không quan tâm, một tay cầm điếu thuốc, một tay thọc vào túi quần, nói: Tớ cũng chỉ ra đây làm điếu thuốc thôi.
Thế là học sinh ngoan và học sinh cá biệt trở thành bạn với nhau, cũng dần dần hiểu nhau hơn.
Thật ra, học sinh cá biệt này chẳng hư chút nào, ngược lại anh ta khá thông minh. Anh ta cũng không phải không ham học, chẳng qua chỉ là từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, do ông nội một tay nuôi nấng lớn khôn thành người. Ông nội tuổi đã cao, lại tiếc cái quán ăn của mình mở từ hồi trai trẻ, nên cứ đòi trực tiếp ra đứng bếp. Học sinh cá biệt không nỡ để ông nội cực khổ kiếm tiền học phí cho mình, nên thường trốn hai tiết cuối mỗi ngày để về phụ ông nội cầm chảo, trông nom nhà bếp.
Học sinh ngoan hỏi: “Sao cậu lại hút thuốc? Là học theo những nhân viên trong quán à? Hay là áp lực quá lớn?”
Học sinh cá biệt lắc đầu: “Tờ thà cho mọi người ngửi thấy mùi thuốc lá trên người, cứ để họ tưởng tớ là một thằng du côn, còn hơn để mọi người ngửi thấy mùi dầu mỡ trên người tớ, biết được gia cảnh của nhà tớ. Ông nội tớ cả đời hiếu thắng, tớ không thể để mọi người biết ngay cả học phí của tớ mà ông còn đóng không nổi nữa.”
Học sinh cá biệt rất muốn học đại học. Anh từng nói nếu cho anh thời gian và tiền, anh nhất định sẽ thi đậu vào trường đại học B. Đó là trường đại học hàng đầu của cả nước. Nhưng hiện giờ cái mà anh đang thiếu nhất lại chính là tiền và thời gian.
Anhnói với học sinh ngoan, anh sẽ tham dự kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng sẽ không đăng ký nguyện vọng, bởi vì anh chỉ muốn đến hội đồng thi để cảm nhận không khí ở đó, để nằm mơ vậy thôi. Sau khi tốt nghiệp phổ thông, anh sẽ kế thừa quán ăn nhỏ của ông nội để lại, sau đó cuộc sống của anh sẽ ngày ngày trải qua bên bếp lò.
Học sinh ngoan tiếc nuối cho anh ta, nhưng anh ta chỉ gượng cười: Này, hai anh em chúng ta, chắc chắn sẽ cùng nhau bước vào trường thi.
Học sinh cá biệt cười, rồi kéo học sinh ngoan lại hôn một cái thật mạnh trong sự ngỡ ngàng của học sinh ngoan.
Học sinh cá biệt nói, đâu chỉ muốn làm anh em với học sinh ngoan…
Học sinh ngoan vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào dâng trào trong lòng. Tâm trạng ngọt ngào đó đã cùng học sinh ngoan bước vào phòng thi, nhưng học sinh cá biệt lại không xuất hiện ở kỳ thi tuyển sinh này.
Đợisau khi thi xong, học sinh ngoan chạy đến quán ăn nhỏ đó, thì phát hiện quán đã đóng cửa.
Nhân viên trong quán đang thu dọn hành lý nói với anh ta rằng, ông già mất rồi, mất ngay trong đêm trước kỳ thi tuyển sinh. Ông già nói phải đích thân làm một bữa ăn ngon cho đứa cháu mình. Ông bị nhồi máu cơ tim ngã quỵ ngay bên bếp lò, và mãi mãi không thức dậy nữa.
Suốt mùa hè năm đó, học sinh ngoan không hề gặp được học sinh cá biệt. Trong lòng anh trống trải vô cùng, cho dù giấy báo nhập học của trường đại học B gửi đến tận nhà, nhưng anh vẫn không phấn khích chút nào. Hễ nhìn thấy mấy chữ trường đại học B, là anh nghĩ ngay đến gương mặt tràn đầy ước mơ của học sinh cá biệt.
Tháng Chín đã đến, học sinh ngoan cũng phải gắng gượng thu dọn hành lý để ra Bắc nhập học. Anh không để cho người ta đưa tiễn, một thân một mình đến trường đại học B ở thành phố B. Lang thang trong khuôn viên trường, anh vẫn cảm thấy mùi thuốc lá quen thuộc đó vẫn lượn lờ quanh đây.
Sau kỳ học quân sự, tất cả nữ sinh viên đều đang kháo nhau một bí mật đã không còn là bí mật nữa.
Ở quầy số 5 trong nhà ăn Hương Vị của trường có một đầu bếp trẻ mới đến, làm đồ ăn rất ngon, quan trọng nhất là anh ta cực kỳ đẹp trai, nói giọng của người thành phố N, nghe nói là đến đại học B để thăm bạn.
Học sinh ngoan nghe xong dường như là bị sét đánh trúng vậy, sách vở cũng không lấy, áo khoác cũng không mặc, vừa tan học là vứt hết mọi thứ vào người cậu bạn cùng phòng, rồi đạp xe hộc tốc đến nhà ăn của trường ở tuốt tòa nhà phía bắc nhất. Anh đạp xe như bay, bất chợt nhớ đến trước đây mỗi ngày học sinh cá biệt cũng đạp xe đi qua hết gần nửa thành phố, cũng đạp hộc tốc như vậy, đạp nhanh như vậy.
Anh thở hổn hển đến trước quầy số 5, nhưng đứng mãi đến chiều, vẫn không thấy anh đầu bếp trẻ tuổi như lời đồn ở đâu cả.
Đợi đến buổi tối nhà ăn đóng cửa, anh vẫn lặng lẽ chờ đợi ở cổng sau của nhà ăn, cuối cùng mới tóm lấy được đối phương.
Hắn mặc bộ đồ còn dính đầy dầu mỡ, tóc tai cũng dài ra, râu cũng mọc cả nữa, rõ ràng là trạc tuổi với mình, nhưng trông hắn đã già dặn đi rất nhiều.
Học sinh ngoan muốn chồm lên ôm hắn, nhưng bị hắn né sang một bên.
“Tớ đến đại học B không phải đến tìm cậu đâu.” Học sinh cá biệt năm xưa nói vậy. “Chỉ là ông nội tớ mất rồi, tớ nghĩ ở thành phố lớn sẽ có nhiều cơ hội hơn, nên mới quyết định đến đây tìm việc thôi.”
Miệng anh ta ngậm điếu thuốc nhả khói từ từ, đốm thuốc trong bóng tối cứ lập lòa lập lòe.
“Cậu xem lại cậu đi, cậu là một sinh viên, trường đại học B danh tiếng đấy, trường cấp ba của chúng ta chỉ được mỗi mình cậu là học sinh ngoan. Tương lai của cậu sẽ tươi rói sáng lạn, còn tớ, tớ chỉ là một đầu bếp, mình mẩy đầy dầu mỡ.”
Học sinh cá biệt vứt bỏ đầu thuốc lá, không hề quay đầu lại vừa bỏ đi vừa nói: “Cho nên quên đi những lời tớ nói, những gì tớ đã từng làm. Chúng ta suy cho cùng cũng không phải là người cùng một đường. Những gì cậu phải làm bây giờ là cứ đi tiếp về phía trước, còn tớ cứ đứng yên tại chỗ đứng nhìn bóng cậu là được rồi.”
Mấy ngày sau, trong lúc học sinh cá biệt đang bận túi bụi cùng với mấy thợ phụ bếp đang cắt cải, thì nhân viên quản lý nhà ăn đột nhiên xuất hiện, theo sau lưng ông ta là một chàng trai, khuôn mặt trắng trẻo, trông rất giống học sinh ngoan.
Quản lý nhà ăn triệu tập mọi người đến đông đủ để giới thiệu: “Giới thiệu với mọi người đây là sinh viên đến làm thêm, chính là sinh viên của trường đại học B của chúng ta đấy. Văn phòng hỗ trợ sinh viên nghèo, ngoan, giỏi giới thiệu cậu ấy sang, để làm thêm ở nhà ăn chúng ta kiếm chút phí sinh hoạt chi tiêu, mọi người sau này giúp đỡ cậu ta nhé.”
Học sinh cá biệt nhìn thấy học sinh ngoan mặc đồ nhân viên bếp rộng thùng thình đó, còn cười nham nhở với mình nữa, tức đến nỗi thật muốn quăng anh ta xuống chảo rồi mình xin nghỉ việc quá.
Bốn năm sau, sinh viên tốt nghiệp ưu tú nọ của trường đại học B không hề xin một chân vào những công ty nước ngoài như mọi người tưởng, mà ngược lại là thầu lại một quán mì nhỏ ở cổng bắc của trường.
Nghe nói, anh sinh viên tốt nghiệp hạng ưu này đã hốt đi anh đầu bếp ở quầy số 5 vừa đẹp trai nhất, vừa nấu ngon nhất ở nhà ăn trường đại học B đó, cho nên thực khách đến quán mì của anh ta đông kinh khủng, ngày nào cũng đắt hàng.
Nhưng mà, điều này cũng là chuyện sau này.
|
Chương 10
Anh em
Một phòng ký túc xá bốn sinh viên nam, theo tuổi tác xếp từ anh Cả đến anh Năm.
Mối quan hệ của bốn anh em rất thân thiết, cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi đánh bóng, cùng nhau tham gia các hoạt động Đoàn - hội.
Ban đêm nằm với nhau tâm sự, cũng không biết từ khi nào lại kể nhau nghe những nữ sinh nào mà mình thích.
Cuối cùng đổi đề tài sang đến kết hôn.
Anh Ba nói: “Cho dù chúng ta ai kết hôn đi chăng nữa, đến lúc những người khác kết hôn cũng phải lấy tiền lương trong tháng ra để làm tiền mừng đấy nhé!”
Mọi người cười phụ họa theo.
Sau khi tốt nghiệp, anh Cả và anh Năm đi Mỹ học chuyên sâu. Tình cảm hai người đó là thân thiết nhất, cùng học chung một trường phổ thông lên đến đại học, không ngờ vào đại học rồi lại ở chung một phòng trong ký túc xá, đến nỗi đi học thạc sĩ cũng không hẹn mà gặp đều chọn đi nước ngoài học.
Còn anh Ba và anh Tư thì ở lại bươn chải.
Chẳng mấy chốc đã tám năm trôi qua.Bà vợ nhà anh Ba đẻ cặp song sinh, con trai cũng đã năm tuổi rồi.
Bụng chị Tư đang mang bầu đứa thứ hai.
Hai người đó đám cưới, anh Hai và anh Năm đều không về dự được, chỉ gửi tiền mừng bằng đô la vào thẳng tài khoản của hai người.
Anh Tư gửi e-mail cho anh Cả:
“Anh Cả ơi, hai người sao vậy? Ở lại nước Mỹ luôn hay sao mà không định về thăm bọn cực nhọc này?”
Mấy ngày sau, anh Cả mới trả lời:
“Xin lỗi,… Thật ra nên nói sớm cùng các chú thì hơn. Anh với anh Năm sống chung với nhau, chắc hẳn hai anh cũng không thèm nhìn mặt hai người chúng tôi, gặp nhau rồi chỉ thêm ngượng ngùng, cho nên chúng tôi không về để hai anh đỡ khó xử.”
Mấy ngày sau đó, tài khoản của anh Cả tự nhiên có thêm hai khoản tiền bằng nhân dân tệ chuyển vào.
Còn để lại vài dòng lời nhắn.
“Năm xưa chúng ta từng nói chơi, cho dù ai sau này đám cưới, những người khác cũng phải lấy tiền lương một tháng để làm tiền mừng. Nhưng tụi em không kiếm được nhiều tiền, còn phải nuôi vợ con nữa, cho nên tiền mừng tuy ít ỏi nhưng cũng là tấm lòng của tụi em.
PS: Anh Cả, anh tưởng em với anh Ba là ngốc lắm sao? Anh tưởng tụi em không biết thật sao, khi tụi em đến học nhóm ở thư viện, thì anh và anh Năm ở trong phòng làm gì đó?”
|
Chương 11
Bạn thân
Anh E là một thiếu gia có tiếng, nhưng tính cách anh lại không ngông nghênh ngang tàng như nhiều người nhầm tưởng. Trái lại, đôi khi anh rất ngây thơ và chân chất.
Anh L là chàng sinh viên học giỏi được cả học bổng lẫn học bổng khuyến học của quốc gia, tính tình hiền lành nhún nhường, ở anh còn có cả tính năng động, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ thời đại.
Anh L một hôm cùng bạn bè ngồi ăn cơm ở một quán cơm nhỏ, sau khi ăn cơm xong, mọi người bày trò “mạo hiểm nói lời thật” (ai bị thua, sẽ bị phạt, phải thực hiện yêu cầu nào đó của nhóm). Kết quả là anh thua, bị “quốc vương” (trong trò chơi) phạt đi sang bàn bên cạnh bắt chuyện làm quen với anh E.
Không biết có phải là gia cảnh anh E quá khá giả, con người anh lại không chơi bời, ngang tàng, nên khó hòa nhập vào giới con nhà giàu hống hách, cũng không thể hòa nhịp với cuộc sống của những người, lao động bình thường được, nên anh E suốt ngày trong trường chỉ thui thủi một mình, ngay cả vào quán cơm ăn cơm, anh cũng lặng lẽ một mình gọi cơm phần.
Anh L đi qua bên đó, suy nghĩ mãi rất lâu mới miệng được: “Anh E, nghe nói nhà anh có một căn biệt thự hai tầng phải không?”
Anh E bị chàng sinh viên này hỏi bất ngờ quá nên chết trân, ngước nhìn hồi lâu người bạn cùng trường hoàn toàn không quen biết này, phần cơm thịt sốt tương cá trước mặt vẫn còn nghi ngút khói. Anh E lắc đầu nguầy nguậy, mặt rất ngây thơ: “Ai nói vậy?”
Tiếp đó, anh E nói với giọng điệu rất vô tội rằng: “Nhà tôi có mấy căn biệt thự lận, hơn nữa đều không chỉ có hai tầng đâu.”
Thế là họ coi như đã quen nhau.
Sau đó, không biết như thế nào, hai người đó rất thân thiết với nhau.
Sau đó, không biết như thế nào, hai người đó suốt ngày dính với nhau như hình với bóng.
Anh E từ đó cũng không ăn cơm một mình nữa.
Anh L ngày càng hiểu anh E hơn, chẳng hạn biết anh E mặc quần lót “giá rẻ” cũng 68 tệ một cái, chẳng hạn biết anh E chưa từng có bạn gái nào, chẳng hạn biết anh E lúc ngủ phải ôm gối ôm, nếu không có gối ôm thì sẽ ôm người.
Anh E cũng hiểu anh L nhiều hơn, như biết anh L có một trái tim mới lạ, thích chụp ảnh nhưng không mua nổi chiếc máy ảnh; anh L cũng thích xem những thước phim tình cảm rẻ tiền. Mãi đến tận cấp hai, anh L vẫn cứ tưởng mình sẽ cưới cô ca sĩ Lưu Nhược Anh.
Anh E vì vậy mà hay chọc anh L: Khi nào anh thật sự cưới được Lưu Nhược Anh, nhớ gửi cho tôi tấm thiệp mừng, chắc chắn tôi sẽ đi dự.
Anh L cười rất dịu dàng: “Vậy tôi phải về hỏi thử Lưu Nhược Anh mới được.”
Anh E bỗng nhiên nổi giận, quay đầu qua hướng khác, không thèm nhìn anh L nữa.Kết quả là đợi đến hôm bộ phim Bầu trời mà Lưu Nhược Anh thủ vai chính thức lên rạp, anh E tay cầm hai tấm vé xem phim hạng VIP đến tìm anh L, sau đó mặt rất thản nhiên dúi vào tay anh L tấm vé ấy.
“Ê, anh em với nhau đối xử với anh cũng rất tốt phải không? Một tấm vé VIP đến tận 100 tệ lận, người khác năn nỉ cũng không mua được đó. Hôm ngày độc thân (11/11), anh rủ cô gái mà anh thích đi xem phim đi.”
Anh L cầm lấy tấm vé xoay tới xoay lui, nửa cười nửa không nhìn chằm chằm anh E.
Anh E bỗng nhiên cảm thấy hồi hộp hẳn, những lời thoại được anh E chuẩn bị sẵn từ trước bỗng nhiên không nói tiếp được câu nào, nói chuyện thì lắp ba lắp bắp khiến cho anh E cũng tự giật mình. “Ấy, thôi chết.” Những lời nói lắp bắp khô khan đó như đang trả bài. “Tôi mua nhầm vé rồi, đây không phải là vé của Ngày độc thân, mà là vé tối nay, mà còn có một tiếng nữa là bắt đầu chiếu rồi!” Anh E suýt nữa cắn phải đầu lưỡi mình, thấy khả năng diễn xuất của mình cũng được. “Vé này không trả được.”
Anh L không xen vào tiếp lời, chỉ là nhìn chằm chằm anh E.
Anh E bị anh L nhìn chằm chằm đến nổi sởn gai ốc, sau khi đọc xong những lời thoại đã chuẩn bị sẵn thì cúi gằm mặt, không dám ngẩng lên, tấm vé xem phim trong tay cũng sắp bị anh ta vò nát.
Qua một hồi lâu, anh E cũng rút hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn L mà hỏi: “Anh, anh không muốn nói gì sao?”
L lắc đầu: “Đành rằng đã mua “nhầm” vé rồi, thì bạn giữ lấy làm kỷ niệm đi vậy.”
Anh E ủ rũ cả người, tâm trạng như rơi xuống đáy vực thẳm.
L lại mở miệng: “Bạn không hỏi thử kỷ niệm gì sao?”
Anh E ngẩng đầu lên nhìn L một cách nghi ngờ.
L từ trong ví móc ra hai tấm vé xem phim y chang như vậy, chỉ là không phải vé VIP mà là vé hạng phổ thông.
“Trong thâm tâm của anh, vẫn mong rằng, lần đầu tiên hẹn hò sẽ là anh mới em đi xem phim.”
|
Chương 12
Máy hút khói được bảo hành trọn đời
Khu dân cư Ánh nắng có mấy chục tòa nhà, trong đó tầng trệt của tòa nhà số 1 tới tòa nhà số 10 đều là cửa hàng. Những người làm ăn ở đây đều không phải là dân bản xứ. Cứ dịp giáp Tết, thậm chí trước Tết tận hai tháng nữa, rất nhiều chủ cửa hàng đã đều đóng cửa về quê.
Giờ nay chỉ có hai cửa hàng chịu khó mở cửa. Đó là cửa hàng bán đồ lưu niệm “Ngôi nhà vui vẻ” ở tòa nhà số 5, ông chủ và bà chủ là người sống trong khu dân cư này, nên nghe nói cửa hàng sẽ mở cửa đến 29 Tết.
Cửa hàng còn lại là cửa hàng bán “sản phẩm chuyên dùng của Anh Em Hà Đồng” ở tòa nhà số 6 đối diện tòa nhà số 5.
Anh Em Hà Đồng là một xưởng sản xuất đồ điện có tiếng cả nước, khởi nghiệp bằng sản xuất tủ lạnh, đến giờ đã phát triển rất nhanh chóng, sản phẩm mở rộng đến mấy chục chủng loại, có hàng ngàn sản phẩm, là nhãn hiệu đồ điện gia dụng số một trên thế giới.
Cửa hàng bán sản phẩm chuyên dùng của Anh Em Hà Đồng mỗi khi vào mùa bán rất chạy, kiếm được cả khối tiền, nhưng đến mùa ế, chỉ không bị lỗ vốn để tiếp tục cầm cự mà thôi.
Theo lẽ thường, mùa xuân là mùa bán chạy, nhưng do cửa hàng đặt ở khu dân cư này chủ yếu là người ngoại tỉnh là chính, nên hễ Tết đến là họ về nhà, đương nhiên ảnh hưởng đến sức tiêu thụ.
Anh Vương, chủ cửa hàng cũng không lo. Anh cho công nhân nghỉ Tết sớm cho khỏe, một mình anh trông coi cửa hàng, cũng nhàn rỗi. Dù gì đi nữa thì anh cũng sống một mình, một người ăn nên làm ra, cả nhà không lo đói, mỗi ngày bán được chiếc máy nào thì bán, kiếm được đồng nào hay đồng đó.
Hôm đó, có một thanh niên bước vào cửa hàng, dáng người không cao, thấp hơn anh Vương nửa cái đầu, nhưng rất xinh xắn, mặt mày tuấn tú, nói chuyện cũng nhỏ nhẹ, chẳng ra dáng vẻ đàn ông gì cả.
Anh ta mặc chiếc áo lông ngắn, trùm chiếc nón có viền lông trên đầu, đeo mắt kính gọng vàng. Đôi mắt đẹp sau kính dường như không dám nhìn thẳng vào người đối diện, mỗi khi chạm phải ánh mắt của anh Vương là mắt anh ngó sang chỗ khác nhanh chóng.
“Cậu cần mua gì? Tôi giới thiệu cho.” Chủ cửa hàng họ Vương rời khỏi chiếc máy tính, tạm ngưng trò chơi game diệt cương thi của mình.
Anh thanh niên quay mặt lúng túng: “Để tôi xem trước đã.”
Thông thường, khách hàng đã nói như vậy thường là không có ý định mua sắm cho lắm, nhiều khi chỉ là ăn xong sớm tạt vào dạo loanh quanh, hoặc cũng có khi, anh ta đã xem giá ở nơi khác rồi (thậm chí đã mua), chỉ đơn thuần ghé qua muốn dò giá mà thôi. Trong tình huống như vậy, những ai từng đào tạo qua ngành bán hàng đều biết rất khó để những vị khách này móc hầu bao, nên thường cứ mặc khách tự săm soi, xem ngắm, rồi chuyển sang những khách khác để giới thiệu sản phẩm.
Nhưng dầu gì đi nữa, trong cửa hàng cũng không có ai khác, cứ chúi mũi vào chơi trò diệt cương thi cũng nhàm chán, anh Vương liền khoanh tay trước ngực bước theo anh thanh niên này, thôi thì xem như có người trò chuyện với mình cũng được.
“Cậu thử kiểu này xem, điều hòa dạng đứng mới, 3 ngựa, có thể dùng để sưởi ấm đến 40 mét vuông, làm mát đến hơn 40 mét vuông, bên này là sứ thanh hoa, cái này là hoa sen mang phong cách Trung Quốc.”
“Còn cái này là hiệu Carsate của Ý, hai cửa, máy cao cấp mới nhập về. Nếu cậu không thích hàng của Ý, thì bên kia có kiểu truyền thống của Nhật.”
“Còn đây là máy nước nóng dùng trong bếp, đang khuyến mãi đặc biệt, 450 tệ, cậu mua một cái không? Nhìn cậu biết ngay anh là một người thương vợ. Mua cái máy này về gắn trên tường, nước rửa chén cũng sẽ là nước nóng, bàn tay vợ cậu sẽ mềm mại và mịn màng hơn.”
Lần này, anh thanh niên cuối cùng cũng mở miệng. Giọng anh ta the thé: “Ở nhà là tôi rửa chén.”
“Thấy chưa, tôi vừa nói cậu là người cưng vợ, còn rửa chén giúp vợ nữa…”
“Tôi chưa lập gia đình, trong nhà chỉ một mình tôi.”
“Ơ…” Anh Vương chủ cửa hàng nuốt lời: “Đàn ông cũng phải thương mình chứ, em trai ơi, tôi thấy bàn tay cậu em trắng nõn nà vậy, nếu mà bị chai sạn đi thì tiếc lắm đó.”
Nghe chủ cửa hàng nói vậy, chàng thanh niên nhìn xuống đôi tay của mình một cái, rồi lại ngẩng đầu lên.
“Anh thấy tay tôi đẹp thật hả?”
“Đương nhiên rồi, những người đàn ông có bàn tay đẹp không nhiều, cậu xem tay tôi đây, thô còn hơn tờ giấy nhám…” Anh Vương bỗng dừng lại đột ngột, bởi vì bàn tay anh đưa ra đang chạm phải cái gì đó thật mát. Đó chính là ngón tay của anh thanh niên kia.
Tay anh thanh niên kia mát rượi, chạm nhẹ vào tay anh Vương rồi nhanh chóng rụt lại.
Chủ cửa hàng họ Vương giả vờ không để ý đến, rồi chuyển chủ đề: “Hơn nữa, máy nước nóng của hiệu Anh Em Hà Đồng của chúng tôi là bảo hành 6 năm lận…”
“Vậy tôi mua”. Chàng thanh niên ngắt lời anh Vương, mua cái máy nước nóng một cách nhanh chóng đến bất ngờ.
Anh Vương đợi anh ta quẹt thẻ thanh toán và ký tên xong, bèn ở trong kho phía sau lấy ra một cái máy nước nóng. Máy không lớn, một tay là có thể ôm được hết.
Chàng thanh niên cúi đầu nhìn cái máy đang ôm trong người, rồi ngước lên hỏi: “Ông chủ ơi, máy này lắp như thế nào?”
Chủ cửa hàng đều rất rành những kỹ thuật này, anh vừa cúi đầu ghi chép xuất hàng, vừa nói chậm rãi: “Trong đó có chiếc móc dùng để móc lên tường, sau khi móc xong, gắn cái máy này lên là xong. Đây là máy nước nóng lấy nước từ bên dưới, một bên là lấy nước vào, một bên là mở để nước chảy ra, cậu xem tờ hướng dẫn sử dụng là biết dùng ngay.”
Ai ngờ chàng thanh niên lại ngắt lời của anh Vương: “Tôi nghe không hiểu gì hết, cũng không biết lắp. Anh có thể lắp giúp không?”
Anh Vương buột miệng nói: “Cậu không biết cũng không sao. Cậu có thể gọi số điện thoại bảo trì lắp đặt trong toàn quốc của hang Anh Em Hà Đồng…”
“Tôi không cần họ lắp, chỉ muốn anh lắp giúp.”
Anh Vương cuối cùng cũng dừng ghi chép mấy cái hóa đơn sổ sách ngẩng đầu lên: “Thành thật xin lỗi, cửa hàng chúng tôi là đại lý bán hàng, không có phục vụ hậu mãi. Tôi chỉ phụ trách bán hàng, không phụ trách lắp đặt.”
Anh thanh niên này họ Lý, để lại họ tên, chữ của anh ta rất nắn nót, ngay ngắn, kế bên họ tên còn ghi rõ địa chỉ nhà nữa. Anh Vương ngó qua mới phát hiện thì ra anh ta ở tầng trên cùng của tòa nhà số 5, còn mình thì ở tầng trên cùng của tòa nhà số 6, cửa sổ của hai nhà đối diện nhau.
Sau này, chàng trai họ Lý đó còn mua thêm mấy món đồ gia dụng nho nhỏ khác nữa, như bàn ủi, máy hút bụi, máy xay sữa đậu nành, nồi cơm điện, linh ta linh tinh, thứ gì cũng có.
Sau đó, anh Lý này còn xin số điện thoại cửa hàng, mỗi ngày đều gọi điện thoại đến cửa hàng của họ.
“Anh Vương ơi, bàn ủi của tôi không dùng được. Anh có thể qua đây xem giúp được không?”
Ông chủ họ Vương trầm ngâm một lát rồi đồng ý. “Được, cậu để đó đi, chốc nữa sang sửa cho.”
Chàng trai mỉm cười một cách hài lòng, rồi cúp máy.
Chẳng bao lâu sau, chuông cửa nhà anh chàng họ Lý vang lên. Anh ta lao tới trước gương săm soi lại mình lần cuối, xác định là không có chỗ nào là bê bối, luộm thuộm rồi mới mở cửa một cách e thẹn.
Bên ngoài, là một anh thợ mặc đồng phục của hệ thống đứng ở đó. “Xin chào anh Lý, tôi là nhân viên bảo trì của công ty Anh Em Hà Đồng, tôi họ Trương, mã số nhân viên là xxxxx. Ông Vương giúp anh gọi đến trung tâm bảo trì, nói là bàn ủi của anh bị hư…”
Mười phút sau, anh thợ họ Trương đó rời khỏi nhà anh Lý.
“Thưa anh, lần sau trước khi anh gọi điện thoại cho ông Vương, xin anh vui lòng kiểm tra lại xem cầu dao nhà anh có bật chưa.”
Hôm sau, anh Lý này lại gọi điện thoại cho ông Vương. Lần này là máy hút bụi bị trục trặc, hơn nữa đầu cắm không tiếp điện.
Mười phút sau, anh thợ họ Trương đó lại xuất hiện và gõ cửa.
Hai mươi phút sau, anh Trương lại ra về.
“Anh Lý ơi, lần sau trước khi gọi điện thoại cho ông Vương, xin anh vui lòng kiểm tra lại xem mình có thao tác nhầm không. Chẳng hạn buộc máy hút bụi phải hút vải vụn, cả nửa ký đậu, hút một lượng nước lớn…”
Ngày thứ ba, chàng trai vẫn gọi điện thoại cho anh Vương như cũ, nói là máy xay đậu nành bị hư rồi. Anh chàng khẳng định chắc nịch rằng đầu cắm có điện, hơn nữa anh không thao tác sai bước nào cả. Mười phút sau, anh nhân viên bảo trì họ Trương lại dập tắt hy vọng của chàng trai. Vẫn là anh Trương này đến sửa chữa giúp.
Hai mươi phút sau, anh Trương lại ra về.
“Anh Lý, lần sau trước khi gọi điện thoại cho ông chủ, xin hãy xác định chắc chắn đã lắp ráp đầy đủ các bộ phận đúng như trong sách hướng dẫn. Máy xay đậu nành mà không lắp lưỡi dao, thì cho dù số đậu nành này xay bao lâu trong máy vẫn không thể thành sữa đậu nành được.”
Những lần tiếp theo đó, nhân viên bảo trì họ Trương đó vẫn tiếp tục nhận được lệnh của ông chủ Vương, lần lượt đến sửa chữa bảo trì chiếc nồi cơm điện bị vỡ mâm bên trong, chiếc lò vi sóng bị đặt dọc khay đựng, thậm chí máy uống nước nóng lạnh không lắp bình nước nữa.
Hôm 29 Tết, anh Lý nhân lúc cửa hàng Anh Em Hà Đồng của anh Vương chưa đóng cửa nghỉ Tết, tranh thủ mua thêm ít đồ.
Anh Vương đứng dựa vào cửa, miệng ngậm điếu thuốc, mắt nhắm nghiền nhìn chàng trai: “Cậu Lý, lần này cậu muốn mua gì vậy?”
Chàng trai cúi đầu, để lộ một ngấn cổ trắng ngần. “Chỗ anh, chỗ anh có gì vừa rẻ vừa tốt không?”
Ông chủ họ Vương cười: “Đồ gì có tốt, có rẻ cỡ nào, đến tay cậu chỉ hai ba hôm sau đều hỏng cả thôi.”
Chàng trai không nói câu nào, đứng ì ra đó.
Anh Vương thở dài ngao ngán. “Cũng không phải là không có, cửa hàng chúng tôi vừa nhập một lô máy hút khói về, giá không cao, lại còn bảo hành trọn đời nữa.”
“Vậy thì tôi mua cái đó.” Anh thanh niên nhanh nhảu nói.
Sáng Giao thừa, nhân viên bảo trì họ Trương kia còn đang ngủ vùi trong chăn, điện thoại di động reo lên. Anh ta mơ màng quơ lấy chiếc điện thoại ở đầu giường, mắt nhắm mắt mở nhìn lên màn hình điện thoại, dòng chữ “Ông chủ Vương ở cửa hàng khu dân cư Ánh Sáng” hiện lên.
“Chậc! Mẹ nó! Giao thừa rồi, cũng không cho nghỉ một hôm à?”
Nhân viên bảo trì họ Trương bực bội bắt điện thoại, nhíu mày nghe xem lần này ông Vương sẽ nói gì.
“Anh Trương à, anh Lý ở khu chúng tôi lại báo hư cần sửa đồ, lần này là máy hút khói…”
“Ông chủ, ông có biết hôm nay là ngày gì không? Giao thừa rồi đó! Ông tưởng nhân viên bảo trì chúng tôi là người máy à? Một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày làm quần quật rồi! Từ hôm nay trở đi, tổng công ty cho chúng tôi nghỉ tết đến mồng 7 tết, ông đừng có lấy ba cái chuyện vớ vẩn của người đó mà làm phiền tôi nữa được không. Chết tiệt thật!!!”
“Ê, anh Trương, sao anh ăn nói vậy?”
“Ông đừng có giả vờ nữa, mẹ kiếp!” Anh Trương vừa nhắm mắt, vừa nhíu mày: “Ông nói thử đi, mấy lần đi bảo hành sửa chữa, có lần nào là sản phẩm có vấn đề đâu? Ông cảm thấy là hắn thật sự cần gặp những người thợ bảo trì như tôi sao?”
“…”
“Đồ ngốc, hắn không cần gặp những người như tụi tôi, người hắn cần gặp là anh. Huống hồ nhà anh chẳng phải ở đối diện nhà hắn sao? Anh đi qua gặp trực tiếp xem sao. Không cần mang theo đồ nghề đâu, anh mang theo người anh qua là được rồi!!”
Chiều hôm đó, tiếng gõ cửa nhà anh Lý lại vang lên.
Anh Lý cúi đầu lặng lẽ ra mở cửa, tưởng rằng thất vọng lại một lần nữa chờ sẵn anh.
“Cậu Lý ơi, hôm nay nhân viên bảo trì nghỉ, nên tôi sang đây xem thử máy hút khói nhà cậu.”
Anh thanh niên đó chớp chớp mắt, nhất thời chưa phản ứng kịp.
“Nhưng mà kỹ thuật của tôi không cao, có lẽ sẽ phải sửa khá lâu, biết đâu phải sửa đến giờ cơm chiều. Nếu cậu hôm nay nấu cơm có dư, tôi có thể giải quyết giúp cậu luôn.”
Anh thanh niên mấy máy môi: “… Nếu như lần này anh sửa không được thì sao?”
Anh Vương cười: “Cậu yên tâm, một lần sửa không được, thì tôi sẽ đến lần thứ hai. Máy hút khói của chúng tôi là bảo hành suốt đời mà.”
|
Chương 13
Bà chủ đã bỏ đi lại quay về
Mấy hôm gần đây, khu dân cư Ánh Sáng xảy ra chuyện không lớn cũng không nhỏ.
Cửa hàng dưới tầng trệt của tòa nhà số 5, vốn là một tiệm quà lưu niệm của hai vợ chồng, cuối cùng cũng xảy ra scandal. Bà chủ cửa hàng đó đã bỏ đi.
Tại sao mọi người biết bà chủ đó bỏ đi vậy?
Đơn giản ơi là đơn giản!
Bởi giờ đây, cứ 10 giờ sáng mỗi ngày, ông chủ tiệm quà lưu niệm “Ngôi nhà vui vẻ” liền vác từ trong cửa hàng ra một cặp loa đặt ngoài cửa hàng, sau đó bật loa lên để nó phát đi phát lại cái câu nói.
“Bà chủ bỏ đi rồi! Ông chủ chẳng thiết tha buôn bán nữa, tất cả đều bán rẻ như cho đây!”
Bạn nói thử xem, ai mà không biết chuyện bà chủ bỏ đi cơ chứ?
Có những ông bà già nhiều chuyện đi ngang qua tiệm này thì thò đầu vào ngó một cái: “y da, tội ghê chưa, vốn dĩ trước đây lúc nào cũng thấy hai vợ chồng nó khăng khít bên nhau trong cửa hàng, giờ đây chỉ còn mình ông đó lẻ loi.”
“Anh ta làm vậy ồn ào suốt ngày, ảnh hưởng đến mọi người, sao không ai nói vậy?” Anh Dũng vừa đưa nước cho chủ nhà, vừa hỏi nhỏ.
Chủ nhà là một bà già hiền từ phúc hậu. Bà vuốt ve con mèo vàng trong lòng, vừa than thở nói: “Nói cái gì chứ, ai mà chẳng có lúc gặp phải chuyện buồn. Hơn nữa ban ngày ban mặt, người thì đi học, người thì đi làm, còn lại đám ông bà già như tụi tôi, vốn đã lãng tai, nên âm thanh đó cũng chẳng nghe rõ nữa.”
Anh Dũng cười cười.
“Vợ của anh chủ tiệm đó bỏ đi rồi, có la khóc ra được cũng còn đỡ, la khóc kêu gào không được thì càng rắc rối hơn.”
Anh Dũng không nói lời nào. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có khi nhìn đăm chiêu. Cái âm thanh ồn ào đó men theo khe cửa sổ đã đóng chặt len lỏi vào, giống như là anh chủ đó đang thì thào bên tai vậy.
Căn phòng của anh Dũng thuê, chính là tầng hai của tòa nhà số 5, nói rõ hơn, thì phía dưới chân anh chính là tiệm quà lưu niệm “Ngôi nhà vui vẻ” gì gì đó. Nhưng mà Ngôi nhà vui vẻ từ lâu đã không vui vẻ rồi, anh Dũng suốt ngày nghe đi nghe lại cái câu thều thào đó “Bà chủ bỏ đi rồi”, nghe đến nỗi lỗ tai sắp nổi cục chai rồi.
Anh Dũng mới dọn đến đây ở. Trước đây anh cũng ở trong khu dân cư này, nhưng ở chung với người ta, sau này xảy ra chút chuyện, mới dọn ra ngoài ở. Nhưng anh không nỡ rời xa khu dân cư này, vì nó rất tiện lợi, nên đã tìm nhà ở tiếp. Nói đến dọn nhà, anh dọn nhà quả thật là tiện, ngoài cái đống thẻ ngân hàng trong túi quần, một cái bàn chải đánh răng và một cái khăn mặt ra, anh chẳng mang thứ gì cả.
Anh là đàn ông, đâu có giống như chị em phụ nữ, mỗi ngày thay một bộ quần áo. Anh “mắc” căn bệnh chung của nhiều người đàn ông, đó là lười và dơ. Cho nên một tuần anh thay quần áo một lần là may lắm rồi, thiếu quần áo thì chạy về nhà cũ lấy một bộ, tiện thể cho con chó con Bichon mà anh để lại ở nhà cũ ăn uống chút đỉnh, anh còn cảm thấy rất thoải mái nữa.
Anh Dũng cũng không có nghề nghiệp gì ổn định, suốt ngày ở nhà chơi cổ phiếu, ngửa tay là có tiền.
Cuộc sống của anh ta vốn dĩ sẽ rất thoải mái, chẳng qua chỉ là cái âm thanh não nề ở bên kia chiếc loa phát ra bực bội quá.
“Hai vợ chồng nhà đó cũng là người tốt cả, người thường đám ông bà già tụi tôi mua gạo mua mì gì đó, bà chủ cũng vác lên giúp chúng tôi cả. Còn nhớ lần trước, bà giúp việc nhà tôi khi nấu cơm mới phát hiện hết dầu ăn, thế là gọi một cú điện thoại xuống, bà chủ đó mang lên tới tận nơi.” Hai mắt bà chủ nhà nhắm nghiền như đang hồi tưởng lại. “Mắt tôi kém rồi, không nhìn rõ bà chủ cửa hàng đó trông như thế nào, chỉ nhớ là một phụ nữ khá cao, tóc cũng không dài, giọng nói trầm trầm… Ôi, tôi thật không hiểu nổi bọn trẻ bây giờ sao mà kỳ cục vậy, tóc dài thắt bím đẹp như vậy mà sao ai nấy đều đi tìm kiếm vẻ đẹp “trung tính” gì gì đó làm sao… giống như mấy người trong phim, cô diễn viên trong phim đó tên gì quên rồi…? À, đúng rồi, “anh” Xuân!! Anh nói vậy cũng đẹp sao?”
Anh Dũng câm nín cả buổi trời, giờ tự nhiên muốn cười: “Bà chủ đó tính mạnh mẽ đàn ông vậy sao?”
Bà chủ trừng mắt lên: “Đừng nói bậy, người ta là con gái nhà lành, chẳng qua chỉ là tóc ngắn chút thôi, là người tốt đấy.”
“Con gái nhà lành gì mà tùy tiện bỏ nhà ra đi?”
“Haizz, nói cũng phải.” Bà cụ thở dài.
Một tuần trôi qua, cái âm thanh phát ra từ cái loa bên dưới nhà vẫn chưa tắt, Anh Dũng cũng bắt đầu quen dần với âm thanh đó, cũng không thấy khó chịu như lúc trước nữa. Anh bán đi cổ phiếu một cách suôn sẻ, kiếm được một khoản lời kha khá, nên tâm trạng cũng nhờ đó mà khá hơn nhiều.
Anh cầm một ly cà phê đứng sát bên cửa sổ, nhìn xa xăm xuống con đường vắng lặng bên dưới.
Đúng lúc này, điện thoại của anh reo lên.
Dũng nheo mắt nhìn vào tên người gọi đang hiện lên trên màn hình điện thoại, suy nghĩ một hồi, mới thò tay ấn vào phím nhận cuộc gọi.
Một giọng nói quen thuộc phát ra từ chiếc loa của điện thoại di động Nokia đã bạc màu.
“Vợ ơi, vợ cuối cùng cũng chịu bắt máy rồi. Vợ đi đâu rồi? Nhớ em quá!”
Dũng bắt đầu nghịch chiếc điện thoại, không nói câu nào.
Đầu dây bên đó phản ứng trước.
“Ủa, vợ ơi, sao trong điện thoại lại có tiếng loa rêu rao của cửa hàng mình vậy.”
Lúc này, Dũng mới tiếp lời. “Đồ ham tiền, suốt ngày chỉ biết kiếm tiền, cũng không biết ngẩng đầu lên ngó một cái.”
“Hả…?” Giọng của đầu dây bên kia bắt đầu ngơ ngác như con thú tò mò vậy.
Tiếp theo đó là tiếng lốc cốc của tiếng bước chân vọng ra từ trong đầu dây bên kia.
Cùng lúc đó, phía dưới con đường xuất hiện một bóng người đầu tóc rối bời.
“Hả, vợ, em ở tầng trên đó từ khi nào vậy?”
Một ngày sau, tiệm quà lưu niệm “Ngôi nhà vui vẻ” ở tầng trệt tòa nhà số 5 của khu dân cư Ánh Sáng đã đổi âm thanh.
“Bà chủ về rồi! Ông chủ mừng quá! Giảm giá cho khách đây!!!” ……
“Đồ quỷ sứ… Á… Đừng mà… chỗ đó… Đồ ham tiền… Á… Ngoan để anh nuôi em… sướng biết mấy… Á!”
“Vợ… em… Em tuyệt thật… Nhưng mà anh, anh cũng là đàn ông mà… Á, vợ, em chặt quá!....”
……
Mười ngày sau, Dũng, người khách trọ ở nhà bà cụ mất tích cả mấy hôm trời, giờ lại quay trở về.
Cùng lúc đó, âm thanh chiếc loa ở bên dưới lại thay đổi.
“Bà chủ lại bỏ đi rồi! Bà chủ lại bỏ đi rồi!”
|