Thế Giới Của Hắn Là Một Màu Hồng
|
|
Chương 14
Tất cả 10 đồng
Chàng trai chỉ trạc khoảng hai mươi tuổi, trên tay đang xách một chiếc cặp táp màu đen, tay kia xách một chiếc bàn gập nhỏ. Chàng trai mặt đỏ bừng đang len lỏi giữa các sạp, năn nỉ các chủ sạp chừa chút không gian cho mình, chỉ cần đủ chỗ để có thể đặt cái bàn nhỏ xuống, rao bán những chiếc vòng tay kết cườm.
Nhưng câu trả lời của tất cả các chủ sạp đều là lắc đầu, xua tay, mong cậu ta bỏ đi sớm.
Thật là buồn cười, ai mà không biết con đường này là chỗ ngon nhất, bán được nhất của chợ đêm? Ai ở đâu, bày bán món gì đều đã được mọi người ấn định sẵn hết cả, làm gì còn có chỗ cho cậu ta ở đâu chui ra chia phần?
Bị từ chối nhiều lần, sắc mặt chàng trai càng thêm đỏ tía. Cậu ta vốn dĩ không biết cách ăn nói, lần này năn nỉ ỉ ôi bao nhiêu người, nhưng cuối cùng đều bị từ chối, hết thảy mọi thứ này đều khiến sự mắc cỡ lẫn lòng tự ái của một chàng trai lên đến tột đỉnh.
Chàng trai cúi gằm mặt, lê những bước chân nặng nề đi tiếp về phía trước, trong lòng đã nghĩ sẵn, thử một lần cuối cùng, nếu như chủ sạp kế tiếp vẫn không đồng ý nhường chỗ cho cái sạp nhỏ của mình, thì cậu, cậu sẽ về nhà!
Cậu ta nắm chặt nắm đấm, sau đó lao ra như một cảm tử quân vậy, quyết chết để lao sang kẻ thù, à không, lao sang ông chủ sạp trước mặt.
“Xin xin xin xin xin xin…” Kết quả là cậu ta vừa mở miệng đã sợ hãi, cái tính hiên ngang oai hùng vốn có bỗng đâu biến mất đi hết.
Còn ông chủ sạp lại rất điềm đạm bình tĩnh đang loay hoay công việc của mình, giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng nói của chàng trai vậy. Ông ta một tay cầm lấy mấy xâu thịt dê nướng, một tay quết lên xâu thịt những nước sốt ướp thịt bí truyền. Đây là một hàng quán bán thịt nướng, mà xem có vẻ rất đông khách.
“Xin xin xin xin xin xin...” Chàng trai căng thẳng ôm lấy chiếc túi xách của mình, lại một lần nữa lắp ba lắp bắp, ấp a ấp úng.
Ông chủ vừa gọi phục vụ đem thịt dê nướng xong mang sang cho khách, vừa ngậm điếu thuốc hỏi: “Em cà lăm à?”
“Hả? Tôi, tôi không phải…”
Ông chủ quán lại tiếp tục cầm xiên cánh gà lên lò than nướng tiếp, vẫn không thèm ngó chàng trai một cái. “Không cà lăm mà cứ cà lăm suốt?” Ông ta vừa quạt vừa rưới nước sốt ướp thịt lên: “Rốt cuộc là em có chuyện gì?”
Chàng trai hồi hộp nuốt nước miếng ừng ực, ấp a ấp úng nói ra yêu cầu của mình: “Em muốn bán hàng… Chính là trong chiếc túi xách này, những vòng hạt cườm đều do tự tay em xâu…”
Lúc này chủ quán mới ngẩng đầu lên nhìn chàng trai một cái. Chàng trai cũng không thấp bé, đã một mét bảy mươi mấy rồi. Chủ quán này còn cao hơn anh chàng cả nửa cái đầu, cộng thêm thân hình vạm vỡ, vẻ mặt khó hiểu nữa, khiến trong lòng chàng trai cứ run bần bật.
“Em xâu à?” Ông chủ vừa ngậm điếu thuốc vừa nhìn anh chàng một cách dò xét, ánh mắt lại rất nhanh chuyển sang xiên thịt trong tay mình.
“Ừm, ừm, là em xâu đấy! Tất cả trong chiếc túi xách này đều là em xâu cả!” Chàng trai gật đầu lia lịa.
“Vậy em định bán cho tôi à?”
“À, không!... Ý em là muốn hỏi anh có thể nhường cho em một góc quán anh để em bày hàng ra được không, chỉ cần một chút xíu chỗ thôi là đủ, để em đặt được chiếc bàn và cái túi xách này là được rồi…”
Chàng trai tưởng rằng sẽ phải tốn công tốn sức thêm, nhưng không ngờ ông chủ quán lại bằng lòng một cách hào phóng: “À, vậy thì tùy em, cứ tìm một chỗ sát bên đường ấy.”
“Thật à?” Chàng trai chớp mắt một cách mừng rỡ, rồi nhanh chóng cúi chào cám ơn ông chủ, giống như sợ ông đổi ý vậy.
Chàng trai phấn khởi như chú chuột vậy, chạy loanh quanh hết hai vòng hàng quán của ông chủ bán thịt nướng, rồi nhanh nhảu chọn lấy một góc quán sát vệ đường, đặt cái bàn xếp xuống, sau đó đặt cái túi xách lên. Cậu mở túi xách ra, bên trong đựng đầy những sợi dây chuyền, bông tai, vòng hạt cườm nhỏ nhắn, xinh xắn, rồi cẩn thận dùng kim đính lên tấm vải nhung bên trong chiếc túi xách.
Những đồ trang sức lấp la lấp lánh đó gắn trên tấm vải nhung, quả thật là đẳng cấp hơn hẳn. Ông chủ quán thịt nướng liếc nhìn động tác của chàng trai, không biết trong lòng ông ta đang suy nghĩ điều gì.
Nhưng ông không ngờ rằng, chàng trai bày biện hàng hóa xong, lại không làm tiếp gì cả, ngược lại chỉ ngồi bó gối trên chiếc ghế nhỏ cạnh bên một cách khờ khạo, mở đôi mắt ngây thơ ngắm nhìn dòng người tấp nập qua lại. Chỉ đến khi một vài cô gái bị mấy món đồ thủ công xinh xắn này cuốn hút lấy, rồi hỏi giá, cậu ta mới xoa xoa hai tay, nói giá mà mắt không dám nhìn lên.
Vị trí tốt như vậy mà lại chẳng bán được bao nhiêu.
Bởi vì khách không đông, nên chàng trai còn có thời gian thò đầu quan sát nơi mình tạm “cư trú”. Chợ đêm ở con đường này là nhộn nhịp nhất. Lúc cậu mới ở Mỹ về đã nghe nói đến, nghe nói chợ đêm này nhộn nhịp nhất là từ 6 giờ tối đến rạng sáng. Khách ở đây ngược xuôi không ngớt, hàng quán quầy sạp ở xung quanh cứ nối tiếp chen chúc nhau, quả là náo nhiệt.
Phải nói con đường tấp nập như vậy, một hàng quán mà chiếm được bốn năm mét vuông đã là ngon và tốt lắm rồi. Rất nhiều chủ hàng quán quầy sạp cũng giống như chàng trai vậy, mang theo bên mình những hàng hóa cần bán, đến nơi mới trực tiếp bày ra. Nhưng họ không dùng chiếc bàn xếp được bé cỏn con như cậu, mà phải dùng một tấm bạt một hai mét vuông, trải trực tiếp xuống đất, rồi đổ đống hàng hóa của họ lên trên đó. Nhưng cái quán thịt nướng nơi chàng trai xin được bày sạp bán hàng cũng không nhỏ, chỉ riêng bàn cũng có mười mấy chiếc, xếp dọc theo con đường, thậm chí có cả hai chiếc bàn bày hẳn trên mặt đường, mà lại chẳng ai đến chỉ trích chủ quán chiếm dụng lòng đường cả.
Cái quán thịt nướng này chỉ riêng phục vụ bưng bê cũng có đến năm sáu anh chàng, nhưng nướng thịt xiên que thì chỉ có một mình chủ quán. Cái lò than to đùng kia một lần có thể nướng hàng trăm xiên, lửa đỏ rực, khiến cho anh chàng thầm thán phục. Kế bên cái lò nướng còn có một cái quạt nhỏ thổi gió để nổi lửa. Chủ quán cởi trần, bận bịu đến nỗi mồ hôi chảy xuống sống lưng, cứ men theo những thớ thịt săn chắc mà tuôn xuống. Chàng trai nhìn ngắm mà có chút ngưỡng mộ.
Chắc có lẽ nhác thấy ánh mắt của chàng trai đang nhìn mình chằm chằm, chủ quán không cần ngẩng đầu trong khi tay vẫn nướng thịt, vừa nói lớn với chàng trai: “Sao em không rao đi!”
Nhưng xung quanh lộn xộn như vậy, ồn ào như vậy, những người đang trò chuyện nhiều như vậy. Chàng trai biết, chủ quán đang nói chuyện với mình. Cậu ngạc nhiên hỏi ngược lại: “Rao gì ạ?”
“Rao bán hàng chứ, em không rao, làm gì có khách tới mà mua!”
“Rao như thế nào ạ?”
“Rao làm sao cho hay thì rao thế đó!”
“Em rao rồi là có người đến mua hàng ạ?”
“Đừng nói người khác, em mà rao, chắc chắn anh ghé mua liền.”
Những thực khách xung quanh đang ăn đều bịt miệng để nén tiếng cười thành tiếng, nghe thấy chàng trai bị chủ quán chọc ghẹo mà còn không biết.
Chàng trai khù khờ gật gật đầu, đứng dậy, dùng tay làm loa, lấy hơi cả buổi trời mới cất tiếng rao thành tiếng: “Mười mười mười mười đồng! Toàn toàn toàn toàn bộ mười đồng!”
Toàn bộ thực khách đều cười ồ lên.
Chủ quán cũng cười khà khà, lắc đầu, xiên thịt nướng trong tay phát ra tiếng xèo xèo.
Chàng trai cũng thẹn thùng, rao được mấy tiếng chỉ tổ làm trò cười cho mọi người xung quanh, nên không thèm rao nữa, lại ngồi xuống đất trở lại, chu mỏ ra không nói lời nào.
Cứ như vậy thì đương nhiên không có bao nhiêu khách. Mãi đến khi chợ đêm sắp tàn, vắng lặng trở lại, bảy tám tiếng trôi qua, anh chàng chỉ bán ra được có ba sợi dây đeo tay, hai cặp bông tai, tổng cộng được 50 đồng, nhưng trừ đi tiền vốn, cũng chỉ lời được có 20 đồng.
Thấy chợ đêm cũng vãn người, chàng trai lặng lẽ đứng dậy thu dọn đồ đạc. Quán thịt nướng bên cạnh cũng đóng cửa rồi, chủ quán đang kêu mấy người phục vụ lau sạch bàn ghế, xếp ghế lên trên mặt bàn.
Thấy chàng trai sắp về, chủ quán đưa tay ra gọi anh chàng: “Ê, cái anh chàng toàn bộ mười đồng ơi.”
“Dạ?” Chàng trai quay đầu lại theo phản xạ.
Chủ quán vui quá, ông ta chỉ gọi đại một tiếng thôi, không ngờ chàng trai lại trả lời ông thật. “Tôi thấy em 6 giờ mấy đã đến đây rồi, bây giờ cũng đã hơn 2 giờ khuya, cũng không thấy em ăn tí gì, em không đói sao?”
Hình như ông chủ quán vừa dứt câu, bụng chàng trai cũng bắt đầu lên tiếng cồn cào. Anh chàng la lên một tiếng, rồi ngồi xổm xuống ôm lấy cái bụng: “Anh nhắc nó làm chi…” Chàng trai nói một cách ấm ức. Đêm nay chàng trai vốn định bụng sẽ bán được hàng, một vốn bốn lời, nên từ rất sớm chạy ra bán hàng, quên cả ăn cơm. Kết cục lại chẳng bán được bao nhiêu cả. Xui xẻo hơn là sạp của cậu lại đặt kế bên quán thịt nướng, mùi thơm của thịt cứ bay thoang thoảng sang, anh chàng thèm đến nuốt nước miếng mấy lần rồi.
Thấy vậy, ông chủ quán lắc đầu, từ trên lò nướng lấy xuống 5 xiên thịt nướng và 2 xiên cánh gà nướng, đưa trước mặt chàng trai: “Này, ăn đi.”
“Hả? Cho em hả?”
“Nói nhảm nữa.”
“Cho em thật à?”
“Lại nói nhảm nữa, mẹ nó!”
Chàng trai mừng rơn, nhanh chóng đưa tay nhận lấy, sau đó vừa thổi vừa cho vào miệng những xiên thịt nướng đã thèm suốt cả đêm rồi.
Chủ quán cũng không nói gì, đứng bên cạnh, miệng ngậm điếu thuốc lặng lẽ nhìn anh chàng ăn ngon lành.
Tuy chàng trai rất đói, nhưng ăn uống rất lịch sự. Cái gì là lịch sự? Những đàn ông bình thường ăn thịt nướng xiên que thường dùng răng cắn miếng thịt cuối cùng trên que trước, sau đó há miệng ăn lần lượt từ dưới lên, thịt đều tống vào miệng hết cả. Nhưng chàng trai thì khác, mỗi xiên thịt có 5 miếng thịt, còn phải chia thành 10 miếng để ăn. Xiên cánh gà cũng không lớn, anh chàng cũng ăn khác mọi người. Mọi người ngoạm cánh gà xuống để ăn, còn anh chàng thì ăn từ từ trên que xiên, rỉa từ từ từng chút một. Dùng lời của ông chủ quán nói, ăn như vậy chẳng giống đàn ông tí nào.
Đợi đến lúc chàng trai cuối cùng cũng ăn xong, cậu bắt đầu ngó dáo dác để tìm khăn giấy lau đôi tay đầy mỡ của mình. Đương nhiên, là không tìm thấy.
Chủ quán hỏi: “Em tìm gì vậy?”
“Khăn giấy, anh có không?”
“Chỉ có giấy vệ sinh, lấy không?”
“Hả? Khăn giấy và giấy vệ sinh có gì khác nhau không?”
“Khăn giấy chủ yếu dùng để lau miệng, cũng có thể dùng để chùi đít. Giấy vệ sinh chủ yếu dùng để chùi đít, cũng có thể dùng để lau miệng.”
“… Không sao, cho em xin chút giấy vệ sinh đi anh.”
Ông chủ vứt cái điếu thuốc xuống đất, quay lưng lấy một cuộn giấy vệ sinh trên bàn ném cho chàng trai. Ông ta nhìn chàng trai lau tay rất cẩn thận, rồi đột nhiên mở miệng hỏi: “Rảnh rỗi không có gì làm ra ngoài đường bán hàng là thú vui giải trí mới của bọn nhà giàu tụi em à?”
“Hả? Hả? Hả?” Chàng trai “hả” liền ba tiếng, đôi mắt to tròn chớp chớp thật vô tội: “Cái gì là bọn nhà giàu có tiền? Ăn được không?”
“Đừng giả vờ nữa.” Ông chủ quán giơ tay ra, nhân lúc chàng trai không để ý nhéo mũi anh ta một cái: “Thì thế này nè, áo thun Armani, quần Gucci, cái túi xách đựng mấy chuỗi hạt cườm còn in chữ LV to tướng, nói tiếng Hoa không rành… Em tưởng anh chưa từng gặp bọn nhà giàu có tiền sao?”
“Đều là đồ nhái, hàng nhái cả.” Chàng trai nhanh chóng xua tay: “Bộ quần áo trên người em và cả cái túi xách này đều là hàng bán lề đường, cộng lại chưa tới một trăm đồng nữa.”
Ông chủ quán liếc nhìn anh ta, không bàn tiếp đề tài này nữa. Khung cảnh hơi tĩnh lặng. Chàng trai nhanh chóng chuyển sang đề tài khác: “À, thịt nướng xiên que của chủ quán ngon thật, nhưng mà em cũng không thể ăn không đồ của anh được, bao nhiêu tiền vậy?”
Lúc này chủ quán mới cất lời trở lại: “Mười đồng.”
Mặt chàng trai đột nhiên xụ xuống hẳn. Chẳng phải người Trung Quốc đều rất khách sáo sao? Những lúc này chẳng phải chủ quán nên nói “không sao đâu, anh không lấy tiền đâu” sao? Sao mà anh ta lấy tiền thật à…
Nghĩ đến cả buổi trời hôm nay mới kiếm được 50 tệ, bây giờ phải móc ra một phần năm để trả, chàng trai cảm thấy thà cắt thịt mình đi còn dễ chịu hơn. Nhìn bộ mặt giống như đưa đám của anh chàng, chủ quán không nỡ lòng nào ép anh ta nữa, bèn xua tay một cách buồn bã: “Thôi đi, thôi đi, có mười đồng bạc, em cứ lấy đại một món gì đó trong sạp của em đưa anh cũng được.”
Vừa nghe không cần móc tiền mặt ra trả, tâm trạng chàng trai ngay lập tức từ âm u chuyển sang nắng ráo ngay. Anh chàng vội vàng lục lọi hồi lâu trong chiếc túi xách “nhái LV”, cuối cùng cũng lôi ra được một sợi dây móc điện thoại. “Ông chủ quán, ông chủ quán, anh xem thử cái này thấy sao, tự tay em làm đó. Những hạt cườm trên đó là em xỏ từng hạt một! Mười đồng cũng đáng lắm đó!”
Đó là sợi dây móc điện thoại màu hồng rất xinh xắn, trên đó có treo lủng lẳng cái chuông nhỏ nhìn rất nữ tính. Chủ quán đương nhiên không dùng những thứ này, nhưng anh ta thoáng nhìn ngón tay của chàng trai, thấy trên đó vẫn còn dán miếng băng cá nhân, tự nhiên thấy mềm lòng. Nghĩ bụng chắc mấy cậu ấm ít khi phải làm những công việc như vậy, cũng không biết tại sao hôm nay lại nổi hứng sang đây bày hàng ra bán, kết quả cả ngày cũng không bán được bao nhiêu, cũng tội nghiệp thật. Ông chủ suy nghĩ, rồi đưa tay cầm lấy cái dây móc điện thoại, tiện tay nhét vào túi quần.
Hôm sau chàng trai lại đến nữa, giả vờ chào hỏi ông chủ quán, rồi chọn một góc bắt đầu bày hàng ra bán như thường lệ. Hôm nay treo nhiều món lạ lẫm hơn, lắc tay, vòng đeo tay cái gì cũng có, chiếc túi xách “nhái LV” treo đầy đồ trang sức lấp lánh giống như cây thông Noel vậy. Nhưng mà đồ bày bán càng nhiều, tỷ lệ thuận với số băng keo cá nhân trên tay anh chàng dán cũng nhiều hơn.
Ngược lại, hôm nay lôi cuốn được mấy cô bé đến lựa. Những khách hàng nữ này đều là đang đợi ông chủ quán nướng thịt nướng, không có việc gì làm nên chạy sang chọn mấy món đồ trang sức, tiện thể chọc ghẹo chàng trai một tí, dùng tay sờ nắn gương mặt chàng trai, tiện thể xin số điện thoại của anh chàng gì gì đó. Hôm nay anh chàng bán được nhiều hàng, phải nhờ quán thịt nướng của ông chủ cả.
Buổi tối, đợi đến lúc khách vãn bớt, chàng trai mừng rỡ trong tay cầm lấy chiếc dây móc điện thoại lấp lánh nhất còn sót lại trong đống hàng, mừng rỡ chạy sang tìm ông chủ quán.
“Cái gì vậy?”
“Tặng cho anh đó"
Chủ quán vừa nghe xong, dựng cả lông mày, trong lòng nghĩ, hôm qua mình cho, nói anh chàng này khù khờ. Bây giờ xem ra, chàng trai này cũng biết điều ấy chứ, còn biết mang đồ qua cám ơn mình. Đang nghĩ như vậy, ánh mắt của chủ quán hơi chùng xuống.
“Cho nên ông chủ, hôm nay em muốn ăn 3 xiên cánh gà, cho thêm 3 xiên thịt nướng!”
Hả? Ở đâu ra hai chữ “Cho nên” vậy…
Ông chủ quán chớp chớp mắt bây giờ mới hiểu ra. Hóa ra chàng trai lấy đồ của mình mang qua để đổi đồ ăn, giống như hôm qua vậy. Ông chủ quán tự cười mình suy nghĩ lung tung nhiều quá, lại cười chàng trai quả là dễ thương, trên tay lại bắt đầu nướng thịt cho chàng trai.
|
Không đến hai tuần, cả người ông chủ quán từ trên xuống dưới “chim cò đổi tông”, đi theo xì-tai (style) thiếu nữ toàn một màu hồng. Dây móc điện thoại, xâu chuỗi kèm chiếc chuông nhỏ màu hồng; Móc khóa, chủ thỏ màu hồng kèm dây ruy băng; vỏ bọc điện thoại mang hình Hello Kitty có viền ren. Mỗi khi ông chủ quán vạm vỡ mình trần trùng trục nướng thịt dê xiên que, trên thắt lưng lại treo lủng lẳng cái móc khóa màu hồng đó với chum chìa khóa, rồi móc ra chiếc điện thoại có gắn dây móc điện thoại với xâu chuỗi kèm cái chuông nhỏ màu hồng leng keng để gọi điện thoại, là những thực khách ngồi sau lưng ông chủ quán lại cười muốn sặc.
Duy chỉ có người tặng quà và người nhận quà đều không màng đến chuyện những món trang sức này có phù hợp với người dùng không, vẫn cứ như thường lệ mỗi đêm khuya sau khi dọn dẹp hàng quán, hai người ngồi đối mặt nhau, ăn uống ngon lành.
“Ông, ông chủ quán ơi, thịt nướng của anh quả thật ngon quá đi mất… Rốt cuộc là làm như thế nào vậy!” Chàng trai ăn đến miệng bám đầy mỡ, nhìn sang ông chủ quán với ánh mắt tràn đầy sự thán phục lẫn sùng bái.
Ông chủ quán ngậm điếu thuốc, trong tay đang nghịch móc điện thoại của mình, nói: “Có bí quyết đấy, phải dùng sốt đặc biệt để ướp đấy.”
Chàng trai nửa hiểu nửa không hiểu gật gù lia lịa, rồi hỏi tiếp: “Vậy bí quyết đó làm như thế nào vậy?”
Ông chủ hút thuốc mà không trả lời.
“Sao chủ quán không nói gì vậy.”
“Em muốn biết bí quyết đó làm thế nào hả?”
“Dạ, vâng.”
“Vậy chốc nữa em đừng về, mà theo anh về nhà.”
“Hả?”
“Chốc nữa anh sẽ ướp thịt trước mặt em một lần, thì em sẽ biết cách làm đó thôi.”
Chàng trai gật đầu lia lịa như giã tỏi, nhưng được một chốc lại không nói gì thêm, hồi lâu mới vò lấy cái xiên que, nói ấp úng: “Thế thì… Em phải gọi điện thoại cho ông anh cái đã.”
“Khuya vậy mới về, đi ra ngoài bày hàng bán, anh của em chắc cũng lo lắng. Cả đêm mà em không về, chắc càng lo hơn nhỉ?” Ông chủ nói.
Chàng trai cười mừng rơn, tay ôm cái điện thoại chạy sang một bên gọi điện thoại. Năm phút sau, mặt mày hớn hở chạy tới: “Anh em đồng ý rồi, vậy thì tối nay em phải làm phiền ông chủ quán rồi.”
Ông chủ quán nói: “Cho dù em không đi, thì anh có cướp cũng cướp em về.”
Đêm hôm đó (hay có thể nói là khuya hôm đó), chàng trai xách theo túi xách nhái LV, một túi đồ bước vào nhà của ông chủ quán, theo ông chủ quán hì hục bận bịu cả ba tiếng đồng hồ, mới ướp hết số thịt mười mấy cân đó, rồi chia ra từng loại thịt cho vào từng chiếc thau riêng.
Nhìn bên ngoài, trời đã tờ mờ sáng, nhưng chàng trai đã hì hục phụ giúp ba tiếng đồng hồ rồi mà lại chẳng buồn ngủ chút nào, trong lòng lại rất phấn khởi nữa là đằng khác. Bởi vì anh có thể đích thân tham gia vào quá trình chế biến ra những xiên thịt thơm ngon đó, quả là tuyệt thật.
Nhà ông chủ quán không lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách, một nhà bếp, một nhà vệ sinh. Nhưng do bếp quá nhỏ, trong số hai phòng ngủ, có một phòng nhỏ hơn, lại âm u, nên được chủ quán tận dụng làm nơi ướp thịt, thậm chí sau khi ướp thịt xong, xiên thịt vào que cũng ở căn phòng đó. Xem ra, ông chủ quán và chàng trai chỉ có thể ngủ trên chiếc giường ở phòng ngủ. Nhưng cũng may giường của nhà ông chủ quán là giường đôi, hai người ngủ cũng không quá chật chội.
Nhưng có lẽ vì mệt quá, chàng trai vừa ngả lưng lên giường là ngủ thiếp đi. Ông chủ quán nhìn chằm chằm chàng trai mấy lượt, rồi cũng nhắm mắt nằm ngủ. Ngày thường, chàng trai được dạy bảo kỹ càng, con nhà gia giáo, nên chiếc đồng hồ sinh học trong người cậu được rèn luyện từ đó. Cho dù mỗi đêm ngủ khuya đến mấy, đảm bảo mỗi sáng đúng 8 giờ sẽ thức giấc một lần, sau đó có ngủ tiếp thì ngủ. Hôm nay, sau khi chợt tỉnh dậy, chàng trai ngạc nhiên phát hiện không biết chuyện gì mà trong mấy tiếng đồng hồ đi ngủ đó, mình đã lăn vào lòng của ông chủ quán. Mặt anh ta đỏ bừng lên, liền đẩy ông chủ quán ra, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh. Vì không còn cách nào khác, anh chàng mắc tiểu.
Kết quả sau khi đợi anh ta giải quyết sinh lý xong, đi từ trong nhà vệ sinh ra, mới phát hiện bốn năm anh chàng phục vụ trong quán thịt nướng của ông chủ quán cũng đã có mặt. Sau khi hỏi thăm mới biết, thì ra họ đến đây để phụ xiên những thớ thịt đã ướp xong đêm qua vào từng que.
“Ủa? Anh hôm qua ngủ ở chỗ ông chủ hả?” Anh chàng phục vụ A hỏi. “Không ngờ, mối quan hệ giữa anh và ông chủ lại khăng khít như vậy.”
Anh chàng phục vụ B bụm miệng cười: “Nếu như không khăng khít thì mấy thứ linh tinh làm bằng thủ công trên người ông chủ là ai làm ra đây?”
Chàng trai vội nói: “Hôm qua bởi vì mệt quá, cho nên mới xin ngủ nhờ ở chỗ chủ quán.”
Anh chàng phục vụ C gật gù nói: “Tôi cũng nghĩ vậy, nếu như nói ông chủ dẫn anh về chỉ cách ướp thịt, chắc tụi này tức chết.”
Chàng trai thót tim, nhưng sắc mặt vẫn không đổi: “Sao lại nói vậy?”
Anh chàng phục vụ D cười nói: “Ai mà không biết, ông chủ là nhờ tuyệt chiêu ướp thịt mới đông khách đến như vậy. Tụi tôi làm thuê cho ông chủ ba năm rồi, ông chẳng hé lộ chút bí quyết nào. Nhưng ông ta từng nói, cái nghề ướp thịt này, ông ta chỉ tiết lộ với người vợ tương lai của mình mà thôi!”
Chàng trai nghe xong, cả người đỏ bừng từ tai đến gót chân.
Quán thịt nướng của ông chủ quán sở dĩ đông khách như vậy, là bởi vì trước khi nướng thịt phải ướp thịt với nước sốt được pha theo công thức bí truyền đến mấy tiếng lận, sau đó lại dùng phương pháp nướng đặc biệt, mới cho ra được món ngon nổi tiếng gần xa. Thịt nướng của ông chủ quán, không chỉ là tầng lớp bình dân thích ăn, ngay cả những người có tiền, cũng hay lái xe đến để thưởng thức.
Phải công nhận bọn nhà giàu này cũng kỳ lạ thật, không hề chê quán lề đường của ông vừa nhỏ, vừa dơ vừa lộn xộn, mà còn lái thẳng những chiếc xe hơi sang trọng cao cấp đến ăn, ngồi trên những chiếc ghế xập xệ, tựa vào những chiếc bàn đầy mỡ, mỗi lần gọi là gọi cả đống thịt nướng, ăn vậy mà đã thèm.
Giới nhà giàu cũng không rộng lớn lắm, họ đều quen biết lẫn nhau, mấy người này quảng cáo, đồn thổi là ai cũng biết chỗ này có món ngon, nên cả những khuôn mặt hay xuất hiện trên ti vi đều thường xuyên có mặt ở quán thịt nướng cả. Những người xung quanh cũng bắt đầu quen dần, lúc đầu nhìn họ như những con phượng hoàng cao quý, riết rồi bây giờ nhìn họ cũng chẳng qua chỉ là một đàn chim sẻ ham ăn mà thôi.
Mà trong đàn chim sẻ ham ăn này, con chim sẻ ham ăn nhất lại chính là thiếu gia của một gia tộc có tiếng trong ngành kinh doanh thực phẩm ở mảnh đất này. Con trai lớn của gia tộc có tiếng này từ nhỏ là được ăn đủ thứ món ngon vật lạ trên đời, miệng anh này kén ăn và sành ăn vô cùng. Sau khi lớn lên, anh tiếp quản công ty kinh doanh thực phẩm của cha, làm ăn ngày càng phất lên, từ những quán ăn gia đình lịch sử ấm cúng đến những thực phẩm đóng hộp rẻ tiền tiện lợi, đều sản xuất kinh doanh cả. CEO[1] của công ty kinh doanh thực phẩm này, sau một lần ăn được thịt nướng của ông chủ quán đã say mê và yêu thích nơi này, mỗi lần đến đều múa mồm khoa mép, năn nỉ ỉ ôi để thuyết phục ông chủ quán thịt nướng bán lại công thức bí quyết ướp thịt đó, sau đó sẽ do công ty của hắn ta sản xuất.
[1] Giám đốc điều hành.
Đương nhiên là ông chủ quán không đồng ý, vì bí quyết ướp thịt này của ông chủ quán còn phải dạy cho vợ mình nữa mà.
Nhưng mà gần đây không biết như thế nào mà vị CEO này đã lâu không xuất hiện, khiến ông chủ quán vào những lúc rảnh rỗi hay ngậm điếu thuốc suy tư xem thằng cha đó chết đâu mất xác rồi. Không ngờ vừa nhắc đến hắn, hắn đã xuất hiện.
Hôm đó, ông CEO lái chiếc xe Lamborghini đùng đùng xuất hiện. Lúc này chỉ mới hơn 5 giờ chiều, trời vẫn chưa tối hẳn. Những người đi dạo chợ đêm cũng chưa ăn xong cơm chiều. Chàng trai bán đồ trang sức bày hàng cạnh quán thịt nướng cũng chưa tới. Còn ông chủ quán thịt nướng thì vẫn còn ngồi trên chiếc ghế, miệng ngậm điếu thuốc, đang nghịch cái dây móc điện thoại di động của mình.
Ông CEO bước xuống xe, không nói không rằng quăng một miếng thịt bò bán thành phẩm được đóng gói ra trước mặt ông chủ quán.
“Cái này nghĩa là sao?”
“Ông mở ra nếm thử.”
Trong lòng ông chủ chẳng biết làm sao mà ợ lên một tiếng, thò tay xé bao bì ra, không cần thử, chỉ ngửi thôi là ông chủ quán đủ hiểu. Mùi vị này chính là mỗi sáng ông đều ngửi thấy, và còn do tự tay ông điều chế điều chỉnh đến hàng trăm lần mới có được cái công thức bí truyền ướp thịt kia. Mùi vị này đã khắc sâu vào trong tận xương tủy của ông, làm sao ông quên được chứ.
Ông CEO cười nham nhở: “Đây là thịt bò ướp bán thành phẩm, chỉ cần khách hàng mua về, cho dù là chiên trên chảo dầu, hoặc tự nướng trên lò than, đều có thể làm ra được những thứ có mùi vị y chang của ông làm vậy.”
Ông chủ quán vò đầu bứt tai, mắt nhắm nghiền không nói lời nào.
Không cần nói điều gì nữa, bí quyết của ông đã bị tiết lộ rồi.
Ở đằng xa có tiếng bước chân của chàng trai. Chàng trai mỗi ngày đều sang đây bày hàng để bán, đều bước những bước chân nhanh nhẹn, vui tươi, vừa nhảy chân sáo vừa bước đến trước mặt ông chủ quán thịt nướng, rồi chào ông. Sau đó mới bắt đầu lôi ra trong cái túi xách nhái hiệu LV những món đồ trang sức, và bắt đầu gắn trên “cây thông Noel” của anh ta.
Nhưng hôm nay, tiếng bước chân của chàng trai hơi chần chừ, dừng lại ở chỗ cách ông chủ quán thịt nướng đúng 3 mét, giống như đang do dự điều gì đó.
Ông chủ quán mở mắt ra, đang nhìn thấy bộ dạng của chàng trai giống như phạm phải lỗi gì đó mà bị cha mẹ bắt quả tang vậy, vặn vẹo đôi tay rồi nói nhỏ với ông CEO: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Ông CEO nhíu mày nhìn anh chàng: “Câu này anh hỏi em mới phải chứ?”
“Em bày hàng bán ở đây mà!” Chàng trai giơ chiếc túi xách trên tay lên: “Chẳng phải em nói với anh là em đi làm thêm sao?”
“Làm thêm…” ông CEO xoa xoa cái trán: “Anh cứ tưởng em nói đi làm thêm là đi trực ca đêm ở quán 7-11 nào đó, hóa ra em ra chợ đêm bày hàng ra bán à?”
Chàng trai gật đầu: “Ửa, em đã từng nói với anh rồi mà, cái đêm em nói là ở nhà bạn đó, lúc đó em tưởng anh biết rằng bạn em tức là những người chủ quán bán hàng khác.”
“Bạn khác… Lúc đó anh cứ tưởng đó là những người đồng nghiệp cùng đi làm thuê với em.”
Ông chủ quán thịt nãy giờ đang rảnh rỗi đứng ở một bên, xua tay nói: “Xin lỗi, là tôi.”\'
“Cái gì?”
““Em trai” ông hôm đó ngủ ở nhà tôi.”
“Ngủ ở nhà ông? Làm gì vậy?” Ông giám đốc điều hành nhìn hồi lâu người em trai của mình.
Lúc này em trai nhất thời nhanh nhảu nói ra: “Ông chủ quán muốn em giúp anh ấy ướp thịt.”
Ông CEO suýt chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết. Ánh mắt của ông nhìn chằm chằm người em trai và ông chủ quán thịt nướng, hồi lâu mới thốt lên lời với cái giọng tức tối: “Thằng em ngốc nghếch, sao em không nói với anh sớm…” Nói xong, ông giám đốc kéo tay ông chủ quán thịt nướng, lớn tiếng trách mắng: “Ông đã bắt nạt em trai tôi, sao còn bán công thức bí truyền này cho công ty khác nữa!!!”
“…Anh nói gì?” Chủ quán thịt vặn lỗ tai, tưởng mình nghe nhầm: “Bí quyết này không phải đã lọt vào tay ông rồi sao?”
“Mắt nào ông nhìn thấy?!!” Ông CEO tức điên.
Ông chủ quán thịt nướng chỉ vào đống thịt bò ướp bán thành phẩm trên bàn: “Nếu không thì cái này là gì?”
“Mắt ông bị ghèn che mờ rồi hả? Ông xem thử, trên đó còn có in nhãn hiệu kìa!!” Nói xong, ông giám đốc ghép lại cái bao bì mà đã bị ông chủ quán thịt nướng lúc mở bao bì đã xé làm đôi, rồi dùng tay chỉ thẳng vào cái nhãn hiệu trên đó nói: “Ông xem cái nhãn hiệu trông như thiểu năng trí não kia, làm sao có thể là nhãn hiệu “Ngon tuyệt cú mèo” của công ty tôi chứ?! Đây là nhãn hiệu “Cú mèo ngon tuyệt”, đối thủ hàng đầu của nhà tôi đó!”
Nghe những câu nói của ông CEO xong, ông chủ quán thịt nướng cũng ngạc nhiên. Hai người mặt lấm lét, hồi lâu, ông giám đốc mới hỏi: “Chẳng phải ông bán cái bí quyết ướp thịt cho đối thủ của tôi sao?”
Ông chủ quán chớp chớp mắt: “Không phải ông sai em trai ông…”
“Xùy, xùy, xùy, tôi còn chưa làm được những chuyện lợi dụng em trai tôi!”
Ông chủ quán vò đầu bứt tai, rốt cuộc cũng hiểu ra mình đã hiểu lầm chàng trai. Cũng may, chàng trai cứ đứng tần ngần ở ngoài đó, mới không phát hiện lòng tin của ông chủ quán thịt nướng đối với anh đã từng lung lay.
Ông giám đốc lái xe bỏ đi một cách hiên ngang, miệng lầm bầm sẽ khởi kiện lên tòa án cái công ty đối thủ chơi xấu dám phái gián điệp ăn trộm bí quyết, vi phạm luật thương mại kia nữa. Ông ta đi vội quá, quên luôn cả đứa em trai mình. Ông ta đạp ga chạy nhanh đến nỗi khiến cho em trai và ông chủ quán ăn một bụng no khói.
Thấy anh trai đi mất, chàng trai cũng không có phản ứng gì, vẫn chào hỏi ông chủ quán một cách vui vẻ như xưa, sau đó mới tự mình bày hàng ra bán. Còn ông chủ quán thịt nướng lại cứ ngó trân trân quan sát anh chàng. Tuy ông chủ quán từ lâu đã đoán được thân phận của anh chàng, nhưng không sao đoán được rằng anh chàng trước mặt mình lại là em trai bí ẩn của ông giám đốc ham ăn kia. Hơn nữa, anh chàng này chẳng hống hách tí nào, lại rất dễ gần, nụ cười lại rất ngọt nữa (chỉ cười với một mình mình thôi), còn hay thẹn thùng nữa (không biết rao bán hàng), còn biết làm đồ thủ công nữa (tuy các ngón tay đầy vết thương), bất giác ông chủ quán mềm lòng. Trong lòng ông chủ quán lại càng hối hận, ban nãy mình đã có chút lung lay đi nghi ngờ chàng trai này.
Tuy chàng trai không bao giờ biết được sự lung lay niềm tin đó của ông chủ quán, nhưng ông chủ quán tự cảm thấy mình phải dùng hành động thực tế để bù đắp lại cho anh chàng.
Ông ta gọi chàng trai: “Tối nay ăn cơm gì chưa?”
Chàng trai vừa nghe hai chữ “ăn cơm”, (mặt bẽn lẽn) cười: “Dạ, chưa.” Anh chàng chờ mỗi tối ăn ké đồ ăn của chủ quán mà. Ai biểu chủ quán đẹp trai, lại tốt bụng chứ? Cho dù ăn bao nhiêu đồ, ông chủ quán cũng tính anh có 10 đồng thôi, lại không phải trả tiền mặt nữa, chỉ lấy của anh một món hàng, cho nên đêm nào anh cũng ăn đến no căng tròn cái bụng.
Ông chủ quán gật gù, gọi chàng trai sang: “Bây giờ còn sớm, em ăn mấy món này trước để lót dạ. Đợi đến lúc dọn hàng, anh nướng thêm mấy xiên cánh gà cho em.”
Có đồ ăn, chàng trai đương nhiên là cười thật tươi vui: “Ông chủ quán ơi, hôm nay anh thích món gì? Hôm qua em mới làm một đôi bông tai, còn có sợi dây chuyền nữa, em cũng thích và hài lòng lắm. Nếu như anh muốn tặng ai đó, em sẽ làm thêm cái lắc tay nữa…”
Ông chủ quán ngắt lời anh chàng: “Trên sạp của em, đúng là toàn bộ đều mười đồng hết hả?”
“Đương nhiên, ông chủ quen em bao lâu rồi? Món nào cũng mười đồng cả, chẳng gạt ai bao giờ.”
“Vậy được,” Ông chủ nói, một tay nắm lấy vai của chàng trai: “Vậy anh lấy em.”
“Ồ…Hả?” Chàng trai ngạc nhiên: “Lấy em làm gì?”
“Em nói lấy em làm gì? Đương nhiên là làm vợ anh cho ấm giường, làm bà chủ thu tiền quản sổ sách.”
“Hả? Không được, em không bán đâu.”
Mắt ông chủ nhắm lại: “Chẳng phải em nói, trên sạp của em, toàn bộ đều mười đồng cả sao? Vậy thì anh muốn hỏi em, chẳng phải chủ sạp cũng mười đồng là có thể mua được sao!” Nói xong, ông ta kéo chàng trai qua bên ông, mặc kệ cái miệng nhỏ nhắn của chàng trai dính đầy dầu mỡ, ông ta hôn thật sâu vào miệng chàng trai.
Vừa hôn xong, chàng trai sợ hãi như những con thú nhỏ bị hoảng sợ vậy, á một tiếng là nhảy khỏi lòng của ông chủ quán, đẩy ông ta ra chạy về sạp hàng của mình.
Ông chủ muốn đuổi theo, nhưng lúc này mới phát hiện nãy giờ hai người đang trở thành vai diễn chính của bộ phim, mỗi người xung quanh đang cắn hạt dưa đứng coi say sưa, có người còn hò hét: “Hôn thêm cái đi!”
Không còn cách nào khác, chủ quán đành kiềm chế sự nôn nóng trong lòng lại, cố chờ đến chợ đêm đóng cửa, mọi người về hết.
Nhưng sau khi dọn hàng xong, ông ta mới phát hiện chàng trai từ lâu đã không còn ở đó nữa, cái túi xách và cái bàn xếp nhỏ cũng biến mất cùng với chàng trai.
Trong lòng ông chủ đang buồn rầu, đang định móc điện thoại ra hỏi ông giám đốc kia, nên không nhìn thấy chàng trai đứng ở phía sau lưng mình, thậm chí anh chàng bạo gan ôm chầm lấy vai ông, khiến ông giật cả mình.
Chàng trai cúi đầu, mắc cỡ thẹn thùng đến nỗi sau gáy cũng đỏ cả.
“Ông chủ quán… Anh, anh, hôm đó anh ướp thịt, em quên mất phải thêm bao nhiêu hạt tiêu rồi. Hôm nay anh có thể làm lại cho em xem không?”
|
Chương 15
Những người đàn ông bên lò sưởi
Những ai chưa từng đến vùng Đông Bắc Trung Quốc thì không thể tưởng tượng ra được cảnh đẹp của tuyết rơi dưới trời âm 30 độ đâu.
Trên mảnh đất phì nhiêu đó đã nuôi dưỡng những chàng trai Đông Bắc, dũng cảm, nhiệt tình, hào phóng, dám yêu dám hận, nói một là một, thậm chí có người còn mang hơi hướng thổ phỉ.
Kỷ Đạt chính là một người Đông Bắc như vậy.
Anh sinh ra ở thành phố Trường Xuân, thủ phủ của tỉnh Cát Lâm, từ nhỏ đã ăn những hạt gạo trắng ngần của đồng bằng Bắc Bình, ăn mỡ thịt heo, uống rượu Dao Nam Xuân, mùa đông thấy tuyết ngập qua đùi.
Anh từ nhỏ đã khỏe khoắn, vui hùm lưng rộng, cặp mắt tinh như sói, ở trường hay gây hấn. Hôm nay đánh người này, ngày mai xử kẻ khác, không có thầy cô nào thích anh ta cả. Nhưng ngược lại, bọn trẻ lêu lỏng hư hỏng ở xung quanh trường lại tôn thờ anh ta làm đại ca, mỗi tháng phải cung phụng cho anh ta bao nhiêu tiền tiêu vặt.
Vì những chuyện đó mà cha anh ta đã không biết đánh đít bao nhiêu lần, nhưng Kỷ Đạt khỏe như trâu, sáng đánh xong, chiều xỏ quần vào đi chơi tiếp. Lâu dần, cha hắn cũng chẳng thèm quản nữa. Vừa bước qua tuổi 16, anh ta ấp ủ trong lòng Tết này phải kiếm cho bằng được mấy chục đồng để mừng tuổi. Nhân lúc trời còn chưa sáng, anh ta lẻn theo những người công nhân đi xuống miền nam mất tiêu.
Cha anh ta suýt chút nữa tức đến nhồi máu cơ tim. Trong nhà chỉ có mỗi thằng con trai nối dõi, cũng chỉ có thể chửi mắng mấy câu rồi thôi.
Mấy năm sau, một đêm giao thừa, Kỷ Đạt xuất hiện với bộ dạng tóc tai rối bời, đứng ngoài sân, cả người đều rách rưới bẩn thỉu, quần áo mỏng như tờ giấy, quần cũng rách tơi tả, đầu gối cũng sờn cả. Anh ta đứng run lập cập dưới trời âm 40 độ, lạnh đến nỗi môi cũng thâm tím cả.
Cha mẹ sợ đến nỗi vội vàng khiêng anh ta lên trên lò sưởi, quấn mền cho anh ta, mang nước nóng cho anh ta. Nhưng anh ta không nói một câu nào, chỉ ngồi thất thần trên lò sưởi.
Cha hắn nôn nóng, tát cho một bạt tai, xách cổ hắn lên hỏi có cu không, có cu thì trả lời mẹ đi.
Mẹ hắn xót con, mau mắn mang tới một bát cơm trắng, trên đó chất đầy thịt heo cải chua thơm lừng.
Nhìn thấy mỡ thịt heo trắng trong, cải chua muối vàng trước mặt, mũi anh ta ngửi thấy mùi thơm của gạo trắng, thức ăn ngon, lại nhìn thấy người mẹ đang âu yếm chăm sóc hắn cùng với người cha hai bên tóc đã bạc, anh ta òa khóc như một đứa trẻ.
Hắn nói, cha mẹ ơi, cả đời con cũng không rời khỏi Đông Bắc nữa.
Nói xong, anh ta cầm đũa lên, vừa khóc vừa lùa cơm vào miệng.
Từ đó về sau, anh làm đúng như những gì đã nói. Trừ phi có chuyện cấp thiết, nếu không anh ta không bao giờ đi khỏi vùng Đông Bắc, và cũng từ đó, anh ta không bao giờ khóc nữa.
Thực ra, Kỷ Đạt sống ở miền Nam cũng khấm khá. Nhưng đúng lúc anh ta tưởng rằng có thể vinh quy bái tổ, thì lại bị chính cô vợ bán đứng. Toàn bộ tài sản dành dụm được đều bị cô ta cuỗm đi mất, kể cả một bộ áo lành lặn cũng không để lại cho anh ta. Anh ta biết rằng, dưới trời lạnh dữ dội như vậy, nếu như ngủ thiếp đi ở ngoài trời thì chắc chắn không bao giờ dậy nữa, cho nên anh ta ba ngày ba đêm không ngủ. Bị người ta quăng xuống ga xe lửa, anh ta men theo đường ray xe lửa đi bộ về Trường Xuân.
Kể từ đó, Kỷ Đạt không nghĩ đến chuyện yêu đương gì nữa, dốc sức làm việc.
Anh ta nghe lời của cha, tu tâm dưỡng tính, xin vào trong một xưởng xe hơi nho nhỏ làm thợ sửa xe. Sau này anh mày mò được nhiều kỹ thuật, nên rất được chủ xưởng coi trọng.
Lại mấy năm trôi qua, chủ xưởng không làm nữa, anh ta thầu lại xưởng đó tự làm. Bởi là người coi trọng nghĩa khí, con người lại chân chất, trầm tính, nên nhân viên trong xưởng đều rất nể và tin anh ta. Dần dần, xưởng sửa xe của Kỷ Đạt càng làm càng phất, sau này còn thâu tóm luôn cả những xưởng nhỏ xung quanh, cuối cùng trở thành một ông chủ nhỏ tiếng vang một vùng.
Theo lẽ thường mà nói, cuộc sống của anh ta cũng rất êm ái, thoải mái, làm ông chủ nhỏ ở tuổi 35, với chiều cao 1 mét 80, vóc dáng cao to nên tạo được cảm giác an toàn, khuôn mặt cũng ưa nhìn, nam tính, lại có nhà có xe, có cơ ngơi, nhưng anh ta lại không hề có bạn gái.
Ba mẹ anh ta nôn nóng lo sốt vó, kiếm người làm mai không biết bao nhiêu lần, nhưng anh ta đều lấy cớ công việc bận rộn thoái thác hết.
Lý do rất đơn giản, đáp án rất rõ ràng: Phụ nữ lòng dạ độc ác hơn rắn rít, anh ta không bao giờ chạm đến phụ nữ nữa.
|
Kỷ Đạt mua rất nhiều nhà ở Trường Xuân, coi như là đầu tư bất động sản. Người bình thường mua nhiều nhà như vậy chắc chắn là sẽ nuôi bồ nhí, còn anh thì nhà nào nhà nấy đều trang trí rất đẹp, rồi để đó. Ngày thường rảnh rỗi, nhà này ở vài hôm, nhà kia ở vài hôm. Hơn nữa, trong tay anh cũng có nhiều chi nhánh công ty, hầu như kế bên chi nhánh nào cũng có căn hộ của anh ta.
Hôm nọ, anh ta lái xe từ trong khu Tĩnh Nguyệt ra, chạy thẳng ra khu Kỹ thuật cao để đàm phán thương thảo công trình. Hôm nay anh qua đó để ký hợp đồng. Đừng xem thường anh ta làm nghề sửa xe, nhưng anh tự mày mò ra được con đường thành công trong ngành xe hơi. Hãng xe Trường Xuân số 1 ở sát bên cạnh công ty họ, Kỷ Đạt cũng kiếm được nhiều bộn từ hãng xe này.
Chi tiết từ lâu đã thương thảo xong rồi, đến nơi anh lại cùng đối tác xem lại hợp đồng, thấy không vấn đề gì, bèn nhanh chóng ký tên.
Anh ta nghĩ đến hợp đồng này mà ký kết xong, có thể kiếm được bao nhiêu tiền, là cười sướng ron cả người.
Ký hợp đồng xong thường đi ăn uống một bữa. Đối tác cũng là người hào phóng, không từ chối, nên đôi bên tìm một quán ăn gần đó đánh chén. Thức ăn ở đó không mắc, mỗi món cũng rất nhiều, họ gọi thêm hai chai rượu đế, giao kèo trước ai không uống hết không được về.
Tửu lượng của Kỷ Đạt được luyện từ nhỏ, nhưng lớn lên thì kém đi nhiều, nhưng bụng bia của đối tác cũng không phải là để khơi khơi lòe thiên hạ. Hai người anh một ly tôi một ly, uống khá lâu, còn thức ăn trên bàn chỉ vơi đi một nửa.
Sau một chai rượu đế, mặt của Kỷ Đạt cũng nóng bừng lên, tuy là chưa đến mức say, nhưng uống nhiều như vậy mà còn lái xe thì quả thật tự tìm đến cái chết. Kỷ Đạt đứng trước quán, móc điện thoại ra xem, phát hiện lúc này cũng đã hơn mười giờ đêm rồi. Anh là một người biết quan tâm đến nhân viên. Nếu như giờ này anh muốn gọi điện thoại kêu người đến đón về, cũng không phải là không được, nhưng khuya rồi, anh cũng không muốn làm phiền người khác.
Đúng lúc anh đang suy nghĩ nên làm như thế nào, thì một chiếc taxi trở đến trước mặt.
Ủa? Chiếc taxi này đúng là tinh mắt thật.
Nghĩ vậy, Kỷ Đạt giơ tay định mở cửa xe.
Ai ngờ đúng lúc này, ở kế bên tai anh bỗng vang lên giọng ồ ồ của một thiếu niên: “Ê, ê, ê, anh làm gì vậy, đây là xe taxi của anh tôi gọi mà!” Người này vừa nói vừa kéo vai của Kỷ Đạt lại.
Kỷ Đạt vốn dĩ đã uống đến lâng lâng, bị người này kéo một cái, nên cả người bắt đầu loạng choạng suýt té, bao nhiêu bực tức bỗng chốc ập đến.
Nếu như ngày thường thì Kỷ Đạt cũng không nóng giận đến thế, nhưng hôm nay uống khá nhiều, cộng thêm cách nói chuyện bất lịch sự của người thiếu niên, nghe là đã thấy bực bội khó chịu rồi.
“Mẹ nó, thằng ranh con ở đâu ra vậy? Chiếc xe dừng trước mặt ông thì đó là xe đến đón ông!” Kỷ Đạt ưỡn cái bụng, nhíu mày, cũng không nhìn rõ khuôn mặt của thằng bé.
Thằng bé xem ra không giỏi ăn nói, bị Kỷ Đạt nói vài câu, trở nên ấp úng hẳn.
Đúng lúc này, một giọng nói khô khốc vang lên: “Trình, im ngay.” Nói xong, một người đàn ông cũng cao to và trạc tuổi Kỷ Đạt bước vội đến. Anh ta mặc cái áo jacket da, quần jeans, đầu đinh, đeo gọng kính vàng, xem ra có vẻ là người trí thức.
“Anh này, chiếc xe dừng trước mặt anh, thì là xe của anh. Tôi và em trai sẽ đón chiếc khác.” Người đàn ông vừa bước đến kéo thắng em tên là Trình đó lại, một thái độ cầu thị cho êm chuyện.
Nghe người đàn ông này nói xong, Kỷ Đạt đang dựa vào cửa xe, suy nghĩ một hồi, rồi nói: “Nghe giọng anh, không phải người bản xứ Trường Xuân đúng không?”
Người đàn ông đó cười, đáp: “Người Cáp Nhĩ Tân.” Cộng với cặp kính trên sóng mũi, anh ta cười trông rất trí thức.
“Đến Trường Xuân làm gì vậy?”
“Đi công tác, tiện thể đưa em trai tôi nhập học.”
Bây giờ đang nghỉ lễ Quốc khánh, ngày mai là các trường bắt đầu nhập học rồi.
“Học trường nào vậy?”
Thằng bé nhanh nhảu cướp lời: “Mặc kệ tôi, đâu phải chuyện của ông!”
Kỷ Đạt liếc nhìn hắn: “Tôi đang nói chuyện với anh trai cậu, cậu xen vào cái gì.”
Người đàn ông đó lại nói: “Thì ở cái ngôi trường trên đường Tiền Tiến.”
“À, trường này ngon.” Kỷ Đạt cúi đầu suy tư, bản thân Kỷ Đạt có căn hộ ở gần đó, buổi tối ngủ đó cũng được. “Được rồi, lên xe đi.”
“Hả?” Lần này đến lượt thằng bé không phản ứng kịp.
“Cô bé, đứng tần ngần đó làm gì, lên xe đi. Chúng ta cùng đường với nhau, đưa hai anh em về trường của cậu luôn.” Đêm khuya thế này không dễ đón xe, nếu muộn hơn nữa e rằng trường của thằng bé đóng cửa không cho vào nữa.
“Ông mới là cô bé!” Thằng bé nhảy dựng lên, tuy chàng thiếu niên này hơi ốm yếu, nhưng nhìn sao cũng không giống cô gái.
Ngược lại, người anh trai cậu ta điềm đạm hơn, đẩy cậu ta vào ngồi kế bác tài, sau đó nhét hành lý vào phía sau cốp xe, đi theo Kỷ Đạt ngồi ở hàng băng ghế sau.
Chàng thiếu niên ngồi phía trước, không hiểu sao anh trai mình lại phải ngồi chung xe với thằng lưu manh, nên tức tối phùng mang trợn má, quay mặt ra nhìn cảnh vật bên ngoài cửa kính xe mà không nói lời nào.
Người đàn ông đó với Kỷ Đạt cũng rất khỏe, chiều cao cỡ cỡ nhau, bụng cũng khá to, chen chúc nhau ở hàng ghế phía sau, đùi hay chạm vào nhau.
“Anh này, anh tên gì vậy?” Kỷ Đạt hỏi.
“Hồ Quốc Đông.”
“Ồ, tôi tên Kỷ Đạt.” Nói xong, Kỷ Đạt đưa cho anh này tấm danh thiếp, coi như làm quen xã giao.
Hồ Quốc Đông cũng nhanh chóng móc trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa vào tay của Kỷ Đạt.
Kỷ Đạt uống nhiều rồi nên có chút say xe, mắt nhắm mắt mở nhìn dòng chữ trên danh thiếp. “Anh là kỹ sư à? Không giống, không giống chút nào.”
Hồ Quốc Đông lại cười hỏi: “Vậy tôi giống gì?”
“Giống giáo sư.”
“Tôi thì thấy anh cũng không giống ông chủ.”
“Vậy tôi giống gì?”
“Giống lưu manh.”
Cả hai đồng thời cười ha hả.
Xe taxi vùng Đông Bắc không phải là lái nhanh quá, mà bay chậm quá.
Tóm lại, dưới tay lái của bác tài xế xuất thân từ những tay đua nghiệp dư, chẳng mấy chốc, chưa đầy nửa tiếng, ba người đã có mặt tại cổng bắc trường đại học của Hồ Quốc Trình đang theo học.
Hồ Quốc Đông kéo nhẹ chiếc vali, dẫn cậu em trai đi vào trường.
Đến cổng trường, Hồ Quốc Trình nhất quyết không cho anh trai vào trường. “Anh, tiễn em tới đây được rồi, anh về đi. Trường của em lớn lắm, anh đưa em về ký túc xá xong, em sợ anh không tìm được cổng ra đâu.”
Hồ Quốc Đông cười cười: “Thằng nhóc này đủ thứ lý do, có phải ở trong trường có cô bạn gái nào đang đợi sẵn phải không, không cho anh gặp hả?”
Hồ Quốc Trình gãi đầu: “Anh lại nói bậy nữa.”
Hồ Quốc Đông cũng biết được em trai đang nghĩ gì. Đông một mình từ Cáp Nhĩ Tân sang đây đi công tác, đêm hôm khuya khoắt lạ nước lạ cái, muốn tìm khách sạn cũng khó, nên em trai anh lo lắng cho anh mình, mới muốn anh về sớm.
Kỷ Đạt ngồi trên xe taxi đậu ở đằng xa, mở đôi mắt không còn nhìn rõ lắm, chỉ thấy hai anh em họ đang nói gì đó với nhau trước cổng trường.
Tài xế taxi hỏi Kỷ Đạt: “Anh, tiếp theo là đi đâu vậy?” Ông tài xế này sốt sắng hỏi để mau chóng chở xong hành khách này, còn tiếp tục đón tiếp khách khác nữa.
Kỷ Đạt miệng ngậm điếu thuốc, từ trong bộ đồ vest móc ví ra, tìm hồi lâu rút ra tờ giấy bạc mệnh giá cao nhất (tờ 100 đồng), từ phía sau đưa cho ông tài xế, nói: “Khỏi đi đâu hết, cứ ở đây đợi.”
Tài xế nhìn thấy tiền nên cười mãn nguyện, được thôi, đợi thì đợi.
Một hồi lâu, Hồ Quốc Đông cuối cùng cũng chịu thua người em, nên thỏa hiệp bằng cách đồng ý không cần đưa em trai vào tận ký túc xá. Đông đứng đó tiễn em trai bằng ánh mắt, dõi mắt nhìn theo người em cầm vali đi dưới ánh đèn đường, mãi cho đến khi bóng dáng người em mất hút mới thôi.
Đông đứng một hồi ở cổng trường, móc điếu thuốc trong túi ra, châm một điếu, rít vài hơi, sau đó mới quay lưng chuẩn bị bước đi chầm chậm.
Ai ngờ vừa chưa bước được bước nào thì nghe tiếng còi xe hơi ở cách đó không xa, Đông ngẩng đầu lên, thì thấy dưới ánh đèn đường có một chiếc xe taxi đang đậu. Sau khi bấm cửa kính xe xuống, nhìn vào xe, thì thấy Kỷ Đạt đang ngậm điếu thuốc, cười với anh ta.
“Anh này, có chỗ ngủ chưa, nếu chưa có chỗ thì lên xe đi.”
Hồ Quốc Đông đưa tay đẩy gọng kính lên: “Vậy thì đêm nay làm phiền anh rồi.”
Căn hộ của Kỷ Đạt cách trường đại học của Hồ Quốc Trình cũng gần thật, tài xế rẽ vào mấy con đường là đến. khu dân cư mới này cũng rất rộng lớn, cơ sở hạ tầng xung quanh cũng tương đối hoàn hảo, nhưng mà, đương nhiên, nửa đêm khuya khoắt thế này cũng không nhìn rõ nữa. Căn hộ Kỷ Đạt mua ở tầng trên cùng, ba phòng ngủ, hai phòng khách. Đối với địa vị của Kỷ Đạt mà nói, căn hộ này không xa xỉ cho lắm.
Kỷ Đạt mời Quốc Đông lên nhà, hai người kẻ đứng trước, người đứng sau trong chiếc thang máy nhỏ, chẳng mấy chốc là đến tầng trên cùng.
Vừa bước vào nhà, Kỷ Đạt cởi phăng chiếc cà vạt trên cổ, rồi chồm sang Hồ Quốc Đông. Hồ Quốc Đông bị anh ta đẩy mạnh, nên giật lùi vài bước, nhưng không đẩy Kỷ Đạt ra.
Hai người đứng ở cửa bắt đầu hôn nhau, hay là nói rõ hơn, chỉ có Kỷ Đạt từ nãy đến giờ vồ vập Quốc Đông, Quốc Đông đứng đó không phản ứng gì.
Kỷ Đạt hồ hởi phấn khích có một mình, không thấy đối phương hưởng ứng gì, nên vồ vập mấy phút sau, cảm thấy cụt hứng: “Em rốt cuộc có chơi không?” Kỷ Đạt lần đầu tiên thấy Quốc Đông là biết ngay là người cùng giới. Bình thường Kỷ Đạt không thích tình một đêm, nhưng mà không biết đêm nay trời xui đất khiến thế nào mà dẫn Quốc Đông về nhà.
Quốc Đông lúc này mới cười: “Không chơi, tôi có người yêu rồi.”
“Thì coi như tình một đêm, chúng ta vui vẻ sung sướng với nhau một lần. Dù gì đi nữa, chắc sau này chúng ta cũng không gặp lại nhau.”
“Anh nghĩ thoáng thiệt, tôi không giỡn với anh.” Nói xong, Hồ Quốc Đông đi vòng qua Kỷ Đạt, tiện tay vứt vali của mình lên bàn uống trà trong phòng khách.
Kỷ Đạt đi theo sau mừng rơn, ngồi xuống ghế sô-fa, uống nhiều rượu nên giờ bắt đầu xây xẩm, choáng váng.
“Vậy sao em để anh hôn chứ? Anh tưởng em cũng có tình cảm với anh.”
“Thì coi như trả tiền trọ đêm nay thôi.”
“Hả… Em nói em…” Kỷ Đạt đang định quăng cái remote qua bên đó: “Em không phải là người không có tiền, tìm một chỗ trọ không tốt hơn sao, sao phải theo tôi về?”
“Tôi sợ không theo anh về, anh sẽ nổi điên ngay trên xe taxi luôn rồi.”
Trong căn hộ của Kỷ Đạt có hai phòng tắm, một cái liền với phòng khách, một cái ngay trong phòng ngủ của anh.
Hồ Quốc Đông đương nhiên là dùng phòng tắm kề phòng khách. Đông cởi hết quần áo, một lúc sau, trên người lạnh cóng quấn khăn tắm chui ra, hỏi: “Ủa, ông chủ lớn, phòng tắm của nhà anh hỏng rồi à? Sao toàn nước lạnh vậy.”
Kỷ Đạt đi vào đó vặn thử, đúng là nước lạnh. “Thôi được rồi, em dùng phòng tắm của phòng anh đi.”
Hồ Quốc Đông cám ơn, rồi cứ để chân ướt đầy nước giẫm đi qua đó.
Kỷ Đạt ở phía sau gọi lại: “Ê, em cũng phải lau chân cho khô chứ, mẹ nó, sàn nhà bị ướt hết rồi kìa.”
Hồ Quốc Đông quay đầu lại nhìn anh ta: “Tí nữa tôi lau lại cho anh.” Sau đó chui vào phòng tắm trong phòng ngủ của Kỷ Đạt.
Trong phòng tắm của Kỷ Đạt có cái bồn tắm khá lớn, Quốc Đông vặn nước nóng, vừa cởi khăn tắm ra chuẩn bị leo vào bồn, thì Kỷ Đạt đẩy cửa vào. Kết quả là Kỷ Đạt ngắm trọn thân hình khỏa thân của Quốc Đông.
“Anh không có chuyện gì cả”, Kỷ Đạt cười nham nhở: “Anh chỉ muốn nói với em, sữa tắm tạo bọt và hoa hồng khô ở trong tủ.” Nói xong, Kỷ Đạt đóng cửa đi ra.
Quốc Đông giữ nguyên tư thế một chân trong bồn tắm, một chân đứng bên ngoài, tưởng tượng rất lâu cái bộ dạng to khỏe như gấu của Kỷ Đạt ngâm trong bồn tắm này sẽ ra sao.
|
Khi Quốc Đông tắm xong đi ra, còn tưởng sẽ gặp Kỷ Đạt ở phòng ngủ, kết quả là ngoài những quần áo anh vứt trên giường ra, không thấy anh ta đâu cả.
Quốc Đông vừa lau khô tóc vừa đi ra khỏi phòng ngủ, bất ngờ nhìn thấy Kỷ Đạt đang mặc đồ ngủ uống trà ngoài phòng khách.
“Sao vậy, anh uống chút trà cho tỉnh rượu, sao em ngạc nhiên vậy?”
Phải nói Kỷ Đạt là người biết thưởng thức những thú vui tao nhã này thật. Trước mặt anh ta là cả bộ trà đạo, một cái tách uống trà bé cỏn con, Kỷ Đạt cầm lấy tách trà cỏn con trông như đồ chơi, trông cũng hay hay.
Kỷ Đạt mới Quốc Đông ngồi xuống, hai người không nói với nhau câu nào, lặng lẽ uống hết tách trà này đến tách trà khác.
Hồ Quốc Đông không hiểu trà đạo, từ đó đến giờ anh uống trà cứ như trâu uống nước. Kỷ Đạt thấy cách uống của Đông uổng phí và phá vỡ hứng thú trà đạo của mình, bèn lấy một cái ly thủy tinh lớn pha riêng cho anh ta một ly trà.
“Trước đây từng đến Trường Xuân chưa?”
“Thường hay đến, công ty chúng tôi có chi nhánh bên này.”
“Ủa, sao trước đây chưa từng gặp em vậy?”
“Trên đời có biết bao nhiêu người, sao cứ nhất định phải gặp tôi chứ?”
Hai người đều yên lặng, Kỷ Đạt mở miệng tiếp: “Người yêu của em ở Cáp Nhĩ Tân là nam hay là nữ?”
“Từ khi tôi biết mình chỉ thích đàn ông, thì tôi đã không đi hại đời các cô gái nữa.”
“Haizz, anh bị các cô gái hại đời đây, cho nên bây giờ mới ra nông nỗi chỉ thích chơi với nam thôi.”
Hồ Quốc Đông không hỏi cô gái nào và làm sao hại đời anh.
Hai người lại rơi vào tĩnh lặng, nhưng lần này là Quốc Đông phá vỡ sự tĩnh lặng đó: “Tôi tưởng anh thích những người trẻ tuổi, tầm 18-19 tuổi cỡ đó, chứ ở độ tuổi của tôi, gương mặt của tôi… Haha.” Hồ Quốc Đông không xấu, với độ tuổi của anh mà nói, Đông chỉ hơi mập một chút, tuy không phải là thuộc dạng đẹp trung niên, nhưng ít ra cũng có chút khí chất. Tuổi tác, vóc dáng của Đông cũng hao hao Kỷ Đạt. Nếu như không nhìn thấy dục vọng trong mắt của Kỷ Đạt, Đông cũng không dám tin rằng Kỷ Đạt lại hứng thú với mình.
“Trước đây cũng thích loại tuổi đó, trước đây cũng từng tìm mấy cậu trạc tuổi em trai em. Sau này anh cảm thấy họ ồn ào quá, không khác gì các cô gái, đòi cái này, vòi vĩnh cái kia. Em nói họ vòi nhà cửa vòi xe cộ đi, nghe còn hợp lý, đằng này các chàng trai bây giờ còn vòi cả đồ trang điểm, quần áo thời trang nữa là sao?”
Hồ Quốc Đông cũng không bận tâm Kỷ Đạt lấy em trai mình làm ví dụ, nên cười ha hả: “Vậy lần sau tôi vòi thử đồ trang sức, quần áo thời trang được không?”
Kết quả làm ra vẻ cắn răng: “Được, anh lần sau sẽ mua cho em cái hiệu gì gì đó…à…Maybelline.” Anh ta nghĩ ngợi cả buổi trời mới nhớ ra cái tên Maybelline này. Những hiệu khác đều là tên phiên dịch ra kỳ lạ ngô nghê, nên Kỷ Đạt không sao nhớ được.
“Tôi chỉ đáng giá để sử dụng mỹ phẩm Maybelline thôi sao?”
“Anh mua thêm cho em một bộ mỹ phẩm Pond’s nữa.”
“…Anh thiệt là vui tính.”
“Anh vui tính thì bỏ quách cái thằng ở Cáp Nhĩ Tân đi, chơi với ai thì cũng như nhau thôi mà.” Kỷ Đạt từ đó đến giờ không hề biết hai chữ “sĩ diện” là gì. Anh ta làm ăn buôn bán, lúc nào cũng phải năm lần bảy lượt, hết lần này đến lần khác tìm gặp đối tác để bàn bạc, chào mời.
Tìm một người tâm đầu ý hợp, hợp nhãn của mình cũng vậy.
Mà hôm nay lần đầu tiên mới gặp Quốc Đông, trò chuyện với người này cũng chỉ không đầy một tiếng đồng hồ, cũng không biết tại sao nữa, trong lòng Kỷ Đạt lại cảm thấy người này sao mà tâm đầu ý hợp với mình đến thế.
Hồ Quốc Đông mắng yêu anh rằng: “Anh đúng là muốn làm kẻ thứ ba cướp người yêu người ta thật sao?”
“Có kẻ thứ ba nào giàu như anh không?”
“Tôi chẳng phải thấy rồi sao?”
* * *Sáng hôm sau, lúc Kỷ Đạt tỉnh dậy, đã rất trưa rồi. Hôm trước Kỷ Đạt uống khá nhiều rượu, hôm nay sau khi thức dậy cũng không thấy khó chịu gì. Anh ta ngáp dài một cái rồi đi tắm, sau đó khoác đại một bộ áo ngủ rồi đi ra khỏi phòng.
Trong nhà trống vắng, trên bàn uống trà ngoài phòng khách đã không còn nhìn thấy vali của Quốc Đông để trên đó nữa. Kỷ Đạt cũng không có phản ứng gì, cũng giống như hôm trước chưa từng gặp qua người này vậy, cũng không có ngồi uống trà trò chuyện cùng người này vậy.
Kỷ Đạt đi vào bếp kiếm đồ ăn sáng, bất ngờ phát hiện trên bàn ăn có một phần thức ăn sáng đã làm sẵn: Một tô mì gói bình thường, kèm theo một cái trứng chiên bình thường. Mì đã nở, trứng và nước mì cũng đã nguội, nhưng Kỷ Đạt chẳng thèm đi hâm nóng, cứ như vậy ăn hết cái tô mì gói lạnh tanh đó.
Sau khi ăn xong, anh mới phát hiện bên dưới tô mì có dằn một tấm giấy không lớn lắm. Trên đó có viết một dãy số điện thoại di động, vừa xem là biết ngay của Hồ Quốc Đông để lại. Chữ số của Quốc Đông viết rất đẹp, con số 9 anh ta viết còn móc lên cái móc nhỏ bên dưới nữa. Kỷ Đạt cảm giác trái tim mình cũng nhói nhói, hình như bị Quốc Đông móc lấy vậy.
Từ trong cặp táp, Kỷ Đạt lấy tấm danh thiếp mà Quốc Đông đưa cho anh từ đêm qua. Kỷ Đạt bất ngờ phát hiện số điện thoại mà Quốc Đông để lại cho anh lại không có trên danh thiếp.
… Đây là số điện thoại riêng sao? Hi hi
Kỷ Đạt xoa xoa cái đầu đinh, cười một cách vừa đắc ý vừa pha chút thẹn thùng kỳ lạ.
Không biết là ai đã từng nói, nói rằng sau khi bạn quen một người, sẽ luôn gặp người này ngoài đường.
Hôm đó, Kỷ Đạt mới than thở Hồ Quốc Đông đến Trường Xuân bao nhiêu lần, nhưng chẳng có lần nào gặp anh cả. Kết quả là mấy ngày nay, Kỷ Đạt liên tiếp gặp được Quốc Đông. Có khi là anh đang ăn cơm với khách hàng, thì gặp Quốc Đông đang dẫn em trai ăn cơm ở phòng kế bên. Có khi anh đang dẫn nhân viên đi gặp gỡ đối tác, kết quả là phát hiện đối tác gần đây đang làm ăn với công ty của Quốc Đông…
“Ủa, anh Đạt, anh đến đúng lúc lắm. Để tôi giới thiệu cho, đây là kỹ sư tôi cố mời được từ Cáp Nhĩ Tân xuống đây đấy. Anh ta họ Hồ.”
Kỷ Đạt liền giơ tay ra bắt tay: “Chào ông Hồ, hân hạnh được gặp.”
Hồ Quốc Đông cũng bắt tay theo: “Chào ông Đông, xin chào, xin chào.”
Hai người giả vờ chưa bao giờ gặp nhau vậy, móc danh thiếp trong túi ra trao đổi với nhau, vừa bắt tay vừa gật đầu chào, hành động cử chỉ y như hai người xa lạ mới lần đầu tiên gặp nhau vậy.
Công việc của Hồ Quốc Đông cùng bàn bạc xong xuôi, nên anh xin phép cao lui trước. Kỷ Đạt ngồi bàn bạc tiếp với đối tác vài tiếng đồng hồ nữa, để hoạch định một số chi tiết nhỏ, rồi mới ra về.
“Ê, khoan về, lần nào ông qua chỗ tôi mà không làm một chầu đâu.”
Kỷ Đạt liền xua tay: “Thôi, thôi, chốc nữa tôi còn có việc, phải đi ngay bây giờ.”
Kỷ Đạt nói xong bèn rời khỏi công ty của đối tác. Quả nhiên vừa bước được vài bước, liền thấy trong quán trà bên kia đường, Hồ Quốc Đông đang ngồi cúi đầu, không biết đang chơi cái gì.
Kỷ Đạt không nói không rằng đi qua bên đó ngó xem, thì ra người này đang chơi Ipad, trên đó từng dãy cây cối rậm rạp. Thì ra anh ta đang chơi trò diệt cương thi.
“Ê, ê, ê, sao không hứng mặt trời đi.” Kỷ Đạt nhìn thấy Hồ Quốc Đông một tay cầm Ipad, một tay cầm tách trà, không thấy anh ta hứng lấy mặt trời trong trò chơi, nên vội lên tiếng, và từ đằng sau thò tay lên màn hình hứng lấy từng mặt trời giúp.
Hồ Quốc Đông cũng không bị giọng của Kỷ Đạt làm giật mình, chỉ ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, rồi nói một cách ví von: “Cây cối đã trồng đủ rồi, cần gì hứng mặt trời nữa làm gì.”
Kỷ Đạt liền ngồi xuống kế bên Quốc Đông, một tay nắm lấy bàn tay của Quốc Đông đang cầm Ipad, một tay rê trên màn hình: “Ai nói là không có tác dụng, bây giờ hứng lấy, biết đâu sau này dùng đến.”
Chơi xong một ván game, Kỷ Đạt mới anh ta: “Ông Hồ, gặp được nhau là có duyên, đi nào, chúng ta đi ăn cơm với nhau.”
Hồ Quốc Đông nghĩ, Kỷ Đạt bây giờ đang hứng mặt trời chắc.
Kỷ Đạt mời khách ăn cơm cũng chia đẳng cấp, cho dù những người khách khác được xếp vào hạng nào, nhưng mà mời Quốc Đông, thì Kỷ Đạt luôn muốn mời anh ta đến nhà hàng 5 sao Shanglari.
Nhìn thấy Kỷ Đạt cho xe dừng ngay trước mấy nhân viên tiếp tân đang đứng chào khách, đột nhiên Quốc Đông mở miệng hỏi: “Đây là Shanglari à?”
“Ờ, đúng rồi.”
“Anh mời tôi đến đây ăn à?”
“Sao vậy? Còn không đủ sang trọng à?” Kỷ Đạt ngạc nhiên, ở đây được xem là nơi sang trọng nhất nhì của thành phố Trường Xuân này rồi, sao mà nghe giọng điệu của Quốc Đông coi bộ có gì không ổn. “Anh hay mời khách ăn cơm ở đây, khung cảnh ở đây cũng sang trọng lắm đó.”
Hồ Quốc Đông quay sang nhìn anh ta: “Thế là trong mắt anh, tôi là một khách hàng?”
“Không, không, không” Kỷ Đạt rốt cuộc cũng chợt ngẫm ra, liền lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại đạp ga cho xe chạy ra ngoài.
Hai nhân viên đứng mở cửa của nhà hàng Shanglari đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng nghĩ không hiểu chuyện gì xảy ra, cửa đã mở rồi sao còn chạy đi mất?
|