Gái Ế Khiêu Chiến Tổng Giám Đốc Ác Ma
|
|
Chương 20: Anh là tên khốn kiếp Sau khi tan sở, Tạ Thiên Ngưng cùng Đinh Tiểu Nhiên rủ nhau cùng đi ăn cơm, bước vào quán ăn liền ngồi xuống đối diện với nhau.
Đinh Tiểu Nhiên biết được mọi chuyện, vô cùng tức giận, không chịu nổi đập bàn mắng to: "Cứ tưởng cái tên Ôn Thiếu Hoa khốn kiếp kia là người đáng tin, thật không ngờ, hắn cho rằng chính mình tốt đẹp lắm sao?"
Do tiếng chửi khá to, mọi người chung quanh lập tức quay đầu lại, điều này làm cho Tạ Thiên Ngưng cảm thấy rất lúng túng, vì vậy nhỏ giọng nhắc nhở: "Tiểu Nhiên đừng có chửi lớn tiếng như vậy, mất mặt quá đi."
"Do mình quá bức xúc! Cậu đối xử với Ôn Thiếu Hoa tốt như vậy, mười năm nay bất cứ chuyện gì cũng đều lo nghĩ cho hắn, thế mà hắn lại dám làm thế với cậu, đúng là đồ không có lương tâm. Mình còn định chuẩn bị làm phù dâu cho cậu nữa, nhưng e rằng cậu phải làm phù dâu cho mình trước rồi."
"Thôi đi, mình đã quyết định sẽ không nghĩ đến chuyện này nữa, bởi vì tình yêu không thể cưỡng ép, hai người không yêu nhau mà ép buộc đến với nhau, cả đời cũng sẽ không được hạnh phúc. Cậu ăn trước đi, mình đi rửa tay một chút."
"Có cần mình đi cùng cậu không? Vết thương trên đầu gối của cậu vẫn còn chưa lành, đi đứng cũng không tiện lắm?"
"Không có gì đâu, đi chậm một chút là được." Tạ Thiên Ngưng xua tay cự tuyệt, đứng lên rồi bước đi chầm chậm đến phòng rửa tay.
Bởi vì trên đầu gối có vết thương, nên đi hơi bất tiện, cho nên lúc đi hơi bị cà nhắc, vì tránh bị té ngã làm cho cô chỉ dám đi chậm một chút, không dám bước đi quá nhanh.
Đến trước cửa phòng toilet, nước trên sàn nhà vẫn còn chưa khô, đường hơi trợt, khi đi đến cửa liền không cẩn thận bị trượt chân ngã.
"A ——"
Cả người nặng nề ngã trên mặt đất, bàn tay đụng mạnh vào đầu gối, vô cùng đau đớn khiến cô xém bật khóc, cái mông bị đụng mạnh đau hơn khiến cô ngồi bệch xuống đất, không thể đứng thẳng lên được.
"Đúng là xui xẻo."
Gần đây cô luôn gặp vận xui, toàn đụng thứ gì đâu không.
Cùng lúc đó, Phong Khải Trạch từ phòng toilet nam đi ra, đúng lúc thấy Tạ Thiên Ngưng trượt chân té xuống, vẻ mặt anh chẳng lộ ra chút biểu cảm nào, sau đó lạnh lùng bước ngang qua cô.
Tạ Thiên Ngưng cũng nhìn về phía anh, nghĩ rằng anh sẽ tốt bụng tới đỡ cô lên, nhưng nhớ lại chuyện hôm qua xảy ra, liền dẹp tan cái suy nghĩ đó, tiếp tục ngồi dưới đất, xoa xoa đầu gối để giảm đau, sau đó nghĩ rằng sẽ có người đi đường nào đó tốt bụng tới đỡ cô lên, hoặc tự bản thân cô đứng lên.
Phong Khải Trạch đi về phía trước vài bước, không nghe thấy bất cứ tiếng động nào ở đằng sau, trong lòng cảm thấy có chút không ổn, vì thế liền xoay người lại, giễu cợt hỏi: "Sao hôm nay cô không nhờ tôi giúp cô vậy?"
"Sự lo lắng trong lòng anh chứa quá nhiều đồ dơ bẩn, tôi không hề thấy lạ lẫm gì về nó." Cô cũng giễu cợt trả lời một câu, vẫn ngồi ở trên đất như cũ.
Không phải cô muốn ngồi mãi dưới đất, mà là đầu gối quá đau nên tạm thời không thể đứng dậy nổi.
"Vậy cô cứ tiếp tục ngồi ở đó đi." Anh vẫn lạnh lùng vô cảm như trước, nói xong liền xoay người rời đi.
Gần đây anh luôn gặp cô gái này, hi vọng sẽ không có lần sau.
"Đồ đàn ông thối, anh là đồ khốn kiếp." Tạ Thiên Ngưng thật sự rất giận, vì vậy liền tháo giày dưới chân ra ném về phía trước, không ngờ ném trúng vào lưng của anh.
Phong Khải Trạch bị ném trúng vào sau lưng, phát cáu lên liền dừng bước, rồi xoay người lại cảnh cáo: "Cô kia, khôn hồn chớ chọc giận tôi, bằng không cuộc sống sau này của cô sẽ đầy ắt bóng tối đó."
Chuyện lúc trước anh không muốn so đo với cô, không nghĩ tới cô lại dám trêu chọc anh.
Từ trước đến giờ anh không dễ dàng bỏ qua cho người nào dám chọc anh, mà mỗi lần gặp mặt thì cô gái này đều chọc tức anh, nhưng mọi chuyện xảy ra đều là ngoài ý muốn cho nên anh mới không có so đo với cô.
Nhưng điều này cũng không có nghĩa anh sẽ dễ dàng bỏ qua hết.
|
Chương 21: Nhìn cô rất quen Tạ Thiên Ngưng không thèm để ý những lời cảnh cáo này, khiêu khích nói: " Có giỏi thì anh cứ làm đi!"
Bất quá nhìn dáng vẻ của anh cũng chỉ là người bình thường, chảnh cái quái gì?
"Hôm nay tôi có không rảnh để lãng phí thời gian với cô, giờ tôi phải ra sân bay, lần sau gặp lại nhất định sẽ không bỏ qua cho cô." Phong Khải Trạch không muốn lãng phí thời gian với cô, nói xong liền xoay người đi.
Anh còn có chuyện quan trọng hơn cần làm, càng không muốn lãng phí thời gian với cô thêm nữa.
"Chết mà còn sĩ diện (*), người như anh vậy tôi gặp nhiều rồi, cắt." Cô nhỏ giọng chế giễu anh, dùng tay nâng chân của mình lên, cố gắng đứng lên.
(phồng má giả làm người mập)
Nhưng do chân của cô rất quá, không thể nào đứng dậy nổi.
Mỗi lần gặp người đàn ông này cô đều rất xui xẻo, có phải anh chính là người đem vận xui truyền đến cho cô hay không?
Đinh Tiểu Nhiên phát giác Tạ Thiên Ngưng bỏ đi đã lâu nhưng vẫn chưa trở về, hơi chút bất an vì vậy liền đi đến phòng rửa tay xem qua một chút, vừa đến chỗ quẹo liền nhìn thấy cô đang ngồi dưới đất, liền chạy tới hô to.
"Thiên Ngưng, cậu bị làm sao vậy?"
Thiên Ngưng?
Nghe hai chữ này, Phong Khải Trạch kinh ngạc liền dừng bước, xoay người lại, thình lình đôi mắt của anh dán chặt vào cô gái đang ngồi dưới đất.
Thiên Ngưng, cô ta cũng có tên là Thiên Ngưng sao?
Có phải cô ấy chính là người mà anh đang tìm hay không?
"Thiên Ngưng, sao cậu lại ngồi trên đất vậy hả ?" Đinh Tiểu Nhiên chỉ lướt qua Phong Khải Trạch, chạy đến đỡ Tạ Thiên Ngưng đang ngồi dưới đất đứng lên.
"Không cẩn thận nên bị trượt chân thôi."
"Để mình xem, cậu có bị thương ở đâu không."
"Không có gì đâu, cậu giúp mình nhặt giầy lại sau đó đỡ mình trở về bàn đi."
"Bị vậy mà nói không sao, đầu gối của cậu chảy máu rồi, để mình đưa cậu đến bệnh viện kiểm tra một chút, đầu gối đã bị thương như thế này thì không thể đùa được đâu, ngộ nhỡ nó để lại di chứng thì sau này không tốt đâu." Đinh Tiểu Nhiên đi tới nhặt giầy cô lại, sau đó đưa cho cô xỏ vào chân.
"Không sao đâu, trong túi của mình có thuốc, tùy tiện băng bó một chút là được rồi. Chiều nay còn rất nhiều việc phải làm, mau về thôi." Tạ Thiên Ngưng kiên quyết không đi đến bệnh viện kiểm tra, đi khập khiễng về phía trước.
Đinh Tiểu Nhiên không thể lay chuyển được cô, đành phải chấp nhận nghe theo cô: "Được rồi, đi, giờ chúng ta đi về, mình sẽ bôi thuốc giúp cậu."
"Uh."
Phong Khải Trạch vẫn còn đứng đó, nhìn hai cô gái từ từ đi tới đây, không dám nhúc nhích vẫn cứ im lặng, hoàn toàn không biết mình đang chắn lối đi.
Đinh Tiểu Nhiên không vui, tức giận nói: "Tiên sinh, phiền anh tránh qua một chút."
Đối phương không có phản ứng, liền lặp lại lần nữa: "Tiên sinh, anh đang cản đường đi đó, xin hãy tránh qua một bên."
Vẫn là không có phản ứng.
Phong Khải Trạch không nghe thấy Đinh Tiểu Nhiên nói gì, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tạ Thiên Ngưng.
Trước đây gặp cô rất nhiều lần, anh cũng không có quan sát cô cẩn thận, bây giờ nhìn lại đột nhiên cảm thấy gương mặt của cô rất quen thuộc.
Thật sự là cô sao?
Tạ Thiên Ngưng phát hiện người kia cứ chăm chú nhìn mình, nhất là một người mà cô ghét, trong lòng cực kỳ khó chịu vì vậy liền rống to hỏi: "Đồ đàn ông thối, nhìn cái gì mà nhìn, còn chưa chịu tránh ra sao."
Từ trước đến nay mỗi khi nói chuyện cô không bao giờ gắt gỏng với ai, cũng không bao giờ nói khó nghe như vậy, chỉ cần cô gặp tên đàn ông khiến cho cô giận đến ói máu, lửa giận tận trong xương tủy cô đều bộc phát ra ngoài.
Đinh Tiểu Nhiên thấy cô quát lên như thế, quăng tới một ánh mắt kinh ngạc nhìn cô: "Chà, Tạ Thiên Ngưng, mình biết cậu lâu như vậy, đây là lần đầu tiên mình thấy cậu nổi nóng đó nha."
"Mỗi người mỗi khác. Tiểu Nhiên, chúng ta đi qua bên kia, đừng để ý đến hắn, hình như hắn là người bị bệnh thần kinh."
"A."
Đinh Tiểu Nhiên cũng có cảm giác như vậy, cho nên không có nói thêm nữa, đỡ cô đi qua bên cạnh.
Phong Khải Trạch vẫn như cũ cứ đứng bất động, cho đến bây giờ mà anh vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
Tạ Thiên Ngưng.
Cô cũng họ Tạ, chẳng lẽ cô thật sự là quả táo hung dữ của anh sao?
Anh cần phải mau chóng tìm hiểu tất cả mọi chuyện của cô càng sớm càng tốt.
|
Chương 22: Tài liệu điều tra Phong Khải Trạch đứng im nhìn Tạ Thiên Ngưng bỏ đi, ngọn núi băng trong lòng như tan chảy, tình cảm mà anh luôn luôn đóng băng sâu trong đáy lòng đang bắt đầu bừng cháy dữ dội.
Anh đã tìm được quả táo của mình rồi.
Lúc này, một nhân viên phục vụ vừa lúc đang đi tới.
Phong Khải Trạch gọi anh lại, chỉ muốn hỏi thăm: “Anh phục vụ, hai cô gái vừa đi ra, anh có biết các cô ấy là ai không?”
“À, ngài muốn nói đến cô Tạ với cô Đinh à, hai người họ là khách quen ở đây, cũng chính là nhân viên ở công ty bách hóa trước mặt.” Nhân viên phục vụ lễ phép trả lời, sau đó tiếp tục làm công việc của mình.
Tại công ty bách hóa Thiên Bách.
Sau khi Tạ Thiên Ngưng trở về làm việc, liền xử lý qua loa vết thương trên đầu gối, rồi bắt đầu làm tiếp công việc của mình, chỉ có mấy ngày mà công việc đã chồng chất lên, làm cho cô bận việc đến tối mày tối mặt.
Thiên Ngưng, hôm qua tôi để phần kế hoạch dự toán này ở trên bàn của cô, làm phiền cô xử lý nhanh lên, chút nữa tôi cần dùng đến.”
“Dạ.”
“Thiên Ngưng, đây là tài liệu cho cuộc họp ngày mai, làm phiền cô sửa sang lại dùm.”
“Dạ.”
Công việc hiện tại còn chưa giải quyết xong, mà công việc lại không ngừng tăng lên, thật sự bận đến chết mất.
Toàn bộ người trong văn phòng đều làm việc rất nghiêm túc.
Bỗng nhiên có người vội vàng chạy đến, kinh hoảng nói: “Không xong, không xong rồi, xảy ra chuyện lớn rồi đó.”
Đây là người nhiều chuyện nhất trong công ty, luôn thích nghe ngóng tin tức của người khác, Lâm Linh, những tin của cô luôn luôn chính xác, cho nên nghe cô nói ‘không xong’, tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cô, nghi ngờ hỏi: “Chuyện gì mà lớn vậy hả?”
“Theo nguồn tin của cấp trên báo lại, vào mười phút trước, người điều hành tập đoàn Phong Thị đến xem tư liệu riêng của tất cả nhân viên công ty chúng ta đó.”
Nghe nguồn tin như vậy làm cho tất cả mọi người lập tức bỏ hết mọi chuyện, cuống cuồng chạy đến hỏi cho rõ ràng.
“Tại sao Phong Thị đế quốc lại muốn xem tư liệu riêng của nhân viên công ty chúng ta chứ?”
“Chuyện này cũng rất dễ hiểu, nghe nói có người đắc tội với nhân viên cấp cao của tập đoàn Phong Thị, vì vậy họ dùng phương thức này để tìm ra người đó, sau đó ra tay trả thù.”
“Á, bây giờ mà còn có người dám đắc tội với người của tập đoàn Phong Thị chứ, ngoại trừ kẻ đó không muốn sống.”
“Dù sao tôi cũng không phải người đắc tội với tập đoàn Phong Thị.”
“Tôi cũng không có làm, gần đây tôi chẳng dám đắc tội với người nào cả.”
Mọi người lập tức thanh minh cho chính mình, dù sao trong lòng cũng vẫn sợ, sợ mình chính là người mà tập đoàn Phong Thị đang tìm.
Đắc tội với tập đoàn Phong Thị, đồng nghĩa cả đời phải sống trong bóng tối.
Căn bản Tạ Thiên Ngưng không để ý đến những chuyện tầm phào này, chỉ chuyên tâm làm công việc của mình. Cái gì tập đoàn Phong Thị, mọi chuyện với cô không có chút quan hệ nào, cho đến bây giờ cô vẫn chưa hề đắc tội với nhân vật lớn nào, vừa thấy những nhân vật lớn liền lập tức quay đầu chạy đi thật xa, cho nên chuyện này nhất định với cô không có quan hệ.
“Thiên Ngưng, cậu nói thử xem, người mà tập đoàn Phong Thị muốn tìm là ai?” Đinh Tiểu Nhiên không nhịn được, liền hỏi.
Cô cũng không phải người gây tội, đương nhiên không phải đến tìm cô rồi.
“Chỉ có quỷ mới biết, dù sao không phải mình là được rồi.” Biểu hiện của Tạ Thiên Ngưng như chẳng có gì để cô lo lắng, chỉ trả lời bằng một câu rồi tiếp tục làm việc.
“Dĩ nhiên không phải là cậu rồi, từ trước đến giờ cậu là người rất khiêm tốn, đừng nói đắc tội nhân vật lớn, ngay cả đi gặp mặt họ cậu cũng không thích. Ở trong thế giới của cậu chỉ có một mình Ôn Thiếu Hoa, cậu ___ ” Đinh Tiểu Nhiên đang nói phân nửa, chợt dừng lại, liền nói xin lỗi: “Thiên Ngưng, thật xin lỗi, mình không nên nhắc lại chuyện này với cậu.”
“Không sao, mình đã nghĩ thông suốt hết rồi, mình sẽ không đày đọa bản thân về chuyện đó nữa đâu. Được rồi cậu đừng nhiều chuyện nữa, có thời gian thì tới giúp mình làm chút chuyện đi, cả đống việc này mình vẫn chưa làm xong đó!”
“Được được được, mình sẽ đến giúp cậu ngay đây.”
Trong phòng làm việc, những người còn lại vẫn bàn tán chuyện rất sôi nổi, chỉ có hai người ở trong góc vẫn đang bận bịu công việc đến long trời lở đất.
Ai cũng không đoán ra, rốt cuộc người mà tập đoàn Phong Thị đang tìm là ai.
|
Chương 23: Cô là quả táo Ngày 20 tháng 05 năm XXXX
Hôm nay, trong giờ thể dục, con khỉ nhỏ đột nhiên bị ngất, thầy giáo bế cậu ta vào phòng cấp cứu, tôi lặng lẽ đi theo sau họ. Khi ở ngoài cửa tôi nghe bác sĩ nói con khỉ nhỏ bị thiếu dinh dưỡng, lại không nghỉ ngơi tốt nên mới bị ngất.
Ngày 21 tháng 05 năm XXXX
Hôm nay tôi cố ý lấy hai chai sữa tươi trong tủ lạnh, một chai cho mình một chai còn lại tôi lén nhét vào trong cặp táp của con khỉ nhỏ. Lúc tan học, tôi nhìn thấy con khỉ nhỏ uống một hớp hết sạch chai sữa, tôi rất vui, như vậy thì con khỉ nhỏ sẽ không bị ngất xỉu nữa.
Phong Khải Trạch lại lấy ra quyển nhật kí yêu quý của mình, tiện tay lật ra xem một chút, sau đó cẩn thận đóng lại, cầm đống tư liệu điều tra vừa đem đến, xem đi xem lại mấy lần, trên mặt dần hiện ra nụ cười vui sướng.
Thì ra cái cô mấy ngày nay không hẹn mà gặp kia, lại chính là Quả táo anh muốn tìm.
Duyên phận thật kì diệu, mấy năm trước anh đã cố gắng đi tìm kiếm cô nhưng vẫn chưa tìm được, sau đó anh sang Anh quốc để học chuyên tu. Lần này trở về nước, anh vẫn cứ tiếp tục đi tìm cô. Đến hôm nay, anh định bay đi về nơi lúc trước họ đã quen biết nhau, không ngờ lại gặp cô ở đây.
Anh vươn cánh tay ra, chạm vào tấm hình trong hồ sơ, trong lòng anh tự hỏi: “Quả táo hung dữ, con khỉ nhỏ đã trở về, em có còn nhớ anh không?”
Khi còn bé anh quá gầy nên mới có biệt danh là con khỉ nhỏ, còn cô thì quá hung dữ cùng gương mặt tròn trịa, nên anh đặt cho cô biệt danh là Quả táo hung dữ.
Ngày đầu tiên hai người gặp nhau đã biết, cả hai như nước với lửa, vừa thấy mặt đã cãi nhau, thậm chí còn đánh nhau.
Khi đó, anh cho rằng cô rất ghét anh, cô cũng giống như những bạn học khác, khinh thường anh là đứa bé không có ba.
Nhưng anh lại không biết rằng, thật ra cô luôn luôn bảo vệ anh, quan tâm anh. Đám bạn học dám bắt nạt anh, cô sẽ đi tìm gặp họ để cảnh cáo, thậm chí còn đánh nhau, cho dù bản thân có bị thương thì cô cũng không hề hối hận.
Từ ngày đó, anh rất ít bị bắt nạt, ngoại trừ mỗi ngày đều phải gây gổ với cô, những chuyện khác đều không còn xảy ra nữa.
Cũng chính vì vậy, anh cứ cho rằng trong đám bạn học cũng chỉ có cô là người hay bắt nạt anh, nên anh rất ghét cô.
Nhưng quyển nhật kí này đã làm thay đổi hoàn toàn suy nghĩ của anh.
Trong khoảng thời gian còn nhỏ, nếu như anh không gặp được cô, e rằng anh sẽ không chịu đựng nổi khi bị đám bạn học bắt nạt, thậm chí cả việc anh thiếu dinh dưỡng.
Trong 3 năm, thỉnh thoảng cô còn để thức ăn vào trong cặp của anh, còn trao đổi bữa trưa với anh, bởi vậy anh mới khỏe mạnh vượt qua khoảng thời gian khổ sở đó.
“Quả táo hung dữ, bây giờ hãy để cho con khỉ nhỏ bảo vệ em, có được hay không”?
Phong Khải Trạch vẫn nhìn chằm chằm vào sắp tài liệu nhân sự trong tay, nhớ tới mấy ngày trước Tạ Thiên Ngưng bị thất tình, còn uống rượu giải sầu, anh liền cau mày lại không vui.
Anh vừa trở về cô liền bị thất tình, ý trời muốn nói rằng cô chính là của anh.
Bắt đầu từ bây giờ, quả táo hung dữ là của anh.
Cái tên Ôn Thiếu Hoa kia là ai?
Phong Khải Trạch càng nghĩ càng tức giận, trong lòng khó chịu liền móc điện thoại ra gọi, điện thoại vừa kết nối lập tức ra lệnh: “Đường Phi, trong vòng 2 tiếng, anh gửi tài liệu của một người đàn ông tên Ôn Thiếu Hoa vào hộp thư ngay cho tôi”.
Đường phi nhận điện thoại, kinh ngạc đến không giải thích được.
Trước là muốn điều tra tài liệu nhân sự công ty Bách Hóa, giờ lại muốn điều tra thêm một người tên Ôn Thiếu Hoa, thật không biết Đại thiếu gia muốn làm cái gì?
|
Chương 24: Tự làm tự chịu Tạ Thiên Ngưng bận rộn cả một ngày từ sáng đến tối, mới vừa làm xong hết công việc thì đám bạn đồng nghiệp đã tan ca hết rồi, người bạn tốt Đinh Tiểu Nhiên cũng đã đi hẹn hò cùng bạn trai, chỉ còn lại mình cô hăng say chiến đấu cùng công việc.
Tám giờ tối, cô kéo lê thân xác mệt mỏi cùng cái chân khập khiễng, bước ra khỏi cổng công ty, ngẩng đầu lên nhìn ánh đèn trên con đường lớn, trong bóng đêm tỏa ra chút ánh sáng này lại khiến cho người ta cảm thấy thê lương.
Có lẽ do trong lòng cô cảm thấy cảm thấy lạnh lẽo, nên khi nhìn vào làm cho cô thấy rất buồn bã.
Vừa lúc có đôi tình nhân đi ngang qua trước mặt cô, khiến cho cô phải để ý đến.
“Về sau không được tan ca quá trễ, có biết không? Hiện giờ tình hình trị an không tốt, bản thân con gái đi về quá trễ sẽ làm cho cả nhà rất lo lắng”. Chàng trai quan tâm nhắc nhở cô gái.
“Có anh đưa em về, em chẳng sợ gì nữa”. Cô gái kéo tay bạn trai, nụ cười trên mặt tràn đầy hạnh phúc.
Tạ Thiên Ngưng nhìn thấy mọi chuyện, chợt nhớ đến Ôn Thiếu Hoa làm cho trái tim cô càng thêm lạnh lẽo.
Cô thường xuyên tan ca rất muộn, nhưng Ôn Thiếu Hoa lại chưa từng đến đón cô về, có thể thấy anh ta tuyệt đối không chút lo lắng cô về trễ sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm.
Thực ra cô nên sớm nhìn ra tâm ý của anh, thái độ của anh đối với cô rất lạnh nhạt, cho tới bây giờ chưa từng tặng cho cô bất kì món quà gì, thậm chí một câu quan tâm cũng không có.
Bản thân anh là vị hôn phu, nhưng anh lại chưa từng quan tâm tới vị hôn thê là cô, vậy mà cô cứ ngu ngốc ở bên cạnh anh ta suốt mười năm, bỏ ra bao nhiêu tình cảm chỉ đổi lấy sự chán ghét của anh ta.
Thật khờ.
Tạ Thiên Ngưng vừa nghĩ tới những chuyện này, trái tim cô vỡ vụn thành từng mảnh, đau đến không chịu nổi, khóe mắt cay rát đến mức không chịu nổi liền rơi nước mắt.
Nước mắt nóng bỏng rơi trên khuôn mặt cô, nhắc nhở cô không nên bi thương nữa.
Lấy tay lau đi nước mắt, cố nặn ra một nụ cười, cô hít một hơi thật sâu, sau đó đi về phía trước vẫy tay bắt taxi, bất ngờ một chiếc xe đỗ xịch xuống trước mặt làm cho cô giật mình.
Chuyện gì xảy ra thế?
Phong Khải Trạch cố ý dừng xe trước mặt Tạ Thiên Ngưng, sau đó quay kính xe xuống, nở nụ cười như ánh mặt trời với cô: “Lên xe đi, tôi đưa em về”.
Tạ Thiên Ngưng nổi trận lôi đình khi nhìn thấy rõ người trên xe kia là ai, cô đang muốn chửi, không ngờ nghe được lời nói ngọt ngào kia, lập tức trợn tròn mắt.
Trong đầu cô liền nghĩ, anh ta bị tâm thần sao?
Theo như lời anh nói, anh không tốt bụng đến độ muốn đưa cô về, dám chắc bên trong có âm mưu gì đây.
“Đồ tâm thần, anh lại muốn làm gì”?
Nghe cô gọi anh là “Đồ tâm thần”, khuôn mặt đang tươi cười của anh lập tức trầm xuống, tình cảm cũng nặng trĩu theo.
Mấy lần trước gặp nhau, giữa bọn họ xảy ra rất nhiều chuyện không vui, thái độ lúc trước của anh đối với cô gái này đích thực rất tệ, cô có phản ứng như vậy cũng thật sự rất bình thường.
Tự làm tự chịu.
“Đột nhiên lương tâm tôi bộc phát, nghĩ đến chuyện em bị thương cũng có chút liên quan tới tôi, cho nên tôi mới muốn đưa em trở về nhà, lên xe đi”.
“Lương tâm anh trỗi dậy không hề liên quan gì đến tôi, không hẹn ngày gặp, hừ”. Tạ Thiên Ngưng le lưỡi, làm thành cái mặt quỷ với Phong Khải Trạch, sau đó vẫy một chiếc taxi.
Phong Khải Trạch đành lắc đầu, không thể làm gì khác hơn là lái xe đuổi theo.
Nếu sớm biết cô chính là quả táo mà anh đang tìm kiếm, thì lần đầu gặp mặt anh sẽ đối xử tốt với cô, sẽ không để xảy ra nông nỗi này.
Nhìn cô le lưỡi nhát ma, giống như lúc còn bé trông cô thật sự rất đáng yêu.
|