Thiếu Gia Nhà Giàu Nuôi Vợ
|
|
Chương 8.2
Ngụy Như Oánh sau khi kết hôn vẫn độc tài như trước, gả cho một tên đàn ông chướng mắt có điều kiện, cả ngày oán giận. Giờ phút này thấy bên cạnh người đàn ông mình ngưỡng mộ nhất lại là một con quỷ đáng ghét, trong lòng cũng rất không thoải mái.
“Em……” Lục Hân Á muốn cầu cứu Phó Thực Ân, lại lo lắng bọn họ thật sự có việc muốn nói.
Quên đi, dù sao đi theo chị họ ra ngoài bị ghét bỏ, ở trong này cùng các cậu cũng bị ghét bỏ, không có gì khác nhau cả. Hơn nữa cô chậm chạp ngốc nghếch, đến mãi tận bay giờ mới biết được hai người chị họ vì sao từ nhỏ đến lớn vừa gặp chuyện của Phó Thực Ân liền nhằm hết vào cô.
Còn về sóng ngầm mãnh liệt giữa cô và chị họ, cô cũng không thể trốn mãi được, dù sao nhà họ Ngụy còn đang phục vụ Phó thị, tương lai mọi người còn rất nhiều lần gặp nhau, vẫn là đau dài không bằng đau ngắn, giải quyết một lần cho xong.
Ai! Lục Hân Á ở trong lòng than nhẹ một tiếng, coi như lợn chết không sợ nước sôi đi.
“Thực Ân, em đi cùng chị họ lấy chút đồ ăn.” Cô nhẹ giọng nói.
“Em xác định?” Anh hơi nhướn mày.
Lục Hân Á chỉ lộ ra nụ cười ngọt, đáp lại sự săn sóc quan tâm của anh.
Hai người mắt đi mày lại ngọt ngào với nhau khiến Ngụy Như Oánh cùng Ngụy Giai Hâm nhìn mà nổi trận lôi đình, trong lòng châm ghim người rơm Lục Hân Á hơn mấy nghìn lần rồi.
Mang Lục Hân Á rời khỏi phạm vi tầm mắt của Phó Thực Ân, giọng nói bọn họ cay nghiệt trở lại.
“Cô rất lợi hại đó. Bám Phó đại ca nhiều năm như vậy rồi còn âm hồn bất tán.” Ngụy Như Oánh hai tay khoanh ngực, lạnh lùng nói.
“Chị họ, em không bám anh ấy.” Lục Hân Á hít sâu một hơi, còn nghiêm túc chỉ ra chỗ sai, “Bọn em chính là đang kết giao.”
“Kết giao?” Không dự đoán được Lục Hân Á dám dõng dạc phản bác, Ngụy Như Oánh biết ván đã đóng thuyền, ghen tị trong lòng tăng vọt không khống chế được. Cô ta chính là không thể nhận thất bại bởi một con quỷ đáng ghét gia thế, diện mạo không có này.
“Buồn cười? Các người sao có thể kết giao được? Phó đại ca là người nào chứ, mà cô có cái thân phận gì?”
“Hân Á.” Ngụy Giai Hâm tuy cũng ghen tỵ cuồn cuộn, nhưng bày ra dáng vẻ lý giải nói với Lục Hân Á: “Tôi biết Phó đại ca là người đàn ông hấp dẫn, cô trẻ tuổi khó tránh khỏi bị lầm lạc, nhưng đứng ở lập trường chị họ tôi muốn nhắc nhở cô, cha tôi đã bàn chuyện hôn nhân của chúng tôi với Phó đại ca…… Hy vọng cô có thể hiểu được.”
“Chuyện hôn nhân?” Lục Hân Á thiếu chút nữa bị sặc nước miếng.
“Đúng vậy, hai nhà chúng tôi môn đăng hộ đối, Phó đại ca cũng thích tôi, cho nên……” Ngụy Giai Hâm cố ý nói đến điềm đạm lại đáng yêu. “Hy vọng cô có thể buông tha Phó đại ca.”
“Buông tha anh ấy? Em có thế nào với anh ấy đâu?” Hiện tại là chiêu gì đây? Lục Hân Á biết chị họ vẫn luôn mến mộ Thực Ân, nhưng cô là người từng trải, từng nếm qua tư vị đau khổ yêu mến không thành công, liền không muốn lên tiếng châm chọc, chỉ chân thành nhìn Ngụy Giai Hâm nói: “Chị họ, em không biết bác hai nói thế nào với chị, nhưng quả thật em đang cùng Thực Ân hẹn hò, bọn em giống như đôi tình nhân bình thường vậy, rất nghiêm túc về đoạn tình cảm này.”
“Cô nói bậy!” Khuôn mặt Ngụy Giai Hâm mời rồi còn đoan trang đáng yêu đột nhiên trở nên vặn vẹo, giọng nói còn bén nhọn hẳn lên.
“Phó đại ca sẽ không hẹn hò với cô đâu!”
“Chị họ……” Tình hình có chút không ổn, chị họ giống như không khống chế được. Lục Hân Á hơi hơi lui từng bước.
“Ngay cả mẹ ruột mình cũng ném đi mặc kệ, đứa con gái tâm địa sắt đá như vậy, Phó đại ca mới không thích cô đâu!”
Ngụy Giai Hâm lớn tiếng nói.
“Mẹ?” Nghe thấy lời cô ta, Lục Hân Á trở nên khẩn trương, bất chấp sợ hãi vừa rồi trong lòng, tiến lên vội vàng hỏi: “Chị họ, chị biết mẹ em ở đâu sao? Mau nói cho em biết.”
“Sao tôi phải nói cho cô? Ban đầu không phải cô bỏ lại mẹ cô chạy tới bên Phó đại ca sống những ngày sung sướng sao? Sao còn có thể nghĩ tới bà mẹ nghèo khổ kia?” Thấy mình đạp lên chân đau của cô, Ngụy Giai Hâm đắc ý nở nụ cười.
“Chị họ, chị làm ơn nói cho em biết, mẹ em đang ở đâu đi?” Nghe những lời chị họ nói, mẹ hẳn là có liên lạc với bọn họ, Lục Hân Á càng hoảng. “Xin chị đó, em vẫn không tìm thấy bà ấy.”
Từ khi vào nhà họ Phó, cô vẫn muốn liên lạc với mẹ, cũng từng xin Thực Ân mang cô đi gặp mẹ, nhưng lần đó tốn công vô ích. Bọn họ đến nơi mới của mẹ, mẹ lại bởi vì nợ tiền thuê nhà mà thừa dịp ban đêm bỏ trốn, ngay cả chủ cho thuê nhà cũng không biết bà chạy đi đâu, sau lần đó, cô cũng không thấy tin tức của mẹ nữa.
“Mẹ cô thật đáng thương, con gái không cần mình, đành phải tùy tiện theo một tên đàn ông, bị lừa tiền thì thôi, còn bị đánh tới hủy dung…… Đáng thương quá! Con gái chỉ nghĩ tới vinh hoa phú quý cho riêng mình.” Ngụy Giai Hâm nhìn dáng vẻ gấp đến độ sắp khóc ra, trong lòng có khoái cảm trả thù.
“Mẹ bị hủy dung?” Lời của chị họ khiến trong lòng Lục Hân Á không ngừng trầm xuống, cô thất thần nỉ non, không thể tưởng tượng được người mẹ yêu cái đẹp nhất bị hủy dung thì sống sót như thế nào. Cô đau lòng không kìm nén được, nước mắt rớt xuống. “Chị họ, làm ơn nói cho em biết được không? Xin chị đấy!”
“Đừng có kéo tôi!” Ngụy Giai Hâm hất tay cô ra. “Sao tôi phải nói cho cô? Bằng không cô không được quấn lấy Phó đại ca nữa, tôi liền nói cho cô.” “Em……” Lục Hân Á có chút chần chừ, đờ đẫn lắc đầu.“Không được.”
“Xem đi! Vì đàn ông ngay cả mẹ mình cũng không cần.” Ngụy Như Oánh ở bên cạnh thêm mắm thêm muối nói.
“Không phải……” Không phải như thế, như vậy không công bằng với Thực Ân! Lục Hân Á muốn giải thích, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói ôn hòa khiến người ta vững vàng.
“Tin đồn đều là những lời nhảm nhí.” Phó Thực Ân không biết từ khi nào đã nói chuyện xong với trưởng bối nhà họ Ngụy, đi đến phía sau Lục Hân Á, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. “Tôi nghĩ lấy năng lực của tôi, còn không đến mức không tìm được mẹ vợ tương lai.”
“Phó đại ca?” Ngụy Giai Hâm cả kinh, lại nhìn thấy thái độ tìm mọi cách che chở của anh với Lục Hân Á, sắc mặt lập tức hết xanh lại trắng.
“Hai vị tiểu thư nhà họ Ngụy, sự nhẫn nại của tôi có giới hạn, mời các cô tự lo cho tốt đi, về sau đừng để tôi nhìn thấy các người ức hiếp vợ chưa cưới của tôi.” Giọng nói Phó Thực Ân lạnh lẽo, trong đó có cả ý tứ cảnh cáo khiến người ta không thể bỏ qua, anh thản nhiên nhìn chị em nhà họ Ngụy một cái, rồi ôm lấy Lục Hân Á đang cúi đầu khóc xoay người rời đi.
Tiệc rượu còn chưa kết thúc, Lục Hân Á liền trốn vào phòng, thân là chủ nhân Phó Thực Ân không thể rời vị trí, chỉ có thể nhanh chóng chấm dứt tiếc rượu.
Thời điểm anh vào phòng, cô đã thay lễ phục rửa mặt chải đầu xong, chỉ là ánh mắt còn hồng hồng sưng đỏ, ngồi một góc ngẩn người.
Dáng vẻ uể oải yếu ớt của cô khiến lòng anh chợt đau, anh đi tới nhẹ nhàng đè lên bả vai cô.
Cảm nhận được sức mạnh ổn định quên thuộc từ trên vai truyền đến, Lục Hân Á quay đầu ôm lấy thắt lưng Phó Thực Ân, trán đặt lên chiếc bụng rắn chắc của anh, thì thào nói nhỏ, “Em thật sự tồi tệ…… Mẹ xảy ra chuyện như thế, vậy mà em cũng không biết……”
“Được rồi, trước đừng khổ sở.” Phó Thực Ân vỗ vỗ cô, dịu dàng khuyên bảo. “Hai người nhà họ Ngụy kia nói không chừng chính là muốn bắt nạt em mới nói bậy nói bạ, em trước đừng lo lắng.”
“Không, anh không biết đâu……” Lục Hân Á ngẩng đầu, trong mắt phiếm ánh lệ, nhìn anh tha thiết. “Thời điểm cuộc sống không ổn, mẹ sẽ tìm đàn ông để dựa vào, những người đó rất nhiều người không yên phận…… Các chị nói…… không phải chưa từng xảy ra.”
Những năm gần đây cô lớn lên dần dần thành thục, gặp qua rất nhiều người, mới bắt đầu hiểu được mẹ không ngừng đổi đàn ông bên người là vì cảm thấy không an toàn, cô thấy mẹ thật đáng thương, dù sao hồi còn ở cùng mẹ, trong cuộc sống cũng không có gặp ai như Phó Thực Ân có thể kéo bà lại.
“Đừng tự dọa mình như vậy.” Phó Thực Ân ngồi xuống bên cô, ôm cô vào lòng.
“Em thật sự không xong rồi.” Hai má dán vào ngực anh, khăn giấy trong tay đã bị nước mắt cô thấm ướt. “Khi đó một lòng muốn chạy khỏi nơi đó, liền bỏ mẹ lại……”
“Không phải như thế, em biết là không phải mà.” Anh nắm lấy bả vai nhỏ yếu của cô khiến cô đối mặt với mình, trịnh trọng mở miệng, “Em cũng không bỏ lại bà ấy.”
Nhìn đôi mắt đen của anh, Lục Hân Á nhớ tới năm ấy, ngày đó Phúc bá và luật sư muốn dẫn cô đi, mẹ quả thật chưa từng mở miệng muốn giữ cô lại.
“Nhưng mà mẹ…… vẫn là mẹ em.” Ít nhất trước đó, mẹ vẫn mang cô theo bên người, cố gắng nuôi cô lớn, không phải sao? “Một mình mẹ không thể sống được…… em lại không có cách giúp đỡ, ngay cả cách liên lạc cũng không có……”
“Bà ấy có phương thức liên lạc với luật sư Cố, nếu bà ấy thật sự muốn tìm em, sẽ không phải không có cách.” Phó Thực Ân chỉ hy vọng không phải nhìn vẻ tự trách của cô nữa, nhưng sự thật tàn khốc như vậy, vẫn tàn nhẫn tựa như con dao sắc bén.
Nếu không phải cô bỏ mẹ, thì chính là mẹ bỏ cô, mặc kệ sự thật là thế nào, đều đủ khiến cô tan nát cõi lòng
|
Chương 8.3
“Nhiều năm vậy rồi, em tưởng rằng sẽ không đau nữa......” Cô nghẹn ngào nói.
“Xuỵt.” Ánh mắt ôn hòa thâm thúy dừng trên cô, anh hôn lên khuôn mặt mềm mại đầy nước mắt của cô, dịu dàng nói nhỏ: “Mặc kệ chuyện gì xảy ra, cũng không phải lỗi của em. Đừng tự trách mình được không?”
Nụ hôn của anh trân trọng mềm nhẹ, khiến Lục Hân Á cảm thấy thật ấm áp.
“Chuyện mẹ em anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng.” Anh nhỏ giọng cam đoan, hôn lên môi cô.
“Thực Ân......”die»ndٿanl«equ»yd«on
“Xuỵt, đừng khóc.” Anh muốn cô quên đi tất cả sự thương tâm, vì thế dịu dàng hôn môi cô. “Anh đã nói sẽ bảo vệ không để em đau lòng nữa, không được hại anh nuốt lời.”
Trong nụ hôn nóng bỏng dịu dàng của anh, sự thương thâm, mất mát cùng đau đớn vì bị vứt bỏ của cô, giống như từng chút từng chút một nhạt dần.
Cô muốn nhiều hơn, cô muốn anh. Cô khát vọng tình yêu của anh bổ khuyết cho sợ hãi cùng khuyết điểm trong cuộc đời cô.
Khi nụ hôn dần trở nên cuồng nhiệt, anh nhẹ nhàng âu yếm đường cong nữ tính của cô, gần như không thể khắc chế được sự xúc động của mình, hơi thở ồ ồ hỗn loạn.
Anh hôn rồi lại hôn, rốt cục nhịn xuống dục vọng sắp bùng nổ, thở gấp bên tai cô nói nhỏ, “Không thể tiếp tục...... em không biết sẽ xảy ra chuyện gì......”
Lục Hân Á mở đôi mắt mờ sương xinh đẹp, nhìn thật sâu vào người đàn ông đang bị dục vọng tra tấn, đây là người đàn ông cô yêu.
Người đàn ông luôn dịu dàng, trân trọng cô.
Cô biết cô sẽ không hối hận.
Nở nụ cười ngọt ngào với anh, thân thể mềm mại của cô tiến lên, e lệ mà chủ động hôn anh.
“Em biết.” Cô dụ dỗ nhẹ nhàng cắn môi anh. “Em yêu anh, hơn nữa...... em cũng muốn.”
Lời cho phép giải phóng tia lí trí cuối cùng của người đàn ông.
Ban đêm dịu dàng nồng nhiệt, bữa tiệc riêng tư của đôi tình nhân, rốt cuộc lặng lẽ tới rồi......
Nắng trời mùa đông ấm áp chiếu vào trong phòng, trên chiếc giường đơn, thân thể mềm mại phập phồng nằm trên đó, khuôn mặt ngọt ngào giờ phút này ngủ say lộ vẻ ngây thơ, lông mi thật dài thỉnh thoảng nhẹ rung động.
Phó Thực Ân chống khuỷu tay nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, khuôn mặt tuấn nhã hiện lên nụ cười nhẹ.
Trải qua nhiều năm vất vả như vậy, ông trời cuối cùng cũng không quên hạnh phúc của anh, hơn nữa từ thật lâu trước đó, đã đưa thiên sứ đến bên người anh.
Nửa năm qua chính thức hẹn hò với Hân Á, anh mới hiểu được cuộc sống tự cho là phong phú bận rộn đã thiếu mất cái gì, cũng mới biết được trong đêm khuya thức đêm tăng ca, anh muốn dùng công việc thay cho giấc ngủ trống rỗng là từ đâu mà đến.
Mười năm trước người anh muốn bảo vệ, sau một đường mưa gió anh gắng sức đi qua, cuối cùng nghỉ lại trong lòng anh.
Ngón tay anh lướt qua ngũ quan khéo léo của cô, lại duỗi tay nhéo nhẹ hai má cô, không nhịn được cúi người xuống hôn, không muốn một mình tỉnh dậy, muốn đánh thức cô dậy làm bạn với anh.
Trong lúc ngủ mơ, Lục Hân Á cảm thấy có người nhẹ nhàng hôn cô, thương tiếc âu yếm da thịt mẫn cảm, cảm giác tê dại vọt lên, cô nháy mắt mấy cái, mở đôi mắt sương mù vô tội.
“Chào buổi sáng.” Đôi môi đang quấy rầy cô rời đi, Phó Thực Ân cúi đầu nói.
“Sớm......” Sao Thực Ân lại ở trong này? Trong khoảng thời gian ngắn Lục Hân Á còn có chút chưa tỉnh táo, vẻ mặt mê mang.
“Ngủ ngon không? Có chỗ nào không thoải mái?”
Lòng bàn tay ấm áp len lén trượt lên bụng cô, nhẹ nhàng mát xa, rõ ràng anh hỏi rất dịu dàng, nhưng động tác lại mờ ám khiến thiên hạ dưới chăn nóng hết cả người.
Cô đột nhiên tỉnh táo lại, vội vàng che mặt, không muốn đối mặt với kí ức xấu hổ kia.
Trời ạ! Cô vậy mà cùng Thực Ân......
Lục Hân Á trốn ở trong chăn đến sắp không hô hấp được, trong đầu lại còn liều mạng truyền tới hình ảnh nhiệt liệt triền miên tối hôm qua. Tai cô nóng rực, cảm thấy bản thân nóng đến muốn bốc hơi rồi.
Nghe thấy ngoài chăn tiếng cười nặng nề, cô tức giận kéo chăn xuống, quả nhiên nhìn thấy con sói chiếm hết tiện nghi hôm qua, giống như mèo trộm được cá đắc ý nhìn cô cười.
“Không cho cười nữa!” Cô đỏ mặt hét lên, tay muốn che miệng anh, lại bị anh nắm lấy.
Ánh mắt anh trầm xuống, yên lặng nhìn cô, nhẹ nhàng cắn ngón tay cô.
Đầu ngón tay nhạy cảm khiến toàn thân cô tê dại, ngón chân cuộn lên, rất nhanh liền không cách nào ngăn cản được. “Không được...... Không chơi nữa, phải dậy thôi.”
“Trước khi dậy, anh cóchuyện muốn nói với em.” Phó Thực Ân ấn nhẹ cô về giường, vẻ mặt có chút thần bí, có chút căng thẳng.
“Chuyện gì?” Lục Hân Á thấy bất an. Sẽ không phải Thực Ân thay đổi suy nghĩ, không thích cô đấy chứ?
“Tiến triển tối qua xảy ra nhanh hơn so với anh nghĩ, vậy nên anh cũng không thể không suy tính chuyện có thể sẽ xảy ra.” Anh còn nghiêm túc nói.
“Xảy ra chuyện gì? A......” Lục Hân Á vừa hỏi xong, đôi mắt sắc bén của anh nhẹ nhàng quét về phía bụng cô, cô lập tức nhận ra điểm ấy, nhẹ hít một hơi.
Xong đời, không tránh thai!
“Bởi vì chuyện này liên quan đến danh dự nhà họ Phó bọn anh, cho nên......” Anh từ dưới gối lấy ra một chiếc hộp nhung màu đỏ, ngón tay thon dài thoải mái mở nắp hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh lập tức hiện ra trước mắt cô.
“A?” Anh mua từ khi nào? Lục Hân Á kinh ngạc nói không ra lời.
“Đây là chiếc nhẫn anh chuẩn bị cầu hôn em, cho em biết trước.” Phó Thực Ân mỉm cười. “Chẳng qua anh chưa định đưa em, bởi vì anh còn có chuyện cần giải quyết, em cũng cần thời gian suy nghĩ một chút. Anh chỉ muốn cho em biết, em nhất định là của anh.go siorai, vĩnh viễn.”
Lục Hân Á sửng sốt, anh biết ý nghĩa tên quán cà phê...... Cô đỏ mặt, tim đập thật nhanh.
“Lục tiểu thư, kế tiếp một ngày nào đó, anh sẽ lại cầu hôn với em lần nữa, hy vọng khi đó em sẽ cho một câu trả lời tốt lành.”
Cách làm của Phó Thực Ân đến tột cùng là xấu hay lãng mạn, Lục Hân Á cũng không biết, cô chỉ biết bản thân vui tới mức sắp bay lên trời rồi.
“Được rồi, chuyện quan trọng đã thông báo xong.” Phó Thực Ân đem hộp nhẫn đặt ở đầu giường, một bên kéo chăn ra, khuôn mặt tuấn lãng lộ ra nụ cười xấu xa. “Anh đã bày tỏ thành ý của mình rồi, hiện tại là em.”
“Oa a!” Chăn bị kéo đi, Lục Hân Á sợ hãi kêu một tiếng, vừa cười vừa tránh xin khoan dung. “Không được, phải dậy thôi, không thể quá muộn......”
“Hôm nay vẫn là ngày nghỉ tết âm lịch, chúng ta có cả một ngày.” Cánh tay dài duỗi ra, ôm cô vào lòng, anh xoay người một cái liền đặt cô dưới thân, vững chắc cương dương thuộc về đàn ông dán lấy từng tấc mềm mại của cô, anh cúi người cẩn thận hôn nhẹ da thịt cô, chậm rãi di động xuống......
Đột nhiên, một bàn tay trắng ngọc nhỏ bé ngăn lại thế tấn công của anh.
Lục Hân Á đỏ mặt, lời lẽ chính nghĩa mở miệng, “Không được, em đã đồng ý với bác Phúc sáng sớm đi sửa sang nhà thờ họ với bác rồi, anh cũng không được lười biếng, chúng ta phải dậy thôi.” Nói xong, cô bọc chăn lại xoay người một cái muốn chạy trốn vào phòng tắm, nhưng mới được hai bước đã bị kéo trở về.
Cô vừa quay đầu lại, chỉ thấy một góc chăn đang bị Phó Thực Ân mỉm cười nắm trong tay.
Anh nhàn nhã, dùng chút lực, cô giống như con quay bị kéo lại về giường.
“Không vội.” Phó Thực Ân thoải mái kéo cô lên giường, tựa lên trán cô, nhẹ giọng nói: “Chúng ta làm chuyện tốt, các cụ sẽ tha thứ cho chúng ta.”
|
Chương 9.1
Các cụ đến tột cùng có tha thứ chuyện như vậy hay không, chắc phải trăm năm sau mới biết được.
Nhưng hôm nay Phúc bá rõ ràng tha thứ chuyện Lục Hân Á thất hẹn, chẳng những tha thứ, còn mặt mày hớn hở, nởDiễnđàn✪Lê✪QuýĐôn gan nở ruột mà tha thứ, mà dường như mọi người đều thống nhất quan điểm đó vậy.
Trong quán càDiễnđàn✪Lê✪QuýĐôn phê GS, phong cách âm nhạc hôm nay thay đổi, không phải ca sĩ Ireland u buồn nữa, thay vào đó là I’m yours của Jason Marz, làn điệu ngọt ngào được phát ra trong quán khiến người ta ngứa răng, nóng rát --
Tôi sẽ không chần chừ, không do dự nữa, tôi là của em...... Cuộc sống ngắn ngủi, chúng ta đã định trước yêu nhau, tôi là của em?
Chủ quán phát loại nhạc này rốt cuộc đang tuyên bố cái gì đây?
A Thác nhìn cửa hàng trưởng lúc thì cười ngây ngô lúc thì thở dài, “một cô nàng đang trong tình yêu cuồng nhiệt” rõ ràng xuất hiện ở đây, ai cũng đều nhìn ra đi?
Cũng đã nửa năm rồi, cửa hàng trưởng yêu đương thế nào mà càng lúc càng nóng lên vậy.
“Cửa hàng trưởng, sắc mặt chị hôm nay rất quái nha.” Thấy tâm tình cửa hàng trưởng không tệ, A Thác chạy tới đâm chọc một chút.
“Lúc thì cười lên như đứa ngốc, lúc thì muốn khóc lại không khóc, rốt cuộc là hai người đang ngọt ngào hay cãi nhau vậy?”
“Liên quan gì tới cậu?” Lục Hân Á lườm cậu ta một cái, nhưng khóe mắt vẫn mỉm cười. “Muốn la liếm thì sang một bên ngủ đi, đừng ầm ỹ tới tôi.”
“Hừ, keo kiệt, hỏi chút thôi cũng không được sao?” Có quỷ có quỷ! Nhất định có quỷ.
Lục Hân Á không thèm để ý cậu ta nữa, tự mình lau ly thủy tinh.
Kể từ lúc biết được Phó Thực Ân quyết định cầu hôn cô, cô cảm thấy bản thân giống như bị hòa tan vậy, mà hai người gần đây không biết tiết chế hành vi thân mật, khiến cô nhớ tới khuôn mặt liền nóng lên. Chi tiết lửa nóng lại ngọt ngào kia, chỉ cần không cẩn thận tiến vào đầu đều có thể khiến cô mặt đỏ tim đập, ngón chân cuộn lại.
Hóa ra, thời điểm thân mật nhất giữa hai người yêu nhau, là cảm giác như vậy à......
Cô rất thích. (aoi: sắc nữ detected =]])
Không chỉ thích cảm giác triền miên khi được yêu thương, còn thật thích cảm giác tâm linh tương hợp.
Nếu mẹ cũng có thể gặpDiễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn được người đàn ông như vậy, thì có phải vận mệnh của bà sẽ khác không?
Không cẩn thận nhớ tới mẹ, mi tâm Lục Hân Á lại nhiễm một tần ưu sầu.
Ngay sau đó, tiếng chuông gió đongDiễn✿Đàn-Lê-Quý✿Đôn đưa vang lên, khách hàng tiến vào cửa, một người đàn ông hơi gầy thân cao trung bình phong trần mệt mỏi xuất hiện trong cửa hàng.
Người kia quen thuộc như vậy, Lục Hân Á nhất thời kinh ngạc nói không ra lời, nửa ngày mới vui vẻ vội vàng chạy tới nhào vào lòng đối phương.
“Anh họ!”
“Hello! Anh đã về.” Ngụy Thanh Nguyên cười vỗ vỗ cô.
Lục HânDiễn-๖ۣۜĐàn-Lê-Quý-๖ۣۜĐôn Á dùng sức bế anh họ một chút, sau khi dặn A Thác đang trợn mắt há mồm mang trà lên, liền dẫn anh họ vào trong ghế lô ngồi, một bên giống như trẻ con líu ríu nói không ngừng.
“Anh rốt cục đã trở lại! Trời ạ! Bao năm rồi, gần mười năm. Không! Đã mười năm rồi, sao anh không nói tiếng nào đã chạy sang Mỹ? Sau lại không liên lạc được với anh, cũng không e-mail về cho em, cũng không lên msn nói chuyện với em. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Nhìn xem, nói chuyện vẫn dài dòng như vậy.” Ngụy Thanh Nguyên nhìn cô, còn rất nghiêm túc đánh giá. “Em họ tôi trưởng thành rồi, trở nên rất xinh đẹp.” “Không nói đùa nữa.” Lục Hân ÁDiễn-๖ۣۜĐàn-Lê-Quý-๖ۣۜĐôn ngượng ngùng cười cười, “Anh họ, mấy năm qua anh thế nào?
Thân thể anh có tốt hơn chút nào không? Cậu chỉ nói anh đi Mỹ tu dưỡng làm phẫu thuật, em không hỏi được tin tức của anh. Hiện tại anh đã hồi phục tốt rồi sao?”
“Cũng không tệ lắm.” Ngụy Thanh Nguyên gật đầu. “Sau khi phẫu thuật xong, hiện tại có vẻ linh hoạt hơn.”
“Thật tốt quá. Vậy anh về Đài Loan rồi có đi nữa không? Trời ạ! Mấy năm nay xảy ra rất nhiều chuyện, em có rất nhiều thứ muốn nói cho anh......”
Ở trước mặt anh họ, Lục Hân Á giống như trở lại khi còn bé, chỉ muốn nói hết các thứ, nhưng trong phút chốc lại bị Ngụy Thanh Nguyên đánh gãy.
“Hân Á, thật ra lần này anh tới là có chuyện muốn nói với em.” Ngụy Thanh Nguyên sắc mặt ngưng trọng mở miệng.
Lục Hân Á không khỏi sửng sốt, cũng chầm chậm thu lại vẻ hưng phấn.
“Anh nghe Như Oánh nói, em đang nghe ngóng tung tích của mẹ em?” Cô gật gật đầu, vội vàng hỏi: “Anh họ, chẳng lẽ anh cũng biết mẹ em ở đâu sao?”
“Ừ. Hơn nữa anh có chuyện quan trọng khác muốn nói với em trước.” Ngụy Thanh Nguyên nói.
“Chuyện gì?” Lục Hân Á hoang mang hỏi, cô rất ít khi nhìn thấy vẻ nghiêm túc thế này của anh họ.
“Rời khỏi Phó Thực Ân đi.” Ngụy Thanh Nguyên nghiêm túc nói, gằn từng tiếng gần như là nghiến răng nghiến lợi. “Cậu ta không phải là người tốt.”
|
Chương 9.2:
“Anh họ…… Anh đang nói gì vậy?” Cô nhăn mày, nghi hoặc khó hiểu.
“Em có biết năm đó vì sao mẹ em cùng Trần Anh Cường chỉ trong một đêm liền thiếu nợ phá sản không? Tất cả đều là do một tay Phó Thực Ân khống chế.” Ngụy Thanh Nguyên lên án, “Cậu ta chính là đầu sỏ hại em phải tách khỏi mẹ.”
“Có ý gì?” “Cậu ta vì muốn bức mẹ em đến bức đường cùng, khiến bà vứt bỏ em, cố ý bố trí dụ dỗ Trần Anh Cường kia đầu tư sai, sau đó để mình trở thành chủ nợ của ông ta, bức mẹ con em chia lìa.” Ngụy Thanh Nguyên lòng đầy căm phẫn nói.
“Không.” Lục Hân Á theo phản xạ phủ nhận, lập tức vội vàng giải thích thay Phó Thực Ân, “Không phải như thế, anh họ hiểu lầm anh ấy rồi, Thực Ân không phải người như thế.”
Thực Ân là๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôn vì muốn cứu cô thoát khỏi tình cảnh tồi tệ đó, anh cũng không phải loại người như lời anh họ nói.
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Ngụy Thanh Nguyên lạnh lùng nói. “Nếu không phải cậu ta bố trí, mẹ em sao có thể lưu lạc đi ở chung với gã đàn ông gia bạo, còn bị đánh tới hủy dung?”
“Đó là thật sao?” Lần thứ hai nghe chuyện đó từ miệng anh họ, Lục Hân Á biết đây tuyệt đối là sự thật, cô sốt ruột hỏi: “Mẹ em đâu? Bà hiện giờ đang ở đâu?”
“Đó đã là chuyện๖ۣۜn của bốn năm trước, hiện tại cũng không có ai biết bà ấy ra sao.” Ngụy Thanh Nguyên qua quýt lướt qua, lại đem đề tài quay về hồi Phó Thực Ân. “Nhưng em phải nhìn cho rõ, Phó Thực Ân là người như thế nào. Cậu ta không từ thủ đoạn khiến người khác phải sợ hãi, bốn năm trước mẹ em bị đánh thương nặng như vậy, vẫn muốn tìm em, lại bị cậu ta cản trở, nên mới bất đắc dĩ liên lạc với nhà anh.”
“Anh họ…… Không phải như thế, Thực Ân không phải người như thế.” Lục Hân Á biện giải, lại không biết đánh tan sự phẫn nộ trong mắt Ngụy Thanh Nguyên như thế nào.
“Hân Á, em quá ngây thơ rồi, cậu ta đáng sợ hơn nhiều so với em tưởng đó.” Ngụy Thanh Nguyên nắm chặt tay, trong nháy mắt, Lục Hân Á dường như nhìn thấy tia oán độc trong mắt hắn. “Em cho rằng vì sao anh lại ở nước ngoài lâu như vậy không về? Còn không phải bởi vì cậu ta uy hiếp cha anh, cố ý tống anh xuất ngoại, không cho anh gặp em, không được liên lạc với em. Cậu ta có bệnh! Hân Á, em không thể cứ ngây thơ như thế được.”
“Không phải, Thực Ân không thể như thế được.” Lục Hân Á cầm tay anh họ, muốn trấn an hắn. “Anh nhất định hiểu lầm anh ấy, không bằng giờ em tìm Thực Ân, hai anh giáp mặt nói chuyện gỡ bỏ hiểu lầm được không?”
Cô nhớ rõ Thực Ân và anh họ là bạn rất thân của nhau mà, sao lại có thể cãi nhau thành thế này?
Thực Ân là người tốt, anh họ cũng là người tốt, bên trong nhất định có chuyện gì đó không đúng, mới ๖ۣۜDiễn-đàn-Lê-๖ۣۜQuý-Đôncó thể khiến anh họ hận Thực Ân nghiến răng nghiến lợi, giống kẻ thù như vậy được.
“Không được, em nhất định không thể nói cho cậu ta biết anh tìm em, nếu không không biết cậu ta còn có thể làm ra chuyện đáng sợ gì nữa.” Ngụy Thanh Nguyên đứng lên, không muốn ở lại lâu hơn nữa.
“Anh họ, cho anh ấy cơ hội giải thích được không? Nhất định có hiểu lầm……” Cô cũng gấp đến đứng lên.
“Anh cũng hi vọng là hiểu lầm.” Ngụy Thanh Nguyên nhìn ánh mắt cô, chậm rãi nói, “Nhưng Phó Thực Ân thật sự là kẻ đáng sợ. Anh tin rằng rất nhanh cậu ta sẽ nói đã tìm được mẹ em, bởi vì cậu ta đã sớm biết mẹ em ở đâu, chỉ là cố ý giấu em, không cho hai người gặp mặt. Đến lúc hai người gặp mặt, nói không chừng mẹ em còn bị bắt nói tốt cho cậu ta, em nhất định không được tin thật.”
Lục Hân Á nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh họ, kinh ngạc nói không ra lời.
“Anh chỉ có thể nói đến đây, tự em suy nghĩ cẩn thận.” Ngụy Thanh Nguyên nói xong, xoay người rời đi.
Lục Hân Á đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi, không có ngăn cản, rơi vào trầm tư.
Toàn bộ buổi chiều, tâm trạng đang tốt của Lục Hân Á biến mất không còn chút gì, trong đầu đều là dáng vẻ phẫn nộ cùng lời nói kì quái của anh họ.
Nếu nói cô không có chút nào nghi ngờ hay dao động vậy cũng quá không phù hợp nhân tính, dù sao anh họ cũng là người cô từng toàn tâm toàn ý ỷ lại.
Chỉ là ở chung mười năm, cô thế nào cũng không tin được Phó Thực Ân là người như vậy.
Buổi chiều hơn bốn giờ, khi cô còn đang phiền não, Phó Thực Ân lại đột ngột đến quán cà phê tìm cô, thần bí nói muốn đưa cô tới một nơi, sau đó cô liền ù ù cạc cạc bị kéo lên xe đi.
Phó Thực Ân lái xe, một đường đi ngày càng lệch khỏi quỹ đạo trong thành phố, hướng tới phía núi.
“Chúng ta rốt cuộc đi đâu vậy?” Cô không nhịn nổi tò mò hỏi nhiều lần.
“Sắp tới rồi, đừng nóng vội.” Phó Thực Ân khóe miệng khẽ cong, trấn an cô, nhưng mà sâu sắc như anh, cũng đã nhận ra tâm tình cô có vẻ không tốt lắm. “Làm sao vậy, có tâm sự?” Anh một tay cầm bánh lái, tay phải nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.
Tay anh dày rộng, ngón tay thon dài dễ nhìn, nắm lấy tay cô ấm áp như vậy……
Lục Hân Á mở rộng bàn tay, giao mười ngón với anh.
Người đàn ông đã để cô sống lại lần nữa vô điều kiện, dịu dàng, cho cô tình yêu, sao có thể tổn thương cô được?
Mười năm dài như vậy, cô tin tưởng ánh mắt mình nhìn những gì chân thật nhất, mỗi ngày ở chung với nhau, cô đã thấy qua mặt kiên cường cùng yếu ớt nhất của anh, không ai hiểu anh hơn cô, cô có lý do gì để dao động đây?
“Thực Ân, em rất yêu anh.” Cô nhìn anh chuyên chú lái xe, khuôn mặt tuấn tú thỉnh thoảng lại quay sang lo âu nhìn cô, không khỏi cảm động nhẹ nhàng nói.
Miệng anh bất giác cong lên, vẻ mặt dịu dàng lại ngọt ngào, nắm chặt lấy tay cô. Anh không giỏi biểu đạt, chỉ nói qua lời yêu một lần, chỉ biết kín đáo biểu đạt tâm ý của mình. Nhưng đối với cô mà nói, như vậy là đủ rồi.
Xe đi được hơn nửa giờ, mặt đường gập ghềnh, vòng qua mấy khúc quanh lớn, rốt cục tiến vào một con đường nhỏ, cuối đường nhỏ có một hộ gia đình.
“Nơi đây là đâu?” Lục Hân Á xuống xe, một luồng không khí tươi mát lạnh như băng xông vào mũi, cô thoải mái ngửa đầu hít sâu một hơi, mọi phiền muộn trong lòng đột nhiên biến mất vô tung. “Ông chủ à, anh đặc biệt đưa em tới đây là để thả lỏng ngắm phong cảnh sao?”
Phó Thực Ân cười tiến lên, giữ lấy tay cô, tay chỉ vào xa xa, “Anh mang em đến xem người em muốn gặp kìa.”
Lục Hân Á ngẩn ra, không thể tin nhìn theo phương hướng anh chỉ, có một người mặc quần áo đơn giản, dáng người có lẽ là một phụ nữ có chồng đang ngồi trong vườn rau. Làm sao có thể? Cô nghi hoặc đến gần vài bước.
Bóng dáng kia vĩnh viễn không thuộc về mẹ – người luôn kiểm soát sức ăn, kiên trì giữ gìn dáng người thon thả; người phụ nữ kia trang phục nông dân, tuyệt đối cũng không phải kiểu người thích hàng hiệu như mẹ sẽ mặc vào.
Nhưng mà, vì sao cử chỉ một động tác nhỏ của người phụ nữ đó thoạt nhìn quen mắt như vậy?
Lục Hân Á càng đi càng tới gần, thẳng đến khi thấy người phụ nữ ngẩng đầu lau mồ hôi trên sườn mặt quen thuộc, rốt cuộc không nhịn được mà chạy tới.
“Mẹ!” Cô đứng trước vườn rau, hốc mắt đã sớm ướt.
Người phụ nữ nghe thấy tiếng la của cô, dừng động tác lại, xoay người nhìn phía cô, kinh ngạc đứng dậy.
“Hân Á?”
“Mẹ……” Lần này xuyên qua tầm mắt mông lùng, cô nhìn thấy khuôn mặt của mẹ.
Kia đã không còn là khuôn mặt tinh xảo luôn luôn xinh đẹp trong trí nhớ của cô nữa, mũi mẹ không còn thẳng nữa, môi ngoài bị lật, có dấu vết thương bị khâu qua, răng cũng bị thiếu, trên má bên phải có có dấu vết màu đỏ bị bỏng.
Lục Hân Á đầu tiên kinh hãi, lập tức không nhịn được mà khóc lên.
“Được rồi, đừng khóc, cũng không phải đã chết, khóc thành như vậy làm gì?” Đối mặt với con gái đã lâu không gặp, mẹ Lục cứng ngắc đưa tay trấn an cô, miệng vẫn như trước không khoan dung cho ai cả.
“Mẹ, mẹ……” Lục Hân Á lau đi nước mắt, cố gắng muốn nói, lại đau lòng không nói thành lời.
“Thế nào? Xấu rồi sẽ không phải là mẹ con nữa sao?” Mẹ Lục nở nụ cười.
“Rất đau đi……” Muốn đưa tay sờ vết thương trên mặt mẹ, lại sợ hãi làm đau bà, Lục Hân Á cảm thấy rất khổ sở, muốn tự trách bản thân. Vì sao mình không bảo vệ được cho mẹ?
“Không đau, đã sớm không đau nữa rồi.” Mẹ Lục lộ ra nụ cười thiếu răng. “Con trưởng thành vậy rồi còn thích khóc như vậy, thích khóc sẽ khiến người ta chán ghét đó,”
Nghe giọng nói thoải mái của mẹ, dù trong lòng Lục Hân Á khổ sở, nhưng vẫn miễn cưỡng nở nụ cười.
“Bên ngoài lạnh, vào đây đi.” Mẹ Lục tiếp đón hai người, cầm trong tay một bó hành lá mới hái, nhàn nhã phủi bùn đất, mang theo hai người vào nhà.
|
Chương 9.3
Phòng ở không lớn, thiết bị bên trong đơn sơ, chỉ có bàn ghế đồ dùng đơn giản, bên cạnh bàn, một người đàn ông dưới ánh đèn đang cúi đầu khắc gỗ.
Nghe thấy tiếng bọn họ vào nhà, người đàn ông ngẩng đầu lên.
“A Tiến, đây là con gái em, Hân Á.” Mẹ Lục giới thiệu, để hành lá lên bàn, hai tay tùy ý xoa xoa lên người, lại có chút ngại ngùng, “Hân Á, A Tiến về sau chính là cha con.”
“Mẹ, mẹ kết hôn?” Lục Hân Á rất kinh ngạc, từ nhỏ mẹ đều nói bên miệng rằng công dụng của đàn ông là cái máy rút tiền, tuyệt đối không được kết hôn với bọn họ, đàn ông không đáng tin, chỉ có tiền là đáng tin nhất......
Không nghĩ tới, mẹ luôn giắt chuyện kết hôn bên miệng, thế nhưng lại kết hôn?
“Không được sao? Chê mẹ vừa già vừa xấu không có ai muốn sao?” Mẹ Lục tức giận nói.
“Không phải.” Lục Hân Á vội vàng lắc đầu, cao hứng nói: “Con rất vui, chúc mừng mẹ.”
“Được rồi, đã kết hôn ba năm rồi có cái gì mà chúc mừng chứ.” Khuôn mặt phơi đen của mẹ Lục thoáng chút ửng đỏ.
Người đàn ông tên A Tiến thay ba người châm nước trà, trầm mặc gật đầu với Lục Hân Á, thoáng cười một chút.
Lục Hân Á vụng trộm quan sát người đàn ông bình thường tráng kiện này, ông khoảng chừng sáu mấy tuổi, thoạt nhìn hàm hậu không nói nhiều lắm.
Cô thấy ông săn sóc thay mẹ châm trà, nhẹ giọng nhỏ lời nói với mẹ, đáy mắt nhìn mẹ cũng rất dịu dàng, tựa như khi Thực Ân nhìn cô vậy.
Mẹ rốt cục tìm được đúng người, cô thật sự mừng thay cho mẹ.
“A Tiến à, anh đưa Phó tiên sinh ra ngoài đi dạo quanh chút, em có lời muốn nói với Hân Á.” Mẹ Lục giao phó.
“Được, được.” A Tiến rốt cục mở miệng nói chuyện, chẳng qua chỉ nói hai chữ. Ông hướng nhìn Phó Thực Ân, hai người liền rời đi.
Trong phòng đột nhiên lâm vào trầm mặc, yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng nước rỉ ra từ vòi.
“Mẹ......” Lục Hân Á mở miệng trước, hỏỉ ra nút thắt vẫn luôn ở trong lòng không tháo ra được, “Vì sao không liên lạc với con?”
Mẹ Lục nhìn cô nửa ngày, ánh mắt không còn đắc ý phấn chấn như hồi còn trẻ, góc cạnh đã mài đi, mềm mại khoan dung rất nhiều. Tay bà sờ sờ mặt con gái, lộ ra nụ cười kiêu ngạo chỉ khi người mẹ nhìn con mình mới có.
“Thật tốt, con gái mẹ đã trưởng thành, trở nên xinh đẹp như vậy, giống mẹ.” Bà tạm dừng một chút, mới chậm rãi nói tiếp: “Liên lạc với con làm gì chứ? Không có mẹ, con mới có thể sống tốt như vậy, không phải sao?”
“Không phải......” Lục Hân Á dùng sức lắc đầu, “Mẹ...... lúc bị thương vì sao không nói cho con biết? Con có thể chăm sóc mẹ mà.”
“Chăm sóc mẹ? Mẹ không liên lụy đến con đã là tốt rồi, thế nào lại cần chăm sóc......” Mẹ Lục thở dài. “Lại nói tiếp, có lẽ mẹ nên cám ơn tên súc sinh đã đánh tỉnh mẹ kia, sau khi con bị nhà họ Phó mang đi, không lừa con đâu, khi đó mẹ cảm thấy thực nhẹ nhàng, đứa con gái riêng là con rốt cục đã đi rồi, mẹ có thể tìm được kẻ giàu khác tốt hơn.”
Lục Hân Á rũ mắt xuống, dù cô từng nghĩ qua như vậy, nhưng mà từ chính miệng mẹ nói ra, trong lòng cô vẫn có chút bị tổn thương.
“Con không cần cảm thấy khổ sở, là người làm mẹ này ích kỷ, trước kia chỉ muốn sống qua ngày thật tốt.” Tay mẹ Lục vỗ vỗ lưng cô, “Khi đó mẹ tìm được tên nhà giàu lắm tiền, cho hắn bao dưỡng làm vợ bé, mới đầu đương nhiên hắn đối xử với mẹ tốt lắm, ra tay lại hào phóng, cho nên khi hắn bắt đầu động thủ với mẹ, đau thì đau thật, mẹ còn rất luyến tiếc phải buông tay con cá lơn. Khi đó mẹ nghĩ, chỉ cần mẹ lấy đủ tiền từ hắn là có thể đi rồi, trải qua những ngày lành của mình.”
Lục Hân Á hoàn toàn có thể tưởng tượng được, trước kia quả thật mẹ luôn nghĩ như vậy.
“Không nghĩ tới hắn ra tay càng lúc càng hăng, thẳng đến lần cuối cùng hắn uống rượu, rốt cục hoàn toàn mất đi khống chế.” Mẹ Lục nhẹ vuốt vết thương xấu xí trên mặt mình, xem ra trong lòng vẫn còn sợ hãi. “Lần đó thiếu chút nữa bị đánh chết, thời điểm được đưa tới bệnh viện, mẹ một mực suy nghĩ, đời này mẹ biến thành như vậy rốt cục là vì cái gì? Chỉ vì quần áo xinh đẹp, những thứ kiểu cách kia, đồ xa xỉ kia, có thể mua được sự tôn trọng sao? Mẹ phát hiện mình đã quá sai lầm, sau đó đột nhiên thấy may mắn con không ở bên mẹ, may mắn con được đưa đi rất xa, nếu không chúng ta sẽ cùng nhau chịu khổ.”
Mũi Lục Hân Á chua xót nắm chặt lấy tay mẹ.
“Sau khi bị thương, tên đàn ông kia sợ tội không dám tìm mẹ, tiền cũng cầm đi hết, một xu cũng không để lại. Mẹ thiếu chút nữa bị bệnh viện đuổi đi, cuối cùng đành phải trở về cầu các cậu con.” Mẹ Lục cười khổ nói: “Dù sao cúi đầu theo chân bọn họ cũng không phải lần đầu, mẹ không cần bọn họ nghĩ thế nào, nhưng mẹ lại không muốn kéo con xuống nước cùng, cho nên mới không muốn liên lạc với con.”
“Mẹ......”
“Mẹ có liên lạc với luật sư Cố, cậu ta nói nhà họ Phó đối xử với con rất tốt, mẹ cũng an tâm.” Mẹ Lục nói tiếp: “Sau khi mẹ qua khỏi, liền thành cái dạng này, ai nấy nhìn đều sợ, vốn muốn dứt khoát mà chết đi, dù sao con cũng đã được sống tốt, mẹ lại không có lối thoát, cứ như vậy thôi. Cuộc đời mẹ đã sai lầm một lần, kiếp sau sẽ không lặp lại nữa.” Đây là lần thứ hai Lục Hân Á nghe được người thân bên cạnh mình có ý niệm tự sát trong đầu, khiến cô lại kinh hãi.
“Chẳng qua ông trời đối với mẹ cũng không tệ, để A Tiến tới cứu mẹ.” Mẹ Lục nói hai ba câu liền qua đoạn năm tháng đau khổ ấy, dù sao đối với bà mà nói cũng không phải cái gì đáng để nhắc lại, “Tóm lại hiện giờ mẹ rất tốt, thực thỏa mãn. Còn con? Phó tiên sinh kia đối xử tốt với con chứ?”
“Vâng.” Lau đi nước mắt, Lục Hân Á nở nụ cười, “Anh ấy rất yêu con.”
“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Lục vui vẻ gật đầu, tay nhẹ nhàng xoa má cô. “Con gái mẹ xinh đẹp giống mẹ, mệnh lại tốt hơn, mẹ có chút ghen tỵ đâu! Nhưng so với chuyện xảy ra trên người khác thế này vẫn tốt hơn.”
Nhìn thấy nụ cười rộng lượng sáng sủa trước đây không thấy được trên mẹ, dù hiện giờ mẹ không còn đẫy đà, cũng không còn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy nữa, nhưng mà Lục Hân Á rất thích mẹ của bây giờ.
“Mẹ, mẹ đến ở với con được không?” Nắm chặt lấy đôi tay vì lao động mà thô ráp của mẹ, Lục Hân Á chân thành tha thiết nhìn bà. Xa cách nhiều năm như vậy, cô hy vọng có thể được hiếu thuận với mẹ.
“Đùa gì thế? Mẹ ở chỗ này không khí tốt lại được tự do, mới không cần tới thành phố làm khổ thân đâu.” Mẹ Lục một vẻ đánh chết cũng không theo, liên tục xua tay nói: “Nói cho con này, điều kiện chỗ con không tốt bằng nơi đây đâu, mẹ không muốn tìm con là vì sợ con bảo chuyển đi đấy.”
Lục Hân Á nở nụ cười.
“Được rồi.” Mẹ Lục cũng cười. “Nhìn thấy con như vậy mẹ cũng an tâm, con thấy mẹ như vậy cũng yên tâm rồi chứ? Đi thôi, cùng Phó tiên sinh kia sống qua ngày của con đi. Trừ phi muốn lên núi nghỉ phép, nếu không không được đến quấy rầy mẹ biết chưa?”
“Mẹ.” Lục Hân Á nhìn mẹ, thành tâm nói: “Cám ơn mẹ.”
Cô thật lòng cảm ơn mẹ rốt cục không buông tha bản thân, cuối cùng có được hạnh phúc đáng quý nhất thuộc về mình. Mà cô cuối cùng đã có thể buông xuống chuyện thấp thỏm nhất trong lòng.
“Không phải cám ơn mẹ, là cám ơn con đã gặp cậu ấy.”
Lục Hân Á cùng Phó Thực Ân ở nhà mẹ ăn cơm xong mới lưu luyến không rời trở về, cả một buổi tối, khóe miệng cô luôn cong lên vui vẻ.
“Em cuối cùng không còn lý do gì để khóc đi?” Thấy cô tâm tình tốt, Phó Thực Ân cũng mừng thay cô.
“Thực Ân, cám ơn anh.” Dùng sức ôm chặt lấy anh, cô thật cám ơn anh đã cho cô tất cả.
“Đứa ngốc.” Anh hôn môi cô, ánh mắt tràn đầy cưng chiều.
“Thực Ân, thật ra hôm nay......” Nhìn ánh mắt dịu dàng thẳng thắn của anh, Lục Hân Á cảm thấy mình nên kể chuyện hôm nay gặp anh họ ra cho anh.
Lúc cô đang do dự, tiếng di động đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện dãy số lạ, nhưng cô lại cảm thấy người gọi tới là anh họ.
“Em nhận điện thoại trước đi.” Thấy cô do dự, tưởng cô đang nghĩ tới chuyện có nhận điện thoại hay không, Phó Thực Ân săn sóc nói chuyện: “Anh còn có email muốn gửi đi, em nói chuyện xong lên giường nghỉ ngơi trước.”
Lục Hân Á có chút không yên bất an nhận điện thoại, quả nhiên, giọng nói của Ngụy Thanh Nguyên truyền đến từ bên kia.
“Hân Á.”
“Anh họ.” Lục Hân Á có chút căng thẳng xác nhận Phó Thực Ân đã rời đi, nói có chút vội vàng: “Em nói với anh này, anh thật sự hiểu lầm Thực Ân rồi, Thực Ân thật sự không phải loại người như anh nói. Hôm nay em đã gặp được mẹ, bà rất tốt, Thực Ân chưa từng gây khó xử cho bà.”
“Anh biết.”
Ngụy Thanh Nguyên đáp vậy khiến Lục Hân Á ngạc nhiên, khẩu khí bình thản của hắn cùng ngữ điệu tràn ngập phẫn nộ chiều nay hoàn toàn khác nhau.
“A?”
“Anh chỉ là muốn biết tên kia có tốt với em hay không?” Ngụy Thanh Nguyên cười cười, “Nếu cậu ta đối với em đủ tốt, em nhất định có thể tin tưởng cậu ta vô điều kiện.”
“Anh họ?” Cô càng nghe càng mơ hồ. “Em không hiểu.”
“Nếu anh nói, những chuyện anh kể với em hôm nay không phải chưa từng xảy ra, em có thể tha thứ cho cậu ta, tiếp tục ở chung với cậu ta không?” Ngụy Thanh Nguyên hỏi.
Lục Hân Á nghĩ nghĩ, dứt khoát mở miệng, “Nếu anh ấy từng vì kéo em ra khỏi ngôi nhà đó mà làm ra chuyện sai lầm gì, vậy em cũng không cách nào oán trách anh ấy.”
Câu trả lời của cô khiến Ngụy Thanh Nguyên ở đầu điện thoại bên kia nở nụ cười.
“Được rồi, anh đây sẽ nói với em một bí mật.” Hắn thần bí hề hề mở miệng, “Khi đó, cậu ta quả thật vì muốn trừng phạt tên đàn ông kia, sắp đặt cạm bẫy, dụ đỗ ông ta mắc mưu, chỉ là cậu ta không đoán trước được tiền của mẹ em cũng ở trong đó. Vì để giải quyết vấn đề, cậu ta đã gánh khoản nợ của mẹ em, nhưng không động đến tiền của tập đoàn Phó thị để trả, mà dùng chính tiền cậu ta kiếm được.”
“Hả?” Lục Hân Á kinh ngạc, cô vẫn cứ nghĩ mẹ thoát được món nợ là do lợi dụng đặc quyền của Phó thị, không nghĩ tới là dùng tiền của Thực Ân......
Khi đó Thực Ân vẫn còn là sinh viên, cho dù đã tới thực tập ở công ty, sao có thể có tiền được chứ? Chỉ là áp lực kế nghiệp cũng khiến anh đủ bận rộn rồi, vậy mà anh lại còn vì cô mà đeo trên lưng món nợ lớn như vậy?
“Cậu ta giống như em nghĩ, tuổi trẻ làm những việc ngu ngốc, kết quả gánh nợ đến mấy năm mới trả hết.”
“A......” Ngu ngốc, vì sao phải làm vậy chứ? Đã nói sẽ không khóc nữa, Lục Hân Á vẫn không nhịn được mà mũi ê ẩm. “Nhưng mà...... anh họ, sao anh lại nói với em những chuyện đó?”
“Bởi vì đây là anh nợ cậu ấy.” Giọng nói Ngụy Thanh Nguyên trở nên mỏng manh. “Cha mẹ cậu ấy mới mất đi năm ấy, cha mẹ anh vẫn luôn muốn đoạt Phó thị, cho nên mỗi ngày bất kể ngày đêm lập kế hoạch, mà anh vì muốn lấy lòng ông, cho nên ý đồ lái xe...... đâm chết cậu ấy......”
“Làm sao có thể?” Anh họ thiện lương trong cảm nhận của cô sao có thể làm ra chuyện đó, “Chẳng lẽ Thực Ân từng nói người gây bất lợi với anh ấy chính là anh?”
“Đúng vậy.” Hắn thản nhiên thừa nhận, đối với quyết định sai lầm ngay xưa mà thở dài.
“Nhưng hai người rõ ràng là bạn tốt, vì sao lại......”
“Cũng bởi vì như vậy, anh mới càng ghét cậu ta.” Ngụy Thanh Nguyên thẳng thắn nói ra sự đê hèn của mình. “Cậu ta cái gì cũng có, cái gì cũng không thiếu, vẻ ngoài tốt, suy nghĩ thông minh, thân thể khỏe mạnh, ngay cả sau khi cha mẹ chết còn để lại tài sản khiến người ta hâm mộ.”
“Anh họ......”
“Ai! Nói cái đó cũng không còn ý nghĩa gì, vài năm này anh ở Mỹ không chịu về, cũng là bởi không có mặt mũi gặp cậu ấy, hơn nữa rõ ràng cha anh đối với Phó thị vẫn luôn có dã tâm, cho nên mới không muốn bị cuốn vào chuyện này nữa. Tuy rằng anh mắc nợ sự tin tưởng của cậu ta, nhưng cậu ta cũng nên cảm ơn anh đưa em cho cậu ta.” Ngụy Thanh Nguyên thanh thoát nói: “Lần này trở về nghe được tin em ở cùng cậu ấy, anh rất cao hứng, anh nghĩ cậu ta nhất định phải vô cùng dụng tâm với em, mới có thể khiến em tình nguyện nghi ngờ anh cũng vẫn lựa chọn tin tưởng cậu ấy.”
“Anh họ, em chỉ là......” Lục Hân Á lắp bắp muốn giải thích.
Ngụy Thanh Nguyên lại sáng sủa nở nụ cười. “Không cần áy náy, đây là chuyện tốt, trên thế giới này người có thể vô điều kiện tin tưởng đối phương không nhiều, nếu không thì chính là kẻ ngốc, nếu không nữa thì chính là yêu sâu sắc. Anh rất vui em tìm được người thật lòng yêu mình, ‘dịch đắc vô giá bảo, khó đắc hữu tình lang’*, nhìn thấy cô em họ anh yêu thương nhất có được hạnh phúc, anh thật sự rất vui.” Anh nói rõ ràng, tạm dừng vài giây mới thoải mái lớn tiếng nói: “Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, anh nên lên máy bay.” *đại khái là bảo vật vô giá dễ dàng có được, nhưng muốn tìm người thật lòng yêu mình thì rất khó
“Đợi chút, anh muốn về Mỹ sao? Anh không nói chuyện với Thực Ân sao? Em tin rằng anh ấy đã sớm không còn trách anh nữa.” Lục Hân Á có chút lo lắng, cô hy vọng hai người con trai cô quan tâm nhất trên đời này có thể hòa hảo như lúc ban đầu.
“Tình cảm đã có vết rách muốn phục hồi như cũ rất khó, nếu không thể toàn tâm tin tưởng, làm bạn bè sẽ không có ý nghĩa gì cả.” Ngụy Thanh Nguyên thực tiêu sái nói. “Vài năm tiếp nữa, có lẽ chờ bọn anh già đến độ quên đi chuyện này có lẽ sẽ làm bạn trở lại đi.”
Trong lòng biết anh họ nói những lời này biểu hiện lần này hắn đi sẽ lại không có tin tức nhiều năm, Lục Hân Á nhịn không được mũi lại xót. “Vậy, anh phải bảo trọng, chú ý thân thể, nếu như có thể, hãy giữ liên lạc với em.”
Ngụy Thanh Nguyên đáp vài tiếng, điện thoại liền cắt đứt.
Lục Hân Á nắm di động ngẩn người hồi lâu, chuyện cũ khi còn trẻ hiện lên trước mắt.
Giống như mới ngày hôm qua cô vẫn là cô gái bất lực lo lắng sau khi tan học làm thế nào để không phải về nhà, chỉ chớp mắt, hiện tại lại rất hạnh phúc ở trong này, cùng một anh ngốc mới gặp mặt lần đầu đã nguyện ý tin tưởng vô điều kiện yêu nhau sâu đậm.
“Em lại ngẩn người gì thế?” Phó Thực Ân từ thư phòng trở về, thấy cô nắm di động không nhúc nhích, kỳ quái nhìn cô một cái, thở dài. “Tiểu thư, sao em lại khóc nữa rồi? Không phải đã nói sẽ không khóc nữa sao?” Tay anh ôm cô vào lòng, nâng khuôn mặt tinh tế đoan tranh của cô lên, dịu dàng lại vô cùng bất đắc dĩ hỏi: “Làm sao vậy? Vì sao khóc?”
Cô nâng lên hai mắt đẫm lệ, đáy mắt là ý cười cảm động, nhìn chăm chú vào mắt anh, cô nghiêm túc mở miệng. “Phó Thực Ân, anh hãy cưới em được không?”
“Cái gì?” Lời của anh lại bị giành trước? Phó Thực Ân không khỏi sửng sốt.
“Em biết anh muốn theo kế hoạch giải quyết xong hết mọi việc mới nguyện ý kết hôn với em, nhưng mà em chờ không kịp rồi.”
Anh ngạc nhiên nhìn về phía bụng cô. “Nhanh như vậy đã biết rồi sao?”
“Không phải.” Lục Hân Á nín khóc mỉm cười.
“Vậy là vì sao?” Kinh ngạc qua đi, Phó Thực Ân thần sắc nhu hòa, trong mắt tràn đầy sự cưng chiều ngọt ngào.
“Em hy vọng anh trở thành người sẽ cùng em chia sẻ hết tất cả.” Cô nhẹ nhàng mở miệng nói.
“Tất cả là chỉ cái gì?” Anh hiểu ý, mỉm cười hỏi.
“Tất cả của em.” Lục Hân Á ngước nhìn người đàn ông vì cô mà nâng cả bầu trời. “Hỉ nộ ái ố, mọi thứ của em.”
“Sao em có thể biết anh có thể trở thành người sẽ cùng em chia sẻ hết tất cả?” Phó Thực Ân học sự bướng bỉnh của cô khi còn nhỏ, sung sướng hỏi.
“Em biết anh có thể.” Cô kiên định mở miệng, kéo lấy cổ anh dâng lên nụ hôn cam kết. “Vẫn luôn là anh.”
|