Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ
|
|
Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ Tác giả: Bảo Bảo Tuyền Nhi Editor + Beta: KẹoĐắng Converter: Ngocquynh520 Thể loại: Thanh mai trúc mã, quân nhân, ngọt văn, sủng , sạch, HE Số chương: 84 chương Nhân vật chính: Lam Kỳ – Thiệu Tử Vũ
Giới thiệu nội dung:
Lam Kỳ tự nhận mình là một cô gái rất xinh đẹp, từ nhỏ người theo đuổi nhiều đến đếm không xuể, vì vậy cô cảm giác bản thân sẽ không cần nhức đầu vì chuyện đàn ông, cho đến một ngày, cô kinh ngạc phát hiện, cái người từ nhỏ bị cô khi dễ đến thảm, cá tính được, tính tình tốt, học hành lại giỏi. . . . . Hình như không có gì không tốt. "Kẻ ngốc" bỗng nhiên lắc mình biến hóa, biến thành một người đàn ông tuấn tú, khiêm tốn, lịch sự, lại nhiều tiền, đột nhiên cô cảm thấy bản thân không bình tĩnh nổi nữa rồi.
Từ thời thiếu niên,Thiệu Tử Vũ đã lên kế hoạch một việc, đó là làm sao ngoan ngoãn phục tùng cô gái nhỏ, nhường nhịn nuông chìu cô, tập cho cô có thói quen kén chọn để cô không tìm được bạn trai.
Bụng dạ anh rất đen tối nhưng ở trước mặt cô lại giả vờ ngây ngốc.
Cảnh một:
Ở lần thứ N bị cô bắt thu dọn cục diện rối rắm xong, Lam Kỳ ôm lấy cổ của Thiệu Tử Vũ.
"Thiệu ngốc, cậu cho tôi khi dễ cả đời có được hay không? Tôi sợ sẽ tìm không được người để khi dễ như thế này rồi.” Khuôn mặt cô hiện lên vẻ lo lắng.
"Ừ. . Nhưng mà. . ." Tên con trai nào đó hình như rất rối rắm.
"Nhưng mà cái gì?" Đôi tay Lam Kỳ đang câu cổ Thiệu Tử Vũ làm nũng chuyển thành động tác xiết chặt, nếu anh dám nói không, cô liền bóp chết anh, cũng không để người phụ nữ khác được lợi.
". . Tôi sợ về sau vợ tôi sẽ không đồng ý."
"Vậy thì bóp chết khả năng này, tôi làm vợ của cậu."
Tên con trai nào đó cúi đầu thu lại ý cười trong mắt.
"Tôi. . . suy nghĩ một chút."
Cảnh hai:
Quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu vĩnh viễn là một vấn đề nan giải.
"Nói, nếu em và mẹ cãi nhau anh sẽ giúp ai? Đừng nói người nào có lý sẽ giúp người đó? Đây không phải là diễn xuất trên TV không cần người đến làm quan thanh liêm." Trong phòng hai tay Lam Kỳ chống nạnh, đôi mắt đẹp nhìn trừng trừng anh, một bộ dáng nghiêm hình bức cung.
Trên ghế sô pha, Thiệu Tử Vũ bày ra bộ dáng ngay thẳng.
"Trên nguyên tắc thì người nào có lý giúp người đó, nhưng riêng cá nhân anh sẽ đứng về phía bà xã."
Tức giận của người nào đó thoáng cái vụt tắt, cô nhíu mày.
"Thật sự?"
"Ừ"
"Nếu không làm được thì thế nào?"
"Mặc cho bà xã xử lý.”
"Tốt, nếu như không làm được em trừng trị anh."
Truyện này là 1 vs 1, nữ chính xinh đẹp, đáng yêu, gian xảo, bảo đảm là hiền lành nhưng không mềm yếu, nam chính đẹp trai, phóng khoáng, dịu dàng nhưng bụng dạ rất đen tối, bảo đảm vừa chuyên tình vừa thâm tình.
|
Chương 1: Anh là Thiệu ngốc? (1) Thành phố C là nơi có thắng cảnh du lịch nổi tiếng cả nước, Lâm Hải được xây dựng, phong cảnh xinh đẹp, bốn mùa giống như mùa xuân, hàng năm đều hấp dẫn vô số du khách tới nơi này nghỉ phép vui chơi.
Khu Kim Nguyên là một khu nhà cũ ở ngoại ô thành phố C, căn nhà lớn tường trắng ngói đỏ từ năm 80 90 của thế kỷ trước nằm giữa đám cây cối um tùm, sâu thẳm, yên tĩnh.
Ở nơi này phần lớn đều là hàng xóm ở chung vài thập niên, bình thường chung sống với nhau rất vui vẻ hòa thuận, người già là chiếm đa số, còn người trẻ tuổi đều lựa chọn ở tại nơi thành phố sầm uất náo nhiệt, cho nên vào ban đêm có rất ít người đi lại.
Mặc dù là vùng giải phóng cũ nhưng trị an nơi này từ trước đến giờ rất tốt, thế nên tính cảnh giác cũng tương đối thấp.
Đây chính là lý do Lam Kỳ có thể dễ dàng bay qua tường thấp tiến vào trong sân nhỏ nhà họ Thiệu.
Ánh trăng nhàn nhạt, một bóng dáng gầy nhỏ che giấu bên bồn cây vạn tuế to lớn, len lén nhìn xem tình huống bên trong, xác định sân sau không có người, Lam Kỳ cúi lưng xuống thận trọng lẻn ra căn nhà nhỏ phía sau, hàm răng trắng như tuyết của Lam Kỳ cắn nhẹ môi dưới hồng phấn, dưới miệng có một nuốt ruồi nhỏ màu đen nhìn dị thường chói mắt, nguyên nhân có thể là bởi vì làm chuyện xấu nên vẻ mặt khẩn trương mang theo nét rối rắm đáng yêu, đi tới nơi nào đó đôi mày thanh tú khẽ cau lại, đôi mắt to như thủy tinh trong suốt híp lại, lông mi dài như cánh ve cong lên giống hình cây quạt, bộ dáng đơn thuần đẹp đẽ được cô thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.
"Thiệt là" Gương mặt Lam Kỳ ảo não.
Khi còn bé, cô chính là khách quen trong cái nhà này, trên lầu, dưới lầu, sân trước, sân sau, từng cành cây ngọn cỏ, một mái ngói một cục gạch, nơi nào không bị cô giày xéo qua, không ngờ mười năm sau, vậy mà cô lại dùng cách như thế này đi vào căn nhà này, thật sự là mất mặt mà.
Trong thế giới của Lam Kỳ, cho đến bây giờ cái từ “mất mặt” này đều dùng cho người khác, muốn mất mặt cũng là cô làm người khác mất mặt, hiện tại chính mình lại ở trong này làm chuyện trộm cắp, còn không phải là vì người chị kiêu ngạo của mình, bằng không cô tội gì phải bỏ xuống mặt mũi của bản thân đây, nếu để cho người khác phát hiện, trước không nói quan hệ hiện tại của hai nhà, cô cũng không cần gặp người khác rồi, có xấu hổ hay không chứ.
Đạp lên cái vòi nước nhô ra, cô ra sức bò lên trên, mục tiêu chính là cửa sổ bên tay phải lầu hai.
Qua vài phút đồng hồ, rốt cục một cánh tay trắng nõn cũng đặt lên bệ cửa sổ, mở ra cửa sổ một căn phòng ở lầu hai, căn phòng cũ mấy chục năm rồi, cửa sổ không phải là loại cửa sổ sát đất, có thể đẩy ra then cài cửa sổ bằng gỗ, Lam Kỳ bắt được cọc gỗ gắn liền với cửa sổ, mùi hương thoang thoảng của cây cảnh xen lẫn gió đêm trong vườn hoa thổi vào, Lam Kỳ ổn định cơ thể liền mở cửa sổ vào phòng, căn phòng này nằm vào vị trí tay phải trên lầu hai, phòng cũng không lớn lắm, bày trí cũng rất đơn giản, cũng giống như phòng ở cũ, chỉ đặt một cái giường lớn phù hợp thời đại này, một cái bàn học, sau đó là hai cái tủ sách lớn được mở rộng từ sàn nhà đụng đến mái nhà, trên giá sách đặt chi chít những quyển sách, lúc này gần cửa sổ bên cạnh một cái kệ sách cao ngất, một thân hình đang đứng thẳng, ngón tay thon dài đột nhiên dừng lại động tác lật sách.
Bên dưới cửa sổ Lam Kỳ mệt mỏi thở hồng hộc, không được, chẳng lẽ là lâu quá không làm loại động tác này, không có sức lực, leo không lên, quả nhiên người trưởng thành sự linh hoạt không cách nào so sánh với lúc nhỏ.
"A" Lam Kỳ thét chói tai, sức chịu giữa lòng bàn chân tự nhiên đứng không vững, trọng tâm cả người không ổn định, thân hình ngã về phía sau.
Ngay lúc cô sợ hãi, thầm than số phận mình đen đủi thì đột nhiên cảm thấy cổ tay bị một bàn tay to mạnh mẽ bắt lấy, sau đó bị một lực mạnh lôi kéo, thoáng cái người đã vào phòng.
Vào phòng Lam Kỳ mềm yếu dựa vào bên cửa sổ vỗ ngực nói, "Hù chết người," thở ra bằng miệng, chân mềm nhũn, nếu lúc nảy té xuống, không chết cũng phải nằm trên giường mấy tháng.
Dần dần cô chậm lại động tác vỗ ngực, một đôi mắt to xinh đẹp giảo hoạt liếc về phía bóng dáng cách đó không xa, đối với việc trong phòng có người, cô không hề cảm thấy kỳ quái bởi vì cô đến là để tìm anh.
Ở một cửa sổ cách đó không xa Thiệu Tử Vũ đang đứng thẳng, một thân quân trang xanh biếc làm tôn lên cả người anh, giống như cây ngọc đón gió, anh tuấn oai hùng, giờ phút này một đôi mắt xếch, hẹp dài đang nhìn thẳng vào Lam Kỳ, giữa ánh mắt trầm tĩnh lộ ra tia sắc nhọn.
"Huýt~" Lam Kỳ huýt sáo một tiếng, một người đàn ông tuấn tú, thật là một anh lính đẹp trai nha, người đàn ông trước mắt này hoàn toàn phá vỡ ấn tượng về quân nhân của cô, trong ấn tượng quân nhân đều là bộ dáng oai hùng, mạnh mẽ, là người đàn ông ý chí kiên cường và giàu lòng hy sinh, đây là loại đẹp dũng mãnh, không ngờ giữa những quân nhân mang khí khái anh dũng này lại xuất hiện một loại lịch sự, có học thức.
Nhìn ra, thân hình của anh thuộc loại gầy gò, dáng người tiêu chuẩn tuyệt đối, thân thể rất cao, trên vai là quân hàm hai gạch ba sao, chắc là một sĩ quan, Lam Kỳ đối với quân hàm cấp bậc không mấy hiểu, nhìn không ra cấp bậc của anh.
Ánh mắt cô cuối cùng cũng dừng lại nơi cặp mắt hẹp dài sâu như đầm nước đang nhếch lên của anh, đôi mắt kia đặc biệt xinh đẹp hút hồn người, mới nhìn có vẻ điềm nhiên, nhìn lâu sẽ cảm giác có một loại vinh nhục* không chút sợ hãi, đột nhiên hai mắt của Lam Kỳ trợn to, lại trợn to thêm nữa, vốn là hai mắt cô đã to gương mặt lại gầy nay tỉ lệ lại tiếp tục phóng đại, nét mặt lộ vẻ kinh ngạc, ánh mắt này hết sức quen thuộc.
*Vinh quang – nhục nhã
|
Chương 2: Anh là Thiệu ngốc? (2) “Anh là Thiệu ngốc?”
Không thể nào, Lam Kỳ nghĩ muốn thét chói tai, làm sao có thể, bé trai bị cô khi dễ đến thảm lúc nhỏ, hiện tại khi trưởng thành làm sao có thể là người đàn ông xuất sắc như vậy, ảo giác, nhất định là ảo giác.
Trước đó nghe được bạn học chung từ nhỏ đến lớn nói, sau khi Thiệu Tử Vũ tốt nghiệp trung học liền thi đậu vào trường quân đội, cô còn không nghĩ mà cười nhạo, chỉ là một con mọt sách còn muốn đi làm lính, khẳng định không đến nửa năm sẽ phải đóng gói trở về, sự việc chứng minh đến nửa năm sau cũng không nghe thấy tin tức anh xuất ngũ, ngay cả như vậy, cô cũng cho rằng cả đời anh cũng không có mùi vị đàn ông.
Bây giờ nên làm gì, vốn là nghĩ là sẽ uy hiếp cộng thêm đe dọa, ỷ vào uy quyền khi còn bé của cô, Triệu Tử Vũ hẳn là vẫn còn sợ cô, xong rồi, kế hoạch có chuyện ngoài ý muốn phát sinh...
Bên cửa sổ, đôi mắt hẹp dài của Triệu Tử Vũ hơi híp lại, trước mặt là khuôn mặt kinh ngạc của người phụ nữ mặc bộ áo sơ mi ngắn tay, vòng eo thon gọn, bên dưới mặc một cái váy màu đỏ sậm kẻ ô vuông đen ngắn đến đầu gối, chân mang giày thể thao màu trắng, trên vai là mái tóc quăn dài màu đen được buộc lên cao, trang phục đơn giản lại lộ ra nét quyến rũ, cặp mắt to mềm mại đáng yêu giờ phút này đã thu lại vẻ giật mình đang lộ ra một phần cẩn thận cùng giảo hoạt, nhiều năm không gặp, mặc dù chiều cao, vóc người, trước sau lồi lõm, nhưng cảm giác kia thật đúng là một chút cũng không thay đổi.
"Thiệu ngốc" Lam Kỳ yếu ớt gọi một tiếng, sau đó cười mờ ám, ảo giác, cảm giác trong nháy mắt vừa rồi tuyệt đối là ảo giác, xem hiện tại bộ dáng gọi vài tiếng mà vẫn không trả lời, đúng là vẫn bộ dáng ngây ngốc khi còn bé không sai.
"Thiệu ngốc, cậu nhớ rõ tôi đi, Lam Kỳ, tôi là Lam Kỳ nè."
"Hì hì, khi còn bé quan hệ của chúng ta rất tốt."
"Chúng ta thường xuyên giúp đỡ lẫn nhau, có cái gì ăn ngon, chơi vui chúng ta đều chia sẻ cùng nhau tuy hai mà một . . ."
Lam Kỳ càng nói càng chột dạ, đương nhiên nếu giống như lời cô nói khi dễ cùng bị khi dễ cũng coi như là một loại quan hệ thì quan hệ của hai người không sai, nếu giống như lời cô giành giật cũng coi là một loại chia sẻ thì quan hệ của hai người xác thực là không tệ.
Nói xong Lam Kỳ đi vài bước đến bên cạnh Thiệu Tử Vũ, hơi hơi đi cà nhắc vỗ vỗ bờ vai của anh, đây là vì về sau cô còn chuyện nhờ vả, khi còn bé cố hết sức, hiện tại càng thêm cố hết sức.
Cô liền cảm thấy buồn bực, mọi người đều nói con gái mười tám nhiều thay đổi, không ai nói con trai mười tám nhiều thay đổi, khi còn bé cái kia một bộ dáng ngu ngốc gầy teo, tại sao khi trưởng thành lại trở nên hại nước hại dân thế này đây?
"Hì hì, cậu thấy đúng không?"
Một lý do thật giả tạo.
Thiệu Tử Vũ cúi đầu, môi mím lại thành đường cong, đôi mắt hẹp dài mang theo một chút ý cười.
"Ừ"
Giọng mũi trầm thấp, rất dứt khoát.
Hai mắt Lam Kỳ mang ý cười nhẹ nhàng, mười phần tương tự hồ ly.
"Thiệu ngốc, cậu thực sự nhớ rõ tôi sao?"
Cô nói mà, khi còn bé cô đối xử đặc biệt với anh như vậy, người bình thường căn bản là sẽ không quên.
"Ừ"
Giọng nói Thiệu Tử Vũ gia tăng thêm một chút, ý cười nơi khóe miệng càng sâu, làm sao anh lại không nhớ rõ cái tiểu nha đầu thích chỉnh người khác này.
"Uống nước đi."
Anh đi đến bên cạnh bàn học, ngón tay sạch sẽ cầm lấy một ly nước thủy tinh đưa cho cô, mới vừa rồi nhất định là cô bị dọa sợ không nhẹ.
". . . Cám ơn."
Lam Kỳ có chút không biết cảm giác gì nhận lấy ly nước, thầm than, vẫn là không giống trước kia, trước kia lúc cô leo trộm vào cửa sổ, anh luôn tìm cách đuổi cô ra ngoài, không khác gì phòng sói là mấy, nhưng mà hiện tại như vậy....
Khách sáo, quả nhiên là người trưởng thành, hiểu lễ phép, lại hiếu khách, làm cho cô có điểm không quen, cô đã chuẩn bị xong để lộ ra móng vuốt sói.
Lam Kỳ vừa uống nước, đôi mắt to mềm mại đáng yêu vừa chuyển, ánh mắt của cô dừng lại nơi ba cái hộp trên giá sách, cái hộp đang mở, ba cái huy chương sáng lấp lánh thật là dễ gây chú ý.
Ánh mắt lại giả bộ như vô tình rơi vào trên người Thiệu Tử Vũ.
Hẳn là anh cũng vì chuyện kia mà trở về, không biết mấy năm nay anh có sống được trong đám bộ đội hỗn tạp đó hay không, có quan hệ tốt với mọi người hay không.
"Cốc cốc" Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
"Tử Vũ"
Nghe giọng nói là của mẹ Thiệu Tử Vũ, lập tức trong đầu Lam Kỳ hiện ra một gương mặt xinh đẹp, cá tính của một người phụ nữ hết sức lợi hại, khi còn bé bởi vì cô luôn khi dễ Thiệu ngốc nên bị bà mắng không ít.
"Xong rồi."
Lam Kỳ cầm cái ly ở trong phòng gấp đến độ xoay vòng vòng, phòng này cũng quá đơn giản, giường, bàn học, tủ sách, không có chỗ nào có thể ẩn núp.
"Làm thế nào đây?" Vẻ mặt cô đau khổ nhờ giúp đỡ, mặc dù cô tự nhận là mình gan lớn, nhưng tốt xấu gì đây cũng là việc trộm cắp, nếu làm ầm ĩ cũng không thể nói năng hùng hồn.
Thiệu Tử Vũ nhìn về phía cửa phòng.
"Thế nào mẹ? Con đang thay quần áo."
Âm thanh dịu dàng làm cho người ta có một loại cảm giác như tắm gió xuân, Lam Kỳ ổn định lại vị trí, anh chịu giúp cô hẳn là không có chuyện gì.
"À, mới vừa rồi mẹ giống như nghe được tiếng thét chói tai nên có chút lo lắng."
"Con không có nghe thấy, có thể là mẹ nghe lầm."
Ngoài cửa Liễu Phương sờ sờ lỗ tai, có khả năng là vậy.
"Con trai, con cũng đừng trách mẹ kinh ngạc, trước kia đều là bị cô bé ác ma nhà họ Lam làm cho sợ hãi, chị của mình không có bản lĩnh, học hành không sánh bằng con, thế nhưng bắt chước mấy đứa con trai leo cửa sổ rồi xé tập sách của con, con bé lừa gạt không có giáo dục.”
"Ha ha."
Trong phòng truyền ra cười khẽ.
Lam Kỳ cắn răng nghiến lợi, cái gì mà leo cửa sổ không có giáo dục, là con trai của cô không có bản lãnh đánh không lại con, bị khi dễ là đáng.
"Xem nó mẹ kiếp, hiện tại con của mẹ đã trở nên mạnh mẽ, cô bé kia nơi nào là đối thủ của con, đáng tiếc quân đội có kỷ luật của quân đội, nếu không mẹ để cho con đi đánh ngược lại, giáo huấn thật tốt cái con bé kia." Liễu Phương vừa rồi còn khẩn trương, giờ lại buồn cười mở miệng.
"Cô" thật khinh người quá đáng, là bậc trưởng bối người ta, bụng lại nhỏ như ruột gà, Lam Kỳ mới vừa mở miệng, miệng liền bị người ta che lại.
“Ưm ưm”
"Cô muốn cho mẹ tôi mang cô đến cục cảnh sát à." Bên tai truyền đến giọng nói dễ nghe, theo âm thanh, mùi trầm hương truyền vào trong mũi.
Lam Kỳ ngưng giãy giụa, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc.....hơi thở nam tính mãnh liệt xâm nhập.
"Tử Vũ con ở đây đang nói chuyện với ai?"
Ngoài cửa lỗ tai của Liễu Phương dán vào cánh cửa, vừa rồi rõ ràng là bà nghe được anh đang nói chuyện.
"Không có, con đang nghe điện thoại.”
"À, vậy con mau mau xuống lầu, chú con bọn họ tới rồi, muốn nhìn con một chút, sau đó bàn bạc một chút chuyện của anh con.”
Nói xong tiếng bước chân dần dần đi xa, Thiệu Tử Vũ cũng buông tay.
Độ ấm cực nóng ngoài miệng biến mất, Lam Kỳ liếc mắt về những phương hước khác, làm như không có việc gì tiếp tục uống nước, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện vị trí bên tai cô không hề bình thường mà đỏ ửng. . . Quả thực mới vừa rồi cô quá vọng động rồi.
"Cô ở trong này không được bỏ đi chờ tôi trở lại, yên tâm, phòng của tôi không có người tùy tiện vào, cũng đừng nghĩ rời đi từ cửa sổ, hẳn là mẹ tôi đã đem con Kinh thả ra sân sau."
Thiệu Tử Vũ nhìn chằm chằm đôi tai đỏ ửng không dễ thấy của cô rồi cười khẽ, cầm lên nón lính, thân hình mạnh mẽ kiên cường đi về phía cửa, ra khỏi phòng vài bước đột nhiên quay đầu lại.
"Quên nói cho cô biết, con Kinh là mẹ tôi vì phòng bị cô nên cố ý mua chó ngao Tây Tạng, mỗi ngày có thể ăn hết hơn 5 kg thịt tươi." Giọng nói dịu dàng không nhanh không chậm theo đôi môi xinh đẹp của anh nhả ra.
“Ầm” Lam Kỳ vừa nghe liền hồ đồ, mới vừa rồi không có gặp phải con chó kia là coi như cô may mắn, nhưng cũng coi như là xui xẻo, hiện tại thì tốt rồi muốn chạy cũng không thể, trước kia nghe nói nhà họ Thiệu mua một con chó ngao Tây Tạng quý báo, còn tưởng rằng nuôi làm thú cưng để chơi, không nghĩ tới là vì để đối phó với cô, trời ạ, thật là không có tính người, mười năm trước cô vẫn còn là con nít có được hay không.
|
Chương 3: Ai là người gây họa? Thiệu Tử Vũ xuống dưới lầu một, trong phòng khách người lớn đang ngồi ở trên ghế sa lon tán gẫu, chú Thiệu Phong dẫn theo em họ Thiệu Tử Tuấn cùng em họ Thiệu Na đều đã tới.
"Đến bên này cùng bà nội." Vừa thấy anh xuống, người có quyền uy nhất nhà họ Thiệu, Lý Mẫn lên tiếng, trên người mặc quần áo tơ lụa đơn giản thoải mái, sắc mặt hồng hào, đầu đầy tóc bạc, vẻ mặt tươi cười ôn hòa, thật đúng là nhìn không ra bà đã trên tám mươi tuổi rồi.
"Vâng, bà nội."
Thiệu Tử Tuấn nhường chỗ, Thiệu Tử Vũ ngồi vào bên cạnh Lý Mẫn.
"Ừ, có triển vọng, thật không hổ là cháu trai của nhà họ Thiệu chúng ta." Lý Mẫn cười đến không thể khép miệng, mặc dù bạn già qua đời sớm, nhưng hai đứa con trai đều có sự nghiệp thành công, con dâu cũng hiếu thuận, mấy đứa cháu đứa nào cũng hợp lòng người, bà đúng là người được hưởng phúc.
"Thằng nhóc này, mấy năm không gặp bà thật sự không nhận ra con." Trên ghế sa lon đối diện Thiệu Phong bộ dáng giật mình, trên gương mặt mập mạp tràn đầy ý cười.
"Con cũng là nhận không ra nói chi là bà, lúc vừa trở về còn tưởng là đi nhầm nhà.”
Liễu Phương theo người làm bưng trái cây từ phòng bếp đi ra, mặc dù trong lòng có chuyện, nhưng hôm nay là ngày cả nhà sum họp, thế nào cũng phải cười mà trả lời.
Lời vừa nói ra liền chọc cho mọi người trong phòng nở nụ cười.
"Đúng là một chút cũng không tốt, không biết trở về nhìn bà nội." Cười xong, Lý Mẫn lại làm bộ như không vui.
"Công việc bận quá."
"Bận thì cũng nên rút thời gian trờ về nhìn xem." Lý Mẫn bày lên sắc mặt.
"Bà nội yên tâm, về sau con sẽ thường đến nhìn xem người, con đã xin điều đến thành phố C, hết nghỉ đông sẽ về đơn vị báo cáo."
"Thật sự sao anh hai, thật tốt quá, về sau sẽ không sợ người khác khi dễ em rồi, có chuyện gì anh ra mặt giúp em." Triệu Na vẫn đang xem phim truyền hình đột nhiên ôm cánh tay của anh hưng phấn kêu to.
Thiệu Tử Vũ khẽ cười nhìn cô.
"Đại tiểu thư tập đoàn nhà họ Thiệu còn cần anh làm chỗ dựa sao?"
Triệu Na nhìn anh, đôi mắt trợn to, miệng há lớn, hoàn toàn bỏ qua lời trêu đùa của Thiệu Tử Vũ.
"Oa, anh hai, vài năm ở bộ đội anh đã làm cái gì, lực sát thương quá lớn, ngay cả em đối với trai đẹp hoàn toàn miễn dịch, con gái đẹp nhìn anh đều cảm thấy nhịp tim đập mất tự nhiên, nói, lần này nghĩ phép là có âm mưu gì, nghĩ gây tai họa cho cô gái có phúc nào vậy?, thẳng thắn được khoan dung kháng cự bị nghiêm trị.”
Thiệu Tử Vũ từ cười nhạt dần dần sâu, lần này trở về anh thật là nghĩ gây tai họa cho cái vật nhỏ làm cho anh ngày nhớ đêm mong.
"Đúng rồi Tử Vũ, bà nội muốn hỏi con, con có bạn gái chưa?" Lúc này Lý Mẫn nhớ tới một chuyện quan trọng.
"Còn chưa có."
"Như vậy sao được, đều đã lớn hết rồi." Lý Mẫn nóng nảy, mấy đứa cháu trai cháu gái đứa nào cũng làm cho bà hài lòng, nếu nói đến chuyện không hài lòng thì chính là một đám không đứa nào chịu kết hôn, anh cả Thiệu Tử Mặc này, đúng là một nhân tài, năng lực càng không phải nói, mới vừa tốt nghiệp liền thành lập công ty riêng của chính mình, nhân duyên với phụ nữ cũng rất tốt, bạn gái hết đổi một người lại một người, nhưng chỉ là không chịu kết hôn, người nào khuyên cũng vô dụng. Anh hai Thiệu Tử Vũ thì đi thi trường quân đội, mấy năm cũng không thấy mặt, lần này trở về vẫn còn là người độc thân. Anh ba Thiệu Tử Tuấn liền nói một câu, anh cả cùng anh hai đều không gấp anh gấp cái gì chứ, cả đám đều làm cho người ta không bớt lo được.
"Mẹ người đừng nóng vội, con vừa lúc biết vài cô gái không tồi có thể giới thiệu cho Tử Vũ." Lúc này Bạch Đình vẫn ngồi yên lặng nảy giờ mở miệng, hai năm qua trong phòng làm việc của bọn họ vừa lúc có người mới, đều là mấy cô gái rất tốt, gia thế cũng không tồi.
"Thật sự?” Liễu Phương hứng thú, bà và Bạch Đình mặc dù là chị em dâu, nhưng quan hệ không tệ, công việc của Bạch Đình là làm cho đơn vị cơ quan nhà nước, người quen biết cũng khẳng định không kém.
"Ta khi nào lừa gạt chị dâu chưa.” Bạch Đình trêu ghẹo.
"Vậy chuyện này đã có thể giao cho ngươi, năm nay ta muốn thấy cháu dâu, Tử Vũ phòng cưới ta đều chuẩn bị xong, ngôi biệt thự Bích Thủy Lam Thiên kia liền cho con.”
"Bà nội, người không công bằng, chỗ đó con thích,"
Thiệu Na mặc kệ, bĩu môi làm nũng.
|
Chương 4: Mùi vị không tệ "Chớ mất hứng, Tử Vũ không thể so với mấy đứa cả ngày thầm nghĩ kiếm tiền, Tử Mặc và Tử Tuấn đều có vài cái biệt thự bên ngoài, còn cái con nhóc con cũng có hai cái đi, đừng nhỏ mọn như vậy.”
Lý Mẫn không bị lay chuyển chút nào vì Thiệu Na làm nũng, đại tiểu thư nhà họ Thiệu mà lại để ý đến căn biệt thự nhỏ này? Chẳng qua là muốn chọc cho lão nhân gia bà vui vẻ mà thôi, bất quá bà nói như vậy cũng là thể hiện bất công, cậy già lên mặt.
"Mẹ, Tiểu Na trêu chọc mẹ thôi, căn biệt thự kia mẹ thích cho ai thì cho người đó, chúng con không có ý kiến."
Bạch Đình cười mở miệng, căn hộ năm đó là do bà đầu tư sản nghiệp, theo kinh tế phát triển, đã muốn tăng giá trị lên mấy chục lần, hẳn là giá thị trường xấp xỉ một trăm triệu, bất quá cho Tử Vũ bà thật sự không có ý kiến gì.
"Bà nội không cần, tiền lấy vợ con còn có."
Thuộc tử Vũ cự tuyệt, phòng ốc này nọ chính anh sẽ chuẩn bị, anh nghĩ muốn cho người nào đó một ngôi nhà hoàn toàn thuộc về anh.
"Như thế nào không thích bà nội đưa đồ?"
"Bà nội ngài cũng quá lo lắng rồi, chuyện phòng cưới dì bọn họ đã chuẩn bị sớm vài năm trước, vài căn biệt thự ở khu vực thành phố C, sợ rằng để anh hai kết hôn vài lần đều được." Thiệu Tử Tuấn luôn là dáng vẻ cà lơ phất phơ lên tiếng chấm dứt vấn đề kết hôn xa vời này, cậu không muốn, khẳng định là anh hai có cùng một ý tưởng, cậu nên giúp anh, bị bức hôn cũng không phải là chuyện dễ chịu gì.”
Lý Mẫn vừa nghe liền chau mày.
"Nói gì vậy?"
"Anh của con chính là miệng chó không mọc ra ngà voi." Thiệu Na nghiêm trọng khinh bỉ cái loại đàn ông đứng núi này trông núi nọ, có một người anh như vậy cô muốn hết chỗ nói rồi, thế nhưng còn muốn kéo theo anh hai.
"Con nhóc chết tiệc kia, còn nói anh liền đánh em." Thiệu Tử Tuấn nhếch miệng lên uy hiếp.
"Anh dám, có bản lãnh thì anh đừng ngừng, không biết anh hai là quân hôn à, ngu ngốc.”
"Con nhóc chết tiệc kia." Thiệu Tử Tuấn thật đúng là đứng dậy
"Bà nội. . ."
. . . . . Không khí trong phòng lập tức bị Thiệu Tử Tuấn cùng Thiệu Na là cho sôi nổi hẳn lên, cười đùa thành một bức tranh.
Thiệu Tử Vũ lẵng lặng rời khỏi phòng khách, đi về phía thư phòng lầu một, vẻ thoải mái trên mặt rút đi, đổi lại thành vẻ cương nghị nên có của một quân nhân.
"Cha"
Đẩy cửa phòng ra liền nhìn đến bóng lưng đứng bên cửa sổ, bước nhanh đến anh đứng sóng vai một bên.
Thiệu Vĩ Tòng thu hồi ánh mắt ngoài cửa sổ, nhìn thấy con trai đứng bên cạnh sắc mặt có chút hoàn hoãn, bởi vì hàng năm kinh doanh ông đã luyện được bản lãnh không lộ ra vui giận, chỉ là chuyện lần này để cho ông quá mức lo lắng, mới đi tới đây nhìn bóng đêm.
"Chuyện của anh cả đã có tin tức.” Thiệu Tử Vũ đem tin tức vừa mới thu được nói cho cha mình, ngày đó anh cả gặp chuyện không may anh đã chạy đến chỗ anh cả gặp chuyện, dừng lại ở đó một ngày bởi vì không đi không được anh lại chạy về quân đội , nhưng mà anh đã để lại người tiếp tục tìm kiếm, hôm nay đã truyền đến tin tức mới.
Ánh mắt Thiệu Vĩ Tòng sáng rực lên một chút.
"Như thế nào? Người không có việc gì chứ?" chuyện xảy ra đã qua năm ngày, làm một người cha trong lòng ông lo lắng là điều có thể nghĩ.
"Nơi đó có người nhìn thấy trời mưa to sau đó có thuyền đánh cá cứu hai người, con nghĩ là anh cả bọn họ.”
"Vậy làm sao vài ngày cũng không cùng người nhà liên lạc?” Thiệu Vĩ Tòng vẫn là lo lắng.
Thiệu Tử Vũ cho cha mình một vẻ mặt an tâm.
"Có thể là bị thương, yên tâm con đã cho người đi thăm dò chiếc thuyền kia, rất nhanh sẽ có tin tức.”
"Chuyện này bà nội con còn chưa biết, nếu hỏi đến chuyện anh cả con thì trước cứ giấu giếm bà.”
"Ừ"
Thiệu Vĩ Tòng vỗ vai con trai, vui mừng.......
"Đã ở đây vài ngày rồi, ngày mai về nhà kêu mẹ con bồi bổ nhiều chút cho con." Đứa nhỏ này đã ở đây mấy ngày, cả nhà mình cũng không trở về.
"Được, ngày mai sẽ trở về."
"Tử Vũ, cùng ba con nói cái gì đó, mau xuống đây ăn trái cây." Trong phòng khách, giọng nói của Liễu Phương truyền đến.
Hai người đi ra thư phòng đi về phía phòng khác, trên bàn trà lại có một đĩa dưa và trái cây tươi ngon, đều là hoa quả nhập khẩu về.
Thiệu Tử Vũ lấy một miếng dưa hấu trên đĩa rồi đi lên lầu.
"Bà nội, con đi nghỉ ngơi trước."
"Ừ, đi đi." Lý Mẫn cũng thông cảm đứa cháu này, ở lâu trong quân đội cũng nên thả lỏng một chút.
Thiệu Tử Vũ vừa đi tới đầu cầu thang liềng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười nói.
"Tử Vũ, mợ nhớ rõ con hình như không thích ăn đồ ngọt, khi còn bé ngay cả sữa tươi cũng không uống, một bộ dáng gầy gò, bị một cô nhóc khi dễ..... Mẹ con còn nhớ rõ cái cô bé ấy không. . ." Bạch Đình mở miệng, khi đó còn chưa có ở riêng, người một nhà ở cùng một chỗ, lúc đó việc này bà còn nhớ rất rõ.
"Ha ha, thế nào không nhớ rõ thật là một cô nhóc lợi hại. . . Da trắng, mắt to, đặc biệt dễ nhìn....Khi đó suốt ngày giống như kẹo bạch nha bám dín Tử Vũ.”
"Đối với việc khi đó con thật hoài nghi, cô ta là em gái anh hai." Thiệu Na cũng nói tiếp.
Sau lưng vang lên tiếng cười, Thiệu Tử Vũ cười ôn hòa.
"Thật ra thì dưa hấu hương vị cũng không tồi."
Trong phòng Lam Kỳ mới đầu vẫn còn rất im lặng, cô không xác định Thiệu Tử Vũ có thể hay không bán đứng cô, dù sao khi còn bé anh bị cô khi dễ thật thảm, hiện tại anh thông minh hơn rồi, không biết anh có tìm cô báo thù hay không.
Đứng ở bên cửa sổ, xuyên thấu qua mở ra nhìn bãi cỏ dưới lầu, bên cạnh bồn hoa thật sự có một con chó ngao Tây Tạng màu đen ngồi canh, thân hình to lớn, bộ lông rậm, một đôi mắt đen láy vùi trong bộ lông thật dài, nhìn có chút thật thà, nhưng thỉnh thoảng phát ra thiếng kêu chấn màng nhĩ tuyệt đối sẽ không làm cho người ta ngộ nhận đây là một con thú cưng.
Nhìn thấy tình cảnh này Lam Kỳ lập tức bỏ qua ý nghĩ leo cửa sổ chạy trốn, người cùng so sánh với chó, cô thà cùng người giao tiếp, sống ở chỗ này tệ nhất chính là bị đưa đến cục cảnh sát, cùng lắm thì kiện tự ý xông vào nhà riêng của dân, nhưng cùng với chó, cô không có một chút phần thắng.
Thừa dịp nhàm chán, cô bắt đầu đánh giá căn phòng.
"Không ngờ thói quen của tên ngốc đó một chút cũng không thay đổi."
|