Trúc Mã Hồ Ly Bẫy Vợ
|
|
Chương 15: Tôi cũng muốn đi cùng Thiệu Tử Vũ còn chưa nói hết câu chợt nghe tiếng thắng xe chói tai vang lên, một chiếc Hummer quân dụng dừng ở ven đường.
"Ơ, người luôn đứng top của chúng ta cũng sẽ xuất hiện loại kĩ thuật sơ sót này sao?" Khương Hạo một thân quần áo huấn luyện không phân biệt rõ màu ngồi dựa vào trên xe, cười mỉa.
"Thủ trưởng."
Tiểu binh ngồi trên xe xuống chào Thiệu Tử Vũ đúng chuẩn theo nghi thức quân đội.
Thiệu Tử Vũ chào lại.
Lam Kỳ ngồi trên xe nhìn người cùng xe đột nhiên xuất hiện, trong không khí tràn ngập hương vị phái nam, lớn như vậy rồi lần đầu tiên cô đối mặt với nhiều quân nhân như vậy, không ngờ Thiệu ngốc còn có một mặt kiên nghị như vậy, cái chào đáp lễ vừa rồi có mùi vị rất giống như đi đánh giặc, cảm giác uy nghiêm cứng rắn không nói nên lời.
"Không xuất hiện loại sơ suất này cũng không làm phiền đến tôn giá của cậu." Thiệu Tử Vũ đi về phía Khương Hạo.
"Loại việc nhỏ này cũng tìm tôi? Vệ sĩ của cậu đâu?"
Khương Hạo mở miệng, hắn và Thiệu Tử Vũ là bạn học cùng trường quân đội, quan hệ rất tốt, sau khi tốt nghiệp hắn đi bộ đội dã chiến, Thiệu Tử Vũ tiếp tục thi nghiên cứu, gặp lại đã là ba năm sau, hai người lại ở cùng trong bộ đội ngây người một năm, một năm sau người này liền được đề bạt đi làm cái hạng mục nghiên cứu khoa học hạng nhất, hơn hai năm không gặp mặt, thỉnh thoảng cũng chỉ là liên lạc qua điện thoại một chút, vừa rồi hẹn anh gặp mặt còn nói không có thời gian, hiện tại liền thay đổi thật nhanh.
"Tôi đang nghỉ phép." Thiệu Tử Vũ mở miệng, thật ra thì mấy năm này anh vẫn luôn sống ở thành phố C, chỉ là không có thời gian về nhà, lần này thật vất vả mới được nghỉ phép anh nghĩ muốn thả lỏng một chút, không mang theo vệ sĩ.
"Không nói sớm, đi, lần bắn bia này nhất định phải phân cao thấp, tôi không tin người cầm súng thời gian dài như tôi lại không hơn cái người làm kỹ thuật khoa học như cậu.”
Hai năm ở bộ đội không thể cho Khương Hạo quên được chuyện kia, chính là người này vẫn chiếm danh hiệu súng thần, hôm nay hắn chính là muốn tiếp nhận danh hiệu này.
“Xem cậu có bản lãnh đó hay không.”
Thiệu Tử Vũ cười, ánh mắt nhìn về phía một chiếc xe khác.
“Bé con, ra đây.”
Lam Kỳ từ trong xe đi ra, mắt phát sáng, vừa rồi bọn họ mới nói muốn đi chỗ nào?
Lúc Khương Hạo thấy cô miệng há thành hình chữ O, lúc còn ở trường quân đội Thiệu Tử Vũ dựa vào khuôn mặt xuất sắc, phong độ, không biết làm cho bao nhiêu lính nữ ái mộ, lính nam ghen tỵ, coi như hắn cũng là một trong số đó, vốn trông chờ anh lừa gạt một hoa khôi quân nhân, làm cho bọn họ ít nhiều có phần trông đợi, không nghĩ tới thằng nhóc này dầu muối không vào, làm hại biết bao lính nữ đau lòng, ngày đó làm cho bọn lính nam nghĩ muốn đánh anh.
Dần dần hắn liền nghĩ cơ thể nhóc này có vấn đề! Không thể cùng người khác cái gì cái gì (Cái gì là cái gì a, Kẹo đây còn bé không hiểu a. Hahaha...), sau lại tha thứ cho cái bộ dạng làm dáng của anh, không ngờ anh thế nhưng muốn loại này, khó trách nhiều năm như vậy không có động tĩnh, bộ đội xác thực không sản xuất ra loại phụ nữ này.
Nhìn mềm mại đáng yêu, làn da trắng noãn đến độ có thể véo ra nước, hơn nữa tuổi cũng không lớn, nhiều lắm là hai mươi hai tuổi, vậy mà Thiệu Tử Vũ lại thích loại phụ nữ thân leo này.
Bình thường phụ nữ bị đàn ông nhìn như vậy cũng có chút thẹn thùng, nhưng Lam Kỳ không sao cả, thói quen cô biết mình xinh đẹp, để cho hắn nhìn, hắn còn có thể nhìn ra hoa sao? Đàn ông trong quân đội ít khi gặp phụ nữ có thể giải thích, coi như giúp đỡ người nghèo.
"Chị dâu."
Khương Hạo cười, dù là quân nhân nhưng cũng biết cách đối xử lễ độ với phụ nữ.
Chị dâu? Lam Kỳ nhìn bản thân, rồi lại nhìn Thiệu Tử Vũ, vốn nghĩ làm sáng tỏ giữa bọn họ không có quan hệ gì, nhưng cô nghĩ đến Khương Hạo nói cũng đúng, hắc hắc, cô muốn đi cùng, vì thế cô cười với Khương Hạo, muốn gọi liền gọi đi, vừa rồi Thiệu ngốc còn nói cô mang thai mà.
Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Lam Kỳ, nhíu mày, cô gái nhỏ này lại có ý định gì nữa đây?
"Tiểu Trần, chú đi sửa xe."
Khương Hạo mở miệng, chút khó khăn này giao cho cậu lính tài xế, hiện tại hắn vội vã đi bãi bắn bia so tài, hai năm rồi rốt cuộc bắt được người này.
"Dạ."
Tiểu Trần cầm lên một ít dụng cụ.
Trên đường, Khương Hạo vừa lái xe ánh mắt vừa nhìn đắng sau, chậc chậc, con mắt không tệ, người nào không biết quân nhân bởi vì liên hệ đến nghê nghiệp tìm đối tượng không được tốt lắm.
"Chị dâu, chị có chị em tốt nào không? Giới thiệu cho tôi."
Lam Kỳ lập tức nghĩ tới Mễ Đóa, cô gái kia tật xấu đầy người không giống cô, giới thiệu cho người này, không thích hợp, thân phận quân tẩu này không thể nào thích hợp với Mễ Đóa, cái người phụ nữ đơn bào phân chia kia.
"Không có."
"Vậy nếu có người tốt liền để ý giúp tôi một chút, tôi đã sắp ba mươi rồi còn chưa có vợ." Khương Hạo mở miệng, vốn là hắn cũng không gấp, nhưng ngay cả đến Thiệu Tử Vũ cũng đã tìm được phụ nữ, trong lòng hắn cũng có chút nóng nảy, hắn cũng nghĩ muốn tìm một cái như vậy, mệt mỏi một ngày trở về liền có vợ xinh đẹp ôm, cảm giác kia nghĩ liền thích.
"Bộ đội không có lính nữ?"
Lam Kỳ nghi ngờ.
"Tại sao không có, chị có thể hỏi Tử Vũ, người này trước kia....”
"Câm miệng của cậu lại, trước đi ăn cái gì một chút."
Thiệu Tử Vũ cắt ngang cuộc nói chuyện giữa bọn họ, tên Khương Hạo này nói chuyện thường không có chừng mực, đừng đến lúc đó nói chuyện không nên nói.
"Được, tôi mời chị dâu."
Khương Hạo sảng khoái đồng ý, bạn tốt tìm được một cô gái là không dễ dàng, hắn cúng không thể gây thêm phiền phức, nhanh lái xe chạy về phía khu vực ngoại ô, nơi này cách quân khu còn khoảng một tiếng, bất quá trên đường có một nhà hàng gia đình rất ngon.
"Kia, chúng ta đang đi nơi nào?"
Lam Kỳ nhìn về phía Thiệu Tử Vũ ngồi bên cạnh, vốn nghĩ muốn kêu Thiệu ngốc, đột nhiên phát hiện hoàn cảnh này không thích hợp, cô là một người rất biết xem xét tình hình, bằng không theo tính tình của cô ở trong xã hội chắc là bị người ta đập chết rồi, mượn chuyện vừa rồi mà nói, cô trốn phía sau lưng anh, chỉ biết là anh sẽ không không giúp cô, có thể duỗi có thể cong là lý luận của Tiểu Cường (con gián) cô.
"Trường bắn.”
"Tôi cũng muốn đi.”
Lời này Khương Hạo cũng nghe thấy.
"Đừng nhìn tôi, lời này tôi không nghe thấy." Khương Hạo tiếp tục chuyên tâm lái xe, quy định quân đội để ở chỗ nào, mang người ngoài vào là làm trái quy định.
Thiệu Tử Vũ nhìn Lam Kỳ, chỉ thấy trong mắt cô lóe lên khát vọng mãnh liệt trong mắt cô, đột nhiên anh mỉm cười.
"Nghĩ biện pháp làm một trường bắn đơn giản bên ngoài."
Ở trong này quyền lợi của Khương Hạo cũng không thấp, vấn đề này hẳn là không làm khó được hắn.
"Cậu nghĩ là muốn hại chết tôi vi một người phụ nữ, cậu thật sự là dám mở miệng.”
|
Chương 16: Không thiệt thòi Trong xe Lam Kỳ cởi xuống đồ lao động thay một bộ đồ huấn luyện dùng mới tinh, hắc hắc, cô vẫn là lần đầu tiên mặc quân trang, rất hưng phấn, Thiệu ngốc nói thay quần áo này sẽ mang cô đi vào, nếu anh không thấy khó xử thì cô cũng không khách khí.
Khương Hạo đứng ở dưới một cây đại thụ xa xa, vừa định quay đầu, ba một cái bị tát quay đi trở về.
Chỉ thấy Thiệu Tử Vũ thản nhiên nhìn hắn.
Khương Hạo hừ lạnh, hắn cũng không quên người này là một tên hồ ly khó chịu làm việc cổ họng không buồn lên tiếng.
"Tôi chỉ muốn xem một chút chị dâu thay xong chưa, cũng không phải chế tạo quần áo, đã hơn mười phút.” Bình thường thay quần áo hai phút còn thừa.
"Đừng đem cô ấy so sánh với đám lính của cậu, hơn nữa muốn xem cũng không đến lượt cậu."
Thiệu Tử Vũ đội nón xong đi về phía chiếc xe.
Lam Kỳ vừa mặc quần áo điện thoại liền vang lên, tắt, sau đó không nghĩ tới lại vang lên.
"Mễ Đóa, làm sao?" Cô nghiêng đầu kẹp điện thoại, để hai tay trống cài nút áo.
"Cậu chạy đi đâu rồi?” Rõ ràng là Mễ Đóa vừa ở chỗ cô đứng.
“Chờ không nổi cậu nên đi trước, nếu không có việc gì thì tớ cúp máy."
"Đợi chút, Nhiễm Khả mời chúng ta Chủ Nhật đi hợp lớp, có đi hay không?”
Sắc mặt Lam Kỳ khó coi một chút.
"Không đi."
"Tớ biết cậu ghét cô ta, nhưng có một người nhất định cậu muốn gặp."
"Ai?"
"Dung Bạch Minh trở lại."
......Mễ Đóa nghĩ đây là một quả boom tấn, kết quả đợi nửa ngày không có phản ứng.
"Ai?"
Lam Kỳ một chút cũng không nghĩ ra.
"Mẹ kiếp, cậu sẽ không mau quên như vậy đi, đại học năm hai kia, chuyện cậu theo đuổi hắn vang dội khắp toàn trường."
"À.” Lam Kỳ nhớ hình như là có một người như vậy.
“Cậu sẽ không thật sự quên đi?"
"Ừ, không có ấn tượng gì, cậu cũng biết khi đó là có nguyên nhân, sau một thời gian ngắn theo đuổi, hắn ta ngoại trừ có bộ dạng đẹp trai, thành tích học tập tốt, thì không có ưu điểm gì cả, tính tình cũng không tốt.”
"Lam Kỳ! Cậu đúng là bị mù màu, tính cách của Dung Bạch Minh thế mà còn không tốt? Cậu hãy lấy gương soi lại bộ dạng muốn chết kia của cậu."
"Bộ dáng rất tốt, mỗi ngày tớ đều soi.”
Lam Kỳ cài tốt một nút áo cuối cùng, cầm điện thoại nói chuyện, từ nhỏ đến lớn cô cảm thấy rất hài lòng bộ dáng bản thân.
"Aiz...Lam Kỳ, sở dĩ bây giờ cậu còn không tìm thấy bạn trai thích hợp đều là họa do yêu sớm.”
"Hả?"
Lam Kỳ bị lời nói của Mễ Đóa làm cho không hiểu ra sao cả, cô khi nào thì yêu sớm?
"Đều là Thiệu Tử Vũ đem cậu tập thành thói quen, khi đó kêu cậu đừng yêu sớm không nghe, tiểu học liền nói chuyện đó, được rồi, thích là một loại của ngưỡng mộ, cái dạng đàn ông nào cậu cũng thấy chướng mắt.
"Ai? Ánh mắt người nào nói tớ yêu sớm?" Còn nhỏ bắt chước, tại sao không nói nhà trẻ là một nơi bùng nổ, chính là như thế nào cô không biết vậy.
"Quên đi, lười nói cùng cậu, chính mình trúng độc còn không biết, khẩu vị nặng, nói cho cậu biết, đàn ông dịu dàng là độc, không thể phòng bị."
"Tớ khi nào thì..."
Lam Kỳ đang muốn giải thích thì chỉ thấy Thiệu Tử Vũ mở cửa xe ra rồi tiến vào.
"Trước kia trong cả lớp mọi người đều nói vậy, còn có lúc ở trung học cơ sở."
Lam Kỳ không thể tưởng tượng được còn có chuyện bác quái này.
"Quên đi, trước kia tớ không dám nói, hiện tại liền nói rõ ràng đi, cậu nói cậu khi dễ anh ta, anh ta không dám phản kháng, cậu không đi trường trung học cơ sở hỏi một chút, có người dám khi dễ anh ta sao? Cậu thật đúng là cảm thấy mình tốt đẹp."
"Tớ….”
"Tớ có thể 100% nói cho cậu biết, anh ta thích cậu, mới có thể tùy cậu.....Vù vù, hiện tại rốt cuộc nói ra, cậu không biết bộ dáng đanh đá của cậu trước kia, làm hại tớ nghẹn bao nhiêu năm." Hiển nhiên Mễ Đóa rất hiểu tính tình trước kia của cô.
"Nhưng là. . ."
"Nhưng là hiện tại đã trễ, bình thường yêu sớm không có kết quả, sở dĩ hôm nay nói ra là để cho cậu tỉnh lại, đàn ông cưng chiều cậu như vậy là không có, cũng đừng nghĩ đến Thiệu Tử Vũ, trước kia như vậy đối với cậu là do còn nhỏ không hiểu chuyện, hiện tại khả năng anh ta đã có vợ, dù không có vợ, hiện tại xã hội cũng đã thay đổi.
"Cậu"
"Cậu cũng đừng nghĩ nhiều, cứ như vậy, tớ cúp máy."
Lam Kỳ nhíu mày cúp điện thoại, Mễ Đóa uống nhiều quá, có lẽ là nội tiết tố mất cân bằng, tốc độ nói chuyện vừa nhanh vừa không hiểu ra sao cả, làm cho cô vài lần cũng không nói chen vào được.
Đột nhiên cảm giác chân có chút hơi khác thường, cúi đầu, chỉ thấy Thiệu Tử Vũ khom người, ngón tay thon dài sạch sẽ của anh cầm lấy bàn chân trần trụi của cô, thực nghiêm túc đem giầy xăng-đan nhỏ mang từ mũi chân của cô đến gót chân, sau đó buộc dây giầy màu trắng cho cô, buộc cái nơ con bướm, rồi lại chuyển sang cái chân khác.
"Anh ta quá nuông chiều cậu."
Đột nhiên Lam Kỳ cảm thấy lời của Mễ Đóa nói có chút đạo lý.
"Làm sao vậy?"
Giúp cô mang giày xong, Thiệu Tử Vũ giúp cô vén ống quần, quân trang số nhỏ nhất mặc trên người cô cũng có vẻ quá dài, đi bộ sẽ té, chuẩn bị xong để đi, ngay sau đó cô gái nhỏ kia ngơ ngác nhìn anh.
Đột nhiên chống lại ánh mắt của anh, Lam Kỳ lập tức đem mặt quay đi hướng khác, lời nói của Mễ Đóa vừa rồi cô còn phải tiêu hóa, tiêu hóa.
Không ngờ Thiệu Tử Vũ lại đi đến gần cô.
"Anh làm gì?"
Anh tiếp cận làm cho cô rõ ràng ngửi thấy được mùi hương dễ chịu trên người anh.
Thiệu Tử Vũ nâng lên khóe miệng cười.
"Em cứ nói đi."
Lam Kỳ trừng mắt nhìn anh, bộ dáng lưu manh, Thiệu ngốc thế nhưng dùng bộ dáng lưu manh cười đến cực kỳ tà ác đối với cô.
"Tôi cảnh cáo anh. . ."
"Quần áo mở."
Thiệu Tử Vũ nhìn bộ dáng xù lông của cô, thấp giọng giải thích.
Lam Kỳ cúi đầu nhìn, vừa rồi vội vàng cài nút áo, trước ngực ba nút áo mở rộng, lộ ra áo ngực Lace đường viền ren màu đen gắt gao bao lấy bộ ngực, miêu tả sinh động hai luồng tuyết trắng kinh người, giữa rãnh khe hở còn có một ít mồ hôi mịn.
Ánh mắt Thiệu Tử Vũ tối sầm, ánh mắt có thể từ chỗ quần áo mở nhìn xuống phía dưới liền thấy vòng eo tinh tế của cô, làn da nhẵn mịn giống như sữa bò, trắng nõn, mềm mại, dáng người cân xứng nhìn lên có hơi giật mình, vẻ đáng yêu quyến rũ, thật sự rõ ràng là do quân trang hấp dẫn.
Làm cho anh không nghĩ chính là dáng người cô gái nhỏ tốt như vậy, đêm đó ôm cô ngủ cũng cảm giác được người ở trong lòng có đường cong lồi lõm rõ ràng, không nghĩ tới so với tưởng tượng của anh còn tốt hơn.
"Như thế nào thay quần áo lại thay lâu như vậy."
Chỉ thấy Khương Hạo không biết lúc nào thì xuất hiện bên cạnh xe, bộ dáng tùy tiện kia dọa Lam Kỳ nhảy dựng.
Lam Kỳ thật nhanh bổ nhào vào trong lòng Thiệu Tử Vũ, không thể để người khác chiếm tiện nghi.
Thiệu Tử Vũ tùy ý để cô ôm, một bàn tay chống đỡ cô, một tay khác giúp cô cài lại nút áo.
"Nhanh chút."
Lam Kỳ vùi ở trong ngực Thiệu Tử Vũ, hai tay ôm cổ anh, đành phải để anh làm thay.
"Này, hai người các cậu không cần nhiệt tình như vậy chứ.”
Khương Hạo quay đầu lại, hai người kia có ý định kích thích hắn phải không.
Lam Kỳ thật muốn mắng người, Thiệu Tử Vũ lại đem Lam Kỳ ôm sát một chút, cúi người xuống.
"Nghĩ muốn bị kích thích thì cứ tiếp tục nhìn."
Tay Khương Hạo cầm tay lái run rẩy, xe lắc lư, điên rồi, nhiều năm như vậy không phụ nữ, hiện tại biết liền điên cuồng, trước mặt hắn còn làm ra loại hình ảnh hạn chế như vậy.
Lam Kỳ thừa cơ nhanh chóng cài tốt nút áo, chỉ cảm thấy trên đầu nóng lên, ngứa ngứa, một nụ hôn nhẹ nhàng hạ xuống.
"Lợi tức giúp đỡ."
Thiệu Tử Vũ đơn giản mở miệng.
Bị thua thiệt Lam Kỳ rất buồn bực, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn Thiệu Tử Vũ rũ mắt xuống, đôi mắt xinh đẹp, cái cằm hoàn mỹ, nụ cười mê người, đột nhiên ngẩng đầu.
"Ba” Dùng sức hôn một cái trên mặt anh.
Hừ, từ nhỏ đến lớn cô đều không ăn thua thiệt.
"Ha ha"
Thiệu Tử Vũ cười khẽ, đem người trong lòng ôm càng chặt hơn.
Phía trước tay của Khương Hạo lại rung rẩy vài cái, hắn thề hắn không nhìn lén, là do âm thanh quá vang dội.
|
Chương 17: Tôi xem trọng anh Xe tiến vào quân khu số năm XX, Khương Hạo giữ lại vài binh lính đáng tin, còn lại để cho mọi người rời khỏi, mấy binh lính này đều theo hắn lâu năm rất đáng tin cậy.
Lam Kỳ xuống xe nhìn bên trái bên phải, làm cho ống quần ống tay áo của trang phục huấn luyện bị kéo cao có vẻ không đồng đều, lại đặc biệt đáng yêu, cô chạy chậm đuổi kịp bước chân của hai người phía trước.
"Đợi lát nữa không cần chạy loạn."
Thiệu Tử Vũ dặn dò.
“Ừ” Lam Kỳ gật đầu, cô đảm bảo không gây thêm phiền phức cho anh.
Bên này Khương Hạo đã để mấy binh lính mang ra hai khẩu súng ngắm kiểu 58, bia bắn cự ly 800m, đây là khoảng cách bình thường nhất của tay súng bắn tỉa trong quân đội, nhưng hắn cố ý để binh lính đặt thêm hai bia bắn ở cự ly 1000m.
"Nhận thua còn kịp, đừng ở trước mặt chị dâu đánh mất mặt mũi." Khương Hạo nằm trên mặt đất mắt hướng về phía kính nhắm mở miệng.
"Trí nhớ của cậu thật không tốt."
Thiệu Tử Vũ trả lời một câu.
"Mười phát định thắng thua."
"Tùy cậu."
Lam Kỳ đứng ở khoảng cách an toàn, lần đầu tiên tới chỗ nghiêm túc như vậy, nhìn bia bắn nho nhỏ phía xa xa, vẻ mặt kích động, rất nhanh sẽ được nhìn thấy tay súng thiện xạ trong truyền thuyết.
Nhìn Thiệu ngốc quỳ rạp trên mặt đất nhắm bia bắn, xem ra Khương Hạo rất dũng mãnh, anh có thể thắng sao?
"Các vị tuyển thủ chuẩn bị. . . Bắn."
"Ầm ầm ầm ầm....."
Vài tiếng súng vang lên. . . Tất cả mọi người ngừng thở.
Khương Hạo dùng ống nhòm nhìn một chút thành tích của Thiệu Tử Vũ, năm phát đạn, bốn phát ngay giữa hồng tâm, một gần sát vòng đỏ số mười, nhìn xem chính mình, năm phát đều trúng hồng tâm.
"Vài năm mà kỹ thuật bắn súng thật không có thụt lùi."
Hiện tại cũng còn có thể bắn ra thành tích này, cũng không uổng phí hắn coi anh làm đối thủ, nhưng là lần này anh nhất định sẽ thua, vài năm ở quân đội của hắn cũng không phải làm suông.
"Trước hết đừng nghĩ đắc ý, đỡ phải không còn trong chốc lát."
Thiệu Tử Vũ dùng ống nhòm nhìn thành tích của mình, khóe miệng mím chặt, không ngờ mấy năm này Khương Hạo luyện tập kỹ thuật bắn súng lại tốt như vậy, bởi vì nguyên nhân công việc nhưng là không quen tay, chính là thỉnh thoảng luyện tập.
Nhìn phản ứng của hai người, Lam Kỳ xoắn quần áo, Thiệu ngốc có phải thua hay không? Thoạt nhìn vẻ mặt anh cứng lại, còn vẻ mặt Khương Hạo thì thật thoải mái.
"Này, các ngươi nói hai người bọn họ ai sẽ thắng?"
Lam Kỳ hỏi hai người lính bên cạnh, gương mặt cô sa sầm, đôi mắt to xinh đẹp không chút thiện ý nhìn bọn họ.
Hai binh lính lúng túng không dám đối mặt với cô, người ngu cũng nhìn ra được cô là nữ, hơn nữa là phụ nữ thủ trưởng mang đến, lời này thật khó mà nói, đắc tội thì không tốt lắm, phụ nữ rất là không phân rõ phải trái.
"Kỹ thuật bắn súng của đội trưởng Khương là tốt nhất trong quân đội."
Một binh lính mở miệng, trả lời có vẻ khéo léo, không thể đắc tội người.
"Ý tứ của cậu chính là chúng ta nhất định sẽ thua."
Lam Kỳ cực kỳ khó chịu.
"Cũng không phải, bất kỳ việc gì đều có ngoại lệ."
Một binh lính khác mở miệng, người thủ trưởng này bọn họ không biết, bọn họ đều cảm thấy ngoài ý muốn khi hai người đến nơi đây so tài, trong bộ đội không ai dám so tài cùng với đội trưởng.
"Hừ, ngay cả nói dối cũng không biết nói làm cho người ta thoải mái một chút.”
Lam Kỳ nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của bọn họ liền phát cáu, bộ đội chính là loại ngu ngốc này.
"Tử Vũ cố lên.”
Đột nhiên Lam Kỳ la lớn về phía cách đó không xa, không có ai xem trọng anh, cô xem trọng.
Nghe thấy tiếng la, Thiệu Tử Vũ quay đầu, ánh mắt rời đi vị trí ống nhòm, khóe miệng nở nụ cười yếu ớt.
Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên nghe cô gái nhỏ gọi anh như vậy, bất kể chuyện gì, bất kể bướng bỉnh như thế nào cũng biết đúng mực, cô gái nhỏ của anh chính là như vậy đáng yêu làm người ta thích.
"Ừ" Anh gật đầu với cô.
"Aiz, aiz, đừng quấy nhiễu lòng quân."
Khương Hạo bất mãn mở miệng, hắn vừa mới chiếm ưu thế, cô tới quấy rối cái gì, sớm biết sẽ không mang cô tới nơi này, phiền phức.
|
Chương 18: Thắng Thiệu Tử Vũ điều chỉnh góc độ súng ngắm một chút, khóe miệng chứa nụ cười tự tin, bé con coi trọng anh như vậy, làm sao anh có thể làm cho cô thất vọng được.
Nhìn thấy bộ dáng của Thiệu Tử Vũ, Khương Hạo cảnh giác, hắn hiểu rất rõ anh, anh càng cười như vậy, chính là càng nghiêm túc, là tay súng thần, không chỉ cần bắn chuẩn, cũng cần trong lòng có tố chất kiên cường, nhất là đối khi đối mặt với tình huống bất lợi, đúng là khảo nghiệm tố chất trong lòng.
"Ầm."
Thiệu Tử Vũ bình thản bóp cò súng.
Khương Hạo dựa vào ống nhòm nhìn đến vị trí hồng tâm anh bắn trúng, trong lòng có chút khẩn trương, trước kia bọn họ cùng so tài, mỗi lần anh đều nở nụ cười như vậy mà thắng hắn, nhìn anh cười như vậy trong lòng cũng có chút áp lực.
Hỏng bét, Khương Hạo thầm kêu không ổn, trong lúc lơ đãng bị người kia xỏ mũi dắt đi, thất thần là điều kiêng kị lớn nhất trong bắn súng, mẹ kiếp, tên lưu manh, thằng nhóc này cùng cô gái nhỏ kia toàn bộ đều là tai thính.
"Ầm ầm ầm ầm.”
Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, Thiệu Tử Vũ nhanh chóng bắn xong bốn phát đạn còn lại.
Bên này Khương Hạo đã không còn lòng dạ nào đi nhìn thành tích của anh, cố gắng tập trung tinh thần, nghiêm túc nhắm, sau đó bóp cò súng.
"Ầm ầm ầm ầm.” Cũng nhanh chóng bắn xong mấy phát đạn.
Tiếng súng qua đi, trong lúc nhất thời trường bắn yên tĩnh lại, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía xa, muốn nhìn được thắng thua, đáng tiếc bia bắn quá xa, căn bản cái gì cũng không nhìn thấy.
Lúc này Lam Kỳ mới đi lên phía trước.
"Thiệu ngốc, anh đấu xong."
Cô ngồi xổm bên cạnh anh nhẹ nhàng mở miệng, bộ dáng bắn súng của Thiệu ngốc thật sự rất cool.
Thiệu Tử Vũ ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên, bộ dáng rối rối rắm, khuôn mặt nhỏ nhắn, làm cho trong lòng anh mềm mại, nếu trận đấu này không phải là anh, khả năng cô đã sớm tò mò chạy đi hỏi kết quả, cô đây là đang....
"Ừ"
Thiệu Tử Vũ đứng dậy vỗ vỗ bụi bậm trên người, tiện thể kéo mũ của cô xuống thấp một chút, ánh mặt trời rất gay gắt, đỡ phải phơi nắng.
Khương Hạo cũng đứng dậy, khuôn mặt lạnh ra lệnh cho binh lính đi thu dọn bia bắn, nhìn sắc mặt xem ra vừa rồi bắn cũng không được như ý.
"Thiệu ngốc, anh sẽ thắng đúng không?”
Rốt cuộc Lam Kỳ nhịn không được hỏi, nói như thế nào cô cũng đi cùng với anh, thua thì thật mất mặt.
Mà Thiệu Tử Vũ lại hỏi cô.
"Nếu tôi thắng, em có thưởng gì cho tôi không?"
Lam Kỳ khó chịu trừng mắt.
"Anh thắng thì có quan hệ gì với tôi? Làm sao lại muốn tôi thưởng."
"Đương nhiên là có, tôi thắng em sẽ không cảm thấy mất mặt."
Thiệu Tử Vũ giống như một con giun đũa trong bụng cô, mở miệng.
Lam Kỳ nghiêm túc suy nghĩ một chút, gật đầu.
"Có lý.”
"Nói đi, anh muốn được thưởng cái gì?”
"Hôn tôi một cái."
Lam Kỳ nhìn anh, bộ dáng bây giờ cùng buổi chiều không khác nhau là mấy, mặt trời đã hơi chếch, thân hình cao ngất của Thiệu Tử Vũ đứng dưới ánh mặt trời thản nhiên cười, khuôn mặt đẹp trai, hào quang sáng ngời làm cho người ta nhìn muốn đui mù.
Hôn hắn! Không là vấn đề, đột nhiên trong đầu cô nhảy ra ý nghĩ này.
"Được."
Cô đồng ý.
"Aiz, chú ý ảnh hưởng, đây là quân đội." Khuôn mặt Khương Hạo đã muốn đen đi tới gần bọn họ, nhớ tới chuyện vừa rồi bị cắt ngang, trong lòng nhức nhối, hắn chính là dùng lực công kích gấp đôi đối xử với kẻ địch, còn đối xử với bạn bè, năng lực tấn công phòng thủ giảm xuống rõ rệt, bằng không cũng sẽ không thua.
Một lúc sau hai binh lính đem bia bắn lại.
"Báo cáo đoàn trưởng thành tích của người là mười phát vòng mười, hai bia phía xa là mười phát mười vòng, tổng thành tích hai trăm vòng."
"Báo cáo thượng tá thành tích của người là mười phát vòng mười, hai bia phía xa là mười phát mười vòng, tổng thành tích hai trăm vòng."
Hai binh lính lộ ra vẻ mặt khó thể tin.
Lam Kỳ nhìn bia bắn trên tay bọn họ, nghe thành tích liền hả dạ, đây là hòa, mặc dù có chút thất vọng, nhưng là vẫn thoải mái.
"Đi xuống."
Mặt Khương Hạo đã muốn đen không chịu được, mặc dù bọn họ đều bằng nhau hai trăm vòng, nhưng hắn trừ bỏ chín phát chính giữa hồng tâm, còn một phát ở bia bên ngoài vòng mười, mà Thiệu Tử Vũ là chín phát chính giữa hồng tâm, một phát ở bia trong vòng mười, nghiêm khắc xem xét vị trí mà nói, hắn thua.
"Tôi thua."
Hắn hào phóng thừa nhận.
"Thắng!"
Lam Kỳ mừng rỡ không chịu được, Thiệu ngốc thật cho cô mặt mũi.
"Về sau tìm thêm một chỗ yên tĩnh lại so."
Khương Hạo hối hận đối với hành vi của mình vừa rồi, dựa theo bình thường phát huy, hôm nay hắn là thắng chắc, làm sao lại mang một cái phiền phức đến, bất quá hắn thực chờ mong lần so tài sau của hai người.
"Xin đợi bất cứ lúc nào.”
Thiệu Tử Vũ chỉ là nhìn Lam Kỳ cười, khóe miệng khẽ nâng lên có chút không có ý tốt, cô gái nhỏ này sợ là đã quên chuyện mình đã đồng ý với anh vừa rồi, bất quá không việc gì, giữ lại lấy lãi sau.
Dần dần nụ cười của Lam Kỳ vụt tắt.
"Tôi muốn bắn sung." Cô chỉ vào cây súng ngắm Thiệu Tử Vũ vừa rồi dùng qua, súng này cool như vậy, trong lòng cô ngứa ngáy muốn chết, nếu tất cả mọi người đã là người quen rồi, hơn nữa cũng đã vi phạm quy tắc, vậy để cho cô chơi một chút, sẽ không là không được phải không.
"Khụ khụ khụ"
Khương Hạo dùng sức ho khan, yêu cầu càng ngày càng quá mức.
"Vậy thì một cây súng lục."
Lam Kỳ không nhìn Khương Hạo mà nhìn Thiệu Tử Vũ, vẻ mặt cầu xin.
Nhìn bộ dáng đáng thướng của cô, trong lòng Thiệu Tử Vũ khẽ động.
"Vậy thì một cây súng lục."
"Được.” Lam Kỳ đảm bảo không ăn vạ.
"Nô lệ vợ."
Khương Hạo mặc kệ bọn họ, đi về phía chiếc xe.
|
Chương 19: Đi tìm chết Sáng sớm Lam Kỳ đã đi vào một chỗ hạng sang trong khu dân cư thành phố C, hôm nay cô mặc một bộ đồ công sở có vẻ mới, áo sơ mi màu trắng bó sát người bỏ trong quần, váy ngắn bó eo màu đen, dưới chân mang giầy cao gót cùng màu, tóc quăn thật dài được búi lỏng lẻo thành một búi tóc xinh đẹp, trên búi tóc cài một cái kẹp bằng thủy tinh, tuy rằng mặc trang phục thật nghiêm túc nhưng dáng người có lồi có lõm cùng khuôn mặt xinh đẹp, có lẽ cô không có hơi thở sắc bén, chuyên nghiệp của phụ nữ nhưng lại mang đến cảm giác thân thiết của cô hàng xón nhà bên.
Hôm nay cô tới gặp một hộ khách hàng, là khách hàng cũ lúc trước giới thiệu, lần đầu tiên gặp mặt cô cố ý trang điểm chính mình một chút, theo thời Mễ Đóa mà nói, chính là hiện tại phần lớn mọi người đều trước xem bề ngoài rồi sau đó mới đến bên trong, đón ý nói hùa xem ra là thói quen của phần lớn mọi người, cô phải có bộ dáng của một nhà thiết kế.
"Cô chủ."
"Cô chủ.”
Vài công nhân lắp đặt thiết bị vận chuyển một đống trang thiết bị bỏ đi từ lầu một đi ra, những người này là công nhân dưới tay cô, đang sửa sang mấy thiết bị mới trong phòng.
"Tôi không quen, mọi người cứ gọi tôi Lam Kỳ.” Cô mở miệng.
"Cô phát tiền lương cho chúng tôi thì chính là cô chủ."
Vài người công nhân cười, bắt đầu gọi một cô gái mới hai mươi tuổi đầu là cô chủ, ban đầu bọn họ còn có chút không vui, có chút xem thường, nghĩ thiên kim tiểu thư nhà ai có tiền không có việc gì làm nên làm bậy, chẳng qua dần dần phát hiện cô gái nhỏ này khác với những cô gái khác, có thể chịu cực, không làm giá, làm việc nói đến thành thật, trong lòng bọn họ bắt đầu thích theo cô làm việc, cho dù là mấy tháng trước không có dự án gì làm, bọn họ cũng tình nguyện theo cô chờ, không hề có tiền lương.
"Được rồi, tùy ý mọi người.”
Lam Kỳ cười, trong lòng bọn họ có thể thừa nhận cô, cô rất là vui mừng, những người này đều là tay cừ về trang trí phòng ở, phương diện kĩ thuật rất tốt, hơn nữa có thể chịu được vất vả cực khổ.
"Cô chủ đang yêu đúng không?” Có người nói đùa.
"Đừng nói lung tung."
Lam Kỳ trắng mắt liếc hắn, tâm trạng cô tốt bởi vì hôm qua chơi rất vui vẻ, tuy rằng không bắn trúng, vẫn rất hả dạ, còn có, Thiệu ngốc nói sẽ dạy cô lái xe, cô mặt dày muốn anh làm bằng lái cho cô, vậy mà Thiệu ngốc lại đồng ý rồi, nhưng điều kiện là thông qua kiểm tra của anh, ừ, cái này dễ dàng, Thiệu ngốc làm cho cô, nhất định sẽ không làm khó cô, hẳn là rất nhanh có thể lái xe, sao có thể không vui vẻ.
"Không thừa nhận, chúng tôi đều là người từng trải."
Một nhóm người trêu chọc.
Lúc này một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc dừng ở bên cạnh bọn họ.
Cửa xe mở ra một người cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng tuyết từ trên xe đi xuống, làn da cô trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp khéo léo, một đôi mắt hạnh mỉm cười, cả người đều lộ ra vẻ xinh đẹp cổ điển.
"Kỳ Kỳ, đã lâu không gặp."
Nhiễm Khả cười ngọt ngào, nụ cười lễ độ đáng yêu, vừa nhìn liền làm cho người ta thấy thích.
Nghe cô ta gọi, Lam Kỳ cười lạnh.
"Xin chào mọi người."
Nhiễm Khả lại chào hỏi đám công nhân phía sau Lam Kỳ.
"Xin chào."
Sau lưng mấy công nhân cũng bị cô gái xinh đẹp thuần khiết đột nhiên xuất hiện hấp dẫn, cười chào hỏi.
Lông mày Lam Ky nhíu lại, cô thật sự không hiểu, trên thế giới này làm sao có người có thể diễn như vậy chứ?
Nhiễm Khả là con gái duy nhất của bí thư ủy thành phố C, tiểu thư con nhà quyền quý, là bạn chơi chung cùng nhau lớn lên của cô và Mễ Đóa, trước kia quan hệ rất tốt, có điều là vì ba cô ta thăng chức nên đã ít qua lại.
Quan hệ bạn học thời đại học chuyển biến xấu, đại học năm ba cô ta dựa vào bộ dáng ngây thơ hồn nhiên, bề ngoài lương thiện làm cho bạn trai Mễ Đóa bắt cá hai tay, sau đó vẻ mặt còn làm ra vè trong sạch vô tội, thiếu chút nữa làm cho Mễ Đóa chạy tới đánh cô ta, bất quá bị ngăn cản, theo lời Lam Kỳ nói là loại đứng núi này trông núi nọ, đàn ông đầu không có đầu óc này không đáng.
Sau khi Mễ Đóa nghe xong lời khuyên của cô, không có làm khó cô ta, bất quá Nhiễm Khả thế nhưng còn tự cho mình là bạn tốt của Mễ Đóa, thật sự làm cho người ta không nói được lời nào.
Thật ra thì Lam Kỳ cũng không phải là vì vậy không thích Nhiễm Khả, theo hiểu biết từ nhỏ đến lớn của cô về Nhiễm Khả, ra một cái đánh giá thấu triệt, cô ta không tiếc tất cả thủ đoạn đem về cho bản thân quyền lợi lớn nhất của phụ nữ.
Bản lĩnh lợi hại nhất của cô ta cũng là làm cho Lam Kỳ khâm phục nhất là có thể chơi trò mập mờ, cô ta có thể dựa vào bề ngoài ngây thơ ngọt ngào đem nam sinh đùa giỡn trong tay, bốn năm đại học đám nam sinh đánh giá cô ta là nữ thần ngây thơ không có bạn trai, còn nữ sinh đánh giá là toàn bộ nam sinh đều là bạn trai để chơi đùa của cô ta.
Người như vậy làm thế nào cô có thể thích được.
"Lam Kỳ xem cậu làm việc thật vất vả, mặt đều phơi nắng đến đen."
Vẻ mặt Nhiễm Khả tỏ vẻ không có ác ý quan tâm, lông mi thật dài chớp chớp, ánh mắt trong trẻo dao động, nhìn thật chân thành.
Ngược lại Lam Kỳ có thể liếc mắt một cái liền nhìn ra, vẻ mặt quan tâm của cô ta, bên dưới là vẻ vui sướng khi người gặp họa cùng cảm giác đắc chí về sự hoàn hảo của bản thân.
"Có cách nào chứ, tôi lại không có ba làm bí thư ủy, bằng không cũng có thể là người hạng nhất.” So sánh này rất thích hợp.
Lam Kỳ còn nhớ rõ bộ dáng ba của cô ta, khuôn mặt gặp người khác đều tươi cười, cùng một loại đứa hạnh với Nhiễm Khả, khó trách lại trèo lên nhanh như vậy.
Nghe Lam Kỳ nói như vậy, Nhiễm Khả lộ ra vè mặt không hờn giận.
"Lam Kỳ như thế nào nói tớ như vậy, tớ sẽ mất hứng đó."
Xem, đây chính là người phụ nữ đạo hạnh cao, bất kể tức giận như thế nào cũng sẽ không để lộ bản thân.
Lam Kỳ mặc kệ cô ta, chuẩn bị đi làm việc.
"Đợi chút Lam Kỳ, tớ đang có chuyện gấp phải đi, cầu xin cậu giúp tớ xem chiếc xe một chút được không, làm ơn, làm ơn đi, khóa xe của tớ bị hư rồi.”
Nhiễm Khả lộ ra vẻ mặt đáng yêu làm cho không người nào có thề cự tuyệt được.
Vốn là Lam Kỳ ang nhíu mày, nháy mắt biến thành mặt mày hớn hở.
"Đương nhiên có thể, hai chúng ta đi thôi, đi thôi.” Lam Kỳ vẫy tay với cô ta.
"Vậy thì cám ơn, tớ sẽ rất nhanh trở về, nhất định sẽ không để cho cậu đợi lâu."
Nói xong Nhiễm Khả xinh đẹp đi về phía lầu một căn hộ.
Chờ bóng Nhiễm Khả vừa vặn biến mất, lập tức Lam Kỳ thu lại nụ cười.
"Mấy người đem cái này chuyển đến đường cái, mau.”
"Cô chủ, chuyện này. . ."
"Này cái gì. . . Mau làm."
Không còn cách nào khác, vài người công nhân đành phải nghe theo phân phó của cô đem đồ vật đỗ ở trên đường cái.
Chuẩn bị tốt xong, Lam Kỳ cẩn thận xem xét, sau đó đem tờ báo để tùy ý đem cất kĩ, mới lại đứng trở về xa xa.
Lát sau, Nhiễm Khả bước nhanh đi ra.
"Cám ơn cậu Lam Kỳ, cậu vẫn là đáng yêu như vậy, đúng rồi Chủ Nhật này họp lớp cậu có đi không?"
"Đi làm nhưng sẽ đi.” Lam Kỳ cười.
"Vậy tốt, Chủ Nhật gặp lại."
Nhiễm Khả lên xe, thắt dây an toàn, vẫy tay với Lam Kỳ, sau đó khởi động xe chạy đi.
Lam Kỳ bắt đầu đếm.
"Một, hai, ba."
"Két, bốp...”
Phía trước đột nhiên xe bị bể bánh, sau đó tắt máy.
"Ha ha. . ."
Lam Kỳ ngửa mặt lên cười, cười đến sắp chết, giả bộ đáng yêu cái rắm, làm cho cô ta xem xe, cô cũng không phải là đám đàn ông không có mắt, đi tìm chết.
Nhiễm Khả vội vàng xuống xe nhìn bộ dáng thê thảm của vỏ xe, nhìn nhìn lại thấy che giấu bên dưới báo chí là một đống đồ sứ bị bể, trong mắt liền bốc lửa.
"Lam Kỳ cậu thật quá đáng.”
|