Nhị Kiến Khiêu Tình
|
|
Chương 7.1
“Đồng Ánh Diêu!”
Khuôn mặt Lí Tắc Hàn cứng ngắc hầm hầm đi vào văn phòng Đồng Ánh Diêu, cường độ âm thanh cao như trước làm hầu như tất cả đồng nghiệp đều nghe được.
Đồng Ánh Diêu nhướng mi, giọng điệu miễn cưỡng hỏi: “Lí Trưởng phòng, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Không phải mấy ngày hôm trước anh đã nói, hợp đồng của công ty Tường Phương giao cho anh sao?” Anh vừa mới gọi điện thoại hẹn thời gian gặp mặt, kết quả mới biết được Đồng Ánh Diêu đã sớm hơn anh một bước cùng đối phương đã hẹn thời gian gặp mặt.
“Nhưng là đó là khách hàng của em, vì sao lại giao cho anh? Huống hồ trong tay anh cũng có không ít hợp đồng đó thôi, em phụ trách được.”
Lí Tắc Hàn mày kiếm nhíu chặt. “Trong giới ai cũng biết tên Liêu chủ tịch kia là một lão già háo sắc, cho nên em không cần nhiều lời, hợp đồng này giao cho anh.”
“Nhưng mà em cũng nghe nói, Liêu chủ tịch nhiều lắm cũng chỉ là sờ sờ tay người ta một chút mà thôi, dù sao không phải cùng đối phương bắt tay sao? Coi như phương thức bắt tay của ông ta có vẻ đặc biệt thì tốt rồi, không sao cả.” Đồng Ánh Diêu cảm thấy Lí Tắc Hàn chuyện bé xé ra to.
“Cái gì kêu chỉ sờ sờ tay một chút?” Vừa nghe đến khả năng cô sẽ bị quấy nhiễu tình dục, toàn thân anh liền cảm thấy không thoải mái. “Không cần nói nữa, hợp đồng này phải chuyển đến tay anh.”
“Lí Trưởng phòng, chúng ta đâu đó công và tư rõ ràng.” Người đàn ông này thật là, sau khi cùng anh quen nhau, cô mới biết được thì ra anh là một cái bình đại dấm chua.
“Em muốn anh nhìn em bị người khác quấy rầy, sau đó xem như không thấy?”
“Chuyện tình này cũng không phải chưa từng có.”
Lí Tắc Hàn khiếp sợ không thôi. “Trước kia em cũng đã từng bị khách hàng quấy nhiễu tình dục? Vì sao không nghe em nói?”
Cái loại sự tình này làm sao cô nói ra được! Cô không muốn cùng anh nói chuyện trước kia. “Lí Trưởng phòng, anh nghĩ rằng em và anh là người mới bước vào vào xã hội sao? Anh yên tâm, em tự biết xử lý không có vấn đề gì đâu, hơn nữa nói đến sắc, Liêu chủ tịch như thế nào so được với anh!”
“Em!” Khuôn mặt khôi ngô luôn nghiêm túc khó khăn hiện lên một chút hồng, bị cô chọc giận, anh cúi thấp xuống nghiêng về trước, cắn răng nhỏ giọng nói: “Đồng Ánh Diêu, buổi tối về nhà, anh sẽ cho em chết rất khó xem!”
Nhìn anh tức giận đi ra khỏi văn phòng, vừa mới rồi cô thật sự không nên phô trương miệng lưỡi nhanh nhẹn, người đàn ông kia thổi hơi ấm áp trên mặt cô làm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nóng lên, bởi vì cô biết rất rõ ràng anh muốn ám chỉ điều gì.
Lần sau cô nên cấm anh tiến vào văn phòng của cô.
Hai người chính thức yêu đương hai tháng mười ngày, không lâu anh cứ “nhắc đi nhắc lại” muốn cô chuyển đến ở cùng anh, nhưng mà cô chỉ đem đồ dùng cá nhân đơn giản cùng một ít quần áo, những thứ khác vẫn để lại căn hộ nhỏ cô đang thuê, bởi vì hợp đồng thuê của cô vẫn chưa hết hạn.
Bây giờ trong những ngày nghỉ bọn họ cũng đã đi xem một số căn hộ, cũng có cái cả hai người đều thích nhưng không vội lập tức quyết định mà muốn xem thêm một ít nữa.
Cuộc sống cùng nhau cho tới nay, cô cũng không cảm thấy gì không tiện hoặc không thói quen, bởi vì một số đêm trước kia cô đã tá túc ở chỗ anh, ngược lại cô phát hiện anh làm việc nhà tốt hơn cô, thật sự là con nhà gia giáo thật tốt quá.
Có điều gì đáng nói cần phải nói đến thì chính là dục vọng người đàn ông kia, nhớ rõ anh từng nói mình không phải là một người đàn ông trọng dục, căn bản là chuyện ma quỷ lừa đứa nhỏ ba tuổi, bởi vì Tắc Hàn mỗi lần tới gần cô, nhiệt độ cơ thể đều cao dọa người, tuy rằng cô cũng rất thích anh ôm, nhưng thỉnh thoảng vẫn oán giận, bởi vì thể lực anh thật sự rất sung mãn.
Lúc này Lương Như Phượng gõ cửa đi vào văn phòng của cô, trên mặt lộ ra nụ cười quỷ dị yếu ớt, thật là, nếu phụ nữ có thai thường thường cười như vậy, cô thực sự sợ đứa nhỏ sinh ra cũng sẽ có vẻ mặt này, rõ ràng rất đáng sợ, gần đây bụng của cô ấy thoạt nhìn rất lớn cảm giác giống như bất cứ lúc nào cũng có thể sinh.
“Nữ hoàng bát quái của tôi, cậu lại có chuyện gì?”
“Không có việc gì, chỉ là đứng lên đi lại một chút cho tốt.” Lương Như Phượng cười hì hì nói xong. “Xem ra cảm tình cậu và Lí Trưởng phòng rất ngọt ngào nha.”
“Ngọt ngào? Cậu không nghe thấy anh ta rống lớn tiếng như vậy với mình sao?”
“Về điểm ấy, mình cũng rất ngạc nhiên, thời điểm riêng tư cậu và Lí Trưởng phòng ở chung thì như thế nào, chẳng lẽ anh ta cũng thường thường mang cả danh lẫn họ kêu cậu như vậy sao?” Ở công ty, chỉ nghe thấy Lí Trưởng phòng kêu Ánh Diêu là Đồng Trưởng phòng hoặc là Đồng Ánh Diêu, hình như chưa từng nghe qua anh ta chỉ kêu tên cô.
“Anh ta thật ra chỉ kêu mình như vậy.” Có lẽ là kêu sáu năm, tên kia ngay cả khi ôm cô hay nói yêu cô cũng mang cả danh cả họ cô ra, “Đồng Ánh Diêu, anh yêu em!” Không hiểu sao tai cô lại nóng lên, giống như người kia giờ phút này đang ở bên tai cô nói chuyện, tim cũng đập nhanh hơn.
“Cái gì! Hoàn toàn không lãng mạn, chẳng lẽ lúc cậu ở phía dưới anh ta cũng kêu là Đồng Trưởng phòng sao?” Lương Như Phượng thật sự cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Đúng vậy, anh ta thỉnh thoảng cũng sẽ gọi mình là Đồng Trưởng phòng.” Đêm qua anh cũng kêu cô như vậy.
“Đồng Trưởng phòng, anh biết em thật chăm chỉ, nhưng thời điểm nên nằm trên giường ngủ cũng nên ngủ, thường thường thức đêm đối với thân thể không tốt.” Người đàn ông đang nằm ở trên giường, đưa tay thảy tạp chí sang một bên.
“Em biết, em xem xong tài liệu này sẽ đi ngủ.”
“Đó không phải là tài liệu quan trọng, ngày mai đến công ty xem thì được rồi.”
“Anh ngủ trước đi.” Đồng Ánh Diêu ngồi ở bàn tiếp tục xem tài liệu, người đàn ông đột nhiên không nói nữa. Vừa quay đầu, cô thấy vẻ mặt người đàn ông giống như khuê phòng oán phụ đang nhìn cô, biểu tình kia thật sự rất buồn cười, làm cho cô nhịn không được bật cười. “Như thế nào, anh muốn nói với em không có em anh không ngủ được sao?”
“Ừ.”
Biểu tình người đàn ông thật sự quá đáng, làm cho tim cô đập nhanh. “Em chỉ nói giỡn với anh thôi.”
“Nhưng anh không nói giỡn với em.” Người đàn ông vươn tay đến cô, “Không có em anh thật sự ngủ không được, cho nên lại đây nhanh chút.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. “Anh thật sự là...”
“Lại đây!”
|
Chương 7.2
Cũng không biết là do ánh mắt người đàn ông quá mức nóng bỏng, hay là cánh tay kia rất mê người, cô biết được anh ôm rất thoải mái, tóm lại, cô dường như bị ma nhập, buông tài liệu trong tay, tắt đèn bàn, đi về phía cánh tay kia...
Không phát hiện được bạn thân đang thất thần, Lương Như Phượng tiếp tục nói, “Ánh Diêu, khi thân mật nằm ở phía dưới Lí Trưởng phòng mà anh ta cũng gọi cậu là Đồng Trưởng phòng, cậu có phản ứng gì?”
“Phản ứng gì? Chỉ cười thôi chứ sao.” Ngày hôm qua cô quả thật chỉ cười đi về phía anh, người đàn ông cũng cười, sau đó giống như con bạch tuộc quấn chặt lấy cô ôm vào trong ngực, hôn cô nồng nàn.
Lương Như Phượng nghĩ rằng bạn thân chỉ miễn cưỡng cười, bởi vậy đề nghị: “Ánh Diêu, mình cảm thấy cậu nên nói chuyện một chút với Lí Trưởng phòng, kêu anh ta sửa miệng, cứ Đồng Ánh Diêu như vậy, cách gọi Đồng Trưởng phòng cũng thật sự rất không lãng mạn cũng không ngọt ngào, nên gọi cậu là Diêu, Diêu Diêu, hoặc là Diêu của anh, hiểu chưa?”
Thân mình Đồng Ánh Diêu nổi một lớp da gà run rẩy, chẳng qua Như Phượng mới gọi cô như vậy đã khiến cho cô cảm thấy rất quái lạ, cô thật sự không thể tưởng tượng nếu người đàn ông cao lớn kia cũng gọi cô như vậy, thì sẽ có tình hình gì? Nhất định càng run rẩy dữ dội.
Quên đi, bọn họ như bây giờ cũng rất tốt, hơn nữa cách gọi như vậy không lãng mạn, không ngọt ngào sao? Vậy sao mỗi lần cô đều cảm thấy rất lãng mạn rất ngọt ngào nha...
“Ánh Diêu, cậu có nghe mình nói không đấy?”
“Nghe rồi.” Đồng Ánh Diêu cười cười. “Cám ơn đề nghị của cậu, Khi nào rảnh mình sẽ nói chuyện với Lí Trưởng phòng.”
Buổi tối hơn tám giờ, Lí Tắc Hàn và Đồng Ánh Diêu cùng nhau trở về chỗ ở.
Sau khi công khai chuyện tình cảm yêu đương, hai người có thói quen cùng nhau tan tầm như vậy, ngày thường cũng không nấu nướng mà dùng cơm bên ngoài, còn ngày nghỉ nếu Lí Tắc Hàn không bận gì thì anh sẽ xuống bếp.
Sau khi vào cửa, buông này nọ, hai người cùng nhau ngồi ở phòng khách, Lí Tắc Hàn đứng dậy đi vào phòng bếp lấy đồ uống, lúc đi ra thì cầm trên tay hai ly trà xanh.
Sống chung với cô, trong nhà thường có thêm đồ uống trà xanh này, trước kia anh rất ít uống loại này.
“Đồng Ánh Diêu, trà xanh của em.”
Cô đón lấy, nhớ tới lời Như Phượng nói buổi chiều nhịn không được nở nụ cười.
“Em đang cười chuyện gì vậy?” Lí Tắc Hàn nhìn người bên cạnh không hiểu sao lại cười.
“Hôm nay Như Phượng hỏi em, bên ngoài văn phòng anh gọi em như thế nào, em nói thì là Đồng Ánh Diêu hoặc Đồng Trưởng phòng, kết quả anh có biết cô ấy nói như thế nào không? Cô ấy nói chúng mình không hề lãng mạn tí nào, ở nhà hay ở công ty đều kêu giống nhau.” Đồng Ánh Diêu cười tươi nói.
“Vậy cô ấy thấy anh nên gọi em như thế nào?”
“Cô ấy nghĩ anh nên gọi em là Diêu, hoặc là Diêu Diêu, bằng không thì là Diêu của anh, nghe cô ấy nói như vậy em cảm thấy thật sự rất buồn cười.”
Thấy cô cười vô cùng rực rỡ ngọt ngào, Lí Tắc Hàn cũng cười. “Anh cảm thấy đề nghị của Lương kế toán cũng không tệ, Diêu, Diêu Diêu, Diêu của anh.”
Đồng Ánh Diêu buồn cười liếc trắng mắt, “Quên đi, thật là buồn nôn, nghe như thế nào cũng đều cảm thấy là lạ.” Dù sao cô đã quen anh gọi như vậy, không cần đổi.
“Sao lại không?”
“Đương nhiên không rồi, nếu em gọi anh là Hàn, Hàn Hàn, Hàn của em, anh sẽ không nổi da gà hết lên sao?” Bọn họ cũng không là loại người buồn nôn đến như vậy, cách gọi vẫn như bình thường là tốt rồi.
“Kêu lần nữa cho anh nghe.”
“Cái gì?” Cô kinh ngạc.
“Anh cảm thấy cách gọi như vậy không tồi, em có thể chọn một cách để gọi anh.” Anh thật sự cảm thấy không tồi.
“Lí Trưởng phòng, anh không cảm thấy gọi như vậy rất buồn nôn sao?”
“Đồng Trưởng phòng, em nên dịu dàng hơn một chút.”
“Em sợ anh sẽ ói.”
“Diêu của anh, anh thích cách gọi này, Diêu của anh, em là Diêu của anh.” Bàn tay to của Lí Tắc Hàn vuốt tóc cô, “Diêu của anh.”
“Lí Trưởng phòng, anh đang cố ý chỉnh em sao? Bởi vì em cố ý nhận hợp đồng của Công ty Tường Phương, cho nên anh muốn cho em nổi cả da gà cả người sao.” Cô biết anh rất để ý việc cô phụ trách hợp đồng của Công ty Tường Phương.
Cặp lông mày rậm của Lí Tắc Hàn lập tức nhíu lại, “Chúng ta đem chuyện này nói cho rõ ràng.” Anh ngồi nghiêng qua đối mặt với cô. “Anh đã nghĩ thông, em muốn nhận thì nhận, đó là công tác của em, anh không nên can thiệp.” Bọn họ đã thỏa thuận không can thiệp công tác của nhau.
Đầu tiên Đồng Ánh Diêu sửng sốt, sau đó nở nụ cười. “Cám ơn anh đã thông cảm.”
“Nhưng em cũng phải hứa với anh, có vấn đề gì, bất cứ lúc nào cũng có thể thảo luận với anh được không?” Tuy rằng anh biết cô có thể xử lý rất tốt, nhưng vẫn hy vọng có thể trở thành chỗ dựa của cô.
Thật sự không nghĩ tới anh có thể nói như vậy, cô cười gật đầu. “Được.”
Nhìn khuôn mặt mềm mại xinh đẹp trước mắt khẽ cười, thỉnh thoảng sẽ giả bộ vô tội, thỉnh thoảng lại lộ ra nụ cười giả tạo xảo trá như hồ ly, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ giống như bây giờ, cười vô cùng tự nhiên trong veo, không có một tia dáng vẻ kệch cỡm, mặc kệ biểu tình cô như thế nào đều làm anh say mê sâu sắc.
“Sao lại nhìn em như vậy?”
“Anh cảm thấy em rất đẹp.” Lí Tắc Hàn nói ra ý nghĩ giờ phút này trong lòng anh.
Nhìn thẳng vào con ngươi đen đầy vẻ sâu lắng kia, Đồng Ánh Diêu cười đến thật đáng yêu. “Em cảm thấy anh cũng rất tuấn tú nha.”
Hai người nhìn nhau cười.
Tay anh vuốt ve mặt cô. “Ngày nghỉ tuần này anh và em cùng nhau về quê ở Đài Nam nha.”
“Tại sao?” Cô nhìn anh.
“Anh muốn hỏi chú thím Đồng nhất định phải đợi đến cuối năm mới có thể lấy em về nhà làm Lí phu nhân sao? Ngày kết hôn có thể sớm hơn được không?”
“Anh muốn sớm hơn sao?”
“Tháng sau.” Không cười giỡn nữa, anh thật sự nghiêm túc, nếu có thể thì anh muốn sớm hơn một chút, nhưng anh cũng hiểu kết hôn cần phải chuẩn bị một số chuyện, còn có trước đó hai người phải sắp xếp bay đến Mỹ một chuyến.
“Xem ra anh thật sự rất yêu em nha?”
“Đúng vậy, anh rất yêu em.” Trên khuôn mặt khôi ngô đầy vẻ kiên định.
Mắt Đồng Ánh Diêu hơi ướt, cúi mình đến trước chủ động hôn anh một cái.
Nên nói cái gì đây?
Cô không thể nói cái gì, bởi vì cô bị anh tỏ tình một lần lại một lần càng sâu sắc, cảm động đến nói không ra lời, chỉ có thể dùng cái hôn đáp lại lời yêu của anh.
Có thể cùng anh cùng một chỗ, thật sự rất hạnh phúc.
Hôn nhau thật sâu, lúc này nhiệt tình nóng bỏng làm hai người hoàn toàn không đoán được, chờ đợi bọn họ không phải là hôn lễ hạnh phúc vui vẻ, mà là chia tay tàn khốc.
|
Chương 7.3
Buổi chiều thứ ba, là buổi họp báo cáo định kỳ hàng tuần của công ty Quảng cáo Thịnh Thải, nhân viên lúc này đều ở trong phòng họp, văn phòng hoàn toàn im lặng, chỉ còn một em gái thực tập xinh đẹp ở phía quầy tiếp tân.
Cô bé này đang nhìn người đứng phía trước bàn tiếp tân, lông mày chau lại, vẻ mặt thoạt nhìn không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt, sau đó thỉnh thoảng khẩn trương nhìn về phía phòng họp.
Lúc này văn phòng quá mức im lặng, không hiểu sao lại làm cho người ta có cảm giác như sắp có một hồi mưa bão đến sau sự yên tĩnh này làm cho cô bé tiếp tân khẩn trương đến run run.
Rốt cục cửa phòng họp cũng mở ra, các nhân viên lục tục kéo nhau đi ra.
Người đang đứng đợi ở quầy tiếp tân vừa thấy được trong đám nhân viên một người nổi bật như hạc giữa bầy gà, đây cũng không phải lần đầu tiên đến công ty quảng cáo Thịnh Thải nên cô cười chạy tới, xông thẳng vào ngực người đàn ông kia, lúc trước kia cô còn có thể trực tiếp đợi trong phòng người đó.
“Tắc Hàn!”
Trong văn phòng tựa hồ có một khắc thời gian như dừng lại, người đang nói chuyện dừng nói, có động tác cũng nhất thời cứng đờ, nhìn màn mỹ nữ ôm ấp trước mắt này, mọi người hoàn toàn kinh ngạc bao gồm cả người bị ôm.
Một hồi lâu Lí Tắc Hàn mới hồi phục tinh thần lại. “Mĩ Na?”
“Em đã trở về, có nhớ em không? Em rất nhớ anh, Tắc Hàn.” La Mĩ Na vẫn ôm chặt anh, nhưng vẫn nhìn ra được một khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kỹ lưỡng cười thật rực rỡ với anh.
Mọi người từ ngạc nhiên chuyển thành kinh hãi, sau đó lại nhìn về phía Đồng Ánh Diêu đứng ở sau hai người đang ôm nhau thắm thiết, ngoại trừ thoạt nhìn có chút kinh ngạc thì dường như không có biểu tình gì đặc biệt.
“Mĩ Na, em buông anh ra trước.” Lí Tắc Hàn lúng túng kéo tay La Mĩ Na đang ôm chặt lấy mình ra, cố ý duy trì khoảng cách với cô.
Không hiểu sao lại bị đẩy ra, La Mĩ Na nghĩ là do cá tính bạn trai luôn luôn nghiêm túc đang xấu hổ, vì vậy lại đưa tay muốn ôm anh lần nữa, cô thật sự rất nhớ anh, không ngờ cô vừa duỗi tay ra, lại bị đôi cánh tay dài kia nhanh chóng cản lại cự tuyệt cái ôm của cô.
“Tắc Hàn?” Thấy hình như có điểm gì không thích hợp, biểu tình của các đồng nghiệp cũng là lạ, La Mĩ Na hỏi: “Chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”
“Mĩ Na, anh đã có bạn gái khác.” Lí Tắc Hàn bình thản nói.
“Cái gì?” vẻ mặt La Mĩ Na như bị sét đánh ngang tai, không thể tin. “Tắc Hàn, anh không phải vẫn còn đang giận em nói lời chia tay nên mới cố ý nói như vậy sao? Nhưng anh cũng biết đó chỉ là tạm thời thôi mà, bởi vì người đại diện Hongkong bên kia không cho phép em yêu đương, em bất đắc dĩ mới chia tay với anh, anh biết em vẫn còn yêu anh mà.” La Mĩ Na gần như muốn khóc.
“Mĩ Na, anh thật sự có bạn gái khác rồi.” Anh xoay người kéo Đồng Ánh Diêu đang đứng ở phía sau anh ra, “Cô ấy chính là bạn gái anh, Đồng Ánh Diêu.” Tuy rằng lúc trước Mĩ Na cũng đã gặp Đồng Ánh Diêu vài lần nhưng anh vẫn là chính thức giới thiệu bạn gái mình.
Đồng Ánh Diêu không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn La Mĩ Na.
“Cái gì, cô ta là bạn gái anh, còn em là gì?” La Mĩ Na hoàn toàn không thể chấp nhận chuyện này.
“Mĩ Na, chúng ta đã chia tay.”
“Không, em không muốn chia tay với anh, ô...” Cô nức nở khóc lên. “Người ta còn yêu anh, không phải thật sự muốn chia tay với anh, ô ô...”
“Mĩ Na, em làm ơn đừng khóc.” Như vậy nói chuyện như thế nào được.
“Làm sao em không khóc được, bạn trai đã bị đoạt đi, em không thể thương tâm mà khóc sao?” La Mĩ Na khóc rất thương tâm, bộ dáng mảnh mai như lê hoa mang lệ kia, người đàn ông nào nhìn cũng đều rất đau lòng.
Đối mặt với việc cô khóc, Lí Tắc Hàn không thể nhìn như không thấy, dù sao anh cũng từng yêu cô.
“Tắc Hàn, em xin anh trở lại bên em, cơ hội phát triển bên Hongkong kia chỉ là trò lừa đảo, hiện tại cái gì em đều không có, nếu ngay cả anh cũng không cần em, em nên làm cái gì bây giờ?” La Mĩ Na đi đến bên anh, gắt gao ôm lấy tay anh. “Tắc Hàn, anh không phải muốn em, anh đã quên sao? Anh đã nói về sau anh sẽ chăm sóc em thật tốt mà.”
Đồng Ánh Diêu ngơ ngác.
“Mĩ Na, đó là lời nói trước đây.”
“Dù sao cũng đã nói!”
Thấy cô hoàn toàn không khống chế được cảm xúc, lúc này nói gì với cô đều là vô ích, không muốn chuyện riêng của mình ảnh hưởng đến không khí làm việc của đồng nghiệp trong công ty, Lí Tắc Hàn đành phải đem La Mĩ Na rời khỏi công ty. “Chúng ta ra bên ngoài nói chuyện đi.”
Anh quay đầu mỉm cười với Đồng Ánh Diêu, đó là cái cười muốn kêu cô yên tâm.
Sau khi Lí Tắc Hàn lôi kéo bạn gái trước rời đi, tầm mắt mọi người hoàn toàn không hẹn mà cùng chuyển hướng Đồng Ánh Diêu, cô xấu hổ cười cười. “Không có việc gì, mọi người tiếp tục làm việc đi!”
Cô đi trở về văn phòng mình, có một bà bụng bự cũng theo sát sau vào.
Lương Như Phượng mở miệng nói:“Ánh Diêu, lúc này cậu phải tuyệt đối tỉnh táo nha.”
Người nên tỉnh táo lại là cô gái kia chứ không phải cô? Nhận thấy hai nắm tay mình vẫn còn đang nắm chặt, cô cười nhạt. “Như Phượng, cám ơn cậu, mình không sao.”
“Ánh Diêu, cầu đừng nghĩ nhiều, cho dù La Mĩ Na kia là bạn gái Lí Trưởng phòng yêu nhất lúc trước thì có sao? Bạn gái cũ là bạn gái cũ, đừng quên bạn gái hiện tại của Lí Trưởng phòng là cậu, cậu phải nắm chặt Lí Trưởng phòng, cho dù anh ta muốn chia tay với cậu thì cậu đều phải nói không, biết chưa?”
Đồng Ánh Diêu hơi suy sụp, người kia có thể nói lời chia tay với cô sao?
“Ánh Diêu, giống như bài hát trước kia Lí Trưởng phòng thường hát, tức chết cũng phải yêu, cho nên cậu phải chống cự đến cùng, phải thề sống chết quyết tâm ôm, đối đầu với người phụ nữ kia đến cùng.”
Thề sống chết quyết tâm ôm, đối đầu đến cùng? Lời nói bạn thân làm cho Đồng Ánh Diêu cảm thấy buồn cười, hiện tại phát sinh chiến tranh gì sao? Lời chỉ dẫn này thật không có vấn đề gì sao?
Đến chết cũng phải yêu nha, vì một đoạn cảm tình mà liều chết liều sống, như vậy đối phương cuối cùng sẽ thật sự thuộc về mình sao? Cô rất nghi ngờ cách làm như thế.
Nói về tình cảm, nếu một bên đã không yêu thì cho dù mình có làm bao nhiêu chuyện cũng đều không có ích lợi gì cả, ví dụ tốt nhất không phải chính là trường hợp của cô sao? Khi Tiêu Tử Lương gọi điện nói muốn chia tay, cô thật sự rất kinh ngạc, nhưng thật sự ngẫm lại, dấu hiệu bọn họ chia tay đã sớm có, lúc trước bọn họ bởi vì công việc mà hơn một tháng đã không gặp mặt nhau.
Tuy rằng cô không xác định được Lí Tắc Hàn có chia tay với cô hay không, nhưng cô tin cho dù anh muốn chia tay với cô, cũng sẽ nói rõ nguyên nhân với cô, người kia làm việc luôn luôn rất nguyên tắc, mặc kệ là nguyên nhân gì cô đều chấp nhận.
Quan hệ tam giác nếu có một người chịu từ bỏ, đôi còn lại sẽ hạnh phúc, vậy cô sẽ rời bỏ, bởi vì cô hy vọng anh hạnh phúc.
Cho đến tan tầm vẫn không thấy Lí Tắc Hàn trở về công ty, Đồng Ánh Diêu cũng không gọi điện thoại cho anh, chỉ lẳng lặng cầm túi xách về nhà.
Ngồi trong phòng khách, tâm tình của cô bây giờ rất phức tạp, mặc dù cô tin Lí Tắc Hàn thật sự yêu cô, nhưng cô cũng biết anh trước kia rất thích La Mĩ Na, nhớ tới câu nói buổi chiều của La Mĩ Na, anh nói từ nay về sau anh sẽ chăm sóc em thật tốt. Dù rằng lời nói này thường được những người yêu nhau hay nói trong lúc quen nhau, nhưng lòng của cô thật sự rất khó chịu.
Cô biết Tắc Hàn làm việc rất trách nhiệm, mặc kệ là công tác hay đối nhân xử thế, anh đều luôn có tinh thần trách nhiệm, nhớ ngày đó bọn họ ở cùng nhau, không phải nguyên nhân ban đầu là do trách nhiệm sao? Mà vì sao Tắc Hàn đến bây giờ còn chưa về, thậm chí điện thoại cũng không gọi, có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân đó đi!
Đồng Ánh Diêu ngồi ở trên sô pha, thở dài liên tục, bao nhiêu tuổi rồi mà còn có thể vì chuyện này mà ghen sao, nhưng cô không cách nào hình dung giờ phút này nội tâm lại có cảm giác vô lực, có chút trống rỗng, còn có một nỗi bất an.
Cho dù buổi chiều cô cố gắng làm cho mình thoạt nhìn không có gì khác biệt, nhưng cô cũng biết có một số việc đã phát sinh không thể không nghĩ đến.
Lúc này chuông cửa vang lên, tưởng Lí Tắc Hàn đã trở lại, bởi vì thỉnh thoảng anh về trễ, đều muốn cô ra mở cửa, sau đó lại hôn cô một hồi, bởi vậy Đồng Ánh Diêu rất nhanh đứng dậy đi ra mở cửa, nhưng khi cửa mở cô lại thấy La Mĩ Na đứng ở trước mặt.
Đồng Ánh Diêu còn chưa mở miệng nói, nhưng thật ra La Mĩ Na đã rất kinh ngạc vì người ra mở cửa lại là Đồng Ánh Diêu? “Làm sao có thể là cô mở cửa?”
“Tắc Hàn còn chưa về.” Cô thản nhiên trả lời.
Lúc này La Mĩ Na mới thấy tủ giầy ở chỗ đợi phòng khách, có thêm nhiều đôi giày nữ cao gót, “Cô ở đây?”
Đồng Ánh Diêu không hiểu sao khi cô ta biết cô ở đây lại kinh ngạc như vậy, nhưng mà cô cũng không có né tránh vấn đề của cô ta. “Tôi ở đây.”
“Cái gì, cô thật sự ở đây?” La Mĩ Na thật sự phi thường khiếp sợ.
Trước kia khi cô ta cùng Tắc Hàn quen nhau thì từng hy vọng hai người ở chung với nhau, nhưng đều bị anh cự tuyệt, nguyên nhân là anh muốn có không gian riêng, mà cô cũng từng vì nguyên nhân này mà cãi nhau với anh vài lần, kết quả thì sao, hiện tại anh lại cùng Đồng Ánh Diêu ở chung?
Ở một lần đi thi sắc đẹp, cô quen biết một người đại diện rất nổi tiếng ở Hongkong nên vì muốn đến Hongkong phát triển sự nghiệp, không thể không đưa ra lời chia tay với Tắc Hàn, tốn không ít tiền tham gia công ty huấn luyện, nào biết đối phương lại an bài cô chụp ảnh cấp 3, cô đương nhiên không chịu, cứ như vậy đôi bên giằng co, cuối cùng cô đành phải dùng tiền bồi thường cầm lại hợp đồng.
Cô cái gì cũng không còn, bởi vậy mới trở về Đài Loan, tính cùng Tắc Hàn nhận sai, trước kia cô rất tùy hứng làm bậy, cô hy vọng hai người có thể hòa hảo, dù sao bọn họ lúc trước cũng không phải vì không thương đối phương mà chia tay, chỉ không nghĩ tới anh lại đã có bạn gái mới. Bây giờ còn ở chung một chỗ?
Nếu lại mất đi Tắc Hàn, cô liền thật sự cái gì đều cũng không có. Tuy rằng Tắc Hàn không phải công tử nhà giàu gì, nhưng cũng biết đầu tư quản lý tài sản, thật ra thì tiền cũng khá, thật sự là một người đàn ông độc thân hoàng kim, cô thật sự không thể không có anh.
“Nếu cô muốn tới tìm Tắc Hàn, anh còn chưa về.”
“Tôi biết, cho đến vừa mới đây anh đều ở nhà của tôi cùng tôi, sau mới về công ty thu thập này nọ, nhưng điện thoại của anh lại để quên ở chỗ tôi, tôi đến đây để trả lại cho anh.” Nhìn thấy sắc mặt Đồng Ánh Diêu khẽ biến, trong lòng La Mĩ Na mừng thầm, cô cùng Tắc Hàn quen nhau hai năm, mà bọn họ cũng mới quen nhau hơn hai tháng, cô tin mình có thể làm cho Tắc Hàn trở lại bên người mình.
Thảo nào Tắc Hàn vừa mới từ điện thoại công ty gọi về cho cô, nói một lát nữa sẽ qua chỗ cô lấy điện thoại, nhưng khi cô nói không cần phiền toái như vậy, cô sẽ trực tiếp đưa lại đây cho anh, bởi vì cô nói như vậy nên anh rất khẩn trương nói không muốn cô đưa tới, thì ra là Đồng Ánh Diêu ở đây, nếu đã gặp gỡ cô liền cùng cô ta nói chuyện cho rõ ràng.
Cô đưa điện thoại di động cho Đồng Ánh Diêu. “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Cô muốn nói cái gì?”
“Đồng tiểu thư, nếu như có thể, tôi hy vọng cô đem Tắc Hàn trả lại cho tôi.” Đôi mắt La Mĩ Na ngập nước, vẻ mặt tội nghiệp cầu xin.
Đồng Ánh Diêu nhìn bộ dáng La Mĩ Na thật đáng thương, chẳng lẽ bởi vì Lí Tắc Hàn nhìn thấy cô ta như vậy nên không thể buông, cho đến tận mới đây đều vẫn ở bên cô ta sao?
“Tôi biết tôi không thể ích kỷ yêu cầu cô rời anh ấy đi như vậy, nhưng các người chỉ mới quen nhau hơn hai tháng còn tôi và anh ấy lại có đến hai năm cảm tình, cho dù chúng tôi chia tay, tôi biết Tắc Hàn vẫn còn yêu tôi, nếu không anh ấy cũng sẽ không vì nhìn thấy tôi khóc nên vẫn ở bên tôi đó thôi.” La Mĩ Na một tay lau nước mắt, một tay đặt ở ngực, “Đồng tiểu thư, tôi thật sự rất yêu Tắc Hàn.”
Đồng Ánh Diêu không biết mình nên nói cái gì.
“Đồng tiểu thư, tôi cầu xin cô, đem Tắc Hàn trả lại cho tôi.” La Mĩ Na tiếp tục cầu xin, thấy Đồng Ánh Diêu trên mặt không có phản ứng gì, cô quyết định sửa đổi chiến thuật.
“Cô biết không? Trước kia Tắc Hàn từng nói với tôi về sau anh ấy nhất định sẽ chăm sóc cho tôi thật tốt, anh là một người đàn ông rất có trách nhiệm, tôi tin anh ấy đã nói thì nhất định sẽ làm.”
Chiến thuật này của La Mĩ Na đã thu được hiệu quả, Đồng Ánh Diêu cương mặt, cô cảm thấy trong ngực mình có một nỗi bất an ngày càng lan rộng, làm cho cô ngay cả hô hấp đều cảm thấy đau đớn.
Không trách được Lí Tắc Hàn bị cô quấn lấy cả buổi chiều cho đến tối mà không thể rời đi, vì vậy tâm phụ nữ không thể nhìn như bề ngoài mà đoán cũng ngu ngốc thanh thuần, một đôi mắt to vô tội nhấp nháy như không có vấn đề gì, ngược lại, cô ta rất thông minh, biết nắm lấy điều kiện có lợi.
Tuy rằng người đàn ông kia cũng đã từng nói rất yêu cô, cũng đã nói muốn kết hôn với cô, cô cũng tin anh. Bởi vì người kia sẽ không bao giờ nói giỡn chơi, huống chi là hôn nhân đại sự.
Nhưng không biết vì sao, hiện tại lòng của cô lại đối với những lời anh nói có chút dao động...
Sau khi La Mĩ Na rời đi, Đồng Ánh Diêu có chút hoang mang đi trở về phòng khách.
|
Chương 8.1
Khoảng sáu bảy phút sau khi La Mĩ Na rời đi, Lí Tắc Hàn vội vã từ công ty về.
“Mĩ Na đã tới đây?”
“Đúng, cô ta đem di động anh đến trả lại.” Đồng Ánh Diêu đưa điện thoại di động để trên bàn.
“Cô ta đã nói gì với em?” Anh có chút lo lắng hỏi.
Lúc nãy anh trở lại công ty muốn gọi điện thoại báo cho Ánh Diêu biết mình sắp về. Mới phát hiện di động đã bỏ quên ở chỗ Mĩ Na, anh gọi điện thoại cho cô ta nói lát nữa trước khi về nhà ghé lại lấy điện thoại của mình đã bỏ quên, kết quả cô ta nói muốn giúp anh đưa lại đây, sợ cô ta sẽ chạm mặt Ánh Diêu có thể nói lung tung, bởi vậy anh đã cực lực ngăn cản nhưng anh biết cô ta vẫn đến.
Quả nhiên.
“Cô ta nói anh từ trưa cho đến mới vừa rồi đều ở bên cạnh cô ta, cô ta hy vọng em đem anh trả lại cho cô ta.” Đồng Ánh Diêu nói đại khái sự việc.
Lí Tắc Hàn sa sầm nét mặt. “Em đừng để ý lời cô ta, chuyện anh và cô ta đã sớm nói xong, sở dĩ có thể ở lại đến trễ như vậy bởi vì cô ta vẫn khóc.”
Đồng Ánh Diêu vừa nghe anh nói như vậy, sắc mặt khẽ biến.
“Nếu ngày nào cô ta cũng khóc, anh đều đến với cô ta sao?” Cô biết chính mình không nên vì loại chuyện này mà tức giận, nhưng cô lại không kềm chế được tâm tình với những chuyện mới xảy ra vẫn có cảm giác rất bất an, huống hồ bộ dáng cô ta vừa mới đến nhà tìm anh, thoạt nhìn tuyệt không như là thật sự thương tâm.
“Em nói cái gì?” Lí Tắc Hàn không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời này, giọng nói anh bất đắc dĩ. “Đồng Ánh Diêu, đừng bởi vì sự xuất hiện của Mĩ Na mà làm hư quan hệ của chúng ta được không? Nếu em muốn biết giữa anh và Mĩ Na đã xảy ra chuyện gì, anh có thể kể cho em nghe.”
“Em không muốn biết.” Nếu anh là muốn nói bởi vì lúc trước đã từng yêu cô ta nên không thể nhìn cô ta khóc mà không để ý, như vậy cô tuyệt đối không muốn nghe.
Thái độ của cô quá mức lạnh nhạt, làm cho lông mày Lí Tắc Anh cau lại: “Ánh Diêu, anh cảm thấy em xử lý chuyện tình cảm giữa hai chúng ta dường như quá mức lý trí.”
“Quá mức lý trí? Thế nào, anh hy vọng em giống như La Mĩ Na vừa khóc vừa cầu xin anh đừng quay lại với bạn gái trước sao? Chuyện như vậy La Mĩ Na đã làm, thêm một cái như La Mĩ Na nữa, anh chịu nổi sao?”
“Đồng Ánh Diêu, em lúc nào cũng muốn chọc anh tức giận sao? Anh đã đủ phiền lắm rồi.” Cô biết rõ anh không phải có ý kia. “Anh sở dĩ ở cạnh Mĩ Na, bởi vì anh cảm thấy có chút áy náy với cô ta, có một loại đạo nghĩa tồn tại lớn hơn trách nhiệm, không có cách nào mặc kệ cô ta được.”
Buổi chiều nghe cô kể mình bị lừa đi chụp ảnh cấp ba, anh cảm thấy có chút xin lỗi. Anh đã sớm không còn thương Mĩ Na, lại vẫn cùng cô bởi vì chỉ thuần túy xuất phát từ áy náy, mà không phải còn ôm tình cảm gì với cô ta, bởi vì từ trước lúc hai người còn chưa chia tay, lòng anh đã bắt đầu chú ý đến Đồng Ánh Diêu, xem như đó là một loại tình cảm bắt cá hai tay, cho nên anh đối cô ta ngày càng lạnh nhạt, đúng lúc đó cô ta gặp người đại diện Hongkong kia, quyết định đi Hongkong phát triển, bởi vậy hai người liền chia tay.
Anh từng nghĩ rằng, nếu lúc đó sau khi hai người cãi nhau, nếu anh quan tâm để ý cô ta nhiều hơn một chút, có lẽ cô ta sẽ không đưa ra lời chia tay mà bỏ đi Hongkong, kế tiếp cũng sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay, nhưng cái gì cũng chưa có làm, trời sinh ý thức trách nhiệm làm cho anh đối với việc cô ta gặp chuyện như vậy cảm thấy thật có lỗi.
Nhưng mà anh sẽ không để cho Ánh Diêu biết nguyên nhân anh áy náy, bởi vì chuyện kia không liên quan đến cô, anh không muốn cô bị liên lụy, anh tự mình sẽ xử lý tốt sự tình này.
Tuy là Lí Tắc Hàn xuất phát từ ý muốn bảo hộ Đồng Ánh Diêu, bởi vậy không nói ra nguyên nhân áy náy, nhưng Đồng Ánh Diêu vừa nghe đến anh nói ra hai chữ áy náy, nét mặt sa sầm lại.
“Anh bởi vì quen với em mà cảm thấy áy náy với cô ta?”
“Có thể nói như vậy.” Lí Tắc Hàn không hề phủ nhận.
Cô không nghĩ tới anh lại thản nhiên thừa nhận! Cô cảm thấy dưỡng khí trong ngực nháy mắt bị mất sạch, làm cho cô hít thở không thông cảm thấy rất khó chịu, thậm chí đau đớn không ngừng, cô không thể nào lại nghĩ tới anh có thể dùng hai chữ “áy náy” nói đến việc hai người bọn họ quen nhau, cô chỉ nghĩ đến bọn họ cùng một chỗ là hạnh phúc.
Lúc nãy La Mĩ Na tìm đến cô, hy vọng cô rời khỏi, cô thủy chung không hề đáp ứng, đó là bởi vì cô tin tưởng anh yêu cô, tin tưởng anh sẽ đem sự tình xử lý rất khá, cô chỉ cần lẳng lặng ở nhà chờ anh là tốt rồi.
Kết quả, đợi chờ lại là kết cục như vậy.
Khi hai người quen nhau chỉ mỗi mình cô cảm thấy hạnh phúc thôi sao? Mà anh vẫn cảm thấy quen với cô là thẹn với La Mĩ Na? Thật sự làm người ta thương tâm.
Đồng Ánh Diêu hít một hơi thật sâu, nếu trong ba người, nếu có một người tự rời khỏi làm cho hai người còn lại đạt được hạnh phúc thì cô phải làm như vậy thôi! “Lí Tắc Hàn, nếu việc quen em làm cho anh cảm thấy áy náy với cô ấy, tất cả đều lớn cả rồi không cần khó xử như vậy, chỉ cần nói với em một tiếng em sẽ rời đi.”
“Đồng Ánh Diêu, em có biết hiện tại em đang nói cái gì không? Anh có bảo em rời đi sao? Anh đã nói không cần bởi vì Mĩ Na xuất hiện mà phá hủy quan hệ chúng ta rồi mà.” Cái gì kêu cô rời đi? Vậy việc gì anh phải đi trấn an Mĩ Na làm cái gì, không phải bởi vì không muốn cô ta ảnh hưởng đến quan hệ bọn họ sao? Hiện tại cô lại nói phải rời khỏi, anh thật sự phát hỏa.
“Em...” Lúc này di động Lí Tắc Hàn vang lên, là La Mĩ Na gọi tới. “Cô gọi tới làm cái gì? Nếu cô muốn khóc thì khóc đi!” Anh tức giận rống lên rồi tắt điện thoại.
“Không phải cảm thấy áy náy với cô ta, sao còn không nhanh đi an ủi? Anh yên tâm, em sẽ không ngăn cản anh.”
“Anh nói áy náy không phải cái ý tứ kia, mà là...” Lí Tắc Hàn thật sự không biết nên giải thích như thế nào, anh mau bị cô chọc tức chết. “Đồng Ánh Diêu, trước không thảo luận về Mĩ Na nữa, chẳng lẽ em không tin tưởng anh sao?” Cô phải biết anh thích cô bao nhiêu, thậm chí đã bắt đầu hoạch định tương lai bọn họ.
“Đúng vậy.” Cô thật sự đã không còn tin tưởng anh.
Lí Tắc Hàn kinh hãi, có một khắc như vậy anh cảm thấy mình thật sự rất yêu cô nhưng cảm giác tâm ý mình lại bị hung hăng đạp một cước. “Đồng Ánh Diêu, em có biết em trả lời như vậy làm tổn thương người khác bao nhiêu không?”
Cô làm sao lại chưa từng bị thương! Có khi chân tướng cùng lời nói thật chính là tàn khốc như vậy, cô thở dài, “Tắc Hàn, em nghĩ chúng ta trước nên tách ra một thời gian đi!”
Đầu tiên là nói không tin tưởng anh, hiện tại còn nói muốn tách ra, Lí Tắc Hàn thật sự hoàn toàn bị cô chọc giận, anh gầm nhẹ nói: “Em rốt cuộc nghĩ thế nào về tình cảm của chúng ta? Em cho là đang chơi một trò chơi sao, muốn chơi thì chơi, không muốn chơi nữa thì ngưng ngay sao?”
Đối mặt với lửa giận của anh, Đồng Ánh Diêu có chút bất đắc dĩ. “Lí Trưởng phòng, một người đàn ông một lần chỉ có thể đối với một người phụ nữ chịu trách nhiệm, La Mĩ Na thoạt nhìn giống như thật sự không thể không có anh, anh nên đến chịu trách nhiệm với cô ấy cho thật tốt đi!” Như vậy anh sẽ không còn cảm thấy áy náy cùng phiền não rồi.
“Ý của em là, anh không là cái gì của em, anh đối với em mà nói có cũng được mà không có cũng không sao. Ở trong lòng em anh không có một chút trọng lượng nào sao?” Làm một người tức giận đến cực điểm, thì sẽ thế nào? Đương nhiên là hoàn toàn không khống chế được.
“Đồng Ánh Diêu, em đã muốn anh trở lại bên cạnh La Mĩ Na, anh đáp ứng em!”
|
Chương 8.2
Rõ ràng vốn không có phát sinh chiến tranh, nhưng không khí làm việc tại Công ty Thịnh Thải mấy ngày nay dày đặc mùi thuốc súng, làm hại mọi người đều cảm thấy hồi hộp căng thẳng.
Đặc biệt giờ phút này ở trong phòng hội nghị nhỏ, một hội nghị thảo luận của phòng kế hoạch đang diễn ra, mùi thuốc súng càng dày đặc làm cho mọi người như bị nghẹn, đều cảm thấy có chút khó thở.
Tiểu Mã ho nhẹ vài tiếng, cảm thấy như sắp bị đông cứng, nói thật, cõi lòng anh đầy hoài niệm bộ dáng hai trưởng phòng trước kia luôn đấu võ mồm, khác xa so với hiện tại, lại thú vị hơn một trăm lần.
Lúc này điện thoại di động Lí Tắc Hàn đặt trên bàn vang lên, anh nhìn xuống tên người gọi, sau đó lại nhìn mắt người ngồi ở đối diện – Đồng Ánh Diêu, nhận điện thoại. “Mĩ Na, em đến sớm. Được, anh xuống đón em.”
Tiểu Mã đối với việc Anh Hàn công khai cùng với bạn gái trước chia tay đã lâu hợp lại, anh cảm thấy có chút hoang mang, dù sao Anh Hàn không phải người như vậy, anh ấy đối với Đồng Trưởng phòng tuyệt đối không phải chỉ chơi đùa mà thôi, nhưng vì sao lại cùng bạn gái trước muốn hợp lại, anh thật sự nhận thấy vụ việc có gút mắc gì đó, chỉ có thể khẳng định là giữa Anh Hàn và Đồng Trưởng phòng có vấn đề.
Nhìn thật kỹ Đồng Trưởng phòng, mặc dù bề ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng bởi vì như vậy anh mới có thể cảm thấy Đồng Trưởng phòng cũng rất không thích hợp, bởi vì Đồng Trưởng phòng là loại người trên mặt thường xuyên bảo trì tươi cười, cũng không có việc gì thích trêu chọc Anh Hàn vài câu, nhưng bây giờ Đồng Trưởng phòng lại im lặng như vậy thì mới càng quái lại hơn!
Lúc này cô bé thực tập đi vào phòng họp. “Đồng Trưởng phòng, cô có khách đến tìm, một vị gọi là Lưu Đại Đồng tiên sinh tìm cô.”
“Lưu Đại Đồng?” Đồng Ánh Diêu kinh hãi từ ghế ngồi đứng lên.
“Đồng Trưởng phòng, cô muốn mời Lưu tiên sinh đến phòng làm việc của cô không?” Nếu là khách của trưởng bộ phận, bình thường sẽ được mời đến phòng làm việc của người đó.
“Không cần, tôi đi ra ngoài được rồi.” Nhìn Đồng Ánh Diêu khẩn trương nhẹ nhàng bước ra ngoài, Tiểu Mã nói: “Đồng Trưởng phòng hình như rất khẩn trương, rất ít khi nhìn thấy cô ấy có vẻ này, Lưu Đại Đồng kia là ai, Anh Hàn anh biết không?”
“Không biết!” sắc mặt Lí Tắc Hàn vốn cũng đã đủ khó coi bây giờ lại trầm thêm vài phần, anh cũng thấy dáng vẻ Đồng Ánh Diêu lúc nãy khẩn trương, giống như Tiểu Mã, anh cũng rất muốn biết Lưu Đại Đồng kia là ai, lại có thể làm cho người phụ nữ kia khẩn trương đến như vậy?
Anh không biết chiến tranh lạnh giữa mình và Đồng Ánh Diêu tới khi nào mới chấm dứt, mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt người phụ nữa kia cùng lúc trước vẫn giống nhau, cơn tức của anh vẫn không thể hạ xuống được, chẳng lẽ cùng anh xa nhau, lại nhìn thấy anh và Mĩ Na cùng một chỗ, cô thật sự không sao cả? Có khi làm cho người khác có ảo giác hai người lúc trước ngọt ngào yêu say đắm đều là hư ảo sao?
Mọi người xuyên qua lớp cửa kính của phòng họp nhìn ra, cuối cùng cũng thấy được người đàn ông đến tìm Đồng Trưởng phòng, người đàn ông này thân rất cao, mang một cặp kính đen, mặc quần áo theo lối xưa, tóc cũng được chải vuốt thật sự chỉnh tề, bộ dáng kia thoạt nhìn thật sự không phải người bình thường ở đây.
Người đàn ông kêu Lưu Đại Đồng kia vừa thấy Đồng Trưởng phòng đến liền cười đến thật thà chất phác, mà Đồng Trưởng phòng cũng cười, nhìn ra được hai người hình như là quen biết cũ, không lâu sau Đồng Trưởng phòng liền cùng người khách nam kia rời đi.
Không ngờ Đồng Ánh Diêu lại dẫn khách đến tiệm cà phê bên cạnh cao ốc công ty.
“Bạn học Tiểu Diêu, tôi đột nhiên đến công ty tìm cô như vậy, có mang đến phiền toái gì không?” Lưu Đại Đồng đẩy gọng kính, khẩn trương hỏi.
“Không đâu, vừa vặn nghỉ trưa, tôi cũng muốn ra ngoài ăn cơm.”
“Vậy thì tốt rồi.” Lưu Đại Đồng yên tâm cười cười. “Hôm nay tôi cùng các giáo viên trong trường học lên Đài Bắc dự hội nghị giáo viên, hội nghị chấm dứt sớm, buổi chiều hai giờ rưỡi còn một cuộc họp nữa, thấy còn nhiều thời gian, cho nên mới đến đây thăm cô, bởi vì lần trước chúng ta gặp mặt, đã nói tôi nếu có dịp đến Đài Bắc nhất định sẽ tìm cô uống cà phê, hiện tại chúng ta thật sự đang uống cà phê nha, thật sự là kỳ diệu, ha ha.”
Đồng Ánh Diêu nhìn Lưu Đại Đồng, bề ngoài anh không chỉ nhìn đứng đắn, ngay cả cá tính cũng vậy, câu kia ‘nếu lên Đài Bắc nhất định phải tới tìm tôi’ kỳ thật chỉ là lời khách sáo, nhưng anh thật sự lại đến, hơn hết người này từ nhỏ chính đã đứng đắn như vậy so sánh rất giống với Lí Tắc Hàn.
Lưu Đại Đồng là bạn học lúc tiểu học của cô, cũng là đối tượng xem mắt mà chú thím cô cùng bằng hữu an bài, nhưng mà sau đó cô lại từ chối. Trong một dịp nghỉ, thừa dịp về nhà, cô đã đi gặp anh, việc này cô không dám để cho Lí Tắc Hàn biết, việc này cũng chính là nguyên nhân lúc nãy vì sao cô lại khẩn trương như vậy, nếu làm cho tên kia biết cô chạy tới gặp đối tượng xem mắt, anh có thể thật sự sẽ “phun hỏa”, sau đó làm xấu với cô.
Chỉ có điều hiện tại người kia đã trở lại bên cạnh bạn gái trước. Cô lại theo bản năng làm ra hành động như vậy, nghĩ mình thật là buồn cười.
“Bạn học Tiểu Diêu, cô làm sao vậy?”
“Ah? Không có việc gì.” Đồng Ánh Diêu không rằng mình lại có thể thất thần nghĩ đến Lí Tắc Hàn, cô xấu hổ cười, cảm thấy ngượng ngùng với Lưu Đại Đồng.
Đều do người kia hại cô luống cuống như vậy, rõ ràng đã trở lại bên cạnh bạn gái trước, cặp con ngươi đen lại hơi động một tí liền nhìn chằm chằm cô, thường nhìn cô chòng chọc làm cả người cô đều cảm thấy không thoải mái, thật sự không biết anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Lúc này cô nhìn thấy Lí Tắc Hàn cùng La Mĩ Na cũng đi vào trong tiệm, nhìn thấy La Mĩ Na như chim nhỏ nép vào người Lí Tắc Hàn, cô không thể nói rõ đáy lòng mình có cảm thụ gì, chỉ cảm thấy buồn buồn làm cho cô tùy tay cầm lấy ly nước lọc nhân viên tiệm vừa đưa tới uống một ngụm to.
“Thì ra Đồng Trưởng phòng cũng cùng bằng hữu ở trong này ăn à.”
Thanh âm Lí Tắc Hàn từ phía sau truyền đến, tuy rằng Đồng Ánh Diêu không có ngẩng đầu, nhưng nghe ra được ý khiêu khích trong lời nói kia.
“Tắc Hàn, hình như không còn chỗ ngồi, chúng ta qua tiệm khác ăn cơm trưa được không? Bây giờ đột nhiên em lại thèm ăn mỳ Ý.” Tiệm cà phê này vốn đã không lớn, lại đúng thời gian nghỉ ngơi giữa trưa nên sớm không còn chỗ ngồi.
La Mĩ Na xoay người muốn rời đi, nhưng người đàn ông cao lớn lại không nhúc nhích. “Không cần, thời gian nghỉ trưa của anh không nhiều, ở trong này ăn là được rồi, cũng không phải không quen, cùng bàn với Đồng Trưởng phòng, cùng nhau dùng cơm là được rồi.”
Lời anh nói làm cho Đồng Ánh Diêu rất kinh ngạc, “Lí Trưởng phòng, kỳ thật tôi không thích chung bàn với người khác...” Nhưng Lí Tắc Hàn đã kéo ghế ra, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh cô, Đồng Ánh Diêu thấy thế cũng không nói gì nữa.
Cô không biết vì sao Lí Tắc Hàn nhất định phải ngồi ở chỗ này? Mà biểu tình La Mĩ Na đi cùng cũng rất khó xem, chỉ thấy cô phẫn nộ ngồi xuống vị trí trống bên cạnh Lưu Đại Đồng, sau đó gọi phục vụ đặt cơm.
Lưu Đại Đồng đẩy gọng kính đen ra, không khí có gì là lạ, anh có cảm giác Lí Trưởng phòng kia giống như không hề để ý bạn gái phản đối, cố ý muốn ngồi ở bên cạnh bọn họ, vì sao? Còn có, anh ta hình như vừa mới trừng anh nha, không phải anh đã nhìn lầm rồi sao?
Sau đó anh thấy Đồng Ánh Diêu lại cầm ly muốn uống nước, cô vừa mới uống hết ly rồi, bởi vậy anh vội vã đưa ly nước mình chưa uống cho cô, bởi vì cô hình như đang rất khát nước.
“Bạn học Tiểu Diêu, cô uống ly nước của tôi đi.” Đồng Ánh Diêu nhìn xuống định đưa tay lấy lại bị một bàn tay to nhanh giành trước cô một bước, tiếp nhận ly nước Lưu Đại Đồng đưa, phóng khoáng uống một hơi hết không hề để ý đến ai.
“Tôi đang lúc khát, cám ơn.” Anh đem ly không trả lại cho Lưu Đại Đồng.
“Không, không khách khí.” Lưu Đại Đồng ngạc nhiên trả lời, hơi cứng nhắc cầm lại ly của mình. La Mĩ Na đã tức giận đến xanh mét mặt, bởi vì hành động vừa rồi của Lí Tắc Hàn rất rõ ràng, nói rõ là không để cho Đồng Ánh Diêu uống ly nước của người khác, nhưng nếu cô và anh cãi nhau, không phải sẽ để cho Đồng Ánh Diêu biết bọn họ hợp lại chỉ là một “biểu hiện giả dối”?
Đúng vậy, mấy ngày nay dù mang danh bây giờ bọn họ đã hợp lại, nói trắng ra cũng chỉ là một biểu hiện giả dối. Khi cô biết Tắc Hàn và Đồng Ánh Diêu tách ra, cô thật sự rất cao hứng, nghĩ rằng Tắc Hàn vì cô mà chia tay với Đồng Ánh Diêu; Kết quả, bọn họ trừ khi ở trước mặt người công ty anh ra vẻ giống bạn trai quàng vai ôm cô nhưng những lúc khác chạm vào cũng không hề chạm vào cô, thậm chí cô muốn tới gần anh, anh còn cố né tránh làm cho cô rất tức giận; việc này rõ ràng chỉ là dùng cô chọc giận Đồng Ánh Diêu.
Nhưng cho dù như thế, cô vẫn không muốn buông tha cho cơ hội cùng Tắc Hàn hợp lại, cho dù hiện tại là giả, cô tin tưởng có ngày sẽ biến thành thật sự, bởi vậy anh muốn diễn trò, cô liền phối hợp anh diễn, tìm cơ hội khiến cho anh trở lại bên người cô.
Lúc này cơm do bốn người gọi cùng lúc được đưa lên, hai phần cơm gà cà ri và hai phần cơm bò xào hạt tiêu đen, Lí Tắc Hàn thực tự nhiên đem đĩa cơm của mình đến sát đĩa cơm của Đồng Ánh Diêu, “Em ăn không hết nhiều cơm như vậy, sớt một nửa cơm sang đĩa anh.”
Đồng Ánh Diêu thật sự thua anh, mấy ngày nay không phải anh không để ý tới cô sao? Làm chi hiện tại lại làm bộ rất quen thuộc với cô.
Vẻ mặt La Mĩ Na cũng mất hứng. “Tắc Hàn, em có thể cho anh cơm...”
Lí Tắc Hàn không để ý đến La Mĩ Na, tự cầm thìa mình đem cơm trắng từ đĩa Đồng Ánh Diêu sớt một nửa sang đĩa mình.
Lưu Đại Đồng lại đẩy kính mắt, anh hoàn toàn không hiểu hiện tại đây là cái tình hình gì? Chỉ xấu hổ cười. “Bạn học Tiểu Diêu, các đồng nghiệp trong công ty cô cảm tình rất tốt.”
“Bạn học Tiểu Diêu? Trước kia anh cùng Đồng Trưởng phòng là bạn học?” Lí Tắc Hàn bắt đầu chú ý đến câu kia ‘Bạn học Tiểu Diêu’. “Đúng rồi, tôi tên là Lí Tắc Hàn, chưa thỉnh giáo đại danh của anh?”
“Tôi tên là Lưu Đại Đồng, là giáo viên, là bạn học thời tiểu học của Tiểu Diêu...”
“Đại Đồng, anh không cần phải nói nhiều như vậy.” Đồng Ánh Diêu vội vàng ngắt lời anh.
“Sao?” Lưu Đại Đồng hơi sửng sốt, nghi ngờ nhìn cô.
“Anh nói anh là giáo viên? Là bạn học tiểu học của Đồng Ánh Diêu?” Lí Tắc Hàn nhíu mắt, “Anh không phải là đối tượng lúc trước do chú thím cô ấy sắp xếp xem mắt chứ?”
“Ah, không ngờ chuyện này Lí tiên sinh cũng biết.” Lưu Đại Đồng cười cười, ra vẻ không được tốt lắm. “Tôi đã bị cự tuyệt, nhưng mà lần trước lúc gặp lại Tiểu Diêu, chúng tôi có giao hẹn nếu tôi đến Đài Bắc nhất định sẽ đến tìm cô.”
Đồng Ánh Diêu thật sự khóc không ra nước mắt, đầu đau quá. Lí Tắc Hàn đột ngột đứng lên, gầm nhẹ nói: “Đồng Ánh Diêu, không ngờ em lại có thể giấu giếm không nói cho anh biết chạy đi gặp đối tượng xem mắt?”
Anh rống giận, không chỉ Lưu Đại Đồng cùng La Mĩ Na ngồi ở đối diện anh ngây người, ngay cả toàn bộ khách trong tiệm cà phê bởi vì anh la to mà đều nhìn về phía bọn họ.
Phát hiện mình luống cuống, Lí Tắc Hàn lúc này mới ngồi xuống, nhưng lửa giận vẫn như trước còn mãnh liệt. “Đồng Ánh Diêu, anh không phải đã không cho phép em làm như vậy sao?” Đồng Ánh Diêu thấy La Mĩ Na trừng mắt nhìn mình giống như cô đoạt bạn trai cô ta vậy, cô thật sự cảm thấy rất vô tội.
“Lí Trưởng phòng chớ quên, chúng ta đã chia tay, bạn gái hiện tại của anh là La Mĩ Na, chuyện của tôi không hề liên quan đến anh.” Lí Tắc Hàn giận không thể kiềm được. “Đồng Ánh Diêu, chúng ta thật sự tiếp tục như vậy nữa sao?”
Cô nhìn anh, không trả lời.
“Được, anh đã biết.” Lí Tắc Hàn phẫn nộ đứng dậy rời đi. La Mĩ Na thấy thế cũng liền vội chạy theo. “Tắc Hàn, đợi em với.”
|